Chiến Lang Ở Rể
Chương 159 159 Đồ Giả Tạo
Hiện trường tai nạn xe có càng ngày càng nhiều người tụ tập.
Lưu Giai cắn răng, sau đó hướng về phía xe thể thao nói: “Em gái Tuyết Nhi, em rộng lượng tha thứ, bồi thường bao nhiêu chị cũng bồi, em trước để chị đưa đứa nhỏ đi bệnh viện được không?”
Ghế phụ kế bên tài xế, Tần Tuyết Nhi mở cửa xuống xe, thấy cô ta xuất hiện, một đám người xôn xao.
Hiển nhiên là nhân khí cô ta vô cùng cao.
“Chị Lưu Giai, là chị à, coi như chị ghi hận em muốn trả thù em cũng không thể làm thế chứ.” Tần Tuyết Nhi che miệng với vẻ ủy khuất.
Lê Văn Vân ngây người, không hổ là minh tinh, kỹ thuật diễn này, được nha!
Nước mắt Lưu Giai cũng chảy xuống, cô ta nhìn Tần Tuyết Nhi nói: “Tuyết Nhi, chị không phải cố ý, chị chưa từng nghĩ muốn trả thù em, chị chỉ muốn đưa đứa nhỏ đi bệnh viện.”
“Nhưng đây là tai nạn xe, phải chờ cảnh sát đến giải quyết, tính sao đây?” Tần Tuyết Nhi vẫn là dáng vẻ như trước.
Lê Văn Vân nhìn nhìn chỗ này, trong lòng mắng: “Mẹ nó, lần đầu tiên thấy cô ta chủ trì còn cảm thấy người này không tệ, thế mà mẹ nó, rõ ràng là đồ giả tạo mà.”
Trong đám người hiển nhiên có rất nhiều người ái một Tần Tuyết Nhi.
Có người rống to: “Đã sớm nghe nói Lưu Giai vì bị Tần Tuyết Nhi đoạt vị trí chủ trì nên cảm thấy khó chịu, bây giờ xem ra là thật à!”
“Đúng thế, Tuyết Nhi đừng để cô ta đi, cô ta muốn lái xe đụng chị, phải báo cảnh sát!”
“Diễn tốt thế, không hổ trước kia lại làm nữ thần cả màn ảnh nha!”
Không ít người nói lời mỉa mai.
Lưu Giai tứ cô vô thân, lo lắng sắp hỏng cả người, cô ta cắn răng, nhìn Tần Tuyết Nhi nói: “Tần Tuyết Nhi, em thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt như thế sao? Chị xin em để chị đi chữa cho đứa nhỏ trước.”
Tần Tuyết Nhi chu môi đỏ nói: “Ai da, cháu bị bệnh à, nhưng là đã xảy ra tai nạn xe, không đợi cảnh sát xử lý thì nên làm cái gì? Em cũng có chút hoang mang không biết phải làm sao?”
Ám thanh xung quanh vẫn luôn vang dội.
“Tuyết Nhi, em nói chuyện với cô ta làm gì!” Anh Hứa khé quát nói: “Chờ cảnh sát đến, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, không thể thả cô ta đi, đến lúc đó cô ta không nhận thì làm sao.”
Tần Tuyết Nhi nhìn Lưu Giai nói: “Chị Lưu Giai, em cũng rất muốn để chị đi, nhưng em lần đầu tiên gặp phải chuyện này, chị biết đó, em vừa bước vào xã hội không bao lâu, có chút không biết làm sao… Nếu không thì… hay là… chị...chờ đi!”
Mặt Lưu Giai biến sắc.
“Mẹ… mẹ…”
Trong xe vang lên một âm thanh non nớt yếu ớt.
Lưu Giai cắn răng, cúi đầu nói: “Tuyết Nhi, chị sai rồi, xin em chừa cho con chị một đường sống đi, chị quỳ xuống xin em.”
Vừa nói cô ta vừa cong hai đầu gối, quỳ xuống đất.
“Ai da, chị Lưu Giai, chị đừng làm thế.” Tần Tuyết Nhi hét lên nhưng lại không có ý ngăn cản.
Ánh mắt phía sau mắt kính chỉ toàn là vẻ đắc ý.
Ngay lúc Lưu Giai muốn quỳ xuống, Lê Văn Vân quả thực có chút nhìn không được, anh bước lên một bước.
Vươn tay ngăn cản Lưu Giai, nói: “Đừng quỳ!”
“Anh là ai? Có chuyện gì!” Anh Hứa thấy Lê Văn Vân ngăn cản Lưu Giai trợn mắt hỏi.
Lê Văn Vân nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, lại nhìn bên cạnh, Tần Tuyết Nhi cũng chú ý đến Lê Văn Vân, vẻ mặt cô ta hơi giật, dường như đã nhớ lại Lê Văn Vân, chân mày nhíu lại.
Lê Văn Vân không để ý đến hai người, chẳng qua là nhìn Lưu Giai hỏi: “Đứa nhỏ hiện đang bệnh rất nghiêm trọng sao?”
“Ừ, sốt cao ba mươi chín độ sáu.” Lưu Giai rớt nước mắt nói.
Sắc mặt Lê Văn Vân hơi đổi, anh đột nhiên kéo cửa xe ra, sờ lên trán đứa bé, quả nhiên là rất nóng.
Anh vội bế đứa bé lên nói: “Trước tiên đi bệnh viện, những chuyện khác tính sau!”
“Anh muốn làm gì?” Anh Hứa thấy Lê Văn Vân ôm đứa bé muốn đi, vội vàng ngăn lại.
Lê Văn Vân ôm đứa trẻ, quay đầu nhìn Tần Tuyết Nhi hỏi: “Mạng người quan trọng, bây giờ đứa bé sốt cao ba mươi chín độ sáu, nếu còn để nữa sẽ xảy ra chuyện, đưa người đến bệnh viện trước, chuyện bên này tính sau.”
Anh Hứa còn muốn nói gì đó, Tần Tuyết Nhi vội nói: “Anh Hứa để bọn họ đi đi, mạng người quan trọng.”
Bên cạnh có mấy người vang lên tiếng nói: “Haiz, Tuyết Nhi cũng thiệt là quá lương thiện.”
“Như thế liền bỏ qua cho Lưu Giai, quá hời cho ả ta rồi.”
Có người mắng, Lê Văn Vân cười lạnh trong lòng nhưng cũng không nói gì.
Cái cô Tần Tuyết Nhi này rốt cuộc là một bạch liên hoa lại có thể gom nhiều thành phần não tàn như thế, quả nhiên đây là một thế giới xem mặt nhìn người mà.
Anh bắt một chiếc taxi, đặt đứa bé vào xe, còn mình ngồi chỗ ghế phụ, hướng tài xế phía nói: “Đi bệnh viện nhân dân số 1 Lâm Hải.”
Xe taxi chạy đi, Lê Văn Vân quay đầu nhìn Lưu Giai còn đang chảy máu trên trán, nhíu mày hỏi tài xế: “Có giấy không?”
Tài xế gật đầu, lấy ra một ít khăn giấy, Lê Văn Vân đưa cho Lưu Giai nói: “Xử lý đơn giản đi.”
“Mặc dù không quen, nhưng thật lòng cảm ơn anh.” Lưu Giai nhận lấy giấy, nước mắt rưng rưng nói.
“Nghe cô nói, hình như Tần Tuyết Nhi nhận ra cô, cố ý chạy nhanh rồi chậm rồi nhanh làm hại cô?” Lê Văn Vân hỏi: “Cô và cô ta có thù oán gì à?”
Lưu Giai thở dài nói: “Giới giải trí mà, người mới thay người cũ, lúc cô ta vừa mới xuất đạo cũng là lúc tôi thịnh nhất.
Ở trong công ty luôn bị thấp đầu hơn tôi, hiện tại tới thời cô ta, nên đã bắt đầu nhằm vào tôi, nhưng trước mặt người khác cô ta luôn là bộ giả tạo như vậy.”
Vừa nói, trên mặt cô ta hiện ra nụ cười giễu cợt.
Lê Văn Vân cũng không hỏi thêm, dù sao đây cũng là chuyện của người khác.
…
Lúc Lê Văn Vân đưa người đến bệnh viện.
Anh Hứa nhìn đám người chung quanh cầm di động, nhíu mày, đứng bên người Tần Tuyết Nhi nhỏ giọng hỏi: “Em cứ để cô ta đi dễ dàng như thế à? Đây không phải tính cách của em.”
Tần Tuyết Nhi bĩu môi nói: “Người kia có quan hệ rất sâu với Lôi Bân, thế lực Lôi Bân lớn như thế, chúng ta đắc tội không nổi, gần đây không phải chúng ta và Lôi Bân còn xác nhận đầu tư vào phim điện ảnh sao, coi như cho anh ta mặt mũi.”
Anh Hứa ngẩn người nói: “Nhìn anh ta như thế ngược lại nhìn không ra.”
“Chắc hẳn là do khiêm tốn, trước kia anh ta còn dùng mấy chục tỷ mua một bức tranh.” Tần Tuyết Nhi thản nhiên nói: “Đúng rồi, cho người gọi bên môi giới, nói chuyện này cho bọn họ, kêu bọn họ bôi đen Lưu Giai trên mạng một chút, sau đó nâng tôi lên, cụ thể thế nào thì bọn họ tự viết đi.”
Anh Hứa gật đầu nói: “Được, tôi gọi liền bây giờ.”
…
Cùng lúc này, tại đại học Lâm Hải, thành phố Lâm Hải, hai người Trần Hi và Vương Giai Kỳ trên lưng đều cõng một bản vẻ to đùng, hai người cùng đi trong sân trường, đây rõ là một phong cảnh tuyệt mỹ.
Trần Hi than thở mở miệng: “Cậu thật sự phải về Yến Kinh à.”
Vương Giai Kỳ gật đầu nói: “Ừm, người nhà tớ lo lắng tớ ở bên này không an toàn, nên giục tớ về, tớ thì cảm thấy không có gì, tớ lợi hại như vậy không ai dám bắt nạt tớ đâu!”
“Vậy sau này chỉ có thể gặp mặt cậu lúc nghỉ thôi.” Trần Hi thở dài nói.
“Cậu thì sao? Không phải bố cậu trở về tìm cậu sao?” Vương Giai Kỳ hỏi: “Nếu nói vậy hay là cậu và tớ cùng về Yến Kinh đi? Gia đình tớ đã tìm một thầy dạy vẽ cho tớ rồi.”
Trần Hi khoát tay nói: “Tớ á? Bỏ đi, mẹ tớ chắc chắn không cho tớ đi Yến Kinh đâu, bố tớ gần đây luôn quấn lấy mẹ muốn phục hôn, nhưng mà mẹ tớ không đồng ý.”
“Cậu thì sao? Cậu nghĩ thế nào?” Vương Giai Kỳ hỏi.
“Tớ à?” Trần Hi lắc đầu: “Tớ cũng không hy vọng hai người họ phục hôn, bố tớ là một tra nam rõ ràng.”
“Được rồi, không nói những chuyện này nữa, buổi tối tớ mời tạm biệt, gọi hết những bạn bè quen biết đến đi, tớ mời mọi người ăn cơm.” Trần Hi nói.
Vương Giai Kỳ gật đầu nói: “À đúng rồi, cậu cũng gọi cho Lê Văn Vân đi, Lê Văn Vân bây giờ là hàng xóm tớ, vốn là cảm thấy vừa ý anh ấy, kết quả là còn chưa làm hàng xóm được hai ngày thì tớ phải đi rồi.”
“Được, để tớ nhắn tin hỏi anh ấy một chút.” Trần Hi gật đầu nói..