Chìm Trong Cuộc Yêu
Chương 41: Liệu rằng chúng ta còn có ngày mai?
“Đây là hàng mới của Cám Dỗ.” Duật Tôn thả chiếc nhẫn lại vào hộp, đặt ra trước mặt Tô Nhu, “Cô cũng biết, tôi chỉ muốn Mạch Sanh Tiêu, thuốc này có ích cho đàn ông lắm đấy.”
Tô Nhô khẽ hé môi, không đẩy chiếc hộp ra xa, “Anh muốn cho tôi thứ này….”
“Tôi chẳng bảo cô phải làm gì cả, nếu cậu ta ngoan ngoãn từ bỏ thì có thể tránh khỏi kết cục bi thảm, còn không thì….” Ngón trỏ của y nhẹ gõ lên mặt bàn hai lần, rồi đứng dậy ra về, “Cô nghĩ cho kỹ đi.”
Cho đến tận khi bóng lưng Duật Tôn khuất dạng ngoài cánh cửa lớn, Tô Nhu mới ngó nghiêng bốn phía, tay phải nhanh nhẹn cất chiếc hộp trên bàn vào túi xách.
Cô ta tao nhã đứng dậy, sắc mặt tái nhợt biến hồng hào như được tắm gió xuân từ khi nào chẳng rõ, đi thẳng ra khỏi nhà hàng, khóe miệng không kìm nổi nụ cười.
Sau khi rời đi một lúc thì Nghiêm Trạm Thanh gọi điện thoại lại cho Sanh Tiêu, hắn muốn cô an tâm, nên nói rằng Duật Tôn sẽ không đến làm phiền cô nữa.
Lúc Sanh Tiêu biết Nghiêm Trạm Thanh không sao thì thở phào nhẹ nhõm, cô bắt đầu cố tình tránh mặt hắn, điện thoại hắn gọi không bắt máy, không ra khỏi trường, nếu có việc phải đi cô cũng tìm mọi cách không gặp Nghiêm Trạm Thanh.
Mấy ngày sau, cuối cùng hắn cũng thấy được cô trong một bữa tiệc, lúc Mạch Sanh Tiêu thay quần áo xong ra khỏi phòng nghỉ, mái tóc dài được buộc lên thành kiểu tóc đuôi ngựa, chiếc khăn voan mỏng quấn hờ trên cổ, chiếc cằm mảnh khảnh càng thêm gầy xương.
" Sanh Tiêu."
Hai tay cô đút trong túi quần, hắn đứng bên dưới cách cô một bậc cầu thang, mắt nhìn nhau, cô chỉ biết hé môi cười lại không cách nào nói nổi một câu.
Nghiêm Trạm Thanh cũng tiều tụy đi nhiều, dáng vẻ đầy mệt mỏi chẳng còn là anh chàng Nghiêm thiếu đầy sức sống hăng hái ngày nào.
Hắn rướn người lên phía trước, kéo cô lại, hắn dịu dàng lắm, bàn tay bên phải còn vỗ nhẹ lên lưng cô, nhẹ lắm như một chiếc lông vũ chợt bay ngang qua thôi. Ấy vậy cũng làm cô rung động, ôm nhau thì dịu dàng, mà khi rời đi lại không cách nào thừa nhận được lạnh lẽo thẩm thấu vào tận xương cốt.
Nghiêm Trạm Thanh cầm lấy tay Sanh Tiêu, kéo cô đi về phía trước, cô đi rất chậm, theo hắn đến tận ngoài xe, Sanh Tiêu mới mở lời, “Chúng ta coi như hết rồi có được không? Mặc kệ là cô gái nào, cũng sẽ tốt hơn em.”
“Nhưng chẳng có cô gái nào là Mạch Sanh Tiêu cả.” Nghiêm Trạm Thanh cương quyết không từ bỏ, khó khăn lắm hắn mới quyết tâm rời khỏi Tô Nhu, và cũng vất vả lắm hắn mới nắm được bàn tay của cô, sao mà từ bỏ cho được?
Dù Mạch Sanh Tiêu còn rất trẻ, nhưng cũng không ôm quá nhiều mộng ước về tình yêu, gặp phải một người như Duật Tôn, rồi chìm nổi cùng y, làm sao cô còn có thể quay lại bên cạnh Nghiêm Trạm Thanh được nữa? Mà còn chưa kể đến điều kiện gia đình hắn tốt như thế, làm sao có thể chấp nhận cô cho nổi.
Nghiêm Trạm Thanh đưa cô về trường, sau ngày đó hắn đi tìm Sanh Tiêu rất nhiều lần, tình cảm của hắn chân thành mà tha thiết, còn cô lại một mực không chịu gặp hắn, nhưng cô càng kiên quyết, hắn lại càng cố chấp, dần dần, ngày nào hắn cũng đứng chờ ở trước cổng nhạc viện.
Thành ra ai cũng biết, Mạch Sanh Tiêu có một người bạn trai rất yêu thương cô, Sanh Tiêu đứng ở ban công của ký túc nhìn ra, lần nào cũng bắt gặp bóng lưng tịch mịch mà cô liêu của hắn, trái tim cô nhỏ máu, giọt giọt đua nhau chảy thành dòng, nhưng nào có ai thấy được?
Cuối cùng, cô vẫn không chịu gặp.
Nghiêm Trạm Thanh lại lái xe đi về, hắn không hiểu tại sao Mạch Sanh Tiêu lại không có dũng khí như vậy, hắn vì cô đã cố gắng hết sức vì canh bạc này, còn cô sao có thể không có lấy chút dũng cảm cùng hắn đối mặt?
Trước đây hắn chẳng quan tâm đến thứ gì bao giờ, luôn luôn bất cần đã thành quen, nay mới biết thế nào là báo ứng, nếm được mùi vị của khổ đau khi yêu mà không chiếm được.
Đến lúc Nghiêm Trạm Thanh về đến nhà, hắn đến tủ rượu, chưa ăn gì nhưng hắn cần rượu mạnh để vỗ về thần kinh, dạ dày trống rỗng lại bị thứ cồn cao độ ào ạt kích thích làm hắn muốn nhổ ra ngay, đúng lúc thì có chuông cửa, coi như không nghe thấy, hắn vẫn ngồi trên salon rót rượu uống.
Nhưng tiếng chuông kiên trì bền bỉ reo mãi không dứt, Nghiêm Trạm Thanh bực dọc loạng choạng ra mở cửa, “Ai đấy?”
Tô Nhu thấy hắn như vậy không giấu nổi đau lòng, “Trạm Thanh, anh uống rượu?”
“Sao em lại đến đây?”
Trong đôi mắt Tô Nhu long lanh nước, hai viên ngọc nhuốm nước trong suốt khẽ chớp mi, giọt nước mắt rơi xuống, “Em nhớ anh quá, nên muốn đến gặp anh một lát.”
Nghiêm Trạm Thanh gạt tay cô ta ra, lảo đảo bước vào lại phòng khách, Tô Nhu cũng vội vàng theo sau, không quên đóng cửa lại.
Trên bàn đầy vỏ chai rượu và các thứ linh tinh, Nghiêm Trạm Thanh quay lại chỗ sô pha ban nãy, quơ lấy một ly rượu màu hổ phách uống cạn. Tô Nhu thả ví xuống, nhìn hắn rót tiếp một ly nữa thì vội giữ lấy cổ tay hắn, "Trạm Thanh, đừng uống."
“Chẳng phải anh đã bảo với em đừng đến đây nữa hay sao?”
Tô Nhu cố nén nước mắt, đoạt lấy ly rượu hắn cầm, rồi nhanh tay thu dọn bàn trà, đứng dậy đi vào phòng bếp. Mở tủ lạnh, bên trong trống rỗng, chỉ có sắc vàng của chiếc đèn bên trong. Lòng cô đau xót, lấy một ít gạo, nấu bát cháo cho Nghiêm Trạm Thanh.
Ngày trước lúc còn bên nhau, cô luôn nấu rất nhiều món cho hắn nếm, tình yêu là thứ tình cảm kỳ lạ nhất trên thế giới, hạnh phúc ngày ấy giờ chẳng còn, bây giờ người hắn yêu là Mạch Sanh Tiêu.
"Trạm Thanh, cháo nấu xong rồi, anh cố ăn một chút nhé.”
Nghiêm Trạm Thanh lấy tay đỡ trán, tối hôm qua vốn đã không ngủ được, hôm nay lại dậy sớm nên giờ đầu hắn đau như muốn nứt ra, Tô Nhu đỡ cánh tay hắn dìu đến bàn ăn, rồi cô xoay người đi lấy một cái bát đến.
Trên ngón tay vô danh của Tô Nhu đeo một chiếc nhẫn đính đá trân châu, cô ta liếc nhìn Nghiêm Trạm Thanh, bấy giờ hắn đang đặt ngón tay lên thái dương day day, chiếc áo lông vàng nhạt khoác trên người hắn, qua sắc nắng trời chiều biến thành một màu sắc ấm nóng đến lạ lùng. Tay cô ả múc cháo, bưng lên, rồi đặt xuống, khẽ đẩy nhẹ chiếc nhẫn, nhìn thứ bột màu trắng rơi lên mặt cháo.
Tô Nhu lấy thìa khuấy lên, rồi đặt bát cháo trước mặt hắn, “Trạm Thanh, ăn đi."
Nghiêm Trạm Thanh không quên được Tô Nhu luôn tốt với hắn như thế, không hề do dự ăn vài miếng, cô ả ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn, nhìn yết hầu nhấp nhô nuốt xuống của hắn, cho đến khi cả chén cháo hết sạch sẽ.
Trái tim ả đong đầy nỗi chua xót, người đàn ông này vốn thuộc về ả, nhưng hôm nay, phải dùng thủ đoạn này để hắn quay trở về.
Hiệu quả của thuốc nhanh chóng phát ra, khi Tô Nhu dọn dẹp trong nhà bếp đi ra thì thấy sắc mặt Nghiêm Trạm Thanh đỏ hồng, thái dương lấm tấm đầy mồ hôi. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ta hạ thuốc người khác, trong lòng không khỏi lo lắng, “Trạm Thanh anh không sao chứ?”
Cặp lông mày của hắn nhăn xoắn lại, như đang cố gắng lắm để kiềm chế, hắn hất tay Tô Nhu ra, quát lên “Em cho anh ăn cái gì?”
Hắn cũng là người thường xuyên đến chơi bời ở những nơi trăng gió, nên biết ngay những phản ứng này là do thuốc kích thích," Tô Nhu."
“Trạm Thanh anh tỉnh táo lại đi được không, chỉ có em mới không bỏ anh đi, anh đừng hoài mong gì cái con bé Sanh Tiêu đó nữa, nó là người của Duật Tôn, chúng ta đứng làm gì dây vào hắn nữa được không anh….”
Nghiêm Trạm Thanh không thể tưởng tượng nổi rằng, cô gái Tô Nhu trong lòng hắn qua vài năm đã biến chất trở thành người như thế này, trái tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn lan ra, “Em…” hắn càng nghĩ càng thấy lạ, “Thuốc này ai cho em?”
Hắn biết Tô Nhu là người như thế nào, cô không có khả năng có trong tay thứ thuốc như thế này.
Tô Nhu co rúm người lại, lóng ngóng đứng một chỗ không biết trả lời thế nào, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ không đời nào cô ta làm loại việc hạ đẳng này, Nghiêm Trạm Thanh nắm chặt lấy bả vai cô ả, “Em nói đi chứ!”
Hắn quát rất lớn tiếng làm cô sợ đến run lẩy bẩy, “Là, là Duật Tôn.”
“Em!”
Nghiêm Trạm Thanh càng lúc càng thấy nóng bức, như trong cơ thể hắn có một ngọn lửa thiêu đốt cháy bừng bừng, như bị ngàn vạn con kiến gặm nhấm da thịt, hai tay hắn níu vào mép bàn cố chống đỡ, hắn hít từng ngụm không khí một cách khó nhọc, hai cánh tay run rẩy, đường gân xanh nơi cổ tay bị kéo căng nổi hằn lên dưới da, có vẻ như bất cứ lúc nào mạch máu cũng có thể nổ tung. Tô Nhu càng nhìn càng thấy sợ, sao mà cô ả lại tin ngay lời Duật Tôn nói như thế chứ? Tin y không mảy may nghi ngờ nên mới đem thứ thuốc chẳng biết tên này cho Nghiêm Trạm Thanh uống. Cô ta xông lên phía trước, hỏi “Có phải là khó chịu lắm không?”
“Bỏ ra!”
Hắn cố vùng khỏi tay cô ta nhưng tay Tô Nhu càng siết chặt, cô ả ghé vào rất gần với hắn, mùi nước hoa cùng nguồn ấm áp tỏa ra từ cô nàng không ngừng đánh úp vào trí não hắn, Tô Nhu thấy vậy, chỉ đơn giản vòng hai tay ôm hắn, “Trạm Thanh, anh đừng cố nhịn, em là Tô Nhu của anh đây, đừng đẩy em ra xa nữa có được không?”
Cô nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt chan chứa đầy nỗi đau đớn làm lòng người run rẩy, trái tim Nghiêm Trạm Thanh không kháng cự nổi, mềm nhũn, hắn nhớ tới sự cứng rắn của Sanh Tiêu thì lòng hoảng hốt.
Tô Nhu kiễng mũi chân, chạm môi vào môi hắn, nụ hôn ấy, giống như một mồi lửa châm vào cánh đồng khô hạn, khó lòng mà dập tắt.
Cơ thể tìm được thư thái, tâm lại hư không. Trên nền hoa văn đẹp đẽ của sàn nhà toán loạn quần áo của cả hai, Nghiêm Trạm Thanh đứng dậy, tắm rửa qua rồi thay quần áo sạch. Tô Nhu đưa lưng về phía hắn đang thay quần áo, người đàn ông cầm thuốc trong bao đặt ở tủ đầu giường, châm một điếu, “Tô Nhu, em muốn gì?”
Cô nàng ngơ ngẩn.
"Chuyện này, anh hi vọng em không nói cho ai biết.” Nghiêm Trạm Thanh biết hắn tàn nhẫn với cô, nhưng “Anh yêu Sanh Tiêu, không muốn cô ấy bị tổn thương.”
Hắn gẩy tàn thuốc, rồi hít thêm một hơi nữa mới dụi điếu thuốc vào gạt tàn, đứng dậy ra khỏi phòng.
Vì Mạch Sanh Tiêu, hắn chỉ còn cách làm tổn thương Tô Nhu.
Sanh Tiêu vẫn từ chối gặp hắn, nhưng Nghiêm Trạm Thanh là người cố chấp vô cùng, ngày nào cũng đến cổng trường cô đứng đợi. Cô trông thấy, trong lòng khó chịu, nhưng có thể làm gì hơn được?
Ba tháng, hết nhanh lắm.
Cô một mực không gặp.
Sanh Tiêu tình nguyện đối mặt với sự thật, phía trước, gần thôi, có một vực sâu, rất sâu, đến không thấy đáy đang chờ cô nhảy xuống, không có Nghiêm Trạm Thanh, một mình cô sẽ trầm mình trong vực sâu tăm tối ấy, và rồi chẳng bao giờ còn được nhìn thấy ánh mặt trời.
Buổi tối thứ 7, ở Hoa Nhân có rất đông sinh viên tụ tập.
Trời tháng tư, tối nhưng không lạnh lắm, Sanh Tiêu và Thư Điềm chỉ khoác một chiếc áo mỏng, đứng trên ban công ký túc.
Bầu trời đen kịt âm u không tìm thấy bóng dáng của một vì sao, cách đó không xa, bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ, ngay sau đó là những tia sáng như vỡ òa trên bầu trời, xóa tan mọi buồn bực, “Nhìn kìa, là pháo hoa.”
Vô số những ánh sáng rực rỡ nở trên bầu trời Hoa Nhân, tiếng pháo lanh lảnh, tóm lấy sự chú ý của không ít bạn sinh viên, “Đốt pháo hoa ở đâu thế nhỉ?”
“Nhìn kìa, vẫn còn, đẹp quá.”
Sanh Tiêu ôm chặt lấy hai vai, nương theo những vòng sáng ngũ sắc ấy, cô trông thấy Nghiêm Trạm Thanh đứng nơi cổng trường, pháo hoa chiếu sáng từng lọn tóc của hắn, không kìm nén nổi, cô rơi lệ, khổ đến như thế, mà anh vẫn còn cố chấp, rốt cuộc là vì điều gì?
Cô để mặc cảm xúc dẫn lối cho mình chạy về phía hắn, Nghiêm Trạm Thanh nắm trong tay hai cây pháo hoa, hắn giơ chúng về phía Sanh Tiêu.
Cô đón lấy, châm pháo, hắn ngắm nhìn đáy mắt đong đầy đủ thứ màu sắc của cô, nỗi nhớ mong bao ngày dồn lại trong một cái ôm siết chặt.
*
Ngày hôm sau, chuyện này đã được đồn đại khắp nhạc viện.
Nhưng Mạch Sanh Tiêu không vui vẻ đến mức như vậy, lòng cô thủy chung vẫn nghĩ đến một cái kết duy nhất, cô và Nghiêm Trạm Thanh dù có quay trở lại, dù còn yêu nhau nhiều đến đâu, dù có liều lĩnh muốn đến với nhau, nhưng thực tế luôn khiến sợi dây tình cảm trở nên mong manh, như là cầm trong tay chiếc chén sứ men xanh, lơ là đôi chút, sẽ rơi rớt, tan vỡ không còn một mảnh.
Đã hơn bốn tháng.
Duật Tôn vẫn chưa tìm cô. Vì thế đôi khi cô vẫn đi ăn cùng Nghiêm Trạm Thanh, còn đa phần vẫn tránh mặt.
Một cơn mưa lớn đã dầm dề rơi hai ngày, mặt đất bị nước mưa cọ rửa sạch sẽ từ lâu, cả tầng không bị bao phủ một lớp sương mù trắng xóa, nước mưa rơi trên từng chiếc lá bắn ra trăm ngàn mảnh nước nhỏ vụn. Sanh Tiêu nhìn qua cửa sổ sát đất ngắm làn mưa ngoài xa, nhìn đến xuất thần, Nghiêm Trạm Thanh gọi hai món ăn xong thì đưa menu cho cô.
Hai bàn tay cô đỡ lấy cằm, nghiêng mặt, hàng mi vừa dài vừa cong, cơn mưa này khiến cả bầu không khí mang đầy hương vị ẩm ướt.
" Sanh Tiêu."
Cô hoàn hồn, nhưng ánh mắt vẫn phiêu hốt bất định.
" Muốn ăn gì?"
" Gì cũng được."
Nghiêm Trạm Thanh gọi mấy món cô thích, nhìn qua gò má hắn, mắt Sanh Tiêu lặng lẽ mở ra hết cỡ, hắn định quay đầu lại nhìn thì đã thấy chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra, mùi nước hoa thân thuộc xông qua cánh mũi, hai mắt vừa đúng chạm mặt Nghiêm Trạm Thanh.
Lòng hắn thoáng cái rơi lộp bộp, chuyện hôm đó lần lượt lướt qua trí não.
Tô Nhu không nói một lời, lặng đặt một tờ giấy lên bàn, đẩy về phía Sanh Tiêu.
Cô liếc nhìn, là giấy siêu âm.
Tô Nhô khẽ hé môi, không đẩy chiếc hộp ra xa, “Anh muốn cho tôi thứ này….”
“Tôi chẳng bảo cô phải làm gì cả, nếu cậu ta ngoan ngoãn từ bỏ thì có thể tránh khỏi kết cục bi thảm, còn không thì….” Ngón trỏ của y nhẹ gõ lên mặt bàn hai lần, rồi đứng dậy ra về, “Cô nghĩ cho kỹ đi.”
Cho đến tận khi bóng lưng Duật Tôn khuất dạng ngoài cánh cửa lớn, Tô Nhu mới ngó nghiêng bốn phía, tay phải nhanh nhẹn cất chiếc hộp trên bàn vào túi xách.
Cô ta tao nhã đứng dậy, sắc mặt tái nhợt biến hồng hào như được tắm gió xuân từ khi nào chẳng rõ, đi thẳng ra khỏi nhà hàng, khóe miệng không kìm nổi nụ cười.
Sau khi rời đi một lúc thì Nghiêm Trạm Thanh gọi điện thoại lại cho Sanh Tiêu, hắn muốn cô an tâm, nên nói rằng Duật Tôn sẽ không đến làm phiền cô nữa.
Lúc Sanh Tiêu biết Nghiêm Trạm Thanh không sao thì thở phào nhẹ nhõm, cô bắt đầu cố tình tránh mặt hắn, điện thoại hắn gọi không bắt máy, không ra khỏi trường, nếu có việc phải đi cô cũng tìm mọi cách không gặp Nghiêm Trạm Thanh.
Mấy ngày sau, cuối cùng hắn cũng thấy được cô trong một bữa tiệc, lúc Mạch Sanh Tiêu thay quần áo xong ra khỏi phòng nghỉ, mái tóc dài được buộc lên thành kiểu tóc đuôi ngựa, chiếc khăn voan mỏng quấn hờ trên cổ, chiếc cằm mảnh khảnh càng thêm gầy xương.
" Sanh Tiêu."
Hai tay cô đút trong túi quần, hắn đứng bên dưới cách cô một bậc cầu thang, mắt nhìn nhau, cô chỉ biết hé môi cười lại không cách nào nói nổi một câu.
Nghiêm Trạm Thanh cũng tiều tụy đi nhiều, dáng vẻ đầy mệt mỏi chẳng còn là anh chàng Nghiêm thiếu đầy sức sống hăng hái ngày nào.
Hắn rướn người lên phía trước, kéo cô lại, hắn dịu dàng lắm, bàn tay bên phải còn vỗ nhẹ lên lưng cô, nhẹ lắm như một chiếc lông vũ chợt bay ngang qua thôi. Ấy vậy cũng làm cô rung động, ôm nhau thì dịu dàng, mà khi rời đi lại không cách nào thừa nhận được lạnh lẽo thẩm thấu vào tận xương cốt.
Nghiêm Trạm Thanh cầm lấy tay Sanh Tiêu, kéo cô đi về phía trước, cô đi rất chậm, theo hắn đến tận ngoài xe, Sanh Tiêu mới mở lời, “Chúng ta coi như hết rồi có được không? Mặc kệ là cô gái nào, cũng sẽ tốt hơn em.”
“Nhưng chẳng có cô gái nào là Mạch Sanh Tiêu cả.” Nghiêm Trạm Thanh cương quyết không từ bỏ, khó khăn lắm hắn mới quyết tâm rời khỏi Tô Nhu, và cũng vất vả lắm hắn mới nắm được bàn tay của cô, sao mà từ bỏ cho được?
Dù Mạch Sanh Tiêu còn rất trẻ, nhưng cũng không ôm quá nhiều mộng ước về tình yêu, gặp phải một người như Duật Tôn, rồi chìm nổi cùng y, làm sao cô còn có thể quay lại bên cạnh Nghiêm Trạm Thanh được nữa? Mà còn chưa kể đến điều kiện gia đình hắn tốt như thế, làm sao có thể chấp nhận cô cho nổi.
Nghiêm Trạm Thanh đưa cô về trường, sau ngày đó hắn đi tìm Sanh Tiêu rất nhiều lần, tình cảm của hắn chân thành mà tha thiết, còn cô lại một mực không chịu gặp hắn, nhưng cô càng kiên quyết, hắn lại càng cố chấp, dần dần, ngày nào hắn cũng đứng chờ ở trước cổng nhạc viện.
Thành ra ai cũng biết, Mạch Sanh Tiêu có một người bạn trai rất yêu thương cô, Sanh Tiêu đứng ở ban công của ký túc nhìn ra, lần nào cũng bắt gặp bóng lưng tịch mịch mà cô liêu của hắn, trái tim cô nhỏ máu, giọt giọt đua nhau chảy thành dòng, nhưng nào có ai thấy được?
Cuối cùng, cô vẫn không chịu gặp.
Nghiêm Trạm Thanh lại lái xe đi về, hắn không hiểu tại sao Mạch Sanh Tiêu lại không có dũng khí như vậy, hắn vì cô đã cố gắng hết sức vì canh bạc này, còn cô sao có thể không có lấy chút dũng cảm cùng hắn đối mặt?
Trước đây hắn chẳng quan tâm đến thứ gì bao giờ, luôn luôn bất cần đã thành quen, nay mới biết thế nào là báo ứng, nếm được mùi vị của khổ đau khi yêu mà không chiếm được.
Đến lúc Nghiêm Trạm Thanh về đến nhà, hắn đến tủ rượu, chưa ăn gì nhưng hắn cần rượu mạnh để vỗ về thần kinh, dạ dày trống rỗng lại bị thứ cồn cao độ ào ạt kích thích làm hắn muốn nhổ ra ngay, đúng lúc thì có chuông cửa, coi như không nghe thấy, hắn vẫn ngồi trên salon rót rượu uống.
Nhưng tiếng chuông kiên trì bền bỉ reo mãi không dứt, Nghiêm Trạm Thanh bực dọc loạng choạng ra mở cửa, “Ai đấy?”
Tô Nhu thấy hắn như vậy không giấu nổi đau lòng, “Trạm Thanh, anh uống rượu?”
“Sao em lại đến đây?”
Trong đôi mắt Tô Nhu long lanh nước, hai viên ngọc nhuốm nước trong suốt khẽ chớp mi, giọt nước mắt rơi xuống, “Em nhớ anh quá, nên muốn đến gặp anh một lát.”
Nghiêm Trạm Thanh gạt tay cô ta ra, lảo đảo bước vào lại phòng khách, Tô Nhu cũng vội vàng theo sau, không quên đóng cửa lại.
Trên bàn đầy vỏ chai rượu và các thứ linh tinh, Nghiêm Trạm Thanh quay lại chỗ sô pha ban nãy, quơ lấy một ly rượu màu hổ phách uống cạn. Tô Nhu thả ví xuống, nhìn hắn rót tiếp một ly nữa thì vội giữ lấy cổ tay hắn, "Trạm Thanh, đừng uống."
“Chẳng phải anh đã bảo với em đừng đến đây nữa hay sao?”
Tô Nhu cố nén nước mắt, đoạt lấy ly rượu hắn cầm, rồi nhanh tay thu dọn bàn trà, đứng dậy đi vào phòng bếp. Mở tủ lạnh, bên trong trống rỗng, chỉ có sắc vàng của chiếc đèn bên trong. Lòng cô đau xót, lấy một ít gạo, nấu bát cháo cho Nghiêm Trạm Thanh.
Ngày trước lúc còn bên nhau, cô luôn nấu rất nhiều món cho hắn nếm, tình yêu là thứ tình cảm kỳ lạ nhất trên thế giới, hạnh phúc ngày ấy giờ chẳng còn, bây giờ người hắn yêu là Mạch Sanh Tiêu.
"Trạm Thanh, cháo nấu xong rồi, anh cố ăn một chút nhé.”
Nghiêm Trạm Thanh lấy tay đỡ trán, tối hôm qua vốn đã không ngủ được, hôm nay lại dậy sớm nên giờ đầu hắn đau như muốn nứt ra, Tô Nhu đỡ cánh tay hắn dìu đến bàn ăn, rồi cô xoay người đi lấy một cái bát đến.
Trên ngón tay vô danh của Tô Nhu đeo một chiếc nhẫn đính đá trân châu, cô ta liếc nhìn Nghiêm Trạm Thanh, bấy giờ hắn đang đặt ngón tay lên thái dương day day, chiếc áo lông vàng nhạt khoác trên người hắn, qua sắc nắng trời chiều biến thành một màu sắc ấm nóng đến lạ lùng. Tay cô ả múc cháo, bưng lên, rồi đặt xuống, khẽ đẩy nhẹ chiếc nhẫn, nhìn thứ bột màu trắng rơi lên mặt cháo.
Tô Nhu lấy thìa khuấy lên, rồi đặt bát cháo trước mặt hắn, “Trạm Thanh, ăn đi."
Nghiêm Trạm Thanh không quên được Tô Nhu luôn tốt với hắn như thế, không hề do dự ăn vài miếng, cô ả ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn, nhìn yết hầu nhấp nhô nuốt xuống của hắn, cho đến khi cả chén cháo hết sạch sẽ.
Trái tim ả đong đầy nỗi chua xót, người đàn ông này vốn thuộc về ả, nhưng hôm nay, phải dùng thủ đoạn này để hắn quay trở về.
Hiệu quả của thuốc nhanh chóng phát ra, khi Tô Nhu dọn dẹp trong nhà bếp đi ra thì thấy sắc mặt Nghiêm Trạm Thanh đỏ hồng, thái dương lấm tấm đầy mồ hôi. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ta hạ thuốc người khác, trong lòng không khỏi lo lắng, “Trạm Thanh anh không sao chứ?”
Cặp lông mày của hắn nhăn xoắn lại, như đang cố gắng lắm để kiềm chế, hắn hất tay Tô Nhu ra, quát lên “Em cho anh ăn cái gì?”
Hắn cũng là người thường xuyên đến chơi bời ở những nơi trăng gió, nên biết ngay những phản ứng này là do thuốc kích thích," Tô Nhu."
“Trạm Thanh anh tỉnh táo lại đi được không, chỉ có em mới không bỏ anh đi, anh đừng hoài mong gì cái con bé Sanh Tiêu đó nữa, nó là người của Duật Tôn, chúng ta đứng làm gì dây vào hắn nữa được không anh….”
Nghiêm Trạm Thanh không thể tưởng tượng nổi rằng, cô gái Tô Nhu trong lòng hắn qua vài năm đã biến chất trở thành người như thế này, trái tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt, đau đớn lan ra, “Em…” hắn càng nghĩ càng thấy lạ, “Thuốc này ai cho em?”
Hắn biết Tô Nhu là người như thế nào, cô không có khả năng có trong tay thứ thuốc như thế này.
Tô Nhu co rúm người lại, lóng ngóng đứng một chỗ không biết trả lời thế nào, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ không đời nào cô ta làm loại việc hạ đẳng này, Nghiêm Trạm Thanh nắm chặt lấy bả vai cô ả, “Em nói đi chứ!”
Hắn quát rất lớn tiếng làm cô sợ đến run lẩy bẩy, “Là, là Duật Tôn.”
“Em!”
Nghiêm Trạm Thanh càng lúc càng thấy nóng bức, như trong cơ thể hắn có một ngọn lửa thiêu đốt cháy bừng bừng, như bị ngàn vạn con kiến gặm nhấm da thịt, hai tay hắn níu vào mép bàn cố chống đỡ, hắn hít từng ngụm không khí một cách khó nhọc, hai cánh tay run rẩy, đường gân xanh nơi cổ tay bị kéo căng nổi hằn lên dưới da, có vẻ như bất cứ lúc nào mạch máu cũng có thể nổ tung. Tô Nhu càng nhìn càng thấy sợ, sao mà cô ả lại tin ngay lời Duật Tôn nói như thế chứ? Tin y không mảy may nghi ngờ nên mới đem thứ thuốc chẳng biết tên này cho Nghiêm Trạm Thanh uống. Cô ta xông lên phía trước, hỏi “Có phải là khó chịu lắm không?”
“Bỏ ra!”
Hắn cố vùng khỏi tay cô ta nhưng tay Tô Nhu càng siết chặt, cô ả ghé vào rất gần với hắn, mùi nước hoa cùng nguồn ấm áp tỏa ra từ cô nàng không ngừng đánh úp vào trí não hắn, Tô Nhu thấy vậy, chỉ đơn giản vòng hai tay ôm hắn, “Trạm Thanh, anh đừng cố nhịn, em là Tô Nhu của anh đây, đừng đẩy em ra xa nữa có được không?”
Cô nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt chan chứa đầy nỗi đau đớn làm lòng người run rẩy, trái tim Nghiêm Trạm Thanh không kháng cự nổi, mềm nhũn, hắn nhớ tới sự cứng rắn của Sanh Tiêu thì lòng hoảng hốt.
Tô Nhu kiễng mũi chân, chạm môi vào môi hắn, nụ hôn ấy, giống như một mồi lửa châm vào cánh đồng khô hạn, khó lòng mà dập tắt.
Cơ thể tìm được thư thái, tâm lại hư không. Trên nền hoa văn đẹp đẽ của sàn nhà toán loạn quần áo của cả hai, Nghiêm Trạm Thanh đứng dậy, tắm rửa qua rồi thay quần áo sạch. Tô Nhu đưa lưng về phía hắn đang thay quần áo, người đàn ông cầm thuốc trong bao đặt ở tủ đầu giường, châm một điếu, “Tô Nhu, em muốn gì?”
Cô nàng ngơ ngẩn.
"Chuyện này, anh hi vọng em không nói cho ai biết.” Nghiêm Trạm Thanh biết hắn tàn nhẫn với cô, nhưng “Anh yêu Sanh Tiêu, không muốn cô ấy bị tổn thương.”
Hắn gẩy tàn thuốc, rồi hít thêm một hơi nữa mới dụi điếu thuốc vào gạt tàn, đứng dậy ra khỏi phòng.
Vì Mạch Sanh Tiêu, hắn chỉ còn cách làm tổn thương Tô Nhu.
Sanh Tiêu vẫn từ chối gặp hắn, nhưng Nghiêm Trạm Thanh là người cố chấp vô cùng, ngày nào cũng đến cổng trường cô đứng đợi. Cô trông thấy, trong lòng khó chịu, nhưng có thể làm gì hơn được?
Ba tháng, hết nhanh lắm.
Cô một mực không gặp.
Sanh Tiêu tình nguyện đối mặt với sự thật, phía trước, gần thôi, có một vực sâu, rất sâu, đến không thấy đáy đang chờ cô nhảy xuống, không có Nghiêm Trạm Thanh, một mình cô sẽ trầm mình trong vực sâu tăm tối ấy, và rồi chẳng bao giờ còn được nhìn thấy ánh mặt trời.
Buổi tối thứ 7, ở Hoa Nhân có rất đông sinh viên tụ tập.
Trời tháng tư, tối nhưng không lạnh lắm, Sanh Tiêu và Thư Điềm chỉ khoác một chiếc áo mỏng, đứng trên ban công ký túc.
Bầu trời đen kịt âm u không tìm thấy bóng dáng của một vì sao, cách đó không xa, bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ, ngay sau đó là những tia sáng như vỡ òa trên bầu trời, xóa tan mọi buồn bực, “Nhìn kìa, là pháo hoa.”
Vô số những ánh sáng rực rỡ nở trên bầu trời Hoa Nhân, tiếng pháo lanh lảnh, tóm lấy sự chú ý của không ít bạn sinh viên, “Đốt pháo hoa ở đâu thế nhỉ?”
“Nhìn kìa, vẫn còn, đẹp quá.”
Sanh Tiêu ôm chặt lấy hai vai, nương theo những vòng sáng ngũ sắc ấy, cô trông thấy Nghiêm Trạm Thanh đứng nơi cổng trường, pháo hoa chiếu sáng từng lọn tóc của hắn, không kìm nén nổi, cô rơi lệ, khổ đến như thế, mà anh vẫn còn cố chấp, rốt cuộc là vì điều gì?
Cô để mặc cảm xúc dẫn lối cho mình chạy về phía hắn, Nghiêm Trạm Thanh nắm trong tay hai cây pháo hoa, hắn giơ chúng về phía Sanh Tiêu.
Cô đón lấy, châm pháo, hắn ngắm nhìn đáy mắt đong đầy đủ thứ màu sắc của cô, nỗi nhớ mong bao ngày dồn lại trong một cái ôm siết chặt.
*
Ngày hôm sau, chuyện này đã được đồn đại khắp nhạc viện.
Nhưng Mạch Sanh Tiêu không vui vẻ đến mức như vậy, lòng cô thủy chung vẫn nghĩ đến một cái kết duy nhất, cô và Nghiêm Trạm Thanh dù có quay trở lại, dù còn yêu nhau nhiều đến đâu, dù có liều lĩnh muốn đến với nhau, nhưng thực tế luôn khiến sợi dây tình cảm trở nên mong manh, như là cầm trong tay chiếc chén sứ men xanh, lơ là đôi chút, sẽ rơi rớt, tan vỡ không còn một mảnh.
Đã hơn bốn tháng.
Duật Tôn vẫn chưa tìm cô. Vì thế đôi khi cô vẫn đi ăn cùng Nghiêm Trạm Thanh, còn đa phần vẫn tránh mặt.
Một cơn mưa lớn đã dầm dề rơi hai ngày, mặt đất bị nước mưa cọ rửa sạch sẽ từ lâu, cả tầng không bị bao phủ một lớp sương mù trắng xóa, nước mưa rơi trên từng chiếc lá bắn ra trăm ngàn mảnh nước nhỏ vụn. Sanh Tiêu nhìn qua cửa sổ sát đất ngắm làn mưa ngoài xa, nhìn đến xuất thần, Nghiêm Trạm Thanh gọi hai món ăn xong thì đưa menu cho cô.
Hai bàn tay cô đỡ lấy cằm, nghiêng mặt, hàng mi vừa dài vừa cong, cơn mưa này khiến cả bầu không khí mang đầy hương vị ẩm ướt.
" Sanh Tiêu."
Cô hoàn hồn, nhưng ánh mắt vẫn phiêu hốt bất định.
" Muốn ăn gì?"
" Gì cũng được."
Nghiêm Trạm Thanh gọi mấy món cô thích, nhìn qua gò má hắn, mắt Sanh Tiêu lặng lẽ mở ra hết cỡ, hắn định quay đầu lại nhìn thì đã thấy chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra, mùi nước hoa thân thuộc xông qua cánh mũi, hai mắt vừa đúng chạm mặt Nghiêm Trạm Thanh.
Lòng hắn thoáng cái rơi lộp bộp, chuyện hôm đó lần lượt lướt qua trí não.
Tô Nhu không nói một lời, lặng đặt một tờ giấy lên bàn, đẩy về phía Sanh Tiêu.
Cô liếc nhìn, là giấy siêu âm.
Tác giả :
Thánh Yêu