Chìm Trong Cuộc Yêu
Chương 135: Người phụ nữ của hắn, hắn cũng không đành lòng nặng tay
Sanh Tiêu nhìn thấy người đàn ông giận tím mặt, cô che giấu nụ cười, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Duật Tôn nhìn qua nét mặt lạnh nhạt của cô, ngược lại cảm thấy hắn như chuyện bé xé ra to.
"Sanh Tiêu, em đến khi nào đối với anh cũng cười như vậy?”
Mạch Sanh Tiêu rủ nhẹ mi mắt xuống, khi cô như hoa nở rạng ngời thì trong mắt Duật Tôn không có cô, dĩ nhiên sẽ không nhìn ra được.
"Duật Tôn, anh đến cuối cùng cũng không hỏi qua Đào Thần xem anh ta sống như thế nào, lúc ấy đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, xem ra, anh thật là ích kỷ.”
Người đàn ông từ lên cao liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bên dưới: "Hắn sống được hay không thì liên quan gì đến anh? Hắn còn sống trở về, đã nói là anh không có hại chết hắn. Em nên biết là em cùng Đào Thần cả đời này cũng không có khả năng, nhớ kỹ điều này là được! "
Hắn chỉ để ý người bên cạnh, chưa bao giờ yêu ai yêu cả đường đi. Nói một cách khác, Đào Thần sống hay chết thì hắn cũng không quan tâm, chỉ cần đừng đổ lên người hắn là tốt rồi.
Đây là Duật Tôn.
Từ nhỏ đến lớn đã sống quá lâu trong thế giới đen tối, Duật Tôn học được cách sinh tồn đơn giản là tàn nhẫn.
Có nhiều thời gian hơn nữa cũng không thay đổi được, một khi đã bị thứ gì đó khắc vào tận bên trong xương tủy, trừ phi là đầu thai chuyển thế.
"Vậy anh có biết hay không, anh ta cận kề chỉ còn kém một bước. Nếu không kịp thời tránh né được thì cũng đã chết rồi, giống như hai trợ thủ kia! "
"Vậy hắn trông thấy ai ra tay sao?”
Lúc đó Đào Thần núp ở trong rừng cây, hơn nữa lại là buổi tối, khoảng cách lại xa. Chỉ có thể nhìn rõ chiếc thuyền ngừng lại trên bờ biển, Mạch Sanh Tiêu cũng không muốn anh ấy liên lụy vào chuyện gì khác nữa: "Không có.”
"Vậy không phải hắn còn sống được là do mạng hắn lớn sao, hai người kia chỉ có thể nói là xúi quẩy.”
Mái tóc đen nhánh của Sanh Tiêu gối sau đầu, cô nâng lên một chút, ánh mắt tiếp xúc với cái cằm tinh xảo mà góc cạnh rõ ràng của người đàn ông: "Duật Tôn, hai người kia chẳng phải là thủ hạ của anh sao?” Cô tưởng tượng không nổi, đó là hai mạng người, trước đó một khắc còn sống sờ sờ.
"Sanh Tiêu.” Cô nghe được trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài. Người đàn ông chống thẳng khuỷu tay nhẹ khom xuống, lồng ngực hầu như dán chặt vào cô: "Không cần phải dùng ánh mắt như thế này để hoài nghi anh, em có thể dùng nhân đạo để đối đãi nhưng người ở trên đời này, em không được thương hại.”
Mạch Sanh Tiêu trong ngực dường như bị một tảng đá lớn đè nặng. Cô đẩy không ra, cũng không trốn được. Cô tránh đi tầm mắt của Duật Tôn, trong mắt hắn giấu kín một cảm giác âm lãnh cùng tà ác mà cô chưa bao giờ chạm đến được, sắc mặt cô khó nén được sợ hãi. Duật Tôn bỗng nhiên hoàn hồn. Đôi mắt nhỏ dài và sóng mũi cao che giấu sắc bén. Trong nháy mắt, khói mù mãnh liệt vừa rồi đã tản đi. Hắn xoay người lại nằm xuống bên cạnh Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, Đào Thần vẫn còn sống tốt, em nên tin là anh khi đó không có muốn làm hại hắn.”
Tâm tình của hắn thường xuyên khống chế không được. Hắn đã nói rằng bản thân hắn đã đủ đen tối, hắn không muốn kéo theo Sanh Tiêu và con nhỏ vào, dù là một chút, hắn cũng hy vọng họ không phải dính dáng đến.
Sanh Tiêu nằm thẳng trên giường, không nói gì thêm nữa.
Cô nhớ tới Đào Thần, nhớ tới Bàng Hiểu Bình, tất cả đều tốt như vậy, nước chảy thành sông, nhưng nghĩ cho kỹ thì lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không phù hợp.
Đào Thần xuất hiện cho đến khi rời đi, còn giới thiệu Bàng Hiểu Bình, kỳ thật mục đích đều muốn tập trung tại một điểm, rồi cùng hướng một phía mà đi.
Đó chính là, làm cho Mạch Sanh Tiêu hạnh phúc.
Lúc bọn họ gặp nhau, ánh mắt đầu tiên Đào Thần nhìn thấy Bôn Bôn như một con dao nhọn đâm vào Mạch Sanh Tiêu. Sanh Tiêu không thể quên được Đào Thần lúc ấy đã cật lực ẩn nhẫn sự bi thương và phức tạp.
Duật Tôn xoay người: "Sanh Tiêu. . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu quay mặt lại, Duật Tôn kỳ thật muốn nói, nếu Đào Thần còn sống, không phải là cô cũng có thể tiêu trừ được băn khoăn lớn nhất trong lòng rồi sao. Nhưng Sanh Tiêu đã không cho hắn có cơ hội nói tiếp, cô chống người lên, bước ra khỏi phòng.
. . .
Trong phòng khách Bôn Bôn mới tỉnh lại, chân đạp đạp hình như rất không thoải mái.
Mạch Sanh Tiêu đi đến trước giường, Trần tỷ tại dưới người đứa nhỏ đang loay hoay: "Đã tiểu rồi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng.”
Sanh Tiêu vén ống tay áo lên, tay trái cầm vào cổ chân của Bôn Bôn, chị Trần cầm khăn ướt xoay lại: "Duật phu nhân, để tôi làm đi, nước tiểu sẽ làm bẩn tay cô.”
"Không có chuyện gì.” Mạch Sanh Tiêu đem quần của Bôn Bôn cởi ra: "Con trai mình mà còn ngại bẩn sao?”
"Duật phu nhân, trước kia tôi chăm sóc những cục cưng khác, bà chủ cho tới bây giờ cũng không đụng một chút. Tình nguyện đi ra ngoài chơi mạt chược, đi dạo phố, còn nói muốn bảo trì vóc dáng mà không cho bú sữa. Kỳ thật đứa trẻ lớn lên rất nhanh, nhưng không thân thiết, muốn ôm, muốn biết gì cũng khó. . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu đem cái mông của Bôn Bôn lau sạch sẽ, lại thay tã không thấm, con rất nhanh không quấy khóc. Những gì chị Trần nói cũng là điều Sanh Tiêu nghĩ, không nhận thức được con bên cạnh mình khôn lớn, nếu bỏ lỡ thời gian này thì sẽ tiếc nuối không ít.
Mạch Sanh Tiêu ôm Bôn Bôn vào trong ngực, đứa nhỏ này mở to mắt, đôi mắt đen bóng nhìn vòng vòng. Sanh Tiêu ngồi vào mép giường, ngón tay theo đầu lông mày mà xoa bóp cho con.
Duật Tôn bước qua phòng khách, trông thấy Trần tỷ và Mạch Sanh Tiêu ở cùng một chỗ, Bôn Bôn ở trên giường lớn. Hắn đi vào nhìn thấy Trần tỷ đang hướng dẫn cho Sanh Tiêu tập thể dục và mát xa cho trẻ con như thế nào.
"Duật thiếu, hay cậu cũng tới học đi.” Trần tỷ đứng dậy trông thấy Duật Tôn.
Duật Tôn đi đến bên cạnh Mạch Sanh Tiêu, Bôn Bôn tinh thần phấn chấn, cắt kiểu đầu trọc này căn bản tóc còn chưa mọc ra. Duật Tôn ngồi xổm xuống, gương mặt tuấn tú sắp lại trước mặt con yêu: "Bôn Bôn, hôn cha một cái.”
Mặt hắn chôn ở trước ngực cục cưng, Bôn Bôn hiển nhiên là bị nhột, miệng lại bật cười một tiếng.
Tiểu tử bình thường trừ việc ngủ chính là uống sữa, thời gian mở mắt ra chơi đùa cũng không nhiều, sắc mặt Duật Tôn khó nén mừng rỡ: "Nhìn thấy không? Bôn Bôn biết cười kìa.”
Mạch Sanh Tiêu đứng ở bên cạnh, cứ việc như không thèm đáp lại nhưng ánh mắt hiển nhiên là dịu hiền.
Duật Tôn ở trước giường trêu chọc con nhỏ, Sanh Tiêu nghe thấy hình như hắn kêu lên một tiếng đau đớn. Trần tỷ há hốc miệng: "Ai u, Duật thiếu không sao chứ?”
"Không có việc gì.”
Mạch Sanh Tiêu khom xuống, nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông có một vết xước rõ ràng.
Sắc mặt Trần tỷ áy náy: "Duật thiếu, thực xin lỗi, móng tay cục cưng mọc nhanh, lúc đang ngủ thì tôi đang cắt móng tay trái rồi sau đó tỉnh dậy, tay phải còn chưa kịp. . . . . . .”
Ngón tay thon dài của Duật Tôn sờ sờ lên mặt, đau rát.
Bôn Bôn phun ra một vòng nước miếng, con nhỏ không cần biết hắn có đau hay không, đôi mắt hạt châu nhỏ xíu nhìn lên.
Duật Tôn đứng dậy, trên gò má dấu vết còn rất dài.
Nếu đổi lại là người khác dám làm như vậy với mặt của hắn, hắn đã sớm nổi đóa!
Nhưng ai bảo là bảo bối tự mình ra tay, nên cho dù bị xước mười cái, tám cái cũng phải ngoan ngoãn mà chịu.
********************
Thời gian này Mạch Sanh Tiêu suốt ngày ở Ngự Cảnh Viên, ngoại trừ Dung Ân hay sang chơi, hoặc là cô đi tìm Thư Điềm. Cô đi vào sân thượng, mở Laptop ra.
Đã hơn một năm không có đăng nhập QQ, may mà tài khoản không bị trộm mất.
Lúc đăng nhập vào, có nhiều thông báo, ngoại trừ những tin nhắn không quan trọng thì có có Vương tỷ.
Sanh Tiêu nhớ đến lúc ở trấn Lâm Thủy, Vương tỷ đối với cô cũng tốt. Về sau điện thoại di động bị mất nên cô cũng mất liên lạc. Mạch Sanh Tiêu cảm thấy áy náy, bây giờ vừa lúc trông thấy chị ấy, nhanh chóng gửi đi một dòng tin nhắn: "Vương tỷ, em là Sanh Tiêu, chị gần đây khỏe không?”
Tin nhắn hầu như không phải đợi lâu thì liền có câu trả lời: "Sanh Tiêu, em bây giờ ở đâu? Có khỏe không? Chị lúc nào cũng lo lắng gần chết. . . . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu đơn giản nói vài câu tình hình gần đây, cũng không có nói tỉ mỉ. Vương tỷ thấy cô không có việc gì, sự lo lắng trong lòng cuối cùng cũng yên ổn, cũng không có hỏi nhiều.
"Vương tỷ, chị vẫn còn ở công ty sao?”
"Không, em rời đi không bao lâu thì chị cũng đi nơi khác. Công việc hiện tại cũng rất tốt, chỉ là khá bận rộn.”
Sanh Tiêu trước màn hình vi tính cười nhẹ: "Vậy là tốt rồi.”
"Đúng rồi, trước đây chị cũng muốn tìm em, trong tay có mấy dự án, cảm thấy hứng thú không? Không muốn phong độ của mình bị mất đi phải không?”
"Em cũng muốn tìm chuyện gì đó để làm, Vương tỷ, chị thật sự là quý nhân của em đấy.”
Vương tỷ gửi đến một biểu tượng cười to không ngừng.
Mạch Sanh Tiêu gửi lại một biểu tượng thẹn thùng.
"Đợi chút nữa chị sẽ gửi mail bản vẽ cho em, nhớ xem kỹ nhé.”
"Vâng.”
Hiện tại Sanh Tiêu không thiếu tiền, nhưng thời gian cực khổ khi cô rời khỏi Bạch Sa vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Cô không muốn một ngày nào đó khi bị đuổi ra ngoài thì không thoát khỏi cảnh nghèo đến mức không có một phân tiền.
Loại cảm giác đó, Mạch Sanh Tiêu bị nếm qua một lần, lại khắc sâu vào trí nhớ, sợ là cả đời này cũng không quên được.
Với Duật Tôn, tiền là hắn. Nhưng ai nói phụ nữ thì nên dựa vào đàn ông nuôi?
Chỉ có chính mình có năng lực tồn tại mới không bị giẫm nát dưới lòng bàn chân, mới có thể chân chính sống những ngày tốt lành.
. . .
Sanh Tiêu đi vào nhà sách mua vài cuốn sách, những thứ ở trấn Lâm Thủy cô đều không mang theo. Buổi tối cô cũng không có bắt tay vào ngay, đợi Bôn Bôn ngủ rồi, lúc này mới trở lại phòng ngủ của mình. Bản vẽ được in ra, đây là hình cắt mặt phẳng, tiết diện cộng thêm kết cấu, nếu thiết kế đầy đủ cũng phải dày cả chục bản.
Một năm chưa tiếp xúc vào, muốn linh hoạt triển khai cũng không dễ dàng.
Mạch Sanh Tiêu khoanh chân ngồi ở ghế sopha, máy tính, bản vẽ, laptop bày đầy cả bàn trà.
Duật Tôn tắm rửa x
ong đi ra, cô vẫn còn vùi đầu vào, cũng không có ý muốn đi ngủ.
Mạch Sanh Tiêu đem tóc cột cao lên, lộ ra cái trán trơn bóng cùng đôi mi thanh tú đang nhíu lại. Đuôi tóc của cô không dài, không như trước kia rủ xuống tận thắt lưng. Cô cắn đầu bút, cũng không biết lý do gì mà nghĩ không ra, vẻ mặt nghiêm túc như cô giáo đang khiển trách học trò.
Duật Tôn đi tới: "Đang xem cái gì mà còn chưa ngủ?”
Mạch Sanh Tiêu không ngẩng đầu lên: "Xem bản vẽ.”
Tầm mắt hắn quét qua khay trà, hai đầu chân mày rõ ràng là nhíu lại: "Em thiếu tiền xài sao?”
Sanh Tiêu lắc đầu: "Không thiếu.”
"Vậy sao còn nhận việc làm?”
Mạch Sanh Tiêu lấy bút ra: "Vậy anh ngại tiền nhiều hơn sao?”
"Tiền của anh, em cứ việc xài, xài cũng không hết được.”
"Nhưng tôi thích chính mình kiếm tiền ra.” Sanh Tiêu lật tư liệu trong tay, cô đã phân chia vô cùng rõ ràng. Mạch Sanh Tiêu muốn đợi chính thức nhận việc xong, sẽ đem công việc và thời gian nghỉ ngơi chia đều. Ban ngày Trần tỷ sẽ chăm sóc Bôn Bôn, buổi tối cô sẽ tự mình làm.
Duật Tôn liếc mắt nhìn bản vẽ trong tay của cô: "Em xem có thể hiểu sao?”
Mạch Sanh Tiêu khiêu khích: "Có tin là tôi thiết kế một bản cho anh xem không?”
"Em dám không?”
"Đến lúc đó đừng có dùng thủ đoạn gì đấy! " Cô khẽ nâng đầu lên, trong mắt tràn đầy tự tin.
Cánh môi Duật Tôn câu dẫn ra góc cạnh hấp dẫn: "Anh bảo đảm không cần.”
**************
Mẹ Đào sau khi phát hiện bị ung thư dạ dày giai đoạn đầu thì liên tục ở tại bệnh việc của thành phố Bạch Sa.
Đào Thần mỗi ngày đều đến, Đào mẹ đau lòng con trai. Mặc dù đối với chuyện trước kia vẫn còn tức giận nhưng chứng kiến Đào Thần như vậy, bà cũng nguôi ngoai phân nửa.
Bàng Hiểu Bình không gấp chuyện trường học, thân thể Đào ba cũng không khỏe, cô sợ Đào Thần một mình không lo được, mặc cho anh khuyên như thế nào, cô đều không nghe.
Đào mẹ cả người gầy xuống một vòng, nhìn thấy Bàng Hiểu Bình trước mặt không ngại cực khổ chăm sóc, tự đáy lòng bà cảm kích, biết rõ cô gái này tốt bụng: "Hiểu Bình à, ngồi xuống đi, vừa đưa cơm lại vừa chăm sóc dì, con xem đã tiều tụy đi rồi.”
"Dì, con không sao.”
"Thần Thần có con làm bạn, thật là có phúc.” Đào mẹ giữ chặt tay Bàng Hiểu Bình, nếu Đào Thần có thể quên được Mạch Sanh Tiêu, bắt đầu lại lần nữa thì lòng bà có cũng được yên tâm.
"Dì à, dì đừng nói như vậy.”
"Hiểu Bình, Thần Thần vừa mới nói cho dì biết, lúc nó đi vùng núi dạy học, trong lòng dì thật không muốn. Con trai của dì từ nhỏ lòng dạ đã tốt, dì bây giờ gặp được con cũng tốt như vậy, là một cô gái bỏ qua cuộc sống thành thị. Dì cảm thấy được là cần phải ủng hộ nó mới phải.”
"Dì, con nghĩ thầy Đào mà nghe được những lời này của dì, nhất định sẽ rất vui.”
"Con là bạn của Thần Thần, hãy gọi tên của nó chứ, làm sao còn gọi là thầy, nghe thấy lạnh nhạt nhiều.”
Bàng Hiểu Bình sắc mặt không nhịn được mà đỏ hồng: "Tính của con là vậy, gọi đã thành thói quen mà đổi thì cũng ngượng miệng.”
Đào Thần mang thuốc trở lại phòng bệnh, tay phải đẩy cửa phòng ra, trông thấy Đào mẹ cũng Bàng Hiểu Bình đang nói chuyện phiếm.
"Thầy Đào?”
Anh nghe được tiếng gọi sau lưng nên dừng bước.
"Đúng là thầy rồi, thầy Đào! " Trên mặt cô gái vui mừng, sải bước đi đến trước mặt Đào Thần: "Là em đây, sinh viên Lý Lệ của Hoa Nhân, khi đó em cùng ở chung ký túc xá với Tô Ngải Nhã, thầy đã lên lớp chúng em mà.”
Đào Thần bừng tỉnh: "Tôi nhớ ra rồi, đã lâu không gặp.”
"Thần Thần, là ai vậy?”
"Mẹ, là một học trò trước kia của con.”
"Vậy còn không nhanh mời người ta vào, đứng ở cửa làm gì?”
Lý Lệ cũng là đến bệnh viện để thăm người quen, không ngờ sẽ gặp được Đào Thần ở đây. Cô ta đi theo sau lưng Đào Thần bước vào phòng bệnh: "Bác gái, xin chào.”
"Mau ngồi đi.”
Y tá đem danh sách nằm viện đưa đến cho Đào Thần: "Đến ngày mai sẽ hết hạn, nhanh đi đóng tiền đi.”
"Được.” Đào Thần lấy túi xách đi ra ngoài: "Lý Lệ, cô ngồi chơi nhé.”
"Vâng.”
Lúc Đào Thần đi ra cũng đưa tay đóng cửa lại.
"Bác gái, vị này là bạn gái của thầy Đào sao? Đúng rồi, thầy Đào đã kết hôn chưa?”
"Không, cô hiểu lầm rồi, tôi không phải.” Bàng Hiểu Bình đỏ mặt khoát tay.
Đào mẹ thì thở dài: "Nó đến ngần này tuổi đầu rồi mà còn chưa chịu kết hôn.”
Lý Lệ đem túi xách đặt ở trên đầu gối: "Thầy Đào lúc rời khỏi Hoa Nhân không có ai biết, thật đáng tiếc, khi đó hiệu trưởng cũng đều ca ngợi thầy ấy. Bác gái, thầy Đào hiện tại đang làm gì?”
"Nó à, kể từ khi bị ngã gãy tay, không còn trường học nào chịu nhận nó, bây giờ đi vùng núi dạy học. . . . . .”
Lý Lệ nghe vậy, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Thầy Đào rời khỏi Hoa Nhân, không phải là bởi vì bị đánh gãy tay sao?”
"Cô nói cái gì?” Đào mẹ quá sợ hãi: "Tay của nó sao lại bị người ta đánh gãy?”
Lý Lệ nhìn thấy thần sắc của hai người, thì ra là Đào Thần đã liên tục giấu giếm. Cô hận không thể cắn đầu lưỡi của mình: "Con. . . . .”
"Cô gái, cô mau nói cho tôi biết là tại làm sao mà như vậy?” Đào mẹ lòng nóng như lửa đột, mà ngay cả Bàng Hiểu Bình bên cạnh mặt cũng lộ vẻ lo lắng.
"Cái này. . . . . .” Lý Lệ thấy Đào Thần vẫn chưa trở lại, lại lỡ lời, không thu về được, đành phải nói ra sự thật: "Chuyện này sinh viên Hoa Nhân hầu như đều biết. Lớp chúng con có một sinh viên nữ tên là Mạch Sanh Tiêu, bình thường cũng thân thiết với thầy Đào. Thầy Đào thấy gia cảnh của cô ấy không tốt, cũng đã rất giúp đỡ cô ấy. Về sau cũng không biết làm sao mà cô ta chọc tới một người đàn ông có địa vị rất cao. Đối phương liền bao dưỡng cô ấy, lúc ấy có rất nhiều người nhìn thấy. Thầy Đào chính là vì Mạch Sanh Tiêu mà ra mặt, mới bị người đàn ông kia đánh gãy một cánh tay. . . . .”
Đào mẹ trước mắt choáng váng không thôi, khuôn mặt trắng bệch như giấy. Bà dựa đầu vào gối há mồm thở dốc. Bàng Hiểu Bình gấp rút rót một ly nước cho bà: "Dì, dì đừng nóng vội.”
"Lại là Mạch Sanh Tiêu, thì ra cho đến cùng, vẫn chỉ là cô ta.”
Đào mẹ đau lòng run rẩy, Đào Thần làm tiêu tan toàn bộ hy vọng của bọn họ. Nếu tay của anh ta thật sự do không cẩn thận mà ngã đến gãy đi thì không trách được ai, chỉ có thể tự nhận là xui xẻo.
Đào mẹ dùng sức đánh vào ngực, bà nhớ tới bộ dạng của con trai lúc đánh đàn dương cầm, lại như thế nào cũng không ngờ tới, tay của nó đúng là bị đánh gãy.
Đào Thần nộp tiền xong thì trở lại, lý Lệ thấy anh ta về thì thở ra một hơi, một khắc cũng không muốn ở thêm: "Thầy Đào, em còn có việc, lần sau em lại đến thăm bác gái.”
Cô ta nói xong liền cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
"Ơ. . . . . . .”
Đào Thần còn chưa kịp mở miệng thì thân ảnh của Lý Lệ đã biến mất ở cửa.
Tầm mắt của Bàng Hiểu Bình rơi xuống cánh tay của Đào Thần, trong lòng cô cảm thấy một cơn khó chịu: "Nộp tiền viện phí rồi sao?”
"Nộp rồi.” Bán được nhà rồi anh ta lấy sổ tiết kiệm đến ngân hàng. Thật may là số tiền đủ để có thể cho mẹ Đào an tâm làm phẫu thuật.
Đào Thần đem túi đặt ở đầu giường: "Mẹ, mẹ nằm ngủ đi, đừng để quá mệt mỏi, con đi lấy nước.”
Đào mẹ không nói gì, bà trở người, đem phần lưng hướng về phía Đào Thần.
"Tôi đi cùng thầy.”
Bàng Hiểu Bình cầm lấy bình thủy cùng đi ra ngoài.
Cô nhẹ giọng đóng cửa lại, Đào mẹ lúc này mới cắn góc chăn khóc thành tiếng.
"Thầy Đào.” Bàng Hiểu Bình đi vài bước chân mà lòng không yên.
"Làm sao vậy?”
"Thầy. . . . . . thầy phải chuẩn bị tâm lý đi, dì đã biết tay của thầy không phải do ngã mà bị gãy rồi.”
"Cô nói cái gì?” Đào Thần dừng bước lại.
Bàng Hiểu Bình thở dài ra, Đào Thần đang muốn quay lại thì cô không chút nghĩ ngợi mà giữ chặt lấy ống tay áo của anh: "Thầy mà trở về thì dì càng khó chịu, hay là chúng ta cho dì một chút thời gian.”
Đào Thần đứng im lại.
***************
Sanh Tiêu đi ra Ngự Cảnh Viên, liên tục vài ngày tập trung vào bản vẽ làm cô eo mỏi lưng đau, cảm giác toàn thân không thoải mái.
Chuyện Đào Thần, Đào mẹ không có nhắc đến, cũng không có nói cho Đào ba, thật giống như muốn nghiền nát trong bụng.
Mạch Sanh Tiêu mua trái cây và giỏ hoa đi vào bệnh viện, cô tìm được phòng bệnh của Đào mẹ, thế mới biết Đào mẹ bệnh tình không đơn giản như Đào Thần đã nói. Cô tìm được bác sỹ, lúc đầu bác sỹ không chịu nói. Mạch Sanh Tiêu nhớ tới Tang Viêm có người quen ở đây, nhiều lần trắc trở mới biết được Đào mẹ bị bệnh ung thư dạ dày.
Sanh Tiêu đi đến trước phòng bệnh, cô đứng ở ngoài cửa, tay nâng lên lại hạ xuống, không có dũng khí gõ cửa đi vào.
Cho đến khi từ bên trong có tiếng mở cửa, Bàng Hiểu Bình muốn đi ra ngoài, nhìn thấy Sanh Tiêu ở bên ngoài, tựa hồ bị sợ hãi mà kêu lên: "Cô. . . . . .”
Cô ấy nhận ra Mạch Sanh Tiêu: "Cô đến thăm dì sao?”
"Vâng, xin chào.”
Bàng Hiểu Bình ánh mắt phức tạp, nhớ tới lời của Lý Lệ lại không dám cho Sanh Tiêu đi vào, sợ Đào mẹ lại bị kích động. "Hiểu Bình, là ai vậy?” Đào mẹ ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Sanh Tiêu ở phía sau, khuôn mặt ôn hòa rất nhanh suy sụp xuống.
"Dì.” Giọng nói Mạch Sanh Tiêu mềm nhũn, Đào mẹ khuôn mặt tiều tụy, Sanh Tiêu không nén được khó chịu trong lòng. Cô nhớ tới Đào mẹ trước kia rất tốt, trong lòng lại thêm áy náy và tự trách.
Bàng Hiểu Bình vốn định đi ra ngoài, nhưng bây giờ thì đóng cửa lại, cùng đi vào trong.
Sanh Tiêu đem trái cây cùng giỏ hoa để trên tủ đầu giường: "Dì. . . . . .”
"Giúp tôi nâng giường lên.”
"Vâng.” Mạch Sanh Tiêu đi đến cuối giường, ngồi xổm xuống nâng chân giường lên.
Tay phải Đào mẹ sờ cái ly trên tủ đầu giường, vung tay một cái, dùng sức ném đi.
Cái ly văng ra đập trúng vào trán của Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu lui về sau mấy bước, chỉ cảm thấy đầu đau muốn bể ra, máu tươi chảy ròng ròng, con mắt bên trái không mở ra được, Sanh Tiêu chỉ có thể dùng tay đè lại miệng vết thương.
Bàng Hiểu Bình thét lên chói tai, cầm lấy khăn lông đi đến trước mặt Mạch Sanh Tiêu: "Mau, che lên đi.”
Sanh Tiêu khóe mắt sưng đỏ, cô dựa lưng vào vách tường, lắc lắc đầu: "Không cần, cám ơn.”
"Cô đến tột cùng còn muốn thế nào nữa?” Đào mẹ kích động ưỡn cao nửa người trên lên: "Con tôi không còn gì cả, cánh tay cũng bởi vì cô mà bị phế, Mạch Sanh Tiêu, cô đừng lại quấn lấy Thần Thần có được không? Nó và cô là không thể nào, tôi nếu như sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì cho dù có bị đánh chết, tôi cũng không đồng ý cho nó đến Hoa Nhân, không biết cô, nó có thể sẽ có được một tiền đồ tốt.”
Sanh Tiêu không cãi lại mộ
t câu nào, máu chảy qua bàn tay rơi xuống chiếc áo màu trắng trên người, nhìn thấy là giật mình.
Đào mẹ cho rằng Mạch Sanh Tiêu còn muốn cùng Đào Thần nối lại tình xưa, trong lòng bà vừa nóng vừa giận: "Sanh Tiêu, trước đây tôi chưa từng bạc đãi cô, là cô cùng Thần Thần thật sự không có duyên phận.”
Cửa phòng bệnh bị mở ra, Đào Thần đi tới, đầu tiên là anh ta ngẩn người ra, sau khi lấy lại tinh thần thì đưa túi trái cây mang theo tùy ý để ở bên cạnh. Lòng nóng như lửa đốt bước đến bên cạnh Mạch Sanh Tiêu: "Tại sao có thể như vậy? Vì cái gì mà đổ nhiều máu như thế này?”
Sanh Tiêu sắc mặt trắng bệch, chỉ là không ngừng lắc đầu: "Không có việc gì.”
"Cô thấy thế nào?” Đào mẹ duỗi ngón tay chỉ về hướng Đào Thần, ánh mắt bà bi thống, giọng nói kịch liệt: "Đây chính là đứa con ngu ngốc của tôi, đến hôm nay còn không bỏ được cô. ""
"Mẹ, mẹ đừng kích động như vậy.”
Đào Thần trông thấy trên mặt đất là miểng thủy tinh rơi vãi, chân mày hắn căng thẳng: ""Mẹ, làm sao người có thể làm như vậy? Mẹ đừng trách Sanh Tiêu.”
"Dì, con biết rõ dì không cách nào tha thứ cho con, thực xin lỗi.”
"Sanh Tiêu, anh dẫn em đi băng bó.” Ánh mắt Đào Thần lộ ra vẻ khẩn trương, Bàng Hiểu Bình cũng giúp khuyên lơn Đào mẹ. Mạch Sanh Tiêu bị Đào Thần đưa ra khỏi phòng bệnh, cô ngồi ở trên hành hàng bệnh viện, khom người xuống, tay trái dùng sức đè lại miệng vết thương.
"Sanh Tiêu, mau đứng lên, không băng bó thì miệng vết thương sẽ dễ bị nhiễm trùng.”
Mạch Sanh Tiêu tránh tay của anh ra: "Đào Thần, dì nói không sai.”
"Em đừng như vậy.” Đào Thần cũng kiệt sức: "Mẹ biết tay của anh không phải do ngã mà thành ra thế này nên bà nhất thời không chấp nhận được.”
"Đào Thần, bệnh của dì như vậy mà anh vì cái gì không nói cho em biết? Bây giờ đang chờ phẫu thuật sao?”
"Đúng vậy.” Đào Thần không che giấu được lo lắng: "Bác sỹ nói cần phải cắt bỏ một phần tư dạ dày.”
Mạch Sanh Tiêu phải cắn khóe môi mới không có khóc lên.
"Sanh Tiêu, anh dẫn em đi băng bó trước.” Đào Thần lôi kéo cô đứng lên, Sanh Tiêu đứng ở trước gương trong toilet, cô rửa sạch sẽ vết máu trên mặt. Lúc trở lại hành lang, thấy Đào Thần đứng ở đó, bóng hình bị kéo thành một đường rất dài, dáng vẻ cô độc.
Trán của Mạch Sanh Tiêu bị dán một miếng gạc trắng: "Đào Thần, anh trở về phòng bệnh trước đi, dì tỉnh lại sẽ lo lắng.”
"Để anh đưa em về.”
"Không cần.” Sanh Tiêu cố nén giọng, cong môi một cái: "Tự em có thể gọi xe được.”
Đào Thần đưa cô ra ngoài cổng bệnh viện, cho đến khi thấy cô ngồi lên xe taxi mới nghiêng đầu trở về.
Đôi mắt Mạch Sanh Tiêu thấy bóng lưng của anh hòa vào đám đông rồi biến mất. Cô thu hồi tầm mắt, hiện tại điều quan trọng nhất là ca phẫu thuật của Đào mẹ, Sanh Tiêu muốn gom góp một khoản tiền, cô kiệt lực muốn bù đắp lại. Dù biết rõ như vậy cũng không vãn hồi được gì nhưng cô vẫn muốn, có thể giúp được chút nào hay chút nấy.
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu lên, trông thấy tài xế lén nhìn lên người cô. Cô biết rõ bộ dáng này rất kinh người, Sanh Tiêu đem tóc mái gạt xuống, nhưng bất luận thế nào cũng không che được cái băng gạc trên trán.
Haizzz. . . trở về lại phải ầm ĩ.
Mạch Sanh Tiêu thầm mong, tốt nhất đừng đụng mặt Duật Tôn, để cho cô về nhà trước một bước, thay đồ rồi cũng đỡ được phần nào.
. . .
Nhưng không khéo không thành sách, hết lần này đến lần khác khi cô mới bước vào sân, liền gặp người đàn ông hôm nay cũng về sớm. Mạch Sanh Tiêu cúi đầu xuống, sải nhanh bước đi vào cửa.
"Sanh Tiêu.”
Cô nghe được tiếng gọi, ngược lại còn đi nhanh hơn nữa.
Duật Tôn theo sát cô, con mắt không ngờ được mà nhìn thấy vết máu trên quần áo của Sanh Tiêu, chân mày hắn khóa chặt, dùng sức giữ chặt lấy tay Mạch Sanh Tiêu: "Em chạy cái gì vậy?”
Sanh Tiêu đành phải dừng lại: "Tôi không chạy.”
"Em đi đâu? Trên người máu ở đâu ra?” Lòng bàn tay Duật Tôn giữ chặt lấy bả vai của Mạch Sanh Tiêu. Giọng điệu không thể không xen vào cường ngạnh, Sanh Tiêu muốn tránh ra: "Tôi không có đi đâu cả.”
"Em mau nói.”
"Tôi không nói.”
Duật Tôn nổi cáu, một tay khác giữ lấy cằm của Mạch Sanh Tiêu, nâng mặt cô lên, đôi mắt u ám nhìn thấy miếng băng gạt trên trán Sanh Tiêu đến chướng mắt: "Làm sao mà bị thương?”
"Ai nha, không có! " Hàm răng của Mạch Sanh Tiêu mỏi nhừ, bị hắn giữ như vậy thiếu hút nữa miệng không nói được.
"Không có sao? Vậy em dán cái thứ này để cho đẹp chắc! " Duật Tôn buông tay ra khỏi cằm cô, Mạch Sanh Tiêu định xoay đi thì cổ lại bị người đàn ông nhốt chặt, mặt của cô dựa vào trước ngực Duật Tôn, người đàn ông lấy tay kia xé miếng băng gạt của cô ra.
"Làm cái gì vậy? Á! Thả tôi ra! " Sanh Tiêu giữ chặt cổ tay của hắn muốn ngăn lại, nhưng sức của cô không bằng hắn nên bị Duật Tôn dễ dàng gỡ cái băng gạc ra.
Mạch Sanh Tiêu không còn cách nào khác, đành phải dùng tay đưa lên miệng vết thương mà che lại. Duật Tôn lại nhanh tay lẹ mắt, cầm lấy cổ tay cô trước một bước.
Sanh Tiêu giẫm mạnh chân, cứ như vậy, miệng vết thương của Mạch Sanh Tiêu bất đắc dĩ bị lộ ra.
Chỗ đuôi chân mày rõ ràng bị sưng phồng và đỏ lên, trên mặt bị miểng thủy tinh cắt qua, ngay cả mắt trái cũng sưng theo. Duật Tôn hô hấp căng thẳng, ngón tay ra sức buộc chặt tại cổ tay của cô: "Ai làm cho bộ dạng của em biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này hả?”
Mạch Sanh Tiêu đau nhíu chặt chân mày, cô quật cường nhìn ra xa mà không nói lời nào.
Duật Tôn mắt mũi sắc nhọn, cầm lấy băng gạc trong tay dùng sức dán trở lại cho cô. Sanh Tiêu đau không chịu nổi, ấn lấy thái dương lùi ra vài bước.
Cánh môi Duật Tôn khẽ khẽ tạo thành một đường cong: "Em còn trừng mắt với anh?”
"Tôi vấp ngã, thì sao?”
"Lừa gạt ai đó? Làm như ai cũng ngốc như em vậy.”
Mạch Sanh Tiêu cất bước rời đi, bả vai của cô đụng vào cánh tay của Duật Tôn mà đi qua, lại bị người đàn ông ôm lấy eo từ phía sau, lôi cô trở về. Đôi chân của Sanh Tiêu bay lên không, dùng sức quẫy đạp: "Thả tôi ra! Có nghe thấy không?”
"Sanh Tiêu, em bị người của Đào gia đánh thành như vậy phải không?”
Mạch Sanh Tiêu thôi giãy giụa, nghiêng đầu nhìn vào tầm mắt của Duật Tôn.
"Anh biết ngay mà, trừ bọn họ ra có ai còn oán hận gì với em nữa.” Duật Tôn đặt cô xuống nhưng tay thì chưa buông ra.
Sanh Tiêu cúi xuống rồi lên tiếng: "Không liên quan gì đến bọn họ.”
"Em biết rất rõ là người bọn họ không muốn nhìn thấy nhất chính là em, em ngốc rồi sao? Đưa tới cửa cho người ta đánh như vậy?” Thấy cô còn chưa nói năng gì, giọng nói Duật Tôn đột nhiên pha lẫn nóng giận, hắn vươn tay đẩy bả vai của Mạch Sanh Tiêu: "Nói cho anh nghe! "
"Là tôi ngốc, được chưa? Nhưng phải nói câu xin lỗi bọn họ là tôi, anh chẳng lẽ muốn tôi núp ở trong nhà mà làm như chưa từng phát sinh chuyện gì sao? Thân thể của mẹ Đào Thần lâm bệnh nặng như vậy nếu tôi không đi thì anh ấy đến bây giờ vẫn còn giấu tôi. Anh ấy biết vì tôi mà cân nhắc, tôi xem như là đi thăm bệnh cũng không được sao?” Lời nói của Mạch Sanh Tiêu kích động, ảnh hưởng đến miệng vết thương. Duật Tôn giơ tay lên, chỉnh lại cái băng gạc bị lệch cho cô.
"Cho dù em có cảm thấy có lỗi cũng không phải để cho người ta đánh mình mới là cách có thể đền đáp lại. Hơn nữa, em nếu là đi thăm mà bọn họ đáp lễ em thế này sao?”
Sanh Tiêu nhớ tới lời nói của Đào mẹ, lại nhớ tới Đào mẹ trước kia tốt với cô, nếu có đánh đập thì không chỉ là ở đầu của cô thôi đâu.
Duật Tôn đột nhiên buông tay ra, sải bước đi về phía trước.
Mạch Sanh Tiêu giật mình cứng đơ người, thấy hắn đi rất nhanh, cô gấp rút đuổi theo: "Anh đi đâu?”
Duật Tôn bắt lấy cổ tay cô, lôi cô đi đến ga ra: "Bọn họ hiện giờ ở bệnh viện nào? Đi, Mạch Sanh Tiêu, em kỳ thật muốn nói căn nguyên đều là anh gây ra, phải không? Nếu đã như vậy thì anh liền đứng trước mặt bọn họ, xem bọn họ có gan mà làm một lỗ thủng ở trên đầu anh hay không?”
Lòng bàn chân của Mạch Sanh Tiêu như dán chặt vào sân cỏ, không chịu nhích về phía trước: "Duật Tôn, anh điên rồi phải không?”
Cô dám cam đoan, Duật Tôn nếu cứ thế này mà xuất hiện ở phòng bệnh thì Đào mẹ thực sẽ liều mạng cùng hắn.
"Em có tránh ra hay không?”
"Tôi không cho phép anh đi! " Mạch Sanh Tiêu giữ chặt lấy cánh tay Duật Tôn, cả người kéo lấy hắn.
Trần tỷ cùng dì Hà rón ra rón rén đi về phía cửa sổ, Bôn Bôn ở trên lầu, căn bản không nghe được tiếng động ở trong hoa viên.
Mà ngay cả Hải Bối cũng lè lưỡi đứng lên xem náo nhiệt.
"Duật thiếu cùng Duật phu nhân làm sao vậy, có phải gây gỗ không, có cần đi ra ngoài khuyên nhủ không?”
Dì Hà đẩy cửa sổ ra, lắc đầu nói: "Theo kinh nghiệm của tôi từng chứng kiến thì không giống, đi, chúng ta trở về phòng khách xem ti vi đi.”
Duật Tôn ở trong mắt phẫn nộ sắp cháy ra lửa, Mạch Sanh Tiêu không quan tâm ngó ngàng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra căng thẳng.
Người đàn ông đột nhiên hất tay của cô ra, Sanh Tiêu vội vàng không kịp chuẩn bị. Dù sao sức của hắn so với cô như một trời một vực, nếu muốn thoát khỏi cô là rất dễ dàng. Mạch Sanh Tiêu cúi người xuống thở hồng hộc, còn nghe được Duật Tôn lớn tiếng hướng về phía cô mà nói: "Mạch Sanh Tiêu, người phụ nữ của tôi mà ngay cả tôi cũng không đành lòng xuống tay như vậy, em trở về phòng mà tự soi gương đi. Bị thương thành bộ dạng như thế này mà cũng không biết đánh lại, tôi tuyệt đối không tha cho hắn! "
Đương nhiên, đây là hiện tại, trước đây hắn ra tay cũng không biết nặng nhẹ, điểm này Duật Tôn cũng tự biết rõ.
Duật Tôn nhìn qua nét mặt lạnh nhạt của cô, ngược lại cảm thấy hắn như chuyện bé xé ra to.
"Sanh Tiêu, em đến khi nào đối với anh cũng cười như vậy?”
Mạch Sanh Tiêu rủ nhẹ mi mắt xuống, khi cô như hoa nở rạng ngời thì trong mắt Duật Tôn không có cô, dĩ nhiên sẽ không nhìn ra được.
"Duật Tôn, anh đến cuối cùng cũng không hỏi qua Đào Thần xem anh ta sống như thế nào, lúc ấy đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, xem ra, anh thật là ích kỷ.”
Người đàn ông từ lên cao liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bên dưới: "Hắn sống được hay không thì liên quan gì đến anh? Hắn còn sống trở về, đã nói là anh không có hại chết hắn. Em nên biết là em cùng Đào Thần cả đời này cũng không có khả năng, nhớ kỹ điều này là được! "
Hắn chỉ để ý người bên cạnh, chưa bao giờ yêu ai yêu cả đường đi. Nói một cách khác, Đào Thần sống hay chết thì hắn cũng không quan tâm, chỉ cần đừng đổ lên người hắn là tốt rồi.
Đây là Duật Tôn.
Từ nhỏ đến lớn đã sống quá lâu trong thế giới đen tối, Duật Tôn học được cách sinh tồn đơn giản là tàn nhẫn.
Có nhiều thời gian hơn nữa cũng không thay đổi được, một khi đã bị thứ gì đó khắc vào tận bên trong xương tủy, trừ phi là đầu thai chuyển thế.
"Vậy anh có biết hay không, anh ta cận kề chỉ còn kém một bước. Nếu không kịp thời tránh né được thì cũng đã chết rồi, giống như hai trợ thủ kia! "
"Vậy hắn trông thấy ai ra tay sao?”
Lúc đó Đào Thần núp ở trong rừng cây, hơn nữa lại là buổi tối, khoảng cách lại xa. Chỉ có thể nhìn rõ chiếc thuyền ngừng lại trên bờ biển, Mạch Sanh Tiêu cũng không muốn anh ấy liên lụy vào chuyện gì khác nữa: "Không có.”
"Vậy không phải hắn còn sống được là do mạng hắn lớn sao, hai người kia chỉ có thể nói là xúi quẩy.”
Mái tóc đen nhánh của Sanh Tiêu gối sau đầu, cô nâng lên một chút, ánh mắt tiếp xúc với cái cằm tinh xảo mà góc cạnh rõ ràng của người đàn ông: "Duật Tôn, hai người kia chẳng phải là thủ hạ của anh sao?” Cô tưởng tượng không nổi, đó là hai mạng người, trước đó một khắc còn sống sờ sờ.
"Sanh Tiêu.” Cô nghe được trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài. Người đàn ông chống thẳng khuỷu tay nhẹ khom xuống, lồng ngực hầu như dán chặt vào cô: "Không cần phải dùng ánh mắt như thế này để hoài nghi anh, em có thể dùng nhân đạo để đối đãi nhưng người ở trên đời này, em không được thương hại.”
Mạch Sanh Tiêu trong ngực dường như bị một tảng đá lớn đè nặng. Cô đẩy không ra, cũng không trốn được. Cô tránh đi tầm mắt của Duật Tôn, trong mắt hắn giấu kín một cảm giác âm lãnh cùng tà ác mà cô chưa bao giờ chạm đến được, sắc mặt cô khó nén được sợ hãi. Duật Tôn bỗng nhiên hoàn hồn. Đôi mắt nhỏ dài và sóng mũi cao che giấu sắc bén. Trong nháy mắt, khói mù mãnh liệt vừa rồi đã tản đi. Hắn xoay người lại nằm xuống bên cạnh Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, Đào Thần vẫn còn sống tốt, em nên tin là anh khi đó không có muốn làm hại hắn.”
Tâm tình của hắn thường xuyên khống chế không được. Hắn đã nói rằng bản thân hắn đã đủ đen tối, hắn không muốn kéo theo Sanh Tiêu và con nhỏ vào, dù là một chút, hắn cũng hy vọng họ không phải dính dáng đến.
Sanh Tiêu nằm thẳng trên giường, không nói gì thêm nữa.
Cô nhớ tới Đào Thần, nhớ tới Bàng Hiểu Bình, tất cả đều tốt như vậy, nước chảy thành sông, nhưng nghĩ cho kỹ thì lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không phù hợp.
Đào Thần xuất hiện cho đến khi rời đi, còn giới thiệu Bàng Hiểu Bình, kỳ thật mục đích đều muốn tập trung tại một điểm, rồi cùng hướng một phía mà đi.
Đó chính là, làm cho Mạch Sanh Tiêu hạnh phúc.
Lúc bọn họ gặp nhau, ánh mắt đầu tiên Đào Thần nhìn thấy Bôn Bôn như một con dao nhọn đâm vào Mạch Sanh Tiêu. Sanh Tiêu không thể quên được Đào Thần lúc ấy đã cật lực ẩn nhẫn sự bi thương và phức tạp.
Duật Tôn xoay người: "Sanh Tiêu. . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu quay mặt lại, Duật Tôn kỳ thật muốn nói, nếu Đào Thần còn sống, không phải là cô cũng có thể tiêu trừ được băn khoăn lớn nhất trong lòng rồi sao. Nhưng Sanh Tiêu đã không cho hắn có cơ hội nói tiếp, cô chống người lên, bước ra khỏi phòng.
. . .
Trong phòng khách Bôn Bôn mới tỉnh lại, chân đạp đạp hình như rất không thoải mái.
Mạch Sanh Tiêu đi đến trước giường, Trần tỷ tại dưới người đứa nhỏ đang loay hoay: "Đã tiểu rồi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng.”
Sanh Tiêu vén ống tay áo lên, tay trái cầm vào cổ chân của Bôn Bôn, chị Trần cầm khăn ướt xoay lại: "Duật phu nhân, để tôi làm đi, nước tiểu sẽ làm bẩn tay cô.”
"Không có chuyện gì.” Mạch Sanh Tiêu đem quần của Bôn Bôn cởi ra: "Con trai mình mà còn ngại bẩn sao?”
"Duật phu nhân, trước kia tôi chăm sóc những cục cưng khác, bà chủ cho tới bây giờ cũng không đụng một chút. Tình nguyện đi ra ngoài chơi mạt chược, đi dạo phố, còn nói muốn bảo trì vóc dáng mà không cho bú sữa. Kỳ thật đứa trẻ lớn lên rất nhanh, nhưng không thân thiết, muốn ôm, muốn biết gì cũng khó. . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu đem cái mông của Bôn Bôn lau sạch sẽ, lại thay tã không thấm, con rất nhanh không quấy khóc. Những gì chị Trần nói cũng là điều Sanh Tiêu nghĩ, không nhận thức được con bên cạnh mình khôn lớn, nếu bỏ lỡ thời gian này thì sẽ tiếc nuối không ít.
Mạch Sanh Tiêu ôm Bôn Bôn vào trong ngực, đứa nhỏ này mở to mắt, đôi mắt đen bóng nhìn vòng vòng. Sanh Tiêu ngồi vào mép giường, ngón tay theo đầu lông mày mà xoa bóp cho con.
Duật Tôn bước qua phòng khách, trông thấy Trần tỷ và Mạch Sanh Tiêu ở cùng một chỗ, Bôn Bôn ở trên giường lớn. Hắn đi vào nhìn thấy Trần tỷ đang hướng dẫn cho Sanh Tiêu tập thể dục và mát xa cho trẻ con như thế nào.
"Duật thiếu, hay cậu cũng tới học đi.” Trần tỷ đứng dậy trông thấy Duật Tôn.
Duật Tôn đi đến bên cạnh Mạch Sanh Tiêu, Bôn Bôn tinh thần phấn chấn, cắt kiểu đầu trọc này căn bản tóc còn chưa mọc ra. Duật Tôn ngồi xổm xuống, gương mặt tuấn tú sắp lại trước mặt con yêu: "Bôn Bôn, hôn cha một cái.”
Mặt hắn chôn ở trước ngực cục cưng, Bôn Bôn hiển nhiên là bị nhột, miệng lại bật cười một tiếng.
Tiểu tử bình thường trừ việc ngủ chính là uống sữa, thời gian mở mắt ra chơi đùa cũng không nhiều, sắc mặt Duật Tôn khó nén mừng rỡ: "Nhìn thấy không? Bôn Bôn biết cười kìa.”
Mạch Sanh Tiêu đứng ở bên cạnh, cứ việc như không thèm đáp lại nhưng ánh mắt hiển nhiên là dịu hiền.
Duật Tôn ở trước giường trêu chọc con nhỏ, Sanh Tiêu nghe thấy hình như hắn kêu lên một tiếng đau đớn. Trần tỷ há hốc miệng: "Ai u, Duật thiếu không sao chứ?”
"Không có việc gì.”
Mạch Sanh Tiêu khom xuống, nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông có một vết xước rõ ràng.
Sắc mặt Trần tỷ áy náy: "Duật thiếu, thực xin lỗi, móng tay cục cưng mọc nhanh, lúc đang ngủ thì tôi đang cắt móng tay trái rồi sau đó tỉnh dậy, tay phải còn chưa kịp. . . . . . .”
Ngón tay thon dài của Duật Tôn sờ sờ lên mặt, đau rát.
Bôn Bôn phun ra một vòng nước miếng, con nhỏ không cần biết hắn có đau hay không, đôi mắt hạt châu nhỏ xíu nhìn lên.
Duật Tôn đứng dậy, trên gò má dấu vết còn rất dài.
Nếu đổi lại là người khác dám làm như vậy với mặt của hắn, hắn đã sớm nổi đóa!
Nhưng ai bảo là bảo bối tự mình ra tay, nên cho dù bị xước mười cái, tám cái cũng phải ngoan ngoãn mà chịu.
********************
Thời gian này Mạch Sanh Tiêu suốt ngày ở Ngự Cảnh Viên, ngoại trừ Dung Ân hay sang chơi, hoặc là cô đi tìm Thư Điềm. Cô đi vào sân thượng, mở Laptop ra.
Đã hơn một năm không có đăng nhập QQ, may mà tài khoản không bị trộm mất.
Lúc đăng nhập vào, có nhiều thông báo, ngoại trừ những tin nhắn không quan trọng thì có có Vương tỷ.
Sanh Tiêu nhớ đến lúc ở trấn Lâm Thủy, Vương tỷ đối với cô cũng tốt. Về sau điện thoại di động bị mất nên cô cũng mất liên lạc. Mạch Sanh Tiêu cảm thấy áy náy, bây giờ vừa lúc trông thấy chị ấy, nhanh chóng gửi đi một dòng tin nhắn: "Vương tỷ, em là Sanh Tiêu, chị gần đây khỏe không?”
Tin nhắn hầu như không phải đợi lâu thì liền có câu trả lời: "Sanh Tiêu, em bây giờ ở đâu? Có khỏe không? Chị lúc nào cũng lo lắng gần chết. . . . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu đơn giản nói vài câu tình hình gần đây, cũng không có nói tỉ mỉ. Vương tỷ thấy cô không có việc gì, sự lo lắng trong lòng cuối cùng cũng yên ổn, cũng không có hỏi nhiều.
"Vương tỷ, chị vẫn còn ở công ty sao?”
"Không, em rời đi không bao lâu thì chị cũng đi nơi khác. Công việc hiện tại cũng rất tốt, chỉ là khá bận rộn.”
Sanh Tiêu trước màn hình vi tính cười nhẹ: "Vậy là tốt rồi.”
"Đúng rồi, trước đây chị cũng muốn tìm em, trong tay có mấy dự án, cảm thấy hứng thú không? Không muốn phong độ của mình bị mất đi phải không?”
"Em cũng muốn tìm chuyện gì đó để làm, Vương tỷ, chị thật sự là quý nhân của em đấy.”
Vương tỷ gửi đến một biểu tượng cười to không ngừng.
Mạch Sanh Tiêu gửi lại một biểu tượng thẹn thùng.
"Đợi chút nữa chị sẽ gửi mail bản vẽ cho em, nhớ xem kỹ nhé.”
"Vâng.”
Hiện tại Sanh Tiêu không thiếu tiền, nhưng thời gian cực khổ khi cô rời khỏi Bạch Sa vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Cô không muốn một ngày nào đó khi bị đuổi ra ngoài thì không thoát khỏi cảnh nghèo đến mức không có một phân tiền.
Loại cảm giác đó, Mạch Sanh Tiêu bị nếm qua một lần, lại khắc sâu vào trí nhớ, sợ là cả đời này cũng không quên được.
Với Duật Tôn, tiền là hắn. Nhưng ai nói phụ nữ thì nên dựa vào đàn ông nuôi?
Chỉ có chính mình có năng lực tồn tại mới không bị giẫm nát dưới lòng bàn chân, mới có thể chân chính sống những ngày tốt lành.
. . .
Sanh Tiêu đi vào nhà sách mua vài cuốn sách, những thứ ở trấn Lâm Thủy cô đều không mang theo. Buổi tối cô cũng không có bắt tay vào ngay, đợi Bôn Bôn ngủ rồi, lúc này mới trở lại phòng ngủ của mình. Bản vẽ được in ra, đây là hình cắt mặt phẳng, tiết diện cộng thêm kết cấu, nếu thiết kế đầy đủ cũng phải dày cả chục bản.
Một năm chưa tiếp xúc vào, muốn linh hoạt triển khai cũng không dễ dàng.
Mạch Sanh Tiêu khoanh chân ngồi ở ghế sopha, máy tính, bản vẽ, laptop bày đầy cả bàn trà.
Duật Tôn tắm rửa x
ong đi ra, cô vẫn còn vùi đầu vào, cũng không có ý muốn đi ngủ.
Mạch Sanh Tiêu đem tóc cột cao lên, lộ ra cái trán trơn bóng cùng đôi mi thanh tú đang nhíu lại. Đuôi tóc của cô không dài, không như trước kia rủ xuống tận thắt lưng. Cô cắn đầu bút, cũng không biết lý do gì mà nghĩ không ra, vẻ mặt nghiêm túc như cô giáo đang khiển trách học trò.
Duật Tôn đi tới: "Đang xem cái gì mà còn chưa ngủ?”
Mạch Sanh Tiêu không ngẩng đầu lên: "Xem bản vẽ.”
Tầm mắt hắn quét qua khay trà, hai đầu chân mày rõ ràng là nhíu lại: "Em thiếu tiền xài sao?”
Sanh Tiêu lắc đầu: "Không thiếu.”
"Vậy sao còn nhận việc làm?”
Mạch Sanh Tiêu lấy bút ra: "Vậy anh ngại tiền nhiều hơn sao?”
"Tiền của anh, em cứ việc xài, xài cũng không hết được.”
"Nhưng tôi thích chính mình kiếm tiền ra.” Sanh Tiêu lật tư liệu trong tay, cô đã phân chia vô cùng rõ ràng. Mạch Sanh Tiêu muốn đợi chính thức nhận việc xong, sẽ đem công việc và thời gian nghỉ ngơi chia đều. Ban ngày Trần tỷ sẽ chăm sóc Bôn Bôn, buổi tối cô sẽ tự mình làm.
Duật Tôn liếc mắt nhìn bản vẽ trong tay của cô: "Em xem có thể hiểu sao?”
Mạch Sanh Tiêu khiêu khích: "Có tin là tôi thiết kế một bản cho anh xem không?”
"Em dám không?”
"Đến lúc đó đừng có dùng thủ đoạn gì đấy! " Cô khẽ nâng đầu lên, trong mắt tràn đầy tự tin.
Cánh môi Duật Tôn câu dẫn ra góc cạnh hấp dẫn: "Anh bảo đảm không cần.”
**************
Mẹ Đào sau khi phát hiện bị ung thư dạ dày giai đoạn đầu thì liên tục ở tại bệnh việc của thành phố Bạch Sa.
Đào Thần mỗi ngày đều đến, Đào mẹ đau lòng con trai. Mặc dù đối với chuyện trước kia vẫn còn tức giận nhưng chứng kiến Đào Thần như vậy, bà cũng nguôi ngoai phân nửa.
Bàng Hiểu Bình không gấp chuyện trường học, thân thể Đào ba cũng không khỏe, cô sợ Đào Thần một mình không lo được, mặc cho anh khuyên như thế nào, cô đều không nghe.
Đào mẹ cả người gầy xuống một vòng, nhìn thấy Bàng Hiểu Bình trước mặt không ngại cực khổ chăm sóc, tự đáy lòng bà cảm kích, biết rõ cô gái này tốt bụng: "Hiểu Bình à, ngồi xuống đi, vừa đưa cơm lại vừa chăm sóc dì, con xem đã tiều tụy đi rồi.”
"Dì, con không sao.”
"Thần Thần có con làm bạn, thật là có phúc.” Đào mẹ giữ chặt tay Bàng Hiểu Bình, nếu Đào Thần có thể quên được Mạch Sanh Tiêu, bắt đầu lại lần nữa thì lòng bà có cũng được yên tâm.
"Dì à, dì đừng nói như vậy.”
"Hiểu Bình, Thần Thần vừa mới nói cho dì biết, lúc nó đi vùng núi dạy học, trong lòng dì thật không muốn. Con trai của dì từ nhỏ lòng dạ đã tốt, dì bây giờ gặp được con cũng tốt như vậy, là một cô gái bỏ qua cuộc sống thành thị. Dì cảm thấy được là cần phải ủng hộ nó mới phải.”
"Dì, con nghĩ thầy Đào mà nghe được những lời này của dì, nhất định sẽ rất vui.”
"Con là bạn của Thần Thần, hãy gọi tên của nó chứ, làm sao còn gọi là thầy, nghe thấy lạnh nhạt nhiều.”
Bàng Hiểu Bình sắc mặt không nhịn được mà đỏ hồng: "Tính của con là vậy, gọi đã thành thói quen mà đổi thì cũng ngượng miệng.”
Đào Thần mang thuốc trở lại phòng bệnh, tay phải đẩy cửa phòng ra, trông thấy Đào mẹ cũng Bàng Hiểu Bình đang nói chuyện phiếm.
"Thầy Đào?”
Anh nghe được tiếng gọi sau lưng nên dừng bước.
"Đúng là thầy rồi, thầy Đào! " Trên mặt cô gái vui mừng, sải bước đi đến trước mặt Đào Thần: "Là em đây, sinh viên Lý Lệ của Hoa Nhân, khi đó em cùng ở chung ký túc xá với Tô Ngải Nhã, thầy đã lên lớp chúng em mà.”
Đào Thần bừng tỉnh: "Tôi nhớ ra rồi, đã lâu không gặp.”
"Thần Thần, là ai vậy?”
"Mẹ, là một học trò trước kia của con.”
"Vậy còn không nhanh mời người ta vào, đứng ở cửa làm gì?”
Lý Lệ cũng là đến bệnh viện để thăm người quen, không ngờ sẽ gặp được Đào Thần ở đây. Cô ta đi theo sau lưng Đào Thần bước vào phòng bệnh: "Bác gái, xin chào.”
"Mau ngồi đi.”
Y tá đem danh sách nằm viện đưa đến cho Đào Thần: "Đến ngày mai sẽ hết hạn, nhanh đi đóng tiền đi.”
"Được.” Đào Thần lấy túi xách đi ra ngoài: "Lý Lệ, cô ngồi chơi nhé.”
"Vâng.”
Lúc Đào Thần đi ra cũng đưa tay đóng cửa lại.
"Bác gái, vị này là bạn gái của thầy Đào sao? Đúng rồi, thầy Đào đã kết hôn chưa?”
"Không, cô hiểu lầm rồi, tôi không phải.” Bàng Hiểu Bình đỏ mặt khoát tay.
Đào mẹ thì thở dài: "Nó đến ngần này tuổi đầu rồi mà còn chưa chịu kết hôn.”
Lý Lệ đem túi xách đặt ở trên đầu gối: "Thầy Đào lúc rời khỏi Hoa Nhân không có ai biết, thật đáng tiếc, khi đó hiệu trưởng cũng đều ca ngợi thầy ấy. Bác gái, thầy Đào hiện tại đang làm gì?”
"Nó à, kể từ khi bị ngã gãy tay, không còn trường học nào chịu nhận nó, bây giờ đi vùng núi dạy học. . . . . .”
Lý Lệ nghe vậy, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Thầy Đào rời khỏi Hoa Nhân, không phải là bởi vì bị đánh gãy tay sao?”
"Cô nói cái gì?” Đào mẹ quá sợ hãi: "Tay của nó sao lại bị người ta đánh gãy?”
Lý Lệ nhìn thấy thần sắc của hai người, thì ra là Đào Thần đã liên tục giấu giếm. Cô hận không thể cắn đầu lưỡi của mình: "Con. . . . .”
"Cô gái, cô mau nói cho tôi biết là tại làm sao mà như vậy?” Đào mẹ lòng nóng như lửa đột, mà ngay cả Bàng Hiểu Bình bên cạnh mặt cũng lộ vẻ lo lắng.
"Cái này. . . . . .” Lý Lệ thấy Đào Thần vẫn chưa trở lại, lại lỡ lời, không thu về được, đành phải nói ra sự thật: "Chuyện này sinh viên Hoa Nhân hầu như đều biết. Lớp chúng con có một sinh viên nữ tên là Mạch Sanh Tiêu, bình thường cũng thân thiết với thầy Đào. Thầy Đào thấy gia cảnh của cô ấy không tốt, cũng đã rất giúp đỡ cô ấy. Về sau cũng không biết làm sao mà cô ta chọc tới một người đàn ông có địa vị rất cao. Đối phương liền bao dưỡng cô ấy, lúc ấy có rất nhiều người nhìn thấy. Thầy Đào chính là vì Mạch Sanh Tiêu mà ra mặt, mới bị người đàn ông kia đánh gãy một cánh tay. . . . .”
Đào mẹ trước mắt choáng váng không thôi, khuôn mặt trắng bệch như giấy. Bà dựa đầu vào gối há mồm thở dốc. Bàng Hiểu Bình gấp rút rót một ly nước cho bà: "Dì, dì đừng nóng vội.”
"Lại là Mạch Sanh Tiêu, thì ra cho đến cùng, vẫn chỉ là cô ta.”
Đào mẹ đau lòng run rẩy, Đào Thần làm tiêu tan toàn bộ hy vọng của bọn họ. Nếu tay của anh ta thật sự do không cẩn thận mà ngã đến gãy đi thì không trách được ai, chỉ có thể tự nhận là xui xẻo.
Đào mẹ dùng sức đánh vào ngực, bà nhớ tới bộ dạng của con trai lúc đánh đàn dương cầm, lại như thế nào cũng không ngờ tới, tay của nó đúng là bị đánh gãy.
Đào Thần nộp tiền xong thì trở lại, lý Lệ thấy anh ta về thì thở ra một hơi, một khắc cũng không muốn ở thêm: "Thầy Đào, em còn có việc, lần sau em lại đến thăm bác gái.”
Cô ta nói xong liền cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
"Ơ. . . . . . .”
Đào Thần còn chưa kịp mở miệng thì thân ảnh của Lý Lệ đã biến mất ở cửa.
Tầm mắt của Bàng Hiểu Bình rơi xuống cánh tay của Đào Thần, trong lòng cô cảm thấy một cơn khó chịu: "Nộp tiền viện phí rồi sao?”
"Nộp rồi.” Bán được nhà rồi anh ta lấy sổ tiết kiệm đến ngân hàng. Thật may là số tiền đủ để có thể cho mẹ Đào an tâm làm phẫu thuật.
Đào Thần đem túi đặt ở đầu giường: "Mẹ, mẹ nằm ngủ đi, đừng để quá mệt mỏi, con đi lấy nước.”
Đào mẹ không nói gì, bà trở người, đem phần lưng hướng về phía Đào Thần.
"Tôi đi cùng thầy.”
Bàng Hiểu Bình cầm lấy bình thủy cùng đi ra ngoài.
Cô nhẹ giọng đóng cửa lại, Đào mẹ lúc này mới cắn góc chăn khóc thành tiếng.
"Thầy Đào.” Bàng Hiểu Bình đi vài bước chân mà lòng không yên.
"Làm sao vậy?”
"Thầy. . . . . . thầy phải chuẩn bị tâm lý đi, dì đã biết tay của thầy không phải do ngã mà bị gãy rồi.”
"Cô nói cái gì?” Đào Thần dừng bước lại.
Bàng Hiểu Bình thở dài ra, Đào Thần đang muốn quay lại thì cô không chút nghĩ ngợi mà giữ chặt lấy ống tay áo của anh: "Thầy mà trở về thì dì càng khó chịu, hay là chúng ta cho dì một chút thời gian.”
Đào Thần đứng im lại.
***************
Sanh Tiêu đi ra Ngự Cảnh Viên, liên tục vài ngày tập trung vào bản vẽ làm cô eo mỏi lưng đau, cảm giác toàn thân không thoải mái.
Chuyện Đào Thần, Đào mẹ không có nhắc đến, cũng không có nói cho Đào ba, thật giống như muốn nghiền nát trong bụng.
Mạch Sanh Tiêu mua trái cây và giỏ hoa đi vào bệnh viện, cô tìm được phòng bệnh của Đào mẹ, thế mới biết Đào mẹ bệnh tình không đơn giản như Đào Thần đã nói. Cô tìm được bác sỹ, lúc đầu bác sỹ không chịu nói. Mạch Sanh Tiêu nhớ tới Tang Viêm có người quen ở đây, nhiều lần trắc trở mới biết được Đào mẹ bị bệnh ung thư dạ dày.
Sanh Tiêu đi đến trước phòng bệnh, cô đứng ở ngoài cửa, tay nâng lên lại hạ xuống, không có dũng khí gõ cửa đi vào.
Cho đến khi từ bên trong có tiếng mở cửa, Bàng Hiểu Bình muốn đi ra ngoài, nhìn thấy Sanh Tiêu ở bên ngoài, tựa hồ bị sợ hãi mà kêu lên: "Cô. . . . . .”
Cô ấy nhận ra Mạch Sanh Tiêu: "Cô đến thăm dì sao?”
"Vâng, xin chào.”
Bàng Hiểu Bình ánh mắt phức tạp, nhớ tới lời của Lý Lệ lại không dám cho Sanh Tiêu đi vào, sợ Đào mẹ lại bị kích động. "Hiểu Bình, là ai vậy?” Đào mẹ ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Sanh Tiêu ở phía sau, khuôn mặt ôn hòa rất nhanh suy sụp xuống.
"Dì.” Giọng nói Mạch Sanh Tiêu mềm nhũn, Đào mẹ khuôn mặt tiều tụy, Sanh Tiêu không nén được khó chịu trong lòng. Cô nhớ tới Đào mẹ trước kia rất tốt, trong lòng lại thêm áy náy và tự trách.
Bàng Hiểu Bình vốn định đi ra ngoài, nhưng bây giờ thì đóng cửa lại, cùng đi vào trong.
Sanh Tiêu đem trái cây cùng giỏ hoa để trên tủ đầu giường: "Dì. . . . . .”
"Giúp tôi nâng giường lên.”
"Vâng.” Mạch Sanh Tiêu đi đến cuối giường, ngồi xổm xuống nâng chân giường lên.
Tay phải Đào mẹ sờ cái ly trên tủ đầu giường, vung tay một cái, dùng sức ném đi.
Cái ly văng ra đập trúng vào trán của Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu lui về sau mấy bước, chỉ cảm thấy đầu đau muốn bể ra, máu tươi chảy ròng ròng, con mắt bên trái không mở ra được, Sanh Tiêu chỉ có thể dùng tay đè lại miệng vết thương.
Bàng Hiểu Bình thét lên chói tai, cầm lấy khăn lông đi đến trước mặt Mạch Sanh Tiêu: "Mau, che lên đi.”
Sanh Tiêu khóe mắt sưng đỏ, cô dựa lưng vào vách tường, lắc lắc đầu: "Không cần, cám ơn.”
"Cô đến tột cùng còn muốn thế nào nữa?” Đào mẹ kích động ưỡn cao nửa người trên lên: "Con tôi không còn gì cả, cánh tay cũng bởi vì cô mà bị phế, Mạch Sanh Tiêu, cô đừng lại quấn lấy Thần Thần có được không? Nó và cô là không thể nào, tôi nếu như sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì cho dù có bị đánh chết, tôi cũng không đồng ý cho nó đến Hoa Nhân, không biết cô, nó có thể sẽ có được một tiền đồ tốt.”
Sanh Tiêu không cãi lại mộ
t câu nào, máu chảy qua bàn tay rơi xuống chiếc áo màu trắng trên người, nhìn thấy là giật mình.
Đào mẹ cho rằng Mạch Sanh Tiêu còn muốn cùng Đào Thần nối lại tình xưa, trong lòng bà vừa nóng vừa giận: "Sanh Tiêu, trước đây tôi chưa từng bạc đãi cô, là cô cùng Thần Thần thật sự không có duyên phận.”
Cửa phòng bệnh bị mở ra, Đào Thần đi tới, đầu tiên là anh ta ngẩn người ra, sau khi lấy lại tinh thần thì đưa túi trái cây mang theo tùy ý để ở bên cạnh. Lòng nóng như lửa đốt bước đến bên cạnh Mạch Sanh Tiêu: "Tại sao có thể như vậy? Vì cái gì mà đổ nhiều máu như thế này?”
Sanh Tiêu sắc mặt trắng bệch, chỉ là không ngừng lắc đầu: "Không có việc gì.”
"Cô thấy thế nào?” Đào mẹ duỗi ngón tay chỉ về hướng Đào Thần, ánh mắt bà bi thống, giọng nói kịch liệt: "Đây chính là đứa con ngu ngốc của tôi, đến hôm nay còn không bỏ được cô. ""
"Mẹ, mẹ đừng kích động như vậy.”
Đào Thần trông thấy trên mặt đất là miểng thủy tinh rơi vãi, chân mày hắn căng thẳng: ""Mẹ, làm sao người có thể làm như vậy? Mẹ đừng trách Sanh Tiêu.”
"Dì, con biết rõ dì không cách nào tha thứ cho con, thực xin lỗi.”
"Sanh Tiêu, anh dẫn em đi băng bó.” Ánh mắt Đào Thần lộ ra vẻ khẩn trương, Bàng Hiểu Bình cũng giúp khuyên lơn Đào mẹ. Mạch Sanh Tiêu bị Đào Thần đưa ra khỏi phòng bệnh, cô ngồi ở trên hành hàng bệnh viện, khom người xuống, tay trái dùng sức đè lại miệng vết thương.
"Sanh Tiêu, mau đứng lên, không băng bó thì miệng vết thương sẽ dễ bị nhiễm trùng.”
Mạch Sanh Tiêu tránh tay của anh ra: "Đào Thần, dì nói không sai.”
"Em đừng như vậy.” Đào Thần cũng kiệt sức: "Mẹ biết tay của anh không phải do ngã mà thành ra thế này nên bà nhất thời không chấp nhận được.”
"Đào Thần, bệnh của dì như vậy mà anh vì cái gì không nói cho em biết? Bây giờ đang chờ phẫu thuật sao?”
"Đúng vậy.” Đào Thần không che giấu được lo lắng: "Bác sỹ nói cần phải cắt bỏ một phần tư dạ dày.”
Mạch Sanh Tiêu phải cắn khóe môi mới không có khóc lên.
"Sanh Tiêu, anh dẫn em đi băng bó trước.” Đào Thần lôi kéo cô đứng lên, Sanh Tiêu đứng ở trước gương trong toilet, cô rửa sạch sẽ vết máu trên mặt. Lúc trở lại hành lang, thấy Đào Thần đứng ở đó, bóng hình bị kéo thành một đường rất dài, dáng vẻ cô độc.
Trán của Mạch Sanh Tiêu bị dán một miếng gạc trắng: "Đào Thần, anh trở về phòng bệnh trước đi, dì tỉnh lại sẽ lo lắng.”
"Để anh đưa em về.”
"Không cần.” Sanh Tiêu cố nén giọng, cong môi một cái: "Tự em có thể gọi xe được.”
Đào Thần đưa cô ra ngoài cổng bệnh viện, cho đến khi thấy cô ngồi lên xe taxi mới nghiêng đầu trở về.
Đôi mắt Mạch Sanh Tiêu thấy bóng lưng của anh hòa vào đám đông rồi biến mất. Cô thu hồi tầm mắt, hiện tại điều quan trọng nhất là ca phẫu thuật của Đào mẹ, Sanh Tiêu muốn gom góp một khoản tiền, cô kiệt lực muốn bù đắp lại. Dù biết rõ như vậy cũng không vãn hồi được gì nhưng cô vẫn muốn, có thể giúp được chút nào hay chút nấy.
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu lên, trông thấy tài xế lén nhìn lên người cô. Cô biết rõ bộ dáng này rất kinh người, Sanh Tiêu đem tóc mái gạt xuống, nhưng bất luận thế nào cũng không che được cái băng gạc trên trán.
Haizzz. . . trở về lại phải ầm ĩ.
Mạch Sanh Tiêu thầm mong, tốt nhất đừng đụng mặt Duật Tôn, để cho cô về nhà trước một bước, thay đồ rồi cũng đỡ được phần nào.
. . .
Nhưng không khéo không thành sách, hết lần này đến lần khác khi cô mới bước vào sân, liền gặp người đàn ông hôm nay cũng về sớm. Mạch Sanh Tiêu cúi đầu xuống, sải nhanh bước đi vào cửa.
"Sanh Tiêu.”
Cô nghe được tiếng gọi, ngược lại còn đi nhanh hơn nữa.
Duật Tôn theo sát cô, con mắt không ngờ được mà nhìn thấy vết máu trên quần áo của Sanh Tiêu, chân mày hắn khóa chặt, dùng sức giữ chặt lấy tay Mạch Sanh Tiêu: "Em chạy cái gì vậy?”
Sanh Tiêu đành phải dừng lại: "Tôi không chạy.”
"Em đi đâu? Trên người máu ở đâu ra?” Lòng bàn tay Duật Tôn giữ chặt lấy bả vai của Mạch Sanh Tiêu. Giọng điệu không thể không xen vào cường ngạnh, Sanh Tiêu muốn tránh ra: "Tôi không có đi đâu cả.”
"Em mau nói.”
"Tôi không nói.”
Duật Tôn nổi cáu, một tay khác giữ lấy cằm của Mạch Sanh Tiêu, nâng mặt cô lên, đôi mắt u ám nhìn thấy miếng băng gạt trên trán Sanh Tiêu đến chướng mắt: "Làm sao mà bị thương?”
"Ai nha, không có! " Hàm răng của Mạch Sanh Tiêu mỏi nhừ, bị hắn giữ như vậy thiếu hút nữa miệng không nói được.
"Không có sao? Vậy em dán cái thứ này để cho đẹp chắc! " Duật Tôn buông tay ra khỏi cằm cô, Mạch Sanh Tiêu định xoay đi thì cổ lại bị người đàn ông nhốt chặt, mặt của cô dựa vào trước ngực Duật Tôn, người đàn ông lấy tay kia xé miếng băng gạt của cô ra.
"Làm cái gì vậy? Á! Thả tôi ra! " Sanh Tiêu giữ chặt cổ tay của hắn muốn ngăn lại, nhưng sức của cô không bằng hắn nên bị Duật Tôn dễ dàng gỡ cái băng gạc ra.
Mạch Sanh Tiêu không còn cách nào khác, đành phải dùng tay đưa lên miệng vết thương mà che lại. Duật Tôn lại nhanh tay lẹ mắt, cầm lấy cổ tay cô trước một bước.
Sanh Tiêu giẫm mạnh chân, cứ như vậy, miệng vết thương của Mạch Sanh Tiêu bất đắc dĩ bị lộ ra.
Chỗ đuôi chân mày rõ ràng bị sưng phồng và đỏ lên, trên mặt bị miểng thủy tinh cắt qua, ngay cả mắt trái cũng sưng theo. Duật Tôn hô hấp căng thẳng, ngón tay ra sức buộc chặt tại cổ tay của cô: "Ai làm cho bộ dạng của em biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này hả?”
Mạch Sanh Tiêu đau nhíu chặt chân mày, cô quật cường nhìn ra xa mà không nói lời nào.
Duật Tôn mắt mũi sắc nhọn, cầm lấy băng gạc trong tay dùng sức dán trở lại cho cô. Sanh Tiêu đau không chịu nổi, ấn lấy thái dương lùi ra vài bước.
Cánh môi Duật Tôn khẽ khẽ tạo thành một đường cong: "Em còn trừng mắt với anh?”
"Tôi vấp ngã, thì sao?”
"Lừa gạt ai đó? Làm như ai cũng ngốc như em vậy.”
Mạch Sanh Tiêu cất bước rời đi, bả vai của cô đụng vào cánh tay của Duật Tôn mà đi qua, lại bị người đàn ông ôm lấy eo từ phía sau, lôi cô trở về. Đôi chân của Sanh Tiêu bay lên không, dùng sức quẫy đạp: "Thả tôi ra! Có nghe thấy không?”
"Sanh Tiêu, em bị người của Đào gia đánh thành như vậy phải không?”
Mạch Sanh Tiêu thôi giãy giụa, nghiêng đầu nhìn vào tầm mắt của Duật Tôn.
"Anh biết ngay mà, trừ bọn họ ra có ai còn oán hận gì với em nữa.” Duật Tôn đặt cô xuống nhưng tay thì chưa buông ra.
Sanh Tiêu cúi xuống rồi lên tiếng: "Không liên quan gì đến bọn họ.”
"Em biết rất rõ là người bọn họ không muốn nhìn thấy nhất chính là em, em ngốc rồi sao? Đưa tới cửa cho người ta đánh như vậy?” Thấy cô còn chưa nói năng gì, giọng nói Duật Tôn đột nhiên pha lẫn nóng giận, hắn vươn tay đẩy bả vai của Mạch Sanh Tiêu: "Nói cho anh nghe! "
"Là tôi ngốc, được chưa? Nhưng phải nói câu xin lỗi bọn họ là tôi, anh chẳng lẽ muốn tôi núp ở trong nhà mà làm như chưa từng phát sinh chuyện gì sao? Thân thể của mẹ Đào Thần lâm bệnh nặng như vậy nếu tôi không đi thì anh ấy đến bây giờ vẫn còn giấu tôi. Anh ấy biết vì tôi mà cân nhắc, tôi xem như là đi thăm bệnh cũng không được sao?” Lời nói của Mạch Sanh Tiêu kích động, ảnh hưởng đến miệng vết thương. Duật Tôn giơ tay lên, chỉnh lại cái băng gạc bị lệch cho cô.
"Cho dù em có cảm thấy có lỗi cũng không phải để cho người ta đánh mình mới là cách có thể đền đáp lại. Hơn nữa, em nếu là đi thăm mà bọn họ đáp lễ em thế này sao?”
Sanh Tiêu nhớ tới lời nói của Đào mẹ, lại nhớ tới Đào mẹ trước kia tốt với cô, nếu có đánh đập thì không chỉ là ở đầu của cô thôi đâu.
Duật Tôn đột nhiên buông tay ra, sải bước đi về phía trước.
Mạch Sanh Tiêu giật mình cứng đơ người, thấy hắn đi rất nhanh, cô gấp rút đuổi theo: "Anh đi đâu?”
Duật Tôn bắt lấy cổ tay cô, lôi cô đi đến ga ra: "Bọn họ hiện giờ ở bệnh viện nào? Đi, Mạch Sanh Tiêu, em kỳ thật muốn nói căn nguyên đều là anh gây ra, phải không? Nếu đã như vậy thì anh liền đứng trước mặt bọn họ, xem bọn họ có gan mà làm một lỗ thủng ở trên đầu anh hay không?”
Lòng bàn chân của Mạch Sanh Tiêu như dán chặt vào sân cỏ, không chịu nhích về phía trước: "Duật Tôn, anh điên rồi phải không?”
Cô dám cam đoan, Duật Tôn nếu cứ thế này mà xuất hiện ở phòng bệnh thì Đào mẹ thực sẽ liều mạng cùng hắn.
"Em có tránh ra hay không?”
"Tôi không cho phép anh đi! " Mạch Sanh Tiêu giữ chặt lấy cánh tay Duật Tôn, cả người kéo lấy hắn.
Trần tỷ cùng dì Hà rón ra rón rén đi về phía cửa sổ, Bôn Bôn ở trên lầu, căn bản không nghe được tiếng động ở trong hoa viên.
Mà ngay cả Hải Bối cũng lè lưỡi đứng lên xem náo nhiệt.
"Duật thiếu cùng Duật phu nhân làm sao vậy, có phải gây gỗ không, có cần đi ra ngoài khuyên nhủ không?”
Dì Hà đẩy cửa sổ ra, lắc đầu nói: "Theo kinh nghiệm của tôi từng chứng kiến thì không giống, đi, chúng ta trở về phòng khách xem ti vi đi.”
Duật Tôn ở trong mắt phẫn nộ sắp cháy ra lửa, Mạch Sanh Tiêu không quan tâm ngó ngàng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra căng thẳng.
Người đàn ông đột nhiên hất tay của cô ra, Sanh Tiêu vội vàng không kịp chuẩn bị. Dù sao sức của hắn so với cô như một trời một vực, nếu muốn thoát khỏi cô là rất dễ dàng. Mạch Sanh Tiêu cúi người xuống thở hồng hộc, còn nghe được Duật Tôn lớn tiếng hướng về phía cô mà nói: "Mạch Sanh Tiêu, người phụ nữ của tôi mà ngay cả tôi cũng không đành lòng xuống tay như vậy, em trở về phòng mà tự soi gương đi. Bị thương thành bộ dạng như thế này mà cũng không biết đánh lại, tôi tuyệt đối không tha cho hắn! "
Đương nhiên, đây là hiện tại, trước đây hắn ra tay cũng không biết nặng nhẹ, điểm này Duật Tôn cũng tự biết rõ.
Tác giả :
Thánh Yêu