Chiến Thần
Chương 114: Chân tướng thời không
Người trong chiến thần ung dung nhảy xuống giữa ánh mắt của mọi người, động tác nhanh nhẹn tiêu sái, chỉ là khi chạm đất thân thể hơi mất cân bằng, mọi người chưa kịp kêu lên, đã cảm thấy một bóng người vụt qua, ổn định đỡ lấy người vừa nhảy xuống.
Tốc độ và sức lực đó, có thể làm được, đương nhiên chỉ có một người.
“Đường Vũ, sao lại là cậu?!” Phùng Dương giật mình kêu to.
Cái tên này khiến nhiều người bừng tỉnh.
Hóa ra thật sự là người đang ở Derek trước đó.
Tướng mạo người này rất nhiều người không quen thuộc, vì sau khi đến Đường Vũ rất hiếm khi ra khỏi phạm vi phòng ở.
Có người hiếu kỳ lén qua nhìn Đường Vũ, nhưng chưa từng tiếp xúc gần.
Hai chữ Đường Vũ, như sấm bên tai nhiều người.
Đầu tiên là thắng được vị trí trình tự viên chuyên thuộc của thượng tá Clermont, sau lại được Ian Clermont chính miệng tuyên bố quan hệ người yêu giữa cả hai, tiếp theo, nghe nói người này đã đến Derek, nhưng vẫn chưa chính thức lộ mặt.
Đúng là một nhân vật như câu đố.
Lúc này lại có thể điều khiển cơ giáp chiến thần không ai có thể khởi động…
Trước kia luôn có người cảm thấy tiểu nhân vật không biết rõ như thế không xứng với thượng tá Clermont của liên bang, nhưng giờ đây, nhớ đến những động tác giác đấu thuần thục trong trận chiến vừa rồi, khí chất lãnh liệt và không chút sợ hãi khi đối chiến với thượng tướng của đối phương, suy nghĩ đó dần nhạt đi khỏi đầu.
Từ lúc nhảy xuống đến lúc hồi phục thăng bằng, Đường Vũ luôn nhìn Ian, như bị đóng dính vào đó, nhìn thật sâu, mang theo trăm ngàn lời muốn nói.
Tình cảm của cậu dành cho Ian lại trở nên phức tạp, ái mộ trước kia chỉ nhiều không ít, nhưng lại có thêm một tầng tình nghĩa và cảm kích sinh tử không rời bỏ…
Sau khi Phùng Dương lên tiếng, Đường Vũ luyến tiếc nhìn Ian vài cái, cuối cùng mới dời tầm mắt.
Nhiều người có mặt như thế, cậu nên nói gì đây?
“Đường Vũ…” Phùng Dương lại gọi tên cậu, trong giọng nói tràn đầy thất vọng.
Cảm thấy Phùng Dương đang hiểu lầm mình, Đường Vũ đi về hướng thiếu niên xinh đẹp kia, vỗ vai đối phương nói: “Xin lỗi, tôi không che giấu cậu cái gì hết, tình trạng bây giờ coi như là một… kỳ ngộ đi, sau này có cơ hội tôi sẽ giải thích với cậu, còn bây giờ thì có quá nhiều người.”
Nghe Đường Vũ thành khẩn xin lỗi như vậy, lại nói có nguyên nhân khác, Phùng Dương mới nhẹ nhõm hơn.
Không thể trách cậu ta nghĩ nhiều, vì trong ấn tượng của cậu ta, Đường Vũ luôn rất ung dung, rõ ràng không có bản lĩnh gì lớn, nhưng luôn không nhanh không chậm từ tốn mà đi.
Trước kia cậu cảm thấy, tâm Đường Vũ quá lớn, nhưng kết hợp với những gì đã thấy trên chiến trường vừa rồi, thì đó chính là vì người này có đủ tự tin.
Khi suy nghĩ đó hiện lên, thậm chí Phùng Dương cho rằng cậu bị Đường Vũ lừa gạt, ngay từ đầu đã lừa gạt rồi!
Đường Vũ vốn chính là người che giấu cực sâu, còn đến làm bạn với cậu…
Cho nên cậu rất thất vọng.
Nhưng nếu Đường Vũ đã nguyện ý giải thích, có lẽ có biến cố to lớn gì đó đã xảy ra…
Dù sao cậu rất trân trọng tình bạn cùng Đường Vũ, tận đáy lòng cậu không hy vọng suy đoán của mình là thật, cho nên nguyện ý nghe lý do của Đường Vũ.
Phùng Dương không tỏ vẻ gì nữa, Malak cũng không nói nhiều, dù sao lúc Đường Vũ giải thích, hắn cũng sẽ ngồi cạnh lắng nghe.
Những người khác thì lại do dự, vừa muốn biết Đường Vũ này rốt cuộc là thần thánh phương nào, vừa kiêng kỵ có thượng tá Clermont luôn ở cạnh bảo vệ, hoàn toàn là dáng vẻ “cậu ấy không muốn nói các người nên ngậm miệng cho tôi, không được phép hỏi”, ai cũng không dám lên tiếng.
Trong một thoáng, không khí trở nên lúng túng.
Cho đến khi một âm thanh trung niên tràn đầy trung khí đột ngột truyền đến.
“Ian, Đường Vũ, các cậu đang ngẩn người gì hả, theo tôi qua đây.” Người đến chính là thượng tướng Franco.
Ông vốn định đến ứng cứu Ian.
Suy nghĩ của ông rất đơn giản, cho dù cả Derek chìm vào nguy hiểm, Ian Clermont cũng không thể xảy ra chuyện gì.
Anh là hy vọng của họ.
Nhưng khi thấy chiến thần khởi động, ông biết, sau này ông có thể bớt lo lắng đi rồi.
Ông cảm thấy thật an ủi.
Tựa như tất cả mọi chuyện cuối cùng đã bắt đầu đi theo hướng tốt hơn, hướng được mong đợi hơn, cuối cùng bắt đầu bước vào quỹ đạo định sẵn cho nó.
Thượng tướng Franco giúp giải vây, Đường Vũ đương nhiên cũng thuận theo, nhìn Ian một cái, hai người cùng đi theo.
Franco dẫn hai người vào một căn phòng làm việc rất đặc biệt.
Nói nó đặc biệt, là vì nơi này có vẻ rất ít khi sử dụng, trong phòng không có dụng cụ làm việc gì, còn có một mùi vị đặc trưng do lâu không có người.
Đường Vũ vốn còn hơi thấp thỏm, lúc trước cậu cảm thấy mình và Franco cùng một trận doanh là vì cậu và đối phương đều là người Hyde, nhưng bây giờ, nhìn dáng vẻ hiểu rõ của Franco, cậu không dám bảo đảm đối phương có biết thân phận thật của mình không.
Cậu không phải người Hyde, cho dù tạm thời dùng thân thể người Hyde này, nhưng bên trong là một nhân sĩ liên bang chính gốc!
Người Hyde trong lòng cậu vẫn rất thần bí.
Cậu không biết năng lực đặc biệt của Franco là gì.
Chẳng qua, khi nhìn sang Ian bên cạnh, cậu lại cảm thấy tất cả những gì sắp xảy ra đều không tính là gì, chỉ cần anh còn ở bên cạnh là được.
Người bên cạnh phát hiện suy nghĩ của cậu, một tay nắm lấy tay cậu, mười ngón giao nhau, kín kẽ không rời.
Đường Vũ cười.
Franco quay người lại thì thấy cả hai đang giao lưu ánh mắt, không khỏi nhướng mày.
Hai người này sẽ phát triển đến quan hệ đó, là điều bọn họ không ngờ được.
Linh hồn của chiến thần, cùng người điều khiển chiến thần… không biết sau này con đường họ đi sẽ thế nào.
“Tôi không ngờ cậu lại có bản lĩnh lớn như vậy.” Franco cười nói, một câu hai nghĩa. Một mặt tán thưởng Đường Vũ dựa vào bản thân giành được thành tựu hôm nay, mặt khác, ông đã thấy hai người đang nắm tay nhau, không ngờ biển người mênh mông, lại chỉ phát triển tình cảm với mỗi Ian.
Lại lần nữa đối diện Franco, Đường Vũ hoàn toàn không còn cẩn trọng như ban đầu, cậu mỉm cười nói: “Tôi cũng không ngờ lần này ông sẽ đứng cùng một trận doanh với chúng tôi.”
Đối với thái độ không tính là cung kính đó, Franco không để tâm, ngược lại tiến tới một bước, đưa tay ra: “Đường… Vũ, hy vọng lần này, hợp tác vui vẻ.”
Cuộc đối thoại giữa hai người, Ian đứng cạnh không nghe ra đầu mối gì, nhưng anh biết, họ sẽ nói rõ ngọn nguồn với anh, trước mắt trong căn phòng này, tựa hồ chỉ có anh, vẫn còn bị giấu trong trống.
Franco mời hai người ngồi, ông thì tùy ý ngồi lên sô pha, mắt lộ hồi ức, hướng tới và bi thương.
“Nếu cậu đã hồi phục ký ức, vậy tôi sẽ cho cậu biết vài chuyện.” Franco nói.
“Được.”
“A…” Franco hít thật sâu, cào cào tóc: “Đúng là một câu chuyện dài.”
Giọng Franco trầm ổn dầy đặc chất quân nhân, trung khí mười phần, ông bắt đầu chậm rãi kể lại vài chuyện mình biết.
Người Hyde luôn là một dân tộc thờ phụng xâm lược điên cuồng, dã tâm của họ là thống nhân toàn vũ trụ, cùng với dã tâm, là khoa học kỹ thuật và quân sự của họ phát triển vượt bậc, bọn họ mạnh đến không tin nổi.
Khi gặp tinh hệ nhỏ bé, họ thường xuyên xâm lược trực tiếp, thống trị cư dân tại đó.
Nhưng khi gặp loại tinh hệ siêu cấp như Abel vả lại còn có khoa học kỹ thuật và thực lực quân sự lớn mạnh, họ thường áp dụng sách lược xâm nhập vào trong để ăn mòn dần rồi tấn công.
Hơn nữa, họ cũng thành công rồi.
“Nếu không nhớ sai, chắc là hơn tám mươi năm trước, chúng ta phát động chiến tranh toàn diện với tinh hệ Abel, cậu biết muốn đánh một tinh hệ, chúng ta cần phải phái ra bao nhiêu người không? Không thể tưởng tượng… đối với người mới lần đầu tham gia chiến tranh xâm lược tinh hệ như tôi, đó đúng là một cảnh tượng kích động làm máu huyết sôi sục.” Franco chìm vào hồi ức, dường như cảnh tượng đó thật sự khiến ông cả đời khó quên, ánh mắt lấp lóe tia sáng kích động.
“Có chiến tranh có hy sinh, đặc biệt khi đối phương là tinh hệ siêu cấp cường đại, cho dù đã bị chúng ta ăn mòn nội bộ nhiều năm, nhưng cuộc chiến này, chúng ta vẫn hy sinh nặng nề, nhưng kết quả lại rất đáng an ủi, chúng ta hoàn toàn nô dịch được tinh hệ này, thống nhất bảy đại liên bang, cư dân của liên bang bị dồn làm nô lệ, lúc đó, tất cả tộc nhân đều vui mừng, nhưng sau đó…”
Kích động chậm rãi lui đi, Franco tựa hồ nhớ lại bộ phận không muốn, ngữ điệu thấp hơn trước, lộ ra bi ai và lụn bại sâu sắc.
“Sau khi bắt đầu sống tại tinh hệ Abel, chúng ta chậm rãi phát hiện, nơi này không thích hợp cho chúng ta cư trú.” Ông nhìn Đường Vũ và Ian một cái, “Tuổi thọ của cư dân liên bang là một trăm ba mươi bốn mươi tuổi, mà đó chỉ là giá trị bình quân, nhưng chúng ta thì chỉ có thể sống hơn sáu mươi tuổi, đợt người Hyde đầu tiên di dân đến đây, toàn bộ đều tiêu vong vào khoảng sáu mươi tuổi, không phải thoái hóa quá nhanh, thì là các loại bệnh tật.”
“Cậu biết đối với một dân tộc phát triển cao độ mà nói, thứ đáng quý nhất là gì không? Là thời gian. Sở dĩ người Hyde có dã tâm thống trị vũ trụ, là vì chúng ta có tuổi thọ dài nhất toàn vũ trụ, nhân viên nghiên cứu bình thường có thể sống đến bốn trăm tuổi, sinh mạng của chúng ta đủ dài, có đủ thời gian nghiên cứu bất cứ chuyện gì mình muốn nghiên cứu, nhưng tới đây rồi, không cách nào sinh đời tiếp theo, tuổi thọ thì bị rút ngắn chỉ còn sáu mươi, thậm chí chúng ta còn chưa kịp giải quyết vấn đề chung thân, thì đã già đi, đối với người Hyde định cư tại đây, quả thật là đả kích hủy diệt… có lẽ đây chính là báo ứng vì chúng ta không ngừng xâm lược người khác.” Franco tự cười nhạo.
Lời Franco nói, là chuyện Đường Vũ chưa từng đoán dược.
Cậu chỉ biết người Hyde xâm lược bọn họ, nhưng tại sao lại không thể không cho thời gian trở lại.
Nếu người Hyde căn bản không thích hợp ở tinh hệ Abel, trực tiếp dọn đi không phải được rồi sao?
Như phát hiện nghi vấn của Đường Vũ, Franco nhanh chóng giải thích nguyên nhân họ không ra đi.
“Vì tộc kiến đuổi kịp chúng ta.” Franco lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Nhà dột mà mưa suốt đêm, đúng lúc tộc nhân không cách nào tiếp nhận sự thật, chúng ta gặp kẻ địch duy nhất trong tinh hệ, tộc kiến tấn công tới. Bất cứ chủng loại nào cũng có thiên địch, người Hyde vừa là thiên địch của tộc kiến, ngược lại, tộc kiến cũng là tộc duy nhất có thể chống lại chúng ta.
Vì người Hyde quý nhất là thời gian, mà theo mặt ý nghĩa, tộc kiến có thể khống chế thời gian.
Tộc kiến biết tinh hệ Abel sẽ triệt để kết thúc phần người Hyde còn lại, cho nên phát động chiến tranh, ngăn cản những người Hyde muốn di dời lúc đó.
Chỉ cần vây người Hyde tại tinh hệ Abel thêm mười mấy năm, không thể tiếp tục sinh sôi đời sau, tất cả người Hyde di dân đến đều sẽ chết già tại đây.
Người Hyde cố gắng chống chọi, như lúc trước người liên bang chống lại họ, nhưng tộc kiến đã quyết tâm, bất kể thế nào cũng phải triệt để khống chế không cho những người Hyde này ra đi.
Triệt để cắt đứt phân nhánh của người Hyde, sẽ khiến thực lực người Hyde phân tán trong vũ trụ tổn thất to lớn, cho nên khi người Hyde liều chết chống cự, cuối cùng chúng nó không thể chống lại, chúng dùng vũ khí cuối cùng.
Chúng ta và tộc kiến là không chết không thôi, vì muốn vây khốn tất cả người Hyde, chúng hy sinh mấy chục con kiến chúa, đó là hy vọng của mấy chục quần tộc của chúng… chúng hoàn nguyên thời không của toàn bộ tinh hệ. Tinh hệ do kiến chúa hoàn nguyên hoàn mỹ đến mức không có bất cứ ai có thể thoát khỏi quy tắc, ngay cả chúng ta cũng không biết mình bị hoàn nguyên, còn hưng phấn bừng bừng chuẩn bị tấn công nơi này, xoa đấm xoa quyền chuẩn bị làm chủ nhân mới của tinh hệ… cứ thế, trong một trăm năm nay đồng tộc ngoài tinh hệ không thể nhận được phản hồi bất lợi từ chúng ta, tiếp tục đi xâm lược nơi khác trong vũ trụ, mà khi chúng ta tỉnh táo lại, chỉ có thể bị vây chết tại đây.”
Sau đó, Franco ngẩng đầu, vẻ mặt nặng nề, nhưng lại như thở ra: “Chẳng qua lấy trí tuệ của tộc kiến, chỉ sợ cũng không ngờ được sẽ xuất hiện một biến số…”
Tốc độ và sức lực đó, có thể làm được, đương nhiên chỉ có một người.
“Đường Vũ, sao lại là cậu?!” Phùng Dương giật mình kêu to.
Cái tên này khiến nhiều người bừng tỉnh.
Hóa ra thật sự là người đang ở Derek trước đó.
Tướng mạo người này rất nhiều người không quen thuộc, vì sau khi đến Đường Vũ rất hiếm khi ra khỏi phạm vi phòng ở.
Có người hiếu kỳ lén qua nhìn Đường Vũ, nhưng chưa từng tiếp xúc gần.
Hai chữ Đường Vũ, như sấm bên tai nhiều người.
Đầu tiên là thắng được vị trí trình tự viên chuyên thuộc của thượng tá Clermont, sau lại được Ian Clermont chính miệng tuyên bố quan hệ người yêu giữa cả hai, tiếp theo, nghe nói người này đã đến Derek, nhưng vẫn chưa chính thức lộ mặt.
Đúng là một nhân vật như câu đố.
Lúc này lại có thể điều khiển cơ giáp chiến thần không ai có thể khởi động…
Trước kia luôn có người cảm thấy tiểu nhân vật không biết rõ như thế không xứng với thượng tá Clermont của liên bang, nhưng giờ đây, nhớ đến những động tác giác đấu thuần thục trong trận chiến vừa rồi, khí chất lãnh liệt và không chút sợ hãi khi đối chiến với thượng tướng của đối phương, suy nghĩ đó dần nhạt đi khỏi đầu.
Từ lúc nhảy xuống đến lúc hồi phục thăng bằng, Đường Vũ luôn nhìn Ian, như bị đóng dính vào đó, nhìn thật sâu, mang theo trăm ngàn lời muốn nói.
Tình cảm của cậu dành cho Ian lại trở nên phức tạp, ái mộ trước kia chỉ nhiều không ít, nhưng lại có thêm một tầng tình nghĩa và cảm kích sinh tử không rời bỏ…
Sau khi Phùng Dương lên tiếng, Đường Vũ luyến tiếc nhìn Ian vài cái, cuối cùng mới dời tầm mắt.
Nhiều người có mặt như thế, cậu nên nói gì đây?
“Đường Vũ…” Phùng Dương lại gọi tên cậu, trong giọng nói tràn đầy thất vọng.
Cảm thấy Phùng Dương đang hiểu lầm mình, Đường Vũ đi về hướng thiếu niên xinh đẹp kia, vỗ vai đối phương nói: “Xin lỗi, tôi không che giấu cậu cái gì hết, tình trạng bây giờ coi như là một… kỳ ngộ đi, sau này có cơ hội tôi sẽ giải thích với cậu, còn bây giờ thì có quá nhiều người.”
Nghe Đường Vũ thành khẩn xin lỗi như vậy, lại nói có nguyên nhân khác, Phùng Dương mới nhẹ nhõm hơn.
Không thể trách cậu ta nghĩ nhiều, vì trong ấn tượng của cậu ta, Đường Vũ luôn rất ung dung, rõ ràng không có bản lĩnh gì lớn, nhưng luôn không nhanh không chậm từ tốn mà đi.
Trước kia cậu cảm thấy, tâm Đường Vũ quá lớn, nhưng kết hợp với những gì đã thấy trên chiến trường vừa rồi, thì đó chính là vì người này có đủ tự tin.
Khi suy nghĩ đó hiện lên, thậm chí Phùng Dương cho rằng cậu bị Đường Vũ lừa gạt, ngay từ đầu đã lừa gạt rồi!
Đường Vũ vốn chính là người che giấu cực sâu, còn đến làm bạn với cậu…
Cho nên cậu rất thất vọng.
Nhưng nếu Đường Vũ đã nguyện ý giải thích, có lẽ có biến cố to lớn gì đó đã xảy ra…
Dù sao cậu rất trân trọng tình bạn cùng Đường Vũ, tận đáy lòng cậu không hy vọng suy đoán của mình là thật, cho nên nguyện ý nghe lý do của Đường Vũ.
Phùng Dương không tỏ vẻ gì nữa, Malak cũng không nói nhiều, dù sao lúc Đường Vũ giải thích, hắn cũng sẽ ngồi cạnh lắng nghe.
Những người khác thì lại do dự, vừa muốn biết Đường Vũ này rốt cuộc là thần thánh phương nào, vừa kiêng kỵ có thượng tá Clermont luôn ở cạnh bảo vệ, hoàn toàn là dáng vẻ “cậu ấy không muốn nói các người nên ngậm miệng cho tôi, không được phép hỏi”, ai cũng không dám lên tiếng.
Trong một thoáng, không khí trở nên lúng túng.
Cho đến khi một âm thanh trung niên tràn đầy trung khí đột ngột truyền đến.
“Ian, Đường Vũ, các cậu đang ngẩn người gì hả, theo tôi qua đây.” Người đến chính là thượng tướng Franco.
Ông vốn định đến ứng cứu Ian.
Suy nghĩ của ông rất đơn giản, cho dù cả Derek chìm vào nguy hiểm, Ian Clermont cũng không thể xảy ra chuyện gì.
Anh là hy vọng của họ.
Nhưng khi thấy chiến thần khởi động, ông biết, sau này ông có thể bớt lo lắng đi rồi.
Ông cảm thấy thật an ủi.
Tựa như tất cả mọi chuyện cuối cùng đã bắt đầu đi theo hướng tốt hơn, hướng được mong đợi hơn, cuối cùng bắt đầu bước vào quỹ đạo định sẵn cho nó.
Thượng tướng Franco giúp giải vây, Đường Vũ đương nhiên cũng thuận theo, nhìn Ian một cái, hai người cùng đi theo.
Franco dẫn hai người vào một căn phòng làm việc rất đặc biệt.
Nói nó đặc biệt, là vì nơi này có vẻ rất ít khi sử dụng, trong phòng không có dụng cụ làm việc gì, còn có một mùi vị đặc trưng do lâu không có người.
Đường Vũ vốn còn hơi thấp thỏm, lúc trước cậu cảm thấy mình và Franco cùng một trận doanh là vì cậu và đối phương đều là người Hyde, nhưng bây giờ, nhìn dáng vẻ hiểu rõ của Franco, cậu không dám bảo đảm đối phương có biết thân phận thật của mình không.
Cậu không phải người Hyde, cho dù tạm thời dùng thân thể người Hyde này, nhưng bên trong là một nhân sĩ liên bang chính gốc!
Người Hyde trong lòng cậu vẫn rất thần bí.
Cậu không biết năng lực đặc biệt của Franco là gì.
Chẳng qua, khi nhìn sang Ian bên cạnh, cậu lại cảm thấy tất cả những gì sắp xảy ra đều không tính là gì, chỉ cần anh còn ở bên cạnh là được.
Người bên cạnh phát hiện suy nghĩ của cậu, một tay nắm lấy tay cậu, mười ngón giao nhau, kín kẽ không rời.
Đường Vũ cười.
Franco quay người lại thì thấy cả hai đang giao lưu ánh mắt, không khỏi nhướng mày.
Hai người này sẽ phát triển đến quan hệ đó, là điều bọn họ không ngờ được.
Linh hồn của chiến thần, cùng người điều khiển chiến thần… không biết sau này con đường họ đi sẽ thế nào.
“Tôi không ngờ cậu lại có bản lĩnh lớn như vậy.” Franco cười nói, một câu hai nghĩa. Một mặt tán thưởng Đường Vũ dựa vào bản thân giành được thành tựu hôm nay, mặt khác, ông đã thấy hai người đang nắm tay nhau, không ngờ biển người mênh mông, lại chỉ phát triển tình cảm với mỗi Ian.
Lại lần nữa đối diện Franco, Đường Vũ hoàn toàn không còn cẩn trọng như ban đầu, cậu mỉm cười nói: “Tôi cũng không ngờ lần này ông sẽ đứng cùng một trận doanh với chúng tôi.”
Đối với thái độ không tính là cung kính đó, Franco không để tâm, ngược lại tiến tới một bước, đưa tay ra: “Đường… Vũ, hy vọng lần này, hợp tác vui vẻ.”
Cuộc đối thoại giữa hai người, Ian đứng cạnh không nghe ra đầu mối gì, nhưng anh biết, họ sẽ nói rõ ngọn nguồn với anh, trước mắt trong căn phòng này, tựa hồ chỉ có anh, vẫn còn bị giấu trong trống.
Franco mời hai người ngồi, ông thì tùy ý ngồi lên sô pha, mắt lộ hồi ức, hướng tới và bi thương.
“Nếu cậu đã hồi phục ký ức, vậy tôi sẽ cho cậu biết vài chuyện.” Franco nói.
“Được.”
“A…” Franco hít thật sâu, cào cào tóc: “Đúng là một câu chuyện dài.”
Giọng Franco trầm ổn dầy đặc chất quân nhân, trung khí mười phần, ông bắt đầu chậm rãi kể lại vài chuyện mình biết.
Người Hyde luôn là một dân tộc thờ phụng xâm lược điên cuồng, dã tâm của họ là thống nhân toàn vũ trụ, cùng với dã tâm, là khoa học kỹ thuật và quân sự của họ phát triển vượt bậc, bọn họ mạnh đến không tin nổi.
Khi gặp tinh hệ nhỏ bé, họ thường xuyên xâm lược trực tiếp, thống trị cư dân tại đó.
Nhưng khi gặp loại tinh hệ siêu cấp như Abel vả lại còn có khoa học kỹ thuật và thực lực quân sự lớn mạnh, họ thường áp dụng sách lược xâm nhập vào trong để ăn mòn dần rồi tấn công.
Hơn nữa, họ cũng thành công rồi.
“Nếu không nhớ sai, chắc là hơn tám mươi năm trước, chúng ta phát động chiến tranh toàn diện với tinh hệ Abel, cậu biết muốn đánh một tinh hệ, chúng ta cần phải phái ra bao nhiêu người không? Không thể tưởng tượng… đối với người mới lần đầu tham gia chiến tranh xâm lược tinh hệ như tôi, đó đúng là một cảnh tượng kích động làm máu huyết sôi sục.” Franco chìm vào hồi ức, dường như cảnh tượng đó thật sự khiến ông cả đời khó quên, ánh mắt lấp lóe tia sáng kích động.
“Có chiến tranh có hy sinh, đặc biệt khi đối phương là tinh hệ siêu cấp cường đại, cho dù đã bị chúng ta ăn mòn nội bộ nhiều năm, nhưng cuộc chiến này, chúng ta vẫn hy sinh nặng nề, nhưng kết quả lại rất đáng an ủi, chúng ta hoàn toàn nô dịch được tinh hệ này, thống nhất bảy đại liên bang, cư dân của liên bang bị dồn làm nô lệ, lúc đó, tất cả tộc nhân đều vui mừng, nhưng sau đó…”
Kích động chậm rãi lui đi, Franco tựa hồ nhớ lại bộ phận không muốn, ngữ điệu thấp hơn trước, lộ ra bi ai và lụn bại sâu sắc.
“Sau khi bắt đầu sống tại tinh hệ Abel, chúng ta chậm rãi phát hiện, nơi này không thích hợp cho chúng ta cư trú.” Ông nhìn Đường Vũ và Ian một cái, “Tuổi thọ của cư dân liên bang là một trăm ba mươi bốn mươi tuổi, mà đó chỉ là giá trị bình quân, nhưng chúng ta thì chỉ có thể sống hơn sáu mươi tuổi, đợt người Hyde đầu tiên di dân đến đây, toàn bộ đều tiêu vong vào khoảng sáu mươi tuổi, không phải thoái hóa quá nhanh, thì là các loại bệnh tật.”
“Cậu biết đối với một dân tộc phát triển cao độ mà nói, thứ đáng quý nhất là gì không? Là thời gian. Sở dĩ người Hyde có dã tâm thống trị vũ trụ, là vì chúng ta có tuổi thọ dài nhất toàn vũ trụ, nhân viên nghiên cứu bình thường có thể sống đến bốn trăm tuổi, sinh mạng của chúng ta đủ dài, có đủ thời gian nghiên cứu bất cứ chuyện gì mình muốn nghiên cứu, nhưng tới đây rồi, không cách nào sinh đời tiếp theo, tuổi thọ thì bị rút ngắn chỉ còn sáu mươi, thậm chí chúng ta còn chưa kịp giải quyết vấn đề chung thân, thì đã già đi, đối với người Hyde định cư tại đây, quả thật là đả kích hủy diệt… có lẽ đây chính là báo ứng vì chúng ta không ngừng xâm lược người khác.” Franco tự cười nhạo.
Lời Franco nói, là chuyện Đường Vũ chưa từng đoán dược.
Cậu chỉ biết người Hyde xâm lược bọn họ, nhưng tại sao lại không thể không cho thời gian trở lại.
Nếu người Hyde căn bản không thích hợp ở tinh hệ Abel, trực tiếp dọn đi không phải được rồi sao?
Như phát hiện nghi vấn của Đường Vũ, Franco nhanh chóng giải thích nguyên nhân họ không ra đi.
“Vì tộc kiến đuổi kịp chúng ta.” Franco lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Nhà dột mà mưa suốt đêm, đúng lúc tộc nhân không cách nào tiếp nhận sự thật, chúng ta gặp kẻ địch duy nhất trong tinh hệ, tộc kiến tấn công tới. Bất cứ chủng loại nào cũng có thiên địch, người Hyde vừa là thiên địch của tộc kiến, ngược lại, tộc kiến cũng là tộc duy nhất có thể chống lại chúng ta.
Vì người Hyde quý nhất là thời gian, mà theo mặt ý nghĩa, tộc kiến có thể khống chế thời gian.
Tộc kiến biết tinh hệ Abel sẽ triệt để kết thúc phần người Hyde còn lại, cho nên phát động chiến tranh, ngăn cản những người Hyde muốn di dời lúc đó.
Chỉ cần vây người Hyde tại tinh hệ Abel thêm mười mấy năm, không thể tiếp tục sinh sôi đời sau, tất cả người Hyde di dân đến đều sẽ chết già tại đây.
Người Hyde cố gắng chống chọi, như lúc trước người liên bang chống lại họ, nhưng tộc kiến đã quyết tâm, bất kể thế nào cũng phải triệt để khống chế không cho những người Hyde này ra đi.
Triệt để cắt đứt phân nhánh của người Hyde, sẽ khiến thực lực người Hyde phân tán trong vũ trụ tổn thất to lớn, cho nên khi người Hyde liều chết chống cự, cuối cùng chúng nó không thể chống lại, chúng dùng vũ khí cuối cùng.
Chúng ta và tộc kiến là không chết không thôi, vì muốn vây khốn tất cả người Hyde, chúng hy sinh mấy chục con kiến chúa, đó là hy vọng của mấy chục quần tộc của chúng… chúng hoàn nguyên thời không của toàn bộ tinh hệ. Tinh hệ do kiến chúa hoàn nguyên hoàn mỹ đến mức không có bất cứ ai có thể thoát khỏi quy tắc, ngay cả chúng ta cũng không biết mình bị hoàn nguyên, còn hưng phấn bừng bừng chuẩn bị tấn công nơi này, xoa đấm xoa quyền chuẩn bị làm chủ nhân mới của tinh hệ… cứ thế, trong một trăm năm nay đồng tộc ngoài tinh hệ không thể nhận được phản hồi bất lợi từ chúng ta, tiếp tục đi xâm lược nơi khác trong vũ trụ, mà khi chúng ta tỉnh táo lại, chỉ có thể bị vây chết tại đây.”
Sau đó, Franco ngẩng đầu, vẻ mặt nặng nề, nhưng lại như thở ra: “Chẳng qua lấy trí tuệ của tộc kiến, chỉ sợ cũng không ngờ được sẽ xuất hiện một biến số…”
Tác giả :
Lăng Bộ Nhược Anh