Chiến Tranh Lạnh Cùng Anh Chồng Bá Đạo
Chương 5-2
Tả Thiên không biểu hiện gì ra ngoài, nhưng mấy lần hẹn hò gần đây cũng làm cho anh rất đau đầu.
Có lẽ do tình cảm của anh và Trương Thiến chưa đủ ổn định, nên một khi có cô gái hay khiến người ta thương tiếc là Khương Lai đi theo, cho dù coi cô ấy như em gái, cũng luôn không tự chủ được mà dồn lực chú ý lên người cô, do vậy mà xem nhẹ bạn gái chính thức là Trương Thiến, loại đạo lí không phù hợp lẽ thường bên nặng bên nhẹ này đối với người nào cũng không có lợi, ít nhất không thể khiến cô ngốc Khương Lai kia hết hy vọng, có lẽ anh nên nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của Trương Thiến.
Nhưng từ trước đến nay anh có thói quen tùy tâm sở dục, nếu không có tâm tình kia, sẽ không miễn cưỡng chính mình, nhưng mà nếu không làm một cái gì cả, tiếp tục mãi như vậy, sự việc ngày càng không giải quyết được mất.
Nghĩ đi nghĩ lại Tả Thiên đang đi vào một cái ngõ cụt, anh phiền chán vò đầu, sau khi đưa Khương Lai về nhà, anh quay đầu xe, lái đến quán bar.
Đây là quán bar anh thích nhất, có rượu ngon ăn no có lộc ăn, có mỹ nhân nhìn đã mắt, ánh đèn nhấp nháy, âm nhạc vang lên, tất cả phiền não đều ném lên chín tầng mây, nhưng lần trở lại này đã có điểm ngoại lệ, mặc kệ anh dùng cách nào để dời đi lực chú ý, những phiền lòng này vẫn quanh quẩn ở trong đầu, không bỏ đi được.
Giằng co hơn nửa buổi tối, Tả Thiên uống hơi nhiều nên gọi tắc xi về nhà, đầu tiên anh thấy có người ngồi ở cửa, cô gái đang chống cằm ngủ gà ngủ gật, thân thể của cô có xu hướng nghiêm về vali hành lí đang để ở một bên.
"Khương Lai?"
Trong chớp mắt tay phải của Khương Lai trượt xuống, mất đi sức lực nghiêng đầu một cái, thân mật tiếp xúc với cửa lớn.
"Ôi!" Cô ôm cái trán đang đau đớn, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn theo góc độ của cô là người đàn ông cao lớn, cả người được bao trùm bằng ánh sáng lấp lánh, "Anh đã trở về, thật tốt."
Cũng không biết có phải do tác hại của rượu hay không, khuôn mặt Tả Thiên đỏ bừng tim đập thình thịch hỏi, "Em đừng nói với anh, em đang chơi trò trốn nhà đi?" Nhà của cô trừ bỏ cô cũng không có ai sống có được không!
Khương Lai nhìn anh không nói tiếng nào, một tay chống xuống đất để đứng lên, nhưng cô ngồi trên nền đất đã lâu, hai chân bởi vì máu không thông mà tê cứng, nghiêng ngả đứng lên nhưng trong nháy mắt lại ngã ập xuống chỗ Tả Thiên đang đứng, đàu của cô va vào ngực của anh.
Hai người đồng thời kêu đau, Khương Lai vội vàng áy náy nói, "Thật xin lỗi thật xin lỗi." Tóc của cô vung qua hai má Tả Thiên, ngay tức khắc chóp mũi anh tràn ngập hơi thở thuộc về cô.
"Không có việc gì." Tả Thiên một bên thở dài, một bên lấy chìa khóa mở cửa phòng, "Nhưng em, em mang nhiều hành lí như vậy đến nhà của anh để làm gì?" Anh có dự cảm rất không tốt.
Khương Lai chỉ chỉ hành lý đang để một bên, nghiêm túc nhìn anh, "Em mang đến để chuẩn bị sống cùng anh.”
"Hồ đồ."
"Em không hồ đồ, em biết ý định của cô ta, cô ta muốn làm tình với anh, em sẽ không cho cô ta cơ hội, em muốn lúc nào cũng nhìn thấy anh, em muốn trông chừng anh cả ngày, mà biện pháp tốt nhất chính là em và anh cùng ra cùng vào." Nói xong cô dùng đôi mắt thuần túy tinh khiết của mình nhìn anh, tuy rằng khuôn mặt vẫn mang theo vẻ lạnh lùng, nhưng sự kiên định từ trong tâm hồn đã hoàn toàn được bộc lộ qua ánh mắt.
Tả Thiên tưởng chính mình hẳn là muốn tức giận, dựa vào cái gì vậy? Anh là người trưởng thành hành động tự do, bất luận kẻ nào cũng không có quyền coi chừng anh, đừng nói đến việc cô gái này cái gì cũng không phải, nhưng đối diện với ánh mắt như thế, anh lại không nổi nóng được.
"Nếu anh không đồng ý thì sao?" Anh định đóng cửa lại và để Khương Lai ở ngoài.
Khương Lai nghiêm túc nhìn chằm chằm anh một hồi, tự động đi đến cạnh tường rồi ngồi xuống, dùng hành động biểu đạt quyết tâm của mình, không vào được, em sẽ ngồi ngay ở cửa để trông chừng anh.
Vậy em ngồi xuống đi, đáng lẽ Tả Thiên phải nói những lời này, nhưng vừa tới bờ môi không biết tại sao lại biến thành, "Thôi tùy em, vào đi." Dù sao cũng đáp ứng rồi, anhcam chịu giúp cô gái nhỏ này xách hành lí vào.
"Em ngủ trong căn phòng này đi, yên tâm, chăn gối đệm đều là đồ mới, em là ngườiđầu tiên sử dụng." Căn nhà này là sau khi anh về nước mới mua, mua xong thì trang hoàng lại toàn bộ, tất cả đồ đạc đều là mới.
"Không cần, em sẽ không ngủ nơi này."
"Hả?" Tinh thần của Tả Thiên treo lên, chẳng lẽ cô định ngủ cùng anh? Nếu cô dám mở miệng, anh thề, anh nhất định sẽ mang gậy đuổi cô ra ngoài.
Nhưng Khương Lai không có cho anh cơ hội này, "Em muốn trông chừng anh, ngủ nơi này không tốt một chút cũng, em ngủ sô pha là được rồi, như vậy nếu anh muốn ra ngoài, em lập tức sẽ biết."
Ở phương diện này cô gái này cũng thật cố chấp.
Tả Thiên uống rượu, hiện tại mùi rượu dâng lên làm cho cả người anh rất không thoải mái, bởi vậy cũng lười cùng cô so đo này nọ, dù sao sô pha nhà anh cũng thoải mái, ngủ ở trên sô pha cũng không tính là làm cô oan ức, "Tùy em đi."
Anh day day thái dương đi ra ngoài, không phát hiện cô gái sau lưng một mực yên lặng nhìn mình, chờ anh vào trong phòng, cô liền ôm chăn chạy tới trên sô pha.
Đến ngày hôm sau, Tả Thiên liền hối hận buổi tối hôm trước mình mềm lòng, đêm qua anh nên nhốt Khương Lai ngoài cửa, để cho cô chịu chút đau khổ, như vậy cô sẽ không bám sau anh như cái đuôi, khiến một chút riêng tư anh cũng không có
"Khương Lai, em đủ rồi sao."
"Thật xin lỗi." Khương Lai nhận sai với thái độ rất hài lòng, "Em cũng biết rõ như vậy anh sẽ rất buồn, không phải em cố ý, nhưng thật sự em không thể để cho anh đi tìm cô ta."
Rõ ràng là ngụy biện lại bị cô nói thành đúng lý hợp tình, để một câu phản bác anh cũng không thể nói, cũng không thể cam đoan với cô là hiện tại anh không có tâm tư này, cô nghe xong những câu này, còn không biết sẽ suy nghĩ vớ vẩn thành cái dạng gì đâu, Tả Thiên phiền chán bắt đầu vò đầu.
Khương Lai thật cẩn thận giữ chặt tay Tả Thiên, "Thật xin lỗi, Tả Thiên anh không nên tức giận, em nấu cơm cho anh ăn."
"Thật sao?" Mắt Tả Thiên sáng rực lên, anh cũng không quên ở phương diện này Khương Lai có thiên phú hơn người.
"Đúng vậy, nhưng trong tủ lạnh không có gì cả, anh cùng em đi siêu thị được không?"
Tả Thiên nhìn ánh mắt trong suốt của Khương Lai, thở dài, "Được, dù sao anh đi làm gì em cũng đi theo, cùng nhau đi siêu thị tốt xấu còn có một bữa cơm để bồi thường." Ngữ khí của anh thập phần bất đắc dĩ, nhưng anh không có phát hiện trên khóe môi mình lộ sự tươi cười sủng nịch.
Sau khi đi siêu thị mua đồ ăn về, Khương Lai thể hiện trọn vẹn tay nghề của mình, một bàn đồ ăn bị Tả Thiên ăn sạch sẽ.
Ăn uống no đủ Tả Thiên vừa lòng dùng khăn giấy lau miệng, nghĩ thầm mình hy sinh quả nhiên có giá trị, tay nghề nấu ăn của cô gái này càng ngày càng tốt, quả thực làm cho người ta không dừng đũa được.
Đối với một người nấu ăn mà nói, không có gì vui mừng bằng những lòi khen ngợi, Khương Lai vui vẻ thu dọn một bàn ăn đầy hỗn độn, hỏi Tả Thiên, "Về sau mỗi ngày em đều nấu cho anh ăn có được hay không?"
"Rất......" Lý trí còn sót lại làm cho Tả Thiên cứng rắn nuốt hai chữ này vào bụng, anh sờ sờ cái mũi, "Không cần, anh ăn thử là được rồi, em đấy, vẫn nên làm đồ ăn mỗi ngày cho chồng tương lai của em thì tốt hơn." Dù sao người này tuyệt đối sẽ không phải là anh.
Sự thật này anh đã sớm biết, nhưng khi anh nghĩ đến cảnh một người đàn ông khác cùng Khương Lai ra vào, cùng nhau dạo siêu thị, cô vì anh ta cũng sẽ ngồi chờ ở cầu thang giống như vì anh, thậm chí có nhiều cảm giác không đúng, Tả Thiên nhìn trời ***, nhất định là vì cô làm đồ ăn quá ngon thôi.
Tất cả những cô gái cùng anh hẹn hò từ trước tới nay bao gồm cả Trương Thiến, từ trước đến nay mười ngón tay đều không dính tới người bên ngoài, anh cũng có thể tưởng tượng sau này cuộc sống hôn nhân của mình sẽ không có lộc ăn đến mức nào, cho nên anh nhìn mà thèm cũng không kỳ quái một chút nào.
"Em nấu cơm đã rất vất vả, đừng dọn nữa, để anh phụ trách giải quyết tốt hậu quả." Tả Thiên lộ ra chiêu tươi cười sáng lạn, "Bằng không về sau bị chồng của em biết anh ức hiếp em, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."
Khương Lai còn tưởng rằng thái độ của Tả Thiên đã buông lỏng một chút, nghe anh nói muốn để cô ra ngoài bộ dạng của cô rất khổ sở, "Không cần nói những điều đó được không, anh biết rất rõ em chỉ thích anh."
Tả Thiên nhìn cô, tuy rằng vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn mà lạnh lùng, nhưng ánh sáng trong mắt ảm đạm đi không ít, trong lòng anh như có thứ gì bị rút ra, "Đứa ngốc."
"Em mới, không, ngốc!" Khương Lai trừng mắt Tả Thiên, một chữ một chữ phản bác.
Tả Thiên thở dài," Đúng, em không ngốc, em thông minh nhất, hai mươi mốt tuổi đã học xong thạc sĩ, làm việc ở sở nghiên cứu, bởi vì thành quả nghiên cứu xuất sắc mà thị trưởng còn đặc biệt để mắt tới em, không nhiều người có thể làm được như thế này đâu."
Nhưng rõ ràng cô gái thông minh đến nỗi nhiều người oán trách này, vì sao lại cố chấp suy nghĩ như vậy? Anh bưng bát, cau mày đi vào phòng bếp.
Sau lưng truyền đến giọng nói trong trẻo có khí phách, "Tả Thiên, em thích anh, em chỉ thích anh." Cô sẽ không vì nổi giận mà buông tay, La Mã không phải một ngày mà tạo thành, cô tin tưởng một ngày nào đó có thể làm cho Tả Thiên thích mình.
Nghe Khương Lai thông báo lại một lần nữa, con tim của Tả Thiên như bị mũi khoan bén nhọn đâm một cái, rất đau rất đau.
Có lẽ do tình cảm của anh và Trương Thiến chưa đủ ổn định, nên một khi có cô gái hay khiến người ta thương tiếc là Khương Lai đi theo, cho dù coi cô ấy như em gái, cũng luôn không tự chủ được mà dồn lực chú ý lên người cô, do vậy mà xem nhẹ bạn gái chính thức là Trương Thiến, loại đạo lí không phù hợp lẽ thường bên nặng bên nhẹ này đối với người nào cũng không có lợi, ít nhất không thể khiến cô ngốc Khương Lai kia hết hy vọng, có lẽ anh nên nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của Trương Thiến.
Nhưng từ trước đến nay anh có thói quen tùy tâm sở dục, nếu không có tâm tình kia, sẽ không miễn cưỡng chính mình, nhưng mà nếu không làm một cái gì cả, tiếp tục mãi như vậy, sự việc ngày càng không giải quyết được mất.
Nghĩ đi nghĩ lại Tả Thiên đang đi vào một cái ngõ cụt, anh phiền chán vò đầu, sau khi đưa Khương Lai về nhà, anh quay đầu xe, lái đến quán bar.
Đây là quán bar anh thích nhất, có rượu ngon ăn no có lộc ăn, có mỹ nhân nhìn đã mắt, ánh đèn nhấp nháy, âm nhạc vang lên, tất cả phiền não đều ném lên chín tầng mây, nhưng lần trở lại này đã có điểm ngoại lệ, mặc kệ anh dùng cách nào để dời đi lực chú ý, những phiền lòng này vẫn quanh quẩn ở trong đầu, không bỏ đi được.
Giằng co hơn nửa buổi tối, Tả Thiên uống hơi nhiều nên gọi tắc xi về nhà, đầu tiên anh thấy có người ngồi ở cửa, cô gái đang chống cằm ngủ gà ngủ gật, thân thể của cô có xu hướng nghiêm về vali hành lí đang để ở một bên.
"Khương Lai?"
Trong chớp mắt tay phải của Khương Lai trượt xuống, mất đi sức lực nghiêng đầu một cái, thân mật tiếp xúc với cửa lớn.
"Ôi!" Cô ôm cái trán đang đau đớn, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn theo góc độ của cô là người đàn ông cao lớn, cả người được bao trùm bằng ánh sáng lấp lánh, "Anh đã trở về, thật tốt."
Cũng không biết có phải do tác hại của rượu hay không, khuôn mặt Tả Thiên đỏ bừng tim đập thình thịch hỏi, "Em đừng nói với anh, em đang chơi trò trốn nhà đi?" Nhà của cô trừ bỏ cô cũng không có ai sống có được không!
Khương Lai nhìn anh không nói tiếng nào, một tay chống xuống đất để đứng lên, nhưng cô ngồi trên nền đất đã lâu, hai chân bởi vì máu không thông mà tê cứng, nghiêng ngả đứng lên nhưng trong nháy mắt lại ngã ập xuống chỗ Tả Thiên đang đứng, đàu của cô va vào ngực của anh.
Hai người đồng thời kêu đau, Khương Lai vội vàng áy náy nói, "Thật xin lỗi thật xin lỗi." Tóc của cô vung qua hai má Tả Thiên, ngay tức khắc chóp mũi anh tràn ngập hơi thở thuộc về cô.
"Không có việc gì." Tả Thiên một bên thở dài, một bên lấy chìa khóa mở cửa phòng, "Nhưng em, em mang nhiều hành lí như vậy đến nhà của anh để làm gì?" Anh có dự cảm rất không tốt.
Khương Lai chỉ chỉ hành lý đang để một bên, nghiêm túc nhìn anh, "Em mang đến để chuẩn bị sống cùng anh.”
"Hồ đồ."
"Em không hồ đồ, em biết ý định của cô ta, cô ta muốn làm tình với anh, em sẽ không cho cô ta cơ hội, em muốn lúc nào cũng nhìn thấy anh, em muốn trông chừng anh cả ngày, mà biện pháp tốt nhất chính là em và anh cùng ra cùng vào." Nói xong cô dùng đôi mắt thuần túy tinh khiết của mình nhìn anh, tuy rằng khuôn mặt vẫn mang theo vẻ lạnh lùng, nhưng sự kiên định từ trong tâm hồn đã hoàn toàn được bộc lộ qua ánh mắt.
Tả Thiên tưởng chính mình hẳn là muốn tức giận, dựa vào cái gì vậy? Anh là người trưởng thành hành động tự do, bất luận kẻ nào cũng không có quyền coi chừng anh, đừng nói đến việc cô gái này cái gì cũng không phải, nhưng đối diện với ánh mắt như thế, anh lại không nổi nóng được.
"Nếu anh không đồng ý thì sao?" Anh định đóng cửa lại và để Khương Lai ở ngoài.
Khương Lai nghiêm túc nhìn chằm chằm anh một hồi, tự động đi đến cạnh tường rồi ngồi xuống, dùng hành động biểu đạt quyết tâm của mình, không vào được, em sẽ ngồi ngay ở cửa để trông chừng anh.
Vậy em ngồi xuống đi, đáng lẽ Tả Thiên phải nói những lời này, nhưng vừa tới bờ môi không biết tại sao lại biến thành, "Thôi tùy em, vào đi." Dù sao cũng đáp ứng rồi, anhcam chịu giúp cô gái nhỏ này xách hành lí vào.
"Em ngủ trong căn phòng này đi, yên tâm, chăn gối đệm đều là đồ mới, em là ngườiđầu tiên sử dụng." Căn nhà này là sau khi anh về nước mới mua, mua xong thì trang hoàng lại toàn bộ, tất cả đồ đạc đều là mới.
"Không cần, em sẽ không ngủ nơi này."
"Hả?" Tinh thần của Tả Thiên treo lên, chẳng lẽ cô định ngủ cùng anh? Nếu cô dám mở miệng, anh thề, anh nhất định sẽ mang gậy đuổi cô ra ngoài.
Nhưng Khương Lai không có cho anh cơ hội này, "Em muốn trông chừng anh, ngủ nơi này không tốt một chút cũng, em ngủ sô pha là được rồi, như vậy nếu anh muốn ra ngoài, em lập tức sẽ biết."
Ở phương diện này cô gái này cũng thật cố chấp.
Tả Thiên uống rượu, hiện tại mùi rượu dâng lên làm cho cả người anh rất không thoải mái, bởi vậy cũng lười cùng cô so đo này nọ, dù sao sô pha nhà anh cũng thoải mái, ngủ ở trên sô pha cũng không tính là làm cô oan ức, "Tùy em đi."
Anh day day thái dương đi ra ngoài, không phát hiện cô gái sau lưng một mực yên lặng nhìn mình, chờ anh vào trong phòng, cô liền ôm chăn chạy tới trên sô pha.
Đến ngày hôm sau, Tả Thiên liền hối hận buổi tối hôm trước mình mềm lòng, đêm qua anh nên nhốt Khương Lai ngoài cửa, để cho cô chịu chút đau khổ, như vậy cô sẽ không bám sau anh như cái đuôi, khiến một chút riêng tư anh cũng không có
"Khương Lai, em đủ rồi sao."
"Thật xin lỗi." Khương Lai nhận sai với thái độ rất hài lòng, "Em cũng biết rõ như vậy anh sẽ rất buồn, không phải em cố ý, nhưng thật sự em không thể để cho anh đi tìm cô ta."
Rõ ràng là ngụy biện lại bị cô nói thành đúng lý hợp tình, để một câu phản bác anh cũng không thể nói, cũng không thể cam đoan với cô là hiện tại anh không có tâm tư này, cô nghe xong những câu này, còn không biết sẽ suy nghĩ vớ vẩn thành cái dạng gì đâu, Tả Thiên phiền chán bắt đầu vò đầu.
Khương Lai thật cẩn thận giữ chặt tay Tả Thiên, "Thật xin lỗi, Tả Thiên anh không nên tức giận, em nấu cơm cho anh ăn."
"Thật sao?" Mắt Tả Thiên sáng rực lên, anh cũng không quên ở phương diện này Khương Lai có thiên phú hơn người.
"Đúng vậy, nhưng trong tủ lạnh không có gì cả, anh cùng em đi siêu thị được không?"
Tả Thiên nhìn ánh mắt trong suốt của Khương Lai, thở dài, "Được, dù sao anh đi làm gì em cũng đi theo, cùng nhau đi siêu thị tốt xấu còn có một bữa cơm để bồi thường." Ngữ khí của anh thập phần bất đắc dĩ, nhưng anh không có phát hiện trên khóe môi mình lộ sự tươi cười sủng nịch.
Sau khi đi siêu thị mua đồ ăn về, Khương Lai thể hiện trọn vẹn tay nghề của mình, một bàn đồ ăn bị Tả Thiên ăn sạch sẽ.
Ăn uống no đủ Tả Thiên vừa lòng dùng khăn giấy lau miệng, nghĩ thầm mình hy sinh quả nhiên có giá trị, tay nghề nấu ăn của cô gái này càng ngày càng tốt, quả thực làm cho người ta không dừng đũa được.
Đối với một người nấu ăn mà nói, không có gì vui mừng bằng những lòi khen ngợi, Khương Lai vui vẻ thu dọn một bàn ăn đầy hỗn độn, hỏi Tả Thiên, "Về sau mỗi ngày em đều nấu cho anh ăn có được hay không?"
"Rất......" Lý trí còn sót lại làm cho Tả Thiên cứng rắn nuốt hai chữ này vào bụng, anh sờ sờ cái mũi, "Không cần, anh ăn thử là được rồi, em đấy, vẫn nên làm đồ ăn mỗi ngày cho chồng tương lai của em thì tốt hơn." Dù sao người này tuyệt đối sẽ không phải là anh.
Sự thật này anh đã sớm biết, nhưng khi anh nghĩ đến cảnh một người đàn ông khác cùng Khương Lai ra vào, cùng nhau dạo siêu thị, cô vì anh ta cũng sẽ ngồi chờ ở cầu thang giống như vì anh, thậm chí có nhiều cảm giác không đúng, Tả Thiên nhìn trời ***, nhất định là vì cô làm đồ ăn quá ngon thôi.
Tất cả những cô gái cùng anh hẹn hò từ trước tới nay bao gồm cả Trương Thiến, từ trước đến nay mười ngón tay đều không dính tới người bên ngoài, anh cũng có thể tưởng tượng sau này cuộc sống hôn nhân của mình sẽ không có lộc ăn đến mức nào, cho nên anh nhìn mà thèm cũng không kỳ quái một chút nào.
"Em nấu cơm đã rất vất vả, đừng dọn nữa, để anh phụ trách giải quyết tốt hậu quả." Tả Thiên lộ ra chiêu tươi cười sáng lạn, "Bằng không về sau bị chồng của em biết anh ức hiếp em, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."
Khương Lai còn tưởng rằng thái độ của Tả Thiên đã buông lỏng một chút, nghe anh nói muốn để cô ra ngoài bộ dạng của cô rất khổ sở, "Không cần nói những điều đó được không, anh biết rất rõ em chỉ thích anh."
Tả Thiên nhìn cô, tuy rằng vẫn là khuôn mặt nhỏ nhắn mà lạnh lùng, nhưng ánh sáng trong mắt ảm đạm đi không ít, trong lòng anh như có thứ gì bị rút ra, "Đứa ngốc."
"Em mới, không, ngốc!" Khương Lai trừng mắt Tả Thiên, một chữ một chữ phản bác.
Tả Thiên thở dài," Đúng, em không ngốc, em thông minh nhất, hai mươi mốt tuổi đã học xong thạc sĩ, làm việc ở sở nghiên cứu, bởi vì thành quả nghiên cứu xuất sắc mà thị trưởng còn đặc biệt để mắt tới em, không nhiều người có thể làm được như thế này đâu."
Nhưng rõ ràng cô gái thông minh đến nỗi nhiều người oán trách này, vì sao lại cố chấp suy nghĩ như vậy? Anh bưng bát, cau mày đi vào phòng bếp.
Sau lưng truyền đến giọng nói trong trẻo có khí phách, "Tả Thiên, em thích anh, em chỉ thích anh." Cô sẽ không vì nổi giận mà buông tay, La Mã không phải một ngày mà tạo thành, cô tin tưởng một ngày nào đó có thể làm cho Tả Thiên thích mình.
Nghe Khương Lai thông báo lại một lần nữa, con tim của Tả Thiên như bị mũi khoan bén nhọn đâm một cái, rất đau rất đau.
Tác giả :
Y Phương