Chiều Chuộng Gặp Đa Tình
Chương 23
Editor: Tiểu Thảo
Beta: An Dung Ni, Mạc Y Phi
Cố Anh Kiệt cười rộ lên. Từ Ngôn Sướng giả vờ: “Được rồi, cậu không có hứng thú, vậy thì tôi cúp máy đây.”
“Này, chờ một chút.” Cố Anh Kiệt không kìm nổi gọi hắn lại, quả thực là hôm nay anh nửa công nửa tư chạy tới Vĩnh Khải muốn mượn danh công việc gặp Tần Vũ Phi, nhưng lại không gặp được. Hơn nữa anh cũng thấy được là hôm nay Tần Vũ Phi nhất định đang cố ý tránh anh. Anh hỏi: “Cô ấy đang làm gì?”
“Ai?” Đến lượt Từ Ngôn Sướng hỏi lại.
Cố Anh Kiệt lại do dự, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, ngộ nhỡ người Từ Ngôn Sướng nhìn thấy căn bản không phải Tần Vũ Phi, anh chẳng phải là làm trò cười? “Không có ai. Tôi nói cái người cậu nhìn thấy kia.”
“À,” Từ Ngôn Sướng cố tình giấu ẩn ý, không nói là ai.
“Là Tần Vũ Phi?” Cố Anh Kiệt vẫn đoán. Hôm nay không gặp cô, trong lòng thật sự không thoải mái.
Từ Ngôn Sướng bên kia điện thoại cười lớn. Cười đến mức Cố Anh Kiệt nhanh chóng nói: “Bạn bè của tôi gọi rồi, tôi đi đây, chào.” Không đợi Từ Ngôn Sướng nói, anh cúp điện thoại, cảm giác mặt hơi nóng. Thực ra nam nữ lưỡng tình tương duyệt không có gì bẽ mặt xấu hổ, với kinh nghiệm tình trường lão luyện, Cố Anh Kiệt trước giờ đối với chuyện tình cảm đều thể hiện rất phóng khoáng, chỉ với Tần Vũ Phi, ừ, không cách nào hình dung, rất vi diệu. Trước khi trị được cô triệt để, anh không muốn làm trái ý cô, để cho mọi người biết chuyện của họ, làm cô mất hứng.
Cố Anh Kiệt nhìn điện thoại, chỗ đứng đầu đã không còn dãy số và hồ sơ của Tần Vũ Phi, Tần Vũ Phi đã hoàn toàn xóa sạch, nhưng thực tế anh muốn lấy được số quá đơn giản, chỉ là anh không muốn làm như vậy. Là cô xóa bỏ, cho nên phải tự tay cô thêm lại giúp anh. Cố Anh Kiệt ngẩng đầu, thấy bàn ăn bên kia, Doãn Đình và Cừu Chính Khanh dường như lơ đãng ngẩng đầu nhìn nhau, sau đó cùng cúi đầu quét sạch đồ ăn.
Chuyền tình cảm à, Cố Anh Kiệt trong lòng thở dài, liền đi qua.
Quay lại chổ ngồi, Cố Anh Kiệt không có tâm tư ở lại lâu, anh rất nhanh đã ăn xong, sau đó nói vừa rồi bạn bè nói có việc mời anh đi, anh xin phép rời đi đi trước, anh thanh toán hóa đơn, để hai người bọn họ từ từ dùng. Doãn Đình và Cừu Chính Khanh đương nhiên đồng ý. Cố Anh Kiệt lại nói với Cừu Chính Khanh phiền anh ăn cơm xong đưa Doãn Đình về, con gái một mình không an toàn, Cừu Chính Khanh không có ý kiến, đồng ý.
Doãn Đình nhìn Cố Anh Kiệt nhịn không được hai mắt phát ra trái tim , nhìn xem nhìn xem, bạch mã hoàng tử vừa ân cần lại dịu dàng, thật ghen tị với người phụ nữ cuối cùng được hoàng tử cưới về nhà! Cừu Chính Khanh thấy phản ứng của cô, liền cảm thấy suy đoán của mình là đúng.
Phòng khách bên này, Từ Ngôn Sướng bị ngắt điện thoại không nhịn được cười, sau đó anh cầm điện thoại di động, vụng trộm chụp Tần Vũ Phi một tấm, cô đang chống cằm, vẻ mặt nhàm chán. Từ Ngôn Sướng gửi ảnh chụp kia cho Cố Anh Kiệt.
Cố Anh Kiệt chạy được nửa đường, nghe âm báo tin nhắn điện thoại, nhân lúc đợi đèn đỏ nhìn lướt qua. Là Tần Vũ Phi! Nhìn qua có chút buồn chán lại có vẻ đáng thương. Đáng đời! Cô nàng ngu ngốc! Đồ đần độn!
Phía sau có xe ấn còi thúc giục, Cố Anh Kiệt mới phát hiện đèn xanh rồi, phía trước xe đã đi lên,… anh tranh thủ lúc lái xe. Đi qua giao lộ này, đi về hướng giao lộ kế tiếp, anh đang ở giữa dòng xe cộ, nhưng trong đầu tất cả lại đều là Tần Vũ Phi.
Bên này Từ Ngôn Sướng đợi một hồi lâu không thấy Cố Anh Kiệt trả lời, liền cười, ông bạn cứng đầu này của hắn, hắn hiểu rất rõ, xem ra thật sự là có chuyện gì đó đang xảy ra.
Từ Ngôn Sướng lại nhìn Tần Vũ Phi, cô đã làm xong móng tay, ngồi trên ghế sa lon giống như chờ người. Hắn đi qua, chào hỏi cô: “Hi, đã lâu không gặp.”
“Hi.” Tần Vũ Phi có chút cảnh giác, rất quen hắn sao? Không lý do gì chạy đến chào hỏi, không phải là Cố Anh Kiệt bày mưu tính kế đấy chứ?
“Gần đây có từng gặp qua James?” Từ Ngôn Sướng lại hỏi.
Tần Vũ Phi càng cảnh giác, “Không gặp.”
“Gần đây tôi cũng không gặp hắn.” Từ Ngôn Sướng cười cười: “Tên này gần đây bắt đầy làm việc điên cuồng, bận bịu thấy đầu không thấy đuôi, bạn bè gặp mặt hắn đều không đi.”
Tần Vũ Phi không nói lời nào, không hiểu nổi ý của Từ Ngôn Sướng là gì. Từ Ngôn Sướng nói tiếp: “Đoan ngọ được nghỉ, vốn định mời hắn cùng đi du thuyền, kết quả hắn nói không muốn ra ngoài, muốn làm việc. Tôi cảm thấy hắn bị cái gì kích thích, tưởng rằng cô sẽ biết chứ.”
Tần Vũ Phi chột dạ trừng mắt: “Tôi biết sao được! Tôi thân với anh ta lắm sao?”
Từ Ngôn Sướng không nói gì, Tần Vũ Phi trong lòng bực bội, lại nói: “Nói lại, tôi cùng Từ thiếu gia cũng không quen.”
“Đúng vậy.” Từ Ngôn Sướng lành lạnh nói, “Đại gia hiện tại không quen, cho nên tôi cũng không mời cô du thuyền ra biển.” Giong nói kia, lại khiến Tần Vũ Phi tức giận nghiến răng ngứa ngáy, cô giống như ít được đi sao, du thuyền cô chưa từng ngồi qua sao? Cô không có ra biển chơi đùa sao? Cô còn có chứng nhận lặn dưới nước đây này.
Từ Ngôn Sướng nói xong những lời khó nghe thản nhiên rời khỏi, để lại Tần Vũ Phi ở phía sau hắn giương mắt nhìn. Từ Ngôn Sướng cười thầm trong lòng, cô nàng nay này có chút giống như thuốc nổ, tên kia dường như có chuyện gì bí mật, nói chuyện cũng không dễ nghe, ừm, bây giờ thử một lần thì càng thêm chắc chắn, có chuyện gì đó đang xảy ra.
Buổi tối hôm nay, Cố Anh Kiệt nhận được điện thoại của Từ Ngôn Sướng. Cố Anh Kiệt có phần đề phòng, anh cho rằng Từ Ngôn Sướng muốn nói đến chuyện Tần Vũ Phi, kết quả không phải. Từ Ngôn Sướng chỉ xác nhận với anh ngày nghỉ tết Đoan Ngọ dùng du thuyền nhà hắn cùng nhau ra biển. Chuyện này nửa tháng trước đã nói rồi, Cố Anh Kiệt không có ý kiến, mọi việc giao cho Từ Ngôn Sướng thu xếp. Du thuyền hai nhà Từ Cố đều gần bãi biển thành phố du thuyền để trong câu lạc bộ, mọi người có thể ra biển câu cá, bơi lội, đến nấu nướng trên dảo, câu lạc bộ nghỉ mát cũng ở trên đảo, còn rất nhiều trò chơi. Mang theo bao nhiêu bạn bè, ở mấy phòng, chuyện này Cố Anh Kiệt cũng không quan tâm, mà Từ Ngôn Sướng lại tới hỏi anh kế hoạch có thay đổi không?
Đương nhiên không thay đổi. Thời gian này anh bị cô gái kia chọc tức, công việc lại mệt mỏi như chó, anh không biết mình có phải là đang cùng Tần Vũ Phi tranh giành thắng thua hay không, nhưng anh cố gắng làm việc rất nhiều, cũng không biết cố gắng cho ai xem, người phụ nữ kia gặp cũng không nhìn anh. Tóm lại, anh cũng rất cần nghỉ ngơi giải trí.
Thực ra hôm nay anh muốn mượn công việc vô tình gặp cô, sau đó thuận lợi mời Tần Vũ Phi và đồng nghiệp của cô đi chơi, cô đề phòng không sơ suất, lần trước vừa nói cắt đứt mọi chuyện, anh định từ từ, mượn bạn bè yểm trợ làm cho cô vừa mắt lại có thể tạo ra chút ít cơ hội.
Kỳ thật Cố Anh Kiệt cảm thấy Tần Vũ Phi nói rất có đạo lý, cô ấy cho rằng điều này là tình hình thực tế, nếu như anh không thể chắc chắn đi cùng cô lâu dài, vậy anh tội gì trêu chọc cô. Mỗi lần anh yêu đều thất bại, trong mắt cô căn bản cũng là thứ cặn bã. Anh vốn không biết, nhưng bị cô nói, anh thực sự hơi chột dạ.
Lần trước anh cũng nói kiên quyết, nói xong trong lòng rất thoải mái, chẳng qua là sau đó anh cẩn thận suy nghĩ, anh yêu cô, anh không muốn cô bị tổn thương, cho nên ít nhất anh cần có lòng tin đối với chính mình để hành động lần nữa, có lòng tin có thể cùng cô đi lâu dài một chút, hơn nữa cũng muốn làm cho cô có lòng tin với anh. Nhưng điều kiện tiên quyết là, bọn họ không thể biểu hiện với người lạ. Anh muốn gặp cô, vốn định lấy cớ công việc cần họp vô tình gặp được, kết quả cô trốn đi.
Cố Anh Kiệt càng nghĩ càng bực, xem ra thật sự không thể quá khách sáo với cô. Đợi anh nghỉ tết Đoan ngọ trở về, anh muốn cùng cô nói chuyện! Anh không thể tiếp tục bị loại như vậy. Anh một chút cũng không lăng nhăng!
Hai ngày sau đó, Tần Vũ Phi mời Doãn Đình ăn cơm, trên bàn ăn Doãn Đình liên tục nói chuyện Cừu Chính Khanh.
” ‘Xin hãy đứng đắn chút’ qủa nhiên là phần tử tri thức, mình nói cái gì với hắn, hắn cũng kéo đến chuyện công công việc. Mình nói với hắn đồ ăn thật ngon, hắn nói muốn làm ra món ăn ngon đầu bếp đã rất cố gắng. Mình nói với hắn quy mô nhà máy in của cha mình rất lớn, mỗi ngày đều rất bận, hắn nói vậy sao cô còn không cố gắng một chút giúp cha cô quản lý tốt mà còn về sớm. Mình khách sáo khen ngợi hắn còn trẻ đã thành đat, hắn nói nếu như cô cố gắng cũng sẽ có sự nghiệp. Tóm lại bất kể là mình nói gì với hắn, hắn đều yêu cầu mình phải cố gắng làm việc.”
Tần Vũ Phi cười ha ha.
“Hắn quá đáng thương.” Doãn Đình rung đùi đắc ý, “Mình chưa thấy tên đàn ông nào giống như vậy.”
Tần Vũ Phi không nhịn được lại cười haha, nếu Cừu Chính Khanh nghe đánh giá thế này, có thể sẽ hộc máu đấy.
“Sau đó hắn đưa mình về, mình nghĩ không tiện làm phiền hắn lắm, nên mình nói có thể đưa ta đến chỗ anh trai cũng được, lại nhân tiện mời hắn uống rượu, để hắn tận hưởng không khí quán bar thử xem. Cậu tin không? Hắn lại có thể chưa từng đến quán bar, hắn nói quá ồn, không muốn đi, nói chuyện công việc làm ăn không cần đến chổ đó.” Doãn Đình nhíu mày, “Quá đáng thương.”
Tần Vũ Phi cười đến chảy nước mắt, lại quay về chủ đề vui vẻ. “Hôm qua A Lâm gọi điện thoại cho mình, nói ngày nghỉ Đoan ngọ đi thành phố B du thuyền ra biển chơi, hỏi mình muốn đi hay không, nó nói nó cũng sẽ tìm cậu.”
“Ừ, hôm qua nó cũng có gọi cho mình.”
“Vậy cùng đi chứ, năm nay chúng ta còn chưa ra biển chơi, mình mới tập luyện dáng người rất đẹp, nên lộ thì lộ. Bây giờ thời tiết cũng nóng lên, thời điểm thích hợp.” Doãn Đình chóng cằm, lúc trước theo đuổi nam sinh kia, nghĩ đến mùa hè, ăn mặc ít, không thể không coi trọng vấn đề vóc dáng, kết quả cố gắng cả buổi, eo thon ngực tròn, nhưng nam sinh kia lại không đuổi theo. Không thể uổng công khổ cực được, tranh thủ thời gian tìm cơ hội khoe dáng thôi.
“Đi.” Thực ra hôm qua Tần Vũ Phi có do dự, bởi vì cô hỏi thăm, hoạt động là Từ Ngôn Sướng tổ chức, cho nên một nhóm người kia tất cả đều liên quan đến Cố Anh Kiệt. Nhưng cô lại nghĩ, dù sao Cố Anh Kiệt không đi, hơn nữa thái độ của Từ Ngôn Sướng hôm đó làm cô rất không thoải mái, hắn không muốn cô đi, cô lại càng muốn đi. Sau đó, bạn bè của Cố Anh Kiệt trở lại nói với anh Tần Vũ Phi cũng đi, trêu chọc Cố Anh Kiệt lo làm việc không đi Cố Anh Kiệt có thể bị tức chết hay không. Anh cố ý đến cô không đến, cô lại cùng bạn bè của anh tiêu sái chơi đùa.
“Đi!” Tần Vũ Phi quyết định. “Nhất định phải đi!” Tức chết Từ Ngôn Sướng và Cố Anh Kiệt là được rồi!
Thứ bảy, ngày nghỉ đầu tiên. Sáng sớm Tần Vũ Phi và Doãn Đình an vị trên xe bạn bè thẳng đến bến tàu thành phố B. Một đường vô sự, đến nơi đã có không ít bạn bè chờ ở đó, mọi người từng người lớn tiếng chào hỏi, trang điểm lộng lẫy, cạnh tranh sắc đẹp.
Doãn Đình nhìn tình hình, nói với Tần Vũ Phi: “Cậu nói đúng đó, ‘Xin hãy đứng đắn chút’ không nên quan tâm đến các hoạt động lặt vặt này.” Ngày đó cô nhất thời nóng đầu, phát nhiệt, nói với Tần Vũ Phi nếu không cũng mời Cừu Chính Khanh cùng đi đi. Kết quả Tần Vũ Phi rất chắc chắn nói hắn sẽ không tới đây. Nếu như hắn nhìn thấy một đám con nhà giàu khoe của đùa giỡn không muốn phát triển hắn sẽ tức chết. Doãn Đình cũng không cố chấp, mặc dù cảm thấy Tần Vũ Phi nói có chút khoa trương, nhưng vẫn bỏ đi ý định. Hôm nay nghĩ lại, quả nhiên không gọi Cừu Chính Khanh là đúng. Chủ đề của mọi người đều là tên thành phố, quần áo, đổi xe, đi đâu chơi, không có người thảo luận công việc. Như vậy ‘Xin hãy đứng đắn chút’ nhất định sẽ cảm thấy siêu buồn bực. Đến lúc đó cô là người phụ trách mời, vậy cô chẳng phải là rước họa vào thân. Được rồi, được rồi, người tốt không thể làm loạn.
Hôm nay mí mắt Tần Vũ Phi giật liên tục, cảm thấy dường như có cái gì bất thường, nhưng từ lúc rời giường đến đi ra ngoài đều rất thuận lợi, cô nghĩ loại tâm lý này là do cô quá mệt mỏi. Tối qua cô rõ ràng mơ thấy Cố Anh Kiệt. Trong mơ anh không làm gì, chỉ nhìn cô, thấy tim cô đập rất nhanh. Tim đập nhanh cả đêm như vậy, có thể không mệt mới là lạ.
Tần Vũ Phi lấy kính râm xuống, dụi mí mắt, chọt nghe một giọng nói nũng nịu gọi: “James, anh giúp em cầm một chút đi.”
Tần Vũ Phi cứng đờ, sau cổ tóc gáy đều bị dựng lên.
Rất nhiều người tên James. Nhưng James…
Tần Vũ Phi quay đầu lại thấy cách đó không xa một chiếc xe vừa đậu, bên cạnh là Cố Anh Kiệt tay mang theo hai túi hành ý đang ở giữa nhóm người, một cô gái đứng bên cạnh anh, một cô gái khác đang xoay người sửa sang lại giầy, người đàn ông khác đang từ xe khác xuống.
Trong mắt Tần Vũ Phi, những người khác như vô hình, chỉ chú ý đến hình ảnh Cố Anh Kiệt hoa tâm củ cải và hai cô gái ở cùng một chỗ như một bức tranh đẹp đẽ đặt trước mặt cô.
Trong cơn giận dữ.
Công việc bận quá, không thể đến chơi? Phi! Ra đây chơi được rồi, còn trái ôm phải ấp!
Hoa tâm củ cải chết tiệt, thối hoa tâm củ cải!
Đằng kia Cố Anh Kiệt quay người, đang muốn cùng bạn bè đi đến du thuyền bên này, lại nhìn thấy Tần Vũ Phi nổi giận đùng đùng lại xinh đẹp tỏa sáng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lần sau khi chúng ta gặp lại…
Trong đầu hai người đồng thời nhảy ra những lời này.
Tần Vũ Phi trừng mắt nhìn Cố Anh Kiệt, không chút che dấu sự tức giận của bản thân. Cô kiêu ngạo hất cằm, ra dáng tư thái nữ vương.
Sau đó Cố Anh Kiệt nở nụ cười.
Tần Vũ Phi, nên là hình dáng này.
Anh cười để lộ một hàm răng trắng, cười đến Tần Vũ Phi không hiểu sao không còn khí thế. Cô bỗng nhiên rụt rè…., vội vã lấy kính râm đeo lại trên mũi, lại hung hăng trừng Cố Anh Kiệt, lặng lẽ quay đầu qua một bên.
Bỏ qua anh!
Vở kịch nhỏ:
Tác giả: A Kiệt, A Kiệt, ngươi xem thái độ của vợ ngươi, quá kiêu ngạo rồi, trừng ngươi đây này, ngươi có thể chịu đựng sao?
Cố Anh Kiệt: Ngươi nhàm chán như vậy ta đã chịu đựng lâu rồi.
Tác giả: …
Cố Anh Kiệt: Ta yêu vợ ta cho dù cô ấy có làm gì đi nữa.
Tác giả (thở dài): A Kiệt à, ra, ra, chúng ta nói chuyện tâm tình.
Cố Anh Kiệt: làm gì vậy?
Tác giả: Ngươi nói, ta đem tính tình nhân vật nam chính ghi thành M run rẩy thế này, độc giả sẽ vứt bỏ truyện không?
Cố Anh Kiệt: …
Tác giả: À, ta nói sai rồi.
Cố Anh Kiệt: Biết sai là tốt rồi.
Tác giả: M run rẩy cái từ này thật sự quá mất hình tượng rồi, ta phải nói, nhân vật nam chính này là chiến lược giả bộ sợ hãi!
Cố Anh Kiệt: …
Beta: An Dung Ni, Mạc Y Phi
Cố Anh Kiệt cười rộ lên. Từ Ngôn Sướng giả vờ: “Được rồi, cậu không có hứng thú, vậy thì tôi cúp máy đây.”
“Này, chờ một chút.” Cố Anh Kiệt không kìm nổi gọi hắn lại, quả thực là hôm nay anh nửa công nửa tư chạy tới Vĩnh Khải muốn mượn danh công việc gặp Tần Vũ Phi, nhưng lại không gặp được. Hơn nữa anh cũng thấy được là hôm nay Tần Vũ Phi nhất định đang cố ý tránh anh. Anh hỏi: “Cô ấy đang làm gì?”
“Ai?” Đến lượt Từ Ngôn Sướng hỏi lại.
Cố Anh Kiệt lại do dự, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, ngộ nhỡ người Từ Ngôn Sướng nhìn thấy căn bản không phải Tần Vũ Phi, anh chẳng phải là làm trò cười? “Không có ai. Tôi nói cái người cậu nhìn thấy kia.”
“À,” Từ Ngôn Sướng cố tình giấu ẩn ý, không nói là ai.
“Là Tần Vũ Phi?” Cố Anh Kiệt vẫn đoán. Hôm nay không gặp cô, trong lòng thật sự không thoải mái.
Từ Ngôn Sướng bên kia điện thoại cười lớn. Cười đến mức Cố Anh Kiệt nhanh chóng nói: “Bạn bè của tôi gọi rồi, tôi đi đây, chào.” Không đợi Từ Ngôn Sướng nói, anh cúp điện thoại, cảm giác mặt hơi nóng. Thực ra nam nữ lưỡng tình tương duyệt không có gì bẽ mặt xấu hổ, với kinh nghiệm tình trường lão luyện, Cố Anh Kiệt trước giờ đối với chuyện tình cảm đều thể hiện rất phóng khoáng, chỉ với Tần Vũ Phi, ừ, không cách nào hình dung, rất vi diệu. Trước khi trị được cô triệt để, anh không muốn làm trái ý cô, để cho mọi người biết chuyện của họ, làm cô mất hứng.
Cố Anh Kiệt nhìn điện thoại, chỗ đứng đầu đã không còn dãy số và hồ sơ của Tần Vũ Phi, Tần Vũ Phi đã hoàn toàn xóa sạch, nhưng thực tế anh muốn lấy được số quá đơn giản, chỉ là anh không muốn làm như vậy. Là cô xóa bỏ, cho nên phải tự tay cô thêm lại giúp anh. Cố Anh Kiệt ngẩng đầu, thấy bàn ăn bên kia, Doãn Đình và Cừu Chính Khanh dường như lơ đãng ngẩng đầu nhìn nhau, sau đó cùng cúi đầu quét sạch đồ ăn.
Chuyền tình cảm à, Cố Anh Kiệt trong lòng thở dài, liền đi qua.
Quay lại chổ ngồi, Cố Anh Kiệt không có tâm tư ở lại lâu, anh rất nhanh đã ăn xong, sau đó nói vừa rồi bạn bè nói có việc mời anh đi, anh xin phép rời đi đi trước, anh thanh toán hóa đơn, để hai người bọn họ từ từ dùng. Doãn Đình và Cừu Chính Khanh đương nhiên đồng ý. Cố Anh Kiệt lại nói với Cừu Chính Khanh phiền anh ăn cơm xong đưa Doãn Đình về, con gái một mình không an toàn, Cừu Chính Khanh không có ý kiến, đồng ý.
Doãn Đình nhìn Cố Anh Kiệt nhịn không được hai mắt phát ra trái tim , nhìn xem nhìn xem, bạch mã hoàng tử vừa ân cần lại dịu dàng, thật ghen tị với người phụ nữ cuối cùng được hoàng tử cưới về nhà! Cừu Chính Khanh thấy phản ứng của cô, liền cảm thấy suy đoán của mình là đúng.
Phòng khách bên này, Từ Ngôn Sướng bị ngắt điện thoại không nhịn được cười, sau đó anh cầm điện thoại di động, vụng trộm chụp Tần Vũ Phi một tấm, cô đang chống cằm, vẻ mặt nhàm chán. Từ Ngôn Sướng gửi ảnh chụp kia cho Cố Anh Kiệt.
Cố Anh Kiệt chạy được nửa đường, nghe âm báo tin nhắn điện thoại, nhân lúc đợi đèn đỏ nhìn lướt qua. Là Tần Vũ Phi! Nhìn qua có chút buồn chán lại có vẻ đáng thương. Đáng đời! Cô nàng ngu ngốc! Đồ đần độn!
Phía sau có xe ấn còi thúc giục, Cố Anh Kiệt mới phát hiện đèn xanh rồi, phía trước xe đã đi lên,… anh tranh thủ lúc lái xe. Đi qua giao lộ này, đi về hướng giao lộ kế tiếp, anh đang ở giữa dòng xe cộ, nhưng trong đầu tất cả lại đều là Tần Vũ Phi.
Bên này Từ Ngôn Sướng đợi một hồi lâu không thấy Cố Anh Kiệt trả lời, liền cười, ông bạn cứng đầu này của hắn, hắn hiểu rất rõ, xem ra thật sự là có chuyện gì đó đang xảy ra.
Từ Ngôn Sướng lại nhìn Tần Vũ Phi, cô đã làm xong móng tay, ngồi trên ghế sa lon giống như chờ người. Hắn đi qua, chào hỏi cô: “Hi, đã lâu không gặp.”
“Hi.” Tần Vũ Phi có chút cảnh giác, rất quen hắn sao? Không lý do gì chạy đến chào hỏi, không phải là Cố Anh Kiệt bày mưu tính kế đấy chứ?
“Gần đây có từng gặp qua James?” Từ Ngôn Sướng lại hỏi.
Tần Vũ Phi càng cảnh giác, “Không gặp.”
“Gần đây tôi cũng không gặp hắn.” Từ Ngôn Sướng cười cười: “Tên này gần đây bắt đầy làm việc điên cuồng, bận bịu thấy đầu không thấy đuôi, bạn bè gặp mặt hắn đều không đi.”
Tần Vũ Phi không nói lời nào, không hiểu nổi ý của Từ Ngôn Sướng là gì. Từ Ngôn Sướng nói tiếp: “Đoan ngọ được nghỉ, vốn định mời hắn cùng đi du thuyền, kết quả hắn nói không muốn ra ngoài, muốn làm việc. Tôi cảm thấy hắn bị cái gì kích thích, tưởng rằng cô sẽ biết chứ.”
Tần Vũ Phi chột dạ trừng mắt: “Tôi biết sao được! Tôi thân với anh ta lắm sao?”
Từ Ngôn Sướng không nói gì, Tần Vũ Phi trong lòng bực bội, lại nói: “Nói lại, tôi cùng Từ thiếu gia cũng không quen.”
“Đúng vậy.” Từ Ngôn Sướng lành lạnh nói, “Đại gia hiện tại không quen, cho nên tôi cũng không mời cô du thuyền ra biển.” Giong nói kia, lại khiến Tần Vũ Phi tức giận nghiến răng ngứa ngáy, cô giống như ít được đi sao, du thuyền cô chưa từng ngồi qua sao? Cô không có ra biển chơi đùa sao? Cô còn có chứng nhận lặn dưới nước đây này.
Từ Ngôn Sướng nói xong những lời khó nghe thản nhiên rời khỏi, để lại Tần Vũ Phi ở phía sau hắn giương mắt nhìn. Từ Ngôn Sướng cười thầm trong lòng, cô nàng nay này có chút giống như thuốc nổ, tên kia dường như có chuyện gì bí mật, nói chuyện cũng không dễ nghe, ừm, bây giờ thử một lần thì càng thêm chắc chắn, có chuyện gì đó đang xảy ra.
Buổi tối hôm nay, Cố Anh Kiệt nhận được điện thoại của Từ Ngôn Sướng. Cố Anh Kiệt có phần đề phòng, anh cho rằng Từ Ngôn Sướng muốn nói đến chuyện Tần Vũ Phi, kết quả không phải. Từ Ngôn Sướng chỉ xác nhận với anh ngày nghỉ tết Đoan Ngọ dùng du thuyền nhà hắn cùng nhau ra biển. Chuyện này nửa tháng trước đã nói rồi, Cố Anh Kiệt không có ý kiến, mọi việc giao cho Từ Ngôn Sướng thu xếp. Du thuyền hai nhà Từ Cố đều gần bãi biển thành phố du thuyền để trong câu lạc bộ, mọi người có thể ra biển câu cá, bơi lội, đến nấu nướng trên dảo, câu lạc bộ nghỉ mát cũng ở trên đảo, còn rất nhiều trò chơi. Mang theo bao nhiêu bạn bè, ở mấy phòng, chuyện này Cố Anh Kiệt cũng không quan tâm, mà Từ Ngôn Sướng lại tới hỏi anh kế hoạch có thay đổi không?
Đương nhiên không thay đổi. Thời gian này anh bị cô gái kia chọc tức, công việc lại mệt mỏi như chó, anh không biết mình có phải là đang cùng Tần Vũ Phi tranh giành thắng thua hay không, nhưng anh cố gắng làm việc rất nhiều, cũng không biết cố gắng cho ai xem, người phụ nữ kia gặp cũng không nhìn anh. Tóm lại, anh cũng rất cần nghỉ ngơi giải trí.
Thực ra hôm nay anh muốn mượn công việc vô tình gặp cô, sau đó thuận lợi mời Tần Vũ Phi và đồng nghiệp của cô đi chơi, cô đề phòng không sơ suất, lần trước vừa nói cắt đứt mọi chuyện, anh định từ từ, mượn bạn bè yểm trợ làm cho cô vừa mắt lại có thể tạo ra chút ít cơ hội.
Kỳ thật Cố Anh Kiệt cảm thấy Tần Vũ Phi nói rất có đạo lý, cô ấy cho rằng điều này là tình hình thực tế, nếu như anh không thể chắc chắn đi cùng cô lâu dài, vậy anh tội gì trêu chọc cô. Mỗi lần anh yêu đều thất bại, trong mắt cô căn bản cũng là thứ cặn bã. Anh vốn không biết, nhưng bị cô nói, anh thực sự hơi chột dạ.
Lần trước anh cũng nói kiên quyết, nói xong trong lòng rất thoải mái, chẳng qua là sau đó anh cẩn thận suy nghĩ, anh yêu cô, anh không muốn cô bị tổn thương, cho nên ít nhất anh cần có lòng tin đối với chính mình để hành động lần nữa, có lòng tin có thể cùng cô đi lâu dài một chút, hơn nữa cũng muốn làm cho cô có lòng tin với anh. Nhưng điều kiện tiên quyết là, bọn họ không thể biểu hiện với người lạ. Anh muốn gặp cô, vốn định lấy cớ công việc cần họp vô tình gặp được, kết quả cô trốn đi.
Cố Anh Kiệt càng nghĩ càng bực, xem ra thật sự không thể quá khách sáo với cô. Đợi anh nghỉ tết Đoan ngọ trở về, anh muốn cùng cô nói chuyện! Anh không thể tiếp tục bị loại như vậy. Anh một chút cũng không lăng nhăng!
Hai ngày sau đó, Tần Vũ Phi mời Doãn Đình ăn cơm, trên bàn ăn Doãn Đình liên tục nói chuyện Cừu Chính Khanh.
” ‘Xin hãy đứng đắn chút’ qủa nhiên là phần tử tri thức, mình nói cái gì với hắn, hắn cũng kéo đến chuyện công công việc. Mình nói với hắn đồ ăn thật ngon, hắn nói muốn làm ra món ăn ngon đầu bếp đã rất cố gắng. Mình nói với hắn quy mô nhà máy in của cha mình rất lớn, mỗi ngày đều rất bận, hắn nói vậy sao cô còn không cố gắng một chút giúp cha cô quản lý tốt mà còn về sớm. Mình khách sáo khen ngợi hắn còn trẻ đã thành đat, hắn nói nếu như cô cố gắng cũng sẽ có sự nghiệp. Tóm lại bất kể là mình nói gì với hắn, hắn đều yêu cầu mình phải cố gắng làm việc.”
Tần Vũ Phi cười ha ha.
“Hắn quá đáng thương.” Doãn Đình rung đùi đắc ý, “Mình chưa thấy tên đàn ông nào giống như vậy.”
Tần Vũ Phi không nhịn được lại cười haha, nếu Cừu Chính Khanh nghe đánh giá thế này, có thể sẽ hộc máu đấy.
“Sau đó hắn đưa mình về, mình nghĩ không tiện làm phiền hắn lắm, nên mình nói có thể đưa ta đến chỗ anh trai cũng được, lại nhân tiện mời hắn uống rượu, để hắn tận hưởng không khí quán bar thử xem. Cậu tin không? Hắn lại có thể chưa từng đến quán bar, hắn nói quá ồn, không muốn đi, nói chuyện công việc làm ăn không cần đến chổ đó.” Doãn Đình nhíu mày, “Quá đáng thương.”
Tần Vũ Phi cười đến chảy nước mắt, lại quay về chủ đề vui vẻ. “Hôm qua A Lâm gọi điện thoại cho mình, nói ngày nghỉ Đoan ngọ đi thành phố B du thuyền ra biển chơi, hỏi mình muốn đi hay không, nó nói nó cũng sẽ tìm cậu.”
“Ừ, hôm qua nó cũng có gọi cho mình.”
“Vậy cùng đi chứ, năm nay chúng ta còn chưa ra biển chơi, mình mới tập luyện dáng người rất đẹp, nên lộ thì lộ. Bây giờ thời tiết cũng nóng lên, thời điểm thích hợp.” Doãn Đình chóng cằm, lúc trước theo đuổi nam sinh kia, nghĩ đến mùa hè, ăn mặc ít, không thể không coi trọng vấn đề vóc dáng, kết quả cố gắng cả buổi, eo thon ngực tròn, nhưng nam sinh kia lại không đuổi theo. Không thể uổng công khổ cực được, tranh thủ thời gian tìm cơ hội khoe dáng thôi.
“Đi.” Thực ra hôm qua Tần Vũ Phi có do dự, bởi vì cô hỏi thăm, hoạt động là Từ Ngôn Sướng tổ chức, cho nên một nhóm người kia tất cả đều liên quan đến Cố Anh Kiệt. Nhưng cô lại nghĩ, dù sao Cố Anh Kiệt không đi, hơn nữa thái độ của Từ Ngôn Sướng hôm đó làm cô rất không thoải mái, hắn không muốn cô đi, cô lại càng muốn đi. Sau đó, bạn bè của Cố Anh Kiệt trở lại nói với anh Tần Vũ Phi cũng đi, trêu chọc Cố Anh Kiệt lo làm việc không đi Cố Anh Kiệt có thể bị tức chết hay không. Anh cố ý đến cô không đến, cô lại cùng bạn bè của anh tiêu sái chơi đùa.
“Đi!” Tần Vũ Phi quyết định. “Nhất định phải đi!” Tức chết Từ Ngôn Sướng và Cố Anh Kiệt là được rồi!
Thứ bảy, ngày nghỉ đầu tiên. Sáng sớm Tần Vũ Phi và Doãn Đình an vị trên xe bạn bè thẳng đến bến tàu thành phố B. Một đường vô sự, đến nơi đã có không ít bạn bè chờ ở đó, mọi người từng người lớn tiếng chào hỏi, trang điểm lộng lẫy, cạnh tranh sắc đẹp.
Doãn Đình nhìn tình hình, nói với Tần Vũ Phi: “Cậu nói đúng đó, ‘Xin hãy đứng đắn chút’ không nên quan tâm đến các hoạt động lặt vặt này.” Ngày đó cô nhất thời nóng đầu, phát nhiệt, nói với Tần Vũ Phi nếu không cũng mời Cừu Chính Khanh cùng đi đi. Kết quả Tần Vũ Phi rất chắc chắn nói hắn sẽ không tới đây. Nếu như hắn nhìn thấy một đám con nhà giàu khoe của đùa giỡn không muốn phát triển hắn sẽ tức chết. Doãn Đình cũng không cố chấp, mặc dù cảm thấy Tần Vũ Phi nói có chút khoa trương, nhưng vẫn bỏ đi ý định. Hôm nay nghĩ lại, quả nhiên không gọi Cừu Chính Khanh là đúng. Chủ đề của mọi người đều là tên thành phố, quần áo, đổi xe, đi đâu chơi, không có người thảo luận công việc. Như vậy ‘Xin hãy đứng đắn chút’ nhất định sẽ cảm thấy siêu buồn bực. Đến lúc đó cô là người phụ trách mời, vậy cô chẳng phải là rước họa vào thân. Được rồi, được rồi, người tốt không thể làm loạn.
Hôm nay mí mắt Tần Vũ Phi giật liên tục, cảm thấy dường như có cái gì bất thường, nhưng từ lúc rời giường đến đi ra ngoài đều rất thuận lợi, cô nghĩ loại tâm lý này là do cô quá mệt mỏi. Tối qua cô rõ ràng mơ thấy Cố Anh Kiệt. Trong mơ anh không làm gì, chỉ nhìn cô, thấy tim cô đập rất nhanh. Tim đập nhanh cả đêm như vậy, có thể không mệt mới là lạ.
Tần Vũ Phi lấy kính râm xuống, dụi mí mắt, chọt nghe một giọng nói nũng nịu gọi: “James, anh giúp em cầm một chút đi.”
Tần Vũ Phi cứng đờ, sau cổ tóc gáy đều bị dựng lên.
Rất nhiều người tên James. Nhưng James…
Tần Vũ Phi quay đầu lại thấy cách đó không xa một chiếc xe vừa đậu, bên cạnh là Cố Anh Kiệt tay mang theo hai túi hành ý đang ở giữa nhóm người, một cô gái đứng bên cạnh anh, một cô gái khác đang xoay người sửa sang lại giầy, người đàn ông khác đang từ xe khác xuống.
Trong mắt Tần Vũ Phi, những người khác như vô hình, chỉ chú ý đến hình ảnh Cố Anh Kiệt hoa tâm củ cải và hai cô gái ở cùng một chỗ như một bức tranh đẹp đẽ đặt trước mặt cô.
Trong cơn giận dữ.
Công việc bận quá, không thể đến chơi? Phi! Ra đây chơi được rồi, còn trái ôm phải ấp!
Hoa tâm củ cải chết tiệt, thối hoa tâm củ cải!
Đằng kia Cố Anh Kiệt quay người, đang muốn cùng bạn bè đi đến du thuyền bên này, lại nhìn thấy Tần Vũ Phi nổi giận đùng đùng lại xinh đẹp tỏa sáng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Lần sau khi chúng ta gặp lại…
Trong đầu hai người đồng thời nhảy ra những lời này.
Tần Vũ Phi trừng mắt nhìn Cố Anh Kiệt, không chút che dấu sự tức giận của bản thân. Cô kiêu ngạo hất cằm, ra dáng tư thái nữ vương.
Sau đó Cố Anh Kiệt nở nụ cười.
Tần Vũ Phi, nên là hình dáng này.
Anh cười để lộ một hàm răng trắng, cười đến Tần Vũ Phi không hiểu sao không còn khí thế. Cô bỗng nhiên rụt rè…., vội vã lấy kính râm đeo lại trên mũi, lại hung hăng trừng Cố Anh Kiệt, lặng lẽ quay đầu qua một bên.
Bỏ qua anh!
Vở kịch nhỏ:
Tác giả: A Kiệt, A Kiệt, ngươi xem thái độ của vợ ngươi, quá kiêu ngạo rồi, trừng ngươi đây này, ngươi có thể chịu đựng sao?
Cố Anh Kiệt: Ngươi nhàm chán như vậy ta đã chịu đựng lâu rồi.
Tác giả: …
Cố Anh Kiệt: Ta yêu vợ ta cho dù cô ấy có làm gì đi nữa.
Tác giả (thở dài): A Kiệt à, ra, ra, chúng ta nói chuyện tâm tình.
Cố Anh Kiệt: làm gì vậy?
Tác giả: Ngươi nói, ta đem tính tình nhân vật nam chính ghi thành M run rẩy thế này, độc giả sẽ vứt bỏ truyện không?
Cố Anh Kiệt: …
Tác giả: À, ta nói sai rồi.
Cố Anh Kiệt: Biết sai là tốt rồi.
Tác giả: M run rẩy cái từ này thật sự quá mất hình tượng rồi, ta phải nói, nhân vật nam chính này là chiến lược giả bộ sợ hãi!
Cố Anh Kiệt: …
Tác giả :
Minh Nguyệt Thính Phong