Chiến Dịch Chia Tay
Chương 72
Edit: Sa
Kiều Lâm Lâm có ngây thơ ngốc nghếch đến đâu thì cũng không tin việc gặp nam thần và tài xế nhà anh chỉ là tình cờ. Vài phút trước, anh còn ngồi ở quán cà phê đối diện với cô, thay vì nói tình cờ thì hẳn là nên nói anh nằm vùng ở đây, hơn nữa còn là quang minh chính đại, đường đường chính chính nằm vùng.
Nhưng nói cũng lạ, nếu nam thần nằm vùng là vì muốn đưa cô về nhà thì trong thời gian chờ lão Kiều, anh có vô số cơ hội để biểu đạt ý đồ của mình. Đúng là tối qua cô từ chối anh đưa về nhưng đó là vì cô không biết nam thần lại mong muốn đưa cô về nhà đến thế, hoặc có thể nói là quyết tâm mãnh liệt đến thế. Nếu biết sớm anh chơi chiêu này, Kiều Lâm Lâm đã đồng ý để anh đưa về rồi, cùng lắm là nghĩ cách nịnh nọt lão Kiều vì đã để ông đi công cốc, cho dù bị ông trách cứ mấy ngày cũng còn hơn để ông ngơ ngác bị nam thần chặn trước cổng trường.
Kiều Lâm Lâm há hốc mồm nhìn Cố Chi Thu, trong đầu toàn là WTF.
Cố Chi Thu phớt lờ biểu cảm y chang nhau của hai bố con, nói xong liền chủ động xuống xe, vô cùng tự nhiên xách va li lên, có vẻ như muốn bỏ va li vào cốp xe. Lão Kiều thấy thế mới lấy lại tinh thần, chần chờ nhìn anh: “Chàng trai à, cháu là cái cậu có nhà bà con ở gần nhà chú phải không?”
Lão Kiều nói xong liền quay qua nhìn Kiều Lâm Lâm, Kiều Lâm Lâm chột dạ, không ngờ trí nhớ của bố lại tốt thế, chuyện qua lâu rồi mà vẫn còn nhớ người chỉ mới gặp một lần.
Cô gượng gạo gật đầu: “Dạ, là anh ấy đó.”
Cố Chi Thu vừa cười vừa tiến lên xách va li của Kiều Lâm Lâm, lễ phép nói: “Chú Kiều lên xe đi ạ, để cháu cất va li cho.”
Lão Kiều vẫn chưa lên tiếng đồng ý đi xe Cố Chi Thu về nhà, nhưng khi xác định được cậu ấy là bạn học của con gái thì không phản đối nữa, với cả cũng ngại giằng co trước cổng trường nên hơi do dự, nhưng lúc này thì Cố Chi Thu đã xách cả hai cái va li lên rồi, ông bèn nhìn sang Kiều Lâm Lâm.
Kiều Lâm Lâm rất chột dạ, sợ lão Kiều nhận ra quan hệ của họ, cô bèn cúp đuôi làm người, không dám làm gì cả, cũng không dám nhìn lão Kiều.
Không nhận được câu trả lời của con gái, lão Kiều đành dời mắt, tiếp tục nhìn Cố Chi Thu, ngập ngừng từ chối: “Thế này thì làm phiền cháu quá, sợ người lớn nhà cháu…”
Còn chưa nói xong, chú Lý cũng xuống xe, nhận lấy một cái va li từ tay Cố Chi Thu, cười nói: “Để chú, mọi người lên xe cả đi.”
Lão Kiều đang định lấy lý do người lớn trong nhà để từ chối bạn học của con gái cưng thì ngay tức khắc ngậm miệng, không ngờ người lớn và con trẻ nhà này lại nhiệt tình đến mức khiến người ta không thể từ chối như thế. Chưa từng gặp phải tình huống này nên lão Kiều nhất thời lúng túng không biết phải nói gì, bèn cúi đầu đứng im như chim cút y hệt Kiều Lâm Lâm làm người ta nhìn là biết hai bố con ruột thịt.
Cố Chi Thu quay đầu lại, mỉm cười tự giới thiệu: “Cháu là Cố Chi Thu, chú Kiều có thể gọi cháu là Tiểu Cố ạ, còn đây là chú Lý.”
Lão Kiều nghe xong lại hoài nghi, thầm nghĩ hóa ra người này không phải là phụ huynh của cậu Cố, mà nhìn lại thì thấy mặt mũi bình thường quá, quả thật không giống như người có thể sinh ra đứa con khôi ngô được. Có lẽ là chú của cậu Cố, nhưng nếu là chú ruột thì đâu cần giới thiệu cả họ, chỉ cần nói chú thôi là được mà nhỉ?
Đồng chí lão Kiều đầy dấu chấm hỏi trong đầu, hoàn toàn quên mất phải từ chối, Kiều Lâm Lâm đứng bên cạnh cũng rất sốt sắng nhưng bây giờ từ chối cũng không có ý nghĩa gì, chú Lý đã nhanh chóng bỏ hai cai va li vào cốp xe rồi.
Đóng cốp xe xong, chú Lý cười toe quay lại nói: “Anh Kiều gọi tôi là Tiểu Lý thôi.” Sau đó vừa khách sáo vừa thân thiết chào Kiều Lâm Lâm: “Chào cháu Kiều.”
“Dạ chào chú Lý ạ.” Kiều Lâm Lâm yếu ớt đáp lại, lòng căng thẳng, sợ chú ấy nói “Lại gặp nhau rồi” thì quan hệ của cô và nam thần sẽ bại lộ mất.
Cũng may chú Lý không nói gì với cô nữa, dù sao cũng chỉ mới gặp nhau hai lần, vẫn chưa thân thiết để trò chuyện. Mà lão Kiều cũng không chú ý thấy con gái chột dạ, ông không cưỡng nổi sự nhiệt tình của chú Lý mà lên xe.
Cố Chi Thu rất chu đáo mà ngồi ở ghế phụ lái, chừa lại ghế sau cho hai bố con. Kiều Lâm Lâm bò lên xe xong là lập tức nhắm mắt giả chết: “Hôm qua xếp đồ tới tận tối khuya, buồn ngủ quá, con ngủ xíu đây.”
“Lâm Lâm à…” Ông Kiều nhỏ giọng gọi cô, cảm thấy con gái cưng hơi bất lịch sự nhưng lại không nỡ mắng cô trước mặt bạn học, con gái cũng cần sĩ diện mà.
Cố Chi Thu thì không để ý chút nào, quay xuống trò chuyện với ông: “Hôm nay chú Kiều không đi làm ạ?”
“Hôm nay được nghỉ nên mới đi đón Lâm Lâm.”
Cố Chi Thu nịnh bợ: “May là chú Kiều tới, chứ mấy trường quanh đây cũng được nghỉ cả rồi, ngày nào tàu điện ngầm cũng chật ních, một mình cô ấy mang theo nhiều đồ đạc vậy e là chen không nổi mất.”
Lão Kiều cũng nghĩ như vậy, nào ngờ ông chả có tác dụng gì vì bạn học của con gái đã chở họ về rồi. Ông mất mát lắc đầu: “Làm phiền cháu quá, về nhà chú phải tốn tận hai tiếng lái xe, chắc là không thuận đường nhỉ? Phiền quá.”
Cố Chi Thu uyển chuyển nói: “Cháu cũng chỉ tình cờ thôi ạ, nếu không thấy hai bố con thì cháu cũng về rồi.”
Nghe bảo là tình cờ, lão Kiều nhẹ nhõm hơn nhiều, chủ động trò chuyện với Cố Chi Thu: “Nghe Lâm Lâm nói hai đứa không học cùng khoa?”
*
Tối qua quả thật Kiều Lâm Lâm không ngủ ngon nên bây giờ ngủ thiếp đi thật, sau đó mơ mơ màng màng bị lão Kiều đánh thức: “Lâm Lâm, sắp tới nhà rồi, dậy đi.”
Cô mở mắt ra, thấy phong cảnh quen thuộc bên ngoài cửa sổ, lại nghe lão Kiều nhiệt tình mời Cố Chi Thu: “Tiểu Cố, cũng gần trưa rồi, hai chú cháu ở lại ăn cơm nhé?”
Kiều Lâm Lâm ngơ ngác, cô nhớ trước khi ngủ bố cô vẫn còn câu nệ gọi là cậu Cố mà, đã xảy ra chuyện gì mà bây giờ gọi Tiểu Cố rồi, còn mời họ ghé nhà ăn cơm nữa?
Cố Chi Thu ngoái đầu nhìn cô, lẳng lặng mím nhẹ môi, sau đó mỉm cười lịch sự từ chối: “Cảm ơn chú Kiều, nhưng nhà cháu đang chờ cháu về ăn cơm, đành hẹn dịp khác để thưởng thức tay nghề của cô chú rồi ạ.”
“Vậy cũng được.” Lão Kiều cười to, “Hôm nay trong nhà cũng không có món gì ngon, hôm nào cháu ghé chơi, chú sẽ bảo cô nghỉ bán một hôm, ai cũng khen bà nhà chú nấu ăn ngon hết đó.”
Nghe vậy, Kiều Lâm Lâm nhìn chằm chằm gáy của Cố Chi Thu hồi lâu, rất muốn biết lúc cô ngủ, anh và lão Kiều đã nói cái gì mới khiến lão Kiều quyết tâm mời anh đến nhà ăn cơm như vậy. Chẳng lẽ quan hệ của họ bị bại lộ rồi?
Chắc hẳn không đâu. Kể từ khi cô đậu Trường Thanh, tuy bố mẹ vui mừng nhưng cũng càng lo lắng chuyện học hành của cô hơn. Cõ lẽ là sợ cô không tốt nghiệp nổi, vì vậy lần nào về nhà họ cũng nhắc nhở cô cố gắng học tập, lên đại học cũng không được chểnh mảng, không được bị lây nhiễm thói chơi bời của đa số sinh viên, cũng đừng vội yêu đương, nhiệm vụ hàng đầu của cô là nâng cao bảng điểm, thuận lợi tốt nghiệp, chờ tìm được công việc tốt thì ắt sẽ có bạn trai thôi.
Thôi được rồi, cơ bản là bà Kiều nói, còn ông Kiều chỉ ngồi bên cạnh nghe thôi, nhưng phải nhấn mạnh rằng ông Kiều không cho cô yêu đương khi còn đi học.
Do đó, nếu lão Kiều đã biết quan hệ của họ, cho dù ông không nổi giận đến mức chặt chân cô thì cũng không thể hòa nhã với Cố Chi Thu như vậy được.
Cho nên xét theo khía cạnh khác, lão Kiều nhiệt tình với nam thần như vậy có nghĩa là ông còn chưa biết quan hệ thực sự của họ.
Nghĩ vậy, Kiều Lâm Lâm thở phào nhẹ nhõm, không nhìn gáy Cố Chi Thu nữa, mà xe cũng đã tới dưới khu chung cư nhà họ.
Xe vừa dừng lại, họ còn chưa xuống xe thì các cô các thím đã đi tới dòm ngó, thấy Kiều Lâm Lâm và lão Kiều thì càng phấn khích: “Lâm Lâm về đó à, trường nghỉ rồi hả cháu? Xe này nhìn xịn ghê ha, xe của họ hàng hả?”
Kiều Lâm Lâm và lão Kiều không chú ý nên mới để chú Lý lái xe vào cổng khu dân cư, công khai đỗ trước tòa nhà của họ. Hai bố con luống cuống xuống xe, vừa ứng phó với hàng xóm nhiệt tình thái quá vừa cảm ơn và dặn dò chú Lý cùng Cố Chi Thu đi đường cẩn thận, chờ xe chạy khuất dạng, hai bố con đồng loạt thở phào, sau đó tạm biệt các cô các thím, mỗi người xách một cái va li đi lên nhà.
Bên dưới, có thím cảm thán: “Là bạn học đại học của Lâm Lâm à, hèn chi đẹp trai thế, chắc cũng học giỏi lắm đây.”
Kiều Lâm Lâm thầm nghĩ đẹp trai và học giỏi liên quan gì? Sau đó lại nghe tiếp giọng khác còn to hơn: “Có khi nào tụi nó yêu nhau không? Học chung trường danh giá, xứng đôi ghê ha.”
Lão Kiều vừa mở cửa nhà ra nghe thế thì quay phắt lại, Kiều Lâm Lâm lập tức giành nói trước: “Con không phải, con không có.”
Lão Kiều vẫn không yên tâm, chờ xách hai cái va li vào nhà mới đóng cửa lại rồi nghi ngờ hỏi: “Bố thấy Tiểu Cố rất đẹp trai, gia cảnh chắc cũng không phải dạng xoàng, tính tình lại lễ phép tốt bụng, chắc là nhiều cháu gái thích nó lắm nhỉ?”
“Dạ.” Kiều Lâm Lâm thành thật gật đầu, “Hơn một nửa nữ sinh trường con thích anh ấy.”
“Vậy con có thích không?”
Lão Kiều hỏi thẳng quá khiến Kiều Lâm Lâm hơi khựng lại, nếu mà phủ nhận thì cô hơi áy náy, với cả lỡ như sau này quan hệ của họ bị bại lộ thì sẽ để lại quá khứ đen tối không thể nào xóa nhòa với lão Kiều mất, lúc đó e rằng hình tượng chiếc áo bông tri kỷ của cô sẽ bị đổ vỡ, hại nhiều hơn lợi.
Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, Kiều Lâm Lâm chợt nảy ra sáng kiến, luồn lách: “Bố à, bố cũng biết Cố Chi Thu xuất sắc nhường nào mà, nếu con hẹn hò với anh ấy thì sao không khoe với bố mẹ được chứ?”
Cô chỉ nói bậy nói bạ để thử xem có dời lực chú ý của lão Kiều hay không thôi, nào ngờ lão Kiều nghe xong lại gật đầu: “Cũng đúng.”
Sau đó lão Kiều hoàn toàn bỏ qua vấn đề này, đem va li vào phòng cho cô rồi xắn tay áo đi vào bếp: “Đói chưa? Để bố nấu mì cho con ăn, xong ngay ấy mà.”
Kiều Lâm Lâm: …
Hóa ra cô thông minh lanh lợi nhường này mà trong suy nghĩ của lão Kiều thì cô là đứa vô tâm vô tư? Kiều Lâm Lâm rất tủi thân, nhưng cũng chỉ biết an ủi mình rằng không cần tốn nhiều sức lực mà vẫn có thể hóa giải nguy cơ, cô giỏi quá.
Cơm nước xong, lão Kiều lập tức ra quầy hàng để phụ đỡ bà Kiều, Kiều Lâm Lâm không đi vì hôm nay đẹp trời, cô định giặt giũ quần áo và chăn mền, tuy có máy giặt nhưng vì phải phơi trên sân thượng, nếu hôm nào không có nắng rồi đổ mưa thì phải lên lên xuống xuống để lấy đồ cất thì mệt lắm. Vì vậy tối đó, khi ông bà Kiều về nhìn thấy cô ngồi xếp bằng trên sofa xem ti vi, cô lập tức tranh công: “Bố mẹ ơi, con giặt chăn rồi, cũng phơi khô luôn rồi, giờ đói lả luôn.”
Bà Kiều lườm cô, xách giỏ đồ ăn đi vào bếp, lão Kiều cười to nói với cô: “Hôm nay ăn cá với tôm, còn tươi lắm, con thích nha.”
Lão Kiều nói xong cũng tự giác vào bếp giúp đỡ.
Trước kia ông theo chủ nghĩa đàn ông tránh xa nhà bếp. Mấy năm đầu Kiều Lâm Lâm đến thế giới này, bà Kiều ở nhà làm nội trợ quán xuyến nhà cửa đâu ra đó, không cần hai bố con phải làm gì cả. Sau đó bà Kiều mở quầy hàng, chẳng những kiếm ra tiền mà tính tình cũng cứng rắn hơn, lão Kiều không kiếm nhiều tiền bằng bà, thêm việc cũng nhìn thấy bà rất vất vả nên trong nhà dần xảy ra hiện thượng âm thịnh dương suy, lão Kiều bắt đầu tự giác gánh vác trách nhiệm nặng nề là làm việc nhà để bà Kiều đi bán không phải lo lắng nhà cửa. Cũng từ đó Kiều Lâm Lâm mới bất ngờ phát hiện lão Kiều nấu ăn rất ngon.
Đến cả lão Kiều cũng càng ngày càng “đảm đang” mà Kiều Lâm Lâm thì vẫn chứng nào tật nấy, nhưng không ai nói gì cô cả, cô cũng không hề áy náy, dựa vào sofa chờ ăn tối, có điều mắt vẫn chăm chú nhìn vào phòng bếp, rõ ràng là đang suy tư điều gì đó.
Kiều Lâm Lâm đang nghĩ lúc về, bố mẹ có tới nhà kho ở dưới tầng một ít nhất năm phút, trong thời gian đó cô có nghe thấy tiếng thím Vương nói chuyện với mẹ, không thể nào không nhắc tới chuyện hôm nay có bạn học nam đưa cô về nhà được. Nhưng mẹ về tới nhà thì không hề hỏi cô chuyện gì, rốt cuộc là đang nhẫn nhịn hay vì hoàn toàn không quan tâm?
Kiều Lâm Lâm hơi khó hiểu phản ứng của mẹ mình, lòng cứ thấp tha thấp thỏm.
Mãi đến khi cơm nước xong, bà Kiều mới bâng quơ nói: “Hôm nay có bạn học nam đưa con về hả?”
Kiều Lâm Lâm không biết thái độ của bà, lo sợ gật đầu: “Dạ.”
“Con lớn rồi, không phải trẻ con nữa, nam nữ khác biệt, chơi với bạn nhớ phải chú ý.” Bà Kiều không trách cứ mà căn dặn, “Hàng xóm rất quan tâm tới con, đừng để người ta hiểu lầm.”
Kiều Lâm Lâm ngơ ngác, suýt thì tưởng mẹ cô ngầm đồng ý cho phép cô yêu đương, nhưng đến khi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của mẹ, cô lập tức biết mình mơ mộng hão huyền, bố mẹ cô thực sự không hề hiểu lầm, chỉ xem nam thần là bạn bè bình thường của cô mà thôi.
Về việc tại sao bà Kiều cấm cô yêu đương nhưng lại thoải mái khi thấy cô chơi với con trai thì Kiều Lâm Lâm cũng đoán được phần nào. Bạn học đại học của cô thì tất nhiên cũng học Trường Thanh, đối với bà Kiều, sinh viên trường danh giá luôn có hào quang con cưng của trời, mà nam thần chỉ nhìn thôi cũng biết là người giỏi toàn diện, vì vậy cho dù lão Kiều không nói thì các cô các thím hàng xóm cũng sẽ kể cho mẹ nghe về ấn tượng tốt của họ dành cho nam thần. Do đó dẫu mẹ chưa từng gặp Cố Chi Thu thì bà cũng sẽ có ấn tượng tốt với anh, tất nhiên sẽ không cấm cô chơi với anh.
Cô đoán hầu như chuẩn hết, chỉ sót một cái. Bà Kiều luôn cảm thấy con gái mình khá lập dị, hồi nhỏ không có bạn, lên đại học nhờ chơi chung với mấy đứa bạn cùng phòng tính tình cởi mở mà cô mới dần hoạt bát hơn, đi học gặp mấy người bạn hợp cạ, chơi có nam có nữ thì cũng bình thường thôi. Hai vợ chồng họ cũng muốn con gái sẽ mãi hoạt bát, lạc quan như bây giờ, chỉ cần cô không yêu đương, không chểnh mảng học hành thì họ sẽ không nhúng tay vào việc riêng của cô.
Chuyện mà Kiều Lâm Lâm lo lắng cứ thế trôi qua, bà Kiều nói tiếp: “Chiều mai bà nội con lên, bố mẹ không rảnh, con ra ga đón nội nhé.”
“Dạ.” Kiều Lâm Lâm gật đầu, hỏi, “Năm nay bà nội lên nhà mình ăn tết ạ?”
Câu hỏi quá ngớ ngẩn, bà Kiều lườm cô: “Con thấy nhà mình còn chỗ nào cho bà nội ở không?”
Kiều Lâm Lâm không để bụng ánh mắt khinh thường của mẹ, cô muốn nhân cơ hội này cài cắm suy nghĩ mua nhà mới vào đầu bố mẹ, không thể mong đợi rằng chỉ một hai lần là thuyết phục được họ mà phải tẩy não từ từ để tới lúc cô tốt nghiệp mua là vừa.
Nhưng cô còn chưa kịp nói thì ông Kiều đã cười tít cả mắt giải thích cho cô: “Sắp tới sinh nhật con mà. Bà nội nói muốn đón sinh nhật với con, vừa hay em họ con cũng nghỉ đông nên dẫn nó lên chơi luôn.”
Kiều Lâm Lâm bị dời lực chú ý, mong chờ hỏi: “Sinh nhật năm nay của con được đi ăn ở nhà hàng ạ?”
Nhà họ không có điều kiện nên sinh nhật cô không được ăn bánh kem. Vài năm đầu đến đây, Kiều Lâm Lâm cũng chỉ có thể giống như trước đó, vào sinh nhật ăn hai quả trứng luộc, bà Kiều nấu thêm cho cô hai món ngon ngon coi như ăn mừng, không quà không bánh, điều này khiến Kiều Lâm Lâm rất tủi thân, vì vậy năm ngoái cô đã mượn lý do thi đậu Trường Thanh mà yêu cầu làm lớn tiệc sinh nhật mười tám tuổi. Cô muốn đi ăn ở nhà hàng, muốn mua bánh kem to ngọt ngào, tốt nhất là mời bạn bè thân thiết đến dự, tất nhiên ai tham gia cũng phải tặng quà.
Ban đầu nghe yêu cầu của cô, bà Kiều chẳng những bác bỏ mà còn nghĩ con gái mình điên rồi, có con cái nhà ai chỉ ăn sinh nhật thôi mà phải linh đình vậy không?
Lão Kiều cũng nói dựa theo truyền thống nhà họ, chờ cô hai mươi tuổi mới được tổ chức ở nhà hàng, mời bạn bè đến dự hay mua bánh kem đều tùy cô hết, nhưng mười tám tuổi thì không được, họ nấu cho cô bữa cơm ngon, nấu cho cô bát mì là đã tốt nhất rồi.
Trẻ con khóc sẽ được cho kẹo, Kiều Lâm Lâm ầm ĩ rất lâu khiến ông bà Kiều cũng không chống cự nổi, bèn mời mấy người bạn và họ hàng thân thích, mua bánh kem và đặt phòng riêng ở nhà hàng gần nhà, ăn bữa tiệc mừng sinh nhật long trọng và náo nhiệt.
Hồi sinh nhật năm ngoái của Kiều Lâm Lâm, ông bà ngoại, cậu dì cũng tới vì ở gần, đi lại cũng tiện, vì vậy vừa nghe Kiều Lâm Lâm tổ chức tiệc sinh nhật, cả nhà họ gồm cả các anh chị em họ đều tới đông đủ.
Quà của người lớn tất nhiên rất đơn giản, hỏi han ân cần không bằng số tiền lớn, họ cho Kiều Lâm Lâm bao lì xì coi như làm quà, vì vậy sinh nhật của Kiều Lâm Lâm chẳng những náo nhiệt mà còn khó quên.
Có điều sinh nhật của cô lại không liên quan gì với phía nội vì quê nội ở rất xa. Lão Kiều không phải người thành phố B, hồi xưa ông đi theo người trong thôn lên thành phố B làm việc, sau đó gặp bà Kiều là người bản địa, sau đó nữa được cô dì chú bác của bà Kiều giúp đỡ vào làm ở xí nghiệp nhà nước.
Lúc đó ông nội Kiều vẫn còn sống. Lão Kiều là con trai trưởng, đi làm ở thành phố lớn, chẳng những cưới được vợ bản địa mà còn có công ăn việc làm ổn định, vợ chồng son đều kiếm ra tiền, phải nói là rất vinh quang. Có điều thành phố lớn quá đắt đỏ, nhà nhỏ như chuồng chim, ba người ở còn chật, vì vậy ông bà cụ Kiều mới không lên ở chung với con trai.
Hơn nữa mấy năm qua, chú hai chú ba của Kiều Lâm Lâm cũng sung túc hơn nhiều, một người xây được biệt thự ở nông thôn, một người mua được nhà ở thành phố, bà nội Kiều thay phiên ở hai nhà, cuộc sống rất thoải mái, vì vậy tất nhiên tết nhất toàn là cả nhà Kiều Lâm Lâm về quê chứ người ở quê rất hiếm khi lên thành phố B.
Kiều Lâm Lâm thi đậu Trường Thanh là việc cực kỳ hãnh diện, bà nội Kiều và chú hai, chú ba chẳng những tới tham gia tiệc mừng của cô mà còn kéo cả nhà cô về quê để làm tiệc thết đãi họ hàng, có thể nói là vô cùng coi trọng đứa cháu gái lớn này. Có điều coi trọng đến đâu thì với người ở quê, sinh nhật cũng không đáng để họ lặn lội đường xa, vì vậy sinh nhật năm ngoái của cô, bà nội Kiều và chú hai, chú ba đều không lên.
Kiều Lâm Lâm làm nũng hay nài nỉ cỡ nào, nhà nội cũng không ai lên dự sinh nhật khiến cô rất mất mát, nhưng cô cũng biết tình huống của nhà nội nên cũng nhanh chóng hết buồn, có điều bà Kiều lại để bụng, cũng muốn khoe phía ngoại rất tốt với nhà họ, vì vậy hồi tết về quê chồng, bà Kiều đã kể chuyện sinh nhật của con gái. Bà nội Kiều thấy nhà thông gia coi trọng thì cũng lập tức coi trọng, gọi Kiều Lâm Lâm tới ngồi cạnh, tặng bù cho cô bao lì xì to, còn nói rất áy náy vì đã bỏ lỡ sinh nhật cô, năm nay chắc chắn bà sẽ đi dự.
Thím hai, thím ba cũng lần lượt nhét bao lì xì cho cô,
Kiều Lâm Lâm rất hạnh phúc vì được cho tiền nhưng không nghĩ bà nội sẽ lên thủ đô ăn sinh nhật của cô. Năm ngoái cô vừa thi đậu Trường Thanh và đủ tuổi thành niên nên mới dám lấy cớ, sinh nhật năm nay e rằng không được hạnh phúc như vậy.
Có điều cô nghĩ cũng may cô chơi lớn một lần, ít nhất sau này bố mẹ sẽ chuẩn bị bánh sinh nhật cho cô, vậy là đủ rồi.
Nhưng bây giờ đột nhiên biết bà nội lên thủ đô để dự sinh nhật cô, Kiều Lâm Lâm vừa mừng vừa lo.
Nhìn gương mặt hưng phấn của cô, bà Kiều lườm, giọng lại cưng chiều: “Thì tại sợ con ầm ĩ chứ sao.”
Kiều Lâm Lâm thầm nghĩ nếu mà cô muốn ầm ĩ thì đã ầm ĩ rồi, mãi đến nghỉ đông vẫn không nói gì về sinh nhật, cô rất ngoan mà.
Có điều cô cũng biết mẹ mình chỉ kiếm cái bậc thang để đi xuống vì ngại thừa nhận họ cũng coi trọng sinh nhật cô, đằng nào cô cũng là người được lợi, không cần quan tâm tiểu tiết làm gì. Kiều Lâm Lâm vô cùng cảm động nhào qua ôm hôn bố mẹ, nếu không có gì bát ngờ thì người lớn trong nhà sẽ tặng lì xì cho cô làm quà sinh nhật, có nghĩa là cô sẽ lại nhận tiền mỏi tay, không cảm động mới lạ!
Nhận được tin vui bất ngờ khiến Kiều Lâm Lâm quên béng chuyện tính sổ nam thần, tắm rửa xong vui vẻ về phòng, phấn khởi nhắn tin báo tin vui cho anh.
Cố Chi Thu đã chuẩn bị tinh thần chờ cô tính sổ, chờ rất lâu mới nhận được tin nhắn của cô, đọc xong, ánh mắt anh hiện rõ vẻ câm nín.
- -----oOo------
Kiều Lâm Lâm có ngây thơ ngốc nghếch đến đâu thì cũng không tin việc gặp nam thần và tài xế nhà anh chỉ là tình cờ. Vài phút trước, anh còn ngồi ở quán cà phê đối diện với cô, thay vì nói tình cờ thì hẳn là nên nói anh nằm vùng ở đây, hơn nữa còn là quang minh chính đại, đường đường chính chính nằm vùng.
Nhưng nói cũng lạ, nếu nam thần nằm vùng là vì muốn đưa cô về nhà thì trong thời gian chờ lão Kiều, anh có vô số cơ hội để biểu đạt ý đồ của mình. Đúng là tối qua cô từ chối anh đưa về nhưng đó là vì cô không biết nam thần lại mong muốn đưa cô về nhà đến thế, hoặc có thể nói là quyết tâm mãnh liệt đến thế. Nếu biết sớm anh chơi chiêu này, Kiều Lâm Lâm đã đồng ý để anh đưa về rồi, cùng lắm là nghĩ cách nịnh nọt lão Kiều vì đã để ông đi công cốc, cho dù bị ông trách cứ mấy ngày cũng còn hơn để ông ngơ ngác bị nam thần chặn trước cổng trường.
Kiều Lâm Lâm há hốc mồm nhìn Cố Chi Thu, trong đầu toàn là WTF.
Cố Chi Thu phớt lờ biểu cảm y chang nhau của hai bố con, nói xong liền chủ động xuống xe, vô cùng tự nhiên xách va li lên, có vẻ như muốn bỏ va li vào cốp xe. Lão Kiều thấy thế mới lấy lại tinh thần, chần chờ nhìn anh: “Chàng trai à, cháu là cái cậu có nhà bà con ở gần nhà chú phải không?”
Lão Kiều nói xong liền quay qua nhìn Kiều Lâm Lâm, Kiều Lâm Lâm chột dạ, không ngờ trí nhớ của bố lại tốt thế, chuyện qua lâu rồi mà vẫn còn nhớ người chỉ mới gặp một lần.
Cô gượng gạo gật đầu: “Dạ, là anh ấy đó.”
Cố Chi Thu vừa cười vừa tiến lên xách va li của Kiều Lâm Lâm, lễ phép nói: “Chú Kiều lên xe đi ạ, để cháu cất va li cho.”
Lão Kiều vẫn chưa lên tiếng đồng ý đi xe Cố Chi Thu về nhà, nhưng khi xác định được cậu ấy là bạn học của con gái thì không phản đối nữa, với cả cũng ngại giằng co trước cổng trường nên hơi do dự, nhưng lúc này thì Cố Chi Thu đã xách cả hai cái va li lên rồi, ông bèn nhìn sang Kiều Lâm Lâm.
Kiều Lâm Lâm rất chột dạ, sợ lão Kiều nhận ra quan hệ của họ, cô bèn cúp đuôi làm người, không dám làm gì cả, cũng không dám nhìn lão Kiều.
Không nhận được câu trả lời của con gái, lão Kiều đành dời mắt, tiếp tục nhìn Cố Chi Thu, ngập ngừng từ chối: “Thế này thì làm phiền cháu quá, sợ người lớn nhà cháu…”
Còn chưa nói xong, chú Lý cũng xuống xe, nhận lấy một cái va li từ tay Cố Chi Thu, cười nói: “Để chú, mọi người lên xe cả đi.”
Lão Kiều đang định lấy lý do người lớn trong nhà để từ chối bạn học của con gái cưng thì ngay tức khắc ngậm miệng, không ngờ người lớn và con trẻ nhà này lại nhiệt tình đến mức khiến người ta không thể từ chối như thế. Chưa từng gặp phải tình huống này nên lão Kiều nhất thời lúng túng không biết phải nói gì, bèn cúi đầu đứng im như chim cút y hệt Kiều Lâm Lâm làm người ta nhìn là biết hai bố con ruột thịt.
Cố Chi Thu quay đầu lại, mỉm cười tự giới thiệu: “Cháu là Cố Chi Thu, chú Kiều có thể gọi cháu là Tiểu Cố ạ, còn đây là chú Lý.”
Lão Kiều nghe xong lại hoài nghi, thầm nghĩ hóa ra người này không phải là phụ huynh của cậu Cố, mà nhìn lại thì thấy mặt mũi bình thường quá, quả thật không giống như người có thể sinh ra đứa con khôi ngô được. Có lẽ là chú của cậu Cố, nhưng nếu là chú ruột thì đâu cần giới thiệu cả họ, chỉ cần nói chú thôi là được mà nhỉ?
Đồng chí lão Kiều đầy dấu chấm hỏi trong đầu, hoàn toàn quên mất phải từ chối, Kiều Lâm Lâm đứng bên cạnh cũng rất sốt sắng nhưng bây giờ từ chối cũng không có ý nghĩa gì, chú Lý đã nhanh chóng bỏ hai cai va li vào cốp xe rồi.
Đóng cốp xe xong, chú Lý cười toe quay lại nói: “Anh Kiều gọi tôi là Tiểu Lý thôi.” Sau đó vừa khách sáo vừa thân thiết chào Kiều Lâm Lâm: “Chào cháu Kiều.”
“Dạ chào chú Lý ạ.” Kiều Lâm Lâm yếu ớt đáp lại, lòng căng thẳng, sợ chú ấy nói “Lại gặp nhau rồi” thì quan hệ của cô và nam thần sẽ bại lộ mất.
Cũng may chú Lý không nói gì với cô nữa, dù sao cũng chỉ mới gặp nhau hai lần, vẫn chưa thân thiết để trò chuyện. Mà lão Kiều cũng không chú ý thấy con gái chột dạ, ông không cưỡng nổi sự nhiệt tình của chú Lý mà lên xe.
Cố Chi Thu rất chu đáo mà ngồi ở ghế phụ lái, chừa lại ghế sau cho hai bố con. Kiều Lâm Lâm bò lên xe xong là lập tức nhắm mắt giả chết: “Hôm qua xếp đồ tới tận tối khuya, buồn ngủ quá, con ngủ xíu đây.”
“Lâm Lâm à…” Ông Kiều nhỏ giọng gọi cô, cảm thấy con gái cưng hơi bất lịch sự nhưng lại không nỡ mắng cô trước mặt bạn học, con gái cũng cần sĩ diện mà.
Cố Chi Thu thì không để ý chút nào, quay xuống trò chuyện với ông: “Hôm nay chú Kiều không đi làm ạ?”
“Hôm nay được nghỉ nên mới đi đón Lâm Lâm.”
Cố Chi Thu nịnh bợ: “May là chú Kiều tới, chứ mấy trường quanh đây cũng được nghỉ cả rồi, ngày nào tàu điện ngầm cũng chật ních, một mình cô ấy mang theo nhiều đồ đạc vậy e là chen không nổi mất.”
Lão Kiều cũng nghĩ như vậy, nào ngờ ông chả có tác dụng gì vì bạn học của con gái đã chở họ về rồi. Ông mất mát lắc đầu: “Làm phiền cháu quá, về nhà chú phải tốn tận hai tiếng lái xe, chắc là không thuận đường nhỉ? Phiền quá.”
Cố Chi Thu uyển chuyển nói: “Cháu cũng chỉ tình cờ thôi ạ, nếu không thấy hai bố con thì cháu cũng về rồi.”
Nghe bảo là tình cờ, lão Kiều nhẹ nhõm hơn nhiều, chủ động trò chuyện với Cố Chi Thu: “Nghe Lâm Lâm nói hai đứa không học cùng khoa?”
*
Tối qua quả thật Kiều Lâm Lâm không ngủ ngon nên bây giờ ngủ thiếp đi thật, sau đó mơ mơ màng màng bị lão Kiều đánh thức: “Lâm Lâm, sắp tới nhà rồi, dậy đi.”
Cô mở mắt ra, thấy phong cảnh quen thuộc bên ngoài cửa sổ, lại nghe lão Kiều nhiệt tình mời Cố Chi Thu: “Tiểu Cố, cũng gần trưa rồi, hai chú cháu ở lại ăn cơm nhé?”
Kiều Lâm Lâm ngơ ngác, cô nhớ trước khi ngủ bố cô vẫn còn câu nệ gọi là cậu Cố mà, đã xảy ra chuyện gì mà bây giờ gọi Tiểu Cố rồi, còn mời họ ghé nhà ăn cơm nữa?
Cố Chi Thu ngoái đầu nhìn cô, lẳng lặng mím nhẹ môi, sau đó mỉm cười lịch sự từ chối: “Cảm ơn chú Kiều, nhưng nhà cháu đang chờ cháu về ăn cơm, đành hẹn dịp khác để thưởng thức tay nghề của cô chú rồi ạ.”
“Vậy cũng được.” Lão Kiều cười to, “Hôm nay trong nhà cũng không có món gì ngon, hôm nào cháu ghé chơi, chú sẽ bảo cô nghỉ bán một hôm, ai cũng khen bà nhà chú nấu ăn ngon hết đó.”
Nghe vậy, Kiều Lâm Lâm nhìn chằm chằm gáy của Cố Chi Thu hồi lâu, rất muốn biết lúc cô ngủ, anh và lão Kiều đã nói cái gì mới khiến lão Kiều quyết tâm mời anh đến nhà ăn cơm như vậy. Chẳng lẽ quan hệ của họ bị bại lộ rồi?
Chắc hẳn không đâu. Kể từ khi cô đậu Trường Thanh, tuy bố mẹ vui mừng nhưng cũng càng lo lắng chuyện học hành của cô hơn. Cõ lẽ là sợ cô không tốt nghiệp nổi, vì vậy lần nào về nhà họ cũng nhắc nhở cô cố gắng học tập, lên đại học cũng không được chểnh mảng, không được bị lây nhiễm thói chơi bời của đa số sinh viên, cũng đừng vội yêu đương, nhiệm vụ hàng đầu của cô là nâng cao bảng điểm, thuận lợi tốt nghiệp, chờ tìm được công việc tốt thì ắt sẽ có bạn trai thôi.
Thôi được rồi, cơ bản là bà Kiều nói, còn ông Kiều chỉ ngồi bên cạnh nghe thôi, nhưng phải nhấn mạnh rằng ông Kiều không cho cô yêu đương khi còn đi học.
Do đó, nếu lão Kiều đã biết quan hệ của họ, cho dù ông không nổi giận đến mức chặt chân cô thì cũng không thể hòa nhã với Cố Chi Thu như vậy được.
Cho nên xét theo khía cạnh khác, lão Kiều nhiệt tình với nam thần như vậy có nghĩa là ông còn chưa biết quan hệ thực sự của họ.
Nghĩ vậy, Kiều Lâm Lâm thở phào nhẹ nhõm, không nhìn gáy Cố Chi Thu nữa, mà xe cũng đã tới dưới khu chung cư nhà họ.
Xe vừa dừng lại, họ còn chưa xuống xe thì các cô các thím đã đi tới dòm ngó, thấy Kiều Lâm Lâm và lão Kiều thì càng phấn khích: “Lâm Lâm về đó à, trường nghỉ rồi hả cháu? Xe này nhìn xịn ghê ha, xe của họ hàng hả?”
Kiều Lâm Lâm và lão Kiều không chú ý nên mới để chú Lý lái xe vào cổng khu dân cư, công khai đỗ trước tòa nhà của họ. Hai bố con luống cuống xuống xe, vừa ứng phó với hàng xóm nhiệt tình thái quá vừa cảm ơn và dặn dò chú Lý cùng Cố Chi Thu đi đường cẩn thận, chờ xe chạy khuất dạng, hai bố con đồng loạt thở phào, sau đó tạm biệt các cô các thím, mỗi người xách một cái va li đi lên nhà.
Bên dưới, có thím cảm thán: “Là bạn học đại học của Lâm Lâm à, hèn chi đẹp trai thế, chắc cũng học giỏi lắm đây.”
Kiều Lâm Lâm thầm nghĩ đẹp trai và học giỏi liên quan gì? Sau đó lại nghe tiếp giọng khác còn to hơn: “Có khi nào tụi nó yêu nhau không? Học chung trường danh giá, xứng đôi ghê ha.”
Lão Kiều vừa mở cửa nhà ra nghe thế thì quay phắt lại, Kiều Lâm Lâm lập tức giành nói trước: “Con không phải, con không có.”
Lão Kiều vẫn không yên tâm, chờ xách hai cái va li vào nhà mới đóng cửa lại rồi nghi ngờ hỏi: “Bố thấy Tiểu Cố rất đẹp trai, gia cảnh chắc cũng không phải dạng xoàng, tính tình lại lễ phép tốt bụng, chắc là nhiều cháu gái thích nó lắm nhỉ?”
“Dạ.” Kiều Lâm Lâm thành thật gật đầu, “Hơn một nửa nữ sinh trường con thích anh ấy.”
“Vậy con có thích không?”
Lão Kiều hỏi thẳng quá khiến Kiều Lâm Lâm hơi khựng lại, nếu mà phủ nhận thì cô hơi áy náy, với cả lỡ như sau này quan hệ của họ bị bại lộ thì sẽ để lại quá khứ đen tối không thể nào xóa nhòa với lão Kiều mất, lúc đó e rằng hình tượng chiếc áo bông tri kỷ của cô sẽ bị đổ vỡ, hại nhiều hơn lợi.
Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, Kiều Lâm Lâm chợt nảy ra sáng kiến, luồn lách: “Bố à, bố cũng biết Cố Chi Thu xuất sắc nhường nào mà, nếu con hẹn hò với anh ấy thì sao không khoe với bố mẹ được chứ?”
Cô chỉ nói bậy nói bạ để thử xem có dời lực chú ý của lão Kiều hay không thôi, nào ngờ lão Kiều nghe xong lại gật đầu: “Cũng đúng.”
Sau đó lão Kiều hoàn toàn bỏ qua vấn đề này, đem va li vào phòng cho cô rồi xắn tay áo đi vào bếp: “Đói chưa? Để bố nấu mì cho con ăn, xong ngay ấy mà.”
Kiều Lâm Lâm: …
Hóa ra cô thông minh lanh lợi nhường này mà trong suy nghĩ của lão Kiều thì cô là đứa vô tâm vô tư? Kiều Lâm Lâm rất tủi thân, nhưng cũng chỉ biết an ủi mình rằng không cần tốn nhiều sức lực mà vẫn có thể hóa giải nguy cơ, cô giỏi quá.
Cơm nước xong, lão Kiều lập tức ra quầy hàng để phụ đỡ bà Kiều, Kiều Lâm Lâm không đi vì hôm nay đẹp trời, cô định giặt giũ quần áo và chăn mền, tuy có máy giặt nhưng vì phải phơi trên sân thượng, nếu hôm nào không có nắng rồi đổ mưa thì phải lên lên xuống xuống để lấy đồ cất thì mệt lắm. Vì vậy tối đó, khi ông bà Kiều về nhìn thấy cô ngồi xếp bằng trên sofa xem ti vi, cô lập tức tranh công: “Bố mẹ ơi, con giặt chăn rồi, cũng phơi khô luôn rồi, giờ đói lả luôn.”
Bà Kiều lườm cô, xách giỏ đồ ăn đi vào bếp, lão Kiều cười to nói với cô: “Hôm nay ăn cá với tôm, còn tươi lắm, con thích nha.”
Lão Kiều nói xong cũng tự giác vào bếp giúp đỡ.
Trước kia ông theo chủ nghĩa đàn ông tránh xa nhà bếp. Mấy năm đầu Kiều Lâm Lâm đến thế giới này, bà Kiều ở nhà làm nội trợ quán xuyến nhà cửa đâu ra đó, không cần hai bố con phải làm gì cả. Sau đó bà Kiều mở quầy hàng, chẳng những kiếm ra tiền mà tính tình cũng cứng rắn hơn, lão Kiều không kiếm nhiều tiền bằng bà, thêm việc cũng nhìn thấy bà rất vất vả nên trong nhà dần xảy ra hiện thượng âm thịnh dương suy, lão Kiều bắt đầu tự giác gánh vác trách nhiệm nặng nề là làm việc nhà để bà Kiều đi bán không phải lo lắng nhà cửa. Cũng từ đó Kiều Lâm Lâm mới bất ngờ phát hiện lão Kiều nấu ăn rất ngon.
Đến cả lão Kiều cũng càng ngày càng “đảm đang” mà Kiều Lâm Lâm thì vẫn chứng nào tật nấy, nhưng không ai nói gì cô cả, cô cũng không hề áy náy, dựa vào sofa chờ ăn tối, có điều mắt vẫn chăm chú nhìn vào phòng bếp, rõ ràng là đang suy tư điều gì đó.
Kiều Lâm Lâm đang nghĩ lúc về, bố mẹ có tới nhà kho ở dưới tầng một ít nhất năm phút, trong thời gian đó cô có nghe thấy tiếng thím Vương nói chuyện với mẹ, không thể nào không nhắc tới chuyện hôm nay có bạn học nam đưa cô về nhà được. Nhưng mẹ về tới nhà thì không hề hỏi cô chuyện gì, rốt cuộc là đang nhẫn nhịn hay vì hoàn toàn không quan tâm?
Kiều Lâm Lâm hơi khó hiểu phản ứng của mẹ mình, lòng cứ thấp tha thấp thỏm.
Mãi đến khi cơm nước xong, bà Kiều mới bâng quơ nói: “Hôm nay có bạn học nam đưa con về hả?”
Kiều Lâm Lâm không biết thái độ của bà, lo sợ gật đầu: “Dạ.”
“Con lớn rồi, không phải trẻ con nữa, nam nữ khác biệt, chơi với bạn nhớ phải chú ý.” Bà Kiều không trách cứ mà căn dặn, “Hàng xóm rất quan tâm tới con, đừng để người ta hiểu lầm.”
Kiều Lâm Lâm ngơ ngác, suýt thì tưởng mẹ cô ngầm đồng ý cho phép cô yêu đương, nhưng đến khi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của mẹ, cô lập tức biết mình mơ mộng hão huyền, bố mẹ cô thực sự không hề hiểu lầm, chỉ xem nam thần là bạn bè bình thường của cô mà thôi.
Về việc tại sao bà Kiều cấm cô yêu đương nhưng lại thoải mái khi thấy cô chơi với con trai thì Kiều Lâm Lâm cũng đoán được phần nào. Bạn học đại học của cô thì tất nhiên cũng học Trường Thanh, đối với bà Kiều, sinh viên trường danh giá luôn có hào quang con cưng của trời, mà nam thần chỉ nhìn thôi cũng biết là người giỏi toàn diện, vì vậy cho dù lão Kiều không nói thì các cô các thím hàng xóm cũng sẽ kể cho mẹ nghe về ấn tượng tốt của họ dành cho nam thần. Do đó dẫu mẹ chưa từng gặp Cố Chi Thu thì bà cũng sẽ có ấn tượng tốt với anh, tất nhiên sẽ không cấm cô chơi với anh.
Cô đoán hầu như chuẩn hết, chỉ sót một cái. Bà Kiều luôn cảm thấy con gái mình khá lập dị, hồi nhỏ không có bạn, lên đại học nhờ chơi chung với mấy đứa bạn cùng phòng tính tình cởi mở mà cô mới dần hoạt bát hơn, đi học gặp mấy người bạn hợp cạ, chơi có nam có nữ thì cũng bình thường thôi. Hai vợ chồng họ cũng muốn con gái sẽ mãi hoạt bát, lạc quan như bây giờ, chỉ cần cô không yêu đương, không chểnh mảng học hành thì họ sẽ không nhúng tay vào việc riêng của cô.
Chuyện mà Kiều Lâm Lâm lo lắng cứ thế trôi qua, bà Kiều nói tiếp: “Chiều mai bà nội con lên, bố mẹ không rảnh, con ra ga đón nội nhé.”
“Dạ.” Kiều Lâm Lâm gật đầu, hỏi, “Năm nay bà nội lên nhà mình ăn tết ạ?”
Câu hỏi quá ngớ ngẩn, bà Kiều lườm cô: “Con thấy nhà mình còn chỗ nào cho bà nội ở không?”
Kiều Lâm Lâm không để bụng ánh mắt khinh thường của mẹ, cô muốn nhân cơ hội này cài cắm suy nghĩ mua nhà mới vào đầu bố mẹ, không thể mong đợi rằng chỉ một hai lần là thuyết phục được họ mà phải tẩy não từ từ để tới lúc cô tốt nghiệp mua là vừa.
Nhưng cô còn chưa kịp nói thì ông Kiều đã cười tít cả mắt giải thích cho cô: “Sắp tới sinh nhật con mà. Bà nội nói muốn đón sinh nhật với con, vừa hay em họ con cũng nghỉ đông nên dẫn nó lên chơi luôn.”
Kiều Lâm Lâm bị dời lực chú ý, mong chờ hỏi: “Sinh nhật năm nay của con được đi ăn ở nhà hàng ạ?”
Nhà họ không có điều kiện nên sinh nhật cô không được ăn bánh kem. Vài năm đầu đến đây, Kiều Lâm Lâm cũng chỉ có thể giống như trước đó, vào sinh nhật ăn hai quả trứng luộc, bà Kiều nấu thêm cho cô hai món ngon ngon coi như ăn mừng, không quà không bánh, điều này khiến Kiều Lâm Lâm rất tủi thân, vì vậy năm ngoái cô đã mượn lý do thi đậu Trường Thanh mà yêu cầu làm lớn tiệc sinh nhật mười tám tuổi. Cô muốn đi ăn ở nhà hàng, muốn mua bánh kem to ngọt ngào, tốt nhất là mời bạn bè thân thiết đến dự, tất nhiên ai tham gia cũng phải tặng quà.
Ban đầu nghe yêu cầu của cô, bà Kiều chẳng những bác bỏ mà còn nghĩ con gái mình điên rồi, có con cái nhà ai chỉ ăn sinh nhật thôi mà phải linh đình vậy không?
Lão Kiều cũng nói dựa theo truyền thống nhà họ, chờ cô hai mươi tuổi mới được tổ chức ở nhà hàng, mời bạn bè đến dự hay mua bánh kem đều tùy cô hết, nhưng mười tám tuổi thì không được, họ nấu cho cô bữa cơm ngon, nấu cho cô bát mì là đã tốt nhất rồi.
Trẻ con khóc sẽ được cho kẹo, Kiều Lâm Lâm ầm ĩ rất lâu khiến ông bà Kiều cũng không chống cự nổi, bèn mời mấy người bạn và họ hàng thân thích, mua bánh kem và đặt phòng riêng ở nhà hàng gần nhà, ăn bữa tiệc mừng sinh nhật long trọng và náo nhiệt.
Hồi sinh nhật năm ngoái của Kiều Lâm Lâm, ông bà ngoại, cậu dì cũng tới vì ở gần, đi lại cũng tiện, vì vậy vừa nghe Kiều Lâm Lâm tổ chức tiệc sinh nhật, cả nhà họ gồm cả các anh chị em họ đều tới đông đủ.
Quà của người lớn tất nhiên rất đơn giản, hỏi han ân cần không bằng số tiền lớn, họ cho Kiều Lâm Lâm bao lì xì coi như làm quà, vì vậy sinh nhật của Kiều Lâm Lâm chẳng những náo nhiệt mà còn khó quên.
Có điều sinh nhật của cô lại không liên quan gì với phía nội vì quê nội ở rất xa. Lão Kiều không phải người thành phố B, hồi xưa ông đi theo người trong thôn lên thành phố B làm việc, sau đó gặp bà Kiều là người bản địa, sau đó nữa được cô dì chú bác của bà Kiều giúp đỡ vào làm ở xí nghiệp nhà nước.
Lúc đó ông nội Kiều vẫn còn sống. Lão Kiều là con trai trưởng, đi làm ở thành phố lớn, chẳng những cưới được vợ bản địa mà còn có công ăn việc làm ổn định, vợ chồng son đều kiếm ra tiền, phải nói là rất vinh quang. Có điều thành phố lớn quá đắt đỏ, nhà nhỏ như chuồng chim, ba người ở còn chật, vì vậy ông bà cụ Kiều mới không lên ở chung với con trai.
Hơn nữa mấy năm qua, chú hai chú ba của Kiều Lâm Lâm cũng sung túc hơn nhiều, một người xây được biệt thự ở nông thôn, một người mua được nhà ở thành phố, bà nội Kiều thay phiên ở hai nhà, cuộc sống rất thoải mái, vì vậy tất nhiên tết nhất toàn là cả nhà Kiều Lâm Lâm về quê chứ người ở quê rất hiếm khi lên thành phố B.
Kiều Lâm Lâm thi đậu Trường Thanh là việc cực kỳ hãnh diện, bà nội Kiều và chú hai, chú ba chẳng những tới tham gia tiệc mừng của cô mà còn kéo cả nhà cô về quê để làm tiệc thết đãi họ hàng, có thể nói là vô cùng coi trọng đứa cháu gái lớn này. Có điều coi trọng đến đâu thì với người ở quê, sinh nhật cũng không đáng để họ lặn lội đường xa, vì vậy sinh nhật năm ngoái của cô, bà nội Kiều và chú hai, chú ba đều không lên.
Kiều Lâm Lâm làm nũng hay nài nỉ cỡ nào, nhà nội cũng không ai lên dự sinh nhật khiến cô rất mất mát, nhưng cô cũng biết tình huống của nhà nội nên cũng nhanh chóng hết buồn, có điều bà Kiều lại để bụng, cũng muốn khoe phía ngoại rất tốt với nhà họ, vì vậy hồi tết về quê chồng, bà Kiều đã kể chuyện sinh nhật của con gái. Bà nội Kiều thấy nhà thông gia coi trọng thì cũng lập tức coi trọng, gọi Kiều Lâm Lâm tới ngồi cạnh, tặng bù cho cô bao lì xì to, còn nói rất áy náy vì đã bỏ lỡ sinh nhật cô, năm nay chắc chắn bà sẽ đi dự.
Thím hai, thím ba cũng lần lượt nhét bao lì xì cho cô,
Kiều Lâm Lâm rất hạnh phúc vì được cho tiền nhưng không nghĩ bà nội sẽ lên thủ đô ăn sinh nhật của cô. Năm ngoái cô vừa thi đậu Trường Thanh và đủ tuổi thành niên nên mới dám lấy cớ, sinh nhật năm nay e rằng không được hạnh phúc như vậy.
Có điều cô nghĩ cũng may cô chơi lớn một lần, ít nhất sau này bố mẹ sẽ chuẩn bị bánh sinh nhật cho cô, vậy là đủ rồi.
Nhưng bây giờ đột nhiên biết bà nội lên thủ đô để dự sinh nhật cô, Kiều Lâm Lâm vừa mừng vừa lo.
Nhìn gương mặt hưng phấn của cô, bà Kiều lườm, giọng lại cưng chiều: “Thì tại sợ con ầm ĩ chứ sao.”
Kiều Lâm Lâm thầm nghĩ nếu mà cô muốn ầm ĩ thì đã ầm ĩ rồi, mãi đến nghỉ đông vẫn không nói gì về sinh nhật, cô rất ngoan mà.
Có điều cô cũng biết mẹ mình chỉ kiếm cái bậc thang để đi xuống vì ngại thừa nhận họ cũng coi trọng sinh nhật cô, đằng nào cô cũng là người được lợi, không cần quan tâm tiểu tiết làm gì. Kiều Lâm Lâm vô cùng cảm động nhào qua ôm hôn bố mẹ, nếu không có gì bát ngờ thì người lớn trong nhà sẽ tặng lì xì cho cô làm quà sinh nhật, có nghĩa là cô sẽ lại nhận tiền mỏi tay, không cảm động mới lạ!
Nhận được tin vui bất ngờ khiến Kiều Lâm Lâm quên béng chuyện tính sổ nam thần, tắm rửa xong vui vẻ về phòng, phấn khởi nhắn tin báo tin vui cho anh.
Cố Chi Thu đã chuẩn bị tinh thần chờ cô tính sổ, chờ rất lâu mới nhận được tin nhắn của cô, đọc xong, ánh mắt anh hiện rõ vẻ câm nín.
- -----oOo------
Tác giả :
Thanh Việt Lưu Ca