Chiều Cao Tính Cái Gì, Đẩy Ngã Vạn Tuế
Chương 46
“Tiểu thư, con về rồi a? Buổi tối ta làm cho con món sườn heo chua ngọt con thích nhất. Lão gia đã ngồi ở chỗ kia đợi con rất lâu rồi.” Lưu thẩm chỉ vào phương hướng Từ Vạn Hồng yêu thương nói giống như nói với cháu gái mình, nét mặt Từ Tử Kỳ không có gì thay đổi, vẫn lạnh lùng, chẳng qua là nhìn kỹ thì sẽ phát hiện đường nét trên mặt rõ ràng nhu hòa rất nhiều.
Lưu thẩm, từ lúc Từ Tử Kỳ còn nhỏ thì đã làm người giúp việc ở đây, gần như chăm sóc ba đời Từ gia, cho dù là lão gia tử cũng không xem bà như người ngoài, huống chi Từ Tử Kỳ từ nhỏ đến lớn đều nhận hết yêu thương từ bà chứ?
“Dạ, vậy làm phiền Lưu thẩm!” sau khi Từ Tử Kỳ nói với Lưu xong liền bất động thanh sắc đi tới trước người Từ Vạn Hồng đang khép hờ hai mắt kêu “Ông nội“.
Lưu thẩm lui qua một bên, nhìn nữ hài mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn, từ lúc xuất ngoại du học trở về tính tình lại càng lạnh lùng. Chỉ riêng đối với người làm bọn họ chưa bao giờ lên mặt, không có một chút tính tình đại tiểu thư nuông chiều, cũng đương nhiên giành được sự chú ý và yêu thương của mọi người. Dưới đáy lòng tất cả họ đều yêu thương vị tiểu thư xinh đẹp cao ngạo này, nhiều trọng trách như vậy lại đặt tên người một nữ hài tử mãnh mai như thế này, làm sao chịu được a? Thế nhưng làm người, nên làm tốt bổn phận của mình, Lưu thẩm hiểu rõ đạo lý này, tuy rằng trong lòng không đồng ý phương thức giáo dục của lão gia tử, nhưng ngoài mặt không thể hỏi, chỉ có thể dùng phương thức của mình mà quan tâm vị tiểu thư khiến người yêu thương này.
Dường như Từ Vạn Hồng đã sớm biết Từ Tử Kỳ đứng ở cửa một hồi lâu, chỉ chờ Từ Tử Kỳ gọi hắn một tiếng ông nội mới bằng lòng mở mắt ra.”Ừ.” Một giọng nam có phần già dặn mạnh mẽ xen lẫn nồng nặc giọng mũi phát ra.
Từ Tử Kỳ cũng giống như đã sớm ngờ tới phản ứng của Từ Vạn Hồng, sau khi thăm hỏi vài câu, liền trực tiếp lên phòng.
Mà Lưu thẩm ở một bên nhìn thấy tình hình như vậy, lại nhẹ nhàng thở dài một hơi, hai ông cháu đều chung một tính tình, cứng đầu. Già cứng đầu, đứa nhỏ cũng cứng đầu, không ai chịu nhường một bước, thật đúng là từ một khuôn khắc ra.
Sau khi Từ Tử Kỳ lên lầu, cầm điện thoại di động, ở trên xe nghe thanh âm của ngốc tử lãnh đạm như vậy, thực sự là cảm thấy được không thoải mái. Tiểu rùa đen kia hiện tại dám thể hiện sắc mặt với nàng, vậy thì nguy, nói không chừng sau này không thể không leo lên đầu mình, việc này không thể để lâu, kiên quyết không thể nuông chiều. Nghĩ đến Nguyên Họa sáng sớm rời giường bị mình chọc đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, Từ Tử Kỳ liền cảm thấy thú vị, thì ra đôi khi nuôi một tiểu rùa cũng không phải không tốt, ít nhất lúc này còn có thể mang cho nàng không ít hồi ức vui vẻ. Thế nhưng vừa nghĩ tới ngốc tử kia dĩ nhiên lại một mình ngủ sô pha, không cùng nàng ngủ ở trên một giường, Từ Tử Kỳ lại tức giận, dám cả gan ghét bỏ nàng, cũng chỉ có Nguyên Họa nàng mới có gan dám bỏ lại nàng ngủ một mình.
Từ Tử Kỳ thật không biết nên nói Nguyên Họa như thế nào, nên nói người này ngu ngốc, hay là ngây thơ đây? Kỳ thực đây đều là nói cho dễ nghe. Nói khó nghe một chút thì thực sự chính là ngu xuẩn hay là không có não đây chứ?
Thế nhưng lúc sáng Từ Tử Kỳ nhìnNguyên Họa, trong mắt của nàng ấy tràn ngập dục vọng, điểm ấy Từ Tử Kỳ thật sự không có nhìn lầm, người kia một chút cũng không che giấu, cứ như vậy trắng trợn nhìn chằm chằm nàng. Cái ánh mắt kia giống như rất sợ người khác không biết hiện tại nàng suy nghĩ cái gì. Từ Tử Kỳ không biết từ lúc nàng vào Từ trạch, chỉ có suy nghĩ đến Nguyên Họa mới cảm thấy thỏa mãn, vui sướng, mà đây cũng là lần đầu tiên nàng nở nụ cười từ 1úc nàng vào Từ trạch. Nàng đắm chìm trong nổi nhớ về Nguyên Họa, thì ra lại nhớ ngốc tử kia như vậy, Từ Tử Kỳ cảm thán một câu.
“Cốc cốc.” Từ Tử Kỳ vẫn còn đắm chìm trong trong hồi ức, nghe được tiếng đập cửa, khôi phục tinh thần thì nghe được thanh âm của Lưu thẩm “Tiểu thư, có thể ăn cơm.”
“Dạ. Xuống ngay.” Từ Tử Kỳ trả lời, đứng dậy phuỗi thẳng nếp nhăn quần áo do người trên giường rồi đi xuống lầu.
Đi xuống lầu, thấy lão gia tử đã ngồi xuống ở vị trí chủ nhà, Lưu thẩm kéo cái ghế cách Từ Vạn Hồng gần nhất cho Từ Tử Kỳ, Từ Tử Kỳ nhẹ giọng nói “Cảm ơn, Lưu thẩm, việc này sau này để con tự làm.”
Lưu thẩm cười mà không nói, kêu người đem thức ăn lên, Từ Tử Kỳ nhìn một chút thức ăn trên bàn, đều là những món thường ngày mình thích, nhưng mà hôm nay nàng lại không có một chút muốn ăn, chẳng lẽ là bởi vì tiểu rùa kia không ở bên cạnh sao? Từ Tử Kỳ chỉ là gắp vài đũa liền không ăn nữa.
Lưu thẩm một bên nhìn thấy cũng có chút lo lắng, vốn chứa đến hai lạng thịt, bây giờ ăn cơm còn ít hơn trước. Cái này làm sao được, chỉ có thể mở miệng nói “Tiểu thư, ăn nhiều một chút, những thứ này đều là Lưu thẩm làm riêng cho con.”
Từ Vạn Hồng kín đáo liếc nhìn cái chén của Từ Tử Kỳ, vẫn còn đầy ắp, trên cơ bản là không động tới. Cho dù trước đây cháu gái hắn ăn không nhiều, nhưng cơm Lưu thẩm tự mình làm nàng sẽ ăn nhiều một chút, ngày hôm nay có chút khác thường. Chẳng lẽ là gần đây chèn ép nàng quá, nhưng mà nàng là người thừa kế Từ thị một chút khổ cũng chịu không nổi, nàng có tư cách gì để kế thừa Từ thị chứ? Nhưng mà dù sao Từ Tử Kỳ cũng là cháu gái hắn, vẫn đau lòng. Chân mày không tự chủ cau lại.
“Lưu thẩm, con no rồi. Không muốn ăn.” Từ Tử Kỳ cười nói với Lưu thẩm. Lưu thẩm liếc mắt nhìn nàng, nhẹ giọng thở dài một hơi.
“Con chỉ vậy mà ăn no, ăn nhiều một chút cho ta, ta không muốn sau này có người nói Từ gia không nuôi nổi con!” Từ Vạn Hồng uy nghiêm dạy dỗ.
Từ Tử Kỳ nghe xong cũng không phản ứng nhiều gì, dù sao cũng không ăn nổi. Ông ép con cũng không ăn được, muốn trách cứ trách. Ánh mắt trầm xuống, khoanh tay ngang nhiên nhìn thẳng Từ Vạn Hồng.
Từ Vạn Hồng thấy bộ dáng này của Từ Tử Kỳ, chính là giận không chỗ phát tiết, phẫn nộ quát “Con đây là ánh mắt gì, con chính là dùng ánh mắt này nhìn ông nội của con sao?”
Từ Tử Kỳ cũng không giận phản cười nói “Ông nội? Vậy ông có coi con là cháu của ông sao, thu hết thực quyền của con trong công ty, lại đem người của con an bài toàn bộ đuổi hết. Được rồi, ông nội, con cũng nói cho ông biết! Con là người, có suy nghĩ, có tôn nghiêm, cũng có điểm mấu chốt, con cũng không phải con rối của ông. Ông xâm phạm đến quy tắc trò chơi.”
“Con... Con đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Dám nói chuyện với ta như vậy, ta cho con biết, Từ thị chính là do Từ Vạn Hồng ta định đoạt. Con chỉ cần làm một cháu gái tốt, cũng đã trưởng thành, nên sớm tìm người kết hôn, ngoan ngoãn ở nhà nuôi con, đi dính vào kinh doanh làm gì? Trước đây ta mắt nhắm mắt mở còn chưa tính, thế nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất của con chính là kết hôn!” Từ Vạn Hồng run tay chỉ vào Từ Tử Kỳ ngang ngược giận dữ nói.
Lưu thẩm thấy dáng vẻ cứng đầu của hai người, vội vàng tiến lên khuyên can nói “Tiểu thư, các ngươi mỗi người nói ít một câu đi a. Lão gia tử cũng là vì muốn tốt cho con. Đừng cãi nhau, chúng ta không cãi nhau.”
Từ Tử Kỳ liếc mắt nhìn Từ Vạn Hồng, đứng dậy, tư thế này chính là chuẩn bị đi.
“Con ngồi xuống, ta còn có chính sự muốn nói.” Từ Vạn Hồng lên tiếng, trong giọng nói ôn hòa rất nhiều, thế nhưng nét mặt vẫn nghiêm túc như trước. Vừa rồi chỉ lo cùng Từ Tử Kỳ cãi nhau. Trả qua Lưu thẩm nhất can như thế, lý trí xem như là quay về. Chính sự chính là cần phải nói.
“Nếu như là chuyện kết hôn nói, ta nghĩ không có gì cần phải nói.” Từ Tử Kỳ không mặn không nhạt nói. Từ Vạn Hồng vô cùng giận, chỉ vào Từ Tử Kỳ, nửa ngày mới cắn răng nói “Không phải nói chuyện kết hôn của con, là nói đến con và Tiêu tiểu thư cùng với Nguyên Họa, ngày hôm nay chúng ta nói chính là nàng.”
Từ Tử Kỳ cả kinh, lẽ nào lão gia tử đã biết quan hệ giữa nàng và Nguyên Họa, không có khả năng a, các nàng vừa mới xác lập quan hệ, lão gia tử làm sao có thể biết. Từ Vạn Hồng đang nổi nóng, cũng không chú ý tới sắc mặt Từ Tử Kỳ biến hóa, dừng một chút lên tiếng hỏi “Nàng trước kia là nhân viên của công ty chúng ta phải không? Vì sao sau đó không làm nữa.”
Từ Tử Kỳ còn đang suy nghĩ biện pháp đối phó lão gia tử thế nào, không nghĩ tới lão gia tử hỏi lại là việc này, buồn bực một hồi mới lên tiếng “Dạ, đúng vậy. Sau đó nàng không muốn làm nên từ chức.”
Nét mặt Từ Tử Kỳ không sợ hãi nhưng thật ra trong lòng từ sớm đã đổ mồ hôi, nàng không phải sợ sẽ bị lão gia tử làm gì, dù sao lão gia tử chỉ có một cháu gái là nàng, cũng không thể làm gì nàng. Thế nhưng Nguyên Họa bên kia thì không thể khẳng định, lão gia tử không dám ra tay với nàng thì chỉ có thể ra tay với Nguyên Họa, đối với thủ đoạn của lão gia tử, Từ Tử Kỳ ít nhiều cũng hiểu một chút, tiểu rùa đen nhát gan kia làm sao chống nổi chứ? Đến lúc đó bị thương tổn, tiểu rùa đen có thể sẽ bỏ nàng chạy không chứ, đối với việc này Từ Tử Kỳ cũng không có lòng tin, nàng không thể để bất luận kẻ nào thương tổn Nguyên Họa, cho dù là lão gia tử cũng không được, càng miễn bàn đến người ngoài cướp đi Nguyên Họa bên người nàng.
“Ừ, ta mặc kệ con dùng biện pháp gì cũng phải lần nữa đem nàng trở về, dùng hết mọi biện pháp kéo nàng về công ty.” Từ Vạn Hồng thật sâu nhìn Từ Tử Kỳ, vừa rồi Từ Tử Kỳ không bình thường không phải hắn không biết, chỉ mơ hồ cảm thấy sự tình không có đơn giản như hắn tưởng tượng, thế nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều. Trên người Nguyên Họa kia có rất nhiều thứ có thể lợi dụng, làm sao có thể để tài nguyên chảy về ruộng người khác chứ.
Từ Tử Kỳ kinh ngạc với phản ứng của Từ Vạn Hồng, lão gia tử là muốn nàng đem Nguyên Họa về công ty. Thế nhưng Nguyên Họa là loại người gì tại sao đáng giá để lão gia tử chú ý và ưu ái vậy chứ? Từ Tử Kỳ không nghĩ ra cho nên đành phải hỏi “Ông nội, vì sao? Con không cảm thấy nàng là một thư ký đạt yêu cầu.”
“Thư ký? Ha hả, hiện tại cho dù con dùng đến vị trí tổng giám đốc, con cũng phải trói nàng trở về công ty cho ta. Người của công ty mình, bối cảnh cũng không thể nắm rõ, người như vậy là người con có thể đắc tội sao?” Từ Vạn Hồng cười lạnh nói, thư ký? Cho dù bây giờ cho nàng làm tổng giám đốc, chỉ cần đem người về cho hắn là được. Nàng không biết làm gì cả, nhưng người sau lưng nàng lại biết. Nàng không đạt yêu cầu, người sau lưng nàng sẽ thay nàng đạt yêu cầu.
“Ông nội, vì sao?” Từ Tử Kỳ thật không rõ ông nội của mình nghĩ gì, nếu như biết quan hệ giữa nàng và Nguyên Họa thì không phải phản ứng như thế mới đúng.
“Con cứ làm như ta nói, sau này nàng sẽ có công dụng.” Từ Vạn Hồng rõ ràng không muốn nhiều lời, phất tay, ý bảo nàng có thể đi.
Thế nhưng chỉ cần chuyện gì liên quan đến Nguyên Họa, Từ Tử Kỳ cũng không thể bỏ qua, huống chi là có liên quan trực tiếp đến bản thân nàng chứ?
“Ông nội, con phải biết vì sao?” thái độ cứng rắn của Từ Tử Kỳ làm cho Từ Vạn Hồng cả kinh, thế nhưng Từ Vạn Hồng cũng chỉ cho rằng Từ Tử Kỳ không phục người bị nàng đuổi việc lại có thể ngồi vị trí lúc trước của nàng mà cảm thấy không công bằng thôi? Tuổi trẻ luôn có tâm lý này. Nên cũng không nghĩ gì nhiều.
“Ba mẹ Nguyên Họa cán bộ Tỉnh ủy, gia tộc của nàng lớn đến nổi cho dù Từ thị chúng ta họ cũng không thèm nhìn bằng nửa con mắt, hiện tại biết vì sao đi?” Từ Vạn Hồng giải thích, nếu không phải hắn có nghi ngờ, cho người điều tra Nguyên Họa, thì làm sao biết một tiểu viên chức trong công ty lại có bối cảnh cường đại như vậy, cả gia tộc lại có một nửa làm quan, mặt khác một nửa kia không cách nào tra ra đầu mối, tra được mấy người cũng chỉ là một ít công ty nhỏ, cái này ngược lại không cần kiêng kỵ. Thế nhưng số liệu đáng sợ một nửa làm quan cũng đủ dọa người, rốt cuộc là một gia tộc như thế nào mới có thể luyện ra nhiều nhân tài như vậy. Gia tộc này thật sự là quỷ dị. Thế lực ngoài sáng đã mạnh mẻ như vậy, còn có thế lực ngầm. Ngay cả Từ Vạn Hồng cũng không cách nào tưởng tượng, cũng may tư liệu tra được cũng không làm Từ Vạn Hồng sợ. Từ thị của hắn có thể vững vàng đến ngày hôm nay cũng có liên quan phức tạp đến chính trị cùng kinh tế.
Thế nhưng làm cho Từ Vạn Hồng không nghĩ ra chính là, một gia tộc khí thế như vậy tại sao lại có một người khác người như Nguyên Họa, có thể nói Từ Vạn Hồng cũng đã đem tư liệu của Nguyên Hải điều tra từ nhỏ đến lớn một lượt, tư liệu cho thấy, Nguyên Họa nàng học lực bình thường, đại học cũng chỉ là một trường đại học cấp hai, ở thời điểm còn là sinh viên cũng đều rất bình thường. Mà đến lúc tốt nghiệp đến Từ thị làm việc, biểu hiện làm việc khiến cho Từ Vạn Hồng rất không hài lòng, tần suất đi làm này, đi trễ về sớm, không phần nào không có nàng, người như vậy quả thực chính là sâu mọt của công ty, nếu như là hắn thì sẽ không chút lưu tình đuổi nàng rồi, không thể nào giữ lại người như vậy ở công ty của mình lý được chứ. Chẳng qua là hiện nay người này không thể đắc tội, ngược lại phải phụng dưỡng thật tốt. Nếu như không phải trong tư liệu ghi rõ Nguyên Họa là con ruột của Nguyên ba Nguyên mẹ, Từ Vạn Hồng cũng không khỏi cho rằng Nguyên Họa có phải là cô nhi Nguyên gia tốt bụng nhận nuôi hay không.
Lưu thẩm, từ lúc Từ Tử Kỳ còn nhỏ thì đã làm người giúp việc ở đây, gần như chăm sóc ba đời Từ gia, cho dù là lão gia tử cũng không xem bà như người ngoài, huống chi Từ Tử Kỳ từ nhỏ đến lớn đều nhận hết yêu thương từ bà chứ?
“Dạ, vậy làm phiền Lưu thẩm!” sau khi Từ Tử Kỳ nói với Lưu xong liền bất động thanh sắc đi tới trước người Từ Vạn Hồng đang khép hờ hai mắt kêu “Ông nội“.
Lưu thẩm lui qua một bên, nhìn nữ hài mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn, từ lúc xuất ngoại du học trở về tính tình lại càng lạnh lùng. Chỉ riêng đối với người làm bọn họ chưa bao giờ lên mặt, không có một chút tính tình đại tiểu thư nuông chiều, cũng đương nhiên giành được sự chú ý và yêu thương của mọi người. Dưới đáy lòng tất cả họ đều yêu thương vị tiểu thư xinh đẹp cao ngạo này, nhiều trọng trách như vậy lại đặt tên người một nữ hài tử mãnh mai như thế này, làm sao chịu được a? Thế nhưng làm người, nên làm tốt bổn phận của mình, Lưu thẩm hiểu rõ đạo lý này, tuy rằng trong lòng không đồng ý phương thức giáo dục của lão gia tử, nhưng ngoài mặt không thể hỏi, chỉ có thể dùng phương thức của mình mà quan tâm vị tiểu thư khiến người yêu thương này.
Dường như Từ Vạn Hồng đã sớm biết Từ Tử Kỳ đứng ở cửa một hồi lâu, chỉ chờ Từ Tử Kỳ gọi hắn một tiếng ông nội mới bằng lòng mở mắt ra.”Ừ.” Một giọng nam có phần già dặn mạnh mẽ xen lẫn nồng nặc giọng mũi phát ra.
Từ Tử Kỳ cũng giống như đã sớm ngờ tới phản ứng của Từ Vạn Hồng, sau khi thăm hỏi vài câu, liền trực tiếp lên phòng.
Mà Lưu thẩm ở một bên nhìn thấy tình hình như vậy, lại nhẹ nhàng thở dài một hơi, hai ông cháu đều chung một tính tình, cứng đầu. Già cứng đầu, đứa nhỏ cũng cứng đầu, không ai chịu nhường một bước, thật đúng là từ một khuôn khắc ra.
Sau khi Từ Tử Kỳ lên lầu, cầm điện thoại di động, ở trên xe nghe thanh âm của ngốc tử lãnh đạm như vậy, thực sự là cảm thấy được không thoải mái. Tiểu rùa đen kia hiện tại dám thể hiện sắc mặt với nàng, vậy thì nguy, nói không chừng sau này không thể không leo lên đầu mình, việc này không thể để lâu, kiên quyết không thể nuông chiều. Nghĩ đến Nguyên Họa sáng sớm rời giường bị mình chọc đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, Từ Tử Kỳ liền cảm thấy thú vị, thì ra đôi khi nuôi một tiểu rùa cũng không phải không tốt, ít nhất lúc này còn có thể mang cho nàng không ít hồi ức vui vẻ. Thế nhưng vừa nghĩ tới ngốc tử kia dĩ nhiên lại một mình ngủ sô pha, không cùng nàng ngủ ở trên một giường, Từ Tử Kỳ lại tức giận, dám cả gan ghét bỏ nàng, cũng chỉ có Nguyên Họa nàng mới có gan dám bỏ lại nàng ngủ một mình.
Từ Tử Kỳ thật không biết nên nói Nguyên Họa như thế nào, nên nói người này ngu ngốc, hay là ngây thơ đây? Kỳ thực đây đều là nói cho dễ nghe. Nói khó nghe một chút thì thực sự chính là ngu xuẩn hay là không có não đây chứ?
Thế nhưng lúc sáng Từ Tử Kỳ nhìnNguyên Họa, trong mắt của nàng ấy tràn ngập dục vọng, điểm ấy Từ Tử Kỳ thật sự không có nhìn lầm, người kia một chút cũng không che giấu, cứ như vậy trắng trợn nhìn chằm chằm nàng. Cái ánh mắt kia giống như rất sợ người khác không biết hiện tại nàng suy nghĩ cái gì. Từ Tử Kỳ không biết từ lúc nàng vào Từ trạch, chỉ có suy nghĩ đến Nguyên Họa mới cảm thấy thỏa mãn, vui sướng, mà đây cũng là lần đầu tiên nàng nở nụ cười từ 1úc nàng vào Từ trạch. Nàng đắm chìm trong nổi nhớ về Nguyên Họa, thì ra lại nhớ ngốc tử kia như vậy, Từ Tử Kỳ cảm thán một câu.
“Cốc cốc.” Từ Tử Kỳ vẫn còn đắm chìm trong trong hồi ức, nghe được tiếng đập cửa, khôi phục tinh thần thì nghe được thanh âm của Lưu thẩm “Tiểu thư, có thể ăn cơm.”
“Dạ. Xuống ngay.” Từ Tử Kỳ trả lời, đứng dậy phuỗi thẳng nếp nhăn quần áo do người trên giường rồi đi xuống lầu.
Đi xuống lầu, thấy lão gia tử đã ngồi xuống ở vị trí chủ nhà, Lưu thẩm kéo cái ghế cách Từ Vạn Hồng gần nhất cho Từ Tử Kỳ, Từ Tử Kỳ nhẹ giọng nói “Cảm ơn, Lưu thẩm, việc này sau này để con tự làm.”
Lưu thẩm cười mà không nói, kêu người đem thức ăn lên, Từ Tử Kỳ nhìn một chút thức ăn trên bàn, đều là những món thường ngày mình thích, nhưng mà hôm nay nàng lại không có một chút muốn ăn, chẳng lẽ là bởi vì tiểu rùa kia không ở bên cạnh sao? Từ Tử Kỳ chỉ là gắp vài đũa liền không ăn nữa.
Lưu thẩm một bên nhìn thấy cũng có chút lo lắng, vốn chứa đến hai lạng thịt, bây giờ ăn cơm còn ít hơn trước. Cái này làm sao được, chỉ có thể mở miệng nói “Tiểu thư, ăn nhiều một chút, những thứ này đều là Lưu thẩm làm riêng cho con.”
Từ Vạn Hồng kín đáo liếc nhìn cái chén của Từ Tử Kỳ, vẫn còn đầy ắp, trên cơ bản là không động tới. Cho dù trước đây cháu gái hắn ăn không nhiều, nhưng cơm Lưu thẩm tự mình làm nàng sẽ ăn nhiều một chút, ngày hôm nay có chút khác thường. Chẳng lẽ là gần đây chèn ép nàng quá, nhưng mà nàng là người thừa kế Từ thị một chút khổ cũng chịu không nổi, nàng có tư cách gì để kế thừa Từ thị chứ? Nhưng mà dù sao Từ Tử Kỳ cũng là cháu gái hắn, vẫn đau lòng. Chân mày không tự chủ cau lại.
“Lưu thẩm, con no rồi. Không muốn ăn.” Từ Tử Kỳ cười nói với Lưu thẩm. Lưu thẩm liếc mắt nhìn nàng, nhẹ giọng thở dài một hơi.
“Con chỉ vậy mà ăn no, ăn nhiều một chút cho ta, ta không muốn sau này có người nói Từ gia không nuôi nổi con!” Từ Vạn Hồng uy nghiêm dạy dỗ.
Từ Tử Kỳ nghe xong cũng không phản ứng nhiều gì, dù sao cũng không ăn nổi. Ông ép con cũng không ăn được, muốn trách cứ trách. Ánh mắt trầm xuống, khoanh tay ngang nhiên nhìn thẳng Từ Vạn Hồng.
Từ Vạn Hồng thấy bộ dáng này của Từ Tử Kỳ, chính là giận không chỗ phát tiết, phẫn nộ quát “Con đây là ánh mắt gì, con chính là dùng ánh mắt này nhìn ông nội của con sao?”
Từ Tử Kỳ cũng không giận phản cười nói “Ông nội? Vậy ông có coi con là cháu của ông sao, thu hết thực quyền của con trong công ty, lại đem người của con an bài toàn bộ đuổi hết. Được rồi, ông nội, con cũng nói cho ông biết! Con là người, có suy nghĩ, có tôn nghiêm, cũng có điểm mấu chốt, con cũng không phải con rối của ông. Ông xâm phạm đến quy tắc trò chơi.”
“Con... Con đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Dám nói chuyện với ta như vậy, ta cho con biết, Từ thị chính là do Từ Vạn Hồng ta định đoạt. Con chỉ cần làm một cháu gái tốt, cũng đã trưởng thành, nên sớm tìm người kết hôn, ngoan ngoãn ở nhà nuôi con, đi dính vào kinh doanh làm gì? Trước đây ta mắt nhắm mắt mở còn chưa tính, thế nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất của con chính là kết hôn!” Từ Vạn Hồng run tay chỉ vào Từ Tử Kỳ ngang ngược giận dữ nói.
Lưu thẩm thấy dáng vẻ cứng đầu của hai người, vội vàng tiến lên khuyên can nói “Tiểu thư, các ngươi mỗi người nói ít một câu đi a. Lão gia tử cũng là vì muốn tốt cho con. Đừng cãi nhau, chúng ta không cãi nhau.”
Từ Tử Kỳ liếc mắt nhìn Từ Vạn Hồng, đứng dậy, tư thế này chính là chuẩn bị đi.
“Con ngồi xuống, ta còn có chính sự muốn nói.” Từ Vạn Hồng lên tiếng, trong giọng nói ôn hòa rất nhiều, thế nhưng nét mặt vẫn nghiêm túc như trước. Vừa rồi chỉ lo cùng Từ Tử Kỳ cãi nhau. Trả qua Lưu thẩm nhất can như thế, lý trí xem như là quay về. Chính sự chính là cần phải nói.
“Nếu như là chuyện kết hôn nói, ta nghĩ không có gì cần phải nói.” Từ Tử Kỳ không mặn không nhạt nói. Từ Vạn Hồng vô cùng giận, chỉ vào Từ Tử Kỳ, nửa ngày mới cắn răng nói “Không phải nói chuyện kết hôn của con, là nói đến con và Tiêu tiểu thư cùng với Nguyên Họa, ngày hôm nay chúng ta nói chính là nàng.”
Từ Tử Kỳ cả kinh, lẽ nào lão gia tử đã biết quan hệ giữa nàng và Nguyên Họa, không có khả năng a, các nàng vừa mới xác lập quan hệ, lão gia tử làm sao có thể biết. Từ Vạn Hồng đang nổi nóng, cũng không chú ý tới sắc mặt Từ Tử Kỳ biến hóa, dừng một chút lên tiếng hỏi “Nàng trước kia là nhân viên của công ty chúng ta phải không? Vì sao sau đó không làm nữa.”
Từ Tử Kỳ còn đang suy nghĩ biện pháp đối phó lão gia tử thế nào, không nghĩ tới lão gia tử hỏi lại là việc này, buồn bực một hồi mới lên tiếng “Dạ, đúng vậy. Sau đó nàng không muốn làm nên từ chức.”
Nét mặt Từ Tử Kỳ không sợ hãi nhưng thật ra trong lòng từ sớm đã đổ mồ hôi, nàng không phải sợ sẽ bị lão gia tử làm gì, dù sao lão gia tử chỉ có một cháu gái là nàng, cũng không thể làm gì nàng. Thế nhưng Nguyên Họa bên kia thì không thể khẳng định, lão gia tử không dám ra tay với nàng thì chỉ có thể ra tay với Nguyên Họa, đối với thủ đoạn của lão gia tử, Từ Tử Kỳ ít nhiều cũng hiểu một chút, tiểu rùa đen nhát gan kia làm sao chống nổi chứ? Đến lúc đó bị thương tổn, tiểu rùa đen có thể sẽ bỏ nàng chạy không chứ, đối với việc này Từ Tử Kỳ cũng không có lòng tin, nàng không thể để bất luận kẻ nào thương tổn Nguyên Họa, cho dù là lão gia tử cũng không được, càng miễn bàn đến người ngoài cướp đi Nguyên Họa bên người nàng.
“Ừ, ta mặc kệ con dùng biện pháp gì cũng phải lần nữa đem nàng trở về, dùng hết mọi biện pháp kéo nàng về công ty.” Từ Vạn Hồng thật sâu nhìn Từ Tử Kỳ, vừa rồi Từ Tử Kỳ không bình thường không phải hắn không biết, chỉ mơ hồ cảm thấy sự tình không có đơn giản như hắn tưởng tượng, thế nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều. Trên người Nguyên Họa kia có rất nhiều thứ có thể lợi dụng, làm sao có thể để tài nguyên chảy về ruộng người khác chứ.
Từ Tử Kỳ kinh ngạc với phản ứng của Từ Vạn Hồng, lão gia tử là muốn nàng đem Nguyên Họa về công ty. Thế nhưng Nguyên Họa là loại người gì tại sao đáng giá để lão gia tử chú ý và ưu ái vậy chứ? Từ Tử Kỳ không nghĩ ra cho nên đành phải hỏi “Ông nội, vì sao? Con không cảm thấy nàng là một thư ký đạt yêu cầu.”
“Thư ký? Ha hả, hiện tại cho dù con dùng đến vị trí tổng giám đốc, con cũng phải trói nàng trở về công ty cho ta. Người của công ty mình, bối cảnh cũng không thể nắm rõ, người như vậy là người con có thể đắc tội sao?” Từ Vạn Hồng cười lạnh nói, thư ký? Cho dù bây giờ cho nàng làm tổng giám đốc, chỉ cần đem người về cho hắn là được. Nàng không biết làm gì cả, nhưng người sau lưng nàng lại biết. Nàng không đạt yêu cầu, người sau lưng nàng sẽ thay nàng đạt yêu cầu.
“Ông nội, vì sao?” Từ Tử Kỳ thật không rõ ông nội của mình nghĩ gì, nếu như biết quan hệ giữa nàng và Nguyên Họa thì không phải phản ứng như thế mới đúng.
“Con cứ làm như ta nói, sau này nàng sẽ có công dụng.” Từ Vạn Hồng rõ ràng không muốn nhiều lời, phất tay, ý bảo nàng có thể đi.
Thế nhưng chỉ cần chuyện gì liên quan đến Nguyên Họa, Từ Tử Kỳ cũng không thể bỏ qua, huống chi là có liên quan trực tiếp đến bản thân nàng chứ?
“Ông nội, con phải biết vì sao?” thái độ cứng rắn của Từ Tử Kỳ làm cho Từ Vạn Hồng cả kinh, thế nhưng Từ Vạn Hồng cũng chỉ cho rằng Từ Tử Kỳ không phục người bị nàng đuổi việc lại có thể ngồi vị trí lúc trước của nàng mà cảm thấy không công bằng thôi? Tuổi trẻ luôn có tâm lý này. Nên cũng không nghĩ gì nhiều.
“Ba mẹ Nguyên Họa cán bộ Tỉnh ủy, gia tộc của nàng lớn đến nổi cho dù Từ thị chúng ta họ cũng không thèm nhìn bằng nửa con mắt, hiện tại biết vì sao đi?” Từ Vạn Hồng giải thích, nếu không phải hắn có nghi ngờ, cho người điều tra Nguyên Họa, thì làm sao biết một tiểu viên chức trong công ty lại có bối cảnh cường đại như vậy, cả gia tộc lại có một nửa làm quan, mặt khác một nửa kia không cách nào tra ra đầu mối, tra được mấy người cũng chỉ là một ít công ty nhỏ, cái này ngược lại không cần kiêng kỵ. Thế nhưng số liệu đáng sợ một nửa làm quan cũng đủ dọa người, rốt cuộc là một gia tộc như thế nào mới có thể luyện ra nhiều nhân tài như vậy. Gia tộc này thật sự là quỷ dị. Thế lực ngoài sáng đã mạnh mẻ như vậy, còn có thế lực ngầm. Ngay cả Từ Vạn Hồng cũng không cách nào tưởng tượng, cũng may tư liệu tra được cũng không làm Từ Vạn Hồng sợ. Từ thị của hắn có thể vững vàng đến ngày hôm nay cũng có liên quan phức tạp đến chính trị cùng kinh tế.
Thế nhưng làm cho Từ Vạn Hồng không nghĩ ra chính là, một gia tộc khí thế như vậy tại sao lại có một người khác người như Nguyên Họa, có thể nói Từ Vạn Hồng cũng đã đem tư liệu của Nguyên Hải điều tra từ nhỏ đến lớn một lượt, tư liệu cho thấy, Nguyên Họa nàng học lực bình thường, đại học cũng chỉ là một trường đại học cấp hai, ở thời điểm còn là sinh viên cũng đều rất bình thường. Mà đến lúc tốt nghiệp đến Từ thị làm việc, biểu hiện làm việc khiến cho Từ Vạn Hồng rất không hài lòng, tần suất đi làm này, đi trễ về sớm, không phần nào không có nàng, người như vậy quả thực chính là sâu mọt của công ty, nếu như là hắn thì sẽ không chút lưu tình đuổi nàng rồi, không thể nào giữ lại người như vậy ở công ty của mình lý được chứ. Chẳng qua là hiện nay người này không thể đắc tội, ngược lại phải phụng dưỡng thật tốt. Nếu như không phải trong tư liệu ghi rõ Nguyên Họa là con ruột của Nguyên ba Nguyên mẹ, Từ Vạn Hồng cũng không khỏi cho rằng Nguyên Họa có phải là cô nhi Nguyên gia tốt bụng nhận nuôi hay không.
Tác giả :
Endless Đãi Tục