Chim Trong Lồng
Chương 63: Thổi một khúc “Hồng Đậu”
Editor: Trường Thanh
Beta: Tửu Thanh
Một thời gian sau, trời dần trở lạnh. Gió thu thổi vi vu, lá phong và hoa đua nhau rơi xuống.
Tiêu Tuấn Trì phát hiện ra mấy hôm nay Phó Huy không tập trung, thường xuyên nhầm lẫn. Dù hắn vốn là người hay do dự nhưng cũng không bất cẩn đến vậy, cho nên Tiêu Tuấn Trì mới cẩn thận để ý.
Một ngày nọ, Tiêu Tuấn Trì thấy Phó Huy đứng ngẩn ngơ dưới mái hiên, chiếc lá trong tay bị hắn nghịch đến mức héo rũ. Thế là Tiêu Tuấn Trì hỏi: “Tử Thiện, dạo này ngươi bị làm sao vậy? Lúc nào cũng thấy không tập trung.”
Phó Huy ngây người một lúc lâu mới áy náy xoay người lại: “Thuộc hạ thật có lỗi, nhưng cũng không có việc gì lớn đâu, tạ ơn Vương gia quan tâm.”
“Tử Thiện, ngươi không lừa ta được đâu.” Giọng Tiêu Tuấn Trì trở nên nặng nề, “Nhất định là ngươi có chuyện phiền lòng.”
Phó Huy lại im lặng, lúc sau mới thoải mái nói: “Đúng là thần không thể lừa được Vương gia. Nhưng chuyện này thật sự không to tát gì, chỉ có thần mới buồn phiền vì chuyện vớ vẩn ấy. Vương gia nghe xong có khi còn cười nhạo vì thần hẹp hòi ấy chứ.”
“Ngươi cứ nói đi.”
Thế là Phó Huy lấy chiếc túi thơm bị hở miệng mà Tống Thái Vi tự tay làm cho hắn ra.
Ngón tay hắn vuốt nhẹ túi thơm: “Lúc trước Phó Huy, Vương phi và Thái Vi cùng nhau đi chùa Quảng Quả, khi đó Thái Vi rút được quẻ “Gió xuân cắt đứt sự ràng buộc, đẩy người đi, cần gì miễn cưỡng ở lại trên sông sâu”. Bây giờ chiếc túi thơm muội ấy tặng lại bị đứt mất một sợi dây… nên mới không thể yên lòng.”
Tiêu Tuấn Trì nghe thế thì bật cười thật.
Đây thật sự chỉ là một việc nhỏ thôi, nhưng trong mắt người đang “có tình” lại trở thành chuyện lớn, bảo sao Phó Huy suốt ngày mất tập trung.
“Việc này đơn giản mà. Để Thái Vi làm thêm cho ngươi một cái nữa là được.”
“Ngày đó đi chùa Quảng Quả, Thái Vi cũng nghe lời giải của quẻ kia. Muội ấy rất nhạy cảm, nếu biết chiếc túi thơm này bị đứt dây, Thái Vi sẽ nghĩ nhiều.” Phó Huy thở dài.
Tiêu Tuấn Trì cũng không có cách gì khác.
“Hầy, chuyện yêu đương của mấy người trẻ tuổi, bổn vương cũng không biết nên nói thế nào cho phải.” Hắn học Phó Huy, ung dung thở dài, “Dù sao bổn vương chẳng cần làm gì cũng lấy được Vương phi… Bổn vương không có ý khoe khoang đâu, Tử Thiện đừng để ý.”
Dứt lời, Tiêu Tuấn Trì bước lên đám lá thu chưa quét, chậm rãi rời đi.
Phó Huy nhìn bóng lưng của hắn, đôi mắt hơi chuyển động. Những ngón tay đầy sẹo được quấn băng chợt nắm chặt, xé tan chiếc lá trong tay hắn thành bột phấn.
Vì trong lòng có tâm sự nên hắn bước nhẹ chân hơn một chút.
Dù đã từng tới phòng riêng của Tống Thái Vi, nhưng bước chân hắn cũng chưa từng nhẹ nhàng như thế.
Bỗng nhiên màu đỏ diễm lệ lướt qua hắn, hóa ra Tống Thái Vi nghe thấy tiếng bước chân nên đã tựa bên khung cửa từ lâu, khuôn mặt đầy vẻ mong đợi. Phó Huy kinh ngạc, trên búi tóc lỏng lẻo của nàng ấy không phải chiếc trâm quấn tơ hình lá chuối mà Diêu phu nhân để lại, thay vào đó là chiếc trâm gỗ Phó Huy tự tay khắc cho nàng.
Vì làm chiếc trâm này, Phó Huy đã tự cắt vào tay không biết bao nhiêu lần, để lại mấy vết sẹo liền.
“Thái Vi, muội…” Phó Huy trông thấy cây trâm kia, lòng cảm thấy ấm áp.
“Gần đây Phó đại ca có vẻ lo lắng.” Nàng sờ lên chiếc trâm kia, nhẹ giọng nói: “Sau khi từ Thái Diên trở về, lúc nào cũng như có tâm sự, tiếng bước chân không giống ngày xưa, như thể đã biến thành người khác vậy. Cho nên…” Nói đến đây, nàng cụp mắt, hai má đỏ bừng, không nói nên lời.
Đương nhiên Phó Huy biết nàng muốn nói gì.
Vì để giúp hắn bớt phiền muộn, nàng mới tháo chiếc trâm cài tóc mà mẫu thân để lại, cài cây trâm gỗ mà Phó Huy tự làm lên.
Nàng luôn như vậy, chỉ vì Phó Huy nói “Nếu như muội mặc màu đỏ, huynh sẽ dễ tìm muội hơn.” mà nàng bỏ hết những chiếc váy cũ đi rồi mua một đống váy đỏ cất trong rương.
… Nhưng, nhưng mà…
Việc khiến hắn ưu phiền, một chiếc trâm cài tóc đâu thể giải quyết được?
Tống Thái Vi ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Phó đại ca, Thái Vi thế này… có đẹp không ạ?”
Hắn gật đầu: “Đẹp lắm.”
Cô nương trước mặt nở nụ cười. Nàng giống như một cánh bèo trắng lênh đênh trên sông, xinh đẹp nhỏ bé nhưng lại khiến người ta thương yêu không thôi. Dù cánh bèo ấy không có rễ lại chẳng nở hoa, chỉ trôi dạt theo dòng nước cuốn, nhưng trong mắt người thương, nàng xinh đẹp chẳng khác nào mai, lan, trúc, cúc (1) trong tranh cổ.
(1) Mai, lan, trúc, cúc là đề tài quen thuộc trong hội họa Trung Quốc. Bốn chủng loại này đều có tính cách cao nhã. Mai nở vào mùa đông và xuân, chịu đựng lạnh lẽo. Lan kiều diễm mảnh mai, hương thơm thâm trầm. Trúc ngay thẳng, vô tâm, đầy tiết tháo. Cúc trải sương giá mà chẳng héo hon, có ý chí thách đố thiên nhiên. Thế nên các văn nhân Trung Quốc ái mộ mà đặt tên cho bốn loại này là Tứ quân tử.
“Trời đã không còn sớm nữa, muội mau đi nghỉ ngơi đi. Gần đây trời lạnh, đứng bên ngoài dễ cảm lạnh lắm.” Phó Huy nói, “Huynh thổi xong một khúc sẽ về, ngày mai mọi việc đều ổn cả thôi, muội không cần lo lắng.”
Tống Thái Vi gật đầu rồi quay lưng trở lại phòng.
Những vì sao trên trời tỏa ra ánh sáng lành lạnh dịu dàng, cây lau đung đưa theo gió tựa những người con gái đẹp đang hỗn loạn. Phó Huy hái được một chiếc lá, tựa vào tường, bình tĩnh thổi khúc “Hồng đậu”. Tuy chỉ là khúc nhạc tương tư bình thường nhưng trong một đêm không trăng như hôm nay, khúc nhạc ấy lại có vẻ hơi lạnh lẽo, hiu quạnh.
Đột nhiên, phía sau hắn vang lên tiếng xé gió. Phó Huy giỏi võ, nhanh nhẹn dùng luôn chiếc lá trên tay làm ám khí. Chiếc lá mềm mại được truyền lực sắc bén không kém gì sắt thép, mạnh mẽ ngăn mấy mũi ám khí lại.
Những tiếng leng keng vang lên, một loạt châm bạc rơi xuống.
“Phó Huy, võ công của ngươi tệ đi rồi đấy à? Về Cạnh Lăng lâu như thế mà mãi vẫn không thể đưa Hà Dương công chúa đi sao?”
Cùng với tiếng châm bạc rơi xuống đất là giọng nói uyển chuyển của người phụ nữ cất lên.
Người phụ nữ lặng lẽ bước vào đình viện, từng bước chân nhẹ nhàng lại yên ắng. Nàng ta khoác trên mình một chiếc áo mỏng, khuôn mặt sắc sảo được che giấu dưới lớp vải mềm. Nhưng vẻ khinh thường vẫn hiện rõ trong đôi mắt xanh thẳm của nàng ta.
Phó Huy thấy nàng ta thì đứng chắp tay, thấp giọng đáp: “Bắt cóc Cạnh Lăng Vương phi ở nước Ngụy là điều bất khả thi. Cho tới bây giờ, Huy chỉ tuân theo ý của nữ sứ giả, mệnh lệnh của người ngoài, xin thứ cho Huy không thể nghe theo.”
Người phụ nữ khoác áo mỏng cười khẩy: “Ồ? Chỉ nghe Na Tháp Nhiệt Cầm, không nghe chủ tế? Không biết từ khi nào mà Hỏa giáo lại xuất hiện một kẻ không biết nghe lời như ngươi thế?”
Phó Huy phủi lớp bụi mỏng bám trên áo, khuôn mặt bình thản, giọng điệu không thay đổi: “Hỏa giáo vốn là một giáo phái tốt, chủ trương hướng “Thiện”. Nếu không phải do chủ tế tranh chấp để trục lợi, Hỏa giáo cũng sẽ chẳng thảm hại như bây giờ. Nữ sứ giả là người có tấm lòng lương thiện, cẩn trọng vì danh dự của Hỏa giáo, cớ gì lại không nghe theo?”
Những lời nói đúng mực của Phó Huy đã chọc giận người phụ nữ mắt xanh kia.
“Phó Huy! Ngươi làm thuộc hạ Cạnh Lăng vương lâu quá nên quên mất ơn tri ngộ của Hào Châu vương và chủ tế rồi phải không?” Người phụ nữ đó chống nạnh, trong giọng nói chất chứa sự ngạo mạn và ác độc, “Nếu không phải Hào Châu vương nghĩ rằng phái ngươi vào phủ Cạnh Lăng vương cũng có chút tác dụng, ngươi cho rằng mình còn có thể xưng huynh gọi đệ với Tiêu Tuấn Trì ư? Nằm mơ lâu quá, quên luôn mình là ai rồi à?”
Chỉ tiếc, dù lời nói của nàng ta tàn nhẫn như thế nhưng Phó Huy hoàn toàn không để ý, hơn nữa còn định bỏ đi luôn.
Người phụ nữ đó nhướng mày, nói: “Phó Huy, ngươi không được đi.” Dứt lời, nàng ta nói câu gì đó bằng tiếng Hồ, trong phòng Tống Thái Vi vang lên một tiếng động mạnh. Sau đó, Tống Thái Vi mặc áo ngủ, tóc tai rối bời, ngơ ngác bị người ta áp giải ra. Có hai người phụ nữ người Hồ giữ chặt và đặt dao ngang cổ nàng ấy.
Phó Huy thấy thế, khuôn mặt lạnh như băng bắt đầu nứt ra.
Tay trái hắn gạt ngang, khẽ quát: “Đừng làm liên lụy đến người vô tội! Người ngươi muốn là Hà Dương công chúa, liên quan gì tới Thái Vi?”
Người phụ nữ kia duyên dáng cười, giọng nói có vẻ đắc ý: “Nếu không làm thế, sao ngươi chịu ngoan ngoãn bán mạng cho chủ tế chứ?”
Ngực Phó Huy phập phồng không ngừng, lông mày nhíu lại, liếc nhìn khuôn mặt của Tống Thái Vi, lúc này mới hạ quyết tâm: “Ngươi thả nàng ấy ra, ta sẽ đồng ý với ngươi.”
Tống Thái Vi không thể nhìn thấy gì, nhưng lại có thể nghe rõ những gì bọn họ nói, trong lòng nàng vô cùng lo lắng, sự sốt ruột hiện rõ trên khuôn mặt.
Phó Huy thở mạnh một hơi, nhanh chóng nói: “Đừng lo lắng, Thái Vi, huynh sẽ không để bọn họ hại muội đâu.”
Bỗng nhiên, cô nương mù ấy lại nói một câu khiến Phó Huy không ngờ đến: “Phó… Phó đại ca, Thái Vi… cảm thấy hơi bất an. Chiếc túi thơm mà Thái Vi tặng cho Phó đại ca… đứt rồi ư?”
Câu hỏi đó khiến Phó Huy không thể trả lời nổi… Túi thơm đã bị đứt, sợ là câu “Gió xuân cắt đứt sự ràng buộc, đẩy người đi” sẽ thành sự thật.
Hắn gượng cười: “Không phải, huynh vẫn còn đang đeo nó trên người đây. Thái Vi đừng suy nghĩ nhiều, huynh sẽ xử lí ổn thỏa việc này.”
Người phụ nữ khoác áo mỏng khẽ cười, tay nghịch một góc áo lụa, chậm rãi nói: “Hóa ra Phó công tử lại nặng tình thế này. Mà cũng đúng, người Hỏa giáo chúng ta vốn dám yêu dám hận. Có điều, nếu ngươi không phục tùng mệnh lệnh của chủ tế, Tống tiểu thư có xinh đẹp yêu kiều thế nào cũng không trở về được nữa đâu.”
Phó Huy siết chặt tay.
… Vì đề phòng Tống Thái Vi rơi vào tay kẻ xấu, Tiêu Tuấn Trì mới đồng ý để nàng một cô nương chưa lập gia đình ở lại trong phủ. Cũng coi như xứng đáng với sự gửi gắm năm đó của Diêu đại tướng quân. Nhưng không ngờ, phủ Cạnh Lăng vương canh phòng nghiêm ngặt như vậy mà Hỏa giáo vẫn tìm được lỗ hổng.
“Tối nay ta sẽ hành động.” Phó Huy cúi người ngồi xuống tìm chiếc lá hắn dùng làm ám khí khi nãy, cất vào trong tay áo, “Nhưng nếu các người khiến Thái Vi bị thương dù chỉ một chút thì đừng kẻ nào mơ tưởng đến Hà Dương công chúa nữa.”
Phó Huy vốn là một người hiền hòa, nhưng khi nói những lời này, giọng nói của hắn âm vang, sắc bén như một con dao găm, làm người ta lạnh lẽo từ tận đáy lòng.
Dứt lời, Phó Huy nhấc chân định rời đi.
“Phó đại ca!” Tống Thái Vi vội vàng gọi hắn lại, nỗi khổ sở thể hiện trong từng lời nói, “Huynh… Huynh sẽ không làm hại Vương phi nương nương phải không? Phải không?”
Phó Huy không quay đầu, chỉ dừng lại một chút.
Người phụ nữ kia nhìn bóng lưng hắn dần đi xa, cười tủm tỉm: “Tống cô nương, đây là chuyện tốt. Rõ ràng ngươi chiếm vị trí rất cao trong lòng người đàn ông ấy, còn cao hơn cả phu thê Cạnh Lăng vương và chuyện sống còn của Đại Ngụy nữa kìa!”
“Phó đại ca…” Tống Thái Vi đột nhiên cao giọng, âm thanh sắc bén đến đáng sợ. Nhưng những lời tiếp theo nàng nói lại nhỏ bé đến run rẩy, “Phó đại ca, lúc nào huynh cũng muốn lấy trâm cài tóc của muội. Thứ huynh muốn không phải là muội cài trâm huynh tặng phải không?… Huynh chỉ muốn lấy thứ được giấu trong trâm cài của muội, đúng không?”
Gió đêm lạnh dần, tiếng bước chân Phó Huy chậm rãi rời xa.
“Phó đại ca…”
Tống Thái Vi chưa nói hết câu đã bị người đứng sau đánh ngất bằng cán đao.
***
Phó Huy đi xuyên qua vương phủ, vệ binh ven đường thấy hắn đều cúi đầu, cung kính lui đi. Hắn đi dọc theo hành lang, đến trước cửa thư phòng thì dừng lại. Đèn trong phòng vẫn sáng, hiển nhiên Vương gia đang xử lí việc công như thường lệ.
“Vương gia…” Hắn gõ cửa, “Đêm trăng hiếm có, Huy muốn uống một chén với Vương gia.”
Trong phòng im lặng vài giây, tiếng bước chân vang lên. Tiếp theo, cửa được đẩy ra. Tiêu Tuấn Trì hất áo ngoài, đứng dựa vào cửa: “Tử Thiện, ngươi lại ngốc đến nỗi quên mất bổn vương không thể uống rượu à?”
“… À.” Phó Huy sững sờ, bật cười, “Gần đây Huy thật vụng về.”
Tiêu Tuấn Trì dẫn hắn vào thư phòng, khép cánh cửa lại. Phó Huy ngồi xuống ghế, nhìn đống công văn chồng chất dưới chân. Lúc trước hắn đã quen những việc này, hắn nhặt những công văn này lên một cách rất tự nhiên rồi cầm bút phê duyệt. Bộ bút nghiên dự bị trên bàn và chiếc ghế bành bên cạnh do chính Tiêu Tuấn Trì chuẩn bị cho hắn.
Bên ngoài rất yên tĩnh, không một tiếng động, trong phòng chỉ có tiếng bút sột soạt trên giấy, thi thoảng có tiếng người hỏi người đáp.
“Vương gia, bức thư mà Phí tiên sinh gửi từ Thái Diên này xử lí như thế nào ạ?”
“Cứ kệ nó đấy, Phí tiên sinh sẽ tự quyết định được.”
“Bức thư mật này của Chung gia cứ coi như chưa nhận được nhé ạ?”
“Tốt lắm.”
“Lục gia ở Giao Châu có chút vấn đề.”
“Bọn họ còn muốn gì nữa? Bổn vương đưa con gái nhà đó lên làm Hoàng hậu, giờ còn muốn mấy đứa con gái khác làm Quý phi góp vui sao?”
Sau nửa canh giờ, Phó Huy gác bút, xoa bóp vai gáy. Tiêu Tuấn Trì nhìn đống công văn hắn vừa phê duyệt xong thì nói: “Làm phiền Tử Thiện rồi. Nếu không có Tử Thiện giúp, sợ là một mình bổn vương còn lâu mới xong.”
Phó Huy xoa bóp cổ tay, nhỏ giọng lên tiếng: “Ngày sau nếu Huy không có ở đây, Vương gia cũng có thể nhờ Chẩm Hà mà. Tuy đệ ấy khá ngang bướng nhưng rất có chính kiến, khả năng quan sát cũng không tồi.”
“Nói như thể ngày mai ngươi ra đi luôn vậy.” Tiêu Tuấn Trì khoác áo, lơ đễnh hỏi: “Bổn vương, thê tử tương lai của ngươi và Đại ca của nàng ấy đều ở đây, ngươi chạy đi đâu được?”
Phó Huy nghe vậy thì sững sờ trong chốc lát. Hắn chăm chú nhìn bàn trà rồi đưa mắt nhìn lên ngọn nến, ánh lửa nhè nhẹ trong mắt hắn chẳng khác gì sao sáng giữa trời đêm. Một lúc sau, hắn lẩm bẩm: “Cũng thế, cũng thế cả… Nghĩ lại thì Huy và Vương gia quen nhau trong quân đội cũng gần mười năm rồi.”
Nghe hắn nhắc đến chuyện cũ, Tiêu Tuấn Trì bồi hồi nói: “Đúng vậy. Năm đó Đại ca nói với ta, khi ta tiếp nhận quân Huyền Giáp cũng nên có mấy huynh đệ để cùng vào sinh ra tử mới phải. Đại ca ta có Diêu Dụng, ta có ngươi và Chẩm Hà, phải may mắn cỡ nào chứ. Bổn vương còn đùa với Vương phi, kể cả thiên hạ này có quay lưng với bổn vương thì nhất định Tử Thiện và Chẩm Hà vẫn sẽ trung thành với ta.”
Dứt lời, Tiêu Tuấn Trì khẽ cười.
“Vâng.” Phó Huy nghịch chiếc lá héo trong tay, “Mười năm nay, Huy cũng đã gây cho Vương gia không ít phiền phức. Nếu năm đó thần và Hà đệ không nói đùa thì có lẽ cũng chẳng có chuyện của Lương phi. Mong rằng… Vương gia không trách tội.”
“Chuyện đó có là gì chứ?” Tiêu Tuấn Trì không để bụng, “Đó là do Lương phi tham lam, suốt ngày nghĩ đến những thứ không thuộc về mình, đâu thể trách ngươi và Chẩm Hà được. Hơn nữa, tuổi trẻ nông nổi, có ai mà không như thế? Chỉ có điều trong chớp mắt, chúng ta đã không còn là thiếu niên nữa rồi.”
Phó Huy khẽ gật đầu, vẫn mất tập trung. Hắn chăm chú nghịch chiếc lá nhăn nheo tội nghiệp, Tiêu Tuấn Trì thấy vậy, nhíu mày than thở: “Này, ngươi tha cho chiếc lá trong tay mình đi. Cái cây cạnh mương nước ở Tây cung sắp bị ngươi vặt trụi lá rồi, bây giờ lại đến lượt lá cây của phủ Cạnh Lăng vương nữa à?”
Phó Huy yên lặng, lúc này mới cất chiếc lá kia đi, giải thích: “Lúc nãy thần mới đi thăm Thái Vi, thổi cho muội ấy nghe một khúc “Hồng Đậu”.”
“Nàng ấy ổn không?”
“Nàng ấy vẫn khỏe ạ, tạ ơn Vương gia quan tâm.”
“Ngươi đã trưởng thành rồi, cũng nên chọn ngày kết hôn với Thái Vi đi.” Tiêu Tuấn Trì dựa lưng vào ghế, thong thả lên tiếng: “Ngươi không kết hôn nhanh thì danh môn quý nữ Cạnh Lăng vẫn còn hi vọng. Đợi ngày Thái Vi gả cho ngươi, ta để Vương phi làm chủ hôn, bảo đảm nàng ấy sẽ khiến tân nương tử mở mày mở mặt.”
“Việc này Vương gia phải nói với Hà đệ mới đúng. Đệ ấy là huynh trưởng của Thái Vi, Chẩm Hà không đồng ý, thần cũng đâu thể kết hôn với muội ấy.” Phó Huy đỏ mặt, hắn thì thào, “Hơn nữa… nếu không thể khôi phục danh tiếng Diêu gia, sao thần có mặt mũi cưới muội ấy làm thê ạ?”
Tiêu Tuấn Trì đáp lại: “Ta thấy người ta không để ý đến chuyện ấy đâu. Ngươi nên sớm kết hôn sinh con đi, nếu phấn đấu, có khi các ngươi còn đuổi kịp Vương phi rồi chúng ta sẽ được làm thông gia ấy chứ.”
Phó Huy nghe vậy, im lặng một lúc lâu, như thể không chịu nổi sự trêu chọc của Tiêu Tuấn Trì. Lát sau, không biết tại sao, hắn thầm thở dài: “Thế lại hay, Vương gia nói thế nào thần nghe vậy. Khuya rồi, Huy xin phép về nghỉ trước.”
Tiêu Tuấn Trì không để ý, áo choàng vẫn để trên bàn: “Đi nghỉ sớm đi. Ta đang định hai hôm nữa bảo ngươi đi tìm Ứng Quân Ngọc, mà phủ Cạnh Lăng vương cũng không thể thiếu ngươi.”
Phó Huy đáp “Dạ” rồi lui ra ngoài, khép cửa lại.
Trong bóng đêm ưu sầu, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng mùa hè còn sót lại khẽ vang lên. Gió đã ngừng thổi, bóng cây sừng sững bất động. Phó Huy đứng trước cửa rất lâu, khom người thật thấp với cánh cửa đã đóng trước mặt: “Huy cảm tạ ơn tri ngộ mười năm của Vương gia.”
Gió đêm lại thôi, lá cây bắt đầy lay động, tạo ra những bóng đen nhỏ dưới đất
Giọng nói của Phó Huy như đã tan trong gió, không còn nghe thấy nữa.
Hắn đứng thẳng lên, mái tóc đen dài tung bay, áo khoác bay lượn như mây. Hắn không rời khỏi phủ mà đi về phía viện Xoan Hoa, nơi Khương Linh Châu ở. Trên đường đi, hắn lần lượt nhớ lại mười mấy năm đã qua…
Phụ mẫu mất năm sáu tuổi, hắn phải sống nơi đầu đường xó chợ, chịu biết bao đau đớn, khổ sở. Sau này, hắn được người truyền giáo của Hỏa giáo tìm thấy rồi mang về dạy dỗ, từ đó trở thành người của Hỏa giáo, lấy chữ “thiện” làm đầu.
Thuở nhỏ, hắn lang bạt khắp nơi, hiểu rất rõ nỗi khổ đau của bách tính. Tuy đã theo Hỏa giáo, nhưng khi đó Hỏa giáo còn lấy “Gạt bỏ khó khăn rồi cùng cầu điều thiện” làm tôn chỉ, nuôi dưỡng trẻ mồ côi, dạy chúng viết chữ và võ nghệ. Phó Huy một lòng vì nước, chỉ muốn đóng góp sức lực của bản thân đổi lấy sự an khang cho nhân dân, đặt niềm tin sâu sắc vào Hỏa giáo.
Sau này, Hào Châu vương đột nhiên giúp đỡ Hỏa giáo, gửi rất nhiều người tài vào đây, trở thành khách quý của chủ tế. Từ đó, Hỏa giáo dần thay đổi…
Chẳng biết từ lúc nào, Hỏa giáo chia ra thành hai nửa. Một nửa đặt đất nước lên hàng đầu, nửa còn lại chỉ biết tranh quyền đoạt thế, mưu toan khiến Hỏa giáo áp đảo cả quốc pháp. Cuối cùng, Hỏa giáo khiến Tiên đế Tiêu Đồ Ký mất mạng, rước lấy họa lớn, từ đó Hỏa giáo suy tàn ở nước Ngụy.
Mười năm trước, trong thời kì đỉnh cao của Hỏa giáo ở nước Ngụy, chàng trai trẻ Phó Huy theo ý của Hào Châu vương gia nhập quân Huyền Giáp. Nhờ may mắn mà thăng tiến rồi quen biết với Tiêu Tuấn Trì.
Sau vài năm, hắn và Tiêu Tuấn Trì cùng nhau vào sinh ra tử, trải qua những trận chiến khốc liệt nhiệt huyết, dốc lòng vì nước vì dân. Suýt nữa hắn đã quên mình là gián điệp mà Hào Châu vương cài vào bên phe của Tiêu Tuấn Trì.
Chỉ có điều, Hào Châu vương chưa quên Phó Huy.
Hào Châu vương biết hai huynh muội Diêu gia được Tiêu Tuấn Trì cưu mang, hiện đang mang họ Tống. Thế nên mới sai Phó Huy tiếp cận Tống Thái Vi, tìm cơ hội chiếm lấy vật mà nàng ấy cất giấu…
Một chiếc chìa khóa bí mật do Ứng Quân Ngọc chế tạo.
Chiếc chìa khóa này được giấu trong cây trâm quấn tơ hình lá chuối của Diêu phu nhân. Sở dĩ hình dạng và cấu trúc của cây trâm kia vừa thô vừa cũ, không giống cây trâm mà to như hai chiếc trâm cài đầu bình thường chập lại, bởi lẽ nó ẩn giấu một thứ khác, một vật đủ khiến Hào Châu vương phải bỏ mạng.
Phó Huy nhận lệnh làm việc, nhưng chẳng biết từ lúc nào, tình cảm đâm sâu bén rễ lại chẳng thể bỏ đi được.
Sau này, Hà Dương công chúa gả đến nước Ngụy, vì muốn gây chiến tranh mà Hào Châu vương năm lần bảy lượt xuống tay với Hà Dương công chúa. Trời sinh tính tình Phó Huy hay do dự, đã không muốn trái lệnh Hào Châu vương lại không muốn đi ngược lại với giáo lý của Hỏa giáo, thế là lại phải làm việc gì đó để cân bằng mọi thứ…
Mặc dù bắt Hà Dương công chúa đi nhưng lại báo cho Tiêu Tuấn Trì để hắn có thể cứu được thê tử, đảm bảo không gây ra chiến tranh.
Chuyện Hà Dương công chúa bị bắt ở Tây cung là Phó Huy gây ra. Hắn giả vờ hôn mê rồi đánh ngất Hà Dương công chúa từ đằng sau, đưa ra khỏi cung. Nếu không, võ công Phó Huy cao cường như thế, sao có thể bị một cây châm có tẩm thuốc mê hạ gục cơ chứ?
Chắc chắn Hà Dương công chúa cũng nhớ, kẻ đánh xe trong đêm đó đeo một đôi găng tay bằng vải thô… Bởi tay Phó Huy có mấy vết sẹo do khắc trâm gỗ. Nếu như không che nó đi, Hà Dương công chúa thông minh như vậy, liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra.
Sau khi bắt Hà Dương công chúa đi, Phó Huy một mình trở về cầu cứu Cạnh Lăng vương. Hắn biết rõ với sự khôn ngoan của Hà Dương công chúa, nàng sẽ có cách kéo dài thời gian.
Hắn nói với Tiêu Tuấn Trì rằng trên người Hà Dương công chúa có một viên hương hoàn, cho nên hắn mới có thể lần theo mùi hương mà tìm được Hà Dương công chúa. Nhưng mà tất cả những thứ đó đều là lời nói dối… Viên thuốc đó hoàn toàn không tồn tại. Sở dĩ hắn có thể tìm được Hà Dương công chúa bởi chính hắn là người bắt nàng đi.
Cho nên trong vụ Vương phi thật và Vương phi giả, hắn mới không thể dùng hương hoàn đó để tìm Quách Thế Thông.
Cuối con đường dẫn đến viện Xoan Hoa.
Phó Huy tiến lên gõ cửa: “Kiêm Hà cô nương.”
Kiêm Hà mở cửa, thấy Phó Huy, nàng ấy dụi đôi mắt buồn ngủ, hỏi: “Phó tướng quân, muộn như vậy rồi, có chuyện gì thế?… Hôm nay đến đây muộn vậy vì bận xử lý chính sự với Vương gia à?”
“Vương gia ra lệnh cho ta đến đưa đồ, Huy phải tự mình giao cho Vương phi.” Phó Huy khẽ cười, “Ta cũng không biết đây là cái gì. Tranh thủ đưa cho Vương phi rồi ta có thể về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Kiêm Hà “À” một tiếng rồi đẩy cửa rộng ra, “Mời Phó tướng quân.”
Beta: Tửu Thanh
Một thời gian sau, trời dần trở lạnh. Gió thu thổi vi vu, lá phong và hoa đua nhau rơi xuống.
Tiêu Tuấn Trì phát hiện ra mấy hôm nay Phó Huy không tập trung, thường xuyên nhầm lẫn. Dù hắn vốn là người hay do dự nhưng cũng không bất cẩn đến vậy, cho nên Tiêu Tuấn Trì mới cẩn thận để ý.
Một ngày nọ, Tiêu Tuấn Trì thấy Phó Huy đứng ngẩn ngơ dưới mái hiên, chiếc lá trong tay bị hắn nghịch đến mức héo rũ. Thế là Tiêu Tuấn Trì hỏi: “Tử Thiện, dạo này ngươi bị làm sao vậy? Lúc nào cũng thấy không tập trung.”
Phó Huy ngây người một lúc lâu mới áy náy xoay người lại: “Thuộc hạ thật có lỗi, nhưng cũng không có việc gì lớn đâu, tạ ơn Vương gia quan tâm.”
“Tử Thiện, ngươi không lừa ta được đâu.” Giọng Tiêu Tuấn Trì trở nên nặng nề, “Nhất định là ngươi có chuyện phiền lòng.”
Phó Huy lại im lặng, lúc sau mới thoải mái nói: “Đúng là thần không thể lừa được Vương gia. Nhưng chuyện này thật sự không to tát gì, chỉ có thần mới buồn phiền vì chuyện vớ vẩn ấy. Vương gia nghe xong có khi còn cười nhạo vì thần hẹp hòi ấy chứ.”
“Ngươi cứ nói đi.”
Thế là Phó Huy lấy chiếc túi thơm bị hở miệng mà Tống Thái Vi tự tay làm cho hắn ra.
Ngón tay hắn vuốt nhẹ túi thơm: “Lúc trước Phó Huy, Vương phi và Thái Vi cùng nhau đi chùa Quảng Quả, khi đó Thái Vi rút được quẻ “Gió xuân cắt đứt sự ràng buộc, đẩy người đi, cần gì miễn cưỡng ở lại trên sông sâu”. Bây giờ chiếc túi thơm muội ấy tặng lại bị đứt mất một sợi dây… nên mới không thể yên lòng.”
Tiêu Tuấn Trì nghe thế thì bật cười thật.
Đây thật sự chỉ là một việc nhỏ thôi, nhưng trong mắt người đang “có tình” lại trở thành chuyện lớn, bảo sao Phó Huy suốt ngày mất tập trung.
“Việc này đơn giản mà. Để Thái Vi làm thêm cho ngươi một cái nữa là được.”
“Ngày đó đi chùa Quảng Quả, Thái Vi cũng nghe lời giải của quẻ kia. Muội ấy rất nhạy cảm, nếu biết chiếc túi thơm này bị đứt dây, Thái Vi sẽ nghĩ nhiều.” Phó Huy thở dài.
Tiêu Tuấn Trì cũng không có cách gì khác.
“Hầy, chuyện yêu đương của mấy người trẻ tuổi, bổn vương cũng không biết nên nói thế nào cho phải.” Hắn học Phó Huy, ung dung thở dài, “Dù sao bổn vương chẳng cần làm gì cũng lấy được Vương phi… Bổn vương không có ý khoe khoang đâu, Tử Thiện đừng để ý.”
Dứt lời, Tiêu Tuấn Trì bước lên đám lá thu chưa quét, chậm rãi rời đi.
Phó Huy nhìn bóng lưng của hắn, đôi mắt hơi chuyển động. Những ngón tay đầy sẹo được quấn băng chợt nắm chặt, xé tan chiếc lá trong tay hắn thành bột phấn.
Vì trong lòng có tâm sự nên hắn bước nhẹ chân hơn một chút.
Dù đã từng tới phòng riêng của Tống Thái Vi, nhưng bước chân hắn cũng chưa từng nhẹ nhàng như thế.
Bỗng nhiên màu đỏ diễm lệ lướt qua hắn, hóa ra Tống Thái Vi nghe thấy tiếng bước chân nên đã tựa bên khung cửa từ lâu, khuôn mặt đầy vẻ mong đợi. Phó Huy kinh ngạc, trên búi tóc lỏng lẻo của nàng ấy không phải chiếc trâm quấn tơ hình lá chuối mà Diêu phu nhân để lại, thay vào đó là chiếc trâm gỗ Phó Huy tự tay khắc cho nàng.
Vì làm chiếc trâm này, Phó Huy đã tự cắt vào tay không biết bao nhiêu lần, để lại mấy vết sẹo liền.
“Thái Vi, muội…” Phó Huy trông thấy cây trâm kia, lòng cảm thấy ấm áp.
“Gần đây Phó đại ca có vẻ lo lắng.” Nàng sờ lên chiếc trâm kia, nhẹ giọng nói: “Sau khi từ Thái Diên trở về, lúc nào cũng như có tâm sự, tiếng bước chân không giống ngày xưa, như thể đã biến thành người khác vậy. Cho nên…” Nói đến đây, nàng cụp mắt, hai má đỏ bừng, không nói nên lời.
Đương nhiên Phó Huy biết nàng muốn nói gì.
Vì để giúp hắn bớt phiền muộn, nàng mới tháo chiếc trâm cài tóc mà mẫu thân để lại, cài cây trâm gỗ mà Phó Huy tự làm lên.
Nàng luôn như vậy, chỉ vì Phó Huy nói “Nếu như muội mặc màu đỏ, huynh sẽ dễ tìm muội hơn.” mà nàng bỏ hết những chiếc váy cũ đi rồi mua một đống váy đỏ cất trong rương.
… Nhưng, nhưng mà…
Việc khiến hắn ưu phiền, một chiếc trâm cài tóc đâu thể giải quyết được?
Tống Thái Vi ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Phó đại ca, Thái Vi thế này… có đẹp không ạ?”
Hắn gật đầu: “Đẹp lắm.”
Cô nương trước mặt nở nụ cười. Nàng giống như một cánh bèo trắng lênh đênh trên sông, xinh đẹp nhỏ bé nhưng lại khiến người ta thương yêu không thôi. Dù cánh bèo ấy không có rễ lại chẳng nở hoa, chỉ trôi dạt theo dòng nước cuốn, nhưng trong mắt người thương, nàng xinh đẹp chẳng khác nào mai, lan, trúc, cúc (1) trong tranh cổ.
(1) Mai, lan, trúc, cúc là đề tài quen thuộc trong hội họa Trung Quốc. Bốn chủng loại này đều có tính cách cao nhã. Mai nở vào mùa đông và xuân, chịu đựng lạnh lẽo. Lan kiều diễm mảnh mai, hương thơm thâm trầm. Trúc ngay thẳng, vô tâm, đầy tiết tháo. Cúc trải sương giá mà chẳng héo hon, có ý chí thách đố thiên nhiên. Thế nên các văn nhân Trung Quốc ái mộ mà đặt tên cho bốn loại này là Tứ quân tử.
“Trời đã không còn sớm nữa, muội mau đi nghỉ ngơi đi. Gần đây trời lạnh, đứng bên ngoài dễ cảm lạnh lắm.” Phó Huy nói, “Huynh thổi xong một khúc sẽ về, ngày mai mọi việc đều ổn cả thôi, muội không cần lo lắng.”
Tống Thái Vi gật đầu rồi quay lưng trở lại phòng.
Những vì sao trên trời tỏa ra ánh sáng lành lạnh dịu dàng, cây lau đung đưa theo gió tựa những người con gái đẹp đang hỗn loạn. Phó Huy hái được một chiếc lá, tựa vào tường, bình tĩnh thổi khúc “Hồng đậu”. Tuy chỉ là khúc nhạc tương tư bình thường nhưng trong một đêm không trăng như hôm nay, khúc nhạc ấy lại có vẻ hơi lạnh lẽo, hiu quạnh.
Đột nhiên, phía sau hắn vang lên tiếng xé gió. Phó Huy giỏi võ, nhanh nhẹn dùng luôn chiếc lá trên tay làm ám khí. Chiếc lá mềm mại được truyền lực sắc bén không kém gì sắt thép, mạnh mẽ ngăn mấy mũi ám khí lại.
Những tiếng leng keng vang lên, một loạt châm bạc rơi xuống.
“Phó Huy, võ công của ngươi tệ đi rồi đấy à? Về Cạnh Lăng lâu như thế mà mãi vẫn không thể đưa Hà Dương công chúa đi sao?”
Cùng với tiếng châm bạc rơi xuống đất là giọng nói uyển chuyển của người phụ nữ cất lên.
Người phụ nữ lặng lẽ bước vào đình viện, từng bước chân nhẹ nhàng lại yên ắng. Nàng ta khoác trên mình một chiếc áo mỏng, khuôn mặt sắc sảo được che giấu dưới lớp vải mềm. Nhưng vẻ khinh thường vẫn hiện rõ trong đôi mắt xanh thẳm của nàng ta.
Phó Huy thấy nàng ta thì đứng chắp tay, thấp giọng đáp: “Bắt cóc Cạnh Lăng Vương phi ở nước Ngụy là điều bất khả thi. Cho tới bây giờ, Huy chỉ tuân theo ý của nữ sứ giả, mệnh lệnh của người ngoài, xin thứ cho Huy không thể nghe theo.”
Người phụ nữ khoác áo mỏng cười khẩy: “Ồ? Chỉ nghe Na Tháp Nhiệt Cầm, không nghe chủ tế? Không biết từ khi nào mà Hỏa giáo lại xuất hiện một kẻ không biết nghe lời như ngươi thế?”
Phó Huy phủi lớp bụi mỏng bám trên áo, khuôn mặt bình thản, giọng điệu không thay đổi: “Hỏa giáo vốn là một giáo phái tốt, chủ trương hướng “Thiện”. Nếu không phải do chủ tế tranh chấp để trục lợi, Hỏa giáo cũng sẽ chẳng thảm hại như bây giờ. Nữ sứ giả là người có tấm lòng lương thiện, cẩn trọng vì danh dự của Hỏa giáo, cớ gì lại không nghe theo?”
Những lời nói đúng mực của Phó Huy đã chọc giận người phụ nữ mắt xanh kia.
“Phó Huy! Ngươi làm thuộc hạ Cạnh Lăng vương lâu quá nên quên mất ơn tri ngộ của Hào Châu vương và chủ tế rồi phải không?” Người phụ nữ đó chống nạnh, trong giọng nói chất chứa sự ngạo mạn và ác độc, “Nếu không phải Hào Châu vương nghĩ rằng phái ngươi vào phủ Cạnh Lăng vương cũng có chút tác dụng, ngươi cho rằng mình còn có thể xưng huynh gọi đệ với Tiêu Tuấn Trì ư? Nằm mơ lâu quá, quên luôn mình là ai rồi à?”
Chỉ tiếc, dù lời nói của nàng ta tàn nhẫn như thế nhưng Phó Huy hoàn toàn không để ý, hơn nữa còn định bỏ đi luôn.
Người phụ nữ đó nhướng mày, nói: “Phó Huy, ngươi không được đi.” Dứt lời, nàng ta nói câu gì đó bằng tiếng Hồ, trong phòng Tống Thái Vi vang lên một tiếng động mạnh. Sau đó, Tống Thái Vi mặc áo ngủ, tóc tai rối bời, ngơ ngác bị người ta áp giải ra. Có hai người phụ nữ người Hồ giữ chặt và đặt dao ngang cổ nàng ấy.
Phó Huy thấy thế, khuôn mặt lạnh như băng bắt đầu nứt ra.
Tay trái hắn gạt ngang, khẽ quát: “Đừng làm liên lụy đến người vô tội! Người ngươi muốn là Hà Dương công chúa, liên quan gì tới Thái Vi?”
Người phụ nữ kia duyên dáng cười, giọng nói có vẻ đắc ý: “Nếu không làm thế, sao ngươi chịu ngoan ngoãn bán mạng cho chủ tế chứ?”
Ngực Phó Huy phập phồng không ngừng, lông mày nhíu lại, liếc nhìn khuôn mặt của Tống Thái Vi, lúc này mới hạ quyết tâm: “Ngươi thả nàng ấy ra, ta sẽ đồng ý với ngươi.”
Tống Thái Vi không thể nhìn thấy gì, nhưng lại có thể nghe rõ những gì bọn họ nói, trong lòng nàng vô cùng lo lắng, sự sốt ruột hiện rõ trên khuôn mặt.
Phó Huy thở mạnh một hơi, nhanh chóng nói: “Đừng lo lắng, Thái Vi, huynh sẽ không để bọn họ hại muội đâu.”
Bỗng nhiên, cô nương mù ấy lại nói một câu khiến Phó Huy không ngờ đến: “Phó… Phó đại ca, Thái Vi… cảm thấy hơi bất an. Chiếc túi thơm mà Thái Vi tặng cho Phó đại ca… đứt rồi ư?”
Câu hỏi đó khiến Phó Huy không thể trả lời nổi… Túi thơm đã bị đứt, sợ là câu “Gió xuân cắt đứt sự ràng buộc, đẩy người đi” sẽ thành sự thật.
Hắn gượng cười: “Không phải, huynh vẫn còn đang đeo nó trên người đây. Thái Vi đừng suy nghĩ nhiều, huynh sẽ xử lí ổn thỏa việc này.”
Người phụ nữ khoác áo mỏng khẽ cười, tay nghịch một góc áo lụa, chậm rãi nói: “Hóa ra Phó công tử lại nặng tình thế này. Mà cũng đúng, người Hỏa giáo chúng ta vốn dám yêu dám hận. Có điều, nếu ngươi không phục tùng mệnh lệnh của chủ tế, Tống tiểu thư có xinh đẹp yêu kiều thế nào cũng không trở về được nữa đâu.”
Phó Huy siết chặt tay.
… Vì đề phòng Tống Thái Vi rơi vào tay kẻ xấu, Tiêu Tuấn Trì mới đồng ý để nàng một cô nương chưa lập gia đình ở lại trong phủ. Cũng coi như xứng đáng với sự gửi gắm năm đó của Diêu đại tướng quân. Nhưng không ngờ, phủ Cạnh Lăng vương canh phòng nghiêm ngặt như vậy mà Hỏa giáo vẫn tìm được lỗ hổng.
“Tối nay ta sẽ hành động.” Phó Huy cúi người ngồi xuống tìm chiếc lá hắn dùng làm ám khí khi nãy, cất vào trong tay áo, “Nhưng nếu các người khiến Thái Vi bị thương dù chỉ một chút thì đừng kẻ nào mơ tưởng đến Hà Dương công chúa nữa.”
Phó Huy vốn là một người hiền hòa, nhưng khi nói những lời này, giọng nói của hắn âm vang, sắc bén như một con dao găm, làm người ta lạnh lẽo từ tận đáy lòng.
Dứt lời, Phó Huy nhấc chân định rời đi.
“Phó đại ca!” Tống Thái Vi vội vàng gọi hắn lại, nỗi khổ sở thể hiện trong từng lời nói, “Huynh… Huynh sẽ không làm hại Vương phi nương nương phải không? Phải không?”
Phó Huy không quay đầu, chỉ dừng lại một chút.
Người phụ nữ kia nhìn bóng lưng hắn dần đi xa, cười tủm tỉm: “Tống cô nương, đây là chuyện tốt. Rõ ràng ngươi chiếm vị trí rất cao trong lòng người đàn ông ấy, còn cao hơn cả phu thê Cạnh Lăng vương và chuyện sống còn của Đại Ngụy nữa kìa!”
“Phó đại ca…” Tống Thái Vi đột nhiên cao giọng, âm thanh sắc bén đến đáng sợ. Nhưng những lời tiếp theo nàng nói lại nhỏ bé đến run rẩy, “Phó đại ca, lúc nào huynh cũng muốn lấy trâm cài tóc của muội. Thứ huynh muốn không phải là muội cài trâm huynh tặng phải không?… Huynh chỉ muốn lấy thứ được giấu trong trâm cài của muội, đúng không?”
Gió đêm lạnh dần, tiếng bước chân Phó Huy chậm rãi rời xa.
“Phó đại ca…”
Tống Thái Vi chưa nói hết câu đã bị người đứng sau đánh ngất bằng cán đao.
***
Phó Huy đi xuyên qua vương phủ, vệ binh ven đường thấy hắn đều cúi đầu, cung kính lui đi. Hắn đi dọc theo hành lang, đến trước cửa thư phòng thì dừng lại. Đèn trong phòng vẫn sáng, hiển nhiên Vương gia đang xử lí việc công như thường lệ.
“Vương gia…” Hắn gõ cửa, “Đêm trăng hiếm có, Huy muốn uống một chén với Vương gia.”
Trong phòng im lặng vài giây, tiếng bước chân vang lên. Tiếp theo, cửa được đẩy ra. Tiêu Tuấn Trì hất áo ngoài, đứng dựa vào cửa: “Tử Thiện, ngươi lại ngốc đến nỗi quên mất bổn vương không thể uống rượu à?”
“… À.” Phó Huy sững sờ, bật cười, “Gần đây Huy thật vụng về.”
Tiêu Tuấn Trì dẫn hắn vào thư phòng, khép cánh cửa lại. Phó Huy ngồi xuống ghế, nhìn đống công văn chồng chất dưới chân. Lúc trước hắn đã quen những việc này, hắn nhặt những công văn này lên một cách rất tự nhiên rồi cầm bút phê duyệt. Bộ bút nghiên dự bị trên bàn và chiếc ghế bành bên cạnh do chính Tiêu Tuấn Trì chuẩn bị cho hắn.
Bên ngoài rất yên tĩnh, không một tiếng động, trong phòng chỉ có tiếng bút sột soạt trên giấy, thi thoảng có tiếng người hỏi người đáp.
“Vương gia, bức thư mà Phí tiên sinh gửi từ Thái Diên này xử lí như thế nào ạ?”
“Cứ kệ nó đấy, Phí tiên sinh sẽ tự quyết định được.”
“Bức thư mật này của Chung gia cứ coi như chưa nhận được nhé ạ?”
“Tốt lắm.”
“Lục gia ở Giao Châu có chút vấn đề.”
“Bọn họ còn muốn gì nữa? Bổn vương đưa con gái nhà đó lên làm Hoàng hậu, giờ còn muốn mấy đứa con gái khác làm Quý phi góp vui sao?”
Sau nửa canh giờ, Phó Huy gác bút, xoa bóp vai gáy. Tiêu Tuấn Trì nhìn đống công văn hắn vừa phê duyệt xong thì nói: “Làm phiền Tử Thiện rồi. Nếu không có Tử Thiện giúp, sợ là một mình bổn vương còn lâu mới xong.”
Phó Huy xoa bóp cổ tay, nhỏ giọng lên tiếng: “Ngày sau nếu Huy không có ở đây, Vương gia cũng có thể nhờ Chẩm Hà mà. Tuy đệ ấy khá ngang bướng nhưng rất có chính kiến, khả năng quan sát cũng không tồi.”
“Nói như thể ngày mai ngươi ra đi luôn vậy.” Tiêu Tuấn Trì khoác áo, lơ đễnh hỏi: “Bổn vương, thê tử tương lai của ngươi và Đại ca của nàng ấy đều ở đây, ngươi chạy đi đâu được?”
Phó Huy nghe vậy thì sững sờ trong chốc lát. Hắn chăm chú nhìn bàn trà rồi đưa mắt nhìn lên ngọn nến, ánh lửa nhè nhẹ trong mắt hắn chẳng khác gì sao sáng giữa trời đêm. Một lúc sau, hắn lẩm bẩm: “Cũng thế, cũng thế cả… Nghĩ lại thì Huy và Vương gia quen nhau trong quân đội cũng gần mười năm rồi.”
Nghe hắn nhắc đến chuyện cũ, Tiêu Tuấn Trì bồi hồi nói: “Đúng vậy. Năm đó Đại ca nói với ta, khi ta tiếp nhận quân Huyền Giáp cũng nên có mấy huynh đệ để cùng vào sinh ra tử mới phải. Đại ca ta có Diêu Dụng, ta có ngươi và Chẩm Hà, phải may mắn cỡ nào chứ. Bổn vương còn đùa với Vương phi, kể cả thiên hạ này có quay lưng với bổn vương thì nhất định Tử Thiện và Chẩm Hà vẫn sẽ trung thành với ta.”
Dứt lời, Tiêu Tuấn Trì khẽ cười.
“Vâng.” Phó Huy nghịch chiếc lá héo trong tay, “Mười năm nay, Huy cũng đã gây cho Vương gia không ít phiền phức. Nếu năm đó thần và Hà đệ không nói đùa thì có lẽ cũng chẳng có chuyện của Lương phi. Mong rằng… Vương gia không trách tội.”
“Chuyện đó có là gì chứ?” Tiêu Tuấn Trì không để bụng, “Đó là do Lương phi tham lam, suốt ngày nghĩ đến những thứ không thuộc về mình, đâu thể trách ngươi và Chẩm Hà được. Hơn nữa, tuổi trẻ nông nổi, có ai mà không như thế? Chỉ có điều trong chớp mắt, chúng ta đã không còn là thiếu niên nữa rồi.”
Phó Huy khẽ gật đầu, vẫn mất tập trung. Hắn chăm chú nghịch chiếc lá nhăn nheo tội nghiệp, Tiêu Tuấn Trì thấy vậy, nhíu mày than thở: “Này, ngươi tha cho chiếc lá trong tay mình đi. Cái cây cạnh mương nước ở Tây cung sắp bị ngươi vặt trụi lá rồi, bây giờ lại đến lượt lá cây của phủ Cạnh Lăng vương nữa à?”
Phó Huy yên lặng, lúc này mới cất chiếc lá kia đi, giải thích: “Lúc nãy thần mới đi thăm Thái Vi, thổi cho muội ấy nghe một khúc “Hồng Đậu”.”
“Nàng ấy ổn không?”
“Nàng ấy vẫn khỏe ạ, tạ ơn Vương gia quan tâm.”
“Ngươi đã trưởng thành rồi, cũng nên chọn ngày kết hôn với Thái Vi đi.” Tiêu Tuấn Trì dựa lưng vào ghế, thong thả lên tiếng: “Ngươi không kết hôn nhanh thì danh môn quý nữ Cạnh Lăng vẫn còn hi vọng. Đợi ngày Thái Vi gả cho ngươi, ta để Vương phi làm chủ hôn, bảo đảm nàng ấy sẽ khiến tân nương tử mở mày mở mặt.”
“Việc này Vương gia phải nói với Hà đệ mới đúng. Đệ ấy là huynh trưởng của Thái Vi, Chẩm Hà không đồng ý, thần cũng đâu thể kết hôn với muội ấy.” Phó Huy đỏ mặt, hắn thì thào, “Hơn nữa… nếu không thể khôi phục danh tiếng Diêu gia, sao thần có mặt mũi cưới muội ấy làm thê ạ?”
Tiêu Tuấn Trì đáp lại: “Ta thấy người ta không để ý đến chuyện ấy đâu. Ngươi nên sớm kết hôn sinh con đi, nếu phấn đấu, có khi các ngươi còn đuổi kịp Vương phi rồi chúng ta sẽ được làm thông gia ấy chứ.”
Phó Huy nghe vậy, im lặng một lúc lâu, như thể không chịu nổi sự trêu chọc của Tiêu Tuấn Trì. Lát sau, không biết tại sao, hắn thầm thở dài: “Thế lại hay, Vương gia nói thế nào thần nghe vậy. Khuya rồi, Huy xin phép về nghỉ trước.”
Tiêu Tuấn Trì không để ý, áo choàng vẫn để trên bàn: “Đi nghỉ sớm đi. Ta đang định hai hôm nữa bảo ngươi đi tìm Ứng Quân Ngọc, mà phủ Cạnh Lăng vương cũng không thể thiếu ngươi.”
Phó Huy đáp “Dạ” rồi lui ra ngoài, khép cửa lại.
Trong bóng đêm ưu sầu, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng mùa hè còn sót lại khẽ vang lên. Gió đã ngừng thổi, bóng cây sừng sững bất động. Phó Huy đứng trước cửa rất lâu, khom người thật thấp với cánh cửa đã đóng trước mặt: “Huy cảm tạ ơn tri ngộ mười năm của Vương gia.”
Gió đêm lại thôi, lá cây bắt đầy lay động, tạo ra những bóng đen nhỏ dưới đất
Giọng nói của Phó Huy như đã tan trong gió, không còn nghe thấy nữa.
Hắn đứng thẳng lên, mái tóc đen dài tung bay, áo khoác bay lượn như mây. Hắn không rời khỏi phủ mà đi về phía viện Xoan Hoa, nơi Khương Linh Châu ở. Trên đường đi, hắn lần lượt nhớ lại mười mấy năm đã qua…
Phụ mẫu mất năm sáu tuổi, hắn phải sống nơi đầu đường xó chợ, chịu biết bao đau đớn, khổ sở. Sau này, hắn được người truyền giáo của Hỏa giáo tìm thấy rồi mang về dạy dỗ, từ đó trở thành người của Hỏa giáo, lấy chữ “thiện” làm đầu.
Thuở nhỏ, hắn lang bạt khắp nơi, hiểu rất rõ nỗi khổ đau của bách tính. Tuy đã theo Hỏa giáo, nhưng khi đó Hỏa giáo còn lấy “Gạt bỏ khó khăn rồi cùng cầu điều thiện” làm tôn chỉ, nuôi dưỡng trẻ mồ côi, dạy chúng viết chữ và võ nghệ. Phó Huy một lòng vì nước, chỉ muốn đóng góp sức lực của bản thân đổi lấy sự an khang cho nhân dân, đặt niềm tin sâu sắc vào Hỏa giáo.
Sau này, Hào Châu vương đột nhiên giúp đỡ Hỏa giáo, gửi rất nhiều người tài vào đây, trở thành khách quý của chủ tế. Từ đó, Hỏa giáo dần thay đổi…
Chẳng biết từ lúc nào, Hỏa giáo chia ra thành hai nửa. Một nửa đặt đất nước lên hàng đầu, nửa còn lại chỉ biết tranh quyền đoạt thế, mưu toan khiến Hỏa giáo áp đảo cả quốc pháp. Cuối cùng, Hỏa giáo khiến Tiên đế Tiêu Đồ Ký mất mạng, rước lấy họa lớn, từ đó Hỏa giáo suy tàn ở nước Ngụy.
Mười năm trước, trong thời kì đỉnh cao của Hỏa giáo ở nước Ngụy, chàng trai trẻ Phó Huy theo ý của Hào Châu vương gia nhập quân Huyền Giáp. Nhờ may mắn mà thăng tiến rồi quen biết với Tiêu Tuấn Trì.
Sau vài năm, hắn và Tiêu Tuấn Trì cùng nhau vào sinh ra tử, trải qua những trận chiến khốc liệt nhiệt huyết, dốc lòng vì nước vì dân. Suýt nữa hắn đã quên mình là gián điệp mà Hào Châu vương cài vào bên phe của Tiêu Tuấn Trì.
Chỉ có điều, Hào Châu vương chưa quên Phó Huy.
Hào Châu vương biết hai huynh muội Diêu gia được Tiêu Tuấn Trì cưu mang, hiện đang mang họ Tống. Thế nên mới sai Phó Huy tiếp cận Tống Thái Vi, tìm cơ hội chiếm lấy vật mà nàng ấy cất giấu…
Một chiếc chìa khóa bí mật do Ứng Quân Ngọc chế tạo.
Chiếc chìa khóa này được giấu trong cây trâm quấn tơ hình lá chuối của Diêu phu nhân. Sở dĩ hình dạng và cấu trúc của cây trâm kia vừa thô vừa cũ, không giống cây trâm mà to như hai chiếc trâm cài đầu bình thường chập lại, bởi lẽ nó ẩn giấu một thứ khác, một vật đủ khiến Hào Châu vương phải bỏ mạng.
Phó Huy nhận lệnh làm việc, nhưng chẳng biết từ lúc nào, tình cảm đâm sâu bén rễ lại chẳng thể bỏ đi được.
Sau này, Hà Dương công chúa gả đến nước Ngụy, vì muốn gây chiến tranh mà Hào Châu vương năm lần bảy lượt xuống tay với Hà Dương công chúa. Trời sinh tính tình Phó Huy hay do dự, đã không muốn trái lệnh Hào Châu vương lại không muốn đi ngược lại với giáo lý của Hỏa giáo, thế là lại phải làm việc gì đó để cân bằng mọi thứ…
Mặc dù bắt Hà Dương công chúa đi nhưng lại báo cho Tiêu Tuấn Trì để hắn có thể cứu được thê tử, đảm bảo không gây ra chiến tranh.
Chuyện Hà Dương công chúa bị bắt ở Tây cung là Phó Huy gây ra. Hắn giả vờ hôn mê rồi đánh ngất Hà Dương công chúa từ đằng sau, đưa ra khỏi cung. Nếu không, võ công Phó Huy cao cường như thế, sao có thể bị một cây châm có tẩm thuốc mê hạ gục cơ chứ?
Chắc chắn Hà Dương công chúa cũng nhớ, kẻ đánh xe trong đêm đó đeo một đôi găng tay bằng vải thô… Bởi tay Phó Huy có mấy vết sẹo do khắc trâm gỗ. Nếu như không che nó đi, Hà Dương công chúa thông minh như vậy, liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra.
Sau khi bắt Hà Dương công chúa đi, Phó Huy một mình trở về cầu cứu Cạnh Lăng vương. Hắn biết rõ với sự khôn ngoan của Hà Dương công chúa, nàng sẽ có cách kéo dài thời gian.
Hắn nói với Tiêu Tuấn Trì rằng trên người Hà Dương công chúa có một viên hương hoàn, cho nên hắn mới có thể lần theo mùi hương mà tìm được Hà Dương công chúa. Nhưng mà tất cả những thứ đó đều là lời nói dối… Viên thuốc đó hoàn toàn không tồn tại. Sở dĩ hắn có thể tìm được Hà Dương công chúa bởi chính hắn là người bắt nàng đi.
Cho nên trong vụ Vương phi thật và Vương phi giả, hắn mới không thể dùng hương hoàn đó để tìm Quách Thế Thông.
Cuối con đường dẫn đến viện Xoan Hoa.
Phó Huy tiến lên gõ cửa: “Kiêm Hà cô nương.”
Kiêm Hà mở cửa, thấy Phó Huy, nàng ấy dụi đôi mắt buồn ngủ, hỏi: “Phó tướng quân, muộn như vậy rồi, có chuyện gì thế?… Hôm nay đến đây muộn vậy vì bận xử lý chính sự với Vương gia à?”
“Vương gia ra lệnh cho ta đến đưa đồ, Huy phải tự mình giao cho Vương phi.” Phó Huy khẽ cười, “Ta cũng không biết đây là cái gì. Tranh thủ đưa cho Vương phi rồi ta có thể về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Kiêm Hà “À” một tiếng rồi đẩy cửa rộng ra, “Mời Phó tướng quân.”
Tác giả :
Miang