Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật
Chương 89: Nếu Nhậm Giang Lâm đột nhiên mất trí nhớ (hoàn)
Trong đêm khuya tối đen, Nhậm Giang Lâm ngủ say đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt run lên, trán lấm tấm mồ hôi. Cẩn thận lắng nghe chốc lát, trong biệt thự yên tĩnh, trong đêm như này không có gì khác ngoại trừ tiếng hít thở của mình.
Nhậm Giang Lâm liếc nhìn đồng hồ ở đầu giường, ba giờ sáng. Tay vỗ vỗ trán, chậm rãi ngồi dậy.
Đã không biết đây là lần thứ mấy bừng tỉnh trong đêm như thế.
Lần này đến lần khác, trong giấc mơ của anh luôn luôn quanh quẩn câu nói mang theo chút bất lực, chút thở dài kia.
Anh không thể nhìn người khác như vậy… Nhậm Giang Lâm à…
Một lần lại một lần, lặp đi lặp lại xuất hiện.
Khoảnh khắc tim đau âm ỉ, một cảm giác chua xót trào lên cổ, khiến anh khó mà mở miệng nói ra một chữ.
Giống như đêm hôm đó.
Sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Việt, khiến bầu không trí trong cuộc thay đổi, cũng làm cho anh không có tâm tư suy nghĩ rốt cuộc Thẩm Huyên hát không đúng ở đâu, anh về sớm.
Hiếm khi trên đường về, Tiêu Việt luôn luôn nói nhiều cũng không lên tiếng, nhưng khi hai người quay về biệt thự, lúc anh đi lên lầu, Tiêu Việt dừng bước ở cầu thang mới ngửa đầu nhìn anh nói một câu: “Ngày mai em bay lúc bảy giờ.”
Lúc đó anh nói gì? Nhậm Giang Lâm nghĩ, hình như anh chỉ đáp khẽ một tiếng “Ừ” sau đó về phòng đóng cửa lại. Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tiêu Việt đi từ sớm rồi.
Vừa rời đi, tính ra cũng hơn nửa tháng. Nửa tháng này, bọn họ cũng không phải mỗi ngày đều liên lạc, sau khi Tiêu Việt dành ra mấy ngày kia, trở về gần như không có thời gian rảnh.
Nửa tháng…
Nhậm Giang Lâm nhắm mắt lại, không suy nghĩ thêm nữa.
Bảy giờ, Vương Khắc như thường ngày đúng giờ đón anh đến Nhậm thị, hai giờ chiều lại chuyển tới Võng Thiên tổ chức đại hội công nhân viên, cũng tuyên bố thành lập ban lãnh đạo mới của Võng Thiên.
Vốn đã được quyết định vào khoảng thời gian trước đề cử, tổ chức đại hội cùng lắm là thông báo theo thông lệ thôi, chưa đến hai giờ, hội nghị đã kết thúc khi điện thoại anh vang lên.
Ra khỏi phòng họp, Nhậm Giang Lâm đi đến cuối hành lang ít người.
“Sắp xếp vào tuần này à?”
“Vâng, hai giờ chiều ngày ba mươi, cũng chính là thứ sáu tuần này — ngày mai.” Bên kia điện thoại thư ký Lôi trả lời: “Bây giờ tôi đang ở hội trường, bởi chương trình hội nghị tương đối gấp, đơn vị tổ chức vẫn chưa quyết định hoàn toàn, lát nữa tôi lại liên lạc với họ.”
“Được, cụ thể cô nói cho Vương Khắc, sáng mai tôi sẽ qua.”
“Vâng Nhậm tổng.”
Cúp điện thoại, Nhậm Giang Lâm vốn muốn quay lại văn phòng, lại láng máng nghe thấy phòng trà nước bên cạnh mấy nam nữ cười ha hả thảo luận, mà trung tâm của chủ đề, chính là anh – người đứng đầu công ty.
“Chắc chắn là thật, hôm trước tôi đến Nhậm thị lấy tài liệu, tận mắt nhìn thấy Thẩm Huyên đi ra từ văn phòng Nhậm tổng, mặt đỏ bừng, nhìn đã thấy ngon(*), dáng vẻ này giống như bị… chậc chậc chậc, nói thật, ngay cả đàn ông như tôi nhìn thấy cũng động lòng.”
(*) gốc là tú sắc khả xan (秀色可餐) vừa có thể chỉ người vừa có thể chỉ cảnh; chỉ người đẹp đến mức nhìn đã thấy no
“Ha ha ha ha ha, anh Vương, lúc trước nếu anh dẫn Thẩm Huyên, nói không chừng đến tay anh rồi.”
“Nói gì đó, anh Vương là thẳng nam.”
“Có điều nói thật? Thẩm Huyên thật sự bám được vào Nhậm Giang Lâm? Còn chơi văn phòng play?”
“Anh Vương, anh nói thật.”
“Trước kia đã nghe nói Nhậm tổng này rất biết chơi, như Thư Dụ cũng có thể bắt được, báu vật như Thẩm Huyên sao có thể không động vào?”
“Vậy Nhậm tổng đúng là dám xuống tay đấy? Không phải còn có người yêu sao?”
“Nghe nói Tiêu Việt kia ở Thành Đô mà? Anh cảm thấy Nhậm tổng của chúng ta giống người sẽ bạc đãi mình? Hơn nữa người yêu của anh ta, tôi cảm thấy không nhất định là thật…”
Còn chưa dứt lời, người nói chuyện bỗng dừng lại, sau đó đầy kinh ngạc vội vàng cúi đầu gọi một câu: “Nhậm tổng… Anh tới à…”
Mấy người còn lại cũng giật mình, sau đó hoảng hốt cúi đầu xuống chào, thậm chí còn một người người run tay, cà phê bưng trong tay cứ vậy đổ ra đất.
Hương cà phê ấm áp không ép được lạnh lẽo trong phòng.
Không nhìn ra được cảm xúc trong đôi mắt sâu của Nhậm Giang Lâm, nhưng hơi thở lạnh lẽo xung quanh thân khiến người không khỏi run rẩy sợ hãi. Anh hơi rủ mắt xuống nhìn chằm chằm mấy người kia.
Rất lâu rất lâu, cho đến khi có người bắt đầu run, anh mới lạnh lùng nói: “Các người từ Tinh Triết tới đây?”
“Phải, phải.”
“Vậy, có đọc kỹ chế độ quy định của công ty chưa?”
“…”
“Ai nói cho các người tôi và Thẩm Huyên từng có quan hệ? Anh nhìn thấy cậu ta đi ra từ phòng làm việc của tôi lúc nào?” Lời này nói với người đàn ông lùn kia.
Trong lòng người đàn ông hoảng hốt, vội vàng nói: “Không, không có, tôi cũng chỉ nhìn thấy cậu ấy từ đằng kia…”
“Chuyện chưa chắc chắn, anh cứ phỏng đoán như thế? Tình cảm của tôi và người yêu, khi nào đến lượt anh thêm mắm dặm muối?”
Trong lòng Nhậm Giang Lâm tràn ngập lửa giận khó tả, tin đồn kiểu này không phải lần đầu tiên xuất hiện, từ trước đến nay anh đều không quan tâm. Nhưng lần này, anh lại rất ghét.
Giọng nói của Nhậm Giang Lâm cực lạnh, “Tuy Võng Thiên là công ty giải trí, lại không giống Tinh Triết của mấy người, vô căn cứ tạo ra bê bối không phải phong cách làm việc của bên này,” Đang nói cũng không để ý đến lời xin lỗi sau lưng, quay người ra khỏi phòng trà nước, “Đến phòng nhân sự lãnh tiền lương tháng này, tìm công việc khác đi.”
“Nói cho tất cả nghệ sĩ kể cả Thẩm Huyên, nếu không xem chế độ quản lý của công ty đồng thời mang theo ý đồ xuất hiện trước mặt tôi một lần, vậy thì rời hết khỏi Võng Thiên cho tôi.” Trên hành lang, Nhậm Giang Lâm nói với quản lý tân nhiệm nghe tiếng chạy tới.
Chuyện Nhậm Giang Lâm vì người yêu trực tiếp sa thải người đại diện cốt cán của Tinh Triết tung tin đồn nhảm, chưa đến nửa ngày đã truyền khắp công ty, cũng từ đó trở đi, bên Tinh Triết mới hoàn toàn hiểu có một số việc thật sự khác. Giống như người đại diện tay cầm một bó lớn tài nguyên, xem như đắc tội một cổ đông như thế cũng không vấn đề gì, bởi vì quyền quyết định của công ty cũng không tập trung, anh ta thậm chí có thể sử dụng tài nguyên làm bảng giá để trao đổi, nhưng ở đây, hoàn toàn là một mình Nhậm Giang Lâm quyết định, đắc tội anh, coi như đắc tội toàn bộ…
Mà Thẩm Huyên càng không dám.
Có mấy lời, không thể nói lại càng không nên nói.
Đã tới tháng mười một, nhiệt độ không khí ở Thượng Hải giảm sâu vào hôm qua, máy điều hòa của tòa nhà mở rất đủ, ngược lại hơi oi bức. Không có tâm tư quan tâm gian ngoài như thế nào, Nhậm Giang Lâm trở lại văn phòng có phần thiếu kiên nhẫn tháo cà vạt ra, lúc tiện tay ném lên bàn, lại lơ đãng nhìn thấy một bản văn kiện dùng giấy A4, một xấp dày, nội dung khá dồi dào, nhưng nhìn thoáng qua nội dung động tác của anh dừng lại.
Anh không làm việc ở Võng Thiên, đây là chuyện trên dưới Võng Thiên đều biết, cho nên sẽ không có ai đưa văn kiện đến đây. Mà lần trước anh đến Võng Thiên vẫn là hơn nửa tháng trước tổ chức đại hội.
Đi cùng Tiêu Việt.
Trong lòng Nhậm Giang Lâm xúc động, đi đến trước bàn cầm văn kiện lên lật xem.
Là một phần giải thích kiến thức liên quan đến Công nghệ Hạo Thiên và lĩnh vực máy tính liên quan đến app “Hoàn Du” được tách ra.
Rõ ràng rành rọt, người viết tài liệu này, giải thích rất rõ ràng một vài thứ anh vẫn chưa hiểu.
Không cần đoán, anh cũng biết là ai viết, cũng chỉ có người kia sẽ viết vì anh.
Chỉ sợ lần trước tới đây, trong lúc anh họp đã viết ra, khi đó người này cũng quên đưa cho anh, cứ vậy để ở đây hơn nửa tháng, giống như hơn nửa tháng anh cố gắng coi nhẹ Tiêu Việt.
Tay cầm văn kiện run nhẹ, Nhậm Giang Lâm hơi sợ, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve chữ trên trang giấy. Rất lâu anh mới đặt văn kiện lên bàn.
Thì ra khoảng thời gian đó, hắn nhìn máy tính là để chuẩn bị những thứ này sao?
Đã nói là kỳ nghỉ hai tuần, người kia thật sự chỉ ở lại hai tuần, không hơn không thiếu một ngày, mặc dù không cố ý tìm hiểu nội dung công việc của Tiêu Việt, nhưng nhiều ngày như vậy, anh cũng biết ít nhiều, công ty thành lập ngắn ngủi một năm không có danh tiếng gì, nhưng vô số người làm về ngành máy tính trong nước chạy theo như vịt. Điều này chứng tỏ cái gì?
Một nhiệm vụ như thế nếu thành công, chính là một dấu mốc quan trọng của công nghệ Internet, càng là viết nên lịch sử, có thể nói đè lên người Tiêu Việt không đơn thuần là công việc bận rộn, còn là gánh vác bản thân hắn và ước mơ của những người đi theo.
Nhậm Giang Lâm kính nể Tiêu Việt như vậy, mà sau kính nể lại cũng phát hiện rõ ràng, người này đặt anh ngang hàng với ước mơ.
Nhậm Giang Lâm có thể nghĩ được, trong áp lực và bận rộn như thế, hắn làm thế nào dành ra nửa tháng đến ở cạnh mình. Mà trong nửa tháng đó, Tiêu Việt lại chỉ vì anh viết kiến thức liên quan đến “Hoàn Du”.
Vì anh, cũng chỉ có anh…
Nhận thức này, khiến trong lòng Nhậm Giang Lâm nóng lên, muốn coi nhẹ cũng không được.
Hơi mệt mỏi nhắm mắt ngồi trên sofa, vuốt ấn đường.
Thật ra từ lâu anh đã nhìn ra Tiêu Việt thật sự thích anh, mà trong phần thích này, không hề trộn lẫn giả tạo. Anh tự xưng là nhận thức chuẩn, nhiều ngày như thế, anh đâu thể không nhìn ra Tiêu Việt thật lòng hay giả dối? Chưa kể Tiêu Việt không che giấu chút nào, mọi hành động của hắn đang nhắc nhở anh, nói cho anh biết: Em thích anh.
Anh thậm chí tin quan hệ người yêu của hai người trong miệng Tiêu Việt.
Sao có thể không tin đây, cho dù là trong nhà riêng của anh, hay phòng nghỉ ngơi của văn phòng, chỗ nào không có dấu vết Tiêu Việt tồn tại? Nhậm Giang Lâm biết, cho dù anh có tâm tư lợi dụng hoặc lừa gạt đối xử với Tiêu Việt, vậy cũng không thể có khả năng để Tiêu Việt thấm vào mọi mặt sinh hoạt của anh ở khắp nơi như vậy.
Trí nhớ trong hai năm bị mất đi, anh đã yêu một người không có khả năng yêu.
Sở dĩ không nói, cũng không nhắc tới, chỉ là không dám thừa nhận mà thôi, thậm chí còn cố ý không nhìn.
Anh muốn mượn cơ hội vứt bỏ chút tình cảm này, phần tình cảm anh cho rằng không cần phải nhặt lên, với anh mà nói cũng không có bất kỳ sự trợ giúp gì.
Nhưng, cảm giác nôn nóng trong lòng là sao đây? Nóng bỏng vừa nãy là tại sao…
Lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ, Nhậm Giang Lâm gõ hai chữ “Tiêu Việt” trên máy tính.
Trăm trang tin tức theo đó xuất hiện, phần lớn đều có liên quan đến anh.
Mà trong lúc này, từng tấm ảnh, từng video dân mạng chụp được quay được đều là ký ức anh mất đi.
Dưới lầu Nhậm thị, đầu đường Thành Đô, mấy ngày Weibo tê liệt, tỏ tình trong buổi phát trực tiếp… Người cười như thế không phải mình trong trí nhớ, nhưng lại là mình, mà bên cạnh là Tiêu Việt người yêu của anh. Hơi thở gần như nghẹn lại, trong lòng có âm thanh đang kêu gào một cái tên.
“Tiêu Việt…”
Người nôn nóng không chỉ có mình Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt cũng thế.
Hắn thực sự quá bận rộn, có trời mới biết mười lăm ngày nghỉ kia hắn đã hi sinh bao nhiêu thời gian ngủ mới đổi được, rời đi hai tuần đã là cực hạn, một số chuyện trong công việc quả thực không thể kéo dài dù chỉ một phút.
Vốn là thời điểm không nên rời đi, vốn là có rất nhiều vấn đề vẫn chưa giải quyết, người hắn yêu nhất mất trí nhớ vẫn chưa chuyển biến tốt, tình cảm của bọn họ không chuyển biến giống như hắn mong muốn, Nhậm Giang Lâm đang dựng một bức tường cao ngăn hắn lại, tại sao hắn có thể đi?
Nhậm Giang Lâm đối với hắn quan trọng bao nhiêu, trong lòng Tiêu Việt vô cùng rõ ràng, hắn thậm chí không chỉ có một khoảnh khắc muốn xử trí theo cảm tính, lười để ý đến chuyện công việc, cứ vậy ở lại Thượng Hải.
Nhưng hắn không thể.
Như vậy không chỉ có lỗi với những cộng sự lúc trước đi theo hắn đến Thành Đô, càng miệt thị tình cảm của Nhậm Giang Lâm.
Hắn luôn biết, Nhậm Giang Lâm tôn trọng sự nghiệp của hắn, cũng biết Nhậm Giang Lâm luôn thích hắn đối xử với công việc cẩn thận lại nghiêm túc, nếu tùy ý làm bậy trong thời khắc mấu chốt này, ngược lại là coi thường Nhậm Giang Lâm.
Hắn phải ở bên Nhậm Giang Lâm, vậy nhất định phải đi đến chỗ cao nhất đứng ở bên cạnh anh suốt đời. Không có ai hiểu rõ hơn hắn, người yêu của hắn rốt cuộc ưu tú nhường nào.
Bắc Kinh, khách sạn thủ đô.
Gõ xong tài liệu báo cáo cuối cùng, sau khi gửi văn kiện cho trợ lý để cậu ta in ra trong đêm, Tiêu Việt ngồi tê liệt trên sofa. Nhưng nói thì nói thế, hắn nhớ Nhậm Giang Lâm thật sự sắp điên rồi. Công việc của mười lăm ngày nghỉ phép dồn lại và hội nghị bàn bạc dày đặc, quả thực khiến hắn không có một giây rảnh rỗi, cứ thế sau khi mỗi ngày làm xong đã là đêm khuya.
Không thể gọi điện thoại, chắc chắn Nhậm Giang Lâm đã ngủ, tin nhắn làm phiền gửi tới lại chưa nhận được hồi âm, Tiêu Việt gãi gãi mái tóc hơi rối, rất khó chịu. Muốn tìm thuốc lá ra hút một điếu, bỗng nhiên nhớ ra trên đất Bắc Kinh, những nơi có “Đỉnh” cũng không thể hút thuốc lá, đành phải thôi.
Hôm đó đi rất vội, lo lắng sức khỏe Nhậm Giang Lâm, hắn không đánh thức anh, bây giờ Tiêu Việt rất hối hận, phải biết tình huống như thế, lúc ấy hắn nên không quan tâm gì ôm người cho đã.
Liếm miệng một cái, Tiêu Việt thở dài.
Cũng nhanh, qua mấy ngày này, cuối tuần hắn có thể dành thời gian đến Thượng Hải thăm anh. Đợi lần này kết thúc mọi thứ, công ty cũng có thể từ từ dời đến Thượng Hải.
Sáng thứ sáu, cuộc họp với các bộ và ủy ban liên quan kết thúc. Việc nên bàn bạc đã bàn bạc xong rồi, buổi chiều còn phải tham gia hội nghị thượng đỉnh do hiệp hội công nghệ Internet tổ chức mời doanh nghiệp và một số xí nghiệp sản xuất sản phẩm công nghệ điện tử quan trọng trong nước.
Hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.
Uy quyền của lão Hà trong nghề đã mở một con đường sáng cho Tiêu Việt, cũng quét đi một ít chướng ngại, nhưng dù sao doanh nghiệp chính là doanh nghiệp, nhiều khi cân nhắc đến lợi ích. Bây giờ tình hình Internet thế giới ở đó, cạnh tranh khốc liệt, cũng tạo thành vô số nhóm lợi ích ở bên trong, có một số việc khả thi trên bề mặt, nhưng bên dưới lại không nhất thiết.
Không ai hi vọng đột nhiên xuất hiện một người chia miếng bánh lớn. Chưa kể trong tay người này còn cầm đột vật rất khoa trương, chất lượng tốt.
Một năm này Tiêu Việt giao thiệp với loại người tượng tự không phải lần đầu tiên, miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm, khẩu phật tâm xà, nói tới nói lui êm tai vô cùng, nhưng chuyện làm ra thực sự đi ngược lại.
Tiêu Việt bước đi trên con đường này bắt đầu gian nan, nhưng lại không bước chậm lại, có nhiều thứ không phải nói bạn từ chối thì nó sẽ không xuất hiện, giống như lịch sử cuồn cuộn như nước thủy triều, không ngăn được là không ngăn được.
Mọi người đều biết rõ trong lòng.
Hợp tác là tất nhiên, Tiêu Việt cũng không lo lắng.
Một giờ năm mươi ngày 30 tháng 11, trong đại sảnh hình tròn của hội nghị thượng đỉnh.
Chưa đến mười phút nữa hội nghị sẽ bắt đầu, Tiêu Việt chạy đến phòng hội nghị nghĩ đến một chuyện quan trọng, vội vàng quay đầu lại gọi Phó Viên chuẩn bị rời khỏi để đến hội trường chi nhánh.
“Này, Phó Viễn, lát nữa bên cậu kết thúc khoan hãy đi, đợi tôi kết thúc có một chuyện chúng ta bàn bạc một chút, ngày mai có thể phải đến Thiên Tân một chuyến tìm Uông Trạch, bên cậu ta làm…”
Nói còn chưa dứt lời, Tiêu Việt không chú ý phía trước đã đụng phải người, vội vàng quay đầu lại xin lỗi: “Xin lỗi.”
Nhưng khi nhìn rõ mặt mũi người kia, mắt Tiêu Việt bỗng dưng trợn to, tim cũng đập nhanh.
Sống mũi cao, đôi mắt sâu… gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, vô số lần xuất hiện trong đầu, người hắn nhớ đến tột cùng.
Nhậm Giang Lâm.
Giật mình ngơ ra nhìn chăm chú vào người gần trong gang tấc, Tiêu Việt gần như quên mất ngôn ngữ.
Sao anh lại đến, sao lại, mấy ngày trước không hề nghe nói hội nghị này, Nhậm thị sẽ…
Đúng, Nhậm Giang Lâm là đại diện của Công nghệ Hạo Thiên và “Hoàn Du” đúng không, một năm này tình thế của Hoàn Du không ai không biết, anh được mời tham gia hội nghị thượng đỉnh ngành công nghiệp Internet cũng là đương nhiên.
“Nhậm…”
“Mời các quý vị ngồi xuống vị trí, mời các bạn bè truyền thông lùi đến hàng sau hội trường, hội nghị thượng đỉnh sẽ bắt đầu đúng giờ sau năm phút nữa…” Trên sân khấu, MC lên tiếng duy trì trật tự.
Phòng hội nghị rộng như thế, xung quanh đều là truyền thông đến từ các nơi trên thế giới, khắp nơi đều là người, đều là ánh mắt tuần tra. Tất cả mọi người ở đây đều có truyền thông chú ý, mà Nhậm Giang Lâm càng được chú ý kỹ.
Lúc này Tiêu Việt biết nặng nhẹ, không phải lúc hắn nên làm loạn.
Trước khi đến Nhậm Giang Lâm cũng biết hội nghị này, Tiêu Việt sẽ có ghế, bởi vì trong chương trình của hội nghị sáng nay thư ký Lôi đưa tới đã có một mục, là sân nhà của Tiêu Việt, nhưng không ngờ họ sẽ dùng cách này gặp nhau.
Âu phục phẳng phiu, râu tóc sạch sẽ, cũng có dáng vẻ tinh anh.
MC trên sân khấu thúc giục ngồi xuống, Nhậm Giang Lâm hơi rủ mắt, gật đầu với Tiêu Việt: “Tôi qua đó trước.” Dứt lời chuẩn bị đi qua Tiêu Việt, chỗ ngồi của anh ở bên trái hội trường.
Nhưng, trong nháy mắt đi ngang qua, ở nơi người không thấy, tay anh được Tiêu Việt nắm nhẹ, thân mật nhéo một cái sau đó buông ra.
Tim hẫng một nhịp, nhưng hai người đều giống như không xảy ra chuyện gì, cứ vậy đi đến chỗ ngồi của từng người.
Thời gian dự kiến của hội nghị này là ba giờ, nhưng sau khi Tiêu Việt lên sâu khấu phát biểu và trình chiếu gần hai mươi phút, cuộc thảo luận đã bắt đầu, vốn là một cuộc họp thảo luận ngành nghề, đương nhiên có người đặt câu hỏi, mà Tiêu Việt trên sân khấu trả lời trôi chảy, đặc biệt bắt mắt.
Hội nghị lần này trên cơ bản đều là người dẫn đầu doanh nghiệp trình chiếu, cho nên sắp xếp hội trường cấp bậc cao, đại sảnh hình tròn tương tự hội trường G20 Hàng Châu năm đó, người ngồi theo cấp độ, anh và Tiêu Việt đúng lúc ngồi đối diện xa nhất.
Bên cạnh là Bành Tuyển Phong quen biết Nhậm Giang Lâm.
“Xem ra, cuộc họp hôm nay sẽ không thể kết thúc vào năm giờ được, Nhậm tổng à, người yêu của anh trong nghề này đúng là khiến người ngước nhìn đấy.”
Bành Tuyển Phong không biết Nhậm Giang Lâm mất trí nhớ, Nhậm Giang Lâm cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn Tiêu Việt trên sân khấu.
Tuổi trẻ, nhưng đối mặt với một nhóm nhân vật hàng đầu trong ngành trong nước, hắn cũng vẫn nói chuyện tùy tính tự nhiên như ngày thường, không có bất kỳ cảm giác gò bó gì, mà giỏi nhất đó là sự hiểu biết của hắn trong lĩnh vực, cách nhìn độc đáo, khiến người thán phục.
Nhậm Giang Lâm hơi cong môi.
Thực lực tuyệt đối là vốn liếng để Tiêu Việt đứng trước mặt mọi người, không ai có thể xem nhẹ được, ngay cả chính anh, ánh mắt cũng không có cách nào rời khỏi người hắn.
“Có điều, tôi cũng nhận ra một chuyện.”
“Làm sao?”
Bành Tuyển Phong bưng chén trà lên, hơi cười nhìn Nhậm Giang Lâm bên cạnh, “Người yêu của anh, trừ lúc đối thoại với người khác, ánh mắt gần như dừng ở chỗ chúng ta đấy.”
“Thật không?” Nhậm Giang Lâm cong môi cười một tiếng, nói: “Anh nhìn lầm rồi.”
Mặc dù chính anh hiểu rõ, đôi mắt của Tiêu Việt gần như luôn dính trên người anh.
“Ha ha ha ha ha, chắc vậy.”
Cuối cùng hội nghị kết thúc vào sáu giờ, tiệc rượu đã sắp xếp vào bảy giờ cũng gần đến giờ.
Người chủ trì bảo người đi theo sắp xếp cho các sếp tổng của hội trường đến sảnh tiệc trên đỉnh tòa nhà bên cạnh.
Tình yêu của Nhậm Giang Lâm và Tiêu Việt đã không còn là bí mật từ lâu, trong hội nghị bàn chuyện chính đương nhiên sẽ không có ai lấy ra trêu chọc, nhưng đến sảnh tiệc thì lại khác.
Có thể làm người dẫn đầu của công ty doanh nghiệp cũng không phải kẻ ngốc, có sóng gió, đam mê gì chưa từng thấy? Đương nhiên có cái nhìn rất thoáng với đồng tính luyến ái. Cho dù một số người trong lòng phê bình kín đáo, cũng không hiện trên mặt, sếp tổng của tập đoàn Nhậm thị, giàu nhất trong hội nghị này, tập đoàn có giá trị thị trường cao nhất, bọn họ dám nói gì?
Nhưng không nói xấu, vẫn sẽ có trêu chọc không ảnh hưởng đến toàn cục. Nhậm Giang Lâm nghe xong chỉ người, cũng không nói nhiều.
Qua một vòng rượu, tổng giám đốc doanh nghiệp U Bằng vốn đang kéo Tiêu Việt nói về cạnh tranh ngành công nghiệp Internet hiện nay hơi choáng váng, Tiêu Việt mượn cơ hội thoát thân, đi thẳng đến chỗ Nhậm Giang Lâm.
Đám người vây quanh Nhậm Giang Lâm thấy Tiêu Việt đi tới, ánh mắt nhìn thẳng vào Nhậm Giang Lâm, bọn họ cũng hiểu, sau khi thiện ý cười nói “Có người không chờ nổi đã đằng đằng sát khí chuẩn bị cướp Nhậm tổng đi” thì có mắt nhìn lui ra.
Bên cạnh không có ai quấy rầy, Tiêu Việt liếc nhìn ly rượu trong tay Nhậm Giang Lâm, nói: “Anh uống rượu?”
“Uống chút thôi.”
Tiêu Việt cũng biết trường hợp như này không tránh được, nhưng vẫn nhận lấy ly rượu trong tay Nhậm Giang Lâm, thấp giọng nói: “Vậy lát nữa đừng uống, chúng ta xem thời gian sắp hết rồi đi trước được không?”
Nhậm Giang Lâm nhìn động tác tự nhiên của Tiêu Việt, rất lâu mới gật đầu.
“Ăn gì chưa anh?”
“Vẫn chưa.”
Tiêu Việt lại tiến lên một bước, gần Nhậm Giang Lâm hơn, say mê ngửi mùi trên người Nhậm Giang Lâm, hầu kết trượt lên xuống, “Thật sự chỉ một chút rượu? Sao em cảm thấy trên người anh đều là mùi rượu.”
Đâu phải Nhậm Giang Lâm không cảm nhận được chút động tình của Tiêu Việt, anh hơi mất tự nhiên lùi một bước, “Lời này, phải nói chính cậu chứ?” Nhậm Giang Lâm nhíu mày, vừa rồi từ xa anh đã thấy Tiêu Việt đổi rượu trắng đỏ không biết mấy lần.
Tiêu Việt nghe vậy, kéo cổ áo ngửi ngửi, “Hơi hơi, nhưng em không dễ say đâu.”
Hai người đứng ở góc của hội trường, bên cạnh có một bồn hoa, bên trên đặt một vài đồ ngọt đẹp đẽ, Tiêu Việt duỗi tay lấy một viên kẹo đường trong đĩa đưa cho Nhậm Giang Lâm, “Có muốn ăn một viên không?”
Nhậm Giang Lâm thấy thế không khỏi cười ra tiếng, buồn cười nhìn Tiêu Việt, “Cậu say thật rồi đúng không?”
“Có lẽ vậy,” Tiêu Việt chớp mắt, “Em không ngờ hôm nay đã có thể nhìn thấy anh, em vốn định ngày mốt về Thượng Hải đi kiểm tra lại với anh, sau đó thứ hai lại về Thành Đô.”
Nhậm Giang Lâm nhìn người trước mặt, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác: Chỉ có người này, có thể khiến anh để ý ròng rã nửa tháng cũng chỉ có hắn.
Nhận kẹo trong tay Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm xé vỏ.
Thấy Nhậm Giang Lâm ăn kẹo, Tiêu Việt nhếch miệng cười nói: “Thế nào? Vị gì? Ngon không?”
Nhậm Giang Lâm nhíu mày: “Vị sầu riêng.”
Nhậm Giang Lâm ghét sầu riêng.
“Sầu riêng? Em thấy màu còn tưởng là chanh… Anh không thích sầu riêng đúng không, có một lần về Thượng Hải bạn đại học cho em một quả sầu riêng, ăn xong, cả ngày hôm đó anh không cho em hôn.” Nghĩ tới đây, ý cười trong mắt Tiêu Việt sâu hơn.
Nhậm Giang Lâm thực sự không thích mùi kia, mà bây giờ trong miệng toàn mùi khiến anh rất không thoải mái.
Nhưng không đợi anh nghĩ xem xử lý viên kẹo này như thế nào, Tiêu Việt trước mặt đã kéo anh trốn sau bồn hoa, sau đó hôn tới.
Sau khi tách ra, trong miệng không còn kẹo. Mà Tiêu Việt vẫn chưa thỏa mãn liếm môi một cái.
Sếp tổng của Công nghệ U bằng từ xa đi tới, không chú ý Nhậm Giang Lâm sau bồn hoa, chỉ nhìn thấy Tiêu Việt chép miệng, hỏi: “Cậu ăn gì trong miệng vậy? Nhai giòn thế.”
Tiêu Việt cười đáp: “Kẹo sầu riêng.”
Tối ngày 30, Bắc Kinh rơi trận tuyết đầu tiên của năm nay. Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm đã rời đi trước, tuyết trắng bay lả tả dưới đèn đường màu cam, mười giờ ven đường đã phủ một lớp trắng tinh. Khách sạn thủ đô cách hội trường gần một cây số, hai người sóng vai đi, Tiêu Việt nắm chặt tay Nhậm Giang Lâm, không buông ra.
Trên vai, trên đầu toàn là tuyết trắng rơi xuống, trên đường có chiếc xe đi qua, Tiêu Việt nghe thấy Nhậm Giang Lâm nói: “Tiêu Việt à, tôi thừa nhận, cho dù quên, tôi vẫn thích cậu.”
Đè người trên cửa khách sạn hôn mạnh mẽ, từng cái từng cái xâm chiếm lý trí Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt đỏ cả vành mắt, “Giang Lâm, thật ra em rất sợ.”
“Hửm?”
“Em sợ hôm sau anh sẽ nói cho em, tình cảm của anh cho người khác rồi.”
Nhậm Giang Lâm không nói gì, chỉ ôm chặt Tiêu Việt.
“Ánh mắt anh nhìn em hôm nay, em còn tưởng là anh khôi phục trí nhớ rồi.”
Nhậm Giang Lâm nhướng mày: “Làm sao? Em thích anh có đoạn trí nhớ kia hơn? Vậy em hy vọng anh khôi phục?”
Chóp mũi chạm nhau, Tiêu Việt lắc đầu, “Không phải, cho dù có trí nhớ hay không, đó cũng là anh, nhưng nếu anh khôi phục trí nhớ, anh sẽ có thể cảm nhận được, em yêu anh nhường nào…”
Nhậm Giang Lâm cười hôn tới…
Tỉnh lại, ngoài cửa sổ tuyết đã rơi một mảng, tuyết phủ vạn dặm, Nhậm Giang Lâm nhìn sang người bên cạnh, chớp mắt một cái, dường như đã có một giấc mơ rất dài, anh cúi xuống nhẹ giọng nói bên tai Tiêu Việt, “Cậu Tiêu, anh cảm nhận được rồi.”
Cảm nhận được em yêu anh nhường nào, mà anh, yêu em biết bao nhiêu.
***
Một đoạn ngắn đăng trên Weibo:
Hôm nay là thất tịch, đúng lúc Tiêu Việt và đoàn đội trở về Thượng Hải, nhưng cũng không phải vì lễ tình nhân, mà là đến Thượng Hải bàn chuyện làm ăn với công ty H.
Lần này về gấp, hắn không nói cho Nhậm Giang Lâm, đợi bàn chuyện xong, đã bảy giờ tối. Tiêu Việt suy nghĩ, trong lòng xúc động, đến thẳng nhà Nhậm Giang Lâm. Hắn có chìa khóa nhà Nhậm Giang Lâm.
Nhậm Giang Lâm vẫn chưa về, em họ nhỏ đột nhiên gọi điện tới. Khoảng thời gian này em họ nhỏ chơi game một lòng tiến thủ, mấy lần “Tận thế” chen vào mười vị trí đầu khu Hoa Đông, sau một lần livestream được phong nhan thần nên thích livestream. Lần này gọi điện tới đây, để mời Tiêu Việt cùng tổ đội livestream pk với người đối diện.
“Anh, van xin anh, đúng lúc tay bắn tỉa của bọn em bị viêm dạ dày không onl được, thiếu người ắt thua không thể nghi ngờ, trước đó vài ngày đánh với mấy đội ask, hue, đã hẹn hôm nay livestream đánh, anh ơi, em bại bởi tay ai cũng không muốn thua bọn ask kia đâu.”
Tiêu Việt thực sự không chịu nổi em họ nhỏ gọi điện nổ bom, nghĩ rằng giờ cũng không có chuyện làm, bèn nói: “Anh cũng phải đăng ký tài khoản livestream?”
“Đương nhiên. À, nhưng mà anh yên tâm, phần lớn xem livestream đều hướng về em, không có mấy ai xem anh, hơn nữa anh không lăn lộn trong giới game, cũng không ai biết, nếu anh cảm thấy mưa đạn livestream nhảy ra đáng ghét, anh tắt bình luận đi, không nhìn là được.”
“Ừ, được thôi. Mấy giờ bắt đầu?”
“Cảm ơn anh! Chín giờ đúng bắt đầu.”
Cho nên, khi Nhậm Giang Lâm về nhà, đã thấy người vốn nên ở Thành Đô, đột nhiên xuất hiện ở trong nhà hết sức tập trung chơi game.
Trong lòng buồn cười, Nhậm Giang Lâm đi đến bên cạnh Tiêu Việt, tiện tay kéo cà vạt xuống vắt trên lưng ghế của Tiêu Việt, cúi người xuống nhìn màn hình máy tính.
Đương nhiên Tiêu Việt biết Nhậm Giang Lâm về, nhưng bây giờ hắn bị đối phương ở hai bên kẹp giết, thực sự không thể thoát thân. Hắn đã không gặp Nhậm Giang Lâm một tháng rồi, trong lòng cực kỳ nhớ, rất nhớ, người ở bên cạnh, hắn không có tay rảnh để chạm vào, Tiêu Việt sốt ruột, trong lòng bực bội hơn, trong tay sinh gió, so với vừa nãy đánh ổn định đâm ổn định, hắn đột nhiên bùng nổ, binh hành hiểm chiêu(*), một hồi thao tác mạnh như long hổ, chưa đến hai phút, hắn đã diệt sạch hai quân địch bao vây.
(*) binh hành hiểm chiêu: từ ngữ hiện đại hành binh bố trận khiến đối phương thấy lẫn lộn khó hiểu, mới có khả năng chiến thắng, đôi khi đưa ra tấn công quân địch không ngờ đến, hơn nữa tấn công như vậy vẫn chưa có khả năng thắng hoàn toàn, phải dựa vào ý chí của người đó.
Thả lỏng tay, Tiêu Việt xoay người, hai mắt sáng lên nhìn Nhậm Giang Lâm: “Hôm nay ông chủ lớn về muộn rồi? Ăn…”
Còn chưa nói xong, Nhậm Giang Lâm bỗng cúi người xuống, hôn hắn.
Tiêu Việt hơi ngẩn ra, sau đó mừng rơn nói: “Giang Lâm à, em đang livestream đấy…”
Toàn văn hoàn
Nhậm Giang Lâm liếc nhìn đồng hồ ở đầu giường, ba giờ sáng. Tay vỗ vỗ trán, chậm rãi ngồi dậy.
Đã không biết đây là lần thứ mấy bừng tỉnh trong đêm như thế.
Lần này đến lần khác, trong giấc mơ của anh luôn luôn quanh quẩn câu nói mang theo chút bất lực, chút thở dài kia.
Anh không thể nhìn người khác như vậy… Nhậm Giang Lâm à…
Một lần lại một lần, lặp đi lặp lại xuất hiện.
Khoảnh khắc tim đau âm ỉ, một cảm giác chua xót trào lên cổ, khiến anh khó mà mở miệng nói ra một chữ.
Giống như đêm hôm đó.
Sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Việt, khiến bầu không trí trong cuộc thay đổi, cũng làm cho anh không có tâm tư suy nghĩ rốt cuộc Thẩm Huyên hát không đúng ở đâu, anh về sớm.
Hiếm khi trên đường về, Tiêu Việt luôn luôn nói nhiều cũng không lên tiếng, nhưng khi hai người quay về biệt thự, lúc anh đi lên lầu, Tiêu Việt dừng bước ở cầu thang mới ngửa đầu nhìn anh nói một câu: “Ngày mai em bay lúc bảy giờ.”
Lúc đó anh nói gì? Nhậm Giang Lâm nghĩ, hình như anh chỉ đáp khẽ một tiếng “Ừ” sau đó về phòng đóng cửa lại. Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tiêu Việt đi từ sớm rồi.
Vừa rời đi, tính ra cũng hơn nửa tháng. Nửa tháng này, bọn họ cũng không phải mỗi ngày đều liên lạc, sau khi Tiêu Việt dành ra mấy ngày kia, trở về gần như không có thời gian rảnh.
Nửa tháng…
Nhậm Giang Lâm nhắm mắt lại, không suy nghĩ thêm nữa.
Bảy giờ, Vương Khắc như thường ngày đúng giờ đón anh đến Nhậm thị, hai giờ chiều lại chuyển tới Võng Thiên tổ chức đại hội công nhân viên, cũng tuyên bố thành lập ban lãnh đạo mới của Võng Thiên.
Vốn đã được quyết định vào khoảng thời gian trước đề cử, tổ chức đại hội cùng lắm là thông báo theo thông lệ thôi, chưa đến hai giờ, hội nghị đã kết thúc khi điện thoại anh vang lên.
Ra khỏi phòng họp, Nhậm Giang Lâm đi đến cuối hành lang ít người.
“Sắp xếp vào tuần này à?”
“Vâng, hai giờ chiều ngày ba mươi, cũng chính là thứ sáu tuần này — ngày mai.” Bên kia điện thoại thư ký Lôi trả lời: “Bây giờ tôi đang ở hội trường, bởi chương trình hội nghị tương đối gấp, đơn vị tổ chức vẫn chưa quyết định hoàn toàn, lát nữa tôi lại liên lạc với họ.”
“Được, cụ thể cô nói cho Vương Khắc, sáng mai tôi sẽ qua.”
“Vâng Nhậm tổng.”
Cúp điện thoại, Nhậm Giang Lâm vốn muốn quay lại văn phòng, lại láng máng nghe thấy phòng trà nước bên cạnh mấy nam nữ cười ha hả thảo luận, mà trung tâm của chủ đề, chính là anh – người đứng đầu công ty.
“Chắc chắn là thật, hôm trước tôi đến Nhậm thị lấy tài liệu, tận mắt nhìn thấy Thẩm Huyên đi ra từ văn phòng Nhậm tổng, mặt đỏ bừng, nhìn đã thấy ngon(*), dáng vẻ này giống như bị… chậc chậc chậc, nói thật, ngay cả đàn ông như tôi nhìn thấy cũng động lòng.”
(*) gốc là tú sắc khả xan (秀色可餐) vừa có thể chỉ người vừa có thể chỉ cảnh; chỉ người đẹp đến mức nhìn đã thấy no
“Ha ha ha ha ha, anh Vương, lúc trước nếu anh dẫn Thẩm Huyên, nói không chừng đến tay anh rồi.”
“Nói gì đó, anh Vương là thẳng nam.”
“Có điều nói thật? Thẩm Huyên thật sự bám được vào Nhậm Giang Lâm? Còn chơi văn phòng play?”
“Anh Vương, anh nói thật.”
“Trước kia đã nghe nói Nhậm tổng này rất biết chơi, như Thư Dụ cũng có thể bắt được, báu vật như Thẩm Huyên sao có thể không động vào?”
“Vậy Nhậm tổng đúng là dám xuống tay đấy? Không phải còn có người yêu sao?”
“Nghe nói Tiêu Việt kia ở Thành Đô mà? Anh cảm thấy Nhậm tổng của chúng ta giống người sẽ bạc đãi mình? Hơn nữa người yêu của anh ta, tôi cảm thấy không nhất định là thật…”
Còn chưa dứt lời, người nói chuyện bỗng dừng lại, sau đó đầy kinh ngạc vội vàng cúi đầu gọi một câu: “Nhậm tổng… Anh tới à…”
Mấy người còn lại cũng giật mình, sau đó hoảng hốt cúi đầu xuống chào, thậm chí còn một người người run tay, cà phê bưng trong tay cứ vậy đổ ra đất.
Hương cà phê ấm áp không ép được lạnh lẽo trong phòng.
Không nhìn ra được cảm xúc trong đôi mắt sâu của Nhậm Giang Lâm, nhưng hơi thở lạnh lẽo xung quanh thân khiến người không khỏi run rẩy sợ hãi. Anh hơi rủ mắt xuống nhìn chằm chằm mấy người kia.
Rất lâu rất lâu, cho đến khi có người bắt đầu run, anh mới lạnh lùng nói: “Các người từ Tinh Triết tới đây?”
“Phải, phải.”
“Vậy, có đọc kỹ chế độ quy định của công ty chưa?”
“…”
“Ai nói cho các người tôi và Thẩm Huyên từng có quan hệ? Anh nhìn thấy cậu ta đi ra từ phòng làm việc của tôi lúc nào?” Lời này nói với người đàn ông lùn kia.
Trong lòng người đàn ông hoảng hốt, vội vàng nói: “Không, không có, tôi cũng chỉ nhìn thấy cậu ấy từ đằng kia…”
“Chuyện chưa chắc chắn, anh cứ phỏng đoán như thế? Tình cảm của tôi và người yêu, khi nào đến lượt anh thêm mắm dặm muối?”
Trong lòng Nhậm Giang Lâm tràn ngập lửa giận khó tả, tin đồn kiểu này không phải lần đầu tiên xuất hiện, từ trước đến nay anh đều không quan tâm. Nhưng lần này, anh lại rất ghét.
Giọng nói của Nhậm Giang Lâm cực lạnh, “Tuy Võng Thiên là công ty giải trí, lại không giống Tinh Triết của mấy người, vô căn cứ tạo ra bê bối không phải phong cách làm việc của bên này,” Đang nói cũng không để ý đến lời xin lỗi sau lưng, quay người ra khỏi phòng trà nước, “Đến phòng nhân sự lãnh tiền lương tháng này, tìm công việc khác đi.”
“Nói cho tất cả nghệ sĩ kể cả Thẩm Huyên, nếu không xem chế độ quản lý của công ty đồng thời mang theo ý đồ xuất hiện trước mặt tôi một lần, vậy thì rời hết khỏi Võng Thiên cho tôi.” Trên hành lang, Nhậm Giang Lâm nói với quản lý tân nhiệm nghe tiếng chạy tới.
Chuyện Nhậm Giang Lâm vì người yêu trực tiếp sa thải người đại diện cốt cán của Tinh Triết tung tin đồn nhảm, chưa đến nửa ngày đã truyền khắp công ty, cũng từ đó trở đi, bên Tinh Triết mới hoàn toàn hiểu có một số việc thật sự khác. Giống như người đại diện tay cầm một bó lớn tài nguyên, xem như đắc tội một cổ đông như thế cũng không vấn đề gì, bởi vì quyền quyết định của công ty cũng không tập trung, anh ta thậm chí có thể sử dụng tài nguyên làm bảng giá để trao đổi, nhưng ở đây, hoàn toàn là một mình Nhậm Giang Lâm quyết định, đắc tội anh, coi như đắc tội toàn bộ…
Mà Thẩm Huyên càng không dám.
Có mấy lời, không thể nói lại càng không nên nói.
Đã tới tháng mười một, nhiệt độ không khí ở Thượng Hải giảm sâu vào hôm qua, máy điều hòa của tòa nhà mở rất đủ, ngược lại hơi oi bức. Không có tâm tư quan tâm gian ngoài như thế nào, Nhậm Giang Lâm trở lại văn phòng có phần thiếu kiên nhẫn tháo cà vạt ra, lúc tiện tay ném lên bàn, lại lơ đãng nhìn thấy một bản văn kiện dùng giấy A4, một xấp dày, nội dung khá dồi dào, nhưng nhìn thoáng qua nội dung động tác của anh dừng lại.
Anh không làm việc ở Võng Thiên, đây là chuyện trên dưới Võng Thiên đều biết, cho nên sẽ không có ai đưa văn kiện đến đây. Mà lần trước anh đến Võng Thiên vẫn là hơn nửa tháng trước tổ chức đại hội.
Đi cùng Tiêu Việt.
Trong lòng Nhậm Giang Lâm xúc động, đi đến trước bàn cầm văn kiện lên lật xem.
Là một phần giải thích kiến thức liên quan đến Công nghệ Hạo Thiên và lĩnh vực máy tính liên quan đến app “Hoàn Du” được tách ra.
Rõ ràng rành rọt, người viết tài liệu này, giải thích rất rõ ràng một vài thứ anh vẫn chưa hiểu.
Không cần đoán, anh cũng biết là ai viết, cũng chỉ có người kia sẽ viết vì anh.
Chỉ sợ lần trước tới đây, trong lúc anh họp đã viết ra, khi đó người này cũng quên đưa cho anh, cứ vậy để ở đây hơn nửa tháng, giống như hơn nửa tháng anh cố gắng coi nhẹ Tiêu Việt.
Tay cầm văn kiện run nhẹ, Nhậm Giang Lâm hơi sợ, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve chữ trên trang giấy. Rất lâu anh mới đặt văn kiện lên bàn.
Thì ra khoảng thời gian đó, hắn nhìn máy tính là để chuẩn bị những thứ này sao?
Đã nói là kỳ nghỉ hai tuần, người kia thật sự chỉ ở lại hai tuần, không hơn không thiếu một ngày, mặc dù không cố ý tìm hiểu nội dung công việc của Tiêu Việt, nhưng nhiều ngày như vậy, anh cũng biết ít nhiều, công ty thành lập ngắn ngủi một năm không có danh tiếng gì, nhưng vô số người làm về ngành máy tính trong nước chạy theo như vịt. Điều này chứng tỏ cái gì?
Một nhiệm vụ như thế nếu thành công, chính là một dấu mốc quan trọng của công nghệ Internet, càng là viết nên lịch sử, có thể nói đè lên người Tiêu Việt không đơn thuần là công việc bận rộn, còn là gánh vác bản thân hắn và ước mơ của những người đi theo.
Nhậm Giang Lâm kính nể Tiêu Việt như vậy, mà sau kính nể lại cũng phát hiện rõ ràng, người này đặt anh ngang hàng với ước mơ.
Nhậm Giang Lâm có thể nghĩ được, trong áp lực và bận rộn như thế, hắn làm thế nào dành ra nửa tháng đến ở cạnh mình. Mà trong nửa tháng đó, Tiêu Việt lại chỉ vì anh viết kiến thức liên quan đến “Hoàn Du”.
Vì anh, cũng chỉ có anh…
Nhận thức này, khiến trong lòng Nhậm Giang Lâm nóng lên, muốn coi nhẹ cũng không được.
Hơi mệt mỏi nhắm mắt ngồi trên sofa, vuốt ấn đường.
Thật ra từ lâu anh đã nhìn ra Tiêu Việt thật sự thích anh, mà trong phần thích này, không hề trộn lẫn giả tạo. Anh tự xưng là nhận thức chuẩn, nhiều ngày như thế, anh đâu thể không nhìn ra Tiêu Việt thật lòng hay giả dối? Chưa kể Tiêu Việt không che giấu chút nào, mọi hành động của hắn đang nhắc nhở anh, nói cho anh biết: Em thích anh.
Anh thậm chí tin quan hệ người yêu của hai người trong miệng Tiêu Việt.
Sao có thể không tin đây, cho dù là trong nhà riêng của anh, hay phòng nghỉ ngơi của văn phòng, chỗ nào không có dấu vết Tiêu Việt tồn tại? Nhậm Giang Lâm biết, cho dù anh có tâm tư lợi dụng hoặc lừa gạt đối xử với Tiêu Việt, vậy cũng không thể có khả năng để Tiêu Việt thấm vào mọi mặt sinh hoạt của anh ở khắp nơi như vậy.
Trí nhớ trong hai năm bị mất đi, anh đã yêu một người không có khả năng yêu.
Sở dĩ không nói, cũng không nhắc tới, chỉ là không dám thừa nhận mà thôi, thậm chí còn cố ý không nhìn.
Anh muốn mượn cơ hội vứt bỏ chút tình cảm này, phần tình cảm anh cho rằng không cần phải nhặt lên, với anh mà nói cũng không có bất kỳ sự trợ giúp gì.
Nhưng, cảm giác nôn nóng trong lòng là sao đây? Nóng bỏng vừa nãy là tại sao…
Lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ, Nhậm Giang Lâm gõ hai chữ “Tiêu Việt” trên máy tính.
Trăm trang tin tức theo đó xuất hiện, phần lớn đều có liên quan đến anh.
Mà trong lúc này, từng tấm ảnh, từng video dân mạng chụp được quay được đều là ký ức anh mất đi.
Dưới lầu Nhậm thị, đầu đường Thành Đô, mấy ngày Weibo tê liệt, tỏ tình trong buổi phát trực tiếp… Người cười như thế không phải mình trong trí nhớ, nhưng lại là mình, mà bên cạnh là Tiêu Việt người yêu của anh. Hơi thở gần như nghẹn lại, trong lòng có âm thanh đang kêu gào một cái tên.
“Tiêu Việt…”
Người nôn nóng không chỉ có mình Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt cũng thế.
Hắn thực sự quá bận rộn, có trời mới biết mười lăm ngày nghỉ kia hắn đã hi sinh bao nhiêu thời gian ngủ mới đổi được, rời đi hai tuần đã là cực hạn, một số chuyện trong công việc quả thực không thể kéo dài dù chỉ một phút.
Vốn là thời điểm không nên rời đi, vốn là có rất nhiều vấn đề vẫn chưa giải quyết, người hắn yêu nhất mất trí nhớ vẫn chưa chuyển biến tốt, tình cảm của bọn họ không chuyển biến giống như hắn mong muốn, Nhậm Giang Lâm đang dựng một bức tường cao ngăn hắn lại, tại sao hắn có thể đi?
Nhậm Giang Lâm đối với hắn quan trọng bao nhiêu, trong lòng Tiêu Việt vô cùng rõ ràng, hắn thậm chí không chỉ có một khoảnh khắc muốn xử trí theo cảm tính, lười để ý đến chuyện công việc, cứ vậy ở lại Thượng Hải.
Nhưng hắn không thể.
Như vậy không chỉ có lỗi với những cộng sự lúc trước đi theo hắn đến Thành Đô, càng miệt thị tình cảm của Nhậm Giang Lâm.
Hắn luôn biết, Nhậm Giang Lâm tôn trọng sự nghiệp của hắn, cũng biết Nhậm Giang Lâm luôn thích hắn đối xử với công việc cẩn thận lại nghiêm túc, nếu tùy ý làm bậy trong thời khắc mấu chốt này, ngược lại là coi thường Nhậm Giang Lâm.
Hắn phải ở bên Nhậm Giang Lâm, vậy nhất định phải đi đến chỗ cao nhất đứng ở bên cạnh anh suốt đời. Không có ai hiểu rõ hơn hắn, người yêu của hắn rốt cuộc ưu tú nhường nào.
Bắc Kinh, khách sạn thủ đô.
Gõ xong tài liệu báo cáo cuối cùng, sau khi gửi văn kiện cho trợ lý để cậu ta in ra trong đêm, Tiêu Việt ngồi tê liệt trên sofa. Nhưng nói thì nói thế, hắn nhớ Nhậm Giang Lâm thật sự sắp điên rồi. Công việc của mười lăm ngày nghỉ phép dồn lại và hội nghị bàn bạc dày đặc, quả thực khiến hắn không có một giây rảnh rỗi, cứ thế sau khi mỗi ngày làm xong đã là đêm khuya.
Không thể gọi điện thoại, chắc chắn Nhậm Giang Lâm đã ngủ, tin nhắn làm phiền gửi tới lại chưa nhận được hồi âm, Tiêu Việt gãi gãi mái tóc hơi rối, rất khó chịu. Muốn tìm thuốc lá ra hút một điếu, bỗng nhiên nhớ ra trên đất Bắc Kinh, những nơi có “Đỉnh” cũng không thể hút thuốc lá, đành phải thôi.
Hôm đó đi rất vội, lo lắng sức khỏe Nhậm Giang Lâm, hắn không đánh thức anh, bây giờ Tiêu Việt rất hối hận, phải biết tình huống như thế, lúc ấy hắn nên không quan tâm gì ôm người cho đã.
Liếm miệng một cái, Tiêu Việt thở dài.
Cũng nhanh, qua mấy ngày này, cuối tuần hắn có thể dành thời gian đến Thượng Hải thăm anh. Đợi lần này kết thúc mọi thứ, công ty cũng có thể từ từ dời đến Thượng Hải.
Sáng thứ sáu, cuộc họp với các bộ và ủy ban liên quan kết thúc. Việc nên bàn bạc đã bàn bạc xong rồi, buổi chiều còn phải tham gia hội nghị thượng đỉnh do hiệp hội công nghệ Internet tổ chức mời doanh nghiệp và một số xí nghiệp sản xuất sản phẩm công nghệ điện tử quan trọng trong nước.
Hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.
Uy quyền của lão Hà trong nghề đã mở một con đường sáng cho Tiêu Việt, cũng quét đi một ít chướng ngại, nhưng dù sao doanh nghiệp chính là doanh nghiệp, nhiều khi cân nhắc đến lợi ích. Bây giờ tình hình Internet thế giới ở đó, cạnh tranh khốc liệt, cũng tạo thành vô số nhóm lợi ích ở bên trong, có một số việc khả thi trên bề mặt, nhưng bên dưới lại không nhất thiết.
Không ai hi vọng đột nhiên xuất hiện một người chia miếng bánh lớn. Chưa kể trong tay người này còn cầm đột vật rất khoa trương, chất lượng tốt.
Một năm này Tiêu Việt giao thiệp với loại người tượng tự không phải lần đầu tiên, miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm, khẩu phật tâm xà, nói tới nói lui êm tai vô cùng, nhưng chuyện làm ra thực sự đi ngược lại.
Tiêu Việt bước đi trên con đường này bắt đầu gian nan, nhưng lại không bước chậm lại, có nhiều thứ không phải nói bạn từ chối thì nó sẽ không xuất hiện, giống như lịch sử cuồn cuộn như nước thủy triều, không ngăn được là không ngăn được.
Mọi người đều biết rõ trong lòng.
Hợp tác là tất nhiên, Tiêu Việt cũng không lo lắng.
Một giờ năm mươi ngày 30 tháng 11, trong đại sảnh hình tròn của hội nghị thượng đỉnh.
Chưa đến mười phút nữa hội nghị sẽ bắt đầu, Tiêu Việt chạy đến phòng hội nghị nghĩ đến một chuyện quan trọng, vội vàng quay đầu lại gọi Phó Viên chuẩn bị rời khỏi để đến hội trường chi nhánh.
“Này, Phó Viễn, lát nữa bên cậu kết thúc khoan hãy đi, đợi tôi kết thúc có một chuyện chúng ta bàn bạc một chút, ngày mai có thể phải đến Thiên Tân một chuyến tìm Uông Trạch, bên cậu ta làm…”
Nói còn chưa dứt lời, Tiêu Việt không chú ý phía trước đã đụng phải người, vội vàng quay đầu lại xin lỗi: “Xin lỗi.”
Nhưng khi nhìn rõ mặt mũi người kia, mắt Tiêu Việt bỗng dưng trợn to, tim cũng đập nhanh.
Sống mũi cao, đôi mắt sâu… gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, vô số lần xuất hiện trong đầu, người hắn nhớ đến tột cùng.
Nhậm Giang Lâm.
Giật mình ngơ ra nhìn chăm chú vào người gần trong gang tấc, Tiêu Việt gần như quên mất ngôn ngữ.
Sao anh lại đến, sao lại, mấy ngày trước không hề nghe nói hội nghị này, Nhậm thị sẽ…
Đúng, Nhậm Giang Lâm là đại diện của Công nghệ Hạo Thiên và “Hoàn Du” đúng không, một năm này tình thế của Hoàn Du không ai không biết, anh được mời tham gia hội nghị thượng đỉnh ngành công nghiệp Internet cũng là đương nhiên.
“Nhậm…”
“Mời các quý vị ngồi xuống vị trí, mời các bạn bè truyền thông lùi đến hàng sau hội trường, hội nghị thượng đỉnh sẽ bắt đầu đúng giờ sau năm phút nữa…” Trên sân khấu, MC lên tiếng duy trì trật tự.
Phòng hội nghị rộng như thế, xung quanh đều là truyền thông đến từ các nơi trên thế giới, khắp nơi đều là người, đều là ánh mắt tuần tra. Tất cả mọi người ở đây đều có truyền thông chú ý, mà Nhậm Giang Lâm càng được chú ý kỹ.
Lúc này Tiêu Việt biết nặng nhẹ, không phải lúc hắn nên làm loạn.
Trước khi đến Nhậm Giang Lâm cũng biết hội nghị này, Tiêu Việt sẽ có ghế, bởi vì trong chương trình của hội nghị sáng nay thư ký Lôi đưa tới đã có một mục, là sân nhà của Tiêu Việt, nhưng không ngờ họ sẽ dùng cách này gặp nhau.
Âu phục phẳng phiu, râu tóc sạch sẽ, cũng có dáng vẻ tinh anh.
MC trên sân khấu thúc giục ngồi xuống, Nhậm Giang Lâm hơi rủ mắt, gật đầu với Tiêu Việt: “Tôi qua đó trước.” Dứt lời chuẩn bị đi qua Tiêu Việt, chỗ ngồi của anh ở bên trái hội trường.
Nhưng, trong nháy mắt đi ngang qua, ở nơi người không thấy, tay anh được Tiêu Việt nắm nhẹ, thân mật nhéo một cái sau đó buông ra.
Tim hẫng một nhịp, nhưng hai người đều giống như không xảy ra chuyện gì, cứ vậy đi đến chỗ ngồi của từng người.
Thời gian dự kiến của hội nghị này là ba giờ, nhưng sau khi Tiêu Việt lên sâu khấu phát biểu và trình chiếu gần hai mươi phút, cuộc thảo luận đã bắt đầu, vốn là một cuộc họp thảo luận ngành nghề, đương nhiên có người đặt câu hỏi, mà Tiêu Việt trên sân khấu trả lời trôi chảy, đặc biệt bắt mắt.
Hội nghị lần này trên cơ bản đều là người dẫn đầu doanh nghiệp trình chiếu, cho nên sắp xếp hội trường cấp bậc cao, đại sảnh hình tròn tương tự hội trường G20 Hàng Châu năm đó, người ngồi theo cấp độ, anh và Tiêu Việt đúng lúc ngồi đối diện xa nhất.
Bên cạnh là Bành Tuyển Phong quen biết Nhậm Giang Lâm.
“Xem ra, cuộc họp hôm nay sẽ không thể kết thúc vào năm giờ được, Nhậm tổng à, người yêu của anh trong nghề này đúng là khiến người ngước nhìn đấy.”
Bành Tuyển Phong không biết Nhậm Giang Lâm mất trí nhớ, Nhậm Giang Lâm cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn Tiêu Việt trên sân khấu.
Tuổi trẻ, nhưng đối mặt với một nhóm nhân vật hàng đầu trong ngành trong nước, hắn cũng vẫn nói chuyện tùy tính tự nhiên như ngày thường, không có bất kỳ cảm giác gò bó gì, mà giỏi nhất đó là sự hiểu biết của hắn trong lĩnh vực, cách nhìn độc đáo, khiến người thán phục.
Nhậm Giang Lâm hơi cong môi.
Thực lực tuyệt đối là vốn liếng để Tiêu Việt đứng trước mặt mọi người, không ai có thể xem nhẹ được, ngay cả chính anh, ánh mắt cũng không có cách nào rời khỏi người hắn.
“Có điều, tôi cũng nhận ra một chuyện.”
“Làm sao?”
Bành Tuyển Phong bưng chén trà lên, hơi cười nhìn Nhậm Giang Lâm bên cạnh, “Người yêu của anh, trừ lúc đối thoại với người khác, ánh mắt gần như dừng ở chỗ chúng ta đấy.”
“Thật không?” Nhậm Giang Lâm cong môi cười một tiếng, nói: “Anh nhìn lầm rồi.”
Mặc dù chính anh hiểu rõ, đôi mắt của Tiêu Việt gần như luôn dính trên người anh.
“Ha ha ha ha ha, chắc vậy.”
Cuối cùng hội nghị kết thúc vào sáu giờ, tiệc rượu đã sắp xếp vào bảy giờ cũng gần đến giờ.
Người chủ trì bảo người đi theo sắp xếp cho các sếp tổng của hội trường đến sảnh tiệc trên đỉnh tòa nhà bên cạnh.
Tình yêu của Nhậm Giang Lâm và Tiêu Việt đã không còn là bí mật từ lâu, trong hội nghị bàn chuyện chính đương nhiên sẽ không có ai lấy ra trêu chọc, nhưng đến sảnh tiệc thì lại khác.
Có thể làm người dẫn đầu của công ty doanh nghiệp cũng không phải kẻ ngốc, có sóng gió, đam mê gì chưa từng thấy? Đương nhiên có cái nhìn rất thoáng với đồng tính luyến ái. Cho dù một số người trong lòng phê bình kín đáo, cũng không hiện trên mặt, sếp tổng của tập đoàn Nhậm thị, giàu nhất trong hội nghị này, tập đoàn có giá trị thị trường cao nhất, bọn họ dám nói gì?
Nhưng không nói xấu, vẫn sẽ có trêu chọc không ảnh hưởng đến toàn cục. Nhậm Giang Lâm nghe xong chỉ người, cũng không nói nhiều.
Qua một vòng rượu, tổng giám đốc doanh nghiệp U Bằng vốn đang kéo Tiêu Việt nói về cạnh tranh ngành công nghiệp Internet hiện nay hơi choáng váng, Tiêu Việt mượn cơ hội thoát thân, đi thẳng đến chỗ Nhậm Giang Lâm.
Đám người vây quanh Nhậm Giang Lâm thấy Tiêu Việt đi tới, ánh mắt nhìn thẳng vào Nhậm Giang Lâm, bọn họ cũng hiểu, sau khi thiện ý cười nói “Có người không chờ nổi đã đằng đằng sát khí chuẩn bị cướp Nhậm tổng đi” thì có mắt nhìn lui ra.
Bên cạnh không có ai quấy rầy, Tiêu Việt liếc nhìn ly rượu trong tay Nhậm Giang Lâm, nói: “Anh uống rượu?”
“Uống chút thôi.”
Tiêu Việt cũng biết trường hợp như này không tránh được, nhưng vẫn nhận lấy ly rượu trong tay Nhậm Giang Lâm, thấp giọng nói: “Vậy lát nữa đừng uống, chúng ta xem thời gian sắp hết rồi đi trước được không?”
Nhậm Giang Lâm nhìn động tác tự nhiên của Tiêu Việt, rất lâu mới gật đầu.
“Ăn gì chưa anh?”
“Vẫn chưa.”
Tiêu Việt lại tiến lên một bước, gần Nhậm Giang Lâm hơn, say mê ngửi mùi trên người Nhậm Giang Lâm, hầu kết trượt lên xuống, “Thật sự chỉ một chút rượu? Sao em cảm thấy trên người anh đều là mùi rượu.”
Đâu phải Nhậm Giang Lâm không cảm nhận được chút động tình của Tiêu Việt, anh hơi mất tự nhiên lùi một bước, “Lời này, phải nói chính cậu chứ?” Nhậm Giang Lâm nhíu mày, vừa rồi từ xa anh đã thấy Tiêu Việt đổi rượu trắng đỏ không biết mấy lần.
Tiêu Việt nghe vậy, kéo cổ áo ngửi ngửi, “Hơi hơi, nhưng em không dễ say đâu.”
Hai người đứng ở góc của hội trường, bên cạnh có một bồn hoa, bên trên đặt một vài đồ ngọt đẹp đẽ, Tiêu Việt duỗi tay lấy một viên kẹo đường trong đĩa đưa cho Nhậm Giang Lâm, “Có muốn ăn một viên không?”
Nhậm Giang Lâm thấy thế không khỏi cười ra tiếng, buồn cười nhìn Tiêu Việt, “Cậu say thật rồi đúng không?”
“Có lẽ vậy,” Tiêu Việt chớp mắt, “Em không ngờ hôm nay đã có thể nhìn thấy anh, em vốn định ngày mốt về Thượng Hải đi kiểm tra lại với anh, sau đó thứ hai lại về Thành Đô.”
Nhậm Giang Lâm nhìn người trước mặt, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác: Chỉ có người này, có thể khiến anh để ý ròng rã nửa tháng cũng chỉ có hắn.
Nhận kẹo trong tay Tiêu Việt, Nhậm Giang Lâm xé vỏ.
Thấy Nhậm Giang Lâm ăn kẹo, Tiêu Việt nhếch miệng cười nói: “Thế nào? Vị gì? Ngon không?”
Nhậm Giang Lâm nhíu mày: “Vị sầu riêng.”
Nhậm Giang Lâm ghét sầu riêng.
“Sầu riêng? Em thấy màu còn tưởng là chanh… Anh không thích sầu riêng đúng không, có một lần về Thượng Hải bạn đại học cho em một quả sầu riêng, ăn xong, cả ngày hôm đó anh không cho em hôn.” Nghĩ tới đây, ý cười trong mắt Tiêu Việt sâu hơn.
Nhậm Giang Lâm thực sự không thích mùi kia, mà bây giờ trong miệng toàn mùi khiến anh rất không thoải mái.
Nhưng không đợi anh nghĩ xem xử lý viên kẹo này như thế nào, Tiêu Việt trước mặt đã kéo anh trốn sau bồn hoa, sau đó hôn tới.
Sau khi tách ra, trong miệng không còn kẹo. Mà Tiêu Việt vẫn chưa thỏa mãn liếm môi một cái.
Sếp tổng của Công nghệ U bằng từ xa đi tới, không chú ý Nhậm Giang Lâm sau bồn hoa, chỉ nhìn thấy Tiêu Việt chép miệng, hỏi: “Cậu ăn gì trong miệng vậy? Nhai giòn thế.”
Tiêu Việt cười đáp: “Kẹo sầu riêng.”
Tối ngày 30, Bắc Kinh rơi trận tuyết đầu tiên của năm nay. Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, Tiêu Việt và Nhậm Giang Lâm đã rời đi trước, tuyết trắng bay lả tả dưới đèn đường màu cam, mười giờ ven đường đã phủ một lớp trắng tinh. Khách sạn thủ đô cách hội trường gần một cây số, hai người sóng vai đi, Tiêu Việt nắm chặt tay Nhậm Giang Lâm, không buông ra.
Trên vai, trên đầu toàn là tuyết trắng rơi xuống, trên đường có chiếc xe đi qua, Tiêu Việt nghe thấy Nhậm Giang Lâm nói: “Tiêu Việt à, tôi thừa nhận, cho dù quên, tôi vẫn thích cậu.”
Đè người trên cửa khách sạn hôn mạnh mẽ, từng cái từng cái xâm chiếm lý trí Nhậm Giang Lâm, Tiêu Việt đỏ cả vành mắt, “Giang Lâm, thật ra em rất sợ.”
“Hửm?”
“Em sợ hôm sau anh sẽ nói cho em, tình cảm của anh cho người khác rồi.”
Nhậm Giang Lâm không nói gì, chỉ ôm chặt Tiêu Việt.
“Ánh mắt anh nhìn em hôm nay, em còn tưởng là anh khôi phục trí nhớ rồi.”
Nhậm Giang Lâm nhướng mày: “Làm sao? Em thích anh có đoạn trí nhớ kia hơn? Vậy em hy vọng anh khôi phục?”
Chóp mũi chạm nhau, Tiêu Việt lắc đầu, “Không phải, cho dù có trí nhớ hay không, đó cũng là anh, nhưng nếu anh khôi phục trí nhớ, anh sẽ có thể cảm nhận được, em yêu anh nhường nào…”
Nhậm Giang Lâm cười hôn tới…
Tỉnh lại, ngoài cửa sổ tuyết đã rơi một mảng, tuyết phủ vạn dặm, Nhậm Giang Lâm nhìn sang người bên cạnh, chớp mắt một cái, dường như đã có một giấc mơ rất dài, anh cúi xuống nhẹ giọng nói bên tai Tiêu Việt, “Cậu Tiêu, anh cảm nhận được rồi.”
Cảm nhận được em yêu anh nhường nào, mà anh, yêu em biết bao nhiêu.
***
Một đoạn ngắn đăng trên Weibo:
Hôm nay là thất tịch, đúng lúc Tiêu Việt và đoàn đội trở về Thượng Hải, nhưng cũng không phải vì lễ tình nhân, mà là đến Thượng Hải bàn chuyện làm ăn với công ty H.
Lần này về gấp, hắn không nói cho Nhậm Giang Lâm, đợi bàn chuyện xong, đã bảy giờ tối. Tiêu Việt suy nghĩ, trong lòng xúc động, đến thẳng nhà Nhậm Giang Lâm. Hắn có chìa khóa nhà Nhậm Giang Lâm.
Nhậm Giang Lâm vẫn chưa về, em họ nhỏ đột nhiên gọi điện tới. Khoảng thời gian này em họ nhỏ chơi game một lòng tiến thủ, mấy lần “Tận thế” chen vào mười vị trí đầu khu Hoa Đông, sau một lần livestream được phong nhan thần nên thích livestream. Lần này gọi điện tới đây, để mời Tiêu Việt cùng tổ đội livestream pk với người đối diện.
“Anh, van xin anh, đúng lúc tay bắn tỉa của bọn em bị viêm dạ dày không onl được, thiếu người ắt thua không thể nghi ngờ, trước đó vài ngày đánh với mấy đội ask, hue, đã hẹn hôm nay livestream đánh, anh ơi, em bại bởi tay ai cũng không muốn thua bọn ask kia đâu.”
Tiêu Việt thực sự không chịu nổi em họ nhỏ gọi điện nổ bom, nghĩ rằng giờ cũng không có chuyện làm, bèn nói: “Anh cũng phải đăng ký tài khoản livestream?”
“Đương nhiên. À, nhưng mà anh yên tâm, phần lớn xem livestream đều hướng về em, không có mấy ai xem anh, hơn nữa anh không lăn lộn trong giới game, cũng không ai biết, nếu anh cảm thấy mưa đạn livestream nhảy ra đáng ghét, anh tắt bình luận đi, không nhìn là được.”
“Ừ, được thôi. Mấy giờ bắt đầu?”
“Cảm ơn anh! Chín giờ đúng bắt đầu.”
Cho nên, khi Nhậm Giang Lâm về nhà, đã thấy người vốn nên ở Thành Đô, đột nhiên xuất hiện ở trong nhà hết sức tập trung chơi game.
Trong lòng buồn cười, Nhậm Giang Lâm đi đến bên cạnh Tiêu Việt, tiện tay kéo cà vạt xuống vắt trên lưng ghế của Tiêu Việt, cúi người xuống nhìn màn hình máy tính.
Đương nhiên Tiêu Việt biết Nhậm Giang Lâm về, nhưng bây giờ hắn bị đối phương ở hai bên kẹp giết, thực sự không thể thoát thân. Hắn đã không gặp Nhậm Giang Lâm một tháng rồi, trong lòng cực kỳ nhớ, rất nhớ, người ở bên cạnh, hắn không có tay rảnh để chạm vào, Tiêu Việt sốt ruột, trong lòng bực bội hơn, trong tay sinh gió, so với vừa nãy đánh ổn định đâm ổn định, hắn đột nhiên bùng nổ, binh hành hiểm chiêu(*), một hồi thao tác mạnh như long hổ, chưa đến hai phút, hắn đã diệt sạch hai quân địch bao vây.
(*) binh hành hiểm chiêu: từ ngữ hiện đại hành binh bố trận khiến đối phương thấy lẫn lộn khó hiểu, mới có khả năng chiến thắng, đôi khi đưa ra tấn công quân địch không ngờ đến, hơn nữa tấn công như vậy vẫn chưa có khả năng thắng hoàn toàn, phải dựa vào ý chí của người đó.
Thả lỏng tay, Tiêu Việt xoay người, hai mắt sáng lên nhìn Nhậm Giang Lâm: “Hôm nay ông chủ lớn về muộn rồi? Ăn…”
Còn chưa nói xong, Nhậm Giang Lâm bỗng cúi người xuống, hôn hắn.
Tiêu Việt hơi ngẩn ra, sau đó mừng rơn nói: “Giang Lâm à, em đang livestream đấy…”
Toàn văn hoàn
Tác giả :
Quái Đản Giang Dương