Chim Trong Lồng
Chương 34: Phá hủy một giới
Editor: Bạch Miêu
Beta: Tửu Thanh
Trong khu rừng tối không có ai trả lời.
Bỗng giữa rừng vang lên tiếng còi. Một đốm sáng nhẹ như ánh trăng nhanh chóng lao tới chỗ Khương Linh Châu. Tiếng thở nặng nề truyền tới tai nàng, Phó Huy cúi người ôm bả vai, rên lên trong đau đớn.
“Ở phía Tây cung…” Phó Huy cố gắng ngồi thẳng dậy, cất giọng đứt quãng. Một mũi tên nhỏ cắm trên vai hắn, bộ y phục xanh nhạt đầy vết máu tươi.
“Phó tướng quân!” Khương Linh Châu hoảng sợ, lập tức lùi về phía sau một bước, cảnh giác nhìn bốn phía.
Nàng luôn biết có người ở nước Ngụy muốn mình chết. Nhưng nàng không ngờ người đó lại to gan đến thế, dám làm loạn trong vườn thượng uyển ở Tây cung và động thủ với lính tuần vệ hoàng gia.
Mũi tên trên vai Phó Huy có thuốc, hắn là người tập võ mà còn cảm thấy tầm mắt mờ dần, cơ thể bắt đầu trở nên nặng nề, dường như có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào, “Mũi tên này có thuốc mê, Vương phi phải rời khỏi đây ngay đi.” Phó Huy cố gắng dùng tay bám lấy cành cây bên cạnh, thúc giục.
“Được.” Khương Linh Châu ghì tay cung nữ, lùi dần về phía sau. Nàng chưa đi được hai bước, cơ thể Phó Huy đã ngã xuống mặt đất, hôn mê. Khương Linh Châu quay đầu lại nhìn, trong lòng hơi lo lắng.
Nàng là phụ nữ, chỉ có thể mau chóng tìm người khác đến giúp thôi.
Khương Linh Châu vừa nghĩ vậy, chợt thấy sau gáy vô cùng đau nhức, giây tiếp theo, mắt nàng tối sầm lại, mất đi ý thức.
***
Lúc Khương Linh Châu tỉnh lại, nàng mơ màng nhìn quanh.
Hình như nàng bị cuộn tròn trong một chiếc rương, tay chân đều không thể cử động được. Xung quanh tối đen, chỉ có chút ánh sáng hắt vào từ khe hở ở nắp rương. Nhờ tia sáng đó, nàng mới có thể thấy được bên ngoài rương…
Chiếc rương này được đặt trên xe ngựa, bị che bởi đống rơm rạ và vải vóc. Bánh xe lăn lộc cộc, xe chạy ngang qua con phố đêm nhộn nhịp trước giờ giới nghiêm. Phu xe mặc một bộ đồ xanh giản dị, đeo bao tay bằng vải bố, vung roi ngựa. Nhìn bóng lưng thì có lẽ đây là một người sức dài vai rộng.
Khương Linh Châu thử cử động mới phát hiện rương bị khóa, nàng không ra được.
Xe ngựa dừng ở đầu ngõ tối, tên phu xe cố gắng kéo chiếc rương chứa Khương Linh Châu vào một căn nhà trong ngõ.
Căn nhà này có lẽ đã lâu không có người ở, đồ dùng đơn sơ, trong nhà bám đầy bụi, nến trên bàn còn giăng đầy mạng nhện. Tên đàn ông áo xanh đưa lưng về phía Khương Linh Châu, mãi mới châm được ngọn nến lên.
Sau đó, hắn rời đi.
Lần này, hắn đi mấy canh giờ rồi mà vẫn chưa về, dường như đã quên mất Khương Linh Châu vẫn còn ở đây.
Đến giờ giới nghiêm, đường phố dần yên tĩnh. Ngọn nến đã cháy gần hết, bấc nến bắn ra tia lửa rồi tắt hẳn. Căn phòng chìm vào bóng tối tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Khương Linh Châu.
Sau khi tên đàn ông áo xanh rời đi, Khương Linh Châu thử thoát ra khỏi rương. Chỉ tiếc sức của nàng quá yếu, dù thế nào cũng không mở được miệng rương. Nàng thử lớn tiếng kêu cứu nhưng chẳng ai đáp lại.
Sau nhiều lần cố gắng, nàng đành nằm trong rương.
Đây là lần thứ hai nàng gặp chuyện như vậy. Lần đầu là ở Trần Vương cốc, nàng suýt mất mạng dưới vó ngựa. Vốn tưởng rằng vận mệnh của mình đã đen đủi lắm rồi, không ngờ bây giờ còn xui xẻo hơn.
Không biết tại sao người áo xanh đó lại dám mạo hiểm trà trộn vào trong cung rồi mang nàng ra khỏi cung nhỉ?
Vườn thượng uyển phía Tây cung rất khó bước vào. Chính vì vậy Phó Huy mới buông lỏng cảnh giác, trúng phải mưu kế. Từ đó chứng minh được rằng người đứng sau phải có quyền lực không nhỏ, đủ để lộng hành trong Tây cung.
Là Lương phi, hay là Hào Châu vương?
Mặc dù Lương phi rất hống hách nhưng không biết tính toán khi ra tay, nên sẽ không dùng cách quanh co như vậy chỉ để bắt được nàng. Sự hung ác và nham hiểm của Hào Châu vương có khả năng hơn nhiều.
Nhưng Khương Linh Châu chỉ sợ trong Tây cung có người khác muốn hãm hại nàng.
Lần đó, trong Trần Vương cốc có Tống Chẩm Hà tới cứu nàng, nhưng lúc này liệu có người tới cứu nàng không?
Khương Linh Châu siết chặt cánh tay, bỗng nhiên sờ thấy một vật cứng trong tay áo.
Là đoản kiếm Tiêu Tuấn Trì tặng cho nàng.
Nàng sờ vỏ ngoài cứng lạnh như băng của đoản kiếm, dường như có thêm một chút sức mạnh.
Nếu không thành công thì nàng cũng có vũ khí trong tay, có thể cố gắng chống trả.
Sau khoảng thời gian ngắn, phía sau cánh cửa khép hờ vang lên tiếng nói chuyện, hai người đàn ông đó nhỏ giọng trao đổi. Giọng hai người đều khá trầm thấp, như thể cuống họng bị tổn thương.
“Cạnh Lăng Vương phi giao cho ngươi, trước giờ Mẹo (1) nàng ta phải chết.”
(1) Giờ Mẹo: 5 - 7 giờ sáng.
“Ngươi thì sao?”
“Ta còn chút chuyện phải xử lý, đi về trước đây.”
Bọn họ vừa dứt lời, người đàn ông áo đen lưng gù đẩy cửa đi vào, mạnh mẽ bước đến. Hắn châm đèn, sau đó quỳ một gối xuống trước rương chứa Khương Linh Châu.
“Nhiếp Chính Vương phi… Hà Dương công chúa.” Tên đàn ông kia xoa bàn tay, mở khóa rương, cất giọng nói đầy âm hiểm: “Mạo phạm rồi, chủ nhân nhà ta muốn người sớm gặp liệt tổ liệt tông.”
Nắp rương mở ra, Khương Linh Châu lập tức bấu tay lên rương, căng thẳng nói:
“Khoan đã!”
Tên đàn ông lưng gù đang định rút thanh loan đao bên hông ra, nghe vậy động tác trên tay dừng lại.
“Nếu ta chết, Nhiếp Chính vương nhất định sẽ truy cứu. Chủ nhân ngươi có thể bảo toàn tính mạng nhưng ngươi thì chưa chắc. Dù là anh hùng hảo hán nhưng tính mạng chỉ có một.” Nàng nuốt nước bọt, gấp gáp nói.
“Anh hùng hảo hán? Tính mạng chỉ có một?” Tên đàn ông lưng gù che mặt, híp mắt: “Đúng là đồ đàn bà! Bọn ta làm như vậy để Đại Ngụy có được Giang Nam. Đất nước ngay trước mắt, nói gì đến tính mạng?! Nếu không phải đồ lẳng lơ nhà ngươi khiến Cạnh Lăng vương chết mê chết mệt thì đại quân nước Ngụy ta đã sớm tiến về phía Nam, đánh vào Hoa Đình rồi!”
Trong chốc lát, hắn khinh bỉ hừ một tiếng, đôi mắt âm u lạnh lẽo: “Nhiếp Chính vương bảo vệ ngươi là việc bọn ta không ngờ đến. Tên Tề đế lấy cớ gả con gái, tham lam đòi thêm thành trì. Tiêu Tuấn Trì luôn che giấu việc này nhưng rốt cuộc giấy vẫn không thể gói được lửa!”
Khương Linh Châu kinh ngạc nghe hắn nói.
Nàng biết chuyện phụ hoàng đòi thêm thành trì, nhưng không ngờ ngoại trừ người của Tiêu Tuấn Trì, còn có người khác biết chuyện này.
Nhiếp Chính vương sẽ bảo vệ nàng ư…?
Nàng là Công chúa nước Tề, hắn là Nhiếp Chính vương nước Ngụy…
Tình cảm nam nữ, ân ái mặn nồng liệu có địch nổi lãnh thổ và đất đai trước mắt Tiêu Tuấn Trì không?
Khương Linh Châu khẽ thở ra một hơi, lẩm bẩm nói: “Chàng sẽ.”
Không biết tại sao nàng lại cảm thấy như vậy.
Tiêu Tuấn Trì sẽ không vứt bỏ nàng.
“Sẽ?” Ánh mắt tên đàn ông lưng gù trở nên hung ác: “Sao ngươi biết Tiêu Tuấn Trì không mượn cơ hội này để giết ngươi? Không chừng hắn đang chờ ngươi chết ở đây để mau chóng lấy thê tử mới, sau đó chỉ huy quân lính đánh xuống phía Nam, mở rộng lãnh thổ Đại Ngụy ta!”
Lời nói của tên này có ý khiêu khích, giống như chắc chắn Tiêu Tuấn Trì sẽ vứt bỏ nàng vậy.
Khương Linh Châu nghe xong thì mặt trắng bệch, trong lòng vô cùng bối rối. Nàng siết chặt tay, ngón tay bỗng nhiên chạm phải đoản kiếm Tiêu Tuấn Trì tặng. Suy nghĩ của nàng lập tức trở nên thông suốt.
“Vị hiệp khách này lầm rồi.” Nàng lấy lại bình tĩnh, nói: “Tiêu Tuấn Trì nhất định sẽ không vứt bỏ ta.”
“Làm sao ngươi biết?” Tên đàn ông lưng gù bị khiêu khích, cất tiếng cười khẩy: “Đồ đàn bà ngu ngốc!”
“Nếu ta chết, nước Tề chắc chắn sẽ nổi giận, chiến tranh xảy ra là lẽ đương nhiên.” Khương Linh Châu giữ chặt đoản kiếm trong tay áo, gằn từng chữ: “Nhưng mấy năm nay nước Ngụy cực kì hiếu chiến, vô số binh sĩ chết trận. Bây giờ đang là lúc xây dựng quân đội. Nếu cứ cố chấp khai chiến với nước Tề thì tổn hại nền móng quốc gia là việc không thể nghi ngờ, giống như việc nước Ngô bại trận dưới tay nước Tấn vậy.”
Tên đàn ông lưng gù nghe xong thì hơi sửng sốt.
Khương Linh Châu không quan tâm, nói tiếp: “Nếu vị hiệp khách này thật sự vì con dân Đại Ngụy thì nên ngăn cản chiến tranh, nuôi dân lớn mạnh. Tào Phi nói rằng: “Cùng Binh cực võ; cổ thành công giới” (2) Giết Hà Dương ta ở đây có ích lợi gì cho dân chứ?”
(2) Cùng binh cực võ; cổ thành công giới: Một câu nói của Tào Phi - Vị hoàng đế đầu tiên của Tào Ngụy, một trong ba nước thời kỳ Tam quốc trong lịch sử Trung Quốc. Câu nói này mang ý nghĩa không nên lạm dụng vũ lực hay chiến tranh để giành lấy chiến thắng, thay vào đó hãy sử dụng sự thông minh và tài thao lược.
“Nói bậy nói bạ!” Tên đàn ông lưng gù nhíu mày quát. Dường như hắn đã bị Khương Linh Châu thuyết phục, khóa rương lại lần nữa, đứng lên, ra ngoài đi đi lại lại. Khi thì hắn thì thào tự nói, khi thì cúi đầu suy nghĩ.
Đến khi qua giờ Mẹo, cuối cùng hắn cũng bước đến trước rương, “Khéo miệng lắm, suýt nữa khiến ta làm hỏng nghiệp lớn rồi.” Tên đàn ông lưng gù rút thanh loan đao bên hông ra, tia sáng trên đao khiến lưng người lạnh lẽo: “Ta động thủ đây.”
Hắn mở rương ra, nhờ ánh lửa từ ngọn nến chiếu vào mà thấy được dung mạo xinh đẹp của người ngồi trong rương, mặc dù mái tóc đen rối loạn, y phục nhăn nhúm nhưng vẫn khiến lòng người rung động. Tên đàn ông lưng gù không khỏi ngây người, tay cầm nến đông cứng lại.
“Bắc có Lương phi, Nam có Hà Dương… Quả không hổ danh.” Hắn nói câu này xong thì buông thanh loan đao xuống, nở nụ cười kỳ quái: “Không bằng ta nếm thử mùi vị của đệ nhất mỹ nhân trước đã.”
Khương Linh Châu nghe thấy những lời này thì giật mình ngây ra.
Không ngờ tên đàn ông lưng gù miệng nói nghĩa lớn quốc gia này lại bỉ ổi như thế!
Dù sao nàng cũng là Công chúa cao quý chốn thâm cung, chưa bao giờ gặp phải chuyện xui xẻo như thế. Khương Linh Châu co người về phía sau, vẻ mặt đầy cảnh giác, đôi mắt đen không khỏi ánh lên nỗi sợ hãi. Sự sợ hãi này càng kích thích tên đàn ông kia, hắn thò tay định xé y phục của nàng.
Đầu óc Khương Linh Châu trống rỗng, tay phải rút chuôi đoản kiếm Tiêu Tuấn Trì tặng ra…
Cùng lắm thì ngọc nát đá tan.
Nàng thà chết chứ không muốn bị làm nhục!
Nghìn cân treo sợi tóc, trong chớp mắt, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra. Kèm theo tiếng kêu “cót két” là tiếng bước chân vang như sấm, âm thanh nặng nề khiến tro bụi trên mái hiên rơi xuống. Sắc trời màu trắng bạc chiếu vào nhà, trong phút chốc chiếu rõ cả bên trong.
“Tên giặc to gan!” Tống Chẩm Hà xoay cổ tay khiến khớp xương kêu răng rắc. Hắn chậm rãi đi vào nhà, gương mặt trẻ con lộ vẻ tức giận hiếm thấy: “Dám ám sát Cạnh Lăng Vương phi, đúng là chết ngàn lần cũng không đủ!”
Tên đàn ông lưng gù đột nhiên quay người, thấy một hàng binh sĩ dũng mãnh sau lưng rồi nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, chợt cảm thấy hoảng sợ… Lúc nãy người trao đổi với hắn dặn phải giết chết Khương Linh Châu trước giờ Mẹo. Nhưng hắn bị lời nói của Khương Linh Châu làm sao nhãng, lại ham mê sắc đẹp nên muộn mất rồi.
“Con đàn bà đê tiện nhà ngươi!” Tên đàn ông lưng gù giận dữ, rút thanh loan đao ra đâm thẳng về phía Khương Linh Châu.
Thanh loan đao xé gió đâm thẳng đến trước mặt Khương Linh Châu, gần như trong chớp mắt muốn đâm nát hai gò má nàng. Một hòn đá nhỏ bay thẳng từ bên ngoài vào, bắn trúng gáy của tên đàn ông lưng gù không sai một li, xuyên thẳng qua trán hắn, máu đỏ phun ra, bắn cả lên tường.
Tên đàn ông lưng gù bị xuyên thủng não, không thể nhúc nhích. Tay cầm loan đao run rẩy, thân thể ngã bịch xuống đất, bụi bay tứ tung.
“Ta… Đại Ngụy…”
Mặc dù nằm trên mặt đất, đầu đầy máu nhưng tên đàn ông lưng gù sắp chết kia vẫn thì thào nói nhảm.
Tiêu Tuấn Trì xoay tràng hạt, vén thắt lưng bước từ ngoài vào.
Hắn dùng ngón cái đẩy tràng hạt màu đỏ, miệng nói: “Tội lỗi, ta vốn không muốn phá hủy Sát giới (3) đâu.”
(3) Sát giới: một trong năm giới của đạo Phật, nghĩa là không được sát sinh.
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Vương gia: “Ép ta phá giới (4), tội đáng chết ngàn lần.”
(4) Giới: là hàng rào ngăn cấm những việc xấu của thân, khẩu, ý.
Beta: Tửu Thanh
Trong khu rừng tối không có ai trả lời.
Bỗng giữa rừng vang lên tiếng còi. Một đốm sáng nhẹ như ánh trăng nhanh chóng lao tới chỗ Khương Linh Châu. Tiếng thở nặng nề truyền tới tai nàng, Phó Huy cúi người ôm bả vai, rên lên trong đau đớn.
“Ở phía Tây cung…” Phó Huy cố gắng ngồi thẳng dậy, cất giọng đứt quãng. Một mũi tên nhỏ cắm trên vai hắn, bộ y phục xanh nhạt đầy vết máu tươi.
“Phó tướng quân!” Khương Linh Châu hoảng sợ, lập tức lùi về phía sau một bước, cảnh giác nhìn bốn phía.
Nàng luôn biết có người ở nước Ngụy muốn mình chết. Nhưng nàng không ngờ người đó lại to gan đến thế, dám làm loạn trong vườn thượng uyển ở Tây cung và động thủ với lính tuần vệ hoàng gia.
Mũi tên trên vai Phó Huy có thuốc, hắn là người tập võ mà còn cảm thấy tầm mắt mờ dần, cơ thể bắt đầu trở nên nặng nề, dường như có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào, “Mũi tên này có thuốc mê, Vương phi phải rời khỏi đây ngay đi.” Phó Huy cố gắng dùng tay bám lấy cành cây bên cạnh, thúc giục.
“Được.” Khương Linh Châu ghì tay cung nữ, lùi dần về phía sau. Nàng chưa đi được hai bước, cơ thể Phó Huy đã ngã xuống mặt đất, hôn mê. Khương Linh Châu quay đầu lại nhìn, trong lòng hơi lo lắng.
Nàng là phụ nữ, chỉ có thể mau chóng tìm người khác đến giúp thôi.
Khương Linh Châu vừa nghĩ vậy, chợt thấy sau gáy vô cùng đau nhức, giây tiếp theo, mắt nàng tối sầm lại, mất đi ý thức.
***
Lúc Khương Linh Châu tỉnh lại, nàng mơ màng nhìn quanh.
Hình như nàng bị cuộn tròn trong một chiếc rương, tay chân đều không thể cử động được. Xung quanh tối đen, chỉ có chút ánh sáng hắt vào từ khe hở ở nắp rương. Nhờ tia sáng đó, nàng mới có thể thấy được bên ngoài rương…
Chiếc rương này được đặt trên xe ngựa, bị che bởi đống rơm rạ và vải vóc. Bánh xe lăn lộc cộc, xe chạy ngang qua con phố đêm nhộn nhịp trước giờ giới nghiêm. Phu xe mặc một bộ đồ xanh giản dị, đeo bao tay bằng vải bố, vung roi ngựa. Nhìn bóng lưng thì có lẽ đây là một người sức dài vai rộng.
Khương Linh Châu thử cử động mới phát hiện rương bị khóa, nàng không ra được.
Xe ngựa dừng ở đầu ngõ tối, tên phu xe cố gắng kéo chiếc rương chứa Khương Linh Châu vào một căn nhà trong ngõ.
Căn nhà này có lẽ đã lâu không có người ở, đồ dùng đơn sơ, trong nhà bám đầy bụi, nến trên bàn còn giăng đầy mạng nhện. Tên đàn ông áo xanh đưa lưng về phía Khương Linh Châu, mãi mới châm được ngọn nến lên.
Sau đó, hắn rời đi.
Lần này, hắn đi mấy canh giờ rồi mà vẫn chưa về, dường như đã quên mất Khương Linh Châu vẫn còn ở đây.
Đến giờ giới nghiêm, đường phố dần yên tĩnh. Ngọn nến đã cháy gần hết, bấc nến bắn ra tia lửa rồi tắt hẳn. Căn phòng chìm vào bóng tối tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Khương Linh Châu.
Sau khi tên đàn ông áo xanh rời đi, Khương Linh Châu thử thoát ra khỏi rương. Chỉ tiếc sức của nàng quá yếu, dù thế nào cũng không mở được miệng rương. Nàng thử lớn tiếng kêu cứu nhưng chẳng ai đáp lại.
Sau nhiều lần cố gắng, nàng đành nằm trong rương.
Đây là lần thứ hai nàng gặp chuyện như vậy. Lần đầu là ở Trần Vương cốc, nàng suýt mất mạng dưới vó ngựa. Vốn tưởng rằng vận mệnh của mình đã đen đủi lắm rồi, không ngờ bây giờ còn xui xẻo hơn.
Không biết tại sao người áo xanh đó lại dám mạo hiểm trà trộn vào trong cung rồi mang nàng ra khỏi cung nhỉ?
Vườn thượng uyển phía Tây cung rất khó bước vào. Chính vì vậy Phó Huy mới buông lỏng cảnh giác, trúng phải mưu kế. Từ đó chứng minh được rằng người đứng sau phải có quyền lực không nhỏ, đủ để lộng hành trong Tây cung.
Là Lương phi, hay là Hào Châu vương?
Mặc dù Lương phi rất hống hách nhưng không biết tính toán khi ra tay, nên sẽ không dùng cách quanh co như vậy chỉ để bắt được nàng. Sự hung ác và nham hiểm của Hào Châu vương có khả năng hơn nhiều.
Nhưng Khương Linh Châu chỉ sợ trong Tây cung có người khác muốn hãm hại nàng.
Lần đó, trong Trần Vương cốc có Tống Chẩm Hà tới cứu nàng, nhưng lúc này liệu có người tới cứu nàng không?
Khương Linh Châu siết chặt cánh tay, bỗng nhiên sờ thấy một vật cứng trong tay áo.
Là đoản kiếm Tiêu Tuấn Trì tặng cho nàng.
Nàng sờ vỏ ngoài cứng lạnh như băng của đoản kiếm, dường như có thêm một chút sức mạnh.
Nếu không thành công thì nàng cũng có vũ khí trong tay, có thể cố gắng chống trả.
Sau khoảng thời gian ngắn, phía sau cánh cửa khép hờ vang lên tiếng nói chuyện, hai người đàn ông đó nhỏ giọng trao đổi. Giọng hai người đều khá trầm thấp, như thể cuống họng bị tổn thương.
“Cạnh Lăng Vương phi giao cho ngươi, trước giờ Mẹo (1) nàng ta phải chết.”
(1) Giờ Mẹo: 5 - 7 giờ sáng.
“Ngươi thì sao?”
“Ta còn chút chuyện phải xử lý, đi về trước đây.”
Bọn họ vừa dứt lời, người đàn ông áo đen lưng gù đẩy cửa đi vào, mạnh mẽ bước đến. Hắn châm đèn, sau đó quỳ một gối xuống trước rương chứa Khương Linh Châu.
“Nhiếp Chính Vương phi… Hà Dương công chúa.” Tên đàn ông kia xoa bàn tay, mở khóa rương, cất giọng nói đầy âm hiểm: “Mạo phạm rồi, chủ nhân nhà ta muốn người sớm gặp liệt tổ liệt tông.”
Nắp rương mở ra, Khương Linh Châu lập tức bấu tay lên rương, căng thẳng nói:
“Khoan đã!”
Tên đàn ông lưng gù đang định rút thanh loan đao bên hông ra, nghe vậy động tác trên tay dừng lại.
“Nếu ta chết, Nhiếp Chính vương nhất định sẽ truy cứu. Chủ nhân ngươi có thể bảo toàn tính mạng nhưng ngươi thì chưa chắc. Dù là anh hùng hảo hán nhưng tính mạng chỉ có một.” Nàng nuốt nước bọt, gấp gáp nói.
“Anh hùng hảo hán? Tính mạng chỉ có một?” Tên đàn ông lưng gù che mặt, híp mắt: “Đúng là đồ đàn bà! Bọn ta làm như vậy để Đại Ngụy có được Giang Nam. Đất nước ngay trước mắt, nói gì đến tính mạng?! Nếu không phải đồ lẳng lơ nhà ngươi khiến Cạnh Lăng vương chết mê chết mệt thì đại quân nước Ngụy ta đã sớm tiến về phía Nam, đánh vào Hoa Đình rồi!”
Trong chốc lát, hắn khinh bỉ hừ một tiếng, đôi mắt âm u lạnh lẽo: “Nhiếp Chính vương bảo vệ ngươi là việc bọn ta không ngờ đến. Tên Tề đế lấy cớ gả con gái, tham lam đòi thêm thành trì. Tiêu Tuấn Trì luôn che giấu việc này nhưng rốt cuộc giấy vẫn không thể gói được lửa!”
Khương Linh Châu kinh ngạc nghe hắn nói.
Nàng biết chuyện phụ hoàng đòi thêm thành trì, nhưng không ngờ ngoại trừ người của Tiêu Tuấn Trì, còn có người khác biết chuyện này.
Nhiếp Chính vương sẽ bảo vệ nàng ư…?
Nàng là Công chúa nước Tề, hắn là Nhiếp Chính vương nước Ngụy…
Tình cảm nam nữ, ân ái mặn nồng liệu có địch nổi lãnh thổ và đất đai trước mắt Tiêu Tuấn Trì không?
Khương Linh Châu khẽ thở ra một hơi, lẩm bẩm nói: “Chàng sẽ.”
Không biết tại sao nàng lại cảm thấy như vậy.
Tiêu Tuấn Trì sẽ không vứt bỏ nàng.
“Sẽ?” Ánh mắt tên đàn ông lưng gù trở nên hung ác: “Sao ngươi biết Tiêu Tuấn Trì không mượn cơ hội này để giết ngươi? Không chừng hắn đang chờ ngươi chết ở đây để mau chóng lấy thê tử mới, sau đó chỉ huy quân lính đánh xuống phía Nam, mở rộng lãnh thổ Đại Ngụy ta!”
Lời nói của tên này có ý khiêu khích, giống như chắc chắn Tiêu Tuấn Trì sẽ vứt bỏ nàng vậy.
Khương Linh Châu nghe xong thì mặt trắng bệch, trong lòng vô cùng bối rối. Nàng siết chặt tay, ngón tay bỗng nhiên chạm phải đoản kiếm Tiêu Tuấn Trì tặng. Suy nghĩ của nàng lập tức trở nên thông suốt.
“Vị hiệp khách này lầm rồi.” Nàng lấy lại bình tĩnh, nói: “Tiêu Tuấn Trì nhất định sẽ không vứt bỏ ta.”
“Làm sao ngươi biết?” Tên đàn ông lưng gù bị khiêu khích, cất tiếng cười khẩy: “Đồ đàn bà ngu ngốc!”
“Nếu ta chết, nước Tề chắc chắn sẽ nổi giận, chiến tranh xảy ra là lẽ đương nhiên.” Khương Linh Châu giữ chặt đoản kiếm trong tay áo, gằn từng chữ: “Nhưng mấy năm nay nước Ngụy cực kì hiếu chiến, vô số binh sĩ chết trận. Bây giờ đang là lúc xây dựng quân đội. Nếu cứ cố chấp khai chiến với nước Tề thì tổn hại nền móng quốc gia là việc không thể nghi ngờ, giống như việc nước Ngô bại trận dưới tay nước Tấn vậy.”
Tên đàn ông lưng gù nghe xong thì hơi sửng sốt.
Khương Linh Châu không quan tâm, nói tiếp: “Nếu vị hiệp khách này thật sự vì con dân Đại Ngụy thì nên ngăn cản chiến tranh, nuôi dân lớn mạnh. Tào Phi nói rằng: “Cùng Binh cực võ; cổ thành công giới” (2) Giết Hà Dương ta ở đây có ích lợi gì cho dân chứ?”
(2) Cùng binh cực võ; cổ thành công giới: Một câu nói của Tào Phi - Vị hoàng đế đầu tiên của Tào Ngụy, một trong ba nước thời kỳ Tam quốc trong lịch sử Trung Quốc. Câu nói này mang ý nghĩa không nên lạm dụng vũ lực hay chiến tranh để giành lấy chiến thắng, thay vào đó hãy sử dụng sự thông minh và tài thao lược.
“Nói bậy nói bạ!” Tên đàn ông lưng gù nhíu mày quát. Dường như hắn đã bị Khương Linh Châu thuyết phục, khóa rương lại lần nữa, đứng lên, ra ngoài đi đi lại lại. Khi thì hắn thì thào tự nói, khi thì cúi đầu suy nghĩ.
Đến khi qua giờ Mẹo, cuối cùng hắn cũng bước đến trước rương, “Khéo miệng lắm, suýt nữa khiến ta làm hỏng nghiệp lớn rồi.” Tên đàn ông lưng gù rút thanh loan đao bên hông ra, tia sáng trên đao khiến lưng người lạnh lẽo: “Ta động thủ đây.”
Hắn mở rương ra, nhờ ánh lửa từ ngọn nến chiếu vào mà thấy được dung mạo xinh đẹp của người ngồi trong rương, mặc dù mái tóc đen rối loạn, y phục nhăn nhúm nhưng vẫn khiến lòng người rung động. Tên đàn ông lưng gù không khỏi ngây người, tay cầm nến đông cứng lại.
“Bắc có Lương phi, Nam có Hà Dương… Quả không hổ danh.” Hắn nói câu này xong thì buông thanh loan đao xuống, nở nụ cười kỳ quái: “Không bằng ta nếm thử mùi vị của đệ nhất mỹ nhân trước đã.”
Khương Linh Châu nghe thấy những lời này thì giật mình ngây ra.
Không ngờ tên đàn ông lưng gù miệng nói nghĩa lớn quốc gia này lại bỉ ổi như thế!
Dù sao nàng cũng là Công chúa cao quý chốn thâm cung, chưa bao giờ gặp phải chuyện xui xẻo như thế. Khương Linh Châu co người về phía sau, vẻ mặt đầy cảnh giác, đôi mắt đen không khỏi ánh lên nỗi sợ hãi. Sự sợ hãi này càng kích thích tên đàn ông kia, hắn thò tay định xé y phục của nàng.
Đầu óc Khương Linh Châu trống rỗng, tay phải rút chuôi đoản kiếm Tiêu Tuấn Trì tặng ra…
Cùng lắm thì ngọc nát đá tan.
Nàng thà chết chứ không muốn bị làm nhục!
Nghìn cân treo sợi tóc, trong chớp mắt, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra. Kèm theo tiếng kêu “cót két” là tiếng bước chân vang như sấm, âm thanh nặng nề khiến tro bụi trên mái hiên rơi xuống. Sắc trời màu trắng bạc chiếu vào nhà, trong phút chốc chiếu rõ cả bên trong.
“Tên giặc to gan!” Tống Chẩm Hà xoay cổ tay khiến khớp xương kêu răng rắc. Hắn chậm rãi đi vào nhà, gương mặt trẻ con lộ vẻ tức giận hiếm thấy: “Dám ám sát Cạnh Lăng Vương phi, đúng là chết ngàn lần cũng không đủ!”
Tên đàn ông lưng gù đột nhiên quay người, thấy một hàng binh sĩ dũng mãnh sau lưng rồi nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, chợt cảm thấy hoảng sợ… Lúc nãy người trao đổi với hắn dặn phải giết chết Khương Linh Châu trước giờ Mẹo. Nhưng hắn bị lời nói của Khương Linh Châu làm sao nhãng, lại ham mê sắc đẹp nên muộn mất rồi.
“Con đàn bà đê tiện nhà ngươi!” Tên đàn ông lưng gù giận dữ, rút thanh loan đao ra đâm thẳng về phía Khương Linh Châu.
Thanh loan đao xé gió đâm thẳng đến trước mặt Khương Linh Châu, gần như trong chớp mắt muốn đâm nát hai gò má nàng. Một hòn đá nhỏ bay thẳng từ bên ngoài vào, bắn trúng gáy của tên đàn ông lưng gù không sai một li, xuyên thẳng qua trán hắn, máu đỏ phun ra, bắn cả lên tường.
Tên đàn ông lưng gù bị xuyên thủng não, không thể nhúc nhích. Tay cầm loan đao run rẩy, thân thể ngã bịch xuống đất, bụi bay tứ tung.
“Ta… Đại Ngụy…”
Mặc dù nằm trên mặt đất, đầu đầy máu nhưng tên đàn ông lưng gù sắp chết kia vẫn thì thào nói nhảm.
Tiêu Tuấn Trì xoay tràng hạt, vén thắt lưng bước từ ngoài vào.
Hắn dùng ngón cái đẩy tràng hạt màu đỏ, miệng nói: “Tội lỗi, ta vốn không muốn phá hủy Sát giới (3) đâu.”
(3) Sát giới: một trong năm giới của đạo Phật, nghĩa là không được sát sinh.
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Vương gia: “Ép ta phá giới (4), tội đáng chết ngàn lần.”
(4) Giới: là hàng rào ngăn cấm những việc xấu của thân, khẩu, ý.
Tác giả :
Miang