Chiến Thần Điện Hạ
Chương 317-324
Chương 317: Cầu xin
Cho dù có thiên phú dị bẩm cao siêu đến đâu cũng không thể so với đại sư Trương Báo được.
Sắc mặt Từ Thuật cứng lại, anh ta cũng từng nghe danh người tên Trương Báo này. Quả thực là cao thủ có tiếng trong giang hồ.
“Vậy thì e là không ổn rồi”, Giang Thần lắc đầu, thản nhiên nói: “Tôi phế đi cánh tay của đồ đệ ông ta, ông ta đã nói sẽ chém tôi thành nhiều mảnh”.
Long Hiểu Vân và Từ Thuật đều ngẩn ra, không ngờ Giang Thần và Trương Báo lại có xích mích như vậy?
"Thế này đi, trước kia Trương Báo từng là chỉ đạo võ thuật trong doanh trại của chúng tôi, cũng gọi là có chút quen biết. Nếu anh đồng ý giúp Trung Nguyên chúng tôi đối phó với quân xâm lược, tôi sẽ giúp anh cầu xin Trương Báo, anh thấy thế nào?", Long Hiểu Vân đột nhiên mở lời, cười đùa nói.
Cô ta tin Giang Thần chắc chắn sẽ đồng ý, dù sao võ giả so tài cũng không cần quan tâm đến pháp luật, sống chết có số, phú quý tại trời. Tuy Giang Thần là đoàn luyện, nhưng quyền cước không có mắt. Vì vậy, dù cho Trương Báo giết chết Giang Thần cũng không phải là không có khả năng.
"Cầu xin giúp đoàn luyện của chúng tôi?"
Trước khi Giang Thần lên tiếng, Triệu Quân đã chế nhạo: "Nếu cô quen biết Trương Báo, thì cô nên giúp ông ta cầu xin chúng tôi mới đúng đấy, chưa biết chừng chúng tôi sẽ mềm lòng, tha cho cái mạng chó của ông ta".
Long Hiểu Vân sững người, không nhịn được cười khẩy: "Được rồi, được rồi. Xem ra các người vẫn không tin, để tôi nói cho các người biết, mặc dù các người cũng đã từng được huấn luyện bí mật trong quân đội, nhưng so với võ giả thực thụ, nhất là những võ giả như Trương Báo thì vẫn chưa có cửa đâu. Ông ta đã được tiếp nhận chân truyền của Hồng Quân đó, không giống mấy loại cỏ dại ven đường như các người đâu".
Thực ra, cô ta nói những điều này không phải là muốn nhắc nhở, Giang Thần cười khẩy, lập tức mặc quần áo vào, dẫn theo Triệu Quân ra ngoài.
Kể từ sau khi thi triển Cửu Nghịch, nguyên khí bị hao tổn nặng nề, đã rất lâu anh không vận động gân cốt.
Nhưng bây giờ, sau khi uống đan dược, sức mạnh cũng đã hồi phục phần nào.
Trương Báo này, vừa hay là một viên đá mài!
“Đi thôi, đoàn luyện Từ, chúng ta cũng qua đó xem thử đi, tôi muốn xem xem, anh ta có thể ngông cuồng đến lúc nào”, Long Hiểu Vân cười nhạo, vội vàng chạy theo ra ngoài.
Thủ đoạn của Trương Báo cô ta đã từng được chứng kiến, cô ta rất muốn xem thử Giang Thần sẽ giải quyết tình thế khó xử hiện tại thế nào.
Từ Thuật cau mày, nhanh chóng đi theo, mặc dù biết rõ thân phận của Giang Thần, nhưng anh ta vẫn hơi lo lắng.
Tuy Giang đô đốc đã trải qua trăm trận chiến, nhưng người ta thường truyền tai nhau về vẻ tuấn tú tài hoa của anh hơn, còn thực lực của Giang đô đốc thế nào, thì anh ta không rõ.
Vì vậy đương nhiên lúc này trong lòng không khỏi có chút lo lắng, thậm chí đã nhắn tin cho doanh trại mau chóng điều quân tới, đề phòng có bất trắc.
Dù sao, nếu Giang đô đốc thực sự xảy ra chuyện ở Vân Sơn, hiển nhiên sẽ là một sự kiện động trời!
Toàn bộ biên giới phía Tây sẽ rơi vào hỗn loạn!
Phía bên kia, ngay khi Giang Thần vừa ra khỏi khách sạn, một bóng người to lớn chạy đến.
“Mọi chuyện là do tôi mà ra, tôi sẽ đi cùng anh”, vẻ mặt Điêu Đại Tráng bướng bỉnh mà cương quyết, nhưng ẩn chứa trong giọng điệu lại là trách nhiệm.
Giang Thần ngây người, sau đó nở nụ cười: "Được rồi, vậy anh ở lại đi Triệu Quân, để Đại Tráng theo tôi là được rồi".
Triệu Quân kinh ngạc, sau đó gật đầu, giao lại chìa khóa xe cho Điêu Đại Tráng, vỗ vai cậu ta: "Muốn làm gì thì cũng phải biết lượng sức mình, đừng có khoe khoang".
"Bớt nói nhảm đi, chỉ là một tên Trương Báo thôi mà? Hồng Quân cái gì, toàn là giả dối, tôi đây chấp ông ta một tay", Điêu Đại Tráng khinh thường mắng chửi.
Chương 318: Ai làm nấy chịu!
Nửa tiếng sau.
Tại một nhà máy bỏ hoang phía Tây thành phố.
Chiếc xe Jeep từ từ tiến vào.
Lúc này trong nhà máy đông nghẹt người, đa số là người mà Triệu Luân đứa tới.
Một vài người trong số họ là học trò của Trương Báo, người của phái Hồng Quân. Lúc này, một tên thanh niên có mái tóc húi cua với cánh tay bó bột, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào chiếc xe Jeep, còn chưa chờ xe dừng lại thì đã dẫn người tới bao vây.
“Mẹ nó, bọn mày còn dám tới đây sao?”, trên mặt Lương Khoan thoáng qua một nụ cười mỉa mai đầy hiểm độc, hắn ta vốn dĩ nên nhập viện nhưng lại từ phòng bệnh chạy ra đây chính là muốn tận mắt thấy Giang Thần bị thầy mình đánh cho tàn phế và quỳ xuống xin tha mạng!
Lúc này, cửa xe đã mở ra, nhưng chỉ có một mình Điêu Đại Tráng bước xuống.
Vì trên đường đi, cậu ta nói với Giang Thần rằng người nào làm thì người ấy chịu.
Để cậu ta ra mặt đối phó với Trương Báo!
Nói trắng ra, cậu ta không muốn nợ ân tình của Giang Thần!
Dù gì cậu ta cũng là người do Điêu Ngọc Lan cử tới, lập trường chính trị không thể thay đổi!
Giang Thần cũng ngoan ngoãn ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, anh thật ra cũng không hề có ý muốn tới đây.
“Điêu Đại Tráng, thầy tao nói rồi, gọi anh rể của mày và mày cùng xuống xe quỳ gối, rồi bò vào gặp thầy tao, có như vậy thì ông ấy chỉ phế đi hai cánh tay của bọn mày mà thôi. Nếu không, hôm nay bọn mày đừng hòng sống sót rời khỏi nhà máy này!”, Lương Khoan cười lạnh lên tiếng.
“Kêu bọn tao bò vào trong ư?”, Điêu Đại Tráng cười khẩy.
“Tao thấy bọn mày sợ nên nói ngược rồi phải không?”
“Kêu Trương Báo bò ra đây gặp tao. Tao có thể suy nghĩ lại mà tha cho ông ta một mạng!”, Điêu Đại Tráng vừa nói vừa lắc cổ, một luồng sát khí vô hình bỗng chốc quét ngang qua.
Lương Khoan có chút giật mình, vô thức lùi lại vài bước. Hắn ta dừng lại, trong mắt hiện lên một tia hung tợn: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Dựa vào bọn mày mà cũng muốn khiêu chiến với thầy của tao ư?”
“Không sai. Đại sư Trương Báo là người có nội công số một. Giang Thần là cái thá gì chứ? Lúc này còn trốn trong xe, còn không mau bước xuống!”, lúc này, đám đông tách ra, Triệu Luân mặc đồ làm bằng lông chồn đi ra, đồng thời cười mỉa mai.
Hôm nay, hắn ta chính vì muốn trả thù cho em ba và chú Ngũ của mình, sao có thể không vui cho được chứ!
Thậm chí trong mắt hắn ta, Giang Thần đã là người chết.
“Giang Thần, ân oán giữa chúng ta không cần phải nói nữa. Hôm nay mày phải chết. Nhưng tao có thể cho mày một cơ hội, chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu tạ tội trước linh vị của em trai tao. Tao hứa với mày, sau khi mày chết, tao tuyệt đối sẽ không động vào người nhà của mày, nếu không… hừ hừ!”
Triệu Luân nói xong thì xua xua tay, một tên đàn em vội đem linh vị của Triệu Khang qua.
Đồng thời, các võ giả phía sau cũng vây quanh, người của Hồng Quân tập hợp lại, ai nấy cũng nhìn chằm chằm như hổ đói.
“Mày dám đe doạ anh rể tao sao?”, Điêu Đại Tráng chợt xụ mặt lại, dù gì người nhà của Giang Thần cũng bao gồm cả chị họ của mình, đối phương đúng là muốn tìm cái chết mà!
“Hai phút thôi, tao sẽ giải quyết tất cả bọn mày. Muộn một giây nào coi như tao thua!”
Điêu Đại Tráng nhìn đồng hồ đang không ngừng quay, ngẩng đầu lên thách thức với đám người này.
“Ha ha, hai phút giải quyết tất cả bọn tao hả? Điêu Đại Tráng, mày đúng là hống hách quá rồi!”, Lương Khoan lắc đầu, cười khan một tiếng rồi ra lệnh: “Xông lên, đánh hắn tàn phế cho ông!”
Lương Khoan vừa ra lệnh, thì cả đám đông gào thét lao về phía Điêu Đại Tráng.
Khoé miệng của Điêu Đại Tráng khẽ giương lên, như một mãnh hổ hùng tợn lao vào Lương Khoan. Hắn ta bị doạ một phen, dù gì bây giờ cũng bị thương nên không cách nào tham gia trận chiến.
Nhưng Điêu Đại Tráng quá nhanh, trong lúc chạy thì trực tiếp quăng chiếc áo trong tay phủ lên đầu của Lương Khoan.
Cậu ta tung một cước thẳng vào bụng của Lương Khoan. Hắn ta hét lên rồi văng ngược ra ngoài, rơi xuống cái rầm.
Người của Hồng Quân cũng đơ ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ thân thủ của người này lại linh hoạt đến vậy!
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, xông lên đi!”, Triệu Luân cũng bị doạ một phen, chỉ vào Điêu Đại Tráng rồi gào to.
Chương 319: Học trò thân truyền cuối cùng
Đám đàn em nghe thấy vậy thì toàn bộ gào thét và bổ nhào về phía Điêu Đại Tráng!
Bịch bịch bịch!
Điêu Đại Tráng không hổ là xuất thân từ Đội đặc chiến Vương Bài.
Một lúc sau, mười người của Hồng Quân cộng thêm người của Triệu Luân đưa tới, toàn bộ đều ngã xuống đất!
Điêu Đại Tráng vén đồng hồ trên tay nhìn rồi cười mỉa nói: “Vừa đúng hai phút!”
Bộp bộp!
“Người anh em quả nhiên thân thủ không tồi!”
Lúc này, một người đàn ông cao to khoẻ mạnh đứng phía sau, vừa vỗ tay vừa đi ra từ phía sau. Dáng người ông ta cao gần hai mét, có một khí thế uy phong vô cùng hung hãn.
“Trương Báo tôi cũng là người biết tiếc nhân tài. Tôi cho cậu cơ hội bái tôi làm thầy. Từ nay về sau đi theo tôi, cậu chính là học trò thân truyền cuối cùng của tôi!”, Trương Báo đi tới phía trước, vẻ mặt tự tin lên tiếng.
Lời vừa nói ra, một đám người của Hồng Quân đều tỏ ra kinh ngạc.
Cả Giang Nam, người muốn bái Trương Báo làm thầy đếm không xuể. Nhưng có thể trở thành học trò thân truyền của ông ta thì đúng là chưa có ai cả!
“Muốn mua chuộc tôi ư?”, Điêu Đại Tráng coi thường và cười mỉa: “Tuy Điêu Đại Tráng tôi là hạng người hời hợt, nhưng cũng không phải bè lũ xu nịnh có thể mua chuộc được!”
“Tên nhóc, tầm nhìn của cậu nông cạn quá!”, Trương Báo lắc đầu.
“Cậu có biết Kinh Châu này có bao nhiêu người muốn làm học trò của Trương Báo tôi không?”, Trương Báo cau mày hỏi.
“Cơ hội trong đời rất hiếm có, cậu đi theo tôi, tương lai sẽ có cả một thế giới rộng lớn, tiền bạc, địa vị, phụ nữ, tôi đều có thể cho cậu!”
“Thậm chí tôi có thể để cậu làm đại ca của cả một thành phố!”
“Điều kiện đãi ngộ như vậy, lẽ nào cậu thật sự muốn bỏ qua sao?”, Trương Báo không nhịn được hỏi, khẽ nheo đôi mắt sáng rỡ của mình.
Dù gì ông ta cũng trở thành đại sư, cũng đầy hoài bão và tham vọng.
Nhưng đồng thời, cũng cần người như Điêu Đại Tráng tới giúp ông ta.
“Ha ha, những gì ông nói không đáng là gì trong mắt tôi cả! Thứ tôi cần, e là ông cũng không cho được!”, ánh mắt của Điêu Đại Tráng không những không dao động mà ngược lại còn mang vẻ khinh thường.
“Ồ? Vậy cậu nói ra thử xem, có gì mà Trương Báo tôi không cho được?”, Trương Báo hừ lạnh, không để tâm đến.
Điêu Đại Tráng không kìm được nhìn sang chiếc xe Jeep, thứ cậu ta muốn là quay lại quân đội!
Trên đời này, đây là thứ duy nhất mang theo tất cả vinh quang và lý tưởng của cậu ta.
Cũng không phải điều mà Trương Báo có thể hiểu được!
“Tôi không cho cậu được, lẽ nào anh rể cậu cho được ư?”, Trương Báo liếc nhìn chiếc xe Jeep, ánh mắt tỏ ra khinh miệt.
Ông ta thật sự không rõ, một người trốn trong xe không dám ra lại có thể mang đến cho Điêu Đại Tráng cái gì?
“Anh rể tôi có cho tôi được hay không thì không cần ông lo. Nhưng hôm nay, ông không cho nổi đâu!”, Điêu Đại Tráng nói xong, hai tay siết thành nắm và tạo thế tấn công.
Trương Báo không nhìn được mà cười mỉa: “Được được được! Nếu cậu không biết điều, vậy thì đừng trách tôi. Cậu cắt đứt gân tay của Lương Khoan, hôm nay cậu cũng đừng hòng ra về với tứ chi còn nguyên vẹn!”
“Bớt nói nhảm lại, ra tay đi!”, Điêu Đại Tráng nói xong thì đã xông lên trước.
Vì cậu ta cảm giác khí tức trong người Trương Báo, giống như ẩn chứa một con mãnh thú.
Nhưng gặp mãnh thú này, cậu ta không những không sợ sệt, ngược lại có sự háo hức không kiềm chế được!
Còn Trương Báo thấy Điêu Đại Tráng nhanh chóng tấn công, ông ta cũng không hốt hoảng. Khoé miệng lạnh lùng giương lên, ông ta bay lên, quét chân sau qua, trực tiếp đón đầu nắm đấm của Điêu Đại Tráng.
Thịch!
Bỗng chốc, đất đá bay mù trời, sức mạnh vô hình quét nhẵn mặt đất hết lần này tới lần khác, gió bụi khắp nơi.
Đợi khói bụi tan đi, hai bóng người đứng đối diện nhau. Điêu Đại Tráng vung nắm đấm, dùng ngón cái quẹt vệt máu trên khoé miệng, cười nhe răng và lên tiếng: “Mạnh mẽ đấy!”
Còn Trương Báo đứng cách đó không xa, người hơi lắc lư và vẻ mặt hơi kinh ngạc.
“Tôi vốn cho rằng Vân Sơn nhỏ nhoi không ai là đối thủ tay đôi với Trương Báo mình! Không ngờ tên nhóc cậu đúng là không kém. Nhưng cậu cũng chỉ có vậy thôi!”
Công lực của Trương Báo không phải bị che đậy. Lúc nãy ông ta chẳng qua chỉ muốn thăm dò thực lực của Điêu Đại Tráng mà thôi. Thậm chí ngay cả nửa tầng công lực của mình còn chưa ra thì Điêu Đại Tráng đã bị thương rồi.
Nếu dốc toàn lực, tên nhóc này e là sẽ không chịu nổi mười chiêu của ông ta!
Lúc cả hai định chiến đấu tiếp, đột nhiên một chiếc xe Jeep lao vào nhà máy.
Một người phụ nữ dáng người cao ráo và một người đàn ông trung niên mặc trang phục Trung Sơn sải bước về phía họ.
Chương 320: Ai làm người đó chịu
“Đoàn luyện Long!”, Trương Báo hơi kinh ngạc nhanh chóng bước tới chào hỏi.
Ông ta đã từng là chỉ đạo võ thuật ở Trung Nguyên, có quen biết với Long Hiểu Vân.
"Võ sư Trương, hôm nay ông có thể nể mặt tôi, chúng ta nhường một bước, bỏ qua chuyện này được không?"
Thật ra, Long Hiểu Vân và Từ Thuật đã đến từ lâu, nhưng lúc này mới ra mặt, ra vẻ như đang chủ trì đại cục, hiển nhiên là vì muốn Giang Thần mắc nợ ân tình.
Trương Báo cau mày nói: "Đoàn luyện Long, đây là ân oán riêng giữa tôi và bọn họ. Cô làm vậy không thích hợp lắm đâu".
“Võ sư Trương, không giấu gì ông, thực ra người ngồi trong xe đó là người của quân đội chúng tôi. Ông cũng không thể không nể mặt quân đội chúng tôi chứ?”, Long Hiểu Vân nhắc nhở.
"Là sĩ quan sao?"
Trương Báo khinh ngạc, không ngờ Giang Thần lại có lai lịch như vậy, vậy thì đúng là không nên tùy tiện ra tay thật.
Dù sao, nếu vô tình giết chết một sĩ quan, chuyện này sẽ rất phức tạp.
Trương Báo lập tức nhìn Triệu Luân với ánh mắt đầy ẩn ý.
Triệu Luân cũng giật mình.
Thực ra Giang Thần có xuất thân là quân nhân, hắn cũng đã đoán ra từ trước, nhưng hắn lại không nói cho Trương Báo, hiển nhiên là vì tư lợi.
Thấy ánh mắt Trương Báo liếc tới, sắc mặt hắn lập tức trở nên mất tự nhiên.
“Đoàn luyện Giang, xuống xe thương lượng một chút được không?”, Long Hiểu Vân lúc này mới quay đầu nói vọng về phía chiếc xe jeep, bởi vì Giang Thần từ đầu đến cuối đều không chịu xuống xe.
Mọi người đợi cũng đã lâu, nhưng trên xe vẫn không có động tĩnh gì, vẻ mặt Long Hiểu Vân bắt đầu mất kiên nhẫn.
Mặc dù anh là một đoàn luyện, nhưng bây giờ là trận chiến giữa các võ giả, trước mặt đại sư Trương Báo, anh cũng chỉ là một tên hậu bối, vậy mà lại dám kiêu căng như vậy?
Rõ ràng là không nể mặt cô ta.
“Thầy, con thấy thằng nhãi này bị thầy dọa cho sợ rồi nên mới không dám xuống xe”, Lương Khoan đứng bên cười nhạo nói với cái mũi đang sưng vù.
Long Hiểu Vân lắc đầu, lòng bắt đầu khinh thường Giang Thần, ai cũng nói người Tây Cảnh dũng cảm, dám làm dám chịu, nhưng hiện giờ xem ra cũng chỉ như vậy thôi.
"Võ sư Trương, vậy chuyện hôm nay coi như...".
"Chờ đã! Đoàn luyện Long, người trên xe là quân sĩ của các người, nhưng còn tên nhóc này thì hình như không phải?"
Lúc này, Trương Báo lại đưa mắt nhìn Điêu Đại Tráng, lạnh lùng nói.
Dù sao, nếu hôm nay không nhận được một lời giải thích rõ ràng mà dễ dàng rời đi như vậy, chẳng phải ông ta sẽ trở thành trò cười sao?
"Chuyện này ...", Long Hiểu Vân sững người, cô ta cũng từng nghe nói, thằng nhóc này là em trai của vợ Giang Thần, nghĩ kĩ lại thì hình như không đi lính thật, lúc này cô ta cũng không biện hộ gì thêm.
"Ai làm, người đó chịu, cánh tay của Lương Khoan là do tôi phế, có chuyện gì cứ việc tìm tôi, không liên quan đến anh rể tôi", Điêu Đại Tráng đứng lên, lạnh lùng vỗ ngực nói.
"Đoàn luyện Long, cô nghe rõ rồi chứ, không phải tôi không nể mặt cô, mà theo quy tắc của giới võ đạo, ân oán giang hồ là mệnh của mỗi người. Đây không phải chuyện mà quân đội các người có thể nhúng tay vào đâu", Trương Báo ảm đạm nói.
Long Hiểu Vân kinh ngạc, sau đó gật đầu, trực tiếp lui sang một bên.
Đối phương đồng ý sẽ tha cho Giang Thần đã là khai ân lắm rồi, nếu lại cầu xin cho Điêu Đại Tráng thì cũng hơi quá.
Từ Thuật định nói gì đó nhưng lại bị Long Hiểu Vân ngăn lại: “Đoàn luyện Từ, đoàn luyện Giang còn chưa nói gì, chúng ta cần gì uổng công vô ích”, nói xong lập tức liếc nhìn chiếc xe jeep một cách khinh bỉ.
Em trai của mình sắp bị đánh mà vẫn trốn trong xe không dám ra ngoài, đáng khinh!
Từ Thuật liếc nhìn xe jeep, anh ta không tin Giang đô đốc không dám ra ngoài vì sợ hãi, do dự một hồi, cuối cùng vẫn lùi sang một bên.
"Nhóc con, chuyện của học trò tôi, hôm nay nhất định phải có được một lời giải thích rõ ràng. Nếu anh rể cậu là sĩ quan, vậy thì món nợ này đành tính trên đầu cậu thôi, không thể trách tôi đâu đó", Trương Báo cười khinh thường nói.
Triệu Luân đứng bên cũng cười khẩy, tuy hôm nay bị người của quân đội phá đám, nhưng em trai của đối phương lúc này e là cũng lành ít dữ nhiều.
Vừa hay cũng có thể khiến tên họ Giang này nếm mùi mất đi người thân.
"Bớt nói nhảm đi, chuyện này không liên quan đến anh ấy, hơn nữa Điêu Đại Tráng tôi trước giờ cũng không ngán một ai! Nào, tới đi".
Điêu Đại Tráng hô lên một tiếng, vận hết khí lực lao thẳng về phía Trương Báo.
Đây là công phu đặc biệt của cậu ta, Thiếp Sơn Kháo.
Chương 321: Lui ra, để anh rể lo!
Cho dù là một cây dương to lớn cũng không thể nào phá vỡ được!
Tuy nhiên, vẻ mặt của Trương Báo lại cực kỳ khinh thường, thậm chí còn không thèm nhúc nhích, khi đối phương tiến tới gần, ông ta hơi nhích sang một bên, lập tức tạo thế ép xuống, ha, quát khẽ lên một tiếng, dùng hai tay ấn vào nắm đấm của Điêu Đại Tráng, ngay lập tức đảo cổ tay lại, trực tiếp ra quyền chuyển từ phòng thủ sang tấn công, bất ngờ chưởng vào lồng ngực của cậu ta.
Điêu Đại Tráng kêu lên một tiếng, lùi lại sau tầm mười bước, mỗi một bước đều để lại dấu chân rất sâu trên mặt đất, cả hai cánh tay của cậu ta cũng khép lại trong tích tắc.
Phụt! Cậu ta lại nôn ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo, khụyu gối xuống nền đất, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy trắng!
Tất cả mọi người đều lộ rõ vẻ kinh hoàng.
Đặc biệt là những người tinh thông võ thuật như Long Hiểu Vân, trong nháy mắt có thể nhận ra được rằng Điêu Đại Tráng là bị kình lực đã thương, nhất thời mất đi khả năng chiến đấu!
“Võ sư Trương không hổ là người được mệnh danh có nội công số một. Ngoại công này quả đúng là cao thủ trong bậc tu luyện!”, Long Hiểu Vân không khỏi lẩm bẩm, chợt lắc đầu.
Cũng may Điêu Đại Tráng có thân thể cường tráng, nếu như đổi thành người thường khác, e là hiện tại đã trở thành người tàn phế rồi.
“Tôi không phục! Lại lần nữa!”
Điêu Đại Tráng gầm lên như một mãnh hổ bị thương, không kìm được mà muốn liều mạng thêm một lần nữa.
Đúng lúc này, một giọng nói than vãn đột nhiên vang lên trên xe jeep: “Đại Tráng, tránh ra, để anh rể lo!”
Ngay lập tức, một tiếng cọt kẹt vang lên, cánh cửa xe liền được mở ra.
Giang Thần không chút cảm xúc bước xuống, dùng chân phải đạp lên mặt đất một cái, đột nhiên một luồng khí thế vô cùng mãnh liệt cuồn cuộn quét về phía trước Trương Báo.
Phảng phất giống như một vị quân vương thân chinh dẫn theo một triệu quân tinh nhuệ xông pha trận chiến!
Trương Báo còn chưa kịp hoàn hồn, chỉ cảm thấy lồng ngực như bị thiên binh vạn mã giẫm lên, khí huyết ứ đọng, liền phun ra một ngụm máu sẫm.
Ông ta khuỵu gối xuống đất một cái bịch!
Lúc này, tất cả mọi người đều im thin thít.
Cảm giác như bị sét đánh trúng vậy, tất cả đều đứng như trời trồng.
Tình huống này là thế nào?
Còn chưa đánh nhau mà, sao Trương Báo đã quỳ gối rồi???
“Mày, mày rốt cuộc là ai?”, Trương Báo quỳ trên mặt đất với vẻ mặt hết sức hãi hùng.
Ông ta sống đến tuổi này rồi nhưng chưa bao giờ gặp phải nhân vật nào có sức mạnh kinh khủng đến như vậy, chỉ dựa vào khí thế thôi đã có thể khiến ông ta không cách nào đứng thẳng lưng lên được!
Đây quả thật là một điều vô cùng đáng sợ!
Long Hiểu Vân cũng không khỏi há hốc mồm, tưởng chừng như có thể nuốt chửng được cả một chiếc bóng đèn, cô ta là một võ giả tu luyện ngoại công, tất nhiên có thể cảm nhận được luồng kình khí hùng dũng đang giội rửa kia như thể đại dương đang nổi giận khiến mọi người không thể nào tin nổi.
Điêu Đại Tráng cũng sững người ra, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc tột độ!
Thì ra người anh rể này lại là một cao thủ võ thuật! Quả nhiên là không thể nhìn thấu được điều gì!
Triệu Luân cũng hoàn toàn chết lặng, hắn ta ngồi bệt xuống đất!
Hắn ta vốn dĩ nghĩ còn có chút may mắn, dù hôm nay không giết được Giang Thần, nhưng cũng có thể đè bẹp được uy phong của Giang Thần, dù sao hắn ta cũng đã giao cho Trương Báo 10% tài sản của mình, nhất định Trương Báo sẽ bảo vệ cho nhà họ Triệu không bị tổn thất gì.
Nhưng bây giờ, ngay cả Trương Báo cũng đều phải quỳ gối như thế thì ai có thể bảo vệ được nhà họ Triệu của mình chứ!
Trước khi Giang Thần xuống xe, mọi người đều cho rằng anh đang sợ hãi và không dám xuống xe.
Nhưng lúc này, đường đường là đệ nhất nội công của Giang Nam, thậm chí còn được người ngấm ngầm xưng là đại sư Trương Báo, này còn chưa kịp ra tay, đã bị đánh bại một cách triệt để!
Đám học trò Lương Khoan mặt mày tái mét cắt không ra giọt máu, một cảm giác không rõ ràng cứ quanh quẩn khắp cơ thể.
Ngay cả thầy của mình cũng đã bị đánh bại, vào lúc này, ai có thể ngăn cản được người đàn ông trước mặt.
Trước đó vài phút, bọn họ còn đang ở trong thiên đường mà khinh thường tất cả mọi người, nhưng người đàn ông này vừa bước ra thì liền biến thành địa ngục!
“Nội công số một sao?”
Giang Thần cười nhạo, nhàn nhạt nói: “Đáng tiếc, đó chưa phải là nội công!”
Dứt lời, anh chậm rãi đi về phía trước bảy bước!
Trương Báo dường như đã chịu phải một luồng lực ép nào đó rất lớn, tiếng xương cốt vang lên cót két, đợi đến bước thứ bảy thì toàn thân ông ta đã từ từ nằm úp sấp trên mặt đất như một con chó già, đến phần thắt lưng cũng không cách nào duỗi thẳng ra được!
“Tiền bối tha mạng! Tiền bối tha mạng”, Trương Báo cảm giác cơ thể mình như bị một ngọn núi lớn đè xuống, thật sự là sắp không thể nào thở được nữa rồi, vội vàng cầu xin tha mạng!
Vào lúc này, ông ta nào có thể nhìn ra được người trước mặt tâm cơ khó đoán.
Đây đúng là ở cảnh giới bị nghiền nát hoàn toàn!
“Tên họ Giang kia, tao không tin mày có bản lĩnh đến thế, mau đi chết đi!”
Nhưng vào lúc này, không ai ngờ rằng tên Triệu Luân đột nhiên phát điên, từ trong người lấy ra khẩu súng lục, điên cuồng bắn về phía Giang Thần!
Pằng!
“Anh rể!”
Điêu Đại Tráng hoảng hốt kêu lên!
Chương 322: Ân oán chấm dứt
Vụt!
Viên đạn bay thẳng tới chỗ Giang Thần!
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều nín thở, tim đập loạn xạ.
Nhưng khi viên đạn còn cách Giang Thần một thốn, chỉ thấy anh khẽ nghiêng đầu, viên đạn mang theo lực bay cực mạnh sượt qua tóc anh!
Triệu Luân đứng hình.
Mẹ kiếp, chuyện quái gì đây, tên này né được cả đạn?
Đến điện ảnh nước nhà cũng không dám diễn vậy đi?
Chỉ một phút thất thần, Điêu Đại Tráng đã lập tức lao tới khống chế Triệu Luân, bẻ ngoặt tay, cướp được khẩu súng, áp chế hắn ta xuống dưới đất.
Từ Thuật và Long Hiểu Vân đều sợ đứng người, lúc nãy thấy Triệu Luân nổ súng, bọn họ đều cho rằng Giang Thần lành ít dữ nhiều, không ngờ anh lại như có mắt sau gáy, né được viên đạn!
Triệu Luân một miệng đầy máu nằm dưới đấy, ánh mắt run rẩy tràn đầy kinh hãi.
Hắn ta biết Trương Báo thua rồi, Giang Thần sớm muộn cũng không tha cho hắn ta, vậy không bằng ra tay trước!
Không ngờ ông trời cũng không giúp hắn ta!
“Nếu một khẩu súng lục đơn thuần có thể giết chết Giang Thần, thì tôi đã chết 10 ngàn lần trên chiến trường!”, Giang Thần chế nhạo, lập tức đoạt lấy khẩu súng lục trong tay Điêu Đại Tráng, kéo chốt an toàn, ném cho Triệu Luân.
“Cơ hội cuối cùng, tự giải quyết đi, tránh tội Xích tộc cho cả nhà họ Triệu!”
Xích tộc…
Triệu Luân trợn trừng mắt.
Xích tộc, có nghĩa là diệt toàn tộc!
Một mạng của hắn ta, có thể đổi lấy sự sống cho cả nhà họ Triệu.
“Đương nhiên, anh vẫn có thể nổ súng về phía tôi, nhưng, ở Vân Sơn, sau này không còn tồn tại nhà họ Triệu nữa!”, Giang Thần lạnh nhạt nói: “Vì vậy, hãy suy nghĩ cho kỹ!”
Tay Triệu Luân run lên.
Hắn ta từng nổ súng, tuy nhiên, không biết lúc nãy Giang Thần né được viên đạn kia liệu có phải nhờ may mắn.
Nếu hắn ta tiếp tục bắn anh, đồng nghĩa với việc đặt cược mạng sống của cả gia tộc!
Dám không?
Không dám!
Nghĩ đến đây, Triệu Luân run rẩy đặt nòng súng lên thái dương.
Hắn ta gào lên: “Cậu phải hứa với tôi, cho nhà họ Triệu một đường sống!”
“Giang Thần, trước giờ không nói dối nửa lời, một súng này sẽ kết thúc ân oán giữa tôi và anh!”
Pằng!
Vừa dứt lời, Triệu Luân đã bóp cò, mắt hắn ta mở to hết cỡ, từ từ đổ ụp xuống.
Trương Báo ở bên cạnh sợ hãi ngã xuống đất, run rẩy cúi đầu như một con chó.
Đừng nói chưa thành đại sư, cho dù ông ta có là đại sư đi nữa, trước mặt Diêm Vương, vẫn sẽ run rẩy sợ hãi mà thôi.
Lúc này, người thanh niên trước mặt ông ta, chẳng khác gì một Diêm Vương sống!
Giang Thần quan sát Trương Báo, khẽ nhếch miệng cười, từ từ bước tới.
“Đoàn luyện Giang, hạ thủ lưu tình!”, Long Hiểu Vân vội vàng chạy tới, dù gì Trương Báo cũng có quen biết với Sở Trung Nguyên, cô ta không thể trơ mắt đứng nhìn.
“Đoàn luyện Giang, võ sư Trương nói sao cũng là chỉ đạo võ thuật của Sở Trung Nguyên, có cống hiến cho tổ chức, mong, mong anh hạ thủ lưu tình!”, Long Hiểu Vân cắn răng nói, trên mặt không còn chút kiêu ngạo nào.
Cô ta biết rõ thực lực của Giang Thần, sâu không lường được, xem ra tin tức mọi người truyền về là thật, mỗi một chiến sĩ Tây cảnh đều là truyền kỳ!
Trương Báo lắp ba lắp bắp nói: “Cậu Giang, tôi bằng lòng giao nộp tất cả tài sản, đổi lấy một đường sống, mong cậu khai ân, chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi tình nguyện nhận cậu làm sư phụ, tùy ý sai bảo!”
“Đứng đấy làm gì, còn không mau qua đây bái kiến sư tổ!”, Trương Báo gầm lên với đám đệ tử, Lương Khoan và mấy người còn lại đều hết hồn, vội vã chạy tới, nhanh chân quỳ xuống.
“Bái kiến sư tổ!”
Giang Thần ngẩn ra.
Giao nộp tài sản, lại còn bái anh làm sư phụ?
Tên Trương Báo này đúng là làm đủ mọi cách để sống sót!
“Được rồi, đứng dậy đi!”, Giang Thần lắc đầu bất lực, vốn anh không có thâm thù đại hận gì với Trương Báo, nếu Triệu Luân đã chết, anh cũng không tính toán nữa.
“Vâng, thưa sư phụ!”, Trương Báo bò dậy.
“Đừng có gọi linh tinh, có thể gọi tôi là cậu Giang được rồi, tôi cũng chưa nhận ông làm đệ tử!”, Giang Thần hờ hững đáp, một tên Trương Báo, chưa đủ tư cách làm đệ tử của anh.
“Dạ đúng, đúng, cậu Giang, giờ tôi về sẽ lập tức giao hết tài sản cho cậu!”
Chương 323: Bổn phận
Trương Báo mặt đầy cảm kích, ánh mắt nhìn Giang Thần tràn ngập kính phục.
Mặc dù anh không nhận ông ta làm đồ đệ, nhưng ông ta mặc nhiên đã coi anh là sư phụ.
Ông ta đã biết thực lực của vị sư phụ này rồi, cho dù chỉ thuận tay chỉ ông ta vài chiêu, cũng có thể giúp vượt qua cảnh giới nội công hiện tại không chừng!
“Ừm, đi đi! Về sau những đệ tử mà ông thu nhận, không được phép gây chuyện linh tinh, nếu để tôi nghe được tin gì không hay về Hồng Quân, tôi sẽ hỏi tội ông!”, Giang Thần nghiêm khắc nhìn về phía Lương Khoan, khiến hắn ta bất chợt chột dạ, xém nữa ngồi phịch xuống đất.
“Dạ, dạ, dạ, tôi nhất định dạy dỗ tốt đồ đệ, cậu Giang cứ yên tâm!”, Trương Báo gật đầu như bổ củi, sau đó nhanh chóng dẫn người rời đi.
Giờ chỉ còn Long Hiểu Vân và Từ Thuật ở lại, không khí có phần gượng gạo.
Long Hiểu Vân ban đầu định tới xem náo nhiệt, thậm chí có ý đồ để Giang Thần nợ mình ân tình, khiến anh giúp Sở Trung Nguyên.
Kết quả vì nói giúp Trương Báo, cô ta lại nợ Giang Thần ân tình.
“Ừm, Đoàn luyện Giang, chuyện kẻ xâm lược, tôi vẫn mong anh có thể giúp đỡ!”, Long Hiểu Vân hết cách, hiện giờ tình hình thế này, cô ta chỉ đành xuống nước nhờ cậy sự giúp đỡ của Giang Thần.
“Đoàn luyện Long, tôi đã nói rõ điều kiện rồi, các người muốn ngựa chạy nhưng lại không muốn cho ngựa ăn, đây là muốn nuốt trọn những gì tốt hay sao!”, Giang Thần cười lạnh.
“Đoàn luyện Giang, lời của anh là ý gì? Cái gì mà chúng tôi chiếm hết thứ tốt? Là một chiến sĩ Hoa Hạ, bảo vệ tổ quốc là bổn phận không phải sao? Anh lại lấy đó làm điều kiện, không cảm thấy nực cười ư?”, Long Hiểu Vân tức giận, mấy lời khó nghe cũng nói ra luôn: “Cho dù anh võ công cao cường, nhưng mọi người đều là đồng chí, anh có tư cách gì nói chuyện với Long Hiểu Vân tôi như vậy?”
“Đoàn luyện Long!”, Từ Thuật giật mình, vội vàng kéo cô ta lại.
Giang Thần có thân phận thế nào? Cô ta lại dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với người ta? Đúng là không biết trời cao đất dày!
Giang Thần ngược lại không hề nổi giận, anh chỉ nhìn Long Hiểu Vân, lạnh nhạt nói: “Đoàn luyện Long, trên đời này không có chuyện gì là bổn phận cả!”
“Tây cảnh cách đây ba ngàn lí, môi trường khắc nhiệt, chiến sĩ mỗi ngày đều phải vào rừng sâu nước độc, sa mạc khô cằn để thực hiện nhiệm vụ, ai biết rằng những người đàn ông Tây cảnh rơi đầu đổ máu trên chiến trường như thế nào!”
“Lúc đi chục ngàn người, lúc về chỉ còn một ngàn!”
“Nhưng Tây cảnh chúng tôi chưa từng than vãn dù chỉ một câu, dù chỉ một lời?”
“Cô có biết, các cô gái mặc váy cưới đứng trên mảnh đất hoang hét to tên người trong lòng, đáp lời bọn họ chỉ là những vong linh!”
“Vậy nên, Đoàn luyện Long, một câu bổn phận của cô, liền muốn các chiến sĩ Tây cảnh chúng tôi xông pha bọc hậu, hi sinh mạng sống? Cô không cảm thấy câu này quá coi nhẹ người khác hay sao!”, Giang Thần nói không lớn, thế nhưng từng câu như sấm rền gõ vào tai Long Hiểu Vân, sắc mặt cô ta trắng bệch.
Sự kiêu ngạo hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự hổ thẹn.
Cô ta chỉ nghĩ đến việc trước mắt, chứ chưa từng suy nghĩ chuyện mà Giang Thần vừa nói.
Việc liên quan đến Tây cảnh, cô ta cũng không nắm rõ. Cô ta chỉ được biết, là những chiến sĩ Tây cạnh đều được mệnh danh là tử sĩ, ai nấy đều bước ra từ mưa máu biển lửa.
Đó chính là lý do năng lực của Tây cảnh vượt trội như vậy!
Điêu Đại Tráng nghe những lời này cũng không kìm được xúc động, toàn thân run lên, vành mắt đỏ hồng. Cậu ta từng nghe truyền kỳ về Tây cảnh lúc còn đi bộ đội, người ta chỉ biết đội Huyết Phật vô song, lại không hề biết hàng trăm ngàn nam nhi Tây cảnh!
Tây cảnh, biết bao người con trai vùi xác ở sa mạc, biết bao linh hồn không thể trở về!
Thậm chí gia đình của họ, cũng đều thịt nát xương tan, tận trung vì tổ quốc.
“Đúng vậy, tôi xin lỗi! Đoàn luyện Giang!”, Từ Thuật đổ mồ hôi, anh ta nhận ra đô đốc Giang đã thật sự nổi giận, vội vàng lên tiếng xin lỗi.
“Thế nhưng chúng tôi không thể quyết định được chuyện này! Hay là vậy, anh có thể đợi chúng tôi về báo cáo lại với đại soái, sau đó sẽ trao đổi với anh sau hay không!”, Từ Thuật khom người nói, nhân tiện đánh mắt ra hiệu cho Long Hiểu Vân.
Long Hiểu Vân cắn môi, trừng mắt với Giang Thần, sau đó rời đi cùng Từ Thuật.
Giang Thần nhếch miệng: “Cậu nói, bọn họ sẽ đồng ý không?”
Giờ chỉ còn Giang Thần và Điêu Đại Tráng, lời này đương nhiên đang nói với cậu ta.
Điêu Đại Tráng có chút bất ngờ, lắc lắc đầu, đáp: “Anh rể, anh bảo đưa tôi đến Tây cảnh, là thật à?”
Chương 324: Lễ cúng bái tổ tiên
“Anh chớ có hiểu lầm!”
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Giang Thần, Điêu Đại Tráng vội trừng mắt thanh minh: “Tôi chỉ muốn đến Tây Cảnh để rèn luyện bản thân mà thôi. Sẽ giữ vững lập trường của mình, không bao giờ dao động. Tôi vẫn là người của chị họ!”
Vẻ mặt của Điêu Đại Tráng cực kỳ nghiêm túc.
“Tùy cậu vậy!”
Giang Thần lắc đầu, nhanh chóng bước lên xe.
Về đến khách sạn, Trương Quân nói rằng có khách đến.
Giang Thần bèn đến phòng khách, thì ra là cô cả Giang Cần và em họ Khương Nhân đang ở đây.
Về việc mình là ông chủ của Hoàng Gia, Giang Thần cũng không hề giấu giếm gì với cả nhà cô cả.
Trước đó, anh đã nói về chuyện này trên điện thoại.
Mà sau khi Khương Nhân biết được anh họ mình là ông chủ lớn của khách sạn, cậu ta quả thật đã kinh hoàng một phen. Thật ra là cảm thấy bản thân vô cùng hổ thẹn khi so sánh với người anh họ này.
Người ta tuổi đời vẫn còn trẻ mà đã là sếp lớn với giá trị hơn 100 triệu rồi, còn bản thân thì vẫn ở nhà ăn bám bố mẹ, không có chí cầu tiến, đúng là nhục nhã vô cùng.
Về sự xuất hiện của cô cả và em họ, Giang Thần đương nhiên chào đón nồng nhiệt rồi.
Tại bàn ăn tối, Giang Thần được biết cả nhà cô cả đã chuyển đến thành phố vào ngày hôm sau sau khi nhận được tiền di dời.
Xét cho cùng, việc kinh doanh ở thành phố cũng sẽ phát đạt hơn, mà Miêu Miêu cũng thuận tiện đến trường.
Hơn nữa, hôm qua cô cả vừa mở một cửa hàng hoa quả ở Tây Thành, hôm nay mới chính thức khai trương!
Lần này Giang Cần đến đây, một mặt là để cảm ơn Giang Thần, mặt khác muốn thỏa thuận 50% cổ phần giao cho anh.
“Giang Thần, cô cả biết hiện tại cháu đã là ông chủ lớn, không bận tâm đến việc kinh doanh nhỏ này của chúng ta, nhưng cô cả hy vọng cháu cũng đừng có chê bai gì! Dù việc kinh doanh này do cô và Khương Nhân quản lý, nhưng bất kể kiếm được bao nhiêu tiền cũng sẽ có một nửa là của cháu!”, người cô nói với vẻ mặt vô cùng thành khẩn.
Giang Thần gật đầu: “Được ạ, cô cả, nếu đã như thế cháu sẽ nhận số cổ phần này vậy!”
Anh biết cô cả là một người mạnh mẽ, nếu anh từ chối vào lúc này, người cô này sẽ thực sự tức giận mất.
Tại bàn ăn, người cô lại nói với Giang Thần một chuyện khác.
Ba ngày sau là lễ cúng bái tổ tiên của nhà họ Giang!
“Lễ cúng bái tổ tiên sao?”, Giang Thần nhíu mày, trong lòng chợt nhớ ra, đúng vậy, nhà họ Giang sẽ tổ chức lễ cũng tổ tiên năm năm một lần, hơn nữa sẽ có một số trưởng lão trong gia tộc tới dự.
Đó là sự kiện lớn nhất đối với toàn thể người nhà họ Giang!
“Sao vậy? Bác cả cháu, bọn họ không có báo cho cháu biết sao?”, Giang Cần hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên.
Giang Thần cười khổ lắc đầu, với quan hệ hiện tại của mình và Giang Thiên Minh, làm sao ông ta có thể thông báo cho mình chuyện như vậy được.
“Sao có thể chứ?”
“Lễ cúng bái tổ tiên cần phải sắp xếp lại gia phả!”, Giang Cần có chút nghi ngờ, sao Giang Thiên Minh lại không nói cho cháu trai biết một chuyện lớn như vậy chứ?
“Không được, cô phải gọi điện thoại cho bác cả cháu hỏi cho ra lẽ mới được!”, Giang Cần vội lấy điện thoại ra gọi.
Dù gì đây là chuyện thừa kế gia phả, một chuyện lớn như thế!
Cho dù quan hệ của bà ta với nhà họ Giang không mấy hòa hợp, nhưng bà ta cũng phải đi lễ cúng bái tổ tiên.
Bởi vì dù thế nào đi nữa là thế hệ con cháu, cũng không thể để mất gốc rễ của mình được!
Giang Cần nhanh chóng gọi điện cho Giang Thiên Minh.
Giang Thiên Minh vốn không thích người chị cả Giang Cần này, khi ông ta nghe bà ta ra mặt thay Giang Thần hỏi về lễ cúng bái tổ tiên, ông ta không khỏi nhếch mép.
Nói rằng Giang Thần bất hiếu, ngỗ ngịch, đã bị đuổi ra khỏi nhà nên không đủ tư cách ghi vào gia phả!
Giang Cần vừa nghe thấy vậy thì không nhịn được liền cùng Giang Thiên Minh cãi nhau qua điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, bà ta vẫn không thể nguôi giận, bèn mắng Giang Thiên Minh thêm một trận nữa.
“Không được, Giang Thần, cháu nhất định phải tham gia lễ cúng tổ tiên, Giang Thiên Minh dám không để cháu đi, thì người làm chị cả cô đây sẽ liều mạng với nó”, Giang Cần trừng lớn mắt nói.
“Cô cả! Không sao cả, cô chớ lo nghĩ nhiều, cháu ắt sẽ tham gia lễ cúng bái tổ tiên!”
Giang Thần chế nhạo nói: “Dù sao ông nội vẫn còn sống, cái nhà này không đến lượt Giang Thiên Minh làm chủ, ông ta càng không có quyền đuổi cháu ra khỏi nhà!”
Hai cô cháu lại nói chuyện thêm một lúc nữa, sau khi ăn xong, Giang Thần đích thân tiễn hai mẹ con họ về nhà.