Chiến Dịch Trái Tim
Chương 5
Ba tháng sau…
“THÚ THỰC TÔI KHÔNG hiểu sao lại thế,” Gabriel lên tiếng, “nhưng có vẻ tôi vừa tậu được một cô vợ.”
“Anh cứ đùa.” Caleb bồn chồn sải những bước dài băng qua thư phòng để đến đứng phía bên kia bàn giấy. “Này ông anh họ, đây là ý tưởng về một câu chuyện đùa của anh ấy ư?”
“Tôi nghĩ cậu đã hiểu tôi quá rõ để biết là tôi không bao giờ nói đùa khi đề cập đến chủ đề vợ tương lai của mình rồi kia mà.”
Nãy giờ Gabriel vẫn tì người ngả về phía trước, hai bàn tay chống lên mặt bàn, chăm chú đọc một mẩu tin. Chàng đứng thẳng lên xoay ngược tờ báo để Caleb có thể đọc được mẩu thông cáo nho nhỏ.
Caleb cầm tờ báo lên đọc lớn thành tiếng.
TRIỂN LÃM ẢNH TẠI PHỐ NOCTON
Vào tối thứ Năm rất đông khán giả đã tập trung đông nghịt các đại sảnh triển lãm ảnh trên phố Nocton. Những bức ảnh được trưng bày tại đây đa phần là tác phẩm của các nhiếp ảnh gia tinh tế và ấn tượng bậc nhất của nghệ thuật nhiếp ảnh. Rất nhiều phân hạng truyền thông được thể hiện, bao gồm ảnh phong cảnh, ảnh tĩnh vật, ảnh kiến trúc và ảnh chân dung.
Tất cả các tác phẩm đều mang vẻ đẹp và sức cuốn hút kỳ diệu, hoàn toàn xứng đáng được vinh danh là Nghệ thuật cao cấp. Tuy nhiên, theo ý kiến đánh giá của các nhà phê bình, tác phẩm thu hút nhất là bộ bốn bức ảnh đầu tiên được liệt kê trong bộ ảnh mang tiêu đề Mộng.
Mặc dù được đưa ra triển lãm trong hạng mục ảnh kiến trúc, những bức ảnh này thật nổi bật vì chúng kết hợp giữa ảnh chân dung, ảnh kiến trúc lẫn chất siêu linh mà chỉ có thể được miêu tả là lung linh huyền ảo. Một trong những bức ảnh này đã đoạt giải nhất một cách xứng đáng.
Phu nhân Jones, nhiếp ảnh gia chủ nhân của bức ảnh đoạt giải, cũng có mặt trong số người đến dự. Phu nhân là một gương mặt khá mới mẻ trong làng nhiếp ảnh ở Luân Đôn, nhưng lại gặt hái được nhiều thành công vang dội. Danh sách khách hàng của mệnh phụ này bao gồm cả một vài người thuộc những nhân vật tiếng tăm nhất trong xã hội thượng lưu.
Quả phụ trang nhã vận trang phục đậm sắc màu tang tóc nhất, theo như thói quen của mình. Bộ váy sang trọng màu đen làm tôn lên mái tóc nâu sậm óng ả cùng đôi mắt màu hổ phách của cô. Thật ra, theo như những người hiện diện tại đây nhận xét, nhiếp ảnh gia này trông ấn tượng chẳng kém những bức ảnh của mình.
Lòng chung thủy cảm động mà phu nhân Jones dành để tưởng nhớ đến người chồng quá cố của mình, người đã bỏ mạng bi thảm khi đôi vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật tại vùng Viễn Tây, là điều mọi người trong giới nhiếp ảnh đều biết rõ. Quả phụ đã tuyên bố rành rõ rằng, sau khi mất đi tình yêu vĩ đại của đời mình, cô sẽ không bao giờ yêu đương trở lại. Mọi nỗi chú tâm, mọi giác quan và tình cảm của cô giờ đây được sử dụng để hoàn thiện các tác phẩm nghệ thuật của mình cho lợi ích lớn lao của giới am hiểu và sưu tầm nghệ thuật.
“Quỷ thật,” Caleb ngước mắt lên khỏi mục báo. Nét mặt vốn đã khắc nghiệt của anh giờ càng thêm đanh lại. “Anh có thật sự tin là đây cũng chính là cô thợ nhiếp ảnh mà anh đã thuê để chụp ảnh cho bộ sưu tập tại trụ sở Hội không?”
Gabriel băng qua thư phòng đến dừng ngay trước những khung cửa sổ mái vòm kiểu Ý. Chàng chắp hai tay ra sau lưng và chăm chú ngắm nhìn khu vườn sũng nước mưa. “Cũng có thể chỉ là trùng hợp.”
“Tôi biết rõ anh nghĩ thế nào về chuyện trùng hợp rồi.”
“Tôi phải thực tế chứ. Có bao nhiêu cơ may rằng chỉ ba tháng sau khi cô Milton được thuê đến chụp ảnh cho bộ sưu tập tại trụ sở Hội, thì một phụ nữ khác có cùng màu mắt lẫn màu tóc lại tự mình dựng nên tên tuổi trong ngành nhiếp ảnh ở Luân Đôn cơ chứ? Tôi đã biết rằng cô Milton ấy đã rất hứng khởi với món tiền công nhận được từ Hội đồng Trị sự. Tôi cũng đã nhận ra là cô ấy đã có dự định sử dụng món tiền ấy, những dự định lớn lao, mặc dù cô ấy không nói gì cho tôi biết.”
“Anh không thể đoan chắc đấy là cùng một cô thợ nhiếp ảnh.”
Gabriel ngoảnh đầu lại nhìn vào tờ báo. “Cậu đã đọc những lời bình luận rồi đấy thôi. Một nhà phê bình cho rằng tác phẩm của cô ấy gây ấn tượng mạnh mẽ và có sức cuốn hút. Ông ta còn bảo bức ảnh có chất siêu linh. Điều ấy mô tả rất chính xác những bức ảnh của cô Milton đấy. Cô ấy là một nhiếp ảnh gia tài tình lắm, Caleb ạ. Rồi lại còn cả vụ tên tuổi nữa chứ.”
“Nếu đúng là như thế thì chuyện gì đã khiến cô ta đổi sang họ Jones vậy?”
Có lẽ nàng đang mang đứa con của mình chăng, Gabriel thầm nghĩ.
Ý nghĩ ấy làm chàng chao đảo, làm dấy lên lòng chiếm hữu và khơi nguồn cho những bản năng muốn bao bọc mà cho đến trước giây phút ấy chàng chưa hề biết là mình có được.
Đi kèm với khả năng ấy là một nhận thức khác khiến chàng thấy vô cùng chột dạ. Nếu như Venetia phải sử dụng tên của chàng để cho bào thai không bị rẻ rúng, thì hẳn nàng đang sợ hãi vô cùng.
Chàng quyết định không thổ lộ khả năng này cho Caleb biết.
“Tôi chỉ có thể cho rằng cô ấy quyết định tốt hơn là nên giả danh làm quả phụ để phát triển sự nghiệp,” thay vì thế chàng đáp. “Cậu cũng biết một phụ nữ đứng ra kinh doanh hay tự mưu sinh khó khăn đến thế nào rồi. Nếu đấy là một cô độc thân, xinh đẹp thì lại càng gay go hơn nữa ấy chứ.”
Thoảng một chút im lặng ngắn ngủi sau lưng chàng. Gabriel quay lại, bắt gặp Caleb đang quan sát mình với vẻ đăm chiêu ra mặt.
“Cô Milton ấy hấp dẫn lắm à?” Caleb điềm nhiên hỏi.
Gabriel nhướng mày. “Hết mực cuốn hút.”
“Tôi hiểu rồi,” Caleb đáp. “Anh vẫn chưa trả lời cho câu hỏi của tôi. Anh nghĩ tại sao cô ta lại chọn họ là Jones khi định giả danh làm quả phụ vậy?”
“Chắc là tiện thôi mà.”
“Tiện ấy à,” Caleb lặp lại.
“Tôi cho là hẳn cô ấy đã đọc thấy cáo phó đăng trên vài tờ tin tức sau chuỗi sự kiện xảy ra tại trụ sở Hội ấy rồi,” Gabriel giải thích. “Rõ ràng cô ấy đã kết luận rằng tôi chẳng còn cần đến cái họ Jones ấy nữa thì để cô ấy mượn luôn cho rồi.”
Caleb nhìn xuống tờ báo. “Trong tình huống thế này thì là không may rồi.”
“Còn hơn là không may nữa ấy chứ.” Gabriel quay mình khỏi cửa sổ. “Có khả năng còn là một thảm họa nữa cơ. Ít nhất thì việc này sẽ khiến cho tất cả những dự tính được phác thảo chi tiết của chúng ta xáo xào lên cả.”
“Nhưng dù sao thì, cũng không hẳn là các kế hoạch của chúng ta đang được tiến hành suôn sẻ gì cho cam,” Caleb chỉ ra. “Chúng ta chưa lần ra được bất cứ manh mối nào của vụ trộm cả.”
“Quả thật, đường dây manh mối đúng thật đã tắt ngủm,” Gabriel đồng tình. Một dòng năng lượng lờ mờ nhột nhạt dấy lên trong chàng. “Nhưng tôi nghĩ đến điều này sắp thay đổi rồi đây.”
Caleb khẽ nheo mắt. “Liệu anh có thể một mình đối phó với chuyện này được không vậy?”
“Tôi thấy chẳng còn lựa chọn nào khác.”
“Nếu anh có thể chờ khoảng một tháng nữa thì có lẽ tôi giúp được anh đấy.”
Gabriel lắc đầu. “Chuyện này không thể chờ được. Giờ khi Venetia đã dính líu vào rồi thì lại càng không. Cậu có những nhiệm vụ của riêng cậu. Cả hai chúng ta đều hiểu cặn kẽ rằng những nhiệm vụ ấy cũng quan trọng không kém gì chuyện này.”
“Quả vậy, tôi e là đúng thế thật.”
Gabriel dợm bước tiến ra phía cửa. “Rạng sáng mai tôi sẽ khởi hành đến Luân Đôn. Không biết quả phụ đang buồn khổ của tôi sẽ nói gì đây khi cô ấy phát hiện ra đức lang quân quá cố của mình vẫn đang sống sờ sờ như thế này.”
“THÚ THỰC TÔI KHÔNG hiểu sao lại thế,” Gabriel lên tiếng, “nhưng có vẻ tôi vừa tậu được một cô vợ.”
“Anh cứ đùa.” Caleb bồn chồn sải những bước dài băng qua thư phòng để đến đứng phía bên kia bàn giấy. “Này ông anh họ, đây là ý tưởng về một câu chuyện đùa của anh ấy ư?”
“Tôi nghĩ cậu đã hiểu tôi quá rõ để biết là tôi không bao giờ nói đùa khi đề cập đến chủ đề vợ tương lai của mình rồi kia mà.”
Nãy giờ Gabriel vẫn tì người ngả về phía trước, hai bàn tay chống lên mặt bàn, chăm chú đọc một mẩu tin. Chàng đứng thẳng lên xoay ngược tờ báo để Caleb có thể đọc được mẩu thông cáo nho nhỏ.
Caleb cầm tờ báo lên đọc lớn thành tiếng.
TRIỂN LÃM ẢNH TẠI PHỐ NOCTON
Vào tối thứ Năm rất đông khán giả đã tập trung đông nghịt các đại sảnh triển lãm ảnh trên phố Nocton. Những bức ảnh được trưng bày tại đây đa phần là tác phẩm của các nhiếp ảnh gia tinh tế và ấn tượng bậc nhất của nghệ thuật nhiếp ảnh. Rất nhiều phân hạng truyền thông được thể hiện, bao gồm ảnh phong cảnh, ảnh tĩnh vật, ảnh kiến trúc và ảnh chân dung.
Tất cả các tác phẩm đều mang vẻ đẹp và sức cuốn hút kỳ diệu, hoàn toàn xứng đáng được vinh danh là Nghệ thuật cao cấp. Tuy nhiên, theo ý kiến đánh giá của các nhà phê bình, tác phẩm thu hút nhất là bộ bốn bức ảnh đầu tiên được liệt kê trong bộ ảnh mang tiêu đề Mộng.
Mặc dù được đưa ra triển lãm trong hạng mục ảnh kiến trúc, những bức ảnh này thật nổi bật vì chúng kết hợp giữa ảnh chân dung, ảnh kiến trúc lẫn chất siêu linh mà chỉ có thể được miêu tả là lung linh huyền ảo. Một trong những bức ảnh này đã đoạt giải nhất một cách xứng đáng.
Phu nhân Jones, nhiếp ảnh gia chủ nhân của bức ảnh đoạt giải, cũng có mặt trong số người đến dự. Phu nhân là một gương mặt khá mới mẻ trong làng nhiếp ảnh ở Luân Đôn, nhưng lại gặt hái được nhiều thành công vang dội. Danh sách khách hàng của mệnh phụ này bao gồm cả một vài người thuộc những nhân vật tiếng tăm nhất trong xã hội thượng lưu.
Quả phụ trang nhã vận trang phục đậm sắc màu tang tóc nhất, theo như thói quen của mình. Bộ váy sang trọng màu đen làm tôn lên mái tóc nâu sậm óng ả cùng đôi mắt màu hổ phách của cô. Thật ra, theo như những người hiện diện tại đây nhận xét, nhiếp ảnh gia này trông ấn tượng chẳng kém những bức ảnh của mình.
Lòng chung thủy cảm động mà phu nhân Jones dành để tưởng nhớ đến người chồng quá cố của mình, người đã bỏ mạng bi thảm khi đôi vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật tại vùng Viễn Tây, là điều mọi người trong giới nhiếp ảnh đều biết rõ. Quả phụ đã tuyên bố rành rõ rằng, sau khi mất đi tình yêu vĩ đại của đời mình, cô sẽ không bao giờ yêu đương trở lại. Mọi nỗi chú tâm, mọi giác quan và tình cảm của cô giờ đây được sử dụng để hoàn thiện các tác phẩm nghệ thuật của mình cho lợi ích lớn lao của giới am hiểu và sưu tầm nghệ thuật.
“Quỷ thật,” Caleb ngước mắt lên khỏi mục báo. Nét mặt vốn đã khắc nghiệt của anh giờ càng thêm đanh lại. “Anh có thật sự tin là đây cũng chính là cô thợ nhiếp ảnh mà anh đã thuê để chụp ảnh cho bộ sưu tập tại trụ sở Hội không?”
Gabriel băng qua thư phòng đến dừng ngay trước những khung cửa sổ mái vòm kiểu Ý. Chàng chắp hai tay ra sau lưng và chăm chú ngắm nhìn khu vườn sũng nước mưa. “Cũng có thể chỉ là trùng hợp.”
“Tôi biết rõ anh nghĩ thế nào về chuyện trùng hợp rồi.”
“Tôi phải thực tế chứ. Có bao nhiêu cơ may rằng chỉ ba tháng sau khi cô Milton được thuê đến chụp ảnh cho bộ sưu tập tại trụ sở Hội, thì một phụ nữ khác có cùng màu mắt lẫn màu tóc lại tự mình dựng nên tên tuổi trong ngành nhiếp ảnh ở Luân Đôn cơ chứ? Tôi đã biết rằng cô Milton ấy đã rất hứng khởi với món tiền công nhận được từ Hội đồng Trị sự. Tôi cũng đã nhận ra là cô ấy đã có dự định sử dụng món tiền ấy, những dự định lớn lao, mặc dù cô ấy không nói gì cho tôi biết.”
“Anh không thể đoan chắc đấy là cùng một cô thợ nhiếp ảnh.”
Gabriel ngoảnh đầu lại nhìn vào tờ báo. “Cậu đã đọc những lời bình luận rồi đấy thôi. Một nhà phê bình cho rằng tác phẩm của cô ấy gây ấn tượng mạnh mẽ và có sức cuốn hút. Ông ta còn bảo bức ảnh có chất siêu linh. Điều ấy mô tả rất chính xác những bức ảnh của cô Milton đấy. Cô ấy là một nhiếp ảnh gia tài tình lắm, Caleb ạ. Rồi lại còn cả vụ tên tuổi nữa chứ.”
“Nếu đúng là như thế thì chuyện gì đã khiến cô ta đổi sang họ Jones vậy?”
Có lẽ nàng đang mang đứa con của mình chăng, Gabriel thầm nghĩ.
Ý nghĩ ấy làm chàng chao đảo, làm dấy lên lòng chiếm hữu và khơi nguồn cho những bản năng muốn bao bọc mà cho đến trước giây phút ấy chàng chưa hề biết là mình có được.
Đi kèm với khả năng ấy là một nhận thức khác khiến chàng thấy vô cùng chột dạ. Nếu như Venetia phải sử dụng tên của chàng để cho bào thai không bị rẻ rúng, thì hẳn nàng đang sợ hãi vô cùng.
Chàng quyết định không thổ lộ khả năng này cho Caleb biết.
“Tôi chỉ có thể cho rằng cô ấy quyết định tốt hơn là nên giả danh làm quả phụ để phát triển sự nghiệp,” thay vì thế chàng đáp. “Cậu cũng biết một phụ nữ đứng ra kinh doanh hay tự mưu sinh khó khăn đến thế nào rồi. Nếu đấy là một cô độc thân, xinh đẹp thì lại càng gay go hơn nữa ấy chứ.”
Thoảng một chút im lặng ngắn ngủi sau lưng chàng. Gabriel quay lại, bắt gặp Caleb đang quan sát mình với vẻ đăm chiêu ra mặt.
“Cô Milton ấy hấp dẫn lắm à?” Caleb điềm nhiên hỏi.
Gabriel nhướng mày. “Hết mực cuốn hút.”
“Tôi hiểu rồi,” Caleb đáp. “Anh vẫn chưa trả lời cho câu hỏi của tôi. Anh nghĩ tại sao cô ta lại chọn họ là Jones khi định giả danh làm quả phụ vậy?”
“Chắc là tiện thôi mà.”
“Tiện ấy à,” Caleb lặp lại.
“Tôi cho là hẳn cô ấy đã đọc thấy cáo phó đăng trên vài tờ tin tức sau chuỗi sự kiện xảy ra tại trụ sở Hội ấy rồi,” Gabriel giải thích. “Rõ ràng cô ấy đã kết luận rằng tôi chẳng còn cần đến cái họ Jones ấy nữa thì để cô ấy mượn luôn cho rồi.”
Caleb nhìn xuống tờ báo. “Trong tình huống thế này thì là không may rồi.”
“Còn hơn là không may nữa ấy chứ.” Gabriel quay mình khỏi cửa sổ. “Có khả năng còn là một thảm họa nữa cơ. Ít nhất thì việc này sẽ khiến cho tất cả những dự tính được phác thảo chi tiết của chúng ta xáo xào lên cả.”
“Nhưng dù sao thì, cũng không hẳn là các kế hoạch của chúng ta đang được tiến hành suôn sẻ gì cho cam,” Caleb chỉ ra. “Chúng ta chưa lần ra được bất cứ manh mối nào của vụ trộm cả.”
“Quả thật, đường dây manh mối đúng thật đã tắt ngủm,” Gabriel đồng tình. Một dòng năng lượng lờ mờ nhột nhạt dấy lên trong chàng. “Nhưng tôi nghĩ đến điều này sắp thay đổi rồi đây.”
Caleb khẽ nheo mắt. “Liệu anh có thể một mình đối phó với chuyện này được không vậy?”
“Tôi thấy chẳng còn lựa chọn nào khác.”
“Nếu anh có thể chờ khoảng một tháng nữa thì có lẽ tôi giúp được anh đấy.”
Gabriel lắc đầu. “Chuyện này không thể chờ được. Giờ khi Venetia đã dính líu vào rồi thì lại càng không. Cậu có những nhiệm vụ của riêng cậu. Cả hai chúng ta đều hiểu cặn kẽ rằng những nhiệm vụ ấy cũng quan trọng không kém gì chuyện này.”
“Quả vậy, tôi e là đúng thế thật.”
Gabriel dợm bước tiến ra phía cửa. “Rạng sáng mai tôi sẽ khởi hành đến Luân Đôn. Không biết quả phụ đang buồn khổ của tôi sẽ nói gì đây khi cô ấy phát hiện ra đức lang quân quá cố của mình vẫn đang sống sờ sờ như thế này.”
Tác giả :
Amanda Quick