Chiến Thần Vĩ Đại Nhất - Tần Trạm
Chương 16
Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.net!
Bản thân tài xế vốn đã tràn đầy ác ý với Tần Trạm, bây giờ nghe Tần Trạm nói vậy, anh ta càng giận tím mặt. Tô Uyên và cụ Tô cũng cảm thấy quái dị. Xưa nay Tần Trạm vẫn luôn là người khiêm tốn, sao hôm nay lại bắt đầu kiêu ngạo? Thân thể gầy yếu của anh đừng nói là đánh người, chắc cả chó cũng đánh không lại ấy chứ“Tôi ngược lại muốn lĩnh giáo thử xem.” Tài xế cố nén giận, bước lên trước.
“Anh có chắc là muốn đánh không?” Tần Trạm không biết địch ý của anh ta với mình nên thấy hơi khó ra tay. Dù gì anh ta cũng là người nhà họ Tô, lỡ mình đánh anh ta bị thương thì phải làm sao đây?
Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.net!
“Chắc chắn.” Tài xế không nói nhảm mà nhanh chóng xông về phía Tân Trạm.
“Vương Hùng, ra tay nhẹ thôi, cậu Trạm là khách của tôi.” Cụ Tô nhắc nhở.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.net!
“Vâng.” Vương Hùng đáp, sau đó nhanh chóng múa quyền quân đội.Cách đó không xa, Tần Trạm lại không hề nhúc nhích. Anh kinh ngạc phát hiện động tác của tài xế Vương Hùng lại bị thả chậm trong mắt mình.
Tô Uyên há miệng, đang định lên tiếng can ngăn thì bị cụ Tô cản lại. Không lâu sau, Vương Hùng đã xông đến trước mặt Tần Trạm, dùng hết sức mạnh đấm thẳng vào mũi Tần Trạm. Ngay khi nắm đấm của anh ta sắp chạm vào mũi Tần Trạm thì một tiếng “Đùng” vang lên, Vương Hùng tức khắc văng ra ngoài, ngã bệt xuống đất ngất xỉu, động tác cực nhanh, ngay cả Hoàng Lĩnh cũng không thấy rõ.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.net!
“Anh không sao chứ?” Tần Trạm vội vã chạy đến trước mặt Vương Hùng, lo lắng hỏi. Vương Hùng đã ngất xỉu, kêu kiểu gì cũng không tỉnh dậy. Tần Trạm không nhịn được thở dài: “Tôi đã bảo rồi mà, sợ đánh anh bị thương, thế mà anh còn không chịu nghe.”
Mọi người không nhịn được trợn trắng mắt, thằng nhóc này quả thực là đang làm màu!
Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.net!
Hoàng Lĩnh không khỏi nhíu mày, nhìn thoáng qua Vương Hùng, thầm nghĩ: “Cú đấm kia ngay cả mình cũng chưa chắc đã chịu được…”“Không ngờ võ công của cậu Trạm lại cao đến thế!” Cụ Tô vuốt râu cười, trong lòng càng thêm phấn khởi. Xem ra Tần Trạm còn vĩ đại hơn mình nghĩ, nếu bồi dưỡng thêm chốc lát, nói không chừng sẽ thật sự trở thành nhân vật tầm cỡ.
Tô Uyên thì vô cùng vui vẻ, tràn đầy phấn khởi.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.net!
Tần Trạm khiêm tốn nói: “So với ông Lĩnh, tôi không đáng nhắc đến.”
Hoàng Lĩnh không nói gì, một lát sau bỗng hỏi: “Không biết cậu xuất thân từ môn phái nào? Sư phụ là ai?”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.net!
“Cái này..” Tần Trạm nhất thời không biết trả lời như thế nào, chẳng lẽ lại nói là truyền thừa của cha mình? E rằng sẽ không ai chịu tin đâu.“Ha ha ha, e rằng là cao thủ ẩn thế đấy.” Cụ Tô ra mặt hòa giải.
Hoàng Lĩnh khẽ gật đầu, không hề nghi ngờ. Rất nhiều cao thủ đều kiêng kỵ chuyện bị bên ngoài biết nên Tần Trạm không nói cũng là điều dễ hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.net!
“Hôm nay cậu Trạm đến đây là có chuyện gì?” Cụ Tô phất tay, dẫn mọi người đi ngồi vào bàn ăn.
Tần Trạm gật đầu: “Đầu tiên là muốn khám xem thân thể của cụ.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.net!
“Ha ha, cậu Trạm có tâm.” Cụ Tô hài lòng gật đầu.“Thứ hai là tôi mang theo ít thuốc cho ngài, ngài dùng theo định kỳ thì sẽ có lợi cho sức khỏe.” Dứt lời, Tần Trạm lấy túi đựng Hoàn Nguyên đan đã được chuẩn bị sẵn đưa cho cụ Tô.
Cụ Tô rất sung sướng, vội nói: “Cảm ơn.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.net!
Tần Trạm đáp lời, sau đó không biết nên nói gì. Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo. Thấy vậy, cụ Tô bèn đứng dậy nói: “Tôi với ông Lĩnh còn có chút việc riêng, Uyên, con chơi với cậu Trạm đi.” Sau ông dẫn Hoàng Lĩnh rời đi.
Trên mặt cỏ rộng lớn nhất thời chỉ còn lại Tần Trạm và Tô Uyên. Cụ Tô vừa rời đi, Tô Uyên đã phấn khởi nói: “Không ngờ võ công của anh lại cao đến thế.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.net!
Tần Trạm vò đầu: “Không phải đâu, tôi chỉ ngẫu nhiên học được chút võ công thôi…”“Xí, khiêm tốn quá thì sẽ dối trá lắm đấy.” Tô Uyên trợn trắng mắt.
Tần Trạm cười xấu hổ, im lặng trong chốc lát bỗng nhớ đến chuyện Kiếm Hổ nhờ mình. Anh bèn hỏi: “Đúng rồi, có thể thêm một người tham dự bữa tiệc thương nghiệp mấy ngày sau không?”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.net!
“Thêm một người?” Tô Uyên cau mày: “Ai vậy?”
“Kiếm Hổ.” Tần Trạm cũng không giấu diếm mà nói thẳng, sau đó nói thêm: “Đương nhiên tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi, nếu không tiện thì thôi vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.net!
Tô Uyên xua tay: “Có gì đâu mà phiền phức, chẳng qua chỉ là thêm một bộ bát đũa thôi mà.”“Vâng, cảm ơn cô.” Tần Trạm vội đứng dậy.
Tô Uyên trợn trắng mắt: “Cùng tôi mà còn khách khí thế à?”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.net!
Tần Trạm sờ mũi, vẻ mặt ngượng nghịu. Thấy vậy, Tô Uyên cười nhạo: “Chậc chậc, anh xấu hổ đấy hả? Không biết còn tưởng anh là trai tân chưa hiểu chuyện đời ấy chứ!”
Tần Trạm cười tự giễu: “Nói ta không sợ cô chê cười, tôi với Lâm Khinh Thiền mặc dù đã kết hôn 3 năm, nhưng có tiếng chứ không có miếng, ba năm qua, tôi chưa bao giờ đụng vào cô ta. Trên danh nghĩa tôi là chồng cô ta, nhưng thực tế chỉ là người hầu, là bảo mẫu của cô ta mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.net!
Nghe vậy, Tô Uyên nhất thời vui mừng quá đỗi, thất thố hỏi: “Thật hả?!”“Chuyện này tôi lừa cô làm gì?” Tần Trạm cười cay đắng.
“Quá tốt.” Tô Uyên khẽ lẩm bẩm. “Cái gì?” Tần Trạm hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.net!
“Không có gì.” Tô Uyên vội lắc đầu.
Đến buổi chiều, Tần Trạm cầm Hoàn Nguyên đan lại đến nhà họ Lâm vừa xa lạ vừa quen thuộc. Đứng trước cửa nhà họ Lâm, vô số ký ức lại ùa lên như thủy triều. Rõ ràng anh chỉ mới rời đi mấy ngày, nhưng sao lại có cảm giác như đã qua mấy đời rồi nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.net!
Tần Trạm không suy nghĩ tiếp mà nhanh chân vào nhà họ Lâm. Hôm nay nhà họ Lâm rất náo nhiệt, người nhà họ Lâm đều tề tựu trong phòng khách. Cụ Lâm ngồi trên ghế mây, gương mặt già nua có chút vui mừng.“Ông nội.” Tần Trạm vào nhà, khẽ kêu một tiếng.
“Tần Trạm? Anh đến đây làm gì?” Thấy Tân Trạm, Lâm Khinh Thiền lập tức đứng dậy, vẻ mặt phiền chán.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.net!
“Mau cút đi, nhà họ Lâm không chào đón mày!” Lâm Vinh cũng mắng.
Tần Trạm lạnh lùng liếc nhìn họ: “Tôi đến đây thăm ông nội”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.net!
“Thăm ông nội? Anh là ai? Ông nội tôi mà còn cần anh thăm à?” Lâm Khinh Thiền hừ lạnh: “Thấy thứ phế vật như anh tôi lại tức giận.” Nói xong, cô ta nhào vào lòng Dương Nghị làm nũng: “Không biết sao từ khi đuổi tên phế vật này đi, nhà họ Lâm lại càng ngày càng may mắn. Anh có biết bữa tiệc thương nghiệp mấy ngày sau không? Nhà họ Lâm nhận được thư mời đấy nhé.”“Thế à? Chúc mừng mấy người.” Tân Trạm liên tục cười lạnh.
“Thôi, nói với loại phế vật như anh cũng vô ích, chắc anh còn chưa biết bữa tiệc thương nghiệp đó là gì ấy chứ.” Lâm Khinh Thiền hừ lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88.net!