Chiến Dịch Chia Tay
Chương 74
Edit: Sa
Hơn hai tiếng sau, Kiều Lâm Lâm “tình cờ gặp gỡ” Cố Chi Thu trong sân trường. Cô dắt cậu em họ cao tới ngực cô đi qua chỗ anh, khoa trương chào hỏi: “Ôi chao hôm nay anh còn ở trường chứ chưa về nhà hả? Tình cờ ghê ha ha ha.”
Cố Chi Thu: …
Tuy cô diễn hơi lố nhưng vẫn đủ khiến cậu bé chưa trải đời tin tưởng, ngẩng gương mặt đáng yêu lên hỏi Kiều Lâm Lâm: “Chị Lâm Lâm ơi, anh này cũng thi đỗ Trường Thanh ạ?”
Cậu bé chỉ mới lên tiểu học, chưa hiểu rõ học hành là gì, nhưng có chị họ học trường danh giá, người lớn trong nhà hay thậm chí là giáo viên cũng thường xuyên nhắc nhở cậu noi gương chị họ, vì vậy dù mới bé tí mà cậu đã biết rõ trường Trường Thanh rất “xịn”.
Thấy Kiều Lâm Lâm gật đầu đáp “Đúng rồi, anh này còn được tuyển thẳng vào Trường Thanh nữa cơ, siêu đỉnh luôn”, cậu bé tuy không hiểu tuyển thẳng là gì nhưng vẫn nhìn Cố Chi Thu bằng ánh mắt sùng bái.
Bị hai chị em nhìn chằm chằm, Cố Chi Thu không làm mặt lạnh được nữa, khẽ cong môi nở nụ cười dịu dàng, thân thiết xoa đầu cậu bé: “Chào em, em tên gì?”
“Em tên Kiều Vũ, mọi người gọi em là Tiểu Vũ ạ.”
“Vậy anh cũng gọi em là Tiểu Vũ được không?” Giọng nam thần rất dịu dàng và lịch thiệp, chỉ chốc lát sau đã chinh phục cậu nhóc.
Cậu nhóc Kiều Vũ tay trái nắm tay chị xinh gái, tay phải cầm tay anh đẹp trai, mặt đầy kiêu ngạo đi dạo một vòng trường Đại học Trường Thanh, trong lòng đã nảy sinh ước mơ được học tại ngôi trường vừa đẹp vừa có anh chị của mình.
Đi dạo quanh trường xong, anh trai còn mời chị em cậu ăn bánh và xem phim. Cậu nhóc càng thêm vui vẻ, lúc về vẫn còn thấy chưa đã, vừa vào nhà đã vội khoe với bà nội hôm nay cậu chơi cái gì, còn nói to: “Ở trường con gặp một anh, anh ấy là bạn học của chị, siêu lắm luôn, anh ấy còn chơi với tụi con lâu ơi là lâu nữa.”
Vì cậu nhóc nói là gặp ở trường nên ông Kiều không nghĩ nhiều, tiếp tục cười toe toét hùa theo bà cụ Kiều hỏi cậu bé chơi gì mà vui thế, chỉ có bà Kiều là đăm chiêu, hỏi Kiều Lâm Lâm: “Cậu bạn học đó là Tiểu Cố mà bố con kể hả?”
Kiều Lâm Lâm bình tĩnh lắc đầu: “Không phải ạ, con có nhiều bạn học lắm đó.”
Cô cố tình không giới thiệu tên của nam thần cho em họ chính là để phòng ngừa tình huống này, để bố mẹ nghĩ hôm nay cô chỉ tình cờ gặp bạn học nam mà họ không biết thôi.
Bà Kiều chưa bao giờ nghĩ con gái mình có trình độ nói dối không chớp mắt nên nghe vậy chỉ gật đầu tỏ ra đã biết, sau đó đi vào bếp.
Còn cậu nhóc thực sự rất phấn khích, từ lúc về nhà cho tới khi đi ngủ cứ luôn miệng nói không ngừng, nói trường đẹp cỡ nào, anh bạn học của chị họ cực kỳ thông minh cái gì cũng biết, cuối cùng tổng kết là chờ cậu lớn lên cũng sẽ học ở Trường Thanh. Bà cụ Kiều nghe mà vui như mở cờ trong bụng, còn Kiều Lâm Lâm lại ngầm cảm thán sức cuốn hút của nam thần là không gì ngăn nổi, mới một buổi chiều mà đã nạp thêm một fanboy.
Tất nhiên bản thân cô cũng rất hài lòng, cứ tưởng sẽ không được gặp nam thần trong suốt một tháng nghỉ đông, nào ngờ thằng em họ của mình lại còn có tác dụng như vậy nữa. Tuy dắt theo kỳ đà cản mũi làm cô không thể ôm ấp, hôn hít nam thần nhưng ít nhất là có thể gặp mặt trực tiếp chứ không chỉ trò chuyện qua điện thoại nữa, nhất là cô còn có thể lén nắm tay nam thần thừa dịp những lúc thằng bé lơ đễnh.
Quan trọng nhất là hẹn hò vụng trộm vô cùng k1ch thích.
Kiều Lâm Lâm đam mê cảm giác k1ch thích nên ngày hôm sau lại lấy cớ dắt em họ đi chơi, bà cụ Kiều tưởng cô thích em họ nên cười tít cả mắt đồng ý cho đi.
Đáng tiếc chỉ lợi dụng thằng bé được hai lần vì bà nội phải về quê, nếu mà về chậm vài ngày thì sẽ trúng đợt cao điểm xuân vận, như vậy hai bà cháu sẽ rất cực.
Trước ngày bà cụ Kiều về quê, lão Kiều đã xin đổi ca với đồng nghiệp để cùng Kiều Lâm Lâm dẫn bà cụ đi Cố Cung. Lần nào lên thủ đô, bà cụ cũng phải chụp ảnh ở quảng trường Thiên An Môn để về khoe với bạn bè. Vì vậy cả ngày hôm nay Kiều Lâm Lâm không thể tìm cách tình cờ gặp nam thần được nữa, mà tiễn bà nội về quê xong thì kỳ nghỉ ngắn ngủi của cô cũng kết thúc, cô phải quay lại làm việc.
Biết Kiều Lâm Lâm nghỉ đông còn phải làm việc, bà Kiều không hài lòng, mặt sa sầm, lạnh nhạt nói: “Nghỉ đông sao không được nghỉ? Ở nhà đi.”
Kiều Lâm Lâm không hiểu vì sao mẹ lại phản đối, ngơ ngác hỏi: “Lúc con nhận việc đã báo với mẹ rồi, mẹ cũng đồng ý mà, sao giờ lại không cho con làm?”
“Lúc đó con ở trường, bố mẹ phản đối thì con có chịu nghe không?” Bà Kiều tỏ vẻ đương nhiên, “Bây giờ con ở nhà, ăn của mẹ ở của mẹ nên phải nghe mẹ.”
Kiều Lâm Lâm: …
Mẹ lợi hại!
Tuy mẹ hơi vô lý nhưng Kiều Lâm Lâm vẫn nhỏ nhẹ giải thích với bà, dù sao đúng là hiện giờ cô ăn ở của bố mẹ thật, mẹ cô lại thích mềm chứ không thích cứng, trừ giải thích ra, không còn biện pháp nào khác.
Cô nói hợp tình hợp lý: “Nhưng con đã ký hợp đồng làm việc vào kỳ nghỉ đông rồi, với cả đâu phải công việc xấu xa đâu mà bố mẹ không cho con làm.” Cô tạm ngừng, sau đó lại ưỡn ngực bổ sung, “Chính bố mẹ cũng bảo con đi làm gia sư lúc nghỉ hè và nghỉ đông mà.”
“Bố mẹ chỉ cho con đi làm vào kỳ nghỉ, hơn nữa làm gia sư có nghĩa là củng cố lại kiến thức của bản thân, không ảnh hưởng tới việc học hành.”
Kiều Lâm Lâm nghe tới đó thì hiểu ra vấn đề. Bố mẹ rất phản đối việc cô vừa học vừa làm, nhưng vì cô ở trường, nằm ngoài tầm kiểm soát của họ nên họ mới không nói ra. Cô phản bác: “Con cũng chỉ đi làm vào cuối tuần thôi mà, đằng nào cũng rảnh, hơn nữa mẹ cũng xem bảng điểm cuối kỳ này của con rồi, đâu có tụt giảm đâu, chứng tỏ công việc không ảnh hưởng tới học hành.”
Bà Kiều vẫn không đồng ý: “Bây giờ không ảnh hưởng không có nghĩa là sau này cũng không ảnh hưởng. Đó là chưa kể bố mẹ không hề keo kiệt với con, tiền sinh hoạt hàng tháng của con không ít hơn sinh viên bình thường nào, ít nhất là không để con chịu đói. Con muốn nhiều tiên để làm gì?”
Thật ra đây mới là lý do khiến họ lo lắng nhất. Ông Kiều vốn ở thế trung lập cũng không dằn lòng được mà phụ họa: “Mẹ con nói đúng đó. Lâm Lâm à, nếu con muốn mua gì thì cứ nói với bố mẹ, tuy bố mẹ không giỏi giang gì nhưng sẽ luôn đáp ứng nhu cầu của con hết sức có thể. Con còn đi học, phải tập trung học hành mới đúng.”
Ông Kiều tận tình khuyên nhủ khiến Kiều Lâm Lâm đang định nói muốn mua nhà cũng phải ngại ngùng tuyên bố kế hoạch vĩ đại này vì cô nghĩ nếu nói ra trong tình huống này, cô sẽ giống như đứa con gái bất hiếu ép bố mẹ bán thận mua nhà cho mình vậy.
Kiều Lâm Lâm bèn tiu nghỉu nói: “Con không muốn mua gì cả, con chỉ thích kiếm tiền thôi.”
Lý do “cao cả” đó hiển nhiên không thuyết phục được ông bà Kiều. Họ biết rõ bản tính thích ăn không ngồi rồi của con gái, nó chỉ thích xài tiền thôi, từ bao giờ lại thay đổi, biến thành thích kiếm tiền?
Vì vậy ông Kiều càng lo lắng hơn, mặt mũi sầu thảm nói: “Lâm Lâm à, con nói thật cho bố biết đi, con vay nặng lãi đúng không?”
Kiều Lâm Lâm: …
Con giống như kẻ đương yên đương lành đi vay nặng lãi lắm sao? Cô rất muốn hỏi thế, nhưng nhìn ánh mắt đau đớn của bố mẹ, Kiều Lâm Lâm không cần hỏi cũng đã biết đáp án.
Cô không vòng vo nữa, lấy điện thoại ra, cho bố mẹ xem số tiền trong tài khoản ngân hàng và tài khoản tiết kiệm của mình: “Con nói thật đó, con đang dành dụm tiền thật mà.”
Kiều Lâm Lâm biết nguyên tắc không thể đặt hết trứng vào một cái rổ, vì vậy cô làm tới mấy cái thẻ ngân hàng, tất nhiên sổ tiết kiệm cũng không phải chỉ làm mỗi một cái. Hiện tại cô chỉ cho bố mẹ xem tài khoản chứa hai mươi nghìn mà thôi, còn tài khoản có gần mười nghìn thì cô giấu đi vì cô định dùng số tiền đó để mua quà cho nam thần. Tất nhiên cô cũng ôm ấp mong muốn lớn hơn là tài khoản đó cũng có thể chứa đủ tiền để mua nhà. Tóm lại, yêu đương cần có quỹ riêng, không thể để bố mẹ phát hiện quỹ hẹn hò được.
Tuy Kiều Lâm Lâm đã giấu bớt tiền nhưng khoản dành dụm hơn hai mươi nghìn vẫn khiến ông bà Kiều chấn động đến mức không nói thành lời. Một hồi lâu sau bà Kiều mới tìm lại giọng nói, đầu óc vẫn rất tỉnh táo: “Số tiền đó đủ cho con xài mấy năm, càng không cần phải đi làm thêm.”
Kiều Lâm Lâm ngỡ ngàng: “Mẹ đang chê nhiều tiền ạ?”
“Ừ.” Bà Kiều kiên định gật đầu: “Mẹ sợ con có nhiều tiền quá sẽ chơi bời lêu lổng.”
Kiều Lâm Lâm: …
Kiều Lâm Lâm không tài nào hiểu nổi mạch não của hai vị phụ huynh, cô suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu nổi logic của mẹ mình, bèn nói: “Thật ra con kiếm tiền là có mục đích.”
Ông Kiều vội hỏi: “Con muốn mua gì?”
“Muốn mua nhà ạ.”
Ông Kiều ngớ người: “Lâm Lâm à, con nói giỡn phải không?”
Kiều Lâm Lâm thành thật giải thích: “Hơn hai năm nữa con sẽ tốt nghiệp, lúc đó phải tìm việc, nhưng nhà mình lại ở tít ngoại ô, đâu dễ tìm được công ty gần nhà. Lúc đó con lại phải ở trọ như những bạn bè tỉnh khác, tháng nào cũng mất một khoản tiền thuê nhà, nhưng rõ ràng con là dân bản địa mà, tiền đó gửi ngân hàng không sướng hơn sao mà phải đưa cho người ta. Mà hai năm nữa bố cũng về hưu rồi, lúc đó mình mua nhà luôn là vừa. Bố mẹ ở khu nhà cũ cả nửa đời người rồi, tới lúc ở khu có thang máy rồi.”
Cô nói việc mua nhà là hoàn toàn phân tích dựa theo thực tế, đến cả công việc của cô và công việc của bố mẹ cũng đã tính toán cặn kẽ, tuy ông bà Kiều hơi giật mình nhưng cũng biết cô đang nghiêm túc. Nhưng cũng vì cô nghiêm túc nên họ càng khó tin, từ bao giờ mà đứa con gái chỉ biết ăn ngủ lại tính toán về lâu về dài được như thế? Hai vợ chồng ngơ ngác nhìn nhau, ông Kiều nói: “Nhưng con là con gái, phải cưới chồng, mua nhà để làm gì?”
Từ lâu Kiều Lâm Lâm đã biết vì bố mẹ chỉ có mỗi mình cô nên mới bằng lòng ở cả đời trong căn nhà cũ kỹ này, do đó cô không hề ngạc nhiên trước lời nói của ông Kiều. Nói thật, bố mẹ không phản đối kịch liệt suy nghĩ của cô đã tốt hơn tưởng tượng của cô rồi, xem ra khả năng thuyết phục được bố mẹ còn cao hơn cô nghĩ.
Kiều Lâm Lâm nói chắc nịch: “Mua nhà cho bố mẹ ở ạ. Cho dù con kiếm được chồng người bản địa thì cũng đâu thể không về thăm nhà lần nào. Nếu bố mẹ ở gần, có khi ngày nào con cũng về chơi ấy chứ, như thế không tốt hơn à?”
Nghe cô nói thế, vẻ hoảng hốt trên mặt ông bà Kiều giảm đi chút ít, thậm chí còn thuận theo suy nghĩ của con gái. Nếu ở gần nhà, sau này chẳng những được thường xuyên gặp con gái mà họ còn có thể trông nom cháu ngoại, quả thật rất tốt.
Thấy bố mẹ xuôi xuôi, Kiều Lâm Lâm bắt lấy thời cơ tung chiêu quyết định: “Chắc chắn bố mẹ sẽ không đồng ý cho con cưới người không có nhà không có xe, mà người đã có nhà có xe thì đó là tài sản trước hôn nhân, không liên quan gì tới con hết. Cho dù người ta đồng ý cho con cùng đứng tên mà con không có chứng cứ chứng minh có góp tiền thì cũng như không. Rồi nếu cái nhà mua đứt thì còn đỡ, chứ lỡ cái nhà đó còn phải trả góp mấy chục năm, mỗi tháng chồng con phải trả hết nửa lương cho ngân hàng, nửa còn lại mới thuộc về tài sản chung của vợ chồng, trong khi đó toàn bộ tiền lương của con đều là tài sản chung, thế thì con bị hút máu rồi còn gì? Nhưng nếu hai vợ chồng đều có nhà trước khi cưới, nhà ai người nấy tự trả nợ, như vậy sẽ không ai chịu thiệt thòi, cũng không ai dòm ngó nhà của nhau, đúng không ạ?”
Ông bà Kiều: …
Lời nói của Kiều Lâm Lâm đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của ông bà Kiều. Họ không học cao, không nắm được luật Hôn nhân, cứ nghĩ chờ con gái tốt nghiệp, kiếm con rể bản địa có nhà có xe đối xử tốt với con gái thì coi như họ đã hoàn thành xong nhiệm vụ của cha mẹ, sau này chỉ cần chơi với cháu ngoại nữa thôi. Nhưng bây giờ nghe cô nói chuyện, có vẻ như con gái mà không có nhà sẽ rất phiền phức?
Tư tưởng của ông bà Kiều không quá tiến bộ nhưng đúng như ông Kiều nói, họ chỉ có mỗi một mụn con, cô muốn gì thì họ sẽ cố gắng hết sức để mua cho cô. Vì vậy tuy không hiểu về luật Hôn nhân mà con gái phân tích, bà Kiều vẫn đăm chiêu: “Con để dành tiền không phải để đi du học mà là để mua nhà thôi sao?”
Kiều Lâm Lâm ngỡ ngàng, nhún vai: “Con học ngành Tiếng Trung mà, chẳng lẽ ra nước ngoài để học tiếng Trung?”
Bà Kiều á khẩu, nhưng sau đó vẫn giải thích: “Mẹ đọc báo thấy nói gần ba mươi phần trăm sinh viên trường con đi du học, có lẽ bạn bè con cũng chuẩn bị đi rồi, nên mẹ nghĩ con cũng muốn đi.”
“Con đâu có muốn.” Kiều Lâm Lâm kiên quyết lắc đầu, “Con chỉ muốn đi làm sớm để mua nhà thôi.”
Biết con gái mong muốn mua nhà cỡ nào, bà Kiều: …
Cuối cùng, Kiều Lâm Lâm được bố mẹ cho phép đi làm thêm, nhưng việc đó không liên quan gì tới kế hoạch mua nhà cả. Bố mẹ cô rất kiên định, học sinh thì phải ra dáng học sinh, cô muốn mua nhà thì chờ tốt nghiệp rồi nói, bây giờ phải tập trung học hành trước đã, không được để phân tâm.
Kiều Lâm Lâm hết cách, chỉ có thể dùng đòn “sát thủ”, lấy hợp đồng làm việc ra, giấy trắng mực đen quy định rõ ràng không được làm trái, nhờ vậy bố mẹ mới không phản đối được nữa.
Nhưng vào ngày quay chụp, ông Kiều vẫn xin nghỉ để đưa Kiều Lâm Lâm tới studio, sau đó giám sát cả ngày. Xác định đây là công việc đứng đắn, hai vợ chồng mới yên tâm, cho phép Kiều Lâm Lâm thực hiện hợp đồng với điều kiện tiên quyết là không để ảnh hưởng tới học tập, khi nào hợp đồng hết hạn thì phải nghỉ làm ngay.
Kiều Lâm Lâm cười toe đồng ý, thầm nghĩ nếu hết hạn hợp đồng mà sếp Châu muốn tái ký thì cô lén ký là xong thôi.
- -----oOo------
Hơn hai tiếng sau, Kiều Lâm Lâm “tình cờ gặp gỡ” Cố Chi Thu trong sân trường. Cô dắt cậu em họ cao tới ngực cô đi qua chỗ anh, khoa trương chào hỏi: “Ôi chao hôm nay anh còn ở trường chứ chưa về nhà hả? Tình cờ ghê ha ha ha.”
Cố Chi Thu: …
Tuy cô diễn hơi lố nhưng vẫn đủ khiến cậu bé chưa trải đời tin tưởng, ngẩng gương mặt đáng yêu lên hỏi Kiều Lâm Lâm: “Chị Lâm Lâm ơi, anh này cũng thi đỗ Trường Thanh ạ?”
Cậu bé chỉ mới lên tiểu học, chưa hiểu rõ học hành là gì, nhưng có chị họ học trường danh giá, người lớn trong nhà hay thậm chí là giáo viên cũng thường xuyên nhắc nhở cậu noi gương chị họ, vì vậy dù mới bé tí mà cậu đã biết rõ trường Trường Thanh rất “xịn”.
Thấy Kiều Lâm Lâm gật đầu đáp “Đúng rồi, anh này còn được tuyển thẳng vào Trường Thanh nữa cơ, siêu đỉnh luôn”, cậu bé tuy không hiểu tuyển thẳng là gì nhưng vẫn nhìn Cố Chi Thu bằng ánh mắt sùng bái.
Bị hai chị em nhìn chằm chằm, Cố Chi Thu không làm mặt lạnh được nữa, khẽ cong môi nở nụ cười dịu dàng, thân thiết xoa đầu cậu bé: “Chào em, em tên gì?”
“Em tên Kiều Vũ, mọi người gọi em là Tiểu Vũ ạ.”
“Vậy anh cũng gọi em là Tiểu Vũ được không?” Giọng nam thần rất dịu dàng và lịch thiệp, chỉ chốc lát sau đã chinh phục cậu nhóc.
Cậu nhóc Kiều Vũ tay trái nắm tay chị xinh gái, tay phải cầm tay anh đẹp trai, mặt đầy kiêu ngạo đi dạo một vòng trường Đại học Trường Thanh, trong lòng đã nảy sinh ước mơ được học tại ngôi trường vừa đẹp vừa có anh chị của mình.
Đi dạo quanh trường xong, anh trai còn mời chị em cậu ăn bánh và xem phim. Cậu nhóc càng thêm vui vẻ, lúc về vẫn còn thấy chưa đã, vừa vào nhà đã vội khoe với bà nội hôm nay cậu chơi cái gì, còn nói to: “Ở trường con gặp một anh, anh ấy là bạn học của chị, siêu lắm luôn, anh ấy còn chơi với tụi con lâu ơi là lâu nữa.”
Vì cậu nhóc nói là gặp ở trường nên ông Kiều không nghĩ nhiều, tiếp tục cười toe toét hùa theo bà cụ Kiều hỏi cậu bé chơi gì mà vui thế, chỉ có bà Kiều là đăm chiêu, hỏi Kiều Lâm Lâm: “Cậu bạn học đó là Tiểu Cố mà bố con kể hả?”
Kiều Lâm Lâm bình tĩnh lắc đầu: “Không phải ạ, con có nhiều bạn học lắm đó.”
Cô cố tình không giới thiệu tên của nam thần cho em họ chính là để phòng ngừa tình huống này, để bố mẹ nghĩ hôm nay cô chỉ tình cờ gặp bạn học nam mà họ không biết thôi.
Bà Kiều chưa bao giờ nghĩ con gái mình có trình độ nói dối không chớp mắt nên nghe vậy chỉ gật đầu tỏ ra đã biết, sau đó đi vào bếp.
Còn cậu nhóc thực sự rất phấn khích, từ lúc về nhà cho tới khi đi ngủ cứ luôn miệng nói không ngừng, nói trường đẹp cỡ nào, anh bạn học của chị họ cực kỳ thông minh cái gì cũng biết, cuối cùng tổng kết là chờ cậu lớn lên cũng sẽ học ở Trường Thanh. Bà cụ Kiều nghe mà vui như mở cờ trong bụng, còn Kiều Lâm Lâm lại ngầm cảm thán sức cuốn hút của nam thần là không gì ngăn nổi, mới một buổi chiều mà đã nạp thêm một fanboy.
Tất nhiên bản thân cô cũng rất hài lòng, cứ tưởng sẽ không được gặp nam thần trong suốt một tháng nghỉ đông, nào ngờ thằng em họ của mình lại còn có tác dụng như vậy nữa. Tuy dắt theo kỳ đà cản mũi làm cô không thể ôm ấp, hôn hít nam thần nhưng ít nhất là có thể gặp mặt trực tiếp chứ không chỉ trò chuyện qua điện thoại nữa, nhất là cô còn có thể lén nắm tay nam thần thừa dịp những lúc thằng bé lơ đễnh.
Quan trọng nhất là hẹn hò vụng trộm vô cùng k1ch thích.
Kiều Lâm Lâm đam mê cảm giác k1ch thích nên ngày hôm sau lại lấy cớ dắt em họ đi chơi, bà cụ Kiều tưởng cô thích em họ nên cười tít cả mắt đồng ý cho đi.
Đáng tiếc chỉ lợi dụng thằng bé được hai lần vì bà nội phải về quê, nếu mà về chậm vài ngày thì sẽ trúng đợt cao điểm xuân vận, như vậy hai bà cháu sẽ rất cực.
Trước ngày bà cụ Kiều về quê, lão Kiều đã xin đổi ca với đồng nghiệp để cùng Kiều Lâm Lâm dẫn bà cụ đi Cố Cung. Lần nào lên thủ đô, bà cụ cũng phải chụp ảnh ở quảng trường Thiên An Môn để về khoe với bạn bè. Vì vậy cả ngày hôm nay Kiều Lâm Lâm không thể tìm cách tình cờ gặp nam thần được nữa, mà tiễn bà nội về quê xong thì kỳ nghỉ ngắn ngủi của cô cũng kết thúc, cô phải quay lại làm việc.
Biết Kiều Lâm Lâm nghỉ đông còn phải làm việc, bà Kiều không hài lòng, mặt sa sầm, lạnh nhạt nói: “Nghỉ đông sao không được nghỉ? Ở nhà đi.”
Kiều Lâm Lâm không hiểu vì sao mẹ lại phản đối, ngơ ngác hỏi: “Lúc con nhận việc đã báo với mẹ rồi, mẹ cũng đồng ý mà, sao giờ lại không cho con làm?”
“Lúc đó con ở trường, bố mẹ phản đối thì con có chịu nghe không?” Bà Kiều tỏ vẻ đương nhiên, “Bây giờ con ở nhà, ăn của mẹ ở của mẹ nên phải nghe mẹ.”
Kiều Lâm Lâm: …
Mẹ lợi hại!
Tuy mẹ hơi vô lý nhưng Kiều Lâm Lâm vẫn nhỏ nhẹ giải thích với bà, dù sao đúng là hiện giờ cô ăn ở của bố mẹ thật, mẹ cô lại thích mềm chứ không thích cứng, trừ giải thích ra, không còn biện pháp nào khác.
Cô nói hợp tình hợp lý: “Nhưng con đã ký hợp đồng làm việc vào kỳ nghỉ đông rồi, với cả đâu phải công việc xấu xa đâu mà bố mẹ không cho con làm.” Cô tạm ngừng, sau đó lại ưỡn ngực bổ sung, “Chính bố mẹ cũng bảo con đi làm gia sư lúc nghỉ hè và nghỉ đông mà.”
“Bố mẹ chỉ cho con đi làm vào kỳ nghỉ, hơn nữa làm gia sư có nghĩa là củng cố lại kiến thức của bản thân, không ảnh hưởng tới việc học hành.”
Kiều Lâm Lâm nghe tới đó thì hiểu ra vấn đề. Bố mẹ rất phản đối việc cô vừa học vừa làm, nhưng vì cô ở trường, nằm ngoài tầm kiểm soát của họ nên họ mới không nói ra. Cô phản bác: “Con cũng chỉ đi làm vào cuối tuần thôi mà, đằng nào cũng rảnh, hơn nữa mẹ cũng xem bảng điểm cuối kỳ này của con rồi, đâu có tụt giảm đâu, chứng tỏ công việc không ảnh hưởng tới học hành.”
Bà Kiều vẫn không đồng ý: “Bây giờ không ảnh hưởng không có nghĩa là sau này cũng không ảnh hưởng. Đó là chưa kể bố mẹ không hề keo kiệt với con, tiền sinh hoạt hàng tháng của con không ít hơn sinh viên bình thường nào, ít nhất là không để con chịu đói. Con muốn nhiều tiên để làm gì?”
Thật ra đây mới là lý do khiến họ lo lắng nhất. Ông Kiều vốn ở thế trung lập cũng không dằn lòng được mà phụ họa: “Mẹ con nói đúng đó. Lâm Lâm à, nếu con muốn mua gì thì cứ nói với bố mẹ, tuy bố mẹ không giỏi giang gì nhưng sẽ luôn đáp ứng nhu cầu của con hết sức có thể. Con còn đi học, phải tập trung học hành mới đúng.”
Ông Kiều tận tình khuyên nhủ khiến Kiều Lâm Lâm đang định nói muốn mua nhà cũng phải ngại ngùng tuyên bố kế hoạch vĩ đại này vì cô nghĩ nếu nói ra trong tình huống này, cô sẽ giống như đứa con gái bất hiếu ép bố mẹ bán thận mua nhà cho mình vậy.
Kiều Lâm Lâm bèn tiu nghỉu nói: “Con không muốn mua gì cả, con chỉ thích kiếm tiền thôi.”
Lý do “cao cả” đó hiển nhiên không thuyết phục được ông bà Kiều. Họ biết rõ bản tính thích ăn không ngồi rồi của con gái, nó chỉ thích xài tiền thôi, từ bao giờ lại thay đổi, biến thành thích kiếm tiền?
Vì vậy ông Kiều càng lo lắng hơn, mặt mũi sầu thảm nói: “Lâm Lâm à, con nói thật cho bố biết đi, con vay nặng lãi đúng không?”
Kiều Lâm Lâm: …
Con giống như kẻ đương yên đương lành đi vay nặng lãi lắm sao? Cô rất muốn hỏi thế, nhưng nhìn ánh mắt đau đớn của bố mẹ, Kiều Lâm Lâm không cần hỏi cũng đã biết đáp án.
Cô không vòng vo nữa, lấy điện thoại ra, cho bố mẹ xem số tiền trong tài khoản ngân hàng và tài khoản tiết kiệm của mình: “Con nói thật đó, con đang dành dụm tiền thật mà.”
Kiều Lâm Lâm biết nguyên tắc không thể đặt hết trứng vào một cái rổ, vì vậy cô làm tới mấy cái thẻ ngân hàng, tất nhiên sổ tiết kiệm cũng không phải chỉ làm mỗi một cái. Hiện tại cô chỉ cho bố mẹ xem tài khoản chứa hai mươi nghìn mà thôi, còn tài khoản có gần mười nghìn thì cô giấu đi vì cô định dùng số tiền đó để mua quà cho nam thần. Tất nhiên cô cũng ôm ấp mong muốn lớn hơn là tài khoản đó cũng có thể chứa đủ tiền để mua nhà. Tóm lại, yêu đương cần có quỹ riêng, không thể để bố mẹ phát hiện quỹ hẹn hò được.
Tuy Kiều Lâm Lâm đã giấu bớt tiền nhưng khoản dành dụm hơn hai mươi nghìn vẫn khiến ông bà Kiều chấn động đến mức không nói thành lời. Một hồi lâu sau bà Kiều mới tìm lại giọng nói, đầu óc vẫn rất tỉnh táo: “Số tiền đó đủ cho con xài mấy năm, càng không cần phải đi làm thêm.”
Kiều Lâm Lâm ngỡ ngàng: “Mẹ đang chê nhiều tiền ạ?”
“Ừ.” Bà Kiều kiên định gật đầu: “Mẹ sợ con có nhiều tiền quá sẽ chơi bời lêu lổng.”
Kiều Lâm Lâm: …
Kiều Lâm Lâm không tài nào hiểu nổi mạch não của hai vị phụ huynh, cô suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu nổi logic của mẹ mình, bèn nói: “Thật ra con kiếm tiền là có mục đích.”
Ông Kiều vội hỏi: “Con muốn mua gì?”
“Muốn mua nhà ạ.”
Ông Kiều ngớ người: “Lâm Lâm à, con nói giỡn phải không?”
Kiều Lâm Lâm thành thật giải thích: “Hơn hai năm nữa con sẽ tốt nghiệp, lúc đó phải tìm việc, nhưng nhà mình lại ở tít ngoại ô, đâu dễ tìm được công ty gần nhà. Lúc đó con lại phải ở trọ như những bạn bè tỉnh khác, tháng nào cũng mất một khoản tiền thuê nhà, nhưng rõ ràng con là dân bản địa mà, tiền đó gửi ngân hàng không sướng hơn sao mà phải đưa cho người ta. Mà hai năm nữa bố cũng về hưu rồi, lúc đó mình mua nhà luôn là vừa. Bố mẹ ở khu nhà cũ cả nửa đời người rồi, tới lúc ở khu có thang máy rồi.”
Cô nói việc mua nhà là hoàn toàn phân tích dựa theo thực tế, đến cả công việc của cô và công việc của bố mẹ cũng đã tính toán cặn kẽ, tuy ông bà Kiều hơi giật mình nhưng cũng biết cô đang nghiêm túc. Nhưng cũng vì cô nghiêm túc nên họ càng khó tin, từ bao giờ mà đứa con gái chỉ biết ăn ngủ lại tính toán về lâu về dài được như thế? Hai vợ chồng ngơ ngác nhìn nhau, ông Kiều nói: “Nhưng con là con gái, phải cưới chồng, mua nhà để làm gì?”
Từ lâu Kiều Lâm Lâm đã biết vì bố mẹ chỉ có mỗi mình cô nên mới bằng lòng ở cả đời trong căn nhà cũ kỹ này, do đó cô không hề ngạc nhiên trước lời nói của ông Kiều. Nói thật, bố mẹ không phản đối kịch liệt suy nghĩ của cô đã tốt hơn tưởng tượng của cô rồi, xem ra khả năng thuyết phục được bố mẹ còn cao hơn cô nghĩ.
Kiều Lâm Lâm nói chắc nịch: “Mua nhà cho bố mẹ ở ạ. Cho dù con kiếm được chồng người bản địa thì cũng đâu thể không về thăm nhà lần nào. Nếu bố mẹ ở gần, có khi ngày nào con cũng về chơi ấy chứ, như thế không tốt hơn à?”
Nghe cô nói thế, vẻ hoảng hốt trên mặt ông bà Kiều giảm đi chút ít, thậm chí còn thuận theo suy nghĩ của con gái. Nếu ở gần nhà, sau này chẳng những được thường xuyên gặp con gái mà họ còn có thể trông nom cháu ngoại, quả thật rất tốt.
Thấy bố mẹ xuôi xuôi, Kiều Lâm Lâm bắt lấy thời cơ tung chiêu quyết định: “Chắc chắn bố mẹ sẽ không đồng ý cho con cưới người không có nhà không có xe, mà người đã có nhà có xe thì đó là tài sản trước hôn nhân, không liên quan gì tới con hết. Cho dù người ta đồng ý cho con cùng đứng tên mà con không có chứng cứ chứng minh có góp tiền thì cũng như không. Rồi nếu cái nhà mua đứt thì còn đỡ, chứ lỡ cái nhà đó còn phải trả góp mấy chục năm, mỗi tháng chồng con phải trả hết nửa lương cho ngân hàng, nửa còn lại mới thuộc về tài sản chung của vợ chồng, trong khi đó toàn bộ tiền lương của con đều là tài sản chung, thế thì con bị hút máu rồi còn gì? Nhưng nếu hai vợ chồng đều có nhà trước khi cưới, nhà ai người nấy tự trả nợ, như vậy sẽ không ai chịu thiệt thòi, cũng không ai dòm ngó nhà của nhau, đúng không ạ?”
Ông bà Kiều: …
Lời nói của Kiều Lâm Lâm đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của ông bà Kiều. Họ không học cao, không nắm được luật Hôn nhân, cứ nghĩ chờ con gái tốt nghiệp, kiếm con rể bản địa có nhà có xe đối xử tốt với con gái thì coi như họ đã hoàn thành xong nhiệm vụ của cha mẹ, sau này chỉ cần chơi với cháu ngoại nữa thôi. Nhưng bây giờ nghe cô nói chuyện, có vẻ như con gái mà không có nhà sẽ rất phiền phức?
Tư tưởng của ông bà Kiều không quá tiến bộ nhưng đúng như ông Kiều nói, họ chỉ có mỗi một mụn con, cô muốn gì thì họ sẽ cố gắng hết sức để mua cho cô. Vì vậy tuy không hiểu về luật Hôn nhân mà con gái phân tích, bà Kiều vẫn đăm chiêu: “Con để dành tiền không phải để đi du học mà là để mua nhà thôi sao?”
Kiều Lâm Lâm ngỡ ngàng, nhún vai: “Con học ngành Tiếng Trung mà, chẳng lẽ ra nước ngoài để học tiếng Trung?”
Bà Kiều á khẩu, nhưng sau đó vẫn giải thích: “Mẹ đọc báo thấy nói gần ba mươi phần trăm sinh viên trường con đi du học, có lẽ bạn bè con cũng chuẩn bị đi rồi, nên mẹ nghĩ con cũng muốn đi.”
“Con đâu có muốn.” Kiều Lâm Lâm kiên quyết lắc đầu, “Con chỉ muốn đi làm sớm để mua nhà thôi.”
Biết con gái mong muốn mua nhà cỡ nào, bà Kiều: …
Cuối cùng, Kiều Lâm Lâm được bố mẹ cho phép đi làm thêm, nhưng việc đó không liên quan gì tới kế hoạch mua nhà cả. Bố mẹ cô rất kiên định, học sinh thì phải ra dáng học sinh, cô muốn mua nhà thì chờ tốt nghiệp rồi nói, bây giờ phải tập trung học hành trước đã, không được để phân tâm.
Kiều Lâm Lâm hết cách, chỉ có thể dùng đòn “sát thủ”, lấy hợp đồng làm việc ra, giấy trắng mực đen quy định rõ ràng không được làm trái, nhờ vậy bố mẹ mới không phản đối được nữa.
Nhưng vào ngày quay chụp, ông Kiều vẫn xin nghỉ để đưa Kiều Lâm Lâm tới studio, sau đó giám sát cả ngày. Xác định đây là công việc đứng đắn, hai vợ chồng mới yên tâm, cho phép Kiều Lâm Lâm thực hiện hợp đồng với điều kiện tiên quyết là không để ảnh hưởng tới học tập, khi nào hợp đồng hết hạn thì phải nghỉ làm ngay.
Kiều Lâm Lâm cười toe đồng ý, thầm nghĩ nếu hết hạn hợp đồng mà sếp Châu muốn tái ký thì cô lén ký là xong thôi.
- -----oOo------
Tác giả :
Thanh Việt Lưu Ca