Chiến Lang Ở Rể
Chương 323 323 Vẫn Có Người Tốt
Chiếc xe đang tiến về phía trước trên đường.
Tốc độ của xe tải này không nhanh, con đường này dường như cũng không được sửa chữa gì nhiều, xuất hiện một số ổ gà.
Nhưng đối với đám người Lê Văn Vân mà nói, bọn họ đều không có cảm giác gì cả.
Bọn họ với tư cách là Người Gác Đêm, trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, dù hoàn cảnh có khó khăn đến mấy bọn họ cũng đều đã trải qua, huống chi chỉ là như vậy.
Đang lúc mấy người trò chuyện, đột nhiên có lúc bọn họ đồng thời dừng nói, bên tai lọt vào một đoạn đối thoại.
"Bố nó à, những người này hẳn là vừa mới đến.
Những người này chắc không giống với những người khác.
Sau khi chúng ta đưa bọn họ đến khu Tội Ác, cho bọn họ tự sinh tự diệt, có thể sẽ rất khó khăn cho bọn họ.
Đặc biệt là trong số họ còn có hai cô gái, cô gái nói chuyện với chúng ta lại có bộ dạng rất xinh đẹp..." Người phụ nữ trung tuổi nói.
"Vậy chúng ta có thể làm gì đây? Bà đừng có nhiều chuyện nữa." Giọng nói của người đàn ông trung niên vang lên, ông ta nói: "Ở cái nơi quỷ quái này, chúng ta tự nuôi sống chính mình cũng khó khăn.
Bọn họ có tận năm người, bà đừng có bao đồng nữa, trước kia chịu thiệt còn chưa đủ nhiều à? Những người đó đều cầm vũ khí, bà có biết bọn họ vì sao bị lưu đày tới đây không? Bà cho rằng bọn họ là người tốt à?"
“Tôi thấy giống người tốt lắm.” Giọng người phụ nữ trung niên vang lên: “Nhà của chúng ta cũng có hai tầng, cứ dọn dẹp tầng trên sạch sẽ cho họ ở.
Nhiều người sẽ náo nhiệt hơn một chút, cũng có cảm giác an toàn hơn một chút…”
“Bà đừng có quá tốt bụng!” Người đàn ông trung niên nói: “Nhiều nhất là giữ bọn họ lại ăn cơm một buổi trưa, nói cho bọn họ biết về quy tắc sinh tồn ở nơi này một chút.
Còn chuyện khác thì cứ mặc cho bọn họ đi.
Tôi cũng đã từng nói với bà bao nhiêu lần rồi, lo cho cuộc sống của mình là được!"
Người phụ nữ trung niên thở dài một hơi.
Bên cạnh, cô bé kia nói: "Bố ơi, con muốn chơi với chị gái xinh đẹp đó!"
Ở phía sau, nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, đám người Lê Văn Vân trở nên hơi trầm mặc!
Khu Tội Ác không có người tốt, đây là nhận thức của họ về thành thị này.
Những người ở đây sẽ không chủ động giúp đỡ người khác, ngoại trừ những người cùng một phe với bọn họ.
Hầu hết mọi người đều thờ ơ với người lạ!
Cuộc nói chuyện giữa hai vợ chồng nghe vào tai khiến cho người ta cảm thấy một loại khác thường.
Tất nhiên, Lê Văn Vân cũng không nghĩ rằng bọn họ đang cố tình nói cho mình nghe.
Tạp âm của chiếc xe này lớn đến mức nếu không nói ở âm lượng cao nhất thì mấy người Lê Văn Vân hoàn toàn không thể nghe rõ cuộc trò chuyện của bọn họ.
Nếu người đàn ông trung niên này nhìn ra đoàn người của mình là đỉnh cấp, lại có nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ không dám đưa đám người Lê Văn Vân lên xe của mình, trừ phi ông ta rất lợi hại!
Nhưng nếu ông ta rất lợi hại, ông ta cũng không cần phải dựa vào việc vận chuyển rau dưa này để kiếm sống.
“Bag nó!” Cố Bạch mắng: “Khu Tội Ác vẫn còn người tốt!"
“Cứ làm bộ như không biết, quan sát đo lường một chút!” Lê Văn Vân thở ra một hơi nói: “Nếu bọn họ là người tốt thật sự, chúng ta tìm cách sống ở trong nhà bọn họ.
Sau này… giúp bọn họ một tay!"
Những người khác cũng gật đầu.
Chiếc xe từ từ tiến về phía trước với tốc độ rất chậm.
Lái xe khoảng bốn năm tiếng đồng hồ, bọn họ mới đến gần khu Tội Ác.
Từ xa đã nhìn thấy hình dáng của thành phố.
Sau đó, chiếc xe tải chạy vào bên trong khu Tội Ác!
Năm người ngồi ở phía sau đánh giá thành thị này!
Các tòa nhà trong thành phố không tính là quá cao, tòa nhà cao nhất cũng chỉ hơn mười tầng lầu.
Đa phần là nhà thấp hai, ba tầng nhưng khá dày đặc.
Trên đường phố rất ít người đi bộ, cho dù có người đi thì bọn họ cũng cầm vũ khí trong tay.
Phạm Nhược Tuyết nhìn ra ngoài một lúc, sau đó mới từ từ thở ra một hơi: "Đây là khu Tội Ác sao?"
Lê Văn Vân gật đầu giải thích: "Ừ, khu Tội Ác, chủ yếu có năm khu vực, bốn khu vực Đông Tây Nam Bắc, cùng với khu vực trung ương ở giữa! Khu vực trung ương, phần lớn mọi người sẽ không đi đến đó, cũng không có ai đi trêu chọc."
"Thực ra ở đây nhìn không khác gì thế giới bên ngoài.
Có quán bar, KTV, sòng bạc, siêu thị..." Lê Văn Vân nói: "Chẳng qua nói như thế nào nhỉ, những nơi này đều do một số người có thế lực mở cửa.
Nói một cách đơn giản, nơi này không có quá nhiều ràng buộc pháp lý, chỉ có một số quy tắc.
Nếu vi phạm quy tắc, người dưới trướng của vị kia ở khu vực trung ương sẽ ra tay.
Bọn họ cũng là người thực thi pháp luật duy nhất ở khu Tội Ác.
Dưới những quy tắc này, em muốn làm gì thì làm."
"Giống như ông chú lái xe vậy, chắc hẳn ông ấy ở khu Tội Ác là thuộc tầng lớp thấp nhất, hơn nữa nơi ông ấy sinh sống có lẽ cũng ở vùng ven thành thị, khá khó khăn.
Nhưng để sống sót, bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng mà khổ sở gắng gượng tiếp thôi.
Có lẽ bọn họ không phạm phải chuyện gì, chẳng qua là hậu bối của những người đã từng phạm tội, nơi này lại cho phép vào không cho phép ra nên con của ông ấy cũng chỉ có thể sống ở nơi này cả đời.” Lê Văn Vân nói.
“Địa phương như thế này không nên tồn tại.” Phạm Nhược Tuyết không thích loại môi trường này cho lắm.
Cô cảm thấy dưới hoàn cảnh của xã hội hiện đại, một nơi như vậy không nên tồn tại nữa mới đúng!
Lê Văn Vân cười nói: "Nơi này là thiên đường cho những người đến từ thế giới ngầm.
Nếu nơi này không tồn tại, em đã bao giờ nghĩ đến việc đưa nhiều người của thế giới ngầm đến thành phố nơi chúng ta sống chưa, vả lại hầu hết những người này đều là kẻ ác phạm tội, sẽ gây ra hậu quả gì, Người Gác Đêm có nhìn thấy không?"
Phạm Nhược Tuyết sững sờ một lúc, sau đó thở dài thườn thượt.
“Nơi chúng ta tới có vẻ là khu Đông!” Đúng lúc này, Trương Vãn Hà cau mày nói.
Chiếc xe tải đang chạy trong thành phố, thỉnh thoảng có người chú ý đến bên này.
Khi nhìn thấy đám người Lê Văn Vân đang ngồi trong xe, khóe miệng họ đều hiện lên một tia khinh thường.
Chiếc xe chạy qua thành phố và đi về phía rìa.
Hầu hết những người sống ở rìa thành phố đều ở tầng lớp dưới cùng của khu Tội Ác.
Tất nhiên, bọn họ cũng sẽ không phải lo lắng lắm về nhà cửa, chỉ là những nơi có thể sinh sống không tốt mà thôi.
Cuối cùng chiếc xe tải cũng dừng lại trước một tòa nhà nhỏ.
Lê Văn Vân ở trên liếc mắt nhìn thoáng qua, tòa nhà nhỏ này có hai tầng, nhưng không được trang hoàng gì nhiều.
Xung quanh cũng có một số người, thậm chí không ít, mật độ dân cư cũng khá dày đặc.
Tuy nhiên biểu cảm của bọn họ khi nhìn thấy Lê Văn Vân lại không mấy thân thiện và có chút kỳ quái!
Khi ánh mắt của bọn họ rơi vào trên người Phạm Nhược Tuyết, ai đó thậm chí còn huýt sáo!
"Yo, ông Lại, lại là mẹ con bé sinh lòng tốt bụng đón một số người mới đến đây nữa à!"
"Chậc chậc chậc, lần này có phải nhìn thấy có cô gái xinh đẹp nên muốn mang về làm vợ bé cho mình không?"
...!
Xung quanh vang lên một số lời trêu chọc.
“Cút cút cút!” Người đàn ông trung niên nhảy xuống mắng, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Không thấy những người tôi mang về đều có đao sao? Bọn họ đều rất là lợi hại, tất cả đều là cao thủ đỉnh cấp.
Ông đây còn chờ dựa vào bọn họ mà trở mình này, các người thì biết cái gì!"
Giọng ông ta trầm xuống, chung quanh lại là một tràng cười vang lên.
"Bọn họ là đỉnh cấp mà lại đi ngồi xe chở rau của ông á!"
"Hiện tại trong nhà ông lại có thêm mấy miệng ăn nữa, đến lúc đó tiền chở rau trong tháng này của ông cũng chả đủ nộp phí bảo kê đâu nha."
“Xuống xe đi, đừng để ý tới những người này, đi vào nhà với tôi!” Lúc này, người phụ nữ trung niên ôm theo đứa bé nhảy xuống từ trên xe, nhanh chóng nói.
Đám người Lê Văn Vân gật đầu, cũng nhảy xuống từ trên xe.
Phạm Nhược Tuyết cau mày nói: "Bọn họ...!hình như chỉ nhìn thoáng qua chúng ta là có thể nhận ra chúng ta là người mới?"
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Ừ, có lẽ là cách ăn mặc.
Đồ chúng ta mặc đều là quần áo mang nhãn hiệu bên ngoài.
Em xem cháu trai Lý Thu này, trên người có logo của Nike, hơn nữa quần áo lại sạch sẽ như vậy, chỉ có những người vừa đến đây mới mặc quần áo như vậy thôi, thế nên rất dễ bị nhận ra."
Thế này Phạm Nhược Tuyết mới gật đầu!
Mấy người cũng không nói thêm gì, đi theo phía sau người phụ nữ trung niên vào trong nhà.
Ngôi nhà có thể được coi là rộng rãi, nhưng không có vật dụng gia đình gì tốt cả, toàn là ghế đẩu và ghế bằng gỗ, có hơi lộn xộn! Ở phía sau, còn có một sân nhỏ.
Tuy rằng hơi giống một ngôi nhà thô, trang trí không nhiều, nhưng nếu một ngôi nhà như vậy đặt ở những nơi như Yên Kinh hay Lâm Hải, giá cả sẽ không rẻ!
“Các cô cậu cứ ngồi tự nhiên đi, giữa trưa chúng ta sẽ ăn ở bên này.
Tôi đi nấu cơm cho các cô cậu!” Người phụ nữ trung niên lộ ra biểu cảm giản dị trên mặt, nói.
Người phụ nữ trung niên chạy vào phòng bếp, cũng không bảo cô bé bẩn bụi trong lòng mình đi rửa sạch, tựa như bọn họ đã quen với bộ dạng bẩn thỉu như thế rồi.
Cô bé cũng không sợ người lạ.
Bé ngồi xổm trước mặt đám người Lê Văn Vân, chớp mắt với đám Lê Văn Vân, sau đó cô bé nhảy đến trước mặt Phạm Nhược Tuyết và tò mò hỏi: "Chị gái xinh đẹp, các chị có thật là người đến từ bên ngoài không? Em nghe bố mẹ em nói ở bên ngoài rất là hòa bình, đánh người đều là phạm pháp, đều sẽ bị bắt.
Còn có trường học nữa, mấy bạn nhỏ như bọn em đều có thể đi học trong đó!".