Chiến Thần
Chương 136: Ba kiếp tương ngộ
Vicky vẻ mặt cao ngạo, soi mói nhìn Đường Vũ, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Mẫu thân muốn cô gả cho tên bệnh hoạn vừa mới tỉnh lại, đúng là buồn cười, cô đường đường là công chúa của liên bang mạnh nhất tinh hệ, tuy không phải là công chúa trực hệ, nhưng cũng có vô số người theo đuổi, lý nào đến phiên tên đàn ông không biết khi nào sẽ lại hôn mê dòm ngó chứ?
“Anh đừng mơ tưởng đến bổn công chúa, tôi cho anh biết, chuyện hôn nhân không phải thứ người như anh có thể ảo tưởng.” Vicky ngẩng cao đầu, vì thân hình đối phương cao hơn, cô muốn làm động tác từ trên nhìn xuống đương nhiên phải ngữa đầu ra sau, trông lại có chút khôi hài.
Mà người đàn ông trước mặt không hề phẫn nộ hay bất mãn khi nghe câu nói của cô, ngược lại mỉm cười gật đầu.
“Đúng, công chúa Vicky.” Giọng cậu trong trẻo dễ nghe, phối hợp với nụ cười ấm áp bất ngờ làm người khác rất muốn nghe thêm, “Cho nên, xin thứ cho tôi không tiếp cô nữa.”
Đường Vũ nói xong, thản nhiên bưng ly rượu quay người đi, ánh mắt không một chút lưu luyến.
Vicky ngẩn ra, sau đó tức giận, sắc mặt tái đi.
Thấy hai người tách ra, một phụ nữ mặc hoa phục lập tức bước tới, kéo tay Vicky, lại đi về hướng Đường Vũ, vừa đi vừa thấp giọng nói với Vicky: “Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, bảo con hút hồn cậu ta! Cũng đâu phải bảo con thật sự gả cho cậu ta, chỉ cần qua thời gian này, chú con bức Đường Định Tín xuống đài, đến lúc đó lại tìm cho con người đàn ông tốt nhất toàn tinh hệ!”
Sắc mặt Vicky biến đổi liên tục, dường như có rất nhiều lời muốn phản bác, nhưng nghe đến câu sau cùng, cô liền nhẫn nại, cười ngọt ngào nói: “Là mẹ nói đó, cho nên mẹ không phản đối con gả cho Noah của Hick chứ?”
Người phụ nữ kia nhíu mày, nhưng không thể làm gì hơn là dịu giọng đáp: “Thích ai không tốt lại cứ thích người của liên bang đó, con cứ diễn tốt vở kịch này trước đã, sau đó tùy con thích thế nào.”
Vicky thấy mẫu thân không phản đối, ngửa đầu ững ngực hóp bụng, kiêu ngạo đến trước mặt Đường Vũ.
Đối tượng chọn lựa đầu tiên trong lòng cô đương nhiên không phải là Noah, tiếc rằng anh hùng trong lòng cô hiện tại không rõ tung tích, cô chỉ có thể giảm bớt lựa chọn.
Vicky cùng mẫu thân đến chỗ Đường Vũ, nhờ phúc vừa rồi đối phương đối xử lạnh nhạt với cô, cô lại nhìn Đường Vũ thêm vài cái.
Với tướng mạo này, nếu mà mười mấy năm trước sẽ là quái thai tại liên bang, chẳng qua bây giờ nhìn lại, thì rất thuận mắt.
“Vừa rồi là Vic không hiểu chuyện, bác dẫn nó đến xin lỗi cháu, hai đứa phải hòa hợp chút, sau này còn sống với nhau lâu dài mà.” Người phụ nữ trung niên nói đầy hàm ý.
Đường Vũ nhìn hai người trước mặt một cái, cảm thấy thật sự không chút hứng thú với hai người, nhưng lại không biết phải làm sao để cự tuyệt đối phương lần nữa.
Cha từng nói, nếu không thích nói chuyện với ai, cứ nói một câu “thứ không thể tiếp” là được, nhưng chưa nói, người cậu không muốn để ý cứ quấn lấy thì phải làm thế nào.
Cậu ngẩng đầu lên, không biết nên cầu cứu ai mới tốt.
“Hai đứa nhìn đi, hai đứa đứng với nhau xứng đôi biết bao. Lúc còn nhỏ, chính là lúc cháu chưa hôn mê đó, hai đứa từng gặp mặt, cháu còn nhớ không, lúc đó em Vic của cháu chỉ mới nhiêu đây, ai ngờ trưởng thành rồi lại có duyên phận thế này.” Người phụ nữ trung niên vẫn lải nhải không ngừng.
Vicky lại nhìn Đường Vũ chằm chằm một lát, phát hiện đối phương vẫn không chút lịch sự nhìn người bên cạnh, dường như căn bản không nghe lời mẫu thân.
“Nè, sao nào, ở chung với tôi khiến anh khó chịu hả?!” Vicky không khách sáo nói.
Người phụ nữ trung niên sửng sốt, thầm mắng con gái mình nói quá thẳng, lập tức làm dịu bầu không khí: “Vic thẳng thắn thế đó, con bé chỉ hy vọng cháu chú ý đến con bé nhiều hơn mà thôi, cháu đừng suy nghĩ nhiều.”
Đường Định Tín nhìn cảnh khốn quẫn của con trai, nhưng lại không có thời gian xử lý, ông đang cùng mấy người bạn biện luận với kẻ địch chính trị, chỉ có thể nhẫn tâm không để ý đến.
Con trai của ông, cũng phải học cách tự xử lý vài chuyện.
Lúc mới biết con trai tỉnh lại, ông và Liên Kỳ đều rất vui vẻ, quả thật cảm thấy thế giới bắt đầu phát sáng đẹp không thể tả, nhưng ai biết con trai tỉnh lại chỉ có cái vỏ, chỉ số thông minh và cảm xúc thì dừng lại như một đứa trẻ ba bốn tuổi.
Bác sĩ nói có lẽ do hôn mê quá lâu, não bị thoái hóa, còn có thể phục hồi hay không, phải xem tình huống sau này.
Nhưng khả năng ghi nhớ của con trai lại vô cùng xuất sắc, thứ đã dạy qua một lần đều nhớ được, hơn nữa còn nghe lời.
Sau đó ông thương lượng với Liên Kỳ, vội vã nhồi nhét cho cậu, trong thời gian ngắn dạy cậu rất nhiều lễ nghi hành động ở trường hợp công cộng, còn một vài lời có thể nói.
Nhưng nếu gặp tình huống quá mức phức tạp, có lẽ sẽ khó xử lý.
Năng lực tiếp nhận của Đường Vũ vượt xa dự liệu của Đường Định Tín.
Ban đầu khi tỉnh lại ấn tượng của cậu đối với mọi thứ chỉ dừng lại ở một đứa trẻ mấy tuổi, nhưng mỗi ngày mẹ cho cậu xem video trước kia, cậu đã dần tiếp nhận rất nhiều thứ, thậm chí ký ức cũng chậm rãi hồi phục, chỉ là so với lời nói từ miệng mẹ khá trừu tượng, cậu cần phải dựa vào năng lực tưởng tượng giúp mình hồi tưởng lại những việc quá khứ, nếu có thể xem lại cuộc đời của mình từ đầu đến đuôi liên tục như một bộ phim, có lẽ cậu có thể nhớ hết toàn bộ.
Đường Vũ bất đắc dĩ nghĩ, bên tai vẫn không ngừng truyền tới tiếng lải nhải của hai mẹ con kia.
Cậu rất muốn nói một câu, cái bà cô cùng bà ngoại này, có thể ngậm miệng lại được không, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp khiến cậu vẫn phải an tĩnh lắng nghe.
Nhân dân Oum hóng chuyện vẫn tiếp tục chú ý tình trạng buổi tiệc qua màn hình, nhiều người vẫn nhìn Đường Vũ.
“Lẽ nào Đường thiếu gia thật sự có hứng thú với công chúa Vicky? Tại sao lại cười ha ha lắng nghe? Tuy không nghe cô ta nói gì, nhưng nhìn cô ta không chịu ngừng như thế, tôi cũng sắp bị phiền chết rồi, ngài ấy đúng là một người kiên nhẫn.”
“Dù sao công chúa Vicky cũng là mỹ nữ của liên bang chúng ta, hơn nữa cô ta cũng có dòng máu của liên bang khác, cho dù nhìn cả tinh hệ, cũng là một mỹ nhân, nghe nói cô ta muốn gả cho người ngoài liên bang đó.”
“Lẽ nào vì Đường Vũ cũng là con lai, cho nên nằm trong diện suy nghĩ của công chúa Vicky? Cậu nhìn vẻ mặt cô ta hình như đang chán ghét Đường Vũ, nhưng lại dính chặt không buông, cô gái này quá kỳ lạ.”
Càng nhìn Đường Vũ, Vicky càng phát hiện, cô rất khó dời mắt khỏi người cậu.
Tuy so với tình nhân lý tưởng của cô, khí thế của cậu quả thật quá yếu, nhưng…
Cậu thật sự rất điển trai, rất thu hút, đặc biệt là ánh mắt thỉnh thoảng đặt lên người cô, đôi mắt trong vắt đó quả thật làm cô nghẹt thở.
Nếu có thể câu được một người như thế, nghĩ lại cũng là một chuyện rất có cảm giác thành tựu.
Nghĩ đến đây, Vicky bắt đầu thật sự có hứng thú với người đàn ông trước mặt, vô thức ưỡn sống lưng, để bộ ngực đầy đặn trông càng no tròn hơn.
Cô nghĩ, nếu cô tốn chút tâm tư sẽ dụ dỗ được người đàn ông này, nhất định khiến cậu mê cô đến chết đi sống lại.
Vicky vừa kéo phần áo trước ngực xuống, đột nhiên cảm thấy một trận dao động, còn chưa làm rõ chuyện gì xảy ra, bên ngoài sảnh tiệc truyền đến từng đợt kêu thét, những người tham dự tiệc đều bị tiếng kêu đó dọa sợ.
“Sao vậy? Lẽ nào xảy ra chuyện gì khủng bố.” Có người hỏi.
“Không sao, những người điều khiển cấp đỉnh liên bang đều ở đây, thống soái cũng ở đây, chúng ta sẽ không sao.”
Một người khác dỏng tai lắng nghe, lắc đầu nói: “Không giống, âm thanh này không giống sợ hãi, không bằng nói là… mừng như điên?”
“Nghe được bên ngoài đang nói gì không?”
“Chiến?” Có người đang cố lắng nghe, “Chiến thần? Đang nói chiến thần sao?”
Lúc này, cuối cùng cũng có người chạy từ ngoài vào, hưng phấn la lên: “Chiến thần đến rồi, ngay bên ngoài…” Hắn vừa chạy vừa quay đầu, sau đó lập tức sửa miệng: “À, anh ta vào rồi, Ian Clermont đến rồi!”
Tất cả mọi người đều không dám tin nhìn chằm chằm cửa sảnh, mắt không rời.
Ian Clermont không phải là người điều khiển chiến thần sao?
Chiến thần không phải đã mất tích hơn hai năm rồi sao?
Cho dù xuất hiện, tại sao lần đầu lại xuất hiện ở liên bang khác mà không phải là liên bang quê hương của mình?
Sao hôm nay lại đột ngột xuất hiện ở đây?
Lẽ nào đến chúc mừng cho thống soái sao?
Nhất thời, suy nghĩ kiểu nào cũng có.
Vicky đứng bên cạnh Đường Vũ gần như hạnh phúc muốn ngất đi.
Cô thở mạnh, lại kéo phần áo trước ngực xuống, gò thịt trắng nõn gần như sắp bị ép ra, sau đó nhìn qua khe hở của dòng người, ngóng về hướng cửa.
Ngày tốt của cô đến rồi, cô nhất định phải gả cho người đàn ông mạnh nhất tinh hệ đó, để những chị em trực hệ kia ghen tỵ chết! Cô mới không cần tên bệnh hoạn này!
Đường Định Tín cũng rất quái dị.
Ông và Ian Clermont gần như không có qua lại riêng tư, trên chiến trường cũng chỉ từ xa nhìn thấy một tia sáng vàng vụt qua, biết đó là chiến thần, sau chiến tranh kết thúc rồi, chiến thần mất tích, ông còn tiếc nuối một hồi, hôm nay tại sao đối phương lại xuất hiện trong bữa tiệc tổ chức vì con trai của ông?
Tuy nghi hoặc khó hiểu, nhưng ông vẫn bước ra cửa nghênh đón.
Bất luận thế nào, chiến thần đến sẽ khiến cho chuyện ông sắp làm tiếp theo trở nên đơn giản hơn nhiều, có một người bạn như chiến thần, lẽ nào liên bang còn có người dám động đến con trai của ông sao?
Cho dù con trai vĩnh viễn chỉ dừng ở mấy tuổi, cho dù sau này có lẽ ông không còn, thì vẫn có một người mạnh nhất tinh hệ đứng sau che chở.
Nghĩ đến đây, ông càng thêm nôn nóng, quyết định chủ ý, nhất định phải kết giao người bạn này.
Trong ánh mắt chấn động của mọi người, một người đàn ông bước vào cửa.
Người đó không biết đột nhiên xuất hiện từ chỗ nào, không gian bên cạnh dường như cũng hơi uốn khúc.
Khí thế mạnh mẽ khiến rất nhiều người muốn tiếp cận căn bản không thể bước tới một bước, không chỉ trên thân thể, mà còn là áp chế trong tâm lý.
Người đó mím môi, mặt không biểu cảm nhưng lại khiến người ta phát giác được dưới gương mặt đó đè nén cảm xúc mãnh liệt đến sắp bùng nổ.
Phần lớn mọi người thậm chí nhìn cũng không dám nhìn, dường như khí thế của đối phương sẽ làm bị thương hai mắt.
Người đó bước tới, mỗi bước đều có biên độ rất lớn, phương hướng cũng vô cùng chuẩn xác.
Tất cả những người cản trước mặt anh đều vô thức nhường đường.
Vicky vội vàng đi tới vốn muốn nhào vào lòng đối phương, nhưng khí thế tỏa ra trên người anh khiến cô không thể tiếp cận nổi.
Khí thế đó, không giống như dạng khí thế xa cách nhưng vẫn có thể tiếp cận của kẻ mạnh như cô từng nghĩ.
Mà là cảm giác tất cả mọi người đều không thể lại gần, thậm chí bị bài xích tuyệt đối, tiến vào sẽ bị xé nát.
Vicky tái mặt, thân thể không tự chủ bắt đầu run rẩy, không dám tiến tới một bước.
Cô cảm thấy khóe mắt người đàn ông đó hình như đảo qua người cô.
Đây vốn nên là chuyện khiến cô vui mừng, nhưng hiện tại cô chỉ có một cảm giác __ lạnh, từ đầu đến chân, cô sắp đông thành băng, ngay cả tim cũng có hơi tuyệt vọng. Nhưng căn bản không ai làm gì với cô cả.
Sau đó cô nhìn thấy, người đàn ông khiến cô sợ hãi không thôi hoàn toàn không đi tới chỗ cô, mà điểm cuối con đường chỉ có một người.
Người đó đang đứng ngẩn ra, dường như còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Khi tất cả mọi người đều không dám nhìn thẳng vào người đàn ông mạnh đến chói mắt kia, cậu mở to đôi mắt trong vắt và hiếu kỳ, khó hiểu nhìn người đàn ông càng lúc càng gần mình.
Cho đến khi đối phương dừng lại trước mặt cậu.
Mẫu thân muốn cô gả cho tên bệnh hoạn vừa mới tỉnh lại, đúng là buồn cười, cô đường đường là công chúa của liên bang mạnh nhất tinh hệ, tuy không phải là công chúa trực hệ, nhưng cũng có vô số người theo đuổi, lý nào đến phiên tên đàn ông không biết khi nào sẽ lại hôn mê dòm ngó chứ?
“Anh đừng mơ tưởng đến bổn công chúa, tôi cho anh biết, chuyện hôn nhân không phải thứ người như anh có thể ảo tưởng.” Vicky ngẩng cao đầu, vì thân hình đối phương cao hơn, cô muốn làm động tác từ trên nhìn xuống đương nhiên phải ngữa đầu ra sau, trông lại có chút khôi hài.
Mà người đàn ông trước mặt không hề phẫn nộ hay bất mãn khi nghe câu nói của cô, ngược lại mỉm cười gật đầu.
“Đúng, công chúa Vicky.” Giọng cậu trong trẻo dễ nghe, phối hợp với nụ cười ấm áp bất ngờ làm người khác rất muốn nghe thêm, “Cho nên, xin thứ cho tôi không tiếp cô nữa.”
Đường Vũ nói xong, thản nhiên bưng ly rượu quay người đi, ánh mắt không một chút lưu luyến.
Vicky ngẩn ra, sau đó tức giận, sắc mặt tái đi.
Thấy hai người tách ra, một phụ nữ mặc hoa phục lập tức bước tới, kéo tay Vicky, lại đi về hướng Đường Vũ, vừa đi vừa thấp giọng nói với Vicky: “Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, bảo con hút hồn cậu ta! Cũng đâu phải bảo con thật sự gả cho cậu ta, chỉ cần qua thời gian này, chú con bức Đường Định Tín xuống đài, đến lúc đó lại tìm cho con người đàn ông tốt nhất toàn tinh hệ!”
Sắc mặt Vicky biến đổi liên tục, dường như có rất nhiều lời muốn phản bác, nhưng nghe đến câu sau cùng, cô liền nhẫn nại, cười ngọt ngào nói: “Là mẹ nói đó, cho nên mẹ không phản đối con gả cho Noah của Hick chứ?”
Người phụ nữ kia nhíu mày, nhưng không thể làm gì hơn là dịu giọng đáp: “Thích ai không tốt lại cứ thích người của liên bang đó, con cứ diễn tốt vở kịch này trước đã, sau đó tùy con thích thế nào.”
Vicky thấy mẫu thân không phản đối, ngửa đầu ững ngực hóp bụng, kiêu ngạo đến trước mặt Đường Vũ.
Đối tượng chọn lựa đầu tiên trong lòng cô đương nhiên không phải là Noah, tiếc rằng anh hùng trong lòng cô hiện tại không rõ tung tích, cô chỉ có thể giảm bớt lựa chọn.
Vicky cùng mẫu thân đến chỗ Đường Vũ, nhờ phúc vừa rồi đối phương đối xử lạnh nhạt với cô, cô lại nhìn Đường Vũ thêm vài cái.
Với tướng mạo này, nếu mà mười mấy năm trước sẽ là quái thai tại liên bang, chẳng qua bây giờ nhìn lại, thì rất thuận mắt.
“Vừa rồi là Vic không hiểu chuyện, bác dẫn nó đến xin lỗi cháu, hai đứa phải hòa hợp chút, sau này còn sống với nhau lâu dài mà.” Người phụ nữ trung niên nói đầy hàm ý.
Đường Vũ nhìn hai người trước mặt một cái, cảm thấy thật sự không chút hứng thú với hai người, nhưng lại không biết phải làm sao để cự tuyệt đối phương lần nữa.
Cha từng nói, nếu không thích nói chuyện với ai, cứ nói một câu “thứ không thể tiếp” là được, nhưng chưa nói, người cậu không muốn để ý cứ quấn lấy thì phải làm thế nào.
Cậu ngẩng đầu lên, không biết nên cầu cứu ai mới tốt.
“Hai đứa nhìn đi, hai đứa đứng với nhau xứng đôi biết bao. Lúc còn nhỏ, chính là lúc cháu chưa hôn mê đó, hai đứa từng gặp mặt, cháu còn nhớ không, lúc đó em Vic của cháu chỉ mới nhiêu đây, ai ngờ trưởng thành rồi lại có duyên phận thế này.” Người phụ nữ trung niên vẫn lải nhải không ngừng.
Vicky lại nhìn Đường Vũ chằm chằm một lát, phát hiện đối phương vẫn không chút lịch sự nhìn người bên cạnh, dường như căn bản không nghe lời mẫu thân.
“Nè, sao nào, ở chung với tôi khiến anh khó chịu hả?!” Vicky không khách sáo nói.
Người phụ nữ trung niên sửng sốt, thầm mắng con gái mình nói quá thẳng, lập tức làm dịu bầu không khí: “Vic thẳng thắn thế đó, con bé chỉ hy vọng cháu chú ý đến con bé nhiều hơn mà thôi, cháu đừng suy nghĩ nhiều.”
Đường Định Tín nhìn cảnh khốn quẫn của con trai, nhưng lại không có thời gian xử lý, ông đang cùng mấy người bạn biện luận với kẻ địch chính trị, chỉ có thể nhẫn tâm không để ý đến.
Con trai của ông, cũng phải học cách tự xử lý vài chuyện.
Lúc mới biết con trai tỉnh lại, ông và Liên Kỳ đều rất vui vẻ, quả thật cảm thấy thế giới bắt đầu phát sáng đẹp không thể tả, nhưng ai biết con trai tỉnh lại chỉ có cái vỏ, chỉ số thông minh và cảm xúc thì dừng lại như một đứa trẻ ba bốn tuổi.
Bác sĩ nói có lẽ do hôn mê quá lâu, não bị thoái hóa, còn có thể phục hồi hay không, phải xem tình huống sau này.
Nhưng khả năng ghi nhớ của con trai lại vô cùng xuất sắc, thứ đã dạy qua một lần đều nhớ được, hơn nữa còn nghe lời.
Sau đó ông thương lượng với Liên Kỳ, vội vã nhồi nhét cho cậu, trong thời gian ngắn dạy cậu rất nhiều lễ nghi hành động ở trường hợp công cộng, còn một vài lời có thể nói.
Nhưng nếu gặp tình huống quá mức phức tạp, có lẽ sẽ khó xử lý.
Năng lực tiếp nhận của Đường Vũ vượt xa dự liệu của Đường Định Tín.
Ban đầu khi tỉnh lại ấn tượng của cậu đối với mọi thứ chỉ dừng lại ở một đứa trẻ mấy tuổi, nhưng mỗi ngày mẹ cho cậu xem video trước kia, cậu đã dần tiếp nhận rất nhiều thứ, thậm chí ký ức cũng chậm rãi hồi phục, chỉ là so với lời nói từ miệng mẹ khá trừu tượng, cậu cần phải dựa vào năng lực tưởng tượng giúp mình hồi tưởng lại những việc quá khứ, nếu có thể xem lại cuộc đời của mình từ đầu đến đuôi liên tục như một bộ phim, có lẽ cậu có thể nhớ hết toàn bộ.
Đường Vũ bất đắc dĩ nghĩ, bên tai vẫn không ngừng truyền tới tiếng lải nhải của hai mẹ con kia.
Cậu rất muốn nói một câu, cái bà cô cùng bà ngoại này, có thể ngậm miệng lại được không, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp khiến cậu vẫn phải an tĩnh lắng nghe.
Nhân dân Oum hóng chuyện vẫn tiếp tục chú ý tình trạng buổi tiệc qua màn hình, nhiều người vẫn nhìn Đường Vũ.
“Lẽ nào Đường thiếu gia thật sự có hứng thú với công chúa Vicky? Tại sao lại cười ha ha lắng nghe? Tuy không nghe cô ta nói gì, nhưng nhìn cô ta không chịu ngừng như thế, tôi cũng sắp bị phiền chết rồi, ngài ấy đúng là một người kiên nhẫn.”
“Dù sao công chúa Vicky cũng là mỹ nữ của liên bang chúng ta, hơn nữa cô ta cũng có dòng máu của liên bang khác, cho dù nhìn cả tinh hệ, cũng là một mỹ nhân, nghe nói cô ta muốn gả cho người ngoài liên bang đó.”
“Lẽ nào vì Đường Vũ cũng là con lai, cho nên nằm trong diện suy nghĩ của công chúa Vicky? Cậu nhìn vẻ mặt cô ta hình như đang chán ghét Đường Vũ, nhưng lại dính chặt không buông, cô gái này quá kỳ lạ.”
Càng nhìn Đường Vũ, Vicky càng phát hiện, cô rất khó dời mắt khỏi người cậu.
Tuy so với tình nhân lý tưởng của cô, khí thế của cậu quả thật quá yếu, nhưng…
Cậu thật sự rất điển trai, rất thu hút, đặc biệt là ánh mắt thỉnh thoảng đặt lên người cô, đôi mắt trong vắt đó quả thật làm cô nghẹt thở.
Nếu có thể câu được một người như thế, nghĩ lại cũng là một chuyện rất có cảm giác thành tựu.
Nghĩ đến đây, Vicky bắt đầu thật sự có hứng thú với người đàn ông trước mặt, vô thức ưỡn sống lưng, để bộ ngực đầy đặn trông càng no tròn hơn.
Cô nghĩ, nếu cô tốn chút tâm tư sẽ dụ dỗ được người đàn ông này, nhất định khiến cậu mê cô đến chết đi sống lại.
Vicky vừa kéo phần áo trước ngực xuống, đột nhiên cảm thấy một trận dao động, còn chưa làm rõ chuyện gì xảy ra, bên ngoài sảnh tiệc truyền đến từng đợt kêu thét, những người tham dự tiệc đều bị tiếng kêu đó dọa sợ.
“Sao vậy? Lẽ nào xảy ra chuyện gì khủng bố.” Có người hỏi.
“Không sao, những người điều khiển cấp đỉnh liên bang đều ở đây, thống soái cũng ở đây, chúng ta sẽ không sao.”
Một người khác dỏng tai lắng nghe, lắc đầu nói: “Không giống, âm thanh này không giống sợ hãi, không bằng nói là… mừng như điên?”
“Nghe được bên ngoài đang nói gì không?”
“Chiến?” Có người đang cố lắng nghe, “Chiến thần? Đang nói chiến thần sao?”
Lúc này, cuối cùng cũng có người chạy từ ngoài vào, hưng phấn la lên: “Chiến thần đến rồi, ngay bên ngoài…” Hắn vừa chạy vừa quay đầu, sau đó lập tức sửa miệng: “À, anh ta vào rồi, Ian Clermont đến rồi!”
Tất cả mọi người đều không dám tin nhìn chằm chằm cửa sảnh, mắt không rời.
Ian Clermont không phải là người điều khiển chiến thần sao?
Chiến thần không phải đã mất tích hơn hai năm rồi sao?
Cho dù xuất hiện, tại sao lần đầu lại xuất hiện ở liên bang khác mà không phải là liên bang quê hương của mình?
Sao hôm nay lại đột ngột xuất hiện ở đây?
Lẽ nào đến chúc mừng cho thống soái sao?
Nhất thời, suy nghĩ kiểu nào cũng có.
Vicky đứng bên cạnh Đường Vũ gần như hạnh phúc muốn ngất đi.
Cô thở mạnh, lại kéo phần áo trước ngực xuống, gò thịt trắng nõn gần như sắp bị ép ra, sau đó nhìn qua khe hở của dòng người, ngóng về hướng cửa.
Ngày tốt của cô đến rồi, cô nhất định phải gả cho người đàn ông mạnh nhất tinh hệ đó, để những chị em trực hệ kia ghen tỵ chết! Cô mới không cần tên bệnh hoạn này!
Đường Định Tín cũng rất quái dị.
Ông và Ian Clermont gần như không có qua lại riêng tư, trên chiến trường cũng chỉ từ xa nhìn thấy một tia sáng vàng vụt qua, biết đó là chiến thần, sau chiến tranh kết thúc rồi, chiến thần mất tích, ông còn tiếc nuối một hồi, hôm nay tại sao đối phương lại xuất hiện trong bữa tiệc tổ chức vì con trai của ông?
Tuy nghi hoặc khó hiểu, nhưng ông vẫn bước ra cửa nghênh đón.
Bất luận thế nào, chiến thần đến sẽ khiến cho chuyện ông sắp làm tiếp theo trở nên đơn giản hơn nhiều, có một người bạn như chiến thần, lẽ nào liên bang còn có người dám động đến con trai của ông sao?
Cho dù con trai vĩnh viễn chỉ dừng ở mấy tuổi, cho dù sau này có lẽ ông không còn, thì vẫn có một người mạnh nhất tinh hệ đứng sau che chở.
Nghĩ đến đây, ông càng thêm nôn nóng, quyết định chủ ý, nhất định phải kết giao người bạn này.
Trong ánh mắt chấn động của mọi người, một người đàn ông bước vào cửa.
Người đó không biết đột nhiên xuất hiện từ chỗ nào, không gian bên cạnh dường như cũng hơi uốn khúc.
Khí thế mạnh mẽ khiến rất nhiều người muốn tiếp cận căn bản không thể bước tới một bước, không chỉ trên thân thể, mà còn là áp chế trong tâm lý.
Người đó mím môi, mặt không biểu cảm nhưng lại khiến người ta phát giác được dưới gương mặt đó đè nén cảm xúc mãnh liệt đến sắp bùng nổ.
Phần lớn mọi người thậm chí nhìn cũng không dám nhìn, dường như khí thế của đối phương sẽ làm bị thương hai mắt.
Người đó bước tới, mỗi bước đều có biên độ rất lớn, phương hướng cũng vô cùng chuẩn xác.
Tất cả những người cản trước mặt anh đều vô thức nhường đường.
Vicky vội vàng đi tới vốn muốn nhào vào lòng đối phương, nhưng khí thế tỏa ra trên người anh khiến cô không thể tiếp cận nổi.
Khí thế đó, không giống như dạng khí thế xa cách nhưng vẫn có thể tiếp cận của kẻ mạnh như cô từng nghĩ.
Mà là cảm giác tất cả mọi người đều không thể lại gần, thậm chí bị bài xích tuyệt đối, tiến vào sẽ bị xé nát.
Vicky tái mặt, thân thể không tự chủ bắt đầu run rẩy, không dám tiến tới một bước.
Cô cảm thấy khóe mắt người đàn ông đó hình như đảo qua người cô.
Đây vốn nên là chuyện khiến cô vui mừng, nhưng hiện tại cô chỉ có một cảm giác __ lạnh, từ đầu đến chân, cô sắp đông thành băng, ngay cả tim cũng có hơi tuyệt vọng. Nhưng căn bản không ai làm gì với cô cả.
Sau đó cô nhìn thấy, người đàn ông khiến cô sợ hãi không thôi hoàn toàn không đi tới chỗ cô, mà điểm cuối con đường chỉ có một người.
Người đó đang đứng ngẩn ra, dường như còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Khi tất cả mọi người đều không dám nhìn thẳng vào người đàn ông mạnh đến chói mắt kia, cậu mở to đôi mắt trong vắt và hiếu kỳ, khó hiểu nhìn người đàn ông càng lúc càng gần mình.
Cho đến khi đối phương dừng lại trước mặt cậu.
Tác giả :
Lăng Bộ Nhược Anh