Chiến Và Hòa
Chương 107: Bạn hay thù?
Ông Scrimgeour mất tích, dưới tình huống đó, người cải trang ông ta có khả năng rất cao là kẻ địch. Đến cả bà Weasley vẫn luôn phản đối việc Harry đi tìm Voldemort để tiêu diệt hắn, lúc này cũng không thể không nhượng bộ. Tin tức về trang trại Hang Sóc đã bị lộ, người của Hội Phượng Hoàng không thể thoải mái ra vào nơi này như trước, Harry ở lại đây không hề an toàn. Mà trong lúc tất cả đang hỗn loạn, đám người mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ đã xông vào, bùa chú bay tứ tung.
Harry và Ron vội rút đũa phép ra chống đỡ. May mà Hermione đã chuẩn bị sẵn sàng cho giờ khắc này – cô bé đã thu dọn hết những đồ dùng cần thiết cả hai đứa nó cất vào cái túi xách hột cườm được ếm Bùa Mở Rộng Không Thể Dò Ra của mình. Cô nàng kéo hai đứa Độn thổ, chỉ chốc lát sau, bọn nó đã có mặt trên một con đường ở thế giới Muggle.
Bọn nó tin chắc mình có thể trốn ở đây một lúc. Nhưng bọn nó vừa mời ngồi vào một quán cà phê nhỏ được vài phút, có hai Tử Thần Thực Tử đã phát hiện ra. May mà cả ba đều phản ứng cực nhanh, chế ngự được hai Tử Thần Thực Tử kia, xóa ký ức của chúng, khôi phục quán cà phê trở lại như ban đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Sau đó Harry đề nghị đến căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld. Hermione vốn không yên tâm về sự an toàn của nơi đó, nhưng sau khi được Harry thuyết phục, cô nàng tạm thời thỏa hiệp. Tuy trước khi chết, thầy Dumbledore đã ếm bùa chú để tất cả những người được thầy nói cho biết nơi này đều trở thành người giữ bí mật, nhưng có vẻ như tên phản đồ Snape không quay lại đây. Ở hành lang ngoài cũng có bùa chú của Hội Phượng Hoàng, mỗi khi có người đi vào căn nhà, một bóng người màu xám khổng lồ sẽ xuất hiện, điên cuồng gào thét. Tuy đối với bọn nó, bóng người kia chẳng có chút tác dụng gì cả, nhưng theo Ron đoán, nếu Snape đến đây, chắc chắn sẽ sợ hết hồn. Harry và Hermione vừa vào cửa đã bị cái bẫy này làm cho hoảng sợ, nhưng chúng nó không hề hay biết cái làm cho chúng nó thực sự sợ hãi còn ở phía sau.
Phòng khách sáng sủa, sạch sẽ, không một hạt bụi, cũng chẳng chút mạng nhện. Hoa lily trắng tươi mới được cắm trong bình, chùm đèn cổ kính tỏa ra ánh sáng màu xanh lam dịu nhẹ, chiếu lên bức gia phả bằng vải nhung sang trọng.
Có người? Ba đứa bọn nó lập tức đứng lại, tay nắm chặt đũa phép.
Đúng lúc này, một khuôn mặt đầy nếp nhăn xuất hiện ở cánh cửa dẫn ra hành lang để xuống phòng bếp. Sinh vật kia có đôi mắt tròn vo, trong suốt như trái cầu, đôi tai to phủ lông trắng vểnh sang hai bên, trên người nó quấn một tấm khăn trải bàn trắng muốt. “Cậu chủ Harry, chào mừng cậu trở về. Xin hãy chờ một lát, Kreacher lập tức làm bữa tối cho cậu.” Sau đó nó dường như còn muốn cúi người chào Ron và Hermione, nhưng lúc này nó đàn cầm một cái chảo chiên bò bít tết khiến cho hành động này của nó khó khăn hơn rất nhiều.
“Cậu chủ Harry?” Thấy Kreacher quay người đi xuống bếp nấu nướng, Ron không tin được lặp lại cách xưng hô của con gia tinh. “Nó đúng là Kreacher sao?”
Hermione thì vô cùng kinh ngạc. “Có phải nó vừa… cúi chào mình không? Chúa ơi!” Cô nàng có vẻ kích động đến nói không nên lời. Harry biết nguyên nhân: Hermione vẫn luôn cố gắng để cải thiện cách phù thủy đối xử với Gia tinh, quan hệ tốt với chúng chính là bước đầu tiên. Mà trước kia Kreacher chỉ có coi thường và dùng những từ ngữ không hay với cô bé.
Sau kinh ngạc chính là nghi vấn. “Chuyện này là sao? Không thể nào chỉ qua một thời ngắn, Kreacher lại có thể đối xử tốt với mình được!” Harry nói ra nghi ngờ của mình. Lần cuối cùng nó thấy mặt con gia tinh là sau khi chú Sirius chết, Kreacher đã bán đứng chú Sirius, không khí lúc ấy vô cùng căng thẳng. Vì thế ba đứa bọn nó kiểm tra một lượt căn nhà của dòng họ Black, cuối cùng đều đồng loạt kết luận, nơi này trừ trở nên cực kỳ, cực kỳ sạch sẽ [có Merlin biết, năm đó bọn nó dọn dẹp mệt muốn chết cũng chưa từng sạch sẽ được như thế này], thì không còn vấn đề gì khác.
Vấn đề mấu chốt vẫn là Kreacher. Trước bữa tối, Harry không kiên nhẫn nổi nữa mà hỏi con gia tinh. “Kreacher, nói cho ta biết, ai ra lệnh cho mi ở đây chờ chúng ta?”
“Kreacher không biết, Kreacher không biết người kia.” Con gia tinh ngẩng đầu nhìn nó, thái độ vô cùng thành thật.
“Không biết?” Harry nghi ngờ lặp lại. Sau đó nó đổi cách hỏi: “Vậy trước đó ai đến tìm mi? Ý ta là, mi sẽ không tự nhiên mà nghe lệnh một người không quen biết, đúng chứ?”
“Là cô chủ Bella.” Con gia tinh lập tức trả lời, “Cô chủ gọi Kreacher tới, ra lệnh cho Kreacher phải làm tốt những gì người kia giao cho.”
“Bellatrix Lestrange?” Ron ở bên cạnh không nhịn được thốt lên. “Người bà ta muốn giúp thì có thể là người tốt sao?”
Thấy lúc nghe câu hỏi này, cơ thể con gia tinh khẽ run lên, Hermione trừng mắt với Ron một cái, xong nhẹ giọng hỏi: “Kreacher, ông thấy người đó thế nào?”
Kreacher nhìn cô bé, dường như đang cân nhắc có trả lời của cô bé hay không, sau đó con gia tinh nói: “Gian phòng đó rất tối, Kreacher không nhìn thấy được gì cả, chỉ nghe thấy giọng người kia ra lệnh cho Kreacher.”
Một người có thể khiến Bellatrix làm việc cho mình? Harry đột nhiên có trực giác chẳng lành. “Hắn nói gì? Quét dọn nhà?”
“Không phải, người đó lệnh cho Kreacher săn sóc cậu chủ Harry và bạn bè của cậu.” Kreacher trả lời, hai con mắt to cồ chuyển qua lại giữa ba người bọn nó.
Harry bước mấy bước quanh chỗ đang đứng, “Chỉ vậy thôi?” Nó hoài nghi hỏi. Nó có một cảm giác rất kỳ lạ, về người trốn trong chỗ tối kia…
“Người kia còn nói để cậu chủ Harry ngủ trong phòng của cậu chủ Regulus.” Kreacher lập tức trả lời, có thể nhận thấy con gia tinh đã đoán trước được nó sẽ hỏi chuyện này.
Harry không biết nó có bị ảo giác hay không, nhưng nó cảm giác, lúc nói những lời này, trong mắt con gia tinh lóe lên khát vọng gì đó. “Phòng của chú Regulus?” Nó hỏi lại, “Có phải là căn phòng trên tầng cao nhất không?”
Vì thế ba người bọn nó chẳng thèm để ý đến bữa tối đang nóng hôi hổi chờ bọn nó vào ăn mà đi thẳng lên cầu thang. Trên tầng cao nhất chỉ có hai phòng, một là của chú Sirius, phòng còn lại là của chú Regulus.
Lúc nãy bọn nó chỉ lo kiểm tra có người nào trốn trong căn nhà hay không mà để sót một vài chi tiết. Lần này đi lên lượt nữa, Harry chợt dừng bước ngay trước cửa. Phía ngoài cánh cửa có treo một tấm bảng kiểu cọ, nét chữ ngay ngắn.
Regulus Arcturus Black.
Nó nhìn tấm bảng, rồi lẩm bẩm đọc cái tên. Cơn hồi hộp chảy loang khắp người Harry mà chính nó cũng chưa nhận ra ngay lập tức. “R.A.B… Mình nghĩ chúng ta đã tìm ra hắn rồi.”
Nghe nó nói như vậy, Ron sực hiểu ra, mà Hermione đã hét ầm lên. “Chính là hắn? Chính là em trai của chú Sirius?”
Chuyện này rất có khả năng. Chú Sirius từng nói, trước kia Regulus là một Tử Thần Thực Tử, sau này hắn có ý định rời khỏi hàng ngũ nên bị đám người kia giết. Nếu Regulus chính là R.A.B. thì rất có thể hắn chết không phải vì muốn rời khỏi hàng ngũ Tử Thần Thực Tử, mà có lẽ hắn chết trong quá trình phá hủy Trường Sinh Linh Giá của Voldemort.
“Kreacher!” Harry đã bị sự thật này làm cho khiếp sợ, đến giọng nói cũng trở nên khàn khàn, “Mi có từng nhìn thấy cái mặt dây chuyền nào không?”
Sự thật chứng minh, Harry đoán không sai. Kreacher thuật lại chi tiết việc nó giúp Voldemort giấu mặt dây chuyền của Slytherin như thế nào, sau này Regulus gọi nó đi lấy sợi dây chuyền ra sao. Regulus uống hết số độc dược màu xanh lục kia thì bị Âm Binh dưới hồ kéo xuống, mà Kreacher chỉ có thể nghe theo lệnh của Regulus trở về nhà Black, sau đó con gia tinh tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không phá hủy được mặt dây chuyền.
“Là cái này đúng không?” Harry dùng bùa Triệu hồi cái mặt dây chuyền trong ba lô của nó tới.
Kreacher vừa nhìn thấy lập tức nước mắt ròng ròng, nghẹn ngào đến nước mũi tèm nhem. “Đúng là đồ của cậu chủ Regulus!” Sau khi nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên tờ giấy bên trong, con gia tinh liền khóc bù lu bù loa lên.
“Vậy cái mặt dây chuyền thật ở đâu?” Ron vội vàng hỏi.
Ánh mắt Hermione mơ hồ, cô bé đã nghĩ ra: “Đúng là có một cái mặt dây chuyền… Trong cái tủ chén của Kreacher, nó ở lẫn cùng hộp đựng bột thuốc lá Wartcap và hộp nhạc ru mọi người ngủ gục…”
Harry cũng nhớ ra. “Kreacher, mi đã nhặt nó lại đúng không?” Nó nhìn con gia tinh chằm chằm, hy vọng có thể nhận được một câu trả lời khẳng định, hồi hộp đến mức nó có thể nghe được tiếng trái tim mình nện binh binh vào xương sườn.
“Mất rồi!” Kreacher ôm cái mặt dây chuyền bằng vàng với những hoa văn gồ ghề một cách cẩn thận giống như đang ôm một thứ gì đấy vô cùng quý giá, tiếng nói vang lên giữa những tiếng nấc cục, “Mundungus! Tên trộm bẩn thỉu đó đã ăn cắp hết tài sản của dòng họ Black. Tranh của tiểu thư Bella và tiểu thư Cissy, găng tay của Phu nhân, huy chương Merlin đệ nhất đẳng, những cái cốc có gia huy, và… và… cái mặt dây chuyền… cái mặt dây chuyền của cậu chủ Regulus!”
Harry chỉ muốn lập tức đi bắt tên trộm hèn hạ kia về tra hỏi. Nhưng rồi nó chợt nghĩ tới một chuyện khác, “Kreacher, người ra lệnh cho mi săn sóc bọn ta biết chuyện về mặt dây chuyền đúng không?” Nếu không thì sao hắn lại dặn dò Kreacher để nó ngủ trong phòng của Regulus? Đó chẳng phải là vì muốn nó nhìn thấy tấm bảng treo ngoài cửa này sao?
“Người đó không nói gì cả…” Con gia tinh vẫn đang khóc thút thít, “Người đó chỉ nói với Kreacher ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, cậu chủ Harry có thể hoàn thành được tâm nguyện của cậu chủ Regulus…”
Chả trách thái độ của Kreacher đối với bọn nó lại quay ngoắt như vậy! Dù là lệnh của Bellatrix cũng không thể làm được chuyện này. Giờ xem ra là hoàn toàn nhờ vào sự trung thành của Kreacher đối với Regulus. Ba đứa đưa mắt nhìn nhau. Tâm nguyện của Regulus không phải là phá hủy mặt dây chuyền chứa một mảnh linh hồn của Voldemort sao? Trừ người của Hội Phượng Hoàng, có ai biết được bọn nó đang muốn làm chuyện này nữa đây? Hơn nữa còn có thể nhờ Bellatrix dẫn Kreacher đến để ra lệnh? Rốt cuộc ai có thể làm được chuyện này?
“Người kia còn nói gì nữa không? Kreacher, ta lệnh cho mi nói hết!” Vừa nghĩ đến việc kế hoạch của bọn nó rất có khả năng bị kẻ thù phát hiện ra, Harry bồn chồn.
“Còn một chuyện nữa.” Kreacher vẫn cẩn thận ôm cái mặt dây chuyền, ngón tay búng ‘tách’ một cái, một nửa tờ giấy hiện ra giữa không trung. “Người kia còn lệnh cho Kreacher tìm bức thư Lily Potter viết cho cậu chủ Sirius rồi đưa nó lại cho cậu chủ Harry. Nhưng Kreacher chỉ tìm được một nửa, nửa còn lại không biết đã bị tên trộm Mundungus dơ bẩn kia ném đi đâu rồi…”
Nhưng Harry hoàn toàn không chú ý tới câu nói sau của nó. Thực ra, ngay khi Kreacher nhắc tới tên má nó, ánh mắt nó đã trân trối nhìn nửa tờ giấy kia rồi. Harry đưa tay bắt lấy tờ giấy, cúi đầu cẩn thận đọc từng chữ trong bức thư. Trong bức thư còn có một nửa bức ảnh chụp nó cưỡi cây chổi đồ chơi chú Sirius tặng trong sinh nhật một tuổi của nó, cũng nhắc đến tình hình thế giới pháp thuật lúc đó nghiêm trọng thế nào, cả nhà McKinnons bị giết chết, còn cả Đuôi Trùn ‘có vẻ xuống tinh thần’ [Phải chăng lúc đó hắn đã chuẩn bị bán đứng ba má nó cho Voldemort?]. Đoạn cuối cùng là nói về bà Bathilda Bagshot, má nó có nhắc đến chuyện mời bà ấy đến dự sinh nhật một tuổi của nó, sau đó bà ấy còn kể rất nhiều câu chuyện lạ lùng về thầy Dumbledore. Dòng chữ cuối cùng là: ‘…không thể tin được là thầy Dumbledore…”
Không thể tin được cái gì?
Mặt sau không còn dòng chữ nào nữa. Lòng Harry trầm xuống. Từ giọng điệu trong bức thư có thể thấy chuyện gì đó không thể tin được về thầy Dumbledore hiển nhiên không phải chuyện hay ho, mà trùng hợp thay, chuyện nó nghe được từ chỗ bà dì Muriel của Ron cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Dễ dàng nhận thấy, thầy Dumbledore giấu nó không ít chuyện…
Còn cả cái người bí ẩn Kreacher không biết kia nữa. Nghe con gia tinh miêu tả thì có vẻ như Bellatrix tuyệt đối phục tùng kẻ đó, ả chỉ là người trung gian giúp kẻ đó gọi Kreacher tới, chứ không hề nhúng tay vào. Trong đám Tử Thần Thực Tử, có bao nhiêu người có thể làm được chuyện này? Hơn nữa những mệnh lệnh của kẻ đó với Kreacher đều giúp đỡ nó rất nhiều, từ bức thư của má nó đến Regulus là R.A.B. Hắn biết bọn nó đang làm cái gì, thậm chí còn biết rõ hơn chính bọn nó…
Harry không dám nghĩ tiếp nữa.
Rốt cuộc người bí ẩn kia là bạn hay thù? Bọn nó nào có một người bạn như vậy. Còn nếu là kẻ thù, thì hành động của hắn thật khó hiểu. Nói như vậy, người đó cũng đoán trước được việc bọn nó sẽ đến đây… Có điều, dù có thế nào, nó phải nhanh chóng hành động.
“Kreacher, tao muốn mày, làm ơn đi tìm và bắt lão Mundungus tới đây được không? Tao có chuyện muốn hỏi gã.”
Ron và Hermione muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt xanh mét của Harry, hai đứa nó liền im lặng.
Harry và Ron vội rút đũa phép ra chống đỡ. May mà Hermione đã chuẩn bị sẵn sàng cho giờ khắc này – cô bé đã thu dọn hết những đồ dùng cần thiết cả hai đứa nó cất vào cái túi xách hột cườm được ếm Bùa Mở Rộng Không Thể Dò Ra của mình. Cô nàng kéo hai đứa Độn thổ, chỉ chốc lát sau, bọn nó đã có mặt trên một con đường ở thế giới Muggle.
Bọn nó tin chắc mình có thể trốn ở đây một lúc. Nhưng bọn nó vừa mời ngồi vào một quán cà phê nhỏ được vài phút, có hai Tử Thần Thực Tử đã phát hiện ra. May mà cả ba đều phản ứng cực nhanh, chế ngự được hai Tử Thần Thực Tử kia, xóa ký ức của chúng, khôi phục quán cà phê trở lại như ban đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Sau đó Harry đề nghị đến căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld. Hermione vốn không yên tâm về sự an toàn của nơi đó, nhưng sau khi được Harry thuyết phục, cô nàng tạm thời thỏa hiệp. Tuy trước khi chết, thầy Dumbledore đã ếm bùa chú để tất cả những người được thầy nói cho biết nơi này đều trở thành người giữ bí mật, nhưng có vẻ như tên phản đồ Snape không quay lại đây. Ở hành lang ngoài cũng có bùa chú của Hội Phượng Hoàng, mỗi khi có người đi vào căn nhà, một bóng người màu xám khổng lồ sẽ xuất hiện, điên cuồng gào thét. Tuy đối với bọn nó, bóng người kia chẳng có chút tác dụng gì cả, nhưng theo Ron đoán, nếu Snape đến đây, chắc chắn sẽ sợ hết hồn. Harry và Hermione vừa vào cửa đã bị cái bẫy này làm cho hoảng sợ, nhưng chúng nó không hề hay biết cái làm cho chúng nó thực sự sợ hãi còn ở phía sau.
Phòng khách sáng sủa, sạch sẽ, không một hạt bụi, cũng chẳng chút mạng nhện. Hoa lily trắng tươi mới được cắm trong bình, chùm đèn cổ kính tỏa ra ánh sáng màu xanh lam dịu nhẹ, chiếu lên bức gia phả bằng vải nhung sang trọng.
Có người? Ba đứa bọn nó lập tức đứng lại, tay nắm chặt đũa phép.
Đúng lúc này, một khuôn mặt đầy nếp nhăn xuất hiện ở cánh cửa dẫn ra hành lang để xuống phòng bếp. Sinh vật kia có đôi mắt tròn vo, trong suốt như trái cầu, đôi tai to phủ lông trắng vểnh sang hai bên, trên người nó quấn một tấm khăn trải bàn trắng muốt. “Cậu chủ Harry, chào mừng cậu trở về. Xin hãy chờ một lát, Kreacher lập tức làm bữa tối cho cậu.” Sau đó nó dường như còn muốn cúi người chào Ron và Hermione, nhưng lúc này nó đàn cầm một cái chảo chiên bò bít tết khiến cho hành động này của nó khó khăn hơn rất nhiều.
“Cậu chủ Harry?” Thấy Kreacher quay người đi xuống bếp nấu nướng, Ron không tin được lặp lại cách xưng hô của con gia tinh. “Nó đúng là Kreacher sao?”
Hermione thì vô cùng kinh ngạc. “Có phải nó vừa… cúi chào mình không? Chúa ơi!” Cô nàng có vẻ kích động đến nói không nên lời. Harry biết nguyên nhân: Hermione vẫn luôn cố gắng để cải thiện cách phù thủy đối xử với Gia tinh, quan hệ tốt với chúng chính là bước đầu tiên. Mà trước kia Kreacher chỉ có coi thường và dùng những từ ngữ không hay với cô bé.
Sau kinh ngạc chính là nghi vấn. “Chuyện này là sao? Không thể nào chỉ qua một thời ngắn, Kreacher lại có thể đối xử tốt với mình được!” Harry nói ra nghi ngờ của mình. Lần cuối cùng nó thấy mặt con gia tinh là sau khi chú Sirius chết, Kreacher đã bán đứng chú Sirius, không khí lúc ấy vô cùng căng thẳng. Vì thế ba đứa bọn nó kiểm tra một lượt căn nhà của dòng họ Black, cuối cùng đều đồng loạt kết luận, nơi này trừ trở nên cực kỳ, cực kỳ sạch sẽ [có Merlin biết, năm đó bọn nó dọn dẹp mệt muốn chết cũng chưa từng sạch sẽ được như thế này], thì không còn vấn đề gì khác.
Vấn đề mấu chốt vẫn là Kreacher. Trước bữa tối, Harry không kiên nhẫn nổi nữa mà hỏi con gia tinh. “Kreacher, nói cho ta biết, ai ra lệnh cho mi ở đây chờ chúng ta?”
“Kreacher không biết, Kreacher không biết người kia.” Con gia tinh ngẩng đầu nhìn nó, thái độ vô cùng thành thật.
“Không biết?” Harry nghi ngờ lặp lại. Sau đó nó đổi cách hỏi: “Vậy trước đó ai đến tìm mi? Ý ta là, mi sẽ không tự nhiên mà nghe lệnh một người không quen biết, đúng chứ?”
“Là cô chủ Bella.” Con gia tinh lập tức trả lời, “Cô chủ gọi Kreacher tới, ra lệnh cho Kreacher phải làm tốt những gì người kia giao cho.”
“Bellatrix Lestrange?” Ron ở bên cạnh không nhịn được thốt lên. “Người bà ta muốn giúp thì có thể là người tốt sao?”
Thấy lúc nghe câu hỏi này, cơ thể con gia tinh khẽ run lên, Hermione trừng mắt với Ron một cái, xong nhẹ giọng hỏi: “Kreacher, ông thấy người đó thế nào?”
Kreacher nhìn cô bé, dường như đang cân nhắc có trả lời của cô bé hay không, sau đó con gia tinh nói: “Gian phòng đó rất tối, Kreacher không nhìn thấy được gì cả, chỉ nghe thấy giọng người kia ra lệnh cho Kreacher.”
Một người có thể khiến Bellatrix làm việc cho mình? Harry đột nhiên có trực giác chẳng lành. “Hắn nói gì? Quét dọn nhà?”
“Không phải, người đó lệnh cho Kreacher săn sóc cậu chủ Harry và bạn bè của cậu.” Kreacher trả lời, hai con mắt to cồ chuyển qua lại giữa ba người bọn nó.
Harry bước mấy bước quanh chỗ đang đứng, “Chỉ vậy thôi?” Nó hoài nghi hỏi. Nó có một cảm giác rất kỳ lạ, về người trốn trong chỗ tối kia…
“Người kia còn nói để cậu chủ Harry ngủ trong phòng của cậu chủ Regulus.” Kreacher lập tức trả lời, có thể nhận thấy con gia tinh đã đoán trước được nó sẽ hỏi chuyện này.
Harry không biết nó có bị ảo giác hay không, nhưng nó cảm giác, lúc nói những lời này, trong mắt con gia tinh lóe lên khát vọng gì đó. “Phòng của chú Regulus?” Nó hỏi lại, “Có phải là căn phòng trên tầng cao nhất không?”
Vì thế ba người bọn nó chẳng thèm để ý đến bữa tối đang nóng hôi hổi chờ bọn nó vào ăn mà đi thẳng lên cầu thang. Trên tầng cao nhất chỉ có hai phòng, một là của chú Sirius, phòng còn lại là của chú Regulus.
Lúc nãy bọn nó chỉ lo kiểm tra có người nào trốn trong căn nhà hay không mà để sót một vài chi tiết. Lần này đi lên lượt nữa, Harry chợt dừng bước ngay trước cửa. Phía ngoài cánh cửa có treo một tấm bảng kiểu cọ, nét chữ ngay ngắn.
Regulus Arcturus Black.
Nó nhìn tấm bảng, rồi lẩm bẩm đọc cái tên. Cơn hồi hộp chảy loang khắp người Harry mà chính nó cũng chưa nhận ra ngay lập tức. “R.A.B… Mình nghĩ chúng ta đã tìm ra hắn rồi.”
Nghe nó nói như vậy, Ron sực hiểu ra, mà Hermione đã hét ầm lên. “Chính là hắn? Chính là em trai của chú Sirius?”
Chuyện này rất có khả năng. Chú Sirius từng nói, trước kia Regulus là một Tử Thần Thực Tử, sau này hắn có ý định rời khỏi hàng ngũ nên bị đám người kia giết. Nếu Regulus chính là R.A.B. thì rất có thể hắn chết không phải vì muốn rời khỏi hàng ngũ Tử Thần Thực Tử, mà có lẽ hắn chết trong quá trình phá hủy Trường Sinh Linh Giá của Voldemort.
“Kreacher!” Harry đã bị sự thật này làm cho khiếp sợ, đến giọng nói cũng trở nên khàn khàn, “Mi có từng nhìn thấy cái mặt dây chuyền nào không?”
Sự thật chứng minh, Harry đoán không sai. Kreacher thuật lại chi tiết việc nó giúp Voldemort giấu mặt dây chuyền của Slytherin như thế nào, sau này Regulus gọi nó đi lấy sợi dây chuyền ra sao. Regulus uống hết số độc dược màu xanh lục kia thì bị Âm Binh dưới hồ kéo xuống, mà Kreacher chỉ có thể nghe theo lệnh của Regulus trở về nhà Black, sau đó con gia tinh tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không phá hủy được mặt dây chuyền.
“Là cái này đúng không?” Harry dùng bùa Triệu hồi cái mặt dây chuyền trong ba lô của nó tới.
Kreacher vừa nhìn thấy lập tức nước mắt ròng ròng, nghẹn ngào đến nước mũi tèm nhem. “Đúng là đồ của cậu chủ Regulus!” Sau khi nhìn thấy nét chữ quen thuộc trên tờ giấy bên trong, con gia tinh liền khóc bù lu bù loa lên.
“Vậy cái mặt dây chuyền thật ở đâu?” Ron vội vàng hỏi.
Ánh mắt Hermione mơ hồ, cô bé đã nghĩ ra: “Đúng là có một cái mặt dây chuyền… Trong cái tủ chén của Kreacher, nó ở lẫn cùng hộp đựng bột thuốc lá Wartcap và hộp nhạc ru mọi người ngủ gục…”
Harry cũng nhớ ra. “Kreacher, mi đã nhặt nó lại đúng không?” Nó nhìn con gia tinh chằm chằm, hy vọng có thể nhận được một câu trả lời khẳng định, hồi hộp đến mức nó có thể nghe được tiếng trái tim mình nện binh binh vào xương sườn.
“Mất rồi!” Kreacher ôm cái mặt dây chuyền bằng vàng với những hoa văn gồ ghề một cách cẩn thận giống như đang ôm một thứ gì đấy vô cùng quý giá, tiếng nói vang lên giữa những tiếng nấc cục, “Mundungus! Tên trộm bẩn thỉu đó đã ăn cắp hết tài sản của dòng họ Black. Tranh của tiểu thư Bella và tiểu thư Cissy, găng tay của Phu nhân, huy chương Merlin đệ nhất đẳng, những cái cốc có gia huy, và… và… cái mặt dây chuyền… cái mặt dây chuyền của cậu chủ Regulus!”
Harry chỉ muốn lập tức đi bắt tên trộm hèn hạ kia về tra hỏi. Nhưng rồi nó chợt nghĩ tới một chuyện khác, “Kreacher, người ra lệnh cho mi săn sóc bọn ta biết chuyện về mặt dây chuyền đúng không?” Nếu không thì sao hắn lại dặn dò Kreacher để nó ngủ trong phòng của Regulus? Đó chẳng phải là vì muốn nó nhìn thấy tấm bảng treo ngoài cửa này sao?
“Người đó không nói gì cả…” Con gia tinh vẫn đang khóc thút thít, “Người đó chỉ nói với Kreacher ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, cậu chủ Harry có thể hoàn thành được tâm nguyện của cậu chủ Regulus…”
Chả trách thái độ của Kreacher đối với bọn nó lại quay ngoắt như vậy! Dù là lệnh của Bellatrix cũng không thể làm được chuyện này. Giờ xem ra là hoàn toàn nhờ vào sự trung thành của Kreacher đối với Regulus. Ba đứa đưa mắt nhìn nhau. Tâm nguyện của Regulus không phải là phá hủy mặt dây chuyền chứa một mảnh linh hồn của Voldemort sao? Trừ người của Hội Phượng Hoàng, có ai biết được bọn nó đang muốn làm chuyện này nữa đây? Hơn nữa còn có thể nhờ Bellatrix dẫn Kreacher đến để ra lệnh? Rốt cuộc ai có thể làm được chuyện này?
“Người kia còn nói gì nữa không? Kreacher, ta lệnh cho mi nói hết!” Vừa nghĩ đến việc kế hoạch của bọn nó rất có khả năng bị kẻ thù phát hiện ra, Harry bồn chồn.
“Còn một chuyện nữa.” Kreacher vẫn cẩn thận ôm cái mặt dây chuyền, ngón tay búng ‘tách’ một cái, một nửa tờ giấy hiện ra giữa không trung. “Người kia còn lệnh cho Kreacher tìm bức thư Lily Potter viết cho cậu chủ Sirius rồi đưa nó lại cho cậu chủ Harry. Nhưng Kreacher chỉ tìm được một nửa, nửa còn lại không biết đã bị tên trộm Mundungus dơ bẩn kia ném đi đâu rồi…”
Nhưng Harry hoàn toàn không chú ý tới câu nói sau của nó. Thực ra, ngay khi Kreacher nhắc tới tên má nó, ánh mắt nó đã trân trối nhìn nửa tờ giấy kia rồi. Harry đưa tay bắt lấy tờ giấy, cúi đầu cẩn thận đọc từng chữ trong bức thư. Trong bức thư còn có một nửa bức ảnh chụp nó cưỡi cây chổi đồ chơi chú Sirius tặng trong sinh nhật một tuổi của nó, cũng nhắc đến tình hình thế giới pháp thuật lúc đó nghiêm trọng thế nào, cả nhà McKinnons bị giết chết, còn cả Đuôi Trùn ‘có vẻ xuống tinh thần’ [Phải chăng lúc đó hắn đã chuẩn bị bán đứng ba má nó cho Voldemort?]. Đoạn cuối cùng là nói về bà Bathilda Bagshot, má nó có nhắc đến chuyện mời bà ấy đến dự sinh nhật một tuổi của nó, sau đó bà ấy còn kể rất nhiều câu chuyện lạ lùng về thầy Dumbledore. Dòng chữ cuối cùng là: ‘…không thể tin được là thầy Dumbledore…”
Không thể tin được cái gì?
Mặt sau không còn dòng chữ nào nữa. Lòng Harry trầm xuống. Từ giọng điệu trong bức thư có thể thấy chuyện gì đó không thể tin được về thầy Dumbledore hiển nhiên không phải chuyện hay ho, mà trùng hợp thay, chuyện nó nghe được từ chỗ bà dì Muriel của Ron cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Dễ dàng nhận thấy, thầy Dumbledore giấu nó không ít chuyện…
Còn cả cái người bí ẩn Kreacher không biết kia nữa. Nghe con gia tinh miêu tả thì có vẻ như Bellatrix tuyệt đối phục tùng kẻ đó, ả chỉ là người trung gian giúp kẻ đó gọi Kreacher tới, chứ không hề nhúng tay vào. Trong đám Tử Thần Thực Tử, có bao nhiêu người có thể làm được chuyện này? Hơn nữa những mệnh lệnh của kẻ đó với Kreacher đều giúp đỡ nó rất nhiều, từ bức thư của má nó đến Regulus là R.A.B. Hắn biết bọn nó đang làm cái gì, thậm chí còn biết rõ hơn chính bọn nó…
Harry không dám nghĩ tiếp nữa.
Rốt cuộc người bí ẩn kia là bạn hay thù? Bọn nó nào có một người bạn như vậy. Còn nếu là kẻ thù, thì hành động của hắn thật khó hiểu. Nói như vậy, người đó cũng đoán trước được việc bọn nó sẽ đến đây… Có điều, dù có thế nào, nó phải nhanh chóng hành động.
“Kreacher, tao muốn mày, làm ơn đi tìm và bắt lão Mundungus tới đây được không? Tao có chuyện muốn hỏi gã.”
Ron và Hermione muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt xanh mét của Harry, hai đứa nó liền im lặng.
Tác giả :
Tư Trạch Viện Lam