Chiến Thần Bất Bại
Chương 231: Mùa thu hoạch
Cảm giác trong lòng Tạ Thanh giờ ngổn ngang khó lòng tả nổi, hắn chỉ ngơ ngác nhìn Đường Thiên, gương mặt Đường Thiên vẫn xán lạn như ánh mặt trời, ánh mắt và khuôn mặt không chút giả dối.
Những người xung quanh đều nghẹn lời, ai nấy đều bị câu này của Đường Thiên làm cho không thể nói gì thêm nữa.
Thánh bảo của chòm sao Cự Tước, Thánh Kiếm của Kiếm Thánh, còn vô số bí bảo được niêm phong, khi cô gái áo đen đang nói, ai nấy không tự chủ được kìm hãm hơi thở, tim đập liên hồi. Mọi người đều là võ giả cấp Thiên Lộ, đều là kẻ sống giữa chốn chém giết, ai nấy đều hiểu bất cứ món bí bảo ngôi sao nào cũng có thể dẫn tới một trận chiến.
Không võ giả nào ngăn được sự hấp dẫn của bí bảo ngôi sao.
Mà bảo tàng như vậy nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ tạo thành một trận sóng gió. Vô số võ giả sẽ chen nhau tới đây, cho dù đầu rơi máu chảy, vứt bỏ tính mạng cũng không từ.
Không ai ngờ Đường Thiên lại nói như vậy.
Nếu đổi lại là người khác chắc chắn mọi người sẽ cho rằng hắn có toan tính khác, nhưng gương mặt vuông vắn mang theo chút ngây thơ cùng giọng điệu đương nhiên của gã lại khiến mọi người ở đây không hề nghi ngờ sự chân thành trong những lời này.
Cũng chính vì vậy họ mới càng kinh ngạc.
Không khí yên tĩnh lạ thường khiến Đường Thiên gãi đầu hỏi: “Ừm, các ngươi hìn ta làm gì vậy? Ta nói không đúng sao? Bằng hữu chẳng phải nên giúp đỡ nhau lúc nguy nan, tôn trọng lòng tin và lý tưởng của nhau sao?”
Bằng hữu...
Hốc mắt Tạ Thanh đỏ bừng.
“Không sai!” Lăng Húc đột nhiên bước thẳng tới, thần sắc dâng tròa, áo bào trắng phần phật nhu gió: “Chính nghĩa! Anh hùng là phải thế! Không nói những thứ khác, có thể kiên trì suốt mấy đời như vậy, Tạ gia quả là anh hùng!”
Đường Thiên vẻ mặt tán thưởng gật đầu rồi lại nghiêm túc nói: “Thật ra trọng điểm là ngươi muốn nói mình là anh hùng.”
Lăng Húc như con mèo bị giẫm phải đuôi, giận tím mặt, chỉ thẳng thương vào Đường Thiên: “Tên khốn kiếp! Muốn đánh nhau phải không? Tới đây nào! Làm một trận tử chiến!”
Đường Thiên cười he he đẩy mũi thương bạc của Lăng Húc ra, hắn quay sang nhìn Ngũ Quang: “Ông chú Ngũ, ông chú thấy sao?”
Ông chú Ngũ...
Sắc mặt Ngũ Quang cứng lại, một lúc sau mới cố rặn ra một nụ cười: “Ta với ngươi đều còn rất trẻ, cứ gọi ta là Ngũ đại ca đi, coi như kết giao!”
Rầm rầm rầm, hắn giơ thanh đao cùn trong tay lên vỗ vỗ lồng ngực, làm vang lên tiếng đập như tiếng kim loại, hắn ngạo nghễ nói: “Đường huynh đệ yên tâm, chúng ta là những đao khách chuyên nghiệp. Nếu Đường huynh đệ đã nghĩa khí, chúng ta sao có thể không theo. Ngũ đại ca ta ra vào Thiên Lộ đều là nhờ một chữ “nghĩa”. Lời Đường huynh đệ vừa nói cũng là ý ta, ai mưu đồ bất chính cũng tức là gây sự với chúng ta, tức là gây sự với tiền..., nhầm, gây sự đao của chúng ta!”
Nói xong những lời cuối cùng, Ngũ Quang như con mãnh thú rời lồng, sát ý như thực chất ầm ầm tỏa ra bốn phía.
Ánh mắt Đường Thiên quay sang Hạc.
Hạc rất tỉnh táo: “Thân là người làm thuê, làm theo ý của chủ nhân là bổn phận thường ngày.”
Cô gái áo đen ngơ ngác nhìn đám người, rốt cuộc bọn họ nghĩ ra sao vậy?
Giả bộ!
Chắc chắn bọn họ đang giả bộ để người của Tạ gia buông lỏng cảnh giác sau đó thừa cơ ra tay!
Cô gái áo đen hít sâu một hơi, cảm thấy mình chỉ liếc mắt đã nhận ra ý đồ của đám người. Diễn hay lắm! Nàng thầm cười lạnh trong lòng, nàng đã gặp rất nhiều kẻ ra vẻ đạo mạo nhưng không một ai giả bộ tốt như đám người này!
Nàng càng thêm cảnh giác, đám người này tâm cơ thâm sâu như vậy tức là tình cảnh của mình lại càng thêm nguy hiểm.
Giọng lười biếng của Binh vang lên từ trong Thiên Không Hổ: “Được rồi, ngươi có thể bỏ mặt nạ ra!”
Thân thể cô gái áo đen run khẽ nhưng vẫn cắn răng tháo mặt nạ xuống.
Một gương mặt thanh tú xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện trước mặt mọi người. Làn da sậm màu khỏe mạnh, ánh mắt linh hoạt mang theo vẻ cảnh giác, mái tóc ngắn kết hợp cùng trang phục võ giả càng tôn thêm vẻ lanh lợi.
“Trôngc ũng tạm được.” Binh nhận xét rồi hỏi: “Giờ làm sao đây? Giết nhé? Mấy cô bé nhiều mưu mô lắm, giữ lại rất phiền toái, cứ giết đi!”
Cô gái áo đen run run, mím chặt miệng.
Đường Thiên gãi đầu gãi tai: “Ta thấy chúng ta cần một người dẫn đường. Chúng ta đều không biết đường,c ho dù có bản đồ sao cũng rất dễ xảy ra chuyện.”
Binh ngượng ngùng, Lăng Húc thức thời im lặng, Hạc cũng không nói một lời.
Ba người đồng thời bị đánh trúng chỗ hiểm.
Đường Thiên giang tay: “Cho nên ta cảm thấy chỉ bằng chúng ta khó lòng tới chòm sao Nam Thập Tự được. Chúng ta hiểu biết quá ít về Thiên Lộ. Chúng ta cần một người thông thạo tin tức.”
Cô gái áo đen thầm thở phào một hơi.
Nếu nàng còn giá trị lợi dụng vậy không cần lo về vấn đề an toàn nữa rồi.
Binh ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Được rồi, ngươi tên là gì?”
Cô gái áo đen do dự một chút rồi đáp: “Đinh Đang.”
Đinh Đang cũng không thoát được khỏi khế ước võ hồn, nàng cũng không để tâm nhiều, tự hiểu nếu mình không đáp ứng chắc chắn sẽ bị giết chết.
Ký kết khế ước võ hồn xong, mọi người đều yên tĩnh
Đinh Đang do dự một chút rồi nói: “Huyết thống kia...”
Manh Huyền lão nhân lấy ra một ống thủy tinht rong suốt, bên trong đó là một giọt máu dang lưo lửng. Giọt máu đỏ tươi xen chút ánh sáng vàng, trông vô cùng thần bí.
Sắc mặt Đinh Đang vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hai tay nhanh chóng nhận lấy ống thủy tinh.
Mọi người không hỏi đây là loại huyết thống gì, Đinh Đang có một muội muội mắc bệnh từ nhỏ, Manh Huyền lão nhân đã nói qua.
Đại chiến qua đi, mọi người ngồi xuống khôi phục chân lực, thôn dân Tạ thôn thanh lsy chiến trường, từng khối Ô Nha Kim được lấy ra.
Hai canh giờ sau, tất cả Ô Nha Kim đều được lấy ra, kết quả không khác biệt lắm với ước tính của Đường Thiên, được chừng năm ngàn cân Ô Nha Kim, ngoài ra còn hai mươi khối Ô Nha Vương Kim.
Ô Nha Vương Kim lấy được trên người thạch sa thú vương, màu sắc nó đậm hơn, tính chất cũng cứng rắn hơn, bên ngoài che kín tinh kim, trong rất đẹp mắt. Thôn dân Tạ Thị cũng lần đầu thấy Ô Nha Vương Kim, ai nấy tấm tắc khen lạ.
Năm ngàn cân Ô Nha Kim nghe thì rất nhiều, thật ra thể tích không được bao nhiêu. Ngân Bảo Bình của Đường Thiên phát huy tác dụng, cất giữ toàn bộ Ô Nha Kim.
Nghĩ tới hai tỷ năm trăm triệu đã tới tay, Đường Thiên hăng hái hẳn lên.
“Giữ nguyên kế hoạch! Tiếp tục!”
๑๑۩۞۩๑๑
Đường Thiên như con châu chấu càn quét cả sao Ô Nha, có hai âm võ giả khiến bọn họ vô cùng thoải mái. Sức kháng cự âm võ kỹ của thạch sa thú vô cùng thấp, ngay cả thạch sa thú vương cũng không ngoại lệ.
Mặc dù không hiểu vì sao Đường Thiên lại muốn diệt sạch thạch sa thú, nhưng cố chủ đã yêu cầu, mọi người cũng dốc hết sức lực.
Thành quả chiến đấu vô cùng vẻ vang, toàn bộ sao Ô Nha đều bị bọn họ quét qua.
Hạc cùng Tạ Thanh lại dựa theo kế hoạch đi khắp các thương hội thu mua Ô Nha Kim.
Hành động của hai người cũng vô cùng thuận lợi. Mặc dù Ô Nha Kim là một trong số những đặc sản của sao Ô Nha nhưng giá cá đại khái đã cố định, cũng rất rẻ. Lịch sử mua bán Ô Nha Kim đã từ rất lâu, trong mắt mọi người nó chỉ là một thứ kim loại chất lượng khá một chút.
Cho nên khi có người muốn mua nhiều Ô Nha Kim, giá cả lại nhiều hơn bình thường 15%, các thương gia nhỏ vô cùng hưng phấn, ôm tất cả hàng tồn kho bán sạch ra ngoài.
Năm ngày sau, Hạc và Tạ Thanh trở lại Tạ Thị kiếm thôn, bọn họ mang về khoảng hai ngàn cân Ô Nha Kim.
Thêm vào thành quả chiến đấu những ngày qua của bọn Đường Thiên là ba ngàn cân Ô Nha Kim, tổng lượng Ô Nha Kim đã lên tới một vạn cân, tổng giá trị năm tỷ!
Nhìn Ô Nha Kim chất cao như núi, Đường Thiên như nhìn thấy mọt ngọn núi tinh tệ!
Gã mặt cười ngây ngô, bắt đầu xiét chặt ngón tay, mình có thể mua được bao nhiêu thẻ hồn tướng vàng kim đây, mua được bao nhiêu đá ngôi sao đây, mua được bao nhiêu bí bảo đây?
Như vậy mình có thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, có thể tới chòm sao Nam Thập Tự nhanh hơn, có thể mau chóng gặp được Thiên Huệ!
Nhất định là vậy!
Đường Thiên hung hăng xiết chặt nắm tay.
๑๑۩۞۩๑๑
Nhận thẻ tinh tệ, đám người Ngũ Quang vô cùng vui mừng. Năm ngày nhận năm triệu tinh tệ, chuyện tốt như vậy đâu có thường thấy. Hơn nữa hành trình năm ngày này trong mắt mọi người thật chẳng khác gì dạo chơi ngoại thành. Ngoại trừ ngày đầu hơi căng thẳng, những ngày khác đại đa số là Ma Địch và Manh Huyền lão nhân động thủ.
Những ngày này, uy lực của âm võ kỹ phát huy tác dụng vô cùng lớn.
Đối mặt với thạch sa thú thực lực không tốt, âm võ kỹ như cỗ máy thu gặt sinh mệnh.
Tự giết lẫn nhau cho tới khi không còn một vật sống, cảnh tượng thật khiến người ta sởn cả gai ốc.
Ngũ Quang nhếch miệng cười nói: “Tiểu Đường huynh đệ, sau này còn chuyện làm ăn nhất định phải chiếu cố tới ta nhé! Yên tâm, Ngũ đại ca ta rất uy tín, chắc chắn kheién ngươi thỏa mãn!”
“Vừa hay ta có một vụ làm ăn đây, không biết Ngũ đại ca có hứng thú không?” Đường Thiên nói: “Bằng hữu của ta mở một cửa hàng tại hồn khu, cần vài cao thủ trấn giữ, tiền lương một tháng năm trăm ngàn tinh tệ. Manh Huyền lão nhân cũng sẽ tới trông coi cửa hàng đó.”
Ngũ Quang lắc đầu: “Tính cách ta không thích hợp ở lâu một chỗ, có điều ta biết trong số huynh đệ chắc chắn có người hứng thú. Đường huynh đệ cần loại võ giả thế nào?”
“Cần loại võ giả thế nào?” Đường Thiên bỗng nảy sinh ý tưởng: “Võ giả giáp máy là tốt nhất.”
“Võ giả giáp máy?” Ngũ Quang kinh ngạc: “Đường huynh đệ yêu cầu khó quá, thời đại này võ giả giáp máy lợi hại ít tới mức đáng thương, cũng may ta quen một người, không phải trong hội. Có điều, Đường huynh đệ, chiến lực của võ giả giáp máy đều rất có hạn... Huynh đệ của ta mặc dù trình độ không tệ nhưng trình độ giáp máy hiện tại ngươi cũng biết rồi đấy, cho nên trước giờ vẫn rất nản trí. Nhưng ngươi yên tâm, trình độ của hắn rất cao, trong hội cũng nhiều người từng giao thủ với hắn.”
Đường Thiên nghe vậy không hề do dự gật đầu: “Vậy chọn hắn!”
“Được, vậy để ta gửi tin cho hắn!” Ngũ Quang cũng đáng lại sảng khoái: “Gần đây hắn có vẻ nhàn rỗi.”
“Vậy xin nhờ Ngũ đại ca!” Đường Thiên cám ơn.
“Đường huynh đệ là người đáng kết giao, huynh đệ ta đây hơi quá phận, mong Đường huynh đệ thông cảm.” Ngũ Quang thở dài nói.
Đường Thiên nghe vậy không khỏi hiếu kỳ.
Ngũ Quang đã hoàn thành nhiệm vụ, nhận thẻ tinh tệ, bèn cáo từ ly khai.
Buổi tối hôm đó, Tạ Thanh tìm tới Đường Thiên, hai mắt đỏ bừng, hiển nhiên đã trải qua một hồi đấu tranh tâm lý kịch liệt.
Những người xung quanh đều nghẹn lời, ai nấy đều bị câu này của Đường Thiên làm cho không thể nói gì thêm nữa.
Thánh bảo của chòm sao Cự Tước, Thánh Kiếm của Kiếm Thánh, còn vô số bí bảo được niêm phong, khi cô gái áo đen đang nói, ai nấy không tự chủ được kìm hãm hơi thở, tim đập liên hồi. Mọi người đều là võ giả cấp Thiên Lộ, đều là kẻ sống giữa chốn chém giết, ai nấy đều hiểu bất cứ món bí bảo ngôi sao nào cũng có thể dẫn tới một trận chiến.
Không võ giả nào ngăn được sự hấp dẫn của bí bảo ngôi sao.
Mà bảo tàng như vậy nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ tạo thành một trận sóng gió. Vô số võ giả sẽ chen nhau tới đây, cho dù đầu rơi máu chảy, vứt bỏ tính mạng cũng không từ.
Không ai ngờ Đường Thiên lại nói như vậy.
Nếu đổi lại là người khác chắc chắn mọi người sẽ cho rằng hắn có toan tính khác, nhưng gương mặt vuông vắn mang theo chút ngây thơ cùng giọng điệu đương nhiên của gã lại khiến mọi người ở đây không hề nghi ngờ sự chân thành trong những lời này.
Cũng chính vì vậy họ mới càng kinh ngạc.
Không khí yên tĩnh lạ thường khiến Đường Thiên gãi đầu hỏi: “Ừm, các ngươi hìn ta làm gì vậy? Ta nói không đúng sao? Bằng hữu chẳng phải nên giúp đỡ nhau lúc nguy nan, tôn trọng lòng tin và lý tưởng của nhau sao?”
Bằng hữu...
Hốc mắt Tạ Thanh đỏ bừng.
“Không sai!” Lăng Húc đột nhiên bước thẳng tới, thần sắc dâng tròa, áo bào trắng phần phật nhu gió: “Chính nghĩa! Anh hùng là phải thế! Không nói những thứ khác, có thể kiên trì suốt mấy đời như vậy, Tạ gia quả là anh hùng!”
Đường Thiên vẻ mặt tán thưởng gật đầu rồi lại nghiêm túc nói: “Thật ra trọng điểm là ngươi muốn nói mình là anh hùng.”
Lăng Húc như con mèo bị giẫm phải đuôi, giận tím mặt, chỉ thẳng thương vào Đường Thiên: “Tên khốn kiếp! Muốn đánh nhau phải không? Tới đây nào! Làm một trận tử chiến!”
Đường Thiên cười he he đẩy mũi thương bạc của Lăng Húc ra, hắn quay sang nhìn Ngũ Quang: “Ông chú Ngũ, ông chú thấy sao?”
Ông chú Ngũ...
Sắc mặt Ngũ Quang cứng lại, một lúc sau mới cố rặn ra một nụ cười: “Ta với ngươi đều còn rất trẻ, cứ gọi ta là Ngũ đại ca đi, coi như kết giao!”
Rầm rầm rầm, hắn giơ thanh đao cùn trong tay lên vỗ vỗ lồng ngực, làm vang lên tiếng đập như tiếng kim loại, hắn ngạo nghễ nói: “Đường huynh đệ yên tâm, chúng ta là những đao khách chuyên nghiệp. Nếu Đường huynh đệ đã nghĩa khí, chúng ta sao có thể không theo. Ngũ đại ca ta ra vào Thiên Lộ đều là nhờ một chữ “nghĩa”. Lời Đường huynh đệ vừa nói cũng là ý ta, ai mưu đồ bất chính cũng tức là gây sự với chúng ta, tức là gây sự với tiền..., nhầm, gây sự đao của chúng ta!”
Nói xong những lời cuối cùng, Ngũ Quang như con mãnh thú rời lồng, sát ý như thực chất ầm ầm tỏa ra bốn phía.
Ánh mắt Đường Thiên quay sang Hạc.
Hạc rất tỉnh táo: “Thân là người làm thuê, làm theo ý của chủ nhân là bổn phận thường ngày.”
Cô gái áo đen ngơ ngác nhìn đám người, rốt cuộc bọn họ nghĩ ra sao vậy?
Giả bộ!
Chắc chắn bọn họ đang giả bộ để người của Tạ gia buông lỏng cảnh giác sau đó thừa cơ ra tay!
Cô gái áo đen hít sâu một hơi, cảm thấy mình chỉ liếc mắt đã nhận ra ý đồ của đám người. Diễn hay lắm! Nàng thầm cười lạnh trong lòng, nàng đã gặp rất nhiều kẻ ra vẻ đạo mạo nhưng không một ai giả bộ tốt như đám người này!
Nàng càng thêm cảnh giác, đám người này tâm cơ thâm sâu như vậy tức là tình cảnh của mình lại càng thêm nguy hiểm.
Giọng lười biếng của Binh vang lên từ trong Thiên Không Hổ: “Được rồi, ngươi có thể bỏ mặt nạ ra!”
Thân thể cô gái áo đen run khẽ nhưng vẫn cắn răng tháo mặt nạ xuống.
Một gương mặt thanh tú xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện trước mặt mọi người. Làn da sậm màu khỏe mạnh, ánh mắt linh hoạt mang theo vẻ cảnh giác, mái tóc ngắn kết hợp cùng trang phục võ giả càng tôn thêm vẻ lanh lợi.
“Trôngc ũng tạm được.” Binh nhận xét rồi hỏi: “Giờ làm sao đây? Giết nhé? Mấy cô bé nhiều mưu mô lắm, giữ lại rất phiền toái, cứ giết đi!”
Cô gái áo đen run run, mím chặt miệng.
Đường Thiên gãi đầu gãi tai: “Ta thấy chúng ta cần một người dẫn đường. Chúng ta đều không biết đường,c ho dù có bản đồ sao cũng rất dễ xảy ra chuyện.”
Binh ngượng ngùng, Lăng Húc thức thời im lặng, Hạc cũng không nói một lời.
Ba người đồng thời bị đánh trúng chỗ hiểm.
Đường Thiên giang tay: “Cho nên ta cảm thấy chỉ bằng chúng ta khó lòng tới chòm sao Nam Thập Tự được. Chúng ta hiểu biết quá ít về Thiên Lộ. Chúng ta cần một người thông thạo tin tức.”
Cô gái áo đen thầm thở phào một hơi.
Nếu nàng còn giá trị lợi dụng vậy không cần lo về vấn đề an toàn nữa rồi.
Binh ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Được rồi, ngươi tên là gì?”
Cô gái áo đen do dự một chút rồi đáp: “Đinh Đang.”
Đinh Đang cũng không thoát được khỏi khế ước võ hồn, nàng cũng không để tâm nhiều, tự hiểu nếu mình không đáp ứng chắc chắn sẽ bị giết chết.
Ký kết khế ước võ hồn xong, mọi người đều yên tĩnh
Đinh Đang do dự một chút rồi nói: “Huyết thống kia...”
Manh Huyền lão nhân lấy ra một ống thủy tinht rong suốt, bên trong đó là một giọt máu dang lưo lửng. Giọt máu đỏ tươi xen chút ánh sáng vàng, trông vô cùng thần bí.
Sắc mặt Đinh Đang vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hai tay nhanh chóng nhận lấy ống thủy tinh.
Mọi người không hỏi đây là loại huyết thống gì, Đinh Đang có một muội muội mắc bệnh từ nhỏ, Manh Huyền lão nhân đã nói qua.
Đại chiến qua đi, mọi người ngồi xuống khôi phục chân lực, thôn dân Tạ thôn thanh lsy chiến trường, từng khối Ô Nha Kim được lấy ra.
Hai canh giờ sau, tất cả Ô Nha Kim đều được lấy ra, kết quả không khác biệt lắm với ước tính của Đường Thiên, được chừng năm ngàn cân Ô Nha Kim, ngoài ra còn hai mươi khối Ô Nha Vương Kim.
Ô Nha Vương Kim lấy được trên người thạch sa thú vương, màu sắc nó đậm hơn, tính chất cũng cứng rắn hơn, bên ngoài che kín tinh kim, trong rất đẹp mắt. Thôn dân Tạ Thị cũng lần đầu thấy Ô Nha Vương Kim, ai nấy tấm tắc khen lạ.
Năm ngàn cân Ô Nha Kim nghe thì rất nhiều, thật ra thể tích không được bao nhiêu. Ngân Bảo Bình của Đường Thiên phát huy tác dụng, cất giữ toàn bộ Ô Nha Kim.
Nghĩ tới hai tỷ năm trăm triệu đã tới tay, Đường Thiên hăng hái hẳn lên.
“Giữ nguyên kế hoạch! Tiếp tục!”
๑๑۩۞۩๑๑
Đường Thiên như con châu chấu càn quét cả sao Ô Nha, có hai âm võ giả khiến bọn họ vô cùng thoải mái. Sức kháng cự âm võ kỹ của thạch sa thú vô cùng thấp, ngay cả thạch sa thú vương cũng không ngoại lệ.
Mặc dù không hiểu vì sao Đường Thiên lại muốn diệt sạch thạch sa thú, nhưng cố chủ đã yêu cầu, mọi người cũng dốc hết sức lực.
Thành quả chiến đấu vô cùng vẻ vang, toàn bộ sao Ô Nha đều bị bọn họ quét qua.
Hạc cùng Tạ Thanh lại dựa theo kế hoạch đi khắp các thương hội thu mua Ô Nha Kim.
Hành động của hai người cũng vô cùng thuận lợi. Mặc dù Ô Nha Kim là một trong số những đặc sản của sao Ô Nha nhưng giá cá đại khái đã cố định, cũng rất rẻ. Lịch sử mua bán Ô Nha Kim đã từ rất lâu, trong mắt mọi người nó chỉ là một thứ kim loại chất lượng khá một chút.
Cho nên khi có người muốn mua nhiều Ô Nha Kim, giá cả lại nhiều hơn bình thường 15%, các thương gia nhỏ vô cùng hưng phấn, ôm tất cả hàng tồn kho bán sạch ra ngoài.
Năm ngày sau, Hạc và Tạ Thanh trở lại Tạ Thị kiếm thôn, bọn họ mang về khoảng hai ngàn cân Ô Nha Kim.
Thêm vào thành quả chiến đấu những ngày qua của bọn Đường Thiên là ba ngàn cân Ô Nha Kim, tổng lượng Ô Nha Kim đã lên tới một vạn cân, tổng giá trị năm tỷ!
Nhìn Ô Nha Kim chất cao như núi, Đường Thiên như nhìn thấy mọt ngọn núi tinh tệ!
Gã mặt cười ngây ngô, bắt đầu xiét chặt ngón tay, mình có thể mua được bao nhiêu thẻ hồn tướng vàng kim đây, mua được bao nhiêu đá ngôi sao đây, mua được bao nhiêu bí bảo đây?
Như vậy mình có thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, có thể tới chòm sao Nam Thập Tự nhanh hơn, có thể mau chóng gặp được Thiên Huệ!
Nhất định là vậy!
Đường Thiên hung hăng xiết chặt nắm tay.
๑๑۩۞۩๑๑
Nhận thẻ tinh tệ, đám người Ngũ Quang vô cùng vui mừng. Năm ngày nhận năm triệu tinh tệ, chuyện tốt như vậy đâu có thường thấy. Hơn nữa hành trình năm ngày này trong mắt mọi người thật chẳng khác gì dạo chơi ngoại thành. Ngoại trừ ngày đầu hơi căng thẳng, những ngày khác đại đa số là Ma Địch và Manh Huyền lão nhân động thủ.
Những ngày này, uy lực của âm võ kỹ phát huy tác dụng vô cùng lớn.
Đối mặt với thạch sa thú thực lực không tốt, âm võ kỹ như cỗ máy thu gặt sinh mệnh.
Tự giết lẫn nhau cho tới khi không còn một vật sống, cảnh tượng thật khiến người ta sởn cả gai ốc.
Ngũ Quang nhếch miệng cười nói: “Tiểu Đường huynh đệ, sau này còn chuyện làm ăn nhất định phải chiếu cố tới ta nhé! Yên tâm, Ngũ đại ca ta rất uy tín, chắc chắn kheién ngươi thỏa mãn!”
“Vừa hay ta có một vụ làm ăn đây, không biết Ngũ đại ca có hứng thú không?” Đường Thiên nói: “Bằng hữu của ta mở một cửa hàng tại hồn khu, cần vài cao thủ trấn giữ, tiền lương một tháng năm trăm ngàn tinh tệ. Manh Huyền lão nhân cũng sẽ tới trông coi cửa hàng đó.”
Ngũ Quang lắc đầu: “Tính cách ta không thích hợp ở lâu một chỗ, có điều ta biết trong số huynh đệ chắc chắn có người hứng thú. Đường huynh đệ cần loại võ giả thế nào?”
“Cần loại võ giả thế nào?” Đường Thiên bỗng nảy sinh ý tưởng: “Võ giả giáp máy là tốt nhất.”
“Võ giả giáp máy?” Ngũ Quang kinh ngạc: “Đường huynh đệ yêu cầu khó quá, thời đại này võ giả giáp máy lợi hại ít tới mức đáng thương, cũng may ta quen một người, không phải trong hội. Có điều, Đường huynh đệ, chiến lực của võ giả giáp máy đều rất có hạn... Huynh đệ của ta mặc dù trình độ không tệ nhưng trình độ giáp máy hiện tại ngươi cũng biết rồi đấy, cho nên trước giờ vẫn rất nản trí. Nhưng ngươi yên tâm, trình độ của hắn rất cao, trong hội cũng nhiều người từng giao thủ với hắn.”
Đường Thiên nghe vậy không hề do dự gật đầu: “Vậy chọn hắn!”
“Được, vậy để ta gửi tin cho hắn!” Ngũ Quang cũng đáng lại sảng khoái: “Gần đây hắn có vẻ nhàn rỗi.”
“Vậy xin nhờ Ngũ đại ca!” Đường Thiên cám ơn.
“Đường huynh đệ là người đáng kết giao, huynh đệ ta đây hơi quá phận, mong Đường huynh đệ thông cảm.” Ngũ Quang thở dài nói.
Đường Thiên nghe vậy không khỏi hiếu kỳ.
Ngũ Quang đã hoàn thành nhiệm vụ, nhận thẻ tinh tệ, bèn cáo từ ly khai.
Buổi tối hôm đó, Tạ Thanh tìm tới Đường Thiên, hai mắt đỏ bừng, hiển nhiên đã trải qua một hồi đấu tranh tâm lý kịch liệt.
Tác giả :
Phương Tưởng