Chiến Lật Chi Hoa
Chương 32
CHƯƠNG 32
Edit: Dece
Từ lúc rời khỏi chỗ đó của Nhiếp Phong Vũ, ngày vừa mới hửng sáng. Những gam màu lạnh của đêm tối cùng với màu vàng của buổi hừng đông, đối với Nguyên Chiến Dã mà nói thì có chút âm dương quái khí.
Hắn đã cho rằng hắn sẽ không dậy nổi. Kết quả, hắn mất ngủ.
Bị lăn qua lăn lại cả một buổi tối, hô hấp hầu như đã trở nên bất thường, thân thể bị quá độ sử dụng, mệt mỏi như nước biển mà không ngừng cọ xát hắn, đến bây giờ vẫn chưa cảm thấy dễ chịu hơn. Ngủ không được bao lâu, những chuỗi hình ảnh trong quá khứ cứ như dòng điện mà xẹt ngang đầu hắn, nhiều nhất là khi còn ở trong ngục giam—hắn thấy Nhiếp Phong Vũ cùng với Trương Gia Dương—hắn biết, hắn không có cách nào quên được.
Trong bóng tối, hắn vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Nhiếp Phong Vũ, không quá khó là bởi vì hắn bị thân thể phía sau cọ xát đến nóng rực, còn gắt gao ghìm chặt cánh tay của hắn! Đúng, chính là ghìm, Nguyên Chiến Dã còn tin rằng nếu như Nhiếp Phong Vũ đưa tay đến gần cổ hắn thêm một chút nữa, nhất định nó sẽ bị bẻ gãy. Thế nhưng, hắn có một loại cảm giác vô pháp trốn tránh, xung quanh là hơi thở của Nhiếp Phong Vũ, mở mắt ra là có thể thấy Nhiếp Phong Vũ, nhắm mắt lại cũng cảm nhân được Nhiếp Phong Vũ, thoang thoảng bên mũi là mùi hương của Nhiếp Phong Vũ, bên tai là hô hấp của Nhiếp Phong Vũ, chịu không nổi! Hắn chịu không nổi! Cho nên, việc đầu tiên cần làm sau khi mở mắt, chính là rời đi.
Hắn không muốn dùng từ “trốn”, bởi vì hắn không có trốn, hắn chỉ là rời đi mà thôi. Lúc rời đi, Nhiếp Phong Vũ chưa tỉnh, thậm chí còn ngủ rất say, nhìn đôi mắt nhắm chặt của y, cùng chiếc cằm lúng phúng vài cọng râu, quả thực rất gợi cảm, Nguyên Chiến Dã có chút khó chịu, lại giống như đang suy nghĩ “Anh có điểm gì hơn tôi chứ?”, hay là nói hắn có chút tùy hứng đi, nhưng quả thực là hắn có loại suy nghĩ này. Nheo mắt, hắn chậm rãi vươn tay đến gần Nhiếp Phong Vũ, mục tiêu chính là cái cổ của y—bất quá, một giây sau liền ngừng lại.
Hắn nghênh ngang đi ra ngoài, mặc áo sơ mi của Nhiếp Phong Vũ. Dọc theo đường đi, hắn không gặp được Chu Chính, đừng nói là Chu Chính, ngoại trừ tiếng hít thở của hắn thì chả còn cái gì khác. Tuy rằng, hắn không trông cậy vào khả năng Chu Chính đứng trước cửa mua đồ ăn sáng để cung phụng lấy lòng hắn đâu.
Đang trên đường trở về, xung quanh cũng chẳng có ai, đột nhiên có một người khi hắn đi ngang qua thì lớn tiếng gọi, hắn gật đầu mỉm cười, không biết biểu tình trên mặt của mình có cứng ngắt hay không.
“Hey! Nguyên tiểu tử! Sớm a!” Một tiếng sang sảng gọi Nguyên Chiến lại, ngẩng đầu thì thấy Ngũ bá đứng trước tiệm bánh mì ven đường, đó là người chỉ cần nhào bột là có thể nổi lên cơ tay, trông vô cùng lực lưỡng.
“Sớm a!” Nguyên Chiến Dã gật đầu với hắn.
“Sớm như vậy mà đã ra đây tản bộ rồi sao? Ha hả! Ai? Quần áo của cậu nhìn xịn ghê a!” Ngũ bá trên tay bưng một cái khay, đặt bên trong là mấy ổ bánh mì trét bơ màu vàng, tỏa ra mùi hương rất hấp dẫn.
Nguyên Chiến Dã cười cứng ngắc.
“Lại đây lại đây! Nếm thử bánh mì bơ mới ra lò xem, nóng hổi vừa thổi vừa ăn luôn!” Nói xong, Ngũ bá đem khay bánh mì đến trước mặt Nguyên Chiến Dã, làm cho hắn nhướng mày một chút.
“Không cần, tôi không có thói quen ăn sáng đâu—” Thực ra đã đói lắm rồi, nhưng Nguyên Chiến Dã nhìn mấy ổ bánh mì tròn vo, mùi bơ xộc thẳng vào mũi của hắn, đột nhiên không muốn ăn nữa.
“Cái gì ~~~!?” Ngũ Bá hét lớn một tiếng, hoảng sợ kéo hắn lại, “Sao không ăn sáng? Thể lực thanh niên tiêu hao nhiều lắm, không ăn thì làm sao sống nổi? Mau ăn!”
Nguyên Chiến Dã suy nghĩ trong chốc lát, quả thật là đêm qua thể lực của hắn tiêu hao rất nhiều, cũng rất ngại từ chối nhiệt tình của Ngũ Bá, hắn cầm lấy một ổ bánh mì, vừa cắn một cái, còn chưa kịp nhai thì đã cảm thấy khoang họng đầy dầu mỡ, nhịn không được mà “ọe ~” một tiếng, biểu tình rất thống khổ mà bụm miệng lại.
Ngũ Bá đứng hình vài giây, vội hỏi: “Làm sao vậy? Không ăn được hả? Có vấn để gì sao? Không có khả năng a! Mới ra lò đó, nguyên liệu cũng chưa quá hạn mà—” Câu nói cuối cùng kia không cẩn thận mà bị lộ ra ngoài.
“Không—đâu—” Nguyên Chiến Dã lắc đầu, lấy tay quệt đi mấy miếng bơ dính trên miệng, “Mùi vị không tệ, chỉ là—”
Quan sát hắn một chút, Ngũ Bá đột nhiên hỏi: “Nguyên tiểu tử, cậu không phải là có cái đó chứ? Ha ha ha~” Nói xong liền phá ra cười.
Khóe miệng Nguyên Chiến Dã co quắp một chút, nhớ lại đêm qua—hắn không cho rằng tinh trùng của Nhiếp Phong Vũ có thể bơi đến trực tràng của hắn, chỗ ấy đối với chúng nó mà nói thì quả là “vô hạn”. Thực ghê tởm a! Mình đang nghĩ cái gì vậy, bơ trong miệng cũng làm cho hắn muốn nôn, cúi đầu nhìn lớp bơ vàng vàng của ổ bánh mì trên tay.
“Oẹ–”
Cầm hơn nửa khúc bánh mì trở về cảnh cục, đứng trước cổng, Nguyên Chiến Dã lần thứ hai dừng lại quan sát vết đạn trên cửa kính, hắn vẫn rất chú ý, nhưng ngày hôm nay, hắn đột nhiên không muốn chú ý đến nữa. Hít một hơi thật sâu, hắn một ngụm nuốt xuống chút ít bánh mì còn sót lại, phủi tay hai cái rồi đi vào.
Vẫn còn rất sớm nên xung quanh không có ai, Nguyên Chiến Dã chậm rãi đi về phòng của mình, trên đường đi thì dừng lại một lần, hắn đang lo lắng mình có nên tránh đi hay không, một nơi bên trái, một nơi bên phải, bất quá chỉ có vài thước thôi, lách người một cái là được rồi—.
“Hử? Anh về rồi?” Quan Trí mặc đồ ngủ, đầu tóc rối mù như ổ quạ đứng trước cầu thang, xoa hai con mắt nhìn Nguyên Chiến Dã, mơ mơ màng màng hỏi một tiếng.
“Ừ.” Nguyên Chiến Dã nhìn hắn như người trên mây thì cũng đoán rằng đêm qua hắn lại thức khuya, bây giờ Altman có xuất hiện thì hắn cũng sẽ không có phản ứng. (Robert Altman= đạo diễn nổi tiếng từng đoạt giải Oscar)
“Anh đi đâu thì đi, tôi ngủ tiếp đây—” Quan Trí chưa nói xong đã nhắm mắt lại, từng bước từng bước lết về phòng.
Nguyên Chiến Dã suy nghĩ một chút, hỏi: “Thấy Tiễn Diệp đâu không?”
“Ưhm! Hả? Hắn a—đang làm cơm đó—làm xong, làm xong rồi ăn cơm—haiz~”
Chờ cho Quan Trí an toàn trở về phòng của hắn, Nguyên Chiến Dã đứng như trời trồng cả một lúc lâu, sau đó thì xoay người, chậm rãi đi xuống nhà bếp.
Tới trước cửa nhà bếp, hắn nghe được một trận quy luật của tiếng thái dao, vẫn giống như mọi khi, chỉ là hắn nghe thấy, giữa tiếng bước đi nguyên bản lưu loát, nay lại có chút bất giác rối loạn. Trái tim của người nọ, cũng rối loạn.
Đẩy cửa ra, hương thơm của cơm trắng phả vào mặt hắn, đó là mùi vị độc nhất vô nhị, chỉ có Tiễn Diệp mới làm được. Trong khoảnh khắc đó, Nguyên Chiến Dã đã có suy nghĩ rời đi, nhưng còn chưa phân tích được vì sao lại có ý niệm này trong đầu, hắn đã bước nhanh đi về phía Tiễn Diệp đang đứng cạnh bệ rửa chén.
Tiễn Diệp cúi đầu, động tác trên tay vừa lưu loát vừa thuần thục mà xắt măng chua, những cọng măng dài mảnh giống nhau như đúc, hoàn mỹ không chê vào đâu được, ngoại trừ bề mặt bị nhuộm thành màu đỏ.
“Cậu đang làm gì?” Thanh âm hỗn loạn tức giận của Nguyên Chiến Dã làm Tiễn Diệp ngẩn người, tiếp theo đó là tay bị kéo đi, cho đến khi con dao bị rút khỏi tay, hắn mới nhìn thấy rõ ràng bàn tay của mình đã đỏ thẫm một mảng, mấy vết thương thật dài và mảnh ở trên đầu ngón tay cơ hồ bị che lấp bởi máu tươi.
Tiễn Diệp ngơ ngẩn nhìn ngón tay của mình, rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn Nguyên Chiến Dã. Người kia cau mày, đem dao bỏ lên bồn rửa rồi rút ra mấy tờ giấy ăn, đè xuống vết thương của hắn.
“Cậu bị ngốc à ? Thiếu chút nữa là cắt đứt động mạch rồi đó, muốn chết nhanh thì mạnh tay hơn nữa đi !” Động tác trên tay có chút thô bạo, nhưng lực đạo lại rất vừa phải.
Đây là lần đầu tiên hắn mắng Tiễn Diệp. Trầm mặc vài giây, Tiễn Diệp khẽ cười, nói : “Tôi không muốn tự sát, tôi chỉ muốn làm cho bản thân mình bình tĩnh hơn một chút. Nấu ăn có thể làm cho tôi bình tĩnh trở lại–”
Hừ ! Nguyên Chiến Dã hừ mũi cười một tiếng, “Đúng rồi! Bình tĩnh đến chảy khô máu! “
“Tôi lơ đãng quá, xin lỗi—” Hô hấp của Tiễn Diệp rất yếu. Nguyên Chiến Dã xoa bóp cổ tay của hắn trong chốc lát, nhíu nhíu mày.
Cơ thể của hắn lúc này gió cũng có thể thổi bay.
“Thân thể này là của cậu, không cần nói xin lỗi với tôi. ” Khăn giấy tựa hồ không có tác dụng, Nguyên Chiến Dã quan sát xung quanh một chút, cho đến khi hắn nhìn thấy một cái khăn lông đặt trên nồi hấp bánh bao, “Chờ tôi đi lấy hộp thuốc—”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Tôi không phải vì vậy mà xin lỗi.” Vừa mới xoay người, Tiễn Diệp đã kéo lại ống tay áo của hắn, đột nhiên toàn bộ cơ thể đều cứng nhắc, chậm rãi buông tay ra.
Nguyên Chiến Dã biết, hắn phát hiện y phục trên người mình là của Nhiếp Phong Vũ.
“Là tôi nói cho hắn biết anh ở chỗ này, ” Tiễn Diệp hơi cúi đầu mà nói : “Mỗi lần hắn xuất hiện đều nhờ có sự trợ giúp của tôi. Tôi phải giúp hắn.” Mặc dù có loại cảm giác cam chịu, nhưng câu cuối cùng, hắn nói rất chắc chắn.
Đây là một loại trung thành, Nguyên Chiến Dã không hiểu rốt cuộc quan hệ của Tiễn Diệp và Nhiếp Phong Vũ là như thế nào, nhưng dù sao đi nữa, đối với hắn mà nói, đã sớm không còn quan trọng, chỉ là—hắn nhắm mắt một chút, vươn tay xoa nhẹ đầu Tiễn Diệp, “Tôi biết.”
“Anh vì sao biết được ?” Tiễn Diệp hỏi lại, hai tay chậm rãi nắm chặt, ngón tay xem ra đã sớm cầm máu, nhưng cảm giác đau buốt vẫn còn cảm nhận rất rõ ràng.
“Tiếng bước chân của cậu, lần nào tôi cũng nhận ra.” Qủa thực là một đáp án không hẳn là thuyết phục, nhưng đối với Tiễn Diệp mà nói thì cũng đã đủ lắm rồi. Hắn cười cười, đưa tay sờ trán nói : “Xem ra, đạo hạnh của tôi còn chưa đạt a !” Mùi vị chua sót từ trong miệng tràn ra. (Tiễn Diệp là người đứng sau cánh cửa khi Vũ ca gọi đt cho a Chiến)
Không, cậu đã đạt lắm rồi. Nguyên Chiến Dã nói trong lòng, Tiễn Diệp gần như là hoàn mỹ, nhưng càng hoàn mỹ thì càng dễ để lộ khuyết điểm, mặc dù chỉ có một chút mà thôi. Còn đối với Tiễn Diệp mà nói thì, Nhiếp Phong Vũ rất có khả năng chính là “khuyết điểm” của hắn.
“Tôi phải rời đi. ” Nguyên Chiến Dã đột nhiên nói một câu.
Bàn tay của Tiễn Diệp đang hạ xuống giữa không trung thì dừng một chút, hắn ngẩng đầu, đôi mắt phía sau cặp kính lần đầu tiên xuất hiện một tia giễu cợt cùng tuyệt vọng, “Không có khả năng.” Hắn nói.
Nguyên Chiến Dã trầm mặc.
“Anh đi không được.” Hắn nói với Nguyên Chiến Dã, cũng đồng thời giống như đang nói với chính mình. Sắc mặt của hắn bắt đầu trở nên tái nhợt, biểu hiện của việc mất máu quá nhiều càng lúc càng rõ ràng.
Nguyên Chiến Dã hết cách, chỉ có thể ôm lấy hắn rồi đặt lên ghế sofa cách đó không xa, ghế sofa có ba chỗ, Tiễn Diệp nằm ở trên thì hơi chật chội một chút, nhưng hắn đã không—còn cảm giác.
Hôn mê.
Xác định hắn lúc này sẽ không có việc gì, Nguyên Chiến Dã chậm rãi đi ra ngoài, sau khi ra ngoài rồi thì nhẹ nhàng đóng cửa lại—.
“Anh cũng biết rồi ?”
Nghiêng đầu, Quan Trí khoanh tay, dựa lưng vào tường, hơi thở quỷ dị không phát ra bất kỳ thanh âm nào. Nguyên Chiến Dã nhìn hắn một chút, gật đầu một cái.
“Cậu muốn thẩm vấn tôi ?” Hắn hỏi.
Quan Trí từ từ nhắm lại hai mắt, cắn cắn môi, “Tôi không thể nói tôi không cố ý giấu diếm anh, nhưng mà chúng tôi chỉ có thể làm như vậy. Không mong anh tha thứ cho chúng tôi, thế nhưng—Tiễn Diệp hắn, hắn thực sự không muốn lừa gạt anh, hắn rất khó chịu, mong anh—”
Nguyên Chiến Dã dùng ánh mắt thuộc hàng “khủng” mà nhìn hắn, Quan Trí đứng thẳng dậy, tiếp tục nói : “Hắn vẫn là người tốt, những sai lầm trước đây đều được hắn chống đỡ, bây giờ vẫn như vậy, chúng tôi lúc nào cũng được hắn chiếu cố–”
“Cậu–” Nguyên Chiến Dã cau mày, giống như đang thử thăm dò cái gì đó, hỏi : “Và hắn?”
Quan Trí ngẩn người, vô thức gật đầu.
“Cậu cũng là người của Nhiếp Phong Vũ? ” Hoàn toàn là một câu nghi vấn, cho nên người hỏi cũng không biết đáp án. Quan Trí triệt để choáng váng.
“Anh—không biết ? ” Biểu tình của hắn lúc này so với Nguyên Chiến Dã còn “kinh hãi” hơn nhiều! Ông trời a! Ông đùa quá trớn rồi!
Nguyên Chiến Dã không phủ nhận, lẳng lặng nhìn hắn, thỉnh thoảng còn nghe vài tiếng nghiến răng. Quan Trí biết cuộc đời hắn đến đây là kết thúc rồi, hắn làm sao có thể nói với cảnh sát loại đạo lý vớ vẩn này kia chứ? Hắn đang rất xúc động muốn tát cho mình hai cái. Máy móc nhắm mắt lại, cơ thể hắn từ từ hạ thấp.
“Tôi đang mộng du, mấy lời vừa rồi đều là nói mớ, giống như nói dối vậy đó, đừng tin—”
“Tôi tin cậu bây giờ đang nói dối đó!” Nguyên Chiến Dã gầm nhẹ một tiếng.
“Không phải đâu mà ! Tôi a~ !” Quan Trí vẫn chưa kịp ngồi bệt xuống đất thì đã bị Nguyên Chiến Dã đè lên tường, cả người hắn giống như con thằn lằn dính xát vách, cái cằm thiếu chút nữa là móp xộp.
“Lý Thái Ngô Hồ Ngã ! (Anh không nhân đạo!)” Nói một cái liền trở mặt a! Nửa bên mặt bị đè vào tường hầu như đã muốn biến dạng, hắn liên tục nói đi nói lại câu đó, không cẩn thận căn trúng đầu lưỡi.
“Cậu vậy mà cũng là người của Nhiếp Phong Vũ—” Nguyên Chiến Dã lúc này có cảm giác như mình bị lừa, bắt đầu phẫn nộ, còn có một loại cảm giác khác, hắn không muốn tự nói với mình điều đó. Đột nhiên nghĩ tới điều gì, hắn định tiếp tục truy hỏi, đột nhiên cảm giác được phía sau có một người, vừa mới quay đầu, đối phương đã mở miệng trước.
“Không chỉ là hắn—”
Nguyên Chiến Dã nheo mắt, nhìn lão Cao đang từ từ đi về phía bọn họ, người kia vĩnh viễn là một tờ bạc Lia lôi thôi lếch thếch, là Lão Cao yêu rượu như mạng của mình, hiện tại thì như biến thành một người khác, làm cho người ta có loại áp bức khủng khiếp.
“Ở đây ai cũng là người của Nhiếp Phong Vũ, nếu nói theo cách khác thì cả thị trấn này đều là của Nhiếp Phong Vũ. Hắn ở đây là kẻ thống trị.” Lão Cao đứng trước mặt bọn họ, nhìn Nguyên Chiến Dã, “Cục trưởng, mau bỏ hắn ra.”
Một tiếng “cục trưởng” làm cho Nguyên Chiến Dã cảm thấy vô cùng giễu cợt. Cục trường? Phải là một thằng ngu mới đúng chứ! Hắn chậm rãi buông Quan Trí ra, xoay người hỏi lão Cao: “Ông muốn thế nào?”
“Từ hôm nay trở đi, cậu không thể rời khỏi Thanh Tuyền trấn. Đó là mệnh lệnh của hắn.”
“Nói láo! Mệnh lệnh chó má gì!” Nguyên Chiến Dã mắng một câu, nhìn Lão Cao một chút rồi nhìn thoáng qua Quan Trí: “Các người nghĩ có thể ngăn được tôi?”
Quan Trí bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi không muốn động thủ với anh.”
“Cho nên—” Lão Cao chậm rãi lấy ra thứ gì đó từ sau lưng, từ nãy đến giờ hắn vẫn đặt ở phía sau. Nguyên Chiến Dã nhìn thấy thứ đó vô cùng rõ ràng, là một bộ quần áo. Hắn không cần nhìn xem kiểu dáng của bộ y phục như thế nào, thì cũng đã biết rằng đó là y phục của tên Chu Chính ngu ngốc kia!
“Nhiếp tiên sinh nói thứ này có thể làm cho cậu im lặng.”
Chết tiệt! Chậm một bước! Nhiếp Phong Vũ, anh thật tàn nhẫn!
End 32.
Edit: Dece
Từ lúc rời khỏi chỗ đó của Nhiếp Phong Vũ, ngày vừa mới hửng sáng. Những gam màu lạnh của đêm tối cùng với màu vàng của buổi hừng đông, đối với Nguyên Chiến Dã mà nói thì có chút âm dương quái khí.
Hắn đã cho rằng hắn sẽ không dậy nổi. Kết quả, hắn mất ngủ.
Bị lăn qua lăn lại cả một buổi tối, hô hấp hầu như đã trở nên bất thường, thân thể bị quá độ sử dụng, mệt mỏi như nước biển mà không ngừng cọ xát hắn, đến bây giờ vẫn chưa cảm thấy dễ chịu hơn. Ngủ không được bao lâu, những chuỗi hình ảnh trong quá khứ cứ như dòng điện mà xẹt ngang đầu hắn, nhiều nhất là khi còn ở trong ngục giam—hắn thấy Nhiếp Phong Vũ cùng với Trương Gia Dương—hắn biết, hắn không có cách nào quên được.
Trong bóng tối, hắn vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của Nhiếp Phong Vũ, không quá khó là bởi vì hắn bị thân thể phía sau cọ xát đến nóng rực, còn gắt gao ghìm chặt cánh tay của hắn! Đúng, chính là ghìm, Nguyên Chiến Dã còn tin rằng nếu như Nhiếp Phong Vũ đưa tay đến gần cổ hắn thêm một chút nữa, nhất định nó sẽ bị bẻ gãy. Thế nhưng, hắn có một loại cảm giác vô pháp trốn tránh, xung quanh là hơi thở của Nhiếp Phong Vũ, mở mắt ra là có thể thấy Nhiếp Phong Vũ, nhắm mắt lại cũng cảm nhân được Nhiếp Phong Vũ, thoang thoảng bên mũi là mùi hương của Nhiếp Phong Vũ, bên tai là hô hấp của Nhiếp Phong Vũ, chịu không nổi! Hắn chịu không nổi! Cho nên, việc đầu tiên cần làm sau khi mở mắt, chính là rời đi.
Hắn không muốn dùng từ “trốn”, bởi vì hắn không có trốn, hắn chỉ là rời đi mà thôi. Lúc rời đi, Nhiếp Phong Vũ chưa tỉnh, thậm chí còn ngủ rất say, nhìn đôi mắt nhắm chặt của y, cùng chiếc cằm lúng phúng vài cọng râu, quả thực rất gợi cảm, Nguyên Chiến Dã có chút khó chịu, lại giống như đang suy nghĩ “Anh có điểm gì hơn tôi chứ?”, hay là nói hắn có chút tùy hứng đi, nhưng quả thực là hắn có loại suy nghĩ này. Nheo mắt, hắn chậm rãi vươn tay đến gần Nhiếp Phong Vũ, mục tiêu chính là cái cổ của y—bất quá, một giây sau liền ngừng lại.
Hắn nghênh ngang đi ra ngoài, mặc áo sơ mi của Nhiếp Phong Vũ. Dọc theo đường đi, hắn không gặp được Chu Chính, đừng nói là Chu Chính, ngoại trừ tiếng hít thở của hắn thì chả còn cái gì khác. Tuy rằng, hắn không trông cậy vào khả năng Chu Chính đứng trước cửa mua đồ ăn sáng để cung phụng lấy lòng hắn đâu.
Đang trên đường trở về, xung quanh cũng chẳng có ai, đột nhiên có một người khi hắn đi ngang qua thì lớn tiếng gọi, hắn gật đầu mỉm cười, không biết biểu tình trên mặt của mình có cứng ngắt hay không.
“Hey! Nguyên tiểu tử! Sớm a!” Một tiếng sang sảng gọi Nguyên Chiến lại, ngẩng đầu thì thấy Ngũ bá đứng trước tiệm bánh mì ven đường, đó là người chỉ cần nhào bột là có thể nổi lên cơ tay, trông vô cùng lực lưỡng.
“Sớm a!” Nguyên Chiến Dã gật đầu với hắn.
“Sớm như vậy mà đã ra đây tản bộ rồi sao? Ha hả! Ai? Quần áo của cậu nhìn xịn ghê a!” Ngũ bá trên tay bưng một cái khay, đặt bên trong là mấy ổ bánh mì trét bơ màu vàng, tỏa ra mùi hương rất hấp dẫn.
Nguyên Chiến Dã cười cứng ngắc.
“Lại đây lại đây! Nếm thử bánh mì bơ mới ra lò xem, nóng hổi vừa thổi vừa ăn luôn!” Nói xong, Ngũ bá đem khay bánh mì đến trước mặt Nguyên Chiến Dã, làm cho hắn nhướng mày một chút.
“Không cần, tôi không có thói quen ăn sáng đâu—” Thực ra đã đói lắm rồi, nhưng Nguyên Chiến Dã nhìn mấy ổ bánh mì tròn vo, mùi bơ xộc thẳng vào mũi của hắn, đột nhiên không muốn ăn nữa.
“Cái gì ~~~!?” Ngũ Bá hét lớn một tiếng, hoảng sợ kéo hắn lại, “Sao không ăn sáng? Thể lực thanh niên tiêu hao nhiều lắm, không ăn thì làm sao sống nổi? Mau ăn!”
Nguyên Chiến Dã suy nghĩ trong chốc lát, quả thật là đêm qua thể lực của hắn tiêu hao rất nhiều, cũng rất ngại từ chối nhiệt tình của Ngũ Bá, hắn cầm lấy một ổ bánh mì, vừa cắn một cái, còn chưa kịp nhai thì đã cảm thấy khoang họng đầy dầu mỡ, nhịn không được mà “ọe ~” một tiếng, biểu tình rất thống khổ mà bụm miệng lại.
Ngũ Bá đứng hình vài giây, vội hỏi: “Làm sao vậy? Không ăn được hả? Có vấn để gì sao? Không có khả năng a! Mới ra lò đó, nguyên liệu cũng chưa quá hạn mà—” Câu nói cuối cùng kia không cẩn thận mà bị lộ ra ngoài.
“Không—đâu—” Nguyên Chiến Dã lắc đầu, lấy tay quệt đi mấy miếng bơ dính trên miệng, “Mùi vị không tệ, chỉ là—”
Quan sát hắn một chút, Ngũ Bá đột nhiên hỏi: “Nguyên tiểu tử, cậu không phải là có cái đó chứ? Ha ha ha~” Nói xong liền phá ra cười.
Khóe miệng Nguyên Chiến Dã co quắp một chút, nhớ lại đêm qua—hắn không cho rằng tinh trùng của Nhiếp Phong Vũ có thể bơi đến trực tràng của hắn, chỗ ấy đối với chúng nó mà nói thì quả là “vô hạn”. Thực ghê tởm a! Mình đang nghĩ cái gì vậy, bơ trong miệng cũng làm cho hắn muốn nôn, cúi đầu nhìn lớp bơ vàng vàng của ổ bánh mì trên tay.
“Oẹ–”
Cầm hơn nửa khúc bánh mì trở về cảnh cục, đứng trước cổng, Nguyên Chiến Dã lần thứ hai dừng lại quan sát vết đạn trên cửa kính, hắn vẫn rất chú ý, nhưng ngày hôm nay, hắn đột nhiên không muốn chú ý đến nữa. Hít một hơi thật sâu, hắn một ngụm nuốt xuống chút ít bánh mì còn sót lại, phủi tay hai cái rồi đi vào.
Vẫn còn rất sớm nên xung quanh không có ai, Nguyên Chiến Dã chậm rãi đi về phòng của mình, trên đường đi thì dừng lại một lần, hắn đang lo lắng mình có nên tránh đi hay không, một nơi bên trái, một nơi bên phải, bất quá chỉ có vài thước thôi, lách người một cái là được rồi—.
“Hử? Anh về rồi?” Quan Trí mặc đồ ngủ, đầu tóc rối mù như ổ quạ đứng trước cầu thang, xoa hai con mắt nhìn Nguyên Chiến Dã, mơ mơ màng màng hỏi một tiếng.
“Ừ.” Nguyên Chiến Dã nhìn hắn như người trên mây thì cũng đoán rằng đêm qua hắn lại thức khuya, bây giờ Altman có xuất hiện thì hắn cũng sẽ không có phản ứng. (Robert Altman= đạo diễn nổi tiếng từng đoạt giải Oscar)
“Anh đi đâu thì đi, tôi ngủ tiếp đây—” Quan Trí chưa nói xong đã nhắm mắt lại, từng bước từng bước lết về phòng.
Nguyên Chiến Dã suy nghĩ một chút, hỏi: “Thấy Tiễn Diệp đâu không?”
“Ưhm! Hả? Hắn a—đang làm cơm đó—làm xong, làm xong rồi ăn cơm—haiz~”
Chờ cho Quan Trí an toàn trở về phòng của hắn, Nguyên Chiến Dã đứng như trời trồng cả một lúc lâu, sau đó thì xoay người, chậm rãi đi xuống nhà bếp.
Tới trước cửa nhà bếp, hắn nghe được một trận quy luật của tiếng thái dao, vẫn giống như mọi khi, chỉ là hắn nghe thấy, giữa tiếng bước đi nguyên bản lưu loát, nay lại có chút bất giác rối loạn. Trái tim của người nọ, cũng rối loạn.
Đẩy cửa ra, hương thơm của cơm trắng phả vào mặt hắn, đó là mùi vị độc nhất vô nhị, chỉ có Tiễn Diệp mới làm được. Trong khoảnh khắc đó, Nguyên Chiến Dã đã có suy nghĩ rời đi, nhưng còn chưa phân tích được vì sao lại có ý niệm này trong đầu, hắn đã bước nhanh đi về phía Tiễn Diệp đang đứng cạnh bệ rửa chén.
Tiễn Diệp cúi đầu, động tác trên tay vừa lưu loát vừa thuần thục mà xắt măng chua, những cọng măng dài mảnh giống nhau như đúc, hoàn mỹ không chê vào đâu được, ngoại trừ bề mặt bị nhuộm thành màu đỏ.
“Cậu đang làm gì?” Thanh âm hỗn loạn tức giận của Nguyên Chiến Dã làm Tiễn Diệp ngẩn người, tiếp theo đó là tay bị kéo đi, cho đến khi con dao bị rút khỏi tay, hắn mới nhìn thấy rõ ràng bàn tay của mình đã đỏ thẫm một mảng, mấy vết thương thật dài và mảnh ở trên đầu ngón tay cơ hồ bị che lấp bởi máu tươi.
Tiễn Diệp ngơ ngẩn nhìn ngón tay của mình, rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn Nguyên Chiến Dã. Người kia cau mày, đem dao bỏ lên bồn rửa rồi rút ra mấy tờ giấy ăn, đè xuống vết thương của hắn.
“Cậu bị ngốc à ? Thiếu chút nữa là cắt đứt động mạch rồi đó, muốn chết nhanh thì mạnh tay hơn nữa đi !” Động tác trên tay có chút thô bạo, nhưng lực đạo lại rất vừa phải.
Đây là lần đầu tiên hắn mắng Tiễn Diệp. Trầm mặc vài giây, Tiễn Diệp khẽ cười, nói : “Tôi không muốn tự sát, tôi chỉ muốn làm cho bản thân mình bình tĩnh hơn một chút. Nấu ăn có thể làm cho tôi bình tĩnh trở lại–”
Hừ ! Nguyên Chiến Dã hừ mũi cười một tiếng, “Đúng rồi! Bình tĩnh đến chảy khô máu! “
“Tôi lơ đãng quá, xin lỗi—” Hô hấp của Tiễn Diệp rất yếu. Nguyên Chiến Dã xoa bóp cổ tay của hắn trong chốc lát, nhíu nhíu mày.
Cơ thể của hắn lúc này gió cũng có thể thổi bay.
“Thân thể này là của cậu, không cần nói xin lỗi với tôi. ” Khăn giấy tựa hồ không có tác dụng, Nguyên Chiến Dã quan sát xung quanh một chút, cho đến khi hắn nhìn thấy một cái khăn lông đặt trên nồi hấp bánh bao, “Chờ tôi đi lấy hộp thuốc—”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Tôi không phải vì vậy mà xin lỗi.” Vừa mới xoay người, Tiễn Diệp đã kéo lại ống tay áo của hắn, đột nhiên toàn bộ cơ thể đều cứng nhắc, chậm rãi buông tay ra.
Nguyên Chiến Dã biết, hắn phát hiện y phục trên người mình là của Nhiếp Phong Vũ.
“Là tôi nói cho hắn biết anh ở chỗ này, ” Tiễn Diệp hơi cúi đầu mà nói : “Mỗi lần hắn xuất hiện đều nhờ có sự trợ giúp của tôi. Tôi phải giúp hắn.” Mặc dù có loại cảm giác cam chịu, nhưng câu cuối cùng, hắn nói rất chắc chắn.
Đây là một loại trung thành, Nguyên Chiến Dã không hiểu rốt cuộc quan hệ của Tiễn Diệp và Nhiếp Phong Vũ là như thế nào, nhưng dù sao đi nữa, đối với hắn mà nói, đã sớm không còn quan trọng, chỉ là—hắn nhắm mắt một chút, vươn tay xoa nhẹ đầu Tiễn Diệp, “Tôi biết.”
“Anh vì sao biết được ?” Tiễn Diệp hỏi lại, hai tay chậm rãi nắm chặt, ngón tay xem ra đã sớm cầm máu, nhưng cảm giác đau buốt vẫn còn cảm nhận rất rõ ràng.
“Tiếng bước chân của cậu, lần nào tôi cũng nhận ra.” Qủa thực là một đáp án không hẳn là thuyết phục, nhưng đối với Tiễn Diệp mà nói thì cũng đã đủ lắm rồi. Hắn cười cười, đưa tay sờ trán nói : “Xem ra, đạo hạnh của tôi còn chưa đạt a !” Mùi vị chua sót từ trong miệng tràn ra. (Tiễn Diệp là người đứng sau cánh cửa khi Vũ ca gọi đt cho a Chiến)
Không, cậu đã đạt lắm rồi. Nguyên Chiến Dã nói trong lòng, Tiễn Diệp gần như là hoàn mỹ, nhưng càng hoàn mỹ thì càng dễ để lộ khuyết điểm, mặc dù chỉ có một chút mà thôi. Còn đối với Tiễn Diệp mà nói thì, Nhiếp Phong Vũ rất có khả năng chính là “khuyết điểm” của hắn.
“Tôi phải rời đi. ” Nguyên Chiến Dã đột nhiên nói một câu.
Bàn tay của Tiễn Diệp đang hạ xuống giữa không trung thì dừng một chút, hắn ngẩng đầu, đôi mắt phía sau cặp kính lần đầu tiên xuất hiện một tia giễu cợt cùng tuyệt vọng, “Không có khả năng.” Hắn nói.
Nguyên Chiến Dã trầm mặc.
“Anh đi không được.” Hắn nói với Nguyên Chiến Dã, cũng đồng thời giống như đang nói với chính mình. Sắc mặt của hắn bắt đầu trở nên tái nhợt, biểu hiện của việc mất máu quá nhiều càng lúc càng rõ ràng.
Nguyên Chiến Dã hết cách, chỉ có thể ôm lấy hắn rồi đặt lên ghế sofa cách đó không xa, ghế sofa có ba chỗ, Tiễn Diệp nằm ở trên thì hơi chật chội một chút, nhưng hắn đã không—còn cảm giác.
Hôn mê.
Xác định hắn lúc này sẽ không có việc gì, Nguyên Chiến Dã chậm rãi đi ra ngoài, sau khi ra ngoài rồi thì nhẹ nhàng đóng cửa lại—.
“Anh cũng biết rồi ?”
Nghiêng đầu, Quan Trí khoanh tay, dựa lưng vào tường, hơi thở quỷ dị không phát ra bất kỳ thanh âm nào. Nguyên Chiến Dã nhìn hắn một chút, gật đầu một cái.
“Cậu muốn thẩm vấn tôi ?” Hắn hỏi.
Quan Trí từ từ nhắm lại hai mắt, cắn cắn môi, “Tôi không thể nói tôi không cố ý giấu diếm anh, nhưng mà chúng tôi chỉ có thể làm như vậy. Không mong anh tha thứ cho chúng tôi, thế nhưng—Tiễn Diệp hắn, hắn thực sự không muốn lừa gạt anh, hắn rất khó chịu, mong anh—”
Nguyên Chiến Dã dùng ánh mắt thuộc hàng “khủng” mà nhìn hắn, Quan Trí đứng thẳng dậy, tiếp tục nói : “Hắn vẫn là người tốt, những sai lầm trước đây đều được hắn chống đỡ, bây giờ vẫn như vậy, chúng tôi lúc nào cũng được hắn chiếu cố–”
“Cậu–” Nguyên Chiến Dã cau mày, giống như đang thử thăm dò cái gì đó, hỏi : “Và hắn?”
Quan Trí ngẩn người, vô thức gật đầu.
“Cậu cũng là người của Nhiếp Phong Vũ? ” Hoàn toàn là một câu nghi vấn, cho nên người hỏi cũng không biết đáp án. Quan Trí triệt để choáng váng.
“Anh—không biết ? ” Biểu tình của hắn lúc này so với Nguyên Chiến Dã còn “kinh hãi” hơn nhiều! Ông trời a! Ông đùa quá trớn rồi!
Nguyên Chiến Dã không phủ nhận, lẳng lặng nhìn hắn, thỉnh thoảng còn nghe vài tiếng nghiến răng. Quan Trí biết cuộc đời hắn đến đây là kết thúc rồi, hắn làm sao có thể nói với cảnh sát loại đạo lý vớ vẩn này kia chứ? Hắn đang rất xúc động muốn tát cho mình hai cái. Máy móc nhắm mắt lại, cơ thể hắn từ từ hạ thấp.
“Tôi đang mộng du, mấy lời vừa rồi đều là nói mớ, giống như nói dối vậy đó, đừng tin—”
“Tôi tin cậu bây giờ đang nói dối đó!” Nguyên Chiến Dã gầm nhẹ một tiếng.
“Không phải đâu mà ! Tôi a~ !” Quan Trí vẫn chưa kịp ngồi bệt xuống đất thì đã bị Nguyên Chiến Dã đè lên tường, cả người hắn giống như con thằn lằn dính xát vách, cái cằm thiếu chút nữa là móp xộp.
“Lý Thái Ngô Hồ Ngã ! (Anh không nhân đạo!)” Nói một cái liền trở mặt a! Nửa bên mặt bị đè vào tường hầu như đã muốn biến dạng, hắn liên tục nói đi nói lại câu đó, không cẩn thận căn trúng đầu lưỡi.
“Cậu vậy mà cũng là người của Nhiếp Phong Vũ—” Nguyên Chiến Dã lúc này có cảm giác như mình bị lừa, bắt đầu phẫn nộ, còn có một loại cảm giác khác, hắn không muốn tự nói với mình điều đó. Đột nhiên nghĩ tới điều gì, hắn định tiếp tục truy hỏi, đột nhiên cảm giác được phía sau có một người, vừa mới quay đầu, đối phương đã mở miệng trước.
“Không chỉ là hắn—”
Nguyên Chiến Dã nheo mắt, nhìn lão Cao đang từ từ đi về phía bọn họ, người kia vĩnh viễn là một tờ bạc Lia lôi thôi lếch thếch, là Lão Cao yêu rượu như mạng của mình, hiện tại thì như biến thành một người khác, làm cho người ta có loại áp bức khủng khiếp.
“Ở đây ai cũng là người của Nhiếp Phong Vũ, nếu nói theo cách khác thì cả thị trấn này đều là của Nhiếp Phong Vũ. Hắn ở đây là kẻ thống trị.” Lão Cao đứng trước mặt bọn họ, nhìn Nguyên Chiến Dã, “Cục trưởng, mau bỏ hắn ra.”
Một tiếng “cục trưởng” làm cho Nguyên Chiến Dã cảm thấy vô cùng giễu cợt. Cục trường? Phải là một thằng ngu mới đúng chứ! Hắn chậm rãi buông Quan Trí ra, xoay người hỏi lão Cao: “Ông muốn thế nào?”
“Từ hôm nay trở đi, cậu không thể rời khỏi Thanh Tuyền trấn. Đó là mệnh lệnh của hắn.”
“Nói láo! Mệnh lệnh chó má gì!” Nguyên Chiến Dã mắng một câu, nhìn Lão Cao một chút rồi nhìn thoáng qua Quan Trí: “Các người nghĩ có thể ngăn được tôi?”
Quan Trí bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi không muốn động thủ với anh.”
“Cho nên—” Lão Cao chậm rãi lấy ra thứ gì đó từ sau lưng, từ nãy đến giờ hắn vẫn đặt ở phía sau. Nguyên Chiến Dã nhìn thấy thứ đó vô cùng rõ ràng, là một bộ quần áo. Hắn không cần nhìn xem kiểu dáng của bộ y phục như thế nào, thì cũng đã biết rằng đó là y phục của tên Chu Chính ngu ngốc kia!
“Nhiếp tiên sinh nói thứ này có thể làm cho cậu im lặng.”
Chết tiệt! Chậm một bước! Nhiếp Phong Vũ, anh thật tàn nhẫn!
End 32.
Tác giả :
Phong Dạ Hân