Chim Sẻ Ban Mai
Quyển 1 - Chương 21: Trò chơi bánh răng vận mệnh chuyển động 4
Thật may mắn từ sáng sơm , mẹ đã cùng dì hàng xóm đi công ty bách hóa xem”Khiêu lâu giới” và “Thổ Huyết Đại Đặc Mại”, còn ba hôm nay phải đi đến trường đảng học tập, về phần 2 ông anh Ma Tích Xuân và Ma Hạ Sinh sống chết ở đâu tôi cũng không quan tâm
Đến thời điểm này, trong nhà không có nửa người, không ai phát hiện ra chuyện tôi đem Linh “nhập cư trái phép”
Đại khái là vì chịu nhiều tổ hợp áp bức quan hệ “Thái Kim” (*có ý chỉ Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất), khi rửa mặt nhìn gương, tôi phát hiện bản thân mình tiều tụy hơn so với lúc trước. Hơn nữa trên trán lại xuất hiện vài ba hạt mụn, mặt so với trước kia cũng tròn hơn một chút…..
Ô ô ô ô…………thì ra Mông Thái Nhất nói thật sao!
Tôi chán nản từ trong tủ lạnh lấy ra một ít sửa đút cho Linh uống, rồi cùng nó nằm dài lên sô pha lười biếng xem ti vi
“Bíp….bíp……….” Di động liều mạng ở trong phòng reo lên, tôi sợ tới mức quăng luôn cái rơ môt ti vi, trời ạ! Nhất định là Mông Thái Nhất! Tôi hốt ha hốt hoảng ngẩng đầu nhìn lên tường, mới mười hai giờ, hắn cũng thật là quá gấp gáp!
“A lô…………..” Tôi bổ nhào lên giường nhanh tay cầm lấy điện thoại
“………………” Trong điện thoại không có truyền đến tiếng rống giận như tôi đã đoán
“Mông…………..”
“Là tôi.”
“Kim Ánh Minh?” Tôi kinh ngạc quên cả khẩn trương, thuận tiện nói ra đầy đủ tên của hắn
“Ừ…………….Linh khỏe không?”
“Tốt, ở…………….ở nhà của tôi” Thở dài nhẹ nhõm một hơi, tật xấu cà lăm của tôi lại tái phát “Anh………….làm sao anh biết?”
“Bệnh án”
Tôi nhớ ra rồi, nhất định là thời điểm ngày hôm qua giúp Linh đăng kí khám bệnh gấp, lúc mình ghi lại cách thức liên hệ hắn đã nhìn qua. Tôi đột nhiên nhớ đến chuyện buổi chiều còn phải đi ra ngoài, không còn cách nào để chăm sóc Linh, có lẽ hắn có thể
“Anh………anh có thể giúp tôi chăm sóc nó không? Nhà……….trong nhà không cho phép…………….”
“Ừ. Mac donald Gia Nhạc Phúc”
Tôi hốt ha hốt hoảng cúp điện thoại chạy vội về phòng thay quần áo, rồi ôm Linh quơ vội túi xách xông ra ngoài
Đến cửa Mac Donald nhưng vẫn không nhìn thấy Kim Ánh Minh, định lấy di động ra gọi cho hắn thì lại phát hiện lúc ra cửa đã quên đem theo. Ô ô ô……….làm sao bây giờ? Tôi nhìn nhìn Linh trong lòng, nó củng tỏ ra vô tội trừng mắt nhìn tôi
“Đồ tiểu phôi đản này!! Chỉ biết giả vờ vô tội, đều là vì ngươi a, nếu ta bị mắng………..”
Đột nhiên từ bên cạnh đưa đến một lon Cô ca
“Đúng vậy, ta sẽ dùng Cô ca đánh ngươi a……..” Tôi không có ý tốt uy hiếp Linh, nhưng mặt nó vẫn không chút thay đổi nhìn nhìn tôi, thật sự là bó tay với Kim Ánh Minh, nuôi mèo hay đến nỗi mèo cũng giống như hắn
Gì? Cô ca? Tôi quay đầu nhìn về hướng đưa nó, Kim Ánh Minh! Hắn vô biểu tình hút cô ca, tay kia lại cầm một lon đưa cho tôi, tôi có chút thụ sủng nhược kinh tiếp nhận lon nước ngọt (*thụ sủng nhược kinh: được cưng chiều nhưng lại khiếp sợ)
“Đưa Linh”
“Mèo……mèo, không thể uống”
“A.” Nói xong hắn lấy Cô ca nhét vào tay tôi ,rồi xoay người hướng về siêu thị mà đi. Hắn sẽ không đột nhiên biến mất đi? Tôi tay trái cầm cô ca, tay phải ôm mèo đứng ở góc cửa
Kim Ánh Minh nhìn tôi không đuổi theo, liền quay trở lại chỉ tay vào Linh nằm trong lòng tôi “Đồ ăn, tôi không biết”
Tôi đi theo phía sau Kim Ánh Minh, cẩn thận nhìn về bốn phía , tôi ngang nhiên đem Linh giấu trong túi xách tiến vào siêu thị. Ô ô ô……..may mắn không bị người phát hiện. Trái ngược lại với tôi đang căng thẳng như vậy, Kim Ánh Minh lại ung dung tự đắc vì Linh chọn lựa đồ ăn
“Cầm……….” Tôi vừa quay đầu lại đã bị cái cảnh trước mắt hù dọa
Đủ loại, đủ loại đồ ăn vặt, đồ uống đầy ắp 2 xe đẩy lớn, trong tay Kim Ánh Minh còn ôm thêm mấy cái túi không bỏ xuống được
“Anh……xác định……….tất cả đều cho ……..Linh?” Trời ạ! Khoai phiến, đậu phụ khô đều có
“Không biết……….” Kim Ánh Minh tựa hồ bị biểu tình của tôi làm cho có chút bối rối. Trời ạ, tôi có chút hoài nghi không biết 16 năm nay hắn sống thế nào
Tôi thở dài đem xe đây chọn lựa lại , chọn tốt mọi thứ , lại đi đến quầy chuyên bán thức ăn cho thú cưng lấy ra 2 túi thức ăn cho mèo
“Bíp……bíp…………….” Tôi theo bản năng lấy ra điện thoại đi động của mình thì lại nhìn thấy Kim Ánh Minh đang cầm di động
“A lô……..Nguyệt? Được……………ừ…………..tôi tới đây”
Không xong, tôi hình như đã quên một việc……..
“Này…..hiện tại mấy giờ rồi?” Tôi thật cẩn thận hỏi Kim Ánh Minh
“4 giờ”
Khi tôi thở hồng hộc chạy vội tới cửa công viên Cẩm Tú, đồng hồ to trước của công viên đã chỉ năm giờ. Tôi cẩn thận tìm quanh một vòng không thấy Mông Thái Nhất, đợi lâu như vậy, hắn hẳn là đã về sớm!!
“Muốn chết a, gọi cô không được đến muộn, cô cư nhiên còn dám để tôi đợi đến 2 giờ” Theo sát phía sau là một cái vỗ đầu thưởng cho tôi
Nhìn lại, không phải là Mông Thái Nhất thì còn có ai vào đây? Hôm nay trông hắn thật anh tuấn nhưng mà so với bình thường nhìn càng giống lưu manh hơn
“A………..thực xin lỗi! Nhà………trong nhà có………..chuyện, không mang………di động” Tôi chột dạ đến cả lời nói cũng không rõ ràng
“Quên đi” Hắn kéo kéo quần áo trên người tôi, tỏ vẻ không vui nói
“Ma Thu Thu, đã báo trước cho cô nên ăn mặc xinh đẹp 1 chút, sao cô vẫn mặc một bộ đồ xấu như vậy a!”
“Đây là bộ tốt nhất………..” Còn tưởng rằng tôi sẽ nhận một cú đánh, không ngờ tới mình đã vượt qua kiểm tra một cách dễ dàng như vậy
“Gì chứ? Bộ này là tốt nhất! Thật sự là không chịu nổi người nghèo!”
Mông Thái Nhất trời sinh lớn giọng, những lời nói này của hắn khiến cho những người bên cạnh chúng tôi đều nghe thấy hết, bọn họ ha ha đối với tôi chỉ trỏ cười, tôi thật hận không thể kiếm được một cái hầm để chui vào
“Sao cô lại không trang điểm?” Mông Thái Nhất dùng sức chỉ chỉ vào cái trán của tôi
“Tôi không có đồ trang điểm, cũng sẽ không………..”
“Cô cũng được coi là phụ nữ sao?” Mông Thái Nhất vẻ mặt “không cứu giúp” nhìn tôi
“……………..”
“Tôi đã biết! Cho cô!” Mông Thái Nhất không kiên nhẫn đưa cho tôi một món đồ
Tôi vẻ mặt hoài nghi tiếp nhận cái gói to kia, trời ạ, không phải là bom hẹn giờ đi! Khi mở ra, thiếu chút nữa tôi đã ngăn không được mình cười toe toét nữa ngày
Là cái váy hồng mềm mại đính hoa hôm tham gia tiệc tôi đã thử…………..
“Sẻ con, cô đừng vui sớm! Đây là qua tôi cho Tử Lôi, cho cô mượn mặc một chút” A? Lần đầu tiên tôi nghe nói quần áo tặng người khác có thể mượn mặc
“Ngơ ngơ cái gì a! Nhanh đi thay”Mông Thái Nhất dùng sức đẩy tôi còn đang sững sờ
“Đi………..đi đâu?”
“Nơi này là công viên, đương nhiên đi toi let a! Chẳng lẽ cô muốn vào bên trong đi đại tiện!”
Người bên đường lại hướng về tôi cười nhạo. Tôi xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt. Trái đất lớn như vậy, tại sao đã sinh ra tôi còn để tôi gặp phải cái tên đó a!
Sau khi thay quần áo, lại cố ý cùng tên Mông Thái Nhất ngông nghênh giữ khoảng cách, làm bộ không quen biết hắn
“Sẻ con, nhanh chút a! Đứng xa như vậy làm gì? Muốn chết sao?” Mông Thái Nhất quay đầu, mất hứng nói
Cho dù đến lúc này, công viên ngày chủ nhật vẫn rất đông người. Một vài cô gái đến công viên kết bạn không ngừng hưng phấn mà quay đầu nhìn Mông Thái Nhất, còn nhỏ to nói nói . Thảm thảm, nhất định là họ đang bàn về chuyện cái váy trên người tôi không hợp với tôi đến cỡ nào
“Sẻ con! Chúng ta đến đó đi!” ngón tay Mông Thái Nhất chỉ chỉ bên phải, hưng phấn nói
Tôi theo tay hắn nhìn qua
Tàu siêu tốc!!!!
Tôi nhớ rõ hồi cấp 2 có ra ngoại thành chơi một lần, ba ngày sau kể từ cái ngày hôm đó dạ dày tôi vẫn quay cuồng
“Tôi….tôi không đi!” Tôi run run nói
“Cô dám có ý kiến!”
“Tôi sợ…………..”
“Có tôi ở đây, cô sợ cái gì! Đi mau!” Mông Thái Nhất nói xong liền bắt lấy tay tôi, tăng tốc hướng đến khu tàu lượn siêu tốc mà đi
Đứng phía dưới tàu lượn siêu tốc, tôi đã sợ đến mức hai chân như nhũn ra. Thời điểm tôi đã ngồi trên nó, tôi lại căng thẳng đến mức không thể hít thở. Nhưng là mặc cho tôi hướng về ông trời cầu nguyện như thế nào, tàu siêu tốc qua mấy phút sau vẫn chuyển động
Tàu siêu tốc chầm chầm hướng lên phía trên, Mông Thái Nhất thật vui vẻ, ung dung ngồi ở chỗ huýt sáo, còn quay đầu cười nhạo vẻ mặt tái nhợt của du khách phía sau. Tôi cam chịu số phận sợ đến mức cương cứng người ở chỗ ngồi, chờ đợi đại nạn đến
Tàu siêu tốc đến chỗ cao nhất, tôi gắt gao nhắm 2 mắt lại
Đột nhiên, tôi có cảm giác như toàn bộ thân thể bỗng dưng lao xuống, toàn bộ tâm đếu như được nâng lên, bên tai chỉ có tiếng gió thổi “ô ô” k tôi sợ đến mức không phát ra tiếng
Không biết qua bao lâu (thật ra không đến 2 phút), tàu rốt cuộc đã dừng lại. Mông Thái Nhất hình như có hướng về phía tôi cố sức la to, nhưng trong lỗ tai tôi chỉ còn còn tiếng ong ong, hắn nói cái gì, tôi cũng không nghe được một chữ. Vài giây sau, tôi ngay cả tiếng ong ong cũng không nghe được, hai mắt khép xuống, hôn mê bất tỉnh
Từ trong mơ màng, tôi cảm giác được hình như mình được một bờ vai rộng lớn cõng, nhưng mà rất nhanh tôi lại mất đi ý thức
“Sẻ con………..cô đừng dọa người nữa, cô đứng lên cho tôi, có nghe hay không” Tên Mông Thái Nhất kia ở trong mộng vẫn còn muốn uy hiếp tôi
……………………
“Cô đừng làm tôi sợ a…………..tôi không bao giờ đi tàu lượn siêu tốc nữa……….cô đứng lên được không?” trong lời nói của hắn sao lại xuất hiện một tia lo lắng nhỉ?
“Ừ…….ừ………….”
Giống như đã ngủ qua môt thế kỉ, tôi rốt cuộc cũng ôm đầu tỉnh lại. Gì?Khi nào mình đã nằm trên ghế dài ở công viên…….ghế dài lại còn mềm nhũn như vậy…………
Trời ạ! Là Mông Thái NHất! Tôi dĩ nhiên nằm ở trên đùi hắn. Tôi vội vàng ngồi dậy, mặt mũi kiếp sau của tôi đã bị ngày hôm nay làm cho mất hết
“Sẻ con! Cô tỉnh rồi!” Mông Thái Nhất đưa tôi một lọ cô ca, lại còn chu đáo giúp tôi mở chốt
Chẳng lẽ? Vừa nãy hắn chính là người đã cõng tôi? Nhìn thấy hắn mồ hôi đây trán, trong lòng tôi xẹt qua một tia cảm động
“Cô có phải là heo đầu thai không a! Nặng như vậy!” Mông Thái Nhất nói xong, còn lầm bầm cử động bả vai 1 chút, giống như vừa mới gánh qua ngàn cân
“…………” Xem ra, dùng hai chữ “Vô lại” để hình dung ra hắn vẫn có vẻ chuẩn xác
“Chúng ta đi thôi”
“Ừ” Tôi đứng dậy
“Này…..cô đi đâu?” Mông Thái Nhất ngồi trên ghế gọi tôi lại
“Không phải ……….không phải…………..nói đi?” Tôi hoang mang quay đầu lại nhìn hắn
Mông Thái NHất kiều chân hương tôi vẫy vẫy tay, tôi ngoan ngoãn đi đến trước mặt hắn
“Khom lưng ngồi xổm xuống!”
“Tại ………..tại sao?” Tôi khó hiểu hỏi
“Ít nói nhảm, bảo cô ngồi xổm xuống thì ngồi xổm xuống! Vừa nãy tôi cõng cô quá mệt mỏi, hiện tại đổi lại, cô cõng tôi!”
Không đợi tôi phục hồi tinh thần lại, một thân 1m82 của hắn đã đặt lên lưng tôi, không tôi hoảng sợ, kết quả vì đứng không vững,nên 2 người chúng tôi cùng nhau té ngã
“Ma Thu Thu! Cô đối đãi với ân nhân của cô như vậy sao?!” Mông Thái Nhất nhảy dựng lên thở phì phò kêu to
Tôi thiếu chút nữa bị Mông Thái Nhất đè chết, giống như con gián bị dép lê đập trúng , trên mặt đất giật giật vài cái, ngẩng đầu lên
“Tôi………..tôi…………..” Tôi một miệng đầy bụi, một câu cũng nói không được, nước mắt lại xì xì chảy xuống. Tôi cầm váy liều mạng hướng lên mặt lau, hừ, xem anh còn lấy cái gì tặng người
“Làm sao bây giờ? Dơ…..dơ rồi……………”
“Đừng ………….đừng khóc, tôi sợ nhất là phụ nữ khóc” Hiển nhiên nước mắt của tôi làm cho Mông Thái Nhất có chút chân tay luống cuống “Quần áo vốn là đưa cho cô”
“A?” Tôi ngây ngẩn cả người, nhìn Mông Thái Nhất, Trời ạ! Mặt hắn không phải là đang đỏ đi!?
“Không …………..không phải là…………cho Tử Lôi?”
“Tử Lôi dáng người tốt như vậy, mặc không được”
“ANh nói tôi …………..mặc……………xấu…………”
“Cỡ cô cũng tàm tạm”
“Tiền……………”
“Coi như là tôi trả cô lại tiền cơm trưa, con nhỏ này có chịu để yên không!”
Tên Mông Thái Nhất tán tận lương tâm lại nhảy lên lưng tôi! Tôi tựa như cu li ở bến tàu vác gạo trong Ti Vi , cõng Mông thái tuế khó khăn duy trì “bước chậm”
“Dừng dừng!” Như qua hết một đời, Mông Thái Nhất rốt cuộc cũng từ trên lưng tôi nhảy xuống
“Sẻ con………..cô, lại đây…………” Xong rồi, không phải là lại muốn tôi vác hắn đi? Tôi mệt tê liệt ngồi ở một chỗ, động cũng không dám động
“Đáng chết! Nói cô lại thì cô cứ lại!” Mông Thái Nhất cầm tay tôi, tháo kính mắt của tôi xuống
lông mi Mông…Mông Thái Nhất giống như ánh trăng khuyết thật cong thật dài, làn da giống như da em bé trơn truột hiện tại lại hơi đỏ. Trời, môi hắn tràn ngập lực hấp dẫn đang hướng lại gần tôi
“Bịch!”
“Ai đánh tôi! Muốn chết! Mẹ nó, đi ra cho tôi!” Mông Thái Nhất bị đập vào đầu liền nổi trận lôi đình “Tôi đi bắt lại cái thằng nhóc kia đây! Cô ở chỗ này chờ tôi, cô mà bỏ chạy nhất định phải chết!”
Tôi khẩn trương ngồi dưới đất than thở, vừa nãy Mông Thái Nhất gần như vậy, hắn…………..chẳng lẽ hắn muốn………………
Tôi lập tức đem suy nghĩ trong lòng mình gạt đi, làm ơn, Ma Thu Thu, mày ngẫm lại xem diện mạo mày như thế nào đi
Đó là………………
Tôi đột nhiên thấy cách đó không xa xuất hiện một bóng hình quen thuộc
Kim Ánh Minh?!!!!
Hắn sao lại ở đây?
Lời cảnh cáo của Mông Thái Nhất lập tức bị tôi gạt đi, bởi vì hắn cũng có nói qua tôi , bất cứ lúc nào cũng phải kềm chặt Kim Ánh Minh
Hắn đi tới chỗ ghế dài tôi vừa mới nằm qua, bên cạnh hắn vẫn còn một người
Là 1 cô gái? Một cô gái cư nhiên cũng xuất hiện bên cạnh Kim Ánh Minh?
Tôi lặng lẽ theo bọn họ ra phía sau công viên. Bọn họ không ngồi xe, chỉ là hướng đến ngã tư đường chậm rãi đi, xem cô gái cùng Kim Ánh Minh nắm tay đi tỏ ra vô cùng thân thiết. Tôi ở phía sau tựa như nuốt phải một quả chanh lớn, chua , chua đến chết
Hắn………..nở nụ cười?!Ở khóe miệng có chút nâng lên…………Tuy rằng mỗi ngày tôi đều mua cho hắn bánh sừng bò, nhưng cho tơi bây giờ hắn vẫn chưa đối với tôi cười qua, ngay cả một lần cũng không có. Lòng đột nhiên cảm thấy thiếu cái gì đó, trống rỗng, có chút khó chịu
Bọn họ ở trên đường đi không mục đích, tôi cũng theo sau không mục đích
Đi với nhau thật lâu, trước mặt Kim Ánh Minh đột nhiên dừng lại một chiếc xe Benz màu đen, một người cao cao tôi gặp ở tàu điện từ trên xe đi xuống, giúp họ mở cửa, bọn họ cùng nhau bước vào. Tôi ngây ngốc nhìn cái cảnh này, đột nhiên cảm thấy chính mình có chút buồn cười, đến tột cùng tôi theo sau hắn là muốn biết cái gì?
Bản thân mình cũng không có đáp án, trời u ám mưa nhỏ lất phất rơi, nhẹ thổi vào đống lộn xộn trong lòng………..
Vừa mở cửa nhà ra, tôi chợt nghe thấy âm thanh oán giận của mẹ như súng máy bắn xối xả
“Ma Thu Thu! Nha đầu kia lại bỏ đi chơi rồi! Con cho con là ai?nhờ thần linh Ma Gia chúng ta phù hộ, con mới có thể thi đậu vào Hayakawa! Con được lắm, mỗi ngày lại đi học theo ba con đã trễ thế này vẫn chưa về……….Nói, điện thoại này ở đâu?” Mẹ một tay đem điện thoại Mông Thái Nhất đưa cho tôi thảy lên bàn
“Ở đâu? Bạn học mới không thể cho mượn di động! bạn trai đưa đi” Ma Hạ Sinh đầu heo mặt chó cười xấu xa
“Bạn trai?!” Mẹ vừa nghe tới, liền tỏ ra khó tin “Sách không đọc, con lại đi quen bạn trai!”
“Không……không phải………..”
“Không phải là mày xảo trá đào mỏ chứ?!” Ma Tích Xuân cũng xen vào giúp vui
“Oa! Nokia loại mới nhất nha! Ma Thu Thu, mày đào cái mỏ này cũng rất nhiều tiền đi!” Ma Hạ Sinh đầu heo kia lại còn châm dầu vào lửa
“Ma Thu Thu! Con không chuyên tâm đọc sách lại còn làm ra cái trò này ! Con có biết học phí một năm cho con lên đến vài ngàn hay không….”
Tôi đem hết thảy mọi chuyện đẩy ra khỏi đầu, đem mặt vùi vào chăn, khóc tới ẩm ướt nước mắt
Anh gạt người, gạt người……………..Anh đã nói thi đậu Hayakawa, tôi có thể tìm thấy hạnh phúc! nhưng mà tôi không có, không có………….
Đến thời điểm này, trong nhà không có nửa người, không ai phát hiện ra chuyện tôi đem Linh “nhập cư trái phép”
Đại khái là vì chịu nhiều tổ hợp áp bức quan hệ “Thái Kim” (*có ý chỉ Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất), khi rửa mặt nhìn gương, tôi phát hiện bản thân mình tiều tụy hơn so với lúc trước. Hơn nữa trên trán lại xuất hiện vài ba hạt mụn, mặt so với trước kia cũng tròn hơn một chút…..
Ô ô ô ô…………thì ra Mông Thái Nhất nói thật sao!
Tôi chán nản từ trong tủ lạnh lấy ra một ít sửa đút cho Linh uống, rồi cùng nó nằm dài lên sô pha lười biếng xem ti vi
“Bíp….bíp……….” Di động liều mạng ở trong phòng reo lên, tôi sợ tới mức quăng luôn cái rơ môt ti vi, trời ạ! Nhất định là Mông Thái Nhất! Tôi hốt ha hốt hoảng ngẩng đầu nhìn lên tường, mới mười hai giờ, hắn cũng thật là quá gấp gáp!
“A lô…………..” Tôi bổ nhào lên giường nhanh tay cầm lấy điện thoại
“………………” Trong điện thoại không có truyền đến tiếng rống giận như tôi đã đoán
“Mông…………..”
“Là tôi.”
“Kim Ánh Minh?” Tôi kinh ngạc quên cả khẩn trương, thuận tiện nói ra đầy đủ tên của hắn
“Ừ…………….Linh khỏe không?”
“Tốt, ở…………….ở nhà của tôi” Thở dài nhẹ nhõm một hơi, tật xấu cà lăm của tôi lại tái phát “Anh………….làm sao anh biết?”
“Bệnh án”
Tôi nhớ ra rồi, nhất định là thời điểm ngày hôm qua giúp Linh đăng kí khám bệnh gấp, lúc mình ghi lại cách thức liên hệ hắn đã nhìn qua. Tôi đột nhiên nhớ đến chuyện buổi chiều còn phải đi ra ngoài, không còn cách nào để chăm sóc Linh, có lẽ hắn có thể
“Anh………anh có thể giúp tôi chăm sóc nó không? Nhà……….trong nhà không cho phép…………….”
“Ừ. Mac donald Gia Nhạc Phúc”
Tôi hốt ha hốt hoảng cúp điện thoại chạy vội về phòng thay quần áo, rồi ôm Linh quơ vội túi xách xông ra ngoài
Đến cửa Mac Donald nhưng vẫn không nhìn thấy Kim Ánh Minh, định lấy di động ra gọi cho hắn thì lại phát hiện lúc ra cửa đã quên đem theo. Ô ô ô……….làm sao bây giờ? Tôi nhìn nhìn Linh trong lòng, nó củng tỏ ra vô tội trừng mắt nhìn tôi
“Đồ tiểu phôi đản này!! Chỉ biết giả vờ vô tội, đều là vì ngươi a, nếu ta bị mắng………..”
Đột nhiên từ bên cạnh đưa đến một lon Cô ca
“Đúng vậy, ta sẽ dùng Cô ca đánh ngươi a……..” Tôi không có ý tốt uy hiếp Linh, nhưng mặt nó vẫn không chút thay đổi nhìn nhìn tôi, thật sự là bó tay với Kim Ánh Minh, nuôi mèo hay đến nỗi mèo cũng giống như hắn
Gì? Cô ca? Tôi quay đầu nhìn về hướng đưa nó, Kim Ánh Minh! Hắn vô biểu tình hút cô ca, tay kia lại cầm một lon đưa cho tôi, tôi có chút thụ sủng nhược kinh tiếp nhận lon nước ngọt (*thụ sủng nhược kinh: được cưng chiều nhưng lại khiếp sợ)
“Đưa Linh”
“Mèo……mèo, không thể uống”
“A.” Nói xong hắn lấy Cô ca nhét vào tay tôi ,rồi xoay người hướng về siêu thị mà đi. Hắn sẽ không đột nhiên biến mất đi? Tôi tay trái cầm cô ca, tay phải ôm mèo đứng ở góc cửa
Kim Ánh Minh nhìn tôi không đuổi theo, liền quay trở lại chỉ tay vào Linh nằm trong lòng tôi “Đồ ăn, tôi không biết”
Tôi đi theo phía sau Kim Ánh Minh, cẩn thận nhìn về bốn phía , tôi ngang nhiên đem Linh giấu trong túi xách tiến vào siêu thị. Ô ô ô……..may mắn không bị người phát hiện. Trái ngược lại với tôi đang căng thẳng như vậy, Kim Ánh Minh lại ung dung tự đắc vì Linh chọn lựa đồ ăn
“Cầm……….” Tôi vừa quay đầu lại đã bị cái cảnh trước mắt hù dọa
Đủ loại, đủ loại đồ ăn vặt, đồ uống đầy ắp 2 xe đẩy lớn, trong tay Kim Ánh Minh còn ôm thêm mấy cái túi không bỏ xuống được
“Anh……xác định……….tất cả đều cho ……..Linh?” Trời ạ! Khoai phiến, đậu phụ khô đều có
“Không biết……….” Kim Ánh Minh tựa hồ bị biểu tình của tôi làm cho có chút bối rối. Trời ạ, tôi có chút hoài nghi không biết 16 năm nay hắn sống thế nào
Tôi thở dài đem xe đây chọn lựa lại , chọn tốt mọi thứ , lại đi đến quầy chuyên bán thức ăn cho thú cưng lấy ra 2 túi thức ăn cho mèo
“Bíp……bíp…………….” Tôi theo bản năng lấy ra điện thoại đi động của mình thì lại nhìn thấy Kim Ánh Minh đang cầm di động
“A lô……..Nguyệt? Được……………ừ…………..tôi tới đây”
Không xong, tôi hình như đã quên một việc……..
“Này…..hiện tại mấy giờ rồi?” Tôi thật cẩn thận hỏi Kim Ánh Minh
“4 giờ”
Khi tôi thở hồng hộc chạy vội tới cửa công viên Cẩm Tú, đồng hồ to trước của công viên đã chỉ năm giờ. Tôi cẩn thận tìm quanh một vòng không thấy Mông Thái Nhất, đợi lâu như vậy, hắn hẳn là đã về sớm!!
“Muốn chết a, gọi cô không được đến muộn, cô cư nhiên còn dám để tôi đợi đến 2 giờ” Theo sát phía sau là một cái vỗ đầu thưởng cho tôi
Nhìn lại, không phải là Mông Thái Nhất thì còn có ai vào đây? Hôm nay trông hắn thật anh tuấn nhưng mà so với bình thường nhìn càng giống lưu manh hơn
“A………..thực xin lỗi! Nhà………trong nhà có………..chuyện, không mang………di động” Tôi chột dạ đến cả lời nói cũng không rõ ràng
“Quên đi” Hắn kéo kéo quần áo trên người tôi, tỏ vẻ không vui nói
“Ma Thu Thu, đã báo trước cho cô nên ăn mặc xinh đẹp 1 chút, sao cô vẫn mặc một bộ đồ xấu như vậy a!”
“Đây là bộ tốt nhất………..” Còn tưởng rằng tôi sẽ nhận một cú đánh, không ngờ tới mình đã vượt qua kiểm tra một cách dễ dàng như vậy
“Gì chứ? Bộ này là tốt nhất! Thật sự là không chịu nổi người nghèo!”
Mông Thái Nhất trời sinh lớn giọng, những lời nói này của hắn khiến cho những người bên cạnh chúng tôi đều nghe thấy hết, bọn họ ha ha đối với tôi chỉ trỏ cười, tôi thật hận không thể kiếm được một cái hầm để chui vào
“Sao cô lại không trang điểm?” Mông Thái Nhất dùng sức chỉ chỉ vào cái trán của tôi
“Tôi không có đồ trang điểm, cũng sẽ không………..”
“Cô cũng được coi là phụ nữ sao?” Mông Thái Nhất vẻ mặt “không cứu giúp” nhìn tôi
“……………..”
“Tôi đã biết! Cho cô!” Mông Thái Nhất không kiên nhẫn đưa cho tôi một món đồ
Tôi vẻ mặt hoài nghi tiếp nhận cái gói to kia, trời ạ, không phải là bom hẹn giờ đi! Khi mở ra, thiếu chút nữa tôi đã ngăn không được mình cười toe toét nữa ngày
Là cái váy hồng mềm mại đính hoa hôm tham gia tiệc tôi đã thử…………..
“Sẻ con, cô đừng vui sớm! Đây là qua tôi cho Tử Lôi, cho cô mượn mặc một chút” A? Lần đầu tiên tôi nghe nói quần áo tặng người khác có thể mượn mặc
“Ngơ ngơ cái gì a! Nhanh đi thay”Mông Thái Nhất dùng sức đẩy tôi còn đang sững sờ
“Đi………..đi đâu?”
“Nơi này là công viên, đương nhiên đi toi let a! Chẳng lẽ cô muốn vào bên trong đi đại tiện!”
Người bên đường lại hướng về tôi cười nhạo. Tôi xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt. Trái đất lớn như vậy, tại sao đã sinh ra tôi còn để tôi gặp phải cái tên đó a!
Sau khi thay quần áo, lại cố ý cùng tên Mông Thái Nhất ngông nghênh giữ khoảng cách, làm bộ không quen biết hắn
“Sẻ con, nhanh chút a! Đứng xa như vậy làm gì? Muốn chết sao?” Mông Thái Nhất quay đầu, mất hứng nói
Cho dù đến lúc này, công viên ngày chủ nhật vẫn rất đông người. Một vài cô gái đến công viên kết bạn không ngừng hưng phấn mà quay đầu nhìn Mông Thái Nhất, còn nhỏ to nói nói . Thảm thảm, nhất định là họ đang bàn về chuyện cái váy trên người tôi không hợp với tôi đến cỡ nào
“Sẻ con! Chúng ta đến đó đi!” ngón tay Mông Thái Nhất chỉ chỉ bên phải, hưng phấn nói
Tôi theo tay hắn nhìn qua
Tàu siêu tốc!!!!
Tôi nhớ rõ hồi cấp 2 có ra ngoại thành chơi một lần, ba ngày sau kể từ cái ngày hôm đó dạ dày tôi vẫn quay cuồng
“Tôi….tôi không đi!” Tôi run run nói
“Cô dám có ý kiến!”
“Tôi sợ…………..”
“Có tôi ở đây, cô sợ cái gì! Đi mau!” Mông Thái Nhất nói xong liền bắt lấy tay tôi, tăng tốc hướng đến khu tàu lượn siêu tốc mà đi
Đứng phía dưới tàu lượn siêu tốc, tôi đã sợ đến mức hai chân như nhũn ra. Thời điểm tôi đã ngồi trên nó, tôi lại căng thẳng đến mức không thể hít thở. Nhưng là mặc cho tôi hướng về ông trời cầu nguyện như thế nào, tàu siêu tốc qua mấy phút sau vẫn chuyển động
Tàu siêu tốc chầm chầm hướng lên phía trên, Mông Thái Nhất thật vui vẻ, ung dung ngồi ở chỗ huýt sáo, còn quay đầu cười nhạo vẻ mặt tái nhợt của du khách phía sau. Tôi cam chịu số phận sợ đến mức cương cứng người ở chỗ ngồi, chờ đợi đại nạn đến
Tàu siêu tốc đến chỗ cao nhất, tôi gắt gao nhắm 2 mắt lại
Đột nhiên, tôi có cảm giác như toàn bộ thân thể bỗng dưng lao xuống, toàn bộ tâm đếu như được nâng lên, bên tai chỉ có tiếng gió thổi “ô ô” k tôi sợ đến mức không phát ra tiếng
Không biết qua bao lâu (thật ra không đến 2 phút), tàu rốt cuộc đã dừng lại. Mông Thái Nhất hình như có hướng về phía tôi cố sức la to, nhưng trong lỗ tai tôi chỉ còn còn tiếng ong ong, hắn nói cái gì, tôi cũng không nghe được một chữ. Vài giây sau, tôi ngay cả tiếng ong ong cũng không nghe được, hai mắt khép xuống, hôn mê bất tỉnh
Từ trong mơ màng, tôi cảm giác được hình như mình được một bờ vai rộng lớn cõng, nhưng mà rất nhanh tôi lại mất đi ý thức
“Sẻ con………..cô đừng dọa người nữa, cô đứng lên cho tôi, có nghe hay không” Tên Mông Thái Nhất kia ở trong mộng vẫn còn muốn uy hiếp tôi
……………………
“Cô đừng làm tôi sợ a…………..tôi không bao giờ đi tàu lượn siêu tốc nữa……….cô đứng lên được không?” trong lời nói của hắn sao lại xuất hiện một tia lo lắng nhỉ?
“Ừ…….ừ………….”
Giống như đã ngủ qua môt thế kỉ, tôi rốt cuộc cũng ôm đầu tỉnh lại. Gì?Khi nào mình đã nằm trên ghế dài ở công viên…….ghế dài lại còn mềm nhũn như vậy…………
Trời ạ! Là Mông Thái NHất! Tôi dĩ nhiên nằm ở trên đùi hắn. Tôi vội vàng ngồi dậy, mặt mũi kiếp sau của tôi đã bị ngày hôm nay làm cho mất hết
“Sẻ con! Cô tỉnh rồi!” Mông Thái Nhất đưa tôi một lọ cô ca, lại còn chu đáo giúp tôi mở chốt
Chẳng lẽ? Vừa nãy hắn chính là người đã cõng tôi? Nhìn thấy hắn mồ hôi đây trán, trong lòng tôi xẹt qua một tia cảm động
“Cô có phải là heo đầu thai không a! Nặng như vậy!” Mông Thái Nhất nói xong, còn lầm bầm cử động bả vai 1 chút, giống như vừa mới gánh qua ngàn cân
“…………” Xem ra, dùng hai chữ “Vô lại” để hình dung ra hắn vẫn có vẻ chuẩn xác
“Chúng ta đi thôi”
“Ừ” Tôi đứng dậy
“Này…..cô đi đâu?” Mông Thái Nhất ngồi trên ghế gọi tôi lại
“Không phải ……….không phải…………..nói đi?” Tôi hoang mang quay đầu lại nhìn hắn
Mông Thái NHất kiều chân hương tôi vẫy vẫy tay, tôi ngoan ngoãn đi đến trước mặt hắn
“Khom lưng ngồi xổm xuống!”
“Tại ………..tại sao?” Tôi khó hiểu hỏi
“Ít nói nhảm, bảo cô ngồi xổm xuống thì ngồi xổm xuống! Vừa nãy tôi cõng cô quá mệt mỏi, hiện tại đổi lại, cô cõng tôi!”
Không đợi tôi phục hồi tinh thần lại, một thân 1m82 của hắn đã đặt lên lưng tôi, không tôi hoảng sợ, kết quả vì đứng không vững,nên 2 người chúng tôi cùng nhau té ngã
“Ma Thu Thu! Cô đối đãi với ân nhân của cô như vậy sao?!” Mông Thái Nhất nhảy dựng lên thở phì phò kêu to
Tôi thiếu chút nữa bị Mông Thái Nhất đè chết, giống như con gián bị dép lê đập trúng , trên mặt đất giật giật vài cái, ngẩng đầu lên
“Tôi………..tôi…………..” Tôi một miệng đầy bụi, một câu cũng nói không được, nước mắt lại xì xì chảy xuống. Tôi cầm váy liều mạng hướng lên mặt lau, hừ, xem anh còn lấy cái gì tặng người
“Làm sao bây giờ? Dơ…..dơ rồi……………”
“Đừng ………….đừng khóc, tôi sợ nhất là phụ nữ khóc” Hiển nhiên nước mắt của tôi làm cho Mông Thái Nhất có chút chân tay luống cuống “Quần áo vốn là đưa cho cô”
“A?” Tôi ngây ngẩn cả người, nhìn Mông Thái Nhất, Trời ạ! Mặt hắn không phải là đang đỏ đi!?
“Không …………..không phải là…………cho Tử Lôi?”
“Tử Lôi dáng người tốt như vậy, mặc không được”
“ANh nói tôi …………..mặc……………xấu…………”
“Cỡ cô cũng tàm tạm”
“Tiền……………”
“Coi như là tôi trả cô lại tiền cơm trưa, con nhỏ này có chịu để yên không!”
Tên Mông Thái Nhất tán tận lương tâm lại nhảy lên lưng tôi! Tôi tựa như cu li ở bến tàu vác gạo trong Ti Vi , cõng Mông thái tuế khó khăn duy trì “bước chậm”
“Dừng dừng!” Như qua hết một đời, Mông Thái Nhất rốt cuộc cũng từ trên lưng tôi nhảy xuống
“Sẻ con………..cô, lại đây…………” Xong rồi, không phải là lại muốn tôi vác hắn đi? Tôi mệt tê liệt ngồi ở một chỗ, động cũng không dám động
“Đáng chết! Nói cô lại thì cô cứ lại!” Mông Thái Nhất cầm tay tôi, tháo kính mắt của tôi xuống
lông mi Mông…Mông Thái Nhất giống như ánh trăng khuyết thật cong thật dài, làn da giống như da em bé trơn truột hiện tại lại hơi đỏ. Trời, môi hắn tràn ngập lực hấp dẫn đang hướng lại gần tôi
“Bịch!”
“Ai đánh tôi! Muốn chết! Mẹ nó, đi ra cho tôi!” Mông Thái Nhất bị đập vào đầu liền nổi trận lôi đình “Tôi đi bắt lại cái thằng nhóc kia đây! Cô ở chỗ này chờ tôi, cô mà bỏ chạy nhất định phải chết!”
Tôi khẩn trương ngồi dưới đất than thở, vừa nãy Mông Thái Nhất gần như vậy, hắn…………..chẳng lẽ hắn muốn………………
Tôi lập tức đem suy nghĩ trong lòng mình gạt đi, làm ơn, Ma Thu Thu, mày ngẫm lại xem diện mạo mày như thế nào đi
Đó là………………
Tôi đột nhiên thấy cách đó không xa xuất hiện một bóng hình quen thuộc
Kim Ánh Minh?!!!!
Hắn sao lại ở đây?
Lời cảnh cáo của Mông Thái Nhất lập tức bị tôi gạt đi, bởi vì hắn cũng có nói qua tôi , bất cứ lúc nào cũng phải kềm chặt Kim Ánh Minh
Hắn đi tới chỗ ghế dài tôi vừa mới nằm qua, bên cạnh hắn vẫn còn một người
Là 1 cô gái? Một cô gái cư nhiên cũng xuất hiện bên cạnh Kim Ánh Minh?
Tôi lặng lẽ theo bọn họ ra phía sau công viên. Bọn họ không ngồi xe, chỉ là hướng đến ngã tư đường chậm rãi đi, xem cô gái cùng Kim Ánh Minh nắm tay đi tỏ ra vô cùng thân thiết. Tôi ở phía sau tựa như nuốt phải một quả chanh lớn, chua , chua đến chết
Hắn………..nở nụ cười?!Ở khóe miệng có chút nâng lên…………Tuy rằng mỗi ngày tôi đều mua cho hắn bánh sừng bò, nhưng cho tơi bây giờ hắn vẫn chưa đối với tôi cười qua, ngay cả một lần cũng không có. Lòng đột nhiên cảm thấy thiếu cái gì đó, trống rỗng, có chút khó chịu
Bọn họ ở trên đường đi không mục đích, tôi cũng theo sau không mục đích
Đi với nhau thật lâu, trước mặt Kim Ánh Minh đột nhiên dừng lại một chiếc xe Benz màu đen, một người cao cao tôi gặp ở tàu điện từ trên xe đi xuống, giúp họ mở cửa, bọn họ cùng nhau bước vào. Tôi ngây ngốc nhìn cái cảnh này, đột nhiên cảm thấy chính mình có chút buồn cười, đến tột cùng tôi theo sau hắn là muốn biết cái gì?
Bản thân mình cũng không có đáp án, trời u ám mưa nhỏ lất phất rơi, nhẹ thổi vào đống lộn xộn trong lòng………..
Vừa mở cửa nhà ra, tôi chợt nghe thấy âm thanh oán giận của mẹ như súng máy bắn xối xả
“Ma Thu Thu! Nha đầu kia lại bỏ đi chơi rồi! Con cho con là ai?nhờ thần linh Ma Gia chúng ta phù hộ, con mới có thể thi đậu vào Hayakawa! Con được lắm, mỗi ngày lại đi học theo ba con đã trễ thế này vẫn chưa về……….Nói, điện thoại này ở đâu?” Mẹ một tay đem điện thoại Mông Thái Nhất đưa cho tôi thảy lên bàn
“Ở đâu? Bạn học mới không thể cho mượn di động! bạn trai đưa đi” Ma Hạ Sinh đầu heo mặt chó cười xấu xa
“Bạn trai?!” Mẹ vừa nghe tới, liền tỏ ra khó tin “Sách không đọc, con lại đi quen bạn trai!”
“Không……không phải………..”
“Không phải là mày xảo trá đào mỏ chứ?!” Ma Tích Xuân cũng xen vào giúp vui
“Oa! Nokia loại mới nhất nha! Ma Thu Thu, mày đào cái mỏ này cũng rất nhiều tiền đi!” Ma Hạ Sinh đầu heo kia lại còn châm dầu vào lửa
“Ma Thu Thu! Con không chuyên tâm đọc sách lại còn làm ra cái trò này ! Con có biết học phí một năm cho con lên đến vài ngàn hay không….”
Tôi đem hết thảy mọi chuyện đẩy ra khỏi đầu, đem mặt vùi vào chăn, khóc tới ẩm ướt nước mắt
Anh gạt người, gạt người……………..Anh đã nói thi đậu Hayakawa, tôi có thể tìm thấy hạnh phúc! nhưng mà tôi không có, không có………….
Tác giả :
Quách Ni