Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Quyển 2 - Chương 121: Xuyên qua hoàng đế thân phận
“Ta là Lãnh Địch U.”
Lời nói của thiếu niên khiến cho đám người Hiên Viện Dạ bỗng nhiên hiểu ra, nguyên lai hắn là đứa con của Lãnh Bùi Xa nhưng không ở nhà từ nhỏ.Chính là không biết hắn đến tột cùng gặp phải chuyệ gì mà lại trở thànhđệ tử của Vân môn?
Lãnh Loan Loan nhìn Lãnh Địch U, thiếu niên cũng cười trong suốt nhìn nàng.
Gió thổi qua, gợi lên sơị tóc của hai người.
Lãnh lLoan Loan đối hắn thưởng thức càng nhiều thêm một phần, Lãnh Địch Ucùng Lãnh Độc U có dung mạo giống nhau vài chỗ, tính tình so với LãnhĐộc U càng hồn nhiên hơn. Không nghĩ tới một người ương ngạnh như MộcChiêu Vân cư nhiên sinh ra được hai người con tốt như vậy
“Nhịca.” Lãnh Loan Loan thản nhiên gọi một tiếng, cũng không giống như người xa nhau gặp lại liền vui sướng, mà bọn họ lại có cảm giác xa lạ
Lãnh Địch U dương thần cười, tựa như ngọn gió mùa xuân tháng ba, ấm áp lạisáng ngời. Vài sợi tóc màu đen ở hai bên nhẹ phẩy động , con mắt sángnhìn Lãnh Loan Loan hỏi:“Không nghĩ tới tiểu muội cùng võ lâm minh chủcũng quen biết.” Xem ra giang hồ đồn đãi quả nhiên là thật , nữ tử lầntrước xuất hiện ở đại hội võ lâm thật là nàng.
Lãnh Loan Loan gật gật đầu, hỏi lại hắn.“Ngươi vì cái gì không trở về phủ?” Mười mấynăm qua cũng không gặp qua hắn trở về, trong đó đến tột cùng là cónguyên nhân gì?
Lãnh Địch U biểu tình sửng sốt, đáy mắt có mộttia quang mang kì lạ hiện lên, nhưng một lát liền khôi phục bình thường, lại là một bộ dáng cười yếu ớt trong suốt :
“Ta sẽ trở về , nhưng không phải hiện tại.” Chờ hắn làm xong chuyện kia, hắn nhất định sẽ trở về
“Loan Loan, các ngươi đi vào trước tán gẫu đi.”
Sở Ngự Hằng đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người, tuy rằng bọn họ làhuynh muội gặp lại có lẽ có rất nhiều điều để nói. Nhưng thân phận LoanLoan đặc thù, nhìn những nhân sĩ đang quì dưới đất kia, chỉ sợ nếu haihuynh muội này lại tiếp tục tán gẫu với nhau thì chân của bọn họ chắc bị phế đi hết
Lãnh Loan Loan nhìn theo ánh mắt của Sở Ngự Hằng, quả nhiên là những người võ lân nhân sĩ này vẫn chưa đứng lên. Không phảinói người giang hồ đều không câu nệ tiểu tiết sao? Như thế nào cư nhiêncũng sẽ câu thúc chuyện thân phận phiền chán này. Mày liễu nhíu nànghướng mọi người nói:
“Đều đứng lên đi.”
“Tạ hoàng hậu nương nương.”
Mọi người đứng dậy, hiệp sĩ trẻ tuổi khi nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc củaLãnh Loan Loan, thiếu chút nữa trợn trằng ánh mắt. Không nghĩ tới đươngkim hoàng hậu nương nương cư nhiên tuyệt sắc như thế, mà bọn họ hôm naycư nhiên may mắn có thể thấy phượng nhan, thật sự là tam sinh hữu hạnh.
Ánh mắt Hiên Viên Dạ đảo qua chúng nam tử trẻ tuổi, thấy bọn họ si ngốc lén nhìn Loan Loan, tức giận cơ hồ làm hai tròng mắt bốc hỏa, bàn tay togắt gao nắm chặt thành quyền,những nam nhân này thật làm càn, cư nhiêndám rình coi phượng nhan của hoàng hậu , thật sự là to gan lớn mật.
Quản gia đến bên tai của Sở Ngự Hằng nói thầm mấy câu, Sở Ngự Hằng gật gậtđầu. Xoay người mặt hướng về phía mọi người, bạc thần khinh dương, nở rộ ra một nụ cười yếu ớt:
“Các vị, tiệc rượu đã chuẩn bị tốt. Thỉnh mọi người ngồi vào vị trí đi.”
“Hoàng hậu nương nương, thỉnh.” Mọi người đứng ở một bên, cung kính nhường đường cho Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan nhìn bọn họ liếc mắt một cái, chẳng lẽ vốn không có một người nào giống hiệp sĩ trong tiểu thuyết võ hiệp sao? Trước mắt là hình ảnhcung kính của nhân sĩ võ lâm thoạt nhìn giống như hình ảnh nịnh bợ củachó Nhật, không có ý nghĩa, đuổi kịp thứ võ lâm đại hội giống nhau, cáigì võ lâm hiệp sĩ, căn bản chính là một đám đám ô hợp.
“Tiểu thư --”
Lãnh Loan Loan vừa bắt đầu bước đi, lại nghe thấy sau lưng truyền đến một âm thanh vui mừng. quay lại nhìn, ánh vào mi mắt đúng là Vạn Oánh Chiêu.Chính là hiện tại nàng đã không còn ánh mắt cừu hận như ngày xưa, vẻ mặt tươi cười, thanh rừng hai tròng mắt toát ra một cỗ tình thương của mẹ . Một tay kéo Đông Phương Triết, một tay vuốt ve cái bụng đã muốn lồilên. Nguyên lai, nàng cũng có bầu.
“Tiểu Chiêu.” Lãnh Loan Loancười yếu ớt, nhìn Vạn Oánh Chiêu cùng Đông Phương Triết đang ở cạnhnhau, nói vậy hai người thực hạnh phúc.
“Tiểu thư, ta biết ngươi sẽ đến.”
Vạn Oánh Chiêu buông tay Đông Phương Triết , đi đến khom người bên LãnhLoan Loan. Một đôi con mắt sáng thực kích động nhìn nàng, mấy thángkhông thấy, tiểu thư vẫn giống nhau đẹp động lòng người.
“Phunhân.” Đông Phương Triết hướng Lãnh Loan Loan gật gật đầu, nhìn về phíaVạn oanh Chiêu đang mang bầu nụ cười ko hề dấu sự sủng nịch.“Tiểu Chiêucó bầu, nguyên bản là không mang theo nàng đến. Kết quả nàng nói ngươisẽ đến, nhất định phải đi theo ta đến.”
“Tiểu Chiêu, ngươi mangthai đã được năm tháng rồi đi?” Xem cái bụng tròn vo kia, cũng thật hiểu rõ lên núi có bao nhiêu vất vả, lại chỉ là vì gặp chính mình, Lãnh Loan Loan có chút cảm động.
“Ân, không sai biệt lắm .” Vạn Oánh Chiêu gật đầu, lôi kéo Đông Phương Triết hướng Sở Ngự Hằng chúc.“Chúc mừngminh chủ có lệnh thiên kim, chúng ta chuẩn bị lễ mọn nho nhỏ, bất thànhkính ý, xin vui lòng nhận cho.” Một bên người hầu đem lễ vật trình lên.
“Làm sao, cực đến Đông Phương bảo chủ, phu nhân tiêu pha .” Sở Ngự Hằng bảoquản gia đang đứng một bên tiếp nhận lễ vật, mọi người hướng đại sảnh đi đến.
Vào tòa, đám người Lãnh Loan Loan cùng vợ chồng Đông Phương Triết , còn có Sở Ngự Hằng ở chủ vị. những tân khách còn lại đều tựnghồi vào bàn của mình.
“Minh chủ, như thế nào không gặp nhân vật chính hôm nay?” một người trẻ tuổi hỏi
Lãnh Loan Loan nghe xong cũng cười cười, hướng tới Sở Ngự Hằng nói:
“Luyến tiếc đem thiên kim của ngươi ôm đi ra sao?” Nàng muốn nhìn lần đứa nhỏcủa Sở Ngự Hằng có vẻ giống ai? Là hắn? Hay là xinh đẹp như Đế Na côngchúa.
Sở ngự hằng ngoéo một cái thần, nhắc tới nữ nhi, trong lòng liền ấm áp . Nghiêng người hướng tới quản gia đang bận rộn vung taylên, phân phó nói:
“Quản gia, đi thỉnh phu nhân đem tiểu thư ôm đi ra.”
“Dạ.” Quản gia lĩnh mệnh, rời đi.
Một lát sau, Dạ Đế Na được nha hoàn vây quanh , cẩm bào màu đỏ , búi tóccao vãn, tà cắm châu sai. Thật cẩn thận ôm Sở Niệm Loan đi tới, vừa quatháng , sắc mặt nàng liền hồng nhuận, thoạt nhìn so với dĩ vãng càngthêm thành thục
“Phu quân.” Dạ Đế Na ôn nhu gọi Sở Ngự Hằng, cười yếu ớt hướng mọi người phúc phúc thân.
Sở Ngự Hằng đi lên trước tiếp nhận nữ nhi, một người nam nhân cao lớn lạiôn nhu như thế, cẩn thận ôm một cái tiểu trẻ con, hình ảnh như vậy thậtsự là thực cảm hám lòng người. Từ khi tiểu nữ nhi xuất hiện gương mặttrấn định lạnh nhạt hiện lên nét tươi cười không chút che giấu tâm tìnhvui sướng của hắn
Mọi người mặc dù đối với nữ nhi của hắn tò mò, nhưng thấy hắn có bộ dáng thậ cẩn thận như thế liền không dám vây đi lên.
“Ta có thể ôm nàng một cái không?” Lãnh Loan Loan hướng Sở Ngự Hằng nói.
“Hoàng hậu nương nương.” Dạ Đế Na lại thấy Lãnh Loan Loan, thật cao hứng.Không nghĩ tới nàng cư nhiên sẽ đến tham gia trăng tròn yến của nữ nhi., nhưng khi ánh mắt nàng nhìn thấy Hiên Viên Dạ bên cạnh Lãnh Loan Loanliền, kinh hãi, da, cư nhiên là Hoàng Thượng.
“Hoàng Thượng --”
*trăng tròn yến:là buổi tiệc tròn 1 tháng tuổi của em bé mới sinh
Lời nói của thiếu niên khiến cho đám người Hiên Viện Dạ bỗng nhiên hiểu ra, nguyên lai hắn là đứa con của Lãnh Bùi Xa nhưng không ở nhà từ nhỏ.Chính là không biết hắn đến tột cùng gặp phải chuyệ gì mà lại trở thànhđệ tử của Vân môn?
Lãnh Loan Loan nhìn Lãnh Địch U, thiếu niên cũng cười trong suốt nhìn nàng.
Gió thổi qua, gợi lên sơị tóc của hai người.
Lãnh lLoan Loan đối hắn thưởng thức càng nhiều thêm một phần, Lãnh Địch Ucùng Lãnh Độc U có dung mạo giống nhau vài chỗ, tính tình so với LãnhĐộc U càng hồn nhiên hơn. Không nghĩ tới một người ương ngạnh như MộcChiêu Vân cư nhiên sinh ra được hai người con tốt như vậy
“Nhịca.” Lãnh Loan Loan thản nhiên gọi một tiếng, cũng không giống như người xa nhau gặp lại liền vui sướng, mà bọn họ lại có cảm giác xa lạ
Lãnh Địch U dương thần cười, tựa như ngọn gió mùa xuân tháng ba, ấm áp lạisáng ngời. Vài sợi tóc màu đen ở hai bên nhẹ phẩy động , con mắt sángnhìn Lãnh Loan Loan hỏi:“Không nghĩ tới tiểu muội cùng võ lâm minh chủcũng quen biết.” Xem ra giang hồ đồn đãi quả nhiên là thật , nữ tử lầntrước xuất hiện ở đại hội võ lâm thật là nàng.
Lãnh Loan Loan gật gật đầu, hỏi lại hắn.“Ngươi vì cái gì không trở về phủ?” Mười mấynăm qua cũng không gặp qua hắn trở về, trong đó đến tột cùng là cónguyên nhân gì?
Lãnh Địch U biểu tình sửng sốt, đáy mắt có mộttia quang mang kì lạ hiện lên, nhưng một lát liền khôi phục bình thường, lại là một bộ dáng cười yếu ớt trong suốt :
“Ta sẽ trở về , nhưng không phải hiện tại.” Chờ hắn làm xong chuyện kia, hắn nhất định sẽ trở về
“Loan Loan, các ngươi đi vào trước tán gẫu đi.”
Sở Ngự Hằng đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người, tuy rằng bọn họ làhuynh muội gặp lại có lẽ có rất nhiều điều để nói. Nhưng thân phận LoanLoan đặc thù, nhìn những nhân sĩ đang quì dưới đất kia, chỉ sợ nếu haihuynh muội này lại tiếp tục tán gẫu với nhau thì chân của bọn họ chắc bị phế đi hết
Lãnh Loan Loan nhìn theo ánh mắt của Sở Ngự Hằng, quả nhiên là những người võ lân nhân sĩ này vẫn chưa đứng lên. Không phảinói người giang hồ đều không câu nệ tiểu tiết sao? Như thế nào cư nhiêncũng sẽ câu thúc chuyện thân phận phiền chán này. Mày liễu nhíu nànghướng mọi người nói:
“Đều đứng lên đi.”
“Tạ hoàng hậu nương nương.”
Mọi người đứng dậy, hiệp sĩ trẻ tuổi khi nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc củaLãnh Loan Loan, thiếu chút nữa trợn trằng ánh mắt. Không nghĩ tới đươngkim hoàng hậu nương nương cư nhiên tuyệt sắc như thế, mà bọn họ hôm naycư nhiên may mắn có thể thấy phượng nhan, thật sự là tam sinh hữu hạnh.
Ánh mắt Hiên Viên Dạ đảo qua chúng nam tử trẻ tuổi, thấy bọn họ si ngốc lén nhìn Loan Loan, tức giận cơ hồ làm hai tròng mắt bốc hỏa, bàn tay togắt gao nắm chặt thành quyền,những nam nhân này thật làm càn, cư nhiêndám rình coi phượng nhan của hoàng hậu , thật sự là to gan lớn mật.
Quản gia đến bên tai của Sở Ngự Hằng nói thầm mấy câu, Sở Ngự Hằng gật gậtđầu. Xoay người mặt hướng về phía mọi người, bạc thần khinh dương, nở rộ ra một nụ cười yếu ớt:
“Các vị, tiệc rượu đã chuẩn bị tốt. Thỉnh mọi người ngồi vào vị trí đi.”
“Hoàng hậu nương nương, thỉnh.” Mọi người đứng ở một bên, cung kính nhường đường cho Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan nhìn bọn họ liếc mắt một cái, chẳng lẽ vốn không có một người nào giống hiệp sĩ trong tiểu thuyết võ hiệp sao? Trước mắt là hình ảnhcung kính của nhân sĩ võ lâm thoạt nhìn giống như hình ảnh nịnh bợ củachó Nhật, không có ý nghĩa, đuổi kịp thứ võ lâm đại hội giống nhau, cáigì võ lâm hiệp sĩ, căn bản chính là một đám đám ô hợp.
“Tiểu thư --”
Lãnh Loan Loan vừa bắt đầu bước đi, lại nghe thấy sau lưng truyền đến một âm thanh vui mừng. quay lại nhìn, ánh vào mi mắt đúng là Vạn Oánh Chiêu.Chính là hiện tại nàng đã không còn ánh mắt cừu hận như ngày xưa, vẻ mặt tươi cười, thanh rừng hai tròng mắt toát ra một cỗ tình thương của mẹ . Một tay kéo Đông Phương Triết, một tay vuốt ve cái bụng đã muốn lồilên. Nguyên lai, nàng cũng có bầu.
“Tiểu Chiêu.” Lãnh Loan Loancười yếu ớt, nhìn Vạn Oánh Chiêu cùng Đông Phương Triết đang ở cạnhnhau, nói vậy hai người thực hạnh phúc.
“Tiểu thư, ta biết ngươi sẽ đến.”
Vạn Oánh Chiêu buông tay Đông Phương Triết , đi đến khom người bên LãnhLoan Loan. Một đôi con mắt sáng thực kích động nhìn nàng, mấy thángkhông thấy, tiểu thư vẫn giống nhau đẹp động lòng người.
“Phunhân.” Đông Phương Triết hướng Lãnh Loan Loan gật gật đầu, nhìn về phíaVạn oanh Chiêu đang mang bầu nụ cười ko hề dấu sự sủng nịch.“Tiểu Chiêucó bầu, nguyên bản là không mang theo nàng đến. Kết quả nàng nói ngươisẽ đến, nhất định phải đi theo ta đến.”
“Tiểu Chiêu, ngươi mangthai đã được năm tháng rồi đi?” Xem cái bụng tròn vo kia, cũng thật hiểu rõ lên núi có bao nhiêu vất vả, lại chỉ là vì gặp chính mình, Lãnh Loan Loan có chút cảm động.
“Ân, không sai biệt lắm .” Vạn Oánh Chiêu gật đầu, lôi kéo Đông Phương Triết hướng Sở Ngự Hằng chúc.“Chúc mừngminh chủ có lệnh thiên kim, chúng ta chuẩn bị lễ mọn nho nhỏ, bất thànhkính ý, xin vui lòng nhận cho.” Một bên người hầu đem lễ vật trình lên.
“Làm sao, cực đến Đông Phương bảo chủ, phu nhân tiêu pha .” Sở Ngự Hằng bảoquản gia đang đứng một bên tiếp nhận lễ vật, mọi người hướng đại sảnh đi đến.
Vào tòa, đám người Lãnh Loan Loan cùng vợ chồng Đông Phương Triết , còn có Sở Ngự Hằng ở chủ vị. những tân khách còn lại đều tựnghồi vào bàn của mình.
“Minh chủ, như thế nào không gặp nhân vật chính hôm nay?” một người trẻ tuổi hỏi
Lãnh Loan Loan nghe xong cũng cười cười, hướng tới Sở Ngự Hằng nói:
“Luyến tiếc đem thiên kim của ngươi ôm đi ra sao?” Nàng muốn nhìn lần đứa nhỏcủa Sở Ngự Hằng có vẻ giống ai? Là hắn? Hay là xinh đẹp như Đế Na côngchúa.
Sở ngự hằng ngoéo một cái thần, nhắc tới nữ nhi, trong lòng liền ấm áp . Nghiêng người hướng tới quản gia đang bận rộn vung taylên, phân phó nói:
“Quản gia, đi thỉnh phu nhân đem tiểu thư ôm đi ra.”
“Dạ.” Quản gia lĩnh mệnh, rời đi.
Một lát sau, Dạ Đế Na được nha hoàn vây quanh , cẩm bào màu đỏ , búi tóccao vãn, tà cắm châu sai. Thật cẩn thận ôm Sở Niệm Loan đi tới, vừa quatháng , sắc mặt nàng liền hồng nhuận, thoạt nhìn so với dĩ vãng càngthêm thành thục
“Phu quân.” Dạ Đế Na ôn nhu gọi Sở Ngự Hằng, cười yếu ớt hướng mọi người phúc phúc thân.
Sở Ngự Hằng đi lên trước tiếp nhận nữ nhi, một người nam nhân cao lớn lạiôn nhu như thế, cẩn thận ôm một cái tiểu trẻ con, hình ảnh như vậy thậtsự là thực cảm hám lòng người. Từ khi tiểu nữ nhi xuất hiện gương mặttrấn định lạnh nhạt hiện lên nét tươi cười không chút che giấu tâm tìnhvui sướng của hắn
Mọi người mặc dù đối với nữ nhi của hắn tò mò, nhưng thấy hắn có bộ dáng thậ cẩn thận như thế liền không dám vây đi lên.
“Ta có thể ôm nàng một cái không?” Lãnh Loan Loan hướng Sở Ngự Hằng nói.
“Hoàng hậu nương nương.” Dạ Đế Na lại thấy Lãnh Loan Loan, thật cao hứng.Không nghĩ tới nàng cư nhiên sẽ đến tham gia trăng tròn yến của nữ nhi., nhưng khi ánh mắt nàng nhìn thấy Hiên Viên Dạ bên cạnh Lãnh Loan Loanliền, kinh hãi, da, cư nhiên là Hoàng Thượng.
“Hoàng Thượng --”
*trăng tròn yến:là buổi tiệc tròn 1 tháng tuổi của em bé mới sinh
Tác giả :
Luyến Nguyệt Nhi