Chiến Lật Chi Hoa
Chương 5
“Thằng đĩ nam đi đâu cũng quyến rũ đàn ông, con mẹ nó đáng chết! Trời sinh đã là loại dâm đãng dâng mông cho người~~~!”
Đây là câu Trọc nói nhiều nhất sau bữa cơm. Kỳ thật Nguyên Chiến Dã cũng không hiểu, người vốn trước kia ở bên mình, sau lại ở cùng người khác, là ai thì cũng không chịu được, có lẽ vì chuyện đó ảnh hưởng đến vấn đề sĩ diện của đàn ông, nhưng Nguyên Chiến Dã không biết Trọc có quan tâm cái sĩ diện không nữa.
“ha ha~ mày nếu không phục thì đi cướp của Nhiếp Phong vũ đi!” Chu Chính không sợ chết còn ngồi giễu cợt Trọc.
“Phi~ cướp mẹ gì! Ông thèm gì thứ “giày rách” đó, Nhiếp Phong Vũ không chê vì hắn có bản lĩnh lớn! Ông không thèm tranh với hắn, dù sao cũng sớm xài trước hắn rồi! Phi!” Trọc mắng xong lại toẹt một bãi nước bọt ra.
“Được rồi được rồi! Mày biết nó là thứ “giày rách” thì đừng bực bội nữa, đợi lúc ra khỏi đây rồi tao mời tụi bây đi quán bar lớn nhất, muốn mấy con gà rừng hay thỏ ngoan gì cũng có hết!” Sẹo cười vỗ vỗ đầu Trọc làm hắn ngồi xuống.
“Mẹ nó! Tao chỉ là nghĩ không ra, Nhiếp Phong Vũ sao lại nhìn trúng cái thứ đó-“ Trọc vẫn còn giận dữ bất bình.
Nguyên Chiến Dã chỉ lẳng lẳng ngồi trên giường nghe, từ đầu tới cuối không lên tiếng. Ở phòng 419 này anh rất im lặng, lâu lâu ngẫu nhiêu đi nịnh hót Sẹo một chút, những lúc cần nói hay không anh cũng chả màng mở miệng. Anh không muốn thân cận quá với mấy người ở đây, anh hy vọng mình là người ngoài cuộc không ai ngó, vì thực tế anh cũng là người ngoài cuộc, không như bọn họ. Bọn Sẹo đúng là không phải loại ác độc xấu xa gì, mà anh cũng không phải! Nhưng anh lại là “kẻ lừa đảo”!
Anh chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, nếu có thể, anh không muốn lừa gạt “tình cảm”. Nhưng là “nếu có thể” thôi-
“Ê!” Chu Chính ngồi trên giường mình nhìn Nguyên Chiến Dã hỏi: “Nghĩ gì vậy? Xuất thần dữ dội luôn?”
Nguyên Chiến Dã nâng đầu khỏi đầu gối nhìn hắn, tùy tiện nói, “Nghĩ chuyện xưa thôi.”
Chu Chính híp mắt, tựa hồ như rất hứng thú, hỏi: “Chuyện xưa sao? Trước đây cậu làm nghề gì?” Trên tay đang tung hứng thứ gì đó vàng vàng, Nguyên Chiến Dã phát hiện những lúc nhàn rỗi, hắn sẽ lôi cái thứ đó ra chơi, hình dạng như đồng xu sao đó.
“Nhân viên công ty bình thường.”
“Trong nhà còn người nào không?”
“Anh điều tra hộ khẩu hả? Hỏi cái này làm chi!” Nguyên Chiến Dã liếc xéo hắn.
Chu Chính nhún nhún vai, “Tôi quan tâm cậu mà! Việc kia…” hắn cúi người bắt lấy vật thể vàng đang sắp tiếp đất, chớp chớp mắt nhìn Nguyên Chiến Dã, “Cậu cảm thấy sao? Tôi thấy hôm nay sắc mặt cậu không tốt khi nhìn Nhiếp Phong Vũ và Trần Tích.”
Đúng là bà tám! (*) Nguyên Chiến Dã thực hết ý kiến, sao mà con mắt “gian tà” của hắn nhìn gì cũng thấu!
—–
(*) anh Chính có số thứ tự đẹp 5438 đã giải thích“bà tám” cũng là nói “đồ đàn bà”.
—–
“Tôi ăn không tiêu không được sao?” nghiến chặt răng, anh nằm xuống không thèm ngó ngàng gì Chu Chính.
“Lúc đó cậu có ăn gì đâu!”
Nguyên Chiến Dã không thèm đôi co nữa, thầm nghĩ lại chuyện buổi chiều. Trần Tích bây giờ là người của Nhiếp Phong Vũ. Chuyện này… có dính dáng tới anh sao?
Một lúc sau, cửa phòng mở, Trần Tích trở lại. Nhiệt độ trong phòng thoáng chốc giảm mạnh, chủ yếu là do ánh mắt trân trân như người chết của Trọc đang tác quái.
Trần Tích chả thèm quan tâm, trực tiếp đi thẳng về giường, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt hàm ý cười, cả người tỏa ra mị lực, sắc mặt hồng hào thực đáng yêu, y như câu “con gái đẹp nhất là khi yêu” ấy. Nguyên Chiến Dã vừa xoay người sang liền trông thấy vẻ mặt này, bất giác nghĩ đến câu kia. Và dĩ nhiên, tinh thần Trần Tích tốt bao nhiêu, mặt Trọc càng đen bấy nhiêu, không ngừng buông ra hàng loạt câu chửi, chỉ là Trần Tích nghe nhiều đâm miễn dịch luôn rồi, mấy người khác cũng bảo hắn bình tĩnh lại.
Nếu như bình thường Nguyên Chiến Dã nhất định chẳng quan tâm, vì chuyện chả liên quan đến anh. Nhưng hôm nay thì khác, Trần Tích là người của Nhiếp Phong Vũ, nói cách khác: Tiếp cận Trần Tích sẽ có cơ hội tiếp cận Nhiếp Phong Vũ. Vì thế khi nghe được tiếng thủ thỉ của Trần Tích bên tai, anh khẽ giương khóe miệng, “Chuyện gì?”
Trần Tích thoáng sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh mấy giây, sau đó ngượng ngùng cười cười, chìa tay đến trước mặt Nguyên Chiến Dã, “Cho anh nè.”
Nguyên Chiến Dã cúi đầu, là sô-cô-la. Một viên sô-cô-la hình bông hoa, được làm rất đẹp, trước kia vào Valentine anh cũng từng được nữ sinh tặng, anh cũng ăn luôn. Đam mê bí mật của Nguyên Chiến Dã chính là: sô-cô-la.
“Sao lại cho tôi?” Anh khó hiều nhìn Trần Tích.
Trần Tích cười hắc hắc, “Em chỉ là muốn cho thì cho thôi~~!” âm giọng đầy nũng nịu khiến Nguyên Chiến Dã thoáng rùng mình, bất giác nhìn nhìn mấy người trong phòng. Chu Chính mặt hào hứng như đang xem kịch vui, Trọc hai con mắt tóe lửa giận, không rõ là tức giận đơn thuần hay còn hàm xúc khác. Sẹo dường như lại chả hứng thú ngồi chơi cờ với Khỉ Đột. Nhìn quét một vòng, lại nhớ ra Trần Tích còn bên người, cậu đưa tay lên cao hơn trước mắt anh mà hỏi.
“Anh không thích hả?”
Bộ muốn “hối lộ” hả! Nguyên Chiến Dã lắc lắc đầu, lại một cái cười hoàn mỹ.
“Không phải.” Cầm lấy sô-cô-la quẳng vào miệng một viên.
Thấy anh ăn, Trần Tích nhếch môi cười, “Ăn ngon không?”
“Ừm-“ Nguyên Chiến Dã gật đầu, tinh tế thưởng thức mỹ vị đang hòa tan nơi đầu lưỡi. Không phải loại thường mà là hàng cao cấp nha! Nhưng mà- “Sao cậu có được vậy?” Sô-cô-la này nhìn là biết không phải mua ở mấy cửa hàng tầm thường rồi.
Trần Tích mặt dần đỏ lên, nhỏ giọng thủ thỉ một câu: “Anh ấy cho-“
Ọe~~ Nguyên Chiến Dã suýt phun viên sô-cô-la ra. Nhiếp Phong Vũ cho? Hắn có biết mình sẽ ăn không? Có khi nào hạ độc không?
“Anh sao vậy? Ăn không ngon sao?”
Nguyên Chiến Dã gượng cười, “Không! Ăn ngon lắm-“ Kẹo không có vấn đề mà người cho mới có vấn đề! “À… cảm ơn cậu. Sáng mai rảnh không? Cùng ăn sáng nha?” Anh mời cậu.
Trần Tích hai mắt sáng ngời, hưng phấn hỏi: “Thật hả?”
Niềm hân hoan của cậu cứ như nghe được chuyện tốt nhất trên đời thật làm lòng Nguyên Chiến Dã chua xót, anh có mục đích mới mời cậu thôi.
“Ừm! sáng mai tôi sẽ gọi, ngủ sớm chút đi!” Dường như muốn có thời gian “tiêu hóa” cảm giác tội lỗi, Nguyên Chiến Dã mỉm cười gật đầu với Trần Tích, lại nằm xuống nhắm mắt.
Đèn tắt, nhưng người tỉnh táo vô cùng. Nguyên Chiến Dã không rõ đã nằm bao lâu, mở mắt ra thấy cả phòng tối đen, trong lòng bỗng thấy áp lực.
Haizz- thở dài, anh tự nhủ thôi bỏ đi. Sớm hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi! Chỉ cần nhớ kĩ mục đích mình ở đây được rồi.
Đột nhiên cảm thấy thứ gì đó lóe sáng gần đó, anh quay đầu, trông thấy cái thứ vàng vàng cuả Chu Chính tung lên hạ xuống, biết hắn đang chơi, mà hai mắt dường như đang nhìn anh, trong bóng đêm lóe lên tia kỳ dị. Nguyên Chiến Dã mở miệng: Mau ngủ mẹ nó đi!
Trong bóng đêm vang lên tràn cười trầm thấp.
Nguyên Chiến Dã buồn bực. Bộ hắn nhìn ra anh nói gì sao? Mắt ưng chắc?
Sáng hôm sau Nguyên Chiến Dã nhiệt tình mời Trần Tích ăn sáng, Trọc ngay từ lúc tập thể dục vẻ mặt đã chẳng mấy vui vẻ nhìn anh. Anh chỉ cười cười không nói, tâm trạng Trọc anh hiểu, nhưng còn cái tên Chu Chính bám suốt bên ngừoi thì anh chẳng thể hiểu nổi.
“Cậu không đi ăn cùng bọn Sẹo hả?”
Thể dục đã xong, Nguyên Chiến Dã, Trần Tích, thêm cả Chu Chính, ba người cùng nhau ăn sáng, Trần Tích ngồi đối diện Nguyên Chiến Dã, Chu Chính thì ngồi cạnh anh, từ biểu cảm đến động tác chẳng lộ vẻ gì không tự nhiên, ngược hẳn với hai người kia lại có gì đó khó chịu.
“Gì vậy? Tôi quấy rầy hai người hả? Nhìn thấy tôi bộ ăn không vô sao?” Chu Chính vừa nói vừa húp cháo, dường như ăn rất ngon.
Nguyên Chiến Dã khẽ thở dài, “Nói bậy bạ gì đấy?”, đoạn gắp dưa muối cho vào bát Chu Chính.
Chu Chính cười ồ lên, ngoạm một mồm đầy ập. Trần Tích cạnh bên thoáng sững sờ nhìn hai người họ-
“Sao vậy?” Nguyên Chiến Dã trông thấy vẻ mặt kì quái của cậu, vừa hỏi vừa húp cháo.
“Các anh- là người yêu hả?”
“Sặc~”
“Phụt~”
Lời vừa tuôn ra, ngay lập tức khiến hai kẻ kia lãng phí thức ăn. Chu Chính vẻ mặt đau khổ bịt mũi, không ổn! Cháo vọt lên mũi rồi- a-
“Sao thế? Bộ em nói gì sai hả? Xin lỗi, đừng gấp nha?” Trần Tích lúng ta lúng túng nhìn hai người.
Nguyên Chiến Dã mặt tái mét, đưa tay chùi chùi thức ăn trên miệng, “Bọn tôi không phải-“
“Tôi có thể ngồi đây không?”
Một thanh âm xa lạ từ đâu vang lên, Nguyên Chiến Dã chưa kịp nói xong liền ngẩng đầu nhìn, Nhiếp Phong Vũ chẳng biết đã sang chỗ họ từ bao giờ, vốn chung quanh chẳng còn chỗ trống, mà mấy người kia vừa nhìn thấy Nhiếp Phong Vũ đã cuống quít đứng hết lên, tốc độ cực nhanh khiến anh nghĩ chỉ cần ngửi thấy mùi Nhiếp Phong Vũ họ liền “bỏ của chạy lấy người”.
“a~” Trần Tích nhỏ giọng kêu một tiếng, cười ngượng ngùng nhích qua một chút, rõ ràng là muốn nhường chỗ cho Nhiêp Phong Vũ.
Xì! Nguyên Chiến Dã không rõ sao tự nhiên mình lại “xì!”, chỉ là muốn vậy thôi, anh cũng không rõ cả Chu Chính, vì đồng thời hắn cũng “xì!” một tiếng y hệt. Hai người họ trơ mắt nhìn Nhiếp Phong Vũ ngồi xuống, hai vệ sĩ của hắn im lặng ngồi gần đó, không quấy rầy bọn họ.
“Có làm phiền bọn em không?” Nhiếp Phong Vũ mỉm cừoi, lời thì dành cho Trần Tích, mà ánh mắt lại vô ý lướt qua Nguyên Chiến Dã.
Nguyên Chiến Dã lập tức cắn răng, đồ dê xồm! Trước mặt “người yêu” mà còn câu dẫn người khác! Ây da? Vì sao mình lại dùng từ câu dẫn chứ? Trần Tích căn bản là đã bị Nhiếp Phong Vũ hớp hồn chẳng rõ trời trăng, không nhìn thấy được.
“Không có, bọn em đang tán chuyện thôi, A Chiến và-“
“A Chiến?” Nhiếp Phong Vũ khẽ nhướng mày vì hai chữ A Chiến từ miệng Trần Tích.
Thấy hắn vẻ như đang hứng thú, Trần Tích hưng phấn gật đầu, “Ừm! Là bạn tốt của em, bọn em ngủ cùng một giường tầng. Anh ấy-“ cậu và Nhiếp Phong Vũ cùng quay đầu nhìn sang Nguyên Chiến Dã, ngay lúc Nguyên Chiến Dã gắp bánh bao sang trao đổi với Chu Chính
“Tôi cho anh bánh bao đưa tôi miếng bánh cuốn(*) đi!”
—-
(*) hoa quyển, một loại bánh hấp cuộn tròn. Sẽ up hình cuối chương.
—-
“Mẹ! Có lầm không hả? Cái này tôi đứng xếp hàng dài rất lâu mới có đó!”
“Bánh bao to hơn mà! Vậy cho anh thêm một miếng dưa muối!”
“Ừm- không được! Hai cơ! Mà phải to nha!
Nhiếp Phong Vũ và Trần Tích nhìn hai người cứ anh đưa qua tôi đẩy lại, người ngoài nhìn vào thì chính xác là “liếc mắt đưa tình”! Trần Tích cười nói: “Hai người họ cảm tình tốt lắm-“ Nhiếp Phong Vũ ánh mắt chợt sắc lên, nhưng không ai phát giác.
“Không cần tranh, tôi có bánh cuốn cho các người nè!” Hắn đặt một cái giỏ bánh bằng thiết sáng bóng lên bàn.
Nguyên Chiến Dã và Chu Chính nhìn sang, bên trong giỏ là bánh cuốn sáng bóng được phủ bởi màu xanh mượt của hành lá, khiến người nhìn muốn chảy nước miếng. Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu liếc Nhiếp Phong Vũ, đối phương mỉm cười đưa tay ra vẻ mời, rất tao nhã! Cực kì tao nhã, cứ như bọn họ chẳng phải đang ở tù mà đang ăn ở nhà hàng.
Hừ! Hừ lạnh một tiếng, Nguyên Chiến Dã đứng lên bưng theo thức ăn, “Tôi no rồi.”
Nhiếp Phong Vũ thoáng đăm chiêu nhìn anh.
“A?” Chu Chính láo liên nhìn Nguyên Chiến Dã lại nhìn bánh trong giỏ, “Đi lẹ vậy? Chưa ăn xong mà!” ánh mắt vẫn chằm chằm vào bánh cuốn. Vừa trắng vừa trong, nhìn cũng biết là rất ngon-
Nguyên Chiến Dã lạnh lùng liếc hắn, dùng âm vực đủ cho Chu Chính và Nhiếp Phong Vũ nghe: “Dù nghèo cũng không ăn của bố thí.” Đoạn nhìn Trần Tích nói tôi đi trước liền lập tức rời đi, từ đầu tới cuối chả thèm nhìn Nhiếp Phong Vũ. Chu Chính thở dài cầm bánh bao nhét vào miệng rồi gật đầu với Nhiếp Phong Vũ một chút, liền chạy vù theo Nguyên Chiến Dã.
Nhiếp Phong Vũ quay đầu nhìn theo bóng dáng Nguyên Chiến Dã, khóe miệng khẽ giương thành một độ cung nhỏ. Trần Tích thấy hắn nhìn theo Nguyên Chiến Dã, nhỏ giọng hỏi: “Anh giận sao?”
Nhiếp Phong Vũ dời mắt cúi đầu nhìn cậu thiếu niên ngoan ngoãn như một chú thỏ con, sợ hãi khi hắn tức giận, tìm đủ mọi cách thu hút ánh nhìn và lấy lòng hắn, thân thể vặn vẹo rên rỉ vì hắn, như vậy- mới là một con thú cưng biết nghe lời, không phải sao?
Chỉ là, thú cưng quá nghe lời lại không gợi được dục vọng muốn chinh phục của người khác.
Vừa nghĩ, hắn vừa đưa tay nâng cầm Trần Tích lên, nở nụ cười đầy mê hoặc.
“Nếu anh giận, em có thể giúp anh hết giận không?”
Khuôn mặt trắng nõn dần dần ửng lên một mạt đỏ bừng, cúi đầu hé môi nói gì đó rất nhỏ dường như không thể nghe được-
***
Nguyên Chiến Dã không rõ mình có sai lầm rồi không.
Anh biết có một chiêu gọi là “lạt mềm buộc chặt”, nhưng chỉ có phụ nữ dùng để đối phó đám đàn ông thôi. Vì thế hôm nay anh lại sử dụng chiêu này với Nhiếp Phong Vũ, không biết có hiệu quả không nữa. Nếu lúc nãy anh không “hào phóng” quay đầu bỏ đi mà là cầm lấy bánh cuốn của Nhiếp Phong Vũ, có khi nào hắn thấy anh đáng thương mà thu làm “tiểu đệ” không? A! Tính sai rồi! Nguyên Chiến Dã hơi ảo nảo nhắm mắt lại.
“Nè! Sao vậy? Hối hận à?” Chu Chính dùng vai chạm khẽ vào anh, cười lưu manh.
Nguyên Chiến Dã hơi kinh hãi, nhưng vẫn giả lơ hỏi: “Tôi hối hận gì cơ?” thằng này lại nhìn ra cái gì rồi đây?
“Hối hận không ăn đĩa bánh cuốn kia đó! Tôi hối hận nè! Đĩa bánh đó nhìn là biết mẻ mới ra lò đó nha!”
Có lẽ- từ đầu anh đã đánh giá cao trí tuệ của Chu Chính. Nguyên Chiến Dã liếc trắng mắt Chu Chính, tiếp tục làm việc. Công việc hôm nay của bọn họ: Đính mắt cho thú bông.
Đột nhiên có vấn đề lóe lên trong đầu Nguyên Chiến Dã. Không biết- Nhiếp Phong Vũ có phải cũng làm việc như vầy không. Chỉ nghĩ đến cảnh Nhiếp Phong Vũ tay cầm thú bông là anh đã “phụt” cười ra tiếng, thật là đáng sợ!
Cả buổi chiều sau đó cũng không thấy Trần Tích, Nguyên Chiến Dã cũng không nghĩ nhiều, im lặng làm việc, nghe giảng đạo, nhưng khi trên sân khấu một gã cảnh sát gầy như cậy sậy đang giảng “Các anh phải cố gắng cải tạo, tranh thủ để sớm ra tù cùng người nhà đoàn tụ”, anh lại “hôn lìa khỏi xác” chu du tận Hoa Quả Sơn. Chu Chính bên cạnh thì nhìn chăm chú không rời mắt khỏi sân khấu, dường như hắn giác ngộ được chân lý qua bài giảng, Nguyên Chiến Dã nhìn lướt qua sáu người trên sân khấu, trừ “cây sậy” đang nói ra thì mấy người còn lại đều rất trẻ, nhìn là biết tinh anh trong giới cảnh sát.
Không biết đến chừng nào mình mới được như bọn họ. Nghĩ nghĩ, tinh thần chiến đấu lại nổi lên, Nguyên Chiến Dã lặng lẽ nhìn bốn phía, muốn tìm xem mục tiêu của mình có ở chung quanh không, nhưng anh cũng chẳng biết tìm được thì sao nữa.
Không có – không có- không… á! Nguyên Chiến Dã hoảng sợ, tìm nửa ngày, Nhiếp Phong Vũ thì không thấy, tầm mắt lại đụng trúng Saide tóc vàng. Saide ngồi khá gần anh, chừng năm sáu hàng ghế, hắn trông thấy Nguyên Chiến Dã, anh cũng thấy hắn, cảnh này hơi bị quen, hơn nữa đối phương còn nhếch môi cười, hàm răng trắng kia đủ tiêu chuẩn đóng quảng cáo.
Nguyên Chiến Dã cảm thấy khó chịu như ăn phải côn trùng, người ngoại quốc này chắc không nghĩ mình thầm mến hắn đâu ha? Cười thật dâm đãng mà! Nụ cười sáng chói như ánh mặt trời nước Ý thế mà bị anh cho là “dâm đãng”!
Lẳng lặng dời tầm mắt đi tiếp tục tìm kiếm, lần này vẫn không nhìn thấy Nhiếp Phong Vũ, nhưng tìm được Trương Gia Dương. Ngồi rất gần Nguyên Chiến Dã, gần đến mức Nguyên Chiến Dã cuối cùng mới phát hiện ra cái ót trước mặt mình là của Trương Gia Dương.
“Aizz~ nhìn thấy không?” Chu Chính đột nhiên lấy tay chọc chọc Nguyên Chiến Dã đang đơ người ra.
“Hả?” Thấy cái gì? Trương Gia Dương? Thấy, ngay cái gáy có nốt ruồi…”
“Kia kìa-“ Chu Chính chỉ chỉ lên sân khấu, Nguyên Chiến Dã theo tay chỉ của hắn nhìn lên, mới phát hiện trên đài không biết khi nào có thêm một người, rất trẻ, ngũ quan đoan chính thanh thanh tú tú nhìn là biết người tốt, mặc cảnh phục càng thêm oai hùng dào dạt.
“Kia chính là ngục giam trưởng. Trẻ quá ha?”
Nguyên Chiến Dã ngây ngẩn cả người. Nhớ lại lời của hiệu trưởng: “Cậu phải cẩn thận! cẩn thận cẩn thận và cẩn thận! Ở đây ngoại trừ ngục giam trưởng không ai biết thân phận của cậu, vì thế sau khi gặp được ngục giam trưởng sẽ như “Bát Lộ quân gặp được Thân Nhân Giải phóng quân”! Có phiền toái gì thì cứ nói với y, nhưng tuyệt đối phải chú ý tai mắt trong tù-“
Khi anh gần như quên mất nhân vật vĩ đại số một này, anh rốt cục cùng nhìn thấy “Thân Nhân Giải phóng quân”, hơn nữa sao mà vị giải phóng quân này có hơi quen quen …
“Chào mọi người-“ Ngục giam trưởng đứng lên nói, thanh âm trầm bổng gợi cảm, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay, “Tôi là ngục trưởng ở đây, tôi-“
“Củ khoai tây~~~~!”
Dưới sân khấu đột nhiên vang lên một tiếng rống to, cả hội trường đều ngây ngẩn cả người, mấy người phía xa thì nhìn quanh tìm chủ nhân câu nói, còn ở gần thì đều tập trung nhìn một người-
Nguyên Chiến Dã phải sửng sốt ba giây mới ý thức được mình mới làm cái gì, cúi đầu thì phát hiện Trương Gia Dương đang kinh ngạc nhin anh, không chỉ có Trương Gia Dương, mấy người ở đây chỉ cần có thể nhìn thấy anh là đều nhìn. Đầu càng cúi càng thấp, thật căm giận phải chi có cái lỗ mà chui luôn.
“Nằm mơ thôi! Hắn có chứng mộng du! Ngại quá! Ngại quá-“ Chu Chính nhìn chung quanh gật gật đầu, một tay hung hang nhéo lên tay Nguyên Chiến Dã.
Những người trên đài cũng nhìn xuống, ngục giam trưởng trầm mặc trong chốc lát, ho nhẹ một tiếng nhắc mọi người tập trung, lại nói tiếp: “Tôi là ngục giam trưởng ở đây, gọi là Tô Hòa-“
Tô Hòa, chính xác! Đúng là tiểu tử này! Nguyên Chiến Dã co người trên ghế khốn khổ vò vò tóc, chỉ còn thiếu màn nước mắt lưng tròng thôi. Tô Hòa, củ khoai tây! Chính là củ khoai tây, dù có cao lớn hơn khoác cảnh phục nhưng vẫn là củ khoai tây của lòng anh!
Sau tiếng la khi nãy, Nguyên Chiến Dã thành người nổi tiếng! Người biết là anh đều chăm chú nhìn nhìn, những ai không biết thì nhìn theo mấy ngón tay chỉ chỉ mà ngó sang. Nguyên Chiến Dã cả đời cũng chưa được “ái mộ” đến mức này, vừa ngượng vừa bực!
Chu Chính vỗ vỗ vai anh, chân thành mà rằng: “Tôi biết cậu muốn nổi tiếng, nhưng cũng đừng dùng phương pháp cực đoan này chứ!” Căn bản là “mừng chuyện xui vui chuyện buồn” (*) thôi! Nguyên Chiến Dã bực bội giật phắt tay hắn ra.
—-
(*) hưng tai nhạc họa
—-
Đáng giận! Anh chưa từng nghĩ đến ngục giam trưởng lại là Tô Hòa, nói cách khác có đánh chết anh cũng không tin Tô Hòa làm ngục giam trưởng!
Anh và Tô Hòa là bạn học ở trường cảnh sát, chiếc giường tầng anh ở dưới Tô Hòa ở trên.
Lúc đó Tô Hòa có hơi… béo chút, đầu cũng… hơi bị tròn- được rồi! Tóm lại là vừa tròn vừa béo, có lẽ so với xã hội thì y cũng hơi béo, nhưng ở trường cảnh sát thì là siêu béo! Tóc thì để kiểu húi cua, lại còn lởm chởm hàng mái ngang phía trước, mặc áo cỡ siêu bự. Toàn tổ hợp đầu to cùng dáng người kia, chẳng biết khi nào đã bị bạn cùng lớp gọi củ khoai tây, thực ra thì nick name này là từ Nguyên Chiến Dã, không nhiều người biết lắm, Tô Hòa dĩ nhiên cũng không biết, bằng không thù hằn giữa hai người còn nặng nề hơn!
“Ân oán” của cả hai bắt nguồn từ một hè nọ, trời nóng mà ký túc xá chẳng có lấy cây quạt máy chứ đừng nói máy lạnh, nam sinh cũng lười, trải sơ tấm chiếu lên ván giường kèm theo cái gối là ngủ được rồi. Hôm đó Tô Hòa ở tầng trên ngồi uống nước trái cây, loại nước ép hỗn hợp, cà chua là chính cộng thêm chút táo với ô mai, mà cái này không quan trọng, quan trọng là… Y uống vài hớp thì đặt ly nước vào sát tường, rốt cục đến lúc ngủ tắt đèn thì quên mất, sáng ra Nguyên Chiến Dã mở mắt nhìn lên thấy tấm chiếu ướt ướt màu đỏ đỏ, anh liền nhảy xuống giường mà rống to-
“Tô Hòa tới kì kinh nguyệt rồi~~! Củ khoai tây là con gái đó~~! Củ khoai tây có kinh rồi~~~!”
Ba câu, vừa nêu biệt danh “củ khoai tây” của người ta còn bảo ngưởi ta là con gái. Lúc đó Tô Hòa hận anh thiếu điều muốn giết người xong tự vẫn luôn. Cuối cùng nhờ thầy giáo khuyên bảo mới bớt giận một chút. Nhưng tục ngữ có câu: Vết thương ngoài da dễ chữa, vết thương lòng thì….
Năm đó, Tô Hòa bị thương, tổn thương tinh thần cực kì nghiêm trọng, mà đầu xỏ tội phạm là Nguyên Chiến Dã.
Sau khi tốt nghiệp Tô Hòa ra trường, còn anh thì ở lại làm giáo viên. Vốn tưởng rằng sẽ không có cơ hội gặp lại, nào ngờ lại đụng độ “kẻ thù” xưa, hơn nữa còn là thân phận cảnh sát cùng “phạm nhân”.
“Thật là bẽ mặt!” Nguyên Chiến Dã nhíu chặt mày, tuyệt không nghĩ đến củ khoai tây khi đó gì cũng không bằng anh bây giờ lại thay da đổi thịt! Từ củ khoai tây “tiến hóa” thành khoai tây nhập khẩu là quá rồi, đằng này thành ngục giam trưởng! Mà mắc mớ gì lại là cái nhà tù này cơ chứ!
Gặp lại kẻ thù thì chết chắc rồi! không biết mình lần này còn mạng không nữa, hai chữ thôi: Làm bậy rồi!!!! không tính thán từ “rồi”!
Cơm tối anh cũng không đi ăn, nhờ có Chu Chính mang về cho anh hai miếng thịt sườn.
“Tôi thấy dạo này tinh thần cậu cứ hoảng sợ không yên, có bệnh hả? Có muốn đi khám bác sĩ không?” Chu Chính nói với Nguyên Chiến Dã đang thẫn thờ nhai sườn.
Nguyên Chiến Dã lắc đầu, “Tôi muốn đi thư viện xem sách chút, đi cùng không?”
“Ê! Hai đứa bây qua chơi đánh bài nè!” Sẹo gọi to.
Chu Chính định từ chối, Nguyên Chiến Dã lại đấy vai hắn, “Anh đi đi! Tôi đọc xong quay về chơi cùng.”
Nghĩ nghĩ, chu Chính gật đầu, cười nói: “Vậy cậu cẩn thận một chút ha! Lúc quay về đừng có nói là bị người khai bao rồi nhé!”
“Ờ.” Nguyên Chiến Dã tự nhiên gật đầu. Chu Chính từ cười mỉm hóa cười to!
Trời ơi! Có chứng hoảng sợ thiệt?
Nguyên Chiến Dã cũng không phải rất muốn đọc sách, anh quan sát đã lâu, thư viện là nơi yên tĩnh nhất, cũng dễ cho anh suy nghĩ. Nhưng hôm nay anh nổi hứng muốn đi tìm “Tôn Tử Binh Pháp”.
Thư viện cũng không xa, chỉ là phải băng qua sân thể dục. Nhà tù về đêm khá đáng sợ, trạm gác cao cao cùng đèn pha đảo qua đảo lại, lại còn thêm ánh đèn sáng trưng của sân thể dục, có người đang chơi đánh cầu.
Nguyên Chiến Dã chầm chậm đi qua sân thể thao, đi chưa được bao xa anh liền dừng lại, anh phát hiện phía rừng xa xa có tiếng động lạ. Anh không biết nên kiêu ngạo hay than oán cái thần kinh nhạy bén của mình đây. Đằng đó có ngừoi! Là ai?
Chẳng lẽ lại là “diễn porn lộ thiên”? Mặc dù trời cũng tối rồi- nguyên Chiến Dã nghĩ ngay đến Nhiếp Phong vũ, không phải hắn chứ? Nhíu nhíu mày, anh thận trọng đi tới.
Vừa đi vừa núp sau bụi cây cao, nghe thấy giọng nam đang nói huyên thuyên, nhưng mà- Nguyên Chiến Dã nhíu mày tận lực tập trung nghe xem người kia nói gì, không hiểu! Thực tình không hiểu! Người kia đang nói loại ngôn ngữ nào đó, anh một câu cũng không hiểu, vì cũng chả phải tiếng Anh hay tiếng Trung!
“Blah blah blah- blô blô blô- blap blap blap~” ,
Tiếng nước ngoài! Lập tức nghĩ đến Saide! Nhưng mà chẳng phải chỉ có mỗi mình hắn là người nước ngoài sao?
Nguyên Chiến Dã nghĩ người đang nói 90% là gã người Ý tên Saide kia, định ló đầu ra ngó kĩ, lại có giọng nói vang lên-“Kháo! Mày sao cứ “dính” đại gia tao! Cứ xuất hiện trước mặt tao không! Chẳng phải làm tao bị oan uổng rồi? Bộ mày hiền lành lắm chắc? F*ck con mẹ nhà tao!”
Nguyên Chiến Dã đổ mồ hơi! Không rõ sao người này sống được ở Bắc Kinh nữa. (*)
—-
(*) anh Saide nói tùm lum QT dịch cũng không ra được. Ảnh nói sai ngữ pháp.
—-
Lại có tiếng ai đó đáp lại ông đây mặc kệ, rồi trở về sự yên tĩnh vốn có. Nguyên Chiến Dã lẳng lặng đợi trong chốc lắt, chắc chắn mọi người đều đi hết mới ló ra, có cảm giác như đang làm thám tử. Anh tiến tới vài bước, bất chợt ngửi được một mùi nồng, mà cái hương vị này quen quen hình như đã ngửi qua ở đâu-
Còn chưa kịp nhớ ra, anh đã ngây ngẩn cả người. Trong bóng đêm dần hiện rõ hình ảnh cùng mùi máu tanh nồng dâng lên… xác chết! Nằm trên đất là một xác chết đầy máu! Trên người không có thương tích đầy mình, hai mắt vẫn mở trừng đúng kiểu chết không nhắm mắt, trên cổ là vết động mạch bị cắt dẫn đến tử vong, chỉ sợ chưa kịp kêu ra tiếng đã mất máu mà chết rồi.
Nguyên Chiến Dã nhìn cảnh này, nếu là người thường thì sẽ la toáng lên! Nhưng anh không thế, chỉ lẳng lặng nhìn cái xác trước mắt, hầu kết kẽ nhúc nhích. Anh không muốn chạm vào cái xác đó, nhưng cũng không thể cứ để người chết nằm ở đây, anh phải…
Có người! Trong chớp mắt anh phát hiện có người đang đến gần mình, anh nhanh chóng suy nghĩ xem nên chạy đi hay la toáng lên, dù sao có thể bình chân như vại đứng ở đây nhìn người chết không phải cảnh sát thì là hung thủ, tuy anh đúng là cảnh sát nhưng không thể nói. Cứ ngỡ rằng đối phương còn cách mình một quãng xa, không ngờ tốc độ người nọ nhanh đến kì lạ, Nguyên Chiến Dã vừa xoay người đã phát hiện người kia cách anh không tới năm thước, mà điểm chết ngừoi ở đây là sao cái dáng kia nó quen quen…
Nguyên Chiến Dã trừng mắt nhìn người kia khoanh hai tay hiên ngang bước trong đêm như bậc đế vương, được rồi, không cần nhìn mặt cũng biết là ai. Mặc áo tù mà phong thái đi đứng tiêu sái được vầy, ngoài Nhiếp Phong Vũ còn ai vào đây.
Nhiếp Phong Vũ chậm rãi tiến gần Nguyên Chiến Dã, mặt lạnh không biểu cảm, trước nhìn nhìn Nguyên Chiến Dã, rồi nhìn thoáng qua xác chết bên kia, thần thái so với Nguyên Chiến Dã còn trấn định hơn, cứ như kia không phải xác chết mà chỉ là con giun đũa.
Tầm mắt quay về trên người Nguyên Chiến Dã, Nhiếp Phong Vũ mỉm cười, cứ như ẩn ý: Em xem, bị anh bắt quả tang nha.
Nguyên Chiến Dã thiệt khâm phục cả hai người họ, thời điểm có xác người nằm đó, máu vẫn còn chưa khô, chẳng phải tình huống học sinh trung học yêu đương sớm bị bắt quả tang đâu gì, thế mà hai người họ vẫn bình tĩnh như không, nhưng nghĩ kĩ, Nguyên Chiến Dã thấy cũng nên giả trang chút đỉnh tốt hơn, cơ mà trông cái mặt của Nhiếp Phong Vũ làm anh chẳng biết nói gì nữa. Ậm ờ nửa ngày, nói một câu:
“Tôi tình cờ đi qua thôi…”
Nhiếp Phong Vũ cười to, âm thanh nghe hay lắm! Nhưng đối với Nguyên Chiến Dã thì cứ như tiếng cười của ác ma. Ác ma có dung mạo đẹp, hút hồn người vùi sâu xuống địa ngục.
Đây là câu Trọc nói nhiều nhất sau bữa cơm. Kỳ thật Nguyên Chiến Dã cũng không hiểu, người vốn trước kia ở bên mình, sau lại ở cùng người khác, là ai thì cũng không chịu được, có lẽ vì chuyện đó ảnh hưởng đến vấn đề sĩ diện của đàn ông, nhưng Nguyên Chiến Dã không biết Trọc có quan tâm cái sĩ diện không nữa.
“ha ha~ mày nếu không phục thì đi cướp của Nhiếp Phong vũ đi!” Chu Chính không sợ chết còn ngồi giễu cợt Trọc.
“Phi~ cướp mẹ gì! Ông thèm gì thứ “giày rách” đó, Nhiếp Phong Vũ không chê vì hắn có bản lĩnh lớn! Ông không thèm tranh với hắn, dù sao cũng sớm xài trước hắn rồi! Phi!” Trọc mắng xong lại toẹt một bãi nước bọt ra.
“Được rồi được rồi! Mày biết nó là thứ “giày rách” thì đừng bực bội nữa, đợi lúc ra khỏi đây rồi tao mời tụi bây đi quán bar lớn nhất, muốn mấy con gà rừng hay thỏ ngoan gì cũng có hết!” Sẹo cười vỗ vỗ đầu Trọc làm hắn ngồi xuống.
“Mẹ nó! Tao chỉ là nghĩ không ra, Nhiếp Phong Vũ sao lại nhìn trúng cái thứ đó-“ Trọc vẫn còn giận dữ bất bình.
Nguyên Chiến Dã chỉ lẳng lẳng ngồi trên giường nghe, từ đầu tới cuối không lên tiếng. Ở phòng 419 này anh rất im lặng, lâu lâu ngẫu nhiêu đi nịnh hót Sẹo một chút, những lúc cần nói hay không anh cũng chả màng mở miệng. Anh không muốn thân cận quá với mấy người ở đây, anh hy vọng mình là người ngoài cuộc không ai ngó, vì thực tế anh cũng là người ngoài cuộc, không như bọn họ. Bọn Sẹo đúng là không phải loại ác độc xấu xa gì, mà anh cũng không phải! Nhưng anh lại là “kẻ lừa đảo”!
Anh chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, nếu có thể, anh không muốn lừa gạt “tình cảm”. Nhưng là “nếu có thể” thôi-
“Ê!” Chu Chính ngồi trên giường mình nhìn Nguyên Chiến Dã hỏi: “Nghĩ gì vậy? Xuất thần dữ dội luôn?”
Nguyên Chiến Dã nâng đầu khỏi đầu gối nhìn hắn, tùy tiện nói, “Nghĩ chuyện xưa thôi.”
Chu Chính híp mắt, tựa hồ như rất hứng thú, hỏi: “Chuyện xưa sao? Trước đây cậu làm nghề gì?” Trên tay đang tung hứng thứ gì đó vàng vàng, Nguyên Chiến Dã phát hiện những lúc nhàn rỗi, hắn sẽ lôi cái thứ đó ra chơi, hình dạng như đồng xu sao đó.
“Nhân viên công ty bình thường.”
“Trong nhà còn người nào không?”
“Anh điều tra hộ khẩu hả? Hỏi cái này làm chi!” Nguyên Chiến Dã liếc xéo hắn.
Chu Chính nhún nhún vai, “Tôi quan tâm cậu mà! Việc kia…” hắn cúi người bắt lấy vật thể vàng đang sắp tiếp đất, chớp chớp mắt nhìn Nguyên Chiến Dã, “Cậu cảm thấy sao? Tôi thấy hôm nay sắc mặt cậu không tốt khi nhìn Nhiếp Phong Vũ và Trần Tích.”
Đúng là bà tám! (*) Nguyên Chiến Dã thực hết ý kiến, sao mà con mắt “gian tà” của hắn nhìn gì cũng thấu!
—–
(*) anh Chính có số thứ tự đẹp 5438 đã giải thích“bà tám” cũng là nói “đồ đàn bà”.
—–
“Tôi ăn không tiêu không được sao?” nghiến chặt răng, anh nằm xuống không thèm ngó ngàng gì Chu Chính.
“Lúc đó cậu có ăn gì đâu!”
Nguyên Chiến Dã không thèm đôi co nữa, thầm nghĩ lại chuyện buổi chiều. Trần Tích bây giờ là người của Nhiếp Phong Vũ. Chuyện này… có dính dáng tới anh sao?
Một lúc sau, cửa phòng mở, Trần Tích trở lại. Nhiệt độ trong phòng thoáng chốc giảm mạnh, chủ yếu là do ánh mắt trân trân như người chết của Trọc đang tác quái.
Trần Tích chả thèm quan tâm, trực tiếp đi thẳng về giường, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt hàm ý cười, cả người tỏa ra mị lực, sắc mặt hồng hào thực đáng yêu, y như câu “con gái đẹp nhất là khi yêu” ấy. Nguyên Chiến Dã vừa xoay người sang liền trông thấy vẻ mặt này, bất giác nghĩ đến câu kia. Và dĩ nhiên, tinh thần Trần Tích tốt bao nhiêu, mặt Trọc càng đen bấy nhiêu, không ngừng buông ra hàng loạt câu chửi, chỉ là Trần Tích nghe nhiều đâm miễn dịch luôn rồi, mấy người khác cũng bảo hắn bình tĩnh lại.
Nếu như bình thường Nguyên Chiến Dã nhất định chẳng quan tâm, vì chuyện chả liên quan đến anh. Nhưng hôm nay thì khác, Trần Tích là người của Nhiếp Phong Vũ, nói cách khác: Tiếp cận Trần Tích sẽ có cơ hội tiếp cận Nhiếp Phong Vũ. Vì thế khi nghe được tiếng thủ thỉ của Trần Tích bên tai, anh khẽ giương khóe miệng, “Chuyện gì?”
Trần Tích thoáng sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh mấy giây, sau đó ngượng ngùng cười cười, chìa tay đến trước mặt Nguyên Chiến Dã, “Cho anh nè.”
Nguyên Chiến Dã cúi đầu, là sô-cô-la. Một viên sô-cô-la hình bông hoa, được làm rất đẹp, trước kia vào Valentine anh cũng từng được nữ sinh tặng, anh cũng ăn luôn. Đam mê bí mật của Nguyên Chiến Dã chính là: sô-cô-la.
“Sao lại cho tôi?” Anh khó hiều nhìn Trần Tích.
Trần Tích cười hắc hắc, “Em chỉ là muốn cho thì cho thôi~~!” âm giọng đầy nũng nịu khiến Nguyên Chiến Dã thoáng rùng mình, bất giác nhìn nhìn mấy người trong phòng. Chu Chính mặt hào hứng như đang xem kịch vui, Trọc hai con mắt tóe lửa giận, không rõ là tức giận đơn thuần hay còn hàm xúc khác. Sẹo dường như lại chả hứng thú ngồi chơi cờ với Khỉ Đột. Nhìn quét một vòng, lại nhớ ra Trần Tích còn bên người, cậu đưa tay lên cao hơn trước mắt anh mà hỏi.
“Anh không thích hả?”
Bộ muốn “hối lộ” hả! Nguyên Chiến Dã lắc lắc đầu, lại một cái cười hoàn mỹ.
“Không phải.” Cầm lấy sô-cô-la quẳng vào miệng một viên.
Thấy anh ăn, Trần Tích nhếch môi cười, “Ăn ngon không?”
“Ừm-“ Nguyên Chiến Dã gật đầu, tinh tế thưởng thức mỹ vị đang hòa tan nơi đầu lưỡi. Không phải loại thường mà là hàng cao cấp nha! Nhưng mà- “Sao cậu có được vậy?” Sô-cô-la này nhìn là biết không phải mua ở mấy cửa hàng tầm thường rồi.
Trần Tích mặt dần đỏ lên, nhỏ giọng thủ thỉ một câu: “Anh ấy cho-“
Ọe~~ Nguyên Chiến Dã suýt phun viên sô-cô-la ra. Nhiếp Phong Vũ cho? Hắn có biết mình sẽ ăn không? Có khi nào hạ độc không?
“Anh sao vậy? Ăn không ngon sao?”
Nguyên Chiến Dã gượng cười, “Không! Ăn ngon lắm-“ Kẹo không có vấn đề mà người cho mới có vấn đề! “À… cảm ơn cậu. Sáng mai rảnh không? Cùng ăn sáng nha?” Anh mời cậu.
Trần Tích hai mắt sáng ngời, hưng phấn hỏi: “Thật hả?”
Niềm hân hoan của cậu cứ như nghe được chuyện tốt nhất trên đời thật làm lòng Nguyên Chiến Dã chua xót, anh có mục đích mới mời cậu thôi.
“Ừm! sáng mai tôi sẽ gọi, ngủ sớm chút đi!” Dường như muốn có thời gian “tiêu hóa” cảm giác tội lỗi, Nguyên Chiến Dã mỉm cười gật đầu với Trần Tích, lại nằm xuống nhắm mắt.
Đèn tắt, nhưng người tỉnh táo vô cùng. Nguyên Chiến Dã không rõ đã nằm bao lâu, mở mắt ra thấy cả phòng tối đen, trong lòng bỗng thấy áp lực.
Haizz- thở dài, anh tự nhủ thôi bỏ đi. Sớm hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi! Chỉ cần nhớ kĩ mục đích mình ở đây được rồi.
Đột nhiên cảm thấy thứ gì đó lóe sáng gần đó, anh quay đầu, trông thấy cái thứ vàng vàng cuả Chu Chính tung lên hạ xuống, biết hắn đang chơi, mà hai mắt dường như đang nhìn anh, trong bóng đêm lóe lên tia kỳ dị. Nguyên Chiến Dã mở miệng: Mau ngủ mẹ nó đi!
Trong bóng đêm vang lên tràn cười trầm thấp.
Nguyên Chiến Dã buồn bực. Bộ hắn nhìn ra anh nói gì sao? Mắt ưng chắc?
Sáng hôm sau Nguyên Chiến Dã nhiệt tình mời Trần Tích ăn sáng, Trọc ngay từ lúc tập thể dục vẻ mặt đã chẳng mấy vui vẻ nhìn anh. Anh chỉ cười cười không nói, tâm trạng Trọc anh hiểu, nhưng còn cái tên Chu Chính bám suốt bên ngừoi thì anh chẳng thể hiểu nổi.
“Cậu không đi ăn cùng bọn Sẹo hả?”
Thể dục đã xong, Nguyên Chiến Dã, Trần Tích, thêm cả Chu Chính, ba người cùng nhau ăn sáng, Trần Tích ngồi đối diện Nguyên Chiến Dã, Chu Chính thì ngồi cạnh anh, từ biểu cảm đến động tác chẳng lộ vẻ gì không tự nhiên, ngược hẳn với hai người kia lại có gì đó khó chịu.
“Gì vậy? Tôi quấy rầy hai người hả? Nhìn thấy tôi bộ ăn không vô sao?” Chu Chính vừa nói vừa húp cháo, dường như ăn rất ngon.
Nguyên Chiến Dã khẽ thở dài, “Nói bậy bạ gì đấy?”, đoạn gắp dưa muối cho vào bát Chu Chính.
Chu Chính cười ồ lên, ngoạm một mồm đầy ập. Trần Tích cạnh bên thoáng sững sờ nhìn hai người họ-
“Sao vậy?” Nguyên Chiến Dã trông thấy vẻ mặt kì quái của cậu, vừa hỏi vừa húp cháo.
“Các anh- là người yêu hả?”
“Sặc~”
“Phụt~”
Lời vừa tuôn ra, ngay lập tức khiến hai kẻ kia lãng phí thức ăn. Chu Chính vẻ mặt đau khổ bịt mũi, không ổn! Cháo vọt lên mũi rồi- a-
“Sao thế? Bộ em nói gì sai hả? Xin lỗi, đừng gấp nha?” Trần Tích lúng ta lúng túng nhìn hai người.
Nguyên Chiến Dã mặt tái mét, đưa tay chùi chùi thức ăn trên miệng, “Bọn tôi không phải-“
“Tôi có thể ngồi đây không?”
Một thanh âm xa lạ từ đâu vang lên, Nguyên Chiến Dã chưa kịp nói xong liền ngẩng đầu nhìn, Nhiếp Phong Vũ chẳng biết đã sang chỗ họ từ bao giờ, vốn chung quanh chẳng còn chỗ trống, mà mấy người kia vừa nhìn thấy Nhiếp Phong Vũ đã cuống quít đứng hết lên, tốc độ cực nhanh khiến anh nghĩ chỉ cần ngửi thấy mùi Nhiếp Phong Vũ họ liền “bỏ của chạy lấy người”.
“a~” Trần Tích nhỏ giọng kêu một tiếng, cười ngượng ngùng nhích qua một chút, rõ ràng là muốn nhường chỗ cho Nhiêp Phong Vũ.
Xì! Nguyên Chiến Dã không rõ sao tự nhiên mình lại “xì!”, chỉ là muốn vậy thôi, anh cũng không rõ cả Chu Chính, vì đồng thời hắn cũng “xì!” một tiếng y hệt. Hai người họ trơ mắt nhìn Nhiếp Phong Vũ ngồi xuống, hai vệ sĩ của hắn im lặng ngồi gần đó, không quấy rầy bọn họ.
“Có làm phiền bọn em không?” Nhiếp Phong Vũ mỉm cừoi, lời thì dành cho Trần Tích, mà ánh mắt lại vô ý lướt qua Nguyên Chiến Dã.
Nguyên Chiến Dã lập tức cắn răng, đồ dê xồm! Trước mặt “người yêu” mà còn câu dẫn người khác! Ây da? Vì sao mình lại dùng từ câu dẫn chứ? Trần Tích căn bản là đã bị Nhiếp Phong Vũ hớp hồn chẳng rõ trời trăng, không nhìn thấy được.
“Không có, bọn em đang tán chuyện thôi, A Chiến và-“
“A Chiến?” Nhiếp Phong Vũ khẽ nhướng mày vì hai chữ A Chiến từ miệng Trần Tích.
Thấy hắn vẻ như đang hứng thú, Trần Tích hưng phấn gật đầu, “Ừm! Là bạn tốt của em, bọn em ngủ cùng một giường tầng. Anh ấy-“ cậu và Nhiếp Phong Vũ cùng quay đầu nhìn sang Nguyên Chiến Dã, ngay lúc Nguyên Chiến Dã gắp bánh bao sang trao đổi với Chu Chính
“Tôi cho anh bánh bao đưa tôi miếng bánh cuốn(*) đi!”
—-
(*) hoa quyển, một loại bánh hấp cuộn tròn. Sẽ up hình cuối chương.
—-
“Mẹ! Có lầm không hả? Cái này tôi đứng xếp hàng dài rất lâu mới có đó!”
“Bánh bao to hơn mà! Vậy cho anh thêm một miếng dưa muối!”
“Ừm- không được! Hai cơ! Mà phải to nha!
Nhiếp Phong Vũ và Trần Tích nhìn hai người cứ anh đưa qua tôi đẩy lại, người ngoài nhìn vào thì chính xác là “liếc mắt đưa tình”! Trần Tích cười nói: “Hai người họ cảm tình tốt lắm-“ Nhiếp Phong Vũ ánh mắt chợt sắc lên, nhưng không ai phát giác.
“Không cần tranh, tôi có bánh cuốn cho các người nè!” Hắn đặt một cái giỏ bánh bằng thiết sáng bóng lên bàn.
Nguyên Chiến Dã và Chu Chính nhìn sang, bên trong giỏ là bánh cuốn sáng bóng được phủ bởi màu xanh mượt của hành lá, khiến người nhìn muốn chảy nước miếng. Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu liếc Nhiếp Phong Vũ, đối phương mỉm cười đưa tay ra vẻ mời, rất tao nhã! Cực kì tao nhã, cứ như bọn họ chẳng phải đang ở tù mà đang ăn ở nhà hàng.
Hừ! Hừ lạnh một tiếng, Nguyên Chiến Dã đứng lên bưng theo thức ăn, “Tôi no rồi.”
Nhiếp Phong Vũ thoáng đăm chiêu nhìn anh.
“A?” Chu Chính láo liên nhìn Nguyên Chiến Dã lại nhìn bánh trong giỏ, “Đi lẹ vậy? Chưa ăn xong mà!” ánh mắt vẫn chằm chằm vào bánh cuốn. Vừa trắng vừa trong, nhìn cũng biết là rất ngon-
Nguyên Chiến Dã lạnh lùng liếc hắn, dùng âm vực đủ cho Chu Chính và Nhiếp Phong Vũ nghe: “Dù nghèo cũng không ăn của bố thí.” Đoạn nhìn Trần Tích nói tôi đi trước liền lập tức rời đi, từ đầu tới cuối chả thèm nhìn Nhiếp Phong Vũ. Chu Chính thở dài cầm bánh bao nhét vào miệng rồi gật đầu với Nhiếp Phong Vũ một chút, liền chạy vù theo Nguyên Chiến Dã.
Nhiếp Phong Vũ quay đầu nhìn theo bóng dáng Nguyên Chiến Dã, khóe miệng khẽ giương thành một độ cung nhỏ. Trần Tích thấy hắn nhìn theo Nguyên Chiến Dã, nhỏ giọng hỏi: “Anh giận sao?”
Nhiếp Phong Vũ dời mắt cúi đầu nhìn cậu thiếu niên ngoan ngoãn như một chú thỏ con, sợ hãi khi hắn tức giận, tìm đủ mọi cách thu hút ánh nhìn và lấy lòng hắn, thân thể vặn vẹo rên rỉ vì hắn, như vậy- mới là một con thú cưng biết nghe lời, không phải sao?
Chỉ là, thú cưng quá nghe lời lại không gợi được dục vọng muốn chinh phục của người khác.
Vừa nghĩ, hắn vừa đưa tay nâng cầm Trần Tích lên, nở nụ cười đầy mê hoặc.
“Nếu anh giận, em có thể giúp anh hết giận không?”
Khuôn mặt trắng nõn dần dần ửng lên một mạt đỏ bừng, cúi đầu hé môi nói gì đó rất nhỏ dường như không thể nghe được-
***
Nguyên Chiến Dã không rõ mình có sai lầm rồi không.
Anh biết có một chiêu gọi là “lạt mềm buộc chặt”, nhưng chỉ có phụ nữ dùng để đối phó đám đàn ông thôi. Vì thế hôm nay anh lại sử dụng chiêu này với Nhiếp Phong Vũ, không biết có hiệu quả không nữa. Nếu lúc nãy anh không “hào phóng” quay đầu bỏ đi mà là cầm lấy bánh cuốn của Nhiếp Phong Vũ, có khi nào hắn thấy anh đáng thương mà thu làm “tiểu đệ” không? A! Tính sai rồi! Nguyên Chiến Dã hơi ảo nảo nhắm mắt lại.
“Nè! Sao vậy? Hối hận à?” Chu Chính dùng vai chạm khẽ vào anh, cười lưu manh.
Nguyên Chiến Dã hơi kinh hãi, nhưng vẫn giả lơ hỏi: “Tôi hối hận gì cơ?” thằng này lại nhìn ra cái gì rồi đây?
“Hối hận không ăn đĩa bánh cuốn kia đó! Tôi hối hận nè! Đĩa bánh đó nhìn là biết mẻ mới ra lò đó nha!”
Có lẽ- từ đầu anh đã đánh giá cao trí tuệ của Chu Chính. Nguyên Chiến Dã liếc trắng mắt Chu Chính, tiếp tục làm việc. Công việc hôm nay của bọn họ: Đính mắt cho thú bông.
Đột nhiên có vấn đề lóe lên trong đầu Nguyên Chiến Dã. Không biết- Nhiếp Phong Vũ có phải cũng làm việc như vầy không. Chỉ nghĩ đến cảnh Nhiếp Phong Vũ tay cầm thú bông là anh đã “phụt” cười ra tiếng, thật là đáng sợ!
Cả buổi chiều sau đó cũng không thấy Trần Tích, Nguyên Chiến Dã cũng không nghĩ nhiều, im lặng làm việc, nghe giảng đạo, nhưng khi trên sân khấu một gã cảnh sát gầy như cậy sậy đang giảng “Các anh phải cố gắng cải tạo, tranh thủ để sớm ra tù cùng người nhà đoàn tụ”, anh lại “hôn lìa khỏi xác” chu du tận Hoa Quả Sơn. Chu Chính bên cạnh thì nhìn chăm chú không rời mắt khỏi sân khấu, dường như hắn giác ngộ được chân lý qua bài giảng, Nguyên Chiến Dã nhìn lướt qua sáu người trên sân khấu, trừ “cây sậy” đang nói ra thì mấy người còn lại đều rất trẻ, nhìn là biết tinh anh trong giới cảnh sát.
Không biết đến chừng nào mình mới được như bọn họ. Nghĩ nghĩ, tinh thần chiến đấu lại nổi lên, Nguyên Chiến Dã lặng lẽ nhìn bốn phía, muốn tìm xem mục tiêu của mình có ở chung quanh không, nhưng anh cũng chẳng biết tìm được thì sao nữa.
Không có – không có- không… á! Nguyên Chiến Dã hoảng sợ, tìm nửa ngày, Nhiếp Phong Vũ thì không thấy, tầm mắt lại đụng trúng Saide tóc vàng. Saide ngồi khá gần anh, chừng năm sáu hàng ghế, hắn trông thấy Nguyên Chiến Dã, anh cũng thấy hắn, cảnh này hơi bị quen, hơn nữa đối phương còn nhếch môi cười, hàm răng trắng kia đủ tiêu chuẩn đóng quảng cáo.
Nguyên Chiến Dã cảm thấy khó chịu như ăn phải côn trùng, người ngoại quốc này chắc không nghĩ mình thầm mến hắn đâu ha? Cười thật dâm đãng mà! Nụ cười sáng chói như ánh mặt trời nước Ý thế mà bị anh cho là “dâm đãng”!
Lẳng lặng dời tầm mắt đi tiếp tục tìm kiếm, lần này vẫn không nhìn thấy Nhiếp Phong Vũ, nhưng tìm được Trương Gia Dương. Ngồi rất gần Nguyên Chiến Dã, gần đến mức Nguyên Chiến Dã cuối cùng mới phát hiện ra cái ót trước mặt mình là của Trương Gia Dương.
“Aizz~ nhìn thấy không?” Chu Chính đột nhiên lấy tay chọc chọc Nguyên Chiến Dã đang đơ người ra.
“Hả?” Thấy cái gì? Trương Gia Dương? Thấy, ngay cái gáy có nốt ruồi…”
“Kia kìa-“ Chu Chính chỉ chỉ lên sân khấu, Nguyên Chiến Dã theo tay chỉ của hắn nhìn lên, mới phát hiện trên đài không biết khi nào có thêm một người, rất trẻ, ngũ quan đoan chính thanh thanh tú tú nhìn là biết người tốt, mặc cảnh phục càng thêm oai hùng dào dạt.
“Kia chính là ngục giam trưởng. Trẻ quá ha?”
Nguyên Chiến Dã ngây ngẩn cả người. Nhớ lại lời của hiệu trưởng: “Cậu phải cẩn thận! cẩn thận cẩn thận và cẩn thận! Ở đây ngoại trừ ngục giam trưởng không ai biết thân phận của cậu, vì thế sau khi gặp được ngục giam trưởng sẽ như “Bát Lộ quân gặp được Thân Nhân Giải phóng quân”! Có phiền toái gì thì cứ nói với y, nhưng tuyệt đối phải chú ý tai mắt trong tù-“
Khi anh gần như quên mất nhân vật vĩ đại số một này, anh rốt cục cùng nhìn thấy “Thân Nhân Giải phóng quân”, hơn nữa sao mà vị giải phóng quân này có hơi quen quen …
“Chào mọi người-“ Ngục giam trưởng đứng lên nói, thanh âm trầm bổng gợi cảm, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay, “Tôi là ngục trưởng ở đây, tôi-“
“Củ khoai tây~~~~!”
Dưới sân khấu đột nhiên vang lên một tiếng rống to, cả hội trường đều ngây ngẩn cả người, mấy người phía xa thì nhìn quanh tìm chủ nhân câu nói, còn ở gần thì đều tập trung nhìn một người-
Nguyên Chiến Dã phải sửng sốt ba giây mới ý thức được mình mới làm cái gì, cúi đầu thì phát hiện Trương Gia Dương đang kinh ngạc nhin anh, không chỉ có Trương Gia Dương, mấy người ở đây chỉ cần có thể nhìn thấy anh là đều nhìn. Đầu càng cúi càng thấp, thật căm giận phải chi có cái lỗ mà chui luôn.
“Nằm mơ thôi! Hắn có chứng mộng du! Ngại quá! Ngại quá-“ Chu Chính nhìn chung quanh gật gật đầu, một tay hung hang nhéo lên tay Nguyên Chiến Dã.
Những người trên đài cũng nhìn xuống, ngục giam trưởng trầm mặc trong chốc lát, ho nhẹ một tiếng nhắc mọi người tập trung, lại nói tiếp: “Tôi là ngục giam trưởng ở đây, gọi là Tô Hòa-“
Tô Hòa, chính xác! Đúng là tiểu tử này! Nguyên Chiến Dã co người trên ghế khốn khổ vò vò tóc, chỉ còn thiếu màn nước mắt lưng tròng thôi. Tô Hòa, củ khoai tây! Chính là củ khoai tây, dù có cao lớn hơn khoác cảnh phục nhưng vẫn là củ khoai tây của lòng anh!
Sau tiếng la khi nãy, Nguyên Chiến Dã thành người nổi tiếng! Người biết là anh đều chăm chú nhìn nhìn, những ai không biết thì nhìn theo mấy ngón tay chỉ chỉ mà ngó sang. Nguyên Chiến Dã cả đời cũng chưa được “ái mộ” đến mức này, vừa ngượng vừa bực!
Chu Chính vỗ vỗ vai anh, chân thành mà rằng: “Tôi biết cậu muốn nổi tiếng, nhưng cũng đừng dùng phương pháp cực đoan này chứ!” Căn bản là “mừng chuyện xui vui chuyện buồn” (*) thôi! Nguyên Chiến Dã bực bội giật phắt tay hắn ra.
—-
(*) hưng tai nhạc họa
—-
Đáng giận! Anh chưa từng nghĩ đến ngục giam trưởng lại là Tô Hòa, nói cách khác có đánh chết anh cũng không tin Tô Hòa làm ngục giam trưởng!
Anh và Tô Hòa là bạn học ở trường cảnh sát, chiếc giường tầng anh ở dưới Tô Hòa ở trên.
Lúc đó Tô Hòa có hơi… béo chút, đầu cũng… hơi bị tròn- được rồi! Tóm lại là vừa tròn vừa béo, có lẽ so với xã hội thì y cũng hơi béo, nhưng ở trường cảnh sát thì là siêu béo! Tóc thì để kiểu húi cua, lại còn lởm chởm hàng mái ngang phía trước, mặc áo cỡ siêu bự. Toàn tổ hợp đầu to cùng dáng người kia, chẳng biết khi nào đã bị bạn cùng lớp gọi củ khoai tây, thực ra thì nick name này là từ Nguyên Chiến Dã, không nhiều người biết lắm, Tô Hòa dĩ nhiên cũng không biết, bằng không thù hằn giữa hai người còn nặng nề hơn!
“Ân oán” của cả hai bắt nguồn từ một hè nọ, trời nóng mà ký túc xá chẳng có lấy cây quạt máy chứ đừng nói máy lạnh, nam sinh cũng lười, trải sơ tấm chiếu lên ván giường kèm theo cái gối là ngủ được rồi. Hôm đó Tô Hòa ở tầng trên ngồi uống nước trái cây, loại nước ép hỗn hợp, cà chua là chính cộng thêm chút táo với ô mai, mà cái này không quan trọng, quan trọng là… Y uống vài hớp thì đặt ly nước vào sát tường, rốt cục đến lúc ngủ tắt đèn thì quên mất, sáng ra Nguyên Chiến Dã mở mắt nhìn lên thấy tấm chiếu ướt ướt màu đỏ đỏ, anh liền nhảy xuống giường mà rống to-
“Tô Hòa tới kì kinh nguyệt rồi~~! Củ khoai tây là con gái đó~~! Củ khoai tây có kinh rồi~~~!”
Ba câu, vừa nêu biệt danh “củ khoai tây” của người ta còn bảo ngưởi ta là con gái. Lúc đó Tô Hòa hận anh thiếu điều muốn giết người xong tự vẫn luôn. Cuối cùng nhờ thầy giáo khuyên bảo mới bớt giận một chút. Nhưng tục ngữ có câu: Vết thương ngoài da dễ chữa, vết thương lòng thì….
Năm đó, Tô Hòa bị thương, tổn thương tinh thần cực kì nghiêm trọng, mà đầu xỏ tội phạm là Nguyên Chiến Dã.
Sau khi tốt nghiệp Tô Hòa ra trường, còn anh thì ở lại làm giáo viên. Vốn tưởng rằng sẽ không có cơ hội gặp lại, nào ngờ lại đụng độ “kẻ thù” xưa, hơn nữa còn là thân phận cảnh sát cùng “phạm nhân”.
“Thật là bẽ mặt!” Nguyên Chiến Dã nhíu chặt mày, tuyệt không nghĩ đến củ khoai tây khi đó gì cũng không bằng anh bây giờ lại thay da đổi thịt! Từ củ khoai tây “tiến hóa” thành khoai tây nhập khẩu là quá rồi, đằng này thành ngục giam trưởng! Mà mắc mớ gì lại là cái nhà tù này cơ chứ!
Gặp lại kẻ thù thì chết chắc rồi! không biết mình lần này còn mạng không nữa, hai chữ thôi: Làm bậy rồi!!!! không tính thán từ “rồi”!
Cơm tối anh cũng không đi ăn, nhờ có Chu Chính mang về cho anh hai miếng thịt sườn.
“Tôi thấy dạo này tinh thần cậu cứ hoảng sợ không yên, có bệnh hả? Có muốn đi khám bác sĩ không?” Chu Chính nói với Nguyên Chiến Dã đang thẫn thờ nhai sườn.
Nguyên Chiến Dã lắc đầu, “Tôi muốn đi thư viện xem sách chút, đi cùng không?”
“Ê! Hai đứa bây qua chơi đánh bài nè!” Sẹo gọi to.
Chu Chính định từ chối, Nguyên Chiến Dã lại đấy vai hắn, “Anh đi đi! Tôi đọc xong quay về chơi cùng.”
Nghĩ nghĩ, chu Chính gật đầu, cười nói: “Vậy cậu cẩn thận một chút ha! Lúc quay về đừng có nói là bị người khai bao rồi nhé!”
“Ờ.” Nguyên Chiến Dã tự nhiên gật đầu. Chu Chính từ cười mỉm hóa cười to!
Trời ơi! Có chứng hoảng sợ thiệt?
Nguyên Chiến Dã cũng không phải rất muốn đọc sách, anh quan sát đã lâu, thư viện là nơi yên tĩnh nhất, cũng dễ cho anh suy nghĩ. Nhưng hôm nay anh nổi hứng muốn đi tìm “Tôn Tử Binh Pháp”.
Thư viện cũng không xa, chỉ là phải băng qua sân thể dục. Nhà tù về đêm khá đáng sợ, trạm gác cao cao cùng đèn pha đảo qua đảo lại, lại còn thêm ánh đèn sáng trưng của sân thể dục, có người đang chơi đánh cầu.
Nguyên Chiến Dã chầm chậm đi qua sân thể thao, đi chưa được bao xa anh liền dừng lại, anh phát hiện phía rừng xa xa có tiếng động lạ. Anh không biết nên kiêu ngạo hay than oán cái thần kinh nhạy bén của mình đây. Đằng đó có ngừoi! Là ai?
Chẳng lẽ lại là “diễn porn lộ thiên”? Mặc dù trời cũng tối rồi- nguyên Chiến Dã nghĩ ngay đến Nhiếp Phong vũ, không phải hắn chứ? Nhíu nhíu mày, anh thận trọng đi tới.
Vừa đi vừa núp sau bụi cây cao, nghe thấy giọng nam đang nói huyên thuyên, nhưng mà- Nguyên Chiến Dã nhíu mày tận lực tập trung nghe xem người kia nói gì, không hiểu! Thực tình không hiểu! Người kia đang nói loại ngôn ngữ nào đó, anh một câu cũng không hiểu, vì cũng chả phải tiếng Anh hay tiếng Trung!
“Blah blah blah- blô blô blô- blap blap blap~” ,
Tiếng nước ngoài! Lập tức nghĩ đến Saide! Nhưng mà chẳng phải chỉ có mỗi mình hắn là người nước ngoài sao?
Nguyên Chiến Dã nghĩ người đang nói 90% là gã người Ý tên Saide kia, định ló đầu ra ngó kĩ, lại có giọng nói vang lên-“Kháo! Mày sao cứ “dính” đại gia tao! Cứ xuất hiện trước mặt tao không! Chẳng phải làm tao bị oan uổng rồi? Bộ mày hiền lành lắm chắc? F*ck con mẹ nhà tao!”
Nguyên Chiến Dã đổ mồ hơi! Không rõ sao người này sống được ở Bắc Kinh nữa. (*)
—-
(*) anh Saide nói tùm lum QT dịch cũng không ra được. Ảnh nói sai ngữ pháp.
—-
Lại có tiếng ai đó đáp lại ông đây mặc kệ, rồi trở về sự yên tĩnh vốn có. Nguyên Chiến Dã lẳng lặng đợi trong chốc lắt, chắc chắn mọi người đều đi hết mới ló ra, có cảm giác như đang làm thám tử. Anh tiến tới vài bước, bất chợt ngửi được một mùi nồng, mà cái hương vị này quen quen hình như đã ngửi qua ở đâu-
Còn chưa kịp nhớ ra, anh đã ngây ngẩn cả người. Trong bóng đêm dần hiện rõ hình ảnh cùng mùi máu tanh nồng dâng lên… xác chết! Nằm trên đất là một xác chết đầy máu! Trên người không có thương tích đầy mình, hai mắt vẫn mở trừng đúng kiểu chết không nhắm mắt, trên cổ là vết động mạch bị cắt dẫn đến tử vong, chỉ sợ chưa kịp kêu ra tiếng đã mất máu mà chết rồi.
Nguyên Chiến Dã nhìn cảnh này, nếu là người thường thì sẽ la toáng lên! Nhưng anh không thế, chỉ lẳng lặng nhìn cái xác trước mắt, hầu kết kẽ nhúc nhích. Anh không muốn chạm vào cái xác đó, nhưng cũng không thể cứ để người chết nằm ở đây, anh phải…
Có người! Trong chớp mắt anh phát hiện có người đang đến gần mình, anh nhanh chóng suy nghĩ xem nên chạy đi hay la toáng lên, dù sao có thể bình chân như vại đứng ở đây nhìn người chết không phải cảnh sát thì là hung thủ, tuy anh đúng là cảnh sát nhưng không thể nói. Cứ ngỡ rằng đối phương còn cách mình một quãng xa, không ngờ tốc độ người nọ nhanh đến kì lạ, Nguyên Chiến Dã vừa xoay người đã phát hiện người kia cách anh không tới năm thước, mà điểm chết ngừoi ở đây là sao cái dáng kia nó quen quen…
Nguyên Chiến Dã trừng mắt nhìn người kia khoanh hai tay hiên ngang bước trong đêm như bậc đế vương, được rồi, không cần nhìn mặt cũng biết là ai. Mặc áo tù mà phong thái đi đứng tiêu sái được vầy, ngoài Nhiếp Phong Vũ còn ai vào đây.
Nhiếp Phong Vũ chậm rãi tiến gần Nguyên Chiến Dã, mặt lạnh không biểu cảm, trước nhìn nhìn Nguyên Chiến Dã, rồi nhìn thoáng qua xác chết bên kia, thần thái so với Nguyên Chiến Dã còn trấn định hơn, cứ như kia không phải xác chết mà chỉ là con giun đũa.
Tầm mắt quay về trên người Nguyên Chiến Dã, Nhiếp Phong Vũ mỉm cười, cứ như ẩn ý: Em xem, bị anh bắt quả tang nha.
Nguyên Chiến Dã thiệt khâm phục cả hai người họ, thời điểm có xác người nằm đó, máu vẫn còn chưa khô, chẳng phải tình huống học sinh trung học yêu đương sớm bị bắt quả tang đâu gì, thế mà hai người họ vẫn bình tĩnh như không, nhưng nghĩ kĩ, Nguyên Chiến Dã thấy cũng nên giả trang chút đỉnh tốt hơn, cơ mà trông cái mặt của Nhiếp Phong Vũ làm anh chẳng biết nói gì nữa. Ậm ờ nửa ngày, nói một câu:
“Tôi tình cờ đi qua thôi…”
Nhiếp Phong Vũ cười to, âm thanh nghe hay lắm! Nhưng đối với Nguyên Chiến Dã thì cứ như tiếng cười của ác ma. Ác ma có dung mạo đẹp, hút hồn người vùi sâu xuống địa ngục.
Tác giả :
Phong Dạ Hân