Chiến Long Quân Trở Lại
Chương 3
Chương 3 Phòng phẫu thuật.
Vũ Hoàng Minh đứng ở cửa với vẻ mặt lạnh lùng, chờ đợi ca phẫu thuật kết thúc.
Dâu Tây đã ở trong một giờ nhưng phẫu thuật vẫn chưa xong.
Từ miệng cô y tá, anh biết tại sao Tô Thanh Trúc lại bỏ đi sau khi đưa con gái đến bệnh viện.
Hóa ra là đi vui chơi, đi uống rượu với những người đàn ông khá!
c Con gái đang ốm mà cô ấy còn đi nhậu với những người đàn ông khác.
Suy nghĩ xong, anh lấy điện thoại di động ra.
Anh gọi vào một số điện thoại đã lâu không liên lạc.
“Này, anh đang tìm ai vậy?”
Giọng một người đàn ông trưởng thành truyền tới.
“Tôi đây”
Giọng điệu của Vũ Hoàng Minh hơi lạnh lùng.
“Cậu Minh? Anh là Hoàng Minh, anh đã trở về!”
Giọng ở đầu dây bên kia vô cùng phấn khích.
“Ừ! Tôi có chuyện muốn làm phiền”
“Cậu Minh, đừng nói là một, mười nghìn chuyện cũng được, chỉ cần anh nói tôi sẽ cố hết sức hoàn thành”
“Gửi một vài bác sĩ đến bệnh viện thành phố Minh Xuyên. Hãy nhớ kỹ, tôi muốn người giỏi nhất: Đầu dây bên kia im lặng trong hai giây, anh ta biết có điều gì đó không ổn.
“Được rồi! Một giờ nữa chúng tôi sẽ đến”
Sau khi cúp điện thoại, Vũ Hoàng Minh hít một hơi thật sâu và nhìn lên trần nhà.
Tô Thanh Trúc, em thực sự là loại người như vậy sao?
Em thậm chí bỏ rơi con gái của mình chỉ vì một bữa tiệc?
Nếu vậy thì con gái sau này hãy để cho anh lo.
Anh rất đau lòng và khó chịu.
Tại sao khi anh trở lại, mọi chuyện lại thành ra thế này.
Một thời gian sau.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, vài bác sĩ mặc áo phẫu thuật ra ngoài.
Vũ Hoàng Minh có vẻ lo lắng, vội vàng bước tới hỏi.
“Con gái tôi thế nào?”
Bác sĩ phụ trách chính cho cuộc phẫu thuật vừa rồi là Trương Đức Anh, anh ta tháo khẩu trang, khẽ lắc đầu thở dài.
“Thưa anh, cô bé đã được cứu sống, nhưng…”
Lời còn chưa dứt, nhưng nét u sầu trên gương mặt Trương Đức Anh đã giải thích tất cả.
“Con bé thế nào?”
Vũ Hoàng Minh đã làm việc chăm chỉ để xoa dịu tâm trạng của mình.
“Con gái anh bị ung thư máu nặng, cần ghép nhiều tủy, cháu cần ghép tủy phù hợp. Hơn nữa…cháu còn bị sốt cao, nên thời gian phẫu thuật rất gấp. Thời gian của cháu chỉ có năm ngày. Nếu không có tủy phù hợp để ghép, có lẽ…”
Nói như vậy, Vũ Hoàng Minh đã hiểu rồi.
Trong vòng năm ngày, nếu không có tủy phù hợp, Dâu Tây sẽ chết.
Ý muốn giết người từ từ bốc lên trên người anh.
Đôi mắt lạnh lùng quét qua vài người.
Đặc biệt là y tá trưởng, bà ta không khỏi run rẩy.
Ánh mắt anh giống như dã thú muốn ăn thịt người, rất đáng sợ.
“Nếu con gái của tôi đã chết thì tôi sẽ bắt bà chôn cùng con bé, cho dù là ông trời cũng không cứu được bà.”
Ngón tay anh chỉ vào người y tá trưởng.
Sử dụng kim tiêm tùy tiện và đánh đập trẻ em!
Dù là cái nào đi chăng nữa thì cũng là tội phải chết.
“Cậu muốn làm gì? Tôi… Tôi nói cho cậu biết, ở thời buổi ngày nay mà cậu dám giết người sao?”
Vừa rồi bà ta đã suýt chết trong tay Vũ Hoàng Minh, lúc này, mặc dù bên ngoài có vẻ tự tin nhưng nội tâm bên trong bà ta đã tràn ngập sợ hãi.
“Thưa anh, xin anh đừng quá kích động. Nếu có thể, anh hãy cùng tôi đi xét nghiệm máu”
Trương Đức Anh mở miệng an ủi, anh ta chỉ nghĩ Vũ Hoàng Minh quá kích động nên mới nói ra những lời như vậy.
Trong xã hội này, ai dám giết người?
“Được”
Vũ Hoàng Minh gật đầu, chuẩn bị xét nghiệm máu với Trương Đức Anh.
Nhưng đúng lúc này có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Ở đầu kia hành lang, Tô Thanh Trúc mang sắc mặt tái nhợt chạy tới.
Khi anh nhìn thấy Vũ Hoàng Minh ở cuối hành lang, bầu không khí lúc này dường như trở nên yên lặng.
Bốn mắt đối diện nhau.
Trong mắt đối phương, dường như chỉ có chính mình.
Tuy nhiên……
Trong mắt Vũ Hoàng Minh chỉ có sự thờ ơ.
Hững hờ như tảng băng ngàn năm, nắng thiêu đốt không tan.
Tô Thanh Trúc cố nén nước mắt bước đến bên anh, cố gắng hết sức để không khóc.
Cố gắng rặn ra một nụ cười: “Anh rốt cục…”
Cô ấy chưa kịp dứt lời thì đã ăn một cái tát vào mặt mình.
Cô cảm thấy choáng váng, anh đang tức giận.
Đôi mắt Vũ Hoàng Minh đỏ như máu, toàn thân anh ấy đang run rẩy.
Lời nói ra khỏi miệng anh.
“Sáu năm!”
“Con gái bị ung thư máu và sốt cao! Cô đi uống rượu và bỏ mặc con bé ở bệnh viện. Con bé đã bị bắt nạt, bị kim đâm và đánh đập như thế nào cô có biết không! Trên cơ thể con bé có bao nhiêu vết bầm tím và kim tiêm! Cô có biết không?
Bây giờ con bé chỉ còn năm ngày nữa thôi! “
“Những chuyện này! Đây là trách nhiệm làm mẹ của cô sao?”
Trong câu cuối cùng, Vũ Hoàng Minh gần như gầm lên.
Anh ấy đã sai, anh không nên quay lại bây giờ.
Lễ ra anh ấy phải trở về từ một năm rưỡi trước.
€ó lẽ tại thời điểm đó, Dâu Tây chưa bị bệnh bạch cầu.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã quá muộn.
“Tô Thanh Trúc, tôi biết cô thất vọng về tôi.”
“Cũng như vậy, tôi rất thất vọng về cô.”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh bỏ qua Tô Thanh Trúc và đi về phương hướng phòng xét nghiệm máu.
Các bác sĩ, bệnh nhân và người nhà của bệnh nhân xung quanh đều trở nên ngây ngốc.
Không ai nghĩ rằng cô bé được đưa vào phòng cấp cứu lại gặp phải chuyện bi thảm như vậy.
“Đúng là đồ súc sinh. Đến con gái của mình cũng không quan tâm đến. Cô ta không xứng đáng được làm mẹ.”
“Đúng vậy! Có một người mẹ như vậy, ngay từ đầu đã không nên sinh ra con bé, sinh ra lại để nó chịu khổ”
“Cho dù lúc trước bị bỏ đi cũng tốt, con bé đáng thương sẽ không phải chịu những nỗi khổ này, hổ dữ còn không ăn thịt con, đúng là đến súc sinh cũng không bằng.”
“Cô bé tội nghiệp, ông trời có mắt, mong cô bé có thể vượt qua lần này”
Hai chân Tô Thanh Trúc đã mềm nhũn, cô ngồi phịch xuống đất, nước mắt lưng tròng vì thất vọng.
Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy?