Chiến Đội Lập Kỳ
Quyển 1 - Chương 78: Nỗi đau âm ỉ
Nhìn thấy lão Perli, nội tâm hắn trống rỗng, lập tức hạ thấp người, rồi nâng lão dậy.
- Ôi!!! A, còn tưởng rằng sẽ không tìm thấy cái tên ngu ngốc này rồi, không nghĩ ngươi thông minh đến nỗi tự đưa mình tới cửa rồi hả?
Bên phía đối diện chừng 5 mét, qua một chút thời gian, Cô Đồn mới nhận ra kẻ đã từng đánh mình, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời, lộ ra bộ mặt dữ tợn, vừa cười vừa nói.
Mà ở bên cạnh hắn là một đám hải tặc với sắc mặt hung ác, hoặc là cười lên ha hả, hoặc đứng nhìn đầy trào phúng, trong tay từng người đều cầm đao và kiếm.
Hắn ngẩng đầu lên, liếc nhìn những kẻ kia, nhưng không có để ý, mà trực tiếp dùng tay chặn lại vết thương lớn đang chảy máu trên người lão Perli.
Thế nhưng mà không chặn nổi!
Vết thương trên người lão Perli không chỉ có một chỗ, trên thân thể lão, mỗi nơi đều là vết đao. Đáng chú ý là có hai vết thương chí mạng, máu tươi đang điên cuồng tuôn ra, hắn thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể lão Perli đang dần lạnh xuống.
Hắn bất lực!
Dù cho có cường đại tinh thần, dù cho đã trở thành nhà huấn luyện pokemon, đã trở thành một người có được lực lượng mà phàm nhân ở thế giới này không thể địch nổi, thậm chí dù cho hắn là người chơi, nhưng đối mặt với vết thương chí mạng của lão Perli, hắn hoàn toàn không có bất kỳ biện pháp nào.
Bối rối, hắn bối rối!
Chưa bao giờ từng có bối rối.
Hắn dùng tay đi chặn lại những vết thương kia, cởi phăng chiếc áo của mình ra, xé thành nhiều mảnh, băng bó vết thương. Song có chặn thế nào, thì cũng không chặn hết tất cả, tay của hắn dính đầy máu tươi, mà hắn lại không có bất kỳ năng lực nào ngăn cản chúng dừng chảy ra.
- Khục khục…
Ở thời điểm này, lão Perli mở to đôi mắt dính đầy máu, tầm mắt lão mơ hồ không rõ, phun ra hai cục máu tươi.
- Nhóc…
- Ông chủ, ngài nói gì?
Hắn quên đi nhịp đập của trái tim mình, cố nén nỗi đau đớn đang âm ỉ tại mỗi góc trong cơ thể, trấn tĩnh nói.
- Sống thật tốt… Vẫn là… Con gái của ta…
Lời nói yếu ớt của lão Perli còn chưa nói xong, thì tính mạng của lão đi đến điểm cuối, những lời nói đằng sau không kịp phát ra, ngón tay lão buông lỏng, đôi mắt mất đi ánh sáng.
Cảm giác được cơ thể của lão Perli, người mà đối xử tốt với hắn, người mà dù keo kiệt với bủn xỉn nhưng chưa lúc nào thôi quan tâm hắn, dần dần cứng ngắc, độ ấm lạnh dần, trong lòng của hắn run lên.
…
- Hoàng tử, nhanh chạy vào cái hang kia, nhanh đi!
Một vị tướng lo lắng đẩy hắn về phía cái hang núi lửa, sau đó rút kiếm ra mà rống to:
- Đội hộ vệ, xông lên!
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Ánh kiếm lập lòe sắc lam, chiếu rọi một góc trời giữa màn đêm u tối, như bài ca của những dũng sĩ quyết chí tiến lên, như lòng yêu nước không bao giờ thay đổi, như trái tim của một con người dũng cảm không ngại hi sinh vì chính nghĩa, nó tỏa sáng, tỏa ra vô tận sức sống.
Những con người nhỏ bé với thanh kiếm công lý trên tay xông thẳng về phía các chiến hạm, sau đó dưới loạt đạn pháo của chúng, người người rơi rụng, như những ngôi sao tươi đẹp nhất vụt tắt giữa vũ trụ bao la.
Nhìn đứa trẻ đã trốn vào hang động kia, những giọt nước mắt lặng im chảy dài trên gương mặt những vì sao rơi rụng.
"Bệ hạ, chúng thuộc hạ đã không cô phụ sự kỳ vọng của ngài!"
…
- Thế nào, đói có phải không? Hì hì… Đây, ăn đi.
Cô gái trẻ đưa chiếc bánh cho thằng nhóc, đầy lòng thương và nhiệt tình.
- Cảm ơn!
Nó lí nhí đáp.
Ba ngày sau, thân thể cô gái bị treo lên cửa thành, vết thương đầy rẫy, không mảnh vải che thân. Kẻ địch muốn dùng cách này dụ đứa trẻ ra, cũng như thể hiện quyền uy và sức mạnh.
Đứa trẻ núp ở phương xa, yên lặng khóc.
"Xin lỗi, đều là do em hại chị!"
…
- Này lão già, ta bảo rồi, đừng có theo ta, những người giúp ta đều đã chết.
Thằng nhóc ăn mày trừng mắt nhìn về phía lão già, thét chói tai.
Một ông lão với chòm râu trắng, đôi mắt híp lại, cười cợt:
- Chết? Chết thì chết chứ, là con dân của Thiên Không đều phải có trách nhiệm với Đế quốc. Những kẻ hèn nhát thì liên quan gì đến lão già ta?
Thằng nhóc cáu gắt:
- Này lão già, ta bảo rồi, tránh xa ta ra, cứ đi theo ta làm gì? Bộ lão chán sống rồi à? Ta nói lão có nghe không thế?
- Ha ha ha… Điện hạ, lão thần vẫn đang nghe đấy thôi.
Một tuần sau, hai người lọt vào trận phục kích của kẻ địch.
Ông lão ấy hiên ngang lẫm liệt đối mặt với chiến hạm của địch, không hề quay mặt lại, bảo:
- Điện hạ, ngài chạy mau đi. Đừng phụ lòng những con dân của ngài.
- Không! Ta không đi, ta chán sống như thế này lắm rồi!
Thằng nhóc nổi lên xúc động, gào thét.
“Bốp.” – Ông lão đánh một cái tát vào mặt nó, làm nó văng ra xa.
Rồi ấn tay phải vào chiếc đồng hồ đang đeo bên tay trái, lập tức một bộ giáp bao trùm toàn thân lão, lão già ấy xung phong về phía chiến hạm của địch, chỉ để lại tiếng rống lớn:
- Điện hạ, xem như ta cầu ngài, có thể ngài chưa hiểu hết ý nghĩa về sự tồn tại của Đế quốc, có thể ngài chán nản, nhưng những ngày qua ngài nợ ta ân tình. Vì thế, hãy sống tiếp mà trả thù cho ta!
Chiếc giáp máy cũ kĩ trải qua không biết bao nhiêu trận chiến của một cựu quân nhân lao vào quân địch, tiến đến số mệnh cuối cùng của nó: Bảo vệ hi vọng duy nhất còn lại của cả Đế quốc.
Chỉ có trong bộ giáp máy đang bay về hướng ngược lại, là từng tiếng mắng và tiếng khóc nức nở:
- Ta đã nói rồi, ta đã nói rồi! Lão già khốn khiếp, tại sao lão không nghe lời khuyên của ta chứ?
- Ta đã nói rồi, sao còn không chịu cách xa ta ra như những người khác! Hức hức…
- Cái gì vinh quang của Đế quốc, cái gì hi vọng cuối cùng chứ, thật là chó chết mà… Hu hu…
Thằng nhóc vừa bay vừa khóc, nội tâm dần chuyển sang lạnh băng.
…
- Không!!!
Hai tay ôm lấy đầu, hắn hét lớn, trái tim đầy đau xót.
Đau, đau quá!
Nhịp tim đập liên hồi, đùng đùng như hồi tận thế.
Tại sao? Tại sao những người xung quanh ta đều phải chết? Tại sao chứ?
- Ha ha ha… Nó điên rồi!
- Ha hả… Đúng là một thằng nhóc điên loạn.
- Hé hé hé… Nhìn xem nó kìa. Nhìn nó thống khổ mà ta lại có cảm giác tự hào.
Mặc kệ người khác châm chọc, chế giễu, hắn không nói gì. Rốt cuộc hắn lẳng lặng nhìn về phía lão Perli, đưa tay vuốt đôi mắt đang trừng to của lão.
Đây là một trong những người đã đối xử tốt với hắn.
Người ấy chết trước mặt hắn, cũng tại trong ngực của hắn, nhưng hắn vẫn bất lực như ngày nào.
Vì cái gì?
Tại sao có thể như vậy?
Vì cái gì mấy tên cặn bã này sẽ tại ngay lúc này làm ra chuyện này chứ?
Thống khổ, bi ai, thù hận…
Ngàn triệu suy nghĩ tại trong lòng hắn xao động, va chạm, cuối cùng, hắn nhắm mắt.
Nơi khóe mắt, một thứ chất lỏng trong hốc mắt dần dần đầy rồi tràn ra, cuối cùng những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt hắn.
- Ha ha, đừng kéo dài thời gian nữa, vật kia đã tìm được và nhờ người đem về cho thuyền trưởng rồi. Chúng ta không thể dừng lại chỗ này quá nhiều thời gian, đem thằng nhóc kia làm thịt đi.
Vào lúc này, ở trong đám người đối diện, một gã có thân hình cao lớn, mặt đầy sẹo, gãi gãi ngón tay mà mở miệng nói.
Trong lời nói của hắn thể hiện ra sự coi thường mạng sống, làm nổi bật lên tính cách hung tàn của những tên hải tặc.
- Vâng, đại nhân, ta rất hân hạnh được giết hắn.
Cô Đồn ân cần nịnh nọt một câu, rồi cầm lấy một thanh đao lớn mà bước về phía hắn, sắc mặt trở nên dữ tợn, chế giễu:
- Ha ha ha ha… Cái tên dơ bẩn nhà ngươi vậy mà đã từng đánh ta? Hiện tại ta muốn chặt mười bảy, mười tám đao lên cơ thể của ngươi.
- Ngươi nghe nói qua tàn nhẫn sao?
Thiếu niên đối diện không thèm liếc mắt nhìn tên Cô Đồn, cũng không quan tâm lời nói của hắn, nói ra một câu như thế.
Thanh âm của hắn có chút run rẩy, hiển nhiên là do cảm xúc đang bất ổn.
- Ha ha ha… Sắp chết đến nơi còn nói bậy nói bạ, tên phế vật này, ha ha ha…
Cô Đồn cầm đao trên tay, điên cuồng cười to châm chọc.
- Nếu như ngươi chưa từng nghe nói, như vậy…
Đem cơ thể của lão Perli đặt ở dưới đất thật vững vàng, hắn từ từ đứng thẳng người lên, đôi tay run rẩy, tựa hồ ấp ủ cái gì.
- Ta liền giúp ngươi biết đến cái gì gọi là tàn nhẫn.
Nơi khóe mắt của hắn mang theo một tia nước mắt nhàn nhạt, con mắt bỗng nhiên mở ra, một đôi tròng mắt nhìn về tên lưu manh trước mặt, nhuộm một màu vàng óng như hai vầng mặt trời nhỏ.
- Ha ha ha, khốn khiếp, ngươi đang nói cái gì? Ta chính là người chém chết lão Perli, ngươi có thể làm gì được ta?
Cô Đồn cuồng tiếu không thôi, giơ lên đao thép, hướng về trước mặt thiếu niên mà lớn tiếng trào phúng, rồi chợt bổ xuống một đao.
Từ lần trước bị quất hai tát tai trước mặt mọi người, hắn đã phẫn hận hồi lâu, hôm nay có cơ hội báo thù, hắn vui mừng không thôi, dường như là sử dụng sức mạnh từ lúc còn nốc sữa, hướng về đối phương mà chém xuống.
Trong lòng của Cô Đồn, hắn đã tưởng tượng ra khuôn mặt thất kinh của đối phương, trong nội tâm càng dâng lên một cảm giác vui sướng vô cùng.
“Kẻ ti tiện có can đảm đánh ta vẫn là chết dưới tay của ta mới phải.”
Nhưng rất kỳ quái chính là, thiếu niên ngu ngốc bên kia căn bản không có suy nghĩ tránh né đòn này. Hắn chỉ là đứng ở nơi đó, nhìn xem lưỡi đao chém xuống cơ thể mình.
“Đây là… sợ hãi đến nỗi không biết làm cách nào để né tránh sao?”
Trong nội tâm của Cô Đồn lóe lên ý nghĩ như thế, khóe miệng đang vui vẻ của hắn càng phát ra sung sướng, hắn lại dồn thêm một chút sức vào cây đao trên tay.
- Ôi!!! A, còn tưởng rằng sẽ không tìm thấy cái tên ngu ngốc này rồi, không nghĩ ngươi thông minh đến nỗi tự đưa mình tới cửa rồi hả?
Bên phía đối diện chừng 5 mét, qua một chút thời gian, Cô Đồn mới nhận ra kẻ đã từng đánh mình, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời, lộ ra bộ mặt dữ tợn, vừa cười vừa nói.
Mà ở bên cạnh hắn là một đám hải tặc với sắc mặt hung ác, hoặc là cười lên ha hả, hoặc đứng nhìn đầy trào phúng, trong tay từng người đều cầm đao và kiếm.
Hắn ngẩng đầu lên, liếc nhìn những kẻ kia, nhưng không có để ý, mà trực tiếp dùng tay chặn lại vết thương lớn đang chảy máu trên người lão Perli.
Thế nhưng mà không chặn nổi!
Vết thương trên người lão Perli không chỉ có một chỗ, trên thân thể lão, mỗi nơi đều là vết đao. Đáng chú ý là có hai vết thương chí mạng, máu tươi đang điên cuồng tuôn ra, hắn thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể lão Perli đang dần lạnh xuống.
Hắn bất lực!
Dù cho có cường đại tinh thần, dù cho đã trở thành nhà huấn luyện pokemon, đã trở thành một người có được lực lượng mà phàm nhân ở thế giới này không thể địch nổi, thậm chí dù cho hắn là người chơi, nhưng đối mặt với vết thương chí mạng của lão Perli, hắn hoàn toàn không có bất kỳ biện pháp nào.
Bối rối, hắn bối rối!
Chưa bao giờ từng có bối rối.
Hắn dùng tay đi chặn lại những vết thương kia, cởi phăng chiếc áo của mình ra, xé thành nhiều mảnh, băng bó vết thương. Song có chặn thế nào, thì cũng không chặn hết tất cả, tay của hắn dính đầy máu tươi, mà hắn lại không có bất kỳ năng lực nào ngăn cản chúng dừng chảy ra.
- Khục khục…
Ở thời điểm này, lão Perli mở to đôi mắt dính đầy máu, tầm mắt lão mơ hồ không rõ, phun ra hai cục máu tươi.
- Nhóc…
- Ông chủ, ngài nói gì?
Hắn quên đi nhịp đập của trái tim mình, cố nén nỗi đau đớn đang âm ỉ tại mỗi góc trong cơ thể, trấn tĩnh nói.
- Sống thật tốt… Vẫn là… Con gái của ta…
Lời nói yếu ớt của lão Perli còn chưa nói xong, thì tính mạng của lão đi đến điểm cuối, những lời nói đằng sau không kịp phát ra, ngón tay lão buông lỏng, đôi mắt mất đi ánh sáng.
Cảm giác được cơ thể của lão Perli, người mà đối xử tốt với hắn, người mà dù keo kiệt với bủn xỉn nhưng chưa lúc nào thôi quan tâm hắn, dần dần cứng ngắc, độ ấm lạnh dần, trong lòng của hắn run lên.
…
- Hoàng tử, nhanh chạy vào cái hang kia, nhanh đi!
Một vị tướng lo lắng đẩy hắn về phía cái hang núi lửa, sau đó rút kiếm ra mà rống to:
- Đội hộ vệ, xông lên!
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Ánh kiếm lập lòe sắc lam, chiếu rọi một góc trời giữa màn đêm u tối, như bài ca của những dũng sĩ quyết chí tiến lên, như lòng yêu nước không bao giờ thay đổi, như trái tim của một con người dũng cảm không ngại hi sinh vì chính nghĩa, nó tỏa sáng, tỏa ra vô tận sức sống.
Những con người nhỏ bé với thanh kiếm công lý trên tay xông thẳng về phía các chiến hạm, sau đó dưới loạt đạn pháo của chúng, người người rơi rụng, như những ngôi sao tươi đẹp nhất vụt tắt giữa vũ trụ bao la.
Nhìn đứa trẻ đã trốn vào hang động kia, những giọt nước mắt lặng im chảy dài trên gương mặt những vì sao rơi rụng.
"Bệ hạ, chúng thuộc hạ đã không cô phụ sự kỳ vọng của ngài!"
…
- Thế nào, đói có phải không? Hì hì… Đây, ăn đi.
Cô gái trẻ đưa chiếc bánh cho thằng nhóc, đầy lòng thương và nhiệt tình.
- Cảm ơn!
Nó lí nhí đáp.
Ba ngày sau, thân thể cô gái bị treo lên cửa thành, vết thương đầy rẫy, không mảnh vải che thân. Kẻ địch muốn dùng cách này dụ đứa trẻ ra, cũng như thể hiện quyền uy và sức mạnh.
Đứa trẻ núp ở phương xa, yên lặng khóc.
"Xin lỗi, đều là do em hại chị!"
…
- Này lão già, ta bảo rồi, đừng có theo ta, những người giúp ta đều đã chết.
Thằng nhóc ăn mày trừng mắt nhìn về phía lão già, thét chói tai.
Một ông lão với chòm râu trắng, đôi mắt híp lại, cười cợt:
- Chết? Chết thì chết chứ, là con dân của Thiên Không đều phải có trách nhiệm với Đế quốc. Những kẻ hèn nhát thì liên quan gì đến lão già ta?
Thằng nhóc cáu gắt:
- Này lão già, ta bảo rồi, tránh xa ta ra, cứ đi theo ta làm gì? Bộ lão chán sống rồi à? Ta nói lão có nghe không thế?
- Ha ha ha… Điện hạ, lão thần vẫn đang nghe đấy thôi.
Một tuần sau, hai người lọt vào trận phục kích của kẻ địch.
Ông lão ấy hiên ngang lẫm liệt đối mặt với chiến hạm của địch, không hề quay mặt lại, bảo:
- Điện hạ, ngài chạy mau đi. Đừng phụ lòng những con dân của ngài.
- Không! Ta không đi, ta chán sống như thế này lắm rồi!
Thằng nhóc nổi lên xúc động, gào thét.
“Bốp.” – Ông lão đánh một cái tát vào mặt nó, làm nó văng ra xa.
Rồi ấn tay phải vào chiếc đồng hồ đang đeo bên tay trái, lập tức một bộ giáp bao trùm toàn thân lão, lão già ấy xung phong về phía chiến hạm của địch, chỉ để lại tiếng rống lớn:
- Điện hạ, xem như ta cầu ngài, có thể ngài chưa hiểu hết ý nghĩa về sự tồn tại của Đế quốc, có thể ngài chán nản, nhưng những ngày qua ngài nợ ta ân tình. Vì thế, hãy sống tiếp mà trả thù cho ta!
Chiếc giáp máy cũ kĩ trải qua không biết bao nhiêu trận chiến của một cựu quân nhân lao vào quân địch, tiến đến số mệnh cuối cùng của nó: Bảo vệ hi vọng duy nhất còn lại của cả Đế quốc.
Chỉ có trong bộ giáp máy đang bay về hướng ngược lại, là từng tiếng mắng và tiếng khóc nức nở:
- Ta đã nói rồi, ta đã nói rồi! Lão già khốn khiếp, tại sao lão không nghe lời khuyên của ta chứ?
- Ta đã nói rồi, sao còn không chịu cách xa ta ra như những người khác! Hức hức…
- Cái gì vinh quang của Đế quốc, cái gì hi vọng cuối cùng chứ, thật là chó chết mà… Hu hu…
Thằng nhóc vừa bay vừa khóc, nội tâm dần chuyển sang lạnh băng.
…
- Không!!!
Hai tay ôm lấy đầu, hắn hét lớn, trái tim đầy đau xót.
Đau, đau quá!
Nhịp tim đập liên hồi, đùng đùng như hồi tận thế.
Tại sao? Tại sao những người xung quanh ta đều phải chết? Tại sao chứ?
- Ha ha ha… Nó điên rồi!
- Ha hả… Đúng là một thằng nhóc điên loạn.
- Hé hé hé… Nhìn xem nó kìa. Nhìn nó thống khổ mà ta lại có cảm giác tự hào.
Mặc kệ người khác châm chọc, chế giễu, hắn không nói gì. Rốt cuộc hắn lẳng lặng nhìn về phía lão Perli, đưa tay vuốt đôi mắt đang trừng to của lão.
Đây là một trong những người đã đối xử tốt với hắn.
Người ấy chết trước mặt hắn, cũng tại trong ngực của hắn, nhưng hắn vẫn bất lực như ngày nào.
Vì cái gì?
Tại sao có thể như vậy?
Vì cái gì mấy tên cặn bã này sẽ tại ngay lúc này làm ra chuyện này chứ?
Thống khổ, bi ai, thù hận…
Ngàn triệu suy nghĩ tại trong lòng hắn xao động, va chạm, cuối cùng, hắn nhắm mắt.
Nơi khóe mắt, một thứ chất lỏng trong hốc mắt dần dần đầy rồi tràn ra, cuối cùng những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt hắn.
- Ha ha, đừng kéo dài thời gian nữa, vật kia đã tìm được và nhờ người đem về cho thuyền trưởng rồi. Chúng ta không thể dừng lại chỗ này quá nhiều thời gian, đem thằng nhóc kia làm thịt đi.
Vào lúc này, ở trong đám người đối diện, một gã có thân hình cao lớn, mặt đầy sẹo, gãi gãi ngón tay mà mở miệng nói.
Trong lời nói của hắn thể hiện ra sự coi thường mạng sống, làm nổi bật lên tính cách hung tàn của những tên hải tặc.
- Vâng, đại nhân, ta rất hân hạnh được giết hắn.
Cô Đồn ân cần nịnh nọt một câu, rồi cầm lấy một thanh đao lớn mà bước về phía hắn, sắc mặt trở nên dữ tợn, chế giễu:
- Ha ha ha ha… Cái tên dơ bẩn nhà ngươi vậy mà đã từng đánh ta? Hiện tại ta muốn chặt mười bảy, mười tám đao lên cơ thể của ngươi.
- Ngươi nghe nói qua tàn nhẫn sao?
Thiếu niên đối diện không thèm liếc mắt nhìn tên Cô Đồn, cũng không quan tâm lời nói của hắn, nói ra một câu như thế.
Thanh âm của hắn có chút run rẩy, hiển nhiên là do cảm xúc đang bất ổn.
- Ha ha ha… Sắp chết đến nơi còn nói bậy nói bạ, tên phế vật này, ha ha ha…
Cô Đồn cầm đao trên tay, điên cuồng cười to châm chọc.
- Nếu như ngươi chưa từng nghe nói, như vậy…
Đem cơ thể của lão Perli đặt ở dưới đất thật vững vàng, hắn từ từ đứng thẳng người lên, đôi tay run rẩy, tựa hồ ấp ủ cái gì.
- Ta liền giúp ngươi biết đến cái gì gọi là tàn nhẫn.
Nơi khóe mắt của hắn mang theo một tia nước mắt nhàn nhạt, con mắt bỗng nhiên mở ra, một đôi tròng mắt nhìn về tên lưu manh trước mặt, nhuộm một màu vàng óng như hai vầng mặt trời nhỏ.
- Ha ha ha, khốn khiếp, ngươi đang nói cái gì? Ta chính là người chém chết lão Perli, ngươi có thể làm gì được ta?
Cô Đồn cuồng tiếu không thôi, giơ lên đao thép, hướng về trước mặt thiếu niên mà lớn tiếng trào phúng, rồi chợt bổ xuống một đao.
Từ lần trước bị quất hai tát tai trước mặt mọi người, hắn đã phẫn hận hồi lâu, hôm nay có cơ hội báo thù, hắn vui mừng không thôi, dường như là sử dụng sức mạnh từ lúc còn nốc sữa, hướng về đối phương mà chém xuống.
Trong lòng của Cô Đồn, hắn đã tưởng tượng ra khuôn mặt thất kinh của đối phương, trong nội tâm càng dâng lên một cảm giác vui sướng vô cùng.
“Kẻ ti tiện có can đảm đánh ta vẫn là chết dưới tay của ta mới phải.”
Nhưng rất kỳ quái chính là, thiếu niên ngu ngốc bên kia căn bản không có suy nghĩ tránh né đòn này. Hắn chỉ là đứng ở nơi đó, nhìn xem lưỡi đao chém xuống cơ thể mình.
“Đây là… sợ hãi đến nỗi không biết làm cách nào để né tránh sao?”
Trong nội tâm của Cô Đồn lóe lên ý nghĩ như thế, khóe miệng đang vui vẻ của hắn càng phát ra sung sướng, hắn lại dồn thêm một chút sức vào cây đao trên tay.
Tác giả :
MT