Chính Là Chờ Em Nói Yêu Anh
Chương 24: Biến cố không ngờ tới
Lương Vỹ run tay đến nỗi đánh rơi cả điện thoại, không tin nổi những gì mình vừa thấy là sự thật. Anh... anh như vậy mà lại lừa cậu... đùa giỡn cậu... Sao có thể như thế chứ? Cậu vì anh mà ra nông nỗi này, anh lại còn trêu chọc cậu... Anh... có nghĩ đến cậu phải khổ sở như thế nào không?
Bỗng Lương Vỹ bật ra tiếng cười lớn chua chát, kèm theo hai giọt nước mắt khẽ lăn. Ha ha, cậu thật ngu ngốc. Sao lại có thể ảo tưởng anh thật sự quan tâm lo lắng cho cậu chứ? Đã bao lần nếm trái đắng vì tội tự mình đa tình rồi sao vẫn không chừa? Anh nói có thế đã đủ khiến cậu xao động, ngây ngốc ngồi chờ đến ba tiếng đồng hồ giữa giá lạnh. Thật quá đần độn mà... Lương Vỹ ơi là Lương Vỹ, người ta chỉ coi mày là bạn giường, là thứ đồ chơi thôi, sao mày còn không tỉnh ngộ? Thật nực cười! Mười phút nữa tôi đến. Câu đó có thể xem là sự thật sao? Trời lạnh thế này, anh ra đường làm gì cơ chứ? Hơn nữa, vì cậu mà ra đường, lại càng là điều không thể. Cậu quá ngây thơ rồi. Lần nào cũng để mình bị đùa giỡn như một con rối. Rồi lần nào cũng tự nhủ: sẽ không có lần sau đâu. Ấy vậy mà cứ hết lần này đến lần khác cậu không kìm giữ nổi trái tim mình, cứ một mực tin anh vô điều kiện. Trên đời này, còn ai ngốc hơn cậu nữa?
Mà thôi, nghĩ nhiều làm gì, đau buồn làm gì, chỉ khổ mình thôi, đâu ai thương xót cho mình đâu. Nghĩ thế, cậu liền gạt nước mắt đứng dậy, phải đi kiếm chỗ nào ngủ qua đêm nay đã. Có chuyện gì mai rồi tính tiếp.
Nhưng cậu vừa đứng lên liền cảm thấy choáng váng đến xây xẩm mặt mày. Mọi thứ trước mắt cứ mờ nhòa dần, trời đất như quay cuồng đảo lộn. Lương Vỹ dần mất ý thức, ngất xỉu.
Sáng sớm, tiếng chim hót véo von cùng ánh nắng sớm hiếm hoi của mùa đông làm Lương Vỹ tỉnh ngủ. Cậu dụi dụi mắt, lấy tay đỡ trán. Aiz, đầu cậu đau quá, hơi thở thì nóng rực, cả người uể oải đau nhức như mất hết sức lực, thật khó chịu. Từ từ ngồi dậy,
nheo mắt một lúc, cậu mới quan sát được mọi thứ xung quanh. Cậu đang ở trên một chiếc giường lớn mềm mại đặt giữa một căn phòng sạch sẽ sáng sủa. Đồ đạc ngăn nắp, gọn gàng, còn có một bình hoa tươi để trên tủ đầu giường tỏa hương thơm dịu nhẹ rất dễ chịu. Quần áo trên người cũng được thay mới, vết thương có vẻ đã được xử lý, không còn quá đau rát nữa.
Đây là đâu? Sao cậu lại ở đây? Tối hôm qua... cậu nhớ là cậu ngồi chờ Mạc Chính Phong tới hơn mười giờ, sau đó nhận được tin nhắn mới đứng lên định rời khỏi. Rồi... hình như cậu ngất xỉu thì phải. Giờ tỉnh lại thì... Ai đưa cậu đến đây nhỉ? Sao người đó lại có lòng tốt giúp đỡ cậu?
- Vỹ Vỹ, em tỉnh rồi sao?
Giọng nam trầm thấp vang lên khiến cậu chuyển hướng nhìn ra phía cửa. Là Mạc Quân! Y mỉm cười tươi tắn nhìn cậu, tay còn bưng một cái khay, trên có tô cháo tỏa mùi thơm lừng, một cốc nước và thuốc. Sao y ở đây? Lẽ nào hôm qua, là y cứu cậu sao?
- Sao mới dậy đã ngồi lên rồi? Có khó chịu chỗ nào không? Vết thương có đau không?
Y ôn nhu hỏi han cậu, dịu dàng ngồi xuống bên giường. Đặt cái khay sang bên, tay phải đưa lên trán cậu, kiểm tra nhiệt độ:
- Vẫn còn nóng, bất quá so với hôm qua tốt hơn nhiều rồi.
Lương Vỹ thụ sủng nhược kinh, đơ ra không biết nên phản ứng thế nào. Mạc Quân... y cũng có thể dịu dàng thế này sao? Ấn tượng về lần đầu tiên gặp nhau của cậu đối với hắn rất tệ, là một tên háo sắc, thủ đoạn. Sao bây giờ quay ngoắt 360 độ rồi? Thật sự là thích ứng không nổi:
- Anh... anh đưa tôi... về đây??? - Lương Vỹ ấp úng mãi mới nói được một câu.
- Ừ. - Mạc Quân lại cười. Nụ cười nhìn rất ấm áp nhưng sao Lương Vỹ cứ thấy hơi có vấn đề. - Hôm qua anh vô tình đi qua khu chung cư B, thấy em ngất xỉu nên đưa em về đây. Người em đầy thương tích, lại còn sốt cao, dọa anh sợ muốn chết. Sao rồi? Có thấy đau ở đâu nữa không?
Lương Vỹ lắc lắc đầu, vẫn nhìn y chằm chằm. Từ khi bắt đầu bị cậu mợ ghẻ lạnh đến giờ cậu chưa từng được người khác chăm sóc ân cần như thế lúc bị bệnh, không khỏi có chút cảm động. Tuy rằng ánh mắt cùng điệu bộ của Mạc Quân đều có cái gì đó rất lạ, nhưng cậu cũng không muốn để ý. Nhỡ đâu nghi nhầm người tốt thì sao? Vả lại y giúp đỡ cậu cũng chẳng có lợi ích gì cho y cơ mà. Người như cậu còn gì để lợi dụng ngoài tấm thân này. Nếu y muốn thì đã cưỡng đoạt lâu rồi, không cần phải tốn công như vậy.
- Cảm... cảm ơn anh... phiền anh rồi...
- Không có gì, anh thích em, lo lắng cho em là chuyện bình thường. Nào, mau ăn cháo, anh đút cho em nhé. Ăn xong thì uống thuốc rồi nghỉ ngơi cho khỏe.
Cậu ngây ngây ngô ngô làm theo lời y, không phản đối cho dù y có cử chỉ quá mức thân thiết với một người chỉ mới gặp một lần.
Cậu mải nghĩ đến Mạc Chính Phong. Anh là người cậu yêu, cả trái tim và thân thể cậu đều trao cho anh, nhưng anh lại chưa một lần thật tâm lo lắng cho cậu. Trong lòng cậu, thực sự có chút nhói. Rốt cuộc cậu vì cái gì mà yêu anh? Vì cái gì để cho anh chà đạp trêu đùa tình cảm của cậu chứ? Tại sao?
Mạc Quân đút cho cậu hết nửa bát cháo, chợt nói:
- Phải rồi, Chính Phong có gọi cho anh nói muốn gặp em. Điện thoại em không liên lạc được nên nó nhờ anh. Lát nữa nó sẽ đến đây.
Lương Vỹ hơi sững lại. Điện thoại? Hình như cậu làm rơi tối qua. Chắc lúc đưa cậu đi Mạc Quân không để ý mà bỏ lại rồi.
Mạc Chính Phong muốn gặp cậu, có phải muốn dứt khoát nói rõ mọi chuyện? Hay lại tìm lý do nào đó uy hiếp, ép buộc cậu ở bên anh, để anh tiếp tục đùa bỡn cậu? Dù là gì, thì vẫn thật đau:
-Tôi không muốn gặp. - Cậu nhàn nhạt nói.
- Sao vậy??? Có chuyện gì sao?
- Không, không muốn thấy anh ta nữa thôi. Tôi no rồi, cảm ơn anh. Tôi muốn ngủ một chút được không?
- Ừ, uống thuốc đi rồi ngủ, anh sẽ nói lại với Chính Phong để nó không tới làm phiền em.
Mạc Quân chờ cậu uống thuốc xong, thu dọn các thứ mang ra ngoài. Lúc quay đi, trên môi y là nụ cười quỷ dị. Chuyện tối qua... là do y gây ra chứ ai. Thực ra thì là Mạc Chính Thuần xảy ra chuyện lớn, Mạc Chính Phong không thể không lo. Vội vàng quá quên cả nhắn tin cho Lương Vỹ. Mạc Quân nhân lúc anh không để ý, lấy điện thoại anh gửi tin cho cậu lúc hơn mười giờ, sau đó tự mình tìm nhà cậu nhờ thông tin thu thập được qua cuộc điều tra y mới làm sau lần đầu gặp cậu. Y còn cố tình ném điện thoại của cậu đi, khiến hiểu lầm giữa cậu và Chính Phong càng sâu. Có như vậy y mới đạt được mục đích.
Vỹ Vỹ a, em quyến rũ thế, anh làm sao nhường em cho tên Mạc Chính Phong kia chứ.
Bỗng Lương Vỹ bật ra tiếng cười lớn chua chát, kèm theo hai giọt nước mắt khẽ lăn. Ha ha, cậu thật ngu ngốc. Sao lại có thể ảo tưởng anh thật sự quan tâm lo lắng cho cậu chứ? Đã bao lần nếm trái đắng vì tội tự mình đa tình rồi sao vẫn không chừa? Anh nói có thế đã đủ khiến cậu xao động, ngây ngốc ngồi chờ đến ba tiếng đồng hồ giữa giá lạnh. Thật quá đần độn mà... Lương Vỹ ơi là Lương Vỹ, người ta chỉ coi mày là bạn giường, là thứ đồ chơi thôi, sao mày còn không tỉnh ngộ? Thật nực cười! Mười phút nữa tôi đến. Câu đó có thể xem là sự thật sao? Trời lạnh thế này, anh ra đường làm gì cơ chứ? Hơn nữa, vì cậu mà ra đường, lại càng là điều không thể. Cậu quá ngây thơ rồi. Lần nào cũng để mình bị đùa giỡn như một con rối. Rồi lần nào cũng tự nhủ: sẽ không có lần sau đâu. Ấy vậy mà cứ hết lần này đến lần khác cậu không kìm giữ nổi trái tim mình, cứ một mực tin anh vô điều kiện. Trên đời này, còn ai ngốc hơn cậu nữa?
Mà thôi, nghĩ nhiều làm gì, đau buồn làm gì, chỉ khổ mình thôi, đâu ai thương xót cho mình đâu. Nghĩ thế, cậu liền gạt nước mắt đứng dậy, phải đi kiếm chỗ nào ngủ qua đêm nay đã. Có chuyện gì mai rồi tính tiếp.
Nhưng cậu vừa đứng lên liền cảm thấy choáng váng đến xây xẩm mặt mày. Mọi thứ trước mắt cứ mờ nhòa dần, trời đất như quay cuồng đảo lộn. Lương Vỹ dần mất ý thức, ngất xỉu.
Sáng sớm, tiếng chim hót véo von cùng ánh nắng sớm hiếm hoi của mùa đông làm Lương Vỹ tỉnh ngủ. Cậu dụi dụi mắt, lấy tay đỡ trán. Aiz, đầu cậu đau quá, hơi thở thì nóng rực, cả người uể oải đau nhức như mất hết sức lực, thật khó chịu. Từ từ ngồi dậy,
nheo mắt một lúc, cậu mới quan sát được mọi thứ xung quanh. Cậu đang ở trên một chiếc giường lớn mềm mại đặt giữa một căn phòng sạch sẽ sáng sủa. Đồ đạc ngăn nắp, gọn gàng, còn có một bình hoa tươi để trên tủ đầu giường tỏa hương thơm dịu nhẹ rất dễ chịu. Quần áo trên người cũng được thay mới, vết thương có vẻ đã được xử lý, không còn quá đau rát nữa.
Đây là đâu? Sao cậu lại ở đây? Tối hôm qua... cậu nhớ là cậu ngồi chờ Mạc Chính Phong tới hơn mười giờ, sau đó nhận được tin nhắn mới đứng lên định rời khỏi. Rồi... hình như cậu ngất xỉu thì phải. Giờ tỉnh lại thì... Ai đưa cậu đến đây nhỉ? Sao người đó lại có lòng tốt giúp đỡ cậu?
- Vỹ Vỹ, em tỉnh rồi sao?
Giọng nam trầm thấp vang lên khiến cậu chuyển hướng nhìn ra phía cửa. Là Mạc Quân! Y mỉm cười tươi tắn nhìn cậu, tay còn bưng một cái khay, trên có tô cháo tỏa mùi thơm lừng, một cốc nước và thuốc. Sao y ở đây? Lẽ nào hôm qua, là y cứu cậu sao?
- Sao mới dậy đã ngồi lên rồi? Có khó chịu chỗ nào không? Vết thương có đau không?
Y ôn nhu hỏi han cậu, dịu dàng ngồi xuống bên giường. Đặt cái khay sang bên, tay phải đưa lên trán cậu, kiểm tra nhiệt độ:
- Vẫn còn nóng, bất quá so với hôm qua tốt hơn nhiều rồi.
Lương Vỹ thụ sủng nhược kinh, đơ ra không biết nên phản ứng thế nào. Mạc Quân... y cũng có thể dịu dàng thế này sao? Ấn tượng về lần đầu tiên gặp nhau của cậu đối với hắn rất tệ, là một tên háo sắc, thủ đoạn. Sao bây giờ quay ngoắt 360 độ rồi? Thật sự là thích ứng không nổi:
- Anh... anh đưa tôi... về đây??? - Lương Vỹ ấp úng mãi mới nói được một câu.
- Ừ. - Mạc Quân lại cười. Nụ cười nhìn rất ấm áp nhưng sao Lương Vỹ cứ thấy hơi có vấn đề. - Hôm qua anh vô tình đi qua khu chung cư B, thấy em ngất xỉu nên đưa em về đây. Người em đầy thương tích, lại còn sốt cao, dọa anh sợ muốn chết. Sao rồi? Có thấy đau ở đâu nữa không?
Lương Vỹ lắc lắc đầu, vẫn nhìn y chằm chằm. Từ khi bắt đầu bị cậu mợ ghẻ lạnh đến giờ cậu chưa từng được người khác chăm sóc ân cần như thế lúc bị bệnh, không khỏi có chút cảm động. Tuy rằng ánh mắt cùng điệu bộ của Mạc Quân đều có cái gì đó rất lạ, nhưng cậu cũng không muốn để ý. Nhỡ đâu nghi nhầm người tốt thì sao? Vả lại y giúp đỡ cậu cũng chẳng có lợi ích gì cho y cơ mà. Người như cậu còn gì để lợi dụng ngoài tấm thân này. Nếu y muốn thì đã cưỡng đoạt lâu rồi, không cần phải tốn công như vậy.
- Cảm... cảm ơn anh... phiền anh rồi...
- Không có gì, anh thích em, lo lắng cho em là chuyện bình thường. Nào, mau ăn cháo, anh đút cho em nhé. Ăn xong thì uống thuốc rồi nghỉ ngơi cho khỏe.
Cậu ngây ngây ngô ngô làm theo lời y, không phản đối cho dù y có cử chỉ quá mức thân thiết với một người chỉ mới gặp một lần.
Cậu mải nghĩ đến Mạc Chính Phong. Anh là người cậu yêu, cả trái tim và thân thể cậu đều trao cho anh, nhưng anh lại chưa một lần thật tâm lo lắng cho cậu. Trong lòng cậu, thực sự có chút nhói. Rốt cuộc cậu vì cái gì mà yêu anh? Vì cái gì để cho anh chà đạp trêu đùa tình cảm của cậu chứ? Tại sao?
Mạc Quân đút cho cậu hết nửa bát cháo, chợt nói:
- Phải rồi, Chính Phong có gọi cho anh nói muốn gặp em. Điện thoại em không liên lạc được nên nó nhờ anh. Lát nữa nó sẽ đến đây.
Lương Vỹ hơi sững lại. Điện thoại? Hình như cậu làm rơi tối qua. Chắc lúc đưa cậu đi Mạc Quân không để ý mà bỏ lại rồi.
Mạc Chính Phong muốn gặp cậu, có phải muốn dứt khoát nói rõ mọi chuyện? Hay lại tìm lý do nào đó uy hiếp, ép buộc cậu ở bên anh, để anh tiếp tục đùa bỡn cậu? Dù là gì, thì vẫn thật đau:
-Tôi không muốn gặp. - Cậu nhàn nhạt nói.
- Sao vậy??? Có chuyện gì sao?
- Không, không muốn thấy anh ta nữa thôi. Tôi no rồi, cảm ơn anh. Tôi muốn ngủ một chút được không?
- Ừ, uống thuốc đi rồi ngủ, anh sẽ nói lại với Chính Phong để nó không tới làm phiền em.
Mạc Quân chờ cậu uống thuốc xong, thu dọn các thứ mang ra ngoài. Lúc quay đi, trên môi y là nụ cười quỷ dị. Chuyện tối qua... là do y gây ra chứ ai. Thực ra thì là Mạc Chính Thuần xảy ra chuyện lớn, Mạc Chính Phong không thể không lo. Vội vàng quá quên cả nhắn tin cho Lương Vỹ. Mạc Quân nhân lúc anh không để ý, lấy điện thoại anh gửi tin cho cậu lúc hơn mười giờ, sau đó tự mình tìm nhà cậu nhờ thông tin thu thập được qua cuộc điều tra y mới làm sau lần đầu gặp cậu. Y còn cố tình ném điện thoại của cậu đi, khiến hiểu lầm giữa cậu và Chính Phong càng sâu. Có như vậy y mới đạt được mục đích.
Vỹ Vỹ a, em quyến rũ thế, anh làm sao nhường em cho tên Mạc Chính Phong kia chứ.
Tác giả :
Shantran