Chiến Lược Của Dân Kỹ Thuật
Chương 37: Khó kìm lòng nổi
Nhưng chơi thì chơi, suy cho cùng, về lý trí mà nói, điều tốt nhất với hắn còn có Nhậm Giang Lâm, đó là sớm giữ khoảng cách, muốn không thân cũng được, làm bạn bè cũng được, không đề cập đến tình cảm này, về sau mỗi người sống cuộc sống của mình, cứ vậy suốt đời, sẽ không sinh ra mâu thuẫn gì.
Nhưng Tiêu Việt biết đây là chuyện không thể nào, hắn thật sự thích Nhậm Giang Lâm.
Nếu có thể xa lánh, hôm mùng một đó hắn sẽ không vội vàng đến tìm Nhậm Giang Lâm, nếu có thể làm bạn, hắn sẽ không lặp đi lặp lại nhiều lần nghĩ trăm phương ngàn kế chấm mút.
Khụ khụ, Tiêu Việt sờ mũi, mặc dù đó là hắn vô thức.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, trạng thái bây giờ của hắn nhìn thấy Nhậm Giang Lâm lại muốn đè người lên tường, nào nắm giữ được khoảng cách giữa bạn tốt? Nắm giữ được tiêu chuẩn?
Nhưng nếu hắn tiến một bước về phía trước, hắn rất rõ hắn và Nhậm Giang Lâm cũng sẽ chỉ là tình nhân ngắn ngủi, có lẽ mấy tháng, có lẽ một năm… Nhưng cho dù thế nào, hắn không muốn tình huống như vậy chút nào.
Lý trí và tình cảm không trên cùng một đường thẳng, tiến thoái lưỡng nan.
Hút hết điếu thuốc lá trên tay, Tiêu Việt ném xuống đất theo thói quen, một đạp giẫm tắt, một lúc sau mới nhớ ra mình không ở trong nhà, cúi người nhặt tàn thuốc lá lên ném vào thùng rác, lại đốt điếu nữa.
Sau khi hóng gió một lúc, cũng không biết Tiêu Việt nghĩ đến cái gì, ma xui quỷ khiến lấy điện thoại trong túi ra gọi điện cho mẹ.
Đêm hôm khuya khoắt mẹ Tiêu vừa ngủ say bị đánh thức bởi cuộc gọi đến bất thình lình, tâm trạng vô cùng không tốt, nhưng khi nhìn thấy là Tiêu Việt gọi điện, đã vội vàng nghe điện thoại, vội la lên: “Tiêu Việt à? Sao vậy, đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại tới đã xảy ra chuyện gì vậy con?”
Tiêu Việt nghe tiếng, gãi gãi mái tóc lộn xộn nói: “Không xảy ra chuyện gì, chỉ đột nhiên nhớ ra lâu rồi không gọi điện cho bố mẹ.”
Mẹ Tiêu vừa nghe, tim treo lên đã thả xuống, nhưng thoáng cái bỗng tức giận nói: “Vậy con không biết gọi vào ban ngày à? Con cũng không xem mấy giờ rồi! Hôm nay mẹ dạy bù cho học sinh lớp mười hai cả ngày, mới tan tự học tối về đi ngủ, con cũng không biết thông cảm.” Nhưng nói thì nói vậy, mẹ Tiêu vẫn choàng cái áo khoác ra khỏi phòng ngủ, đến phòng khách ngồi xuống sofa, hỏi: “Dạo này thế nào, không cảm cúm bị ốm chứ.”
“Không có, con khỏe.” Tiêu Việt nói, bỗng nhiên có cơn gió lạnh thổi tới, đêm đầu mùa xuân vẫn rất lạnh, lúc ra ngoài Tiêu Việt vốn mặt ít, gió lạnh vừa thổi, hắn không khỏi hắt hơi một cái.
“Còn nói khỏe, chẳng phải con vừa hắt xì đấy à?”
“Vừa có cái gì chui vào mũi.”
“Sao mẹ nghe thấy chỗ con có tiếng ô tô, chẳng lẽ con vẫn đang ở bên ngoài?”
“Đúng rồi, vừa ra ngoài chơi với bạn, đã đến dưới lầu, con về liền.” Nói đến đây, Tiêu Việt dừng một lát, “Chuyện là, mẹ ơi, con hỏi mẹ chuyện này.”
“Chuyện gì vậy?” Mẹ Tiêu biết ngay nếu không có chuyện gì Tiêu Việt sẽ không gọi điện tới.
Tiêu Việt suy nghĩ chốc lát mới nói: “Nếu con dẫn con dâu nam về nhà, mẹ sẽ xử lý thế nào?”
Mẹ Tiêu định đi rót nước uống trong lúc nhất thời nghe không hiểu, “Con nói gì?”
“Con nói, nếu con thích một người đàn ông, vậy mẹ xử lý thế nào?” Tiêu Việt sờ lên mũi, nói thẳng.
“…” Mẹ Tiêu ngây ra, bà đã nghe thấy gì đây? Con trai bà nói thích đàn ông? Mẹ Tiêu cũng từng học đại học từng tiếp thu giáo dục đại học, đây là ý gì bà vẫn chưa đến mức không hiểu, bà cũng từng gặp một hai người đồng tính luyến ái, nhưng chuyện này bà chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra trên người con trai nhà mình.
“Mẹ ơi?” Hồi lâu không nghe thấy âm thanh, Tiêu Việt hỏi một tiếng.
Mẹ Tiêu mãi không nói tiếng nào, hít sâu một hơi nghiêm túc nói: “Con nói lời này, không phải chuyện đùa? Tiêu Việt mẹ cảnh cáo con, mẹ và bố con cho phép con làm việc ở Thượng Hải, nhưng không phải cho con học những thói quen thối nát ở thành phố lớn đó!”
“…” Được, hắn coi như đã biết thái độ của mẹ, “Vâng vâng vâng, mẹ coi như con chưa nói, đã nửa đêm rồi, mẹ mau đi ngủ đi, con không làm phiền nữa.”
Nói đoạn Tiêu Việt vừa định cúp điện thoại, nhưng mẹ Tiêu bên kia đã la to: “Con đừng cúp điện thoại, Tiêu Việt nói rõ ràng trước cho mẹ, nếu không thì mẹ không ngủ được, gì mà con dâu nam? Gì mà thích đàn ông… Mẹ nói với con, đồng tính luyến ái từ xưa đến nay cũng không có kết quả gì tốt…”
Mẹ Tiêu dạy lịch sử cấp ba, trong lời nói nói có sách mách có chứng, Tiêu Việt nghe đến mức lỗ tai ù đi, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mình co giật mới có thể gọi điện thoại cho mẹ vào lúc này.
“Được rồi được rồi, mẹ à, con chỉ thuận miệng nói, mẹ nghiêm túc thế làm gì.”
“Thuận miệng nói? Tiêu Việt, con tưởng mẹ không biết tính tình đó của con? Đã hơn nửa đêm gọi điện tới đây chỉ thuận miệng nói chuyện này?” Lúc nói nhiều 502 cũng không dính được cái miệng kia, lúc nói ít mười cái gậy cũng không đánh ra cái rắm, bình thường nói chuyện thẳng băng, nếu không có gì, sao Tiêu Việt có thể thuận miệng nói chuyện dẫn con dâu nam về nhà.
Tiêu Việt hết cách rồi, cũng biết bây giờ không phải thời cơ nói chuyện, đành phải thuận miệng bịa chuyện nói: “Không phải con vừa đi tụ tập à, trò chuyện một tin tức gần đây với các đồng nghiệp, nói đến chuyện này… hơi tò mò hỏi mẹ, xem xem mẹ gặp phải tình huống này sẽ có phản ứng gì.”
Mẹ Tiêu rất nghi ngờ, “Con nói thật chứ?”
Tiêu Việt sờ mũi, “À, vâng.”
“…” Mẹ Tiêu suy nghĩ độ tin cậy của lời nói của con trai nhà mình, suy nghĩ một lúc mới nói: “Mẹ không quan tâm con nói có đúng không, Tiêu Việt, mẹ cũng nhắc con, chuyện như vậy nói lúc đùa giỡn thì thôi, nếu làm thật…”
“Thì sao ạ?”
“Mẹ con như chưa từng sinh ra con.”
Tiêu Việt bị gió lạnh thổi hơi đau đầu, “… Mẹ, mẹ mau đi ngủ đi, hôm nào con lại gọi điện cho mẹ.”
“Được rồi, con cũng đi ngủ sớm cho mẹ, đừng có suốt ngày thức đêm làm cái máy tính rởm kia của con, hai hôm trước mẹ xem tin tức, đều nói năm 2017 nghề nghiệp có tỉ lệ tử vong cao nhất là là IT, con cũng đừng ỷ vào mình còn trẻ mà làm ẩu!”
“Vâng vâng vâng.”
Sau khi Tiêu Việt cúp điện thoại, cũng đã gần một giờ.
Đỗ xe xong trở về nhà, đêm đã khuya, hắn nghĩ những chuyện này đau cả đầu, Tiêu Việt dứt khoát không nghĩ thêm nữa, rửa mặt qua loa rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau Tiêu Việt đến Hạo Thiên làm việc, thấy công ty không có ai, hắn mới phản ứng được hôm nay là cuối tuần, hôm qua là thứ bảy tăng ca là tình huống đặc biệt, nhưng hôm nay Hạo Thiên nghỉ là chuyện đương nhiên.
Vậy nói không chừng hôm nay Nhậm Giang Lâm cũng nghỉ?
Nghĩ vậy, Tiêu Việt vốn định hôm nay tan làm sẽ đến tìm Nhậm Giang Lâm, lấy điện thoại trong túi ra lướt đến số điện thoại của Nhậm Giang Lâm gọi cho người ta.
Chuông reo vài tiếng, bên tai đã truyền đến giọng nói của Nhậm Giang Lâm.
“Tiêu Việt à?”
“Ừ, là tôi,” Tiêu Việt cười nói: “Tối qua lúc đưa anh về đã nói đợi anh tan làm đến tìm anh, nhưng tôi quên hôm nay là cuối tuần, anh không đi làm đúng không?”
“Ở công ty xử lý chút việc.”
“Cuối tuần cũng không nghỉ ngơi?” Tiêu Việt đeo ba lô đi đến phòng làm việc, “Bận lắm à?”
“Hơi hơi.”
“Bên đó anh kết thúc vào khoảng lúc nào?”
Liếc nhìn văn kiện trên bàn làm việc, Nhậm Giang Lâm nói: “Chắc hẳn phải đến ba bốn giờ chiều.”
“Vậy được, bây giờ tôi ở Hạo Thiên, chuẩn bị theo kịp tiến độ, đến lúc đó xong rồi gọi điện cho tôi tôi đến đón anh,” Tiêu Việt nói vậy rồi mở máy tính, “Đúng lúc mời anh ăn cơm tối.”
Vốn cho rằng trải qua tối hôm qua, nếu Tiêu Việt lý trí ít nhiều cũng sẽ hơi xa lánh anh, nhưng bây giờ nghe lời mời vô cùng tự nhiên này, Nhậm Giang Lâm không khỏi cười lên, “Cậu đón tôi?”
“Nếu không thì sao? Xe anh chắc vẫn để trong nhà để xe của hội trường hôm qua đúng không?” Tiêu Việt cười nói.
Cũng không nói cho Tiêu Việt mình không chỉ có một chiếc xe kia, Nhậm Giang Lâm cười khẽ một tiếng, nói: “Hóa ra cậu biết à? Vậy tối qua sao…” Nhưng nói đến đây Nhậm Giang Lâm không nói được nữa, nguyên nhân Tiêu Việt muốn đưa anh và Thư Dụ không phải đã rõ ràng sao, bây giờ anh hỏi ra, vậy thì có chút ý tứ tán tỉnh rồi.
Nhưng anh lại đoán sai độ dày da mặt của Tiêu Việt.
“Còn có thể làm sao, thích anh thôi, tôi nào dám để Thư Dụ đi theo anh.”
“…” Nhậm Giang Lâm cảm thấy tai hơi nóng. Một hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: “Cậu trở về rốt cuộc có suy nghĩ kỹ không.”
Tiêu Việt cười nói: “Đương nhiên có, tối hôm qua thuận theo chỉ thị của ông chủ lớn, tôi suy nghĩ một đêm, nhưng cuối cùng không kìm được nhớ anh.”
“Được rồi, tôi làm việc trước, lát nữa gặp mặt rồi lại nói.”
Tiêu Việt nghe vậy, thực sự không nhịn được trêu chọc nói: “Nói gì? Nói tôi thích em à?”
Nhưng vừa dứt lời, Nhậm Giang Lâm bên kia đã trực tiếp cúp điện thoại, Tiêu Việt chậc một tiếng, nhìn điện thoại một lúc lâu mới đắc ý đi gõ bàn phím.
Tiêu Việt vừa dính vào máy tính, không chú ý đến thời gian này nọ, đợi điện thoại vang lên lần nữa, Tiêu Việt tập trung nhìn chằm chằm vào máy tính vẫn chưa hoàn hồn, để trống một tay tìm điện thoại, nhìn cũng không nhìn đã gạt một cái, để bên tai.
“Alo?” Nhưng bên tai chỉ nghe thấy âm báo bận, Tiêu Việt cũng không để ý, đặt di động sang bên, đợi khi kết thúc khối công việc trong tay, hắn mới cầm điện thoại lên lướt xem, khi nhìn thấy cuộc gọi đến một tiếng trước của Nhậm Giang Lâm, lại chú ý bây giờ đã năm giờ mười lăm phút, Tiêu Việt thầm nghĩ một tiếng xong đời rồi, vội vàng gọi lại cho Nhậm Giang Lâm.
“Xin lỗi xin lỗi, vừa nãy làm việc không cẩn thận cúp điện thoại, không chú ý là anh gọi.”
“Không sao, bên tôi cũng vừa kết thúc.” Nhậm Giang Lâm cũng đoán được vừa rồi Tiêu Việt bận, cho nên mới không tiếp tục gọi điện cho hắn, dứt khoát sắp xếp trước chuyện ngày mai.
“Vậy bây giờ tôi tới đón anh?” Tiêu Việt nói rồi tắt máy tính, ném chìa khóa vào ba lô, đứng lên đi ra ngoài, “Anh đợi tôi ở văn phòng của anh đi, tôi đến dưới lầu gọi điện cho anh anh lại xuống.”
“Được.”
“Anh nghĩ trước xem muốn ăn gì? Quyết định chỗ đi.” Nghe thấy Nhậm Giang Lâm đáp một tiếng, Tiêu Việt cười, “Vậy, ông chủ lớn à lát nữa gặp, chúng ta tiếp tục lời vừa nãy.”
“…”
Nhưng Tiêu Việt biết đây là chuyện không thể nào, hắn thật sự thích Nhậm Giang Lâm.
Nếu có thể xa lánh, hôm mùng một đó hắn sẽ không vội vàng đến tìm Nhậm Giang Lâm, nếu có thể làm bạn, hắn sẽ không lặp đi lặp lại nhiều lần nghĩ trăm phương ngàn kế chấm mút.
Khụ khụ, Tiêu Việt sờ mũi, mặc dù đó là hắn vô thức.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, trạng thái bây giờ của hắn nhìn thấy Nhậm Giang Lâm lại muốn đè người lên tường, nào nắm giữ được khoảng cách giữa bạn tốt? Nắm giữ được tiêu chuẩn?
Nhưng nếu hắn tiến một bước về phía trước, hắn rất rõ hắn và Nhậm Giang Lâm cũng sẽ chỉ là tình nhân ngắn ngủi, có lẽ mấy tháng, có lẽ một năm… Nhưng cho dù thế nào, hắn không muốn tình huống như vậy chút nào.
Lý trí và tình cảm không trên cùng một đường thẳng, tiến thoái lưỡng nan.
Hút hết điếu thuốc lá trên tay, Tiêu Việt ném xuống đất theo thói quen, một đạp giẫm tắt, một lúc sau mới nhớ ra mình không ở trong nhà, cúi người nhặt tàn thuốc lá lên ném vào thùng rác, lại đốt điếu nữa.
Sau khi hóng gió một lúc, cũng không biết Tiêu Việt nghĩ đến cái gì, ma xui quỷ khiến lấy điện thoại trong túi ra gọi điện cho mẹ.
Đêm hôm khuya khoắt mẹ Tiêu vừa ngủ say bị đánh thức bởi cuộc gọi đến bất thình lình, tâm trạng vô cùng không tốt, nhưng khi nhìn thấy là Tiêu Việt gọi điện, đã vội vàng nghe điện thoại, vội la lên: “Tiêu Việt à? Sao vậy, đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại tới đã xảy ra chuyện gì vậy con?”
Tiêu Việt nghe tiếng, gãi gãi mái tóc lộn xộn nói: “Không xảy ra chuyện gì, chỉ đột nhiên nhớ ra lâu rồi không gọi điện cho bố mẹ.”
Mẹ Tiêu vừa nghe, tim treo lên đã thả xuống, nhưng thoáng cái bỗng tức giận nói: “Vậy con không biết gọi vào ban ngày à? Con cũng không xem mấy giờ rồi! Hôm nay mẹ dạy bù cho học sinh lớp mười hai cả ngày, mới tan tự học tối về đi ngủ, con cũng không biết thông cảm.” Nhưng nói thì nói vậy, mẹ Tiêu vẫn choàng cái áo khoác ra khỏi phòng ngủ, đến phòng khách ngồi xuống sofa, hỏi: “Dạo này thế nào, không cảm cúm bị ốm chứ.”
“Không có, con khỏe.” Tiêu Việt nói, bỗng nhiên có cơn gió lạnh thổi tới, đêm đầu mùa xuân vẫn rất lạnh, lúc ra ngoài Tiêu Việt vốn mặt ít, gió lạnh vừa thổi, hắn không khỏi hắt hơi một cái.
“Còn nói khỏe, chẳng phải con vừa hắt xì đấy à?”
“Vừa có cái gì chui vào mũi.”
“Sao mẹ nghe thấy chỗ con có tiếng ô tô, chẳng lẽ con vẫn đang ở bên ngoài?”
“Đúng rồi, vừa ra ngoài chơi với bạn, đã đến dưới lầu, con về liền.” Nói đến đây, Tiêu Việt dừng một lát, “Chuyện là, mẹ ơi, con hỏi mẹ chuyện này.”
“Chuyện gì vậy?” Mẹ Tiêu biết ngay nếu không có chuyện gì Tiêu Việt sẽ không gọi điện tới.
Tiêu Việt suy nghĩ chốc lát mới nói: “Nếu con dẫn con dâu nam về nhà, mẹ sẽ xử lý thế nào?”
Mẹ Tiêu định đi rót nước uống trong lúc nhất thời nghe không hiểu, “Con nói gì?”
“Con nói, nếu con thích một người đàn ông, vậy mẹ xử lý thế nào?” Tiêu Việt sờ lên mũi, nói thẳng.
“…” Mẹ Tiêu ngây ra, bà đã nghe thấy gì đây? Con trai bà nói thích đàn ông? Mẹ Tiêu cũng từng học đại học từng tiếp thu giáo dục đại học, đây là ý gì bà vẫn chưa đến mức không hiểu, bà cũng từng gặp một hai người đồng tính luyến ái, nhưng chuyện này bà chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra trên người con trai nhà mình.
“Mẹ ơi?” Hồi lâu không nghe thấy âm thanh, Tiêu Việt hỏi một tiếng.
Mẹ Tiêu mãi không nói tiếng nào, hít sâu một hơi nghiêm túc nói: “Con nói lời này, không phải chuyện đùa? Tiêu Việt mẹ cảnh cáo con, mẹ và bố con cho phép con làm việc ở Thượng Hải, nhưng không phải cho con học những thói quen thối nát ở thành phố lớn đó!”
“…” Được, hắn coi như đã biết thái độ của mẹ, “Vâng vâng vâng, mẹ coi như con chưa nói, đã nửa đêm rồi, mẹ mau đi ngủ đi, con không làm phiền nữa.”
Nói đoạn Tiêu Việt vừa định cúp điện thoại, nhưng mẹ Tiêu bên kia đã la to: “Con đừng cúp điện thoại, Tiêu Việt nói rõ ràng trước cho mẹ, nếu không thì mẹ không ngủ được, gì mà con dâu nam? Gì mà thích đàn ông… Mẹ nói với con, đồng tính luyến ái từ xưa đến nay cũng không có kết quả gì tốt…”
Mẹ Tiêu dạy lịch sử cấp ba, trong lời nói nói có sách mách có chứng, Tiêu Việt nghe đến mức lỗ tai ù đi, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mình co giật mới có thể gọi điện thoại cho mẹ vào lúc này.
“Được rồi được rồi, mẹ à, con chỉ thuận miệng nói, mẹ nghiêm túc thế làm gì.”
“Thuận miệng nói? Tiêu Việt, con tưởng mẹ không biết tính tình đó của con? Đã hơn nửa đêm gọi điện tới đây chỉ thuận miệng nói chuyện này?” Lúc nói nhiều 502 cũng không dính được cái miệng kia, lúc nói ít mười cái gậy cũng không đánh ra cái rắm, bình thường nói chuyện thẳng băng, nếu không có gì, sao Tiêu Việt có thể thuận miệng nói chuyện dẫn con dâu nam về nhà.
Tiêu Việt hết cách rồi, cũng biết bây giờ không phải thời cơ nói chuyện, đành phải thuận miệng bịa chuyện nói: “Không phải con vừa đi tụ tập à, trò chuyện một tin tức gần đây với các đồng nghiệp, nói đến chuyện này… hơi tò mò hỏi mẹ, xem xem mẹ gặp phải tình huống này sẽ có phản ứng gì.”
Mẹ Tiêu rất nghi ngờ, “Con nói thật chứ?”
Tiêu Việt sờ mũi, “À, vâng.”
“…” Mẹ Tiêu suy nghĩ độ tin cậy của lời nói của con trai nhà mình, suy nghĩ một lúc mới nói: “Mẹ không quan tâm con nói có đúng không, Tiêu Việt, mẹ cũng nhắc con, chuyện như vậy nói lúc đùa giỡn thì thôi, nếu làm thật…”
“Thì sao ạ?”
“Mẹ con như chưa từng sinh ra con.”
Tiêu Việt bị gió lạnh thổi hơi đau đầu, “… Mẹ, mẹ mau đi ngủ đi, hôm nào con lại gọi điện cho mẹ.”
“Được rồi, con cũng đi ngủ sớm cho mẹ, đừng có suốt ngày thức đêm làm cái máy tính rởm kia của con, hai hôm trước mẹ xem tin tức, đều nói năm 2017 nghề nghiệp có tỉ lệ tử vong cao nhất là là IT, con cũng đừng ỷ vào mình còn trẻ mà làm ẩu!”
“Vâng vâng vâng.”
Sau khi Tiêu Việt cúp điện thoại, cũng đã gần một giờ.
Đỗ xe xong trở về nhà, đêm đã khuya, hắn nghĩ những chuyện này đau cả đầu, Tiêu Việt dứt khoát không nghĩ thêm nữa, rửa mặt qua loa rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau Tiêu Việt đến Hạo Thiên làm việc, thấy công ty không có ai, hắn mới phản ứng được hôm nay là cuối tuần, hôm qua là thứ bảy tăng ca là tình huống đặc biệt, nhưng hôm nay Hạo Thiên nghỉ là chuyện đương nhiên.
Vậy nói không chừng hôm nay Nhậm Giang Lâm cũng nghỉ?
Nghĩ vậy, Tiêu Việt vốn định hôm nay tan làm sẽ đến tìm Nhậm Giang Lâm, lấy điện thoại trong túi ra lướt đến số điện thoại của Nhậm Giang Lâm gọi cho người ta.
Chuông reo vài tiếng, bên tai đã truyền đến giọng nói của Nhậm Giang Lâm.
“Tiêu Việt à?”
“Ừ, là tôi,” Tiêu Việt cười nói: “Tối qua lúc đưa anh về đã nói đợi anh tan làm đến tìm anh, nhưng tôi quên hôm nay là cuối tuần, anh không đi làm đúng không?”
“Ở công ty xử lý chút việc.”
“Cuối tuần cũng không nghỉ ngơi?” Tiêu Việt đeo ba lô đi đến phòng làm việc, “Bận lắm à?”
“Hơi hơi.”
“Bên đó anh kết thúc vào khoảng lúc nào?”
Liếc nhìn văn kiện trên bàn làm việc, Nhậm Giang Lâm nói: “Chắc hẳn phải đến ba bốn giờ chiều.”
“Vậy được, bây giờ tôi ở Hạo Thiên, chuẩn bị theo kịp tiến độ, đến lúc đó xong rồi gọi điện cho tôi tôi đến đón anh,” Tiêu Việt nói vậy rồi mở máy tính, “Đúng lúc mời anh ăn cơm tối.”
Vốn cho rằng trải qua tối hôm qua, nếu Tiêu Việt lý trí ít nhiều cũng sẽ hơi xa lánh anh, nhưng bây giờ nghe lời mời vô cùng tự nhiên này, Nhậm Giang Lâm không khỏi cười lên, “Cậu đón tôi?”
“Nếu không thì sao? Xe anh chắc vẫn để trong nhà để xe của hội trường hôm qua đúng không?” Tiêu Việt cười nói.
Cũng không nói cho Tiêu Việt mình không chỉ có một chiếc xe kia, Nhậm Giang Lâm cười khẽ một tiếng, nói: “Hóa ra cậu biết à? Vậy tối qua sao…” Nhưng nói đến đây Nhậm Giang Lâm không nói được nữa, nguyên nhân Tiêu Việt muốn đưa anh và Thư Dụ không phải đã rõ ràng sao, bây giờ anh hỏi ra, vậy thì có chút ý tứ tán tỉnh rồi.
Nhưng anh lại đoán sai độ dày da mặt của Tiêu Việt.
“Còn có thể làm sao, thích anh thôi, tôi nào dám để Thư Dụ đi theo anh.”
“…” Nhậm Giang Lâm cảm thấy tai hơi nóng. Một hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: “Cậu trở về rốt cuộc có suy nghĩ kỹ không.”
Tiêu Việt cười nói: “Đương nhiên có, tối hôm qua thuận theo chỉ thị của ông chủ lớn, tôi suy nghĩ một đêm, nhưng cuối cùng không kìm được nhớ anh.”
“Được rồi, tôi làm việc trước, lát nữa gặp mặt rồi lại nói.”
Tiêu Việt nghe vậy, thực sự không nhịn được trêu chọc nói: “Nói gì? Nói tôi thích em à?”
Nhưng vừa dứt lời, Nhậm Giang Lâm bên kia đã trực tiếp cúp điện thoại, Tiêu Việt chậc một tiếng, nhìn điện thoại một lúc lâu mới đắc ý đi gõ bàn phím.
Tiêu Việt vừa dính vào máy tính, không chú ý đến thời gian này nọ, đợi điện thoại vang lên lần nữa, Tiêu Việt tập trung nhìn chằm chằm vào máy tính vẫn chưa hoàn hồn, để trống một tay tìm điện thoại, nhìn cũng không nhìn đã gạt một cái, để bên tai.
“Alo?” Nhưng bên tai chỉ nghe thấy âm báo bận, Tiêu Việt cũng không để ý, đặt di động sang bên, đợi khi kết thúc khối công việc trong tay, hắn mới cầm điện thoại lên lướt xem, khi nhìn thấy cuộc gọi đến một tiếng trước của Nhậm Giang Lâm, lại chú ý bây giờ đã năm giờ mười lăm phút, Tiêu Việt thầm nghĩ một tiếng xong đời rồi, vội vàng gọi lại cho Nhậm Giang Lâm.
“Xin lỗi xin lỗi, vừa nãy làm việc không cẩn thận cúp điện thoại, không chú ý là anh gọi.”
“Không sao, bên tôi cũng vừa kết thúc.” Nhậm Giang Lâm cũng đoán được vừa rồi Tiêu Việt bận, cho nên mới không tiếp tục gọi điện cho hắn, dứt khoát sắp xếp trước chuyện ngày mai.
“Vậy bây giờ tôi tới đón anh?” Tiêu Việt nói rồi tắt máy tính, ném chìa khóa vào ba lô, đứng lên đi ra ngoài, “Anh đợi tôi ở văn phòng của anh đi, tôi đến dưới lầu gọi điện cho anh anh lại xuống.”
“Được.”
“Anh nghĩ trước xem muốn ăn gì? Quyết định chỗ đi.” Nghe thấy Nhậm Giang Lâm đáp một tiếng, Tiêu Việt cười, “Vậy, ông chủ lớn à lát nữa gặp, chúng ta tiếp tục lời vừa nãy.”
“…”
Tác giả :
Quái Đản Giang Dương