Chiến Thần Phong Vân
Chương 103
Từ Huy Hùng nói nhỏ: “Vừa nãy cô cũng nghe thấy rồi, ba tôi nói muốn để lại tài sản cho tôi.”
“Yên tâm được rồi, sau khi hoàn thành chuyện này, tuyệt đối không thiếu phần của bà.”
Trái tim Trần Uyên không ngừng run rẩy.Tên Từ Huy Hùng này quả nhiên rất độc ác, vì tiền mà đến tính mạng của ba ruột cũng không quan tâm.
Dù sao cũng liên quan đến mạng người, Trần Uyên muốn từ chối.
Nhưng đột nhiên Trần Hạ Lan lại nói: “Giao dịch thành công, Từ Hiên Lâm có thể ở lại.”
Trần Huy Hùng vô cùng vui mừng: “Được, vậy tất cả đều trông cậy vào Bác sĩ Uyên rồi.”
Nói rồi ông ta vội vàng dẫn người nhà đi, lo sợ Trần Uyên sẽ đổi ý.
Trần Uyên trách cứ Trần Hạ Lan, nói: “Hạ Lan, sao con có thể đồng ý với ông ta như vậy.”
“Chúng ta không thể kiếm những đồng tiền trái với lương tâm.”
Trần Hạ Lan nói: “Mẹ, đối với chúng ta, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, nhất định phải nắm chắc.”
Trần Uyên không hiểu, nói: “Cái gì mà cơ hội ngàn năm có một.”
Trần Hạ Lan: “Mẹ, mẹ không thể chữa khỏi bệnh đột quỵ, nhưng kéo dài mạng sống của ông ta thêm hai ngày chắc không có vấn đề gì chứ.”
Trần Uyên gật đầu: “Ừ, chuyện này không khó. Nhưng sau hai ngày thì sao?”
Trần Hạ Lan: “Hai ngày sau, con có thể mời một vị bác sĩ giỏi đến đây, chữa khỏi cho Từ Hiên Lâm.”
“Chúng ta có thể điều trị khỏi đột quỵ, danh tiếng có thể không lên sao? Đến lúc đó bệnh viện nhà chúng ta nhất định sẽ rất nổi tiếng.”
“Vì vậy con mới nói đây là một cơ hội ngàn năm có một.”
Trong mắt Trần Uyên lóe lên một tia vui mừng: “Ừ, chắc chắn là như vậy.”
“Nhưng bây giờ vấn đề lớn nhất chính là có thể mời vị bác sĩ giỏi đó đến giúp đỡ hay không.”
Trần Hạ Lan an ủi nói: “Mẹ cứ yên tâm đi, con gái mẹ đích thân ra tay còn có thể không mời được sao?”
Trần Uyên gật đầu: “Được, cứ làm như con nói đi.”
Đúng lúc này, một người trung niên để tóc bảy phân bước vào nói: “Bác sĩ, khám bệnh.”
Trần Uyên vội vàng nhiệt tình đón tiếp: “Xin chào, mời anh ngồi.”
Người để tóc bảy phân nét mặt kinh ngạc nhìn Trần Uyên: “Cô là bác sĩ điều trị chính ở đây sao?”
Trần Uyên gật đầu: “Đúng thế, sao vậy?”
Tóc bảy phân nói: “Vậy không đúng rồi, bác sĩ điều trị chính ở đây không phải là nam sao?”
“Tôi đã nghe nói, bác sĩ nam của bệnh viện nằm trên đường Thanh Thủy có y thuật rất giỏi, ngay cả người giàu nhất Tân Hải và Cảnh sát trưởng của Sở cảnh sát Yên Môn cũng đều đặc biệt đến đây khám bệnh…”
Lúc này người ngoài cửa ho một cái nói: “ Lý Đại Phú, con mẹ nó, đi ra khỏi bệnh viện, bệnh viện cần tìm là bệnh viện Hồi Xuân.”
Đột nhiên nét mặt tóc bảy phân ngượng ngùng: “Xin lỗi, xin lỗi, đã làm phiền rồi.”
Anh ta vội vàng rời đi.
Tóc bảy phân chạy chậm chậm đến bệnh viện Hồi Xuân.
Những người biết đến danh tiếng, đến tìm Từ Huy Hoàng khám bệnh xếp thành một hàng rất dài tại cổng bệnh viện.
Bệnh viện Hồi Xuân vô cùng nổi tiếng.
Bây giờ tất cả mọi người đều biết, bác sĩ nam của bệnh viện Hồi Xuân trên đường Thanh Thủy có y thuật rất giỏi, đến cả người giàu nhất Tân Hải và một loạt những lãnh đạo cấp cao cũng đều khen ngợi vị bác sĩ này.
Quan trọng nhất là, khám bệnh giá rẻ.
Đây chính là cách quảng cáo bằng truyền miệng sống động.
Một mình Từ Huy Hoàng vô cùng bận rộn, chỉ có thể để Diệp Huyền Tần ở lại giúp đỡ.
Cho dù có như vậy thì vẫn bận đến bù đầu.
Từ Huy Hoàng chỉ có thể tạm thời thuê hai y tá phụ trách bốc thuốc, hai nhân viên bảo vệ để giữ gìn trật tự.
Ông bận liên tục đến 11 giờ tối.
Nhưng dù như vậy cũng không làm hết việc, những cuộc hẹn khám bệnh đều phải xếp sang ngày hôm sau.
Từ Huy Hoàng mệt đến thắt lưng đau buốt nhưng đau đến mấy ông cũng vẫn vui vẻ.
Đây là chuyện mà trước đây dù nằm mơ ông cũng không dám mơ đến, hôm nay lại xảy ra hết sức chân thật.
Tâm trạng của ông rất tốt: “Tiểu Tần, đi thôi, về nhà nào.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Vâng. Ba, hai ngày sau chúng ta mở rộng bệnh viện đi, quy mô hiện tại quá nhỏ.”
Từ Huy Hoàng xúc động nói một câu: “Trước đây ba còn lo sợ quy mô của bệnh viện này lớn cơ, bây giờ xem ra… là ba đã đánh giá thấp con rồi Tiểu Tần.”
Ông không nói đánh giá thấp tiềm năng của bệnh viện mà lại nói đánh giá thấp Diệp Huyền Tần, ý nghĩa câu nói này khiến người khác phải suy nghĩ.
Diệp Huyền Tần cười hì hì, không giải thích gì cả.
Khi đi ngang qua bệnh viện Huyền Diệu của nhà Trần Hạ Lan, Từ Huy Hoàng nhìn thấy một tấm biển được treo trên cổng.
“Ngày 21 tháng 4 (ngày mốt), một bác sĩ giỏi sẽ đến bệnh viện của chúng tôi để hội chẩn và điều trị ngay tại chỗ cho những bệnh nhân đột quỵ, xin mọi người hãy đến thăm khám.”
“Bệnh viện chúng tôi với tôn chỉ: Dùng y thuật để tạo nên danh tiếng, chứ không dựa vào nhân duyên.”
“Yên tâm được rồi, sau khi hoàn thành chuyện này, tuyệt đối không thiếu phần của bà.”
Trái tim Trần Uyên không ngừng run rẩy.Tên Từ Huy Hùng này quả nhiên rất độc ác, vì tiền mà đến tính mạng của ba ruột cũng không quan tâm.
Dù sao cũng liên quan đến mạng người, Trần Uyên muốn từ chối.
Nhưng đột nhiên Trần Hạ Lan lại nói: “Giao dịch thành công, Từ Hiên Lâm có thể ở lại.”
Trần Huy Hùng vô cùng vui mừng: “Được, vậy tất cả đều trông cậy vào Bác sĩ Uyên rồi.”
Nói rồi ông ta vội vàng dẫn người nhà đi, lo sợ Trần Uyên sẽ đổi ý.
Trần Uyên trách cứ Trần Hạ Lan, nói: “Hạ Lan, sao con có thể đồng ý với ông ta như vậy.”
“Chúng ta không thể kiếm những đồng tiền trái với lương tâm.”
Trần Hạ Lan nói: “Mẹ, đối với chúng ta, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, nhất định phải nắm chắc.”
Trần Uyên không hiểu, nói: “Cái gì mà cơ hội ngàn năm có một.”
Trần Hạ Lan: “Mẹ, mẹ không thể chữa khỏi bệnh đột quỵ, nhưng kéo dài mạng sống của ông ta thêm hai ngày chắc không có vấn đề gì chứ.”
Trần Uyên gật đầu: “Ừ, chuyện này không khó. Nhưng sau hai ngày thì sao?”
Trần Hạ Lan: “Hai ngày sau, con có thể mời một vị bác sĩ giỏi đến đây, chữa khỏi cho Từ Hiên Lâm.”
“Chúng ta có thể điều trị khỏi đột quỵ, danh tiếng có thể không lên sao? Đến lúc đó bệnh viện nhà chúng ta nhất định sẽ rất nổi tiếng.”
“Vì vậy con mới nói đây là một cơ hội ngàn năm có một.”
Trong mắt Trần Uyên lóe lên một tia vui mừng: “Ừ, chắc chắn là như vậy.”
“Nhưng bây giờ vấn đề lớn nhất chính là có thể mời vị bác sĩ giỏi đó đến giúp đỡ hay không.”
Trần Hạ Lan an ủi nói: “Mẹ cứ yên tâm đi, con gái mẹ đích thân ra tay còn có thể không mời được sao?”
Trần Uyên gật đầu: “Được, cứ làm như con nói đi.”
Đúng lúc này, một người trung niên để tóc bảy phân bước vào nói: “Bác sĩ, khám bệnh.”
Trần Uyên vội vàng nhiệt tình đón tiếp: “Xin chào, mời anh ngồi.”
Người để tóc bảy phân nét mặt kinh ngạc nhìn Trần Uyên: “Cô là bác sĩ điều trị chính ở đây sao?”
Trần Uyên gật đầu: “Đúng thế, sao vậy?”
Tóc bảy phân nói: “Vậy không đúng rồi, bác sĩ điều trị chính ở đây không phải là nam sao?”
“Tôi đã nghe nói, bác sĩ nam của bệnh viện nằm trên đường Thanh Thủy có y thuật rất giỏi, ngay cả người giàu nhất Tân Hải và Cảnh sát trưởng của Sở cảnh sát Yên Môn cũng đều đặc biệt đến đây khám bệnh…”
Lúc này người ngoài cửa ho một cái nói: “ Lý Đại Phú, con mẹ nó, đi ra khỏi bệnh viện, bệnh viện cần tìm là bệnh viện Hồi Xuân.”
Đột nhiên nét mặt tóc bảy phân ngượng ngùng: “Xin lỗi, xin lỗi, đã làm phiền rồi.”
Anh ta vội vàng rời đi.
Tóc bảy phân chạy chậm chậm đến bệnh viện Hồi Xuân.
Những người biết đến danh tiếng, đến tìm Từ Huy Hoàng khám bệnh xếp thành một hàng rất dài tại cổng bệnh viện.
Bệnh viện Hồi Xuân vô cùng nổi tiếng.
Bây giờ tất cả mọi người đều biết, bác sĩ nam của bệnh viện Hồi Xuân trên đường Thanh Thủy có y thuật rất giỏi, đến cả người giàu nhất Tân Hải và một loạt những lãnh đạo cấp cao cũng đều khen ngợi vị bác sĩ này.
Quan trọng nhất là, khám bệnh giá rẻ.
Đây chính là cách quảng cáo bằng truyền miệng sống động.
Một mình Từ Huy Hoàng vô cùng bận rộn, chỉ có thể để Diệp Huyền Tần ở lại giúp đỡ.
Cho dù có như vậy thì vẫn bận đến bù đầu.
Từ Huy Hoàng chỉ có thể tạm thời thuê hai y tá phụ trách bốc thuốc, hai nhân viên bảo vệ để giữ gìn trật tự.
Ông bận liên tục đến 11 giờ tối.
Nhưng dù như vậy cũng không làm hết việc, những cuộc hẹn khám bệnh đều phải xếp sang ngày hôm sau.
Từ Huy Hoàng mệt đến thắt lưng đau buốt nhưng đau đến mấy ông cũng vẫn vui vẻ.
Đây là chuyện mà trước đây dù nằm mơ ông cũng không dám mơ đến, hôm nay lại xảy ra hết sức chân thật.
Tâm trạng của ông rất tốt: “Tiểu Tần, đi thôi, về nhà nào.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Vâng. Ba, hai ngày sau chúng ta mở rộng bệnh viện đi, quy mô hiện tại quá nhỏ.”
Từ Huy Hoàng xúc động nói một câu: “Trước đây ba còn lo sợ quy mô của bệnh viện này lớn cơ, bây giờ xem ra… là ba đã đánh giá thấp con rồi Tiểu Tần.”
Ông không nói đánh giá thấp tiềm năng của bệnh viện mà lại nói đánh giá thấp Diệp Huyền Tần, ý nghĩa câu nói này khiến người khác phải suy nghĩ.
Diệp Huyền Tần cười hì hì, không giải thích gì cả.
Khi đi ngang qua bệnh viện Huyền Diệu của nhà Trần Hạ Lan, Từ Huy Hoàng nhìn thấy một tấm biển được treo trên cổng.
“Ngày 21 tháng 4 (ngày mốt), một bác sĩ giỏi sẽ đến bệnh viện của chúng tôi để hội chẩn và điều trị ngay tại chỗ cho những bệnh nhân đột quỵ, xin mọi người hãy đến thăm khám.”
“Bệnh viện chúng tôi với tôn chỉ: Dùng y thuật để tạo nên danh tiếng, chứ không dựa vào nhân duyên.”
Tác giả :
skyhero