Chiến Lược Tấn Công Một Phía
Chương 18
Hiệu lực của xuân dược thật không thể khinh thường, không lâu sau, hô hấp Đường Tuấn bắt đầu trở nên dồn dập, toàn thân ửng hồng, trong người như có hàng nghìn hàng vạn con kiến bò qua bò lại cắn cắn. Cảm giác ngứa tê dại mãnh liệt khiến đầu óc mất lý trí, cho dù là ai, làm gì đi nữa, làm ơn có thể giúp anh thoát khỏi giây phút hùng hực như lửa đốt này.
“Nhanh thế đã có cảm giác?” Tiêu Phàm cầm dây từ phòng ngủ đi ra, quấn quanh dục vọng đang gào thét của Đường Tuấn.
“Cậu…” Đường Tuấn cả người vô lực thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, đáy mắt hiện lên sự cầu xin: “Đừng… Hừ… đùa như thế.”
Tiêu Phàm cười cười, thổi gió bên tai Đường Tuấn: “Hôm nay, chỉ cho cậu lên tới đỉnh từ phía sau thôi.”
“Không…” Đầu lưỡi Tiêu Phàm liếm liếm đầu ngực anh, một tay vuốt ve hầu kết, tay còn lại vòng ra sau thâm nhập vào trong cơ thể đối phương, thuần thục ấn lên những nơi mẫn cảm.
“A…” Bị xuân dực bào mòn tâm trí làm sao có thể chịu được sự kích thích đến vậy, Đường Tuấn đau khổ lắc lắc đầu, trong cơ thể truyền đến cảm giác khó chịu. Không đủ, càng muốn thứ nóng rực kia xuyên vào, muốn người kia dùng sức ra vào, nếu không sự ngứa ngáy kia không thể kìm hãm nổi.
“Muốn không?” Giọng Tiêu Phàm khàn khàn, đầy mê hoặc mà ngay cả hắn cũng thiếu chút nữa không chịu nổi, nhưng không được, trước khi thưởng thức mỹ vị, phải cho cậu ta biết thân biết phận đã.
“Ưn…”
Ngón tay Tiêu phàm dính đầy chất dịch từ cơ thể Đường Tuấn: “Đã chảy ra nhiều thế này, còn không muốn?” Nói xong liền nhét tay vào miệng anh: “Tự thưởng thức hương vị của mình thấy thế nào?”
Khoang miệng toàn mùi tanh hôi dính dính, Đường Tuấn ghê tởm muốn nôn, nhưng không ngờ bị đùa giỡn thế mà khoái cảm càng tăng lên, chẳng nhẽ mình là biến thái chắc?
“A… Ha…”
“Muốn không?” Hắn quấn lấy quả nhỏ trước ngực, thanh âm mơ hồ không rõ.
“Ưm… Muốn…”
Thì ra dục vọng của đàn ông thực sự thắng được lý trí, anh trước giờ vẫn không tin.
“Như cậu muốn,” Tiêu Phàm cười ác độc, lấy ra thằng nhỏ đã cứng rắn nóng bỏng của mình, trực tiếp đâm sâu vào cơ thể Đường Tuấn.
“A…” Rên rỉ đáng xẩu hổ không ngừng phát ra từ đôi môi kia, Đường Tuấn bồng bềnh trong đám mây khoái cảm, quên luôn giờ là ngày hay đêm. Anh muốn nhìn thấy Tiêu Phàm nhưng lại chỉ cảm thấy mái tóc đen sũng mồ hôi của người kia lướt qua, thân thể di chuyển kịch liệt, linh hồn giống như bay vào khoảng không, chìm đắm trong dục vọng khiến tình cảm trở thành thứ yếu, bởi giờ đã không thể phân rõ đâu là khát vọng đâu là khoái cảm. Đều là do cậu ấy đã mang lại hạnh phúc cho anh, nếu trái tim không cùng chung nhịp đập thì dù có liều chết dây dưa một đời cũng chỉ là một giấc mộng xuân, không đáng để trong lòng.
“Ưm… Muốn ra…” Khoái cảm trào đến mãnh liệt như sóng lũ tập trung tại nơi đang bị dây nịt buộc lại.
“Đã nói hôm nay cậu chỉ có thể dùng đằng sau.”
“Tiêu Phàm…” Âm thanh khó nén sự khẩn cầu.
“Được… Vậy nói cho tôi biết, hôm nay đến chỗ người phụ nữ đó làm gì?”
“Ô… Cô ấy… Thiết kế trang sức… Cho tôi xem.”
Thì ra là như vậy.
Tiêu Phàm cười ôm chặt anh, kéo dây ra, lên xuống một lúc, thằng nhỏ của đối phương liền nhảy lên vài cái rồi ra trong tay hắn.
Sau đó, Đường Tuấn lại bị Tiêu Phàm kéo đến phòng tắm làm thêm hai lần nữa, ý thức hoàn toàn tan rã, hai mắt thất thần trợn to, cứng nhắc toàn thân tiếp nhận hết lần này đến lần khác sự tấn công từ Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm rót toàn bộ vào trong người Đường Tuấn, nhìn anh cong cổ thở dốc, lòng khẽ động, kìm không được tiến sát đến bên cạnh tai anh, nhẹ nhàng nói: “Tôi yêu cậu.”
Tôi yêu cậu.
Nghe được câu nói đó mà Đường Tuấn thấy như có luồng điện chạy khắp tứ chi, anh ngơ ngác nhìn lại Tiêu Phàm, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ run rẩy: “Có thật không?”
Tiêu Phàm ngẩn người, hắn định nói cậu hiểu nhầm rồi, chỉ là tôi thuận miệng nói vậy thôi, mấy lời lúc làm tình sao có thể coi là thật? Nhưng nhìn cặp mắt luôn bao phủ sương giá lúc này lại ẩn chứa niềm vui sướng cùng chờ mong chưa từng thấy qua của Đường Tuấn, lời giải thích tới đầu lưỡi không thể nói ra, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật gật đầu. Nghĩ thầm, quên đi, chờ xong xuôi mọi việc sẽ nói rõ với cậu ấy sau.
Mặt Đường Tuấn đỏ bừng khẽ cười, không phải kiểu cười như có như không, mà lại mang phong vị như cúc tím nở rộ, hồ trong gợn sóng, hào quang tỏa sáng. Không thể kiềm chế được niềm hạnh phúc. Phải sung sướng đến mức nào mới có thể khiến người đàn ông trước nay luôn thu mình như anh lộ ra gương mặt này, phơi phới ngây ngô, dịu dàng như nước, đầy sự thâm tình.
Đường Tuấn cười như vậy, ôm lấy khuôn lưng rắn chắc cùng gáy Tiêu Phàm, giọng nói trong trẻo pha chút lạnh lùng thường có, hòa quyện với lo lắng trong lòng: “Tôi cũng yêu anh, Tiêu Phàm.”
Lúc này Tiêu Phàm mãnh liệt ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, xem ra, mình cần nhanh chóng giải thích rõ ràng.
Tắm rửa xong, Tiêu Phàm một bên đắn đo cân nhắc nói kiểu gì một bên chăm chú nhìn Đường Tuấn trên giường, anh đang ngồi đối diện cầm kim khâu khâu lại cái áo sơmi, vẻ mặt nghiêm túc, Tiêu Phàm tò mò đi qua: “Cậu khâu lại áo?”
Đường Tuấn gật đầu: “Lúc vừa mới về, bị anh kéo đứt mấy cái cúc áo.”
“Không phải chỉ là cái áo sao, tôi mua cho cậu cái mới,” có nhất thiết phải sửa không? Đường Tuấn cũng không phải người quá chi li như thế.
“Cái áo này là cậu mua cho tôi,” Đường Tuấn ăn ngay nói thật trả lời: “Tôi đã nói rồi, tôi nhất định sẽ quý trọng, bất gì thứ gì cậu cho tôi, tôi sẽ không dễ dàng vứt bỏ đâu.”
Có lẽ cảm thấy hai người đều “lưỡng tình tương duyệt”, Đường Tuấn càng nói càng tự nhiên, giọng điệu khẳng định chuyện thân mật giữa bọn họ đã nâng lên cấp độ người yêu.
Tiêu Phàm nuốt nước miếng một cái, không được, hắn không thể nói toẹt sự thật trước mặt Đường Tuấn. Tưởng tượng khuôn mặt tươi cười của người kia trở nên mất mát, đau thương, tim hắn cũng đau đớn không kém.
Có lẽ cứ làm theo trình tự là tốt nhất, khiến Đường Tuấn chậm rãi nhận ra, câu “tôi yêu cậu” kia chỉ là nhất thời xúc động, cứ từ từ may ra tổn thương của cậu ấy sẽ giảm bớt đi đôi chút.
Hạ quyết tâm, vẻ mặt Tiêu Phàm cười cười bò lên giường, từ sau ôm lấy Đường Tuấn: “Tôi khâu giúp cậu.”
Đường Tuấn chưa thích ứng kịp nên giãy giụa một chút, bình thường tư thế này anh ta sẽ không bao giờ làm. Nhưng nghĩ lại giờ hai người họ đã là người yêu, anh phải đợi lâu như thế Tiêu Phàm mới yêu mình, vậy tỏ ra yếu thế hơn một chút, cũng không phải không thể.
Dưới ngọn đèn mờ ảo, Đường Tuấn dựa vào trong ngực Tiêu Phàm, tay Tiêu Phàm từ sau vòng ra trước, tỉ mỉ sửa lại áo sơmi.
Cảnh tượng ngọt ngào như trong mơ, hai trái tim sát cạnh nhau, gần trong gang tấc.
Thực chất lại xa tận chân trời.
Suy nghĩ của tác giả: gãi lỗ mũi, đây mới ngược có chút xíu à, đối với Đường Tuấn, không có chân tình mới thực sự là bôi cụ (bi kịch) a ~~~
-o0o-
Đảo mắt đã tới giữa tháng một, mùa đông này cũng đã qua phân nửa, ở SA ngoài case quảng cáo đồng hồ, còn các việc khác cơ bản đã hoàn thành, Tiêu Phàm nhàn nhã hơn trước rất nhiều. Sớm đi mua đồ ở siêu thị rồi về nhà, gần đây, hắn đang học nấu cơm, hai người cùng sống với nhau không thể chỉ có chăm sóc từ một phía. Có hôm Tiêu Phàm thấy Đường Tuấn mệt mỏi vẫn phải vào bếp, không nghĩ ngợi gì đã nói: “Hôm nay để tôi làm cho,” đem mấy món nóng sốt bày lên bàn, Tiêu Phàm không thể không nhận ra vẻ mặt lạnh lùng pha lẫn niềm vui khó tả của Đường Tuấn. Điều này cũng khiến hắn rất hạnh phúc.
Tranh thủ ngó qua, giờ này lẽ ra Đường Tuấn phải về nhà rồi mới phải, nhưng gần đây cậu ấy có vẻ thần thần bí bí, không hiểu là có dự định gì. Tiêu Phảm có chút buồn cười, có thể trông cậy vào người quanh năm suốt tháng nghiêm túc cứng nhắc kia đột nhiên hiểu ra mà tạo bất ngờ sao? Chắc là công việc có vấn đề, anh không nói, Tiêu Phàm cũng lười hỏi.
Ngoài phòng khách vang lên tiếng chìa khóa tra vào ổ chuyển động, ngay sau đó là một tiếng “Tôi đã về” của người kia, Tiêu Phàm bưng đĩa thịt kho tàu lên bàn, cười nói: “Sao về muộn vậy?”
“Ắc… Có chút việc.” Đường Tuấn ấp úng.
Nguyên nhân Đường Tuấn ấp úng được hé lộ khi anh đưa cho hắn một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, có dự cảm không tốt mở hộp ra. Quả nhiên, bên trong là một đôi nhẫn bạch kim dành cho nam, được thiết kế tinh tế tao nhã, vừa nhìn đã biết là tốn không ít tiền.
“Đây là…” Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn biểu tình ngại ngùng xen lẫn hưng phấn của Đường Tuấn, trong lòng không rõ cảm giác.
“Đàn ông bình thường không thể công khai tổ chức hôn lễ, nhưng nếu đã xác định, tôi hy vọng vẫn có cái gì đó để chứng minh, cho dù chỉ hai chúng ta biết.” Đường Tuấn thẳng thắn nhìn chăm chú vào Tiêu Phàm, khuôn mặt toát vẻ kiên định phủ một tầng ửng hồng, giọng nói có chút run rẩy, nhưng vô cùng quyết tâm.
“…” Tiêu Phàm nghiêng nhìn phần trong, sườn nhẫn có khắc “T&X” là viết tắt tên tiếng Anh của hai người, dưới ánh sáng ánh lên rực rỡ lấp lánh, thánh thiện như vậy, mình liệu có gánh vác nổi không?
“Sao vậy?” Đường Tuấn nhận thấy Tiêu Phàm kinh ngạc đến im lặng, có phần bất an, có lẽ mình đã quá hấp tấp, chưa hỏi qua ý kiến Tiêu Phàm đã mua nhẫn. Nhưng anh chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi, lâu đến mức khi Tiêu Phàm mới nói ra “Tôi yêu cậu”, đã ngay lập tức muốn hiện thực hóa tương lai mình hằng ao ước, giống như câu thơ xưa:
Tử sinh khế khoát
Dữ tử thành thuyết
Chấp tử chi thủ
Dữ tử giai lão
(Tạm dịch: Sinh tử một đời
…
Nắm tay đến già
Bạch đầu giai lão)
Có lẽ hơi buồn nôn, nhưng đó cũng chính là tiếng lòng của anh.
“Không…” Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười cười: “Tôi rất vui.”
Chiếc vòng nhỏ trong tay tưởng như có sức nặng ngàn cân, không ngừng khiến hắn cảm thấy mặc cảm tội lỗi, hắn đã biết rõ Đường Tuấn là người nghiêm túc với chuyện tình cảm đến mức nào. Nhưng càng để lâu hắn càng không thể mở miệng với người đang đắm chìm trong ‘tình yêu’ kia được, sợ cậu ấy tức giận, tuyệt vọng, cũng xuất phát từ sự nhu nhược không thể kháng cự. Có đôi khi hắn không nhịn được trách Đường Tuấn —— vì sao lại cố tình quan tâm đến chữ ‘yêu’ này chứ, bọn họ hiện giờ không phải rất tốt sao? Không hứa hẹn, không nhẫn, vẫn có thể hôn nhau, làm tình như trước, hắn cũng sẽ đối tốt với anh, còn tốt hơn bất cứ tình nhân nào của hắn.
Điều hắn chưa chuẩn bị chính là cùng Đường Tuấn trải qua cả đời này, vì anh đoạt tuyệt mỹ nhân, vì Đường Tuấn chấm dứt cuộc sống buông thả phóng túng của mình.
Mà lúc này, Đường Tuấn lại đẩy hắn phải lựa chọn, cho dù lưu luyến, nhưng không thể không đoạn tuyệt.
“Anh thích là được,” Đường Tuấn thở ra, cười đi rửa bát.
Phía sau anh, là khuôn mặt uất ức mà giãy giụa.
“Nói đi, sống chết lôi tôi ra đây làm gì?” Lăng Trần nhìn bốn phía quán bar đang bắn ra những ánh nhìn ám muội, có chút hoang mang, lâu lắm rồi y không đến đây.
Tiêu Phàm gọi thêm ly rượu nữa: “Lăng Trần, khi nào cậu khẳng định là mình yêu Dạ Phi?”
“Hả?”
“Tôi hỏi, sao cậu đột nhiên thay đổi tính nết vì người kia, không còn bừa bãi nữa?”
“Ừm… Cũng không rõ lắm, chỉ là cảm giác thôi, ngoài Dạ Phi ra tôi không có hứng thú với người khác.”
“Nhưng tôi vẫn đầy hứng thú với mỹ nhân khác…” Tiêu Phàm thầm nói.
“A?”
“Khụ, tôi với Đường Tuấn…” Tiêu Phàm đơn giản trải nỗi lòng mình với Lăng Trần.
Lăng Trần hiểu rõ gật gật đầu: “Nói trắng ra cậu là đồ vô liêm sỉ dám ăn nhưng không dám chịu?”
“Hứ,” Tiêu Phàm trừng mắt nhìn Lăng Trần một cái, nhưng lại không thể cãi lại, rầu rĩ nỗi: “Cái nhà cậu cho thuê chưa bán chứ?”
“Làm gì?”
“Cho tôi mượn ở vài ngày.”
“Cậu không phải là không có nhà.”
“Aizz, tôi muốn đi,” Tiêu Phàm châm một điếu thuốc: “Tách khỏi Đường Tuấn một thời gian, gây một trận cãi nhau, có lẽ cậu ấy sẽ tự cẩn thận ngẫm ra lần đó chỉ là hiểu lầm.”
“Cho dù là thế,” Lăng Trần nhìn người phụ nữ đang từ từ tiếp cận Tiêu Phàm, cười ái muội: “Cậu cũng không ngốc đến nỗi phòng đơn gối chiếc chứ, tìm mỹ nhân đến cùng không phải càng vui?”
“Hiện tại không có tâm tình kia,” còn chưa giải quyết xong với Đường Tuấn, Tiêu Phàm thực sự chưa đủ sức tìm người đẹp.
“Vừa nhắc đến liền có ngay,” Lăng Trần còn chưa dứt lời, một tiếng nũng nịu “anh Phàm” đã truyền đến tai Tiêu Phàm. Nhìn người đang bước tới, Tiêu Phàm giật nhẹ miệng: “Yoyo, lâu lắm không gặp.”
“Đúng đó, anh Phàm lâu lắm rồi không gọi cho người ta, xảy ra chuyện gì sao?”
“Anh Phàm của em đem người ta lên giường nhưng trót nói câu thật lòng,” Lăng Trần cười: “Cậu ấy còn đang rối rắm lắm đấy, Yoyo, em phải cẩn thận an ủi anh Phàm cho tốt nha.”
“Nhanh thế đã có cảm giác?” Tiêu Phàm cầm dây từ phòng ngủ đi ra, quấn quanh dục vọng đang gào thét của Đường Tuấn.
“Cậu…” Đường Tuấn cả người vô lực thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm, đáy mắt hiện lên sự cầu xin: “Đừng… Hừ… đùa như thế.”
Tiêu Phàm cười cười, thổi gió bên tai Đường Tuấn: “Hôm nay, chỉ cho cậu lên tới đỉnh từ phía sau thôi.”
“Không…” Đầu lưỡi Tiêu Phàm liếm liếm đầu ngực anh, một tay vuốt ve hầu kết, tay còn lại vòng ra sau thâm nhập vào trong cơ thể đối phương, thuần thục ấn lên những nơi mẫn cảm.
“A…” Bị xuân dực bào mòn tâm trí làm sao có thể chịu được sự kích thích đến vậy, Đường Tuấn đau khổ lắc lắc đầu, trong cơ thể truyền đến cảm giác khó chịu. Không đủ, càng muốn thứ nóng rực kia xuyên vào, muốn người kia dùng sức ra vào, nếu không sự ngứa ngáy kia không thể kìm hãm nổi.
“Muốn không?” Giọng Tiêu Phàm khàn khàn, đầy mê hoặc mà ngay cả hắn cũng thiếu chút nữa không chịu nổi, nhưng không được, trước khi thưởng thức mỹ vị, phải cho cậu ta biết thân biết phận đã.
“Ưn…”
Ngón tay Tiêu phàm dính đầy chất dịch từ cơ thể Đường Tuấn: “Đã chảy ra nhiều thế này, còn không muốn?” Nói xong liền nhét tay vào miệng anh: “Tự thưởng thức hương vị của mình thấy thế nào?”
Khoang miệng toàn mùi tanh hôi dính dính, Đường Tuấn ghê tởm muốn nôn, nhưng không ngờ bị đùa giỡn thế mà khoái cảm càng tăng lên, chẳng nhẽ mình là biến thái chắc?
“A… Ha…”
“Muốn không?” Hắn quấn lấy quả nhỏ trước ngực, thanh âm mơ hồ không rõ.
“Ưm… Muốn…”
Thì ra dục vọng của đàn ông thực sự thắng được lý trí, anh trước giờ vẫn không tin.
“Như cậu muốn,” Tiêu Phàm cười ác độc, lấy ra thằng nhỏ đã cứng rắn nóng bỏng của mình, trực tiếp đâm sâu vào cơ thể Đường Tuấn.
“A…” Rên rỉ đáng xẩu hổ không ngừng phát ra từ đôi môi kia, Đường Tuấn bồng bềnh trong đám mây khoái cảm, quên luôn giờ là ngày hay đêm. Anh muốn nhìn thấy Tiêu Phàm nhưng lại chỉ cảm thấy mái tóc đen sũng mồ hôi của người kia lướt qua, thân thể di chuyển kịch liệt, linh hồn giống như bay vào khoảng không, chìm đắm trong dục vọng khiến tình cảm trở thành thứ yếu, bởi giờ đã không thể phân rõ đâu là khát vọng đâu là khoái cảm. Đều là do cậu ấy đã mang lại hạnh phúc cho anh, nếu trái tim không cùng chung nhịp đập thì dù có liều chết dây dưa một đời cũng chỉ là một giấc mộng xuân, không đáng để trong lòng.
“Ưm… Muốn ra…” Khoái cảm trào đến mãnh liệt như sóng lũ tập trung tại nơi đang bị dây nịt buộc lại.
“Đã nói hôm nay cậu chỉ có thể dùng đằng sau.”
“Tiêu Phàm…” Âm thanh khó nén sự khẩn cầu.
“Được… Vậy nói cho tôi biết, hôm nay đến chỗ người phụ nữ đó làm gì?”
“Ô… Cô ấy… Thiết kế trang sức… Cho tôi xem.”
Thì ra là như vậy.
Tiêu Phàm cười ôm chặt anh, kéo dây ra, lên xuống một lúc, thằng nhỏ của đối phương liền nhảy lên vài cái rồi ra trong tay hắn.
Sau đó, Đường Tuấn lại bị Tiêu Phàm kéo đến phòng tắm làm thêm hai lần nữa, ý thức hoàn toàn tan rã, hai mắt thất thần trợn to, cứng nhắc toàn thân tiếp nhận hết lần này đến lần khác sự tấn công từ Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm rót toàn bộ vào trong người Đường Tuấn, nhìn anh cong cổ thở dốc, lòng khẽ động, kìm không được tiến sát đến bên cạnh tai anh, nhẹ nhàng nói: “Tôi yêu cậu.”
Tôi yêu cậu.
Nghe được câu nói đó mà Đường Tuấn thấy như có luồng điện chạy khắp tứ chi, anh ngơ ngác nhìn lại Tiêu Phàm, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ run rẩy: “Có thật không?”
Tiêu Phàm ngẩn người, hắn định nói cậu hiểu nhầm rồi, chỉ là tôi thuận miệng nói vậy thôi, mấy lời lúc làm tình sao có thể coi là thật? Nhưng nhìn cặp mắt luôn bao phủ sương giá lúc này lại ẩn chứa niềm vui sướng cùng chờ mong chưa từng thấy qua của Đường Tuấn, lời giải thích tới đầu lưỡi không thể nói ra, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật gật đầu. Nghĩ thầm, quên đi, chờ xong xuôi mọi việc sẽ nói rõ với cậu ấy sau.
Mặt Đường Tuấn đỏ bừng khẽ cười, không phải kiểu cười như có như không, mà lại mang phong vị như cúc tím nở rộ, hồ trong gợn sóng, hào quang tỏa sáng. Không thể kiềm chế được niềm hạnh phúc. Phải sung sướng đến mức nào mới có thể khiến người đàn ông trước nay luôn thu mình như anh lộ ra gương mặt này, phơi phới ngây ngô, dịu dàng như nước, đầy sự thâm tình.
Đường Tuấn cười như vậy, ôm lấy khuôn lưng rắn chắc cùng gáy Tiêu Phàm, giọng nói trong trẻo pha chút lạnh lùng thường có, hòa quyện với lo lắng trong lòng: “Tôi cũng yêu anh, Tiêu Phàm.”
Lúc này Tiêu Phàm mãnh liệt ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, xem ra, mình cần nhanh chóng giải thích rõ ràng.
Tắm rửa xong, Tiêu Phàm một bên đắn đo cân nhắc nói kiểu gì một bên chăm chú nhìn Đường Tuấn trên giường, anh đang ngồi đối diện cầm kim khâu khâu lại cái áo sơmi, vẻ mặt nghiêm túc, Tiêu Phàm tò mò đi qua: “Cậu khâu lại áo?”
Đường Tuấn gật đầu: “Lúc vừa mới về, bị anh kéo đứt mấy cái cúc áo.”
“Không phải chỉ là cái áo sao, tôi mua cho cậu cái mới,” có nhất thiết phải sửa không? Đường Tuấn cũng không phải người quá chi li như thế.
“Cái áo này là cậu mua cho tôi,” Đường Tuấn ăn ngay nói thật trả lời: “Tôi đã nói rồi, tôi nhất định sẽ quý trọng, bất gì thứ gì cậu cho tôi, tôi sẽ không dễ dàng vứt bỏ đâu.”
Có lẽ cảm thấy hai người đều “lưỡng tình tương duyệt”, Đường Tuấn càng nói càng tự nhiên, giọng điệu khẳng định chuyện thân mật giữa bọn họ đã nâng lên cấp độ người yêu.
Tiêu Phàm nuốt nước miếng một cái, không được, hắn không thể nói toẹt sự thật trước mặt Đường Tuấn. Tưởng tượng khuôn mặt tươi cười của người kia trở nên mất mát, đau thương, tim hắn cũng đau đớn không kém.
Có lẽ cứ làm theo trình tự là tốt nhất, khiến Đường Tuấn chậm rãi nhận ra, câu “tôi yêu cậu” kia chỉ là nhất thời xúc động, cứ từ từ may ra tổn thương của cậu ấy sẽ giảm bớt đi đôi chút.
Hạ quyết tâm, vẻ mặt Tiêu Phàm cười cười bò lên giường, từ sau ôm lấy Đường Tuấn: “Tôi khâu giúp cậu.”
Đường Tuấn chưa thích ứng kịp nên giãy giụa một chút, bình thường tư thế này anh ta sẽ không bao giờ làm. Nhưng nghĩ lại giờ hai người họ đã là người yêu, anh phải đợi lâu như thế Tiêu Phàm mới yêu mình, vậy tỏ ra yếu thế hơn một chút, cũng không phải không thể.
Dưới ngọn đèn mờ ảo, Đường Tuấn dựa vào trong ngực Tiêu Phàm, tay Tiêu Phàm từ sau vòng ra trước, tỉ mỉ sửa lại áo sơmi.
Cảnh tượng ngọt ngào như trong mơ, hai trái tim sát cạnh nhau, gần trong gang tấc.
Thực chất lại xa tận chân trời.
Suy nghĩ của tác giả: gãi lỗ mũi, đây mới ngược có chút xíu à, đối với Đường Tuấn, không có chân tình mới thực sự là bôi cụ (bi kịch) a ~~~
-o0o-
Đảo mắt đã tới giữa tháng một, mùa đông này cũng đã qua phân nửa, ở SA ngoài case quảng cáo đồng hồ, còn các việc khác cơ bản đã hoàn thành, Tiêu Phàm nhàn nhã hơn trước rất nhiều. Sớm đi mua đồ ở siêu thị rồi về nhà, gần đây, hắn đang học nấu cơm, hai người cùng sống với nhau không thể chỉ có chăm sóc từ một phía. Có hôm Tiêu Phàm thấy Đường Tuấn mệt mỏi vẫn phải vào bếp, không nghĩ ngợi gì đã nói: “Hôm nay để tôi làm cho,” đem mấy món nóng sốt bày lên bàn, Tiêu Phàm không thể không nhận ra vẻ mặt lạnh lùng pha lẫn niềm vui khó tả của Đường Tuấn. Điều này cũng khiến hắn rất hạnh phúc.
Tranh thủ ngó qua, giờ này lẽ ra Đường Tuấn phải về nhà rồi mới phải, nhưng gần đây cậu ấy có vẻ thần thần bí bí, không hiểu là có dự định gì. Tiêu Phảm có chút buồn cười, có thể trông cậy vào người quanh năm suốt tháng nghiêm túc cứng nhắc kia đột nhiên hiểu ra mà tạo bất ngờ sao? Chắc là công việc có vấn đề, anh không nói, Tiêu Phàm cũng lười hỏi.
Ngoài phòng khách vang lên tiếng chìa khóa tra vào ổ chuyển động, ngay sau đó là một tiếng “Tôi đã về” của người kia, Tiêu Phàm bưng đĩa thịt kho tàu lên bàn, cười nói: “Sao về muộn vậy?”
“Ắc… Có chút việc.” Đường Tuấn ấp úng.
Nguyên nhân Đường Tuấn ấp úng được hé lộ khi anh đưa cho hắn một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, có dự cảm không tốt mở hộp ra. Quả nhiên, bên trong là một đôi nhẫn bạch kim dành cho nam, được thiết kế tinh tế tao nhã, vừa nhìn đã biết là tốn không ít tiền.
“Đây là…” Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn biểu tình ngại ngùng xen lẫn hưng phấn của Đường Tuấn, trong lòng không rõ cảm giác.
“Đàn ông bình thường không thể công khai tổ chức hôn lễ, nhưng nếu đã xác định, tôi hy vọng vẫn có cái gì đó để chứng minh, cho dù chỉ hai chúng ta biết.” Đường Tuấn thẳng thắn nhìn chăm chú vào Tiêu Phàm, khuôn mặt toát vẻ kiên định phủ một tầng ửng hồng, giọng nói có chút run rẩy, nhưng vô cùng quyết tâm.
“…” Tiêu Phàm nghiêng nhìn phần trong, sườn nhẫn có khắc “T&X” là viết tắt tên tiếng Anh của hai người, dưới ánh sáng ánh lên rực rỡ lấp lánh, thánh thiện như vậy, mình liệu có gánh vác nổi không?
“Sao vậy?” Đường Tuấn nhận thấy Tiêu Phàm kinh ngạc đến im lặng, có phần bất an, có lẽ mình đã quá hấp tấp, chưa hỏi qua ý kiến Tiêu Phàm đã mua nhẫn. Nhưng anh chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi, lâu đến mức khi Tiêu Phàm mới nói ra “Tôi yêu cậu”, đã ngay lập tức muốn hiện thực hóa tương lai mình hằng ao ước, giống như câu thơ xưa:
Tử sinh khế khoát
Dữ tử thành thuyết
Chấp tử chi thủ
Dữ tử giai lão
(Tạm dịch: Sinh tử một đời
…
Nắm tay đến già
Bạch đầu giai lão)
Có lẽ hơi buồn nôn, nhưng đó cũng chính là tiếng lòng của anh.
“Không…” Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười cười: “Tôi rất vui.”
Chiếc vòng nhỏ trong tay tưởng như có sức nặng ngàn cân, không ngừng khiến hắn cảm thấy mặc cảm tội lỗi, hắn đã biết rõ Đường Tuấn là người nghiêm túc với chuyện tình cảm đến mức nào. Nhưng càng để lâu hắn càng không thể mở miệng với người đang đắm chìm trong ‘tình yêu’ kia được, sợ cậu ấy tức giận, tuyệt vọng, cũng xuất phát từ sự nhu nhược không thể kháng cự. Có đôi khi hắn không nhịn được trách Đường Tuấn —— vì sao lại cố tình quan tâm đến chữ ‘yêu’ này chứ, bọn họ hiện giờ không phải rất tốt sao? Không hứa hẹn, không nhẫn, vẫn có thể hôn nhau, làm tình như trước, hắn cũng sẽ đối tốt với anh, còn tốt hơn bất cứ tình nhân nào của hắn.
Điều hắn chưa chuẩn bị chính là cùng Đường Tuấn trải qua cả đời này, vì anh đoạt tuyệt mỹ nhân, vì Đường Tuấn chấm dứt cuộc sống buông thả phóng túng của mình.
Mà lúc này, Đường Tuấn lại đẩy hắn phải lựa chọn, cho dù lưu luyến, nhưng không thể không đoạn tuyệt.
“Anh thích là được,” Đường Tuấn thở ra, cười đi rửa bát.
Phía sau anh, là khuôn mặt uất ức mà giãy giụa.
“Nói đi, sống chết lôi tôi ra đây làm gì?” Lăng Trần nhìn bốn phía quán bar đang bắn ra những ánh nhìn ám muội, có chút hoang mang, lâu lắm rồi y không đến đây.
Tiêu Phàm gọi thêm ly rượu nữa: “Lăng Trần, khi nào cậu khẳng định là mình yêu Dạ Phi?”
“Hả?”
“Tôi hỏi, sao cậu đột nhiên thay đổi tính nết vì người kia, không còn bừa bãi nữa?”
“Ừm… Cũng không rõ lắm, chỉ là cảm giác thôi, ngoài Dạ Phi ra tôi không có hứng thú với người khác.”
“Nhưng tôi vẫn đầy hứng thú với mỹ nhân khác…” Tiêu Phàm thầm nói.
“A?”
“Khụ, tôi với Đường Tuấn…” Tiêu Phàm đơn giản trải nỗi lòng mình với Lăng Trần.
Lăng Trần hiểu rõ gật gật đầu: “Nói trắng ra cậu là đồ vô liêm sỉ dám ăn nhưng không dám chịu?”
“Hứ,” Tiêu Phàm trừng mắt nhìn Lăng Trần một cái, nhưng lại không thể cãi lại, rầu rĩ nỗi: “Cái nhà cậu cho thuê chưa bán chứ?”
“Làm gì?”
“Cho tôi mượn ở vài ngày.”
“Cậu không phải là không có nhà.”
“Aizz, tôi muốn đi,” Tiêu Phàm châm một điếu thuốc: “Tách khỏi Đường Tuấn một thời gian, gây một trận cãi nhau, có lẽ cậu ấy sẽ tự cẩn thận ngẫm ra lần đó chỉ là hiểu lầm.”
“Cho dù là thế,” Lăng Trần nhìn người phụ nữ đang từ từ tiếp cận Tiêu Phàm, cười ái muội: “Cậu cũng không ngốc đến nỗi phòng đơn gối chiếc chứ, tìm mỹ nhân đến cùng không phải càng vui?”
“Hiện tại không có tâm tình kia,” còn chưa giải quyết xong với Đường Tuấn, Tiêu Phàm thực sự chưa đủ sức tìm người đẹp.
“Vừa nhắc đến liền có ngay,” Lăng Trần còn chưa dứt lời, một tiếng nũng nịu “anh Phàm” đã truyền đến tai Tiêu Phàm. Nhìn người đang bước tới, Tiêu Phàm giật nhẹ miệng: “Yoyo, lâu lắm không gặp.”
“Đúng đó, anh Phàm lâu lắm rồi không gọi cho người ta, xảy ra chuyện gì sao?”
“Anh Phàm của em đem người ta lên giường nhưng trót nói câu thật lòng,” Lăng Trần cười: “Cậu ấy còn đang rối rắm lắm đấy, Yoyo, em phải cẩn thận an ủi anh Phàm cho tốt nha.”
Tác giả :
Đơn phương công lược