Chiến Lang
Quyển 1 - Chương 18
Mùi mồ hôi, gỗ, lưu huỳnh, tiêu thạch, máu và than hòa vào nhau khiến cô căng như dây cung bị kéo hết cỡ. Nơi này vốn là cái hố thuốc nổ, là nơi ẩn nấp tệ nhất. Cô vừa lo lắng ba người đàn ông trước mắt đột nhiên tỉnh lại, vừa sợ đốm lửa từ những căn lều cháy bên cạnh bị gió thổi tới đây.
Chỉ cần bắt lửa một cái là cô chết chắc.
Trong giây phút ấy, cô đã cho rằng hắn sẽ không quay về.
Cô là gánh nặng, là phiền toái, mà hắn đã có thuốc nổ, một mình chạy trốn sẽ dễ dàng hơn, hắn không cần thiết phải quay lại cứu cô.
Có lẽ cô không nên ngốc nghếch tiếp tục chờ ở đây?
Cô lo lắng nuốt nước miếng, tự nhủ với mình rằng người đàn ông kia vừa rồi không cần phải cứu cô, không cần phải giúp cô, nhưng hắn đã cứu, đã giúp cô rồi.
Nhưng, người không vì mình trời tru đất diệt, không phải sao?
Vì sao hắn phải quay về cứu cô?
Đột nhiên, một tiếng nổ mạnh truyền đến khiến cô giật thót.
Tiếng nổ kia dường như ở rất gần, hại cô tưởng rằng thuốc nổ phía sau nổ, tim suýt nữa thì ngừng đập. May mà ngay sau đó không hề có động tĩnh gì nữa.
“Tả. . . . Dạ!”
Tên cô từ bên ngoài truyền đến, hòa trong tiếng nổ. Cô ngẩn ra, đột nhiên quay đầu lại, còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Nhưng đó là giọng hắn, sau đó hắn lại gọi một lần.
“Tả Tú Dạ.”
Cô không kịp nghĩ gì liền bỏ tên tướng quân lại, xông ra ngoài.
Trời đã tối hẳn, ngoài cửa hỗn loạn, bốn phía đều là lều trại đang cháy, mọi người đang vội vàng cứu hỏa. Mồi lửa mới nhất ở hàng rào bên trái trước mặt vừa to vừa sáng, lửa cháy hừng hực tận trời. Ngọn lửa màu đỏ lan ra bốn phía, tỏa ra khói đặc đen ngòm, chiếu sáng lên mọi thứ xung quanh.
Trong ngọn lửa đỏ kia có một người đàn ông cao lớn tay cầm đại đao cán dài. Mái tóc đen xõa rối, đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt hung ác, tay áo phần phật, cưỡi một con ngựa đen rắn chắc cường tráng, giống như ác quỷ từ trong lửa lao ra.
A Lãng Đằng.
Hắn không hề giảm tốc độ, nhưng hắn vươn tay ra với cô.
Gần như cùng lúc đó, cách đó không xa lại vang lên tiếng nổ mạnh. Cô không hề chần chờ mà đưa tay ra. Hắn giục ngựa phi tới trước cửa lều, bắt được tay cô.
Thế giới lửa đỏ trước mắt chao đảo, cô còn tưởng rằng tay mình sẽ đứt mất. Nhưng khi cô hoàn hồn, hắn đã lôi cô lên ngựa, để cô ngồi ở đằng sau hắn.
“Ôm chắc vào!” Hắn gầm nhẹ bên tai cô, tiếp tục giục ngựa lao về phía trước.
Cô đưa hai tay ra ôm chặt lấy hắn, bởi cô biết hắn không rảnh quan tâm xem cô có ngã xuống hay không.
Tiếng gió gào thét bên tai, tiếng nổ mạnh lại vang lên, khí nóng từ bốn phương tám hướng tuôn ra.
Bốn phía đã có người phát hiện ra hắn là người khởi xướng, ào ào tới đuổi giết.
Ngựa phi như bay, tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng lại vẫn không chạy về phía cửa lớn. Cô nhanh chóng phát hiện hắn quay đầu ngựa, chạy về phía ban đầu.
Nơi đó lửa vẫn cháy đến tận trời, mọi người vội vàng cứu hoả. Thấy hắn quay trở lại, có binh lính rút đao rút kiếm. Hắn không dừng lại, chỉ vung đại đao cán dài trong tay, quét ngang những kẻ xông ra cản đường. Ngựa đen dũng mãnh vô ngần xông qua bức tường người, không hề chần chờ phi vào ngọn lửa.
Cô hoảng sợ hít vào một hơi. Vào lúc hắn giục ngựa nhảy qua, cô sợ ngã xuống nên ôm hắn càng chặt hơn, dán sát mặt vào lưng hắn. Lửa nóng bao trùm xung quanh, ngọn lửa đỏ liếm qua mặt cô, mái tóc dài của cô. Cô tưởng rằng sẽ cảm thấy nóng, nhưng hắn giục ngựa nhảy rất cao, gần như cao hơn ngọn lửa khiến lửa chỉ nhẹ nhàng lướt qua, chỉ tồn tại trong một nhịp thở, giây lát sau liền biến mất ở sau lưng.
Sau khi vó ngựa hạ xuống đất cũng không hề ngừng lại.
Cô quay đầu mới phát hiện hàng rào cao lớn đã bị thủng một lỗ, hắn vừa giục ngựa nhảy ra từ đó. Phía trước vẫn có quân đội, nhưng binh lính ở nơi này vẫn còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra. Hắn không phải quân địch từ bên ngoài tấn công tới, mà là quân từ trong đại doanh chạy ra.
Hắn là A Lãng Đằng, tất cả binh lính đều nhận ra hắn, ai cũng biết hắn.
Tuy có vài người phản ứng khá nhanh, dũng cảm muốn ngăn cản hắn, nhưng mới giơ đao đã bị hắn đánh ngã. Mà gần như có hơn một nửa số người ở đây đã chùn bước khi thấy hắn. Hắn nhân cơ hội, lấy tốc độ nhanh như tia chớp xông ra cửa lớn trước khi mọi người kịp phản ứng.
Đêm nay không trăng.
Bên ngoài nơi đóng quân đen đặc như mực.
Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như vậy, đại doanh phía sau xôn xao. Cô quay đầu có thể thấy ánh lửa tận trời, thấy trên tường đã có xạ thủ lắp tên.
Giây tiếp theo, tên bay đến như mưa.
Cô nhìn mà da đầu run lên, càng ôm hắn chặt hơn, hét lên.
“Tên đến!”
Hắn rạp người xuống, bỗng dưng kéo giật dây cương, ép ngựa quay ngược trở lại.
Hai người một con ngựa tránh thoát cơn mưa tên đầu tiên trong gang tấc. Còn chưa kịp thở phào, cơn mưa tên thứ hai thứ ba lại đến, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc.
Hắn chạy quanh co, rẽ trái quẹo phải, tránh thoát lần thứ hai, sau đó dùng đao đánh rơi những mũi tên lần thứ ba đến gần người.
Chạy quanh co tuy rằng có thể tránh thoát tên, nhưng lại hạn chế tốc độ.
Khi hai người sắp thoát khỏi tầm bắn, cô thấy một đội kỵ binh từ cửa lớn giục ngựa đuổi theo. Quân Mông Cổ giỏi cưỡi ngựa bắn tên, bọn chúng một người một ngựa nên tốc độ nhanh hơn hai người một ngựa rất nhiều. Thấy đội kỵ binh càng ngày càng gần, có người còn đã cài tên, cô liền hoảng hốt.
Lúc này hắn không được phép chậm, không thể chạy quanh co như lúc trước. Hắn mà chậm lại, hai người sẽ bị bắt mất.
Cô chưa bao giờ ngồi trên lưng ngựa bắn tên, cô thậm chí còn chưa bao giờ cưỡi ngựa. Nhưng lúc này đã không còn thời gian để cô sợ hãi và suy nghĩ nữa. Cô buông lỏng tay đang ôm chặt eo hắn, gỡ trường cung trên người, rút tên trong bao đựng tên trên lưng, lắp tên vào cung, ngắm bắn.
Gió rất to, lưng ngựa xóc nảy, mũi tên đầu tiên cô bắn vì trọng tâm bất ổn mà khiến cô suýt ngã xuống ngựa. Cô cho rằng mình sẽ ngã chết ngay tại chỗ. Cô có thể thấy giày hắn đặt trên bàn đạp, tim suýt nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng khi cô rơi xuống, hắn kịp thời quay người đưa tay kéo cô lại, ôm cô ra đằng trước, để cô ngồi trên chân hắn.
“Cô điên rồi sao?!” Hắn hét lên với cô.
Trong lòng cô hoảng sợ, không tự chủ được ôm chặt lấy cổ hắn, nhưng cũng đồng thời nhìn thấy truy binh sau lưng hắn, mà tay hắn đang giữ chắc lấy eo cô.
Cô nhìn khuôn mặt chìm trong bóng tối của hắn, hô to.
“Đừng buông ta ra!”
Nói xong, cô bạo gan buông hai tay ra, đưa cung lớn qua đầu vai hắn, lại một lần nữa rút tên từ bao đựng tên bên hông ra, lắp vào cung.
“Chết tiệt, tư thế này cô bắn kiểu gì.”
Hắn chưa xong nói, cô đã nhấc chân đạp lên cánh cung, kéo dây cung, nhắm bắn trên đầu vai hắn. Lúc này đây, mũi tên xé gió, bay đi.
Cô dùng chân kéo cung, kéo dây cung đến cực hạn, nên sức bắn hơn hẳn người bình thường, tầm bắn cũng xa hơn. Tuy rằng vì quá xóc mà không chính xác lắm, nhưng cô có thể thấy mũi tên cứa qua mặt tên kỵ binh đi đầu. Đội kỵ binh không hề dừng lại, tiếp tục đuổi theo, thậm chí cũng bắn tên, nhưng tên còn chưa đến được chỗ hai người đã rơi xuống đất, ít nhất phải xa ba mét.
Phát hiện cô kéo cung với tư thế này, hắn kinh hãi, không ngăn cô nữa, chỉ ôm chắc lấy eo cô, giục ngựa chạy như bay về phía trước, nói.
“Đừng bắn tên chạy đầu, hãy bắn vào giữa đội!”
Cô lại rút một mũi tên, nhắm.
Lúc này tên bắn trúng cánh tay trái một kỵ binh.
Tầm bắn của cô xa hơn bọn họ. Cô và hắn chạy về phía trước, bọn chúng vẫn đuổi theo. Độ chính xác của cô ngày càng lớn, tầm bắn cũng vì bọn chúng tới gần mà ngắn lại. Thay vào đó là chính đội kỵ binh tự động kéo dài khoảng cách.
Cô biết mình đã dọa được bọn chúng.
Tên của bọn chúng còn không đến được đuôi ngựa, nhưng tên của cô có thể dễ dàng lấy mạng chúng.
“Hiện giờ hãy bắn ngựa của kẻ chạy đầu!”
Hắn nói với cô, cô lại rút tên, lại lấy chân kéo cung, lại bắn một mũi tên.
Mũi tên bắn trúng con ngựa của kẻ đi đầu, kỵ binh trên ngựa ngã xuống, khiến hai kỵ binh đằng sau ngã theo.
Tốc độ của kỵ binh dần chậm lại, nhưng hắn thì không.
Hai người một con ngựa trong đêm tối điên cuồng chạy băng băng. Tinh thần cô vẫn căng lên đề phòng, cầm cung, cầm tên. Sau đó, cô thấy gió bắt đầu mang theo thứ gì đó. Ban đầu cô không nhận ra đó là cái gì, nhưng sau mới phát hiện đó là tuyết.
Tuyết rơi.
Gió lạnh gào thét, mang đến từng bông tuyết, đầu tiên là vài bông, sau đó là một túm, chớp mắt đã bắt đầu che phủ tầm mắt.
Cô sững sờ ngửa mặt lên nhìn gió tuyết đầy trời, chỉ thấy đại doanh trước ánh lửa càng ngày càng xa, đội kỵ binh cũng càng ngày càng xa.
Nước mắt bỗng làm ướt hốc mắt.
Cô buông cung, ngồi trên đùi hắn, lấy hai tay ôm chặt lấy hắn, dựa đầu trên vai hắn, rốt cục có thể thở phào.
“Tuyết rơi rồi. . . . . .”
Cô nói cho hắn, lại nghe thấy giọng mình có chút nghẹn ngào. Cô nghĩ hắn cũng biết, hắn nhất định cũng thấy bầu trời đầy tuyết, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn tự mình nói ra.
Tuyết rơi, cô biết trận tuyết này sẽ làm kỵ binh tạm thời rút về, cho dù bọn chúng không rút, tuyết cũng có thể che dấu dấu vết của hai người.
Tuy rằng cô không biết nên sinh tồn như thế nào trong trời tuyết giá lạnh, nhưng ít ra đã có một tia hi vọng.
Người đàn ông kia không trả lời, không nói gì, nhưng hắn siết chặt cánh tay đang ôm cô, sau đó giục ngựa chạy băng băng trong đêm tuyết bay tán loạn.
Đêm rất tối, gió tuyết lúc lớn lúc nhỏ.
Hắn giục ngựa không ngừng, đi trong tuyết cả đêm.
Sau đó lại một ngày rồi lại một đêm, lại một ngày rồi lại một đêm nữa.
Ngoại trừ những lúc cần thiết như là cần giải quyết vấn đề sinh lý, hắn dường như rất ít dừng lại.
Hắn ăn ở trên ngựa, ngủ ở trên ngựa.
Cho dù thỉnh thoảng xuống ngựa, hắn cũng không nhóm lửa, trừ phi cần nếu không hắn cũng không nói chuyện với cô.
Tú Dạ không kháng nghị, bởi vì cô đã từng nhìn thấy hai đội kỵ binh đuổi giết phía xa, nhưng đều bị hắn khéo léo lợi dụng địa hình nhấp nhô và gió tuyết tránh thoát.
Đến sáng sớm ngày thứ tư, tuyết ngừng. Cô thấy rặng núi xuất hiện ở phía đường chân trời.
Ban đầu thoạt nhìn ngọn núi không cao lắm, thậm chí có chút thấp bé. Nhưng khi hắn giục ngựa tới gần, ngọn núi dần lớn lên, chiếm hơn nửa tầm nhìn.
Đến đêm, tuyết lại bắt đầu rơi.
Cô không biết sao hắn có thể thấy đường đi, nơi này đã không còn là thảo nguyên hoàn toàn bằng phẳng nữa. Đêm tối như vậy, hơn nữa trời đầy tuyết, cô chẳng nhìn thấy gì cả, kể cả khi cô ngẩng đầu cũng không nhìn thấy mặt hắn.
Nếu không phải hắn vẫn ôm chặt cô, nếu không phải cô có thể cảm nhận được một cách rõ ràng nhiệt độ cơ thể hắn, cảm nhận được nhịp tim hắn cách lớp áo thật dày truyền đến, cô sẽ cho rằng mình vẫn bị nhét trong tấm thảm nỉ dày, bị trói chặt, có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Cô rất mệt, vừa lạnh vừa mệt mỏi, nhưng cô không cô đơn.
Không hiểu sao điều này lại khiến cô thấy được an ủi.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng ngay cả mùi mồ hôi đáng ghét của hắn cũng có thể làm cho người ta an tâm.
Ngựa vẫn phi như bay, như thể muốn chạy đến tận cùng thế giới. Chẳng biết từ lúc nào cô cũng đã quen với xóc nảy và chấn động trên lưng ngựa.
Cô nhất định đã ngủ được một lát, bởi khi cô hoàn hồn, ngựa đã ngừng lại.
Cô mở mắt ra, thấy phía chân trời hơi trắng.
Tuyết lại ngừng rơi, không biết đã ngừng bao lâu.
Hắn nhìn tầng mây xám dày phía Đông, nhìn ánh sáng nhạt lan ra ở nơi giao thoa giữa trời và đất, sau đó nhét dây cương vào trong tay cô, xoay người xuống ngựa.
Cô phát hoảng, nắm chặt dây cương và yên ngựa, lo lắng nhìn hắn.
“Sao vậy?”
“Ta chán cục nợ như cô lắm rồi.”
Câu nói này quá bất ngờ, khiến cô kinh ngạc trợn mắt nhìn hắn. Người đàn ông kia tháo đại đao cán dài trên lưng xuống, quắc mắt hung dữ lấy sống dao vỗ lên đùi ngựa.
“Cút đi cho ta!”
Con ngựa bị đau, lập tức tung bốn vó, chạy như bay về phía trước.
Không ngờ hắn sẽ làm như vậy, cô hoảng sợ nắm chặt dây cương, kẹp chặt hai chân, đề phòng mình ngã xuống.
Tên khốn chết tiệt! Hắn uống nhầm thuốc sao? !
Cô vừa giận dữ thầm chửi rủa tên kia, vừa vội vàng khống chế con ngựa, hoặc nên nói là tìm cách dừng lại.
Ôi trời, cô thậm chí còn không biết cách để con ngựa này dừng lại.
Chỉ cần bắt lửa một cái là cô chết chắc.
Trong giây phút ấy, cô đã cho rằng hắn sẽ không quay về.
Cô là gánh nặng, là phiền toái, mà hắn đã có thuốc nổ, một mình chạy trốn sẽ dễ dàng hơn, hắn không cần thiết phải quay lại cứu cô.
Có lẽ cô không nên ngốc nghếch tiếp tục chờ ở đây?
Cô lo lắng nuốt nước miếng, tự nhủ với mình rằng người đàn ông kia vừa rồi không cần phải cứu cô, không cần phải giúp cô, nhưng hắn đã cứu, đã giúp cô rồi.
Nhưng, người không vì mình trời tru đất diệt, không phải sao?
Vì sao hắn phải quay về cứu cô?
Đột nhiên, một tiếng nổ mạnh truyền đến khiến cô giật thót.
Tiếng nổ kia dường như ở rất gần, hại cô tưởng rằng thuốc nổ phía sau nổ, tim suýt nữa thì ngừng đập. May mà ngay sau đó không hề có động tĩnh gì nữa.
“Tả. . . . Dạ!”
Tên cô từ bên ngoài truyền đến, hòa trong tiếng nổ. Cô ngẩn ra, đột nhiên quay đầu lại, còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Nhưng đó là giọng hắn, sau đó hắn lại gọi một lần.
“Tả Tú Dạ.”
Cô không kịp nghĩ gì liền bỏ tên tướng quân lại, xông ra ngoài.
Trời đã tối hẳn, ngoài cửa hỗn loạn, bốn phía đều là lều trại đang cháy, mọi người đang vội vàng cứu hỏa. Mồi lửa mới nhất ở hàng rào bên trái trước mặt vừa to vừa sáng, lửa cháy hừng hực tận trời. Ngọn lửa màu đỏ lan ra bốn phía, tỏa ra khói đặc đen ngòm, chiếu sáng lên mọi thứ xung quanh.
Trong ngọn lửa đỏ kia có một người đàn ông cao lớn tay cầm đại đao cán dài. Mái tóc đen xõa rối, đôi mắt sáng ngời, vẻ mặt hung ác, tay áo phần phật, cưỡi một con ngựa đen rắn chắc cường tráng, giống như ác quỷ từ trong lửa lao ra.
A Lãng Đằng.
Hắn không hề giảm tốc độ, nhưng hắn vươn tay ra với cô.
Gần như cùng lúc đó, cách đó không xa lại vang lên tiếng nổ mạnh. Cô không hề chần chờ mà đưa tay ra. Hắn giục ngựa phi tới trước cửa lều, bắt được tay cô.
Thế giới lửa đỏ trước mắt chao đảo, cô còn tưởng rằng tay mình sẽ đứt mất. Nhưng khi cô hoàn hồn, hắn đã lôi cô lên ngựa, để cô ngồi ở đằng sau hắn.
“Ôm chắc vào!” Hắn gầm nhẹ bên tai cô, tiếp tục giục ngựa lao về phía trước.
Cô đưa hai tay ra ôm chặt lấy hắn, bởi cô biết hắn không rảnh quan tâm xem cô có ngã xuống hay không.
Tiếng gió gào thét bên tai, tiếng nổ mạnh lại vang lên, khí nóng từ bốn phương tám hướng tuôn ra.
Bốn phía đã có người phát hiện ra hắn là người khởi xướng, ào ào tới đuổi giết.
Ngựa phi như bay, tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng lại vẫn không chạy về phía cửa lớn. Cô nhanh chóng phát hiện hắn quay đầu ngựa, chạy về phía ban đầu.
Nơi đó lửa vẫn cháy đến tận trời, mọi người vội vàng cứu hoả. Thấy hắn quay trở lại, có binh lính rút đao rút kiếm. Hắn không dừng lại, chỉ vung đại đao cán dài trong tay, quét ngang những kẻ xông ra cản đường. Ngựa đen dũng mãnh vô ngần xông qua bức tường người, không hề chần chờ phi vào ngọn lửa.
Cô hoảng sợ hít vào một hơi. Vào lúc hắn giục ngựa nhảy qua, cô sợ ngã xuống nên ôm hắn càng chặt hơn, dán sát mặt vào lưng hắn. Lửa nóng bao trùm xung quanh, ngọn lửa đỏ liếm qua mặt cô, mái tóc dài của cô. Cô tưởng rằng sẽ cảm thấy nóng, nhưng hắn giục ngựa nhảy rất cao, gần như cao hơn ngọn lửa khiến lửa chỉ nhẹ nhàng lướt qua, chỉ tồn tại trong một nhịp thở, giây lát sau liền biến mất ở sau lưng.
Sau khi vó ngựa hạ xuống đất cũng không hề ngừng lại.
Cô quay đầu mới phát hiện hàng rào cao lớn đã bị thủng một lỗ, hắn vừa giục ngựa nhảy ra từ đó. Phía trước vẫn có quân đội, nhưng binh lính ở nơi này vẫn còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra. Hắn không phải quân địch từ bên ngoài tấn công tới, mà là quân từ trong đại doanh chạy ra.
Hắn là A Lãng Đằng, tất cả binh lính đều nhận ra hắn, ai cũng biết hắn.
Tuy có vài người phản ứng khá nhanh, dũng cảm muốn ngăn cản hắn, nhưng mới giơ đao đã bị hắn đánh ngã. Mà gần như có hơn một nửa số người ở đây đã chùn bước khi thấy hắn. Hắn nhân cơ hội, lấy tốc độ nhanh như tia chớp xông ra cửa lớn trước khi mọi người kịp phản ứng.
Đêm nay không trăng.
Bên ngoài nơi đóng quân đen đặc như mực.
Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như vậy, đại doanh phía sau xôn xao. Cô quay đầu có thể thấy ánh lửa tận trời, thấy trên tường đã có xạ thủ lắp tên.
Giây tiếp theo, tên bay đến như mưa.
Cô nhìn mà da đầu run lên, càng ôm hắn chặt hơn, hét lên.
“Tên đến!”
Hắn rạp người xuống, bỗng dưng kéo giật dây cương, ép ngựa quay ngược trở lại.
Hai người một con ngựa tránh thoát cơn mưa tên đầu tiên trong gang tấc. Còn chưa kịp thở phào, cơn mưa tên thứ hai thứ ba lại đến, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc.
Hắn chạy quanh co, rẽ trái quẹo phải, tránh thoát lần thứ hai, sau đó dùng đao đánh rơi những mũi tên lần thứ ba đến gần người.
Chạy quanh co tuy rằng có thể tránh thoát tên, nhưng lại hạn chế tốc độ.
Khi hai người sắp thoát khỏi tầm bắn, cô thấy một đội kỵ binh từ cửa lớn giục ngựa đuổi theo. Quân Mông Cổ giỏi cưỡi ngựa bắn tên, bọn chúng một người một ngựa nên tốc độ nhanh hơn hai người một ngựa rất nhiều. Thấy đội kỵ binh càng ngày càng gần, có người còn đã cài tên, cô liền hoảng hốt.
Lúc này hắn không được phép chậm, không thể chạy quanh co như lúc trước. Hắn mà chậm lại, hai người sẽ bị bắt mất.
Cô chưa bao giờ ngồi trên lưng ngựa bắn tên, cô thậm chí còn chưa bao giờ cưỡi ngựa. Nhưng lúc này đã không còn thời gian để cô sợ hãi và suy nghĩ nữa. Cô buông lỏng tay đang ôm chặt eo hắn, gỡ trường cung trên người, rút tên trong bao đựng tên trên lưng, lắp tên vào cung, ngắm bắn.
Gió rất to, lưng ngựa xóc nảy, mũi tên đầu tiên cô bắn vì trọng tâm bất ổn mà khiến cô suýt ngã xuống ngựa. Cô cho rằng mình sẽ ngã chết ngay tại chỗ. Cô có thể thấy giày hắn đặt trên bàn đạp, tim suýt nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng khi cô rơi xuống, hắn kịp thời quay người đưa tay kéo cô lại, ôm cô ra đằng trước, để cô ngồi trên chân hắn.
“Cô điên rồi sao?!” Hắn hét lên với cô.
Trong lòng cô hoảng sợ, không tự chủ được ôm chặt lấy cổ hắn, nhưng cũng đồng thời nhìn thấy truy binh sau lưng hắn, mà tay hắn đang giữ chắc lấy eo cô.
Cô nhìn khuôn mặt chìm trong bóng tối của hắn, hô to.
“Đừng buông ta ra!”
Nói xong, cô bạo gan buông hai tay ra, đưa cung lớn qua đầu vai hắn, lại một lần nữa rút tên từ bao đựng tên bên hông ra, lắp vào cung.
“Chết tiệt, tư thế này cô bắn kiểu gì.”
Hắn chưa xong nói, cô đã nhấc chân đạp lên cánh cung, kéo dây cung, nhắm bắn trên đầu vai hắn. Lúc này đây, mũi tên xé gió, bay đi.
Cô dùng chân kéo cung, kéo dây cung đến cực hạn, nên sức bắn hơn hẳn người bình thường, tầm bắn cũng xa hơn. Tuy rằng vì quá xóc mà không chính xác lắm, nhưng cô có thể thấy mũi tên cứa qua mặt tên kỵ binh đi đầu. Đội kỵ binh không hề dừng lại, tiếp tục đuổi theo, thậm chí cũng bắn tên, nhưng tên còn chưa đến được chỗ hai người đã rơi xuống đất, ít nhất phải xa ba mét.
Phát hiện cô kéo cung với tư thế này, hắn kinh hãi, không ngăn cô nữa, chỉ ôm chắc lấy eo cô, giục ngựa chạy như bay về phía trước, nói.
“Đừng bắn tên chạy đầu, hãy bắn vào giữa đội!”
Cô lại rút một mũi tên, nhắm.
Lúc này tên bắn trúng cánh tay trái một kỵ binh.
Tầm bắn của cô xa hơn bọn họ. Cô và hắn chạy về phía trước, bọn chúng vẫn đuổi theo. Độ chính xác của cô ngày càng lớn, tầm bắn cũng vì bọn chúng tới gần mà ngắn lại. Thay vào đó là chính đội kỵ binh tự động kéo dài khoảng cách.
Cô biết mình đã dọa được bọn chúng.
Tên của bọn chúng còn không đến được đuôi ngựa, nhưng tên của cô có thể dễ dàng lấy mạng chúng.
“Hiện giờ hãy bắn ngựa của kẻ chạy đầu!”
Hắn nói với cô, cô lại rút tên, lại lấy chân kéo cung, lại bắn một mũi tên.
Mũi tên bắn trúng con ngựa của kẻ đi đầu, kỵ binh trên ngựa ngã xuống, khiến hai kỵ binh đằng sau ngã theo.
Tốc độ của kỵ binh dần chậm lại, nhưng hắn thì không.
Hai người một con ngựa trong đêm tối điên cuồng chạy băng băng. Tinh thần cô vẫn căng lên đề phòng, cầm cung, cầm tên. Sau đó, cô thấy gió bắt đầu mang theo thứ gì đó. Ban đầu cô không nhận ra đó là cái gì, nhưng sau mới phát hiện đó là tuyết.
Tuyết rơi.
Gió lạnh gào thét, mang đến từng bông tuyết, đầu tiên là vài bông, sau đó là một túm, chớp mắt đã bắt đầu che phủ tầm mắt.
Cô sững sờ ngửa mặt lên nhìn gió tuyết đầy trời, chỉ thấy đại doanh trước ánh lửa càng ngày càng xa, đội kỵ binh cũng càng ngày càng xa.
Nước mắt bỗng làm ướt hốc mắt.
Cô buông cung, ngồi trên đùi hắn, lấy hai tay ôm chặt lấy hắn, dựa đầu trên vai hắn, rốt cục có thể thở phào.
“Tuyết rơi rồi. . . . . .”
Cô nói cho hắn, lại nghe thấy giọng mình có chút nghẹn ngào. Cô nghĩ hắn cũng biết, hắn nhất định cũng thấy bầu trời đầy tuyết, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn tự mình nói ra.
Tuyết rơi, cô biết trận tuyết này sẽ làm kỵ binh tạm thời rút về, cho dù bọn chúng không rút, tuyết cũng có thể che dấu dấu vết của hai người.
Tuy rằng cô không biết nên sinh tồn như thế nào trong trời tuyết giá lạnh, nhưng ít ra đã có một tia hi vọng.
Người đàn ông kia không trả lời, không nói gì, nhưng hắn siết chặt cánh tay đang ôm cô, sau đó giục ngựa chạy băng băng trong đêm tuyết bay tán loạn.
Đêm rất tối, gió tuyết lúc lớn lúc nhỏ.
Hắn giục ngựa không ngừng, đi trong tuyết cả đêm.
Sau đó lại một ngày rồi lại một đêm, lại một ngày rồi lại một đêm nữa.
Ngoại trừ những lúc cần thiết như là cần giải quyết vấn đề sinh lý, hắn dường như rất ít dừng lại.
Hắn ăn ở trên ngựa, ngủ ở trên ngựa.
Cho dù thỉnh thoảng xuống ngựa, hắn cũng không nhóm lửa, trừ phi cần nếu không hắn cũng không nói chuyện với cô.
Tú Dạ không kháng nghị, bởi vì cô đã từng nhìn thấy hai đội kỵ binh đuổi giết phía xa, nhưng đều bị hắn khéo léo lợi dụng địa hình nhấp nhô và gió tuyết tránh thoát.
Đến sáng sớm ngày thứ tư, tuyết ngừng. Cô thấy rặng núi xuất hiện ở phía đường chân trời.
Ban đầu thoạt nhìn ngọn núi không cao lắm, thậm chí có chút thấp bé. Nhưng khi hắn giục ngựa tới gần, ngọn núi dần lớn lên, chiếm hơn nửa tầm nhìn.
Đến đêm, tuyết lại bắt đầu rơi.
Cô không biết sao hắn có thể thấy đường đi, nơi này đã không còn là thảo nguyên hoàn toàn bằng phẳng nữa. Đêm tối như vậy, hơn nữa trời đầy tuyết, cô chẳng nhìn thấy gì cả, kể cả khi cô ngẩng đầu cũng không nhìn thấy mặt hắn.
Nếu không phải hắn vẫn ôm chặt cô, nếu không phải cô có thể cảm nhận được một cách rõ ràng nhiệt độ cơ thể hắn, cảm nhận được nhịp tim hắn cách lớp áo thật dày truyền đến, cô sẽ cho rằng mình vẫn bị nhét trong tấm thảm nỉ dày, bị trói chặt, có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Cô rất mệt, vừa lạnh vừa mệt mỏi, nhưng cô không cô đơn.
Không hiểu sao điều này lại khiến cô thấy được an ủi.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng ngay cả mùi mồ hôi đáng ghét của hắn cũng có thể làm cho người ta an tâm.
Ngựa vẫn phi như bay, như thể muốn chạy đến tận cùng thế giới. Chẳng biết từ lúc nào cô cũng đã quen với xóc nảy và chấn động trên lưng ngựa.
Cô nhất định đã ngủ được một lát, bởi khi cô hoàn hồn, ngựa đã ngừng lại.
Cô mở mắt ra, thấy phía chân trời hơi trắng.
Tuyết lại ngừng rơi, không biết đã ngừng bao lâu.
Hắn nhìn tầng mây xám dày phía Đông, nhìn ánh sáng nhạt lan ra ở nơi giao thoa giữa trời và đất, sau đó nhét dây cương vào trong tay cô, xoay người xuống ngựa.
Cô phát hoảng, nắm chặt dây cương và yên ngựa, lo lắng nhìn hắn.
“Sao vậy?”
“Ta chán cục nợ như cô lắm rồi.”
Câu nói này quá bất ngờ, khiến cô kinh ngạc trợn mắt nhìn hắn. Người đàn ông kia tháo đại đao cán dài trên lưng xuống, quắc mắt hung dữ lấy sống dao vỗ lên đùi ngựa.
“Cút đi cho ta!”
Con ngựa bị đau, lập tức tung bốn vó, chạy như bay về phía trước.
Không ngờ hắn sẽ làm như vậy, cô hoảng sợ nắm chặt dây cương, kẹp chặt hai chân, đề phòng mình ngã xuống.
Tên khốn chết tiệt! Hắn uống nhầm thuốc sao? !
Cô vừa giận dữ thầm chửi rủa tên kia, vừa vội vàng khống chế con ngựa, hoặc nên nói là tìm cách dừng lại.
Ôi trời, cô thậm chí còn không biết cách để con ngựa này dừng lại.
Tác giả :
Hắc Khiết Minh