Chiến Thần
Chương 91: Tầng tầng xâm nhập
Quan hệ của Carlos và Danny rất tốt, nghe được chuyện này thì luôn lo lắng, đối với chuyện này, liên bang vẫn không giải thích gì, vì thế Carlos nhân lúc được nghỉ đã lén đến Derek, muốn xem thử “thời không nhiễu loạn” đó là gì.
“Cậu thấy chưa?” Đường Vũ bị gợi lòng hiếu kỳ.
“Chiến hữu của anh họ tôi chấp nhận nguy cơ bị trừng phạt, dẫn tôi đến khu đó xem thử, tôi thấy một thứ giống như lốc xoáy.” Mặt Carlos đầy mê mang: “Tôi chưa từng gặp hiện tượng đó.”
“Lỗ đen?” Đường Vũ hỏi.
Carlos chần chừ lắc đầu, “Không giống, nếu không sao Danny có thể sống sót ra được?”
“Vậy đó là gì chứ…” Đường Vũ cũng đang suy nghĩ.
Tinh thần lực xảy ra vấn đề, rất giống những người điều khiển thoát ra từ không gian tộc kiến, nhưng mức độ tương tự lại không cao lắm, giữa hai bên có quan hệ gì không đây…
“Vậy hiện tại Danny sao rồi?”
Nói đến đây, Carlos mới thư giãn hơn, còn có vẻ rất an ủi: “Anh ấy đã khỏi rồi.”
“Khỏi rồi?”
“Đúng.” Carlos gật đầu, “Phải nói, viện nghiên cứu có lúc thật sự biết làm chuyện tốt, đàn anh trong học viện của chúng ta, Lunerb, anh ta nói có quen với cậu, có thể giúp trị liệu tinh thần lực cho anh họ của tôi.”
Đường Vũ nghe thế, chuông cảnh báo réo vang trong đầu, cậu nghe mình lên tiếng hỏi: “Trị khỏi rồi?”
“Đúng vậy, khỏi rồi, hơn nữa tinh thần lực còn cao lên không ít, bây giờ anh ấy được nuông chiều nhất nhà tôi. Sao vậy?” Thấy vẻ mặt Đường Vũ không tốt lắm, Carlos hỏi.
Đường Vũ cười gượng, trong lòng lại mơ hồ nổi lên bất an.
Một khi dính đến người Hyde, Đường Vũ liền cảm thấy chuyện không đơn giản như thế nữa.
Hơn nữa “thời không nhiễu loạn” rốt cuộc là gì? Tại sao có thể khiến tinh thần lực trở nên bất thường?
Liên bang có điều tra chuyện này không?
Hàn huyên với Carlos xong, sắc trời đã không còn sớm, quản gia của nhà họ Phùng an bài cho Đường Vũ một căn phòng.
Đường Vũ vừa vào phòng đã vội vã lên mạng.
Rất lâu chưa lên mạng, cậu cảm thấy mình đã cai được độ nghiện mạng nhiều năm rồi.
Mới lên mạng Đường Vũ còn thấy không quen lắm.
Cậu đến trung tâm soạn trình tự của mình, đồ treo bán đã sạch bách, trong tài khoản có thêm rất nhiều tiền, đủ cho cậu trả học phí năm sau còn hưởng thụ cuộc sống.
Có đến mấy trăm tin nhắn, Đường Vũ xem từng cái, phát hiện không có cái gì đặc biệt khẩn cấp.
Cậu ra ngoài, đến quảng trường trung tâm của khu này ngồi một lát.
Sau đó cậu gửi tin nhắn cho Lunerb.
Qua một lát, ánh sáng vàng lóe lên, Lunerb xuất hiện trước mặt cậu.
“Hiếm khi cậu chủ động liên lạc với tôi.” Lunerb có vẻ rất vui, “Cảm ơn gì chứ, đúng lúc tôi biết cậu ta là bạn tốt của cậu, trước kia người trong trường có thành kiến với cậu, cậu ta có thể trở thành bạn cậu, có thể thấy đối xử với cậu thật lòng.”
“Nên cảm ơn thì vẫn phải cảm ơn.” Đường Vũ đã nhắn tin cảm ơn Lunerb giúp đỡ việc của anh họ Carlos, còn hy vọng có thể gặp mặt.
Lúc này Lunerb đang ở trên hành tinh Uni, tiếp quản chuyện quản lý các học sinh khác, cho nên hai người cũng chỉ có thể gặp mặt trên mạng, như vậy làm Đường Vũ cảm thấy an toàn hơn nhiều.
Đường Vũ có thể đoán được quan hệ của Lunerb và Abner nhất định rất gần, có lẽ là Abner đích thân bồi đưỡng Lunerb, cho nên suy nghĩ của Abner, chắc Lunerb biết rõ.
Vì vậy Đường Vũ nói thẳng mục đích gặp mặt lần này.
“Đàn anh, có phải hiệu trưởng không xem trọng tôi không?” Đường Vũ biểu đạt rất ẩn ý, tránh cho mình dùng từ không thích đáng mà tạo nên phiền phức không cần thiết.
Lunerb lộ vẻ kinh ngạc, giống như đang nói “sao cậu biết”. Sau đó, hắn cười: “Đường Vũ, tôi còn tưởng cậu sẽ che giấu lâu lắm.”
Ngoài mặt Đường Vũ không có gì biến động, thực tế trong lòng chấn động, Lunerb nói vậy là sao? Nhưng đầu cậu chợt linh động hơn, thuận theo câu nói của Lunerb, “Tôi trước giờ chưa từng cảm thấy mình che giấu tốt.”
“Cũng đúng.” Lunerb gật đầu, ngồi cạnh Đường Vũ, “Lúc đó cậu cự tuyệt đề nghị vào viện nghiên cứu của Abner, thì đã không chuẩn bị che giấu mình rồi.” Lunerb quay đầu nhìn cậu, hỏi: “Vậy cậu đang theo ai?”
Đầu óc Đường Vũ xoay chuyển cực nhanh, mơ hồ đoán được đại khái, lắc đầu tỏ vẻ không thể nói.
Lẽ nào giữa người Hyde cũng phân chia bè phái sao?
Lunerb nhẹ đẩy cậu một cái, cười nói: “Có gì không thể nói chứ, không phải chính là Franco sao!”
Franco là ai.
Đầu óc Đường Vũ vận chuyển cực nhanh.
Từ mấy lần tiếp xúc có thể biết được, Abner không có ý định gì tốt với liên bang, vậy đối lập với ông, người tên Franco đó, chính là người của trận doanh khác, nhưng tạm thời cũng không thể xác định có phải là người tin được hay không.
Vẻ bình tĩnh của Đường Vũ khiến Lunerb cho là ngầm thừa nhân.
“Bỏ đi, không nói cái này nữa, cậu gọi tôi đến không phải chỉ để nói những chuyện chúng ta đã thầm biết rõ chứ?”
“Tôi muốn nói đến chuyện tinh thần lực được nâng cao.”
Lunerb luôn hi hi ha ha vừa nghe đến cái này liền thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nhìn Đường Vũ nói: “Nếu cậu đã không vào viện nghiên cứu, thì chuyện này cũng không cần cho cậu biết.”
“Thật ra tôi biết.” Đường Vũ nhìn chằm chằm Lunerb, muốn xác định suy đoán của mình từ biến hóa của đối phương, “Lúc xuyên qua không gian tộc kiến, cũng chính là lúc ở trong cái tương tự “đường hầm thời không” đó, sẽ có một lần được nâng cao tinh thần lực.”
Cho dù vẻ mặt Lunerb không biết hóa gì, nhưng Đường Vũ vẫn xác định được suy đoán của mình từ trong ánh mắt hơi rút lại của đối phương, cậu nói tiếp: “Là vì trong quá trình xuyên qua đó xuất hiện co rút và kéo giãn tinh thần lực cực độ, cho nên người từng trải qua chuyện này đều sẽ gặp bất thường về tinh thần lực, nhưng sau khi hồi phục tinh thần lực cũng sẽ tăng lên.”
Bọn họ ra khỏi không gian tộc kiến được nâng cao tinh thần lực, mà tinh thần lực của anh họ Carlos cũng tăng lên không ít, vậy có nghĩa là “thời không nhiễu loạn” mà Danny gặp phải cũng là một “đường hầm thời không” kết nối với một không gian khác.
Mà nếu Lunerb đã có thể ung dung xem xét chuyện này như vậy, còn chữa trị cho Danny, vậy thì không gian mà đường hầm đó kết nối không nghĩ cũng biết, bên đó, rất có thể chính là người Hyde!
Vẻ nghiêm túc của Lunerb chậm rãi sụp đổ, thất bại gãi đầu, trở lại vẻ mặt hài hòa: “Xem ra cho dù không hồi phục ký ức trước kia cho cậu, chuyện cậu muốn biết rồi cũng sẽ biết.”
Đoán được Đường Vũ không biết mình đang nói gì, Lunerb nhìn xung quanh, thấy không có ai đang chú ý họ, mới hạ giọng nói: “Tôi biết người của Franco còn chưa nắm được phương pháp làm người ta hồi phục ký ức, nhưng Abner đã tìm được cách giải quyết, rất nhanh, tôi sẽ tìm về ký ức hoàn chỉnh.” Lunerb cười sáng lạn, “Thế nào, có muốn nương nhờ không, có muốn biết ‘kiếp trước’ cậu là ai, đã từng làm gì không?”
Cánh cửa của thế giới mới mở ra quá nhanh, Đường Vũ thậm chí đã quên che giấu bản thân, ngẩn ngơ nhìn đối phương.
Những người Hyde này rốt cuộc có lai lịch gì? Quá phản khoa học phản tự nhiên rồi phải không! Tại sao họ có thể lấy được ký ức kiếp trước? Và tại sao muốn tìm về ký ức kiếp trước?
Kiếp trước của cậu có cái gì sao?
Không đúng, cậu căn bản không thể tìm được kiếp trước của mình, vì cậu chỉ là người xuyên tới, chủ nhân của thân thể này trừ giữ lại chút cảm ứng rất nhỏ bé cho cậu, cùng một cái đầu rất hữu dụng, thì không có bất cứ dấu hiệu nào sẽ “sống lại”.
Đường Vũ cảm thấy, nếu không phải đang ở trên mạng, rất có thể cậu đã nổi da gà đầy người.
Má ơi quá huyền ảo rồi!
456594|?cxndqiqy13::67cl/]#!77@ Huyết Phong @,[94703122jx53fmmg`,*?kp.}vl
Thấy Đường Vũ ngẩn ra, Lunerb vỗ mặt Đường Vũ: “Toàn thân cậu có phải cũng chỉ có chút thịt như chỗ này không? Tôi thật lòng hy vọng cậu có thể tới chỗ tôi.” Nhìn chút màu hồng nhạt còn lưu lại trên gương mặt sạch sẽ của Đường Vũ, cho dù biết rõ chỉ là kỹ thuật mô phỏng cực cao, nhưng vẫn khiến hắn chơi rất hứng thú.
Đường Vũ nhanh chóng hoàn hồn, vỗ bàn tay trên mặt xuống, “Quan niệm khác nhau, sao tôi có thể qua chỗ các anh.”
“Thật nghĩ không ra, loại người thô tục như Franco lại có tâm tư làm phản, lại nói, liên bang sẽ nhanh chóng bị chúng ta khống chế, dù ông ta có phản kháng thì có thể thế nào chứ?”
Ngày hôm nay chuyện chấn động quá nhiều, Đường Vũ cảm thấy mình sắp tê liệt.
Bị người Hyde khống chế toàn liên bang gì đó… liên bang này thật sự còn an toàn không?
“Tôi tin, một khi thuốc hồi phục ký ức được sản xuất số lượng lớn, sẽ còn có rất nhiều người gia nhập với chúng ta, tôi mong đợi lúc đó cậu có thể thay đổi suy nghĩ.”
“Tại sao anh lại muốn tôi qua đó như vậy? Tôi không có chỗ nào xuất sắc.”
“Không phải.” Hai tay Lunerb lại bắt đầu không thành thật, nhéo mặt Đường Vũ, “Tôi có một cảm giác, kiếp trước chúng ta có quen biết, hơn nữa cậu rất quan trọng với tôi, tuy bây giờ nói thế sẽ khiến cậu cảm thấy tôi rất tùy tiện, nhưng cậu biết đó, cảm giác của chúng ta trước giờ đều không có căn cứ gì.”
Khi Đường Vũ không chú ý, bên cạnh lại lóe lên tia sáng vàng.
Đường Vũ cảm thấy động tác của Lunerb vô vị cực điểm, cậu vỗ một lần, đối phương vẫn nhéo tiếp, giống như làm vậy có thể mang đến lạc thú gì đó, trước hôm nay, cậu chưa từng cảm thấy cậu và Lunerb quen thuộc đến mức này!
Cậu đang định mở miệng ngăn cản, đồng thời vỗ tay đối phương ra, lại bị một sức lực túm lấy, tiếp theo, cậu bị kéo mạnh sang một bên, lao vào một người khác.
Cảm giác đau trên má rất chân thật, Đường Vũ ngẩng đầu, không cần nhìn rõ toàn diện mạo, chỉ với đôi môi đang mím lại cùng chiếc cằm cương nghị, cậu đã có thể xác định người này là ai.
“Thượng tá?”
“Thượng tá Clermont? Oa, anh là thần tượng của tôi, có thể ký tên cho tôi không?” Một âm thanh khác nhanh chóng phủ lắp Đường Vũ, còn tỏ vẻ cực kỳ hưng phấn.
Đường Vũ gần như có thể xác định, cái tên đối diện đang diễn kịch.
Trong lòng thì nghĩ, diễn di diễn đi, thượng tá đã biết anh là người ngoài hành tinh rồi, xem anh có thể diễn giống cỡ nào.
Sau đó, cậu cảm thấy có một cánh tay vòng lên eo mình, giọng nói vang lên từ đỉnh đầu: “Tôi sẽ không ký tên cho cậu, ngoài ra, cách xa người của tôi một chút.”
Lunerb kinh ngạc nói không nên lời.
Xem ra hắn hoàn toàn không ngờ Đường Vũ và Ian Clermont đã là loại quan hệ này.
Lần này không phải đang diễn, Đường Vũ nhìn ra được, Lunerb thật sự rất kinh ngạc, đương nhiên, cậu cũng kinh ngạc, tại sao thượng tá lại đột nhiên nói vậy?
Lẽ nào động tác vừa rồi của Lunerb khiến thượng tá hiểu lầm?
Rất nhanh, cậu cảm thấy cánh tay bị túm lấy, dịu dàng kéo một cái, cậu đã đứng cách thượng tá nửa bước.
Đối phương không để ý đến người đang kinh ngạc kia nữa, chỉ cúi đầu nhìn Đường Vũ, vẻ mặt và ngữ khí đều nhàn nhạt: “Hiện tại là 21 giờ 3 phút.”
Lúc này Đường Vũ mới chợt nhớ, vì Lunerb tiết lộ quá nhiều tin tức, cậu chỉ lo hấp thụ và gài bẫy, đã quên mất cuộc hẹn mỗi ngày cùng thượng tá.
“Xin lỗi, vì có vài chuyện nên lỡ mất.”
Người có mắt đều nhìn ra được “có vài chuyện” là gì, Đường Vũ cảm thấy rất lúng túng.
May mà thượng tá có vẻ không định phê bình gì, kéo cậu nói: “Đi theo thôi.” Sau đó xoay người đi.
Đương nhiên Đường Vũ sẽ ngoan ngoãn đi theo, vốn định quay lại phẩy tay tạm biệt Lunerb, kết quả khi cậu quay sang, thanh niên bị họ ném lại sau lưng liền lớn giọng nói: “Đường Vũ, cậu thật sự không định đến bên tôi sao?”
Đường Vũ giật mình hoảng sợ, hận không thể dựng ngón giữa với hắn.
Câu nói đó có ý gì đây hả! Trước đó chỉ hỏi cậu có muốn đến đội của hắn không, bây giờ sao lại đổi cách biểu đạt rồi, sẽ làm người khác hiểu lầm đó được chưa?
Cậu cảm thấy lực nắm trên cổ tay tăng mạnh, cho dù biến đổi rất nhỏ, nhưng nhạy bén như cậu vẫn dễ dàng phát giác dược.
Đường Vũ không vui nhìn Lunerb, nghiến răng nói từng chữ: “Không – có!
Vậy mà Lunerb còn tạo hình trái tim trên đầu với cậu.
…
Đại khái hắn cảm thấy Đường Vũ tuyệt đối không dám nói ra thân phận của họ, vì thế càng thêm không cố kỵ.
Đường Vũ nhanh chóng bị Ian dẫn đến một nơi quen mắt – trung tâm soạn trình tự của cậu.
Sao thượng tá biết chỗ này? Đường Vũ nghi vấn.
Chẳng qua chuyện đó không quan trọng lắm, cậu cần phải giải thích với thượng tá chuyện cậu thất hứa, cậu biết, thượng tá rất để ý chuyện rõ ràng đã hẹn nhưng lại không thực hiện.
Cậu gần như lặp lại hoàn chỉnh mỗi câu nói sau khi gặp mặt Lunerb, để được xử lý khoan dung.
Ian lắng nghe, trầm mặc rất lâu.
Cho đến khi cậu nói xong từ cuối cùng, cánh tay đang túm cổ tay cậu mới buông ra.
May mà chỉ đang ở trên mạng, nếu không đại khái sẽ có thêm một cái “vòng tay” rồi, Đường Vũ nghĩ.
Đường Vũ cũng chỉnh lý lại một lượt thu hoạch hôm nay trong lúc thuật lại.
Sau đó, cậu bỗng nghĩ đến gì đó, lập tức túm tay Ian, lo lắng nói: “Thượng tá, gần nơi anh đang ở có một ‘thông đạo’, liệu anh có gặp nguy hiểm không?”
Thấy nỗi lo lộ ra trong vẻ nóng ruột của cậu, khóe môi Ian nhẹ cong lên, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cậu, nói: “Không cần lo lắng, tôi sẽ không qua đó.”
Có câu bảo đảm này, Đường Vũ thật sự không còn lo nữa, vì cậu biết, bất kể thế nào, người đàn ông này sẽ không lừa cậu.
“Đúng rồi, còn nữa.” Đường Vũ bỗng nhớ đến một đầu mối quan trọng, “Đàn anh Lub nói, cấp cao liên bang cũng có rất nhiều người của họ.”
Lúc này Đường Vũ cảm nhận rõ ràng, cậu chính là một gián điệp…
Ian nhíu mày, rất nhiều nghi vấn trong lòng đã được giải thích từ đây.
Khó trách anh luôn cảm thấy thái độ của liên bang rất lạ, cứ cho người ta cảm giác phân thành hai phe.
Trước giờ không cảm thấy kỳ quái, vì dù hai phe phái trong liên bang luôn đấu đá rất quyết liệt, nhưng khi đối ngoại, luôn chỉ có lời một nhà, mà mấy năm gần nay, lại luôn do dự không quyết, hoặc đã đưa ra quyết định rồi lại bị phủ quyết.
Cũng như dây dẫn cháy của cuộc chiến liên bang này, vốn nổi lên vì tranh đoạt mấy hành tinh bỏ hoang, lúc mới chiến tranh, trong liên bang có người đề nghị trả lại những hành tinh đã được kiểm tra là không có tác dụng gì, lại không có bất cứ nguồn tài nguyên tiềm ẩn nào về chủ cũ, nhưng lại có người kiên trì bất kể thế nào cũng không trả, thà rằng dẫn tới chiến tranh cũng muốn giành cho bằng được, nhưng lại không nói ý đồ cụ thể, chỉ cho người ta một loại ảo tưởng rằng trong hành tinh có tài nguyên quan trọng.
“Nhưng, có một người, có lẽ chúng ta có thể thử tiếp xúc xem.” Đường Vũ nhớ đến một cái tên.
Cậu thấy thượng tá nhìn mình, ánh mắt mang dò hỏi.
Cậu mở miệng: “Franco.” Sau đó, cậu thấy thượng tá hiếm khi lộ vẻ chấn động.
“Cậu thấy chưa?” Đường Vũ bị gợi lòng hiếu kỳ.
“Chiến hữu của anh họ tôi chấp nhận nguy cơ bị trừng phạt, dẫn tôi đến khu đó xem thử, tôi thấy một thứ giống như lốc xoáy.” Mặt Carlos đầy mê mang: “Tôi chưa từng gặp hiện tượng đó.”
“Lỗ đen?” Đường Vũ hỏi.
Carlos chần chừ lắc đầu, “Không giống, nếu không sao Danny có thể sống sót ra được?”
“Vậy đó là gì chứ…” Đường Vũ cũng đang suy nghĩ.
Tinh thần lực xảy ra vấn đề, rất giống những người điều khiển thoát ra từ không gian tộc kiến, nhưng mức độ tương tự lại không cao lắm, giữa hai bên có quan hệ gì không đây…
“Vậy hiện tại Danny sao rồi?”
Nói đến đây, Carlos mới thư giãn hơn, còn có vẻ rất an ủi: “Anh ấy đã khỏi rồi.”
“Khỏi rồi?”
“Đúng.” Carlos gật đầu, “Phải nói, viện nghiên cứu có lúc thật sự biết làm chuyện tốt, đàn anh trong học viện của chúng ta, Lunerb, anh ta nói có quen với cậu, có thể giúp trị liệu tinh thần lực cho anh họ của tôi.”
Đường Vũ nghe thế, chuông cảnh báo réo vang trong đầu, cậu nghe mình lên tiếng hỏi: “Trị khỏi rồi?”
“Đúng vậy, khỏi rồi, hơn nữa tinh thần lực còn cao lên không ít, bây giờ anh ấy được nuông chiều nhất nhà tôi. Sao vậy?” Thấy vẻ mặt Đường Vũ không tốt lắm, Carlos hỏi.
Đường Vũ cười gượng, trong lòng lại mơ hồ nổi lên bất an.
Một khi dính đến người Hyde, Đường Vũ liền cảm thấy chuyện không đơn giản như thế nữa.
Hơn nữa “thời không nhiễu loạn” rốt cuộc là gì? Tại sao có thể khiến tinh thần lực trở nên bất thường?
Liên bang có điều tra chuyện này không?
Hàn huyên với Carlos xong, sắc trời đã không còn sớm, quản gia của nhà họ Phùng an bài cho Đường Vũ một căn phòng.
Đường Vũ vừa vào phòng đã vội vã lên mạng.
Rất lâu chưa lên mạng, cậu cảm thấy mình đã cai được độ nghiện mạng nhiều năm rồi.
Mới lên mạng Đường Vũ còn thấy không quen lắm.
Cậu đến trung tâm soạn trình tự của mình, đồ treo bán đã sạch bách, trong tài khoản có thêm rất nhiều tiền, đủ cho cậu trả học phí năm sau còn hưởng thụ cuộc sống.
Có đến mấy trăm tin nhắn, Đường Vũ xem từng cái, phát hiện không có cái gì đặc biệt khẩn cấp.
Cậu ra ngoài, đến quảng trường trung tâm của khu này ngồi một lát.
Sau đó cậu gửi tin nhắn cho Lunerb.
Qua một lát, ánh sáng vàng lóe lên, Lunerb xuất hiện trước mặt cậu.
“Hiếm khi cậu chủ động liên lạc với tôi.” Lunerb có vẻ rất vui, “Cảm ơn gì chứ, đúng lúc tôi biết cậu ta là bạn tốt của cậu, trước kia người trong trường có thành kiến với cậu, cậu ta có thể trở thành bạn cậu, có thể thấy đối xử với cậu thật lòng.”
“Nên cảm ơn thì vẫn phải cảm ơn.” Đường Vũ đã nhắn tin cảm ơn Lunerb giúp đỡ việc của anh họ Carlos, còn hy vọng có thể gặp mặt.
Lúc này Lunerb đang ở trên hành tinh Uni, tiếp quản chuyện quản lý các học sinh khác, cho nên hai người cũng chỉ có thể gặp mặt trên mạng, như vậy làm Đường Vũ cảm thấy an toàn hơn nhiều.
Đường Vũ có thể đoán được quan hệ của Lunerb và Abner nhất định rất gần, có lẽ là Abner đích thân bồi đưỡng Lunerb, cho nên suy nghĩ của Abner, chắc Lunerb biết rõ.
Vì vậy Đường Vũ nói thẳng mục đích gặp mặt lần này.
“Đàn anh, có phải hiệu trưởng không xem trọng tôi không?” Đường Vũ biểu đạt rất ẩn ý, tránh cho mình dùng từ không thích đáng mà tạo nên phiền phức không cần thiết.
Lunerb lộ vẻ kinh ngạc, giống như đang nói “sao cậu biết”. Sau đó, hắn cười: “Đường Vũ, tôi còn tưởng cậu sẽ che giấu lâu lắm.”
Ngoài mặt Đường Vũ không có gì biến động, thực tế trong lòng chấn động, Lunerb nói vậy là sao? Nhưng đầu cậu chợt linh động hơn, thuận theo câu nói của Lunerb, “Tôi trước giờ chưa từng cảm thấy mình che giấu tốt.”
“Cũng đúng.” Lunerb gật đầu, ngồi cạnh Đường Vũ, “Lúc đó cậu cự tuyệt đề nghị vào viện nghiên cứu của Abner, thì đã không chuẩn bị che giấu mình rồi.” Lunerb quay đầu nhìn cậu, hỏi: “Vậy cậu đang theo ai?”
Đầu óc Đường Vũ xoay chuyển cực nhanh, mơ hồ đoán được đại khái, lắc đầu tỏ vẻ không thể nói.
Lẽ nào giữa người Hyde cũng phân chia bè phái sao?
Lunerb nhẹ đẩy cậu một cái, cười nói: “Có gì không thể nói chứ, không phải chính là Franco sao!”
Franco là ai.
Đầu óc Đường Vũ vận chuyển cực nhanh.
Từ mấy lần tiếp xúc có thể biết được, Abner không có ý định gì tốt với liên bang, vậy đối lập với ông, người tên Franco đó, chính là người của trận doanh khác, nhưng tạm thời cũng không thể xác định có phải là người tin được hay không.
Vẻ bình tĩnh của Đường Vũ khiến Lunerb cho là ngầm thừa nhân.
“Bỏ đi, không nói cái này nữa, cậu gọi tôi đến không phải chỉ để nói những chuyện chúng ta đã thầm biết rõ chứ?”
“Tôi muốn nói đến chuyện tinh thần lực được nâng cao.”
Lunerb luôn hi hi ha ha vừa nghe đến cái này liền thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nhìn Đường Vũ nói: “Nếu cậu đã không vào viện nghiên cứu, thì chuyện này cũng không cần cho cậu biết.”
“Thật ra tôi biết.” Đường Vũ nhìn chằm chằm Lunerb, muốn xác định suy đoán của mình từ biến hóa của đối phương, “Lúc xuyên qua không gian tộc kiến, cũng chính là lúc ở trong cái tương tự “đường hầm thời không” đó, sẽ có một lần được nâng cao tinh thần lực.”
Cho dù vẻ mặt Lunerb không biết hóa gì, nhưng Đường Vũ vẫn xác định được suy đoán của mình từ trong ánh mắt hơi rút lại của đối phương, cậu nói tiếp: “Là vì trong quá trình xuyên qua đó xuất hiện co rút và kéo giãn tinh thần lực cực độ, cho nên người từng trải qua chuyện này đều sẽ gặp bất thường về tinh thần lực, nhưng sau khi hồi phục tinh thần lực cũng sẽ tăng lên.”
Bọn họ ra khỏi không gian tộc kiến được nâng cao tinh thần lực, mà tinh thần lực của anh họ Carlos cũng tăng lên không ít, vậy có nghĩa là “thời không nhiễu loạn” mà Danny gặp phải cũng là một “đường hầm thời không” kết nối với một không gian khác.
Mà nếu Lunerb đã có thể ung dung xem xét chuyện này như vậy, còn chữa trị cho Danny, vậy thì không gian mà đường hầm đó kết nối không nghĩ cũng biết, bên đó, rất có thể chính là người Hyde!
Vẻ nghiêm túc của Lunerb chậm rãi sụp đổ, thất bại gãi đầu, trở lại vẻ mặt hài hòa: “Xem ra cho dù không hồi phục ký ức trước kia cho cậu, chuyện cậu muốn biết rồi cũng sẽ biết.”
Đoán được Đường Vũ không biết mình đang nói gì, Lunerb nhìn xung quanh, thấy không có ai đang chú ý họ, mới hạ giọng nói: “Tôi biết người của Franco còn chưa nắm được phương pháp làm người ta hồi phục ký ức, nhưng Abner đã tìm được cách giải quyết, rất nhanh, tôi sẽ tìm về ký ức hoàn chỉnh.” Lunerb cười sáng lạn, “Thế nào, có muốn nương nhờ không, có muốn biết ‘kiếp trước’ cậu là ai, đã từng làm gì không?”
Cánh cửa của thế giới mới mở ra quá nhanh, Đường Vũ thậm chí đã quên che giấu bản thân, ngẩn ngơ nhìn đối phương.
Những người Hyde này rốt cuộc có lai lịch gì? Quá phản khoa học phản tự nhiên rồi phải không! Tại sao họ có thể lấy được ký ức kiếp trước? Và tại sao muốn tìm về ký ức kiếp trước?
Kiếp trước của cậu có cái gì sao?
Không đúng, cậu căn bản không thể tìm được kiếp trước của mình, vì cậu chỉ là người xuyên tới, chủ nhân của thân thể này trừ giữ lại chút cảm ứng rất nhỏ bé cho cậu, cùng một cái đầu rất hữu dụng, thì không có bất cứ dấu hiệu nào sẽ “sống lại”.
Đường Vũ cảm thấy, nếu không phải đang ở trên mạng, rất có thể cậu đã nổi da gà đầy người.
Má ơi quá huyền ảo rồi!
456594|?cxndqiqy13::67cl/]#!77@ Huyết Phong @,[94703122jx53fmmg`,*?kp.}vl
Thấy Đường Vũ ngẩn ra, Lunerb vỗ mặt Đường Vũ: “Toàn thân cậu có phải cũng chỉ có chút thịt như chỗ này không? Tôi thật lòng hy vọng cậu có thể tới chỗ tôi.” Nhìn chút màu hồng nhạt còn lưu lại trên gương mặt sạch sẽ của Đường Vũ, cho dù biết rõ chỉ là kỹ thuật mô phỏng cực cao, nhưng vẫn khiến hắn chơi rất hứng thú.
Đường Vũ nhanh chóng hoàn hồn, vỗ bàn tay trên mặt xuống, “Quan niệm khác nhau, sao tôi có thể qua chỗ các anh.”
“Thật nghĩ không ra, loại người thô tục như Franco lại có tâm tư làm phản, lại nói, liên bang sẽ nhanh chóng bị chúng ta khống chế, dù ông ta có phản kháng thì có thể thế nào chứ?”
Ngày hôm nay chuyện chấn động quá nhiều, Đường Vũ cảm thấy mình sắp tê liệt.
Bị người Hyde khống chế toàn liên bang gì đó… liên bang này thật sự còn an toàn không?
“Tôi tin, một khi thuốc hồi phục ký ức được sản xuất số lượng lớn, sẽ còn có rất nhiều người gia nhập với chúng ta, tôi mong đợi lúc đó cậu có thể thay đổi suy nghĩ.”
“Tại sao anh lại muốn tôi qua đó như vậy? Tôi không có chỗ nào xuất sắc.”
“Không phải.” Hai tay Lunerb lại bắt đầu không thành thật, nhéo mặt Đường Vũ, “Tôi có một cảm giác, kiếp trước chúng ta có quen biết, hơn nữa cậu rất quan trọng với tôi, tuy bây giờ nói thế sẽ khiến cậu cảm thấy tôi rất tùy tiện, nhưng cậu biết đó, cảm giác của chúng ta trước giờ đều không có căn cứ gì.”
Khi Đường Vũ không chú ý, bên cạnh lại lóe lên tia sáng vàng.
Đường Vũ cảm thấy động tác của Lunerb vô vị cực điểm, cậu vỗ một lần, đối phương vẫn nhéo tiếp, giống như làm vậy có thể mang đến lạc thú gì đó, trước hôm nay, cậu chưa từng cảm thấy cậu và Lunerb quen thuộc đến mức này!
Cậu đang định mở miệng ngăn cản, đồng thời vỗ tay đối phương ra, lại bị một sức lực túm lấy, tiếp theo, cậu bị kéo mạnh sang một bên, lao vào một người khác.
Cảm giác đau trên má rất chân thật, Đường Vũ ngẩng đầu, không cần nhìn rõ toàn diện mạo, chỉ với đôi môi đang mím lại cùng chiếc cằm cương nghị, cậu đã có thể xác định người này là ai.
“Thượng tá?”
“Thượng tá Clermont? Oa, anh là thần tượng của tôi, có thể ký tên cho tôi không?” Một âm thanh khác nhanh chóng phủ lắp Đường Vũ, còn tỏ vẻ cực kỳ hưng phấn.
Đường Vũ gần như có thể xác định, cái tên đối diện đang diễn kịch.
Trong lòng thì nghĩ, diễn di diễn đi, thượng tá đã biết anh là người ngoài hành tinh rồi, xem anh có thể diễn giống cỡ nào.
Sau đó, cậu cảm thấy có một cánh tay vòng lên eo mình, giọng nói vang lên từ đỉnh đầu: “Tôi sẽ không ký tên cho cậu, ngoài ra, cách xa người của tôi một chút.”
Lunerb kinh ngạc nói không nên lời.
Xem ra hắn hoàn toàn không ngờ Đường Vũ và Ian Clermont đã là loại quan hệ này.
Lần này không phải đang diễn, Đường Vũ nhìn ra được, Lunerb thật sự rất kinh ngạc, đương nhiên, cậu cũng kinh ngạc, tại sao thượng tá lại đột nhiên nói vậy?
Lẽ nào động tác vừa rồi của Lunerb khiến thượng tá hiểu lầm?
Rất nhanh, cậu cảm thấy cánh tay bị túm lấy, dịu dàng kéo một cái, cậu đã đứng cách thượng tá nửa bước.
Đối phương không để ý đến người đang kinh ngạc kia nữa, chỉ cúi đầu nhìn Đường Vũ, vẻ mặt và ngữ khí đều nhàn nhạt: “Hiện tại là 21 giờ 3 phút.”
Lúc này Đường Vũ mới chợt nhớ, vì Lunerb tiết lộ quá nhiều tin tức, cậu chỉ lo hấp thụ và gài bẫy, đã quên mất cuộc hẹn mỗi ngày cùng thượng tá.
“Xin lỗi, vì có vài chuyện nên lỡ mất.”
Người có mắt đều nhìn ra được “có vài chuyện” là gì, Đường Vũ cảm thấy rất lúng túng.
May mà thượng tá có vẻ không định phê bình gì, kéo cậu nói: “Đi theo thôi.” Sau đó xoay người đi.
Đương nhiên Đường Vũ sẽ ngoan ngoãn đi theo, vốn định quay lại phẩy tay tạm biệt Lunerb, kết quả khi cậu quay sang, thanh niên bị họ ném lại sau lưng liền lớn giọng nói: “Đường Vũ, cậu thật sự không định đến bên tôi sao?”
Đường Vũ giật mình hoảng sợ, hận không thể dựng ngón giữa với hắn.
Câu nói đó có ý gì đây hả! Trước đó chỉ hỏi cậu có muốn đến đội của hắn không, bây giờ sao lại đổi cách biểu đạt rồi, sẽ làm người khác hiểu lầm đó được chưa?
Cậu cảm thấy lực nắm trên cổ tay tăng mạnh, cho dù biến đổi rất nhỏ, nhưng nhạy bén như cậu vẫn dễ dàng phát giác dược.
Đường Vũ không vui nhìn Lunerb, nghiến răng nói từng chữ: “Không – có!
Vậy mà Lunerb còn tạo hình trái tim trên đầu với cậu.
…
Đại khái hắn cảm thấy Đường Vũ tuyệt đối không dám nói ra thân phận của họ, vì thế càng thêm không cố kỵ.
Đường Vũ nhanh chóng bị Ian dẫn đến một nơi quen mắt – trung tâm soạn trình tự của cậu.
Sao thượng tá biết chỗ này? Đường Vũ nghi vấn.
Chẳng qua chuyện đó không quan trọng lắm, cậu cần phải giải thích với thượng tá chuyện cậu thất hứa, cậu biết, thượng tá rất để ý chuyện rõ ràng đã hẹn nhưng lại không thực hiện.
Cậu gần như lặp lại hoàn chỉnh mỗi câu nói sau khi gặp mặt Lunerb, để được xử lý khoan dung.
Ian lắng nghe, trầm mặc rất lâu.
Cho đến khi cậu nói xong từ cuối cùng, cánh tay đang túm cổ tay cậu mới buông ra.
May mà chỉ đang ở trên mạng, nếu không đại khái sẽ có thêm một cái “vòng tay” rồi, Đường Vũ nghĩ.
Đường Vũ cũng chỉnh lý lại một lượt thu hoạch hôm nay trong lúc thuật lại.
Sau đó, cậu bỗng nghĩ đến gì đó, lập tức túm tay Ian, lo lắng nói: “Thượng tá, gần nơi anh đang ở có một ‘thông đạo’, liệu anh có gặp nguy hiểm không?”
Thấy nỗi lo lộ ra trong vẻ nóng ruột của cậu, khóe môi Ian nhẹ cong lên, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cậu, nói: “Không cần lo lắng, tôi sẽ không qua đó.”
Có câu bảo đảm này, Đường Vũ thật sự không còn lo nữa, vì cậu biết, bất kể thế nào, người đàn ông này sẽ không lừa cậu.
“Đúng rồi, còn nữa.” Đường Vũ bỗng nhớ đến một đầu mối quan trọng, “Đàn anh Lub nói, cấp cao liên bang cũng có rất nhiều người của họ.”
Lúc này Đường Vũ cảm nhận rõ ràng, cậu chính là một gián điệp…
Ian nhíu mày, rất nhiều nghi vấn trong lòng đã được giải thích từ đây.
Khó trách anh luôn cảm thấy thái độ của liên bang rất lạ, cứ cho người ta cảm giác phân thành hai phe.
Trước giờ không cảm thấy kỳ quái, vì dù hai phe phái trong liên bang luôn đấu đá rất quyết liệt, nhưng khi đối ngoại, luôn chỉ có lời một nhà, mà mấy năm gần nay, lại luôn do dự không quyết, hoặc đã đưa ra quyết định rồi lại bị phủ quyết.
Cũng như dây dẫn cháy của cuộc chiến liên bang này, vốn nổi lên vì tranh đoạt mấy hành tinh bỏ hoang, lúc mới chiến tranh, trong liên bang có người đề nghị trả lại những hành tinh đã được kiểm tra là không có tác dụng gì, lại không có bất cứ nguồn tài nguyên tiềm ẩn nào về chủ cũ, nhưng lại có người kiên trì bất kể thế nào cũng không trả, thà rằng dẫn tới chiến tranh cũng muốn giành cho bằng được, nhưng lại không nói ý đồ cụ thể, chỉ cho người ta một loại ảo tưởng rằng trong hành tinh có tài nguyên quan trọng.
“Nhưng, có một người, có lẽ chúng ta có thể thử tiếp xúc xem.” Đường Vũ nhớ đến một cái tên.
Cậu thấy thượng tá nhìn mình, ánh mắt mang dò hỏi.
Cậu mở miệng: “Franco.” Sau đó, cậu thấy thượng tá hiếm khi lộ vẻ chấn động.
Tác giả :
Lăng Bộ Nhược Anh