Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Quyển 2 - Chương 27: Bị yêu ma nhập
Bóng đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, một màu đen bao phủ toàn bộ bầu trời phồn hoa. Gió đêm thổi vội vã, màn rèm lay động, tiếng vang xôn xao giống như tiếng ác ma vẫy gọi. Chỉ một ngọn đèn đã đủ để chiếu sáng căn phòng lịch sự tao nhã, ngọn đèn nhu hòa mông lung chiếu ảnh ngược lên vách cửa sổ. Mơ hồ có thể thấy được một cái cô gái ngồi bên cạnh bàn, tay chống cằm.
Mái tóc đen thả trên vai, thân hình xinh đẹp.
“Két…”
Cửa bị đẩy ra, Xuân nhi mặc quần áo xanh biếc đi vào. Gió đêm ùa vào từ kẽ cửa, thổi tung tấm màn lụa.
“Tiểu thư, người ăn một chút gì đi.”
Xuân nhi bưng bát cháo táo đỏ đặt lên trên bàn, khuôn mặt thanh tú lo lắng. Hôm nay Tiểu thư ban đầu rất phấn khởi rời cửa, ai biết sau khi trở về lại không nói được một lời tự nhốt mình trong phòng, ngay cả cơm cũng không ăn như thế.
Diêu Phỉ Phỉ nghe được là giọng Xuân nhi, chỉ ngẩng đầu thờ ơ nhìn nàng một cái, lại cúi đầu xuống, vẻ mặt hờ hững, không biết đang suy nghĩ cái gì?
Xuân nhi sốt ruột, đến nay Tiểu thư chưa bao giờ mất tinh thần như vậy. Rốt cục là làm sao?
“Tiểu thư, người làm sao vậy? Có chuyện gì đừng nghẹn ở trong lòng, thân thể quan trọng.” Cẩn thận quan sát Diêu Phỉ Phỉ, đừng tích tụ u sầu trong lòng.
Diêu Phỉ Phỉ thở dài không tiếng động, trên gương mặt xinh đẹp như phù dung tràn đầy lo lắng. Nàng buông tay chống cằm, thu mâu nhìn Xuân nhi. Giống như đầy bụng ủy khuất mở miệng hỏi:
“Xuân nhi, em cảm thấy ta thế nào?” Nàng không tốt sao? Vì sao Lãnh công tử không chọn mình? Loan Loan phu nhân mặc dù dung nhan xinh đẹp, nhưng tính tình hay ghen, lại không có chút rộng lượng, còn công bố công tử là sở hữu riêng của nàng, chẳng lẽ nàng không có một chút hổ thẹn sao? Làm vợ, nàng lại đoạt hết tôn nghiêm của công tử, mặt mũi người sẽ đặt ở đâu?
“Cái gì thế nào ạ?” Xuân nhi bị câu hỏi đột ngột của Diêu Phỉ Phỉ khiến nỗi ngu ngơ, căn bản không biết Tiểu thư không đầu không đuôi đang nói cái gì?
“Ta có đẹp không?” Diêu Phỉ Phỉ ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp có một lớp ánh sáng khó hiểu. Đôi mắt lóng lánh in dáng vẻ Xuân nhi bên trong. Nàng tự tin về sự xinh đẹp của mình, nhưng trải qua việc này với Hiên Viên Dạ, nàng không còn tự tin. Nhiều lần, đã nhiều lần chàng đều coi thường mình. Chẳng lẽ nàng thật sự không hấp dẫn như vậy sao?
“Đương nhiên.” Xuân nhi tuy rằng khó hiểu với lời của Diêu Phỉ Phỉ, nhưng vẫn liều mạng gật đầu. “Tiểu thư là đệ nhất mỹ nữ của Mê Thành chúng ta, cầm kỳ thi họa không gì không biết; ngâm thơ đối nghịch, được xưng tài nữ. Nếu người không phải mỹ nữ, như vậy ai còn có thể xưng Mê Thành mỹ nữ?” Tiểu thư chẳng những đẹp, hơn nữa tài tình hơn người, nữ tử không có mỹ mạo lại ngốc nghếch không thể sánh bằng.
“Nhưng, vì sao chàng cự tuyệt ta?” Nghe Xuân nhi nói như vậy, Diêu Phỉ Phỉ lại càng lo lắng. Nếu mình không có chỗ nào không tốt, thậm chí còn tuyệt như thế, vì sao Lãnh công tử cự tuyệt nàng?
Xuân nhi nghe được lời thì thầm của Diêu Phỉ Phỉ, rốt cục hiểu được sự tình nguyên do. Nghĩ đến đây, nàng lại tự trách mình, nếu không phải ngày ấy mình nói với Tiểu thư nhìn thấy Lãnh công tử, sao Tiểu thư có nhất kiến chung tình với Lãnh công tử, lại sao có thể hội phiền não như bây giờ? Càng nghĩ càng áy náy, nếu Lãnh công tử chưa thành thân, cùng Tiểu thư ắt là đôi do trời đất tạo nên. Nhưng người ta đã đón dâu, hơn nữa phu nhân hắn còn là nữ tử bất phàm như vậy, sao Tiểu thư còn có thể được chứ?
“Tiểu thư, hắn cự tuyệt người là tổn thất của hắn. Người tốt như vậy, đáng với một người tuyệt vời hơn thế kia…” mà không phải cùng người hai vợ một chồng. Tuy nói nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng một chồng một vợ mới là cặp đôi tốt đẹp nhất. Mà Tiểu thư bất luận là gia thế, nhân phẩm, dung mạo đều đáng giá với người tốt nhất, không phải ủy khuất cùng người hưởng chung sủng ái.
“Nhưng ta yêu chàng.” Diêu Phỉ Phỉ nhìn Xuân nhi, thật sự bi ai nói. “Xuân nhi, em có tin không? Từ ngày ấy, đầu tiên đôi mắt ta nhìn thấy chàng, ta đã biết mình xong rồi, nam tử hoàn mỹ trong giấc mộng hiện ngay trước mắt. Nhưng chàng hoàn toàn không để ý đến ta, thậm chí ta từ bỏ sự rụt rè của nữ tử để cho chàng thấy tâm ý của mình, nhưng chàng vẫn bỏ mặc như cũ. Chàng giẫm lên tâm ý của ta, sao chàng có thể như vậy?”
“Tiểu thư…”
Xuân nhi không nói gì, mắt nhìn Diêu Phỉ Phỉ mang theo thương tiếc. Không ngờ Tiểu thư chân thành như thế, càng không ngờ Tiểu thư lần đầu tiên động tình lại yêu người không nên yêu. Trong lòng Lãnh công tử không có người, đến bây giờ người chưa thể tỉnh lại. Môi giật giật, lại không biết phải nói thế nào để an ủi nàng, khuyên can nàng.
“Xuân nhi, em xem này.” Diêu Phỉ Phỉ không chú ý tới vẻ mặt của Xuân nhi, ngược lại cầm lấy cuốn sách bên người, chỉ vào một hàng chữ, tìm kiếm sự đồng tình. “Em thấy không, trong truyện viết, hạnh phúc dựa vào tự mình nắm lấy, chỉ có cố gắng mới đạt được thứ mình muốn. Ta làm như vậy, có cái gì sai, có cái gì sai?” Cuối cùng, nàng đã khàn cả giọng.
“Tiểu thư…”
Xuân nhi đã có chút đau đầu, suy nghĩ của Tiểu thư quả là như vậy. Hạnh phúc do chính mình theo đuổi, nhưng theo đuổi hạnh phúc của mình thì cũng không thể ích kỷ, không để ý đến cảm nhận của người khác. Hơn nữa đó không phải hạnh phúc, chỉ là một lòng tình nguyện mà thôi. Nhìn dáng vẻ người con gái ấy dần dần trở nên điên cuồng, nàng lo lắng Tiểu thư sẽ tẩu hỏa nhập ma…
“Em ra ngoài trước đi, để mình ta yên lặng một chút.” Sau một tiếng thán, Diêu Phỉ Phỉ dường như đã bình tĩnh hơn, xua tay với Xuân nhi, nói.
“Vâng.” Xuân nhi gật đầu, để nàng im lặng một chút có lẽ sẽ nghĩ thông suốt chăng? “Vậy Tiểu thư nhớ dùng cháo táo đỏ trên bàn, buổi tối người chưa ăn cơm, phải giữ gìn thân thể.”
“Ừ, ta đã biết.” Diêu Phỉ Phỉ gật đầu.
Xuân nhi rốt cục đi khỏi, cạch một tiếng đóng cửa lại.
Trong phòng lại chìm xuống, ngọn đèn lúc sáng lúc tối.
Khuôn mặt tựa phù dung của Diêu Phỉ Phỉ mông lung qua ngọn đèn, đôi mắt nhìn vào chén cháo vẫn tỏa khói lượn lờ trên bàn, đột nhiên mi mắt nhíu lại, nảy sinh ác độc. Nàng dùng tay hất bát cháo xuống đất. “Choang” một tiếng, chiếc bát vỡ thành từng mảnh. Táo đỏ đổ hết ra, ngã nhào sang một bên.
Không, vì sao nàng phải thế? Rõ ràng không phải nàng sai, nàng cũng không có điểm không tốt. Vì sao nàng không được hạnh phúc? Nàng chỉ muốn cùng người yêu nắm tay nhau cả đời mà thôi, chẳng lẽ điều này cũng là sai? Là ả, đều tại ả. Đôi mắt lóe ra nguy hiểm, ánh sáng âm u… Đều là lỗi của Hiên Viên Loan Loan, con người chỉ biết ghen tỵ không có bao dung kia, không có đạo đức. Nếu là hiền thê, ả nên quan tâm tới trượng phu. Nếu là vợ, ả không thể không để ý mặt mũi cho công tử như vậy. Đều là tại ả. Nếu không có ả, Lãnh công tử nhất định sẽ yêu mình.
Bàn tay mềm đan chặt vào nhau, giờ khắc này, trái tim từng cao ngạo đã bị ma quỷ bắt được, nàng đã trở thành tín đồ của ác ma.
Gió đêm vẫn thổi, phong ba nổi lên!
Mái tóc đen thả trên vai, thân hình xinh đẹp.
“Két…”
Cửa bị đẩy ra, Xuân nhi mặc quần áo xanh biếc đi vào. Gió đêm ùa vào từ kẽ cửa, thổi tung tấm màn lụa.
“Tiểu thư, người ăn một chút gì đi.”
Xuân nhi bưng bát cháo táo đỏ đặt lên trên bàn, khuôn mặt thanh tú lo lắng. Hôm nay Tiểu thư ban đầu rất phấn khởi rời cửa, ai biết sau khi trở về lại không nói được một lời tự nhốt mình trong phòng, ngay cả cơm cũng không ăn như thế.
Diêu Phỉ Phỉ nghe được là giọng Xuân nhi, chỉ ngẩng đầu thờ ơ nhìn nàng một cái, lại cúi đầu xuống, vẻ mặt hờ hững, không biết đang suy nghĩ cái gì?
Xuân nhi sốt ruột, đến nay Tiểu thư chưa bao giờ mất tinh thần như vậy. Rốt cục là làm sao?
“Tiểu thư, người làm sao vậy? Có chuyện gì đừng nghẹn ở trong lòng, thân thể quan trọng.” Cẩn thận quan sát Diêu Phỉ Phỉ, đừng tích tụ u sầu trong lòng.
Diêu Phỉ Phỉ thở dài không tiếng động, trên gương mặt xinh đẹp như phù dung tràn đầy lo lắng. Nàng buông tay chống cằm, thu mâu nhìn Xuân nhi. Giống như đầy bụng ủy khuất mở miệng hỏi:
“Xuân nhi, em cảm thấy ta thế nào?” Nàng không tốt sao? Vì sao Lãnh công tử không chọn mình? Loan Loan phu nhân mặc dù dung nhan xinh đẹp, nhưng tính tình hay ghen, lại không có chút rộng lượng, còn công bố công tử là sở hữu riêng của nàng, chẳng lẽ nàng không có một chút hổ thẹn sao? Làm vợ, nàng lại đoạt hết tôn nghiêm của công tử, mặt mũi người sẽ đặt ở đâu?
“Cái gì thế nào ạ?” Xuân nhi bị câu hỏi đột ngột của Diêu Phỉ Phỉ khiến nỗi ngu ngơ, căn bản không biết Tiểu thư không đầu không đuôi đang nói cái gì?
“Ta có đẹp không?” Diêu Phỉ Phỉ ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp có một lớp ánh sáng khó hiểu. Đôi mắt lóng lánh in dáng vẻ Xuân nhi bên trong. Nàng tự tin về sự xinh đẹp của mình, nhưng trải qua việc này với Hiên Viên Dạ, nàng không còn tự tin. Nhiều lần, đã nhiều lần chàng đều coi thường mình. Chẳng lẽ nàng thật sự không hấp dẫn như vậy sao?
“Đương nhiên.” Xuân nhi tuy rằng khó hiểu với lời của Diêu Phỉ Phỉ, nhưng vẫn liều mạng gật đầu. “Tiểu thư là đệ nhất mỹ nữ của Mê Thành chúng ta, cầm kỳ thi họa không gì không biết; ngâm thơ đối nghịch, được xưng tài nữ. Nếu người không phải mỹ nữ, như vậy ai còn có thể xưng Mê Thành mỹ nữ?” Tiểu thư chẳng những đẹp, hơn nữa tài tình hơn người, nữ tử không có mỹ mạo lại ngốc nghếch không thể sánh bằng.
“Nhưng, vì sao chàng cự tuyệt ta?” Nghe Xuân nhi nói như vậy, Diêu Phỉ Phỉ lại càng lo lắng. Nếu mình không có chỗ nào không tốt, thậm chí còn tuyệt như thế, vì sao Lãnh công tử cự tuyệt nàng?
Xuân nhi nghe được lời thì thầm của Diêu Phỉ Phỉ, rốt cục hiểu được sự tình nguyên do. Nghĩ đến đây, nàng lại tự trách mình, nếu không phải ngày ấy mình nói với Tiểu thư nhìn thấy Lãnh công tử, sao Tiểu thư có nhất kiến chung tình với Lãnh công tử, lại sao có thể hội phiền não như bây giờ? Càng nghĩ càng áy náy, nếu Lãnh công tử chưa thành thân, cùng Tiểu thư ắt là đôi do trời đất tạo nên. Nhưng người ta đã đón dâu, hơn nữa phu nhân hắn còn là nữ tử bất phàm như vậy, sao Tiểu thư còn có thể được chứ?
“Tiểu thư, hắn cự tuyệt người là tổn thất của hắn. Người tốt như vậy, đáng với một người tuyệt vời hơn thế kia…” mà không phải cùng người hai vợ một chồng. Tuy nói nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng một chồng một vợ mới là cặp đôi tốt đẹp nhất. Mà Tiểu thư bất luận là gia thế, nhân phẩm, dung mạo đều đáng giá với người tốt nhất, không phải ủy khuất cùng người hưởng chung sủng ái.
“Nhưng ta yêu chàng.” Diêu Phỉ Phỉ nhìn Xuân nhi, thật sự bi ai nói. “Xuân nhi, em có tin không? Từ ngày ấy, đầu tiên đôi mắt ta nhìn thấy chàng, ta đã biết mình xong rồi, nam tử hoàn mỹ trong giấc mộng hiện ngay trước mắt. Nhưng chàng hoàn toàn không để ý đến ta, thậm chí ta từ bỏ sự rụt rè của nữ tử để cho chàng thấy tâm ý của mình, nhưng chàng vẫn bỏ mặc như cũ. Chàng giẫm lên tâm ý của ta, sao chàng có thể như vậy?”
“Tiểu thư…”
Xuân nhi không nói gì, mắt nhìn Diêu Phỉ Phỉ mang theo thương tiếc. Không ngờ Tiểu thư chân thành như thế, càng không ngờ Tiểu thư lần đầu tiên động tình lại yêu người không nên yêu. Trong lòng Lãnh công tử không có người, đến bây giờ người chưa thể tỉnh lại. Môi giật giật, lại không biết phải nói thế nào để an ủi nàng, khuyên can nàng.
“Xuân nhi, em xem này.” Diêu Phỉ Phỉ không chú ý tới vẻ mặt của Xuân nhi, ngược lại cầm lấy cuốn sách bên người, chỉ vào một hàng chữ, tìm kiếm sự đồng tình. “Em thấy không, trong truyện viết, hạnh phúc dựa vào tự mình nắm lấy, chỉ có cố gắng mới đạt được thứ mình muốn. Ta làm như vậy, có cái gì sai, có cái gì sai?” Cuối cùng, nàng đã khàn cả giọng.
“Tiểu thư…”
Xuân nhi đã có chút đau đầu, suy nghĩ của Tiểu thư quả là như vậy. Hạnh phúc do chính mình theo đuổi, nhưng theo đuổi hạnh phúc của mình thì cũng không thể ích kỷ, không để ý đến cảm nhận của người khác. Hơn nữa đó không phải hạnh phúc, chỉ là một lòng tình nguyện mà thôi. Nhìn dáng vẻ người con gái ấy dần dần trở nên điên cuồng, nàng lo lắng Tiểu thư sẽ tẩu hỏa nhập ma…
“Em ra ngoài trước đi, để mình ta yên lặng một chút.” Sau một tiếng thán, Diêu Phỉ Phỉ dường như đã bình tĩnh hơn, xua tay với Xuân nhi, nói.
“Vâng.” Xuân nhi gật đầu, để nàng im lặng một chút có lẽ sẽ nghĩ thông suốt chăng? “Vậy Tiểu thư nhớ dùng cháo táo đỏ trên bàn, buổi tối người chưa ăn cơm, phải giữ gìn thân thể.”
“Ừ, ta đã biết.” Diêu Phỉ Phỉ gật đầu.
Xuân nhi rốt cục đi khỏi, cạch một tiếng đóng cửa lại.
Trong phòng lại chìm xuống, ngọn đèn lúc sáng lúc tối.
Khuôn mặt tựa phù dung của Diêu Phỉ Phỉ mông lung qua ngọn đèn, đôi mắt nhìn vào chén cháo vẫn tỏa khói lượn lờ trên bàn, đột nhiên mi mắt nhíu lại, nảy sinh ác độc. Nàng dùng tay hất bát cháo xuống đất. “Choang” một tiếng, chiếc bát vỡ thành từng mảnh. Táo đỏ đổ hết ra, ngã nhào sang một bên.
Không, vì sao nàng phải thế? Rõ ràng không phải nàng sai, nàng cũng không có điểm không tốt. Vì sao nàng không được hạnh phúc? Nàng chỉ muốn cùng người yêu nắm tay nhau cả đời mà thôi, chẳng lẽ điều này cũng là sai? Là ả, đều tại ả. Đôi mắt lóe ra nguy hiểm, ánh sáng âm u… Đều là lỗi của Hiên Viên Loan Loan, con người chỉ biết ghen tỵ không có bao dung kia, không có đạo đức. Nếu là hiền thê, ả nên quan tâm tới trượng phu. Nếu là vợ, ả không thể không để ý mặt mũi cho công tử như vậy. Đều là tại ả. Nếu không có ả, Lãnh công tử nhất định sẽ yêu mình.
Bàn tay mềm đan chặt vào nhau, giờ khắc này, trái tim từng cao ngạo đã bị ma quỷ bắt được, nàng đã trở thành tín đồ của ác ma.
Gió đêm vẫn thổi, phong ba nổi lên!
Tác giả :
Luyến Nguyệt Nhi