Chiến Đội Lập Kỳ
Quyển 2 - Chương 88: Đường Thánh
Muốn giỏi việc gì thì phải làm nhiều việc đó. Học tập cũng thế, kinh doanh cũng vậy, mà rèn luyện kỹ năng cũng không khác gì.
Kỹ năng là một phạm trù mơ hồ không rõ, nhất là đối với một kẻ vừa tiếp xúc với nó không lâu như hắn. Tuy vậy nhưng dù sao hắn cũng nhận được kinh nghiệm từ nửa kia, hắn còn tiếp thu được kinh nghiệm quý báu từ cha ông. Bởi điều đó, mới có câu nói trên.
Và vì lý do ấy, hắn phải thường xuyên tập luyện, đặc biệt là ở dạng đối chiến này, thậm chí là ở các cuộc chiến sinh tử.
Có nhiều thứ nằm trên lý thuyết khó có thể thuyết phục con người, càng có nhiều thứ là lý thuyết nhưng lại không thể mang ra áp dụng vào thực tế. Vì lẽ ấy, muốn tốt, tùy từng trường hợp, con người mang chúng ra so sánh với thực tế, cái gì có thể áp dụng thì giữ lại, không thể thì tiến hành cải tiến hoặc loại bỏ. Đó cũng là điều tất yếu trên con đường phát triển.
Cảm nhận từng sợi tinh thần nhỏ bện chặt vào nhau, hóa thành một chiếc áo giáp mạnh mẽ, hắn cũng có quyền tự hào. Song đó không phải là điều hắn nên tự cao.
Thật ra lần này cũng chỉ là một thử nghiệm nhỏ, vì dù gì hắn cũng chưa biết nó có thể chịu đựng được những lực đánh lớn nhỏ như thế nào. Hắn không dám mạo hiểm dùng chiêu này ở một cuộc chiến sinh tử, nhưng hắn có thể sử dụng nó ở một cuộc chiến như thế này, dù sao đây cũng chỉ là trận chiến nhỏ, một trận chiến không đáng kể mà thôi.
Cùng với thử nghiệm chính là phải tự hỏi. Tự hỏi làm sao để cải thiện, để nó thêm tốt hơn, tự hỏi làm sao để phát huy sức mạnh của nó đến mức tột cùng. Đối với hắn mà nói, những cái tự hỏi thật sự rất khó khăn, bởi vì hắn chưa có một chút kiến thức nào về lĩnh vực này, hắn chưa hề có một thử nghiệm nào như thế này. Cho nên nó vô cùng khó.
Biết rằng nó khó, nhưng hắn tin vào cái điều đầu tiên kia: “Muốn giỏi cái gì thì làm nhiều cái đó”.
“Đùng! Đùng! Đùng!”
“Ầm! Ầm!”
“Oanh… Oanh… Oanh…”
Mặc dù cố gắng tránh né, cố gắng lách mình qua những bọt bong bóng Bubble. Song bởi đó cũng chỉ là những bước chân, những cái uốn éo cơ thể, thế nên trúng đòn là điều hiển nhiên, không trúng đòn mới là lạ.
Dần dần hắn cũng cảm thấy mệt mỏi.
Tinh thần là thứ khó nắm bắt, đối với người Trái Đất, đó là thứ khoa học còn chưa nghiên cứu tới. Là người sinh sống ở nơi đây hơn mười năm, hắn cũng còn ở thời kỳ… đồ đá như vậy. Nó khó hiểu và tối nghĩa. Mà bởi vậy, như kinh nghiệm từ nửa kia, tiêu hao lực lượng tinh thần chính là một đòn tra tấn có chút kinh khủng, không, là quá kinh khủng.
Hắn có thể cảm nhận mỗi khi bị trúng đòn, lực lượng tinh thần từ trong đầu hắn lại phải bay ra thêm một lượng để bù vào chỗ trống, hoàn thiện bộ giáp vàng óng kia. Ban đầu hắn còn chưa cảm nhận được gì nhiều, nhưng khi trúng nhiều đòn, lực lượng tinh thần tiêu hao theo cấp số cộng, hắn bắt đầu cảm thấy chóng mặt, hai mắt cũng đau xót.
Và rồi khi cảm giác trái chiều này xuất hiện ngày càng nhiều, khi đầu óc dần mơ hồ, máu từ mũi chảy ra, đầu ong ong, hắn trúng đòn càng nhiều.
“Oanh! Oanh! Oanh!”
“Đùng!”
May thay Poliwag đang đứng ở trên mặt đất, bởi vậy nên thật may mắn khi đòn Bubble của Poliwag là có giới hạn.
Kết thúc cuộc oanh tạp này, hắn khuỵu mình, gần như vô lực, dùng tay phải chống đỡ toàn thân, cúi đầu thở hổn hển. Từ mũi hắn, máu lăn từng giọt, rồi nhỏ tí tách trên nền nhà. Cả chiếc áo giáp vàng óng kia cũng biến mất, đã không còn thấy nữa. Riêng cánh tay trái, vì trúng nhiều đòn Bubble mà đã trật khớp, thâm tím một mảnh.
Hiển nhiên Bubble không phải dễ đỡ đến vậy.
Bị thương nặng, đầu óc còn đầy sao, nhưng hắn không hối hận vì điều gì. Thứ nhất, rèn luyện kỹ năng cũng như rèn luyện cơ bắp vậy, phải chịu kích thích nhiều với mức độ vừa phải liên tục không ngừng thì nó mới trở nên mạnh mẽ hơn. Thứ hai, hắn chưa có thua, hắn còn nắm toàn bộ trận chiến trong tay.
Ở bên kia, con Poliwag khá hơn một chút, nó suy yếu và thở hồng hộc. Mi mắt của nó cũng cụp xuống, như bất cứ lúc nào cũng có thể hôn mê.
Đường Thánh đứng ở bên trái nó, cười lạnh nhìn tình cảnh này. Đương nhiên với gã ta, kết quả trận chiến đã nằm trong tay.
- Poliwag, trở về.
Đường Thánh lại một lần nữa lấy ra quả pokemon, nhưng lúc này, gã ta thu lại Poliwag. Ra là gã muốn con Poliwag nghỉ ngơi.
Đối với nhiều người, nhất là đối với những đứa trẻ chưa trải qua nhiều, bản thân mạnh khỏe, 100% sức lực có thể dư sức hạ đo ván kẻ đang bên bờ hấp hối kia. Cho nên? Cho nên không cần phải suy nghĩ gì, đích thân đến hành hạ kẻ kia là được rồi.
Nhét quả pokemon nửa đỏ, nửa trắng vào thắt lưng, Đường Thánh chậm rãi đi tới trong ánh mắt sùng bái của hai tên đang nằm dưới gầm giường.
Gã tiến tới, dừng ở trước mặt hắn, hạ người ngồi xổm, giơ tay phải ra, định nắm đầu hắn mà lôi tới.
Đáng tiếc…
“Đùng!”
Một quả pokemon đột nhiên xuất hiện trên cánh tay trái bị thương nặng của hắn. Dựa theo cảm nhận, hắn vung quả pokemon vào mặt của Đường Thánh.
Bị tập kích bất ngờ, Đường Thánh bị đánh thẳng vào mặt.
Thế nhưng đó vẫn không phải là kết thúc.
Quả pokemon mở ra, một con Paras mang theo vẻ lạnh lùng xuất hiện trước mặt Đường Thánh, ngăn cách giữa Đường Thánh và hắn.
Paras xuất hiện, nhưng nó không có hành động gì khác, bởi nó chưa nhận được mệnh lệnh nào.
Nó đứng đó, tròng mắt mở to, đầy lửa giận và sát ý. Nó không che giấu nội tâm hung ác của mình, lẳng lặng đứng đó, im lặng như một bức tượng, không có bất cứ động tác nào khác. Thế nhưng bộ lông đỏ trên lưng nó đã dựng thẳng lên, hai cái nấm màu tím trên lưng đã không còn đong đưa. Nó lặng im, lặng im trước giờ bão nổi.
Trải qua vô số lần đánh cướp cùng vị chủ nhân, cũng trải qua một cuộc giết chóc máu tanh nơi bến cảng Ngã Hành. Paras như lột xác, từ một con pokemon lơ đễnh và vui vẻ với những trò đùa dai đã biến thành một tên lính hung hăng và kiêu ngạo. Kiêu ngạo theo bản tính của loài pokemon có phẩm chất Tướng cấp, phẩm chất có tên như chính định mệnh của chúng.
Bị đánh đau, té ngửa ra sau, nhưng Đường Thánh rất nhanh lấy lại tỉnh táo. Đường Thánh lồm chồm bò dậy, đứng thẳng nhìn về con Paras đầy “âm u” kia.
Có thể nhiều người nhìn những hành động đầy trẻ con trước kia của Đường Thánh thì kết luận ngay gã là một đứa trẻ mười sáu tuổi được nuông chiều từ nhỏ, hoặc cũng có thể nhận định gã chính là một kẻ mà từ nhỏ lấy ức hiếp người làm vui. Song đó chỉ là những nhận định sai lầm.
Đường Thánh đúng là sinh ra ở một gia đình cao quý thật. Thế nhưng được giáo dục bởi những người đi trước đầy mưu mẹo và toan tính, Đường Thánh cũng không đến nỗi nào, vì dù sao đầu óc của gã cũng không có dính vấn đề gì liên quan đến thần kinh.
Đừng nhìn Đường Thánh mới chỉ mười sáu tuổi, phải hiểu bụng gã ta chứa đựng nhiều thứ “kinh nghiệm quý báu” được gia tộc truyền thụ.
Ở cái thế giới tôn sùng thực lực, nắm tay kẻ nào to, kẻ đó chính là thần thánh. Khi thực lực còn không đủ để mọi người tôn sùng, thì con đường tắt khác chính là tạo ra một thế lực có thể làm cho mọi người tự nguyện liếm giày, cũng như tranh nhau gia nhập. Đó chính là kinh nghiệm tốn biết bao nhiêu máu và xương của tổ tiên họ Đường để xây nên một Đường gia như bây giờ.
Kế thừa kinh nghiệm từ cha ông đi trước, kế thừa lý tưởng, cũng như nương theo khát khao của chính mình, Đường Thánh cũng tự hiểu mình nên làm gì.
Thực tế mà nói, Đường Thánh đến với học viện Thanh Sơn không chỉ để học tập, gã đến với nơi đây còn với một mục đích khác. Mục đích này là mục đích mà bất cứ gia tộc “cao quý” nào cũng chú trọng, đó chính là lôi kéo nhân tài.
Cho nên cũng không khó hiểu khi gã dễ dàng thu tóm hai con giun cùng phòng kia. Có dùng thực lực chứng tỏ, có dùng tiền tài dụ dỗ. Mặc dù trong lòng cũng tự giễu chính mình, nhưng Đường Thánh không tự cho mình là quân tử, cũng không tự phong cho mình phải làm việc đường đường chính chính, bởi vậy gã không ngại, cũng chả thấy gì là xấu hổ.
Vốn căn phòng số 7 này đã nằm trong lòng bàn tay gã. Song “hành sự tại nhân, thành sự tại thiên”, một con trâu đực lại đứng ra chắn đường lúc này. Điều đó không khiến Đường Thánh giận dữ sao được?
Dù lửa giận phừng phừng, nhưng Đường Thánh cũng không đánh mất đi lý trí. Gã nhanh chóng làm ra đối sách, đối sách ấy chính là thu thập tên kia. Hành động này vừa làm vị trí đại ca vững chắc, vừa là một lời nhắc nhở cho hai thằng oắt kia, lại vừa thu thập được kẻ mới tới, cùng với khiến tên đó cúi đầu. Một mũi tên bắn trúng bốn con chim, cớ sao không làm?
Song một lần nữa: “hành sự tại nhân, thành sự tại thiên”. Thực lực của tên mới tới vượt quá tầm kiểm soát mấy lần. Thậm chí lúc gã cho rằng đã nắm chắc phần thắng lại xuất hiện biến cố nằm ngoài dự liệu.
Nhìn con Paras lạ lẫm so với kiến thức được học, dù lúc này lửa giận có thể đốt thủng bầu trời, nhưng gã cũng không dám manh động.
Pokemon biến dị không phải dễ chơi đến thế!
Hiển nhiên Đường Thánh cũng nhầm. Điều này cũng không có gì khó hiểu, con người thà lấy một cái lý do bình dân và phổ biến chứ không ai nghĩ quá xa bằng cái lý do trên trời. Vì thế, bất cứ ai nhìn thấy con Paras này, đều cho rằng nó là Paras biến dị, chứ không ai cho rằng một thằng nhóc mười bốn tuổi có được một con Paras có phẩm chất Tướng cấp.
Nhìn con Paras biến dị, Đường Thánh không chỉ không dám manh động, nội tâm của gã của là một mảnh lạnh lẽo. Dĩ nhiên gã có thể cảm nhận được sát ý của nó, sát ý báo trước nó sẵn sàng giết gã khi có mệnh lệnh mà không hề có chút chần chừ hay e sợ điều gì.
Kỹ năng là một phạm trù mơ hồ không rõ, nhất là đối với một kẻ vừa tiếp xúc với nó không lâu như hắn. Tuy vậy nhưng dù sao hắn cũng nhận được kinh nghiệm từ nửa kia, hắn còn tiếp thu được kinh nghiệm quý báu từ cha ông. Bởi điều đó, mới có câu nói trên.
Và vì lý do ấy, hắn phải thường xuyên tập luyện, đặc biệt là ở dạng đối chiến này, thậm chí là ở các cuộc chiến sinh tử.
Có nhiều thứ nằm trên lý thuyết khó có thể thuyết phục con người, càng có nhiều thứ là lý thuyết nhưng lại không thể mang ra áp dụng vào thực tế. Vì lẽ ấy, muốn tốt, tùy từng trường hợp, con người mang chúng ra so sánh với thực tế, cái gì có thể áp dụng thì giữ lại, không thể thì tiến hành cải tiến hoặc loại bỏ. Đó cũng là điều tất yếu trên con đường phát triển.
Cảm nhận từng sợi tinh thần nhỏ bện chặt vào nhau, hóa thành một chiếc áo giáp mạnh mẽ, hắn cũng có quyền tự hào. Song đó không phải là điều hắn nên tự cao.
Thật ra lần này cũng chỉ là một thử nghiệm nhỏ, vì dù gì hắn cũng chưa biết nó có thể chịu đựng được những lực đánh lớn nhỏ như thế nào. Hắn không dám mạo hiểm dùng chiêu này ở một cuộc chiến sinh tử, nhưng hắn có thể sử dụng nó ở một cuộc chiến như thế này, dù sao đây cũng chỉ là trận chiến nhỏ, một trận chiến không đáng kể mà thôi.
Cùng với thử nghiệm chính là phải tự hỏi. Tự hỏi làm sao để cải thiện, để nó thêm tốt hơn, tự hỏi làm sao để phát huy sức mạnh của nó đến mức tột cùng. Đối với hắn mà nói, những cái tự hỏi thật sự rất khó khăn, bởi vì hắn chưa có một chút kiến thức nào về lĩnh vực này, hắn chưa hề có một thử nghiệm nào như thế này. Cho nên nó vô cùng khó.
Biết rằng nó khó, nhưng hắn tin vào cái điều đầu tiên kia: “Muốn giỏi cái gì thì làm nhiều cái đó”.
“Đùng! Đùng! Đùng!”
“Ầm! Ầm!”
“Oanh… Oanh… Oanh…”
Mặc dù cố gắng tránh né, cố gắng lách mình qua những bọt bong bóng Bubble. Song bởi đó cũng chỉ là những bước chân, những cái uốn éo cơ thể, thế nên trúng đòn là điều hiển nhiên, không trúng đòn mới là lạ.
Dần dần hắn cũng cảm thấy mệt mỏi.
Tinh thần là thứ khó nắm bắt, đối với người Trái Đất, đó là thứ khoa học còn chưa nghiên cứu tới. Là người sinh sống ở nơi đây hơn mười năm, hắn cũng còn ở thời kỳ… đồ đá như vậy. Nó khó hiểu và tối nghĩa. Mà bởi vậy, như kinh nghiệm từ nửa kia, tiêu hao lực lượng tinh thần chính là một đòn tra tấn có chút kinh khủng, không, là quá kinh khủng.
Hắn có thể cảm nhận mỗi khi bị trúng đòn, lực lượng tinh thần từ trong đầu hắn lại phải bay ra thêm một lượng để bù vào chỗ trống, hoàn thiện bộ giáp vàng óng kia. Ban đầu hắn còn chưa cảm nhận được gì nhiều, nhưng khi trúng nhiều đòn, lực lượng tinh thần tiêu hao theo cấp số cộng, hắn bắt đầu cảm thấy chóng mặt, hai mắt cũng đau xót.
Và rồi khi cảm giác trái chiều này xuất hiện ngày càng nhiều, khi đầu óc dần mơ hồ, máu từ mũi chảy ra, đầu ong ong, hắn trúng đòn càng nhiều.
“Oanh! Oanh! Oanh!”
“Đùng!”
May thay Poliwag đang đứng ở trên mặt đất, bởi vậy nên thật may mắn khi đòn Bubble của Poliwag là có giới hạn.
Kết thúc cuộc oanh tạp này, hắn khuỵu mình, gần như vô lực, dùng tay phải chống đỡ toàn thân, cúi đầu thở hổn hển. Từ mũi hắn, máu lăn từng giọt, rồi nhỏ tí tách trên nền nhà. Cả chiếc áo giáp vàng óng kia cũng biến mất, đã không còn thấy nữa. Riêng cánh tay trái, vì trúng nhiều đòn Bubble mà đã trật khớp, thâm tím một mảnh.
Hiển nhiên Bubble không phải dễ đỡ đến vậy.
Bị thương nặng, đầu óc còn đầy sao, nhưng hắn không hối hận vì điều gì. Thứ nhất, rèn luyện kỹ năng cũng như rèn luyện cơ bắp vậy, phải chịu kích thích nhiều với mức độ vừa phải liên tục không ngừng thì nó mới trở nên mạnh mẽ hơn. Thứ hai, hắn chưa có thua, hắn còn nắm toàn bộ trận chiến trong tay.
Ở bên kia, con Poliwag khá hơn một chút, nó suy yếu và thở hồng hộc. Mi mắt của nó cũng cụp xuống, như bất cứ lúc nào cũng có thể hôn mê.
Đường Thánh đứng ở bên trái nó, cười lạnh nhìn tình cảnh này. Đương nhiên với gã ta, kết quả trận chiến đã nằm trong tay.
- Poliwag, trở về.
Đường Thánh lại một lần nữa lấy ra quả pokemon, nhưng lúc này, gã ta thu lại Poliwag. Ra là gã muốn con Poliwag nghỉ ngơi.
Đối với nhiều người, nhất là đối với những đứa trẻ chưa trải qua nhiều, bản thân mạnh khỏe, 100% sức lực có thể dư sức hạ đo ván kẻ đang bên bờ hấp hối kia. Cho nên? Cho nên không cần phải suy nghĩ gì, đích thân đến hành hạ kẻ kia là được rồi.
Nhét quả pokemon nửa đỏ, nửa trắng vào thắt lưng, Đường Thánh chậm rãi đi tới trong ánh mắt sùng bái của hai tên đang nằm dưới gầm giường.
Gã tiến tới, dừng ở trước mặt hắn, hạ người ngồi xổm, giơ tay phải ra, định nắm đầu hắn mà lôi tới.
Đáng tiếc…
“Đùng!”
Một quả pokemon đột nhiên xuất hiện trên cánh tay trái bị thương nặng của hắn. Dựa theo cảm nhận, hắn vung quả pokemon vào mặt của Đường Thánh.
Bị tập kích bất ngờ, Đường Thánh bị đánh thẳng vào mặt.
Thế nhưng đó vẫn không phải là kết thúc.
Quả pokemon mở ra, một con Paras mang theo vẻ lạnh lùng xuất hiện trước mặt Đường Thánh, ngăn cách giữa Đường Thánh và hắn.
Paras xuất hiện, nhưng nó không có hành động gì khác, bởi nó chưa nhận được mệnh lệnh nào.
Nó đứng đó, tròng mắt mở to, đầy lửa giận và sát ý. Nó không che giấu nội tâm hung ác của mình, lẳng lặng đứng đó, im lặng như một bức tượng, không có bất cứ động tác nào khác. Thế nhưng bộ lông đỏ trên lưng nó đã dựng thẳng lên, hai cái nấm màu tím trên lưng đã không còn đong đưa. Nó lặng im, lặng im trước giờ bão nổi.
Trải qua vô số lần đánh cướp cùng vị chủ nhân, cũng trải qua một cuộc giết chóc máu tanh nơi bến cảng Ngã Hành. Paras như lột xác, từ một con pokemon lơ đễnh và vui vẻ với những trò đùa dai đã biến thành một tên lính hung hăng và kiêu ngạo. Kiêu ngạo theo bản tính của loài pokemon có phẩm chất Tướng cấp, phẩm chất có tên như chính định mệnh của chúng.
Bị đánh đau, té ngửa ra sau, nhưng Đường Thánh rất nhanh lấy lại tỉnh táo. Đường Thánh lồm chồm bò dậy, đứng thẳng nhìn về con Paras đầy “âm u” kia.
Có thể nhiều người nhìn những hành động đầy trẻ con trước kia của Đường Thánh thì kết luận ngay gã là một đứa trẻ mười sáu tuổi được nuông chiều từ nhỏ, hoặc cũng có thể nhận định gã chính là một kẻ mà từ nhỏ lấy ức hiếp người làm vui. Song đó chỉ là những nhận định sai lầm.
Đường Thánh đúng là sinh ra ở một gia đình cao quý thật. Thế nhưng được giáo dục bởi những người đi trước đầy mưu mẹo và toan tính, Đường Thánh cũng không đến nỗi nào, vì dù sao đầu óc của gã cũng không có dính vấn đề gì liên quan đến thần kinh.
Đừng nhìn Đường Thánh mới chỉ mười sáu tuổi, phải hiểu bụng gã ta chứa đựng nhiều thứ “kinh nghiệm quý báu” được gia tộc truyền thụ.
Ở cái thế giới tôn sùng thực lực, nắm tay kẻ nào to, kẻ đó chính là thần thánh. Khi thực lực còn không đủ để mọi người tôn sùng, thì con đường tắt khác chính là tạo ra một thế lực có thể làm cho mọi người tự nguyện liếm giày, cũng như tranh nhau gia nhập. Đó chính là kinh nghiệm tốn biết bao nhiêu máu và xương của tổ tiên họ Đường để xây nên một Đường gia như bây giờ.
Kế thừa kinh nghiệm từ cha ông đi trước, kế thừa lý tưởng, cũng như nương theo khát khao của chính mình, Đường Thánh cũng tự hiểu mình nên làm gì.
Thực tế mà nói, Đường Thánh đến với học viện Thanh Sơn không chỉ để học tập, gã đến với nơi đây còn với một mục đích khác. Mục đích này là mục đích mà bất cứ gia tộc “cao quý” nào cũng chú trọng, đó chính là lôi kéo nhân tài.
Cho nên cũng không khó hiểu khi gã dễ dàng thu tóm hai con giun cùng phòng kia. Có dùng thực lực chứng tỏ, có dùng tiền tài dụ dỗ. Mặc dù trong lòng cũng tự giễu chính mình, nhưng Đường Thánh không tự cho mình là quân tử, cũng không tự phong cho mình phải làm việc đường đường chính chính, bởi vậy gã không ngại, cũng chả thấy gì là xấu hổ.
Vốn căn phòng số 7 này đã nằm trong lòng bàn tay gã. Song “hành sự tại nhân, thành sự tại thiên”, một con trâu đực lại đứng ra chắn đường lúc này. Điều đó không khiến Đường Thánh giận dữ sao được?
Dù lửa giận phừng phừng, nhưng Đường Thánh cũng không đánh mất đi lý trí. Gã nhanh chóng làm ra đối sách, đối sách ấy chính là thu thập tên kia. Hành động này vừa làm vị trí đại ca vững chắc, vừa là một lời nhắc nhở cho hai thằng oắt kia, lại vừa thu thập được kẻ mới tới, cùng với khiến tên đó cúi đầu. Một mũi tên bắn trúng bốn con chim, cớ sao không làm?
Song một lần nữa: “hành sự tại nhân, thành sự tại thiên”. Thực lực của tên mới tới vượt quá tầm kiểm soát mấy lần. Thậm chí lúc gã cho rằng đã nắm chắc phần thắng lại xuất hiện biến cố nằm ngoài dự liệu.
Nhìn con Paras lạ lẫm so với kiến thức được học, dù lúc này lửa giận có thể đốt thủng bầu trời, nhưng gã cũng không dám manh động.
Pokemon biến dị không phải dễ chơi đến thế!
Hiển nhiên Đường Thánh cũng nhầm. Điều này cũng không có gì khó hiểu, con người thà lấy một cái lý do bình dân và phổ biến chứ không ai nghĩ quá xa bằng cái lý do trên trời. Vì thế, bất cứ ai nhìn thấy con Paras này, đều cho rằng nó là Paras biến dị, chứ không ai cho rằng một thằng nhóc mười bốn tuổi có được một con Paras có phẩm chất Tướng cấp.
Nhìn con Paras biến dị, Đường Thánh không chỉ không dám manh động, nội tâm của gã của là một mảnh lạnh lẽo. Dĩ nhiên gã có thể cảm nhận được sát ý của nó, sát ý báo trước nó sẵn sàng giết gã khi có mệnh lệnh mà không hề có chút chần chừ hay e sợ điều gì.
Tác giả :
MT