Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Quyển 1 - Chương 87: Trừng trị Lâm Nhã Như
Lãnh cung
Tuy rằng đang là ban ngày, nhưng nơi này vẫn thanh thanh lạnh lùng như cũ.
Loan kiệu của Lãnh Loan Loan xuyên qua từng khu, đi vào bên trong cung điện yên lặng.
Thị vệ Lãnh cung cùng quản gia nhìn thấy Loan kiệu, nhanh chóng đi lên quỳ lạy.
“Tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”
Hai người trăm miệng một lời, trong lòng cũng rất nghi hoặc. Hoàng Hậu nương nương xuất hiện tại Lãnh cung là vì sao? Trước đó vài ngày không phải đang nói Hoàng Hậu nương nương trúng cự độc, tính mạng bị đe dọa hay sao? Mà Mị phi cùng Nhã phi, Thiên kim Tể tướng từng được thánh sủng kia đều vì hãm hại nương nương trước mắt mà bị đày Lãnh cung.
“Đứng lên đi.” Lãnh Loan Loan hạ Loan kiệu, để thái giám ở bên ngoài, phượng bội bên hông nhoáng lên trước mắt hai thị vệ một cái, “Bổn cung muốn vào trong.”
“Dạ.” Hai thị vệ lui sang một bên, “Nương nương, tiểu nhân đưa người vào?” Phi tử sống nơi này phần lớn là không chịu đựng được sự lạnh lùng của nơi này, sự tịch mịch của nơi này, đều đã trở thành nửa điên cả. Nhỡ đâu Hoàng Hậu đi vào mà ngọc thể bị thương, bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ để chặt.
“Không cần.” Lãnh loan liếc mắt một cái, thản nhiên nói.
“Dạ.” Hai thị vệ bị nàng nhìn như vậy, nhất thời lạnh run cả người. Kỳ quái, rõ ràng là ban ngày, vì sao lại cảm thấy đổ mồ hôi lạnh? Tuy nhiên, khí thế của tiểu Hoàng Hậu thật sự rất kinh người.
Lãnh Loan Loan đi vào trong Lãnh cung, đã thấy cảnh tượng trong tòa nhà trống trải, các nữ tử quần áo hỗn độn, vẻ mặt si ngốc hoặc đi tới đi lui, hoặc ngồi một bên miệng cắn cọng rơm, thì thào tự nói: Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, rất lâu rồi người không thăm nô tì đó.
Lãnh Loan Loan nhíu mi, các cô gái này vẫn ở độ tuổi thanh xuân dồi dào sức sống, không nghĩ tới lại biến thành như thế này. Hoàng cung quả nhiên là nơi ăn thịt người không cắn xương, xem ra về sau nàng phải canh chừng Hiên Viên Dạ một chút, không cho hắn tàn phá nữ tử, lãng phí thanh xuân của người ta.
“Nô tài chết bầm, sao còn chưa pha trà?”
Một giọng nói đột ngột từ một ai khác vang lên, lơ lửng ở trong trong cung điện trống trải.
“Đến đây, đến đây.” Một cung nữ gầy yếu đang cầm một ly trà chạy qua trước mặt Lãnh Loan Loan, do nóng vội nên nàng ta không phát hiện sự có mặt của nàng.
“Khoan đã…” Lãnh Loan Loan ngăn nàng lại, “Người kia là ai?” Tại nơi này mà khẩu khí còn kiêu ngạo như thế, hơn nữa giọng nói còn có vài phần quen thuộc.
“Người là…?” Cung nữ này chưa từng rời khỏi Lãnh cung nên không biết Lãnh Loan Loan. Đôi mắt không lớn nhìn nàng, đoán xem nàng có phải là công chúa hay không? Nhưng không phải Hoàng Thượng không có con nối dõi hay sao?
“Nô tài chết bầm, ngươi còn ở đó làm cái gì?”
Lâm Nhã Như không chờ được, nổi giận đùng đùng đi ra. Tuy rằng bị nhốt vào Lãnh cung, nhưng bởi vì Hoàng thái hậu cùng phụ thân Lâm Kế Tục tạo áp lực cho kẻ trông giữ Lãnh cung nên nàng ở trong này vẫn có cuộc sống cẩm y ngọc thực như cũ. Chính là Lãnh cung trong trẻo nhưng lạnh lùng này khiến nàng bất an, cũng bất chấp lột cả vỏ ngụy trang khuôn mặt tươi cười gì đó, dù sao cũng không có ai nhìn.
“Là ngươi!!!” Lúc nàng nhìn thấy cung nữ bên người và Lãnh Loan Loan thì chỉ thấy – chấn động, ngay sau đó tất cả hận thù đều nảy lên trong lòng. Nếu không phải là tiểu nha đầu này đột nhiên ngồi lên vị Hậu, vì sao nàng phải vì cái ghế đó mà làm ra nhiều chuyện như vậy, đến nỗi kết cục là rơi xuống nơi quỷ quái này.
“Ngươi tới làm cái gì? Không phải ngươi đã muốn trúng Hạc đỉnh hồng của ta sao?” Nhìn ánh mặt trời rơi xuống dáng người của Lãnh Loan Loan, rõ ràng như thế, khiến Lâm Nhã Như tức giận đến run run. Tại sao lại như vậy, sao nàng lại không chết? Chẳng lẽ nàng là quái vật, hóa ra ngay cả Hạc đỉnh hồng cũng không độc chết được.
Lãnh Loan Loan lạnh lùng nhìn Lâm Nhã Như, hay cho cái gọi là đày Lãnh cung. Xem nàng thân mặc cẩm y, đầu đội châu sai, còn có uy phong chủ nhân với cung nữ, có điểm nào giống kẻ bị đày Lãnh cung đây? Chẳng lẽ Hiên Viên Dạ cũng không biết sao?
“Thật to gan.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng nói, “Thấy bổn cung còn không quỳ xuống?”
“Choang…”
Chén trà rơi xuống đất tạo nên một âm thanh thanh thúy, nước trà văng khắp nơi.
“Nô tỳ tham kiến nương nương.”
Cung nữ nghe thấy Lãnh Loan Loan tự xưng ‘bổn cung’ mà bị dọa ngã, vạn lần cũng không nghĩ tới tiểu nữ oa này hóa ra là một nương nương.
“Đứng lên.” Lâm Nhã Như quát cung nữ, “Nó mà là nương nương nỗi gì? Một tiểu oa nhi chín tuổi, tóc cũng chưa dài mà cũng có thể đi lên ngai vàng Hoàng Hậu. Nhất định nó đã dùng yêu thuật mê hoặc Hoàng Thượng.”
Đôi mắt dưới ánh mặt trời mà híp lại, đáy mắt trào lên không cam lòng cùng phẫn hận, tựa như một mũi tên nhọn bắn thẳng vào Lãnh Loan Loan. Đều tại nàng, đều tại đứa con nít này làm nàng mất tất cả.
Cung nữ nghe thấy lời của Lâm Nhã Như lại sợ tới mức lại toàn thân run run, trời ạ, nàng chẳng những là nương nương, mà còn là Hoàng Hậu nương nương. Thân mình gầy yếu cúi gục đầu, toàn thân run rẩy.
“Ngươi đứng lên đi.” Lãnh Loan Loan thản nhiên nói với cung nữ, “Đi xuống, bổn cung có chuyện muốn nói với tội phi Lâm thị.”
“Tạ nương nương.” Cung nữ nhặt lên mấy mảng chén vỡ, vội vã rời đi.
“Ngươi muốn làm cái gì?”
Lâm Nhã Như nhìn cung nữ rời đi, đám nữ nhân bên cạnh thì si ngốc mà nhìn. Trong lòng âm thầm sinh hàn khí, tiểu nha đầu này là tới báo thù ư?
“Ngươi cũng biết sợ sao?” Làn môi lạnh lùng gợi lên, cười nói. “Không phải vừa dương uy sao?”
“Ta đương nhiên không sợ ngươi.” Lâm Nhã Như ưỡn ngực, nàng tuyệt không thừa nhận giờ phút này, trong lòng đang sinh ý sợ hãi với tiểu oa nhi này.
“Hừ…” Lãnh Loan Loan lạnh lùng hừ một tiếng, “Cuộc sống Lãnh cung của ngươi hóa ra thật nhàn nhã, hóa ra còn có cẩm y ngọc thực, còn có thể sai phái cung nữ?” Xem ra nàng có cuộc sống chẳng kém ngày xưa là bao, nhất định là có Tể tướng lão cha quyền khuynh một phương ở phía sau màn thao tác. Hừ, Lâm Kế Tục? Lão già kia ngày thường đối nghịch với Tướng quân lão cha, hiện tại lại che chở Lâm Nhã Như như thế, xem ra, hắn chẳng coi ai ra gì. Ánh mắt híp lại, lộ ra nét nguy hiểm.
“Ngươi hừ cái gì? Nói cho ngươi biết, sớm hay muộn ta cũng sẽ rời khỏi đây.” Lâm Nhã Như đắc ý ngẩng đầu lên, cha nàng lén nói qua rằng lần này Hoàng thái hậu cũng đứng ở phía bọn họ. Hừ hừ, tin tưởng không đến mười ngày, nàng nhất định sẽ rời khỏi nơi quỷ quái này.
“Rời khỏi đây?” Lãnh Loan Loan nhếch đuôi lông mày, lạnh lùng nói.“Mơ mộng hão huyền.”
“Người đâu!.” Mắt nhìn thẳng Lâm Nhã Như, một mặt gọi người bên ngoài tới.
“Tham kiến nương nương.” Thị vệ cùng quản gia của Lãnh cung vội vàng đi đến.
“Nghe đây.” Lãnh Loan Loan gằn từng chữ, “Thứ nhất, từ hôm nay không cho bất cứ kẻ nào tới thăm Lâm Nhã Như, nhớ kỹ là bất-luận-kẻ-nào.”
“Vạn nhất Thái Hậu muốn tới thì phải làm sao bây giờ?” Thị vệ đột nhiên hỏi, trước đó vài ngày Hoàng thái hậu đã tới. Chẳng lẽ lần sau cũng ngăn người ở ngoài cửa sao? Bọn họ không dám.
Lâm Nhã Như nghe thị vệ nhắc tới Thái Hậu, mi nhướn cao cao, vẻ mặt càng đắc ý.
“Hoàng thái hậu cũng giống nhau.” Lãnh Loan Loan tuy rằng không biết Thái Hậu, người mà mỗi lần cười thì rất dịu dàng ấy vì sao phải đến thăm Lâm Nhã Như, nhưng nếu bà ta cản trở mình, tất nhiên cũng không ngoại lệ.
“Nhưng…” Thị vệ cùng quản gia đều trợn tròn mắt, tiểu Hoàng Hậu không cho Hoàng Thái Hậu đến?
“Nếu Thái Hậu đến, ngươi mời Người đến Ngự Thư Phòng lấy chỉ dụ của Hoàng Thượng. Về sau, không có thủ dụ của Hoàng Thượng hoặc bổn cung, bất luận kẻ nào cũng không thể đến.”
“Dạ.”
“Thứ hai, phi tần trong Lãnh cung ăn cái gì, mặc cái gì, Lâm Nhã Như cũng phải làm theo. Thứ ba, nếu nàng dám giận dữ, đánh cung nữ, thái giám, thay bổn cung phạt nàng hai mươi trượng…”
“Tiểu tiện nhân, ngươi không thể làm như vậy.” Lâm Nhã Như vừa nghe Lãnh Loan Loan nói vậy, phổi sưng phồng lên. Nếu như vậy, nàng khẳng định sẽ chết .
“Dám nhục mạ bổn cung, đáng đánh.”
“Ba” một tiếng, trên gương mặt trắng noãn của Lâm Nhã Như sưng vù lên. Ai cũng không nhìn thấy Lãnh Loan Loan xuất thủ như thế nào? Đều ngây ngẩn cả người.
“Lời Bổn cung nói, các ngươi hiểu chưa?” Lãnh Loan Loan trở lại hỏi thị vệ cùng quản gia.
“Đã rõ.”
Mấy người nhanh chóng gật đầu, đùa à, sao mà không hiểu được chứ? Khí thế của Hoàng Hậu, đủ độc.
“Tốt lắm.” Lãnh Loan Loan vừa lòng gật đầu, bước ra ngoài.
“Cung tiễn Hoàng Hậu nương nương.”
Mọi người lễ bái, Lâm Nhã Như còn ngây ngốc đứng nhìn.
Bên kia, Bạch Mị Nương nhìn màn này mà nở nụ cười.
Lâm Nhã Như, ngươi cũng có ngày hôm nay đấy!.
Tuy rằng đang là ban ngày, nhưng nơi này vẫn thanh thanh lạnh lùng như cũ.
Loan kiệu của Lãnh Loan Loan xuyên qua từng khu, đi vào bên trong cung điện yên lặng.
Thị vệ Lãnh cung cùng quản gia nhìn thấy Loan kiệu, nhanh chóng đi lên quỳ lạy.
“Tham kiến Hoàng Hậu nương nương.”
Hai người trăm miệng một lời, trong lòng cũng rất nghi hoặc. Hoàng Hậu nương nương xuất hiện tại Lãnh cung là vì sao? Trước đó vài ngày không phải đang nói Hoàng Hậu nương nương trúng cự độc, tính mạng bị đe dọa hay sao? Mà Mị phi cùng Nhã phi, Thiên kim Tể tướng từng được thánh sủng kia đều vì hãm hại nương nương trước mắt mà bị đày Lãnh cung.
“Đứng lên đi.” Lãnh Loan Loan hạ Loan kiệu, để thái giám ở bên ngoài, phượng bội bên hông nhoáng lên trước mắt hai thị vệ một cái, “Bổn cung muốn vào trong.”
“Dạ.” Hai thị vệ lui sang một bên, “Nương nương, tiểu nhân đưa người vào?” Phi tử sống nơi này phần lớn là không chịu đựng được sự lạnh lùng của nơi này, sự tịch mịch của nơi này, đều đã trở thành nửa điên cả. Nhỡ đâu Hoàng Hậu đi vào mà ngọc thể bị thương, bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ để chặt.
“Không cần.” Lãnh loan liếc mắt một cái, thản nhiên nói.
“Dạ.” Hai thị vệ bị nàng nhìn như vậy, nhất thời lạnh run cả người. Kỳ quái, rõ ràng là ban ngày, vì sao lại cảm thấy đổ mồ hôi lạnh? Tuy nhiên, khí thế của tiểu Hoàng Hậu thật sự rất kinh người.
Lãnh Loan Loan đi vào trong Lãnh cung, đã thấy cảnh tượng trong tòa nhà trống trải, các nữ tử quần áo hỗn độn, vẻ mặt si ngốc hoặc đi tới đi lui, hoặc ngồi một bên miệng cắn cọng rơm, thì thào tự nói: Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, rất lâu rồi người không thăm nô tì đó.
Lãnh Loan Loan nhíu mi, các cô gái này vẫn ở độ tuổi thanh xuân dồi dào sức sống, không nghĩ tới lại biến thành như thế này. Hoàng cung quả nhiên là nơi ăn thịt người không cắn xương, xem ra về sau nàng phải canh chừng Hiên Viên Dạ một chút, không cho hắn tàn phá nữ tử, lãng phí thanh xuân của người ta.
“Nô tài chết bầm, sao còn chưa pha trà?”
Một giọng nói đột ngột từ một ai khác vang lên, lơ lửng ở trong trong cung điện trống trải.
“Đến đây, đến đây.” Một cung nữ gầy yếu đang cầm một ly trà chạy qua trước mặt Lãnh Loan Loan, do nóng vội nên nàng ta không phát hiện sự có mặt của nàng.
“Khoan đã…” Lãnh Loan Loan ngăn nàng lại, “Người kia là ai?” Tại nơi này mà khẩu khí còn kiêu ngạo như thế, hơn nữa giọng nói còn có vài phần quen thuộc.
“Người là…?” Cung nữ này chưa từng rời khỏi Lãnh cung nên không biết Lãnh Loan Loan. Đôi mắt không lớn nhìn nàng, đoán xem nàng có phải là công chúa hay không? Nhưng không phải Hoàng Thượng không có con nối dõi hay sao?
“Nô tài chết bầm, ngươi còn ở đó làm cái gì?”
Lâm Nhã Như không chờ được, nổi giận đùng đùng đi ra. Tuy rằng bị nhốt vào Lãnh cung, nhưng bởi vì Hoàng thái hậu cùng phụ thân Lâm Kế Tục tạo áp lực cho kẻ trông giữ Lãnh cung nên nàng ở trong này vẫn có cuộc sống cẩm y ngọc thực như cũ. Chính là Lãnh cung trong trẻo nhưng lạnh lùng này khiến nàng bất an, cũng bất chấp lột cả vỏ ngụy trang khuôn mặt tươi cười gì đó, dù sao cũng không có ai nhìn.
“Là ngươi!!!” Lúc nàng nhìn thấy cung nữ bên người và Lãnh Loan Loan thì chỉ thấy – chấn động, ngay sau đó tất cả hận thù đều nảy lên trong lòng. Nếu không phải là tiểu nha đầu này đột nhiên ngồi lên vị Hậu, vì sao nàng phải vì cái ghế đó mà làm ra nhiều chuyện như vậy, đến nỗi kết cục là rơi xuống nơi quỷ quái này.
“Ngươi tới làm cái gì? Không phải ngươi đã muốn trúng Hạc đỉnh hồng của ta sao?” Nhìn ánh mặt trời rơi xuống dáng người của Lãnh Loan Loan, rõ ràng như thế, khiến Lâm Nhã Như tức giận đến run run. Tại sao lại như vậy, sao nàng lại không chết? Chẳng lẽ nàng là quái vật, hóa ra ngay cả Hạc đỉnh hồng cũng không độc chết được.
Lãnh Loan Loan lạnh lùng nhìn Lâm Nhã Như, hay cho cái gọi là đày Lãnh cung. Xem nàng thân mặc cẩm y, đầu đội châu sai, còn có uy phong chủ nhân với cung nữ, có điểm nào giống kẻ bị đày Lãnh cung đây? Chẳng lẽ Hiên Viên Dạ cũng không biết sao?
“Thật to gan.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng nói, “Thấy bổn cung còn không quỳ xuống?”
“Choang…”
Chén trà rơi xuống đất tạo nên một âm thanh thanh thúy, nước trà văng khắp nơi.
“Nô tỳ tham kiến nương nương.”
Cung nữ nghe thấy Lãnh Loan Loan tự xưng ‘bổn cung’ mà bị dọa ngã, vạn lần cũng không nghĩ tới tiểu nữ oa này hóa ra là một nương nương.
“Đứng lên.” Lâm Nhã Như quát cung nữ, “Nó mà là nương nương nỗi gì? Một tiểu oa nhi chín tuổi, tóc cũng chưa dài mà cũng có thể đi lên ngai vàng Hoàng Hậu. Nhất định nó đã dùng yêu thuật mê hoặc Hoàng Thượng.”
Đôi mắt dưới ánh mặt trời mà híp lại, đáy mắt trào lên không cam lòng cùng phẫn hận, tựa như một mũi tên nhọn bắn thẳng vào Lãnh Loan Loan. Đều tại nàng, đều tại đứa con nít này làm nàng mất tất cả.
Cung nữ nghe thấy lời của Lâm Nhã Như lại sợ tới mức lại toàn thân run run, trời ạ, nàng chẳng những là nương nương, mà còn là Hoàng Hậu nương nương. Thân mình gầy yếu cúi gục đầu, toàn thân run rẩy.
“Ngươi đứng lên đi.” Lãnh Loan Loan thản nhiên nói với cung nữ, “Đi xuống, bổn cung có chuyện muốn nói với tội phi Lâm thị.”
“Tạ nương nương.” Cung nữ nhặt lên mấy mảng chén vỡ, vội vã rời đi.
“Ngươi muốn làm cái gì?”
Lâm Nhã Như nhìn cung nữ rời đi, đám nữ nhân bên cạnh thì si ngốc mà nhìn. Trong lòng âm thầm sinh hàn khí, tiểu nha đầu này là tới báo thù ư?
“Ngươi cũng biết sợ sao?” Làn môi lạnh lùng gợi lên, cười nói. “Không phải vừa dương uy sao?”
“Ta đương nhiên không sợ ngươi.” Lâm Nhã Như ưỡn ngực, nàng tuyệt không thừa nhận giờ phút này, trong lòng đang sinh ý sợ hãi với tiểu oa nhi này.
“Hừ…” Lãnh Loan Loan lạnh lùng hừ một tiếng, “Cuộc sống Lãnh cung của ngươi hóa ra thật nhàn nhã, hóa ra còn có cẩm y ngọc thực, còn có thể sai phái cung nữ?” Xem ra nàng có cuộc sống chẳng kém ngày xưa là bao, nhất định là có Tể tướng lão cha quyền khuynh một phương ở phía sau màn thao tác. Hừ, Lâm Kế Tục? Lão già kia ngày thường đối nghịch với Tướng quân lão cha, hiện tại lại che chở Lâm Nhã Như như thế, xem ra, hắn chẳng coi ai ra gì. Ánh mắt híp lại, lộ ra nét nguy hiểm.
“Ngươi hừ cái gì? Nói cho ngươi biết, sớm hay muộn ta cũng sẽ rời khỏi đây.” Lâm Nhã Như đắc ý ngẩng đầu lên, cha nàng lén nói qua rằng lần này Hoàng thái hậu cũng đứng ở phía bọn họ. Hừ hừ, tin tưởng không đến mười ngày, nàng nhất định sẽ rời khỏi nơi quỷ quái này.
“Rời khỏi đây?” Lãnh Loan Loan nhếch đuôi lông mày, lạnh lùng nói.“Mơ mộng hão huyền.”
“Người đâu!.” Mắt nhìn thẳng Lâm Nhã Như, một mặt gọi người bên ngoài tới.
“Tham kiến nương nương.” Thị vệ cùng quản gia của Lãnh cung vội vàng đi đến.
“Nghe đây.” Lãnh Loan Loan gằn từng chữ, “Thứ nhất, từ hôm nay không cho bất cứ kẻ nào tới thăm Lâm Nhã Như, nhớ kỹ là bất-luận-kẻ-nào.”
“Vạn nhất Thái Hậu muốn tới thì phải làm sao bây giờ?” Thị vệ đột nhiên hỏi, trước đó vài ngày Hoàng thái hậu đã tới. Chẳng lẽ lần sau cũng ngăn người ở ngoài cửa sao? Bọn họ không dám.
Lâm Nhã Như nghe thị vệ nhắc tới Thái Hậu, mi nhướn cao cao, vẻ mặt càng đắc ý.
“Hoàng thái hậu cũng giống nhau.” Lãnh Loan Loan tuy rằng không biết Thái Hậu, người mà mỗi lần cười thì rất dịu dàng ấy vì sao phải đến thăm Lâm Nhã Như, nhưng nếu bà ta cản trở mình, tất nhiên cũng không ngoại lệ.
“Nhưng…” Thị vệ cùng quản gia đều trợn tròn mắt, tiểu Hoàng Hậu không cho Hoàng Thái Hậu đến?
“Nếu Thái Hậu đến, ngươi mời Người đến Ngự Thư Phòng lấy chỉ dụ của Hoàng Thượng. Về sau, không có thủ dụ của Hoàng Thượng hoặc bổn cung, bất luận kẻ nào cũng không thể đến.”
“Dạ.”
“Thứ hai, phi tần trong Lãnh cung ăn cái gì, mặc cái gì, Lâm Nhã Như cũng phải làm theo. Thứ ba, nếu nàng dám giận dữ, đánh cung nữ, thái giám, thay bổn cung phạt nàng hai mươi trượng…”
“Tiểu tiện nhân, ngươi không thể làm như vậy.” Lâm Nhã Như vừa nghe Lãnh Loan Loan nói vậy, phổi sưng phồng lên. Nếu như vậy, nàng khẳng định sẽ chết .
“Dám nhục mạ bổn cung, đáng đánh.”
“Ba” một tiếng, trên gương mặt trắng noãn của Lâm Nhã Như sưng vù lên. Ai cũng không nhìn thấy Lãnh Loan Loan xuất thủ như thế nào? Đều ngây ngẩn cả người.
“Lời Bổn cung nói, các ngươi hiểu chưa?” Lãnh Loan Loan trở lại hỏi thị vệ cùng quản gia.
“Đã rõ.”
Mấy người nhanh chóng gật đầu, đùa à, sao mà không hiểu được chứ? Khí thế của Hoàng Hậu, đủ độc.
“Tốt lắm.” Lãnh Loan Loan vừa lòng gật đầu, bước ra ngoài.
“Cung tiễn Hoàng Hậu nương nương.”
Mọi người lễ bái, Lâm Nhã Như còn ngây ngốc đứng nhìn.
Bên kia, Bạch Mị Nương nhìn màn này mà nở nụ cười.
Lâm Nhã Như, ngươi cũng có ngày hôm nay đấy!.
Tác giả :
Luyến Nguyệt Nhi