Chín Chương Thành Thơ
Chương 14
Chân đang gác lên bàn của Bạch Diệp lắc lư, thiếu chút nữa là cả người đã bổ nhào xuống đất.
Anh đã quen với Đường Ngộ mấy năm, bản thân cũng tương đối hiểu tính cách cậu ta, hơn nữa, lại là người theo học tâm lí, nên luôn rất nhạy cảm với lời nói.
Đường Ngộ người này, lúc phủ định hay từ chối người khác từ trước đến nay đều rất dứt khoát lưu loát.
Cách nói ba phải giống vậy, cơ bản chính là ý khẳng định rồi.
Cậu nhóc này thế mà lại thích người ta rồi!
Bạch Diệp vô cùng đau đớn: “Tiểu tổ tông, cậu vẫn là đóa hoa của tổ quốc, yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, thể xác và tinh thần đó.”
Sở dĩ vô cùng đau đớn, là vì lúc trung học anh ta cũng không có cơ hội yêu sớm.
Đường Ngộ đứng thẳng người, thu ánh mắt, lại nhìn lên trên, quét đống đèn trên trần nhà một vòng, anh hỏi lại: “Tôi nói tôi muốn yêu sớm sao?”
“……”
Bạch Diệp trầm mặc, cách vài giây, anh lại nghĩ tới cái gì, “Ai, không đúng a Tiểu Ngộ, cậu không quen với cô bé ấy, không sợ cô nàng chạy theo người khác sao?”
Đường Ngộ đem hai chữ “Người khác” đổi thành Quý Nhiên.
Khóe môi anh hơi mím, lại lặp lại: “Còn vô nghĩa tôi cúp đấy.”
Bạch Diệp thu chân lại, cố nén lòng hiếu kỳ, lại kéo đề tài lại: “Trước tới Nam thành mấy lần rồi?”
“Một lần.”
Là lần bị Diệp Già Lam dẫm khóc
“Lúc mấy tuổi?”
“Chín tuổi.”
Khi đó Hạ Chí còn chưa xuất hiện, lại là lần đầu tiên anh bị con gái bắt nạt phát khóc nên nhớ rõ rành mạch.
Bạch Diệp cầm bút viết viết lên nhật kí ở notebook, “Có ký ức gì đặc biệt không?”
“Có.”
“Có khả năng làm cho cậu chịu kích thích à?”
“Không có.”
Bạch Diệp lại nói một câu: “Vậy cũng có khả năng Nam thành là một nơi tương đối đặc biệt với Hạ Chí, nên ở đây, cô nàng mới dễ xuất hiện.”
Nhưng vì sao lại đặc biệt đây?
Đường Ngộ không ấn tượng, Bạch Diệp tạm thời cũng không nghĩ ra được.
Anh buông cây bút xuống, thần kinh dần dần lơi lỏng, thuận miệng hỏi câu: “Bỏ đi, nói chút ngoài lề, hôm nay vì sao cậu lại chủ động liên hệ với tôi thế?”
Đường Ngộ đối với trị liệu bệnh hai nhân cách này hiếm lắm mới tích cực một lần thế này đấy.
Dù sao ở trong mắt anh, thời gian từ trước đến nay cũng không phải cái gì quý giá lắm, bị Hạ Chí chiếm dụng một chốc một lát cũng không có gì ảnh hưởng.
Tình huống như hôm nay giống hệt chuyện mặt trời mọc từ hướng Tây.
Dù sao cũng phải có một lý do gì chứ.
Bạch Diệp đợi hơn nửa phút, lúc cho rằng Đường Ngộ đã cúp điện thoại luôn rồi, lại nghe tháy anh nói một câu: "Hôm nay, cô ấy gặp Hạ Chí."
Đầu kia nhanh chóng phản ứng lại, cũng đoán được "Cô ấy" chỉ ai rồi.
Bạch Diệp: “Phát hiện không giống nhau rồi?”
“Tạm thời vẫn chưa.”
Nhưng sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện thôi, Bạch Diệp thở dài: “Cậu sợ cô bé đó phát hiện cậu có…… Có……”
“Có bệnh.”
“……”
Bạch Diệp bên này còn chưa tìm được từ thích hợp, giọng nam đầu kia đã vang lên, dường như anh cố tình kéo dài âm, mỗi chữ dường như đều hơi hơi lưu luyến: “Cũng không phải.”
Đường Ngộ thu tầm mắt, đi đến ban công mới nói tiếp nửa câu sau: “Chỉ là không muốn lúc ở bên cô ấy, không phải tôi mà thôi.”
Cho dù là nhân cách khác ở trong thân thể anh, cũng không được.
Chân Bạch Diệp bị trượt.
Anh có thể nghe ra được dục vọng chiếm hữu ẩn chứa trong câu nói kia của Đường Ngộ, dù đã bị cậu ta che dấu lãnh đạm đến chẳng thế lãnh đạm hơn được nữa.
Bạch Diệp càng tò mò nhân vật kia là ai, vừa định lần sau lúc cùng Tiểu Bạch tới Nam thành phải gặp một lần, kết quả mãi đến khi cúp điện thoại anh mới nhớ ra, anh còn chưa hỏi cô bé kia tên là gì
Anh ảo não nhíu nhíu mày, nữ bệnh nhân ngồi cách một bàn làm việc dài phía đối diện nâng cằm nhìn anh, “Bác sĩ Bạch, anh đang cùng di động chơi trò gọi điện thoại phục vụ khách đó à?”
Bạch Diệp: “……”
-
Đường Ngộ nghe xong điện thoại xuống lầu, Diệp Già Lam đã dựa vào sô pha ngủ mất rồi.
Quyển sách vật lí lung lay sắp rơi, giống như sẽ lập tức từ trong tay cô trượt xuống.
Lúc cô tỉnh táo an an tĩnh tĩnh, ngủ rồi càng có vẻ an tĩnh ngoan ngoãn, đến tiếng hít thở cũng nhỏ đến không thể nghe thấy.
Đường Ngộ đi qua lấy quyển sách bỏ lên bàn trà.
Phòng khách mở điều hòa, gió lạnh thổi quá, lúc anh lấy sách ra, lại vô tình chạm vào tay Diệp Già Lam, đầu ngón tay hơi hơi lạnh.
Đường Ngộ lại chỉnh điều hòa tăng lên mấy độ, rồi lại lấy chăn mỏng ra đắp cho cô.
Sau đó ánh mắt anh hơi chuyển, rơi xuống quyển vật lý trên bàn trà.
Trang sách vẫn ngừng ở một trang Diệp Già Lam mở ra, hơn nửa giờ này, cô đã đọc tới mười trang vật lý, sau đó tới một trang có kẹp dấu, cô nhìn đầu đề phía trên tay một chút.
Cứ giở như thế, cơn buồn ngủ cũng cứ thể dội lên, cô ngủ thiếp đi mất.
Đường Ngộ nhìn đến.
Phía trên giấy trắng mực đen, đầu đề là anh viết, hình như là mấy hôm trước sợ Tạ Cảnh Phi quá rảnh, nên tùy tiện đọc đề cho cậu ta làm, làm không được thì không được tới phiền anh.
Sau khi Tạ Cảnh Phi lấy được đề, suốt ba ngày sau, đều tội nghiệp chỉ dám nhìn Đường Ngộ, không dám nói với anh lời nào
Đề anh chọn chính là đề trong sách giáo khoa.
Ánh mắt Đường Ngộ dừng trên tờ giấy kia, vài giây sau, anh cầm lấy cây bút bên cạnh, viết đơn giản cách giải lên giấy.
Hai phút sau, anh đứng dậy tắt đèn.
Tin của Tạ Cảnh Phi nhanh chóng gửi qua: 【 Ngộ ca, lớp trưởng nói hôm nay cậu gọi cậu ấy là chị gái đấy! 】
Đường Ngộ nhíu mày.
【 lớp trưởng còn nói cậu khen Quý Nhiên đẹp trai nữa cơ! 】
【 Quý Nhiên chắc cậu biết chứ, chính là một học sinh năng khiếu, không quan trọng lắm.】
Sao lại không quan trọng được?
Đường Ngộ mím môi.
Tạ Cảnh Phi: 【 tớ thấy phản ứng của lớp trưởng, chắc vẫn chưa đoán được cậu với Hạ Chí... nhanh thế đâu.】
Diệp Già Lam cũng không phải người học y chuyên nghiệp, đối với ngành này tất nhiên là cái biết cái không, trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không thể nghĩ đến căn bệnh cách xa vạn dặm với đời sống của cô được.
Đường Ngộ rep một chữ: 【 Ừ. 】
【 lớp trưởng về nhà chưa? 】
【 ở nhà tôi. 】
【 a? 】
【 ngủ rồi. 】
【 a! 】
Tạ Cảnh Lhi: 【 bốn bỏ làm năm chính là hai người ngủ cùng nhau a, chúc mừng chúc mừng! 】
【 lăn. 】
Đường Ngộ lười để ý đến cậu ta, tắt màn hình di động, vài giây sau, chờ anh thích ứng được ánh sáng ban đêm rồi, mới lại đi đến bên sô pha, ngồi xuống bên cạnh Diệp Già Lam.
Khoảng cách giữa hai người không xa không gần, mùi hương trên người cô gái bên cạnh như có như không bay đến.
Đường Ngộ giơ tay đè đè ấn đường, ngồi xa hơn một chút, mùi hương nhạt đi không ít, nhưng vẫn còn.
Đến không khí cô hít thở dường như cũng đều là ngọt.
Đường Ngộ duỗi tay đi lấy thuốc, bàn tay đến một nửa lại thu về—— góc áo Đường Ngộ bị túm chặt.
Diệp Già Lam vẫn chưa tỉnh, trong bóng đêm tự nhiên phản ứng lại, cô vô thức dịch về bên này một chút.
Đường Ngộ vừa mới kéo khoảng cách ra với cô cứ như vậy đã bị cô kéo gần.
Diệp Già Lam lúc này cũng đang có chút xu thế chuyển tỉnh, cô nghĩ vẫn ở trong nhà mình, Dư Thu Hoa dém chăn cho cô, ngón tay nắm chặt góc áo anh mấy giây, sau đó lại buông ra, ngược lại sờ đến ngón út của Đường Ngộ, lại nhẹ nhàng nắm lấy.
Đường Ngộ hơi hơi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Già Lam cũng nghe được, nhưng cô lại không phân biệt được là tiếng của ai, chỉ theo bản năng nói một câu: “Tối quá……”
Cô sợ tối, mấy năm nay còn ổn.
Lúc nhỏ tuổi thì cơ bản lúc ngủ buổi tối đều phải bật đèn ngủ
Hoặc là phải ngủ cùng với Dư Thu Hoa.
Nếu không căn bản ngủ không được.
Diệp Già Lam lại nắm chặt nhón tay người nọ thêm một chút, giống như đang tìm kiếm cảm giác an toàn, sau khi tìm được, lại ngủ say.
-
Đêm đó Diệp Già Lam không tỉnh thêm lần nào.
Nửa đêm Đường Ngộ lại bế cô vào phòng cho khách, sau đó, anh lại sang thư phòng cách vách.
Diệp Già Lam mộng đẹp một đêm, mà Đường Ngộ, ở thư phòng làm đề toán cũng cả một đêm.
Anh bình tĩnh cả đêm, mãi đến ngày hôm sau, Tạ Cảnh Phi gửi cho anh một tin: 【 hôm qua ngủ sao rồi a? 】
Đường Ngộ mắng cậu ta một trận nên thân.
Lúc ra khỏi thư phòng, cửa phòng bên đúng lúc cũng mở ra.
Diệp Già Lam vẫn chưa chải tóc, quần áo ngủ đều nếp, cô túm túm áo trên, sau đó vừa ngẩng đầu, cả khuôn mặt đều bất giác đỏ lên.
“Hôm qua hình như tớ không cẩn thận ngủ quên mất……”
Nhưng cũng may quần áo cô vẫn hoàn chỉnh, ngủ trên giường đến cả ga trải hay vỏ chăn đều là mới, vừa thấy đã biết là chỉ ngủ thôi.
Đường Ngộ liếc cô một cái, “Ngủ ngon không?”
Diệp Già Lam nhấp môi, gật đầu: “Khá tốt.”
Nửa đêm không bị ác mộng bừng tỉnh, hơn nữa một giấc ngủ đến hừng đông luôn.
Diệp Già Lam vừa muốn cảm ơn giường nhà anh một chút, lại thấy Đường Ngộ giương môi, như có như không cười một cái: “Nhưng tớ ngủ không ngon lắm.”
“……”
Chẳng lẽ cô bá chiếm giường anh à?
Diệp Già Lam nghẹn lời cảm ơn trong họng, nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng.
Cô cảm thấy ánh mắt Đường Ngộ, thoạt nhìn, như là muốn ăn cô vậy đó.
Anh đã quen với Đường Ngộ mấy năm, bản thân cũng tương đối hiểu tính cách cậu ta, hơn nữa, lại là người theo học tâm lí, nên luôn rất nhạy cảm với lời nói.
Đường Ngộ người này, lúc phủ định hay từ chối người khác từ trước đến nay đều rất dứt khoát lưu loát.
Cách nói ba phải giống vậy, cơ bản chính là ý khẳng định rồi.
Cậu nhóc này thế mà lại thích người ta rồi!
Bạch Diệp vô cùng đau đớn: “Tiểu tổ tông, cậu vẫn là đóa hoa của tổ quốc, yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, thể xác và tinh thần đó.”
Sở dĩ vô cùng đau đớn, là vì lúc trung học anh ta cũng không có cơ hội yêu sớm.
Đường Ngộ đứng thẳng người, thu ánh mắt, lại nhìn lên trên, quét đống đèn trên trần nhà một vòng, anh hỏi lại: “Tôi nói tôi muốn yêu sớm sao?”
“……”
Bạch Diệp trầm mặc, cách vài giây, anh lại nghĩ tới cái gì, “Ai, không đúng a Tiểu Ngộ, cậu không quen với cô bé ấy, không sợ cô nàng chạy theo người khác sao?”
Đường Ngộ đem hai chữ “Người khác” đổi thành Quý Nhiên.
Khóe môi anh hơi mím, lại lặp lại: “Còn vô nghĩa tôi cúp đấy.”
Bạch Diệp thu chân lại, cố nén lòng hiếu kỳ, lại kéo đề tài lại: “Trước tới Nam thành mấy lần rồi?”
“Một lần.”
Là lần bị Diệp Già Lam dẫm khóc
“Lúc mấy tuổi?”
“Chín tuổi.”
Khi đó Hạ Chí còn chưa xuất hiện, lại là lần đầu tiên anh bị con gái bắt nạt phát khóc nên nhớ rõ rành mạch.
Bạch Diệp cầm bút viết viết lên nhật kí ở notebook, “Có ký ức gì đặc biệt không?”
“Có.”
“Có khả năng làm cho cậu chịu kích thích à?”
“Không có.”
Bạch Diệp lại nói một câu: “Vậy cũng có khả năng Nam thành là một nơi tương đối đặc biệt với Hạ Chí, nên ở đây, cô nàng mới dễ xuất hiện.”
Nhưng vì sao lại đặc biệt đây?
Đường Ngộ không ấn tượng, Bạch Diệp tạm thời cũng không nghĩ ra được.
Anh buông cây bút xuống, thần kinh dần dần lơi lỏng, thuận miệng hỏi câu: “Bỏ đi, nói chút ngoài lề, hôm nay vì sao cậu lại chủ động liên hệ với tôi thế?”
Đường Ngộ đối với trị liệu bệnh hai nhân cách này hiếm lắm mới tích cực một lần thế này đấy.
Dù sao ở trong mắt anh, thời gian từ trước đến nay cũng không phải cái gì quý giá lắm, bị Hạ Chí chiếm dụng một chốc một lát cũng không có gì ảnh hưởng.
Tình huống như hôm nay giống hệt chuyện mặt trời mọc từ hướng Tây.
Dù sao cũng phải có một lý do gì chứ.
Bạch Diệp đợi hơn nửa phút, lúc cho rằng Đường Ngộ đã cúp điện thoại luôn rồi, lại nghe tháy anh nói một câu: "Hôm nay, cô ấy gặp Hạ Chí."
Đầu kia nhanh chóng phản ứng lại, cũng đoán được "Cô ấy" chỉ ai rồi.
Bạch Diệp: “Phát hiện không giống nhau rồi?”
“Tạm thời vẫn chưa.”
Nhưng sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện thôi, Bạch Diệp thở dài: “Cậu sợ cô bé đó phát hiện cậu có…… Có……”
“Có bệnh.”
“……”
Bạch Diệp bên này còn chưa tìm được từ thích hợp, giọng nam đầu kia đã vang lên, dường như anh cố tình kéo dài âm, mỗi chữ dường như đều hơi hơi lưu luyến: “Cũng không phải.”
Đường Ngộ thu tầm mắt, đi đến ban công mới nói tiếp nửa câu sau: “Chỉ là không muốn lúc ở bên cô ấy, không phải tôi mà thôi.”
Cho dù là nhân cách khác ở trong thân thể anh, cũng không được.
Chân Bạch Diệp bị trượt.
Anh có thể nghe ra được dục vọng chiếm hữu ẩn chứa trong câu nói kia của Đường Ngộ, dù đã bị cậu ta che dấu lãnh đạm đến chẳng thế lãnh đạm hơn được nữa.
Bạch Diệp càng tò mò nhân vật kia là ai, vừa định lần sau lúc cùng Tiểu Bạch tới Nam thành phải gặp một lần, kết quả mãi đến khi cúp điện thoại anh mới nhớ ra, anh còn chưa hỏi cô bé kia tên là gì
Anh ảo não nhíu nhíu mày, nữ bệnh nhân ngồi cách một bàn làm việc dài phía đối diện nâng cằm nhìn anh, “Bác sĩ Bạch, anh đang cùng di động chơi trò gọi điện thoại phục vụ khách đó à?”
Bạch Diệp: “……”
-
Đường Ngộ nghe xong điện thoại xuống lầu, Diệp Già Lam đã dựa vào sô pha ngủ mất rồi.
Quyển sách vật lí lung lay sắp rơi, giống như sẽ lập tức từ trong tay cô trượt xuống.
Lúc cô tỉnh táo an an tĩnh tĩnh, ngủ rồi càng có vẻ an tĩnh ngoan ngoãn, đến tiếng hít thở cũng nhỏ đến không thể nghe thấy.
Đường Ngộ đi qua lấy quyển sách bỏ lên bàn trà.
Phòng khách mở điều hòa, gió lạnh thổi quá, lúc anh lấy sách ra, lại vô tình chạm vào tay Diệp Già Lam, đầu ngón tay hơi hơi lạnh.
Đường Ngộ lại chỉnh điều hòa tăng lên mấy độ, rồi lại lấy chăn mỏng ra đắp cho cô.
Sau đó ánh mắt anh hơi chuyển, rơi xuống quyển vật lý trên bàn trà.
Trang sách vẫn ngừng ở một trang Diệp Già Lam mở ra, hơn nửa giờ này, cô đã đọc tới mười trang vật lý, sau đó tới một trang có kẹp dấu, cô nhìn đầu đề phía trên tay một chút.
Cứ giở như thế, cơn buồn ngủ cũng cứ thể dội lên, cô ngủ thiếp đi mất.
Đường Ngộ nhìn đến.
Phía trên giấy trắng mực đen, đầu đề là anh viết, hình như là mấy hôm trước sợ Tạ Cảnh Phi quá rảnh, nên tùy tiện đọc đề cho cậu ta làm, làm không được thì không được tới phiền anh.
Sau khi Tạ Cảnh Phi lấy được đề, suốt ba ngày sau, đều tội nghiệp chỉ dám nhìn Đường Ngộ, không dám nói với anh lời nào
Đề anh chọn chính là đề trong sách giáo khoa.
Ánh mắt Đường Ngộ dừng trên tờ giấy kia, vài giây sau, anh cầm lấy cây bút bên cạnh, viết đơn giản cách giải lên giấy.
Hai phút sau, anh đứng dậy tắt đèn.
Tin của Tạ Cảnh Phi nhanh chóng gửi qua: 【 Ngộ ca, lớp trưởng nói hôm nay cậu gọi cậu ấy là chị gái đấy! 】
Đường Ngộ nhíu mày.
【 lớp trưởng còn nói cậu khen Quý Nhiên đẹp trai nữa cơ! 】
【 Quý Nhiên chắc cậu biết chứ, chính là một học sinh năng khiếu, không quan trọng lắm.】
Sao lại không quan trọng được?
Đường Ngộ mím môi.
Tạ Cảnh Phi: 【 tớ thấy phản ứng của lớp trưởng, chắc vẫn chưa đoán được cậu với Hạ Chí... nhanh thế đâu.】
Diệp Già Lam cũng không phải người học y chuyên nghiệp, đối với ngành này tất nhiên là cái biết cái không, trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không thể nghĩ đến căn bệnh cách xa vạn dặm với đời sống của cô được.
Đường Ngộ rep một chữ: 【 Ừ. 】
【 lớp trưởng về nhà chưa? 】
【 ở nhà tôi. 】
【 a? 】
【 ngủ rồi. 】
【 a! 】
Tạ Cảnh Lhi: 【 bốn bỏ làm năm chính là hai người ngủ cùng nhau a, chúc mừng chúc mừng! 】
【 lăn. 】
Đường Ngộ lười để ý đến cậu ta, tắt màn hình di động, vài giây sau, chờ anh thích ứng được ánh sáng ban đêm rồi, mới lại đi đến bên sô pha, ngồi xuống bên cạnh Diệp Già Lam.
Khoảng cách giữa hai người không xa không gần, mùi hương trên người cô gái bên cạnh như có như không bay đến.
Đường Ngộ giơ tay đè đè ấn đường, ngồi xa hơn một chút, mùi hương nhạt đi không ít, nhưng vẫn còn.
Đến không khí cô hít thở dường như cũng đều là ngọt.
Đường Ngộ duỗi tay đi lấy thuốc, bàn tay đến một nửa lại thu về—— góc áo Đường Ngộ bị túm chặt.
Diệp Già Lam vẫn chưa tỉnh, trong bóng đêm tự nhiên phản ứng lại, cô vô thức dịch về bên này một chút.
Đường Ngộ vừa mới kéo khoảng cách ra với cô cứ như vậy đã bị cô kéo gần.
Diệp Già Lam lúc này cũng đang có chút xu thế chuyển tỉnh, cô nghĩ vẫn ở trong nhà mình, Dư Thu Hoa dém chăn cho cô, ngón tay nắm chặt góc áo anh mấy giây, sau đó lại buông ra, ngược lại sờ đến ngón út của Đường Ngộ, lại nhẹ nhàng nắm lấy.
Đường Ngộ hơi hơi nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Già Lam cũng nghe được, nhưng cô lại không phân biệt được là tiếng của ai, chỉ theo bản năng nói một câu: “Tối quá……”
Cô sợ tối, mấy năm nay còn ổn.
Lúc nhỏ tuổi thì cơ bản lúc ngủ buổi tối đều phải bật đèn ngủ
Hoặc là phải ngủ cùng với Dư Thu Hoa.
Nếu không căn bản ngủ không được.
Diệp Già Lam lại nắm chặt nhón tay người nọ thêm một chút, giống như đang tìm kiếm cảm giác an toàn, sau khi tìm được, lại ngủ say.
-
Đêm đó Diệp Già Lam không tỉnh thêm lần nào.
Nửa đêm Đường Ngộ lại bế cô vào phòng cho khách, sau đó, anh lại sang thư phòng cách vách.
Diệp Già Lam mộng đẹp một đêm, mà Đường Ngộ, ở thư phòng làm đề toán cũng cả một đêm.
Anh bình tĩnh cả đêm, mãi đến ngày hôm sau, Tạ Cảnh Phi gửi cho anh một tin: 【 hôm qua ngủ sao rồi a? 】
Đường Ngộ mắng cậu ta một trận nên thân.
Lúc ra khỏi thư phòng, cửa phòng bên đúng lúc cũng mở ra.
Diệp Già Lam vẫn chưa chải tóc, quần áo ngủ đều nếp, cô túm túm áo trên, sau đó vừa ngẩng đầu, cả khuôn mặt đều bất giác đỏ lên.
“Hôm qua hình như tớ không cẩn thận ngủ quên mất……”
Nhưng cũng may quần áo cô vẫn hoàn chỉnh, ngủ trên giường đến cả ga trải hay vỏ chăn đều là mới, vừa thấy đã biết là chỉ ngủ thôi.
Đường Ngộ liếc cô một cái, “Ngủ ngon không?”
Diệp Già Lam nhấp môi, gật đầu: “Khá tốt.”
Nửa đêm không bị ác mộng bừng tỉnh, hơn nữa một giấc ngủ đến hừng đông luôn.
Diệp Già Lam vừa muốn cảm ơn giường nhà anh một chút, lại thấy Đường Ngộ giương môi, như có như không cười một cái: “Nhưng tớ ngủ không ngon lắm.”
“……”
Chẳng lẽ cô bá chiếm giường anh à?
Diệp Già Lam nghẹn lời cảm ơn trong họng, nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng.
Cô cảm thấy ánh mắt Đường Ngộ, thoạt nhìn, như là muốn ăn cô vậy đó.
Tác giả :
Thời Câm