Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu
Quyển 1 - Chương 60: Nước đá bào
“Ùng ục...”
Ngự thư phòng đang im lặng, đột ngột vang lên một trận tiếng vang.
Hiên Viên Đêm buông tấu chương trong tay, quay đầu nhìn lại.
Tiểu thái giám hai tay ôm bụng, vẻ mặt xấu hổ đứng ở nơi đó.
Nguyên lai âm thanh phát ra là từ bụng hắn.
“Hoàng Thượng tha mạng.”
Tiểu thái giám nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Thượng, sợ tới mức quỳ trên mặt đất, cầu xin tha thứ.
“Đã đến giờ gì rồi?”
Hiên Viên Đêm đột nhiên hỏi, làm cho tiểu thái giám sửng sốt, sau đó lắp bắp trả lời:
“Đã đến giờ Ngọ, là buổi trưa rồi thưa Hoàng thượng.”
“Đã đến buổi trưa, khó trách a.” Hiên Viên Đêm hướng ra phía ngoài cửa sổ nhìn lại, ánh mặt trời chói loá, sáng lạn vô cùng.
“Không biết Hoàng hậu hiện đang làm cái gì?”
Hắn đột nhiên hỏi, ánh mắt đen thâm thúy thoáng hiện lên một đạo chói mắt quang mang khi nhắc tới Lãnh Loan Loan. Nhớ lại lúc buổi sáng khi rời giường, thấy Lãnh Loan Loan điềm tĩnh ngủ say, trong lòng hắn như chảy qua một dòng nước ấm. Không nghĩ tới, ngày thường vốn lãnh lệ, cao ngạo như thế, nàng cũng sẽ có vẻ đáng yêu khi ngủ như vậy. Khuôn mặt phấn hồng, làn mi cong che khuất cặp mắt lãnh lệ, lại đáng yêu như thế. Chiếc mũi nhỏ khéo léo đều đặn hô hấp, môi phấn hồng, tựa như hoa đào tháng ba khoe sắc. Nàng ngủ giống như một pho tượng ngọc, khiến người ta muốn nhéo nhéo khuôn mặt phấn hồng kia.
Nếu như không phải lên lâm triều, hắn có lẽ còn có thể cùng nàng ngủ đến lúc bình minh. Thân hình nhỏ bé trong lồng ngực rộng lớn của hắn, giống như hắn đang ôm một pho tượng mềm mại, ấm áp. Hậu cung mỹ nữ đẹp vô số, vô luận là mảnh khảnh, nở nang hay vừa phải, các nàng là do chính mình tuyển chọn. Mà tiểu Hoàng hậu lại cho hắn cảm giác ấm áp, an tâm, yên tĩnh, cái loại cảm giác này như đắm chìm trong gió xuân ôm ấp, vứt bỏ hết thảy mọi chuyện nơi phàm trần. Thoải mái, hắn nghĩ rằng, mình ngày càng yêu thích thân hình nhỏ bé mềm nhũn của nàng.
“A?”
Tiểu thái giám nghe Hoàng Thượng nói, sửng sốt một chút, sau đó cuống quít trả lời.
“Nghe nói hôm nay ở hậu cung, Hoàng hậu nương nương phạt các vị nương nương phải chép cung quy thành một trăm bản.” Tiểu thái giám đem tin tức nghe được thuật lại cho Hoàng Thượng nghe.
Nguyên bản người trong cung đối với chín tuổi Hoàng hậu đều mang thái độ cười đùa. Một cái chín tuổi nữ oa nhi thì đã hiểu được cái gì? Cho dù nàng xuất thân tướng môn cũng bất quá là so với nữ oa bình thường hơn vài phần thành thục thôi. Nếu muốn cùng các vị phi tần tâm cơ thâm trầm so đấu chỉ sợ là không có thực lực a. Nhưng là ngoài dự đoán của mọi người, mới ngày đầu tiên nàng đã cho đám phi tần một cái hạ mã uy, khiến cho tất cả mọi người kinh hãi.
“Nga.” Hiên Viên Đêm nhíu mày, điều này thật thú vị. Vừa mới tiến cung liền đã tạo cho mình vô số địch nhân, nàng quả thực không phải nữ oa bình thường. Sao chép một trăm bản cung quy, xuy, cũng chỉ có nàng mới có thể nghĩ ra chiêu này. Vừa trừng phạt đám nữ nhân kia, lại vừa có thể lập uy.
“Đi thôi, đi nhìn xem tiểu Hoàng hậu của trẫm một cái.”
Hiên Viên Đêm đột nhiên khẩn cấp muốn nhìn thấy nàng, không biết khi gặp mặt, nàng còn có thể cho mình kinh hỉ như thế nào đâu? Hắn thật chờ mong a.
Tay áo tung bay, hắn kích động hướng Phượng Nghi cung bước nhanh đến.
Tiểu thái giám đứng lăng ngốc một lúc mới lấy lại tinh thần. Vội vàng đuổi theo hô lớn:
“Bãi giá Phượng Nghi cung.”
...
Phượng Nghi cung.
Muôn hoa khoe sắc, ong bướm chập chờn.
Thái giám, cung nữ bận rộn ra vào Phượng Nghi cung, bọn họ trong tay mỗi người bê một cái hòm. Cũng không biết bên trong có bảo bối gì, người người đều thật cẩn thận.
Trong phòng, Lãnh Loan Loan nằm ở trên xích đu, trong tay cầm xem một cuốn sách cổ.
Dạ Thần dịch dung thành cung nữ Dao Cầm, thân mặc bộ cung trang màu trắng, dẫn các cung nữ đem hòm tới. Đem bên trong gì đó cho vào chiếc bát màu trắng, sau đó chờ đợi chủ tử phân phó.
“Chuẩn bị xong rồi sao?” Lãnh Loan Loan bỏ cuốn sách xuống, giờ phút này nàng không có sự lãnh lệ như ngày thường.
Nhìn đám cốc chén đặt trên bàn, bên trong đựng đầy nước trái cây. Cái thì màu trong suốt, cái thì màu hồng, màu xanh, vàng hoặc màu đen... nước trái cây, ánh mắt nàng lóe sáng ra sự quang mang khác thường.
“Dạ.” Dao Cầm đứng ở một bên, thấp giọng trả lời.
“Tốt lắm.” Lãnh Loan Loan khóe miệng ngoéo một cái, lộ ra dáng tươi cười.
“Bế ta lên.” Nàng hướng Dao Cầm ngoắc ngón tay, ra lệnh nói.
Dao Cầm đi qua bế nàng rời khỏi xích đu, thân hình nho nhỏ mềm mại, ôm vào trong ngực rất là thoải mái. Trên khuôn mặt bình thường lộ ra một chút tươi cười, hắn đem Lãnh Loan Loan đặt ở trên ghế.
Lãnh Loan Loan hai mắt sáng ngời, bàn tay mềm nhũn tiếp nhận chiếc khăn ướt trên tay cung nữ lau tay cho sạch. Sau đó dùng thìa được làm bằng ngà voi đem màu hồng, màu xanh nước trái cây... một đám tưới lên khối băng đá vụn trong chiếc bát màu trắng mà Dao Cầm vừa bỏ vào khi nãy. Sắc đỏ, xanh, vàng, hồng phấn, đen cùng trắng dung hợp, màu sắc xinh đẹp vô cùng.
Nhìn nước trái cây dần thấm sâu vào bên trong khối băng đá vụn, môi anh đào vi mân, xúc một thìa cho vào trong miệng. Oa, cảm giác lạnh lẽo nháy mắt thành ngọt lịm. Thoải mái, thực thoải mái.
“Thành công.”
Vừa lòng mỉm cười, Lãnh Loan Loan ngoái đầu nhìn lại, thì thấy đám cung nữ, thái giám ở trong phòng đang tò mò nhìn. Tâm tình vui vẻ, Lãnh Loan Loan cũng cho bọn họ mỗi người một chén nếm thử.
Đám cung nữ, thái giám vui mừng kích động. Quỳ trên mặt đất hô to:
“Hoàng hậu nương nương thiên tuế ngàn thiên tuế, tạ nương nương ban cho.”
Dao cầm tiếp nhận một chén đủ mọi màu sắc Lãnh Loan Loan đưa cho. Tuy rằng không biết đây là cái gì, nhưng thấy biểu tình của nàng thì nhất định là rất ngon, xúc thử một thìa bỏ vào trong miệng, hương vị lạnh lẽo lại xen kẽ ngọt ngào. Khuôn mặt xuất hiện biểu tình kỳ quái, vừa giống như khen ngợi, lại vừa giống như là ngạc nhiên.
“Tiểu Hoàng hậu của Trẫm đang làm gì?”
Hiên Viên Đêm ngăn trở tiếng thỉnh an của thái giám ngoài cửa, cười bước đi vào trong phòng. Lại nhìn thấy một phòng chủ tớ đều đang bưng bát đủ mọi màu sắc gì đó xúc ăn, biểu tình còn thực thoải mái. Ánh mắt chớp chớp, kinh ngạc không thôi.
“Tham kiến Hoàng Thượng.”
Bọn cung nữ, thái giám thấy hoàng thượng tới, liền cả kinh lập tức quỳ trên mặt đất. Có người miệng còn ngậm đá bào, lúc ấy sợ tới mức đành nuốt vội xuống.
“Các ngươi đang làm gì?” Hiên Viên Đêm tò mò hỏi.
Lãnh Loan Loan liếc mắt, hướng đám cung nữ, thái giái đang hoảng sợ quỳ trên mặt đất phất phất tay.
“Các ngươi đều lui xuống đi.”
“Nô tỳ cáo lui.” Cung nữ cùng bọn thái giám giống như được ân xá, cả đám liều mạng chạy nhanh đi ra ngoài.
Dao Cầm do dự trong chốc lát, rồi cũng lui đi ra ngoài.
Trong phòng, chỉ còn lại có Hiên Viên Đêm cùng với Lãnh Loan Loan.
“Tiểu Hoàng hậu, đây là cái gì?”
Hiên Viên Đêm tiến lại gần, xúc một thìa từ ly đá bào được dưới nước ép trái cây lên ăn. Ân, lạnh lẽo lại ngọt ngào, hương vị thật không sai.
“Nước đá bào.”
Lãnh Loan Loan thản nhiên nói, lại xúc một thìa ăn, không thèm quan tâm đến Hiên Viên Đêm.
Hiên Viên Đêm xấu hổ ngồi vào một bên, cũng cầm một chén nước đá bào trên bàn lên ăn. Ừ, quả thực ăn ngon. Lần sau phải bảo ngự thiện phòng cũng làm, mùa hè ăn cái này giải nhiệt rất tốt.
“Nghe nói ngươi phạt các phi tần phải chép cung quy.” Tốt, giáo huấn đám nữ nhân ngày thường vốn kiêu ngạo một chút cũng tốt.
Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên, một ít băng vụn dính ở khóe miệng nàng. Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu nghiêng mà vào, dừng ở trên đám băng vụn. Lấp lánh sáng, tựa như một viên bảo thạch phát ra ánh sáng ngọc loá mắt.
“Ngươi tới tìm ta, là muốn lấy lại công đạo cho đám nữ nhân kia sao?”
Ngự thư phòng đang im lặng, đột ngột vang lên một trận tiếng vang.
Hiên Viên Đêm buông tấu chương trong tay, quay đầu nhìn lại.
Tiểu thái giám hai tay ôm bụng, vẻ mặt xấu hổ đứng ở nơi đó.
Nguyên lai âm thanh phát ra là từ bụng hắn.
“Hoàng Thượng tha mạng.”
Tiểu thái giám nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Thượng, sợ tới mức quỳ trên mặt đất, cầu xin tha thứ.
“Đã đến giờ gì rồi?”
Hiên Viên Đêm đột nhiên hỏi, làm cho tiểu thái giám sửng sốt, sau đó lắp bắp trả lời:
“Đã đến giờ Ngọ, là buổi trưa rồi thưa Hoàng thượng.”
“Đã đến buổi trưa, khó trách a.” Hiên Viên Đêm hướng ra phía ngoài cửa sổ nhìn lại, ánh mặt trời chói loá, sáng lạn vô cùng.
“Không biết Hoàng hậu hiện đang làm cái gì?”
Hắn đột nhiên hỏi, ánh mắt đen thâm thúy thoáng hiện lên một đạo chói mắt quang mang khi nhắc tới Lãnh Loan Loan. Nhớ lại lúc buổi sáng khi rời giường, thấy Lãnh Loan Loan điềm tĩnh ngủ say, trong lòng hắn như chảy qua một dòng nước ấm. Không nghĩ tới, ngày thường vốn lãnh lệ, cao ngạo như thế, nàng cũng sẽ có vẻ đáng yêu khi ngủ như vậy. Khuôn mặt phấn hồng, làn mi cong che khuất cặp mắt lãnh lệ, lại đáng yêu như thế. Chiếc mũi nhỏ khéo léo đều đặn hô hấp, môi phấn hồng, tựa như hoa đào tháng ba khoe sắc. Nàng ngủ giống như một pho tượng ngọc, khiến người ta muốn nhéo nhéo khuôn mặt phấn hồng kia.
Nếu như không phải lên lâm triều, hắn có lẽ còn có thể cùng nàng ngủ đến lúc bình minh. Thân hình nhỏ bé trong lồng ngực rộng lớn của hắn, giống như hắn đang ôm một pho tượng mềm mại, ấm áp. Hậu cung mỹ nữ đẹp vô số, vô luận là mảnh khảnh, nở nang hay vừa phải, các nàng là do chính mình tuyển chọn. Mà tiểu Hoàng hậu lại cho hắn cảm giác ấm áp, an tâm, yên tĩnh, cái loại cảm giác này như đắm chìm trong gió xuân ôm ấp, vứt bỏ hết thảy mọi chuyện nơi phàm trần. Thoải mái, hắn nghĩ rằng, mình ngày càng yêu thích thân hình nhỏ bé mềm nhũn của nàng.
“A?”
Tiểu thái giám nghe Hoàng Thượng nói, sửng sốt một chút, sau đó cuống quít trả lời.
“Nghe nói hôm nay ở hậu cung, Hoàng hậu nương nương phạt các vị nương nương phải chép cung quy thành một trăm bản.” Tiểu thái giám đem tin tức nghe được thuật lại cho Hoàng Thượng nghe.
Nguyên bản người trong cung đối với chín tuổi Hoàng hậu đều mang thái độ cười đùa. Một cái chín tuổi nữ oa nhi thì đã hiểu được cái gì? Cho dù nàng xuất thân tướng môn cũng bất quá là so với nữ oa bình thường hơn vài phần thành thục thôi. Nếu muốn cùng các vị phi tần tâm cơ thâm trầm so đấu chỉ sợ là không có thực lực a. Nhưng là ngoài dự đoán của mọi người, mới ngày đầu tiên nàng đã cho đám phi tần một cái hạ mã uy, khiến cho tất cả mọi người kinh hãi.
“Nga.” Hiên Viên Đêm nhíu mày, điều này thật thú vị. Vừa mới tiến cung liền đã tạo cho mình vô số địch nhân, nàng quả thực không phải nữ oa bình thường. Sao chép một trăm bản cung quy, xuy, cũng chỉ có nàng mới có thể nghĩ ra chiêu này. Vừa trừng phạt đám nữ nhân kia, lại vừa có thể lập uy.
“Đi thôi, đi nhìn xem tiểu Hoàng hậu của trẫm một cái.”
Hiên Viên Đêm đột nhiên khẩn cấp muốn nhìn thấy nàng, không biết khi gặp mặt, nàng còn có thể cho mình kinh hỉ như thế nào đâu? Hắn thật chờ mong a.
Tay áo tung bay, hắn kích động hướng Phượng Nghi cung bước nhanh đến.
Tiểu thái giám đứng lăng ngốc một lúc mới lấy lại tinh thần. Vội vàng đuổi theo hô lớn:
“Bãi giá Phượng Nghi cung.”
...
Phượng Nghi cung.
Muôn hoa khoe sắc, ong bướm chập chờn.
Thái giám, cung nữ bận rộn ra vào Phượng Nghi cung, bọn họ trong tay mỗi người bê một cái hòm. Cũng không biết bên trong có bảo bối gì, người người đều thật cẩn thận.
Trong phòng, Lãnh Loan Loan nằm ở trên xích đu, trong tay cầm xem một cuốn sách cổ.
Dạ Thần dịch dung thành cung nữ Dao Cầm, thân mặc bộ cung trang màu trắng, dẫn các cung nữ đem hòm tới. Đem bên trong gì đó cho vào chiếc bát màu trắng, sau đó chờ đợi chủ tử phân phó.
“Chuẩn bị xong rồi sao?” Lãnh Loan Loan bỏ cuốn sách xuống, giờ phút này nàng không có sự lãnh lệ như ngày thường.
Nhìn đám cốc chén đặt trên bàn, bên trong đựng đầy nước trái cây. Cái thì màu trong suốt, cái thì màu hồng, màu xanh, vàng hoặc màu đen... nước trái cây, ánh mắt nàng lóe sáng ra sự quang mang khác thường.
“Dạ.” Dao Cầm đứng ở một bên, thấp giọng trả lời.
“Tốt lắm.” Lãnh Loan Loan khóe miệng ngoéo một cái, lộ ra dáng tươi cười.
“Bế ta lên.” Nàng hướng Dao Cầm ngoắc ngón tay, ra lệnh nói.
Dao Cầm đi qua bế nàng rời khỏi xích đu, thân hình nho nhỏ mềm mại, ôm vào trong ngực rất là thoải mái. Trên khuôn mặt bình thường lộ ra một chút tươi cười, hắn đem Lãnh Loan Loan đặt ở trên ghế.
Lãnh Loan Loan hai mắt sáng ngời, bàn tay mềm nhũn tiếp nhận chiếc khăn ướt trên tay cung nữ lau tay cho sạch. Sau đó dùng thìa được làm bằng ngà voi đem màu hồng, màu xanh nước trái cây... một đám tưới lên khối băng đá vụn trong chiếc bát màu trắng mà Dao Cầm vừa bỏ vào khi nãy. Sắc đỏ, xanh, vàng, hồng phấn, đen cùng trắng dung hợp, màu sắc xinh đẹp vô cùng.
Nhìn nước trái cây dần thấm sâu vào bên trong khối băng đá vụn, môi anh đào vi mân, xúc một thìa cho vào trong miệng. Oa, cảm giác lạnh lẽo nháy mắt thành ngọt lịm. Thoải mái, thực thoải mái.
“Thành công.”
Vừa lòng mỉm cười, Lãnh Loan Loan ngoái đầu nhìn lại, thì thấy đám cung nữ, thái giám ở trong phòng đang tò mò nhìn. Tâm tình vui vẻ, Lãnh Loan Loan cũng cho bọn họ mỗi người một chén nếm thử.
Đám cung nữ, thái giám vui mừng kích động. Quỳ trên mặt đất hô to:
“Hoàng hậu nương nương thiên tuế ngàn thiên tuế, tạ nương nương ban cho.”
Dao cầm tiếp nhận một chén đủ mọi màu sắc Lãnh Loan Loan đưa cho. Tuy rằng không biết đây là cái gì, nhưng thấy biểu tình của nàng thì nhất định là rất ngon, xúc thử một thìa bỏ vào trong miệng, hương vị lạnh lẽo lại xen kẽ ngọt ngào. Khuôn mặt xuất hiện biểu tình kỳ quái, vừa giống như khen ngợi, lại vừa giống như là ngạc nhiên.
“Tiểu Hoàng hậu của Trẫm đang làm gì?”
Hiên Viên Đêm ngăn trở tiếng thỉnh an của thái giám ngoài cửa, cười bước đi vào trong phòng. Lại nhìn thấy một phòng chủ tớ đều đang bưng bát đủ mọi màu sắc gì đó xúc ăn, biểu tình còn thực thoải mái. Ánh mắt chớp chớp, kinh ngạc không thôi.
“Tham kiến Hoàng Thượng.”
Bọn cung nữ, thái giám thấy hoàng thượng tới, liền cả kinh lập tức quỳ trên mặt đất. Có người miệng còn ngậm đá bào, lúc ấy sợ tới mức đành nuốt vội xuống.
“Các ngươi đang làm gì?” Hiên Viên Đêm tò mò hỏi.
Lãnh Loan Loan liếc mắt, hướng đám cung nữ, thái giái đang hoảng sợ quỳ trên mặt đất phất phất tay.
“Các ngươi đều lui xuống đi.”
“Nô tỳ cáo lui.” Cung nữ cùng bọn thái giám giống như được ân xá, cả đám liều mạng chạy nhanh đi ra ngoài.
Dao Cầm do dự trong chốc lát, rồi cũng lui đi ra ngoài.
Trong phòng, chỉ còn lại có Hiên Viên Đêm cùng với Lãnh Loan Loan.
“Tiểu Hoàng hậu, đây là cái gì?”
Hiên Viên Đêm tiến lại gần, xúc một thìa từ ly đá bào được dưới nước ép trái cây lên ăn. Ân, lạnh lẽo lại ngọt ngào, hương vị thật không sai.
“Nước đá bào.”
Lãnh Loan Loan thản nhiên nói, lại xúc một thìa ăn, không thèm quan tâm đến Hiên Viên Đêm.
Hiên Viên Đêm xấu hổ ngồi vào một bên, cũng cầm một chén nước đá bào trên bàn lên ăn. Ừ, quả thực ăn ngon. Lần sau phải bảo ngự thiện phòng cũng làm, mùa hè ăn cái này giải nhiệt rất tốt.
“Nghe nói ngươi phạt các phi tần phải chép cung quy.” Tốt, giáo huấn đám nữ nhân ngày thường vốn kiêu ngạo một chút cũng tốt.
Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên, một ít băng vụn dính ở khóe miệng nàng. Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu nghiêng mà vào, dừng ở trên đám băng vụn. Lấp lánh sáng, tựa như một viên bảo thạch phát ra ánh sáng ngọc loá mắt.
“Ngươi tới tìm ta, là muốn lấy lại công đạo cho đám nữ nhân kia sao?”
Tác giả :
Luyến Nguyệt Nhi