Chìm Trong Cuộc Yêu
Chương 120: Mượn dao giết người
Thư Điềm đi vào Ngự Cảnh Vườn, Mạch Sanh Tiêu khẩu vị không tốt, nhưng cô mỗi bữa cũng sẽ ăn cơm, dù là ăn mấy miếng, cũng phải cố nuốt xuống.
Thư Điềm với dì Hà cùng chào hỏi nhau, rồi đổi giày đi vào nhà.
Kể từ khi Mạch Sanh Tiêu trở lại Ngự Cảnh Vườn, Thư Điềm biết rõ sau khi Đào Thần gặp chuyện không may, các cô rất ít gặp mặt. Một mặt, lúc trước có Duật Tôn ở bên trong ngăn cản, mặt khác, Thư Điềm luôn lo lắng sẽ khơi dậy chuyện đau lòng của Sanh Tiêu, cho nên đã cố tình tránh mặt đi.
Mạch Sanh Tiêu mặc áo lông rộng thùng thình, Thư Điềm ngồi xuống bên cạnh người cô: "Sanh Tiêu, tớ muốn kết hôn.”
Thật không?” Mạch Sanh Tiêu con ngươi sáng ngời, những u ám vốn có đều tản đi hết.
"Đúng vậy, năm trước đã định ra thời gian, còn có cả tháng nữa, tớ đến đưa thiệp mời cho cậu.” Thư Điềm từ trong túi xách lấy ra thiệp mời đưa cho Sanh Tiêu: "Đến lúc đó, các cậu đều đến nha.”
Mạch Sanh Tiêu nhận lấy, mở thiệp mời ra, nhìn thấy ảnh cưới của Thư Điềm cùng Tang Viêm, một đôi hơn người, nụ cười ngọt ngào, thần thái tươi sáng: "Thư Điềm, chúc mừng cậu.”
"Sanh Tiêu, tớ dẫn cậu đi ra ngoài một chút nha, tớ biết rõ đường dành riêng cho người đi bộ mới mở một nhà hàng rất ngon. . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu nghĩ tới dầu mỡ, một cơn buồn nôn xuất hiện, cô che miệng lại, đợi cho bình phục chút ít mới mở miệng nói: "Thư Điềm, tớ mang thai.”
"Sao?” Thư Điềm kinh ngạc: "Chuyện khi nào?”
" Đã ba tháng.”
"Phải không?” Thư Điềm bỏ qua một bên những chuyện không vui kia: "Sanh Tiêu, sắp được làm mẹ có cảm giác thế nào? Có phải là vô cùng hạnh phúc không?”
Mạch Sanh Tiêu lấy bàn tay xoa bụng, cô cúi đầu, lòng bàn tay từng cái xoa nhẹ. Thư Điềm nhìn ra được, đây là tình thương tự nhiên nhất của người mẹ, khóe miệng cô có chút khổ sở giương lên, như vậy cũng tốt, có quá nhiều chuyện bất hạnh xảy ra trên người Sanh Tiêu, đứa bé này xuất hiện, ít nhất có thể làm cuộc sống đen tối của cô xuất hiện ánh sáng.
"Thư Điềm. . . . . .”
"Gì?”
Mạch Sanh Tiêu động tác vuốt ve dừng lại, Thư Điềm nghe được cổ họng cô khàn khàn hỏi: "Có tin tức gì của Đào Thần không?”
Thư Điềm tâm tình căng thẳng theo, ánh mắt ảm đạm: "Không có.”
"Cũng không tìm được anh ấy nữa, phải không?”
"Sanh Tiêu, cậu không cần phải nghĩ nhiều như vậy, đã quyết định đem đứa bé này sinh ra, cậu nhất định phải có trách nhiệm với nó, biết không?”
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu lên, cô nghiêng người qua ôm lấy bả vai của Thư Điềm: "Mọi người đều nói, muốn tớ vì đứa con này mà cân nhắc, vì nó mà sống vui vẻ, Thư Điềm, cậu chẳng lẽ không hiểu tớ sao? Đào Thần đi, lòng của tớ vì vậy mà chết theo, thể xác này là vì con của tớ mới không khô héo. Mỗi người đều chờ đợi nó chào đời, Thư Điềm, nó là con của Duật Tôn, tớ để nó sinh ra, sau này, tớ phải làm thế nào mà đối mặt với nó đây?”
Thư Điềm vỗ nhẹ nhẹ sau lưng Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, cậu nghĩ nhiều lắm rồi, như sẽ rất mệt mỏi, đứa nhỏ này cũng là con của cậu, nó sẽ ở trong bụng của cậu mà trưởng thành, nó chỉ là một đứa bé, cái gì cũng đều không hiểu. Chuyện Đào Thần tớ biết rõ cậu sẽ không buông xuống đuọc, Sanh Tiêu, nếu muốn thoát khỏi chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Mạch Sanh Tiêu hiểu được, trừ phi chính mình có thể bước ra bước đầu tiên, nếu không, ai cũng không thể nào giúp được cô.
"Thư Điềm, người trong nhà Đào Thần có khỏe không?”
Thư Điềm cầm lấy khăn giấy cho mạch Sanh Tiêu lau nước mắt: "Chú và dì tâm tình đã tốt lên rất nhiều, cậu đừng quá lo lắng.” Tay cô sờ lên bụng Sanh Tiêu dò xét: "Cũng đừng quên chúng ta đã từng nói qua, tớ muốn làm mẹ nuôi của nó.”
"Được.” Sanh Tiêu ánh mắt liếc qua thiệp mời trên bàn, cô quyết định không thèm nghĩ đến những chuyện đau lòng nữa: "Đồ đều chuẩn bị đầy đủ hết chưa? Kết hôn đúng là rất bận rộn.”
"Tớ sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị rồi, về sau còn cùng với Tang Viêm chuẩn bị, mấy ngày này mỗi ngày đều đi ra ngoài, lần nào trở về cũng là túi lớn túi nhỏ.” Thư Điềm nhớ tới Tang Viêm, đuôi lông mày không khỏi mở ra nhỏ vụn cười tươi.
Mạch Sanh Tiêu nghe vậy, bờ môi nhẹ vãn ra, nhưng trong lòng vẫn còn lưu luyến.
Rốt cuộc là không giống.
Hôn lễ của cô cùng Duật Tôn đều là do chuyên gia một mình làm hết mọi việc, người đàn ông chưa bao giờ bỏ ra một ít tâm tư cho chuyện đó, Hoàng Duệ Ấn Tượng lớn như vậy trang trí giống như cung điện tráng lệ bình thường, nhưng lại có gì dùng, Sanh Tiêu muốn tự mình làm lấy những niềm vui thú kia, nhưng Duật Tôn chưa từng suy nghĩ cho cô.
Tang Viêm yêu Thư Điềm.
Còn hắn không yêu cô, đây là khác biệt lớn nhất.
"Đúng rồi, có biết là bé trai hay bé gái chưa?”
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu: "Bây giờ còn nhỏ, tớ nghĩ đợi cho đến lúc sinh ra, bất kể là con trai hay con gái, tớ đều yêu thương.”
"Tớ liền thích con gái, cách ăn mặc giống tiểu công chúa, bộ dáng xinh đẹp nhiều, con trai rất nghịch, đoán chừng có thể làm cho ta cực khổ chết được.”
Dì Hà bưng lên một ít điểm tâm nhỏ và trà sữa, chuẩn bị cho Sanh Tiêu nước ấm: "Cái này cũng không nhất định thế, bây giờ con gái cũng nghịch muốn chết, còn có thể đem nóc nhà phá hủy đi.” Nói thí dụ như, thiên kim nhà Nam Dạ Tước.
"Bảo bối của Sanh Tiêu, nhất định sau này đánh đàn sẽ rất giỏi, đến lúc đó, người theo đuổi đằng sau đã có thể xếp thành hàng dài. . . . . .”
"Hẳn là như vậy rồi.” Dì Hà cười nhẹ nhàng: "Hiện tại cần làm là bắt đầu dưỡng thai, Sanh Tiêu có rảnh thì đánh đàn, nghe nhiều một chút âm nhạc là rất tốt cho đứa bé, nói không chừng tương lai thật sự có thể trở thành nghệ sĩ đàn dương cầm nổi tiếng. . . . . .”
Thư Điềm nghe được dì Hà nói như vậy, lúc này mới ý thức được vừa rồi mình lỡ lời.
Dì Hà cũng không biết tay của Sanh Tiêu đã không thể lại đánh đàn, Thư Điềm dè dặt nhìn về phía gò má Sanh Tiêu, cô ánh mắt yên tĩnh, hình như cũng không để ý hai người nói chuyện.
Thư Điềm bởi vì còn phải đi gửi thiệp mời, cho nên cũng không ở lại Ngự Cảnh Uyển ăn cơm, Mạch Sanh Tiêu mở ti vi, để cho dì Hà mở đĩa CD phát mấy bản nhạc đàn dương cầm.
Sanh Tiêu đang nghe nhạc, nhìn thấy xe Duật Tôn ngoài cổng lái vào đây, cô đứng dậy cầm lấy ly đi rót nước.
Dì Hà đang ở sân thượng cho Hải Bối cho ăn, nghe được tiếng mở cửa trở về đến phòng khách: "Duật thiếu đã trở về.”
Duật Tôn bước chân dừng lại, giống như đang nghe được ca khúc gì đó.
" Đây là đang dưỡng thai, tôi vốn đang nói Sanh Tiêu là nên tự mình đàn, như vậy cục cưng càng có thể cảm nhận được tốt hơn. . . . . .”
Duật Tôn đứng dậy đi đến trước ghế sô pha, nhìn thấy trên bàn trà đặt tấm thiệp mời, hắn cầm lên, mở ra nhìn.
Mạch Sanh Tiêu rót ly nước trở lại trước tivi.
Cô nhìn qua người đàn ông thần sắc ngưng tụ, không che dấu được ánh mắt hung ác nham hiểm đang thể hiện ra bên ngoài, Duật Tôn nhìn qua tên trên thiệp mời: "Bạn trai Thư Điềm, là Tang Viêm?”
Mạch Sanh Tiêu chưa bao giờ ở trước mặt hắn đề cập qua Tang Viêm.
"Làm sao vậy?” Sanh Tiêu vô ý thức khẩn trương lên: "Anh biết sao?”
Duật Tôn nhìn qua hình Tang Viêm trông trẻ tuổi tuấn tú, hắn chậm rãi đem thiệp mời khép lại: "Không biết.”
Mạch Sanh Tiêu luôn cảm thấy có cái gì không đúng, có một luồng khí rất lạ, cô nắm chặt ly nước trong tay: "Thư Điềm là người bạn tốt nhất của tôi.”
Cô nói ra những lời này, Duật Tôn làm sao mà không hiểu ẩn tình bên trong.
"Vậy, Tang Viêm có biết rõ quan hệ giữa anh và em không?”
Mạch Sanh Tiêu nuốt xuống một ngụm nước, cô thiếu chút nữa bị sặc, vội vàng lấy tay che miệng lại: "Các anh biết nhau phải không?”
Duật Tôn đem thiệp mời ném trở lại trên bàn trà: "Em quá nhạy cảm rồi, anh chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Nói xong, hắn đã đứng lên.
Mạch Sanh Tiêu ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, cô tắt ti vi đi, hai câu hỏi kia của Duật Tôn rất không bình thường, Sanh Tiêu có thể cảm thấy được, trong lúc đó hắn và Tang Viêm không thể nào đến một chút quan hệ cũng không có.
Ăn cơm tối xong, Mạch Sanh Tiêu đi lên lầu, cô tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, bên tai truyền đến một hồi tiếng đàn du dương, cô cầm áo khoác đi ra ngoài, âm thanh tiếng đàn dương cầm là từ dưới lầu truyền đến, Sanh Tiêu đứng ở ngay khúc quanh câu thang, tay phải vịn lấy lan can bên cạnh.
Trong phòng khách, Duật Tôn hai tay tại phím đàn đen trắng bay múa, Mạch Sanh Tiêu đứng ở góc độ vừa vặn có thể trông thấy sóng lưng thẳng tấp của người đàn ông. Cô im lặng đứng ở đó, cho dù Duật Tôn ngẩng đầu lên cũng sẽ không phát hiện ra cô, Sanh Tiêu nghe ra được, đây là một đoạn "Ngày Mùa Thu Thì Thầm", trước kia tại Hoa Nhân cô cũng thường xuyên đàn bài này, làn điệu du dương, Duật Tôn đàn ra vô cùng hay, tình cảm đầy đủ, làm cho người ta không khỏi chìm sâu vào trong đó.
Mạch Sanh Tiêu tay vừa xoa bụng, cũng cảm giác được một hồi động đậy rất nhẹ, lần này không giống lần trước, nó duy trì thời gian động liên tục thật lâu, làm như có thể cảm nhận được rõ ràng, Sanh Tiêu trong lòng run lên, không tự chủ cảm thấy rung động. Lòng bàn tay cô tại bụng xoa nhẹ, tiếng đàn dương cầm xuyên qua khắp phòng khách rộng rãi, vang vọng trong vườn của Ngự Cảnh Viên, cô lúc trước chỉ nghĩ trong sách viết gì thì biết vậy, không nghĩ đến, lại thật sự sẽ thần kỳ như thế.
Sanh Tiêu ánh mắt nhìn xuống trên mu bàn tay của mình, mỗi lần nghĩ đến một cái sinh mệnh bé nhỏ tại trong bụng từ từ trưởng thành, cô cũng xúc động đến nước mắt đọng thành giọt, chỉ là Mạch Sanh Tiêu che giấu vô cùng tốt, ngay trước mặt của Duật Tôn cùng dì Hà cô chưa bao giờ biểu lộ ra. Mặc dù cô ngay từ đầu phải hạ quyết tâm không cần đứa bé này, nhưng một khi quyết định giữ lại, cô sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ nó.
Buổi tối ngày hôm sau, Mạch Sanh Tiêu vừa đi lên lầu không lâu thì liền nghe thấy trong phòng khách lại một lần nữa truyền đến âm thanh đàn dương cầm.
Hôm nay bài được đàn ra là "Sky City".
Mạch Sanh Tiêu đứng ở đầu bậc thang, Duật Tôn cùng với đứa con trong bụng, duy nhất ràng buộc chính là ở giờ phút này, mỗi khi đến lúc này, cục cưng hình như thích cử động rất nhiều. Cô nghĩ, đây chính là cắt không đứt quan hệ huyết thống, dù là cô có ngăn cản lần nữa cũng vô dụng.
Sanh Tiêu khom lưng ngồi ở trên bậc thang, Duật Tôn phải
trả giá cho những việc này, cô không có tước đoạt gì hết.
Mạch Sanh Tiêu hốc mắt chua xót, nơi khóe mắt ngưng đọng tầng nước. Nếu như, đứa bé này sinh ra tại trong bụng người khác, nói không chừng, nó sẽ nhận được rất nhiều rất nhiều yêu thương. Nó sẽ có ba mẹ cùng yêu thương, có ông, có bà. Vào mỗi buổi tối, mẹ có thể gối lên cánh tay của ba, kể cho con nghe chuyện tình cảm động trước đây. Tất cả mọi người sẽ cùng hồi hộp và háo hức chờ đợi con sinh ra. Sanh Tiêu nâng hai đầu gối, nước mắt nóng hổi rơi vào trên mu bàn tay, cục cưng của cô, có thể có được quá ít yêu thương.
Mạch Sanh Tiêu hai tay đặt ở trên đầu gối, chuyện đã cách hơn một năm, cô vẫn có thể nhớ rõ ràng từng giai điệu, từng nhịp rất quen thuộc kia.
Dì Hà đứng ở cửa phòng bếp, lúc mà Duật Tôn đánh đàn thì vẻ mặt rất chuyên chú, đèn tường mờ mịt chiếu vào khuôn mặt mị hoặc chúng sinh mà hiện ra một tầng khí chất u buồn, dì Hà thở dài, lắc đầu.
Mạch Sanh Tiêu mười ngón tay mảnh khảnh cùng tiết tấu của Duật Tôn mà đàn theo, khi tiếng đàn dừng lại, Sanh Tiêu cũng nắm chặt lại hai tay, cô cố hết sức vịn lấy lan can đứng người lên, trở lại phòng ngủ.
Mới vừa đến mép giường ngồi vào chỗ của mình, liền nghe đến tiếng bước chân Duật Tôn lên tới lầu.
Từ đó sau mỗi một ngày, Duật Tôn mỗi đêm đều thức khuya hơn Mạch Sanh Tiêu, cô luôn có thể ở trong phòng ngủ nghe được tiếng đàn dương cầm truyền đến. Sanh Tiêu giống như là có thói quen, mỗi lần, cũng sẽ đi vào đầu bậc thang.
Cô có thể xa xa nhìn thấy hình ảnh của người đàn ông, hắn vừa quay đầu lại, tổn thương đã sâu, nhưng ngay cả Sanh Tiêu cũng không kịp đưa tay ra.
Nhưng Duật Tôn biết rõ, tiếng đàn của hắn, cô cùng con đều có thể nghe thấy.
Cố Tiêu Tây bởi vì không có bằng cấp, tìm được công việc tốt là rất khó, ở một nơi như thế này một học sinh tốt nghiệp trung học, bằng cấp khoa chính quy đều là vừa nắm một bó to trong xã hội càng không có chỗ đặt chân mà sống, cô rời nhà đi làm việc ở nhà máy điện tử không xa, tiền lương cơ bản là 1140 nhân dân tệ, thêm tiền tăng ca, một tháng chỉ có thể kiếm được 2000 tệ.
Tiền của Nghiêm Trạm Thanh để cho cô một phần cũng chưa động đến, Cố Tiêu Tây luôn tìm cơ hội muốn trả lại cho hắn.
Cố mẹ đến nay tung tích cũng chưa rõ, cô chủ nhật cũng không thể nghỉ ngơi cho tốt, in không ít mục tìm người đi dán khắp phố lớn ngõ nhỏ, lúc nhận được điện thoại của Tô Ngải Nhã cũng là lúc Cố Tiêu Tây tan tầm về nhà.
Tô Ngải Nhã hẹn cô đến quán cà phê gặp mặt.
Vừa đến, Cố Tiêu Tây liền đem trả điện thoại mà trước đây Tô Ngải Nhã đã đưa cho cô, tự cô đi mua cái mới, có thể gọi điện thoại được.
"Chậc chậc, cô nhìn xem lại tay của cô đi, bị lãng phí thành ra bộ dạng gì rồi.”
Cố Tiêu Tây đem bàn tay bị nứt nẻ để xuống dưới bàn: "Cô tìm tôi có việc gì sao?”
"Lúc này cô mới ra chưa bao lâu, có phải là không muốn trả thù nữa?”
"Chúng ta đấu không lại Duật Tôn, việc này không khác gì lấy trứng chọi với đá.”
"Nhìn cô cũng có chút tiền đồ.” Tô Ngải Nhã móc ra thuốc lá: "Cô có muốn không?”
Cố Tiêu Tây vội vàng khoát tay.
"Cô có biết Thư Điềm không?”
Cố Tiêu Tây đối với Thư Điềm có chút ấn tượng, lúc trước còn bị cô ấy hắt một ly nước vào người: "Biết.”
"Biết là tốt rồi, “Tô Ngải Nhã ra sức hít một hơi thuốc: "Tôi bây giờ mới biết được, bạn trai của Thư Điềm lúc trước thiếu chút nữa đã chết ở trong tay Duật Tôn, hắn ai không trêu, lại hết lần này tới lần khác chọc tới Duật Tôn, tôi hiện tại không chắc lắm, Tang Viêm có biết hay không cái chết của hắn chính là do đối đầu với Duật Tôn.”
"Ai muốn lấy mạng của anh ta, chẳng lẽ anh ta còn không biết sao?”
Tô Ngải Nhã liếc trắng Cố Tiêu Tây một cái: "Cô cho rằng Duật Tôn sẽ đích thân ra tay sao? Có không ít người long tranh hổ đấu đến chết, đến trước điện Diêm Vương cũng không biết kẻ thù của mình là ai.”
Cố Tiêu Tây cũng không hiểu những việc này, nên chỉ có thể không lên tiếng.
"Mà như vậy cũng không sao, tôi hiện tại nghĩ ra một cách, hôm nay cần nhất là làm cho Tang Viêm biết rõ chân tướng, lợi dụng cái chết của Thư Điềm, làm cho bọn họ tàn sát lẫn nhau. Du sao, Mạch Sanh Tiêu cùng Thư Điềm ở trường học cũng là bạn rất thân, chuyện này, xe ra sẽ rất náo nhiệt đây.”
"Cái gì?” Cố Tiêu Tây kinh hãi: "Người mà cô muốn trả thù là Duật Tôn, người khác không có liên quan gì cả.”
"Cô đúng là ngu ngốc quá.” Tô Ngải Nhã lại lần nữa hoài nghi, ả làm sao lại tìm đến người không có chút đầu óc nào là Cố Tiêu Tây này: "Cô cho rằng chỉ dựa vào hai người chúng ta là có thể trả thù sao? Muốn tự sát cũng có nhiều cách lắm, aizz, Cố Tiêu Tây, cô sẽ không đến khi lâm trận rồi bỏ chạy đấy chứ? Tôi cho cô biết, nếu cô dám đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, người đầu tiên tôi không buông tha là cô.”
"Thật là. . . . . .” Cố Tiêu Tây thoáng nhìn ánh mắt hung ác của Tô Ngải Nhã, lại đem những lời muốn nói nuốt xuống: "Cô tìm tôi làm cái gì? Chẳng lẽ muốn tôi giết người sao?”
"Cô ư?” Tô Ngải Nhã bật cười lạnh lên tiếng: "Vừa nhìn cô là biết sẽ không có tiền đồ, ở đó còn giết người.”
"Vậy cô muốn. . . . . .”
"Giúp tôi dụ Thư Điềm đến, hoặc là Mạch Sanh Tiêu cũng được, bất luận hai người đó ai chết, đối với chúng ta đều có lợi.”
"Không được.” Cố Tiêu Tây không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Họ dựa vào cái gì mà đi theo tôi?”
"Cô lúc trước không phải có qua lại với Duật Tôn sao? Tùy tiện bịa đặt một ít chuyện, hẹn đến một nơi gặp mặt còn không phải là chuyện đơn giản nhất sao, còn những việc sau đó, tự nhiên sẽ có người sẽ đi làm.”
"Tôi là hận Duật Tôn, nhưng tôi không muốn làm tổn thương đến người khác.”
"Cô. . .” Tô Ngải Nhã thấy không lay chuyển được sự cương quyết của cô: "Cô không muốn tìm lại mẹ cô sao? Cô trở về trước đi, ba ngày sau tôi sẽ tìm ra mẹ cô, nhớ kỹ, nếu dám ăn nói lung tung, tôi sẽ cho cô chịu không nổi.”
Nếu không phải Mạch Sanh Tiêu cả ngày không ra khỏi Ngự Cảnh Viên nửa bước, hơn nữa Thư Điềm lúc nào cũng có Tang Viêm đi cùng, Tô Ngải Nhã sẽ không sẽ tìm đến một kẻ ngốc thế này!
Cố Tiêu Tây sợ hãi về đến nhà, cô trong bụng đầy tâm sự, ngồi ở trên ghế không nói lời nào.
Cố cha đem các món ăn còn nóng lên bàn, rất đơn giản một món ăn, một món canh.
"Đi làm về mệt mỏi rồi, nhanh, ăn nhiều một chút.” Cố cha lấy một trái trứng gà đưa tới trong tay Cố Tiêu Tây, dù cuộc sống lại gian khổ, ông cũng sẽ không để cho con gái chịu nhiều đau khổ.
Cố Tiêu Tây cổ họng như bị nghẹn lại, nuốt cũng không trôi cơm: "Cha, con lúc ấy nếu không đi lầm lỡ, nhà của chúng ta không đến mức sẽ biến thành thế này.”
Cố cha gắp lên một đũa thức ăn đưa tới chén Cố Tiêu Tây: "Cha vẫn là câu nói kia, Tây Tây, làm sai chuyện tới đây là dừng, chỉ cần sau này đừng có lại đi vào đường cũ, ba tin tưởng con còn có thể đứng lên.”
Cố Tiêu Tây cúi đầu xuống, cũng không phát hiện nước mắt rớt vào trong bát cơm.
Mạch Sanh Tiêu sáng sớm liền chuẩn bị tốt mọi thứ, bởi vì thời kỳ mang thai có dùng qua thuốc, bác sĩ liền đề nghị cô mỗi lần kiểm tra đều phải đi, Sanh Tiêu cũng nghiêm túc làm theo, không dám khinh thường.
Lúc cô cùng dì Hà chuẩn bị đi ra cửa, thì Duật Tôn cầm chìa khóa xe từ trên lầu đi xuống: "Đúng lúc tôi cũng đi đến công ty, để tôi chở hai người đi.”
"Không còn gì tốt hơn.” Dì Hà cầm lấy túi xách của Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu đã tự đi ra ngoài: "Không cần, chúng tôi có thể bắt xe.”
"Chỉ là tiện đường cũng không được sao?”
Sanh Tiêu không có nói tiếp, đi ra khỏi Ngự Cảnh Viên bắt được xe taxi, dì Hà bước vào chỗ ngồi phía sau: "Đến bệnh viện phụ sản.”
Đối với việc lạnh lùng của Mạch Sanh Tiêu, dì Hà dần dần cảm thấy thành thói quen.
Trong xe đang phát ra radio, Sanh Tiêu nâng khuỷu tay lên, xuyên thấu qua kính chiếu hậu, cô nhìn thấy theo đuôi phía sau là chiếc xe thể thao xa hoa. Bởi vì đang giờ đi làm nên kẹt xe, cho nên tốc độ xe rất chậm, nếu không phải xe hơi của Duật Tôn quá mức nổi trội, Mạch Sanh Tiêu cũng sẽ không nhận ra được.
Cô làm như không nhìn thấy dựa người vào thành ghế, xe taxi đi vào cửa bệnh viện, xe của Duật Tôn dừng lại bên đường cái.
Dì Hà dìu Mạch Sanh Tiêu xuống xe, Sanh Tiêu cười nói: "Dì Hà, không có việc gì, cơ thể của con tốt lắm.”
"Vậy cũng phải cẩn thận, mang thai không phải là chuyện nhỏ.”
Bụng Sanh Tiêu cũng đã hiện hình, mặc dù không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng vòng eo hiển nhiên so với trước to hơn một vòng.
Duật Tôn hạ cửa sổ xe xuống, thấy dì Hà nắm tay Mạch Sanh Tiêu đi vào trong bệnh viện.
Khám thai mọi thứ đều tốt, lúc Sanh Tiêu đi ra, nhìn thấy xe của Duật Tôn còn đậu nguyên ở đấy.
Cô làm như không nhìn thấy đi đến đầu đường, Duật Tôn không có tiến lên, đợi cho Mạch Sanh Tiêu gọi được xe, lúc này mới đi theo về Ngự Cảnh Uyển.
Sanh Tiêu biết rõ hắn đang đi đằng sau, cho nên sau khi về đến nhà lập tức lên lầu, Duật Tôn đi vào phòng khách, chỉ có dì Hà đang ngồi ở trên ghế sa lon.
"Duật thiếu.”
"Kiểm tra có khỏe không?”
"Tốt, sinh long hoạt hổ lắm.”
"Thật không?” Duật Tôn khóe miệng dưới giương cười: "Có thể nhìn thấy con trong bụng sao?”
"Lúc làm kiểm tra tôi không có đi vào, chỉ nghe Sanh Tiêu nói có thể nhìn thấy. . . . . .”
Duật Tôn gật đầu, cũng không biết, ở trong bụng, hơn ba tháng đứa con đến cuối cùng là có gì, nó có một bàn tay lớn sao?
Dì Hà mở to mắt, đến mỗi lúc như thế này, bà đều cảm thấy không đành lòng.
Mạch Sanh Tiêu nhận được điện thoại của Thư Điềm, vừa mới tỉnh ngủ, cô rửa mặt sạch sau đó đi xuống lầu, ăn vài miếng bữa sáng, Thư Điềm đã tới rồi.
"Cậu thật là có thể ngủ đến 10 giờ sao.”
Tinh thần Sanh Tiêu cũng không khá lắm: "Gần đây đặc biệt thích ngủ.”
"Cậu này, hay là tại ở nhà thời gian quá dài mà ngây ngốc đi vậy, đi ra ngoài theo giúp tớ mua đồ đi.”
"Cậu không phải là đều mua xong hết rồi sao?”
"Còn có vài món chờ cậu cho tớ ý kiến đấy.”
Thư Điềm lôi kéo Mạch Sanh Tiêu đi ra khỏi cửa: "Dì Hà, dì yên tâm đi, con cam đoan sẽ đem Sanh Tiêu hoàn chỉnh mang về đến nhà.”
"Giao tôi và cô đương nhiên là yên tâm rồi.” Dì Hà nói theo.
Sanh Tiêu cầm điện thoại mà Duật Tôn mới mua cho cô đi ra ngoài, từ lúc cô quyết tâm giữ lại đứa bé này, Duật Tôn cũng không còn hạn chế cô đi ra
ngoài nữa, bình thường phần lớn thời gian đều cho dì Hà đi theo, cho dù cô muốn đi ra ngoài một chút, dì Hà cũng không cần mọi việc phải thông qua Duật Tôn.
Cố Tiêu Tây bị Tô Ngải Nhã lần nữa gọi điện thoại đến, cô vốn nghĩ trực tiếp cắt đứt điện thoại, nhưng nghĩ kỹ lại, hay là nên ngay trước mặt nói cho rõ ràng. Cha cô nói rất đúng, nếu như cô lại đi sai một bước nữa, sẽ không có cơ hội làm lại.
"Cái gì? Cô đến bây giờ mới nói là không tham gia nữa?”
"Thật xin lỗi, tôi thật sự làm không được.”
"Cô có hay không không hiểu, cơ hội tốt như vậy, cô không muốn trả thù có phải không?” Tô Ngải Nhã tức giận liên tục dùng ngón tay gõ lên mặt bàn.
Cố Tiêu Tây trước kia không hiểu, nhưng sau khi ra tù mới hiểu được, cha mẹ muốn chính là cô có thể sống thật tốt, mà không phải cả đời chỉ nghĩ đến việc như thế nào để đi trả thù.
"Cô yên tâm đi, tôi cam đoan không đem chuyện này nói ra.”
Tô Ngải Nhã vừa muốn nổi giận, trong tay điện thoại liền vang lên: "Alo?”
Thần sắc ả dần dần giãn ra: "Đúng vậy không? Hai người đều ở trên xe, Duật Tôn bên kia như thế nào. . . . . .” Tô Ngải Nhã cắn nhẹ khóe miệng: "Hắn đang ở công ty à? Tốt. . . . . . Này thì ông trời cũng giúp tôi sớm sẽ trả thù.”
Cố Tiêu Tây dựng thẳng lên hai lỗ tai, trong lòng không khỏi thoáng nổ tung.
Tô Ngải Nhã khép lại điện thoại: "Cô đi đi, coi như chúng ta chưa bao giờ biết nhau, còn có, việc này cô cũng có phần, nếu cô dám nói ra ngoài, coi chừng chết như thế nào cũng không biết.”
Cố Tiêu Tây thần sắc khúm núm, vội vàng đứng dậy rời đi.
Sanh Tiêu ngồi ở cạnh bên chỗ ghế lái, cô nghiêng đầu nhìn vào Thư Điềm: "Này sẽ đi đâu?”
"Đi đến địa điểm tổ chức hôn lễ nhìn xem một chút.”
Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy vài sợi tóc của Thư Điềm rơi xuống, cô vươn tay vén ra, Tang Viêm với Thư Điềm cùng nhau đi đến hôm nay thật sự là không dễ dàng, hôn lễ thời gian từ từ đến gần, Sanh Tiêu lại có một loại cảm giác bất an dưới đáy lòng cứ tùy ý mà lan tràn.
Cố Tiêu Tây đi ra quán cà phê, cô đừng lại tại đầu đường, trong lòng tràn ngập phân vân, bước đi chậm chạp không có có phương hướng.
Mạch Sanh Tiêu đã cứu cô, lúc trước nếu không phải Sanh Tiêu nói giúp một câu, cô khả năng đã sớm chết ở trong tay Duật Tôn. Mạch Sanh Tiêu còn đã nhận lời cô, sẽ làm cho Duật Tôn buông tay, không hề làm khó đến người nhà của cô. Cố Tiêu Tây do dự, cuối cùng đi về hướng trạm điện thoại công cộng.
Cô không biết số điện thoại của Mạch Sanh Tiêu.
Nhưng số của Duật Tôn, lại khắc sâu trong trí nhớ của cô.
Cô nắm chặt ống nghe, sau đó bấm số.
Lúc này, Duật Tôn đang họp tại tầng cao nhất của công ty, hắn nghe được có điện thoại, cũng không để ý tới, Cố Tiêu Tây không từ bỏ, liền gọi tiếp vài lần.
Duật Tôn cầm lấy điện thoại đi ra khỏi văn phòng: "Alo?”
Cố Tiêu Tây nhìn xuống bốn phía bên cạnh: "Alo, Thư Điềm cùng Mạch Sanh Tiêu gặp nguy hiểm, hai cô ấy đang trên cùng một chiếc xe, anh nhanh đi cứu đi. . . . . .”
Ống nghe trong tay hung hăng bị đoạt lấy, Cố Tiêu Tây sợ hãi, xoay người, thì nhìn thấy Tô Ngải Nhã thần sắc âm lãnh đứng ở trước mặt.
Tô Ngải Nhã đem ống nghe đặt ở bên tai: "Anh còn không biết hai người đó ở cùng một chỗ sao? Tôi cho anh biết, cho dù hiện tại ngăn cản cũng vô dụng, anh chờ mà nhặt xác hai người đó đi. . . . . . Nếu như Mạch Sanh Tiêu may mắn thoát chết, anh coi như gọi điện thoại nhắc nhở cho cô ta biết, anh có từng nghĩ tới, làm sao anh lại biết hai người đó sẽ xảy ra chuyện không?”
-------------------
Thư Điềm với dì Hà cùng chào hỏi nhau, rồi đổi giày đi vào nhà.
Kể từ khi Mạch Sanh Tiêu trở lại Ngự Cảnh Vườn, Thư Điềm biết rõ sau khi Đào Thần gặp chuyện không may, các cô rất ít gặp mặt. Một mặt, lúc trước có Duật Tôn ở bên trong ngăn cản, mặt khác, Thư Điềm luôn lo lắng sẽ khơi dậy chuyện đau lòng của Sanh Tiêu, cho nên đã cố tình tránh mặt đi.
Mạch Sanh Tiêu mặc áo lông rộng thùng thình, Thư Điềm ngồi xuống bên cạnh người cô: "Sanh Tiêu, tớ muốn kết hôn.”
Thật không?” Mạch Sanh Tiêu con ngươi sáng ngời, những u ám vốn có đều tản đi hết.
"Đúng vậy, năm trước đã định ra thời gian, còn có cả tháng nữa, tớ đến đưa thiệp mời cho cậu.” Thư Điềm từ trong túi xách lấy ra thiệp mời đưa cho Sanh Tiêu: "Đến lúc đó, các cậu đều đến nha.”
Mạch Sanh Tiêu nhận lấy, mở thiệp mời ra, nhìn thấy ảnh cưới của Thư Điềm cùng Tang Viêm, một đôi hơn người, nụ cười ngọt ngào, thần thái tươi sáng: "Thư Điềm, chúc mừng cậu.”
"Sanh Tiêu, tớ dẫn cậu đi ra ngoài một chút nha, tớ biết rõ đường dành riêng cho người đi bộ mới mở một nhà hàng rất ngon. . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu nghĩ tới dầu mỡ, một cơn buồn nôn xuất hiện, cô che miệng lại, đợi cho bình phục chút ít mới mở miệng nói: "Thư Điềm, tớ mang thai.”
"Sao?” Thư Điềm kinh ngạc: "Chuyện khi nào?”
" Đã ba tháng.”
"Phải không?” Thư Điềm bỏ qua một bên những chuyện không vui kia: "Sanh Tiêu, sắp được làm mẹ có cảm giác thế nào? Có phải là vô cùng hạnh phúc không?”
Mạch Sanh Tiêu lấy bàn tay xoa bụng, cô cúi đầu, lòng bàn tay từng cái xoa nhẹ. Thư Điềm nhìn ra được, đây là tình thương tự nhiên nhất của người mẹ, khóe miệng cô có chút khổ sở giương lên, như vậy cũng tốt, có quá nhiều chuyện bất hạnh xảy ra trên người Sanh Tiêu, đứa bé này xuất hiện, ít nhất có thể làm cuộc sống đen tối của cô xuất hiện ánh sáng.
"Thư Điềm. . . . . .”
"Gì?”
Mạch Sanh Tiêu động tác vuốt ve dừng lại, Thư Điềm nghe được cổ họng cô khàn khàn hỏi: "Có tin tức gì của Đào Thần không?”
Thư Điềm tâm tình căng thẳng theo, ánh mắt ảm đạm: "Không có.”
"Cũng không tìm được anh ấy nữa, phải không?”
"Sanh Tiêu, cậu không cần phải nghĩ nhiều như vậy, đã quyết định đem đứa bé này sinh ra, cậu nhất định phải có trách nhiệm với nó, biết không?”
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu lên, cô nghiêng người qua ôm lấy bả vai của Thư Điềm: "Mọi người đều nói, muốn tớ vì đứa con này mà cân nhắc, vì nó mà sống vui vẻ, Thư Điềm, cậu chẳng lẽ không hiểu tớ sao? Đào Thần đi, lòng của tớ vì vậy mà chết theo, thể xác này là vì con của tớ mới không khô héo. Mỗi người đều chờ đợi nó chào đời, Thư Điềm, nó là con của Duật Tôn, tớ để nó sinh ra, sau này, tớ phải làm thế nào mà đối mặt với nó đây?”
Thư Điềm vỗ nhẹ nhẹ sau lưng Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, cậu nghĩ nhiều lắm rồi, như sẽ rất mệt mỏi, đứa nhỏ này cũng là con của cậu, nó sẽ ở trong bụng của cậu mà trưởng thành, nó chỉ là một đứa bé, cái gì cũng đều không hiểu. Chuyện Đào Thần tớ biết rõ cậu sẽ không buông xuống đuọc, Sanh Tiêu, nếu muốn thoát khỏi chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Mạch Sanh Tiêu hiểu được, trừ phi chính mình có thể bước ra bước đầu tiên, nếu không, ai cũng không thể nào giúp được cô.
"Thư Điềm, người trong nhà Đào Thần có khỏe không?”
Thư Điềm cầm lấy khăn giấy cho mạch Sanh Tiêu lau nước mắt: "Chú và dì tâm tình đã tốt lên rất nhiều, cậu đừng quá lo lắng.” Tay cô sờ lên bụng Sanh Tiêu dò xét: "Cũng đừng quên chúng ta đã từng nói qua, tớ muốn làm mẹ nuôi của nó.”
"Được.” Sanh Tiêu ánh mắt liếc qua thiệp mời trên bàn, cô quyết định không thèm nghĩ đến những chuyện đau lòng nữa: "Đồ đều chuẩn bị đầy đủ hết chưa? Kết hôn đúng là rất bận rộn.”
"Tớ sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị rồi, về sau còn cùng với Tang Viêm chuẩn bị, mấy ngày này mỗi ngày đều đi ra ngoài, lần nào trở về cũng là túi lớn túi nhỏ.” Thư Điềm nhớ tới Tang Viêm, đuôi lông mày không khỏi mở ra nhỏ vụn cười tươi.
Mạch Sanh Tiêu nghe vậy, bờ môi nhẹ vãn ra, nhưng trong lòng vẫn còn lưu luyến.
Rốt cuộc là không giống.
Hôn lễ của cô cùng Duật Tôn đều là do chuyên gia một mình làm hết mọi việc, người đàn ông chưa bao giờ bỏ ra một ít tâm tư cho chuyện đó, Hoàng Duệ Ấn Tượng lớn như vậy trang trí giống như cung điện tráng lệ bình thường, nhưng lại có gì dùng, Sanh Tiêu muốn tự mình làm lấy những niềm vui thú kia, nhưng Duật Tôn chưa từng suy nghĩ cho cô.
Tang Viêm yêu Thư Điềm.
Còn hắn không yêu cô, đây là khác biệt lớn nhất.
"Đúng rồi, có biết là bé trai hay bé gái chưa?”
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu: "Bây giờ còn nhỏ, tớ nghĩ đợi cho đến lúc sinh ra, bất kể là con trai hay con gái, tớ đều yêu thương.”
"Tớ liền thích con gái, cách ăn mặc giống tiểu công chúa, bộ dáng xinh đẹp nhiều, con trai rất nghịch, đoán chừng có thể làm cho ta cực khổ chết được.”
Dì Hà bưng lên một ít điểm tâm nhỏ và trà sữa, chuẩn bị cho Sanh Tiêu nước ấm: "Cái này cũng không nhất định thế, bây giờ con gái cũng nghịch muốn chết, còn có thể đem nóc nhà phá hủy đi.” Nói thí dụ như, thiên kim nhà Nam Dạ Tước.
"Bảo bối của Sanh Tiêu, nhất định sau này đánh đàn sẽ rất giỏi, đến lúc đó, người theo đuổi đằng sau đã có thể xếp thành hàng dài. . . . . .”
"Hẳn là như vậy rồi.” Dì Hà cười nhẹ nhàng: "Hiện tại cần làm là bắt đầu dưỡng thai, Sanh Tiêu có rảnh thì đánh đàn, nghe nhiều một chút âm nhạc là rất tốt cho đứa bé, nói không chừng tương lai thật sự có thể trở thành nghệ sĩ đàn dương cầm nổi tiếng. . . . . .”
Thư Điềm nghe được dì Hà nói như vậy, lúc này mới ý thức được vừa rồi mình lỡ lời.
Dì Hà cũng không biết tay của Sanh Tiêu đã không thể lại đánh đàn, Thư Điềm dè dặt nhìn về phía gò má Sanh Tiêu, cô ánh mắt yên tĩnh, hình như cũng không để ý hai người nói chuyện.
Thư Điềm bởi vì còn phải đi gửi thiệp mời, cho nên cũng không ở lại Ngự Cảnh Uyển ăn cơm, Mạch Sanh Tiêu mở ti vi, để cho dì Hà mở đĩa CD phát mấy bản nhạc đàn dương cầm.
Sanh Tiêu đang nghe nhạc, nhìn thấy xe Duật Tôn ngoài cổng lái vào đây, cô đứng dậy cầm lấy ly đi rót nước.
Dì Hà đang ở sân thượng cho Hải Bối cho ăn, nghe được tiếng mở cửa trở về đến phòng khách: "Duật thiếu đã trở về.”
Duật Tôn bước chân dừng lại, giống như đang nghe được ca khúc gì đó.
" Đây là đang dưỡng thai, tôi vốn đang nói Sanh Tiêu là nên tự mình đàn, như vậy cục cưng càng có thể cảm nhận được tốt hơn. . . . . .”
Duật Tôn đứng dậy đi đến trước ghế sô pha, nhìn thấy trên bàn trà đặt tấm thiệp mời, hắn cầm lên, mở ra nhìn.
Mạch Sanh Tiêu rót ly nước trở lại trước tivi.
Cô nhìn qua người đàn ông thần sắc ngưng tụ, không che dấu được ánh mắt hung ác nham hiểm đang thể hiện ra bên ngoài, Duật Tôn nhìn qua tên trên thiệp mời: "Bạn trai Thư Điềm, là Tang Viêm?”
Mạch Sanh Tiêu chưa bao giờ ở trước mặt hắn đề cập qua Tang Viêm.
"Làm sao vậy?” Sanh Tiêu vô ý thức khẩn trương lên: "Anh biết sao?”
Duật Tôn nhìn qua hình Tang Viêm trông trẻ tuổi tuấn tú, hắn chậm rãi đem thiệp mời khép lại: "Không biết.”
Mạch Sanh Tiêu luôn cảm thấy có cái gì không đúng, có một luồng khí rất lạ, cô nắm chặt ly nước trong tay: "Thư Điềm là người bạn tốt nhất của tôi.”
Cô nói ra những lời này, Duật Tôn làm sao mà không hiểu ẩn tình bên trong.
"Vậy, Tang Viêm có biết rõ quan hệ giữa anh và em không?”
Mạch Sanh Tiêu nuốt xuống một ngụm nước, cô thiếu chút nữa bị sặc, vội vàng lấy tay che miệng lại: "Các anh biết nhau phải không?”
Duật Tôn đem thiệp mời ném trở lại trên bàn trà: "Em quá nhạy cảm rồi, anh chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Nói xong, hắn đã đứng lên.
Mạch Sanh Tiêu ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, cô tắt ti vi đi, hai câu hỏi kia của Duật Tôn rất không bình thường, Sanh Tiêu có thể cảm thấy được, trong lúc đó hắn và Tang Viêm không thể nào đến một chút quan hệ cũng không có.
Ăn cơm tối xong, Mạch Sanh Tiêu đi lên lầu, cô tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, bên tai truyền đến một hồi tiếng đàn du dương, cô cầm áo khoác đi ra ngoài, âm thanh tiếng đàn dương cầm là từ dưới lầu truyền đến, Sanh Tiêu đứng ở ngay khúc quanh câu thang, tay phải vịn lấy lan can bên cạnh.
Trong phòng khách, Duật Tôn hai tay tại phím đàn đen trắng bay múa, Mạch Sanh Tiêu đứng ở góc độ vừa vặn có thể trông thấy sóng lưng thẳng tấp của người đàn ông. Cô im lặng đứng ở đó, cho dù Duật Tôn ngẩng đầu lên cũng sẽ không phát hiện ra cô, Sanh Tiêu nghe ra được, đây là một đoạn "Ngày Mùa Thu Thì Thầm", trước kia tại Hoa Nhân cô cũng thường xuyên đàn bài này, làn điệu du dương, Duật Tôn đàn ra vô cùng hay, tình cảm đầy đủ, làm cho người ta không khỏi chìm sâu vào trong đó.
Mạch Sanh Tiêu tay vừa xoa bụng, cũng cảm giác được một hồi động đậy rất nhẹ, lần này không giống lần trước, nó duy trì thời gian động liên tục thật lâu, làm như có thể cảm nhận được rõ ràng, Sanh Tiêu trong lòng run lên, không tự chủ cảm thấy rung động. Lòng bàn tay cô tại bụng xoa nhẹ, tiếng đàn dương cầm xuyên qua khắp phòng khách rộng rãi, vang vọng trong vườn của Ngự Cảnh Viên, cô lúc trước chỉ nghĩ trong sách viết gì thì biết vậy, không nghĩ đến, lại thật sự sẽ thần kỳ như thế.
Sanh Tiêu ánh mắt nhìn xuống trên mu bàn tay của mình, mỗi lần nghĩ đến một cái sinh mệnh bé nhỏ tại trong bụng từ từ trưởng thành, cô cũng xúc động đến nước mắt đọng thành giọt, chỉ là Mạch Sanh Tiêu che giấu vô cùng tốt, ngay trước mặt của Duật Tôn cùng dì Hà cô chưa bao giờ biểu lộ ra. Mặc dù cô ngay từ đầu phải hạ quyết tâm không cần đứa bé này, nhưng một khi quyết định giữ lại, cô sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ nó.
Buổi tối ngày hôm sau, Mạch Sanh Tiêu vừa đi lên lầu không lâu thì liền nghe thấy trong phòng khách lại một lần nữa truyền đến âm thanh đàn dương cầm.
Hôm nay bài được đàn ra là "Sky City".
Mạch Sanh Tiêu đứng ở đầu bậc thang, Duật Tôn cùng với đứa con trong bụng, duy nhất ràng buộc chính là ở giờ phút này, mỗi khi đến lúc này, cục cưng hình như thích cử động rất nhiều. Cô nghĩ, đây chính là cắt không đứt quan hệ huyết thống, dù là cô có ngăn cản lần nữa cũng vô dụng.
Sanh Tiêu khom lưng ngồi ở trên bậc thang, Duật Tôn phải
trả giá cho những việc này, cô không có tước đoạt gì hết.
Mạch Sanh Tiêu hốc mắt chua xót, nơi khóe mắt ngưng đọng tầng nước. Nếu như, đứa bé này sinh ra tại trong bụng người khác, nói không chừng, nó sẽ nhận được rất nhiều rất nhiều yêu thương. Nó sẽ có ba mẹ cùng yêu thương, có ông, có bà. Vào mỗi buổi tối, mẹ có thể gối lên cánh tay của ba, kể cho con nghe chuyện tình cảm động trước đây. Tất cả mọi người sẽ cùng hồi hộp và háo hức chờ đợi con sinh ra. Sanh Tiêu nâng hai đầu gối, nước mắt nóng hổi rơi vào trên mu bàn tay, cục cưng của cô, có thể có được quá ít yêu thương.
Mạch Sanh Tiêu hai tay đặt ở trên đầu gối, chuyện đã cách hơn một năm, cô vẫn có thể nhớ rõ ràng từng giai điệu, từng nhịp rất quen thuộc kia.
Dì Hà đứng ở cửa phòng bếp, lúc mà Duật Tôn đánh đàn thì vẻ mặt rất chuyên chú, đèn tường mờ mịt chiếu vào khuôn mặt mị hoặc chúng sinh mà hiện ra một tầng khí chất u buồn, dì Hà thở dài, lắc đầu.
Mạch Sanh Tiêu mười ngón tay mảnh khảnh cùng tiết tấu của Duật Tôn mà đàn theo, khi tiếng đàn dừng lại, Sanh Tiêu cũng nắm chặt lại hai tay, cô cố hết sức vịn lấy lan can đứng người lên, trở lại phòng ngủ.
Mới vừa đến mép giường ngồi vào chỗ của mình, liền nghe đến tiếng bước chân Duật Tôn lên tới lầu.
Từ đó sau mỗi một ngày, Duật Tôn mỗi đêm đều thức khuya hơn Mạch Sanh Tiêu, cô luôn có thể ở trong phòng ngủ nghe được tiếng đàn dương cầm truyền đến. Sanh Tiêu giống như là có thói quen, mỗi lần, cũng sẽ đi vào đầu bậc thang.
Cô có thể xa xa nhìn thấy hình ảnh của người đàn ông, hắn vừa quay đầu lại, tổn thương đã sâu, nhưng ngay cả Sanh Tiêu cũng không kịp đưa tay ra.
Nhưng Duật Tôn biết rõ, tiếng đàn của hắn, cô cùng con đều có thể nghe thấy.
Cố Tiêu Tây bởi vì không có bằng cấp, tìm được công việc tốt là rất khó, ở một nơi như thế này một học sinh tốt nghiệp trung học, bằng cấp khoa chính quy đều là vừa nắm một bó to trong xã hội càng không có chỗ đặt chân mà sống, cô rời nhà đi làm việc ở nhà máy điện tử không xa, tiền lương cơ bản là 1140 nhân dân tệ, thêm tiền tăng ca, một tháng chỉ có thể kiếm được 2000 tệ.
Tiền của Nghiêm Trạm Thanh để cho cô một phần cũng chưa động đến, Cố Tiêu Tây luôn tìm cơ hội muốn trả lại cho hắn.
Cố mẹ đến nay tung tích cũng chưa rõ, cô chủ nhật cũng không thể nghỉ ngơi cho tốt, in không ít mục tìm người đi dán khắp phố lớn ngõ nhỏ, lúc nhận được điện thoại của Tô Ngải Nhã cũng là lúc Cố Tiêu Tây tan tầm về nhà.
Tô Ngải Nhã hẹn cô đến quán cà phê gặp mặt.
Vừa đến, Cố Tiêu Tây liền đem trả điện thoại mà trước đây Tô Ngải Nhã đã đưa cho cô, tự cô đi mua cái mới, có thể gọi điện thoại được.
"Chậc chậc, cô nhìn xem lại tay của cô đi, bị lãng phí thành ra bộ dạng gì rồi.”
Cố Tiêu Tây đem bàn tay bị nứt nẻ để xuống dưới bàn: "Cô tìm tôi có việc gì sao?”
"Lúc này cô mới ra chưa bao lâu, có phải là không muốn trả thù nữa?”
"Chúng ta đấu không lại Duật Tôn, việc này không khác gì lấy trứng chọi với đá.”
"Nhìn cô cũng có chút tiền đồ.” Tô Ngải Nhã móc ra thuốc lá: "Cô có muốn không?”
Cố Tiêu Tây vội vàng khoát tay.
"Cô có biết Thư Điềm không?”
Cố Tiêu Tây đối với Thư Điềm có chút ấn tượng, lúc trước còn bị cô ấy hắt một ly nước vào người: "Biết.”
"Biết là tốt rồi, “Tô Ngải Nhã ra sức hít một hơi thuốc: "Tôi bây giờ mới biết được, bạn trai của Thư Điềm lúc trước thiếu chút nữa đã chết ở trong tay Duật Tôn, hắn ai không trêu, lại hết lần này tới lần khác chọc tới Duật Tôn, tôi hiện tại không chắc lắm, Tang Viêm có biết hay không cái chết của hắn chính là do đối đầu với Duật Tôn.”
"Ai muốn lấy mạng của anh ta, chẳng lẽ anh ta còn không biết sao?”
Tô Ngải Nhã liếc trắng Cố Tiêu Tây một cái: "Cô cho rằng Duật Tôn sẽ đích thân ra tay sao? Có không ít người long tranh hổ đấu đến chết, đến trước điện Diêm Vương cũng không biết kẻ thù của mình là ai.”
Cố Tiêu Tây cũng không hiểu những việc này, nên chỉ có thể không lên tiếng.
"Mà như vậy cũng không sao, tôi hiện tại nghĩ ra một cách, hôm nay cần nhất là làm cho Tang Viêm biết rõ chân tướng, lợi dụng cái chết của Thư Điềm, làm cho bọn họ tàn sát lẫn nhau. Du sao, Mạch Sanh Tiêu cùng Thư Điềm ở trường học cũng là bạn rất thân, chuyện này, xe ra sẽ rất náo nhiệt đây.”
"Cái gì?” Cố Tiêu Tây kinh hãi: "Người mà cô muốn trả thù là Duật Tôn, người khác không có liên quan gì cả.”
"Cô đúng là ngu ngốc quá.” Tô Ngải Nhã lại lần nữa hoài nghi, ả làm sao lại tìm đến người không có chút đầu óc nào là Cố Tiêu Tây này: "Cô cho rằng chỉ dựa vào hai người chúng ta là có thể trả thù sao? Muốn tự sát cũng có nhiều cách lắm, aizz, Cố Tiêu Tây, cô sẽ không đến khi lâm trận rồi bỏ chạy đấy chứ? Tôi cho cô biết, nếu cô dám đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, người đầu tiên tôi không buông tha là cô.”
"Thật là. . . . . .” Cố Tiêu Tây thoáng nhìn ánh mắt hung ác của Tô Ngải Nhã, lại đem những lời muốn nói nuốt xuống: "Cô tìm tôi làm cái gì? Chẳng lẽ muốn tôi giết người sao?”
"Cô ư?” Tô Ngải Nhã bật cười lạnh lên tiếng: "Vừa nhìn cô là biết sẽ không có tiền đồ, ở đó còn giết người.”
"Vậy cô muốn. . . . . .”
"Giúp tôi dụ Thư Điềm đến, hoặc là Mạch Sanh Tiêu cũng được, bất luận hai người đó ai chết, đối với chúng ta đều có lợi.”
"Không được.” Cố Tiêu Tây không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: "Họ dựa vào cái gì mà đi theo tôi?”
"Cô lúc trước không phải có qua lại với Duật Tôn sao? Tùy tiện bịa đặt một ít chuyện, hẹn đến một nơi gặp mặt còn không phải là chuyện đơn giản nhất sao, còn những việc sau đó, tự nhiên sẽ có người sẽ đi làm.”
"Tôi là hận Duật Tôn, nhưng tôi không muốn làm tổn thương đến người khác.”
"Cô. . .” Tô Ngải Nhã thấy không lay chuyển được sự cương quyết của cô: "Cô không muốn tìm lại mẹ cô sao? Cô trở về trước đi, ba ngày sau tôi sẽ tìm ra mẹ cô, nhớ kỹ, nếu dám ăn nói lung tung, tôi sẽ cho cô chịu không nổi.”
Nếu không phải Mạch Sanh Tiêu cả ngày không ra khỏi Ngự Cảnh Viên nửa bước, hơn nữa Thư Điềm lúc nào cũng có Tang Viêm đi cùng, Tô Ngải Nhã sẽ không sẽ tìm đến một kẻ ngốc thế này!
Cố Tiêu Tây sợ hãi về đến nhà, cô trong bụng đầy tâm sự, ngồi ở trên ghế không nói lời nào.
Cố cha đem các món ăn còn nóng lên bàn, rất đơn giản một món ăn, một món canh.
"Đi làm về mệt mỏi rồi, nhanh, ăn nhiều một chút.” Cố cha lấy một trái trứng gà đưa tới trong tay Cố Tiêu Tây, dù cuộc sống lại gian khổ, ông cũng sẽ không để cho con gái chịu nhiều đau khổ.
Cố Tiêu Tây cổ họng như bị nghẹn lại, nuốt cũng không trôi cơm: "Cha, con lúc ấy nếu không đi lầm lỡ, nhà của chúng ta không đến mức sẽ biến thành thế này.”
Cố cha gắp lên một đũa thức ăn đưa tới chén Cố Tiêu Tây: "Cha vẫn là câu nói kia, Tây Tây, làm sai chuyện tới đây là dừng, chỉ cần sau này đừng có lại đi vào đường cũ, ba tin tưởng con còn có thể đứng lên.”
Cố Tiêu Tây cúi đầu xuống, cũng không phát hiện nước mắt rớt vào trong bát cơm.
Mạch Sanh Tiêu sáng sớm liền chuẩn bị tốt mọi thứ, bởi vì thời kỳ mang thai có dùng qua thuốc, bác sĩ liền đề nghị cô mỗi lần kiểm tra đều phải đi, Sanh Tiêu cũng nghiêm túc làm theo, không dám khinh thường.
Lúc cô cùng dì Hà chuẩn bị đi ra cửa, thì Duật Tôn cầm chìa khóa xe từ trên lầu đi xuống: "Đúng lúc tôi cũng đi đến công ty, để tôi chở hai người đi.”
"Không còn gì tốt hơn.” Dì Hà cầm lấy túi xách của Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu đã tự đi ra ngoài: "Không cần, chúng tôi có thể bắt xe.”
"Chỉ là tiện đường cũng không được sao?”
Sanh Tiêu không có nói tiếp, đi ra khỏi Ngự Cảnh Viên bắt được xe taxi, dì Hà bước vào chỗ ngồi phía sau: "Đến bệnh viện phụ sản.”
Đối với việc lạnh lùng của Mạch Sanh Tiêu, dì Hà dần dần cảm thấy thành thói quen.
Trong xe đang phát ra radio, Sanh Tiêu nâng khuỷu tay lên, xuyên thấu qua kính chiếu hậu, cô nhìn thấy theo đuôi phía sau là chiếc xe thể thao xa hoa. Bởi vì đang giờ đi làm nên kẹt xe, cho nên tốc độ xe rất chậm, nếu không phải xe hơi của Duật Tôn quá mức nổi trội, Mạch Sanh Tiêu cũng sẽ không nhận ra được.
Cô làm như không nhìn thấy dựa người vào thành ghế, xe taxi đi vào cửa bệnh viện, xe của Duật Tôn dừng lại bên đường cái.
Dì Hà dìu Mạch Sanh Tiêu xuống xe, Sanh Tiêu cười nói: "Dì Hà, không có việc gì, cơ thể của con tốt lắm.”
"Vậy cũng phải cẩn thận, mang thai không phải là chuyện nhỏ.”
Bụng Sanh Tiêu cũng đã hiện hình, mặc dù không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng vòng eo hiển nhiên so với trước to hơn một vòng.
Duật Tôn hạ cửa sổ xe xuống, thấy dì Hà nắm tay Mạch Sanh Tiêu đi vào trong bệnh viện.
Khám thai mọi thứ đều tốt, lúc Sanh Tiêu đi ra, nhìn thấy xe của Duật Tôn còn đậu nguyên ở đấy.
Cô làm như không nhìn thấy đi đến đầu đường, Duật Tôn không có tiến lên, đợi cho Mạch Sanh Tiêu gọi được xe, lúc này mới đi theo về Ngự Cảnh Uyển.
Sanh Tiêu biết rõ hắn đang đi đằng sau, cho nên sau khi về đến nhà lập tức lên lầu, Duật Tôn đi vào phòng khách, chỉ có dì Hà đang ngồi ở trên ghế sa lon.
"Duật thiếu.”
"Kiểm tra có khỏe không?”
"Tốt, sinh long hoạt hổ lắm.”
"Thật không?” Duật Tôn khóe miệng dưới giương cười: "Có thể nhìn thấy con trong bụng sao?”
"Lúc làm kiểm tra tôi không có đi vào, chỉ nghe Sanh Tiêu nói có thể nhìn thấy. . . . . .”
Duật Tôn gật đầu, cũng không biết, ở trong bụng, hơn ba tháng đứa con đến cuối cùng là có gì, nó có một bàn tay lớn sao?
Dì Hà mở to mắt, đến mỗi lúc như thế này, bà đều cảm thấy không đành lòng.
Mạch Sanh Tiêu nhận được điện thoại của Thư Điềm, vừa mới tỉnh ngủ, cô rửa mặt sạch sau đó đi xuống lầu, ăn vài miếng bữa sáng, Thư Điềm đã tới rồi.
"Cậu thật là có thể ngủ đến 10 giờ sao.”
Tinh thần Sanh Tiêu cũng không khá lắm: "Gần đây đặc biệt thích ngủ.”
"Cậu này, hay là tại ở nhà thời gian quá dài mà ngây ngốc đi vậy, đi ra ngoài theo giúp tớ mua đồ đi.”
"Cậu không phải là đều mua xong hết rồi sao?”
"Còn có vài món chờ cậu cho tớ ý kiến đấy.”
Thư Điềm lôi kéo Mạch Sanh Tiêu đi ra khỏi cửa: "Dì Hà, dì yên tâm đi, con cam đoan sẽ đem Sanh Tiêu hoàn chỉnh mang về đến nhà.”
"Giao tôi và cô đương nhiên là yên tâm rồi.” Dì Hà nói theo.
Sanh Tiêu cầm điện thoại mà Duật Tôn mới mua cho cô đi ra ngoài, từ lúc cô quyết tâm giữ lại đứa bé này, Duật Tôn cũng không còn hạn chế cô đi ra
ngoài nữa, bình thường phần lớn thời gian đều cho dì Hà đi theo, cho dù cô muốn đi ra ngoài một chút, dì Hà cũng không cần mọi việc phải thông qua Duật Tôn.
Cố Tiêu Tây bị Tô Ngải Nhã lần nữa gọi điện thoại đến, cô vốn nghĩ trực tiếp cắt đứt điện thoại, nhưng nghĩ kỹ lại, hay là nên ngay trước mặt nói cho rõ ràng. Cha cô nói rất đúng, nếu như cô lại đi sai một bước nữa, sẽ không có cơ hội làm lại.
"Cái gì? Cô đến bây giờ mới nói là không tham gia nữa?”
"Thật xin lỗi, tôi thật sự làm không được.”
"Cô có hay không không hiểu, cơ hội tốt như vậy, cô không muốn trả thù có phải không?” Tô Ngải Nhã tức giận liên tục dùng ngón tay gõ lên mặt bàn.
Cố Tiêu Tây trước kia không hiểu, nhưng sau khi ra tù mới hiểu được, cha mẹ muốn chính là cô có thể sống thật tốt, mà không phải cả đời chỉ nghĩ đến việc như thế nào để đi trả thù.
"Cô yên tâm đi, tôi cam đoan không đem chuyện này nói ra.”
Tô Ngải Nhã vừa muốn nổi giận, trong tay điện thoại liền vang lên: "Alo?”
Thần sắc ả dần dần giãn ra: "Đúng vậy không? Hai người đều ở trên xe, Duật Tôn bên kia như thế nào. . . . . .” Tô Ngải Nhã cắn nhẹ khóe miệng: "Hắn đang ở công ty à? Tốt. . . . . . Này thì ông trời cũng giúp tôi sớm sẽ trả thù.”
Cố Tiêu Tây dựng thẳng lên hai lỗ tai, trong lòng không khỏi thoáng nổ tung.
Tô Ngải Nhã khép lại điện thoại: "Cô đi đi, coi như chúng ta chưa bao giờ biết nhau, còn có, việc này cô cũng có phần, nếu cô dám nói ra ngoài, coi chừng chết như thế nào cũng không biết.”
Cố Tiêu Tây thần sắc khúm núm, vội vàng đứng dậy rời đi.
Sanh Tiêu ngồi ở cạnh bên chỗ ghế lái, cô nghiêng đầu nhìn vào Thư Điềm: "Này sẽ đi đâu?”
"Đi đến địa điểm tổ chức hôn lễ nhìn xem một chút.”
Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy vài sợi tóc của Thư Điềm rơi xuống, cô vươn tay vén ra, Tang Viêm với Thư Điềm cùng nhau đi đến hôm nay thật sự là không dễ dàng, hôn lễ thời gian từ từ đến gần, Sanh Tiêu lại có một loại cảm giác bất an dưới đáy lòng cứ tùy ý mà lan tràn.
Cố Tiêu Tây đi ra quán cà phê, cô đừng lại tại đầu đường, trong lòng tràn ngập phân vân, bước đi chậm chạp không có có phương hướng.
Mạch Sanh Tiêu đã cứu cô, lúc trước nếu không phải Sanh Tiêu nói giúp một câu, cô khả năng đã sớm chết ở trong tay Duật Tôn. Mạch Sanh Tiêu còn đã nhận lời cô, sẽ làm cho Duật Tôn buông tay, không hề làm khó đến người nhà của cô. Cố Tiêu Tây do dự, cuối cùng đi về hướng trạm điện thoại công cộng.
Cô không biết số điện thoại của Mạch Sanh Tiêu.
Nhưng số của Duật Tôn, lại khắc sâu trong trí nhớ của cô.
Cô nắm chặt ống nghe, sau đó bấm số.
Lúc này, Duật Tôn đang họp tại tầng cao nhất của công ty, hắn nghe được có điện thoại, cũng không để ý tới, Cố Tiêu Tây không từ bỏ, liền gọi tiếp vài lần.
Duật Tôn cầm lấy điện thoại đi ra khỏi văn phòng: "Alo?”
Cố Tiêu Tây nhìn xuống bốn phía bên cạnh: "Alo, Thư Điềm cùng Mạch Sanh Tiêu gặp nguy hiểm, hai cô ấy đang trên cùng một chiếc xe, anh nhanh đi cứu đi. . . . . .”
Ống nghe trong tay hung hăng bị đoạt lấy, Cố Tiêu Tây sợ hãi, xoay người, thì nhìn thấy Tô Ngải Nhã thần sắc âm lãnh đứng ở trước mặt.
Tô Ngải Nhã đem ống nghe đặt ở bên tai: "Anh còn không biết hai người đó ở cùng một chỗ sao? Tôi cho anh biết, cho dù hiện tại ngăn cản cũng vô dụng, anh chờ mà nhặt xác hai người đó đi. . . . . . Nếu như Mạch Sanh Tiêu may mắn thoát chết, anh coi như gọi điện thoại nhắc nhở cho cô ta biết, anh có từng nghĩ tới, làm sao anh lại biết hai người đó sẽ xảy ra chuyện không?”
-------------------
Tác giả :
Thánh Yêu