Chính Là Chờ Em Nói Yêu Anh
Chương 12: Lễ trưởng thành
Mấy hôm sau, câu nói bỏ lửng của Mạc Chính Phong vẫn bị bỏ lửng như cũ. Căn bản anh không làm sao mở miệng nói ra được nữa. Thế mới biết, muốn làm gì thì phải làm ngay, chỉ cần do dự một giây sẽ lỡ dở cho đến mãi sau...
Điều này làm Mạc Chính Phong rất buồn bực. Đúng như anh nghĩ, sau vở kịch kia, Lương Vỹ trở nên nổi tiếng như cồn. Nữ sinh trong trường hâm mộ cậu tăng lên chóng mặt, ngày nào cũng có thư tỏ tình gửi đến. Cậu lại không hề đem vứt đi, ngược lại mang về giữ làm kỷ niệm! Thì từ trước đến giờ cậu có bao giờ được ái mộ như thế đâu, không kích động vui vẻ sao được. Tuy rằng không có ý tứ gì với bọn họ, nhưng cậu cũng không thẳng thừng từ chối. Dù sao thì... nam nhân mà, ai chẳng thích cảm giác hư vinh được nhiều mỹ nhân vây quanh.
Mạc Chính Phong đã có lúc cáu quá mà đen mặt giáo huấn cậu:
- Cậu không thích mấy cô gái đó, sao còn cố tình mập mờ không rõ với bọn họ? Làm thế, không thấy cắn rứt lương tâm sao?
Lương Vỹ rất hồn nhiên đáp lại:
- Tôi học theo anh mà học trưởng.
Ở chung với nhau mấy ngày, quan hệ giữa hai người tiến bộ không ít. Lương Vỹ đã khá thoải mái khi đối diện với anh, không còn quá khẩn trương lo lắng như trước nữa. Thỉnh thoảng có thể hứng lên cùng anh nói đùa. Tỉ như câu trả lời vừa rồi, cậu cũng là đùa. Bất quá cũng không sai. Mạc Chính Phong nổi tiếng khắp trường là hotboy đào hoa, chuyên gia thả thính công cộng, số người mê mệt vì anh nhiều vô kể, trong trường có mà ngoài trường cũng không thiếu. Anh chưa từng chấp nhận ai nhưng buông lời lửng lơ ái muội thì rất thường xuyên. So ra cậu đã là gì so với anh đâu.
Mạc Chính Phong tức đến nghẹn họng, không thể phản bác. Tên nhóc này thế mà lại học theo anh đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Giờ anh có giận cũng đâu nói gì được cậu. Đều do anh nêu gương cả mà.
Vứt lại một tiếng hừ tức tối, Mạc Chính Phong quay lưng bỏ đi. Cứ để người tự do thế này thật nguy hiểm, phải mau mau đem người về bên mình mới được. Anh âm thầm tính toán kế sách. Cậu nhiều lắm chỉ ở nhà anh ba, bốn ngày nữa thôi, nếu không nhanh sau này sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa.
Ngày kia là sinh nhật anh tròn 18 tuổi, có thể xem như lễ trưởng thành. Mạc Chính Phong còn nhớ rất rõ năm anh mười sáu tuổi, Mạc Chính Thuần 18, gã cũng tổ chức lễ trưởng thành. Hôm đó Lâm Dương cũng tham gia. Mạc Chính Thuần liền mượn cớ nam nhân trưởng thành phải biết uống rượu, hô hào cả đám bạn nhập cuộc. Lâm Dương bị gã chuốc say mèm rồi lôi lên giường lăn qua lăn lại hết đêm đó. Hôm sau dậy vốn dĩ có thể nhân cơ hội tỏ tình, nhưng gã lại không nói ra mà còn cứng miệng bảo rượu vào làm loạn. Kết quả hai người dây dưa đến tận bây giờ vẫn trên danh nghĩa "bạn tình", giải quyết nhu cầu lẫn nhau chứ không có ràng buộc tình cảm. Phải công nhận tư duy yêu đương hai anh em họ Mạc không khác nhau chút nào, rõ ràng yêu người ta xong cứ thích mập mờ, không chịu chủ động.Mạc Chính Phong cảm thấy cách này rất hay, cho dù chưa thể làm người yêu ngay tức khắc, tuy nhiên người đã là của mình, chuyện sau này cũng sẽ dễ hơn nhiều. Bất quá... khụ... Lương Vỹ hình như còn chưa tròn 17 mà. Thôi không sao, trước sau gì vẫn thuộc về mình, quản sớm hay muộn làm gì chứ. Cậu cũng không phải phụ nữ, sẽ không lo xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
(Cầm thú! -_-)
Nhưng người tính không bằng trời tính, đến cuối cùng vẫn phát sinh tình huống đặc biệt phá tan kế hoạch của Mạc Chính Phong...
Sân vườn biệt thự nhà Mạc Chính Phong...
Không khí tiệc tùng vô cùng sôi nổi, náo nhiệt. Vì là tiệc buffet nên bàn ghế không kê ra nhiều. Ngoại trừ bàn thức ăn đầy mỹ vị, mấy chiếc ghế dài đặt dưới tàng cây thì không còn gì nữa. Một khoảng sân vườn rộng rãi toàn bộ đều dùng cho khách khứa. Tất cả đều là bạn bè của Mạc Chính Phong, một số anh em họ của cậu nữa. Không phủ nhận người lớn nhà họ Mạc rất tâm lý, biết bọn trẻ ngại mình, cũng ghét chuyện biến tiệc gia đình thành tiệc giao lưu làm ăn kết hợp se duyên các thể loại nên không ai xuất hiện, chỉ gửi quà thôi. Thậm chí Mạc Chính Thuần cũng lấy cớ bận không tới, toàn tâm toàn ý để em trai mình tự do thực hiện kế hoạch "truy thê". Hơn ai hết, gã rất hiểu cậu em này. Từ lúc anh mở miệng hỏi lại chuyện lễ trưởng thành ngày trước gã làm sao dụ được Lâm Dương thì gã đã hiểu hết chuyện rồi. Tuy nhiên, gã không ngăn cấm, chỉ dặn anh có chừng mực chút, dù sao nhóc kia vẫn là vị thành niên...
Không có người lớn, không cần giữ phép tắc, cả đám người rất vui vẻ ăn uống chơi đùa, không khí vô cùng thoải mái náo nhiệt.
Riêng Lương Vỹ ôm một đĩa đầy thức ăn ra xích đu nơi góc sân ngồi một mình. Cậu tuy thích náo nhiệt nhưng lại ngại đám cậu ấm cô chiêu này coi thường. Với lại bộ đồ Mạc Chính Phong chuẩn bị cho cậu hôm nay có chút chật, họat động hơi bất tiện. Vì anh nói nó hợp với bữa tiệc này, còn là do anh đích thân chọn nên cậu mới cắn răng mặc. Khó chịu, cậu cựa quậy thân mình một chút, cố đem quần áo nới lỏng hơn. Nhìn về phía trung tâm buổi tiệc, anh tươi cười giữa một dàn mỹ nữ xinh đẹp ăn mặc gợi cảm, cao hứng cười đùa, cậu có hơi chạnh lòng. Bản thân nỗ lực chăm chút bề ngoài vì anh, vậy mà chẳng được gì, trên căn bản anh có nhìn tới cậu đâu. Nhìn anh một thân quần áo đơn giản, tây trang đen ôm vừa vặn tôn lên vóc người kiện mỹ, không hề giống một học sinh cấp 3 mà trái lại đứng đắn chững chạc, có sức hút vô cùng mãnh liệt của nam nhân trưởng thành. Anh là phượng hoàng, cậu chỉ là gà con cố học đòi bắt chước chim công, sánh làm sao với anh mà mơ. Lương Vỹ ủ rũ cúi đầu. Thôi kệ đi, đâu phải chuyện mới mẻ gì, cậu quen rồi. Buồn cũng không giải quyết được gì, cứ ăn đã. Mấy hôm nữa về nhà rồi, có muốn cũng không thể sung sướng nhàn hạ như bây giờ đâu.
Bất chợt cảm thấy có bóng đen bao trùm lấy mình, che đi ánh sáng, Lương Vỹ ngừng ăn ngẩng đầu lên nhìn. Trước mặt cậu là một nam nhân anh tuấn, thân hình cao lớn, gương mặt thoạt nhìn hơi lạnh lùng, một thân anh khí bức người. Cậu có cảm giác người này không đơn giản, giống kiểu người bề ngoài lãnh đạm như chẳng quan tâm đến ai, thực chất bên trong mưu mô tính toán, còn rất đa sự. -_-
- Chào em. - Hắn lên tiếng trước, khóe môi nhếch lên một độ cong vừa phải - Có thể làm quen với em không?
Lời thoại quen thuộc, nếu cậu là nữ nhân chắc chắn không cần suy nghĩ nhiều liền vui vẻ gật đầu, nhưng cậu là nam, còn là một người thông minh biết nhìn người. Thế nên cậu không đáp, chỉ im lặng tiếp tục ăn.
Nam nhân kia không hề bất ngờ hay tức giận, trái lại mỉm cười lựa mình ngồi xuống bên cạnh cậu. Xích đu lớn, nhưng để hai người đàn ông ngồi thì có hơi chật, cậu không thể làm gì khác ngoài nhích sang một chút, thầm nghĩ người này thật vô duyên.
- Tôi là Mạc Quân, anh họ của Chính Phong, tôi có từng nghe nó nói về em, em là Lương Vỹ phải không? - Nam nhân lần nữa mở lời.
Cậu cũng không thể cứ lơ đi, đáp lại một câu có lệ:
- Vâng, chào anh. - Vẫn cắm cúi ăn.
- Tôi năm nay 26 tuổi, em mới 17 nhỉ, gọi tôi Quân ca là được rồi. Chính Phong cũng gọi tôi như thế.
- Ừm. - Việc éo gì phải gọi hắn thân mật thế chứ. Kệ, ăn!
- Em ngẩng lên nhìn tôi một chút được không, tôi nghĩ hẳn mình hấp dẫn hơn đống đồ ăn của em nhỉ.
Lương Vỹ đang nuốt một miếng rau, nghe xong liền trực tiếp phun ra, ho sặc sụa. Đậu móa! Nhà họ Mạc toàn người tự luyến thế này sao? Bất quá Mạc Chính Phong thì không sao, còn Mạc Quân này... híc...
- Em không sao chứ? Ăn thì cũng từ từ, vội làm gì?
Mạc Quân rút khăn tay đưa cho cậu lau miệng, giọng điệu ôn nhu nhẹ nhàng.
Lương Vỹ cũng không ngại, nhận lấy. Vừa lau vừa liếc nhìn hắn, chậc, cực phẩm nha! Cậu sặc vì hắn chứ liên quan gì đến ăn nhanh hay chậm.
Thấy gương mặt cậu đỏ bừng vì ho khan, lại còn đôi mắt hẹp dài câu hồn đọng hơi nước (cũng vì ho), Mạc Quân không kìm được cảm thấy tâm tư ngứa ngáy, cười tà mị:
- Em thật dễ thương!
- Ừm, cảm ơn anh. - Nhưng hình như từ dễ thương đâu phải dùng để khen con trai đâu ta.
Đúng lúc người phục vụ nước uống đi ngang qua, cậu với lấy một ly nước cam uống cho bớt cảm giác rát họng vì tràng ho khi nãy.
Mạc Quân vẫn như cũ không rời mắt khỏi cậu, một tay bắt đầu không an phận vòng ra sau khoát lên vai cậu, khẽ nói:
- Em là tiểu thụ có đúng không?
"Phụt!!!"
Lần thứ hai. Lương Vỹ phun luôn ngụm nước vừa uống, trợn tròn mắt nhìn Mạc Quân. Cái tình huống gì đây???
___
Tui rất vui vì thi hsg xong và dự đoán được mình không lọt top ôn thi quốc gia, nhưng cũng rất buồn vì không trên 10 điểm ( thang điểm 20) T.T không biết kết quả như nào nữa.
Điều này làm Mạc Chính Phong rất buồn bực. Đúng như anh nghĩ, sau vở kịch kia, Lương Vỹ trở nên nổi tiếng như cồn. Nữ sinh trong trường hâm mộ cậu tăng lên chóng mặt, ngày nào cũng có thư tỏ tình gửi đến. Cậu lại không hề đem vứt đi, ngược lại mang về giữ làm kỷ niệm! Thì từ trước đến giờ cậu có bao giờ được ái mộ như thế đâu, không kích động vui vẻ sao được. Tuy rằng không có ý tứ gì với bọn họ, nhưng cậu cũng không thẳng thừng từ chối. Dù sao thì... nam nhân mà, ai chẳng thích cảm giác hư vinh được nhiều mỹ nhân vây quanh.
Mạc Chính Phong đã có lúc cáu quá mà đen mặt giáo huấn cậu:
- Cậu không thích mấy cô gái đó, sao còn cố tình mập mờ không rõ với bọn họ? Làm thế, không thấy cắn rứt lương tâm sao?
Lương Vỹ rất hồn nhiên đáp lại:
- Tôi học theo anh mà học trưởng.
Ở chung với nhau mấy ngày, quan hệ giữa hai người tiến bộ không ít. Lương Vỹ đã khá thoải mái khi đối diện với anh, không còn quá khẩn trương lo lắng như trước nữa. Thỉnh thoảng có thể hứng lên cùng anh nói đùa. Tỉ như câu trả lời vừa rồi, cậu cũng là đùa. Bất quá cũng không sai. Mạc Chính Phong nổi tiếng khắp trường là hotboy đào hoa, chuyên gia thả thính công cộng, số người mê mệt vì anh nhiều vô kể, trong trường có mà ngoài trường cũng không thiếu. Anh chưa từng chấp nhận ai nhưng buông lời lửng lơ ái muội thì rất thường xuyên. So ra cậu đã là gì so với anh đâu.
Mạc Chính Phong tức đến nghẹn họng, không thể phản bác. Tên nhóc này thế mà lại học theo anh đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Giờ anh có giận cũng đâu nói gì được cậu. Đều do anh nêu gương cả mà.
Vứt lại một tiếng hừ tức tối, Mạc Chính Phong quay lưng bỏ đi. Cứ để người tự do thế này thật nguy hiểm, phải mau mau đem người về bên mình mới được. Anh âm thầm tính toán kế sách. Cậu nhiều lắm chỉ ở nhà anh ba, bốn ngày nữa thôi, nếu không nhanh sau này sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa.
Ngày kia là sinh nhật anh tròn 18 tuổi, có thể xem như lễ trưởng thành. Mạc Chính Phong còn nhớ rất rõ năm anh mười sáu tuổi, Mạc Chính Thuần 18, gã cũng tổ chức lễ trưởng thành. Hôm đó Lâm Dương cũng tham gia. Mạc Chính Thuần liền mượn cớ nam nhân trưởng thành phải biết uống rượu, hô hào cả đám bạn nhập cuộc. Lâm Dương bị gã chuốc say mèm rồi lôi lên giường lăn qua lăn lại hết đêm đó. Hôm sau dậy vốn dĩ có thể nhân cơ hội tỏ tình, nhưng gã lại không nói ra mà còn cứng miệng bảo rượu vào làm loạn. Kết quả hai người dây dưa đến tận bây giờ vẫn trên danh nghĩa "bạn tình", giải quyết nhu cầu lẫn nhau chứ không có ràng buộc tình cảm. Phải công nhận tư duy yêu đương hai anh em họ Mạc không khác nhau chút nào, rõ ràng yêu người ta xong cứ thích mập mờ, không chịu chủ động.Mạc Chính Phong cảm thấy cách này rất hay, cho dù chưa thể làm người yêu ngay tức khắc, tuy nhiên người đã là của mình, chuyện sau này cũng sẽ dễ hơn nhiều. Bất quá... khụ... Lương Vỹ hình như còn chưa tròn 17 mà. Thôi không sao, trước sau gì vẫn thuộc về mình, quản sớm hay muộn làm gì chứ. Cậu cũng không phải phụ nữ, sẽ không lo xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
(Cầm thú! -_-)
Nhưng người tính không bằng trời tính, đến cuối cùng vẫn phát sinh tình huống đặc biệt phá tan kế hoạch của Mạc Chính Phong...
Sân vườn biệt thự nhà Mạc Chính Phong...
Không khí tiệc tùng vô cùng sôi nổi, náo nhiệt. Vì là tiệc buffet nên bàn ghế không kê ra nhiều. Ngoại trừ bàn thức ăn đầy mỹ vị, mấy chiếc ghế dài đặt dưới tàng cây thì không còn gì nữa. Một khoảng sân vườn rộng rãi toàn bộ đều dùng cho khách khứa. Tất cả đều là bạn bè của Mạc Chính Phong, một số anh em họ của cậu nữa. Không phủ nhận người lớn nhà họ Mạc rất tâm lý, biết bọn trẻ ngại mình, cũng ghét chuyện biến tiệc gia đình thành tiệc giao lưu làm ăn kết hợp se duyên các thể loại nên không ai xuất hiện, chỉ gửi quà thôi. Thậm chí Mạc Chính Thuần cũng lấy cớ bận không tới, toàn tâm toàn ý để em trai mình tự do thực hiện kế hoạch "truy thê". Hơn ai hết, gã rất hiểu cậu em này. Từ lúc anh mở miệng hỏi lại chuyện lễ trưởng thành ngày trước gã làm sao dụ được Lâm Dương thì gã đã hiểu hết chuyện rồi. Tuy nhiên, gã không ngăn cấm, chỉ dặn anh có chừng mực chút, dù sao nhóc kia vẫn là vị thành niên...
Không có người lớn, không cần giữ phép tắc, cả đám người rất vui vẻ ăn uống chơi đùa, không khí vô cùng thoải mái náo nhiệt.
Riêng Lương Vỹ ôm một đĩa đầy thức ăn ra xích đu nơi góc sân ngồi một mình. Cậu tuy thích náo nhiệt nhưng lại ngại đám cậu ấm cô chiêu này coi thường. Với lại bộ đồ Mạc Chính Phong chuẩn bị cho cậu hôm nay có chút chật, họat động hơi bất tiện. Vì anh nói nó hợp với bữa tiệc này, còn là do anh đích thân chọn nên cậu mới cắn răng mặc. Khó chịu, cậu cựa quậy thân mình một chút, cố đem quần áo nới lỏng hơn. Nhìn về phía trung tâm buổi tiệc, anh tươi cười giữa một dàn mỹ nữ xinh đẹp ăn mặc gợi cảm, cao hứng cười đùa, cậu có hơi chạnh lòng. Bản thân nỗ lực chăm chút bề ngoài vì anh, vậy mà chẳng được gì, trên căn bản anh có nhìn tới cậu đâu. Nhìn anh một thân quần áo đơn giản, tây trang đen ôm vừa vặn tôn lên vóc người kiện mỹ, không hề giống một học sinh cấp 3 mà trái lại đứng đắn chững chạc, có sức hút vô cùng mãnh liệt của nam nhân trưởng thành. Anh là phượng hoàng, cậu chỉ là gà con cố học đòi bắt chước chim công, sánh làm sao với anh mà mơ. Lương Vỹ ủ rũ cúi đầu. Thôi kệ đi, đâu phải chuyện mới mẻ gì, cậu quen rồi. Buồn cũng không giải quyết được gì, cứ ăn đã. Mấy hôm nữa về nhà rồi, có muốn cũng không thể sung sướng nhàn hạ như bây giờ đâu.
Bất chợt cảm thấy có bóng đen bao trùm lấy mình, che đi ánh sáng, Lương Vỹ ngừng ăn ngẩng đầu lên nhìn. Trước mặt cậu là một nam nhân anh tuấn, thân hình cao lớn, gương mặt thoạt nhìn hơi lạnh lùng, một thân anh khí bức người. Cậu có cảm giác người này không đơn giản, giống kiểu người bề ngoài lãnh đạm như chẳng quan tâm đến ai, thực chất bên trong mưu mô tính toán, còn rất đa sự. -_-
- Chào em. - Hắn lên tiếng trước, khóe môi nhếch lên một độ cong vừa phải - Có thể làm quen với em không?
Lời thoại quen thuộc, nếu cậu là nữ nhân chắc chắn không cần suy nghĩ nhiều liền vui vẻ gật đầu, nhưng cậu là nam, còn là một người thông minh biết nhìn người. Thế nên cậu không đáp, chỉ im lặng tiếp tục ăn.
Nam nhân kia không hề bất ngờ hay tức giận, trái lại mỉm cười lựa mình ngồi xuống bên cạnh cậu. Xích đu lớn, nhưng để hai người đàn ông ngồi thì có hơi chật, cậu không thể làm gì khác ngoài nhích sang một chút, thầm nghĩ người này thật vô duyên.
- Tôi là Mạc Quân, anh họ của Chính Phong, tôi có từng nghe nó nói về em, em là Lương Vỹ phải không? - Nam nhân lần nữa mở lời.
Cậu cũng không thể cứ lơ đi, đáp lại một câu có lệ:
- Vâng, chào anh. - Vẫn cắm cúi ăn.
- Tôi năm nay 26 tuổi, em mới 17 nhỉ, gọi tôi Quân ca là được rồi. Chính Phong cũng gọi tôi như thế.
- Ừm. - Việc éo gì phải gọi hắn thân mật thế chứ. Kệ, ăn!
- Em ngẩng lên nhìn tôi một chút được không, tôi nghĩ hẳn mình hấp dẫn hơn đống đồ ăn của em nhỉ.
Lương Vỹ đang nuốt một miếng rau, nghe xong liền trực tiếp phun ra, ho sặc sụa. Đậu móa! Nhà họ Mạc toàn người tự luyến thế này sao? Bất quá Mạc Chính Phong thì không sao, còn Mạc Quân này... híc...
- Em không sao chứ? Ăn thì cũng từ từ, vội làm gì?
Mạc Quân rút khăn tay đưa cho cậu lau miệng, giọng điệu ôn nhu nhẹ nhàng.
Lương Vỹ cũng không ngại, nhận lấy. Vừa lau vừa liếc nhìn hắn, chậc, cực phẩm nha! Cậu sặc vì hắn chứ liên quan gì đến ăn nhanh hay chậm.
Thấy gương mặt cậu đỏ bừng vì ho khan, lại còn đôi mắt hẹp dài câu hồn đọng hơi nước (cũng vì ho), Mạc Quân không kìm được cảm thấy tâm tư ngứa ngáy, cười tà mị:
- Em thật dễ thương!
- Ừm, cảm ơn anh. - Nhưng hình như từ dễ thương đâu phải dùng để khen con trai đâu ta.
Đúng lúc người phục vụ nước uống đi ngang qua, cậu với lấy một ly nước cam uống cho bớt cảm giác rát họng vì tràng ho khi nãy.
Mạc Quân vẫn như cũ không rời mắt khỏi cậu, một tay bắt đầu không an phận vòng ra sau khoát lên vai cậu, khẽ nói:
- Em là tiểu thụ có đúng không?
"Phụt!!!"
Lần thứ hai. Lương Vỹ phun luôn ngụm nước vừa uống, trợn tròn mắt nhìn Mạc Quân. Cái tình huống gì đây???
___
Tui rất vui vì thi hsg xong và dự đoán được mình không lọt top ôn thi quốc gia, nhưng cũng rất buồn vì không trên 10 điểm ( thang điểm 20) T.T không biết kết quả như nào nữa.
Tác giả :
Shantran