Chiến Long Quân Trở Lại
Chương 14
Chương 14
“Xin chào, cậu là Trịnh Hoài Lâm đúng không?” Vũ Hoàng Minh khẽ cười hỏi cậu ta.
Trịnh Hoài Lâm có hơi ngạc nhiên, đứng sững ra một lát rồi mới gật đầu.
“Các anh là…?”
“Chào cậu, chúng tôi là người của bệnh viện quân y.’ Lời vừa nói ra, Trịnh Hoài Lâm lập tức hiểu rõ mục đích của hai người này đến tìm cậu ta là gì rồi.
“Thật ngại quá, tôi không đồng ý đâu, mời hai người trở về cho.”
K) ch 1E Nói xong, Trịnh Hoài Lâm đưa tay muốn đóng cửa lại.Thế nhưng, Vũ Hoàng Minh đột ngột duỗi tay ngăn lại động tác của cậu.
Sắc mặt Trịnh Hoài Lâm trầm xuống, toàn thân đột nhiên nổi lên cơ bắp, cánh tay khoẻ mạnh cố gắng dùng sức, muốn giấy giụa thoát khỏi tay Vũ Hoàng Minh.
Nhưng cậu ta đánh giá thấp Vũ Hoàng Minh rồi.
Cả người cậu ta dùng sức, trước mặt Vũ Hoàng Minh chẳng có tí ảnh hưởng nào.
Chưa từng di chuyển dù chỉ là một chút.
Sắc mặt Trịnh Hoài Lâm lại thay đổi!
Cậu ta biết người trước mắt mình đây nhất định là một cao thủ.
“Thiên Cân Trụy.”
Hai chân hữu lực nhấc lên rồi lại giãm mạnh xuống một cái.
Một sức mạnh còn mạnh hơn thế bẻ tay Vũ Hoàng Minh xuống.
Hửm?
Vũ Hoàng Minh kinh ngạc.
Cậu nhóc này, sức lực cũng khá lớn đấy.
Anh cười nhẹ: “Năng lực không tồi đâu nhỉ, cũng có kỹ xảo, chẳng qua trước mặt sức mạnh tuyệt đối cũng không có tác dụng gì.”
Tay anh buông lỏng đối phương ra, sau đó chế trụ cổ tay Trịnh Hoài Lâm lại, ngón trỏ và ngón giữa khép vào nhau, điểm vào vị trí trước ngực cậu ta.
Người kia tựa như bị xe tông phải, liên tục lùi bước.
Gần như sắp lùi đến phía tường mới miễn cưỡng dừng lại được.
Ánh mắt Trịnh Hoài Lâm nhìn về phía Vũ Hoàng Minh, trong mắt tràn ngập kinh ngạc cùng hoảng sợ.
Tựa như có chút không dám tin mình đã bị hai ngón tay đánh cho lùi bước.
Cậu ta biết rõ chiêu thức Thiên Cân Trụy của mình có bao nhiêu lợi hại, ba người trưởng thành hợp sức lại với nhau cũng không chắc đánh lùi được mình.
Nhưng người này…
“Anh rốt cuộc là ai vậy?”
Trịnh Hoài Lâm có chút không cam lòng nhìn Vũ Hoàng Minh, hỏi.
“Đồng ý cứu con gái của tôi đi, tôi sẽ trả lời câu hỏi của cậu”
Vũ Hoàng Minh hơi mỉm cười.
Mà Trịnh Hoài Lâm lại sững sờ, mà sau đó mới phản ứng lại được.
“Anh là ba của cô bé kia?”
Vũ Hoàng Minh không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Trịnh Hoài Lâm trầm mặc, thực ra cậu ta không phải không có lòng thương người, nhưng cậu ta vẫn luôn có một ước mơ.
Nếu như mình vì cuộc phẫu thuật này mà mất đi một phần sức mạnh, thế thì cậu ta sẽ cách ước mơ đó của mình càng ngày càng càng xa.
Thấy Trịnh Hoài Lâm ngập ngừng không chắc chăn, Vũ Hoàng Minh mở lời.
“Cậu muốn cái gì, tôi đều có thể đáp ứng”
Lời này vừa nói ra, Trịnh Hoài Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu, tâm mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh.
“Thật sự là cái gì cũng đồng ý với tôi sao?”
Cậu ta không tin!
Nhưng không biết vì sao, cậu ta cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này, sẽ không lừa gạt mình.
“Cậu nói thế nào thì tôi sẽ đáp ứng tất cả.”
Trịnh Hoài Lâm hít sâu một hơi, nhìn Vũ Hoàng Minh, từng câu từng chữ nói với anh: “Tôi muốn gia nhập Chiến Long Quân, nếu anh có thể đáp ứng được, tôi sẽ giúp anh cứu con gái.”
Vũ Hoàng Minh sửng sốt, Sở Thanh Nam cũng há hốc mồm.
Sau đó, hai người nhìn nhau, cười lớn một tiếng.
Trịnh Hoài Lâm nhìn hai người đang cười như điên kia, có chút tức giận.
“Các anh cười cái gì chứ? Có cái gì đáng cười lắm à? Gia nhập Chiến Long Quân là ước mơ cả đời này của tôi đấy!”
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm túc của Trịnh Hoài Lâm, Vũ Hoàng Minh ngưng cười, nói.
“Ước mơ không tồi đấy, điều kiện này của cậu… hừm, đối với tôi mà nói, cực kì đơn giản”
Ai ngờ, Trịnh Hoài Lâm vừa nghe xong, cực kì không tin, khinh thường bĩu môi.
“Anh cho rằng mình là Minh Vương à, đúng thật là”
Nghe được câu này, Sở Thanh Nam đứng bên cạnh lại không nhịn được cười ra tiếng.
“Cậu Minh, tôi thật sự nhịn không nổi nữa rồi, cậu nhóc này, buồn cười chết mất”
Vũ Hoàng Minh cũng mang theo ý cười nhìn Trịnh Hoài Lâm.
Mà Trịnh Hoài Lâm, dường như đã nhận ra cái gì đó.
Cậu ta nhìn vào mắt anh, mang theo một chút kinh ngạc và nghỉ ngờ.
Song, ngay lúc cậu ta nhìn thấy Vũ Hoàng Minh lấy ra thứ gì đó từ trong ngực ra thì lại đứng sững sờ tại chỗ.
Mặt nạ Kim Long, được đeo lên mặt Vũ Hoàng Minh.
“Chiến sĩ Trịnh Hoài Lâm, nghe lệnh!”
ml thanh vang dội như sấm ở, vang vọng vào tai Trịnh Hoài Lâm.
Cả người Trịnh Hoài Lâm run lên, sau đó đứng thẳng người đáp: “Có!”
“Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ là phân đội thứ nhất của Chiến Long Quân, là thành viên của đội hộ vệ Sở Thanh Nam, có đồng ý hay không?”
Hai giờ sau.
Bệnh viện quân y, bên ngoài phòng giải phẫu.
Vũ Hoàng Minh cau chặt chân mày, đi đi lại lại bên ngoài hành lang.
Nhìn vẻ mặt lo lắng sốt ruột kia của anh, Sở Thanh Nam đứng bên cạnh cũng chịu không nổi nữa, nói: “Cậu Minh, cậu đừng lo, Dâu Tây chắc chăn sẽ không có chuyện gì đâu.”
Sở Thanh Nam không kết hôn, cũng không có con.
Hiển nhiên anh ta sẽ không hiểu được người làm ba như Vũ Hoàng Minh trong lòng đang có bao nhiêu sốt ruột.
Vũ Hoàng Minh trừng mắt nhìn anh ta: “Chờ cậu có con gái đi rồi biết, tôi dám chắc tới lúc đó cậu còn lo lắng hơn cả tôi đấy”
Sở Thanh Nam khó xử, không biết nên nói gì cho phải.
Quả thực anh ta chưa từng kết hôn, cũng không có đứa con nào, đương nhiên sẽ không hiểu được cảm giác con gái đang làm phẫu thuật là như thế nào.
Cuộc phẫu thuật kéo dài suốt gần năm giờ đồng hồ mới xem như kết thúc.
Trương Minh Luân mặc quần áo chuyên dụng cho giải phẫu cùng với vài bác sĩ khác bước ra khỏi phòng phẫu thuật, cả người bọn họ đều nhẽ nhại mồ hôi.
Vũ Hoàng Minh và Sở Thanh Nam vội vàng nghênh đón: “Thế nào rồi?”
Trương Minh Luân tháo khẩu trang xuống, lộ ra vẻ mặt tươi cười: ‘Đã không sao rồi, phẫu thuật thành công, thể chất của chú em kia rất tốt, chút tủy này đối với cậu ta mà nói chẳng có ảnh hưởng lớn gì đâu, chỉ cần một thời gian là sẽ hồi phục lại ngay ấy mà”
Nghe đến đây, trái tim đang treo lơ lửng của Vũ Hoàng Minh rốt cục cũng được thả lỏng.
“Cảm ơn rất nhiều!”
“Khách sáo quá, cậu Minh, từ khi nào mà anh có thêm một đứa con gái vậy?.”
Thực ra Trương Minh Luân rất lấy làm lạ, cậu Minh chiến đấu ngoài mặt trận Sơn Hòa nhiều năm, cũng chưa bao giờ gặp được bạn bè hay người thân của anh cả.
Nhưng lúc này lại đột nhiên lòi ra một đứa con gái?
“Chuyện dài lắm, khi nào có thời gian đi”
Vũ Hoàng Minh không muốn nói nhiều.
“Được, tôi gọi người đưa họ vào phòng bệnh bình thường đã.
Hơn mười phút sau.
Trong phòng bệnh.
Trịnh Hoài Lâm tỉnh lại, cậu ta nhìn Sở Thanh Nam và Vũ Hoàng Minh, lập tức đứng dậy hành lễ với hai người.
Vũ Hoàng Minh mỉm cười, khoát khoát tay nói: “Nằm nghỉ ngơi cho tốt đi, có yêu cầu gì cứ nói thẳng cho tôi biết là được”
Trịnh Hoài Lâm cười đáp lời: “Vâng, cậu Minh.”
Cậu ta cũng hiểu, ở trước mặt người ngoài không được gọi anh là Minh Vương, mà phải gọi là cậu Minh.
Vũ Hoàng Minh đi đến bên giường của Dâu Tây, nhìn gương mặt nhỏ nhắn chỉ còn chút tái nhợt của con, lúc này mới hơi yên tâm mỉm cười.
Anh khẽ xoa mặt con gái, thì thầm: “Dâu Tây, ba trở về rồi đây, sau này ba sẽ không để cho con phải chịu tủi thân nữa, một chút cũng sẽ không đâu, con nhé…”
Dâu Tây dường như nghe được tiếng của Vũ Hoàng Minh, đôi mắt đang nhắm chặt bỗng chớp chớp lông mi, miệng nhỏ nỉ non một câu: “Ba ơi…
là ba đúng không? Mẹ ơi, ba phải xa chúng ta rồi, con không muốn ba đi đâu, mẹ ơi…”
Nhìn gương mặt xoắn xuýt của Dâu Tây, Vũ Hoàng Minh nhịn không được mà đau lòng cho con.
Con bé này, rốt cuộc đã chịu bao nhiêu khổ cực mới trở thành thế này đây.
Sở Thanh Nam bước lên một bước, thì thầm vào tai Vũ Hoàng Minh.
“Cậu Minh, bối cảnh nhà họ Ngô tôi đã điều tra xong rồi, nhà họ Ngô xuất thân từ thành phố Minh Xuyên, dựa hơi nhà họ Lưu, là con chó trung thành của nhà họ Lưu. Không thấy nhà họ Lưu phải dùng thủ đoạn gì, mà đều là do nhà họ Ngô ra tay, chủ nhà họ Ngô – Ngô Cao Cường, trong tay nắm không ít mạng người. Chuyện lần này, có lẽ là do nhà họ Lưu xúi giục”
Vũ Hoàng Minh đứng dậy, trong mắt anh tràn ngập vẻ lạnh lùng.
“Nhà họ Ngô, nhà họ Lưu đúng không!”
“Được, được lắm!”
Sở Thanh Nam thấy thế, dường như còn muốn nói gì đó.
Anh nhíu mày, nói: “Còn gì nữa thì nói hết luôn đi”
“Cậu Minh, khoảng mấy tiếng trước, nhà họ Lưu cao giọng tuyên bố, sắp làm thông gia với nhà họ Tô, mà nhân vật chính là… vợ của anh”