Chiều Bỗng Lạ Khi Yêu Anh
Chương 15: Kẻ hèn nhát
Trời hôm nay khá lạnh. Càng về chiều, trời càng trở lạnh. Mấy năm nay thời tiết thật kì lạ. Tôi mặc một cái áo khoác bông xù, mà ai nhìn vào cũng bảo trông tôi giống như người lùn Eskimo. Tôi đến chỗ làm, treo áo khoác vào cái móc, và thay bộ đồ đồng phục rộng thùng thình. Tôi rất ghét mặc đồng phục vì nó làm tôi trông thật nhỏ bé. Hôm nay tôi làm việc cùng với John, và như thường lệ, chúng tôi không nói chuyện với nhau nhiều. Cũng chẳng hiểu sao hôm nay, tôi cảm thấy rất uể oải, đôi lúc lại thấy nóng ruột, mí mắt phải máy liên tục. Theo quan điểm phương Đông, nếu mắt phải nhấp nháy liên tục thì sắp có chuyện không hay xảy đến với người đó. Sau đó thì tôi bị cuốn đi vào công việc cho đến tận mười một giờ đến. Nelson, vẫn như thường lệ, đứng đợi tôi ở phòng ăn dành cho nhân viên, tuy rằng tôi nhất quyết cự tuyệt từ sau lần ở sân bóng. Tôi cảm thấy mình giống như một căn phòng trọ, khi anh muốn thì tìm đến, khi anh chán thì rời đi. Tôi không muốn phải yêu anh, nhớ anh, chờ mong anh. Tôi không phải là một đứa con gái Châu Á dễ dãi như trong quan niệm người Mỹ.
Hôm nay Nelson cũng làm việc đến tận mười hai giờ. Thường thì sau khi đưa tôi về, anh sẽ quay lại phòng ăn và trực ở đó đến mười hai giờ rồi mới trở về ngủ. Nelson đưa tôi về, mặc dù tôi bảo rằng tôi có thể tự đi một mình được. Tôi im lặng đi trước anh một quãng. Chúng tôi, không ai nói với ai một lời nào. Tôi đeo tai nghe, bật một bản nhạc vui nhộn tuy trong lòng muốn khóc kinh khủng.
Sao anh lại xem tôi như một trò chơi? Lẽ nào khi tôi hờ hững thì anh cố tình làm tôi không quên được anh?
Nelson lặng lẽ đi đằng sau, chờ đến khi tôi vào phòng, đóng cửa lại rồi mới rời khỏi.
Tôi tự hỏi anh ta làm như thế để làm gì? Cả khu nghỉ mát này vốn dĩ nhỏ nên mọi chuyện đều trở thành đề tài bàn tán.
- Nelson lại đưa cậu về à? – Jess nói, giọng có vẻ tức tối.
- Uh.
Tôi cởi áo khoác rồi đi vào phòng tắm. Nước ấm làm tôi thấy thật sảng khoái. Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm thì Jess đang ngồi đọc truyện. Tôi với tay lấy cái điện thoại trong túi áo khoác. Lạ thật, không hề có trong áo khoác. Tôi lục khắp phòng, nhưng vẫn không hề thấy. Điều này làm Jess chú ý. Tôi nghĩ chắc là tôi đã để quên ở phòng ăn hoặc phòng bếp.
- Cậu làm gì vậy? – Jess hỏi.
- Tôi tìm cái điện thoại của tôi, hiệu Samsung. Cậu có thấy ở đâu không?
- Không hề.
- Vậy có lẽ tôi đã để quên ở phòng ăn.
Tôi nghĩ vậy và định chạy đi kiếm, thì Jess gọi lại.
- Cậu để tôi đi cho. Tôi cũng đang cần lấy một số thứ ở phòng ăn. – Jess mỉm cười, giọng nói khá ngọt ngào.
Tôi cảm thấy khá bất ngờ, vì xưa nay cô ta không hề tốt với tôi đến vậy. Tôi ngần ngừ. Nhưng Jess cứ nói lui nói tới rằng cô ta không có dụng ý gì cả, chỉ là cô ta đang cần đến phòng ăn để lấy một ít bánh mì. Cô ta hơi đói bụng. Tôi chợt nhớ ra là Nelson đang ở đó. Cô ta luôn tìm mọi cách để được ở gần Nelson. Tôi thở dài:
- Uh, vậy cám ơn cậu.
Sau khi Jess đi rồi, tôi tự pha cho mình một cốc café, với tay bật nhạc và đọc tiếp cuốn truyện đang đọc dở hôm qua. Bỗng nhiên tôi cảm thấy ấm ức vô cớ. Chẳng phải tôi đã thông suốt suy nghĩ là sẽ không chú ý đến Nelson nữa ư? Vậy mà tôi càng thấy bực bội, càng giận bản thân mình hơn khi cô ta đã đi hai tiếng rồi mà vẫn chưa quay trở về. Cô ta đang làm gì với Nelson nhỉ?
Đàn ông dù sao cũng khó tránh khỏi được cám dỗ của phụ nữ, nhất là phụ nữ đẹp.
Có khi nào Nelson và cô ta đang có những cử chỉ âu yếm ư? Có khi nào anh ta hôn Jess cũng mãnh liệt như với tôi không?
Tôi thật sự cũng không muốn nhìn thấy cảnh đó xảy ra.
Tôi đang ghen đấy à?
Tôi cảm thấy bức rứt, khó chịu lẫn nôn nóng. Cuốn sách cầm trên tay nhưng chẳng đọc được bao nhiêu trang.
Có tiếng đập cửa ầm ầm vang lên. Chắc là Jess. Có thể cô ta quên đem theo chìa khóa. Nhưng cô ta có thể gõ cửa một cách nhẹ nhàng kia mà. Tiếng gõ cửa vẫn vang lên, như muốn đập thủng cả cánh cửa. Không còn thời gian để suy nghĩ, tôi tiến đến gần cánh cửa. Cửa vừa bật mở, Nelson đang đứng trước mặt tôi. Anh ta thở hồng hộc, có vẻ như anh ta đã chạy với tốc độ khá nhanh. Nelson đột ngột ôm lấy tôi chặt cứng:
- Tạ ơn chúa, cô không sao cả.
Tôi sững sờ đến độ không còn biết gì nữa. Chúng tôi cứ đứng yên trong tư thế ấy đến mấy phút. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng tôi. Anh ta bị sao thế? Trong lòng tôi tràn đầy thắc mắc.
- Có chuyện gì vậy Nel? – Tôi hỏi. Tôi thường gọi anh ta là Nel.
- Không có gì. Cô bình yên là tốt rồi. – Nelson trả lời, vẫn ôm lấy tôi.
- Tôi tưởng anh đang ở phòng ăn. Anh có thấy Jess ở đó không? – Tôi hỏi.
- Jess đã đến phòng ăn à? – Nelson đột ngột buông tôi ra.
- Đúng vậy. Tôi để quên chiếc điện thoại ở phòng ăn nên cô ấy đến lấy dùm. – Tôi trả lời, trong lòng có chút băn khoăn.
- Cô ấy đi lâu chưa? – Nelson hỏi, giọng nói có vẻ sốt ruột.
- Lâu rồi. Cách đây khoảng hai tiếng.
- Cô ở đây, không được đi đâu cả. Tôi sẽ đi tìm cô ấy. – Nelson nói. Dường như có chuyện gì đó xảy ra. Anh ta biết nhưng anh ta không chịu nói cho tôi. Chả trách thái độ của anh ta ngày càng kì lạ.
- Tôi đi cùng nữa. Có chuyện gì xảy ra đúng không?
- Không cần. Tôi đi một mình được rồi.
Tôi im lặng, không nói gì. Nelson thấy gương mặt không vui của tôi, anh ta có lẽ nghĩ rằng tôi đang ghen. Cuối cùng, anh ta cho tôi đi theo. Cũng có thể anh ta không yên tâm khi để tôi ở lại một mình trong phòng. Chúng tôi kiếm ở khắp mọi nơi, từ phòng ăn đến phòng bếp, phòng tiếp tân … đều không thấy bóng dáng của Jess. Tôi bắt đầu thấy lo lắng. Nếu có chuyện gì xảy với Jess thì sao nhỉ? Dù tôi không thích cô ta cho lắm, nhưng mà nếu có chuyện gì xảy ra với cô ta thì tôi cũng là người gián tiếp gây ra chuyện đó. Thực lòng, tôi lo lắng cho Jess. Chúng tôi đi dọc những con đường mòn, và tìm ở trong các bụi cây và đi sâu vào trong rừng. Trời tối om, thỉnh thoảng có những tiếng tích tắc tích tắc hay tiếng két két. Tôi cảm thấy sợ, không phải bởi vì sợ thú vật mà là sợ ma, một nỗi sợ mơ hồ mà tôi không dám nói với ai vì người ta sẽ cho rằng tôi vớ vẩn.Thứ ánh sáng duy nhất chỉ được phát ra từ cái đèn pin của Nelson. Một cái vô thức, tôi ôm lấy cánh tay của Nelson, như ngày trước, mỗi lần đi thắp hương ở mộ bà mỗi buổi tối, tôi vẫn thường bám lấy cánh tay bố. Nelson nhìn thấy tôi vừa đi vừa dáo dát nhìn quanh, tay vẫn bám chặt anh ta, anh ta biết tôi sợ nên một tay choàng tay qua ôm lấy vai tôi, và một tay cầm đèn pin. Chúng tôi tìm ở khắp nơi nhưng rừng thì rậm rạp quá. Cuối cùng, chúng tôi đành bỏ cuộc và quay về lại phòng tôi. Suốt đêm tôi không ngủ được, chờ cửa đợi Jess về. Tôi tự trấn an mình rằng có lẽ cô ta gặp một anh chàng người Mỹ nào đó, họ uống rượu say rồi ngủ lại. Nhưng tại sao Nelson lại bồn chồn, lo lắng như vậy chứ, tôi tự hỏi. Đang có chuyện gì xảy ra?
Đến tận sáng hôm sau, người chủ của cửa hàng bán văn phòng phẩm đi ra toilet và tìm thấy Jess ở trong toilet, miệng bị bịt băng keo, hai tay bị trói và đang giãy giụa một cách vô vọng. Nói một chút về cửa hàng văn phòng phẩm, cửa hàng nằm trên một triền đồi chơ vơ, cách phòng của tôi khoảng bao nhiêu mét thì tôi không biết, chỉ biết là nếu đi bộ với tốc độ vừa phải thì cỡ mười lăm phút thì đến nơi. Cái toilet nằm phía sau của cửa hàng, khuất trong lùm cây. Chúng tôi đem Jess về trong tình trạng hoảng sợ. Tôi tự hỏi không biết có điều gì xảy ra. Tôi nấu cho cô ta một bát cháo nhưng cô ta không ăn được gì. Và khi cô ta đã lấy lại được tinh thần, cô ta đổ lỗi cho tôi. Cô ta bảo chính tôi là người đã lừa cô ta, đẩy cô ta vào chỗ chết, suýt nữa là cô ta chết rồi. Cô ta bảo rằng có một người nào đó đánh thuốc mê khi cô ta đi ra khỏi phòng, và người đó chắc chắn là đồng minh của tôi, vì tôi vốn không thích cô ta. Tôi thấy tức tối, bởi vì cô ta chính là người đã đòi đến phòng ăn, và tôi không hề muốn điều đó. Nhưng thôi, tôi cũng không muốn đôi co với cô ta làm gì. Chỉ có một điều kì lạ là dạo này Nelson có vẻ trầm ngâm, ít nói hơn nhiều. Tôi cảm thấy hình như anh ta có dính lúy gì đến chuyện này, nhưng tôi không khai thác được gì ở Nelson.
Hôm nay, sau khi đưa tôi về nhà, lần này tôi không cự tuyệt anh ta nữa bởi lẽ tôi cảm thấy hình như có một mối nguy hiểm rình rập, Nelson bỗng nói với tôi:
- Tâm này, hay là cô nên về Boston đi. Càng sớm càng tốt.
- Tại sao? – Tôi hỏi, và cảm thấy một chút buồn. Anh ta muốn tôi đi, nghĩa là anh ta không muốn gặp tôi nữa hay sao.
- Không có gì. Tôi chỉ nghĩ là điều đó tốt hơn cho cô. – Nelson trầm giọng.
- Anh không muốn nhìn thấy mặt tôi nữa thì anh cứ nói thẳng ra vậy đi. Nếu anh yêu cầu, tôi sẽ không gặp anh nữa. – Tôi gay gắt. – Hoặc anh đang che giấu điều gì đó. Chúng ta có phải là bạn không?
Nelson nhìn vào mắt tôi. Sau đó anh không nói gì nữa, và tôi cũng im lặng. Tôi không hiểu được Nelson. Tại sao như vậy? Tôi thật sự không hiểu.
Tôi trằn trọc suốt đêm vẫn không thể hiểu được những điều đang xảy ra. Dường như nơi này đang trở thành một nơi bí ẩn kì lạ đối với tôi. Xã hội này thật phức tạp. Jess thì đã đi ngủ. Cô ta đã mấy ngày rồi không nói chuyện với tôi. Chỉ nhìn thấy mặt tôi là cô ta bỏ đi, nói một cách chính xác là cô ta tránh tôi một cách tối đa. Nhưng tôi nào có làm gì cô ta? Tôi cảm thấy thật ngột ngạt và khó chịu ở nơi này. Tôi tự hỏi tại sao tôi không đi khỏi đây. Vì lẽ gì mà tôi vẫn ở lại? Có lẽ bởi vì tôi sợ sẽ không được nhìn thấy Nelson mỗi ngày nữa.
Sáng hôm sau, lúc tôi thức dậy thì thấy có một bức thư được chuồi vào giữa cánh cửa. Bên ngoài bức thư đề “Gửi Jess và Tâm”. Tôi tò mò mở bức thư ra:
“Gửi Jess,
Xin lỗi Jess vì những chuyện tôi đã gây ra cho cô. Tôi thực sự không hề muốn làm cô sợ bởi vì người tôi nhắm đến chính là Tâm. Tôi là người đã đánh cắp chiếc điện thoại của Tâm. Tôi đã chờ ở bên ngoài cửa vì tôi nghĩ rằng Tâm sẽ đi tìm chiếc điện thoại nhưng cuối cùng lại gây ra sự nhầm lẫn như vậy. Trong bóng tối, tôi đã không kịp nhìn kĩ, có lẽ bởi vì tâm lí tôi hoảng sợ nên tôi không nhìn rõ.
Tôi thật sự xin lỗi cô, Jess.”
Và đoạn sau được viết dành cho tôi:
“Tôi cũng xin lỗi cô, Tâm. Tôi hèn nhát nên không dám xuất hiện. Tôi biết tôi đã làm sai. Tôi và cô không có thù oán gì cả, thậm chí tôi cảm thấy cô là một người đáng yêu. Một lần nữa, tôi thật sự xin lỗi cô. Tôi làm điều này vì người tôi yêu. Nhưng thật sự nếu có thể quay ngược được thời gian thì tôi vẫn sẽ làm như vậy, bởi vì như tôi đã nói, tôi rất yêu người ấy, và sẵn sàng làm mọi việc vì người ấy.
Tôi mong cô tha lỗi.”
Bức thư chỉ vẻn vẹn như vậy. Không hề có tên người gửi. Tôi tự hỏi không hiểu mình đã làm gì sai. Tôi cũng không hề gây thù chuốc oán với ai. Tôi nghĩ có lẽ tôi và người bí ẩn này không có thù oán gì, nhưng nếu chỉ vì làm theo lời một người khác thì anh ta thật là ngu xuẩn. Nhưng tại sao lại như vậy nhỉ? Và cả Nelson nữa, anh ta dạo này dường như thay đổi kì lạ. Tất cả dường như là một bí ẩn mà tôi không thể khám phá được.
Utah hóa ra không hiền hòa như tôi tưởng tượng.
Tôi vẫn đi làm bình thường sau đó, và tôi để ý thái độ từng người, nhưng tuyệt nhiên không tìm thấy manh mối nào. Điều này làm tôi thắc mắc hoài, phải có một người nào đó rất ghét tôi và thể hiện thái độ ra mặt chứ. Huống gì tôi cũng không đụng chạm đến ai.
Dạo này tôi thỉnh thoàng làm chung với Ellen, trông cô có vẻ mất tinh thần vì chuyện của John, và tôi đã khuyên cô ta nên có một cuộc nói chuyện thẳng thắn. Tự nhiên tôi thấy mệt mỏi kinh khủng. Biết bao giờ thì tôi được sống yên ổn?
Hôm nay Nelson cũng làm việc đến tận mười hai giờ. Thường thì sau khi đưa tôi về, anh sẽ quay lại phòng ăn và trực ở đó đến mười hai giờ rồi mới trở về ngủ. Nelson đưa tôi về, mặc dù tôi bảo rằng tôi có thể tự đi một mình được. Tôi im lặng đi trước anh một quãng. Chúng tôi, không ai nói với ai một lời nào. Tôi đeo tai nghe, bật một bản nhạc vui nhộn tuy trong lòng muốn khóc kinh khủng.
Sao anh lại xem tôi như một trò chơi? Lẽ nào khi tôi hờ hững thì anh cố tình làm tôi không quên được anh?
Nelson lặng lẽ đi đằng sau, chờ đến khi tôi vào phòng, đóng cửa lại rồi mới rời khỏi.
Tôi tự hỏi anh ta làm như thế để làm gì? Cả khu nghỉ mát này vốn dĩ nhỏ nên mọi chuyện đều trở thành đề tài bàn tán.
- Nelson lại đưa cậu về à? – Jess nói, giọng có vẻ tức tối.
- Uh.
Tôi cởi áo khoác rồi đi vào phòng tắm. Nước ấm làm tôi thấy thật sảng khoái. Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm thì Jess đang ngồi đọc truyện. Tôi với tay lấy cái điện thoại trong túi áo khoác. Lạ thật, không hề có trong áo khoác. Tôi lục khắp phòng, nhưng vẫn không hề thấy. Điều này làm Jess chú ý. Tôi nghĩ chắc là tôi đã để quên ở phòng ăn hoặc phòng bếp.
- Cậu làm gì vậy? – Jess hỏi.
- Tôi tìm cái điện thoại của tôi, hiệu Samsung. Cậu có thấy ở đâu không?
- Không hề.
- Vậy có lẽ tôi đã để quên ở phòng ăn.
Tôi nghĩ vậy và định chạy đi kiếm, thì Jess gọi lại.
- Cậu để tôi đi cho. Tôi cũng đang cần lấy một số thứ ở phòng ăn. – Jess mỉm cười, giọng nói khá ngọt ngào.
Tôi cảm thấy khá bất ngờ, vì xưa nay cô ta không hề tốt với tôi đến vậy. Tôi ngần ngừ. Nhưng Jess cứ nói lui nói tới rằng cô ta không có dụng ý gì cả, chỉ là cô ta đang cần đến phòng ăn để lấy một ít bánh mì. Cô ta hơi đói bụng. Tôi chợt nhớ ra là Nelson đang ở đó. Cô ta luôn tìm mọi cách để được ở gần Nelson. Tôi thở dài:
- Uh, vậy cám ơn cậu.
Sau khi Jess đi rồi, tôi tự pha cho mình một cốc café, với tay bật nhạc và đọc tiếp cuốn truyện đang đọc dở hôm qua. Bỗng nhiên tôi cảm thấy ấm ức vô cớ. Chẳng phải tôi đã thông suốt suy nghĩ là sẽ không chú ý đến Nelson nữa ư? Vậy mà tôi càng thấy bực bội, càng giận bản thân mình hơn khi cô ta đã đi hai tiếng rồi mà vẫn chưa quay trở về. Cô ta đang làm gì với Nelson nhỉ?
Đàn ông dù sao cũng khó tránh khỏi được cám dỗ của phụ nữ, nhất là phụ nữ đẹp.
Có khi nào Nelson và cô ta đang có những cử chỉ âu yếm ư? Có khi nào anh ta hôn Jess cũng mãnh liệt như với tôi không?
Tôi thật sự cũng không muốn nhìn thấy cảnh đó xảy ra.
Tôi đang ghen đấy à?
Tôi cảm thấy bức rứt, khó chịu lẫn nôn nóng. Cuốn sách cầm trên tay nhưng chẳng đọc được bao nhiêu trang.
Có tiếng đập cửa ầm ầm vang lên. Chắc là Jess. Có thể cô ta quên đem theo chìa khóa. Nhưng cô ta có thể gõ cửa một cách nhẹ nhàng kia mà. Tiếng gõ cửa vẫn vang lên, như muốn đập thủng cả cánh cửa. Không còn thời gian để suy nghĩ, tôi tiến đến gần cánh cửa. Cửa vừa bật mở, Nelson đang đứng trước mặt tôi. Anh ta thở hồng hộc, có vẻ như anh ta đã chạy với tốc độ khá nhanh. Nelson đột ngột ôm lấy tôi chặt cứng:
- Tạ ơn chúa, cô không sao cả.
Tôi sững sờ đến độ không còn biết gì nữa. Chúng tôi cứ đứng yên trong tư thế ấy đến mấy phút. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng tôi. Anh ta bị sao thế? Trong lòng tôi tràn đầy thắc mắc.
- Có chuyện gì vậy Nel? – Tôi hỏi. Tôi thường gọi anh ta là Nel.
- Không có gì. Cô bình yên là tốt rồi. – Nelson trả lời, vẫn ôm lấy tôi.
- Tôi tưởng anh đang ở phòng ăn. Anh có thấy Jess ở đó không? – Tôi hỏi.
- Jess đã đến phòng ăn à? – Nelson đột ngột buông tôi ra.
- Đúng vậy. Tôi để quên chiếc điện thoại ở phòng ăn nên cô ấy đến lấy dùm. – Tôi trả lời, trong lòng có chút băn khoăn.
- Cô ấy đi lâu chưa? – Nelson hỏi, giọng nói có vẻ sốt ruột.
- Lâu rồi. Cách đây khoảng hai tiếng.
- Cô ở đây, không được đi đâu cả. Tôi sẽ đi tìm cô ấy. – Nelson nói. Dường như có chuyện gì đó xảy ra. Anh ta biết nhưng anh ta không chịu nói cho tôi. Chả trách thái độ của anh ta ngày càng kì lạ.
- Tôi đi cùng nữa. Có chuyện gì xảy ra đúng không?
- Không cần. Tôi đi một mình được rồi.
Tôi im lặng, không nói gì. Nelson thấy gương mặt không vui của tôi, anh ta có lẽ nghĩ rằng tôi đang ghen. Cuối cùng, anh ta cho tôi đi theo. Cũng có thể anh ta không yên tâm khi để tôi ở lại một mình trong phòng. Chúng tôi kiếm ở khắp mọi nơi, từ phòng ăn đến phòng bếp, phòng tiếp tân … đều không thấy bóng dáng của Jess. Tôi bắt đầu thấy lo lắng. Nếu có chuyện gì xảy với Jess thì sao nhỉ? Dù tôi không thích cô ta cho lắm, nhưng mà nếu có chuyện gì xảy ra với cô ta thì tôi cũng là người gián tiếp gây ra chuyện đó. Thực lòng, tôi lo lắng cho Jess. Chúng tôi đi dọc những con đường mòn, và tìm ở trong các bụi cây và đi sâu vào trong rừng. Trời tối om, thỉnh thoảng có những tiếng tích tắc tích tắc hay tiếng két két. Tôi cảm thấy sợ, không phải bởi vì sợ thú vật mà là sợ ma, một nỗi sợ mơ hồ mà tôi không dám nói với ai vì người ta sẽ cho rằng tôi vớ vẩn.Thứ ánh sáng duy nhất chỉ được phát ra từ cái đèn pin của Nelson. Một cái vô thức, tôi ôm lấy cánh tay của Nelson, như ngày trước, mỗi lần đi thắp hương ở mộ bà mỗi buổi tối, tôi vẫn thường bám lấy cánh tay bố. Nelson nhìn thấy tôi vừa đi vừa dáo dát nhìn quanh, tay vẫn bám chặt anh ta, anh ta biết tôi sợ nên một tay choàng tay qua ôm lấy vai tôi, và một tay cầm đèn pin. Chúng tôi tìm ở khắp nơi nhưng rừng thì rậm rạp quá. Cuối cùng, chúng tôi đành bỏ cuộc và quay về lại phòng tôi. Suốt đêm tôi không ngủ được, chờ cửa đợi Jess về. Tôi tự trấn an mình rằng có lẽ cô ta gặp một anh chàng người Mỹ nào đó, họ uống rượu say rồi ngủ lại. Nhưng tại sao Nelson lại bồn chồn, lo lắng như vậy chứ, tôi tự hỏi. Đang có chuyện gì xảy ra?
Đến tận sáng hôm sau, người chủ của cửa hàng bán văn phòng phẩm đi ra toilet và tìm thấy Jess ở trong toilet, miệng bị bịt băng keo, hai tay bị trói và đang giãy giụa một cách vô vọng. Nói một chút về cửa hàng văn phòng phẩm, cửa hàng nằm trên một triền đồi chơ vơ, cách phòng của tôi khoảng bao nhiêu mét thì tôi không biết, chỉ biết là nếu đi bộ với tốc độ vừa phải thì cỡ mười lăm phút thì đến nơi. Cái toilet nằm phía sau của cửa hàng, khuất trong lùm cây. Chúng tôi đem Jess về trong tình trạng hoảng sợ. Tôi tự hỏi không biết có điều gì xảy ra. Tôi nấu cho cô ta một bát cháo nhưng cô ta không ăn được gì. Và khi cô ta đã lấy lại được tinh thần, cô ta đổ lỗi cho tôi. Cô ta bảo chính tôi là người đã lừa cô ta, đẩy cô ta vào chỗ chết, suýt nữa là cô ta chết rồi. Cô ta bảo rằng có một người nào đó đánh thuốc mê khi cô ta đi ra khỏi phòng, và người đó chắc chắn là đồng minh của tôi, vì tôi vốn không thích cô ta. Tôi thấy tức tối, bởi vì cô ta chính là người đã đòi đến phòng ăn, và tôi không hề muốn điều đó. Nhưng thôi, tôi cũng không muốn đôi co với cô ta làm gì. Chỉ có một điều kì lạ là dạo này Nelson có vẻ trầm ngâm, ít nói hơn nhiều. Tôi cảm thấy hình như anh ta có dính lúy gì đến chuyện này, nhưng tôi không khai thác được gì ở Nelson.
Hôm nay, sau khi đưa tôi về nhà, lần này tôi không cự tuyệt anh ta nữa bởi lẽ tôi cảm thấy hình như có một mối nguy hiểm rình rập, Nelson bỗng nói với tôi:
- Tâm này, hay là cô nên về Boston đi. Càng sớm càng tốt.
- Tại sao? – Tôi hỏi, và cảm thấy một chút buồn. Anh ta muốn tôi đi, nghĩa là anh ta không muốn gặp tôi nữa hay sao.
- Không có gì. Tôi chỉ nghĩ là điều đó tốt hơn cho cô. – Nelson trầm giọng.
- Anh không muốn nhìn thấy mặt tôi nữa thì anh cứ nói thẳng ra vậy đi. Nếu anh yêu cầu, tôi sẽ không gặp anh nữa. – Tôi gay gắt. – Hoặc anh đang che giấu điều gì đó. Chúng ta có phải là bạn không?
Nelson nhìn vào mắt tôi. Sau đó anh không nói gì nữa, và tôi cũng im lặng. Tôi không hiểu được Nelson. Tại sao như vậy? Tôi thật sự không hiểu.
Tôi trằn trọc suốt đêm vẫn không thể hiểu được những điều đang xảy ra. Dường như nơi này đang trở thành một nơi bí ẩn kì lạ đối với tôi. Xã hội này thật phức tạp. Jess thì đã đi ngủ. Cô ta đã mấy ngày rồi không nói chuyện với tôi. Chỉ nhìn thấy mặt tôi là cô ta bỏ đi, nói một cách chính xác là cô ta tránh tôi một cách tối đa. Nhưng tôi nào có làm gì cô ta? Tôi cảm thấy thật ngột ngạt và khó chịu ở nơi này. Tôi tự hỏi tại sao tôi không đi khỏi đây. Vì lẽ gì mà tôi vẫn ở lại? Có lẽ bởi vì tôi sợ sẽ không được nhìn thấy Nelson mỗi ngày nữa.
Sáng hôm sau, lúc tôi thức dậy thì thấy có một bức thư được chuồi vào giữa cánh cửa. Bên ngoài bức thư đề “Gửi Jess và Tâm”. Tôi tò mò mở bức thư ra:
“Gửi Jess,
Xin lỗi Jess vì những chuyện tôi đã gây ra cho cô. Tôi thực sự không hề muốn làm cô sợ bởi vì người tôi nhắm đến chính là Tâm. Tôi là người đã đánh cắp chiếc điện thoại của Tâm. Tôi đã chờ ở bên ngoài cửa vì tôi nghĩ rằng Tâm sẽ đi tìm chiếc điện thoại nhưng cuối cùng lại gây ra sự nhầm lẫn như vậy. Trong bóng tối, tôi đã không kịp nhìn kĩ, có lẽ bởi vì tâm lí tôi hoảng sợ nên tôi không nhìn rõ.
Tôi thật sự xin lỗi cô, Jess.”
Và đoạn sau được viết dành cho tôi:
“Tôi cũng xin lỗi cô, Tâm. Tôi hèn nhát nên không dám xuất hiện. Tôi biết tôi đã làm sai. Tôi và cô không có thù oán gì cả, thậm chí tôi cảm thấy cô là một người đáng yêu. Một lần nữa, tôi thật sự xin lỗi cô. Tôi làm điều này vì người tôi yêu. Nhưng thật sự nếu có thể quay ngược được thời gian thì tôi vẫn sẽ làm như vậy, bởi vì như tôi đã nói, tôi rất yêu người ấy, và sẵn sàng làm mọi việc vì người ấy.
Tôi mong cô tha lỗi.”
Bức thư chỉ vẻn vẹn như vậy. Không hề có tên người gửi. Tôi tự hỏi không hiểu mình đã làm gì sai. Tôi cũng không hề gây thù chuốc oán với ai. Tôi nghĩ có lẽ tôi và người bí ẩn này không có thù oán gì, nhưng nếu chỉ vì làm theo lời một người khác thì anh ta thật là ngu xuẩn. Nhưng tại sao lại như vậy nhỉ? Và cả Nelson nữa, anh ta dạo này dường như thay đổi kì lạ. Tất cả dường như là một bí ẩn mà tôi không thể khám phá được.
Utah hóa ra không hiền hòa như tôi tưởng tượng.
Tôi vẫn đi làm bình thường sau đó, và tôi để ý thái độ từng người, nhưng tuyệt nhiên không tìm thấy manh mối nào. Điều này làm tôi thắc mắc hoài, phải có một người nào đó rất ghét tôi và thể hiện thái độ ra mặt chứ. Huống gì tôi cũng không đụng chạm đến ai.
Dạo này tôi thỉnh thoàng làm chung với Ellen, trông cô có vẻ mất tinh thần vì chuyện của John, và tôi đã khuyên cô ta nên có một cuộc nói chuyện thẳng thắn. Tự nhiên tôi thấy mệt mỏi kinh khủng. Biết bao giờ thì tôi được sống yên ổn?
Tác giả :
An Nhiên