Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Quyển 2 - Chương 66: Phải lấy mạng ngươi
“Diệp Huyền…”
Lãnh Loan Loan đứng lên, quần la màu lửa đỏtheo gió lay động. Dung nhan tuyệt mĩ, biểu tình lạnh nhạt. Nhìn nàngkhông khác gì tiên tử hạ phàm, lại còn giống như vị nữ vương tối caođược nhân gian chiếu cố.
Chính là một tiếng nhẹ nhàng, lại giốngnhư long trời lở đất. Trên đài nam tử cuồng vọng chợt cứng đờ, tiếngcười tắt hẳn, hai tròng mắt hẹp dài trừng về phía Lãnh Loan Loan, nhìnchăm chú. Hắnluôn tin tưởng rằng không ai có thể nhìn ra được thân phận của mình, cư nhiên hôm nay lại bị người ta nhận ra, huống hồ còn là một nữ tử còn trẻ mà hắn chưa bao giừo gặp qua.
“Ngươi là DiệpHuyền?” Vạn Oánh Chiêu quắc mắt đứng lên, đôi mắt linh động gần như bịhận thù bao phủ toàn bộ, bàn tay mầm gắt gao nắm chặt, đánh giá nam tửcuồng vọng trên đài, chờ đợi hắn xác định.
Tất cả mọi người đềubị một màn này làm cho kinh sợ, nữ tử thần bí này như vậy lại có thểbiết được thân phận của kẻ ngông cuồng này. Nàng rốt cuộc là ai?
Sở Ngự Hằng đứng lên, nhìn chăm chú vào Lãnh Loan Loan. Loan Loan có biếtnam tử này, lại nhìn qua Vạn Oánh Chiêu đứng bên người nàng, cả ngườiđều tràn ngập hận ý làm người ta nhịn không được mà kinh hãi. Đến tộtcùng là có chuyện gì xảy ra?
“Ha ha ha……”
Sau một hồi sững sờ, Diệp Huyền lấy lại tinh thần lại một lần nữa cười điên dại. Sơn núi chấn động, gió gào thét, đem tóc của hắn thổi bay bay, một đôi mắt hẹpdài mang đầy tà khí. Hắn nhìn Lãnh Loan Loan, nhíu nhíu mi. Môi mỏng cóchút trắng bệch nói, làm cho chòm rây cũng rung động không ngừng.
“Tiểu nha đầu ngươi nói không sai, ta chính là Diệp Huyền.”
“Ngươi quả thật là Diệp Huyền.” Lãnh Loan Loan đến gần hắn nhìn chăm chú, hoàn toàn không để sự cuồng vọng của hắn vào trong mắt.
“Đúng vậy.”Diệp Huyền duỗi tay ra, vuốt vuốt chòm râu của mình, lộ ra khuôn mặt gầy có chút nhợt nhạt. Tà tứ nhìn chúng nhân sĩ võ lâm đang kinh sợ, “Tachính là Diệp Huyền, cũng chính là minh chủ võ lâm tương lai.”
“Hừ, bất quá cũng chỉ là loại người vô sỉ giấu đầu hở đuôi.” Không Động phái Vương Hổ Thánh lúc trước bị Bạch Hoạ Niên đnáh bại, đầy bụng căm tức.Hiện tại nam nhân cuồng vọng này lại chọc giận hắn, làm hắn nhịn khôngđược mà nói ra.
Ánh mắt hẹp dài của Diệp Huyền híp lại nhìn Vương Hổ Thành, đột nhiên tay phải vung lên, nghe “vút” một tiếng, một vậtnhỏ lấp lánh ánh bạc từ trong tay Diệp huyền hướng Vương Hổ Thành bắnra. Tốc độ nhanh như sét đanh làm cho Vương Hổ Thành không kịp trở tay,chưa kịp phản ứng lại cây châm kia đã đâm vào cơ thể.
Phụt…
Một ngụm máu tươi phun ra, thân thể coa lớn đổ rầm xuống đất. Maud da đồngkhoẻ mạnh bỗng dưng chuyển thành thâm đen, chắc chắn là đã trúng kịchđộc.
Mọi người ồ lên, đều hoảng sợ lại phẫn hận nhìn phía DiệpHuyền. Không nghĩ tới hắn lại âm hiểm như vậy, cư nhiên lại dùng ám khítẩm độc.
Vạn Oánh Chiêu nhìn Vương Hổ Thành ngã xuống đất, trongnháy mắt tựa hồ lại thấy được cảnh cha mẹ chết thảm lúc đó. Ánh mắt đầylửa hận thù thiêu đốt, bàn tay mềm rút bảo kiếm bên hông ra, quát mộttiếng:
“Cẩu tắc Diệp Huyền, hôm nay ta phải lấy mạng ngươi.” Thân ảnh xinh đẹp như chim yến tinh xảo, phi thân lên đài.
“Tiểu Chiêu.” Đông Phương Triết nhìn thấy Tiểu Chiêu làm vậy, sắc mặt đại biến, cũng phi thân đi lên.
“Hừ, cả hai ngươi cùng chịu chết.” Diệp Huyền hiển nhiên không đem hai kẻtrẻ tuổi đặt vào mắt, tay phải giương lên định sử dụng độc châm.
Dạ Thần hướng Dạ hồn, Dạ Mị gật đầu một cái, hai bóng dáng màu đen giốngnhư đại bàng vỗ cánh, bay lên một trái một phái mang Vạn oánh Chiêu vàĐông Phương Triết tránh khỏi độc châm.
“Dạ hồn, bỏ ta ra, ta muốn thay cha mẹ báo thù.” Vạn oánh Chiêu giãy giụa, trừng mắt đầy hận thù nhìn Diệp Huyền, giận dữ hét.
“Kẻ thù của ta nhiều như vậy, cha mẹ của tiểu nha đầu ngươi là ai?” DiệpHuyền nhìn Vạn Oánh Chiêu luôn mồm la hét muốn báo thù, ánh mắt hẹp dàibỗng đăm chiêu.
“Vạn gia trang.” Vạn Oánh Chiêu oán giận nói.
“Nga, nguyên lai là vị bằng hữu Tăng Duyên Dật kia không tốt.” Diệp Huyền gật đầu, thừa nhận, ngữ điệu lại mang vẻ khinh thường, “ Ai bảo cha ngươikhông thức thời, ta vốn có ý định một chưởng đnáh chết hắn, nhưng ngẫmlại như vậy quả thực quá nhân nhượng rồi. hắn không phải là sợ liên luỵngười nhà sao, ta liền khiến cho nhà hắn ngay cả một mống cũng khôngcòn. Không nghĩ tới cư nhiên lại để xổng ngươi.”
Lại chính vì nguyên do mà cả nhà nàng lại chịu cảnh diệt môn.
Vạn Oánh Chiêu đưa tay agứt gao nắm thành quyền, hắn căn bản không phải người, là ác ma không có tính người.
“Dạ hồn, ngươi bỏ ra. Ta muốn giất kẻ không có nhân tính này, ta muốn giết hắn.” Vạn oánh Chiêu lại hướng Dạ Hồn kêu la.
Mọi người như vậy mới biết ra là Diệp huyền là kẻ thù diệt gia của vị tiểucô nương này, lại càng ghê tởm con người tàn nhẫn như vậy.
LãnhLoan Loan chớp mi một cái, quần la lửa đỏ tung bay, mọi người chỉ cảmthấy trước mắt giống như một con chim phượng hoàng rực rỡ đang bay, bóng dáng tao nhã liền dừng lại trên đài cao.
“Dẫn họ đi xuống.” Lãnh Loan Loan hướng Dạ Hồn, Dạ Mị nói.
“Vâng.” Dạ Hồn, Dạ Mị đem Vạn Oánh Chiêu đang giãy giụa cùng Đông Phương Triết bay xuống đài.
“Chủ tử, ta không cần đi. Ta muốn thay cha mẹ báo thù.”
“Im miệng.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng nói.
Đông Phương Triết ở bên người Vạn oánh Chiêu nhỏ giọng an ủi, chủ tử sẽ trả thù giúp ngươi.
“Tiểu nha đầu, ngươi muồn gì?” Diệp Huyền nhìn Lãnh Loan Loan, con ngươi hẹpdài hiện lên một sự kinh diễm. Còn trẻ lại tuyệt sắc như vậy, nếu có thể lấy nàng chắc chắn là như hổ thêm cánh rồi.
“Ta muốn mạngngươi.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, bàn tay mềm vuốtvuốt tóc trên đầu, làm tóc đen phân tán ở vai, đẹp đến kinh động lòngngười. Một đôi mắt lạnh lùng giống như băng tuyết ngàn năm ngưng tụ,khiền người ta có cảm giác như đông lạnh.
Diệp Huyền kìm lòngkhông run lên, lại âm thầm cười chính mình ngu ngốc. Một tiểu cô nươngnhư vậy thì có gì đáng sợ chớ. Vẫn bất động, cười tà nhìn Lãnh LoanLoan.
“Muốn mạng của ta, phải xem là tiểu cô nương đây có năng lực đó hay không.”
Bất chợt, ý cười chợt tắt, hai tay khẽ động, độc châm như hàng ngàn hạt mưa sắc bén loé ra ánh sáng bạc, bay thẳng về phía Lãnh Loan Loan.
Lê hoa đái vũ (*) châm?
(*)Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quýphi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. (TheoTra tuân công cụ đại toàn)
Mọi người hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, chỉ sợ nữ tử giống như tiên nữ này hôm nay lành ít dữ nhiều.
Sở Ngự hằng nãy giờ chỉ im lặng quan sát đột nhiên đứng lên, hai mắt thâmthuý tràn đầy sự sợ hãi, gắt gao nhìn chằm chằm trên đài, xuyên qua ánhnắng chói chang nhìn hàng ngàn cây ngân châm hướng Lãnh Loan Loan bayđến, nhịn không được kêu lớn:
“Cẩn thận…”
Lãnh Loan Loan đứng lên, quần la màu lửa đỏtheo gió lay động. Dung nhan tuyệt mĩ, biểu tình lạnh nhạt. Nhìn nàngkhông khác gì tiên tử hạ phàm, lại còn giống như vị nữ vương tối caođược nhân gian chiếu cố.
Chính là một tiếng nhẹ nhàng, lại giốngnhư long trời lở đất. Trên đài nam tử cuồng vọng chợt cứng đờ, tiếngcười tắt hẳn, hai tròng mắt hẹp dài trừng về phía Lãnh Loan Loan, nhìnchăm chú. Hắnluôn tin tưởng rằng không ai có thể nhìn ra được thân phận của mình, cư nhiên hôm nay lại bị người ta nhận ra, huống hồ còn là một nữ tử còn trẻ mà hắn chưa bao giừo gặp qua.
“Ngươi là DiệpHuyền?” Vạn Oánh Chiêu quắc mắt đứng lên, đôi mắt linh động gần như bịhận thù bao phủ toàn bộ, bàn tay mầm gắt gao nắm chặt, đánh giá nam tửcuồng vọng trên đài, chờ đợi hắn xác định.
Tất cả mọi người đềubị một màn này làm cho kinh sợ, nữ tử thần bí này như vậy lại có thểbiết được thân phận của kẻ ngông cuồng này. Nàng rốt cuộc là ai?
Sở Ngự Hằng đứng lên, nhìn chăm chú vào Lãnh Loan Loan. Loan Loan có biếtnam tử này, lại nhìn qua Vạn Oánh Chiêu đứng bên người nàng, cả ngườiđều tràn ngập hận ý làm người ta nhịn không được mà kinh hãi. Đến tộtcùng là có chuyện gì xảy ra?
“Ha ha ha……”
Sau một hồi sững sờ, Diệp Huyền lấy lại tinh thần lại một lần nữa cười điên dại. Sơn núi chấn động, gió gào thét, đem tóc của hắn thổi bay bay, một đôi mắt hẹpdài mang đầy tà khí. Hắn nhìn Lãnh Loan Loan, nhíu nhíu mi. Môi mỏng cóchút trắng bệch nói, làm cho chòm rây cũng rung động không ngừng.
“Tiểu nha đầu ngươi nói không sai, ta chính là Diệp Huyền.”
“Ngươi quả thật là Diệp Huyền.” Lãnh Loan Loan đến gần hắn nhìn chăm chú, hoàn toàn không để sự cuồng vọng của hắn vào trong mắt.
“Đúng vậy.”Diệp Huyền duỗi tay ra, vuốt vuốt chòm râu của mình, lộ ra khuôn mặt gầy có chút nhợt nhạt. Tà tứ nhìn chúng nhân sĩ võ lâm đang kinh sợ, “Tachính là Diệp Huyền, cũng chính là minh chủ võ lâm tương lai.”
“Hừ, bất quá cũng chỉ là loại người vô sỉ giấu đầu hở đuôi.” Không Động phái Vương Hổ Thánh lúc trước bị Bạch Hoạ Niên đnáh bại, đầy bụng căm tức.Hiện tại nam nhân cuồng vọng này lại chọc giận hắn, làm hắn nhịn khôngđược mà nói ra.
Ánh mắt hẹp dài của Diệp Huyền híp lại nhìn Vương Hổ Thành, đột nhiên tay phải vung lên, nghe “vút” một tiếng, một vậtnhỏ lấp lánh ánh bạc từ trong tay Diệp huyền hướng Vương Hổ Thành bắnra. Tốc độ nhanh như sét đanh làm cho Vương Hổ Thành không kịp trở tay,chưa kịp phản ứng lại cây châm kia đã đâm vào cơ thể.
Phụt…
Một ngụm máu tươi phun ra, thân thể coa lớn đổ rầm xuống đất. Maud da đồngkhoẻ mạnh bỗng dưng chuyển thành thâm đen, chắc chắn là đã trúng kịchđộc.
Mọi người ồ lên, đều hoảng sợ lại phẫn hận nhìn phía DiệpHuyền. Không nghĩ tới hắn lại âm hiểm như vậy, cư nhiên lại dùng ám khítẩm độc.
Vạn Oánh Chiêu nhìn Vương Hổ Thành ngã xuống đất, trongnháy mắt tựa hồ lại thấy được cảnh cha mẹ chết thảm lúc đó. Ánh mắt đầylửa hận thù thiêu đốt, bàn tay mềm rút bảo kiếm bên hông ra, quát mộttiếng:
“Cẩu tắc Diệp Huyền, hôm nay ta phải lấy mạng ngươi.” Thân ảnh xinh đẹp như chim yến tinh xảo, phi thân lên đài.
“Tiểu Chiêu.” Đông Phương Triết nhìn thấy Tiểu Chiêu làm vậy, sắc mặt đại biến, cũng phi thân đi lên.
“Hừ, cả hai ngươi cùng chịu chết.” Diệp Huyền hiển nhiên không đem hai kẻtrẻ tuổi đặt vào mắt, tay phải giương lên định sử dụng độc châm.
Dạ Thần hướng Dạ hồn, Dạ Mị gật đầu một cái, hai bóng dáng màu đen giốngnhư đại bàng vỗ cánh, bay lên một trái một phái mang Vạn oánh Chiêu vàĐông Phương Triết tránh khỏi độc châm.
“Dạ hồn, bỏ ta ra, ta muốn thay cha mẹ báo thù.” Vạn oánh Chiêu giãy giụa, trừng mắt đầy hận thù nhìn Diệp Huyền, giận dữ hét.
“Kẻ thù của ta nhiều như vậy, cha mẹ của tiểu nha đầu ngươi là ai?” DiệpHuyền nhìn Vạn Oánh Chiêu luôn mồm la hét muốn báo thù, ánh mắt hẹp dàibỗng đăm chiêu.
“Vạn gia trang.” Vạn Oánh Chiêu oán giận nói.
“Nga, nguyên lai là vị bằng hữu Tăng Duyên Dật kia không tốt.” Diệp Huyền gật đầu, thừa nhận, ngữ điệu lại mang vẻ khinh thường, “ Ai bảo cha ngươikhông thức thời, ta vốn có ý định một chưởng đnáh chết hắn, nhưng ngẫmlại như vậy quả thực quá nhân nhượng rồi. hắn không phải là sợ liên luỵngười nhà sao, ta liền khiến cho nhà hắn ngay cả một mống cũng khôngcòn. Không nghĩ tới cư nhiên lại để xổng ngươi.”
Lại chính vì nguyên do mà cả nhà nàng lại chịu cảnh diệt môn.
Vạn Oánh Chiêu đưa tay agứt gao nắm thành quyền, hắn căn bản không phải người, là ác ma không có tính người.
“Dạ hồn, ngươi bỏ ra. Ta muốn giất kẻ không có nhân tính này, ta muốn giết hắn.” Vạn oánh Chiêu lại hướng Dạ Hồn kêu la.
Mọi người như vậy mới biết ra là Diệp huyền là kẻ thù diệt gia của vị tiểucô nương này, lại càng ghê tởm con người tàn nhẫn như vậy.
LãnhLoan Loan chớp mi một cái, quần la lửa đỏ tung bay, mọi người chỉ cảmthấy trước mắt giống như một con chim phượng hoàng rực rỡ đang bay, bóng dáng tao nhã liền dừng lại trên đài cao.
“Dẫn họ đi xuống.” Lãnh Loan Loan hướng Dạ Hồn, Dạ Mị nói.
“Vâng.” Dạ Hồn, Dạ Mị đem Vạn Oánh Chiêu đang giãy giụa cùng Đông Phương Triết bay xuống đài.
“Chủ tử, ta không cần đi. Ta muốn thay cha mẹ báo thù.”
“Im miệng.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng nói.
Đông Phương Triết ở bên người Vạn oánh Chiêu nhỏ giọng an ủi, chủ tử sẽ trả thù giúp ngươi.
“Tiểu nha đầu, ngươi muồn gì?” Diệp Huyền nhìn Lãnh Loan Loan, con ngươi hẹpdài hiện lên một sự kinh diễm. Còn trẻ lại tuyệt sắc như vậy, nếu có thể lấy nàng chắc chắn là như hổ thêm cánh rồi.
“Ta muốn mạngngươi.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, bàn tay mềm vuốtvuốt tóc trên đầu, làm tóc đen phân tán ở vai, đẹp đến kinh động lòngngười. Một đôi mắt lạnh lùng giống như băng tuyết ngàn năm ngưng tụ,khiền người ta có cảm giác như đông lạnh.
Diệp Huyền kìm lòngkhông run lên, lại âm thầm cười chính mình ngu ngốc. Một tiểu cô nươngnhư vậy thì có gì đáng sợ chớ. Vẫn bất động, cười tà nhìn Lãnh LoanLoan.
“Muốn mạng của ta, phải xem là tiểu cô nương đây có năng lực đó hay không.”
Bất chợt, ý cười chợt tắt, hai tay khẽ động, độc châm như hàng ngàn hạt mưa sắc bén loé ra ánh sáng bạc, bay thẳng về phía Lãnh Loan Loan.
Lê hoa đái vũ (*) châm?
(*)Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quýphi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. (TheoTra tuân công cụ đại toàn)
Mọi người hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, chỉ sợ nữ tử giống như tiên nữ này hôm nay lành ít dữ nhiều.
Sở Ngự hằng nãy giờ chỉ im lặng quan sát đột nhiên đứng lên, hai mắt thâmthuý tràn đầy sự sợ hãi, gắt gao nhìn chằm chằm trên đài, xuyên qua ánhnắng chói chang nhìn hàng ngàn cây ngân châm hướng Lãnh Loan Loan bayđến, nhịn không được kêu lớn:
“Cẩn thận…”
Tác giả :
Luyến Nguyệt Nhi