Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Quyển 2 - Chương 77: Tự tay rửa thù
“Ta muốn mạng của Lâm Kế Tục.”
Lãnh Loan Loan lời nói vừa ra khỏi miệng, Hiên Viên Dạ đột nhiên cứng đờ. Lâm Kế Tục là nguyên lão haitriều, căn cơ vững chắc, đột nhiên vô duyên vô cớ mà xử tội hắn cũngkhông phải chuyện dễ dàng. Mà quan trọng hơn là vì sao mà Loan Loan lạimuốn lấy tính mạng hắn?
“Này…”
“Cho ta đáp án đi, khôngđược sao?” Lãnh Loan Loan vung ống tay áo, lạnh lùng nói. Nàng cũng hiểu được địa vị của Lâm Kế Tục trong triều là rất lớn, nhưng mà nàng đãmuốn lấy mạng của hắn thì có gì không được. Về phần liên lụy đến đạicục, đến triều đình đều không phải là vấn đề. Hắn muốn thống nhất thiênhạ, nàng cũng vì hắn mà làm. Hiện tại nàng chẳng qua là muốn mạng củaLâm Kế Tục, so với thống nhất thiên hạ không phải chỉ là chuyện tép riuthôi sao?
“Hoàng hậu nương nương, xin ngài cân nhắc. Tể tướng đại nhân dù sao cũng là nguyên lão hai triều, môn sinh trải rộng, không thể động vào a.” Hứa Mậu vừa nghe Lãnh Loan Loan nói, nhịn không được đổ mồ hôi lạnh. Này, này, dù sao cũng là mạng của tể tướng một quốc gia, cũng không thể coi là chuyện nhỏ được. Hoàng hậu nương nương sao lại có thểkhông quan tâm đến giang sơn xã tắc mà khư khư cố chấp như vậy?
“Loan loan, ta có thể hỏi nguyên nhân không?” Hiên Viên Dạ ngẩng đầu nhìn nàng cả người đang tản ra khí tức lãnh lệ, hỏi.
“Nhũ mẫu.” Lãnh Loan Loan cắn môi, trả lời.
Lãnh Loan Loan vừa nói xong, Hứa Mậu nhịn không được cả người run lên. Vịtrí của nhũ nương trong lòng Hoàng hậu hắn hiểu rõ, chẳng lẽ cái chếtcủa nhũ nương là do tể tướng gây ra?
“Ra là vậy.” Hiên Viên Dạ gật đầu, cuối cùng cũng biết được nguyên nhân nàng muốn mạng của Lâm Kế Tục.
“Được.” Nếu Loan Loan là vì nhũ nương báo thù, hắn đương nhiên không thể ngăncản. Mà có vẻ Lâm Kế tục không phải muốn sát hại nhũ nương, nhũ mẫu vôtội là chịu thay người ta rồi.
“Ân.” Lãnh Loan Loan gật đầu, con người đen xẹt qua một đạo ánh sáng, Lâm Kế Tục, ngươi chờ đó.
“Hoàng Thượng, vạn vạn không thể được.” Hứa Mậu quỳ xuống, sắc mặt ngưng trọng nói.“Tể tướng đại nhân dù sao cũng là đại thần nguyễn lão hai triều,ngàn vạn lần không nên động vào hắn.” Như vậy thế nào cũng làm cho căncơ triều đình dao động, chẳng lẽ Hoàng thượng còn không biết sao?
“Nô tài làm càn.” Hiên Viên Dạ giận dữ trừng mắt Hứa Mậu, mắt đen lóe ramột tia thô bạo. “Chẳng lẽ trẫm làm việc còn cần ngươi nhắc nhở sao?”
“Nô tài không dám.” Hứa Mậu sợ hãi dập đầu,“Nô tài chính là hy vọng HoàngThượng có thể lo lắng đến giang sơn xã tắc.” Không cần vì sủng ái Hoànghậu mà không để ý đến nước nhà, như vậy Hoàng hậu chỉ càng bị mắng làhồng nhan họa thủy mà thôi.
“Ta cũng chưa nói Hoàng thượng phải đích thân đi xử lí Lâm Kế Tục.”
Lãnh Loan Loan ánh mắt lạnh băng nhìn Hứa Mậu, thản nhiên nói. Nàng muốntrực tiếp xử lí hắn, mới có thể thỏa nỗi hận trong lòng. Mắt đen híplại, lóe ra một tia nguy hiểm, tàn khốc đáng sợ.
“Loan Loan, ýcủa nàng là…?” Hiên Viên Dạ mờ mịt, nàng nói với mình muốn mạng của LâmKế Tục, chẳng lẽ không phải là muốn hắn phế đi hàm quan của Lâm Kế Tục,đày hắn để báo thù cho nhũ nương sao?
Hứa Mậu cũng ngẩng đầu,trên trán mơ hồ có thể thấy được vết máu hồng hồng. Ánh mắt vốn trầm ổncũng tràn đầy hoang mang, nếu không phải muốn Hoàng thượng hạ chỉ phế bỏ Tể tướng, vậy Hoàng hậu ý muốn thế nào?
Gió đùa nghịch, nhấc lên mái tóc của Lãnh Loan Loan, nhẹ nhàng phi vũ. Nàng nhấp môi, mắt đennhing mưa bụi ngoài cửa sổ gằn từng chữ:
“Ta muốn tự tay lấy đi tính mạng của hắn.”
“Loan Loan…” Hiên Viên Dạ có chút đau lòng, hắn cũng không hy vọng tay LoanLoan dính máu người. Nếu nàng hận, hắn nguyện ý vì nàng mà bỏ đi Lâm KếTục, dù sao thì hắn cũng không ngại cái danh hôn quân.
“Hoàng hậu nương nương…” Hứa Mậu cũng kêu lên, không nghĩ đến Hoàng hậu cư nhiênlại muốn đích thân ra tay. Nhũ nương, nếu người còn sống, người nhẫn tâm để Hoàng hậu thành ra thế này sao?
“Yên tâm.” Lãnh Loan Loan cắt ngang lời nói của hai người, ánh mắt lạnh lẽo. “Ta sẽ không để người ta biết là ta làm.”
“Tốt lắm, ta đi rồi. Đãi bà vú chuyện tình giải quyết sau, ta tái hồi cung.”
Váy dài màu trắng tung bay, vừa dứt lời, bóng dáng đã biến mất ngoài cửa.
“Hoàng Thượng, không ngăn cản hoàng hậu sao?” Hứa Mậu nhịn không được hỏi,chẳng lẽ để cho Hoàng hậu làm vậy thật sao? Có thể hay không sẽ làm loạn lên?
“Tùy nàng đi.”
Hiên Viên Dạ thản nhiên nói, đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt nhìn theo bóng dáng đang khuất dần trong mưa kia…
Vào đêm, đèn rực rỡ.
Cửa lớn của Loan Nguyệt Lâu đóng chặt, ngăn cách mưa gió bên ngoài.
Trời lạnh tê tái.
Lãnh Loan Loan ngồi trên vị trí chủ thượng, làn váy dài rũ một bên. Đứng bên người nàng là Dạ Thần vẫn đeo mặt nạ vàng.
Ngọn đèn mông lung, ở đại sảnh, sát thủ của Loan Nguyệt Lâu đứng đó, mặt không chút biểu tình.
Lãnh Loan Loan buông ly trà trong tay, con ngươi đen đảo qua đám sát thủ, không nói một lời.
Bọn người sát thủ cũng không biết chủ tử đột nhiên triệu tập họ đến đây đểlàm gì? Không khí đè nén áp lực làm cho ai nấy cũng nhịn không được màphát run.
“Các ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi?” Lãnh Loan Loan đột nhiên hỏi.
“Mười năm.” Bọn người sát thủ mặc dù không biết vì sao Lãnh Loan Loan lại hỏi như vậy nhưng vẫn đáp lời. Mười năm trước, chủ tử mới chín tuổi theoLâu chủ đến đây, mặc dù chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi nhưng bọn họ hoàntoàn nhận định nàng là chủ tử.
“Tốt lắm.” Lãnh Loan loan gật gậtđầu,“Mười năm, các ngươi cũng biết ta tuyệt đối không cho phép thất bại. Mà lần này ta có một nhiệm vụ giao cho các ngươi, cũng như vậy, tuyệtđối không thể thất bại.”
“Vâng.” Mọi người gật đầu.
“Nhiệm vụ lần này nếu thất bại, các ngươi tất cả đều không cần trở lại.” Lãnh Loan Loan môi anh đào gợi lên, lạnh lùng nói tiếp.
Bọn người sát thủ hai mặt nhìn nhau, đây thực sự là nhiệm vụ quan trọng.
“Tuyệt không làm nhục mệnh lệnh của chủ tử.”
“Nhiệm vụ lần này chính là mạng của cả nhà Tể tướng đương triều – Lâm Kế Tục.” Diệt cỏ tận gốc, nàng sẽ không để cho Lâm gia có cơ hội đứng lên nữa.
“Tuân lệnh chủ tử.” Xem ra lần này nhà Tể tướng lại chọc đến chủ tử.
“Các ngươi đi xuống trước đi, bốn canh giờ sau tập hợp ở tiền sảnh.” Lãnh Loan Loan hướng bọn họ phất phất tay.
“Thuộc hạ cáo lui.” Những bóng dáng màu đen nhanh chóng rời đi, nhập vời bóng đêm.
“Chủ tử, chúng ta cũng đi cùng với bọn họ thôi.” Dạ Thần nhìn Lãnh Loan Loan nói, hắn tất nhiên biết mục đích của nhiệm vụ lần này chính là mạng của Lâm Kế Tục, trả thù cho nhũ nương.
“Hảo.” Lãnh Loan Loan gật đầu,“Ta phải tự tay lấy đầu Lâm Kế Tục.”
“Chủ tử muốn đích thân động thủ?” Dạ Thần nhướng mày, đôi mắt tím xẹt quamột tia không đồng ý. Hắn có thể vì nàng mà lấy đầu Lâm Kế Tục, khôngcần thiết phải đem tay nàng dính máu.
Lãnh Loan Loan đi đến cạnh cửa, nhìn mưa bụi bên ngoài, đôi mắt đen sáng lên trong đêm tối, lạnh lùng nói:
“Ta đã thề, nhất định phải tự tay trả thù cho nhũ mẫu.”
Vì nhũ mẫu, giết người cũng có sao.
Lãnh Loan Loan lời nói vừa ra khỏi miệng, Hiên Viên Dạ đột nhiên cứng đờ. Lâm Kế Tục là nguyên lão haitriều, căn cơ vững chắc, đột nhiên vô duyên vô cớ mà xử tội hắn cũngkhông phải chuyện dễ dàng. Mà quan trọng hơn là vì sao mà Loan Loan lạimuốn lấy tính mạng hắn?
“Này…”
“Cho ta đáp án đi, khôngđược sao?” Lãnh Loan Loan vung ống tay áo, lạnh lùng nói. Nàng cũng hiểu được địa vị của Lâm Kế Tục trong triều là rất lớn, nhưng mà nàng đãmuốn lấy mạng của hắn thì có gì không được. Về phần liên lụy đến đạicục, đến triều đình đều không phải là vấn đề. Hắn muốn thống nhất thiênhạ, nàng cũng vì hắn mà làm. Hiện tại nàng chẳng qua là muốn mạng củaLâm Kế Tục, so với thống nhất thiên hạ không phải chỉ là chuyện tép riuthôi sao?
“Hoàng hậu nương nương, xin ngài cân nhắc. Tể tướng đại nhân dù sao cũng là nguyên lão hai triều, môn sinh trải rộng, không thể động vào a.” Hứa Mậu vừa nghe Lãnh Loan Loan nói, nhịn không được đổ mồ hôi lạnh. Này, này, dù sao cũng là mạng của tể tướng một quốc gia, cũng không thể coi là chuyện nhỏ được. Hoàng hậu nương nương sao lại có thểkhông quan tâm đến giang sơn xã tắc mà khư khư cố chấp như vậy?
“Loan loan, ta có thể hỏi nguyên nhân không?” Hiên Viên Dạ ngẩng đầu nhìn nàng cả người đang tản ra khí tức lãnh lệ, hỏi.
“Nhũ mẫu.” Lãnh Loan Loan cắn môi, trả lời.
Lãnh Loan Loan vừa nói xong, Hứa Mậu nhịn không được cả người run lên. Vịtrí của nhũ nương trong lòng Hoàng hậu hắn hiểu rõ, chẳng lẽ cái chếtcủa nhũ nương là do tể tướng gây ra?
“Ra là vậy.” Hiên Viên Dạ gật đầu, cuối cùng cũng biết được nguyên nhân nàng muốn mạng của Lâm Kế Tục.
“Được.” Nếu Loan Loan là vì nhũ nương báo thù, hắn đương nhiên không thể ngăncản. Mà có vẻ Lâm Kế tục không phải muốn sát hại nhũ nương, nhũ mẫu vôtội là chịu thay người ta rồi.
“Ân.” Lãnh Loan Loan gật đầu, con người đen xẹt qua một đạo ánh sáng, Lâm Kế Tục, ngươi chờ đó.
“Hoàng Thượng, vạn vạn không thể được.” Hứa Mậu quỳ xuống, sắc mặt ngưng trọng nói.“Tể tướng đại nhân dù sao cũng là đại thần nguyễn lão hai triều,ngàn vạn lần không nên động vào hắn.” Như vậy thế nào cũng làm cho căncơ triều đình dao động, chẳng lẽ Hoàng thượng còn không biết sao?
“Nô tài làm càn.” Hiên Viên Dạ giận dữ trừng mắt Hứa Mậu, mắt đen lóe ramột tia thô bạo. “Chẳng lẽ trẫm làm việc còn cần ngươi nhắc nhở sao?”
“Nô tài không dám.” Hứa Mậu sợ hãi dập đầu,“Nô tài chính là hy vọng HoàngThượng có thể lo lắng đến giang sơn xã tắc.” Không cần vì sủng ái Hoànghậu mà không để ý đến nước nhà, như vậy Hoàng hậu chỉ càng bị mắng làhồng nhan họa thủy mà thôi.
“Ta cũng chưa nói Hoàng thượng phải đích thân đi xử lí Lâm Kế Tục.”
Lãnh Loan Loan ánh mắt lạnh băng nhìn Hứa Mậu, thản nhiên nói. Nàng muốntrực tiếp xử lí hắn, mới có thể thỏa nỗi hận trong lòng. Mắt đen híplại, lóe ra một tia nguy hiểm, tàn khốc đáng sợ.
“Loan Loan, ýcủa nàng là…?” Hiên Viên Dạ mờ mịt, nàng nói với mình muốn mạng của LâmKế Tục, chẳng lẽ không phải là muốn hắn phế đi hàm quan của Lâm Kế Tục,đày hắn để báo thù cho nhũ nương sao?
Hứa Mậu cũng ngẩng đầu,trên trán mơ hồ có thể thấy được vết máu hồng hồng. Ánh mắt vốn trầm ổncũng tràn đầy hoang mang, nếu không phải muốn Hoàng thượng hạ chỉ phế bỏ Tể tướng, vậy Hoàng hậu ý muốn thế nào?
Gió đùa nghịch, nhấc lên mái tóc của Lãnh Loan Loan, nhẹ nhàng phi vũ. Nàng nhấp môi, mắt đennhing mưa bụi ngoài cửa sổ gằn từng chữ:
“Ta muốn tự tay lấy đi tính mạng của hắn.”
“Loan Loan…” Hiên Viên Dạ có chút đau lòng, hắn cũng không hy vọng tay LoanLoan dính máu người. Nếu nàng hận, hắn nguyện ý vì nàng mà bỏ đi Lâm KếTục, dù sao thì hắn cũng không ngại cái danh hôn quân.
“Hoàng hậu nương nương…” Hứa Mậu cũng kêu lên, không nghĩ đến Hoàng hậu cư nhiênlại muốn đích thân ra tay. Nhũ nương, nếu người còn sống, người nhẫn tâm để Hoàng hậu thành ra thế này sao?
“Yên tâm.” Lãnh Loan Loan cắt ngang lời nói của hai người, ánh mắt lạnh lẽo. “Ta sẽ không để người ta biết là ta làm.”
“Tốt lắm, ta đi rồi. Đãi bà vú chuyện tình giải quyết sau, ta tái hồi cung.”
Váy dài màu trắng tung bay, vừa dứt lời, bóng dáng đã biến mất ngoài cửa.
“Hoàng Thượng, không ngăn cản hoàng hậu sao?” Hứa Mậu nhịn không được hỏi,chẳng lẽ để cho Hoàng hậu làm vậy thật sao? Có thể hay không sẽ làm loạn lên?
“Tùy nàng đi.”
Hiên Viên Dạ thản nhiên nói, đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt nhìn theo bóng dáng đang khuất dần trong mưa kia…
Vào đêm, đèn rực rỡ.
Cửa lớn của Loan Nguyệt Lâu đóng chặt, ngăn cách mưa gió bên ngoài.
Trời lạnh tê tái.
Lãnh Loan Loan ngồi trên vị trí chủ thượng, làn váy dài rũ một bên. Đứng bên người nàng là Dạ Thần vẫn đeo mặt nạ vàng.
Ngọn đèn mông lung, ở đại sảnh, sát thủ của Loan Nguyệt Lâu đứng đó, mặt không chút biểu tình.
Lãnh Loan Loan buông ly trà trong tay, con ngươi đen đảo qua đám sát thủ, không nói một lời.
Bọn người sát thủ cũng không biết chủ tử đột nhiên triệu tập họ đến đây đểlàm gì? Không khí đè nén áp lực làm cho ai nấy cũng nhịn không được màphát run.
“Các ngươi theo ta bao nhiêu năm rồi?” Lãnh Loan Loan đột nhiên hỏi.
“Mười năm.” Bọn người sát thủ mặc dù không biết vì sao Lãnh Loan Loan lại hỏi như vậy nhưng vẫn đáp lời. Mười năm trước, chủ tử mới chín tuổi theoLâu chủ đến đây, mặc dù chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi nhưng bọn họ hoàntoàn nhận định nàng là chủ tử.
“Tốt lắm.” Lãnh Loan loan gật gậtđầu,“Mười năm, các ngươi cũng biết ta tuyệt đối không cho phép thất bại. Mà lần này ta có một nhiệm vụ giao cho các ngươi, cũng như vậy, tuyệtđối không thể thất bại.”
“Vâng.” Mọi người gật đầu.
“Nhiệm vụ lần này nếu thất bại, các ngươi tất cả đều không cần trở lại.” Lãnh Loan Loan môi anh đào gợi lên, lạnh lùng nói tiếp.
Bọn người sát thủ hai mặt nhìn nhau, đây thực sự là nhiệm vụ quan trọng.
“Tuyệt không làm nhục mệnh lệnh của chủ tử.”
“Nhiệm vụ lần này chính là mạng của cả nhà Tể tướng đương triều – Lâm Kế Tục.” Diệt cỏ tận gốc, nàng sẽ không để cho Lâm gia có cơ hội đứng lên nữa.
“Tuân lệnh chủ tử.” Xem ra lần này nhà Tể tướng lại chọc đến chủ tử.
“Các ngươi đi xuống trước đi, bốn canh giờ sau tập hợp ở tiền sảnh.” Lãnh Loan Loan hướng bọn họ phất phất tay.
“Thuộc hạ cáo lui.” Những bóng dáng màu đen nhanh chóng rời đi, nhập vời bóng đêm.
“Chủ tử, chúng ta cũng đi cùng với bọn họ thôi.” Dạ Thần nhìn Lãnh Loan Loan nói, hắn tất nhiên biết mục đích của nhiệm vụ lần này chính là mạng của Lâm Kế Tục, trả thù cho nhũ nương.
“Hảo.” Lãnh Loan Loan gật đầu,“Ta phải tự tay lấy đầu Lâm Kế Tục.”
“Chủ tử muốn đích thân động thủ?” Dạ Thần nhướng mày, đôi mắt tím xẹt quamột tia không đồng ý. Hắn có thể vì nàng mà lấy đầu Lâm Kế Tục, khôngcần thiết phải đem tay nàng dính máu.
Lãnh Loan Loan đi đến cạnh cửa, nhìn mưa bụi bên ngoài, đôi mắt đen sáng lên trong đêm tối, lạnh lùng nói:
“Ta đã thề, nhất định phải tự tay trả thù cho nhũ mẫu.”
Vì nhũ mẫu, giết người cũng có sao.
Tác giả :
Luyến Nguyệt Nhi