Chính Là Chờ Em Nói Yêu Anh
Chương 13: Cậu thích đàn ông?
Mạc Quân bật cười:
- Em sao vậy? Anh chỉ hỏi thế thôi, không cần bất ngờ đến vậy chứ?
TMD! Đột nhiên bị một người đàn ông lạ mặt xán đến gần làm quen, xong hỏi một câu động trời: "Em là tiểu thụ đúng không?" có ai lại không sốc? Đổi lại là hắn ta xem. Hừ!
Lương Vỹ đưa tay vuốt vuốt ngực, bị sặc hai lần liền quả thực không dễ chịu chút nào.
Mạc Quân cũng giơ tay, đặt lên ngực cậu. Cảm giác bàn tay hắn nóng rực làm Lương Vỹ giật mình lùi ra xa hắn:
- Anh... anh làm gì thế hả?
- Giúp em nhuận khí! - Trả lời rất thản nhiên - Dù gì cũng là lỗi của anh. Mà em còn chưa trả lời anh đâu, em có phải tiểu thụ không?
- Anh mới là thụ ấy! - Cậu nóng mặt gắt. Lỡ để Mạc Chính Phong nghe được thì sao? - Tôi là thẳng ok? Anh muốn tìm bạn giường thì tìm người khác ấy!
Mạc Quân lại càng cười lớn. Được Mạc Chính Phong nhìn trúng đúng là không phải người thường. Bộ dạng bên ngoài đẹp, tính cách cũng rất thú vị, còn thông minh. Bảo bối như thế này, để cho tên ngốc kiêu ngạo Mạc Chính Phong hưởng một mình thật phí của trời.
- Em không cần chối, anh rất hiểu về em. Anh không chỉ biết em là thụ, anh còn biết em thích Mạc Chính Phong. Mạc Quân anh là người rõ ràng, anh sẽ nói thẳng, anh thích em. Anh so với Mạc Chính Phong chỉ có hơn không có kém, anh cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời anh thì em muốn gì cũng được.
Lương Vỹ tức giận. Cậu làm sao lại không hiểu Mạc Quân có ý gì. Cậu là thụ thật, nhưng không phải loại ti tiện ai cũng có thể thao. Lần đầu của cậu chỉ có thể dành cho người cậu yêu thật lòng. Cậu không bao giờ chấp nhận chuyện làm tiểu tình nhân để người ta bao dưỡng. Tốt xấu gì cũng là nam nhân, không thể tự hạ thấp giá trị bản thân.
Cậu đẩy tay Mạc Quân ra, bộ dạng muốn đứng dậy, ý từ chối đã rất rõ ràng.
Nhưng Mạc Quân không phải là người dễ từ bỏ.
Hắn kéo tay cậu lại, vừa vặn chuẩn xác để cậu ngã ngồi lên đùi hắn. Một tay giữ chặt tay cậu, tay còn lại lần đến đũng quần của cậu, ôn nhu mà hữu lực bóp một cái, nghiêng đầu tựa lên vai cậu, nhẹ nhàng cắn một cái lên cái cổ trắng nõn:
- Đừng vội cự tuyệt anh. Em còn chưa biết anh có thể cho em những gì mà.
Cơ thể thiếu niên đặc biệt mẫn cảm, bị khiêu khích như thế trên căn bản là không chịu nổi. Cậu lại không thể giãy dụa thoát khỏi kìm giữ của hắn bởi lẽ sức lực hai bên quá chênh lệch, chỉ có thể há miệng thở dốc:
- Mạc Quân anh buông tôi ra! Tự trọng một chút đi! Tôi không muốn! Anh đừng ép tôi.
- Em không muốn nhưng mà anh muốn. - Giọng nói trầm khàn đầy dục vọng phả vào bên tai cậu - Em hiểu chứ?
Lương Vỹ dĩ nhiên hiểu, con mẹ nó còn hiểu vô cùng sâu sắc. Cái vật cứng nóng của hắn cách hai lớp vải đang chọt lên mông cậu đó, còn có thể không hiểu sao? Nhưng mà cậu không muốn. Cậu không thể để hắn làm chuyện đó với cậu được! Lỡ như bị Mạc Chính Phong phát hiện, biết cậu là gay, anh nhất định sẽ không thèm nhìn mặt cậu.
Trong lúc cấp bách, cậu chợt nảy ra ý tưởng, liền nhấc chân đạp mạnh xuống. Vâng! Trúng... thảm cỏ! Mạc Quân cười lạnh:
- Tiểu bảo bối, em đừng kích động thế chứ!
Hắn vẫn ôm chặt cậu, một chút cũng không cho cậu chống cự.
Lương Vỹ gần như muốn khóc. Góc cậu ngồi khá tối, lại cách xa trung tâm buổi tiệc, khó mà có người nhìn thấy được. Cho dù cậu có kêu lên cũng sẽ bị tiếng nhạc át mất. Cậu sâu sắc rút ra bài học: tiệc sinh nhật không nên thiếu phụ huynh, nếu không bọn trẻ sẽ được thể làm loạn.
Bất chợt một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu:
- Hai người đang làm gì?
Lương Vỹ ngẩng đầu nhìn, mẹ ơi không phải chứ! Là Mạc Chính Phong! Anh đứng trước mặt cậu, hai tay đút túi quần, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm cậu và Mạc Quân, môi mím lại vẻ vô cùng giận dữ.
Mạc Quân hơi buông lỏng kìm giữ, cậu liền dùng sức gạt hắn ra, đứng dậy, theo bản năng trốn ra sau lưng Mạc Chính Phong. Anh hơi quay đầu, nhỏ giọng nói đủ cho mình cậu nghe: "Cậu giỏi lắm! Cứ chờ đấy!" Lương Vỹ phát run từng trận, đầu đầy mồ hôi. Nghe ngữ khí này, anh chắc chắn đang vô cùng khó chịu. Không xong rồi! Làm ơn đừng nhìn ra cái gì, làm ơn! Cái này... cũng không phải do cậu câu dẫn người ta. Anh hẳn là sẽ không phát hiện đâu ha.
- Tiểu Phong, anh phải hỏi em làm gì mới đúng. - Mạc Quân chỉnh lại quần áo bị cậu làm nhăn, giọng điệu bình thản, ánh mắt vẫn tà mị liếc về phía cậu - Anh đây không phải đang kiếm chị dâu cho em sao?
- Câm miệng! - Chính Phong quát - Lương Vỹ là bạn của tôi, anh đừng hòng động một ngón tay vào cậu ấy. Tôi nói cho anh biết, địa vị trong nhà của anh không bằng tôi, nên biết tự lượng sức đi!
- Yo! Ghê nhỉ! Em chỉ là một cậu nhóc, có thể làm gì? Hơn nữa không phải vừa rồi anh mới đụng cả người em ấy đó sao? Còn nói cái gì một ngón tay? Ba hoa!
Mạc Chính Phong tức đến muốn nổ tung:
- Mạc Quân! Đừng chọc giận tôi! Hiện tại tôi chưa đủ sức đấu trực diện với anh, nhưng giở trò sau lưng anh chắc chắn không rành hơn tôi đâu! Nghĩ đi, anh còn một đứa con chưa nhận đấy. Nếu để ba mẹ anh biết họ có một đứa cháu đã ba tuổi, mẹ nó còn là...
Mạc Quân biến sắc vội ngắt lời:
- Im đi! Hừ! Được lắm! Coi như tôi thua cậu! Sớm muộn gì rồi sẽ có ngày Mạc Quân tôi cho cậu biết tay.
Hắn hầm hừ bỏ đi, vẫn không quên để lại một ánh mắt đầy ẩn ý cho Lương Vỹ. Cậu hiểu được ý tứ của hắn, chính là, hắn chưa bỏ qua cho cậu đâu.
Bất quá bây giờ không phải lúc nói chuyện đó...
Mạc Chính Phong đuổi được Mạc Quân đi, dời mục tiêu sang Lương Vỹ. Anh nhếch môi cười nhìn cậu run rẩy:
- Giỏi nhỉ, cậu giỏi hơn tôi tưởng. Câu dẫn nữ nhân đã đành, nam cũng không tha sao?
Anh đã dặn cậu trong buổi tiệc phải đứng ở nơi anh dễ quan sát, lấy lí do vì sợ cậu bị đám anh em bạn bè của anh bắt nạt. Ấy thế mà tên nhóc này dám không nghe lời, một mình chui ra góc tối này ngồi. Hại anh tìm kiếm cả tiếng đồng hồ cũng không thấy cậu đâu, lo lắng muốn cháy cả ruột gan. Kết quả thì sao? Vừa nhìn thấy cậu, chưa kịp mừng thì đã thấy cảnh cậu bị một nam nhân khác ôm trong lòng, còn sợ soạng lung tung. Mà cái biểu tình đó của cậu... Con mẹ nó chính là mời gọi người đến chà đạp cậu mà! Mạc Chính Phong trong giây phút đó cơ hồ nộ khí xung thiên, ngay cả ý muốn giết người cũng có. Bảo bối của anh, anh còn chưa dám chạm vào, vậy mà để tên khốn Mạc Quân kia chiếm tiện nghi. Xem ra, người không đưa về bên cạnh là vô cùng vô cùng nguy hiểm.
- Học trưởng. - Cậu yếu ớt lên tiếng định giải thích.
- Sao? - Anh ngắt lời, ánh mắt thâm sâu nhìn xoáy vào đôi mắt quyến rũ của cậu, dục vọng trong lòng thoáng chốc bùng cháy - Muốn nói gì? Cậu thích đàn ông?
- Em sao vậy? Anh chỉ hỏi thế thôi, không cần bất ngờ đến vậy chứ?
TMD! Đột nhiên bị một người đàn ông lạ mặt xán đến gần làm quen, xong hỏi một câu động trời: "Em là tiểu thụ đúng không?" có ai lại không sốc? Đổi lại là hắn ta xem. Hừ!
Lương Vỹ đưa tay vuốt vuốt ngực, bị sặc hai lần liền quả thực không dễ chịu chút nào.
Mạc Quân cũng giơ tay, đặt lên ngực cậu. Cảm giác bàn tay hắn nóng rực làm Lương Vỹ giật mình lùi ra xa hắn:
- Anh... anh làm gì thế hả?
- Giúp em nhuận khí! - Trả lời rất thản nhiên - Dù gì cũng là lỗi của anh. Mà em còn chưa trả lời anh đâu, em có phải tiểu thụ không?
- Anh mới là thụ ấy! - Cậu nóng mặt gắt. Lỡ để Mạc Chính Phong nghe được thì sao? - Tôi là thẳng ok? Anh muốn tìm bạn giường thì tìm người khác ấy!
Mạc Quân lại càng cười lớn. Được Mạc Chính Phong nhìn trúng đúng là không phải người thường. Bộ dạng bên ngoài đẹp, tính cách cũng rất thú vị, còn thông minh. Bảo bối như thế này, để cho tên ngốc kiêu ngạo Mạc Chính Phong hưởng một mình thật phí của trời.
- Em không cần chối, anh rất hiểu về em. Anh không chỉ biết em là thụ, anh còn biết em thích Mạc Chính Phong. Mạc Quân anh là người rõ ràng, anh sẽ nói thẳng, anh thích em. Anh so với Mạc Chính Phong chỉ có hơn không có kém, anh cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời anh thì em muốn gì cũng được.
Lương Vỹ tức giận. Cậu làm sao lại không hiểu Mạc Quân có ý gì. Cậu là thụ thật, nhưng không phải loại ti tiện ai cũng có thể thao. Lần đầu của cậu chỉ có thể dành cho người cậu yêu thật lòng. Cậu không bao giờ chấp nhận chuyện làm tiểu tình nhân để người ta bao dưỡng. Tốt xấu gì cũng là nam nhân, không thể tự hạ thấp giá trị bản thân.
Cậu đẩy tay Mạc Quân ra, bộ dạng muốn đứng dậy, ý từ chối đã rất rõ ràng.
Nhưng Mạc Quân không phải là người dễ từ bỏ.
Hắn kéo tay cậu lại, vừa vặn chuẩn xác để cậu ngã ngồi lên đùi hắn. Một tay giữ chặt tay cậu, tay còn lại lần đến đũng quần của cậu, ôn nhu mà hữu lực bóp một cái, nghiêng đầu tựa lên vai cậu, nhẹ nhàng cắn một cái lên cái cổ trắng nõn:
- Đừng vội cự tuyệt anh. Em còn chưa biết anh có thể cho em những gì mà.
Cơ thể thiếu niên đặc biệt mẫn cảm, bị khiêu khích như thế trên căn bản là không chịu nổi. Cậu lại không thể giãy dụa thoát khỏi kìm giữ của hắn bởi lẽ sức lực hai bên quá chênh lệch, chỉ có thể há miệng thở dốc:
- Mạc Quân anh buông tôi ra! Tự trọng một chút đi! Tôi không muốn! Anh đừng ép tôi.
- Em không muốn nhưng mà anh muốn. - Giọng nói trầm khàn đầy dục vọng phả vào bên tai cậu - Em hiểu chứ?
Lương Vỹ dĩ nhiên hiểu, con mẹ nó còn hiểu vô cùng sâu sắc. Cái vật cứng nóng của hắn cách hai lớp vải đang chọt lên mông cậu đó, còn có thể không hiểu sao? Nhưng mà cậu không muốn. Cậu không thể để hắn làm chuyện đó với cậu được! Lỡ như bị Mạc Chính Phong phát hiện, biết cậu là gay, anh nhất định sẽ không thèm nhìn mặt cậu.
Trong lúc cấp bách, cậu chợt nảy ra ý tưởng, liền nhấc chân đạp mạnh xuống. Vâng! Trúng... thảm cỏ! Mạc Quân cười lạnh:
- Tiểu bảo bối, em đừng kích động thế chứ!
Hắn vẫn ôm chặt cậu, một chút cũng không cho cậu chống cự.
Lương Vỹ gần như muốn khóc. Góc cậu ngồi khá tối, lại cách xa trung tâm buổi tiệc, khó mà có người nhìn thấy được. Cho dù cậu có kêu lên cũng sẽ bị tiếng nhạc át mất. Cậu sâu sắc rút ra bài học: tiệc sinh nhật không nên thiếu phụ huynh, nếu không bọn trẻ sẽ được thể làm loạn.
Bất chợt một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu:
- Hai người đang làm gì?
Lương Vỹ ngẩng đầu nhìn, mẹ ơi không phải chứ! Là Mạc Chính Phong! Anh đứng trước mặt cậu, hai tay đút túi quần, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm cậu và Mạc Quân, môi mím lại vẻ vô cùng giận dữ.
Mạc Quân hơi buông lỏng kìm giữ, cậu liền dùng sức gạt hắn ra, đứng dậy, theo bản năng trốn ra sau lưng Mạc Chính Phong. Anh hơi quay đầu, nhỏ giọng nói đủ cho mình cậu nghe: "Cậu giỏi lắm! Cứ chờ đấy!" Lương Vỹ phát run từng trận, đầu đầy mồ hôi. Nghe ngữ khí này, anh chắc chắn đang vô cùng khó chịu. Không xong rồi! Làm ơn đừng nhìn ra cái gì, làm ơn! Cái này... cũng không phải do cậu câu dẫn người ta. Anh hẳn là sẽ không phát hiện đâu ha.
- Tiểu Phong, anh phải hỏi em làm gì mới đúng. - Mạc Quân chỉnh lại quần áo bị cậu làm nhăn, giọng điệu bình thản, ánh mắt vẫn tà mị liếc về phía cậu - Anh đây không phải đang kiếm chị dâu cho em sao?
- Câm miệng! - Chính Phong quát - Lương Vỹ là bạn của tôi, anh đừng hòng động một ngón tay vào cậu ấy. Tôi nói cho anh biết, địa vị trong nhà của anh không bằng tôi, nên biết tự lượng sức đi!
- Yo! Ghê nhỉ! Em chỉ là một cậu nhóc, có thể làm gì? Hơn nữa không phải vừa rồi anh mới đụng cả người em ấy đó sao? Còn nói cái gì một ngón tay? Ba hoa!
Mạc Chính Phong tức đến muốn nổ tung:
- Mạc Quân! Đừng chọc giận tôi! Hiện tại tôi chưa đủ sức đấu trực diện với anh, nhưng giở trò sau lưng anh chắc chắn không rành hơn tôi đâu! Nghĩ đi, anh còn một đứa con chưa nhận đấy. Nếu để ba mẹ anh biết họ có một đứa cháu đã ba tuổi, mẹ nó còn là...
Mạc Quân biến sắc vội ngắt lời:
- Im đi! Hừ! Được lắm! Coi như tôi thua cậu! Sớm muộn gì rồi sẽ có ngày Mạc Quân tôi cho cậu biết tay.
Hắn hầm hừ bỏ đi, vẫn không quên để lại một ánh mắt đầy ẩn ý cho Lương Vỹ. Cậu hiểu được ý tứ của hắn, chính là, hắn chưa bỏ qua cho cậu đâu.
Bất quá bây giờ không phải lúc nói chuyện đó...
Mạc Chính Phong đuổi được Mạc Quân đi, dời mục tiêu sang Lương Vỹ. Anh nhếch môi cười nhìn cậu run rẩy:
- Giỏi nhỉ, cậu giỏi hơn tôi tưởng. Câu dẫn nữ nhân đã đành, nam cũng không tha sao?
Anh đã dặn cậu trong buổi tiệc phải đứng ở nơi anh dễ quan sát, lấy lí do vì sợ cậu bị đám anh em bạn bè của anh bắt nạt. Ấy thế mà tên nhóc này dám không nghe lời, một mình chui ra góc tối này ngồi. Hại anh tìm kiếm cả tiếng đồng hồ cũng không thấy cậu đâu, lo lắng muốn cháy cả ruột gan. Kết quả thì sao? Vừa nhìn thấy cậu, chưa kịp mừng thì đã thấy cảnh cậu bị một nam nhân khác ôm trong lòng, còn sợ soạng lung tung. Mà cái biểu tình đó của cậu... Con mẹ nó chính là mời gọi người đến chà đạp cậu mà! Mạc Chính Phong trong giây phút đó cơ hồ nộ khí xung thiên, ngay cả ý muốn giết người cũng có. Bảo bối của anh, anh còn chưa dám chạm vào, vậy mà để tên khốn Mạc Quân kia chiếm tiện nghi. Xem ra, người không đưa về bên cạnh là vô cùng vô cùng nguy hiểm.
- Học trưởng. - Cậu yếu ớt lên tiếng định giải thích.
- Sao? - Anh ngắt lời, ánh mắt thâm sâu nhìn xoáy vào đôi mắt quyến rũ của cậu, dục vọng trong lòng thoáng chốc bùng cháy - Muốn nói gì? Cậu thích đàn ông?
Tác giả :
Shantran