Chiến Lật Chi Hoa
Chương 12
Nhóc con này thực kiêu ngạo, từ đâu đến chân đều tỏa ra khí thế ngạo nghễ, mặc dù đang mặc áo tù. Nguyên Chiến Dã cảm thấy Trương Gia Dương thích hợp mặc đồng phục học sinh hơn, anh nhớ gần nhà anh có trường nọ đồng phục đẹp nha, tây trang màu xanh đen, áo sơ mi trắng kèm áo khoác ngoài cộng thêm cà-vạt đỏ-
“Ê! Nghĩ đi đâu thế? Vẻ mặt đáng khinh mà nhìn ta?” Trương Gia Dương hơi nhướn mày, châm chọc nhìn anh.
Nguyên Chiến Dã nhíu mày, môi mấp máy, cuối cũng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Xin hỏi, năm nay cậu hai mươi chưa?”
“Gì?” Câu này không phải của Trương Gia Dương mà là của Chu Chính.
Anh vốn muốn hỏi nhóc con mười tám chưa thế, nhưng nghĩ lại đã vào tù thì hẳn phải hơn rồi, hơn nữa còn làm trùm xã hội đen, cho nên đổi mười tám thành hai mưoi.
Sắc mặt Trương Gia Dương liền thay đổi, nếu vừa rồi trong mắt anh hắn là “thiếu niên rạng ngời” thì hiện tại chính là “thanh niên hung ác”.
“Ngươi đang cười nhạo ta?” Trương Gia Dương hơi nheo mắt lại đánh giá anh.
“Tôi chỉ hỏi chút thôi, không muốn trả lời cũng không sao. Với lại-” Anh dừng một chút lại nói tiếp, “Tôi không biết là có gì buồn cười nhỉ.”
Anh vừa nói xong, Trương Gia Dương lại nở nụ cười, hắn lấy điếu thuốc trên miệng xuống nhìn nhìn anh, “Đúng là không có gì đáng cười thật, quay sang hỏi thằng sau lưng ngươi xem ta đây nhìn không tới hai mươi nhưng đã giết qua bao nhiêu người thì biết.”
Nguyên Chiến Dã không quay đầu lại, “Chưa đến hai mươi đã giết người cũng không đáng để kiêu ngạo đâu.”
Sắc mặt hắn lại thay đổi, tiến hóa từ “thanh niên hung ác” thành “hung thần ác sát”. Chu Chính nhìn thôi mà cũng thầm vái trời lạy đất, Trương Gia Dương tàn độc thế nào anh không biét, nhưng hắn thì biết. Chẳng qua, sao hắn lại cảm thấy nhìn kiểu gì cũng như thầy giáo đang giáo huấn học trò ấy nhỉ.
Không khí bấy giờ có chút kỳ quái, thậm chí là quỷ dị. Trương Gia Dương mặt nhăn nhàu nhĩ, nhưng vẫn chưa đến bước tiếp theo, bước đánh người. Ai từng thấy Trương Gia Dương đánh nhau đều biết một cú có thể làm gãy mũi, nhưng thân thủ của anh cũng được công nhận rồi. Chu Chính đột nhiên có cái ý tưởng hơi bị “mất nết”: thật muốn xem hai thằng này chỏi nhau coi ai hơn ai ghê. Đúng là- vô cùng mất nết.
“Mới đầu ta còn không hiểu Nhiếp Phong Vũ xem trọng ngươi chỗ nào, bây giờ thì hiểu rồi-” Nói xong, Trương Gia Dương từ từ đến gần anh, anh cũng chỉ đứng nguyên không động.
“Ngoại trừ khuôn mặt này, mồm mép của ngươi cũng rất bản lĩnh! Sao nào? Có phải thường dùng nó mà hầu hạ Nhiếp Phong Vũ không? Chỗ đó của hắn chắc phải to lắm ha?” Miệng thì phun ngôn ngữ hạ lưu, mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, Trương Gia Dương đính thực là một ác ma với nụ cười thiên sứ.
Nguyên Chiến Dã vẫn chẳng có phản ứng gì rõ rệt, cũng chỉ lạnh lùng nhìn người trước mắt. Chu Chính phía sau thầm hút một hơi khí lạnh, hắn trước mặt Nguyên Chiến Dã còn không dám nhắc tên Nhiếp Phong Vũ, mà Trương Gia Dương lại vừa nói ra mấy lời kinh tởm thế kia- mặc dù khi nãy hắn đúng là có mất nết chút, nhưng bây giờ lại lo lắng có nên đi lên kéo Chiến Dã chạy không. Tình huống hiện tại thì xem ra, nếu đánh nhau tuyệt đối hai bên đều không chột cũng què.
“A Chiến-” Kết quả hắn vừa mới nhắc chân lên, đã bị câu tiếp theo của anh dọa hết hồn suýt té ngửa.
“Phải đó, đúng là to lắm nha. Cậu muốn thử không?”
“Ngươi nói cái gì?” Trương Gia Dương ngày càng tức giận hơn, điếu thuốc trên tay cũng bị hắn bóp méo mó rồi quăng xuống đất.
Nguyên Chiến Dã nhếch môi cừoi cười, “Tôi và cậu vốn không quen biết, mới sáng sớm cậu đã đến tìm tôi lại còn nhắc Nhiếp Phong Vũ, tôi dĩ nhiên sẽ nghĩ cậu muốn tới hỏi thăm cảm giác bị hắn thượng ra làm sao, nếu là thật thế thì tôi sẽ giúp cậu nói chuyện với hắn cho, tin chắc hắn sẽ khoái lắm đó. Còn nếu không phải-” Ngừng một chút, anh nhìn hắn, “Cậu có thể nói cho tôi biết rốt cục tìm tôi có chuyện gì không?”
Mặt Trương Gia Dương lúc này đã đen lắm rồi, Chu Chính nhăn mặt muốn cười mà không dám.
Độc lắm! Nguyên Chiến Dã, miệng của cậu còn độc hơn tôi nhá!
Vẻ mặt vẫn không đổi, Nguyên Chiến Dã lãnh tĩnh nhìn Trương Gia Dương, giống như anh vừa giảng đạo lý cao cả cho hắn nghe. Sắc mặt Trương Gia Dương dần tốt hơn, sau đó hừ lạnh một tiếng, một tay nâng cằm anh lên, anh cũng chỉ nhíu mày, không nhúc nhích.
“Quả là thú vị nha, so với thằng trước chỉ biết banh chân ra lấy lòng thì thú vị hơn.” Vẻ mặt cợt nhã của hắn lúc này càng làm mày anh nhíu chặt hơn, người đầu tiên anh nghĩ đến là Trần Tích.
Có chút khó chịu, thậm chí là giận dữ.
“Sao nào? Có muốn ở cạnh ta không, ta sẽ cho ngươi biết Nhiếp Phong Vũ chẳng qua chỉ được cái mã ngoài thôi-” Trương Gia Dương vẻ như cố gắng tận dụng mị lực của mình, hai mắt hơi nheo lại miệng mỉm cười nhìn anh, chỉ có thể dùng câu “mị nhãn như tơ” mà hình dung, khuôn mặt non tơ nhưng dã tính đầy mị lực.
Chiến Dã có hơi mù mờ nhìn hắn, bàn tay đối phương từ cằm dời xuống cổ, lại còn chậm rãi ve vuốt có xu hướng ngày càng đi xuống.
“Sao hử?”
Bên này đang trình diễn tiết mục câu dẫn và bị câu dẫn, bên kia Chu Chính nhìn mà “miệng khô lưỡi khô”. Chuyện này mà cũng được sao? Đào hoa thì cũng vừa vừa thôi chứ. Này có gọi là kẻ thứ ba chưa? Nhưng, đột nhiên có vấn đề gì đó nảy ra trong đầu hắn, mà tìm mãi không ra đáp án-
“Có một vấn đề-” Nguyên Chiến Dã đột nhiên nói.
Hả? Chu Chính sửng sốt, không phải chứ? Chẳng lẽ anh và hắn tâm linh tương thông?
“Hửm?” Trương Gia Dương cười tươi roi rói, như con nhện vừa trông thấy con mồi lập tức giăng mạng.
“Tôi sang chỗ cậu rồi, tôi thượng cậu hay cậu thượng tôi?”
“Phụt!” Chu Chính nhin không được, che miệng lại vẫn không thể chặn nổi tiếng cười.
Nụ cừoi trên môi Trương Gia Dương dần biến mât, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích cũng chẳng thấy đâu, toàn thân như quay trở lại vẻ lãnh khốc khinh thường khi nãy, giống như những gì vừa rồi đều là giả, bàn tay đang vuốt ve trên ngực anh cũng rời đi.
Anh nhìn động tác của hắn, trong lòng thở dài. Quả nhiên vẫn còn nhóc con cánh bên dài bên ngắn. Lại nghĩ tới lời Chu Chính từng nói, như này sao đấu lại hồ ly Nhiếp Phong Vũ được! Có lẽ là “gene” của thầy giáo bộc phát, đột nhiên anh cảm thấy tội nghiệp cậu nhóc này quá đi. Nếu là ở bên ngoài, anh rất có lòng mà “cảm hóa” hắn.
“Nguyên Chiến Dã- phải không?” Trương Gia Dương lập lại tên anh, đưa tay vén mớ tóc mái lòa xòa trước trán, ngẩng đầu nhìn anh, “Ta sẽ nhớ kỹ ngươi, sẽ có một ngày vì những lời nói hôm nay mà ngươi phải trả giá đắc.”
Mấy lời uy hiếp kiểu này anh nghe nhàm rồi. Học trò anh đứa nào mà không mắng anh sau lưng, anh cũng chỉ “trùng hợp” nghe được thôi.
Nguyên Chiến Dã thằng bây không chết tử tế được đâu!
Nguyên Chiến Dã ông cả đời này không cưới vợ được!
Họ Nguyên kia, trù ngươi sinh con bị… mấy lời sau đừng nói. Tóm lại, uy hiếp anh không sợ.
Bộ dạng anh vẫn ra chiều chẳng quan tâm làm Trương Gia Dương ngùn ngụt lửa giận, anh có cảm giác, đến giờ còn chưa bị đánh hoàn toàn là vì Nhiếp Phong Vũ.
Khó chịu! Không thích! Anh thà ngay lúc này nhóc con giơ tay lên hung hăng đánh anh một chút.
“Hôm nay tạm thời như vậy thôi, chúng ta về sau sẽ còn nhiều cơ hội gặp mặt.” Vẻ như đang áp chế lửa giận, Trương Gia Dương cười quá đỗi “thuần khiết”.
Anh hơi nghiêng đầu, “Vậy sao?” Rõ ràng chỉ là một câu ứng đối, nhưng Trương Gia Dương không phản ứng.
Hắn đột nhiên đến bên tai anh nói: “Ngươi cho là họ Nhiếp kia có gì tốt, một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện hắn ngay cả ta cũng không bằng!” Nói xong không đợi anh có phản ứng liền xoay người bỏ đi, động tác lãng tử vô bở bến chỉ còn thiếu hoa hồng bay bay làm nền thôi.
“Hứ! Đúng là bản tính đại thiếu gia.” Chu Chính lắc lắc đầu, nhìn bóng lưng rời đi không khác gì Khổng Tước thời xưa mà thở dài, đến gần Nguyên Chiến Dã mới phát hiện mắt anh mở trừng trừng nhìn mặt đất không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Ê ê! Tỉnh! Tỉnh!” Đập đập anh đang ngẩn ngơ một phát, “Trời sáng rồi nha!”
Anh bỗng rùng mình hoàn hồn, nhìn bóng Trương Gia Dương rời đi rồi quay sang nhìn Chu Chính.
“Hắn vừa nói gì với cậu?” Chu Chính hỏi.
Nghĩ nghĩ, trả lời chi tiết: “Hắn nói Nhiếp Phong Vũ không phải tốt lành gì đâu.”
“Xí~” Chu Chính nguýt dài, “Tôi tưởng gì chứ, làm như bí mật trọng đại lắm á.”
Chiến Dã nhươn nhướn mày, vội hỏi: “Anh cũng nghĩ thế sao?”
Chu Chính cười khẽ hai tiếng, “Trên đời này không ai là người tốt tuyệt đối cả, mình cũng chẳng phải người tốt chân chính thì có tư cách gì phán kẻ khác tốt xấu? Cứ an nhàn mà sống đi quan tâm gì ba cái chuyện đó!”
Khi nói mấy câu này mặt Chu Chính vẫn cứ ngả ngớn thế, nhưng anh biết hắn đang nghiêm túc nói chuyện. Chiến Dã nở nụ cười.
“Đúng vậy! Cũng có phải người tốt gì đâu, đã vào đây rồi-”
Chu Chính cũng cười, ôm lấy vai anh vừa đi vừa ồn ào: “Đúng vậy! Cũng có phải đồ vật gì đâu, quan tâm chuyện tốt xấu làm gì! Súc sinh cũng phải ăn cơm thôi! Đi! Ăn cơm!”
Cách đó không xa dưới táng cây, một người lẳng lặng ngồi đó, miệng ngậm cọng cỏ xanh, nghe cuộc trò chuyện dần xa khuất, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bóng người sẽ biến mất ở khúc ngoặt- khóe miệng hơi giương lên, lạnh lùng cười.
“Mà phải công nhận, cậu có số đào hoa quá chứ!” Chu Chính nằm trên giường hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, hai tay gối đầu, bộ dạng thoải mái tìm chuyện tám nhảm.
Chiến Dã cũng ngồi trên giường khép mắt nghỉ ngơi, nghe hắn hỏi bèn mở mắt ra: “Thì sao? Anh hâm mộ chăng?”
“Tôi tự biết mình mấy cân mấy lượng!” Chu Chính giật phắt người ngồi dậy, những người khác đều đi chơi bóng cả rồi, nên họ nói chuyện cũng không cần trốn tránh.
“Trương Gia Dương rõ ràng là coi trọng cậu, thế này sắp có trò hay để xem rồi hế hế!”
“Anh coi tôi như thằng hề diễn tuồng?” Nguyên Chiến Dã lạnh lùng liếc hắn sắc lẻm.
Chu Chính cười ngả ngớn, “Nào có! Dù tôi không coi cậu cũng diễn mà!”
Chiến Dã nhắm mắt lại, ngã người ra giường.
“Cậu ta chỉ muốn cùng Nhiếp Phong Vũ tranh chấp thôi, chỉ cần có thể thắng đối phương thì chuyện gì cũng làm được-” Đúng là đàn ông!
Thoáng chốc sửng sốc, anh chợt phát hiện anh và Trần Tích chẳng khác nhau gì mấy, mặc dù anh vốn dĩ tốt hơn Trần Tích một chút. Nhưng là- tự nhiên bực mình làm anh nhắm chặt mắt xoay người nằm nghiêng, vô tình bàn tay đụng phải một vật lạnh lẽo dưới gối. Mở mắt ra cầm lên thứ ấy, là sợi dây chuyền của Nhiếp Phong Vũ.
Rất đẹp, nhưng cũng chỉ là thứ vô dụng.
Anh không biết làm sao với cái này. Giữ bên người chăng? Lấy danh nghĩa gì chứ? Một thằng tù nhân tặng quà cho thằng nằm vùng? Hình ảnh đó làm anh nhíu mày. Vứt đi? Vì sao chứ? Đúng là chẳng có lý do gì cả, nên mới không hạ quyết tâm được. Vì sao phải vứt nó đi?
Nó chẳng qua rất vô tội, ngay từ đầu, vốn dĩ là vô tội.
Đột nhiên nghe Chu Chính ca thán một câu: “Thời buổi bây giờ a- thực con mẹ nó đầy giả dối!” tựa hồ là lẩm bẩm một mình lại như cố ý nói anh nghe. Nguyên Chiến Dã nắm chặt mặt dây chuyền trong tay, rét lạnh như băng, nhưng chân thật.
Đột nhiên nghĩ tới, hình như “lâu lắm rồi” không thấy Nhiếp Phong Vũ.
Đáng giận!
Hết giờ nghỉ ngơi, anh và Chu Chính được phân công đi vệ sinh thư viện. Nghe thì thấy hay hay đó, có lẽ so với cắt cỏ thì thoải mái hơn. Nhưng ai mà biết tình hình thực tế nó ra sao tuyệt đối không chủ động xin nhiệm vụ này đâu.
“Đệt mợ! Cái chỗ mấy chục năm không ai lau dọn giờ bắt hai thằng này làm là sao! Là hai thằng đó, làm đến Tết Công Gô còn chưa xong!” Chu Chính vừa đi vừa mắng, trên lưng đeo cây lau nhà trong tay cầm thùng nước, nhìn không giống đi dọn vệ sinh mà như đi đánh giặc.
Chiến Dã có phần bình tĩnh hơn nhiều, vai vắt ngang khăn lau tay cầm chổi song song đi cạnh Chu Chính.
“Cậu nghĩ kỹ coi, có người muốn chỉnh chúng ta nè!”
“Gì?” Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, có người muốn chỉnh họ à? Nếu thế thật thì là ai đây? Sáng nay không phải vừa mới đắc tội một người sao?
“Mẹ nó! Chờ ông đây ra tù đi–”
“Rồi sao nữa?” Chiến Dã chờ Chu Chính nói hết câu.
Chu Chính gãi gãi đầu, “Thì cũng phải chờ tôi ra rồi mới biết được chứ!”
Anh nghĩ nghĩ một lúc, tò mò hỏi “Anh phạm tội gì mà vào đây?” Vẫn chưa từng hỏi vì cảm thấy không đúng lúc, bây giờ thì mặc kệ có đúng lúc hay không anh vẫn muốn biết rốt cục tại sao hắn ngồi tù. Bởi vì anh cảm thấy Chu Chính không tới nổi đó.
“A~! Không phải đã nói với cậu rồi sao?” Sờ sờ cằm như đang hồi tưởng lại, Chu Chính cười cười quay đầu nhìn Nguyên Chiến Dã bình tĩnh nói: “Giết người.”
Anh im lặng.
“Ngộ sát.” Lại tự động bồi thêm một câu, “Không nghĩ tới con dao cứ vậy mà vụt đi, cả người đầy máu, còn chưa kịp kêu lên đã tắt thở rồi. Nhanh quá-” Vừa nói vừa giơ tay lên làm động tác cầm dao.
“Anh không muốn giết người đó?” Theo bản năng bật thốt lên, anh lúc này mới ý thức mình sao lại có câu hỏi này trong đầu.
Chu Chính ngây đơ nhìn anh một lúc, ánh mắt như chất chứa gì đó, rồi bật cười hi hi ha ha.
“Hỏi thừa! Đã nói là ngộ sát! Ai muốn giết hắn ta? Giết rồi còn phải ngồi tù- a! Tới nơi rồi! Cậu đi quét rác đi tôi đi hứng nước!”
Nhìn hắn ta chạy nhanh như chớp, anh linh hoạt cầm chổi trong tay xoay xoay, đi vào thư viện.
Có lẽ vì muốn tạo cơ hội cho tù nhân bỏ chút thời gian ra học tập, sau này ra ngoài lại lần nữa làm người, thư viện nhà tù được trang bị rất tốt. Mặc dù chỉ vỏn vẹn trong một căn nhà nhưng lại có hai tầng không gian, sách có thể nói là phong phú. Nguyên Chiến Dã từng tìm thấy một quyển sách mà bên ngoài anh tìm cả năm cũng không ra, kích động đến mức muốn ở lì trong này không cần ra ngoài.
Cảnh ngục trông coi thư viện đón anh vào, anh lau lau một vòng bốn phía, nhất là mấy giá sách cao to bụi đầy phía trên, cùng một số sách không được nhiều người xem bụi cũng giăng kín một mảng xám dầy. Cả căn phòng nồng mùi mực, cảm giác thật thân quen.
Bỏ khăn lau sang một bên anh chuẩn bị quét phòng, nhưng đi tới đi lui cũng tìm không thấy miếng rác, anh nhíu nhíu mày, dường như có người đã tới trước họ quét dọn xong cả rồi. Mặc dù chỉ là quét rác thôi.
Vậy thôi đi lau cửa sổ! Cầm khăn đến bên cửa sổ, anh nhìn kính thủy tinh không phải sạch sẽ gì nhưng cũng không quá dơ, có lẽ không cần nước vẫn lau sạch được thôi.
Ừm! Phải hen! Dùng khăn khô lau cũng được nè, mới lau vài cái đã nhìn thấy mặt người phản chiếu rồi, anh vừa lòng nhìn tấm thủy tinh chiếu ra hai gương mặt- Gì? Hai sao? Một cái là anh, còn kia…
“Đệt mợ!” Bị giật mình anh lập tức xoay người, Nguyên Chiến Dã nắm chặt khăn lau đặt tay trước ngực hung tợn nhìn chằm chằm người trước mắt, “Anh muốn hù chết người hả? Đi mà cũng không nghe tiếng bước chân!”
Nhiếp Phong Vũ nhìn bé thỏ Nguyên Chiến Dã bị hoảng sợ, cười cười, “Xin lỗi nha, không ngờ cậu phản ứng dữ dội thế.”
Hắn hôm nay đầu tóc hơi rối, như là chưa được chải qua, mắt nhập nhèm như vừa tỉnh ngủ, cúc áo cũng bị tháo hai cái để lộ khuôn ngực rắn chắc. Anh phát hiện mặt mình hơi nóng lên- mẹ nó! Thằng nào để nhiệt độ điều hòa cao quá vậy?
“Anh không biết thư viện là nơi có nhiều ma quỷ nhất sao?” Nhằm che giấu vẻ mặt hiện tại, anh quay sang tiếp tục chiến đấu với cửa sổ.
“Tôi không biết.” Nhiếp Phong Vũ lặng lẽ tới gần anh, vòng tay ôm ngang eo anh từ phía sau, “Tôi chỉ biết thư viện là nơi thích hợp nhất cho mấy đôi yêu đương vụng trộm.”
Toàn thân anh như rã rụng, lại còn bị cắn cắn lỗ tai, mặt nóng tới mức chiên trứng cũng chín.
Nhiếp Phong Vũ hôm nay là lạ sao đó! Sao lại… lại nhiệt tình dữ dội?
“Anh chẳng lẽ chưa tỉnh ngủ sao?” Nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể hòng thoát khỏi cục diện, nhưng cứ động qua động lại như đang tìm vị thế thoải mái nhất, cho đến khi có gì đó cộm lên phía sau anh, anh phát hiện mình vừa làm chuyện ngu dã man.
Chuyện lần trước mới đi được nửa đường lại hiện ra trong đầu anh, Nguyên Chiến Dã cảm thấy đầu như muốn nổ tung, rối như tơ vò.
Nhiếp Phong Vũ thò tay vào quần áo anh, bàn tay còn nóng hơn nhiệt độ cơ thể người khiến anh muốn tan chảy.
“Ừm, bị bé cưng đánh thức. Bé đền anh sao đây?”
“Tôi- a~!” Đầu vú bị nhéo. “Tôi hát ru anh ngủ tiếp được không?”
“Ha ha!” Nhiếp Phong Vũ cười yêu diễm, Chiến Dã chỉ có thể dùng từ này mà hình dung, trong gương phản chiếu hình ảnh Nhiếp Phong Vũ đầy sắc dục, mà còn… Mẹ kiếp! Vì sao lại có ngừoi mang vẻ cấm dục gợi cảm mà đồng thời cũng tràn ngập sắc dục, rốt cuộc là gì thế này?
Thư viện vắng lặng dần vang lên tiếng thở dốc và rên rỉ, phá vỡ sự yên tĩnh.
“Không cần hát ru, thanh âm của cưng bây giờ là hợp nhất rồi-” Nhiếp Phong Vũ khẽ cắn lên cần cổ trắng ngần, nói khẽ.
“Ư-” hai hàng mày anh nhíu chặt hết cỡ, hay tay níu chặt tấm màn nhưng lại gắng không kéo toạt nó xuống.”Còn lâu ấy! Anh- có mà càng nghe càng hưng phấn nhỉ?”
“Ưm- chính xác. Rất hưng phấn.” Nhắm mắt, lại tăng tốc độ tay, từng tràng thở dốc nặng nề hòa nhập với thanh âm sột sạo, làm cho người nghe càng mặt đỏ tim đập.
Anh cúi đầu nhìn lướt qua bàn tay đang mò mẫm trong quần mình, bỗng ngây người ra.
“Nhìn gì thế?” Nhiếp Phong Vũ đưa tay kéo đầu anh sang làm anh phải đối mặt hắn, hôn lên đôi môi không ngừng thở hào hển. Không nhắm mắt, anh nhìn khuôn mặt nam tính hoàn mỹ không tì vết trước mắt, đột nhiên nghĩ nếu Trương Gia Dương là con rắn độc luôn mồm thè lưỡi đỏ au, thì Nhiếp Phong Vũ là bò cạp có chiếc đuôi cực độc. Trước khi đến gần hắn có hảo tâm nhắc nhở đừng lại gần ta, nhưng bạn vẫn cứ đến gần thì hắn sẽ chậm rãi dồn bạn vào chỗ chết.
Đáng tiếc, anh chỉ là một con bướm đêm, biết rõ phía trước đầy nguy hiểm vẫn tiến tới cùng. Có lẽ, đó là số mệnh.
“Chuyện gì có thể khiến cưng xuất thần ngay cả trong tình huống này? Chẳng lẽ anh thoải mái em chưa đủ để em còn rảnh suy nghĩ chuyện khác sao?” Nhiếp Phong Vũ nhìn mặt anh, khóe miệng nhếch lên vòng tay ôm cả người anh xoay sang đưa lưng vào tường.
Nguyên Chiến Dã đợi hắn làm xong xuôi đâu đó mới nhận ra tình hình hiện tại, ngoại trừ hai người họ ra thư viện hoàn toàn không một bóng người, hai gã đàn ông quần lót tuột nửa, trong đó một tên- chợt cuối đầu nhìn xuống phía dưới của mình, được rồi! Thì hai tên đang dục hỏa đốt người, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì quỷ cũng biết!
“Có thể thương lượng chút không?” Bắt lấy bàn tay đang định nâng chân mình lên, Nguyên Chiến Dã nuốt nuốt nước miếng làm dịu đi cổ họng khô khốc.
Nhiếp Phong Vũ ngẩng đầu hơi nhướn mi nhìn anh, đợi câu tiếp theo.
Ực- “Chúng ta hôm nay mới vừa gặp mặt thôi, lát nữa tôi còn phải làm việc, với lại bây giờ trời trong nắng ấm không thích hợp làm chuyện này đâu-” Nghe như có ai đang cố vùng vẫy.
Ngây người nhìn anh ba giây, Nhiếp Phong Vũ nở nụ cười, khóe miệng vẽ nên một đường không mấy là cong nhưng mẹ kiếp đẹp chết bỏ! Nguyên Chiến Dã rất muốn cầm cục gạch đập bẹp dí cái khuôn mặt kia, để anh không bị hấp dẫn nữa!
“Bé đáng yêu quá đi hà.” Nói xong Nhiếp Phong Vũ nâng một bàn tay anh lên hôn khẽ khàng, giống như trao anh một lời hứa: “Yên tâm, anh sẽ không làm đau bé yêu đâu, giống như lần trước ấy-”
Thời điểm hai chân anh bị tách ra và có vật gì đó chèn vào anh cảm nhận được cái thứ đó đang thịnh nộ, a- cái ấy của Nhiếp Phong Vũ đang siêu cấp bộc phát, lại khốn sao trời trong nắng ấm mà nhìn- càng thêm đáng sợ!
“Tôi tôi tôi không phải sợ đau!” Thật đó! Anh không sợ đau! Nhưng là cảm thấy anh phải hy sinh quá lớn! Anh không có chức nghiệp nằm vùng, có bao nhiêu kẻ chuyên nằm vùng sẽ dám đi đến bước tột cùng này?
“Không sợ đau? Ha ha! Vậy càng tốt-” Nhiếp Phong Vũ nói một câu đầy khó hiểu.
Càng tốt? Vì sao không sợ đau lại càng tốt- trong lúc anh còn nghĩ ngợi, phân thân của Nhiếp Phong Vũ đã chèn vào vùng cấm địa của anh. Theo bản năng hạ tầm mắt, lần đầu tiên anh phát hiện nhìn cái thứ thằng khác có anh cũng có mà anh lại đỏ lựng mặt mày.
Xong rồi! “Dạ xoa mặt trắng” đã thành “Dạ xoa mặt hồng” rồi!
Nhận ra anh đang lóng ngóng, Nhiếp Phong Vũ xấu xa cầm lấy phân thân của anh, cười nhẹ nói: “Vật của em đáng yêu hết sức!”
Nguyên Chiến Dã rên khẽ một tiếng, đưa tay đẩy đẩy vai Nhiếp Phong Vũ, “Anh có thể đừng nói mấy lời hạ lưu thế không?”
“Vậy chứ anh phải kêu nó là gì? Thằng nhóc? Nam căn? Tính khí? Sinh thực khí?”
“Fuck!” Rốt cục nhịn không được buột miệng mắng! Anh sớm muộn gì cũng bị chọc tức cho đến chết! Quái gì thế này, vì sao chỉ nghe hắn nói ba chữ sinh thực khí mà anh- sinh thực khí của anh cũng có cảm giác! Xong rồi! Cả đám đi tong hết! Nhiếp Phong Vũ! Nguyên Chiến Dã! Chu Chính! (Chu Chính: mắc mớ gì đến tôi?) đều con mẹ nó gặp quỷ rồi.
Vật thể nóng bỏng đi vào trong anh, bấy giờ anh mới phát hiện bên dứoi mình đã ướt chèm nhẹp, Nguyên Chiến Dã không cần quá dùng sức cũng đi vào trót lọt, không như lần trước, bây giờ là toàn bộ đi vào. Mặc dù tốc độ vẫn chậm, nhưng chậm rãi cảm nhận không gì hơn là tra tấn!
“Hư~ A! Ưm- Đừng!” Cảm giác này đối với anh thật xa lạ, chỉ có thể theo bản năng chụp lấy bất cứ thứ gì chống trụ: bả vai của Nhiếp Phong Vũ.
“Suỵt- ngoan nào, rất nhanh là xong thôi.”
Nhanh cái éo! Anh chẳng mấy động tâm với cái trò lừa trẻ nít nhạt nhẽo thế này! Nhớ khi còn nhỏ đi chích thuốc bác sĩ cứ bảo: Ngoan nào. Châm chút xíu thôi, nhanh lắm không đau tí nào.
“Ê! Nghĩ đi đâu thế? Vẻ mặt đáng khinh mà nhìn ta?” Trương Gia Dương hơi nhướn mày, châm chọc nhìn anh.
Nguyên Chiến Dã nhíu mày, môi mấp máy, cuối cũng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Xin hỏi, năm nay cậu hai mươi chưa?”
“Gì?” Câu này không phải của Trương Gia Dương mà là của Chu Chính.
Anh vốn muốn hỏi nhóc con mười tám chưa thế, nhưng nghĩ lại đã vào tù thì hẳn phải hơn rồi, hơn nữa còn làm trùm xã hội đen, cho nên đổi mười tám thành hai mưoi.
Sắc mặt Trương Gia Dương liền thay đổi, nếu vừa rồi trong mắt anh hắn là “thiếu niên rạng ngời” thì hiện tại chính là “thanh niên hung ác”.
“Ngươi đang cười nhạo ta?” Trương Gia Dương hơi nheo mắt lại đánh giá anh.
“Tôi chỉ hỏi chút thôi, không muốn trả lời cũng không sao. Với lại-” Anh dừng một chút lại nói tiếp, “Tôi không biết là có gì buồn cười nhỉ.”
Anh vừa nói xong, Trương Gia Dương lại nở nụ cười, hắn lấy điếu thuốc trên miệng xuống nhìn nhìn anh, “Đúng là không có gì đáng cười thật, quay sang hỏi thằng sau lưng ngươi xem ta đây nhìn không tới hai mươi nhưng đã giết qua bao nhiêu người thì biết.”
Nguyên Chiến Dã không quay đầu lại, “Chưa đến hai mươi đã giết người cũng không đáng để kiêu ngạo đâu.”
Sắc mặt hắn lại thay đổi, tiến hóa từ “thanh niên hung ác” thành “hung thần ác sát”. Chu Chính nhìn thôi mà cũng thầm vái trời lạy đất, Trương Gia Dương tàn độc thế nào anh không biét, nhưng hắn thì biết. Chẳng qua, sao hắn lại cảm thấy nhìn kiểu gì cũng như thầy giáo đang giáo huấn học trò ấy nhỉ.
Không khí bấy giờ có chút kỳ quái, thậm chí là quỷ dị. Trương Gia Dương mặt nhăn nhàu nhĩ, nhưng vẫn chưa đến bước tiếp theo, bước đánh người. Ai từng thấy Trương Gia Dương đánh nhau đều biết một cú có thể làm gãy mũi, nhưng thân thủ của anh cũng được công nhận rồi. Chu Chính đột nhiên có cái ý tưởng hơi bị “mất nết”: thật muốn xem hai thằng này chỏi nhau coi ai hơn ai ghê. Đúng là- vô cùng mất nết.
“Mới đầu ta còn không hiểu Nhiếp Phong Vũ xem trọng ngươi chỗ nào, bây giờ thì hiểu rồi-” Nói xong, Trương Gia Dương từ từ đến gần anh, anh cũng chỉ đứng nguyên không động.
“Ngoại trừ khuôn mặt này, mồm mép của ngươi cũng rất bản lĩnh! Sao nào? Có phải thường dùng nó mà hầu hạ Nhiếp Phong Vũ không? Chỗ đó của hắn chắc phải to lắm ha?” Miệng thì phun ngôn ngữ hạ lưu, mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, Trương Gia Dương đính thực là một ác ma với nụ cười thiên sứ.
Nguyên Chiến Dã vẫn chẳng có phản ứng gì rõ rệt, cũng chỉ lạnh lùng nhìn người trước mắt. Chu Chính phía sau thầm hút một hơi khí lạnh, hắn trước mặt Nguyên Chiến Dã còn không dám nhắc tên Nhiếp Phong Vũ, mà Trương Gia Dương lại vừa nói ra mấy lời kinh tởm thế kia- mặc dù khi nãy hắn đúng là có mất nết chút, nhưng bây giờ lại lo lắng có nên đi lên kéo Chiến Dã chạy không. Tình huống hiện tại thì xem ra, nếu đánh nhau tuyệt đối hai bên đều không chột cũng què.
“A Chiến-” Kết quả hắn vừa mới nhắc chân lên, đã bị câu tiếp theo của anh dọa hết hồn suýt té ngửa.
“Phải đó, đúng là to lắm nha. Cậu muốn thử không?”
“Ngươi nói cái gì?” Trương Gia Dương ngày càng tức giận hơn, điếu thuốc trên tay cũng bị hắn bóp méo mó rồi quăng xuống đất.
Nguyên Chiến Dã nhếch môi cừoi cười, “Tôi và cậu vốn không quen biết, mới sáng sớm cậu đã đến tìm tôi lại còn nhắc Nhiếp Phong Vũ, tôi dĩ nhiên sẽ nghĩ cậu muốn tới hỏi thăm cảm giác bị hắn thượng ra làm sao, nếu là thật thế thì tôi sẽ giúp cậu nói chuyện với hắn cho, tin chắc hắn sẽ khoái lắm đó. Còn nếu không phải-” Ngừng một chút, anh nhìn hắn, “Cậu có thể nói cho tôi biết rốt cục tìm tôi có chuyện gì không?”
Mặt Trương Gia Dương lúc này đã đen lắm rồi, Chu Chính nhăn mặt muốn cười mà không dám.
Độc lắm! Nguyên Chiến Dã, miệng của cậu còn độc hơn tôi nhá!
Vẻ mặt vẫn không đổi, Nguyên Chiến Dã lãnh tĩnh nhìn Trương Gia Dương, giống như anh vừa giảng đạo lý cao cả cho hắn nghe. Sắc mặt Trương Gia Dương dần tốt hơn, sau đó hừ lạnh một tiếng, một tay nâng cằm anh lên, anh cũng chỉ nhíu mày, không nhúc nhích.
“Quả là thú vị nha, so với thằng trước chỉ biết banh chân ra lấy lòng thì thú vị hơn.” Vẻ mặt cợt nhã của hắn lúc này càng làm mày anh nhíu chặt hơn, người đầu tiên anh nghĩ đến là Trần Tích.
Có chút khó chịu, thậm chí là giận dữ.
“Sao nào? Có muốn ở cạnh ta không, ta sẽ cho ngươi biết Nhiếp Phong Vũ chẳng qua chỉ được cái mã ngoài thôi-” Trương Gia Dương vẻ như cố gắng tận dụng mị lực của mình, hai mắt hơi nheo lại miệng mỉm cười nhìn anh, chỉ có thể dùng câu “mị nhãn như tơ” mà hình dung, khuôn mặt non tơ nhưng dã tính đầy mị lực.
Chiến Dã có hơi mù mờ nhìn hắn, bàn tay đối phương từ cằm dời xuống cổ, lại còn chậm rãi ve vuốt có xu hướng ngày càng đi xuống.
“Sao hử?”
Bên này đang trình diễn tiết mục câu dẫn và bị câu dẫn, bên kia Chu Chính nhìn mà “miệng khô lưỡi khô”. Chuyện này mà cũng được sao? Đào hoa thì cũng vừa vừa thôi chứ. Này có gọi là kẻ thứ ba chưa? Nhưng, đột nhiên có vấn đề gì đó nảy ra trong đầu hắn, mà tìm mãi không ra đáp án-
“Có một vấn đề-” Nguyên Chiến Dã đột nhiên nói.
Hả? Chu Chính sửng sốt, không phải chứ? Chẳng lẽ anh và hắn tâm linh tương thông?
“Hửm?” Trương Gia Dương cười tươi roi rói, như con nhện vừa trông thấy con mồi lập tức giăng mạng.
“Tôi sang chỗ cậu rồi, tôi thượng cậu hay cậu thượng tôi?”
“Phụt!” Chu Chính nhin không được, che miệng lại vẫn không thể chặn nổi tiếng cười.
Nụ cừoi trên môi Trương Gia Dương dần biến mât, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích cũng chẳng thấy đâu, toàn thân như quay trở lại vẻ lãnh khốc khinh thường khi nãy, giống như những gì vừa rồi đều là giả, bàn tay đang vuốt ve trên ngực anh cũng rời đi.
Anh nhìn động tác của hắn, trong lòng thở dài. Quả nhiên vẫn còn nhóc con cánh bên dài bên ngắn. Lại nghĩ tới lời Chu Chính từng nói, như này sao đấu lại hồ ly Nhiếp Phong Vũ được! Có lẽ là “gene” của thầy giáo bộc phát, đột nhiên anh cảm thấy tội nghiệp cậu nhóc này quá đi. Nếu là ở bên ngoài, anh rất có lòng mà “cảm hóa” hắn.
“Nguyên Chiến Dã- phải không?” Trương Gia Dương lập lại tên anh, đưa tay vén mớ tóc mái lòa xòa trước trán, ngẩng đầu nhìn anh, “Ta sẽ nhớ kỹ ngươi, sẽ có một ngày vì những lời nói hôm nay mà ngươi phải trả giá đắc.”
Mấy lời uy hiếp kiểu này anh nghe nhàm rồi. Học trò anh đứa nào mà không mắng anh sau lưng, anh cũng chỉ “trùng hợp” nghe được thôi.
Nguyên Chiến Dã thằng bây không chết tử tế được đâu!
Nguyên Chiến Dã ông cả đời này không cưới vợ được!
Họ Nguyên kia, trù ngươi sinh con bị… mấy lời sau đừng nói. Tóm lại, uy hiếp anh không sợ.
Bộ dạng anh vẫn ra chiều chẳng quan tâm làm Trương Gia Dương ngùn ngụt lửa giận, anh có cảm giác, đến giờ còn chưa bị đánh hoàn toàn là vì Nhiếp Phong Vũ.
Khó chịu! Không thích! Anh thà ngay lúc này nhóc con giơ tay lên hung hăng đánh anh một chút.
“Hôm nay tạm thời như vậy thôi, chúng ta về sau sẽ còn nhiều cơ hội gặp mặt.” Vẻ như đang áp chế lửa giận, Trương Gia Dương cười quá đỗi “thuần khiết”.
Anh hơi nghiêng đầu, “Vậy sao?” Rõ ràng chỉ là một câu ứng đối, nhưng Trương Gia Dương không phản ứng.
Hắn đột nhiên đến bên tai anh nói: “Ngươi cho là họ Nhiếp kia có gì tốt, một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện hắn ngay cả ta cũng không bằng!” Nói xong không đợi anh có phản ứng liền xoay người bỏ đi, động tác lãng tử vô bở bến chỉ còn thiếu hoa hồng bay bay làm nền thôi.
“Hứ! Đúng là bản tính đại thiếu gia.” Chu Chính lắc lắc đầu, nhìn bóng lưng rời đi không khác gì Khổng Tước thời xưa mà thở dài, đến gần Nguyên Chiến Dã mới phát hiện mắt anh mở trừng trừng nhìn mặt đất không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Ê ê! Tỉnh! Tỉnh!” Đập đập anh đang ngẩn ngơ một phát, “Trời sáng rồi nha!”
Anh bỗng rùng mình hoàn hồn, nhìn bóng Trương Gia Dương rời đi rồi quay sang nhìn Chu Chính.
“Hắn vừa nói gì với cậu?” Chu Chính hỏi.
Nghĩ nghĩ, trả lời chi tiết: “Hắn nói Nhiếp Phong Vũ không phải tốt lành gì đâu.”
“Xí~” Chu Chính nguýt dài, “Tôi tưởng gì chứ, làm như bí mật trọng đại lắm á.”
Chiến Dã nhươn nhướn mày, vội hỏi: “Anh cũng nghĩ thế sao?”
Chu Chính cười khẽ hai tiếng, “Trên đời này không ai là người tốt tuyệt đối cả, mình cũng chẳng phải người tốt chân chính thì có tư cách gì phán kẻ khác tốt xấu? Cứ an nhàn mà sống đi quan tâm gì ba cái chuyện đó!”
Khi nói mấy câu này mặt Chu Chính vẫn cứ ngả ngớn thế, nhưng anh biết hắn đang nghiêm túc nói chuyện. Chiến Dã nở nụ cười.
“Đúng vậy! Cũng có phải người tốt gì đâu, đã vào đây rồi-”
Chu Chính cũng cười, ôm lấy vai anh vừa đi vừa ồn ào: “Đúng vậy! Cũng có phải đồ vật gì đâu, quan tâm chuyện tốt xấu làm gì! Súc sinh cũng phải ăn cơm thôi! Đi! Ăn cơm!”
Cách đó không xa dưới táng cây, một người lẳng lặng ngồi đó, miệng ngậm cọng cỏ xanh, nghe cuộc trò chuyện dần xa khuất, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bóng người sẽ biến mất ở khúc ngoặt- khóe miệng hơi giương lên, lạnh lùng cười.
“Mà phải công nhận, cậu có số đào hoa quá chứ!” Chu Chính nằm trên giường hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, hai tay gối đầu, bộ dạng thoải mái tìm chuyện tám nhảm.
Chiến Dã cũng ngồi trên giường khép mắt nghỉ ngơi, nghe hắn hỏi bèn mở mắt ra: “Thì sao? Anh hâm mộ chăng?”
“Tôi tự biết mình mấy cân mấy lượng!” Chu Chính giật phắt người ngồi dậy, những người khác đều đi chơi bóng cả rồi, nên họ nói chuyện cũng không cần trốn tránh.
“Trương Gia Dương rõ ràng là coi trọng cậu, thế này sắp có trò hay để xem rồi hế hế!”
“Anh coi tôi như thằng hề diễn tuồng?” Nguyên Chiến Dã lạnh lùng liếc hắn sắc lẻm.
Chu Chính cười ngả ngớn, “Nào có! Dù tôi không coi cậu cũng diễn mà!”
Chiến Dã nhắm mắt lại, ngã người ra giường.
“Cậu ta chỉ muốn cùng Nhiếp Phong Vũ tranh chấp thôi, chỉ cần có thể thắng đối phương thì chuyện gì cũng làm được-” Đúng là đàn ông!
Thoáng chốc sửng sốc, anh chợt phát hiện anh và Trần Tích chẳng khác nhau gì mấy, mặc dù anh vốn dĩ tốt hơn Trần Tích một chút. Nhưng là- tự nhiên bực mình làm anh nhắm chặt mắt xoay người nằm nghiêng, vô tình bàn tay đụng phải một vật lạnh lẽo dưới gối. Mở mắt ra cầm lên thứ ấy, là sợi dây chuyền của Nhiếp Phong Vũ.
Rất đẹp, nhưng cũng chỉ là thứ vô dụng.
Anh không biết làm sao với cái này. Giữ bên người chăng? Lấy danh nghĩa gì chứ? Một thằng tù nhân tặng quà cho thằng nằm vùng? Hình ảnh đó làm anh nhíu mày. Vứt đi? Vì sao chứ? Đúng là chẳng có lý do gì cả, nên mới không hạ quyết tâm được. Vì sao phải vứt nó đi?
Nó chẳng qua rất vô tội, ngay từ đầu, vốn dĩ là vô tội.
Đột nhiên nghe Chu Chính ca thán một câu: “Thời buổi bây giờ a- thực con mẹ nó đầy giả dối!” tựa hồ là lẩm bẩm một mình lại như cố ý nói anh nghe. Nguyên Chiến Dã nắm chặt mặt dây chuyền trong tay, rét lạnh như băng, nhưng chân thật.
Đột nhiên nghĩ tới, hình như “lâu lắm rồi” không thấy Nhiếp Phong Vũ.
Đáng giận!
Hết giờ nghỉ ngơi, anh và Chu Chính được phân công đi vệ sinh thư viện. Nghe thì thấy hay hay đó, có lẽ so với cắt cỏ thì thoải mái hơn. Nhưng ai mà biết tình hình thực tế nó ra sao tuyệt đối không chủ động xin nhiệm vụ này đâu.
“Đệt mợ! Cái chỗ mấy chục năm không ai lau dọn giờ bắt hai thằng này làm là sao! Là hai thằng đó, làm đến Tết Công Gô còn chưa xong!” Chu Chính vừa đi vừa mắng, trên lưng đeo cây lau nhà trong tay cầm thùng nước, nhìn không giống đi dọn vệ sinh mà như đi đánh giặc.
Chiến Dã có phần bình tĩnh hơn nhiều, vai vắt ngang khăn lau tay cầm chổi song song đi cạnh Chu Chính.
“Cậu nghĩ kỹ coi, có người muốn chỉnh chúng ta nè!”
“Gì?” Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, có người muốn chỉnh họ à? Nếu thế thật thì là ai đây? Sáng nay không phải vừa mới đắc tội một người sao?
“Mẹ nó! Chờ ông đây ra tù đi–”
“Rồi sao nữa?” Chiến Dã chờ Chu Chính nói hết câu.
Chu Chính gãi gãi đầu, “Thì cũng phải chờ tôi ra rồi mới biết được chứ!”
Anh nghĩ nghĩ một lúc, tò mò hỏi “Anh phạm tội gì mà vào đây?” Vẫn chưa từng hỏi vì cảm thấy không đúng lúc, bây giờ thì mặc kệ có đúng lúc hay không anh vẫn muốn biết rốt cục tại sao hắn ngồi tù. Bởi vì anh cảm thấy Chu Chính không tới nổi đó.
“A~! Không phải đã nói với cậu rồi sao?” Sờ sờ cằm như đang hồi tưởng lại, Chu Chính cười cười quay đầu nhìn Nguyên Chiến Dã bình tĩnh nói: “Giết người.”
Anh im lặng.
“Ngộ sát.” Lại tự động bồi thêm một câu, “Không nghĩ tới con dao cứ vậy mà vụt đi, cả người đầy máu, còn chưa kịp kêu lên đã tắt thở rồi. Nhanh quá-” Vừa nói vừa giơ tay lên làm động tác cầm dao.
“Anh không muốn giết người đó?” Theo bản năng bật thốt lên, anh lúc này mới ý thức mình sao lại có câu hỏi này trong đầu.
Chu Chính ngây đơ nhìn anh một lúc, ánh mắt như chất chứa gì đó, rồi bật cười hi hi ha ha.
“Hỏi thừa! Đã nói là ngộ sát! Ai muốn giết hắn ta? Giết rồi còn phải ngồi tù- a! Tới nơi rồi! Cậu đi quét rác đi tôi đi hứng nước!”
Nhìn hắn ta chạy nhanh như chớp, anh linh hoạt cầm chổi trong tay xoay xoay, đi vào thư viện.
Có lẽ vì muốn tạo cơ hội cho tù nhân bỏ chút thời gian ra học tập, sau này ra ngoài lại lần nữa làm người, thư viện nhà tù được trang bị rất tốt. Mặc dù chỉ vỏn vẹn trong một căn nhà nhưng lại có hai tầng không gian, sách có thể nói là phong phú. Nguyên Chiến Dã từng tìm thấy một quyển sách mà bên ngoài anh tìm cả năm cũng không ra, kích động đến mức muốn ở lì trong này không cần ra ngoài.
Cảnh ngục trông coi thư viện đón anh vào, anh lau lau một vòng bốn phía, nhất là mấy giá sách cao to bụi đầy phía trên, cùng một số sách không được nhiều người xem bụi cũng giăng kín một mảng xám dầy. Cả căn phòng nồng mùi mực, cảm giác thật thân quen.
Bỏ khăn lau sang một bên anh chuẩn bị quét phòng, nhưng đi tới đi lui cũng tìm không thấy miếng rác, anh nhíu nhíu mày, dường như có người đã tới trước họ quét dọn xong cả rồi. Mặc dù chỉ là quét rác thôi.
Vậy thôi đi lau cửa sổ! Cầm khăn đến bên cửa sổ, anh nhìn kính thủy tinh không phải sạch sẽ gì nhưng cũng không quá dơ, có lẽ không cần nước vẫn lau sạch được thôi.
Ừm! Phải hen! Dùng khăn khô lau cũng được nè, mới lau vài cái đã nhìn thấy mặt người phản chiếu rồi, anh vừa lòng nhìn tấm thủy tinh chiếu ra hai gương mặt- Gì? Hai sao? Một cái là anh, còn kia…
“Đệt mợ!” Bị giật mình anh lập tức xoay người, Nguyên Chiến Dã nắm chặt khăn lau đặt tay trước ngực hung tợn nhìn chằm chằm người trước mắt, “Anh muốn hù chết người hả? Đi mà cũng không nghe tiếng bước chân!”
Nhiếp Phong Vũ nhìn bé thỏ Nguyên Chiến Dã bị hoảng sợ, cười cười, “Xin lỗi nha, không ngờ cậu phản ứng dữ dội thế.”
Hắn hôm nay đầu tóc hơi rối, như là chưa được chải qua, mắt nhập nhèm như vừa tỉnh ngủ, cúc áo cũng bị tháo hai cái để lộ khuôn ngực rắn chắc. Anh phát hiện mặt mình hơi nóng lên- mẹ nó! Thằng nào để nhiệt độ điều hòa cao quá vậy?
“Anh không biết thư viện là nơi có nhiều ma quỷ nhất sao?” Nhằm che giấu vẻ mặt hiện tại, anh quay sang tiếp tục chiến đấu với cửa sổ.
“Tôi không biết.” Nhiếp Phong Vũ lặng lẽ tới gần anh, vòng tay ôm ngang eo anh từ phía sau, “Tôi chỉ biết thư viện là nơi thích hợp nhất cho mấy đôi yêu đương vụng trộm.”
Toàn thân anh như rã rụng, lại còn bị cắn cắn lỗ tai, mặt nóng tới mức chiên trứng cũng chín.
Nhiếp Phong Vũ hôm nay là lạ sao đó! Sao lại… lại nhiệt tình dữ dội?
“Anh chẳng lẽ chưa tỉnh ngủ sao?” Nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể hòng thoát khỏi cục diện, nhưng cứ động qua động lại như đang tìm vị thế thoải mái nhất, cho đến khi có gì đó cộm lên phía sau anh, anh phát hiện mình vừa làm chuyện ngu dã man.
Chuyện lần trước mới đi được nửa đường lại hiện ra trong đầu anh, Nguyên Chiến Dã cảm thấy đầu như muốn nổ tung, rối như tơ vò.
Nhiếp Phong Vũ thò tay vào quần áo anh, bàn tay còn nóng hơn nhiệt độ cơ thể người khiến anh muốn tan chảy.
“Ừm, bị bé cưng đánh thức. Bé đền anh sao đây?”
“Tôi- a~!” Đầu vú bị nhéo. “Tôi hát ru anh ngủ tiếp được không?”
“Ha ha!” Nhiếp Phong Vũ cười yêu diễm, Chiến Dã chỉ có thể dùng từ này mà hình dung, trong gương phản chiếu hình ảnh Nhiếp Phong Vũ đầy sắc dục, mà còn… Mẹ kiếp! Vì sao lại có ngừoi mang vẻ cấm dục gợi cảm mà đồng thời cũng tràn ngập sắc dục, rốt cuộc là gì thế này?
Thư viện vắng lặng dần vang lên tiếng thở dốc và rên rỉ, phá vỡ sự yên tĩnh.
“Không cần hát ru, thanh âm của cưng bây giờ là hợp nhất rồi-” Nhiếp Phong Vũ khẽ cắn lên cần cổ trắng ngần, nói khẽ.
“Ư-” hai hàng mày anh nhíu chặt hết cỡ, hay tay níu chặt tấm màn nhưng lại gắng không kéo toạt nó xuống.”Còn lâu ấy! Anh- có mà càng nghe càng hưng phấn nhỉ?”
“Ưm- chính xác. Rất hưng phấn.” Nhắm mắt, lại tăng tốc độ tay, từng tràng thở dốc nặng nề hòa nhập với thanh âm sột sạo, làm cho người nghe càng mặt đỏ tim đập.
Anh cúi đầu nhìn lướt qua bàn tay đang mò mẫm trong quần mình, bỗng ngây người ra.
“Nhìn gì thế?” Nhiếp Phong Vũ đưa tay kéo đầu anh sang làm anh phải đối mặt hắn, hôn lên đôi môi không ngừng thở hào hển. Không nhắm mắt, anh nhìn khuôn mặt nam tính hoàn mỹ không tì vết trước mắt, đột nhiên nghĩ nếu Trương Gia Dương là con rắn độc luôn mồm thè lưỡi đỏ au, thì Nhiếp Phong Vũ là bò cạp có chiếc đuôi cực độc. Trước khi đến gần hắn có hảo tâm nhắc nhở đừng lại gần ta, nhưng bạn vẫn cứ đến gần thì hắn sẽ chậm rãi dồn bạn vào chỗ chết.
Đáng tiếc, anh chỉ là một con bướm đêm, biết rõ phía trước đầy nguy hiểm vẫn tiến tới cùng. Có lẽ, đó là số mệnh.
“Chuyện gì có thể khiến cưng xuất thần ngay cả trong tình huống này? Chẳng lẽ anh thoải mái em chưa đủ để em còn rảnh suy nghĩ chuyện khác sao?” Nhiếp Phong Vũ nhìn mặt anh, khóe miệng nhếch lên vòng tay ôm cả người anh xoay sang đưa lưng vào tường.
Nguyên Chiến Dã đợi hắn làm xong xuôi đâu đó mới nhận ra tình hình hiện tại, ngoại trừ hai người họ ra thư viện hoàn toàn không một bóng người, hai gã đàn ông quần lót tuột nửa, trong đó một tên- chợt cuối đầu nhìn xuống phía dưới của mình, được rồi! Thì hai tên đang dục hỏa đốt người, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì quỷ cũng biết!
“Có thể thương lượng chút không?” Bắt lấy bàn tay đang định nâng chân mình lên, Nguyên Chiến Dã nuốt nuốt nước miếng làm dịu đi cổ họng khô khốc.
Nhiếp Phong Vũ ngẩng đầu hơi nhướn mi nhìn anh, đợi câu tiếp theo.
Ực- “Chúng ta hôm nay mới vừa gặp mặt thôi, lát nữa tôi còn phải làm việc, với lại bây giờ trời trong nắng ấm không thích hợp làm chuyện này đâu-” Nghe như có ai đang cố vùng vẫy.
Ngây người nhìn anh ba giây, Nhiếp Phong Vũ nở nụ cười, khóe miệng vẽ nên một đường không mấy là cong nhưng mẹ kiếp đẹp chết bỏ! Nguyên Chiến Dã rất muốn cầm cục gạch đập bẹp dí cái khuôn mặt kia, để anh không bị hấp dẫn nữa!
“Bé đáng yêu quá đi hà.” Nói xong Nhiếp Phong Vũ nâng một bàn tay anh lên hôn khẽ khàng, giống như trao anh một lời hứa: “Yên tâm, anh sẽ không làm đau bé yêu đâu, giống như lần trước ấy-”
Thời điểm hai chân anh bị tách ra và có vật gì đó chèn vào anh cảm nhận được cái thứ đó đang thịnh nộ, a- cái ấy của Nhiếp Phong Vũ đang siêu cấp bộc phát, lại khốn sao trời trong nắng ấm mà nhìn- càng thêm đáng sợ!
“Tôi tôi tôi không phải sợ đau!” Thật đó! Anh không sợ đau! Nhưng là cảm thấy anh phải hy sinh quá lớn! Anh không có chức nghiệp nằm vùng, có bao nhiêu kẻ chuyên nằm vùng sẽ dám đi đến bước tột cùng này?
“Không sợ đau? Ha ha! Vậy càng tốt-” Nhiếp Phong Vũ nói một câu đầy khó hiểu.
Càng tốt? Vì sao không sợ đau lại càng tốt- trong lúc anh còn nghĩ ngợi, phân thân của Nhiếp Phong Vũ đã chèn vào vùng cấm địa của anh. Theo bản năng hạ tầm mắt, lần đầu tiên anh phát hiện nhìn cái thứ thằng khác có anh cũng có mà anh lại đỏ lựng mặt mày.
Xong rồi! “Dạ xoa mặt trắng” đã thành “Dạ xoa mặt hồng” rồi!
Nhận ra anh đang lóng ngóng, Nhiếp Phong Vũ xấu xa cầm lấy phân thân của anh, cười nhẹ nói: “Vật của em đáng yêu hết sức!”
Nguyên Chiến Dã rên khẽ một tiếng, đưa tay đẩy đẩy vai Nhiếp Phong Vũ, “Anh có thể đừng nói mấy lời hạ lưu thế không?”
“Vậy chứ anh phải kêu nó là gì? Thằng nhóc? Nam căn? Tính khí? Sinh thực khí?”
“Fuck!” Rốt cục nhịn không được buột miệng mắng! Anh sớm muộn gì cũng bị chọc tức cho đến chết! Quái gì thế này, vì sao chỉ nghe hắn nói ba chữ sinh thực khí mà anh- sinh thực khí của anh cũng có cảm giác! Xong rồi! Cả đám đi tong hết! Nhiếp Phong Vũ! Nguyên Chiến Dã! Chu Chính! (Chu Chính: mắc mớ gì đến tôi?) đều con mẹ nó gặp quỷ rồi.
Vật thể nóng bỏng đi vào trong anh, bấy giờ anh mới phát hiện bên dứoi mình đã ướt chèm nhẹp, Nguyên Chiến Dã không cần quá dùng sức cũng đi vào trót lọt, không như lần trước, bây giờ là toàn bộ đi vào. Mặc dù tốc độ vẫn chậm, nhưng chậm rãi cảm nhận không gì hơn là tra tấn!
“Hư~ A! Ưm- Đừng!” Cảm giác này đối với anh thật xa lạ, chỉ có thể theo bản năng chụp lấy bất cứ thứ gì chống trụ: bả vai của Nhiếp Phong Vũ.
“Suỵt- ngoan nào, rất nhanh là xong thôi.”
Nhanh cái éo! Anh chẳng mấy động tâm với cái trò lừa trẻ nít nhạt nhẽo thế này! Nhớ khi còn nhỏ đi chích thuốc bác sĩ cứ bảo: Ngoan nào. Châm chút xíu thôi, nhanh lắm không đau tí nào.
Tác giả :
Phong Dạ Hân