Chiến Lật Chi Hoa
Chương 15
Bầu trời đêm u tối không một bóng người, mây đen cao cao tản mát ra hơi thở âm u, ngày càng dày đặc. Đàn quạ đen xếp lớp bay vút qua, trong không trung vang lên tiếng kêu the thé chói tai, có thể nói cảnh này rất khó được nhìn thấy trong chốn thành thị.
Đặc sắc.
Người đàn ông ngắm nhìn phong cảnh mà nở nụ cười, ở trong này lâu vậy rồi đây là lần đầu tiên được nhìn cảnh sắc thế này, sắp phải đi lại có chút luyến tiếc. Miệng lại khẽ giương lên, luyến tiếc- gì đây nhỉ? Chợt nghĩ đến ánh mắt như dã thú, hắn dù vẫn chưa ra đi nhưng đã bắt đầu thấy nhớ nhung rồi.
Thực tế thì, muốn mang người đó ra theo cũng không phải khó, khó là khiến hắn ta phải khuất phục. Chinh phục là cả một quá trình tuyệt vời, và kết quả cũng rất đáng chờ mong, không phải sao?
“Ông chủ.”
Quay đầu, Lôi Hải đã đứng sau lưng.
“Xong chưa?”
“Rồi ạ, tất cả đều thuận lợi.”
“Ừm! Tốt lắm.” Lại lần nữa nhìn khung cảnh chung quanh, Nhiếp Phong Vũ nhìn những đốm đen lượn lờ trên không trung mà nở nụ cười, “Trước khi đi cũng nên để lại chút quà chia tay nhỉ! Kết thúc náo nhiệt, thật thích hợp-”
“Quát~ quát~!” Quạ kêu ầm ĩ trên đỉnh đầu, như chuẩn bị đáp xuống săn mồi.
“Ha ha!” Cười khẽ hai tiếng, Nhiếp Phong Vũ nhắm mắt lại, “Thật là con thú nhỏ đáng yêu~”
.
.
.
“Ắt xì!”
“Oa!” Chu Chính nhanh tay cầm bát cơm giơ lên cao, tránh một hồi “tai kiếp”
“Cậu không sao chứ? Từ sáng đến giờ hắt hơi mãi, có phải cảm rồi không?”
Nguyên Chiến Dã khụt khịt mũi, dùng ngón trỏ day day, đúng là hắt hơi nhiều thật, nhưng mà-
“Không sao đâu! Tôi chẳng cảm thấy trong người có chỗ nào không khỏe, không phải cảm mạo, chắc là cái mũi bất thình lình có vấn đề thôi!”
“Nhóc con, vào đây rồi mà còn cảm mạo chứng tỏ thân thể mày còn chưa hóa đá đâu!” Sẹo ngồi gần đó vừa húp cháo vừa nói.
Cười cười tỏ ý chẳng sao cả, anh cúi xuống bắt đầu ăn, mấy người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, anh cũng không chú ý nghe. Từ đêm qua anh cứ thấy bồn chồn sao đó, tất cả kết thúc quá đơn giản làm anh thấy kì lạ. Anh sắp sửa được ra ngoài rồi, nghĩ đến đây lương tâm anh như bị ngắt nhéo một chút.
Đến cuối cùng, đâu lại hoàn đó, không có gì thay đổi sao? Ngẩng đầu, anh vô thức nhìn dáo dát chung quanh, lại không trông thấy bóng hình quen thuộc, rồi khi anh ý thức được mình đang làm gì mặt lập tức đỏ lên, như một nhóc tì bị phát hiện làm bậy mà bẽn lẽn cúi đầu.
Trong lòng liền gợi lên nghi vấn, sao hôm nay không thấy Nhiếp Phong Vũ.
“Nè! Tôi thấy cậu bị cảm thật rồi đó, mặt đỏ ửng lên thế này! Đi bác sĩ đi!” Chu Chính đột nhiên lại gần nói.
Anh thở dài, gật gật đầu, “Ừm!” Đúng là anh rất cần đi gặp bác sĩ, bác sĩ tâm lý.
Chu Chính vỗ vỗ vai anh, “Vậy ăn nhiều một chút! Nhìn coi cậu ngay cả sáu múi mà cũng không có!”
“Sao anh biết bụng tôi không được sáu múi?”
“haha! Tối nào tôi cũng nhìn cậu mà!”
Đệt! Nguyên Chiến Dã cười mắng hắn: “Anh nghĩ ánh mắt mình là tia X quang sao?”
Hai người ồn ào, Trọc ngồi cạnh bên đột nhiên dừng đũa, mắt nhìn chằm chằm gì đó, không nhúc nhích. Chiến Dã quay đầu nhìn theo hướng tầm mắt của gã- quả nhiên là Trần Tích.
Không biết vì sao cậu nhỏ lại bị cảnh ngục giáo huấn, hắn hung ác nhìn cậu như nhìn phải thứ dơ bẩn gì đó, vừa mắng vừa không ngừng dùng côn đánh cậu mấy cái. Thân thể nhỏ gầy Trần Tích vẫn cúi đầu, bị đánh một cái thân thể lại thụt lùi ra sau một chút, cậu cố gắng giữ thăng bằng, mắt vô hồn không một tia phẫn nộ. Phẫn nộ, sớm đã bị thời gian bào mòn.
Chiến Dã nhíu mày, nhìn đến lúc cảnh ngục mắng đủ rồi rời đi, Trần Tích cầm bát đi đến buồng thức ăn lấy cơm, nhưng đã khá trễ, điểm tâm cũng chẳng còn nhiều, cậu cầm bát không đứng chôn chân tại chỗ, mặt lộ vẻ buồn khôn xiết.
Trọc chậm rãi nắm đũa chặt trong tay, đến mức thấy được vết nứt trên đũa. Chiến Dã nhìn nhìn gã, đứng dậy cầm cái bát trước mặt, bên trong là hai cái bánh bột cuộn.
“Không ăn hả? Vậy tôi lấy đi nha.” Trước khi mọi người kịp phản ứng anh đã cầm bát hướng đến Trần Tích.
Trần Tích vừa dợm bước trông thấy anh đến liền nhanh chân bỏ đi. Nhưng mới đi được nửa bước đã bị anh nắm cổ áo kéo lại.
“Làm gì mà chạy nhanh thế? Bộ tôi đáng sợ lắm sao?” Chiến Dã giương khóe miệng cười hỏi.
Trần Tích không nói gì, thấp đầu tránh nhìn anh.
“Chậc!” Chiến Dã cũng lặng thinh, cầm bát nhét vào tay cậu, “Bữa sáng không thể không ăn.”
Bánh bột cuộn tản ra hương khói mờ mờ vô cùng hấp dẫn, đặc biệt là đối với người từ sáng đến giờ chưa có gì vào bụng lại càng hấp dẫn hơn. Trần Tích mặt lạnh nhìn bát trong tay mình, ngay khi anh vừa định xoay người rời đi liền nói: “Anh làm vậy cũng chỉ khiến tôi thêm chán ghét anh.”
Anh dừng lại quay đầu, cười nói: “Cũng tốt mà! Cho cậu chán ghét đó, đỡ hơn là bị hận nhỉ.”
Trần Tích nhướn mày.
Anh bật cười, hai ngày nữa sẽ rời khỏi đây, có một số chuyện không cần lưu giữ. Anh có thể ra đi, nhưng còn cậu nhỏ này thì sao? Anh thừa nhận, anh đang đồng cảm với Trần Tích, vì họ không giống nhau, thậm chí anh còn có chút may mắn hơn.
“Đừng nhìn tôi như thế, không phải tôi cho cậu đâu.” Nguyên Chiến Dã hếch cằm về hướng phòng 419 đang ngồi, Trần Tích nhìn Trọc, đối phương có chút ngạc nhiên, sau đó hung hăng liếc cậu ra vẻ khinh thường, rồi cúi đầu.
“Ăn đi.” Anh gật đầu một cái, nói: “Không có gì khó chịu bằng bụng đói.” Nói xong xoay người rời đi.
“Nguyên Chiến Dã-” Lời nói thốt lên trong vô thức. Anh quay đầu nhìn cậu, cậu cắn cắn môi, “Tôi sẽ không biết ơn anh đâu!”
Chiến Dã nhún vai, không nói gì. Biết ơn sao? Anh cần gì thứ đó?
“Cậu thật là người giàu lòng nhân ái đó mà.”
Trở về chỗ ngồi, Chu Chính cười tủm tỉm nhìn anh. Bọn Sẹo đã sớm rời đi. Anh chậm rãi cầm lên bánh bao trên bàn cắn một cái, từ tốn nhai nuốt động tác tao nhã.
Cười cười, “Cứ coi như là vì đồng cảm đi.” Có trời biết, Trần Tích đối với anh chính là vật hi sinh. Mọi sự đã xong anh chỉ việc phủi mông bỏ đi, còn cậu thì sao? Anh phát hiện mình thật yếu đuối, không dám nghĩ đến tình cảnh nếu anh và cậu đổi chỗ cho nhau thì sẽ ra sao.
Không tự mình trải qua, làm sao hiểu được cảm giác sợ hãi là thế nào!
“A! Cũng phải-” Chu Chính đột nhiên cười lên, “Trong này muốn mốc meo luôn rồi, nhiều thứ cũng dần bị lãng quên-” Câu nói lấp lửng mập mờ, anh nhìn người đàn ông này luôn cảm thấy có gì đó khác thường, nhưng đến khi chú tâm tìm hiểu thì dấu vết đó đã sớm mất tung mất tích.
“Mẹ nó! Ở thêm vài năm nữa ngay cả làm tình với đàn bà ra sao cũng quên mất thôi!” Chu Chính mắng một câu, tức giận nghiến răng.
Đó- quả nhiên lại mất tung. Anh kêu gào trong lòng.
.
.
.
Nằm trên cỏ, Chiến Dã cảm thấy thực thư thái. Thực tế mà nói đã lâu rồi chưa được thoải mái như vây. Buồn cười thật, vốn là ngồi tù, nhưng đến khi mọi thứ kết thúc anh chỉ cảm thấy như đang nghỉ phép dài hạn. Mặt trời không quá gắt nắng, nhưng cũng không thể mắt trần mà nhìn được, khẽ khép mắt lại, anh nghĩ phải chi bây giờ có cái kính mát mà đeo nhỉ, cùng là phơi nắng, nhắm mắt lại rồi thì biển hay nhà tù cũng có khác gì đâu.
Nhưng mà, hình như thiếu thiếu gì đó- nghĩ đên đây, anh nhíu mày, trên đỉnh đầu xuất hiện một cái bóng chắn ánh sáng. Anh bất giác nghĩ đến người kia, nhưng khi mở mắt ra lại ngây ngẩn một giây đồng hồ.
“Cậu-”
Trần Tích đứng trên cao nhìn xuống, vì ngược sáng mà không thấy rõ vẻ mặt cậu lúc này, vả lại mắt hơi khó chịu. Anh ngồi thẳng dậy quay đầu nhìn cậu.
Không ai muốn mở lời trước, cứ lặng yên nhìn nhau. Chiến Dã có chút kinh ngạc nhưng không tò mò, Trần Tích lẳng lặng đứng đó nhìn anh, thật lâu sau, rốt cục cũng nói: “Nguyên Chiến Dã, anh và tôi đều đáng thương như nhau.”
Hả? Sửng sốt một chút, anh cảm thấy hình như mình nghe nhầm.
“Cậu nói gì cơ?”
“Anh và tôi đều đáng thương như nhau.” Trần Tích lặp lại một lần nữa. “Điểm duy nhất anh tốt hơn tôi là anh có thể bàng quan nhìn nhận mọi thứ, Nguyên Chiến Dã, đến khi nào anh mới có thể bộc lộ biểu tình như tôi đây?”
Nguyên Chiến Dã nghiêng đầu nở nụ cười, “Có lẽ cậu cả đời này cũng không nhìn thấy đâu.”
Đúng vậy, anh có thể thản nhiên mà đối diện mọi thứ, bởi vì hiện tại đối với anh mà nói chẳng sao cả. Trần Tích nói sai rồi, điều duy nhất anh tốt hơn cậu là anh không phải tù nhân, chỉ là nằm vùng thôi. Mặc dù là một kẻ nằm vùng đã mất đi giá trị sử dụng vì nhiệm vụ hoàn thành, nhưng anh vẫn có thể quay về cuộc sống thường ngày, trở về như xưa, chắc chắn-
Trần Tích chăm chú nhìn anh, như muôn tìm ra sự thay đổi nhỏ nhoi nào đó, anh cũng chẳng động đậy tùy cậu dòm ngó. Chẳng biết qua bao lâu, rốt cục cũng thôi nhìn, Trần Tích khẽ thở dài một hơi.
“Tôi rất muốn đánh anh, nhưng tôi biết tôi đánh không lại anh- hơn nữa-”
Nguyên Chiến Dã nhướn mày, chờ cậu nói tiếp.
“Nhìn thấy bản mặt anh như này, không làm sao xuống tay được.” Trần Tích dường như tức giận mình yếu đuói, “Vì sao chứ? Vì sao tôi lại không được như thế- như anh thế này…” Tìm không được từ ngữ thích hợp, cậu không ngừng lập lại mà chỉ có cậu mới hiểu ý nghĩa.
Nhưng anh nghe qua cũng đã hiểu, đứng lên khỏi mặt cỏ.
“Cậu không được, vì cậu là Trần Tích chứ không phải Nguyên Chiến Dã.”
Trần Tích ngẩng đầu nhìn anh.
“Đừng vì người khác mà thay đổi bản thân, cậu chỉ cần vì chính mình là được rồi. Một ngày nào đó cậu sẽ nhận ra có người chân chính thích mình, Trần Tích!” Nguyên Chiến Dã khẽ gật đầu, vỗ vỗ bả vai cậu, có thể cảm nhận được bờ vai gầy nhỏ tinh tế.
“Anh– đã biết?” Trần Tích mắt long lanh nước.
Không nói gì, anh giơ tay lên, trên ngón tay vẫn còn ẩn hiện vết sẹo cậu mang đến cho anh.
“Tôi xin lỗi, có lẽ vết sẹo này chẳng có ý nghĩa gì, nhưng vết thương cậu tặng tôi tôi sẽ vĩnh viễn lưu giữ. Về sau sẽ có lúc cần đến nó để thức tỉnh chính mình-” Nguyên Chiến Dã, mặc kệ mày có cố ý hay vô tình, mày cũng đã làm tổn thương một người rồi.
“Vì sao anh lại nói vậy?” Cảm thấy có gì là lạ, Trần Tích chau mày hỏi, bộ dạng của anh lúc này quả thật… quả thật như người sắp đi vào chỗ chết!
Cười khẽ một tiếng, anh đoán được cậu nghĩ gì, “Yên tâm đi, tôi không đi chết đâu.”
“Chỉ là tức cảnh sinh tình thôi, dù sao cũng khó có dịp cậu chủ động tìm tôi-” Nói xong lại bồi thêm một câu: “Ý là hiện tại…”
Câu nói ấy như kéo hai người về với thực tại. Anh định mở miệng nói gì đó cho đỡ sượng…
“Anh thích anh ấy sao?” Trần Tích đột nhiên hỏi làm anh ngẩn tò te.
Cái gì?
“Anh có thích anh ấy không? Thật sự thích không?” Vô cùng kiên định hỏi lại lần nữa, cậu ngẩng đầu nhìn anh chờ đáp án.
Thích- Nhiếp Phong Vũ? Khẽ chau mày, anh vốn dĩ chưa từng nghĩ đến chuyện này. Thích Nhiếp Phong Vũ? Vì sao? Anh là cảnh sát, Nhiếp Phong Vũ lại là mục tiêu cần tiếp cận, chẳng cần biết anh có thật tình ở cạnh hắn không, chẳng qua chỉ vì nhiệm vụ thôi mà. Chẳng lẽ không phải thế sao? Anh thế nào mà lại— lại đi thích Nhiếp Phong Vũ…
Vì sao lại hỏi vấn đề này?
“Tôi thích anh ta.” Không đợi anh trả lời cậu đã trả lời đáp án của mình.
Trong chớp mắt, anh bỗng cảm thấy tim như nguội lạnh.
“Thật sự thích. Ngay từ lần đầu nhìn thấy anh ấy đã thích rồi. Tôi ngã trên đất, không ai thèm để ý đến, chỉ có anh ấy! Là anh ấy dịu dàng cười chìa tay ra với tôi, chưa từng có ai cười như thế với tôi cả… nụ cười đó, khiến tôi nguyện ý vì anh ấy làm tất cả! Tôi sẽ không phản bội anh ấy, tuyệt đối không!”
Anh kinh ngạc nhìn cậu nhỏ trước mặt, Trần Tích nhát gan yếu đuối, Trần Tích nhỏ gầy đáng thương, tại thời khắc này như đuợc lột xác. Có lẽ, khi người ta tìm được người mình thích thật sự, đều sẽ là vẻ mặt này nhỉ?
Cậu thích Nhiếp Phong Vũ. Thế còn anh? Chiến Dã cười khẽ, anh có thể không chút do dự mà nói thích Nhiếp Phong Vũ, hoặc nói chán ghét Nhiếp Phong Vũ sao? Giờ đây anh phát hiện, anh cũng có điểm không bằng Trân Tích. Giỏi lắm cậu bé, cậu có điểm hơn anh ta rồi.
Nhưng là, bạn thích người ta nhưng chắc gì người đó thích lại bạn.
“Vậy đoạt lại hắn đi.” Nguyên Chiến Dã nói: “Nếu thích hắn thì hãy mang hắn trở về!”
Trần Tích ngớ ra, hoàn toàn không nghĩ đến anh sẽ nói như vậy. Đoạn cắn răng, “Tôi sẽ… nhớ kỹ!” Nói xong xoay người nhanh chân rời đi.
Đứng lặng nhìn bóng lưng cậu, tâm tình Chiến Dã anh khó có thể hình dung.
“Nguyên Chiến Dã~!” Đi được hơn mười thước, Trần Tích đột nhiên xoay người nhìn anh hô lên: “Tôi không cần anh đồng tình thương hại tôi!”
Anh khóe môi khẽ nhếch, gật gật đầu, nhìn bóng lưng cậu dần xa–
Xin lỗi, dù đã nói cậu hãy đi đoạt Nhiếp Phong Vũ, nhưng Nhiếp Phong Vũ cả đời này cũng sẽ không thuộc về cậu. Cậu không phải thứ Nhiếp Phong Vũ muốn, hắn cũng không phải người cậu có thể chiếm được. Tự an ủi mình sao? Chắc vậy… sao cũng được, dù sao cũng đã xong rồi.
Một cơn gió nhẹ thổi qua tóc mái anh bay tán loạn, khiến anh phải nhắm mắt lại, trong lòng bỗng thấy không yên.
Bất an, vài giờ sau đã thành sự thật.
Trần Tích xảy ra chuyện.
Nguyên Chiến Dã thở hồng hộc chạy về phòng 419, Sẹo và Khỉ Đột đều ngồi trên ghế, sắc mặt nghiêm trọng, ngay cả Khỉ Đột vẻ mặt lúc nào cũng cứng đờ cũng thoáng chau mày, Trọc ngồi xổm trên đất cúi đầu, nhìn không rõ mặt mà chỉ thấy tay gã nắm thật chặt. Chu Chính đứng bên giường cậu, nhìn thấy anh đến chậm rãi xoay người sang, lắc lắc đầu.
Anh bước nhanh đến bên giường, không dám nghĩ gì nhiều. Nhưng đến khi anh nhìn thấy sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền hô hấp mỏng manh cơ hồ như không thể phát hiện, môi bị cắn máu loang lổ, vươn tay muốn nhìn thân thể dưới tấm chăn, bị giữ tay lại.
“Đừng nhìn!” Chu Chính chụp cổ tay anh, mặt nhăn mày nhó nói: “Cậu ấy… bị cường gian.”
Đầu như nổ “bùm” môt tiếng, anh sửng sốt một giây rồi dùng sức kéo toạt chăn ra… mùi máu xộc lên não, khiến dạ dày anh cồn cào muốn nôn.
Cơ thể tinh tế nhỏ gầy giờ chỉ có thể dùng hai chữ “nát bấy” mà hình dung. Đủ loại dấu ấn chằn chịt toàn thân, thậm chí còn có vết phỏng tàn thuốc và dây thừng do bị buộc chặt, phần thân dưới càng thêm hỗn độn, trên phân thân có rõ ràng vết bị nung, hình dạng đã nhăn nheo méo mó, phía sau thì một mảnh đỏ đậm, máu hòa lẫn với dịch trắng nhầy nhụa dọc xuống hai chân, máu vẫn còn mới. Cặp đùa trắng nõn đầy vết ngược đãi đủ kiểu….
Hình ảnh trước mắt làm anh không thể tin nổi, chỉ mới lúc trưa, sao bây giờ lại thành ra thế này?
“Sao lại thế này?” Anh vươn tay xoa nhẹ mặt Trân Tích, phát hiện nhiệt độ cơ thể cao khủng khiếp.
“Cậu cũng nhìn thấy rồi đó.” Chu Chính thở dài một hơi, “Lúc được mang về trong thân thể cậu ấy còn bị nhét nhành cây đường kính 5cm nữa…” Thậm chí toàn bộ bị vùi trong cơ thể, dài như vậy… ngay cả hắn cũng không dám nghĩ tới.
Nguyên Chiến Dã hai mắt long lên sòng sọc, nghiến răng nghiến lợi, “Vì sao không đưa đến bệnh viện? Các người bộ chết hết rồi hả? A!!!!” Anh vươn tay ôm lấy cậu.
“Vô dụng thôi!” Chu Chính hô lên. Anh quay đầu nhìn hắn, “Là Trương Gia Dương làm. Hắn đã nói trước với bọn cảnh ngục cả rồi, không ai muốn đưa cậu ấy đi bệnh viện đâu…”
“Cái gì?” Nguyên Chiến Dã không thể tin được tai mình, chỉ nói mấy lời mà có thể làm lơ một mạng người sao?
“Thao!” Trọc nãy giờ vẫn trầm mặc đột nhiên hung hăng nện xuống đất, hay cánh tay đầy gân xanh.
“Sinh mệnh không có giá trị, trong mắt bọn chúng căn bản không xem là sinh mệnh.” Sẹo thì thào nói, “Thằng nhỏ này thật xui xẻo, rõ ràng chỉ là nhóc con chưa lớn, lại bị bức đến tình trạng này… mệnh không tốt-”
“Hừ!” Cái gì mà mệnh không tốt? Mẹ kiếp! Anh cắn răng vọt ra cửa dùng sức gõ song sắt, “Người đâu! Mau tới đây! Có người xảy ra chuyên! Mau tới đây!”
“A Chiến đừng kêu nữa! Vô dụng thôi!” Chu Chính hô một tiếng.
“Mau tới đây! Có người sắp chết! Có nghe không? Con mẹ nó các ngươi chết hết rồi sao! Thao! Nghe không hả!” Không để ý đến hắn anh tiếp tục la lối om sòm, cửa sắt bị đập phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Chu Chính nhắm mắt lại, không ngăn cản anh nữa. Những người khác cũng không nói gì, họ không có tư cách ngăn cản anh, một kẻ không thể làm gì được thì không có biện pháp ngăn cản. Như vậy cũng có thể an ủi lòng mình phần nào, như vậy đi.
“Rầm!”, anh dùng hết toàn lực đá vào cửa. Cửa sắt nặng dầy bị hõm vào một lỗ nông.
Cũng nhờ vậy mới có người tới.
“La cái gì? Ồn ào gì hả?”
Chiến Dã vui mừng, hô ra ngoài: “Mở cửa nhanh, nơi này có người bệnh, phải mau chóng đưa cậu ấy đi bệnh viện!”
Cảnh ngục nhìn sơ qua biển số phòng, lạnh mặt nói, “Bệnh quái gì mà vội như vậy? Không chết được đâu, đợi đến sáng mai đi tính sau!”
Mẹ nó! “Chờ không được! Mày tưởng đi xem phim sao mà chờ, đây là mạng người!”
“Tao nói không cần là không cần mày nhiều lời nữa hả! Coi chừng tao bắt mày nhốt phòng riêng bây giờ!” Cảnh ngục không kiên nhẫn gào lên, xoay người muốn đi.
Con mẹ nó! Thật là cặn bã!
“Đừng đi! Tôi…” Tình thế cấp bách anh thiếu chút nữa nói ra thân phận của mình, vội vàng phanh lại nuốt cái tên Tô Hòa, không thể để lộ thân phận. Những người này sợ Trương Gia Dương, vậy kẽ không sợ hắn…
“Cho tôi ra ngoài!”
“Bây giờ đã hết giờ hoạt động tự do rồi, bộ mày muốn ra là ra được sao?”
“Tôi muốn đi tìm Nhiếp Phong Vũ!” Cắn răng, anh nói ra ba chữ cuối cùng. Bây giờ Nhiếp Phong Vũ đối với anh mà nói như cọng rơm cứu mạng. Không ai dể ý tới anh, vậy chỉ còn Nhiếp Phong Vũ có thể cứu được Trần Tích!
Cảnh ngục thoáng ngạc nhiên, dĩ nhiên là vì cái tên Nhiếp Phong Vũ. Hắn đến gần nhìn anh.
“Nhìn cái gì? Bộ không nghe thấy tôi cần gặp Nhiếp Phong Vũ à?” Nguyên Chiến Dã trừng mắt, nắm tay thật chặt chỉ hận không thể một quyền phá cửa.
“Mày và Nhiếp Phong Vũ có quan hệ gì?” Cảnh ngục hỏi, hắn có nghe qua Nhiếp Phong Vũ có bạn tình, nhưng phải thằng này không thì còn phải xác nhận lại.
“Rầm!” lại một cú đá trên cửa, “Mày hỏi nhiều quá vậy! Mày và con vợ mày có quan hệ gì thì bọn tao là quan hệ đó đó! Có muốn bọn tao trình diễn một màn nồng thắm cho mày xem không? Mau con mẹ nó mở cửa!”
Không rõ là vì cái tên Nhiếp Phong Vũ hay vì sự “đe dọa” của Nguyên Chiến Dã, cảnh ngục cuối cùng cũng mở cửa, dù sao không ai muốn đối nghịch với Nhiếp Phong Vũ. Cho dù Nguyên Chiến Dã có lừa hắn hắn cũng chả lỗ lã gì, nhưng nếu là thật, sau này có khi sẽ gặp phiền toái to.
Không ai rõ phía sau nụ cười thường trực của Nhiếp Phong Vũ che giấu điều gì, mà cũng không ai có gan đi vạch trần.
Anh vụt chạy như bay ra ngoài, anh biết giờ này có lẽ Nhiếp Phong Vũ đang bên bờ tường của ngục giam, hắn tựa hồ đặc biệt thích nơi đó. Hy vọng anh vận khí tốt có thể gặp hắn! Ông trời! Cầu ông! Nhiếp Phong Vũ nhất định phải ở đó!
Trời hè oi bức, cây cối héo úa cằn cỗi, làm cho nơi anh đang đứng vốn tĩnh lặng nay thêm phần hoang vu. Anh dừng bước nhìn khắp chung quanh tìm Nhiếp Phong Vũ. Vì sao cả ngày nay không thấy mặt mũi hắn đâu? Lúc trước bất kể khi nào hắn cũng tự động xuất hiện trước mặt mình, nhưng hôm nay- vì sao lúc anh cần đến Nhiếp Phong Vũ lại chẳng thấy hắn?
Đi mãi mà chẳng thấy bóng dáng Nhiếp Phong Vũ, anh cơ hồ sắp bỏ cuộc rồi! Đang lúc anh muốn hô to lên “Nhiếp Phong Vũ ngươi chết toi xó nào rổi”, bỗng lỗ tai nhanh nhạy nghe thấy thanh âm rất nhỏ, lẳng lặng dỏng tai nghe, anh ngay tức thì phát hiện được nơi xuất phát âm thanh: ngay bụi cỏ phía trước.
Nghĩ ngay đến Nhiếp Phong Vũ, anh không chần chừ lập tức đi đến, mãi đến khi đã gần đủ nghe được rõ thanh âm, anh phát hiện đó chẳng phải tiếng của Nhiếp Phong Vũ-
“A~~ ngươi– ư! A~~” Tiếng khóc nức nở hòa nhịp từng đợt rên rỉ hỗn loạn.
Đây là… anh nhíu mày, giọng nói này hơi bi quen.
“Ngươi khốn nạn!”
Trương Gia Dương! Anh kinh ngạc một chút, đúng vậy! Là thanh âm của Trương Gia Dương! Nhưng sao… còn chưa kịp nghĩ tiếp, một tràn cười khẽ theo sau vang lên làm anh sững sờ tại chỗ-
“Hờ hờ~ vậy bây giờ ngươi đang bị thằng khốn nạn đó đè ra này!”
Tai như bùng nổ, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng. Anh ngây người chôn chân tại chỗ, nhớ lại thanh âm vừa rồi- phải, là Nhiếp Phong Vũ.
“A~~ đau quá! Ngươi- a ưm! Đừng~~~!” Lại là một hồi rên rỉ làm người nghe mặt đỏ tim đập, nghe kĩ hơn còn có thể nghe được tiếng thở dốc ồ ạt hòa với tiếng cơ thể va chạm.
Chiến Dã chậm rãi hít thở, cảm thấy đối với anh lúc này mà nói mỗi hớp không khí đều vô vàn quý giá. Tay như không nghe theo sự điều khiển, run run vươn về trước vạch nhánh cây ra, hồi hộp như đang mở chiếc hộp Pandora.
“A! ưm aaa~! Khốn nạn!” Trương Gia Dương bị Nhiếp Phong Vũ nằm đè lên, hai chân để trần cong lên quấn quanh eo Nhiếp Phong Vũ, dục vọng của Nhiếp Phong Vũ đang hì hục ra vào giữa đùi, chất dịch trắng đục chảy ra từ nơi họ kết hợp loang lổ trên thân cả hai, tiếng sộn sạo của cơ thể va chạm vang lên ngày càng lớn.
“Thế nào? Thoải mái không?” Nhiếp Phong Vũ cười tà, hai tay nắm chặt thắt lưng Trương Gia Dương không ngừng tiến công.
“Đi chết đi! Tội phạm cường gian!”
“Sao?” Nhiếp Phong Vũ nhíu mày, “Là ai dùng phía dưới mà kẹp chặt tội phạm cường gian, còn không ngừng hút chặt chẳng buồn nhả nữa hả?”
Trương Gia Dương đỏ mặt, đoạn nghiến răng nghiến lợi liếc hắn một cái.
Nhiếp Phong Vũ khẽ cười, hạ tầm đầu tiếp tục động tác, “Gì chứ? Ta nói không đúng sao? Ngươi chẳng phải luôn tìm cách gây sự chú ý với ta sao?”
“Còn lâu! A~~! Không~~ nhẹ- nhẹ chút~ Ai muốn ngươi chú ý chứ? Ngươi~ ân~~~” Câu nói đã bị bỏ lửng, Trương Gia Dương ngưỡng cổ ra sau mặt nhăn nhíu, khoái cảm đã dần chi phối toàn bộ cảm quan.
“Không phải? Vậy là ta muốn ngươi chú ý à?” Nhiếp Phong Vũ ngừng một chút, liền nhấc Trương Gia Dương lên ngồi trên người mình, lại tiến nhập với tư thế thằng đứng.
“Ngươi! Không phải ngươi có nhiều thú cưng lắm sao? Ư~ A! A ha~~!” Tư thế mới đột ngột làm cả hai càng gắn khít vào nhau.
“Hờ hờ!” Nhiếp Phong Vũ rướn môi khẽ hôn lên khóe miệng Trương Gia Dương một cái, “Nhưng ngươi mới là thú cưng ta muốn nhất nha!”
“Ta không phải… ưm! Không phải thú cưng của ngươi!” Nhắm chặt mắt, Trương Gia Dương duỗi tay ôm chặt cổ Nhiếp Phong Vũ.
“Ai bảo ngươi cứ nhìn ta bằng ánh mắt dã thú thế làm gì? Làm ta trỗi dậy xúc động muốn đè ngươi ra-” Vừa nói vừa không ngừng ra vào mạnh bạo. Đối phương dường như đã gần đến đỉnh, toàn thân như phát run.
“A~ ai thèm nhìn ngươi chứ! A~ a ưm~~~”
“Kêu nghe không tồi! Kêu nữa đi!”
“A~! Ưm a~ nhẹ chút! Rách bây giờ!”
“Ngươi sao lại tuyệt tình với tình nhân trước đây của mình thế hử?”
“Ưm! A~ thời điểm hắn phản bội ta là cầm chắc cái chết rồi!”
“Ha ha! Ngươi thật là nhẫn tâm nha!”
“Ta nhẫn tâm? Ta cũng là đang giúp ngươi đó, hắn nhìn thấy ngươi giết người- a~! Sâu quá!”
“A?” Nhiếp Phong Vũ dừng một chút, rồi lại tiếp tục tiến sâu hơn, “Vậy ta phải cơm ơn ngươi rồi!”
“Nhẹ- nhẹ ~ a~ nhanh lên~~ sắp ra!! Ưm~ ha a~~~”
Hoạt cảnh nhầy nhụa nhục dục, như hai con dã thú lao vào nhau. Chiến Dã trơ mắt nhìn, dường như quên luôn mình tới đây làm gì-
Anh tới làm gì thế? Anh rốt cục muốn làm gì? Anh tột cùng là… nhìn thấy g?
Cứ như một thằng hề tùy người đùa bỡn. Anh cứ nghĩ mình khác biệt nhất, nhưng bây giờ… Chiến Dã đưa tay lên ngực trái, nơi đó truyền đến cảm giác kì lạ. Anh bỗng ngộ ra được lời Trần Tích.
Không đâu, tôi còn đáng thương hơn cậu nhiều. Luôn nghĩ mình đặc biệt hơn, nhưng thực tế anh cũng chỉ là thú cưng tùy thời sẽ bị vứt đi. Mà đáng thương làm sao anh không hề nghĩ mình cũng có ngày này. Anh nghĩ anh sẽ ung dung mà ra đi, anh đã nghĩ anh là… khác biệt.
Anh sai lầm rồi! Hoàn toàn, toàn bộ, tất cả, sai hết rồi!
Nơi ngực trái ẩn ẩn đau. Hóa ra, cũng có ngày mình biết đến cảm giác này, vì ai? Vì bản thân? Vì Trần Tích? Hay là… Nhiếp Phong Vũ?
Anh không biết vẻ mặt mình lúc này có giống như khi cậu nhìn thấy anh và Nhiếp Phong Vũ bên nhau không, anh không biết. Trần Tích sẽ không phản bội Nhiếp Phong Vũ, nhưng bị Nhiếp Phong Vũ “phản bội”. Anh không thể xem đây cũng là “phản bội”, mà chỉ là loại cảm giác… bị vứt bỏ.
Đặc sắc.
Người đàn ông ngắm nhìn phong cảnh mà nở nụ cười, ở trong này lâu vậy rồi đây là lần đầu tiên được nhìn cảnh sắc thế này, sắp phải đi lại có chút luyến tiếc. Miệng lại khẽ giương lên, luyến tiếc- gì đây nhỉ? Chợt nghĩ đến ánh mắt như dã thú, hắn dù vẫn chưa ra đi nhưng đã bắt đầu thấy nhớ nhung rồi.
Thực tế thì, muốn mang người đó ra theo cũng không phải khó, khó là khiến hắn ta phải khuất phục. Chinh phục là cả một quá trình tuyệt vời, và kết quả cũng rất đáng chờ mong, không phải sao?
“Ông chủ.”
Quay đầu, Lôi Hải đã đứng sau lưng.
“Xong chưa?”
“Rồi ạ, tất cả đều thuận lợi.”
“Ừm! Tốt lắm.” Lại lần nữa nhìn khung cảnh chung quanh, Nhiếp Phong Vũ nhìn những đốm đen lượn lờ trên không trung mà nở nụ cười, “Trước khi đi cũng nên để lại chút quà chia tay nhỉ! Kết thúc náo nhiệt, thật thích hợp-”
“Quát~ quát~!” Quạ kêu ầm ĩ trên đỉnh đầu, như chuẩn bị đáp xuống săn mồi.
“Ha ha!” Cười khẽ hai tiếng, Nhiếp Phong Vũ nhắm mắt lại, “Thật là con thú nhỏ đáng yêu~”
.
.
.
“Ắt xì!”
“Oa!” Chu Chính nhanh tay cầm bát cơm giơ lên cao, tránh một hồi “tai kiếp”
“Cậu không sao chứ? Từ sáng đến giờ hắt hơi mãi, có phải cảm rồi không?”
Nguyên Chiến Dã khụt khịt mũi, dùng ngón trỏ day day, đúng là hắt hơi nhiều thật, nhưng mà-
“Không sao đâu! Tôi chẳng cảm thấy trong người có chỗ nào không khỏe, không phải cảm mạo, chắc là cái mũi bất thình lình có vấn đề thôi!”
“Nhóc con, vào đây rồi mà còn cảm mạo chứng tỏ thân thể mày còn chưa hóa đá đâu!” Sẹo ngồi gần đó vừa húp cháo vừa nói.
Cười cười tỏ ý chẳng sao cả, anh cúi xuống bắt đầu ăn, mấy người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, anh cũng không chú ý nghe. Từ đêm qua anh cứ thấy bồn chồn sao đó, tất cả kết thúc quá đơn giản làm anh thấy kì lạ. Anh sắp sửa được ra ngoài rồi, nghĩ đến đây lương tâm anh như bị ngắt nhéo một chút.
Đến cuối cùng, đâu lại hoàn đó, không có gì thay đổi sao? Ngẩng đầu, anh vô thức nhìn dáo dát chung quanh, lại không trông thấy bóng hình quen thuộc, rồi khi anh ý thức được mình đang làm gì mặt lập tức đỏ lên, như một nhóc tì bị phát hiện làm bậy mà bẽn lẽn cúi đầu.
Trong lòng liền gợi lên nghi vấn, sao hôm nay không thấy Nhiếp Phong Vũ.
“Nè! Tôi thấy cậu bị cảm thật rồi đó, mặt đỏ ửng lên thế này! Đi bác sĩ đi!” Chu Chính đột nhiên lại gần nói.
Anh thở dài, gật gật đầu, “Ừm!” Đúng là anh rất cần đi gặp bác sĩ, bác sĩ tâm lý.
Chu Chính vỗ vỗ vai anh, “Vậy ăn nhiều một chút! Nhìn coi cậu ngay cả sáu múi mà cũng không có!”
“Sao anh biết bụng tôi không được sáu múi?”
“haha! Tối nào tôi cũng nhìn cậu mà!”
Đệt! Nguyên Chiến Dã cười mắng hắn: “Anh nghĩ ánh mắt mình là tia X quang sao?”
Hai người ồn ào, Trọc ngồi cạnh bên đột nhiên dừng đũa, mắt nhìn chằm chằm gì đó, không nhúc nhích. Chiến Dã quay đầu nhìn theo hướng tầm mắt của gã- quả nhiên là Trần Tích.
Không biết vì sao cậu nhỏ lại bị cảnh ngục giáo huấn, hắn hung ác nhìn cậu như nhìn phải thứ dơ bẩn gì đó, vừa mắng vừa không ngừng dùng côn đánh cậu mấy cái. Thân thể nhỏ gầy Trần Tích vẫn cúi đầu, bị đánh một cái thân thể lại thụt lùi ra sau một chút, cậu cố gắng giữ thăng bằng, mắt vô hồn không một tia phẫn nộ. Phẫn nộ, sớm đã bị thời gian bào mòn.
Chiến Dã nhíu mày, nhìn đến lúc cảnh ngục mắng đủ rồi rời đi, Trần Tích cầm bát đi đến buồng thức ăn lấy cơm, nhưng đã khá trễ, điểm tâm cũng chẳng còn nhiều, cậu cầm bát không đứng chôn chân tại chỗ, mặt lộ vẻ buồn khôn xiết.
Trọc chậm rãi nắm đũa chặt trong tay, đến mức thấy được vết nứt trên đũa. Chiến Dã nhìn nhìn gã, đứng dậy cầm cái bát trước mặt, bên trong là hai cái bánh bột cuộn.
“Không ăn hả? Vậy tôi lấy đi nha.” Trước khi mọi người kịp phản ứng anh đã cầm bát hướng đến Trần Tích.
Trần Tích vừa dợm bước trông thấy anh đến liền nhanh chân bỏ đi. Nhưng mới đi được nửa bước đã bị anh nắm cổ áo kéo lại.
“Làm gì mà chạy nhanh thế? Bộ tôi đáng sợ lắm sao?” Chiến Dã giương khóe miệng cười hỏi.
Trần Tích không nói gì, thấp đầu tránh nhìn anh.
“Chậc!” Chiến Dã cũng lặng thinh, cầm bát nhét vào tay cậu, “Bữa sáng không thể không ăn.”
Bánh bột cuộn tản ra hương khói mờ mờ vô cùng hấp dẫn, đặc biệt là đối với người từ sáng đến giờ chưa có gì vào bụng lại càng hấp dẫn hơn. Trần Tích mặt lạnh nhìn bát trong tay mình, ngay khi anh vừa định xoay người rời đi liền nói: “Anh làm vậy cũng chỉ khiến tôi thêm chán ghét anh.”
Anh dừng lại quay đầu, cười nói: “Cũng tốt mà! Cho cậu chán ghét đó, đỡ hơn là bị hận nhỉ.”
Trần Tích nhướn mày.
Anh bật cười, hai ngày nữa sẽ rời khỏi đây, có một số chuyện không cần lưu giữ. Anh có thể ra đi, nhưng còn cậu nhỏ này thì sao? Anh thừa nhận, anh đang đồng cảm với Trần Tích, vì họ không giống nhau, thậm chí anh còn có chút may mắn hơn.
“Đừng nhìn tôi như thế, không phải tôi cho cậu đâu.” Nguyên Chiến Dã hếch cằm về hướng phòng 419 đang ngồi, Trần Tích nhìn Trọc, đối phương có chút ngạc nhiên, sau đó hung hăng liếc cậu ra vẻ khinh thường, rồi cúi đầu.
“Ăn đi.” Anh gật đầu một cái, nói: “Không có gì khó chịu bằng bụng đói.” Nói xong xoay người rời đi.
“Nguyên Chiến Dã-” Lời nói thốt lên trong vô thức. Anh quay đầu nhìn cậu, cậu cắn cắn môi, “Tôi sẽ không biết ơn anh đâu!”
Chiến Dã nhún vai, không nói gì. Biết ơn sao? Anh cần gì thứ đó?
“Cậu thật là người giàu lòng nhân ái đó mà.”
Trở về chỗ ngồi, Chu Chính cười tủm tỉm nhìn anh. Bọn Sẹo đã sớm rời đi. Anh chậm rãi cầm lên bánh bao trên bàn cắn một cái, từ tốn nhai nuốt động tác tao nhã.
Cười cười, “Cứ coi như là vì đồng cảm đi.” Có trời biết, Trần Tích đối với anh chính là vật hi sinh. Mọi sự đã xong anh chỉ việc phủi mông bỏ đi, còn cậu thì sao? Anh phát hiện mình thật yếu đuối, không dám nghĩ đến tình cảnh nếu anh và cậu đổi chỗ cho nhau thì sẽ ra sao.
Không tự mình trải qua, làm sao hiểu được cảm giác sợ hãi là thế nào!
“A! Cũng phải-” Chu Chính đột nhiên cười lên, “Trong này muốn mốc meo luôn rồi, nhiều thứ cũng dần bị lãng quên-” Câu nói lấp lửng mập mờ, anh nhìn người đàn ông này luôn cảm thấy có gì đó khác thường, nhưng đến khi chú tâm tìm hiểu thì dấu vết đó đã sớm mất tung mất tích.
“Mẹ nó! Ở thêm vài năm nữa ngay cả làm tình với đàn bà ra sao cũng quên mất thôi!” Chu Chính mắng một câu, tức giận nghiến răng.
Đó- quả nhiên lại mất tung. Anh kêu gào trong lòng.
.
.
.
Nằm trên cỏ, Chiến Dã cảm thấy thực thư thái. Thực tế mà nói đã lâu rồi chưa được thoải mái như vây. Buồn cười thật, vốn là ngồi tù, nhưng đến khi mọi thứ kết thúc anh chỉ cảm thấy như đang nghỉ phép dài hạn. Mặt trời không quá gắt nắng, nhưng cũng không thể mắt trần mà nhìn được, khẽ khép mắt lại, anh nghĩ phải chi bây giờ có cái kính mát mà đeo nhỉ, cùng là phơi nắng, nhắm mắt lại rồi thì biển hay nhà tù cũng có khác gì đâu.
Nhưng mà, hình như thiếu thiếu gì đó- nghĩ đên đây, anh nhíu mày, trên đỉnh đầu xuất hiện một cái bóng chắn ánh sáng. Anh bất giác nghĩ đến người kia, nhưng khi mở mắt ra lại ngây ngẩn một giây đồng hồ.
“Cậu-”
Trần Tích đứng trên cao nhìn xuống, vì ngược sáng mà không thấy rõ vẻ mặt cậu lúc này, vả lại mắt hơi khó chịu. Anh ngồi thẳng dậy quay đầu nhìn cậu.
Không ai muốn mở lời trước, cứ lặng yên nhìn nhau. Chiến Dã có chút kinh ngạc nhưng không tò mò, Trần Tích lẳng lặng đứng đó nhìn anh, thật lâu sau, rốt cục cũng nói: “Nguyên Chiến Dã, anh và tôi đều đáng thương như nhau.”
Hả? Sửng sốt một chút, anh cảm thấy hình như mình nghe nhầm.
“Cậu nói gì cơ?”
“Anh và tôi đều đáng thương như nhau.” Trần Tích lặp lại một lần nữa. “Điểm duy nhất anh tốt hơn tôi là anh có thể bàng quan nhìn nhận mọi thứ, Nguyên Chiến Dã, đến khi nào anh mới có thể bộc lộ biểu tình như tôi đây?”
Nguyên Chiến Dã nghiêng đầu nở nụ cười, “Có lẽ cậu cả đời này cũng không nhìn thấy đâu.”
Đúng vậy, anh có thể thản nhiên mà đối diện mọi thứ, bởi vì hiện tại đối với anh mà nói chẳng sao cả. Trần Tích nói sai rồi, điều duy nhất anh tốt hơn cậu là anh không phải tù nhân, chỉ là nằm vùng thôi. Mặc dù là một kẻ nằm vùng đã mất đi giá trị sử dụng vì nhiệm vụ hoàn thành, nhưng anh vẫn có thể quay về cuộc sống thường ngày, trở về như xưa, chắc chắn-
Trần Tích chăm chú nhìn anh, như muôn tìm ra sự thay đổi nhỏ nhoi nào đó, anh cũng chẳng động đậy tùy cậu dòm ngó. Chẳng biết qua bao lâu, rốt cục cũng thôi nhìn, Trần Tích khẽ thở dài một hơi.
“Tôi rất muốn đánh anh, nhưng tôi biết tôi đánh không lại anh- hơn nữa-”
Nguyên Chiến Dã nhướn mày, chờ cậu nói tiếp.
“Nhìn thấy bản mặt anh như này, không làm sao xuống tay được.” Trần Tích dường như tức giận mình yếu đuói, “Vì sao chứ? Vì sao tôi lại không được như thế- như anh thế này…” Tìm không được từ ngữ thích hợp, cậu không ngừng lập lại mà chỉ có cậu mới hiểu ý nghĩa.
Nhưng anh nghe qua cũng đã hiểu, đứng lên khỏi mặt cỏ.
“Cậu không được, vì cậu là Trần Tích chứ không phải Nguyên Chiến Dã.”
Trần Tích ngẩng đầu nhìn anh.
“Đừng vì người khác mà thay đổi bản thân, cậu chỉ cần vì chính mình là được rồi. Một ngày nào đó cậu sẽ nhận ra có người chân chính thích mình, Trần Tích!” Nguyên Chiến Dã khẽ gật đầu, vỗ vỗ bả vai cậu, có thể cảm nhận được bờ vai gầy nhỏ tinh tế.
“Anh– đã biết?” Trần Tích mắt long lanh nước.
Không nói gì, anh giơ tay lên, trên ngón tay vẫn còn ẩn hiện vết sẹo cậu mang đến cho anh.
“Tôi xin lỗi, có lẽ vết sẹo này chẳng có ý nghĩa gì, nhưng vết thương cậu tặng tôi tôi sẽ vĩnh viễn lưu giữ. Về sau sẽ có lúc cần đến nó để thức tỉnh chính mình-” Nguyên Chiến Dã, mặc kệ mày có cố ý hay vô tình, mày cũng đã làm tổn thương một người rồi.
“Vì sao anh lại nói vậy?” Cảm thấy có gì là lạ, Trần Tích chau mày hỏi, bộ dạng của anh lúc này quả thật… quả thật như người sắp đi vào chỗ chết!
Cười khẽ một tiếng, anh đoán được cậu nghĩ gì, “Yên tâm đi, tôi không đi chết đâu.”
“Chỉ là tức cảnh sinh tình thôi, dù sao cũng khó có dịp cậu chủ động tìm tôi-” Nói xong lại bồi thêm một câu: “Ý là hiện tại…”
Câu nói ấy như kéo hai người về với thực tại. Anh định mở miệng nói gì đó cho đỡ sượng…
“Anh thích anh ấy sao?” Trần Tích đột nhiên hỏi làm anh ngẩn tò te.
Cái gì?
“Anh có thích anh ấy không? Thật sự thích không?” Vô cùng kiên định hỏi lại lần nữa, cậu ngẩng đầu nhìn anh chờ đáp án.
Thích- Nhiếp Phong Vũ? Khẽ chau mày, anh vốn dĩ chưa từng nghĩ đến chuyện này. Thích Nhiếp Phong Vũ? Vì sao? Anh là cảnh sát, Nhiếp Phong Vũ lại là mục tiêu cần tiếp cận, chẳng cần biết anh có thật tình ở cạnh hắn không, chẳng qua chỉ vì nhiệm vụ thôi mà. Chẳng lẽ không phải thế sao? Anh thế nào mà lại— lại đi thích Nhiếp Phong Vũ…
Vì sao lại hỏi vấn đề này?
“Tôi thích anh ta.” Không đợi anh trả lời cậu đã trả lời đáp án của mình.
Trong chớp mắt, anh bỗng cảm thấy tim như nguội lạnh.
“Thật sự thích. Ngay từ lần đầu nhìn thấy anh ấy đã thích rồi. Tôi ngã trên đất, không ai thèm để ý đến, chỉ có anh ấy! Là anh ấy dịu dàng cười chìa tay ra với tôi, chưa từng có ai cười như thế với tôi cả… nụ cười đó, khiến tôi nguyện ý vì anh ấy làm tất cả! Tôi sẽ không phản bội anh ấy, tuyệt đối không!”
Anh kinh ngạc nhìn cậu nhỏ trước mặt, Trần Tích nhát gan yếu đuối, Trần Tích nhỏ gầy đáng thương, tại thời khắc này như đuợc lột xác. Có lẽ, khi người ta tìm được người mình thích thật sự, đều sẽ là vẻ mặt này nhỉ?
Cậu thích Nhiếp Phong Vũ. Thế còn anh? Chiến Dã cười khẽ, anh có thể không chút do dự mà nói thích Nhiếp Phong Vũ, hoặc nói chán ghét Nhiếp Phong Vũ sao? Giờ đây anh phát hiện, anh cũng có điểm không bằng Trân Tích. Giỏi lắm cậu bé, cậu có điểm hơn anh ta rồi.
Nhưng là, bạn thích người ta nhưng chắc gì người đó thích lại bạn.
“Vậy đoạt lại hắn đi.” Nguyên Chiến Dã nói: “Nếu thích hắn thì hãy mang hắn trở về!”
Trần Tích ngớ ra, hoàn toàn không nghĩ đến anh sẽ nói như vậy. Đoạn cắn răng, “Tôi sẽ… nhớ kỹ!” Nói xong xoay người nhanh chân rời đi.
Đứng lặng nhìn bóng lưng cậu, tâm tình Chiến Dã anh khó có thể hình dung.
“Nguyên Chiến Dã~!” Đi được hơn mười thước, Trần Tích đột nhiên xoay người nhìn anh hô lên: “Tôi không cần anh đồng tình thương hại tôi!”
Anh khóe môi khẽ nhếch, gật gật đầu, nhìn bóng lưng cậu dần xa–
Xin lỗi, dù đã nói cậu hãy đi đoạt Nhiếp Phong Vũ, nhưng Nhiếp Phong Vũ cả đời này cũng sẽ không thuộc về cậu. Cậu không phải thứ Nhiếp Phong Vũ muốn, hắn cũng không phải người cậu có thể chiếm được. Tự an ủi mình sao? Chắc vậy… sao cũng được, dù sao cũng đã xong rồi.
Một cơn gió nhẹ thổi qua tóc mái anh bay tán loạn, khiến anh phải nhắm mắt lại, trong lòng bỗng thấy không yên.
Bất an, vài giờ sau đã thành sự thật.
Trần Tích xảy ra chuyện.
Nguyên Chiến Dã thở hồng hộc chạy về phòng 419, Sẹo và Khỉ Đột đều ngồi trên ghế, sắc mặt nghiêm trọng, ngay cả Khỉ Đột vẻ mặt lúc nào cũng cứng đờ cũng thoáng chau mày, Trọc ngồi xổm trên đất cúi đầu, nhìn không rõ mặt mà chỉ thấy tay gã nắm thật chặt. Chu Chính đứng bên giường cậu, nhìn thấy anh đến chậm rãi xoay người sang, lắc lắc đầu.
Anh bước nhanh đến bên giường, không dám nghĩ gì nhiều. Nhưng đến khi anh nhìn thấy sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền hô hấp mỏng manh cơ hồ như không thể phát hiện, môi bị cắn máu loang lổ, vươn tay muốn nhìn thân thể dưới tấm chăn, bị giữ tay lại.
“Đừng nhìn!” Chu Chính chụp cổ tay anh, mặt nhăn mày nhó nói: “Cậu ấy… bị cường gian.”
Đầu như nổ “bùm” môt tiếng, anh sửng sốt một giây rồi dùng sức kéo toạt chăn ra… mùi máu xộc lên não, khiến dạ dày anh cồn cào muốn nôn.
Cơ thể tinh tế nhỏ gầy giờ chỉ có thể dùng hai chữ “nát bấy” mà hình dung. Đủ loại dấu ấn chằn chịt toàn thân, thậm chí còn có vết phỏng tàn thuốc và dây thừng do bị buộc chặt, phần thân dưới càng thêm hỗn độn, trên phân thân có rõ ràng vết bị nung, hình dạng đã nhăn nheo méo mó, phía sau thì một mảnh đỏ đậm, máu hòa lẫn với dịch trắng nhầy nhụa dọc xuống hai chân, máu vẫn còn mới. Cặp đùa trắng nõn đầy vết ngược đãi đủ kiểu….
Hình ảnh trước mắt làm anh không thể tin nổi, chỉ mới lúc trưa, sao bây giờ lại thành ra thế này?
“Sao lại thế này?” Anh vươn tay xoa nhẹ mặt Trân Tích, phát hiện nhiệt độ cơ thể cao khủng khiếp.
“Cậu cũng nhìn thấy rồi đó.” Chu Chính thở dài một hơi, “Lúc được mang về trong thân thể cậu ấy còn bị nhét nhành cây đường kính 5cm nữa…” Thậm chí toàn bộ bị vùi trong cơ thể, dài như vậy… ngay cả hắn cũng không dám nghĩ tới.
Nguyên Chiến Dã hai mắt long lên sòng sọc, nghiến răng nghiến lợi, “Vì sao không đưa đến bệnh viện? Các người bộ chết hết rồi hả? A!!!!” Anh vươn tay ôm lấy cậu.
“Vô dụng thôi!” Chu Chính hô lên. Anh quay đầu nhìn hắn, “Là Trương Gia Dương làm. Hắn đã nói trước với bọn cảnh ngục cả rồi, không ai muốn đưa cậu ấy đi bệnh viện đâu…”
“Cái gì?” Nguyên Chiến Dã không thể tin được tai mình, chỉ nói mấy lời mà có thể làm lơ một mạng người sao?
“Thao!” Trọc nãy giờ vẫn trầm mặc đột nhiên hung hăng nện xuống đất, hay cánh tay đầy gân xanh.
“Sinh mệnh không có giá trị, trong mắt bọn chúng căn bản không xem là sinh mệnh.” Sẹo thì thào nói, “Thằng nhỏ này thật xui xẻo, rõ ràng chỉ là nhóc con chưa lớn, lại bị bức đến tình trạng này… mệnh không tốt-”
“Hừ!” Cái gì mà mệnh không tốt? Mẹ kiếp! Anh cắn răng vọt ra cửa dùng sức gõ song sắt, “Người đâu! Mau tới đây! Có người xảy ra chuyên! Mau tới đây!”
“A Chiến đừng kêu nữa! Vô dụng thôi!” Chu Chính hô một tiếng.
“Mau tới đây! Có người sắp chết! Có nghe không? Con mẹ nó các ngươi chết hết rồi sao! Thao! Nghe không hả!” Không để ý đến hắn anh tiếp tục la lối om sòm, cửa sắt bị đập phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Chu Chính nhắm mắt lại, không ngăn cản anh nữa. Những người khác cũng không nói gì, họ không có tư cách ngăn cản anh, một kẻ không thể làm gì được thì không có biện pháp ngăn cản. Như vậy cũng có thể an ủi lòng mình phần nào, như vậy đi.
“Rầm!”, anh dùng hết toàn lực đá vào cửa. Cửa sắt nặng dầy bị hõm vào một lỗ nông.
Cũng nhờ vậy mới có người tới.
“La cái gì? Ồn ào gì hả?”
Chiến Dã vui mừng, hô ra ngoài: “Mở cửa nhanh, nơi này có người bệnh, phải mau chóng đưa cậu ấy đi bệnh viện!”
Cảnh ngục nhìn sơ qua biển số phòng, lạnh mặt nói, “Bệnh quái gì mà vội như vậy? Không chết được đâu, đợi đến sáng mai đi tính sau!”
Mẹ nó! “Chờ không được! Mày tưởng đi xem phim sao mà chờ, đây là mạng người!”
“Tao nói không cần là không cần mày nhiều lời nữa hả! Coi chừng tao bắt mày nhốt phòng riêng bây giờ!” Cảnh ngục không kiên nhẫn gào lên, xoay người muốn đi.
Con mẹ nó! Thật là cặn bã!
“Đừng đi! Tôi…” Tình thế cấp bách anh thiếu chút nữa nói ra thân phận của mình, vội vàng phanh lại nuốt cái tên Tô Hòa, không thể để lộ thân phận. Những người này sợ Trương Gia Dương, vậy kẽ không sợ hắn…
“Cho tôi ra ngoài!”
“Bây giờ đã hết giờ hoạt động tự do rồi, bộ mày muốn ra là ra được sao?”
“Tôi muốn đi tìm Nhiếp Phong Vũ!” Cắn răng, anh nói ra ba chữ cuối cùng. Bây giờ Nhiếp Phong Vũ đối với anh mà nói như cọng rơm cứu mạng. Không ai dể ý tới anh, vậy chỉ còn Nhiếp Phong Vũ có thể cứu được Trần Tích!
Cảnh ngục thoáng ngạc nhiên, dĩ nhiên là vì cái tên Nhiếp Phong Vũ. Hắn đến gần nhìn anh.
“Nhìn cái gì? Bộ không nghe thấy tôi cần gặp Nhiếp Phong Vũ à?” Nguyên Chiến Dã trừng mắt, nắm tay thật chặt chỉ hận không thể một quyền phá cửa.
“Mày và Nhiếp Phong Vũ có quan hệ gì?” Cảnh ngục hỏi, hắn có nghe qua Nhiếp Phong Vũ có bạn tình, nhưng phải thằng này không thì còn phải xác nhận lại.
“Rầm!” lại một cú đá trên cửa, “Mày hỏi nhiều quá vậy! Mày và con vợ mày có quan hệ gì thì bọn tao là quan hệ đó đó! Có muốn bọn tao trình diễn một màn nồng thắm cho mày xem không? Mau con mẹ nó mở cửa!”
Không rõ là vì cái tên Nhiếp Phong Vũ hay vì sự “đe dọa” của Nguyên Chiến Dã, cảnh ngục cuối cùng cũng mở cửa, dù sao không ai muốn đối nghịch với Nhiếp Phong Vũ. Cho dù Nguyên Chiến Dã có lừa hắn hắn cũng chả lỗ lã gì, nhưng nếu là thật, sau này có khi sẽ gặp phiền toái to.
Không ai rõ phía sau nụ cười thường trực của Nhiếp Phong Vũ che giấu điều gì, mà cũng không ai có gan đi vạch trần.
Anh vụt chạy như bay ra ngoài, anh biết giờ này có lẽ Nhiếp Phong Vũ đang bên bờ tường của ngục giam, hắn tựa hồ đặc biệt thích nơi đó. Hy vọng anh vận khí tốt có thể gặp hắn! Ông trời! Cầu ông! Nhiếp Phong Vũ nhất định phải ở đó!
Trời hè oi bức, cây cối héo úa cằn cỗi, làm cho nơi anh đang đứng vốn tĩnh lặng nay thêm phần hoang vu. Anh dừng bước nhìn khắp chung quanh tìm Nhiếp Phong Vũ. Vì sao cả ngày nay không thấy mặt mũi hắn đâu? Lúc trước bất kể khi nào hắn cũng tự động xuất hiện trước mặt mình, nhưng hôm nay- vì sao lúc anh cần đến Nhiếp Phong Vũ lại chẳng thấy hắn?
Đi mãi mà chẳng thấy bóng dáng Nhiếp Phong Vũ, anh cơ hồ sắp bỏ cuộc rồi! Đang lúc anh muốn hô to lên “Nhiếp Phong Vũ ngươi chết toi xó nào rổi”, bỗng lỗ tai nhanh nhạy nghe thấy thanh âm rất nhỏ, lẳng lặng dỏng tai nghe, anh ngay tức thì phát hiện được nơi xuất phát âm thanh: ngay bụi cỏ phía trước.
Nghĩ ngay đến Nhiếp Phong Vũ, anh không chần chừ lập tức đi đến, mãi đến khi đã gần đủ nghe được rõ thanh âm, anh phát hiện đó chẳng phải tiếng của Nhiếp Phong Vũ-
“A~~ ngươi– ư! A~~” Tiếng khóc nức nở hòa nhịp từng đợt rên rỉ hỗn loạn.
Đây là… anh nhíu mày, giọng nói này hơi bi quen.
“Ngươi khốn nạn!”
Trương Gia Dương! Anh kinh ngạc một chút, đúng vậy! Là thanh âm của Trương Gia Dương! Nhưng sao… còn chưa kịp nghĩ tiếp, một tràn cười khẽ theo sau vang lên làm anh sững sờ tại chỗ-
“Hờ hờ~ vậy bây giờ ngươi đang bị thằng khốn nạn đó đè ra này!”
Tai như bùng nổ, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng. Anh ngây người chôn chân tại chỗ, nhớ lại thanh âm vừa rồi- phải, là Nhiếp Phong Vũ.
“A~~ đau quá! Ngươi- a ưm! Đừng~~~!” Lại là một hồi rên rỉ làm người nghe mặt đỏ tim đập, nghe kĩ hơn còn có thể nghe được tiếng thở dốc ồ ạt hòa với tiếng cơ thể va chạm.
Chiến Dã chậm rãi hít thở, cảm thấy đối với anh lúc này mà nói mỗi hớp không khí đều vô vàn quý giá. Tay như không nghe theo sự điều khiển, run run vươn về trước vạch nhánh cây ra, hồi hộp như đang mở chiếc hộp Pandora.
“A! ưm aaa~! Khốn nạn!” Trương Gia Dương bị Nhiếp Phong Vũ nằm đè lên, hai chân để trần cong lên quấn quanh eo Nhiếp Phong Vũ, dục vọng của Nhiếp Phong Vũ đang hì hục ra vào giữa đùi, chất dịch trắng đục chảy ra từ nơi họ kết hợp loang lổ trên thân cả hai, tiếng sộn sạo của cơ thể va chạm vang lên ngày càng lớn.
“Thế nào? Thoải mái không?” Nhiếp Phong Vũ cười tà, hai tay nắm chặt thắt lưng Trương Gia Dương không ngừng tiến công.
“Đi chết đi! Tội phạm cường gian!”
“Sao?” Nhiếp Phong Vũ nhíu mày, “Là ai dùng phía dưới mà kẹp chặt tội phạm cường gian, còn không ngừng hút chặt chẳng buồn nhả nữa hả?”
Trương Gia Dương đỏ mặt, đoạn nghiến răng nghiến lợi liếc hắn một cái.
Nhiếp Phong Vũ khẽ cười, hạ tầm đầu tiếp tục động tác, “Gì chứ? Ta nói không đúng sao? Ngươi chẳng phải luôn tìm cách gây sự chú ý với ta sao?”
“Còn lâu! A~~! Không~~ nhẹ- nhẹ chút~ Ai muốn ngươi chú ý chứ? Ngươi~ ân~~~” Câu nói đã bị bỏ lửng, Trương Gia Dương ngưỡng cổ ra sau mặt nhăn nhíu, khoái cảm đã dần chi phối toàn bộ cảm quan.
“Không phải? Vậy là ta muốn ngươi chú ý à?” Nhiếp Phong Vũ ngừng một chút, liền nhấc Trương Gia Dương lên ngồi trên người mình, lại tiến nhập với tư thế thằng đứng.
“Ngươi! Không phải ngươi có nhiều thú cưng lắm sao? Ư~ A! A ha~~!” Tư thế mới đột ngột làm cả hai càng gắn khít vào nhau.
“Hờ hờ!” Nhiếp Phong Vũ rướn môi khẽ hôn lên khóe miệng Trương Gia Dương một cái, “Nhưng ngươi mới là thú cưng ta muốn nhất nha!”
“Ta không phải… ưm! Không phải thú cưng của ngươi!” Nhắm chặt mắt, Trương Gia Dương duỗi tay ôm chặt cổ Nhiếp Phong Vũ.
“Ai bảo ngươi cứ nhìn ta bằng ánh mắt dã thú thế làm gì? Làm ta trỗi dậy xúc động muốn đè ngươi ra-” Vừa nói vừa không ngừng ra vào mạnh bạo. Đối phương dường như đã gần đến đỉnh, toàn thân như phát run.
“A~ ai thèm nhìn ngươi chứ! A~ a ưm~~~”
“Kêu nghe không tồi! Kêu nữa đi!”
“A~! Ưm a~ nhẹ chút! Rách bây giờ!”
“Ngươi sao lại tuyệt tình với tình nhân trước đây của mình thế hử?”
“Ưm! A~ thời điểm hắn phản bội ta là cầm chắc cái chết rồi!”
“Ha ha! Ngươi thật là nhẫn tâm nha!”
“Ta nhẫn tâm? Ta cũng là đang giúp ngươi đó, hắn nhìn thấy ngươi giết người- a~! Sâu quá!”
“A?” Nhiếp Phong Vũ dừng một chút, rồi lại tiếp tục tiến sâu hơn, “Vậy ta phải cơm ơn ngươi rồi!”
“Nhẹ- nhẹ ~ a~ nhanh lên~~ sắp ra!! Ưm~ ha a~~~”
Hoạt cảnh nhầy nhụa nhục dục, như hai con dã thú lao vào nhau. Chiến Dã trơ mắt nhìn, dường như quên luôn mình tới đây làm gì-
Anh tới làm gì thế? Anh rốt cục muốn làm gì? Anh tột cùng là… nhìn thấy g?
Cứ như một thằng hề tùy người đùa bỡn. Anh cứ nghĩ mình khác biệt nhất, nhưng bây giờ… Chiến Dã đưa tay lên ngực trái, nơi đó truyền đến cảm giác kì lạ. Anh bỗng ngộ ra được lời Trần Tích.
Không đâu, tôi còn đáng thương hơn cậu nhiều. Luôn nghĩ mình đặc biệt hơn, nhưng thực tế anh cũng chỉ là thú cưng tùy thời sẽ bị vứt đi. Mà đáng thương làm sao anh không hề nghĩ mình cũng có ngày này. Anh nghĩ anh sẽ ung dung mà ra đi, anh đã nghĩ anh là… khác biệt.
Anh sai lầm rồi! Hoàn toàn, toàn bộ, tất cả, sai hết rồi!
Nơi ngực trái ẩn ẩn đau. Hóa ra, cũng có ngày mình biết đến cảm giác này, vì ai? Vì bản thân? Vì Trần Tích? Hay là… Nhiếp Phong Vũ?
Anh không biết vẻ mặt mình lúc này có giống như khi cậu nhìn thấy anh và Nhiếp Phong Vũ bên nhau không, anh không biết. Trần Tích sẽ không phản bội Nhiếp Phong Vũ, nhưng bị Nhiếp Phong Vũ “phản bội”. Anh không thể xem đây cũng là “phản bội”, mà chỉ là loại cảm giác… bị vứt bỏ.
Tác giả :
Phong Dạ Hân