Chiến Lang Ở Rể
Chương 177 177 Mười Vũ Khí Lớn Trong Buổi Đấu Giá!
Ngay sau khi người đó nói, rất nhiều người đang đứng chờ ở đó liền đứng dậy.
Bọn họ tự giác đi về phía cửa, vừa giơ tấm thẻ ngọc của mình lên vừa bước vào bên trong.
Hứa Giang cười gằn một tiếng, sau đó rút từ trong túi ra một tấm thẻ ngọc, giơ lên vẫy vẫy khiêu khích Lê Văn Vân, dường như đang nói: “Tôi có này, anh có không?”
Lê Văn Vân sờ mũi.
Ngô Tiến đứng ở đó, những đám nhân vật lớn kia từng người từng người một bước vào bên trong hội trường buổi đấu giá.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, tựa như đang thầm thề thốt rằng: “Sớm muộn gì cũng có một ngày mình cũng phải vào đó xem thử!”
Nghe anh ta nói vậy, Lê Văn Vân thấy hơi buồn cười.
Người đi đôi đi ba với nhau rất đông, Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ nhìn nhau, sau đó hai người họ cũng đi về phía cửa.
Ngô Tiến nhìn thấy hành động của Lê Văn Vân, nhìn thấy Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ cùng bước đến lối vào, anh ta liền đực mặt ra, sau đó chế giễu: “Thằng nhãi vô liêm sỉ!”
Đương nhiên là Lê Văn Vân nghe thấy câu này, anh bước tới cửa, mò trong túi ra một tấm thẻ ngọc, nhân viên kiểm tra ở cửa ra hiệu mời vào với hai người họ.
Sau đó, Lê Văn Vân quay đầu lại, huơ huơ tấm thẻ ngọc trong tay với Ngô Tiến, nói: “Đợi lát nữa sau khi tôi ra, xem anh chạy một vòng quanh tầng một thế nào.”
Ngô Tiến đờ đẫn, đầu óc lập tức nổ tung.
“Cậu ta...!thế mà cậu ta lại có thẻ ngọc.”
Anh ta đã nhìn thấy rõ ràng, Lê Văn Vân rút thẻ ngọc ra, không phải là Hoàng Thi Kỳ lấy ra.
Anh ta cảm thấy đầu mình có chút nghĩ không thông.
Trong khoảng thời gian năm năm, chẳng lẽ người đã từng là cấp dưới của anh ta lại trở thành một đại lão thực thụ?
“Không! Không thể nào!” Anh ta vội vàng lắc đầu, nói: “Nếu cậu ta thật sự lợi hại như vậy, người trẻ tuổi như cậu ta đã được coi là hình mẫu cho các doanh nhân trẻ từ lâu rồi.
Chắc chắn là gia cảnh của cô gái bên cạnh cậu ta vô cùng tốt.”
“Nhưng...!tại sao người có gia cảnh tốt lại nhìn trúng cậu ta?”
Ngô Tiến cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhìn thấy Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đã vào bên trong, anh ta nghiến răng.
Sau khi vào hội trường đấu giá, Lê Văn Vân phát hiện ra nơi này rất lớn, thừa sức chứa được năm mươi sáu mươi người.
Mỗi một vị trí đều vô cùng rộng rãi, đều có ghế sô pha, ngồi lên cũng rất thoải mái.
Sau khi anh và Hoàng Thi Kỳ ngồi xuống hàng ghế phía sau, có người đi tới kiểm tra thẻ ngọc của bọn họ một lát, sau đó phát cho họ một tấm biển, bên trên viết số năm mươi.
Theo lời Ngô Tiến nói, một lần chỉ có năm mươi người có thể vào đây, hiển nhiên bọn họ là người cuối cùng.
Sau khi bọn họ vừa ngồi xuống, cánh cửa ở phía sau liền đóng lại, sau đó đèn trên sân khấu phía trước cũng được bật lên.
Một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc rất mát mẻ cầm micro chậm rãi bước lên sân khấu, cô ta cúi chào với tất cả mọi người, nói: “Sàn đấu giá ngày hôm nay đã chính thức bắt đầu.
Tiếp sau đây chúng ta sẽ đấu giá vật phẩm đầu tiên!”
Nói rồi, một nhân viên bước lên sân khấu với một chiếc hộp dài.
Anh ta từ từ dựng chiếc hộp lên giá, sau đó mở chiếc hộp đó ra.
Bên trong chiếc hộp, một thanh đao trông cực kỳ tinh xảo được đặt trong đó!
“Loong coong!”
Nhân viên nâng thanh đao dài ra, dưới ánh đèn, thanh đao này hiện lên một loại ánh sáng màu xanh nhạt!
“Lam Tinh!”
Lúc này Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ nhìn nhau, trong mắt bọn họ đều hiện lên vẻ chấn động.
Đao Lam Tinh!
Phải, vũ khí lớn mà Người Gác Đêm thường dùng là song đao.
Trong thế giới ngầm, có một danh sách các vũ khí.
Phá Không và Vô Danh của Lê Văn Vân đều có tên trong danh sách, Phá Không đứng thứ bảy còn Vô Danh nằm ở vị trí thứ hai.
Mà đao Lam Tinh cũng là thứ nằm trong top mười các loại vũ khí, nó nằm ở vị trí thứ năm.
Lê Văn Vân chỉ nghe nói đến tên của thanh đao này, không biết nó thuộc sự sở hữu của ai.
Theo những gì anh được biết thì thanh đao này đã thất lạc gần hai mươi năm qua.
Không ngờ, nó lại xuất hiện trong buổi đấu giá ngày hôm nay.
“Có khi nào nó là đồ giả không?” Hoàng Thi Kỳ khẽ hỏi.
Lê Văn Vân trầm giọng nói: “Tôi không biết, điều này phải để đến khi tôi thực sự cầm được nó mới có thể kiểm tra được.”
Phía trên không hề dừng lại, có người cầm ống thép bước lên, nhân viên rút đao ra đặt lên ống thép, ống thép to bằng cổ tay dễ dàng bị cắt ra.
Đúng thực là chặt sắt như chém bùn.
“Tôi e rằng nó là thật.” Lê Văn Vân thở ra một hơi, nói.
“Tôi muốn thứ này.” Hoàng Thi Kỳ nuốt nước bọt.
Bản thân Hoàng Thi Kỳ cũng có song đao.
Mặc dù đao của cô ta cũng được tính là rất tốt, nhưng cũng không được coi là vũ khí nổi tiếng gì.
Vì thế lúc nhìn thấy thanh đao Lam Tinh kia, tròng mắt cô ta lóe lên.
“Tôi nhất định sẽ mua nó cho cô, bất kể là bao nhiêu tiền.” Lê Văn Vân nói.
Đúng vậy, loại vũ khí nổi tiếng đỉnh cấp thực thụ này đủ để tăng sức chiến đấu cho Hoàng Thi Kỳ.
Hơn nữa loại vũ khí này vốn không phải thứ có thể dùng tiền để đo đếm được.
Đương nhiên, cùng với sự ra hiệu của nhân viên phục vụ, hiện trường cũng trở nên náo động.
Gần như tất cả mọi người đều chộn rộn rục rịch.
Đám người này phần đều là phú hào thực thụ, hơn nữa còn là kiểu phú hào khá đẳng cấp.
Bọn họ không am hiểu về giá của thanh đao này, chỉ cảm thấy nó là một thanh đao vô cùng sắc bén, giá trị sưu tầm thực sự rất cao.
Chỉ có một số ít người biết nhìn hàng, lúc này trong ánh mắt họ đều hiện lên vẻ hưng phấn.
Ví dụ Hứa Giang đang ngồi ở hàng ghế đầu khá gần sân khấu.
Anh ta liếm môi một cách thèm thuồng, ánh mắt nhìn chòng chọc vào thanh đao Lam Tinh.
Lúc này, người dẫn chương trình cũng lên tiếng: “Đao Lam Tinh, giá khởi điểm là năm nghìn vạn.
Mỗi lần ra giá giá cả cách nhau không dưới một nghìn vạn!”
Sáu nghìn vạn!
Bảy nghìn vạn!
...!
Gần nhau sau khi người dẫn chương trình vừa dứt lời đã có rất nhiều người không ngừng giơ biển hiệu của mình lên.
Ngoài cửa cũng có không ít ghế ngồi.
Ngô Tiến ngồi ở đó, nhìn màn hình trước mặt.
Bên trên đang chiếu tình hình trên sân khấu và giá cả ngay lúc đó!
Khi nhìn thấy mức giá khởi điểm, anh ta liền trợn tròn mắt há hốc mồm.
Giá khởi điểm này đã vượt quá tài sản ròng hiện tại của anh ta.
Mà giá vẫn đang không ngừng tăng lên.
Nhưng sau khi qua mức một trăm triệu, người ra giá dần dần ít đi.
Đúng vậy, đối với đám phú hào trong kia, giá trị của thanh đao nay cũng chỉ là để sưu tầm mà thôi.
Dù bọn họ có là đại lão hay nhân vật lớn gì gì đó, giá vượt quá một trăm triệu bọn họ cũng thấy không đáng.
Cuộc cạnh tranh giá vẫn đang diễn ra, chỉ còn mấy người mà thôi.
Bọn họ vẫn không buông bỏ, giá cả cứ thế tăng vọt!
Một trăm triệu năm nghìn vạn!
Một trăm triệu tám nghìn vạn!
Hai trăm triệu!
...!
Giá của thanh đao đang không ngừng tăng lên.
.
Truyện Việt Nam
Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ ngồi cùng nhau, ánh mắt hai người họ vẫn được coi là bình thản.
Trong hội trường, ngay cả những đại lão thực thụ của Yến Kinh hay trên toàn quốc khi nhìn thấy giá này, bọn họ cũng hơi sững người.
Rất nhiều người đang thảo luận bàn tán.
“Má, bọn họ điên rồi à, chỉ là một thanh đao thôi mà.”
“Tôi thấy hơi khó hiểu, giá vẫn không ngừng tăng, sắp năm trăm triệu rồi, còn chưa có dấu hiệu dừng lại.”
“Điên rồi, đều điên cả rồi.
Dù là trong buổi đấu giá này cũng hiếm khi xảy ra cảnh tượng điên cuồng như vậy!”
Lê Văn Vân hơi nheo mắt lại, anh nhìn Hoàng Thi Kỳ, nói: “Buổi đấu giá này rất đáng giá đấy, bây giờ những người vẫn đang điên cuồng ra giá chắc hẳn đều là những người biết nhìn hàng.
Hay nói cách khác, hẳn là đa phần bọn họ đều là người của thế giới ngầm.”
Hoàng Thi Kỳ gật đầu, sau đó hỏi: “Bây giờ giá đã lên đến sáu trăm triệu rồi, anh có tiền không?”
Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Dù có phải cược cả tập đoàn Hãn Vũ, tôi cũng phải lấy được thanh đao đó cho cô!”
Hoàng Thi Kỳ gật đầu, khuôn mặt hiện lên ý cười.
Bọn họ hoàn toàn không lo lắng.
Tám trăm triệu!
Đúng lúc này, có người lên tiếng.
Trên sân khấu, ánh mắt người dẫn chương trình sáng rực, nói: “Tám trăm triệu, vị số mười chín ra giá tám trăm triệu.
Xin hỏi còn ai ra giá cao hơn không?”
“Tám trăm triệu lần thứ nhất!”
Ngay lúc cái giá này được đưa ra, một số người vẫn đang đấu giá đều trở nên trầm mặc.
Hiển nhiên là ngay cả người của thế giới ngầm, có thể đưa ra được cái giá này đã là vô cùng hiếm có rồi.
“Một tỷ!” Đúng lúc này, Hứa Giang ngồi ở đằng trước nhàn nhạt lên tiếng.
“Vị số hai mươi chín ra giá một tỷ!” Giọng của người dẫn chương trình run rẩy một cách kịch liệt.
Bọn họ không ngờ thanh đao này lại có thế đấu giá cao đến như vậy.
Trong buổi đấu giá này, có không ít món đồ có giá trị cao được đem ra đấu giá.
Nhưng đa phần những món đồ giao dịch thành công có giá cao nhất cũng chỉ rơi vào khoảng bốn trắm triệu.
Mà bây giờ, thanh đao này lại có giá cao như thế.
Hiển nhiên là gần như tất cả mọi người đều quen anh ta, có người ngẫm nghĩ rồi nói: “Không ngờ bác sĩ Hứa cũng ra tay rồi.”
“Không biết bọn họ nghĩ cái gì nữa.”
“Nghe nói bác sĩ Hứa luyện võ, đoán chừng anh ta thích những vũ khí này đi.
Dù sao tôi cũng thấy không đáng.”
Tiếng xì xào bàn tán vẫn vang lên không ngớt.
Vị số mười chín vừa ra giá trước đó là một người đàn ông trung niên.
Trên mặt ông ta hiện lên một tia xoắn xuýt, nghiến răng nói: “Đợi chút, tôi gọi một cuộc điện thoại.”
Nhưng đây là buổi đấu giá, đương nhiên sẽ không đợi ông ta.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình nói: “Một tỷ lần thứ nhất!”
“Một tỷ lần thứ hai!”
Chiếc búa trong tay cô ta cũng đồng thời được giơ lên.
Đúng lúc này, Lê Văn Vân mỉm cười, giơ tấm biển trong tay lên, giọng nói của anh vang lên trong hội trường buổi đấu giá: “Hai tỷ!”.