Chiến Thần
Chương 141: Sự trở về hoàn mỹ
Đường Vũ muốn vào thế giới đường sọc đó, cần phải khống chế được chiến thần trước.
Nhưng ở bước đầu tiên, hai người đã gặp trở ngại.
Đường Vũ có thể cùng Ian đi vào chiến thần, nhưng không thể đơn độc điều khiển.
Tình huống này không nằm trong dự liệu của Ian, lẽ nào là do hạn chế về thân thể?
Biết chuyện này không thể gấp, Ian cũng không muốn Đường Vũ quá phí tâm trong chuyện này, vì thế anh vẫn làm theo tiết tấu định sẵn, chậm rãi giúp Đường Vũ nhớ lại chuyện trước kia.
Hôm nay, phu nhân Clermont đến hành tinh trung ương của Oum cũng đã mười ngày, được Liên Kỳ đề nghị, hai bà quyết định đi “du lịch hành tinh trung ương một ngày”.
Phu nhân Clermont còn kéo theo Ian, vừa có thể bảo đảm an toàn cho họ, còn có thể khoe con trai tuấn tú của bà.
Mà Đường Vũ thì bị Đường Định Tín giữ lại học vài tri thức giao tiếp thực tế với giáo viên được mời đến.
Sau khi Ian xuất hiện, đây là lần đầu tiên hai người tách ra trừ lúc ngủ.
Đường Vũ đáng thương nhìn theo Ian, sau nhiều lần xác nhận đối phương không thể ở lại với mình, cuối cùng thất vọng đi theo cha vào phòng.
__ Cần tôi mang quà gì về.
Trên máy phi hành, hai bà đang nói chuyện, Ian gửi tin nhắn cho Đường Vũ.
Đoán đối phương có lẽ vừa nghe giáo viên giảng bài, vừa lén ngẩn ngơ, Ian để lộ sự dịu dàng mà ngay cả anh cũng không phát hiện.
Phu nhân Clermont thấy con trai có biểu cảm đầy tính người như vậy, bĩu môi, che miệng lén nói với Liên Kỳ: “Cái thằng con cứng nhắc của tôi đã bị tiểu Vũ mê hoặc rồi.”
Trong lòng Liên Kỳ vẫn còn chút lo lắng, cho dù bây giờ bà đã tiếp nhận Ian, “Cũng không biết khi nào con tôi mới có thể trở lại bình thường.”
Lời này nếu nói ra từ miệng người khác, chắc chắn Liên Kỳ sẽ liều mạng với đối phương.
Nói vậy chẳng khác nào bảo con bà không bình thường.
Nhưng với phu nhân Clermont, hai bà đã sớm tâm sự mọi thứ với nhau, lời trong lòng cũng nói không ít, không có gì kiêng kỵ.
Cho dù trước mắt ký ức của Đường Vũ khôi phục rất tốt, nhưng vẫn không có “hơi người”.
Giống như một người máy mang theo ký ức di động, trừ có lúc biểu hiện thân mật với Ian – đó cũng mang theo mục đích “ích kỷ tự lợi” – ngay cả đối với bà và Đường Định Tín, cũng rất xa cách.
Tình trạng này, cho dù toàn bộ ký ức trở lại, cũng vẫn khác biệt với người bình thường.
Bà bắt đầu lo lắng, Ian Clermont có còn đối xử với con bà như trước không.
Phu nhân Clermont thì hoàn toàn không lo lắng phương diện đó.
Con bà bà hiểu, hiện tại đã chìm sâu lắm rồi, có dùng phi thuyền vũ trụ cũng không kéo về được.
Bà thường xuyên khen ngợi trực giác của mình chuẩn, ngay từ lần đầu gặp Đường Vũ bà đã cảm thấy con trai mình đối xử với cậu học sinh đó khác lắm.
Bà nhớ khi Ian mang về hai học sinh, một người là thằng hai trực hệ nhà họ Phùng, người khác là một thằng bé hoàn toàn không có tiếng tăm, với tính cách không bao giờ làm chuyện dư thừa của con bà, bất kể là chủ động mở miệng hay ngầm đồng ý cho học sinh đó theo về, trong lòng tuyệt đối có một chút cảm giác khác thường với đối phương.
Hiện tại nhìn lại, quả nhiên mà.
Nếu không với thần kinh nhạy cảm như con trai của bà, không thể không phát hiện bà đang thảo luận chuyện của hai đứa với Liên Kỳ, chắc chắn là do nhớ Đường Vũ quá mức.
Bên kia Ian vừa nhận được tin trả lời của Đường Vũ.
__Tôi muốn video chiến đấu của anh. Tôi vốn có rồi, bây giờ lại không còn.
Video chiến đấu của Ian lưu trữ toàn bộ trong con chip của thân thể đã chết kia, từ sau khi Đường Vũ nhớ ra mình còn lưu rất nhiều bảo bối tại thân thể đó, cậu luôn muốn tìm lại.
__ Tôi còn đang chỉnh lại, thêm một thời gian nữa sẽ cho cậu.
Vốn muốn tặng một vài món quà khác, Ian không ngờ Đường Vũ lại mở miệng đòi cái này, anh bất đắc dĩ trả lời.
Ian đang kỳ quái, đã qua nửa ngày, Đường Vũ vẫn chưa trả lời anh, thì nghe tiếng “tít tít tít” truyền đến.
__ Tôi kết nối với thân thể đó rồi, tôi muốn lấy đồ của tôi lại.
Ian nhíu mày, cảm thấy nội dung Đường Vũ nói hơi kỳ lạ.
Người sau khi chết, nếu con chip không ai bảo quản đặc biệt sẽ phân giải.
Lúc đó khi thân thể của Đường Vũ tử vong, anh trước là thống khổ sau lại nhớ Đường Vũ sẽ vào trong chiến thần, cho nên quá vội vàng vẫn không kịp xử lý thân thể Đường Vũ.
Hơn nữa theo anh biết, trong con chip của thân thể đó không có thứ gì cần đặc biệt lưu trữ lại.
Cho nên, con chip đó có lẽ đã tiêu vong theo thân thể rồi mới đúng, sao có thể kết nối?
Nghĩ đến đây, huyệt thái dương của Ian nhảy lên vài cái, trực giác của anh đang cảnh báo cho anh.
Nếu thật sự kết nối, vậy nói rõ có người đã động vào thân thể của ‘Đường Vũ’…
Ian vừa kết nối hình ảnh với Đường Vũ, vừa dừng máy phi hành lại.
“Xin lỗi, mẹ, con có vài chuyện vô cùng khẩn cấp phải đi trước.”
Còn không xác định được có gì bất ngờ xảy đến không, Ian không nói cho hai người mẹ này được, tránh cho họ lo lắng, cũng không chuẩn bị dẫn họ về, nếu thật sự có chuyện, mang họ theo ngược lại sẽ khiến họ gặp nguy hiểm.
Âm thầm phân phó vệ sĩ và các tùy tùng đề cao cảnh giác, Ian xuống máy phi hành, nhanh chóng đổi sang phi thuyền tốc độ ánh sáng.
Nói là tốc độ ánh sáng, nhưng vì trên hành tinh có quá nhiều chướng ngại, không thể đạt đến tốc độ ánh sáng, nên muốn về nhà họ Đường ít nhất cũng phải năm phút.
Ian nhìn chằm chằm màn hình mãi không được kết nối, dự cảm không hay trong lòng càng thêm lớn.
Nghĩ đến gì đó, Ian lập tức mở màn hình hiển thị trong phi thuyền, định vị nhà họ Đường, phát hiện nơi đó đang hiện lên từng đợt ánh sáng đỏ, rõ ràng đang bị tấn công.
Rốt cuộc là ai?
Lại có thể yên hơi lặng tiếng đột phá phòng tuyến bên ngoài Oum, trực tiếp tấn công vào hành tinh trung ương.
Đáp án đã rất rõ ràng, trừ hai người đó, những người khác cũng sẽ không chấp nhận mạo hiểm bị tiêu diệt toàn bộ, đến liên bang mạnh nhất tinh hệ phát động chiến tranh…
Đáng ghét!
Ian nện một quyền lên cửa sổ thép bên cạnh.
Nếu là bình thường năm phút chỉ vụt cái là qua, nhưng đối với Ian vào lúc này, mỗi giây dài như cả năm.
Trước đó Noah nói với anh Ogavin và Abner gần đây rất an tĩnh, lúc đó anh nên ý thức được có vấn đề!
Hết lần này đến lần khác đối mặt với hiện thực suýt mất Đường Vũ, khiến Ian không thể bình tĩnh đối mặt với tình trạng này.
Đây cũng là nguyên nhân anh không muốn về giúp Noah, vì anh đã không còn đủ mạnh để bảo vệ nhân dân của một liên bang, anh chỉ muốn dùng hết khả năng của mình bảo vệ một người.
Ian siết chặt nắm tay đứng trên đầu phi thuyền, hận không thể lập tức đến nhà họ Đường.
Anh và chiến thần không có loại cảm ứng tâm thần như Đường Vũ và chiến thần, cho nên không thể gọi chiến thần đến, chỉ có thể đợi về nhà họ Đường rồi tính.
Thời gian trôi đi từng giây, trong màn hình, màu ở nhà họ Đường đã đỏ tươi, đó là màu cảnh báo cao nhất.
May mà Đường Định Tín đang ở nhà, có lẽ chống đỡ được một lát.
Nhưng Ian cũng biết, đó chỉ là suy nghĩ tự lừa mình dối người của anh.
Đường Định Tín có mạnh, nhưng đó dù sao cũng chỉ là nhà riêng, binh lực có hạn, mà người đến tấn công tất nhiên đã chuẩn bị vạn toàn, từ việc đối phương xâm nhập yên hơi lặng tiếng là có thể thấy.
Nhất định Abner đã dùng cách gì đó!
Khi Ian cuối cùng cũng đến nơi, anh nhanh chóng nhảy xuống, rồi chấn động đến mức không thể hành động bởi cảnh tượng trước mặt.
Diện tích nhà họ Đường cực rộng, phạm vi rộng rãi như vậy, mà đã bị tàn phá toàn bộ, mặt đất lồi lõm không bằng, tứ phía bốc khói cuồn cuộn, một vài cơ giáp có hình dáng nhỏ hơn liên bang ngã nghiêng ngã ngửa.
Ian ổn định tâm trạng, nhìn con chip trên tay trái, tên Đường Vũ vẫn còn sáng…
Anh khẽ yên lòng.
Men theo khói súng cùng những cơ giáp đã bỏ phế, anh chạy điên cuồng, càng lúc càng thấy nhiều cơ giáp của người Hyde, lòng Ian càng thêm yên dạ, thậm chí bước chân cũng chậm lại.
Những chiếc cơ giáp này không nhìn ra dấu vết tổn hại rõ ràng, hiển nhiên bị sức mạnh cực nhanh hoặc cực lớn chế phục trong một chiêu.
Người có năng lực như thế, trong cả tinh hệ, trừ anh không còn ai khác.
Còn một khả năng nữa.
Thân thủ của người điều khiển Đường Vũ trước khi thời không hoàn nguyên, cộng thêm thân thể có tinh thần lực hơn ngàn của Đường Vũ kiếp này, lại thêm…
Chiến thần!
Xuyên qua khói súng, ở không xa phía trước, cơ giáp màu vàng khí thế khiếp người đang dùng một gối áp chế một chiếc cơ giáp to bự lớn hơn cơ giáp Hyde khác không ít.
Mà phía sau cơ giáp màu vàng, đang có một chiếc cơ giáp to lớn khác vung tay muốn nện vào thắt lưng.
Cơ giáp màu vàng đường như có dự liệu trước, vào thời khắc mấu chốt hung tợn đè xuống, kim loại vốn có tính đàn hồi vì thừa nhận lực ép quá lớn mà phát ra tiếng vang giòn tan trực tiếp tan rã.
Cùng lúc này, cơ giáp màu vàng nhảy vọt ra sau, trên không trung chuẩn xác túm lấy cằm của chiếc cơ giáp tập kích, trước khi chạm đất, nhanh chóng xoay chuyển 360 độ, ánh sáng màu vàng giống như mưa từ trung tâm lan ra, sau đó quỳ một gối chạm đất.
Cơ giáp bị khống chế vì chịu một kích đó mà đã xoay chuyển bay đi, phần đầu cơ giáp bị rớt, bị hất đi thật xa.
Ian đứng yên tại chỗ, không thể tiến tới.
Anh sững sờ nhìn những cảnh này.
Trong giác đấu, tông chỉ mà anh tuân theo luôn là trực tiếp và bạo lực.
Tất cả mọi người đều đánh giá cách đấu của anh là “một kích chế địch” hoặc “đơn giản bạo lực”.
Nhưng vừa rồi, với phong cách hoàn toàn khác anh, dưới uy lực cường đại, lại càng khiến người ta thán phục động tác hoa lệ, thoải mái và đẹp đẽ.
Đây là thực lực chân chính của Đường Vũ sao…
Chuyện kiếp trước dù sao cũng chỉ tồn tại trong ký ức của anh như một vài hình ảnh, không ngờ, anh có thể tận mắt thấy được người cùng anh sóng vai tác chiến ở kiếp đó.
Rất nhanh, có một loạt chiến giáp lục địa màu bạc trắng cỡ nhỏ ào vào chiến trường hỗn loạn, nhanh chóng chỉnh lý một đống phế tích.
Đường Định Tín đang chỉ huy đội chiến giáp lục địa đến nơi sớm nhất tìm kiếm kẻ xâm nhập còn sống, còn kéo người trong hai chiếc cơ giáp bị chiến thần phá hủy cuối cùng ra.
Là Ogavin và tâm phúc của ông, nguyên là một vị trung tướng của Hick.
Trong khi dọn dẹp chiến trường, chiến thần cũng phát hiện ra Ian, từ xa đứng đối diện nhìn anh.
Qua một lát, ngực chiến thần mở ra, một người nhẹ nhàng nhảy xuống, sau khi đứng vững, bước chân ổn định và nhanh chóng đi lại chỗ Ian.
Nắm đấm luôn siết chặt của Ian giờ đây mới thả lỏng, anh thở ra một cái, nhẹ lắc đầu than thở, có vẻ giống như không biết làm sao.
Người đến trước mặt anh thấy Ian có phản ứng đó, bất mãn hỏi: “Làm gì lại thở dài?”
Ian nhìn người đó, rõ ràng là dung mạo giống y như những ngày trước, nhưng lại hoàn toàn khác, dường như linh hồn của người này, Đường Vũ chân chính, cuối cùng đã trở về.
Ian nâng tay lên, vuốt mặt Đường Vũ, ở đó có một vết thương, sâu thấy tận xương, nhất định là trước lúc anh về đã xảy ra chuyện gì đó.
Biết Ian đang nhìn vết thương trên mặt mình, Đường Vũ không để ý cọ cọ vào lòng bàn tay anh: “May mà bọn họ tập kích, nếu không tôi không biết phải mất bao lâu mới tỉnh lại.”
“Tôi không thể bảo vệ cậu thật tốt.” Ian cố gắng không biểu hiện ra sự đau lòng.
Đường Vũ chân chính này, là chiến sĩ cấp đỉnh đủ sánh ngang với anh.
Quả nhiên, đối phương nói: “Từ nay về sau, tôi có thể bảo vệ tốt cho mình, và cả anh.”
Đường Vũ nói xong, lại nghe Ian thở dài.
“Sao vậy?” Đường Vũ hỏi.
Chỉ một chút đã thở dài hai lần, lẽ nào đối với sự trở về của mình, anh có gì bất mãn sao?
Câu nghi vấn vừa được hỏi ra, Đường Vũ đã cảm thấy bàn tay vốn đang vuốt mặt mình dời ra sau gáy, hơi dụng lực, bức cậu tiếp cận đối phương, thậm chí cả thân thể đều dán sát lại, Đường Vũ cảm giác được, bộ phận nào đó trên thân thể đối phương đang khoe khoang sức mạnh nguy hiểm, sau đó hơi thở của người đó lướt qua mắt, mũi, môi cậu, giọng nói khàn khàn đến mức làm lòng người run rẩy: “Cậu chân chính, khiến tôi động lòng không thôi.”
Nhưng ở bước đầu tiên, hai người đã gặp trở ngại.
Đường Vũ có thể cùng Ian đi vào chiến thần, nhưng không thể đơn độc điều khiển.
Tình huống này không nằm trong dự liệu của Ian, lẽ nào là do hạn chế về thân thể?
Biết chuyện này không thể gấp, Ian cũng không muốn Đường Vũ quá phí tâm trong chuyện này, vì thế anh vẫn làm theo tiết tấu định sẵn, chậm rãi giúp Đường Vũ nhớ lại chuyện trước kia.
Hôm nay, phu nhân Clermont đến hành tinh trung ương của Oum cũng đã mười ngày, được Liên Kỳ đề nghị, hai bà quyết định đi “du lịch hành tinh trung ương một ngày”.
Phu nhân Clermont còn kéo theo Ian, vừa có thể bảo đảm an toàn cho họ, còn có thể khoe con trai tuấn tú của bà.
Mà Đường Vũ thì bị Đường Định Tín giữ lại học vài tri thức giao tiếp thực tế với giáo viên được mời đến.
Sau khi Ian xuất hiện, đây là lần đầu tiên hai người tách ra trừ lúc ngủ.
Đường Vũ đáng thương nhìn theo Ian, sau nhiều lần xác nhận đối phương không thể ở lại với mình, cuối cùng thất vọng đi theo cha vào phòng.
__ Cần tôi mang quà gì về.
Trên máy phi hành, hai bà đang nói chuyện, Ian gửi tin nhắn cho Đường Vũ.
Đoán đối phương có lẽ vừa nghe giáo viên giảng bài, vừa lén ngẩn ngơ, Ian để lộ sự dịu dàng mà ngay cả anh cũng không phát hiện.
Phu nhân Clermont thấy con trai có biểu cảm đầy tính người như vậy, bĩu môi, che miệng lén nói với Liên Kỳ: “Cái thằng con cứng nhắc của tôi đã bị tiểu Vũ mê hoặc rồi.”
Trong lòng Liên Kỳ vẫn còn chút lo lắng, cho dù bây giờ bà đã tiếp nhận Ian, “Cũng không biết khi nào con tôi mới có thể trở lại bình thường.”
Lời này nếu nói ra từ miệng người khác, chắc chắn Liên Kỳ sẽ liều mạng với đối phương.
Nói vậy chẳng khác nào bảo con bà không bình thường.
Nhưng với phu nhân Clermont, hai bà đã sớm tâm sự mọi thứ với nhau, lời trong lòng cũng nói không ít, không có gì kiêng kỵ.
Cho dù trước mắt ký ức của Đường Vũ khôi phục rất tốt, nhưng vẫn không có “hơi người”.
Giống như một người máy mang theo ký ức di động, trừ có lúc biểu hiện thân mật với Ian – đó cũng mang theo mục đích “ích kỷ tự lợi” – ngay cả đối với bà và Đường Định Tín, cũng rất xa cách.
Tình trạng này, cho dù toàn bộ ký ức trở lại, cũng vẫn khác biệt với người bình thường.
Bà bắt đầu lo lắng, Ian Clermont có còn đối xử với con bà như trước không.
Phu nhân Clermont thì hoàn toàn không lo lắng phương diện đó.
Con bà bà hiểu, hiện tại đã chìm sâu lắm rồi, có dùng phi thuyền vũ trụ cũng không kéo về được.
Bà thường xuyên khen ngợi trực giác của mình chuẩn, ngay từ lần đầu gặp Đường Vũ bà đã cảm thấy con trai mình đối xử với cậu học sinh đó khác lắm.
Bà nhớ khi Ian mang về hai học sinh, một người là thằng hai trực hệ nhà họ Phùng, người khác là một thằng bé hoàn toàn không có tiếng tăm, với tính cách không bao giờ làm chuyện dư thừa của con bà, bất kể là chủ động mở miệng hay ngầm đồng ý cho học sinh đó theo về, trong lòng tuyệt đối có một chút cảm giác khác thường với đối phương.
Hiện tại nhìn lại, quả nhiên mà.
Nếu không với thần kinh nhạy cảm như con trai của bà, không thể không phát hiện bà đang thảo luận chuyện của hai đứa với Liên Kỳ, chắc chắn là do nhớ Đường Vũ quá mức.
Bên kia Ian vừa nhận được tin trả lời của Đường Vũ.
__Tôi muốn video chiến đấu của anh. Tôi vốn có rồi, bây giờ lại không còn.
Video chiến đấu của Ian lưu trữ toàn bộ trong con chip của thân thể đã chết kia, từ sau khi Đường Vũ nhớ ra mình còn lưu rất nhiều bảo bối tại thân thể đó, cậu luôn muốn tìm lại.
__ Tôi còn đang chỉnh lại, thêm một thời gian nữa sẽ cho cậu.
Vốn muốn tặng một vài món quà khác, Ian không ngờ Đường Vũ lại mở miệng đòi cái này, anh bất đắc dĩ trả lời.
Ian đang kỳ quái, đã qua nửa ngày, Đường Vũ vẫn chưa trả lời anh, thì nghe tiếng “tít tít tít” truyền đến.
__ Tôi kết nối với thân thể đó rồi, tôi muốn lấy đồ của tôi lại.
Ian nhíu mày, cảm thấy nội dung Đường Vũ nói hơi kỳ lạ.
Người sau khi chết, nếu con chip không ai bảo quản đặc biệt sẽ phân giải.
Lúc đó khi thân thể của Đường Vũ tử vong, anh trước là thống khổ sau lại nhớ Đường Vũ sẽ vào trong chiến thần, cho nên quá vội vàng vẫn không kịp xử lý thân thể Đường Vũ.
Hơn nữa theo anh biết, trong con chip của thân thể đó không có thứ gì cần đặc biệt lưu trữ lại.
Cho nên, con chip đó có lẽ đã tiêu vong theo thân thể rồi mới đúng, sao có thể kết nối?
Nghĩ đến đây, huyệt thái dương của Ian nhảy lên vài cái, trực giác của anh đang cảnh báo cho anh.
Nếu thật sự kết nối, vậy nói rõ có người đã động vào thân thể của ‘Đường Vũ’…
Ian vừa kết nối hình ảnh với Đường Vũ, vừa dừng máy phi hành lại.
“Xin lỗi, mẹ, con có vài chuyện vô cùng khẩn cấp phải đi trước.”
Còn không xác định được có gì bất ngờ xảy đến không, Ian không nói cho hai người mẹ này được, tránh cho họ lo lắng, cũng không chuẩn bị dẫn họ về, nếu thật sự có chuyện, mang họ theo ngược lại sẽ khiến họ gặp nguy hiểm.
Âm thầm phân phó vệ sĩ và các tùy tùng đề cao cảnh giác, Ian xuống máy phi hành, nhanh chóng đổi sang phi thuyền tốc độ ánh sáng.
Nói là tốc độ ánh sáng, nhưng vì trên hành tinh có quá nhiều chướng ngại, không thể đạt đến tốc độ ánh sáng, nên muốn về nhà họ Đường ít nhất cũng phải năm phút.
Ian nhìn chằm chằm màn hình mãi không được kết nối, dự cảm không hay trong lòng càng thêm lớn.
Nghĩ đến gì đó, Ian lập tức mở màn hình hiển thị trong phi thuyền, định vị nhà họ Đường, phát hiện nơi đó đang hiện lên từng đợt ánh sáng đỏ, rõ ràng đang bị tấn công.
Rốt cuộc là ai?
Lại có thể yên hơi lặng tiếng đột phá phòng tuyến bên ngoài Oum, trực tiếp tấn công vào hành tinh trung ương.
Đáp án đã rất rõ ràng, trừ hai người đó, những người khác cũng sẽ không chấp nhận mạo hiểm bị tiêu diệt toàn bộ, đến liên bang mạnh nhất tinh hệ phát động chiến tranh…
Đáng ghét!
Ian nện một quyền lên cửa sổ thép bên cạnh.
Nếu là bình thường năm phút chỉ vụt cái là qua, nhưng đối với Ian vào lúc này, mỗi giây dài như cả năm.
Trước đó Noah nói với anh Ogavin và Abner gần đây rất an tĩnh, lúc đó anh nên ý thức được có vấn đề!
Hết lần này đến lần khác đối mặt với hiện thực suýt mất Đường Vũ, khiến Ian không thể bình tĩnh đối mặt với tình trạng này.
Đây cũng là nguyên nhân anh không muốn về giúp Noah, vì anh đã không còn đủ mạnh để bảo vệ nhân dân của một liên bang, anh chỉ muốn dùng hết khả năng của mình bảo vệ một người.
Ian siết chặt nắm tay đứng trên đầu phi thuyền, hận không thể lập tức đến nhà họ Đường.
Anh và chiến thần không có loại cảm ứng tâm thần như Đường Vũ và chiến thần, cho nên không thể gọi chiến thần đến, chỉ có thể đợi về nhà họ Đường rồi tính.
Thời gian trôi đi từng giây, trong màn hình, màu ở nhà họ Đường đã đỏ tươi, đó là màu cảnh báo cao nhất.
May mà Đường Định Tín đang ở nhà, có lẽ chống đỡ được một lát.
Nhưng Ian cũng biết, đó chỉ là suy nghĩ tự lừa mình dối người của anh.
Đường Định Tín có mạnh, nhưng đó dù sao cũng chỉ là nhà riêng, binh lực có hạn, mà người đến tấn công tất nhiên đã chuẩn bị vạn toàn, từ việc đối phương xâm nhập yên hơi lặng tiếng là có thể thấy.
Nhất định Abner đã dùng cách gì đó!
Khi Ian cuối cùng cũng đến nơi, anh nhanh chóng nhảy xuống, rồi chấn động đến mức không thể hành động bởi cảnh tượng trước mặt.
Diện tích nhà họ Đường cực rộng, phạm vi rộng rãi như vậy, mà đã bị tàn phá toàn bộ, mặt đất lồi lõm không bằng, tứ phía bốc khói cuồn cuộn, một vài cơ giáp có hình dáng nhỏ hơn liên bang ngã nghiêng ngã ngửa.
Ian ổn định tâm trạng, nhìn con chip trên tay trái, tên Đường Vũ vẫn còn sáng…
Anh khẽ yên lòng.
Men theo khói súng cùng những cơ giáp đã bỏ phế, anh chạy điên cuồng, càng lúc càng thấy nhiều cơ giáp của người Hyde, lòng Ian càng thêm yên dạ, thậm chí bước chân cũng chậm lại.
Những chiếc cơ giáp này không nhìn ra dấu vết tổn hại rõ ràng, hiển nhiên bị sức mạnh cực nhanh hoặc cực lớn chế phục trong một chiêu.
Người có năng lực như thế, trong cả tinh hệ, trừ anh không còn ai khác.
Còn một khả năng nữa.
Thân thủ của người điều khiển Đường Vũ trước khi thời không hoàn nguyên, cộng thêm thân thể có tinh thần lực hơn ngàn của Đường Vũ kiếp này, lại thêm…
Chiến thần!
Xuyên qua khói súng, ở không xa phía trước, cơ giáp màu vàng khí thế khiếp người đang dùng một gối áp chế một chiếc cơ giáp to bự lớn hơn cơ giáp Hyde khác không ít.
Mà phía sau cơ giáp màu vàng, đang có một chiếc cơ giáp to lớn khác vung tay muốn nện vào thắt lưng.
Cơ giáp màu vàng đường như có dự liệu trước, vào thời khắc mấu chốt hung tợn đè xuống, kim loại vốn có tính đàn hồi vì thừa nhận lực ép quá lớn mà phát ra tiếng vang giòn tan trực tiếp tan rã.
Cùng lúc này, cơ giáp màu vàng nhảy vọt ra sau, trên không trung chuẩn xác túm lấy cằm của chiếc cơ giáp tập kích, trước khi chạm đất, nhanh chóng xoay chuyển 360 độ, ánh sáng màu vàng giống như mưa từ trung tâm lan ra, sau đó quỳ một gối chạm đất.
Cơ giáp bị khống chế vì chịu một kích đó mà đã xoay chuyển bay đi, phần đầu cơ giáp bị rớt, bị hất đi thật xa.
Ian đứng yên tại chỗ, không thể tiến tới.
Anh sững sờ nhìn những cảnh này.
Trong giác đấu, tông chỉ mà anh tuân theo luôn là trực tiếp và bạo lực.
Tất cả mọi người đều đánh giá cách đấu của anh là “một kích chế địch” hoặc “đơn giản bạo lực”.
Nhưng vừa rồi, với phong cách hoàn toàn khác anh, dưới uy lực cường đại, lại càng khiến người ta thán phục động tác hoa lệ, thoải mái và đẹp đẽ.
Đây là thực lực chân chính của Đường Vũ sao…
Chuyện kiếp trước dù sao cũng chỉ tồn tại trong ký ức của anh như một vài hình ảnh, không ngờ, anh có thể tận mắt thấy được người cùng anh sóng vai tác chiến ở kiếp đó.
Rất nhanh, có một loạt chiến giáp lục địa màu bạc trắng cỡ nhỏ ào vào chiến trường hỗn loạn, nhanh chóng chỉnh lý một đống phế tích.
Đường Định Tín đang chỉ huy đội chiến giáp lục địa đến nơi sớm nhất tìm kiếm kẻ xâm nhập còn sống, còn kéo người trong hai chiếc cơ giáp bị chiến thần phá hủy cuối cùng ra.
Là Ogavin và tâm phúc của ông, nguyên là một vị trung tướng của Hick.
Trong khi dọn dẹp chiến trường, chiến thần cũng phát hiện ra Ian, từ xa đứng đối diện nhìn anh.
Qua một lát, ngực chiến thần mở ra, một người nhẹ nhàng nhảy xuống, sau khi đứng vững, bước chân ổn định và nhanh chóng đi lại chỗ Ian.
Nắm đấm luôn siết chặt của Ian giờ đây mới thả lỏng, anh thở ra một cái, nhẹ lắc đầu than thở, có vẻ giống như không biết làm sao.
Người đến trước mặt anh thấy Ian có phản ứng đó, bất mãn hỏi: “Làm gì lại thở dài?”
Ian nhìn người đó, rõ ràng là dung mạo giống y như những ngày trước, nhưng lại hoàn toàn khác, dường như linh hồn của người này, Đường Vũ chân chính, cuối cùng đã trở về.
Ian nâng tay lên, vuốt mặt Đường Vũ, ở đó có một vết thương, sâu thấy tận xương, nhất định là trước lúc anh về đã xảy ra chuyện gì đó.
Biết Ian đang nhìn vết thương trên mặt mình, Đường Vũ không để ý cọ cọ vào lòng bàn tay anh: “May mà bọn họ tập kích, nếu không tôi không biết phải mất bao lâu mới tỉnh lại.”
“Tôi không thể bảo vệ cậu thật tốt.” Ian cố gắng không biểu hiện ra sự đau lòng.
Đường Vũ chân chính này, là chiến sĩ cấp đỉnh đủ sánh ngang với anh.
Quả nhiên, đối phương nói: “Từ nay về sau, tôi có thể bảo vệ tốt cho mình, và cả anh.”
Đường Vũ nói xong, lại nghe Ian thở dài.
“Sao vậy?” Đường Vũ hỏi.
Chỉ một chút đã thở dài hai lần, lẽ nào đối với sự trở về của mình, anh có gì bất mãn sao?
Câu nghi vấn vừa được hỏi ra, Đường Vũ đã cảm thấy bàn tay vốn đang vuốt mặt mình dời ra sau gáy, hơi dụng lực, bức cậu tiếp cận đối phương, thậm chí cả thân thể đều dán sát lại, Đường Vũ cảm giác được, bộ phận nào đó trên thân thể đối phương đang khoe khoang sức mạnh nguy hiểm, sau đó hơi thở của người đó lướt qua mắt, mũi, môi cậu, giọng nói khàn khàn đến mức làm lòng người run rẩy: “Cậu chân chính, khiến tôi động lòng không thôi.”
Tác giả :
Lăng Bộ Nhược Anh