Chiếm Lấy Vợ Nhỏ: Bảo Bối, Em Là Của Tôi
Chương 2: Đụng độ hai vị soái ca 2
An Vi Di tức giận dậm chân từng bước trở lại về phòng KTV. Thật không ngờ chỉ vì trốn tránh việc hát hò như một con điên kia mà cô bị cướp mất đi nụ hôn đầu. Chết tiệt! Thật chết tiệt!
So với việc bị cưỡng hôn, cô thà là đi hát còn hơn!!!
Cô thở dài, đầy mệt mỏi đẩy cửa phòng thì bất ngờ bị một khẩu súng lục dí sát đầu:
“Đứng yên! Không được nhúc nhích! “
Lưu Minh móc trong túi mình lấy ra chiếc bằng công an, nở nụ cười lạnh nhìn cô gái trước mặt. Vẻ ngoài nhìn thanh thuần trong sáng như vậy, hóa ra cũng chỉ là một quân cờ cho tên tội phạm lợi dụng!
Ha ha, cuộc đời này, ngoài tiền ra thì còn có thể có mục đích gì???
An Vi Di sợ điếng người. Cô... Từ khi nào thì dính líu đến cảnh sát đây?
Mà hành động này lọt vào mắt anh mà nói, chính là run sợ khi âm mưu bị anh vạch trần!
“Ha ha, vị cảnh sát ca ca này, có thể bỏ súng xuống rồi thương lượng không? “
Tôi đây không bị tội xử tử hình thì cũng bị khẩu súng trên tay anh làm cho chết khiếp rồi.
“Á”
Người đàn ông nào đó càng giữ chặt khẩu súng dí sát đầu cô, thành công khiến cô sợ hãi la toáng lên.
“Ở đâu? “
“Cái... Cái đó... Cái gì ở đâu? “
Lưu Minh nheo lại tròng mắt đầy nguy hiểm:
“Ma túy! “
Vừa rồi, cả căn phòng này anh đã cho người lục soát. Cô ta không để lại chút manh mối nào. Vậy thì chỉ còn có một, là giấu trên người!!!
An Vi Di nuốt nuốt nước bọt, một bộ dáng không có tiền đồ mà lấy lòng.
Ai ai, kệ đi, lo hình tượng mất còn để làm cái gì? Bảo vệ tính mạng nhỏ bé này mới là quan trọng nhất!
Còn tên điên này, anh dám dí súng vào đầu tôi? Hừ hừ, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn a~~~:
“Hắc hắc, này vị cảnh sát ca ca, ý chú là tôi lưu trữ ma túy có phải không??? Ai nha, thật sự đây là một hiểu lầm chết người a~,tôi thì khi nào bị dính đến ma túy rồi? Ngay cả ma túy có hình dạng như thế nào, tôi thực sự còn chưa được xem qua! “
“Câm miệng! Xem qua chưa hay rồi,tôi tự có cách xử lí! Nói,rốt cuộc cô giấu nó ở tại nơi nào???”
Người đàn ông nào đó mất hết kiên nhẫn.
“Tên điên nhà chú! Tôi đã nói không biết là không biết! Chú tai bị điếc? Hay bị thiểu năng trí tuệ mà không nghe, không hiểu lời tôi vậy hả? “
Ngay lập tức, An Vi Di khẽ rùng mình. Khí lạnh này từ đâu thổi tới a~~~
Thật là đáng sợ!!!
“Giải cô ta về đồn cho tôi! “
Lưu Minh nói với mấy người đồng nghiệp.
“Chính tôi sẽ trực tiếp “nói chuyện” với cô ta!”
Anh gằn từng chữ một.
A a a, thật mãnh liệt! Thật bức người quá đáng! Trong lòng An Vi Di không phục thầm mắng. Chú ta nghĩ mình là ai? Đẹp trai thì có thể bức người sao? Làm cảnh sát mà đi ép thường dân thì hay lắm sao? Vẫn rõ ràng là cô bị oan mà!
“Mười tám đời Tổ tông nhà chú! Tôi nguyền rủa chú vì dám bắt tôi! Nguyền rủa cha mẹ chú vì đã sinh ra chú để chú đến bắt tôi. Tôi nguyền rủa ông bà nội ngoại nhà chú đã sinh ra bố mẹ chú để bố mẹ chú sinh ra chú rồi chú đến bắt tôi, tôi... “
Giọng nói cô ngày càng nhỏ dần khi nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh kia:
“Chết tiệt! Cô còn mở miệng nói thêm câu nữa thì đừng trách khẩu súng đời mới nhất này không có mắt!! “
Lại quay sang nhìn những người đồng nghiệp đang đứng trong phòng xem kịch vui. Con mẹ nó, ai cho phép các người nhìn Lưu Minh tôi chế giễu như vậy???
“Nhìn cái gì? Lập tức áp giải cô ta về đồn ngay cho tôi! Lập tức, lập tức!!!”
_______________
Tại một nơi nằm trong trung tâm thành phố, có hai con người “liếc mắt đưa tình” nhìn sau, xẹt quá lửa điện:
“An Vi Di, nói! Rốt cuộc cô giấu ma túy ở đâu? Nói ra sẽ được khoan hồng”
“Này cảnh sát đại nhân, con mẹ nó chú mắc chứng bệnh hoang tưởng à? Tên chết bầm nhà chú. Lão bà bà đây hiền nên để chú được nước làm tới à? Con mẹ nó đừng nghĩ tôi sợ chú, chú chỉ là cái rắm! “
“Cạch...”
Lưu Minh mất hết kiên nhẫn chĩa thẳng súng vào ngay đầu cô. An Vi Di là cái gì mà dám trêu tức anh? Còn không nghĩ xem mình là ai???
An Vi Di nuốt nước bọt cái ực, hề hề nhìn Lưu Minh:
“Cái đó, vị cảnh sát ca ca này, chúng ta có thể thương lượng! “
“Mau nói! “
Ai nha ai nha, chết tiệt. Bà đây nói thật thì không có tin. Kêu lão bà bà đây giao ra ma túy, ta không có thì sao mà đưa? Đồ không có não!
“Cô đang mắng tôi??!!! “
“Đâu... Đâu có”
“Có hay không trên mặt cô viết hết! Không cần chối! “
“A hi hi...”
“Cô có biết nhìn bộ dạng chân chó của cô thế này thực sự rất thốn không? “
“...”
Được rồi, anh hùng không thèm chấp tiểu nhân. Hít một hơi dài. Cô nhịn!
An Vi Di trong lòng hạ quyết tâm. Không cần để ý tới chú ta, sẽ bị si ngốc! Người không vì mình, trời tru đất diệt!
“Đội trưởng! “
Một viên cảnh sát chạy tới, đưa tay chào Lưu Minh, thở hồng hộc:
“Đội trưởng chúng ta bắt nhầm người rồi, đây... “
“Con mẹ nó, chú là đồ não tàn! Tôi sẽ kiện chú vì tội phỉ báng! “
Chưa đợi viên cảnh sát nói hết, An Vi Di đã tức giận đập bàn cái rầm. Cô cư nhiên là bị bắt oan!
Viên cảnh sát kia ghé vào tai Lưu Minh nói thầm khiến anh rơi vào trầm tư. Đôi con ngươi đen như mực khẽ lướt nhìn qua người ngồi tức giận đằng kia, nhíu mày. Anh bước lại gần đến chỗ cô, đưa ra một bức ảnh:
“Người này, cô biết không? “
“Con mẹ nó chính là chú ta dám cướp mất nụ hôn đầu của tôi! Tôi sẽ kiện chú và chú ta tội phỉ báng và cưỡng bức”
Chỉ thấy người đàn ông nào đó khẽ cười:
“A, vậy thì xin mời, một người chưa phát triển toàn diện như cô muốn kiện tôi và Lãnh Hàn Duật sao? Lá gan đủ lớn! “
An Vi Di mắt trợn tròn, hung hăng nhếch khóe miệng:
“Có gì mà không dám? Anh nghĩ tôi là ai? Bộ tưởng các người nổi tiếng lắm sao? “
“Cô... Cô không biết chúng tôi là ai sao? “
Đừng nói là trong thành phố, bất kể nơi đâu ai ai mà không biết đến Lãnh Hàn Duật và Lưu Minh???
An Di Vi bĩu môi xem thường:
“Các người nghĩ mình là ai mà khiến tôi để ý tới? Không phải chỉ là ỷ thói hiếp người như dạng đầu đường xó chợ thôi sao? Tôi khinh! “
“Chết tiệt! “
Lưu Minh tức giận gầm nhẹ, liền thẳng hướng đôi môi mềm mại mà hôn xuống.
Cô gái này, cư nhiên dám không để ý đến anh! Cái miệng anh đào nhỏ xinh này, vậy mà toàn phát ngôn bừa bãi.
Anh nhất định phải trừng phạt cô!
So với việc bị cưỡng hôn, cô thà là đi hát còn hơn!!!
Cô thở dài, đầy mệt mỏi đẩy cửa phòng thì bất ngờ bị một khẩu súng lục dí sát đầu:
“Đứng yên! Không được nhúc nhích! “
Lưu Minh móc trong túi mình lấy ra chiếc bằng công an, nở nụ cười lạnh nhìn cô gái trước mặt. Vẻ ngoài nhìn thanh thuần trong sáng như vậy, hóa ra cũng chỉ là một quân cờ cho tên tội phạm lợi dụng!
Ha ha, cuộc đời này, ngoài tiền ra thì còn có thể có mục đích gì???
An Vi Di sợ điếng người. Cô... Từ khi nào thì dính líu đến cảnh sát đây?
Mà hành động này lọt vào mắt anh mà nói, chính là run sợ khi âm mưu bị anh vạch trần!
“Ha ha, vị cảnh sát ca ca này, có thể bỏ súng xuống rồi thương lượng không? “
Tôi đây không bị tội xử tử hình thì cũng bị khẩu súng trên tay anh làm cho chết khiếp rồi.
“Á”
Người đàn ông nào đó càng giữ chặt khẩu súng dí sát đầu cô, thành công khiến cô sợ hãi la toáng lên.
“Ở đâu? “
“Cái... Cái đó... Cái gì ở đâu? “
Lưu Minh nheo lại tròng mắt đầy nguy hiểm:
“Ma túy! “
Vừa rồi, cả căn phòng này anh đã cho người lục soát. Cô ta không để lại chút manh mối nào. Vậy thì chỉ còn có một, là giấu trên người!!!
An Vi Di nuốt nuốt nước bọt, một bộ dáng không có tiền đồ mà lấy lòng.
Ai ai, kệ đi, lo hình tượng mất còn để làm cái gì? Bảo vệ tính mạng nhỏ bé này mới là quan trọng nhất!
Còn tên điên này, anh dám dí súng vào đầu tôi? Hừ hừ, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn a~~~:
“Hắc hắc, này vị cảnh sát ca ca, ý chú là tôi lưu trữ ma túy có phải không??? Ai nha, thật sự đây là một hiểu lầm chết người a~,tôi thì khi nào bị dính đến ma túy rồi? Ngay cả ma túy có hình dạng như thế nào, tôi thực sự còn chưa được xem qua! “
“Câm miệng! Xem qua chưa hay rồi,tôi tự có cách xử lí! Nói,rốt cuộc cô giấu nó ở tại nơi nào???”
Người đàn ông nào đó mất hết kiên nhẫn.
“Tên điên nhà chú! Tôi đã nói không biết là không biết! Chú tai bị điếc? Hay bị thiểu năng trí tuệ mà không nghe, không hiểu lời tôi vậy hả? “
Ngay lập tức, An Vi Di khẽ rùng mình. Khí lạnh này từ đâu thổi tới a~~~
Thật là đáng sợ!!!
“Giải cô ta về đồn cho tôi! “
Lưu Minh nói với mấy người đồng nghiệp.
“Chính tôi sẽ trực tiếp “nói chuyện” với cô ta!”
Anh gằn từng chữ một.
A a a, thật mãnh liệt! Thật bức người quá đáng! Trong lòng An Vi Di không phục thầm mắng. Chú ta nghĩ mình là ai? Đẹp trai thì có thể bức người sao? Làm cảnh sát mà đi ép thường dân thì hay lắm sao? Vẫn rõ ràng là cô bị oan mà!
“Mười tám đời Tổ tông nhà chú! Tôi nguyền rủa chú vì dám bắt tôi! Nguyền rủa cha mẹ chú vì đã sinh ra chú để chú đến bắt tôi. Tôi nguyền rủa ông bà nội ngoại nhà chú đã sinh ra bố mẹ chú để bố mẹ chú sinh ra chú rồi chú đến bắt tôi, tôi... “
Giọng nói cô ngày càng nhỏ dần khi nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh kia:
“Chết tiệt! Cô còn mở miệng nói thêm câu nữa thì đừng trách khẩu súng đời mới nhất này không có mắt!! “
Lại quay sang nhìn những người đồng nghiệp đang đứng trong phòng xem kịch vui. Con mẹ nó, ai cho phép các người nhìn Lưu Minh tôi chế giễu như vậy???
“Nhìn cái gì? Lập tức áp giải cô ta về đồn ngay cho tôi! Lập tức, lập tức!!!”
_______________
Tại một nơi nằm trong trung tâm thành phố, có hai con người “liếc mắt đưa tình” nhìn sau, xẹt quá lửa điện:
“An Vi Di, nói! Rốt cuộc cô giấu ma túy ở đâu? Nói ra sẽ được khoan hồng”
“Này cảnh sát đại nhân, con mẹ nó chú mắc chứng bệnh hoang tưởng à? Tên chết bầm nhà chú. Lão bà bà đây hiền nên để chú được nước làm tới à? Con mẹ nó đừng nghĩ tôi sợ chú, chú chỉ là cái rắm! “
“Cạch...”
Lưu Minh mất hết kiên nhẫn chĩa thẳng súng vào ngay đầu cô. An Vi Di là cái gì mà dám trêu tức anh? Còn không nghĩ xem mình là ai???
An Vi Di nuốt nước bọt cái ực, hề hề nhìn Lưu Minh:
“Cái đó, vị cảnh sát ca ca này, chúng ta có thể thương lượng! “
“Mau nói! “
Ai nha ai nha, chết tiệt. Bà đây nói thật thì không có tin. Kêu lão bà bà đây giao ra ma túy, ta không có thì sao mà đưa? Đồ không có não!
“Cô đang mắng tôi??!!! “
“Đâu... Đâu có”
“Có hay không trên mặt cô viết hết! Không cần chối! “
“A hi hi...”
“Cô có biết nhìn bộ dạng chân chó của cô thế này thực sự rất thốn không? “
“...”
Được rồi, anh hùng không thèm chấp tiểu nhân. Hít một hơi dài. Cô nhịn!
An Vi Di trong lòng hạ quyết tâm. Không cần để ý tới chú ta, sẽ bị si ngốc! Người không vì mình, trời tru đất diệt!
“Đội trưởng! “
Một viên cảnh sát chạy tới, đưa tay chào Lưu Minh, thở hồng hộc:
“Đội trưởng chúng ta bắt nhầm người rồi, đây... “
“Con mẹ nó, chú là đồ não tàn! Tôi sẽ kiện chú vì tội phỉ báng! “
Chưa đợi viên cảnh sát nói hết, An Vi Di đã tức giận đập bàn cái rầm. Cô cư nhiên là bị bắt oan!
Viên cảnh sát kia ghé vào tai Lưu Minh nói thầm khiến anh rơi vào trầm tư. Đôi con ngươi đen như mực khẽ lướt nhìn qua người ngồi tức giận đằng kia, nhíu mày. Anh bước lại gần đến chỗ cô, đưa ra một bức ảnh:
“Người này, cô biết không? “
“Con mẹ nó chính là chú ta dám cướp mất nụ hôn đầu của tôi! Tôi sẽ kiện chú và chú ta tội phỉ báng và cưỡng bức”
Chỉ thấy người đàn ông nào đó khẽ cười:
“A, vậy thì xin mời, một người chưa phát triển toàn diện như cô muốn kiện tôi và Lãnh Hàn Duật sao? Lá gan đủ lớn! “
An Vi Di mắt trợn tròn, hung hăng nhếch khóe miệng:
“Có gì mà không dám? Anh nghĩ tôi là ai? Bộ tưởng các người nổi tiếng lắm sao? “
“Cô... Cô không biết chúng tôi là ai sao? “
Đừng nói là trong thành phố, bất kể nơi đâu ai ai mà không biết đến Lãnh Hàn Duật và Lưu Minh???
An Di Vi bĩu môi xem thường:
“Các người nghĩ mình là ai mà khiến tôi để ý tới? Không phải chỉ là ỷ thói hiếp người như dạng đầu đường xó chợ thôi sao? Tôi khinh! “
“Chết tiệt! “
Lưu Minh tức giận gầm nhẹ, liền thẳng hướng đôi môi mềm mại mà hôn xuống.
Cô gái này, cư nhiên dám không để ý đến anh! Cái miệng anh đào nhỏ xinh này, vậy mà toàn phát ngôn bừa bãi.
Anh nhất định phải trừng phạt cô!
Tác giả :
Hà Tiểu Ngư