Chiến Và Hòa
Chương 33: Bên dưới Phòng Chứa Bí Mật
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước mặt nó là cái giường lớn, đầu giường phủ đầy trang sức rườm rà.
Mấy tấm rèm nhung thiên nga màu lục thẫm từ trên rủ xuống, tua rèm vàng kết thành một hình bán nguyệt xung quanh giường. Giữa chiếc ra giường là hình tấm khiên bạc, nhìn rất giống huy hiệu của gia tộc nào đó. Thập tự St. George màu đỏ ruby, con diều hâu với hình vương miện nằm phía trên cùng; kế đó là một màu trắng thuần như tuyết, còn có bánh xe bằng vàng để lại từng vết ngoằn ngoèo, trải ra xung quanh là từng cành hương thảo, mấy bông hoa nhỏ xanh xanh lấp ló dưới nách lá; bên dưới là hoa văn mây mù lăn tăn sóng nước.
Đầu giường được điêu khắc hoa lá rất tỉ mỉ, trên cùng có hình ba tiểu thiên sứ cùng giơ cao đũa phép, ở giữa là ánh mặt trời sáng chói, bên dưới lại là hoa văn mây mù và sóng nước. Phía cuối giường là tấm khung hình chữ nhật với điêu khắc màu bạc tinh xảo, chiếc ghế gác chân ở dưới cũng được làm từ cùng một chất liệu và cùng cách trang trí, bên cạnh cái giường là giá nến bằng vàng cao bằng thân người, vài ngọn nến sáp trắng cao thấp không đều bập bùng cháy.
Harry chậc chậc lưỡi, chỉ nhìn lướt qua cũng đủ biết chủ nhân nơi đây cực kì giàu, hơn nữa địa vị cũng cực cao. Nó quay đầu, tiếp tục đánh giá cách bài trí trong phòng. Một cái bàn tròn được trải khăn nhung thiên nga màu xanh thẫm, từng hàng chỉ bạc uốn lượn theo mép viền thành hình sóng cuộn, nhìn qua quả thật rất biết cách thưởng thức. Chính giữa mặt bàn là một lò hương có hai tai làm từ ngọc xanh thuần mỹ, mấy sợi hương khói mảnh như sương phiêu đãng trong không khí. Harry thấy được bộ ấm trà hoạ tiết chim anh vũ và hoa mẫu đơn, nhìn sơ qua nó cũng biết vào thời trung cổ, ai mà có mấy thứ đồ gốm sứ như thế nhất định thuộc dòng dõi quý tộc.
Bên trái lò sưởi là tấm gương đứng thẳng trước vách tường, kéo dài tới tận trần phòng, phản chiếu ánh sáng rực rỡ từ chùm đèn treo hai tầng bằng vàng khảm thạch anh ra khắp phòng. Trên chùm đèn treo cắm hàng chục cây nến sáp ong, cộng thêm hoa văn màu bạc trang trí trên tường càng khiến người ta loá mắt. Hai bên gương còn có thêm vài giá cắm nến, cũng được chạm bằng bạc. Phần tường bên kia có một chiếc đồng hồ quả lắc, kim đồng hồ ánh vàng đang chỉ mười một giờ rưỡi. Hốc tường bên dưới lò sưởi có một vòng rào chắn bằng bạc với hình hoa lá giao nhau trang trí.
Bốn vách tường đều được bao bọc bởi thảm nhung hoa lệ tinh xảo, hoa văn hình thoi càng ra mép rìa càng giảm dần, vài dây hồng leo màu bạc uốn lượn, mấy chiếc lá dài mảnh cuộn lại với nhau, hướng thẳng lên trần phòng cẩm thạch trắng muốt. Harry bị một tấm chân dung với khung nạm vàng treo trên tường thu hút: xét theo trang phục thì đây hẳn là một cặp vợ chồng, cả hai đều có đôi mắt màu lục tuyệt đẹp. Người đàn ông đội chiếc vương miện bạc hình hoa lily, khoác chiếc áo choàng màu đỏ thẫm, vài sợi tóc đen cong cong vương trên cổ áo lông chồn trắng. Người phụ nữ mặc chiếc váy dài thuần trắng, mái tóc vàng óng, cổ đeo vòng ngọc trai. Bọn họ đều đang mỉm cười, sau lưng là quầng sáng lớn, càng chứng minh thân phận hai người. Cả hai vẫn đang duy trì tư thế tay trong tay không hề nhúc nhích, ánh mắt cũng không chớp, hiển nhiên không phải bức tranh giới phù thuỷ.
Đừng nói là nó đã chạy tới một cung điện Muggle rồi chứ hả? Sao nơi này nhìn mãi vẫn chẳng nhận thấy bất cứ đồ vật pháp thuật nào thế? Harry không khỏi bần thần trong lòng một chút. Theo lý luận mà nói, nó phải được cái Khoá cảng chuyển đến khu vực gần Voldemort chứ! Tại sao lại lọt vô cái chỗ này? Góc bên phải có cái tủ sách lớn, Harry đang định đi qua đó thì một vài con chữ nằm ngay góc khuất của bức tranh lướt qua tầm mắt, nó vội vàng cúi sát xuống đọc.
Loại chữ viết hoa lộng lẫy xa xỉ, hoàn toàn phù hợp với phong cách bày trí của căn phòng. Từng chữ S đều phải có sáu khúc cong, mỗi khúc đều cong chuẩn xác một trăm hai mươi độ.
“Salazar Slytherin – 1011 Trước Công Nguyên”
Harry kinh hoảng. Salazar Slytherin?!? Nó trợn mắt nhìn chằm chằm vào mấy chữ cái ấy, xác định mình không bị hoa mắt, đám chữ ấy tổ hợp lại chính là danh tự người sáng lập nên nhà Slytherin. Bức chân dung này chẳng lẽ là vợ chồng Slytherin? Nếu đúng thì tại sao Slytherin không tự làm cho mình một bức tranh pháp thuật? Harry cảm thấy nghi hoặc, hay đây là cha mẹ ông ta? Treo chân dung trong phòng ngủ vẫn luôn là tác phong của quý tộc thời trung cổ.
Như vậy cũng đúng, hèn gì cả căn phòng chỉ toàn màu xanh lá và bạc. Harry nhanh chóng nhìn nhìn xung quanh… không có cửa sổ, vậy đây hẳn là một tầng ngầm dưới mặt đất. Nó di chuyển đến phía trước giá sách, phát hiện ra phần gáy mấy quyển sách cổ to đùng đều có hoa văn màu bạc, giống hệt hoa văn trên ra giường. Có lẽ hoa văn này chính là gia huy, nhưng tại sao lại là bánh xe? Biểu tượng của Slytherin không phải là rắn sao?
Harry quét mắt lên bìa sách, phần lớn đều là mấy quyển sách pháp thuật rắc rối khó hiểu, pháp thuật hắc ám và độc dược, nhưng thứ khiến nó giật nảy mình chính là Vitruvius – The ten books on architecture, phiên bản tiếng Latin.
Salazar Slytherin biết tiếng Latin? Sai rồi, cái này không phải trọng tâm, ông ta mà cũng xem sách của dân Muggle? Bất luận là ai thì cũng thấy chuyện này cực kì kinh khủng nha! Harry vẫn nhớ rõ, trong Hogwarts, Một Lịch Sử có nói Slytherin khinh thường dân Muggle một cách thái quá, ông ta yêu cầu mọi học sinh trong nhà mình đều phải thuần huyết, lại còn gọi những người xuất thân Muggle là Máu bùn.
Hơn nữa, thân là người sáng lập học viện Slytherin, nếu đây quả thật là phòng ngủ của ông ta thì không khỏi có hơi bình thường quá… Harry lại nhìn quanh một vòng, tuy rằng không có cửa sổ nhưng đèn đuốc sáng trưng, quả thật là khung cảnh xa hoa diễm lệ. Không có con rắn khô quắt queo, không có mùi thối đập mặt màđến, không có mạng nhện hay tro bụi, không có mấy thứ đồ mục nát cũ kĩ… Harry phát hiện nó đã không tự giác mà đem nơi này so sánh với căn nhà nhỏ của lão Gaunt.
Bốn bề xung quanh vẫn vắng lặng, ngay cả kim đồng hồ cũng chuyển động một cách lặng lẽ. Cửa phòng mở ra, Harry nhìn nhìn, đang muốn đi ra ngoài thì nhìn thấy ảnh ảo của mình trong gương. Đến bây giờ nó mới chú ý đến việc mình lẽ ra phải lén lút hành động, đúng là quá sơ ý! Vội vàng làm một cái bùa Tan Ảo Ảnh cho chính mình, Harry nhón chân đi ra ngoài.
Bên ngoài là một đại sảnh, một đầu có hình bán nguyệt, giữa vòng tròn có vài bậc thang dẫn lên một cái ghế dựa bằng bạc khảm đầy châu báu đá quý, hai bên tay vịn là hai viên zircon (*) trong suốt bự chảng, bề mặt được cắt dũa tỉ mỉ, bên trong lại như có ánh lửa đang nhảy múa. Hai hàng cột dài chạy khắp sảnh, bên dưới là từng hàng sô pha phủ nhung xanh lục xếp hàng ngay ngắn.
(*) Zircon: Một loại khoáng vật quý, màu sắc thay đổi tuỳ vào quá trình xử lí nhiệt, được sử dụng rộng rãi thay thế cho kim cương, còn gọi là kim cương Matura.
Harry vò đầu, kiểu bài trí thế này có phần giống như giáo đường La Mã thời trung cổ. Ngay giữa đại sảnh treo một chùm đèn hình nón ngược cực lớn, hàng loạt viên pha lê trang trí bên trên phản chiếu ánh sáng chói mắt. Phần mái do bốn tấm trần hình vòm ghép lại, hoa văn hình thoi màu lục đậm nhạt xen kẽ khắp nơi. Sàn nhà lát đá hoa cương với bề mặt được mài nhẵn bóng, từng nét ghép nối thẳng tắp đều nhau, không sai lệch một ly, làm cho người ta có cảm giác như đang bước trên mặt kính.
Thật quá sức xa xỉ! Harry không khỏi bật ra một câu cảm thán. Phía bên kia đại sảnh có một cánh cửa, quanh cửa còn có tấm phù điêu làm trang sức. Quay đầu lại nhìn cánh cửa nó vừa bước ra, cũng có tấm phù điêu nho nhỏ… Chắc là thông tới căn phòng khác. Harry đang định chạy qua nhìn một cái, kết quả là khi nó vừa băng qua chỗ có chùm đèn treo, một đám sương trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt nó.
Nó rõ ràng còn đang ẩn thân mà! Đây là phản ứng đầu tiên của Harry. Phản ứng thứ hai của Harry chính là: quả nhiên, không hổ là nơi ở của Salazar Slytherin, có lẽ là có bố trí bùa chống tàng hình.
Harry muốn lùi lại đằng sau, nhưng hai chân nó dính chặt lấy sàn đá. Thực tế mà nói thì cả người nó đều không thể động đậy, bùa Ngăn trở và bùa Chắn không lời đều không ảnh hưởng gì đến màn sương trước mặt, mà tệ hơn nữa là nó đã có thể thấy được thân thể mình. Harry chỉ có thể trơ mắt nhìn màn sương đó chậm rãi ngưng kết thành hình thù, đầu tiên là hai cái tay, sau đó thêm hai cái chân có mang giày da, cuối cùng hoàn chỉnh thành dáng vẻ một người thanh niên với thân thể mờ mờ đục đục.
Đây chẳng lẽ là một con ma? Harry nhìn chăm chú vào hình hài phía trước, thanh niên này có gương mặt anh tuấn, còn mặc áo chùng của pháp sư nữa. Nếu đôi mắt kia hiện lên màu sắc, mái tóc kia hơi quăn nữa thì chẳng phải là giống hệt người đàn ông trong bức chân dung đấy sao?
“Tom nói cho ta biết hắn là hậu đại cuối cùng của ta.” Người thanh niên mở miệng, giọng nói ưu nhã khiến người nghe phải giật mình. Hắn ta đi vòng quanh thân thể cứng ngắc của Harry, trong ánh mắt đầy vẻ đánh giá. “Vậy thì thứ gì khiến ta tỉnh lại nhỉ… Trên người ngươi đâu có huyết mạch của Slytherin…” Cuối cùng ánh mắt anh ta dừng lại trên trán Harry, chân mày càng lúc càng nhíu chặt, như thể phát hiện ra điều gì đó rất trầm trọng: “Hừ, không…”
‘Không thể tin được! Vậy mà lại là sự thật!” Rốt cuộc cũng hạ được cậu kết luận, người đã bước đến đầu kia của đại sảnh rồi. Harry không quay đầu được, chỉ có thể liều mạng liếc mắt theo hướng di chuyển của con ma. Con ma tà tà lượn lên cái ghế dựa bằng bạc, ngón tay khẽ xoa xoa viên đá quý trên tay vịn, thần thái tự nhiên như thể đã làm việc này không ít lần. “Nói như vậy thì ngươi chính là Harry Potter?”
Harry nhận thấy nó đã có thể phát ra âm thanh: “Đúng vậy.” Liền vội vàng hỏi: “Ngươi là ai?” Vừa rồi hắn ta có nhắc đến Tom, là chỉ Voldemort sao?
Thanh niên hơi nở nụ cười: “Salazar Slytherin.” Hắn nhẹ nhàng thông báo tên họ. “Ngươi không phải mới đi ra từ phòng ngủ của ta đó sao?”
Nghe được câu trả lời, Harry thấy lòng mình trầm xuống. “Tôi không biết đây là chỗ nào.”
“Mật thất trong Mật thất.” [một căn phòng bí mật trong Phòng chứa Bí Mật] Slytherin tiếp tục thưởng thức cái tay vịn của chiếc ghế đang ngồi, ngón tay hắn cũng không xuyên qua vật chất như mấy con ma khác. “Sau mười năm rời khỏi Hogwarts, đây là nơi ta bí mật trở về xây dựng nên.” Ánh mắt hắn xa xăm, thâm thuý.
Harry trợn mắt. Nói như vậy tức là nó còn chưa ra khỏi phạm vi Hogwarts? Hay nói cách khác chính là nó đang ở bên dưới ngôi trường Hogwarts. Trước đây nó chưa bao giờ biết đến cái chỗ này nha!
“Đã gần một ngàn năm… Ta vốn hi vọng rằng bùa chú của ta sẽ vĩnh viễn không phải dùng đến, cũng như ta đã nghĩ chiếc nhẫn Phục Sinh này, với ta, là một loại gánh nặng.” Slytherin nhìn chằm chằm vào viên đá zircon trên tay ghế mà trầm tư: “Cho dù đã dự đoán khả năng xấu nhất nhưng ta vẫn ngạc nhiên là sẽ có ngày ta được đánh thức bởi kẻ khác.”
Harry hoàn toàn chẳng hiểu mô tê gì cả. “Ý của ngài là trước kia đã có người đến đây?” Nó hỏi thử: “Hắn tên Tom sao?” Đây là tình huống tệ nhất nó đoán được, Voldemort làm sao đặt chân vào Hogwarts được?
“Hắn nói cho ta là, dựa theo cách các ngươi vẫn nói ấy, tên của hắn không ai không biết, Voldemort.” Slytherin ngẩng đầu, đứng thẳng dậy. “Ta thì cho rằng hắn đã lãng phí sức lực đi làm chuyện không đáng.”
Harry thử giãy dụa, nhưng thân thể nó vẫn bị cố định cứng ngắc: “Ngài vẫn luôn ở chỗ này sao? Hắn làm sao vào được chỗ này?” Giọng nói của nó đã tràn ngập tức giận, pha thêm lo lắng.
Slytherin đi đến trước mặt nó: “Nhìn qua thì quan hệ giữa hai ngươi cũng khôngquá tốt đẹp nhỉ, nhưng cũng đúng thôi.” Hắn dời ánh mắt lên cặp mắt xanh biếc của Harry, nói tiếp: “Ngươi có bao giờ suy nghĩ ta tại sao phải dùng cách thức này lưu lại đây chưa? Vì sao ngươi lại có thể đánh thức ta? Hoặc là sâu hơn một chút, vì cái gì mà cả hắn lẫn ngươi đều quay trở lại thời gian mười bảy năm?”
Harry choáng váng đến ngây dại. Nó đương nhiên có nghĩ đến chứ, hơn nữa còn nghĩ ra đủ mọi loại khả năng… Thế nhưng, giống như bây giờ, cùng Salazar Slytherin đối mặt, hơn nữa chính bản thân Slytherin còn ám chỉ mọi chuyện xảy ra là có liên quan đến ngài ấy, nó có nghĩ đến nứt não cũng lòi không ra cái khả năng này được.
“Ta không muốn con cháu ta lại giẫm lên vết xe đổ này, lại càng không mong muốn nhìn thấy gia tộc chúng đoạn tuyệt huyết mạch.” Slytherin gằn giọng, biểu tình lạnh lùng nhưng bình tĩnh. “Ta chỉ muốn ngươi nhớ lấy một câu: còn sống tức là còn có hi vọng.”
Cùng lúc đó, cánh cửa phía bên kia đại sảnh lách cách mở ra. Harry hoảng sợ nhìn thân ảnh khoác áo chùng đen xuất hiện ngay lối vào. Thân ảnh đó càng lúc càng gần, đến khi nhìn thấy Harry thì hơi khựng lại.
“Chà, hôm nay thế mà lại có người bạn nhỏ chờ đợi ta.” Một thanh âm mềm nhẹ vang lên: “Ta vốn còn tưởng Lễ Giáng Sinh năm nay chỉ có hai người cùng đón.” Harry cực kì thất vọng phát hiện ra thanh âm đó, theo trí nhớ của nó, thuộc về Voldemort.
Người đã tới rất gần, hắn gỡ mũ trùm xuống, để lộ ra khuôn mặt hao hao giống Salazar Slytherin. Khác nhau ở chỗ Slytherin là tóc thẳng mắt xanh, mà tóc tên kia thì lại hơi quăn, ánh mắt một màu đen huyền. “Thế là, ngươi đã phát hiện ra bí mật của quả trứng Phục Sinh? Còn nhanh hơn ta tưởng nữa.”
Harry trừng mắt nhìn hắn, hoàn toàn không biết nên nói ra câu gì. Tình huống hiện tại nó hoàn toàn không có ưu thế, nó chỉ còn mắt avf miệng có thể cử động, trong khi cả Slytherin lẫn Voldemort đều thuộc dạng khó xơi. Chỉ một con ma Slytherin cũng đã đủ khống chế nó dễ dàng, lúc đó nó hoàn toàn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra cả…
“Ngươi đến rồi.” Slytherin thản nhiên nói: “Tự mình giải quyết đi.” Hắn nhẹ giọng bồi thêm một câu, rồi cả thân mình dần dần mờ đi. Voldemort gật đầu, ánh mắt vẫn gắt gao khoá chặt trên người Harry.
Trước mặt nó là cái giường lớn, đầu giường phủ đầy trang sức rườm rà.
Mấy tấm rèm nhung thiên nga màu lục thẫm từ trên rủ xuống, tua rèm vàng kết thành một hình bán nguyệt xung quanh giường. Giữa chiếc ra giường là hình tấm khiên bạc, nhìn rất giống huy hiệu của gia tộc nào đó. Thập tự St. George màu đỏ ruby, con diều hâu với hình vương miện nằm phía trên cùng; kế đó là một màu trắng thuần như tuyết, còn có bánh xe bằng vàng để lại từng vết ngoằn ngoèo, trải ra xung quanh là từng cành hương thảo, mấy bông hoa nhỏ xanh xanh lấp ló dưới nách lá; bên dưới là hoa văn mây mù lăn tăn sóng nước.
Đầu giường được điêu khắc hoa lá rất tỉ mỉ, trên cùng có hình ba tiểu thiên sứ cùng giơ cao đũa phép, ở giữa là ánh mặt trời sáng chói, bên dưới lại là hoa văn mây mù và sóng nước. Phía cuối giường là tấm khung hình chữ nhật với điêu khắc màu bạc tinh xảo, chiếc ghế gác chân ở dưới cũng được làm từ cùng một chất liệu và cùng cách trang trí, bên cạnh cái giường là giá nến bằng vàng cao bằng thân người, vài ngọn nến sáp trắng cao thấp không đều bập bùng cháy.
Harry chậc chậc lưỡi, chỉ nhìn lướt qua cũng đủ biết chủ nhân nơi đây cực kì giàu, hơn nữa địa vị cũng cực cao. Nó quay đầu, tiếp tục đánh giá cách bài trí trong phòng. Một cái bàn tròn được trải khăn nhung thiên nga màu xanh thẫm, từng hàng chỉ bạc uốn lượn theo mép viền thành hình sóng cuộn, nhìn qua quả thật rất biết cách thưởng thức. Chính giữa mặt bàn là một lò hương có hai tai làm từ ngọc xanh thuần mỹ, mấy sợi hương khói mảnh như sương phiêu đãng trong không khí. Harry thấy được bộ ấm trà hoạ tiết chim anh vũ và hoa mẫu đơn, nhìn sơ qua nó cũng biết vào thời trung cổ, ai mà có mấy thứ đồ gốm sứ như thế nhất định thuộc dòng dõi quý tộc.
Bên trái lò sưởi là tấm gương đứng thẳng trước vách tường, kéo dài tới tận trần phòng, phản chiếu ánh sáng rực rỡ từ chùm đèn treo hai tầng bằng vàng khảm thạch anh ra khắp phòng. Trên chùm đèn treo cắm hàng chục cây nến sáp ong, cộng thêm hoa văn màu bạc trang trí trên tường càng khiến người ta loá mắt. Hai bên gương còn có thêm vài giá cắm nến, cũng được chạm bằng bạc. Phần tường bên kia có một chiếc đồng hồ quả lắc, kim đồng hồ ánh vàng đang chỉ mười một giờ rưỡi. Hốc tường bên dưới lò sưởi có một vòng rào chắn bằng bạc với hình hoa lá giao nhau trang trí.
Bốn vách tường đều được bao bọc bởi thảm nhung hoa lệ tinh xảo, hoa văn hình thoi càng ra mép rìa càng giảm dần, vài dây hồng leo màu bạc uốn lượn, mấy chiếc lá dài mảnh cuộn lại với nhau, hướng thẳng lên trần phòng cẩm thạch trắng muốt. Harry bị một tấm chân dung với khung nạm vàng treo trên tường thu hút: xét theo trang phục thì đây hẳn là một cặp vợ chồng, cả hai đều có đôi mắt màu lục tuyệt đẹp. Người đàn ông đội chiếc vương miện bạc hình hoa lily, khoác chiếc áo choàng màu đỏ thẫm, vài sợi tóc đen cong cong vương trên cổ áo lông chồn trắng. Người phụ nữ mặc chiếc váy dài thuần trắng, mái tóc vàng óng, cổ đeo vòng ngọc trai. Bọn họ đều đang mỉm cười, sau lưng là quầng sáng lớn, càng chứng minh thân phận hai người. Cả hai vẫn đang duy trì tư thế tay trong tay không hề nhúc nhích, ánh mắt cũng không chớp, hiển nhiên không phải bức tranh giới phù thuỷ.
Đừng nói là nó đã chạy tới một cung điện Muggle rồi chứ hả? Sao nơi này nhìn mãi vẫn chẳng nhận thấy bất cứ đồ vật pháp thuật nào thế? Harry không khỏi bần thần trong lòng một chút. Theo lý luận mà nói, nó phải được cái Khoá cảng chuyển đến khu vực gần Voldemort chứ! Tại sao lại lọt vô cái chỗ này? Góc bên phải có cái tủ sách lớn, Harry đang định đi qua đó thì một vài con chữ nằm ngay góc khuất của bức tranh lướt qua tầm mắt, nó vội vàng cúi sát xuống đọc.
Loại chữ viết hoa lộng lẫy xa xỉ, hoàn toàn phù hợp với phong cách bày trí của căn phòng. Từng chữ S đều phải có sáu khúc cong, mỗi khúc đều cong chuẩn xác một trăm hai mươi độ.
“Salazar Slytherin – 1011 Trước Công Nguyên”
Harry kinh hoảng. Salazar Slytherin?!? Nó trợn mắt nhìn chằm chằm vào mấy chữ cái ấy, xác định mình không bị hoa mắt, đám chữ ấy tổ hợp lại chính là danh tự người sáng lập nên nhà Slytherin. Bức chân dung này chẳng lẽ là vợ chồng Slytherin? Nếu đúng thì tại sao Slytherin không tự làm cho mình một bức tranh pháp thuật? Harry cảm thấy nghi hoặc, hay đây là cha mẹ ông ta? Treo chân dung trong phòng ngủ vẫn luôn là tác phong của quý tộc thời trung cổ.
Như vậy cũng đúng, hèn gì cả căn phòng chỉ toàn màu xanh lá và bạc. Harry nhanh chóng nhìn nhìn xung quanh… không có cửa sổ, vậy đây hẳn là một tầng ngầm dưới mặt đất. Nó di chuyển đến phía trước giá sách, phát hiện ra phần gáy mấy quyển sách cổ to đùng đều có hoa văn màu bạc, giống hệt hoa văn trên ra giường. Có lẽ hoa văn này chính là gia huy, nhưng tại sao lại là bánh xe? Biểu tượng của Slytherin không phải là rắn sao?
Harry quét mắt lên bìa sách, phần lớn đều là mấy quyển sách pháp thuật rắc rối khó hiểu, pháp thuật hắc ám và độc dược, nhưng thứ khiến nó giật nảy mình chính là Vitruvius – The ten books on architecture, phiên bản tiếng Latin.
Salazar Slytherin biết tiếng Latin? Sai rồi, cái này không phải trọng tâm, ông ta mà cũng xem sách của dân Muggle? Bất luận là ai thì cũng thấy chuyện này cực kì kinh khủng nha! Harry vẫn nhớ rõ, trong Hogwarts, Một Lịch Sử có nói Slytherin khinh thường dân Muggle một cách thái quá, ông ta yêu cầu mọi học sinh trong nhà mình đều phải thuần huyết, lại còn gọi những người xuất thân Muggle là Máu bùn.
Hơn nữa, thân là người sáng lập học viện Slytherin, nếu đây quả thật là phòng ngủ của ông ta thì không khỏi có hơi bình thường quá… Harry lại nhìn quanh một vòng, tuy rằng không có cửa sổ nhưng đèn đuốc sáng trưng, quả thật là khung cảnh xa hoa diễm lệ. Không có con rắn khô quắt queo, không có mùi thối đập mặt màđến, không có mạng nhện hay tro bụi, không có mấy thứ đồ mục nát cũ kĩ… Harry phát hiện nó đã không tự giác mà đem nơi này so sánh với căn nhà nhỏ của lão Gaunt.
Bốn bề xung quanh vẫn vắng lặng, ngay cả kim đồng hồ cũng chuyển động một cách lặng lẽ. Cửa phòng mở ra, Harry nhìn nhìn, đang muốn đi ra ngoài thì nhìn thấy ảnh ảo của mình trong gương. Đến bây giờ nó mới chú ý đến việc mình lẽ ra phải lén lút hành động, đúng là quá sơ ý! Vội vàng làm một cái bùa Tan Ảo Ảnh cho chính mình, Harry nhón chân đi ra ngoài.
Bên ngoài là một đại sảnh, một đầu có hình bán nguyệt, giữa vòng tròn có vài bậc thang dẫn lên một cái ghế dựa bằng bạc khảm đầy châu báu đá quý, hai bên tay vịn là hai viên zircon (*) trong suốt bự chảng, bề mặt được cắt dũa tỉ mỉ, bên trong lại như có ánh lửa đang nhảy múa. Hai hàng cột dài chạy khắp sảnh, bên dưới là từng hàng sô pha phủ nhung xanh lục xếp hàng ngay ngắn.
(*) Zircon: Một loại khoáng vật quý, màu sắc thay đổi tuỳ vào quá trình xử lí nhiệt, được sử dụng rộng rãi thay thế cho kim cương, còn gọi là kim cương Matura.
Harry vò đầu, kiểu bài trí thế này có phần giống như giáo đường La Mã thời trung cổ. Ngay giữa đại sảnh treo một chùm đèn hình nón ngược cực lớn, hàng loạt viên pha lê trang trí bên trên phản chiếu ánh sáng chói mắt. Phần mái do bốn tấm trần hình vòm ghép lại, hoa văn hình thoi màu lục đậm nhạt xen kẽ khắp nơi. Sàn nhà lát đá hoa cương với bề mặt được mài nhẵn bóng, từng nét ghép nối thẳng tắp đều nhau, không sai lệch một ly, làm cho người ta có cảm giác như đang bước trên mặt kính.
Thật quá sức xa xỉ! Harry không khỏi bật ra một câu cảm thán. Phía bên kia đại sảnh có một cánh cửa, quanh cửa còn có tấm phù điêu làm trang sức. Quay đầu lại nhìn cánh cửa nó vừa bước ra, cũng có tấm phù điêu nho nhỏ… Chắc là thông tới căn phòng khác. Harry đang định chạy qua nhìn một cái, kết quả là khi nó vừa băng qua chỗ có chùm đèn treo, một đám sương trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt nó.
Nó rõ ràng còn đang ẩn thân mà! Đây là phản ứng đầu tiên của Harry. Phản ứng thứ hai của Harry chính là: quả nhiên, không hổ là nơi ở của Salazar Slytherin, có lẽ là có bố trí bùa chống tàng hình.
Harry muốn lùi lại đằng sau, nhưng hai chân nó dính chặt lấy sàn đá. Thực tế mà nói thì cả người nó đều không thể động đậy, bùa Ngăn trở và bùa Chắn không lời đều không ảnh hưởng gì đến màn sương trước mặt, mà tệ hơn nữa là nó đã có thể thấy được thân thể mình. Harry chỉ có thể trơ mắt nhìn màn sương đó chậm rãi ngưng kết thành hình thù, đầu tiên là hai cái tay, sau đó thêm hai cái chân có mang giày da, cuối cùng hoàn chỉnh thành dáng vẻ một người thanh niên với thân thể mờ mờ đục đục.
Đây chẳng lẽ là một con ma? Harry nhìn chăm chú vào hình hài phía trước, thanh niên này có gương mặt anh tuấn, còn mặc áo chùng của pháp sư nữa. Nếu đôi mắt kia hiện lên màu sắc, mái tóc kia hơi quăn nữa thì chẳng phải là giống hệt người đàn ông trong bức chân dung đấy sao?
“Tom nói cho ta biết hắn là hậu đại cuối cùng của ta.” Người thanh niên mở miệng, giọng nói ưu nhã khiến người nghe phải giật mình. Hắn ta đi vòng quanh thân thể cứng ngắc của Harry, trong ánh mắt đầy vẻ đánh giá. “Vậy thì thứ gì khiến ta tỉnh lại nhỉ… Trên người ngươi đâu có huyết mạch của Slytherin…” Cuối cùng ánh mắt anh ta dừng lại trên trán Harry, chân mày càng lúc càng nhíu chặt, như thể phát hiện ra điều gì đó rất trầm trọng: “Hừ, không…”
‘Không thể tin được! Vậy mà lại là sự thật!” Rốt cuộc cũng hạ được cậu kết luận, người đã bước đến đầu kia của đại sảnh rồi. Harry không quay đầu được, chỉ có thể liều mạng liếc mắt theo hướng di chuyển của con ma. Con ma tà tà lượn lên cái ghế dựa bằng bạc, ngón tay khẽ xoa xoa viên đá quý trên tay vịn, thần thái tự nhiên như thể đã làm việc này không ít lần. “Nói như vậy thì ngươi chính là Harry Potter?”
Harry nhận thấy nó đã có thể phát ra âm thanh: “Đúng vậy.” Liền vội vàng hỏi: “Ngươi là ai?” Vừa rồi hắn ta có nhắc đến Tom, là chỉ Voldemort sao?
Thanh niên hơi nở nụ cười: “Salazar Slytherin.” Hắn nhẹ nhàng thông báo tên họ. “Ngươi không phải mới đi ra từ phòng ngủ của ta đó sao?”
Nghe được câu trả lời, Harry thấy lòng mình trầm xuống. “Tôi không biết đây là chỗ nào.”
“Mật thất trong Mật thất.” [một căn phòng bí mật trong Phòng chứa Bí Mật] Slytherin tiếp tục thưởng thức cái tay vịn của chiếc ghế đang ngồi, ngón tay hắn cũng không xuyên qua vật chất như mấy con ma khác. “Sau mười năm rời khỏi Hogwarts, đây là nơi ta bí mật trở về xây dựng nên.” Ánh mắt hắn xa xăm, thâm thuý.
Harry trợn mắt. Nói như vậy tức là nó còn chưa ra khỏi phạm vi Hogwarts? Hay nói cách khác chính là nó đang ở bên dưới ngôi trường Hogwarts. Trước đây nó chưa bao giờ biết đến cái chỗ này nha!
“Đã gần một ngàn năm… Ta vốn hi vọng rằng bùa chú của ta sẽ vĩnh viễn không phải dùng đến, cũng như ta đã nghĩ chiếc nhẫn Phục Sinh này, với ta, là một loại gánh nặng.” Slytherin nhìn chằm chằm vào viên đá zircon trên tay ghế mà trầm tư: “Cho dù đã dự đoán khả năng xấu nhất nhưng ta vẫn ngạc nhiên là sẽ có ngày ta được đánh thức bởi kẻ khác.”
Harry hoàn toàn chẳng hiểu mô tê gì cả. “Ý của ngài là trước kia đã có người đến đây?” Nó hỏi thử: “Hắn tên Tom sao?” Đây là tình huống tệ nhất nó đoán được, Voldemort làm sao đặt chân vào Hogwarts được?
“Hắn nói cho ta là, dựa theo cách các ngươi vẫn nói ấy, tên của hắn không ai không biết, Voldemort.” Slytherin ngẩng đầu, đứng thẳng dậy. “Ta thì cho rằng hắn đã lãng phí sức lực đi làm chuyện không đáng.”
Harry thử giãy dụa, nhưng thân thể nó vẫn bị cố định cứng ngắc: “Ngài vẫn luôn ở chỗ này sao? Hắn làm sao vào được chỗ này?” Giọng nói của nó đã tràn ngập tức giận, pha thêm lo lắng.
Slytherin đi đến trước mặt nó: “Nhìn qua thì quan hệ giữa hai ngươi cũng khôngquá tốt đẹp nhỉ, nhưng cũng đúng thôi.” Hắn dời ánh mắt lên cặp mắt xanh biếc của Harry, nói tiếp: “Ngươi có bao giờ suy nghĩ ta tại sao phải dùng cách thức này lưu lại đây chưa? Vì sao ngươi lại có thể đánh thức ta? Hoặc là sâu hơn một chút, vì cái gì mà cả hắn lẫn ngươi đều quay trở lại thời gian mười bảy năm?”
Harry choáng váng đến ngây dại. Nó đương nhiên có nghĩ đến chứ, hơn nữa còn nghĩ ra đủ mọi loại khả năng… Thế nhưng, giống như bây giờ, cùng Salazar Slytherin đối mặt, hơn nữa chính bản thân Slytherin còn ám chỉ mọi chuyện xảy ra là có liên quan đến ngài ấy, nó có nghĩ đến nứt não cũng lòi không ra cái khả năng này được.
“Ta không muốn con cháu ta lại giẫm lên vết xe đổ này, lại càng không mong muốn nhìn thấy gia tộc chúng đoạn tuyệt huyết mạch.” Slytherin gằn giọng, biểu tình lạnh lùng nhưng bình tĩnh. “Ta chỉ muốn ngươi nhớ lấy một câu: còn sống tức là còn có hi vọng.”
Cùng lúc đó, cánh cửa phía bên kia đại sảnh lách cách mở ra. Harry hoảng sợ nhìn thân ảnh khoác áo chùng đen xuất hiện ngay lối vào. Thân ảnh đó càng lúc càng gần, đến khi nhìn thấy Harry thì hơi khựng lại.
“Chà, hôm nay thế mà lại có người bạn nhỏ chờ đợi ta.” Một thanh âm mềm nhẹ vang lên: “Ta vốn còn tưởng Lễ Giáng Sinh năm nay chỉ có hai người cùng đón.” Harry cực kì thất vọng phát hiện ra thanh âm đó, theo trí nhớ của nó, thuộc về Voldemort.
Người đã tới rất gần, hắn gỡ mũ trùm xuống, để lộ ra khuôn mặt hao hao giống Salazar Slytherin. Khác nhau ở chỗ Slytherin là tóc thẳng mắt xanh, mà tóc tên kia thì lại hơi quăn, ánh mắt một màu đen huyền. “Thế là, ngươi đã phát hiện ra bí mật của quả trứng Phục Sinh? Còn nhanh hơn ta tưởng nữa.”
Harry trừng mắt nhìn hắn, hoàn toàn không biết nên nói ra câu gì. Tình huống hiện tại nó hoàn toàn không có ưu thế, nó chỉ còn mắt avf miệng có thể cử động, trong khi cả Slytherin lẫn Voldemort đều thuộc dạng khó xơi. Chỉ một con ma Slytherin cũng đã đủ khống chế nó dễ dàng, lúc đó nó hoàn toàn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra cả…
“Ngươi đến rồi.” Slytherin thản nhiên nói: “Tự mình giải quyết đi.” Hắn nhẹ giọng bồi thêm một câu, rồi cả thân mình dần dần mờ đi. Voldemort gật đầu, ánh mắt vẫn gắt gao khoá chặt trên người Harry.
Tác giả :
Tư Trạch Viện Lam