Chiến Thần Ngày Trở Lại
Chương 219: Tôi Thù Dai Lắm
Trong khoảnh khắc Hình Chí Nghị cầu xin, nhiệt độ trong phòng đã trở lại bình thường.
Sát khí sắc lạnh đã biến mất.
Màn sương trắng lạnh lẽo trong không khí, hàng trăm lưỡi dao băng đủ để gọt vàng đẽo đá cũng bốc hơi chỉ trong nháy mắt.
Cao thủ quyết đấu, một chiêu định đoạt sống chết.
Những đòn đánh toàn lực của đại sư Hình – võ sĩ hàng đầu hạng tám, dưới sự cử động nhẹ nhàng các ngón tay của Trần Thái Nhật liền mất hết công lực.
Tất cả mọi người đang có mặt, bao gồm cả Hình Chí Nghị lúc này mặt xám xịt như tro tàn, trải nghiệm sâu sắc một câu thành ngữ.
Lấy trứng chọi đá.
Nghe thấy tiếng cầu xin của Hình Chí Nghị, Trần Thái Nhật tỏ ra bình tĩnh, dường như không hề có gì bất ngờ, anh khẽ thu tay lại.
Ngón tay tách khỏi mũi kiếm đã gãy, sức mạnh đủ để huỷ diệt mọi thứ trên không trung cũng biến mất chỉ trong nháy mắt.
Rầm.
Thanh kiếm hàn cực là binh khí mà Hình Chí Nghị mang theo người, bao gồm cả chuôi kiếm cũng đều biến thành đống kim loại nát vụn, vương vãi dưới đất.
Mà tình cảnh của Hình Chí Nghị lúc này cũng vô cùng thê thảm.
Ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út của bàn tay trái đều đứt lìa hết, Trần Thái Nhật chỉ dùng chút lực của đầu ngón tay đã khiến cho xương ba ngón tay đều nát vụn.
Hình Chí Nghị không hổ là võ sĩ hàng đầu hạng tám, năng lực nhịn đau cũng hơn cả người thường.
Lúc này, ông ta quỳ dưới đất không nói gì, nâng cánh tay trái lên, vẻ mặt sững sờ.
Mồ hôi lạnh đã thấm ướt đẫm mảng áo, những giọt mồ hôi ở trán và lông mày đều là minh chứng cho việc sống sót sau tai nạn.
Lúc này, Hàn Phong và tám tên vệ sĩ của hắn đều tỏ ra kinh ngạc, nhìn Trần Thái Nhật bằng ánh mắt ngây dại.
Trần Thái Nhật vẫn không có ý định đứng dậy, ngồi tại chỗ cũ giống như một thiên thần coi khinh đám người thấp kém.
Trong ánh mắt mang theo vẻ bình tĩnh, thế nhưng lại khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Hình Chí Nghị, ông vẫn muốn tiếp tục chứ?”
Vừa nghe thấy câu này, cả người đại sư hàng đầu hạng tám liền chấn động.
Ánh mắt giống như hồi phục được một chút hơi thở của sự sống, chậm rãi quay đầu lại nhìn Trần Thái Nhật.
Một giây sau, hai đầu gối ông ta di chuyển trên mặt đất.
Hình Chí Nghị làm tư thế quỳ rạp xuống đất một cách tiêu chuẩn trước mặt tất cả mọi người.
Đầu dập bốp một tiếng xuống đất.
“Cậu Trần, tôi có mắt như mù, không thấy Thái Sơn, xin cậu tha cho tôi một mạng”.
Đường đường là võ sĩ hàng đầu hạng tám, dù là tâm lý hay là thân thể thì đều đã sụp đổ hoàn toàn.
Thất bại rồi.
Thất bại hoàn toàn rồi.
Lúc này, trong đầu tất cả mọi người đều nhớ lại câu nói ban nãy của Trần Thái Nhật.
“Nếu như thực lực của tôi chỉ được nhận một tỷ tệ tiền thù lao thì phí xuất trận của ông cũng chỉ một nghìn tệ, không thể nhiều hơn nữa”.
Hàn Phong và đám thuộc hạ đến giờ mới hiểu câu nói này không phải lời bông đùa.
Sự cách biệt giữa hai người với nhau vậy mà lại lớn đến như thế.
Cường giả!
Đây mới thật sự là cường giả vô địch.
Hàn Phong đã phản ứng trở lại, nằm rạp xuống đất, bò đến bên cạnh Hình Chí Nghị, không nói gì nữa, mà dập đầu vái lạy luôn.
“Anh Trần! Ban nãy tôi ăn nói linh tinh, là do tôi ngu dốt, đầu óc tôi có vấn đề! Tôi thật sự không nên làm trái giao phó của mợ, anh mới là hy vọng duy nhất của chúng tôi!”
Lúc này, Hàn Phong - kẻ đứng về cùng phía với Trương Mỹ Vi đã hoàn toàn hiểu rõ cục diện.
Hắn khom lưng uốn gối, dập đầu nhận sai đều là chuyện đương nhiên.
Trong lòng Hàn Phong thậm chí còn mừng thầm.
Bởi vì hắn cảm thấy Hàn Vũ Bằng – người thừa kế nhà họ Hàn của phía mình căn bản thắng chắc rồi!
Vốn dĩ cho rằng Hình Chí Nghị đã là cao thủ đẳng cấp ít ỏi của thành Yến Kinh.
Không ngờ cậu thanh niên mà phu nhân nhà họ Hàn Trương Mỹ Vi tìm thấy lại là cường giả có một không hai!
Hàn Tâm Nhuỵ ước chừng chỉ khoảng hạng bảy.
Dù cho cô ta cũng đi tìm trợ thủ, năng lực nhiều nhất cũng chỉ ngang với Hình Chí Nghị mà thôi.
Mang ra so sánh, phía hắn thắng là cái chắc rồi!
Người thừa kế vị trí gia chủ được xác định rồi, vậy thì Hàn Phong chính là “Thủ Phụ Đại Thần” rồi!
Từ giờ nhà họ Hàn ít nhất cũng có thể làm chủ một nửa.
So với loại vinh hoa phú quý, tiền đồ rộng mở này.
Dập đầu, nịnh hót rõ ràng chẳng có gì đáng xấu hổ!
Hàn Phong ngẩng đầu lên, vẻ mặt nịnh nọt.
“Anh Trần, ban nãy tôi thất lễ rồi, anh đại nhân đại lượng đừng tính toán với kẻ như tôi, cuộc đấu võ lần này, tôi sẽ chi…”
Vẫn còn chưa nói hết đã bị Trần Thái Nhật xua tay ngắt lời.
Trần Thái Nhật ngồi trên ghế, thoạt nhìn vô cùng điềm nhiên, nhưng ánh mắt này giống như có thể nhìn thấu lòng người.
“Hàn Phong, anh vẫn chưa đủ hiểu về tôi rồi, nếu như sau này anh còn có cơ hội tiếp xúc với tôi thì anh sẽ phát hiện ra tôi là một người có trí nhớ không tồi”.
Hàn Phong dập đầu xuống đất, vội vàng nịnh nọt.
“Đương nhiên rồi, anh Trần thiên hạ vô địch, dù là võ lực hay là trí tuệ thì đều đứng đầu Hoa Hạ!”
Đối với kẻ chuyên nịnh bợ này, Trần Thái Nhật chẳng buồn nhiều lời thêm nữa.
Khẽ lắc đầu.
“Anh vẫn chưa hiểu ý của tôi, tôi muốn nhắc nhở anh, trước khi có thực lực tuyệt đối, việc dùng lời lẽ để nhục mạ người khác luôn có nguy hiểm”.
Nói xong, tay trái của anh giơ thẳng lên cao.
Bốp!
Tiếng bạt tai vang lên.
Hàn Phong lật người về phía bên trái, đầu đập xuống đất.
Hắn hoa mắt chóng mặt, khó khăn lắm mới vực được người dậy nhưng rồi lại phát hiện quai hàm bên trái đã sưng tấy cả lên.
Trần Thái Nhật quay đầu, nhìn Hình Chí Nghị lúc này đã ngẩng đầu nhìn mình với vẻ kinh nể.
“Kiếm đã gãy rồi thì vẫn có thể luyện ra thanh mới, đi hoàn thành vụ cá cược, tâm thái của ông hẳn cũng đã có tiến bộ rất lớn, nói không chừng còn có lợi đối với chuyện luyện võ”.
Sắc mặt của Hình Chí Nghị chuyển từ thẫn thờ sang do dự tranh đấu, cuối cùng ánh mắt loé lên, giống như đã ra quyết định gì đó.
Ông ta ngẩng đầu nhìn Trần Thái Nhật, sau đó dập đầu, vẻ mặt kích động, run rẩy nói:
“Vì khổ luyện mà tính mạng cũng có thể không cần, huống hồ gì chỉ là cái thể diện, tôi đã hiểu rồi”.
Trần Thái Nhật không biểu cảm gì, gọi Genko lại, quay người rời đi, góc áo mang theo gió, không hề có bất kỳ sự do dự nào.
Đi ra tới ngoài cửa.
Genko bên cạnh che miệng khẽ cười, dùng ánh mắt sùng bái nhìn người đàn ông cao lớn, nhỏ giọng nói:
“Chủ nhân, cuộc đấu võ nhà họ Hàn, chúng ta đi thì liệu có bị cô Tâm Nhuỵ nhận ra không?”
Trần Thái Nhật chớp mắt, tuỳ ý trả lời một câu.
“Chuyện này không phải rất đơn giản hay sao, đi mua hai cái mặt nạ, hai chúng ta đeo lên che mặt là được rồi”.
“Vậy thì mua kiểu dáng thế nào đây?”
Trần Thái Nhật trầm ngâm một giây.
“Ừ, nhất định phải mang đặc sắc Hoa Hạ, thể hiện được văn hoá của chúng ta, còn phải ngầu một chút, tốt nhất là kiểu có thể vừa nhìn đã nhận ra là cao thủ tuyệt thế”.
- -------------------.